1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Lại Mỉm Cười, Gian Tình Bắt Đầu - Đông Bôn Tây Cố (Full 82c Sắp có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 66 Gặp gỡ bạn bè

      Editor : Tịnh Du

      Ngày hôm sau, Tiêu Tử Uyên đoán rằng đến lúc gọi điện thoại cho Tùy Ức, chuông điện thoại vang lên rất lâu có người nhận, vừa mới tắt máy, gọi lại.

      Tiêu Tử Uyên cười nhận, " đến đón em nhé?"

      ở đầu dây bên kia thanh của Tùy Ức rất hỗn loạn, giọng của hơi gấp gấp, “Có ca cấp cứu gấp, đến đó trước, em cấp cứu xong đến tìm , có được ?”

      Vừa đúng lúc trợ lý cầm tài liệu để Tiêu Tử Uyên ký tên, Tiêu Tử Uyên vừa nghe điện thoại di động vừa đưa điện thoại lên nghe, lòng yên trả lời,"Được."

      Đầu bên kia chần chừ lúc, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh trở lại, giọng của mang theo chút dò xét với lấy lòng, “Em xin lỗi.”

      Tiêu Tử Uyên sửng sốt, sau đó khép văn kiện lại nhìn nữa, bật cười, “ bé ngốc, nhanh lên, lúc đến bên này đừng vội, nếu bắt được xe, gọi điện cho , đón em.”

      Sau khi cúp điện thoại Tiêu Tử Uyên xem xong tài liệu rồi ký tên, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Ôn Thiếu Khanh ngồi ghế sa lon đối diện vẻ mặt xấu xa cười, " ngờ Bác Sĩ Tùy còn bận rộn hơn cả bộ trưởng Tiêu.”

      Tiêu Tử Uyên có chút nào là được tự nhiên, "Cậu ở trong phòng làm việc của tớ cả buổi chiều rồi, có việc gì làm sao?”

      Ôn Thiếu Khanh cười, "Tớ bây giờ việc làm cậu cũng phải biết."

      Tiêu Tử Uyên có chút kỳ lạ hỏi, "Cậu trở về lâu như vậy có ý định làm việc

      gì sao?”

      Vừa nhắc tới chuyện này Ôn Thiếu Khanh lại thở dài, “Chỉ được nhàn nhã mấy ngày hôm nay nữa thôi.”

      “Bệnh viện quân đội?”

      “Còn có lựa chọn khác sao?”

      Tiêu Tử Uyên nhớ ra cái gì đó, chợt cười, “Ngộ nhỡ sau này cậu và Lâm Thần tranh nhau người lại trở thành cuộc tranh giành giữa quân nhân, cậu phải cẩn thận với Bộ Tư Lệnh đó, tớ cậu cẩn thận vì ở Bộ Tư Lệnh tớ có ai quen cả…”

      Ôn Thiếu Khanh im lặng nhìn Tiêu Tử Uyên cái, “Biết cậu bây giờ rất đắc ý rồi, cũng cần kích thích tớ, cậu ấy bây giờ nhìn thấy tớ ở đâu đều trốn, tối nay nghe tớ , cậu ấy cũng đến nữa, công tác nhưng lại đến phía nam tìm Kiều Dụ.”

      Tiêu Tử Uyên cười nữa, thở dài, vỗ vỗ vai Ôn Thiếu Khanh, “ nữa, nhanh , đến lúc rồi.”

      Từ xe bước xuống, Tiêu Tử Uyên ngước mắt nhìn tấm biển, với Ôn Thiếu Khanh, “Vào mùa này cua đồng ngàn vàng khó cầu, Giang Tiểu Tứ ngược lại rất biết hưởng thụ.”

      Ôn Thiếu Khanh cũng cười rộ lên, “Cậu ta có lúc nào bạc đãi bản thân mình đâu. Lúc ở nước ngoài tớ nghe thấy đại danh của cậu ta rồi.”

      Vào cửa có phục vụ lên phía trước dẫn đường, vừa mới đẩy cửa bước vào mới phát đến ít người. Giang Thánh Trác tuổi trẻ sức khỏe tốt, thẳng ra là thích kích thích, lại thích náo nhiệt, hầu hết những người quen đều được mời đến.

      Bọn họ cũng là lâu gặp, Giang Thánh Trác đứng lên đến trước cửa, cho hai người mấy nắm đấm xem như chào hỏi.

      Mấy năm gặp, Giang Thánh Trác vẫn là bộ dáng bất cần đời như vậy, đôi mắt đào hoa kia lại càng ngày càng phát triển, cười hì hì nhìn phía sau Tiêu Tử Uyên, “Nghe Diệp Tử Nam , cậu dẫn bạn đến mà, người đâu?”

      Tiêu Tử Uyên cười giải thích, “ ấy có chút việc đến muộn, đến ngay.”

      Trò chuyện với nhau mấy câu, Giang Tiểu Tứ nháy mắt đối với Tiêu Tử Uyên , “Lương Uyển Thu đợi cậu lâu rồi, lúc vừa rồi chuyện nhắc đến bạn cậu, vẻ mặt liền lập tức thay đổi.”

      Tiêu Tử Uyên nghe khẽ mỉm cười.

      Sau khi ngồi xuống, lúc sau có người kêu đói bụng, Giang Thánh Trác hét lên tiếng, “Kêu ca cái gì, chị dâu còn chưa đến, các cậu biết xấu hổ ăn trước à?”

      nhóm người từ trước đến giờ vẫn thích giỡn, bị hét lên cũng tức giận, cười ha hả cãi lại, “Nghe bạn Tiêu thiếu gia là kỳ nữ khó gặp, chúng tớ đều muốn gặp lần.”

      Tiêu Tử Uyên biết đám người này chơi có giới hạn, theo hình thức gì, nở nụ cười, “Nhìn có thể, lúc này được, lát nữa các cậu thành bị ấy bắt nạt, tớ cũng mặc kệ đó.”

      Mọi người vẻ mặt tin, kêu lên, “Làm sao có thể như vậy chứ.”

      Vốn dĩ khí rất tốt, mọi người vui vẻ chuyện, giọng của Lương Uyển Thu mặn nhạt vang lên, tất cả mọi người trong phòng lập tức an tĩnh.

      “Khiến nhiều người đợi mình ấy như vậy, đúng là đặc biệt rồi.”

      câu ngắn ngủn mang theo mùi dấm và thuốc súng, đám người vui mừng nhìn cuộc vui.

      trai Lương Lệ Thu ngồi bên cạnh Lương Uyển Thu, sau khi nghe, tán thành lườm cái.

      Tiêu Tử Uyên giơ cổ tay lên xem đồng hồ, cười nhìn lướt qua mọi người, nhưng trong ánh mắt lại hề có ý cười, giọng cũng lạnh vài phần, “Thời gian còn chưa đến, ấy cũng chưa đến muộn. Cho dù ấy có đến muộn, có thể chờ ấy, ăn trước .”

      Tiêu Tử Uyên khách khí, nhưng mà nhóm người ai cũng tinh ý phát ra, ý của lời đó vừa nghe hiểu.

      Đừng ấy đến muộn, dù là đến muộn mọi người cũng phải chờ, để cậu ấy xem mọi người ai dám ăn trước?

      Tiêu Tử Uyên luôn luôn kín kẽ, chưa lúc nào bảo vệ người cách ràng như vậy, mọi người ngồi ở đây ai lại dám cho Tiêu Tử Uyên mặt mũi, cười ha hả giảng hòa.

      “Vốn dĩ cũng đói lắm, chỉ là trêu đùa Giang Tiểu Tứ tý thôi, vội vội.”

      Giang Thánh Trác lập tức cười đá cước qua, “Cút! Tớ muốn đùa giỡn với các cậu!”

      “Đúng đúng đúng, Giang thiếu thích trêu đùa cùng chúng ta, Giang thiếu chỉ thích những đẹp thôi!”

      “Đúng đúng đúng, trưa ngày hôm nay tớ còn thấy Giang Tiểu Tứ ăn cơm với rất xinh, bộ dáng rất đẹp đó.”

      Kiều Nhạc Hi ngồi ở bên cạnh khinh thường liếc Giang Thánh Trác cái, nhàng phun ra hai chữ, “Ngựa đực.”

      “Chậc!” Giang Thánh Trác nghe thấy xong lập tức vui, quay đầu lại đấu khẩu với Kiều Nhạc Hi.

      Mọi người lại nhanh chóng cười hi hi ha ha ầm ĩ cả lên.

      Qua lúc lâu khi ai chú ý, Giang Thánh Trác mới nghiêng đầu bên tai Ôn Thiếu Khanh, “ chưa từng thấy cậu ấy như vậy bao giờ.”

      Ôn Thiếu Khanh cười cười, “Bảo bối của cậu ấy, Lương Uyển Thu đây là đụng vào nòng súng rồi.”
      Last edited: 30/9/14
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tặng các nàng =D

      66.2

      Phục vụ vừa mới đến rót trà xong, Lương Uyển Thu nhìn Tiêu Tử Uyên, lắc lắc ly trà tong tay, có thâm ý khác hỏi, "Có những loại trà dựa vào khí phách để chiến thắng, nhưng cũng có trà dựa vào phách để chiến thắng, nhưng cũng có trà dựa vào tỉ mỉ để chiến thắng,

      vậy chén trà kia của cậu rốt cuộc dựa vào điều gì để thắng?

      Từ lần trước biết Tiêu Tử Uyên có bạn , cố ý tìm người điều tra, mấy

      tờ tư liệu đó lật nát cũng phát ra ta mạnh hơn mình ở

      Khóe miệng Tiêu Tử Uyên vẫn mãi nở nụ cười nhạt, “Chén trà đó của

      tớ căn bản là dựa vào điều gì để chiến thắng.”

      Sau đó lại bất đắc dĩ cười khổ, “Tất cả đều là do tớ chủ động tranh thủ.”

      Lý nước trong tay Lương Uyển Thu suýt chút nữa đổ, vẻ mặt kinh ngạc

      Mọi người lại càng thêm kinh ngạc, Tiêu Tử Uyên luôn luôn dính

      khói bụi trần gian, rốt cuộc là như thế nào lại có thể cưng chiều

      Lúc mọi người , phục vụ đẩy cửa vào, theo sau đó là Tùy Ức,

      mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

      chiếc áo sơ mi đơn giản bên trong là chiếc áo dệt kim hở cổ,

      hoa văn đơn giản bên ngoài mặc chiếc áo khoác, tất cả các

      đây đều trang điểm rất trang nhã, mà lại hề trang điểm.

      Thấy phòng người xa lạ nhìn , cũng cảm thấy ngại ngùng,

      thoải mái xin lỗi, “ xin lỗi, em đến chậm.”

      Mọi người cười khách sáo đồng thời quan sát làm cho Tiêu Tử

      Nhìn thoáng qua diệu dàng điềm tĩnh, tính tình khí thế là có, nhưng

      thấy được điều gì làm người khác kinh ngạc.

      Tiêu Tử Uyên mở miệng cười, “Mau tới đây ngồi.”

      Tùy Ức thấy Tiêu Tử Uyên gọi tự chủ bật cười, nụ cười khác

      hoàn toàn với nụ cười lúc nãy với mọi người, vẻ mặt lập tức sinh động,

      giống như ánh mặt trời ấm áp trong những ngày đông, lấp lánh động lòng

      Mọi người thấy sững sờ lúc, trong lòng tự chủ toát ra ý nghĩ.

      Kinh ngạc chỉ là nhất thời, trong lúc vô thức sâu vào lòng người mới

      Sau khi Tùy Ức ngồi xuống, Tiêu Tử Uyên tự mình giúp cởi áo khoác

      xuống đưa cho phục vụ, Tùy Ức mới dơ tay ra lộ ra vòng tay.

      Lương Uyển Thu thấy Tiêu Tử Uyên luôn lạnh lùng cao ngạo lúc này lại

      tủm tỉm với khác, vốn dĩ nổi giận, lại nhìn thấy vòng tay bạc đó

      nữa, gần như là nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lóe lên tia sắc

      lạnh, biểu cảm mặt cũng thể khống chế được.

      Lương Lệ Thu ho tiếng, thừa dịp lúc phục vụ mang thức ăn lên

      nghiêng đầu giọng hỏi, “Em hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”

      Lương Uyển Thu hít hơi sâu, “ có việc gì.”

      Tùy Ức vội vã nhìn lướt qua, trừ ngày đó gặp Kiều Nhạc Hi, Diệp Tử

      Nam và Thi Thần, còn có thêm người đàn ông có bộ dáng nghiệt.

      Người đàn ông kia rất nhanh đến gần , cười hì hì ôm bả vai Tiêu Tử

      Uyên, “Chị dâu, em cùng Tiêu Tử Uyên chính là chiến hào chiến hữu!

      Từ kề vai sát cánh chiến đấu dũng!”

      Tiêu Tử Uyên cười với Tùy Ức câu, “Giang Thánh Trác.”

      Tùy Ức cười gật đầu với Gianh Thánh Trác, ra đây chính là Giang Tiểu

      Tứ, trong miệng Tiêu Tử Uyên, Giang Thánh Trác.

      Giang Thánh Trác vừa xong, có giọng nữ vang lên, “Cậu

      nên cứ thấy xinh đẹp lại sáp đến gần có được vậy? Hai

      người? Đồng đội? Kề vai sát cánh chiến đấu dũng gì chứ? Thay bạn

      à? Tử Uyên phải là người cùng con đường với cậu.”

      Kiều Nhạc Hi nhàn nhã đè ép đả kích Giang Thánh Trác.

      Giang Thánh Trác quả nhiên xù lông, “Cậu!”

      Cậu ta nhìn chằm chằm Kiều Nhạc Hi lúc lâu chữ cũng

      ra được, lại quay đầu giải thích với Tùy Ức, “Chị dâu, chị đừng nghe

      cái nhóc con đó bậy, bọn em tuyệt đối là những người có thể giao phó

      chuyện chung thân đại cả đời!”

      Kiều Nhạc Hi từ từ , “ Tử Uyên có thể đúng, còn cậu? Nếu giao

      phó cả đời? Chủ yếu là giao phó nửa dưới có?”

      Giang Thánh Trác với dáng vẻ thể nhịn được nữa, “Xảo, Lạc, Tư!”

      Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu đánh trả, “Giang, Hồ, Điệp!”

      Hai người trợn mắt nhìn nhau.

      Tùy Ức ánh mắt đảo qua đảo lại hai người kia, người lúc này

      năng khéo léo Giang Thánh Trác giờ phút này cũng biết gì nữa.

      Tầm mắt ở thân hai người quét qua lại mấy cái, mới vừa lưỡi xán hoa

      sen Giang Thánh Trác thế nhưng lúc này từ cùng rồi, trong mơ hồ hình

      như trốn tránh, Tùy Ức giọng hỏi Tiêu Tử Uyên, “Hai người bọn

      Tiêu Tử Uyên hiểu ý, có chút buồn cười gật đầu cái, “Người trong

      cuộc mơ hồ lắm, hai người này suốt ngày ầm ĩ.”

      Tiêu Tử Uyên thuận tiện ghé vào bên tai Tùy Ức giọng giới thiệu

      những người khác, những người khác hình như cũng giống như bốn

      người Tiêu Tử Uyên quan hệ rất tốt, giới thiệu qua, mà đến lúc giới

      thiệu đến người có gương mặt tinh xảo duy nhất có thể so sánh với

      Giang Thánh Trác dừng lại.
      Last edited: 30/9/14
      tart_trung, KhaiDoanh_347trthuy thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67


      Hai gương mặt này đều là báu vật được thượng đế ban tặng, Tùy Ức nhìn người đàn ông đối chọi với Giang Thánh Trác, chỉ là nụ cười của ta lười nhác vẻ mặt giống như lưu chuyển thứ gì đó tối tăm và tà khí thể tan.

      Tùy Ức phát Tiêu Tử Uyên dừng lại, quay đầu hỏi, “Sao vậy?”

      Vẻ mặt của Tiêu Tử Uyên rất kỳ quái lẩm bẩm câu, “Người đàn ông này rất nguy hiểm, suy nghĩ có nên giới thiệu cho em .”

      Thấy Tùy Ức bị chọc cười, Tiêu Tử Uyên tiếp tục, “Trần Mộ Bạch, ở nhà họ Trần đứng hàng thứ ba, cho nên bọn thường gọi cậu ta là Trần Tam. Nhà họ Trần con cháu nhiều, trong gia đình tranh đấu rất gay gắt, chỉ có vị tam thiếu gia này có ai dám trêu chọc, mẹ cậu ấy là người phụ nữ bên ngoài của ông Trần, lúc vào nhà họ Trần vốn dĩ nên yếu thế, nhưng ai ngờ cậu ta lại có khả năng làm cho ông Trần cưng chiều mình cậu ta, mọi người trong nhà họ Trần đều phải nhìn sắc mặt cậu ta để làm việc. Nhưng cái gọi là cực phẩm chính là việc nghiêm trọng trở thành việc nghiêm trọng. Nhà họ Trần đến đời của cậu ấy đều lấy chữ mộ làm tên đệm, nhưng người bên ngoài chỉ gọi riêng mình cậu ta là “Mộ thiếu”, ngay cả đến cả cậu ta cũng chỉ có thể gọi là “Trần đại thiếu gia”.

      Tùy Ức nhìn Trần Mộ Bạch bộ dáng bất cần đời của ta có chút tin, “Nhìn dáng vẻ của ta giống.”

      Tiêu Tử Uyên nở nụ cười, “Đúng rồi, cậu ta luôn luôn như vậy, nếu như phải hồi giận rồi đánh nhau với Giang Thánh Trác, hai hướng con đường, , tà.”

      Tùy Ức lại nhìn Trần Mộ Bạch cái, “Đây chính là vô chiêu thắng hữu chiêu trong truyền thuyết?”

      Tiêu Tử Uyên cười lắc lắc đầu, “Cậu ta là người làm việc vô cùng kỳ lạ, có bản lĩnh phi thường, thứ mà người khác muốn đụng vào cậu ta càng thích.”

      Im lặng lúc sau đó nghĩ đến cái gì đó, “Nếu như sau này có chuyện gì liên lạc được với , còn biện pháp nào có thể tìm cậu ta giúp tay, cậu ta đường ngang ngõ tắt rất nhiều.

      Tùy Ức nghe xong nhíu mày, Tiêu Tử Uyên lập tức đổi lại: “Là ngộ nhỡ!”

      Tùy Ức ở trong bệnh viện rất lâu nên rất kiêng kị từ này, hơi vui trừng mắt nhìn Tiêu Tử Uyên cái.

      Tiêu Tử Uyên lập tức cười sửa lại lời , “ có ngộ nhỡ, là bậy. Chúng ta ăn gì thôi.”

      Tùy Ức nhìn cua bát kiện* nhíu mày, được chế tạo từ bạc, tinh tế khéo léo, cầm lên nhìn sau đó nở nụ cười.

      Tiêu Tử Uyên hỏi, “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

      “Từ Vãn Thanh bắt đầu, ở vùng Giang Nam lưu hành việc đem cua bát kiện làm đồ cưới, năm đó bà ngoại em lấy chồng mang đến bộ, sau này khi mẹ em cưới bà giao lại cho mẹ, mẹ em vẫn luôn giữ gìn…”

      Tùy Ức đến nửa chợt dừng lại, Tiêu Tử Uyên cười đến có thâm ý khác, “Sao lại tiếp?”

      Tùy Ức biết thêm gì nữa, cắn cắn môi, “Hết rồi.”

      Tiêu Tử Uyên lại cười hỏi lại, “Vậy chờ đến lúc em lấy chồng có phải giao lại cho em ? Lần sau nhớ mang cho xem chút.”

      Tùy Ức giọng kháng nghị, “Ý em phải như vậy!”

      Tiêu Tử Uyên nhìn mà tự nhiên , “Em sốt ruột rồi, xem ra nên đăng lên báo rồi.”

      Lương Uyển Thu nhìn hai người ôn nhu tự nhiên nhìn nhau cười, bỗng nhiên ra, “Cách ăn này chắc Tùy chưa từng ăn? Có phải biết cách sử dụng những đồ dùng này như thế nào ? Có muốn tôi dạy chút ?”

      thân mật, mặt mỉm cười, nhưng lại là thủ đoạn mềm dẻo giết người.

      Mọi người vẻ mặt mong chờ xem cuộc vui, nhưng lại thấy Tiêu Tử Uyên tỏ thái độ gì, câu cũng , chỉ nhàn nhã ở bên cạnh uống trà, cũng thèm nhìn Lương Uyển Thu cái.

      Tùy Ức cười cười gì, cầm cái búa lên gõ gõ nhàng dọc theo lưng cua vỏ, mọi người im lặng nhìn.

      Mấy phút sau, thịt cua xuất đĩa thức ăn, mà bên cạnh cái đĩa chỉ còn lại cái vỏ cua bị lấy hết thịt cách hoàn chỉnh.

      Giang Thánh Trác nhịn được lên tiếng than thở, “Xinh xắn!”

      Tiêu Tử Uyên đưa miếng khăn ướt đặt trong tay Tùy Ức vẻ mặt nhàng , “Nhanh ăn !”

      Lúc mọi người cầm cua lên chuẩn bị bắt tay vào lấy thịt Tùy Ức bỗng nhiên , “ ra , mỡ cua là bộ phận sinh dục của cua đực, còn gạch là buồng trứng của cua cái, mọi người xem tại sao con người lại cảm thấy ăn bộ phận sinh dục của động vật rất ngon?”
      Last edited: 3/10/14
      tart_trung, KhaiDoanh_347KisaragiYue thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Khóe miệng còn mỉm cười nhàng.

      Mọi người cầm dụng cụ lên nhất thời có hứng thú để hành động nữa, mặt khác biết vì sao lại nhìn về phía Tùy Ức.

      Tùy Ức khoát khoát tay bật cười, "Đùa mọi người thôi, ra gạch cua là bộ phận tuyến tuỵ. . . . . ."

      Mọi người thở phào nhõm lúc chuẩn bị tiếp tục, Tùy Ức lại , "Nhưng mỡ cua là tuyến sinh dục."

      Mọi người vẻ mặt u oán nhìn Tùy Ức.

      Tiêu Tử Uyên ngồi ở bên cười đến bả vai run lên, " mọi người đừng đụng đến ấy, mọi người lại nghe.’

      xong quay đầu vướt mái tóc dài của Tùy Ức, ánh mắt đầy cưng chiều: “Ngoan, đừng bắt nạt bọn họ, bọn họ phải là đối thủ của em, mau ăn , nguội ngon nữa.”

      Bên cạnh có người kêu rên với Tiêu Tử Uyên, "Chẳng trách vì sao cậu coi trọng ấy, đúng là giống cậu như đúc, ép người khác đến điểm cuối cùng, rồi giết người thấy máu!”

      Tùy Ức cuối cùng cũng vừa lòng, mọi người vui vẻ cười cũng nhau thưởng thức mĩ vị, ngồi ở đối diện Tùy Ức Trần Mộ Bạch khỏi ngẩng đầu lên nhìn cái.

      Mà lương Uyển Thu nhìn Tùy Ức với ánh mắt tức giận còn che giấu nữa.

      Lương Lệ Thu dưới bàn đá em cái, hai em trước sau ra khỏi bàn, đứng trong góc của hành lang giọng tranh cãi nhau chuyện gì đó.

      "Em rột cuộc là muốn làm cái gì? Gây nhiều lần rồi đó, đến chuyện ấy là bạn của Tiêu Tử Uyên, mà hôm nay Giang Thánh Trác làm chủ nên thu lại chút chứ?”

      Lương Uyển Thu vẻ mặt phục, " ta so với em có gì tốt hơn chứ? ! phải là con của Tùy Cảnh Nghiêu hay sao, lại là con vợ trước nữa chứ, có gì đặc biệt hơn người!”

      Lương Lệ Thu vẻ mặt đồng ý, "Em chỉ biết những chuyện này thôi à?! em cũng biết động não suy nghĩ cho kỹ, Tiêu Tử Uyên là ai, ánh mắt của cậu ta cao như vậy, bình thường có thể lọt vào mắt cậu ta được à, em xem với khí chất của ấy lúc nãy, làm sao lại có thể chưa trải qua đời. bỏ qua thân phận ấy là con của Tùy Cảnh Nghiêu nhắc đến, ông ngoại của ấy là Thẩm Nhân Tĩnh chính là bậc thầy chân chính của nên giáo dục, dòng dõi thư hương, thanh cao của ấy là được rèn luyện từ , chúng ta ở trước mặt
      Trả nàng trước pic chương 67.2 =D=D sr nàng vì bỏ sót ^^!
      ấy trêu đùa những thứ này, ở trong mắt ấy cũng chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi, như vậy phải là tự rước lấy nhục à?”

      Lương Uyển Thu vẻ mặt kinh ngạc, “Thẩm Nhân Tĩnh là ông ngoại ta? Sao thấy ta…”

      Lương Lệ Thu hừ lạnh, “Người ta khiêm tốn muốn ra mà thôi, em tưởng người ta là quả hồng mềm mặc cho em nắn bóp à?”

      “Cho dù là vậy thế nào? Em vẫn tin chuyện quỷ quái này!”

      Lương Uyển Thu sớm bị ghen tỵ làm mờ mắt rồi, xong xoay người trở về phòng.

      Lương Lệ Thu ở sau lưng gọi , “Em quay lại đây cho !”

      Lương Uyển Thu cũng quay đầu lại mà bước vào phòng.

      Sau khi nhóm người nâng ly lên cạn chén, khí trong phòng bắt đầu tăng lên, mấy người đàn ông vừa uống rượu vừa bàn về chuyện thời kinh tế, Tiêu Tử Uyên ngồi ở đó vẫn luôn lắng nghe, nhiều, thỉnh thoảng lại trả lời hai câu, nhưng mà có thể nhìn ra được mọi người rất coi trọng lời .

      Tùy Ức đối với nội dung chuyện của mọi người có hứng thú, vô cùng buồn chán ngồi bên cạnh, biết từ khi nào có mấy đến ngồi bên cạnh nhiệt tình lấy lòng, thỉnh thoảng cùng Tùy Ức chuyện.

      Tùy Ức nhớ hình như họ đến chuyện có ngôi sao gần đây mới nổi, Tùy Ức nghe thấy nhóm bát quái của mấy nhìn qua mấy lần, là bạn của mấy thiếu gia ở trong này, nhìn thoáng qua so với ít tuổi hơn, nhưng được dạy dỗ rất tốt. Ứng xử khôn khéo, biết nhìn mặt người khác để chuyện, Tùy Ức thẹn vì bản thân bằng.

      Tùy Ức vẫn luôn khách sáo ứng phó cách qua loa, mấy người các ấy cũng bị ảnh hưởng, cũng thấy tẻ nhạt.

      Tiêu Tử Uyên thỉnh thoảng nhìn phía bên này, thấy Tùy Ức nhàm chán hình như bắt đầu ngồi yên được nữa, nhưng lại ngại mấy kia dễ chịu.

      Có thể Tùy Ức là quá nhàm chán, lắng nghe đột nhiên quay đầu nghiêm túc đánh giá mấy kia, dường như tìm kiếm cái gì đó. Sau lúc, lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên sau khi nhìn thấy trong mắt toát ra chút nghịch ngợm vui vẻ, cười gật đầu, sau đó lại quay đầu tiếp tục bàn bạc.

      Tùy Ức thấy ngầm cho phép vui vẻ cười lên.

      Trong lúc này Tam Bảo lại nhắn tin đến, Tùy Ức trả lời xong tiện tay đặt bàn, trong đó bỗng nhiên đưa tay ra cầm lấy, đọc qua nội dung trong điện thoại vừa , “Có ảnh và bộ trưởng Tiêu hay , tôi nhìn chút nhé.”

      Chưa được cho phép động vào điện thoại của người khác, hành vi như thế này như thế nào cũng lễ phép, mấy lập tức tập trung đến Tiêu Tử Uyên liếc mắt nhìn, khóe môi cong lên có ý tiếp tay làm việc ác, Tùy Ức cũng ngăn cản, trong lòng cười khẽ tiếng.

      mở đến album ảnh tấm thứ nhất thấy , chỉ vào màn hình có vật thể gì đó giống với đậu hũ hỏi, “Đây là cái gì vậy?”

      Tùy Ức khẽ mỉm cười, tâm trạng rất tốt phun ra hai chữ, “Não người.”

      Mấy đó nghĩ là Tùy Ức đùa, quay đầu tiếp tục xem, thế nhưng càng xem càng cảm thấy giống, cuối cùng tất cả đều dựng tóc gáy lên, quay đầu nhìn Tùy Ức.

      Tùy Ức cười giải thích, “Lần đầu tiên quan sát giải phẫu sọ người, lưu lại làm kỷ niệm.” Sau đó lại có lòng tốt nhắc nhở, “ sợ có thể mở tấm tiếp theo để xem!”

      tay bắt đầu run rẩy trượt đến trang tiếp theo, liền nhìn thấy đầu lâu khô, cả người như chấn động, Tùy Ức lại tiếp tục giải thích, “ người bạn chụp X quang, muốn tôi nhìn xem có sao . Lúc đó tôi ở bên ngoài, cậu ấy đành phải gửi qua di động, tôi xem xong mà quên xóa mất. thích có thể xem tấm tiếp theo.”

      Trang tiếp theo thấy thi thể máu đầm đìa, các bộ phận cơ thể trọn vẹn, màu xương trắng ở trong máu thịt mơ hồ như như , chút suy nghĩ đem điện thoại di động ném ra ngoài, vừa đúng nằm bên chân Tiêu Tử Uyên.

      Tiêu Tử Uyên nhặt lên liếc mắt nhìn, sau đó bình tĩnh đưa cho Tùy Ức. Tùy Ức cũng nhìn qua rồi đem cất vào túi, trong đôi mắt khen ngợi, với sợ hãi của mấy đó giải thích, “Đây là lúc lên lớp học thầy chiếu hình ảnh giải phẫu, vị giáo sư có kinh nghiệm tự mình giảng bài, vết cắt rất đẹp, nên nhịn được chụp hình.”

      Sau khi xong lại đưa điện thoại ra cho mọi người lần lượt xem, “Mọi người xem có phải rất đẹp ?”

      Mấy kia lập tức tránh né hết.

      Tùy Ức lúc này mới cất điện thoại di động, cười câu, “Còn muốn nhìn nữa ?”

      nhìn nhing!”

      Mấy đó thề bao giờ tùy tiện động vào bất cứ thứ gì của Tùy Ức nữa.

      Trần Mộ Bạch ngồi ở trong góc lẳng lặng nhìn, nhìn lát vậy mà lắc đầu bật cười.
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68 Sườn xám


      Mấy ngày sau ở trong khu phố buôn bán ở gần bệnh viện Tùy Ức lại lần nữa nhìn thấy Trần Mộ Bạch.

      vừa mới tan ca đêm, nhìn thấy ở chính giữa con đường về nhà của mình tập trung rất nhiều người, cho là xảy ra tại nạn xe cộ nên đến nhìn, ai ngờ thấy ba chiếc xe màu đen vây quanh chiếc xe thể thao nhìn rất phong cách.

      lát sau thấy Trần Mộ bạch từ xe nhảy xuống, nhìn thấy vết trầy xước thân xe, vô cùng đau đớn, hung dữ nhìn chằm chằm người dân đó," còn đứng ở chỗ này làm gì! cũng thể bồi thường nổi! Còn chạy nhanh chút cho ông đây!"

      Người đàn ông đó cũng biết chiếc xe này đắt đến mức nào, run rẩy như sắp khóc đến nơi vậy, “ rất xin lỗi, tôi đem tất cả tiền người tôi đưa cho ….”

      Vừa vừa lấy tiền ra, phần lớn là những tờ tiền lẻ năm tệ, Trần Mộ Bạch có lẽ nhìn được nữa, nhịn được tờ tiền có giá trị nhất trong số đó, “Được rồi, như vậy ! Mau cút !"

      xong dựa vào bên cạnh xe gọi điện thoại, vừa mở miệng bắt đầu phóng hỏa, "Giang Tiểu Tứ, mồm cậu đúng là quạ đen! Xe của ông đây bị xây xát. . . . . ."

      Tùy Ức đứng ở bên để xem, cái người tên Trần Mộ Bạch này tình khí vừa tốt vừa hơi khác người, nhưng cũng được tính là người tốt, là người bình thường, hiền lành đáng . biết trong gia đình nội đấu rất tàn khốc nhiều máu tanh, có thể suất sắc và nổi bật như vậy tất nhiên cũng là người có chút ít thủ đoạn, cái gọi là “Người tốt” này dùng người cũng thích hợp, có lẽ cũng thân bất do kỷ, ở trong vực sâu có bao nhiêu mưu kế trong cuộc sống quyền lực mà vẫn dữ được chút lương thiện, dù là chỉ có 1%, cũng được xem như là "Người tốt" .

      Tùy Ức vừa mới về đến nhà nhìn thấy thư ký của Tiêu Tử Uyên từ trong xe xuống, trong tay cầm hộp quà hình vuông, " Tùy, bộ trưởng Tiêu muốn tôi đưa cho , mời chuẩn bị chút, buổi tối tôi đến đón ."

      Tùy Ức hơi kỳ lạ nhận lấy sau đó hỏi câu, " ấy có ?"

      Giao được đồ ta lễ độ xứng đáng với quan chức nhà nước trả lời, “Bộ trưởng Tiêu vẫn ở trong phòng họp, họp xong ngài ấy gọi điện thoại cho .”

      Người thư ký này của Tiêu Tử Uyên họ Lữ, Tùy Ức gặp qua ít lần, tuổi của ta lớn, nhưng năng rất nghiêm túc, bất kể là người quen thuộc đến mức nào hỏi chuyện đều dùng bộ dáng giải quyết việc chung để trả lời, chuyện nên câu cũng ra. Bộ dáng lạnh lùng này biết làm chết lạnh bao nhiêu .

      Tùy Ức suy nghĩ rồi bật cười, "Cám ơn."

      Thư ký Lữ khẽ vuốt cằm rồi chui vào trong xe rời .

      Lên nhà Tùy Ức vừa mở hộp quà ra nhìn, liền ngây ngẩn cả người.

      thợ may khéo léo làm ra chiếc sườn xám rất hoàn hảo.

      chiếc áo gấm bằng tơ tằm, nhàng tràn ngập ánh sáng lóng lánh, phía bên mép trái sườn xám vẽ thân mai bằng mực, dùng mực nhiều lắm, nhưng bức vẽ Thủy Mặc đậm nhạt xen lẫn, nụ hoa, dần dần hé mở, nở rộ, trong sạch trau chuốt cởi mở, sức sống dồi dào, ở xung quanh có rải rác mấy đóa hoa , yên tĩnh trang nhã.

      Từng đóa hoa nở có dấu vết của mực.

      Qua lúc lâu, Tùy Ức mới đưa tay chạm đến. tay truyền đến cảm giác mát lạnh mềm mại, lúc Tùy Ức lấy ra có rơi ra đoạn vải ngắm, phía có viết vài chữ, con số bên cạnh là chữ ký của Tiêu Tử Uyên, là chữ của .

      So với chữ năm đó ở trường học, bớt chút ngịch ngợm, nhiều chút ung dung.

      Lúc Tiêu Tử Uyên gọi điện thoại ở dưới tầng chờ , Tùy Ức trang điểm chuẩn bị mọi thứ để . đứng trước gương nhìn hồi lâu, kích cỡ vừa khít, tấc cũng thừa tấc cũng thiếu. vừa đến trước cửa lại quay trở lại, vào phòng ngủ lục cây trâm ngọc kia ra, vén tóc lên cài.

      Lên xe mới phát Tiêu Tử Uyên hôm nay mặc cực kỳ long trọng, cả người mặc bộ tây trang màu xám đậm thích hợp, cả người toát ra thần thái nghiêm túc.

      Thế nhưng lại mắt chớp nhìn chằm chằm Tùy Ức, sau đó từ từ bật cười, lời muốn khóe miệng chần chờ lúc lại đổi thành khác, "Rất vừa."

      Sườn xám phải người nào cũng có thể phù hợp được, cần phải có khí chất của người từng trải lắng đọng, cần phải nuôi dưỡng từ trong mà sinh ra, tuy là tuổi còn trẻ tuổi lại có thể đè ép được, đẹp đến vô cùng, đó là loại đẹp mà ngay cả cũng khát khao.

      Lúc vừa rồi ngồi ở trong xe, khi nhìn thấy đến, nhịp tim lại đạp tình thịch.

      Bộ sườn xám màu trắng đơn thuần này đem toàn bộ vóc dáng của vẽ ra, khi dơ tay nhấc chân đều mang theo phong tình khác lạ, bình thường rất hầu như trang điểm, bây giờ chỉ trang điểm nhạt và mang thêm chút đồ trang sức trang nhã, trong suốt sâu sắc, quyến rũ thanh thuần. nên lấy cái gì để hình dung ra vẻ đpẹ của đây?

      Tùy Ức lại phát ra khác thường của , chỉ cười hỏi, "Làm sao biết số đo của em?"

      Tiêu Tử Uyên nhắm mắt lại rồi lại mở ra, "Ừ. . . . . . Nếu như em hỏi, vậy . có rất nhiều cơ hội có thể dùng tay đo, em có biết là sinh viên ngành kỹ thuật bẩm sinh có tính mẩn cảm với con số.

      Mặt Tùy Ức lập tức đỏ hơn lập tức đỏ lên cúi đầu xuống, giọng thúc giục, " nhanh ."

      Xe chạy lúc lâu Tùy Ức mới nhớ đến hỏi, "Chúng ta đâu vậy?"

      Tiêu Tử Uyên nhàng bâng quơ trả lời, "Mừng thọ người quen, chúng ta tham gia náo nhiệt."

      Tùy Ức cố tình trêu đùa . Nghiêng đầu nghịch ngợm cười, “Rột cuộc là ai , mà coi trọng như vậy, còn muốn đích thân bộ trưởng Tiêu tự mình xếp hàng may bộ sườn xám thủ công?”

      Tiêu Tử Uyên sửng sốt bật cười, "Ngoại thành có cửa hàng, từ Thượng Hải chuyển đến đây, tổ tiên đều là làm nghề này, nghe các và phu nhân nhà có quyền nếu phải là ông ta may. Dựa vào trong sạch cao thượng, cho dù là ai cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng. chờ mấy tháng, nhưng mà đúng dịp gần đây mới làm xong, liền đem cho em, cũng phải đặc biệt vì tối nay.”

      Tùy Ức cúp mắt xuống lẳng lặng cười, sau đó đưa tay ra cầm ay Tiêu Tử Uyên.

      "Sao vậy?"

      "Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho em, viện dưỡng lão xây xong rồi, còn mời bọ họ tham quan nữa, mẹ phòng chơi cờ thiết kế rất đẹp."

      Tiêu Tử Uyên khóe môi cong lên, " ra , em nên cám ơn Trần Mộ Bạch."

      "Là ta?"
      tart_trung, KhaiDoanh_347KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :