1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 50:
      Editor: Yankui

      Ngồi vào trong xe, tài xế thấy chỉ có mình trở lại cảm thấy có điểm hợp lý, nhưng Ninh Vi Nhàn chỉ cụp xuống hai mắt, nhàng : “Lái xe .”

      Tài xế nhìn sắc mặt thoải mái của , cũng dám gì, liền khởi động xe lái .

      Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, tâm tư biết hướng về đâu. muốn chợp mắt chút xe đột nhiên dừng lại. mở mắt, còn chưa biết xảy ra chuyện gì bàn tay màu đồng rắn rỏi thò vào, mở chốt cửa, sau đó hề khách khí mở cửa xe ngồi tọt vào trong sát bên cạnh , đồng thời quên ra lệnh cho tài xế: “Mau lái xe!”

      Ngày hôm nay đúng là gặp toàn gặp chuyện lạ.

      Mặc kệ người đàn ông này muốn làm gì, Ninh Vi Nhàn lạnh lùng : “ được .” Đây là tài xế của nhà họ Nhan, tất nhiên phải nghe lời , vì thế liền giữ tay lái, dám khởi động xe. Sau đó tay ôm ngực, lạnh mắt nhìn về phía người đàn ông : “ là ai?”

      Người đàn ông cũng kinh ngạc, người phụ nữ này nhớ ra , khổ cho lâu nay vẫn nhớ mãi quên được . “Nhan Phu Nhân nhớ ta sao?” Vừa hỏi, vừa tự giễu : “Cũng phải, điệu nhảy mà phu nhân cũng nể mặt, làm sao lại nhớ đến ta chứ?”

      Ninh Vi Nhàn muốn phải nghe ở đây năng bừa bãi, thế nhưng cái cảm giác quen thuộc toát ra từ người đàn ông này lại khiến nhíu mày, liền nghĩ tới … đàn ông làm cảm thấy bài xích chán ghét nhiều, Nhan Duệ là , người đàn ông này là hai.

      Bởi vì, vì khí chất của cực kỳ giống cha , lạnh lẽo, bạc tình, tàn nhẫn, vừa nhìn biết phải người tốt.

      mở to mắt, nâng lên khóe môi, cười như cười: "Có chuyện gì sao?"

      "Có người ở đuổi theo ta, cho nên xin Nhan Phu Nhân giúp ta chút." Người đàn ông vẻ mặt rất thành khẩn.

      Đáng tiếc, Ninh vi nhàn tin. cũng đến nỗi là tối ngày chỉ ở trong nhà, cũng ngốc đến nỗi tin rằng người đàn ông với khí chất như thế này lại bị người ta truy đuổi chạy trối chết như thế. Chắc chắn là có mục đích khác nên mới muốn làm quen với mình. Chỉ là, mặc cho có mục đích gì, e rằng phải thất vọng, bởi vì định cho bất kỳ cơ hội nào. “ biết xấu hổ, chúng ta quen biết nhau, tôi cũng phải nhà từ thiện, có hai lựa chọn, là tự mình xuống xe, hai là cứ ngồi ở đây chờ người ta đuổi tới. Dù sao, tôi cũng rảnh, ngại ngồi thêm lát.”

      Người đàn ông cười hết cỡ khoe ra hàm răng trắng bóng : “Rất tốt, có thể ngồi cùng tiểu thư xinh đẹp thế này ở đây, ta thà rằng bị người ta đuổi kịp cũng sao.” cách tự nhiên, đổi cách xưng hô với từ Nhan Phu Nhân biến thành tiểu thư.

      Ninh vi nhàn vô cùng kiên nhẫn mỉm cười, thèm để ý đến , mặc ta cứ chủ động quay vào chào hỏi: "Ninh tiểu thư, hay là chúng ta làm quen chút được ? Ta họ Tương, tên chỉ chữ Kế, Tương trong chữ Tương Phiên, Kế trong chữ Kế thừa, là Tương Kế.

      “À?” Ninh Vi Nhàn kinh ngạc nhíu mày, trong mắt nổi lên tia châm biếm. “ Người nổi danh háo sắc, thích nhất chính là những phụ nữ có chồng phải ?”

      Nhưng hình như đánh giá thấp độ dày của da mặt của , cười to, “ Đâu có, đâu có, đều là hư danh thôi, ra bản thân ta rất chung thủy.”

      Ninh Vi Nhàn đột nhiên cười khẽ, nhàng lau giọt lệ khóe mắt, đáng cười, cũng cái kiểu giống như Nhan Duệ giữ đúng lời hứa vậy. Đàn ông đây, đều là loại người ăn ở hai lòng. “Tôi cho biết, lâu lắm rồi tôi có cười, biết đùa, tôi thích.”

      Thấy cười, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc. Vốn Ninh Vi Nhàn rất xinh đẹp, lúc bình thường cười trông giống như trong sáng thuần khiết khiến người khác dám đến gần, nhưng khi cười, lại lộ ra vẻ dịu dàng động lòng người. “Vậy sao? Ninh tiểu thư thích là tốt rồi.”

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 51:

      Edit: meoluoihamngu

      Sau khi cười xong, Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại: “ có thể cút.”

      “Ninh tiểu thư vô tình như vậy tốt chút nào?” Người đàn ông dễ dàng buông tha. Đam mê lớn nhất của chính là đem người phụ nữ khác lừa gạt trong tay, đùa giỡn phen, tận tình sủng ái, đợi người phụ nữ kia , liền chút lưu tình vứt bỏ, chia rẽ biết bao nhiêu đôi tình nhân và vợ chồng. Ninh Vi Nhàn phải người ngu ngốc, dĩ nhiên biết người đàn ông này ở bên ngoài nổi tiếng như thế nào. Nhan Duệ còn có chút nhân cách, còn người đàn ông này, căn bản là mặt dày vô cùng.

      Đáng nhẽ người này mặt dày hay cũng liên quan đến , nhưng vấn đề chính là, hơi thở người và cha giống nhau. Từ khi còn bé cha ở bên ngoài đùa giỡn phụ nữ, lạnh lẽo vô tình trong đầu chỉ có tiền tài lợi ích và người phụ nữ của cha.

      Người đàn ông như vậy…

      nheo mắt lại: “Tôi muốn làm quen với , ai mà biết chuyện tình của , mà tôi cũng có hứng thú làm đồ chơi của , huống chi…” mở mắt ra, nhìn về phía , cười lạnh tiếng: “Tôi nghĩ xứng để đùa giỡn tôi.” xong liền bảo tài xế. “Báo cảnh sát.”

      Tài xế kinh ngạc chút, lắp bắp đáp tiếng, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra muốn gọi, lại bị giọng chen ngang, cười : “Ninh tiểu thư, nhất định phải làm đến mức này sao? thích em, thể cho cơ hội sao? Chồng em đối với em tốt, em còn muốn vì giữ gìn tiết hạnh sao?”

      Đối với lời lý luận của , Ninh Vi Nhàn chỉ cười nhạt: “ nên trêu chọc tôi, tôi giữ gìn tiết hạnh cần quản, về phần thích tôi… A, dễ dàng như vậy, ngược lại tôi cảm thấy ghê tởm.” Bàn tay trắng nõn cầm điện thoại, kết nối được 110, hơn nữa cảnh sát có thể biết vị trí của nhờ GPS. Ninh Vi Nhàn nhếch khóe miệng, cười ngạo mạn, khinh bỉ: “Còn chưa cút, lẽ muốn tôi bảo cảnh sát đuổi sao?”

      tự nhiên mê muội nụ cười khó có được của mà quên ấn điện thoại, kinh ngạc, sau đó cười lớn: “ thích em, Ninh tiểu thư, bây giờ thích em!” xong, nhào tới nhanh như tia chớp, hôn lên môi , sau đó cười to rồi rời .

      Mặt Ninh Vi Nhàn chút thay đổi, nhìn phương hướng rời , ánh mắt lạnh nhạt như là dao găm. lấy giấy lau, lau miệng, lại vẫn cảm thấy bẩn thỉu chịu nổi.

      Tài xế thận trọng nhìn thông qua kính chiếu hậu, Ninh Vi Nhàn vừa định bảo ấy lái xe, cửa xe lại bị mở ra, người đàn ông lại ngồi vào, chắc là Nhan Duệ.

      Phản ứng của là nhắm mắt lại, để ý đến .

      Tài xế rất có năng lực quan sát, vội vàng khởi động xe.

      Trong xe ai gì.

      Nhan Duệ nhiều lần muốn mở miệng, muốn nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng nhịn được, đưa tay ấn nút mở vách ngăn, vội vàng hỏi: “Vi Nhàn, vừa rồi người kia ---” mặc dù nhìn thấy mặt, nhưng nhận ra được người kia, là cậu chủ nhà giàu, nổi danh phóng đãng, so với chỉ hơn chứ kém. cùng người kết hôn hoặc người phụ nữ có người quan hệ, mà lại ngược lại, thích nhất là người phụ nữ có chồng, là chơi đùa như vậy mới có cảm giác, chỉ lần mời cùng gia nhập, nhưng bị Nhan Duệ từ chối.

      chỉ phong lưu chứ đê tiện, khinh thường đứng cùng với những người như thế.

      Ninh Vi Nhàn đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của Nhan Duệ, chỉ cảm thấy buồn cười, người đàn ông nào có chuẩn mực, cho dù là ngựa đực, cũng cho rằng mình là giống ngựa đực cao quý, ra có gì khác nhau chứ? “ hỏi cái gì?”

      Nhan Duệ hắng giọng cái, thấy vẻ mặt Ninh Vi Nhàn lạnh nhạt, lại cảm thấy giống như đứa trẻ cố tình gây , nhưng ràng nhìn thấy… từ trong xe ra ngoài, còn thỏa mãn lau miệng. Mắt hoa đào nhìn Ninh Vi Nhàn, phát môi của hơi sưng, rất giống bị hôn, giống như mỗi lần sau khi hôn môi trở nên mềm mại ướt át… Hôn, bao lâu chạm vào rồi chứ? Từ sau khi xuất viện, phân phòng ngủ, gặp mặt cũng , thậm chí nụ cười cũng tiếc rẻ ban thưởng cho , giống như hoàn toàn đem tình cảm dành cho vứt bỏ… Nhan Duệ biết như vậy có được tính là bị coi thường , lúc Ninh Vi Nhàn , làm thất vọng thất vọng lại nhiều lần, khi quan tâm để ý đến lạnh lùng với , lại nhớ đến trước đây dịu dàng với như nào.

      Nhưng có thể Ninh Vi Nhàn sao? cũng có mắng chửi , thậm chí ngay cả ở riêng cũng lấy cớ vì đứa bé, trong lòng Nhan Duệ khó chịu, hốc mắt chua xót, nhận thấy mất thứ gì đó.

      …” Nhan Duệ cân nhắc từ ngữ. “Chính là, người đàn ông vừa nãy… , phải là người tốt gì… Em đừng để bị lừa…” Ninh Vi Nhàn cười như cười.

      Ninh Vi Nhàn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng gì, có chê cười – thực tế là mặc kệ, chưa bao giờ mở miệng câu ghét Nhan Duệ, càng phụ bạc mà chà đạp mình. thương , sao, còn có đứa bé, còn có thể chính bản thân mình. vẫn sống được, có thể hô hấp uống nước ăn cơm, khác gì trước đây. Nhưng nhìn tại, với bản thân mình cái gì? cho rằng ai cũng giống như , biết xấu hổ sao? Nhưng cũng gì, chỉ nhàn nhạt nâng khóe miệng,bàn tay trắng nõn xoa bụng, đứa bé vẫn còn là bào thai nho , có nhịp đập, lại đủ cho dũng khí và ấm áp: “ phải ai cũng giống như .”

      Ý tứ trong lời chính là: Đừng có nghĩ rằng ai cũng mặt dày giống như .

      Ninh Vi Nhàn kiêu ngạo, mặc kệ có Nhan Duệ hay , đều chung thủy.

      Nhan Duệ á khẩu trả lời được, còn muốn chuyện, lại nhìn thấy Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, giống như là mệt mỏi. Trong lòng mềm nhũn, ôm bảo bảo. Bàn tay từ từ đưa ra, là nhớ cảm giác ôm rất lâu có ôm , cảm thấy trong ngực trống rỗng giống như mất thứ gì đó, khó chịu muốn chết.

      Nhưng tay đưa ra, lại dám.

      tâm xin lỗi Ninh Vi Nhàn, nếu như lúc kết hôn biết quay đầu, như vậy trong lòng áy náy như vậy, Ninh Vi Nhàn thất vọng về . Ninh Vi Nhàn hết hi vọng là vì: giữ đúng lời hứa với , , nhưng lại lần lại lần làm thất vọng. giống như đứa bé chăn cừu, kết quả như thế nào chứ? Đứa bé kia láo cừu bị sói ăn, nhưng thiếu gia nhà họ Nhan vẫn ung dung tự tại như cũ.

      Đây chính là cuộc sống bất công trong xã hội.

      Ninh Vi Nhàn oán giận.

      Từ ngày gả cho Nhan Duệ, ra mọi chuyện cũng kết thúc rồi.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 52:
      Editor: Yankui

      Về đến nhà, Ninh Vi Nhàn kêu nhà bếp làm cho mình chén canh, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong liền tới nhà trồng hoa.
      càng ngày càng muốn ở lại ngôi nhà này, đáng tiếc còn cách nào khác, cả đời này e là phải ở đây. Thế nhưng, cũng còn mơ mộng đến cái gọi là tình ấm áp trong ngôi nhà này nữa.

      Nhan Duệ đứng ở bên ngoài nhà trồng hoa dám vào, đó dường như là nơi chỉ thuộc về Ninh Vi Nhàn. Trước kia, là người duy nhất chia sẻ những bí mật của mình. Nhưng kể từ sau lần đó, Ninh Vi Nhàn cho phép vào nhà trồng hoa nữa, cũng hề sang phòng , vào phòng tập thể thao của và thậm chí cả ghế sofa thường ngồi cũng hề ngồi vào. Đồng thời, cũng hoàn toàn cấm đụng chạm vào bất cứ đồ gì của .

      Con người đều ích kỷ vậy sao? Trước kia khi , luôn nghĩ chơi thêm vài năm nữa, dù sao cũng thể rời , vĩnh viễn ở đó chờ . Nhưng bây giờ, khi đợi nữa, cần nữa, lại cảm thấy mấy mát.

      Nhan Duệ mơ màng cảm thấy như mình có thể mất thứ quan trọng nhất trong đời. Nhưng biết cụ thể là cái gì, cũng biết nên làm thế nào để thay đổi nó. Ninh Vi Nhàn hoàn toàn đẩy ra khỏi cuộc sống của , bao giờ cho phép tự tiện tiến vào nữa.

      Câu kia như thể rằng, để cho tiến vào thế giới của , nhưng tuyệt đối cho phép muốn vào vào, muốn ra ra. Lúc , mọi lời của đều là thánh chỉ, tự nguyện phục tùng gọi dạ bảo vâng, nhưng khi còn , chẳng còn là gì với nữa.

      người có thể có mấy trái tim để cho người khác hết lần này đến lần khác làm tổn thương đây? Loại người từ được sống trong tình thương của cha mẹ như Nhan Duệ vĩnh viễn thể nào hiểu được. tự cho mình là người phóng khoáng, thích tự do, nên cần biết hai chữ trách nhiệm được viết như thế nào. Đối với tin tức lùm xùm báo thậm chí còn xem như thứ đáng tự hào. Ninh Vi Nhàn cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao trước đây lại người đàn ông như thế chứ?

      ràng, rất ràng phải là người chồng đúng nghĩa, mà cả đời này cũng chẳng có chồng.

      ra cũng chẳng có gì to tát, mỗi người đều có cách sống riêng. thế giời này còn nhiều người khổ sở hơn nhiều. Dân tị nạn Châu Phi quanh năm đủ ăn, thậm chí nước sạch cũng có để uống, trong hoàn cảnh sống khó khăn khổ sổ đó, mấy câu đương nơi cửa miệng chẳng có ý nghĩa gì. Chẳng qua sống trong hoàn cảnh phải lo cơm áo gạo tiền, nên mới mong đợi vào những thứ hão huyền như thế, giờ nhận ra được là cũng tốt lắm rồi.

      Đem cắt bỏ nhánh hoa Hồ Điệp rồi vứt vào thùng rác. Nở đúng lúc, chi bằng nở còn hơn.

      Ninh Vi Nhàn ngồi ghế dài, hít hơi sâu, sờ vào bụng mình, bụng bắt đầu nổi lên, mặc dù còn chưa thực cảm nhận được đứa bé, nhưng chỉ cần nghĩ tới nó, cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

      Đáng tiếc, nó ra đời, cũng là bi kịch.

      Đứa bé phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, nhiều đến nỗi cũng có cách nào giảm bớt cho nó được.

      nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hoàn toàn còn hơi sức để nghĩ nữa. biết Nhan Duệ đứng bên ngoài, cứ giả mù sa mưa như thế cũng phải lần đầu thấy, hết lần này đến lần khác, đều như vậy. dùng hết các thủ đoạn để làm vui vẻ, cho đến khi tin lại hung hăng cho đao. Có lúc Ninh Vi Nhàn thậm chí hoài nghi mình cùng Nhan Duệ dường như có thù đội trời chung, nếu vì sao phải làm như vậy với đây? thà bị đối xử tệ bạc, cũng muốn ôn tồn dụ dỗ như vậy, để rồi sau đó lại từ sau lưng đâm cho nhát dao sâu đau đớn. Nhan Duệ bị làm hư rồi, bị cha mẹ , bị em , bị những đời này làm hư rồi. Bọn họ đều là lãng tử, chỉ là tạm thời chưa có nhận ra, rồi thành người tốt. . . . . .

      Ninh Vi Nhàn thể tin thêm nữa.

      Sau lần đó, mỗi lần khám thai Ninh Vi Nhàn đều với Nhan Duệ, nhưng hiểu vì sao luôn biết, và luôn gắt gao theo , thậm chí tìm đủ mọi cách theo dõi , chỉ sợ lén khám thai mình. Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất buồn cười, thực muốn làm gì chứ?

      Làm như vậy đối với rất phiền nhiễu.

      Báo chí lại bắt đầu liên tục đưa tin Nhan lãng tử hồi tâm. Ninh Vi Nhàn mỗi lần xem báo, đều cảm thấy vô cùng nhàm chán. Ai Nhan Duệ quay đầu lại? Những người đó dựa vào cái gì xua được mây mờ để thấy sáng trăng chứ?

      Nhan Duệ xứng.

      chút cũng xứng.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 53
      Editor: Yankui

      Ngược lại, việc Ninh Vi Nhàn đến bệnh viện khám thai lại bị mấy tờ báo chụp được, rồi ầm ĩ tung tin rằng con dâu nhà họ Nhan được sủng ái, đến khám thai cũng phải tự mình. cũng vì thế mà ấm ức, đối với mấy tin đồn có căn cứ mấy tờ báo lá cải chỉ xem qua cho biết thôi chứ phản ứng gì. Cha mẹ chồng cũng là những người sáng suốt, mặc dù việc khám thai của có thể làm tại nhà, nhưng với thân phận của , lúc bình thường cũng thể tùy tiện ra ngoài lang thang đây đó được, vì thế khám thai cũng coi là hình thức vận động cho thoải mái.

      Cha mẹ chồng gì, ngược lại càng làm cho người bên ngoài có cơ hội suy đoán ra đủ các tình huống khiến Ninh Vi Nhàn thực khó chịu. Nhan Duệ tinh tường, nhìn ngay ra là vợ mình mấy ngày nay tâm tình tốt, chắc chắn là bị mấy tờ báo kia đưa tin gièm pha. Kỳ thực suốt mấy ngàn năm qua, phụ nữ ai mà muốn được đàn ông chiều, đàn bà nếu bị thất sủng đương nhiên cũng chẳng còn gì nữa. Ninh Vi Nhàn tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, cho nên tâm tình mới được tốt. ràng là Nhan Duệ sai trước, kết quả là người ta những phê phán tính phong lưu của mà ngược lại lại quay ra trách giữ nổi trái tim .

      vẫn ở trong nhà ra ngoài, mấy ngày sau nhà họ Ninh liền chuyển lời gọi về nhà chuyến. Ninh Vi Nhàn gì, nhận lời đồng ý về, nhưng chưa trở về ngay, trong lòng biết rằng quá mấy ngày mẹ nhất định đích thân tới tìm .

      Quả nhiên, ba ngày sau mẹ Ninh đích thân đến nhà chuyến.

      Người giúp việc bưng trà lên, Ninh Vi Nhàn liền ra hiệu cho bọn họ xuống. Mẹ Ninh gì, cũng . Trước kia bản lĩnh của đủ, nên mới luôn bị mẹ nắm trong tay chỉ đạo mọi việc, nhưng bây giờ khác rồi, nếu so tính nhẫn nại, nhất định chịu thua.

      nhàng bưng ly sữa tươi lên uống hớp, Mẹ Ninh khẽ cau cặp lông mày được cắts tỉa rất tỉ mỉ của mình: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống sữa tươi, nếu để truyền ra ngoài lại để người ta chê cười.”

      Ninh Vi Nhàn khẽ cười, uống hớp ngay trước mặt mẹ, thong thả ung dung : “Mẹ biết con mang thai sao? Chẳng lẽ mẹ muốn con uống đồ uống chứa chất kích thích lợi cho thai nhi như cà phê hay sao?”

      Trong lòng cảm thấy rất châm chọc, con mang thai, mẹ đẻ quan tâm chút nào, lại có thể chất vấn kiểu này.

      Mẹ Ninh nghẹn lại chút, : “Ai dạy con chuyện như thế với người lớn? có phép tắc quy củ gì hết. Nếu bị người nhà họ Nhan biết, người ta lại cười mẹ biết dạy con à?”

      Ninh Vi Nhàn đặt ly sữa xuống, trong mắt thoáng qua tia cười lạnh:”Mẹ, mẹ quên là con là người nhà họ Nhan hay sao?” Thấy mẹ Nhan thần sắc ngay lập tức biến đổi, liền : “Được rồi, mẹ tới đây có chuyện gì cứ , đừng vòng vo nữa.”

      Bị con chặn lời như vậy, chân mày mẹ Ninh vặt chặt hơn, bèn ném tờ báo tay xuống trước mặt Ninh Vi Nhàn, thần sắc lạnh lùng, giống như giao huấn đứa trẻ con: “Tự con xem chút , đây là cái gì!”

      tờ báo có bài báo tiêu đề in đậm chữ to màu đỏ, đăng tin gần đây Ninh Vi Nhàn đều mình tự khám thai, giọng điệu lộ ra châm biếm hả hê. Mọi người thích xem nhất chính là mấy chuyện thị phi vớ vẩn kiểu này của giới thượng lưu, vì vậy chuyện được xào xáo lên suốt mấy ngày nay mà sức nóng vẫn hề có dấu hiệu giảm chút nào.

      “Đây là cái gì, chả lẽ mẹ xem còn hiểu sao?” Ninh Vi Nhàn giương mắt hỏi, mặt hoàn toàn biểu lộ cảm xúc gì.

      Mẹ Ninh giọng tăng thêm mấy phần tức giận: “Mẹ dĩ nhiên hiểu, mẹ chỉ tới hỏi con, tại sao lại làm ra chuyện khiến cả hai nhà đều phải xấu hổ thế này.”

      Xấu hổ … cũng chỉ là mình khám thai thôi mà, Nhan Duệ mỗi lần mặt dày mày dạn theo, cũng bị bắt ở lại trong xe, mấy tên nhà báo đó chụp được còn trách hay sao? Chuyện này cũng phải xấu hổ ư? Ninh Vi Nhàn lại nhấp hớp sữa tươi, chất lỏng ấm áp chảy xuống bụng, mới cảm thấy dễ chịu thêm mấy phần. “Nếu mẹ cảm thấy xấu hổ, đừng xem nữa, cha mẹ chồng con còn chưa gì, ngược lại nhà mẹ đẻ vội vàng phản ứng, mẹ sợ chuyện này truyền ra ngoài rất mất mặt sao? Chuyện mới chỉ có vậy mà Ninh gia kiên nhẫn nổi chỉ làm cho người ta cảm thấy đúng là nhà mình có lỗi, chẳng phải càng làm cho người ta tin rằng con được cha thương, mẹ lại còn được chồng cưng chiều sao?”

      Mẹ Ninh cứng người, rốt cuộc được câu nào.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 54:
      Editor: Yankui

      cảm thấy mệt mỏi, muốn mẹ tiếp tục dây dưa chủ đề này nữa. Ninh Vi Nhàn đứng lên. “Mẹ, con đến thế thôi, về sau mẹ còn gì vừa lòng, xin mẹ đừng đến đây chất vấn con nữa. Con bây giờ là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, trong bụng mang thai người thừa kế của Nhan gia, mẹ tùy tiện đến đây như vậy, mẹ nên nghĩ đến nếu để người ta biết được mà mượn cớ đặt chuyện, đến lúc đó tin tức truyền ra ngoài e rằng còn khó nghe hơn nữa.”

      “Vi nhàn!” Mẹ Ninh kích động, cả người run rẩy hít hơi khí lạnh.

      Ninh Vi Nhàn thực muốn cùng mẹ mình nhảm thêm nữa, trong lòng mỗi người đều biết đối phương là hạng người gì, hà tất còn phải tiếp tục ở đây giả bộ với nhau? Bước chân thẳng lên lầu, “Mẹ biết cửa ở đâu rồi đấy, con tiễn đâu.”

      Mẹ Ninh muốn thêm gì đó, bỗng nghe thấy giọng tràn đầy sinh lực cùng tiếng sủa gâu gâu của chú chó: “Vi Nhàn, Vi Nhàn! ! Em xem và Chocolate tìm được cái gì này! !”

      Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nhan Duệ, lập tức theo thói quen nở nụ cười ôn nhã: “Nhan Duệ, con làm sao?”

      Nhan Duệ sống tới nay hai mươi mấy năm, chơi đùa với đủ loại phụ nữ, cũng luôn thích cảm giác chinh phục phụ nữ, nhưng nếu như loại phụ nữ mà thích nhất, đó chính là kiểu người giống như mẹ vợ , người luôn lạnh lẽo, cứng ngắc, hề biểu lộ tình cảm gì. Vì ấn tượng rất tốt với mẹ vợ, nên hôm nay gặp cũng chỉ khẽ gật đầu, “Chào mẹ.”
      Mẹ Ninh khẽ mỉm cười nụ cười xã giao: “Con về rồi, ta liền đây, chuyện báo chí mong con thông cảm. Vi Nhàn ở nhà bị mẹ và cha nó chiều quá thành hư rồi, khó tránh khỏi tính khí vẫn còn trẻ con.”

      Nhan Duệ thể tin nổi mình nghe thấy cái gì, Vi Nhàn tùy tiện?! Vi Nhàn bị chiều thành hư rồi sao?! căn bản phải là người dễ cáu giận! Cưng chiều … nghi ngờ vợ chồng nhà này rốt cuộc có coi Vi Nhàn là con họ hay ! Nhưng Mẹ Ninh dù sao cũng là bề , dù trong lòng vừa lòng cũng biểu ra ngoài, chỉ có thể nở nụ cười cứng ngắc nhìn mẹ Ninh rời .

      Từ cầu thang, Ninh Vi Nhàn xoay người lại, Chocolate kêu ô ô chạy tới, dịu dàng xoa xoa lên bộ lông trắng mềm mại rối bù của nó trách cứ: “Sao lại bẩn thế này? Thành ra hắc cẩu rồi.”

      Giọng vô cùng dịu dàng, giống như là giọng trước kia hay với vậy. Nhan Duệ kinh ngạc nhìn Ninh Vi Nhàn, muốn tới cầm tay , dắt chơi, muốn còn cứ buồn bã, đè nén mình như vậy nữa. Nhưng … ai cũng có tư cách an ủi , trừ ra. Vi Nhàn vốn phải như thế này, chính đẩy Vi Nhàn xinh đẹp dịu dàng thành như nay.

      Hốc mắt Nhan Duệ chua xót, nhìn Ninh Vi Nhàn vuốt ve đỉnh đầu Chocolate, hận thể hoán đổi vị trí cùng Chocolate để hưởng thụ dịu dàng của .

      rất lâu thèm để ý tới , dù bám lấy cả ngày, quậy ầm ĩ lên muốn chơi đùa cùng , nhưng trừ khi cần thiết, nếu thậm chí câu cũng muốn với . Nhan Duệ nhớ rất ngày đó ở bệnh viện, Ninh Vi Nhàn biểu chán ghét đến mức nào, dơ bẩn, nhìn như nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn nhất đời này vậy.

      Tại sao con người thể đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ đây? Nhan Duệ chỉ cần nghĩ đến cảnh Ninh Vi Nhàn ở giường cùng người đàn ông khác, liền nén được cảm giác muốn giết người. Hôm đó nhìn thấy người đàn ông từ trong xe bước ra, thỏa mãn vuốt khóe miệng, lại nhìn thấy cánh môi Ninh Vi Nhàn sưng đỏ, nhưng tiếng cũng dám hỏi, loại cảm giác đó … khổ sở tới cực điểm, giống như tay chân xương cốt đều bị trúng chất kịch độc, đến hít thở cũng thông.

      Cho nên, lúc cùng những người phụ nữ khác em em, tâm tư Vi Nhàn như thế nào chứ?
      Chương 55:
      Editor: Yankui

      Vỗ vỗ đầu Chocolate, Ninh Vi Nhàn gọi người giúp việc đến đưa nó tắm cho sạch , rồi thèm nhìn Nhan Duệ lấy cái liền xoay người lên lầu. Nhan Duệ khẽ cắn răng, liền theo lên.

      Ninh Vi Nhàn thay quần áo cửa bị đẩy ra. sợ hết hồn vội che ngực, chỉ thấy Nhan Duệ mặt đỏ tới mang tai đứng chết chân ở cửa. Nhanh chóng mặc quần áo vào, vừa thắt dây áo ngủ vừa hỏi: “Có chuyện gì ?” Trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. nghĩ tới hoa hoa công tử Nhan Duệ cũng có ngày phải đỏ mặt như vậy.

      Giọng của … quá lạnh nhạt, giống như chuyện với người xa lạ. nay, được đối xử dịu dàng cũng chỉ có Chocolate, nhưng cho dù là Chocolate, Ninh Vi Nhàn cũng còn tự mình tắm hay dắt nó ra ngoài dạo nữa.

      Ninh Vi Nhàn của những ngày vui vẻ bên nhau trong trí nhớ của , hoàn toàn còn nữa.

      “Cái này …” lắp bắp đưa tay ra, lòng bàn tay mở ra, con nhím xíu trông rất đáng . “ cùng Chocolae tìm thấy trong vườn hoa … em, em thích ?”

      Ninh Vi Nhàn sửng sốt chút, nhưng rồi cũng chỉ liếc mắt nhìn, có phản ứng gì, khóe miệng hơi nhếch lên thành đường cong: “Nếu tìm thấy nó trong vườn hoa, cần gì phải đưa tới đây? Chúng ta cũng biết cách nuôi, trả nó trở về .” xong liền cầm lược lên chải chải mái tóc đen nhánh của mình. Cho dù mang thai, da của vẫn rất đẹp, mang thai chỉ làm cho càng trở lên xinh đẹp hơn thôi.
      Nhan Duệ si ngốc nhìn , có chút ngây ngất, Ninh Vi Nhàn ngược lại thèm để ý đến , trèo lên giường cầm cuốn sách lên đọc. đuổi , cũng cho vào, lạnh nhạt giống như hoàn toàn tồn tại vậy.

      Yên tĩnh như tờ.

      Nhan Duệ nhiều lần há miệng, nhưng lại ra được câu gì. Tay nắm thành quyền thả xuôi theo người. Ninh Vi Nhàn với bây giờ đúng là gần ngay trước mặt mà lại như xa tận chân trời. “Vi nhàn …”

      Ninh Vi Nhàn nhàn nhạt giương mắt, nhìn tiền lại gần, gì.

      “Em xem nó, xem chút thôi, được ?” Giọng mang theo chút cầu khẩn.

      Con nhím co lại thành cuộn. Nếu là trước đây có lẽ Ninh Vi Nhàn mừng phát điên lên vì Nhan Duệ tặng quà cho , nhưng bây giờ . ra, cũng thích những động vật này, ngay cả Chocolate cũng thế. Chẳng qua là bởi vì Nhan Duệ tặng , mà trong tiềm thức của , cũng cảm thấy gia đình hoàn chỉnh phải có con chó, vì thế mới cưng chiều Chocolate.

      Nhưng bây giờ còn cảm thấy như vậy nữa. Đặt cuốn sách tay xuống, Ninh Vi Nhàn nhạt giọng : “Nếu như bận giúp em đem Chocolate . Em tại mang thai, Chocolate ở lại cũng tiện, đối với đứa bé cũng bị ảnh hưởng. tìm trung tâm thú cưng tốt chút đưa nó đến đó .” xong liền nhắm mắt lại, thanh bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra. “Em mệt rồi, ra ngoài phiền đóng cửa giúp em.”

      Nhan Duệ vẫn chưa , Ninh Vi Nhàn nhận thấy mép giường lún xuống, mở mắt ra nhìn, Nhan Duệ nhìn chằm chằm. nhíu mày, ánh mắt này của , giống như là làm gì có lỗi với vậy: “ sao thế?”

      “Vi Nhàn.” hít thở sâu. “Chúng ta chuyện chút .”

      cho là Ninh Vi Nhàn cự tuyệt, nhưng lại gật đâu: “Ừ.”

      Hai người từng rất gần gũi, vậy mà giờ ngồi sát bên nhau như thế mà lại cảm thấy xa xôi cách nào chạm tới nhau được. Ninh Vi Nhàn ngồi thẳng dậy, dựa vào thành giường, mắt đẹp biểu lộ tâm tình gì, nhìn về phía Nhan Duệ: “ muốn gì?”

      Đúng vậy, muốn gì? ! Nhan Duệ cũng biết. Nhưng biết , thể để mất Ninh Vi Nhàn, thể! cũng chịu được việc thèm để ý đến , thích , cười với , thậm chí thèm nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp của họ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :