1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Lại Mỉm Cười, Gian Tình Bắt Đầu - Đông Bôn Tây Cố (Full 82c Sắp có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      trách được từ trước đến giờ có ai dám đụng vào đột nhiên lại có người nhận, đúng như Tiêu Tử Uyên từng , càng nhiều người dám đụng đến ta càng thích.

      "Ở nhà họ Trần tất cả mọi thấy lợi là ham lại bỉ ổi ty tiện, duy nhất chỉ có Trần tam công tử này là chơi được.” Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, "Còn có hai của cậu ta nữa, chỉ là rời nhà họ Trần lâu rồi. Đúng rồi, nghe Ôn Thiếu Khanh , hình như bây giờ cậu ta làm cùng bệnh viện với em."

      "Bác sĩ à? Tên gì vậy?" Tùy Ức nhớ đến người hôm trước đứng cùng Ôn Thiếu Khanh, "Trần Thốc?"

      Tùy Ức sau khi xong lại phủ định, " đúng, phải
      người nhà họ Trần đều có tên lót là mộ à"

      'Là Trần Thốc, tên lúc đầu của cậu ta là Trần Mộ Bắc, tính cách so với mấy em trong nhà cũng khác nhau, tính cách giống mẹ cậu ấy, ôn hòa lễ độ, sau này mẹ cậu ấy xảy ra chút chuyện, khỏi nhà họ Trần. Mẹ cậu ấy vừa vặn cũng mang họ Trần, khi còn sống thích nhất Phương Trúc*, cho nên gọi cậu ấy là Trần Thốc

      'Vậy ấy và Trần Mộ Bạch là........."

      'Cùng cha khác mẹ.'

      " đúng là lộn xộn..."

      'Cho nên nước nhà họ Trần quá sâu.' Tiêu Tử Uyên nhìn Tùy Ức thất thần, muốn lại nghĩ đến những chuyện hao tổn tâm trí nữa, nên vỗ vỗ tay ."Được rồi, đến những chuyện này nữa, mẹ và Tử Yên lâu rồi thấy em, muốn hẹn em uống trà, em khi nào có thời gian?"

      'Chủ nhật được ? cùng chứ?'

      "Uhm được, Tủ Yên , đàn bà con bọn em chuyện, người đàn ông theo làm gì. Đến lúc đó đưa em "

      Vừa mới xong xe dừng lại, là ngôi biệt thự, mặc dù ở giữa sườn núi nhưng cũng phải hoang vắng, đèn điện sáng trưng, cực kì náo nhiệt.

      Vừa bước vào phòng khách mới phát ở bên trong trang trí càng rực rỡ, tốp năm tốp ba người cầm ly đế cao đứng cùng chỗ chuyện, có người qun thấy Tiêu Tử Uyên cùng Tùy Úc nên đến chuyện.

      Tùy Úc đứng bên cạnh Tiêu Tử Uyên mỉm cười, chắc hẳn chủ nhân của bữa tiệc hôm nay là người đức cao vọng trọng, đám con nhà giàu thường ngày theo Tiêu Tử Uyên cà phơ cà phấp, hôm nay đều có bộ dạng chó hình người.

      Cười cười lại cười nổi, mặt cũng cứng lại, nội dung chuyện lại có gì thú vị. nghiêng đầu len lén liếc Tiêu Tử Uyên cái, vẫn đẹp mắt thong thả như cũ, nụ cười lễ phép mặt rất thỏa đáng, nghiêm túc lắng nghe người bên cạnh chuyện, thể nhìn ra chút nào kiên nhẫn

      Lúc Tùy Úc giữ vững tinh thần chuẩn bị ứng phó, Tiêu Tử Uyên quay đầu lại, rất nhanh bên tai câu: "Rất nhàm chán đúng , sang phía bên cạnh chơi "

      xong liền đứng thẳng người nhìn .

      Tùy Úc ngẩng đầu về phía , Tiêu Tử Uyên nhàng đến mức thể nhìn thấy mà cười cười gật đầu cái

      Tùy Úc khẽ khom người: " xin lỗi, xin lỗi tiếp được"

      Mọi người rối rít cười gật đầu.

      Tiêu Tử Uyên bình thường trong những trường hợp này mang theo nào, cho đến bây giờ vẫn về mình, nhưng biết từ lúc nào bên cạnh nhiều hơn

      Tiêu Tử Uyên dường như dùng hành động của mình để cái gì đó, mọi người hiếu kỳ đến hỏi . Tiêu Tử Uyên đều thoải mái thừa nhận đó là bạn

      Tùy Úc mới dạo qua vòng thấy khát nước, nên đến quầy rượu ở trong góc bữa tiệc, vừa mới nhấp môt ngụm thấy bên cạnh xuất rất nhiều đàn ông.

      Người đàn ông nhàng gõ bàn cái, hướng về người pha rượu trong quầy bar : "Như cũ"

      Người pha rượu nhanh chóng pha hai ly rượu màu đỏ giống như nhau.

      Người đàn ông đó đôt nhiên quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nở nụ cười "Long Thiệt Lan ** mặt trời mọc mặt trời lặn , cũng giống như thay lời với em luôn đợi em như mặt trời lặn cho đến khi mặt trời mọc.

      Tùy Úc im lặng nhìn sang, khuôn mặt tệ, chỉ là ...... loại người đùa gạt những như thế này quá mệt mỏi

      Từ mặt trời lặn cho đến khi mặt trời mọc? là cách hoa mỹ của tình đêm?

      Tùy Úc nở nụ cười tự tin với người đàn ông đó "Xin lỗi, gần đây tôi khám bệnh, mời đến bệnh viện để đăng ký khám sớm, nhưng mà ở chỗ tôi, có khoa tiết niệu, chuyên trị ED***, nếu như cần có thể "

      xong thả ly nước trái cây xuống, xoay người rời , lát sau sau lưng vang lên tiếng cười ầm ầm, để lại người đàn ông đó với vẻ mặt kinh ngạc.

      (*) Hình như là cây trúc phải: Chimonobambusa là chi thực vật có hoa trong hô Hòa Thảo (giống giống)

      (**) Tequila (Téquila) là loại rượ sản xuất Mexico, sử dụng agave tim cỏ (Pi & ntilde: trong nhưng thực vật học, đề cập đến phần của bóng cây này) làm nguyên liệu sản xuất đồ uống có cồn, la 1 loại rượu chưng cất đặc sản của Mexico, được gọi là linh hồn của Mexico. Tequila là thị trấn của Mexico, rượu vang này được đặt tên theo nguồn gốc.

      (***)Rối loạn cương dương (ED) diễn ra khi 1 nam giới bị lặp lặp lại tình trạng " bảo dưới nghe" ... Đôi khi chứng bệnh này còn gọi là liệt dương
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69 : Đau dạ dày

      Mấy người đàn ông lúc nãy cười lớn lúc này vây quanh, ngồi ở quầy bar cười chế nhạo người đàn ông phong lưu kia.

      "Ha ha ha! Làm tôi buồn cười chết mất !"

      Người đàn ông phong lưu này trước kia vẫn luôn trăm trận trăm thắng, nhưng lần này lại gặp hạn, thẹn quá hóa giận, “Cười cái gì mà cười!”

      "Lúc vừa rồi người nào khoe khoang năm phút đồng hồ có thể thu phục được? Người của Tiêu Tử Uyên mà cậu cũng dám đụng đến à?"

      Biểu cảm mặt của người đàn ông này trong nháy mắt cứng đờ, " đó là Tiêu Tử Uyên . . . . . ."

      Thấy những người xung quanh bộ dáng xem náo nhiệt ta bày ra bộ dáng cau mày hỏi, “Các cậu cũng biết? Như vậy là các cậu lừa tôi hả!”

      Trần Mộ Bạch bưng ly rượu tay lên miệng nhấp ngụm, nhướng mày bật cười.

      Lúc vừa rồi bọn họ ngồi ở trong góc, nhưng chú ý lại bị hấp dẫn.

      người mặc bộ sườn xám, cổ điển ưu nhã, lại mang bất cứ đồ trang sức nào, chỉ có cây ngọc trâm cài tóc, lại đẹp đến mức người ta hít thở thông, bên tai dường như còn vang lên tiếng máy quay đĩa Thượng Hải cũ du dương.

      đứng ở bên cạnh Tiêu Tử Uyên, hiển nhiên ít người hỏi thăm.

      Trước đó có mấy người từng gặp qua cũng thể tin được, trước kia chỉ cảm thấy ấy khí chất bức người, nhưng tối nay có thể là xinh đẹp lan tỏa, trước kia gặp mặt sao mình lại cho rằng ấy xinh đẹp vậy?

      Trần Mộ Bạch im lặng nhìn, hàng ngày thường mặc rất đơn giản, vẻ ngoài hơn người, nhưng giờ phút này khi bước dưới ánh đèn quyến rũ của gần như lộng lẫy chói mắt, rung động lòng người.

      Hiểu được che dấu cái đẹp của mình mới người thông minh. người đạm mạc như cúc, giống như những bông tuyết dưới ngọn đèn đường ngày đông, mùi hương
      Chương 69:

      Thoang thoảng lan tỏa khắp nơi, nóng vội, lại đặc biệt rất trong lành. Ở giữa những người có chức có quyền hề kiêu ngạo cũng tự ti, trong lòng Trần Mộ Bạch có cảm giác, ấy và Tiêu Tử Uyên rất giống nhau, hình như sinh ra để ở chung chỗ.

      nhóm người náo loạn cùng nhau ầm ĩ, cười cũng cười, lại bắt đầu đùa giỡn.

      “Mộ thiếu, Mộ thiếu cậu phải luôn thích khó khăn à?”

      Trần Mộ Bạch lắc lắc ly rượu trong tay, xuyên qua chất lỏng trong suốt óng ánh trong ly rượu nhìn bóng dáng yểu điệu ấy, lúc lâu mới mở miệng, “Biết thể đụng mà vẫn đụng vào, khôn ngoan chút nào.”

      nhớ đến tình cảnh lần trước lúc ngồi trong xe, chỉ sợ rằng Tiêu Tử Uyên giữ bảo bối này rất chặt. tin tưởng, chỉ cần dám đưa tay ra, Tiêu Tử Uyên chắc chắn dùng đến dao.

      Đây chính là thủ đoạn mà trời phú cho người làm chính trị như Tiêu Tử Uyên, phúc hắc khiêm tốn, cơ trí ung dung. Những vụ án trong tay cậu ta, thủ đoạn nhìn như tùy ý, nhưng ra chính là người tài vô chiêu.

      cũng muốn đụng đến đại thần này.

      Những như thế này đứng từ xa nhìn là được rồi, nếu muốn đến gần vẫn nên tìm nếu ra ngoài sửa sang lại vẻ ngoài, còn có hơi thở cuộc sống.

      Tùy Ức đứng ban công hít thở khí trong lành, cửa ở phía sau khép hờ, che khuất tất cả hào nhoáng bên trong.

      Chủ nhân của biệt thự này rất có tâm, lan can ban công hoa văn rất khéo léo, còn bày biện mấy bồn hoa tươi phù hợp với thời tiết, khiến trong góc này nhìn qua rất yên tĩnh, nhưng sức sống rất dồi dào, tràn ngập sinh lực.

      Tùy?”

      Sau lưng chợt truyền đến giọng người đàn ông.

      Tùy Ức đưa lưng về phía người đó nhíu mày, chẵng lẽ chút khoảnh khắc thanh tịnh cũng xa xỉ đến vậy sao?

      nhanh chóng cười xoay người lại, là Trần Mộ Bạch, cũng lễ phép gọi lại, “Ngài Trần.”

      Mặc dù trước đây họ gặp nhau mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc trực tiếp với nhau.

      Trần Mộ Bạch nở nụ cười, trong bóng đêm tà khí lan tràn.

      vừa cười vừa tiến sâu hơn và ban công, giống như nhìn những bồn hoa ven đường, Tùy Ức nhường vài bước, lui đến gần cửa.

      Trần Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, “Họ Tùy của cũng ít khi thấy, biết có quan hệ với tập đoàn nhà họ Tùy ?”

      Trong lòng Tùy Ức hốt hoảng, bao lâu nhớ đến người kia rồi?

      Hình như từ lúc bái tế mộ ông ngoại mấy năm trước, từ sau ngày đó nghe thấy tin tức gì nữa.

      Vừa ngẩng đầu đối phương còn chờ câu trả lời của , Tùy Ức trong lòng vừa bối rối, há miệng rồi lại nhìn xuống, biết lúc tâm trạng hoảng hốt thể nên lời được, vừa ra chắc chắn để lộ ra bản thân hốt hoảng.

      ra và Tủy Cảnh Nghiêu vẫn có điểm giống nhau, chính là cảm giác tách ra hề thấy giống nhau, nhưng khi đứng chung chỗ lại lập tức khiến người ta cảm giác hai người nhất định có quan hệ ruột thịt… giống nhau.

      ấy và tổng giám đốc Tùy có quan hệ gì cả, chỉ vừa đúng là họ Tùy mà thôi.”

      Tùy Ức cảm giác được ngang hông mình có bàn tay đặt lên rất ấm áp lập tức thở phào nhõm.

      Tiêu Tử Uyên biết từ lúc nào đến bên cạnh , ôm lấy thắt lưng của đem ôm vào trong lòng ung dung nhìn Trần Mộ Bạch, giọng trầm thấp, tràn đầy sức mạnh.

      ngẩng đầu lên, ánh mắt của rực rỡ như những ngôi sao, vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Mộ Bạch, trong đôi mắt có chút quan sát và cảnh cáo.

      Em cứ nghĩ ở phía xa, nhưng lại yên lặng đến bên cạnh nắm lấy tay em, tất cả ánh sáng chiếu rọi vào em, giây phút đó, em có thể yên tâm dựa vào lòng , em biết vì em mà che gió che mưa, còn lo lắng còn lo âu, tốt.

      Trần Mộ Bạch tựa vào lan can dáng vẻ quan tâm đến đời nhìn lại, “Tớ cảm nhận được ấy là tiểu vũ trụ của cậu rồi, mau chóng thu lại ánh mắt đó ! Tớ hỏi nữa còn chưa được à?”

      “Rất tốt.”Tiêu Tử Uyên mỉm cười, ôm lấy Tùy Ức xoay người ra khỏi ban công.

      Trần Mộ Bạch chị phục, nhưng vì ngại uy quyền của Tiêu Tử Uyên, chỉ có thể ở sau lưng thầm tiếng, “Lớn tuổi như vậy mới có mối tình đầu có gì mà khoe khoang chứ…”

      Tiêu Tử Uyên cùng Tùy Ức nhìn nhau cười tiếng sau đó ăný làm bộ nghe thấy cùng nhau ra ngoài.

      Ra khỏi ban công, Tiêu Tử Uyên giải thích, “Cậu ấy phải là người xấu, hỏi em như vậy cũng phải cố ý, em cần để trong lòng.”

      Tùy Ức mềm nhũn bật cười, “Em biết mà, là do em nhạy cảm.Em biết ta phải người xấu.”

      Tiêu Tử Uyên nhíu mày, “Làm sao em biết?”
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      (Tiếp)

      Sau khi, Tùy Ức đem chuyện ngày hôm đó kể lại cho Tiêu Tử Uyên sau, Tiêu Tử Uyên buồn cười , "Đó chiếc xe số lượng có hạn, Trần Tam cùng Giang Tiểu Tứ đều thích, nhưng chỉ có cái. Trần Tam uy hiếp Giang Tiểu Tứ nếu như cùng cậu ta tranh giành cậu ta đến đâm chọc ông cụ Giang, mà Giang Tiểu Tứ lại luôn kiêng kỵ điều này, nến đành phải buông tha. Lúc nhận được xe, cậu ta lại đến khoe khoang trước mặt Giang Tiểu Tứ, Giang Tiểu Tứ tức hận nguyền rủa cậu ta, lái ra ngoài bị người khác đụng trúng, ngờ cậu ta trúng."

      Bây giờ Tùy Ức mới hiểu tại sau lúc bị đụng xe Trần Mộ Bạch lại tức giận vội vàng gọi điện cho Gian Giang Thánh Trác.

      Tùy Ức suy nghĩ đến thất thần, Tiêu Tử Uyên đưa tay tay lên xoa mặt , "Có phải mệt mỏi rồi ? Dẫn em đến chào chủ nhân, rồi chúng ta có thể về.”

      biết thích những trường hợp như thế này, nếu phải vì căn bản phải cực khổ như vậy, cam tâm tình nguyện, nhưng càng như vậy, lại càng dành lòng.

      Tùy Ức nghe thấy vậy đôi mắt sáng lên, nhưng sau đó lại kéo Tiêu Tử Uyên đứng lại, "Chúng ta mới đến chưa được bao lâu, nên đợi lát nữa ."

      mặc dù biết những chuyện xã giao này thú vị, nhưng đối với thể nào thiếu được, làm sao có thể làm cản trở bước chân được chứ?

      Tiêu Tử Uyên vẻ mặt an ủi, " sao, việc nên làm cũng làm, huống chi cụ cũng lớn tuổi, ngủ sớm, cũng giải tán nhanh thôi."

      Tùy Ức ngày hôm qua trực ca đêm, mặc dù ban ngày ngủ lát, nhưng vẫn muốn ngủ, mang giày cao gót và vẻ mặt mỉm cười cả đêm, vừa lên xe cảm thấy mệt úp sấp trong ngực Tiêu Tử Uyên.

      Tiêu Tử Uyên vỗ từng cái nhàng sau lưng Tùy Ức, ngoài xe ánh đèn nê ông màu sắc đẹp đẽ thỉnh thoảng chiếu vào trong xe, bên trong xe lúc sáng lúc tối, hai người cũng trầm mặc .

      Tùy Ức bỗng nhiên có cảm giác nhịp tim của Tiêu Tử Uyên đập nhanh hơn, vừa ngẩng đầu mới phát sắc mặt của có chút tái nhợt, nắm lấy tay , trong lòng bàn tay ẩm ướt lạnh lẽo, trong lòng hốt hoảng lên, " làm sao vậy?"

      Tiêu Tử Uyên trở tay tay lại nắm lấy tay , nhàng trả lời, " có chuyện gì đâu, chỉ đau dạ dày chút, uống thuốc là khỏe liền."

      Giọng của hơi khàn khàn có lực.

      Tùy Ức nhìn thấy trong túi áo ra bình thuốc, thành thạo đổ ra hai viên thuốc, ngửa đầu nuốt xuống.

      nhíu lông mày, từ lúc nào bắt đầu dự vào thuốc dạ dầy để làm giảm cảm giác đau bụng vậy? nhìn dáng vẻ của chắc hẳn thời gian lâu rồi.

      đưa tay ra lấy lọ thuốc trong tay Tiêu Tử Uyên, ở trong buồng xe mờ tối nhìn mấy từ then chốt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn , mang theo lo âu và tức giận.

      Tiêu Tử Uyên cười sờ sờ đầu Tùy Ức, " nghiêm trọng đâu, chỉ là thỉnh thoảng mới đau, sợ em lo lắng nên cho em biết.’

      Mỗi khi nếu như gặp hoàn cảnh này lời của Tiêu Tử Uyên đều nghe theo, nhưng Tùy Ức nhìn động tác nhàng của trở nêm chậm chạp hơn, tin được mới lạ, đưa tay ra đặt vào chỗ dạ dày , bắt đầu dặn dò, "Loại thuốc này thể trị tận gốc, dạ dày phải chăm sóc, công việc sau này dù có bận rộn nữa cũng phải ăn cơm đúng giờ, lúc xa giao cũng uống bớt rượu nữa, thuốc lá cũng được hút….”

      tới đến đây Tùy Ức lại bắt đầu buồn bực bản thân, tại sao lại phát ra sớm hơn?

      Tiêu Tử Uyên cười khe khẽ , chầm chậm trả lời, "Được rồi, đừng giận nữa, nhớ kỹ rồi. hút thuốc lá, uống rượu rèn luyện thân thể nhiều hơnmới có thể sinh ra nhóc con khỏe mạnh."

      bị đau đến như vậy vẫn quên trêu chọc , Tùy Ức vẻ mặt hung giữ mở miệng, động tác tay lại vô cùng dịu dàng nhàng xoa dạ dày . “Đừng nới chuyện nữa, nghỉ ngơi chút

      Tiêu Tử Uyên chặn lại bàn tay duỗi ra, nắm bàn tay cười nhắm mắt lại dưỡng thần.

      Sau khi về đến nhà, Tùy Ức liền chui vào phòng bếp ninh cháo, lại cho thêm mấy viên táo đỏ vào. Vốn dĩ Tiêu Tử Uyên dính vào bên người , bị đuổi tới ghế sa lon nghỉ rồi.

      Sau lát, Tùy Ức đứng từ trong phòng bếp nhìn ra ngoài, nhàng tiếng động đóng cửa phòng bếp lại, bấm số điện thoại thư ký Lữ.

      " ấy đau dạ day từ lúc nào vậy?" có lời khách sáo, mà thẳng vào vấn đề.

      ". . . . . ." thư ký Lữ trầm mặc, hồi lâu mới trả lời, "Bộ trưởng Tiêu đặc biệt giao phó, thể cho ngài biết."

      Tùy Ức cười lạnh tiếng, " có phải trung thành đến mức bảo thủ rồi vậy? Tại sao thể cho tôi biết? Tôi hại ấy sao?"

      Có lẽ là chưa từng nhìn thấy Tùy Ức như thế này, mặc dù thấy hét lên lớn, giọng có vẻ như là hề tức giận, lần này thư ký Lữ rất nhanh trả lời, "Từ lúc nào bắt đầu đau tôi cũng ràng lắm, ngài cũng biết bộ trưởng Tiêu là người hay chịu đựng, nếu như phải là bị đau đến mức chịu nổi, người khác căn bản cách nào phát , tôi chỉ biết gần đây chị ấy hay gị đau . . . . ."

      "Được, cám ơn ." Tùy Ức cúp điện thoại mở cửa nhìn ghế sa lon bóng lưng, mặt lo lắng.

      Vừa mới qua vài ngày, điều lo lắng trở thành .

      Xế chiều hôm nay Tùy Ức mới xem môt vòng bệnh nhân mới về, lúc trở lại ngang qua trạm y tá, thấy nhóm y tá trẻ vây chỗ say mê cuồng nhiệt thảo luận cái gì.

      Tùy ỨC cười tới, làm bộ nghiêm nghị mở miệng, "Lại chuyện phiếm làm việc, lát y tá trưởng thấy được mắng các bây giờ !"

      Y tá trẻ ki nghe thấy giọng sợ hết cả hồn, “Bác sĩ Tùy, có lẽ chưa biết, phòng bệnh tầng 1 mới có bộ Trưởng trẻ tuổi mới nhập viện, dáng vẻ rất đẹp trai.

      ý tá khác tỏ vẻ tin, "Ở phòng bệnh đó luôn là các ông lão. Đâu có chàng nào tuổi trẻ đẹp trai đâu, cậu lại khoác lác chứ?"

      "Tớ có! rất đẹp trai, nghe là xuất huyết dạ dày, lúc đưa đến quần áo còn có cả vết máu, sắc mặt rất khó coi, nhưng rất đẹp. người đẹp bị bệnh, là sở trường của tớ.”

      Tùy Ức vỗn dĩ định , nghe thấy câu nên dừng lại, "Người bộ trưởng kia họ gì?"

      "Em nghe bọn họ giống như tên gì. . . . . . bộ trưởng Tiêu? Bác sĩ Tùy biết người đó à?"

      "Hả. . . . . . ." dừng lại, cười với y tá kia, sau đó rất nhanh
      tart_trung, KhaiDoanh_347KisaragiYue thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 70. Uy nghiêm của mẹ Tiêu

      Tùy Ức đứng ở góc hành lang ở tầng của bệnh viện nhìn thấy viện trưởng dẫn đầu nhóm bác sĩ chuyên khoa chậm rãi qua, giọng kêu Trần Thốc ở phía sau nhóm người.

      "Đại Sư Huynh!"

      Trần

      Thốc quay đầu thấy liền lùi về phía sau, mở miệng cười, “ muốn tìm em đây.”

      Tùy Ức kỳ quái, “Tìm em?”

      “Tử Uyên cậu ấy muốn gặp em, muốn tìm em.”

      Trần Thốc vẻ mặt thuần khiết ra, thấy đám mặt thuần khiết ra, thấy bất cứ điều gì kỳ lạ, Tùy Ức nghe thấykhông nhìn được xấu hổ.

      “À… Cái đó…. biết à?”

      vốn cho là trong bệnh viện ai biết.

      « Ôn Thiếu Khanh từng với , còn nhận ủy thác của người khác đến mời giúp chuyện, sau này ở trong bệnh viện nhớ chăm sóc em, sau này mới biết người kia là Tiêu Tử Uyên. »

      Tùy Ức nhìn Trần Thốc cười híp mắt xong , mặt lại càng đỏ hơn, « ấy sao chứ ? »

      Trần Thóc cười, « Dạ dày ra máu, có chút phiền phức, cũng may đưa tới kịp thời, em mau xem chút . »

      Tùy Ức gật đầu cái liền phòng bệnh.

      Gõ cửa đẩy cửa vào, Tiêu Tử Uyên tỉnh rồi, mặc áo trắngsọc xanh lại càng trở nên đẹp trai hơn, đúng như lời các y tá từng , người đẹp bị bệnh. Sắc mặt có vẻ tái nhợt tựa vào giường truyền nước biển, hình như vẫn còn dặn dò chuyện công việc, thư ký Lữ đứng ở bên cạnh cầm bút nghiêm túc ghi chép.

      Vừa nghe được tiếng vang hai người đồng thời nhìn sang, Tiêu Tử Uyên được nửa nuốt xuống, thư ký Lữ hiểu chuyện lên tiếng chào rồi lui ra ngoài.

      Tùy Ức đến cách giường bệnh vài mét dừng lại, cười như cười nhìn Tiêu Tử Uyên lời nào.

      mặc bộ quần áo màu trắng, đứng đó im lặng nhìn , mang theo uy nghiêm của bác sĩ, người mạnh mẽ như Tiêu TửUyên cũng thể giơ tay đầu hàng, « …. »

      Mới vừa mở miệng bị Tùy Ức cắt đứt, « Đừng tưởng rằng nhờ Trần sư huynh tìm em chủ động thú tội có chuyện gì. »

      Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó, Tùy Ức đặc biệt chú ý đến việc ăn uống nghỉ ngơi của Tiêu Tử Uyên, còn ép làm kiểm tra, nếu như phải là làm cái gì chắc chắn bị chảy máu dạ dày như thế này.

      Tiêu Tử Uyên yếu ớt nở nụ cười, « Buổi trưa có đoàn đại biểu đến học tập, thịnh tình khó chối, uống hai ly rượu, buổi chiều họp lại có cảm giác bình thường. »

      Tùy Ức cười đến dịu dàng, êm ái hỏi ngược câu, « Hai ly ? »

      Tiêu Tử Uyên khó được vẻ mặt chột dạ, « Hai ly là khiêm tốn. »

      Tùy Ức bỗng nhiên thở dài, nụ cười mặt cũng biến mất hầu như còn.

      « Nghe trong bệnh viện vừa mới chuyển đến bệnh nhân nam đẹp trai, tớ đến đây để xem ! »

      « Cậu phải là chỉ thích Đại Sư Huynh à ? »

      Tam Bảo vẻ mặt có chút ỉu xìu, bĩu môi, « Đại Sư Huynh biết , Bát Giới ngã xuống. » (Du hiểu lắm câu Bát giới ngã xuống =D)

      Tùy Ức bật cười tiếng, sờ sờ đầu tóc lộn xộn của Tam Bảo, từ khi tiếp xúc với Trần Thốc đến nay, cảm thấy ấy là người ôn hòa, chỉ là khi dính đến tính trở nên rất lạnh lẽo, trong khoa số y tá mến phải là ít, cũng đều bị làm đông cứng, có lẽ là do chuyện của mẹ khiến bị tổn thương còn tin tưởng vào tình nữa, ánh mặt trời như Tam Bảo liệu có thể chiếu sáng vào trái tim chìm sâu trong thế giới đen tối của ?

      Sau hôm ấy, những lúc rảnh rỗi Tùy Ức lên phòng giám sát Tiêu Tử Uyên, mỗi ngày thời gian làm việc được vượt quá sáu giờ, tự mình xuống bếp thức ăn chăm sóc dạ dày , buổi tối vừa đến mười giờ thúc giục nghỉ ngơi, mới qua vài ngày, sắc mặt của Tiêu Tử Uyên nhìn đỡ hơn rất nhiều.

      Sáng hôm nay, sau khi Tùy Ức cùng các bác sĩ khác kiểm tra xong tất cả các phòng bệnh rồi đến xem Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên thay xong quần áo bệnh nhân, những câu suy tính hết nửa ngày, « Bác sĩ đỡ nhiều rồi, mấy ngày nay công việc dồn nén rất nhiều giải quyết, định xuất viện vào hôm nay. »

      Tùy Ức ngẩng đầu nhìn , « định xuất viện ? »

      Tiêu Tử Uyên vẫn chính là Tiêu Tử Uyên, vẻ mặt đổi nhìn thư ký Lữ cái, Tùy Ức cũng nhìn sang.

      Thư ký Lữ ôm đống tài liệu Tiêu Tử Uyên xử lý qua đứng ở bên, ho tiếng, cân nhắc lâu mới mở miệng. « bộ trưởng Tiêu, ra hai ngày nay chuyện phải là nhiều lắm, tôi vãn còn có khả năng giải quyết được, sức khỏe là quan trọng, ngài hãy ở trong bệnh viện để quan sát thêm hai ngày nữa . »

      xong khẽ gật đầu, ra vẻ bình tĩnh ôm tài liệu .

      Tiêu Tử Uyên ngồi ở bên giường nhíu mày nhìn Tùy Ức, có chút bất ngờ, « Em làm thế nào khiến ta phản bội được vậy ? »

      « đưa em qua đó ! »

      « xuất viện, quá buồn chán ra ngoài dạo thôi. cam đoan đưa em xong nhất định trở lại đây . »
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70.2

      Tùy Ức nghĩ rằng chỉ có ba người uống trà, nhưng đến khi bước vào phòng ngồi lát mới phát , bản thân có lẽ nên suy nghĩ quá nhiều.

      Tiêu Tử Yên ngồi bên cạnh đung đưa cánh tay mẹ Tiêu hình như cái gì, mẹ Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ cười nhìn bé làm nũng.

      Tùy Ức vừa đẩy cánh cửa cổ kính bước vào, Tiêu Tử Yên lập tức chạy đến, “Chị A Ức!”

      Tùy Ức cười chào hỏi, "Bác , Tử Yên."

      Mẹ Tiêu cười vẫy tay, "Bên ngoài lạnh lắm hả? Mau đến đây ngồi."

      " lạnh." Tùy Ức tháo khăn quàng cổ ngồi xuống, rồi lấy ra túi giấy đặt phía trước mẹ Tiêu, "Cháu xem qua cùng loại trà lần trước khác nhau, nên lấy cho bác túi. Để tránh bệnh do thay đổi thời tiết, Giáo sư Tô cố ý tăng thêm mấy vị thuốc, bác uống thử xem.”

      Lúc đầu Tùy Ức lúc rảnh rỗi đến chỗ Tam Bảo để uống trà, có lần nghe thấy Tam Bảo có nhắc đến bệnh nhân có tình trạng giống như Mẹ Tiêu sau khi uống xong trà của giáo sư Tô khá hơn nhiều, nên lấy ít nhờ Tiêu Tử Uyên mang về nhà, mẹ Tiêu uống mấy tháng quả nhiên có chuyển biến tốt, tuy rằng thể chủa khỏi ngay được bệnh, nhưng cũng có thể giúp giảm bệnh, nên vẫn luôn uống.

      Mẹ Tiêu nhận lấy đặt ở bên tay, cười rộ lên " là tốt, so Tử Yên quan tâm hơn nhiều."

      Tiêu Tử Yên le lưỡi cái, "Con cũng rất quan tâm mẹ, chẳng qua mẹ có thành kiến thôi.”

      Tùy Ức lại lấy ra chiếc hộp , "Biết em thích, lần trước khi về nhà có mang , vẫn quên đem cho em.”

      Tiêu Tử Uyên lập tức mặt mày hớn hở, " , lần trước đôi khuyên tai đó bị em đánh rơi mất cái . . . . . Tìm mãi vẫn thấy."

      Mẹ Tiêu nhìn Tùy Ức, "Cháu cần khi nào cũng tặng quà cho con bé, con bé biết quý trọng."

      "Là mấy món đồ chơi , khó có được em ấy thích." Tùy Ức xong vẻ mặt thay đổi xem đồng hồ, đến muộn mà, vốn nghĩ rằng đến trước mọi người .

      Mẹ Tiêu nhìn thấy vậy , "Cháu đến trễ đâu, hôm nay cháu bác và Tử Uyên mời bác uống trà, rất lâu rồi bác chưa nhìn thấy cháu, nên bảo cháu cùng đến, bác cố ý chậm mười lăm phút. Tử Yên đòi uống trà sữa, Uyển Thu ra ngoài mua, chắc sắp về rồi."

      Tùy Ức nghe thấy cái tên đó nở nụ cười chút, mẹ Tiêu hỏi, " gặp qua rồi hả?"

      Tùy Ức gật đầu, "Chúng cháu từng ăn cơm cùng nhau."

      Tiêu Tử Yên mặt miễn cưỡng cau mày, "Mẹ, con thích chị ta, rất dối trá, cả ngày chỉ biết giả bộ."

      Mẹ Tiêu chỉnh sửa lại cổ áo cho , "Con bé đến thăm mẹ, con cũng nên xua đuổi người ta như vậy chứ?"

      Tiêu Tử Uyên bỉu môi, chê cười, "Chị ấy đến đâu phải để thăm mẹ đâu? Còn phải là đến để gặp con ư, may là con có ở đây."

      Mẹ Tiêu kiên nhẫn dặn dò, "Người ta có lòng tốt mời chúng ta uống trà, mới vừa bước vào cửa bị con bắt mua trà sữa, lát nữa thể đưa vẻ mặt này ra để nhìn người ta đâu đó.”

      Tiêu Tử Yên hừ tiếng, liền hề gì nữa.

      Lúc chuyện Lương Uyển Thu đẩy cửa vào, thấy Tùy Ức sửng sốt chút.

      Mẹ Tiêu giải thích, "Là bác gọi A Ức đến đây, nghĩ các cháu đều là người trẻ tuổi chắc hẳn chuyện có lẽ hợp nhau.”

      Lương Uyển Thu miễn cưỡng nở nụ cười, vốn tưởng rằng Tùy Ức tồn tại nhà họ Tiêu hề biết, lúc này mới mời mẹ Tiêu ra ngoài, định dùng lời của cha mẹ chặt đứt đôi uyên ương, nhưng mà, bây giờ là tình huống như thế nào đây?

      Lương Uyển Thu đem trà sữa đặt ở trước mặt Tiêu Tử Yên, Tiêu Tử Yên nhìn thoáng qua lát cũng uống..., vẻ mặt tự nhiên , "Cám ơn."

      Mẹ Tiêu nhìn Lương Uyển Thu hỏi câu, "Bên ngoài rất lạnh à?"

      Lương Uyển Thu sớm trở lại thái độ bình thường, cười trả lời, “Lạnh có lạnh chút, nhưng mà Tử Yên là em thân thiết nhất của cháu, em muốn uống trà sữa cháu còn có thể mua được sao? Nghĩ như vậy còn cảm thấy lạnh nữa rồi.”

      Trong lòng Tùy Ức cười tiếng, vấn đề giống như vậy, Lương Uyển Thu trả lời ngọt ngào hơn hai chữ " lạnh" khô khan của nhiều.

      Mẹ Tiêu uống hớp trà, có thâm ý khác cười đối với Lương Uyển Thu, "Nhiều năm thấy, cháu bây giờ so với khi còn bé xinh hơn rất nhiều, cũng cũng nhiều hơn lúc đó."

      Lương Uyển Thu căng thẳng trong lòng, nhưng biểu mặt vẫn thay đổi, có chút xấu hổ, "Là . . . . . sao?"

      Mẹ Tiêu các uống trà, "Bác nhớ lúc cháu còn , vẫn luôn xấu hổ đỏ mặt theo sau Tử Uyên, nó để ý tới cháu...mắt cháu liền đỏ lên, hỏi cháu, cháu tốt. Thấy bề tức giận chọc họ cươig, khi đó bác cảm thấy bé này là đơn thuần đáng ."

      Thời gian biết qua bao lâu, ý tứ của mẹ Tiêu ba người nghe đều hiểu, Tùy Ức nhìn mẹ Tiêu cái, hổ là mẹ của Tiêu Tử Uyên, cũng phải dễ dàng như vậy mặc kệ người khác che mờ mình.

      Sắc mặt Lương Uyển Thu thay đổi liên tục, miễn cưỡng cười có chút vội vàng giải thích, "Khi đó tuổi cháu còn . . . . . . hiểu chuyện. . . . . . Nếu như bây giờ vẫn còn như vậy xứng đáng với những gì bác Tiêu dạy cháu từ ."

      " sao?" mẹ Tiêu vẫn mỉm cười, nhưng khí bên trong nhà lại đột nhiên trầm xuống, "Có hiểu hay cũng có gì quan trọng, chỉ sợ con người khi trưởng thành tâm tư cũng sâu hơn, vậy phiền phức rồi."

      Tùy Ức ngược lại câu cũng , yên lặng uống trà.

      Lương Uyển Thu cũng trầm mặc.

      lát sau liền đứng dậy chào, mẹ Tiêu gật đầu cái, "A Ức này, cháu giúp bác tiễn Uyển Thu chút."

      Tùy Ức nhanh chóng đứng lên, "Vâng ạ."

      Lương Uyển Thu vẻ mặt biểu cảm nhìn Tùy Ức lát rồi xoay người ra ngoài.

      Nhìn hai bóng dáng xinh đẹp biến mất ở cửa, Tiêu Tử Yên liền bắt đầu ríu rít ở bên tai mẹ Tiêu kêu lên.

      "Con chị ta rất dối trá, mẹ còn con cay nghiệt. Mẹ thấy rồi đấy? Người như vậy mà muốn làm chị dâu con, Hừ! Vẫn là chị A Ức tốt nhất."

      Mới vừa rồi còn rất uy nghiêm, mẹ Tiêu lúc này vỗ tay của con , "A Ức đứa bé này tệ, là rất thông minh, tính cách lại rất tốt, con đó. Cố gắng học hỏi A Ức chút."

      Tiêu Tử Yên trong lòng rất phục Tùy Ức, nghe thấy mẹ Tiêu vậy cũng tức giận, "Mẹ, con đủ thông minh sao?"

      "Con? Con chính là khôn vặt! thông minh hiểu được tốt đẹp của giáo dục, lại chút cũng hiểu, mà lại cực kỳ thoải mái. Cha con rất đúng, điểm trang vừa dứt thầm hỏi, họa mi đậm nhạt hợp thời ? Từng chữ như hạt châu quý giá."

      Mẹ Tiêu sau khi xong hình như có điều gì suy nghĩ, thở dài.

      (*) Điểm trang vừa dứt thầm hỏi, họa mi đậm nhạt hợp thời ?

      Hai câu này trích tử trong bài thơ

      Cận thí thướng Trương thủy bộ
      Nguyên tác: Châu Khánh Dư
      朱慶餘
      近试上张水部
      洞房昨夜停红烛,
      待晓堂前拜舅姑。
      妆罢低声问夫婿,
      画眉深浅入时无?

      Cận thí thướng Trương thủy bộ
      Động phòng tạc dạ đình hồng chúc
      Đãi hiểu đường tiền bái cữu
      Trang bãi đê thanh vấn phu tế:
      "Họa mi thâm thiển, nhập thời vô?”

      --Dịch Nghĩa:--
      Gần thi, dâng quan thuỷ bộ họ Trương(1)
      Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng
      Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha
      Trang điểm xong quay lại hỏi chồng:
      "Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?"

      (1)Tức nhà thơ Trương Tịch. Chu Khánh Dư ngụ ý hỏi Trương Tịch xem văn chương của mình có hợp thời ? Thi có đỗ ?
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :