1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 45:
      Editor: YanKui

      Theo thông lệ, màn khiêu vũ mở đầu là Ông Ngô khiêu vũ cùng bạn nhảy, nhưng ông lấy lý do tuổi cao nên nhờ Nhan Duệ và Ninh Vi Nhàn thay mình nhảy điệu mở đầu. Ninh Vi Nhàn dĩ nhiên muốn làm trái ý chủ bữa tiệc, đảo mắt cái liền tìm thấy vị trí của Nhan Duệ. Cũng chẳng phải là và Nhan Nhuệ có tâm ý tương thông, càng phải là luôn để ý đến , tóm lại muốn biết vị trí của Nhan Duệ, đơn giản chỉ cần hướng đến nơi các xúm lại chỗ nào nhất định là ở đó.

      Nhưng giữa chốn đông người như vậy nếu chủ động tới lại có chút ảnh hưởng đến thân phận, biết có bao nhiêu con mắt vụng trộm chờ xem kịch hay ở đây. Trong cái vòng luẩn quẩn xã giao của giới thượng lưu này, đối với cặp đôi thiếu đương gia như họ cũng chẳng có mấy cái nhìn thiện cảm. Nhan Duệ quá mức tự do phóng đãng, thể lường trước được, còn Ninh Vi Nhàn sau khi được gả vào nhà họ Nhan rất ít khi xuất , biết có mánh khóe gì lợi hại mà lại vượt qua bao nhiêu tiểu thư để đứng giữa hai đại gia tộc Nhan – Ninh.

      Ninh Vi Nhàn từ từ qua chỗ người phục vụ cầm lên ly rượu đỏ, cũng uống, chỉ nhàng lắc qua lắc lại, trong nháy mắt Nhan Duệ dường như biết muốn tìm , thấy đứng ưu nhã giữa sàn nhảy giơ lên ly rượu, liền câu nào, đẩy ra mấy trang điểm lộng lẫy xung quanh, chạy thẳng đến chỗ vợ mình.

      Tay ôm vào vòng eo nhắn uyển chuyển, nhấc ly rượu từ tay lên uống hơi cạn sạch, sau đó đưa ly cho người phục vụ, Nhan Duệ phàn nàn như trẻ con: “Ông Ngô cũng quá hẹp hòi rồi, đem loại rượu thế này đến đãi ta.” Thấy Ninh Vi Nhàn như có như nhìn mình cười, lập tức trong lòng trống rỗng, lúc trước phóng túng khắp nơi, rượu ngon đẹp đều thử qua ít, rượu này trong mắt người thường coi như là cực phẩm nhưng với cũng chẳng khác gì nước đái ngựa. Vừa định giải thích với , Ninh Vi Nhàn chủ động chuyển đề tài trước: “ Nhảy , nhảy xong qua vài câu với Ông Ngô, tốt trong việc giao tế sau này của .”

      Từ trước đến nay Nhan Duệ vốn thích những thứ lễ nghi phiền phức kiểu này, cau mặt : “Nhất định phải à?”

      muốn cũng sao, tùy thôi.” Ninh Vi Nhàn mang theo nụ cười hoàn mỹ, tay chân mềm mại, phong cách ưu nhã, tướng mạo xinh đẹp … cùng bước những bước nhảy đẹp mắt sàn khiêu vũ làm những người đợi xung quanh ngây ngẩn cả người.

      “Vi Nhàn, , , tất nhiên .” Nhan Duệ thấy mỉm cười, giọng nhàng liền vội vàng đồng ý, bàn tay siết vòng eo mảnh khảnh của , mắt sáng quắc đột nhiên liếc thấy ánh mắt si mê của bao nhiêu đàn ông xung quanh, mắt đào hoa lại nhìn vào mặt Ninh Vi Nhàn, luôn biết rất đẹp, nhưng chưa lúc nào thấy đẹp tới mức kinh tâm động phách như lúc này. Lông mày như trăng lưỡi liềm, mắt hạnh nhân, mũi tinh xảo, môi hồng nhuận, ngũ quan đều vô cùng đẹp đẽ. Trước kia, từng có vô số mỹ nhân, nhưng ai có thể đẹp được như . Ninh Vi Nhàn chỉ đẹp ở hình dáng bên ngoài, hơn nữa ở còn toát ra vẻ thanh nhã cao quý, đây là thứ mà các bình thường thể bắt chước được. Khí chất hơn người khiến vẻ đẹp của càng tăng thêm mấy phần, làm đặc biệt nổi bật, cho dù chen chúc giữa đám đông cũng chỉ cần liếc nhìn là nhận ra .

      “Vậy tốt.” thêm gì nữa, đợi bài nhảy gần hết mới dặn dò thêm: “Nếu như còn muốn khiêu vũ nữa, nhớ để ý khoảng cách an toàn, ở đây có rất nhiều ký giả trà trộn vào, chỉ câu nhỡ miệng là phiền phức kéo đến, tự chú ý môt chút là được.” Vừa dứt lời, nhạc cũng ngưng lại, Ninh Vi Nhàn khéo léo đẩy Nhan Duệ ra mà lưu lại dấu vết gì, khiến trong mắt người ngoài vẫn chỉ thấy đây quả là cặp trời sinh, xứng đôi vừa lứa.

      xoay người muốn tìm chỗ nghỉ ngơi lát, dù sao bây giờ thân thể cũng phải của mình , tự chăm sóc mình còn đợi ai chăm sóc? Nhưng vừa được mấy bước, người đàn ông cao lớn liền đứng chắn trước mặt: “Nhan phu nhân, biết có nể mặt nhảy cùng tôi bài ?”

      Người đàn ông đứng ngược sáng ánh đèn, Ninh Vi Nhàn thấy diện mạo của ta, chỉ cảm thấy luồng hơi thở nguy hiểm phả vào người . thích người như vậy, liền lùi về phía sau bước, ngờ người đàn ông lại ngang nhiên tiến tiếp về phía , như thể nếu mời được khiêu vũ bỏ qua: “Nhan phu nhân, xin nể mặt.”

      Ninh Vi Nhàn nheo mắt lại, vừa định cự tuyệt lại thấy mình ngã vào vòm ngực ấm áp sau lưng. Nhan Duệ nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, mắt đào hoa chứa đầy tà khí: “Rất tiếc, tiên sinh, vợ tôi có bầu, nhảy bài vừa rồi chỉ là vì thay chủ nhân bữa tiệc mở màn, thể nhảy cùng người lạ nữa.” Lời thể ý tứ: Ngươi là cái quái gì.

      Người đàn ông xem ra rất có giáo dục liền cười, nhưng Ninh Vi Nhàn ràng cảm thấy tức giận. Người đàn ông này … rất giống cha! Giống nhau vẻ nguy hiểm, giống nhau hình dáng cao lớn, cũng giống nhau cả vô tình! thích người này, thích chút nào! Bàn tay nhắn cầm tay Nhan Duệ ôm bên hông mình: “Em thấy trong người thoải mái, muốn nghỉ ngơi chút.”

      Nhan Duệ hôn lên trán : “Được.” Sau đó liền dắt , thèm nhìn người đàn ông kia lấy cái.

      Cho đến khí cách xa người đàn ông kia, Ninh Vi Nhàn vẫn khống chế nổi sợ hãi trong lòng. Người đàn ông vô tình giống cha … liền nghĩ cũng muốn nghĩ đến nữa!

      “Vi Nhàn, em sao chứ? Có buồn nôn ? Có muốn ăn chút gì ?” Nhan Duệ đỡ ngồi xuống ghế sofa, quan tâm hỏi.

      Ninh Vi Nhàn xua tay, ý bảo sao: “ chơi , cần để ý đến em, em rất khỏe.”

      ở đây cùng em.” Nhan Duệ cũng rất cố chấp.

      nhắm mắt lại: “Tùy .” xong lại khép hai mắt, vốn chỉ định giả vờ ngủ, ai ngờ cuối cùng lại ngủ thiếp ! Đợi đến khi tỉnh lại, mới phát nằm ở giường của mình rồi. Quần áo lễ phục người thay ra, mặc người giờ chỉ là áo ngủ bằng lụa mỏng. Ninh Vi Nhàn cảm thấy khát nước, từ giường ngồi dậy sờ soạng tìm cái ly, bỗng dưng sờ thấy vật ấm áp. sợ hết hồn mới phát ra là Nhan Duệ, lại nằm cùng giường lớn!

      để ý đầu vẫn còn choáng váng, Ninh Vi Nhàn chân trần bước xuống giường, tay nắm thành quyền, hơi rung động, cuối cùng ngay cả chăn gối cũng cầm theo, liền xoay người ra phòng khách.

      sợ mình nhịn được nôn ói.

      Nhan Duệ dơ bẩn, ít nhất trong lòng , bẩn tới hết thuốc chữa. Ở chung phòng với liền cảm thấy ghê tởm, lúc chạm vào người , luôn nghĩ đến ở những nơi nhìn thấy ôm ấp các khác thế nào, càng nghĩ càng thấy bẩn, càng nghĩ càng thấy buồn nôn.

      Tình hình này chắc phải đổi sang phòng ngủ khác mới được.

      Sáng sớm hôm sau, đầu bếp làm xong bữa sáng. Ninh vi Nhàn vẫn duy trì thói quen sinh hoạt chuẩn mực như cũ, nhưng dậy muộn hơn so với bình thường hai giờ, trước đây là tám giờ bây giờ là mười giờ. cứ tưởng rằng Nhan Duệ ra ngoài, nghĩ tới lại ngồi trong phòng ăn chờ . Thản nhiên lên tiếng hỏi han rồi bảo nữ giúp việc bưng đồ ăn sáng lên. Bây giờ, còn tự mình làm đồ ăn nữa, chẳng có quý phu nhân nào lại tự mình xuống bếp, nếu để người ngoài biết còn ra cái thể thống gì.

      Trong lúc ăn sáng, mấy lần Nhan Duệ muốn chuyện, Ninh Vi Nhàn đều để ý tới. Quy tắc khi ăn chuyện chắc chắn thể biết. Nếu biết, vậy bắt đầu từ bây giờ nên tuân thủ rồi.

      Rút ra tờ giấy ăn ưu nhã lau miệng, Ninh Vi Nhàn bưng ly sữa tươi lên uống hớp, xoa xoa bụng, đứa bé của trở lại, lần này nhất định phải cẩn thận mới được.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46:
      Editor: Yankui

      Uống cạn ly trà, Ninh Vi Nhàn nhìn về phía Nhan Duệ thấy mấy lần muốn lại thôi, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao, định gì?”

      “Vi Nhàn …” biết đêm qua rời , sáng dậy liền muốn hỏi tại sao, nhưng nhìn thấy cười lại dám hỏi nữa, chỉ cảm thấy trong lòng chất chứa khó chịu. “Em đừng như vậy …”

      Ninh Vi Nhàn nhíu chặt chân mày, ngay cả động tác cau mày của mà so với người bình thường khác vẫn đẹp hơn rất nhiều. “Em làm sao? rốt cuộc muốn gì?”

      Nhan Duệ muốn mở miệng , chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, thấy ánh mắt ra hiệu, người giúp việc lập tức nhận điện thoại, lát sau liền mang ống nghe tới: “Phu nhân, có người tìm .”

      Tìm ?

      Đưa tay nhận điện thoại, Ninh Vi Nhàn “Alô” tiếng, sau đó gì nữa, mặc cho người ở đầu bên kia đến văng nước miếng. Nhan Duệ thấy mặt lạnh , biết là ai gọi, đưa mắt ý hỏi , Ninh Vi Nhàn cũng thèm để ý tới . Người ở đầu bên kia dường như xong, Ninh Vi Nhàn khẽ cười: “Vị tiểu thư này, chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn nhất mới ra tay với phụ nữ, định uy hiếp tôi à, tìm nhầm người rồi? Đầu óc ngu ngốc sai, dù sao trời sinh chỉ số thông minh cũng chỉ có vậy. Sao mở to mắt ra xem ai là người của , đúng là phải nào cũng được dạy bảo đến nơi đến chốn … Sao, tôi vô liêm sỉ? Tiểu thư à, đời này chắc chỉ có mình , thèm để ý đến việc ấy là người có gia đình còn cố tình gọi điện tới đây, sao nào, chưa được học đúng , đến cái tội làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác cũng hiểu sao? Còn cần tôi phải ràng thế nào với ? … Tôi cũng giữ ấy, nếu có bản lĩnh, tốt nhất là đem ấy , nếu như có thể làm cho ấy cưới càng tốt, còn nếu thể … Tôi khuyên sớm tỉnh ra chút, đừng có mơ mộng hão huyền, đến lúc tỉnh ra sợ là rất thê thảm. Nên biết rằng, chỉ cần tôi muốn, nội trong ba ngày cả và người nhà của có thể biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này.” xong, liền ưu nhã cúp điện thoại, khóe miệng khẽ nâng lên tạo thành đường cong cười nhạt, chứa đầy vẻ giễu cợt.

      Nhớ tới lúc trước đau lòng khổ sở thế nào khi nhận được cuộc gọi kiểu này, Ninh Vi Nhàn cảm thấy châm biếm, khổ sở có ích gì, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.

      đứng dậy muốn lên lầu, lại bị Nhan Duệ gọi giật lại: “Vi Nhàn!”

      xoay người, dùng ánh mắt ý hỏi có chuyện gì.

      “Vừa rồi điện thoại … là ai gọi tới?” Giọng có chút run run.

      Ninh Vi Nhàn nhướng mày kinh ngạc: “Sao, nghe ra à?” Nụ cười tối dần. “Là trong những bạn của , về phần tên gọi là gì … hình như ta có , nhưng em chú ý. Nếu muốn biết, có thể sai người giúp việc gọi lại hỏi.” xong, xoay người rời . Nhan Duệ chạy theo bắt lấy cổ tay , Ninh Vi Nhàn cau mày, “Nhan Duệ, tại em muốn chạm vào người em, buông ra.”

      vốn muốn gì đó, nhưng nhìn ra trong mắt Ninh Vi Nhàn chứa tâm trạng gì, ỉu xìu: “ xin lỗi … biết. biết … rất nhiều gọi điện thoại tới sao?” Họ chẳng phải đều là các dịu dàng như nước sao? Từng người chẳng phải đều rằng chỉ cần có thể cùng vui vẻ, căn bản quan tâm đến danh phận sao?!

      “Rất nhiều?” Ninh Vi Nhàn cười . “ thế nào để hình dung cho đúng đây, lúc mới đầu nhiều nhất ngày em có thể nhận được mười cuộc điện thoại, xem? Đúng rồi, ở bên ngoài phóng túng làm càn đành, nhưng cũng nên để mấy tờ báo lá cải đó chụp được, rồi tung tin tức gièm pha này nọ, tự giải quyết cho tốt .”

      Nhan Duệ ngây ngốc nhìn Ninh Vi Nhàn biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, thân hình cao lớn thon dài bỗng dưng mềm nhũn ra.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 47:
      Editor: Yankui

      Mấy ngày sau đó, Ninh Vi Nhàn hề gặp Nhan Duệ, mà cũng quan tâm ở đâu, chỉ sai người để ý động tĩnh tin tức bên báo chí, tránh việc lại tung ra xì căng đan mới.

      Thời gian này sống rất đơn giản, tham gia tiệc tùng, spa, rồi cắm hoa chơi đàn, ngoại trừ cố gắng làm tròn trách nhiệm của Nhan thiếu phu nhân chuẩn mực ra, Ninh Vi Nhàn luôn cố gắng giữ cho tâm trạng mình được vui vẻ. Dù sao bây giờ cũng phải chỉ có mình, trong bụng còn có đứa . Nhà mới cũng có phòng trồng hoa, Ninh Vi Nhàn rất thích căn phòng này, thường ở trong đó tìm hiểu về nghệ thuật cắm hoa. Ngày trước khi còn ở trường học của các dâu Nhật Bản, thành tích học của về trà đạo, hoa đạo cũng tệ.

      loay hoay nghiên cứu xem nên làm sao để cắm lẫn hai loại hoa Thiên Điểu và Linh Lan cho đẹp người giúp việc ở bên ngoài gõ cửa, báo là Nhan tiểu thư tới.

      Ngay lập tức, người tràn đầy sức sống chạy vào, “Chị dâu!”

      Thấy Nhan Tư Tư, Ninh Vi Nhàn nhịn được, khẽ mỉm cười, nhưng Nhan Tư Tư lại cảm thấy nụ cười này hơi khác thường, nhưng khác chỗ nào ra được. “Chị dâu, chị ở đây làm gì đấy ... A, lại cắm hoa sao? Em hiểu cắm hoa có gì hay, chỉ là mấy thứ vớ vẩn của bọn giặc Nhật, hừ.” Trong giọng thể chán ghét với nước Nhật.

      Ninh Vi Nhàn mỉm cười, rút ra cành hoa cúc, đổi vào nhánh Hồ Điệp: “Chị ngược lại cảm thấy rất hay, có thể giúp tinh thần tốt lên. Tư Tư, nếu em thích chơi cờ với chị nhé?”

      Nghe thấy Ninh Vi Nhàn thế, Nhan Tư Tư vội xua tay thể rằng xin chị tha cho kẻ bất tài: “Đừng, đừng mà, em chịu nổi đâu, chị dâu, thôi chị cắm hoa tiếp .” cũng thể kiên nhẫn ngồi bên bàn cờ suốt mấy tiếng đồng hồ, mông ê ẩm mất.

      Ninh Vi Nhàn chỉ nhàn nhạt cười, rồi lại tập trung chú ý vào bình hoa bắt đầu thành hình. Mười ngón tay thon dài, trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, tóc đen dài mượt buông xõa, lại mặc người chiếc quần dài Hy Lạp khiến thoạt nhìn trông giống như nàng tiên cá vậy. Nhan Tư Tư gì, cũng chủ động mở miệng. Cuối cùng, vẫn là Nhan Tư Tư chịu nổi nhìn thấy cứ thoải mái vui vẻ, : “Chị dâu ... em có thể hỏi chị chuyện này được ?”

      chớp chớp lông mi, đảo mắt nhìn sang: “Được.”

      “Chị với trai em lại có chuyện gì à? ấy mấy hôm nay đều ở nhà lớn, thấy ra bên ngoài lêu lổng, cha nhất định là chị cho ra rìa rồi.” Thấy Nhan Duệ bị như vậy, Nhan Tư Tư ngược lại rất vui vẻ.

      Ninh Vi Nhàn lại cười: “Bọn chị có cãi nhau, có thể là ấy cảm thấy chán ở đây, muốn đổi chỗ khác, em cần phải lo lắng. Hơn nữa ... chị cũng có bản lĩnh lớn đến nỗi có thể khiến ấy vì chị mà thôi lêu lổng, Tư Tư, em nên biết, đời này là có những người giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.

      Nhan Tư Tư cảm thấy xấu hổ vì nhân phẩm thấp kém của trai mình, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Ninh Vi Nhàn, cứ cảm thấy có chỗ đúng. “Chị dâu, chị sao chứ? Trước kia chị giống thế này ... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trai rất lo cho chị ... ờ, em cũng rất lo lắng, hắc hắc.”

      Nghe xong những lời này, Ninh Vi Nhàn biết ngay là làm thuyết khách cho Nhan Duệ, trong lòng bỗng thấy nguội lạnh. Đến tột cùng, Nhan Tư Tư và Nhan Duệ vẫn là em ruột, cho dù em ấy có tốt với mình nữa, chắc chắn cũng phá hỏng chuyện của trai mình. “Em xem trước đây chị thế nào?”

      “Ừ ......” câu hỏi này làm khó Nhan Tư Tư. “Rất dịu dàng, rất đẹp ... rất thông minh.”

      Ninh Vi Nhàn hỏi ngược lại: “Vậy tại chị dịu dàng, xinh đẹp, thông mình sao?”

      Dĩ nhiên là , vẫn dịu dàng, xinh đẹp, thông minh, nhưng chỉ là có cái gì đó giống. Nhan Tư Tư cũng lên được, chị dâu sau khi xuất viện hình như có gì đó thay đổi, nhưng chỉ cảm thấy có chỗ đúng, mà lại ra được là cái gì. Nghĩ đến trai mình chắc cũng cảm thấy như vậy, nhưng lại dám cùng chị dâu, cho nên mới buồn bực ở lại nhà lớn ra khỏi cửa, nhờ vả đến đây xem tình hình chị dâu. “Cũng phải ...”

      “Tốt, phải thôi, đừng đến chuyện Nhan Duệ nữa, kết thúc chuyện này nhé, em làm kiểu gì mà đến đây hỏi thăm cháu tương lai lấy tiếng lại chỉ nghĩ đến chuyện của ba nó hay sao?” Ninh Vi Nhàn khẽ cười, “Tư Tư, em phải lo lắng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tất cả đều vẫn giống như trước kia.”

      Nhan Tư Tư cố kiềm chế để hỏi thêm nữa, chỉ nghiêm túc hỏi: “ ạ?”

      Cắm nốt bông hoa Diên Vĩ cuối cùng vào giữa bình hoa, Ninh Vi Nhàn ra hiệu cho người giúp việc vào ôm bình hoa , rồi cầm khăn bông lau tay : “Đương nhiên, sao chị phải dối em chứ? Sau này em cũng đừng hỏi chị chuyện này nữa, nếu chị nể mặt đâu đấy.”

      “Hix, hix.” Nhan Tư Tư nhăn nhó cười “Chị dâu, chị dâu ... vậy tuần sau là sinh nhật em, chị nhất định phải tới nhé, từ sau khi chị xuất viện hình như cũng được hoạt bát như trước.”

      Hoạt bát?

      Từ này là về sao?

      Ninh Vi Nhàn lơ đễnh vuốt ve khuôn mặt Nhan Tư Tư: “Được, vậy em muốn quà gì nào?”

      “Em muốn ...”

      “Ngoại trừ việc dùng thân thể của chị làm mẫu cho em vẽ ra nhé.” Ninh Vi Nhàn còn biết muốn gì sao.

      Kế hoạch bị bóp chết từ trong trứng nước, Nhan Tư Tư còn cách nào đành nhìn Ninh Vi Nhàn bưng tách trà lên ưu nhã nhấp ngụm, trong lòng thầm oán trách trai mình quả nhiên xứng với chị dâu.

      Ninh Vi Nhàn uống trà, trong mắt mang theo ý cười.

      ra rất ít người biết, từng đọc qua tập thơ, phía câu mà đến nay vẫn nhớ như in.

      HÀ NHƯ THỊNH NIÊN KHỨ, HOAN ÁI VĨNH TƯƠNG VONG
      (Tạm dịch là: Những năm tháng tươi đẹp qua những thương vui vẻ cũng nên quên hết ).

      có Nhan Duệ, cũng chẳng còn khổ sở nữa.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 48:
      Editor: Yankui

      Đứa bé trong bụng Ninh Vi Nhàn biết điều, mặc dù được hơn ba tháng nhưng nó vẫn ngoan ngoãn hề phá phách, cứ như thể nó tồn tại vậy. Có lúc Ninh Vi Nhàn còn lo lắng, đứa này có vấn đề gì chứ?

      Buổi chiều, gọi tài xế đưa mình bệnh viện kiểm tra, mặc kệ thế nào, cũng muốn khám thai, mặc dù có thể gọi bác sĩ đến nhà, nhưng cũng ở nhà quá lâu rồi, ra ngoài chút vẫn tốt hơn.

      Dặn tài xế ở bên ngoài chờ, Ninh Vi Nhàn lấy số, ngồi ngoài chờ đến lượt mình. xinh đẹp, lại giơ tay nhấc chân đều ưu nhã hơn người, nếu phải là bụng nổi lên có vẻ gì giống với phụ nữ mang thai cả. Xung quanh rất đông người, đại đa số đều cố bon chen xếp hàng, chỉ có ngồi yên ở đó chờ đợi, an tĩnh giống như bức tranh tuyệt mỹ. Những người xung quanh bước qua chỗ cũng tự chủ mà bước hơn, như thể sợ quấy rầy đến .

      như vậy, thích hợp để xuất trong bức tranh lộn xộn diễn ra ở đây.

      Ninh Vi Nhàn ngồi ở ghế, rất bình thản, như thể dù có phải đợi ba giờ liền cũng sao hết. Đúng lúc này, phụ nữ có thai ôm bụng cau có ngồi xuống phía bên phải , vừa hậm hực vừa oán trách: “Tôi tới trước, sao lại bắt tôi đợi mãi sau? ta sao ngay từ đầu là phải lấy số chứ? Làm tôi chen lấn nửa ngày mà lấy số, kết quả đến lượt tôi lại bảo có số, ta cho mình là vua chắc? Bác sĩ phụ sản giỏi lắm sao, còn bắt lấy phiếu, xếp số... quá được nuông chiều rồi!”

      Nghe ta lảm nhảm oán trách, Ninh Vi Nhàn mở mắt ra, nhìn lướt qua ta. Người phụ nữ này nhìn qua dáng dấp cũng coi là xinh đẹp, nhưng nếu so với Ninh Vi Nhàn là gì cả, hơn nữa phong cách hai người cực kỳ khác nhau, trời dưới đất, người ngoài vừa nhìn là hiểu ngay.

      Từ trước đến giờ Ninh Vi Nhàn cũng cần so đo với loại người này, chỉ liếc cái, rồi lại nhắm nghiền hai mắt. Đúng lúc đó, y tá gọi: “Số 124! Ai là số 124?!”

      từ từ đứng dậy, dù mang bầu nhưng cử chỉ vẫn vô cùng tao nhã. Vừa định bước , người phụ nữ bên cạnh đột nhiên níu lấy ống tay áo : “ số 124 à? Tôi với đổi số!” xong liền thêm gì định nhao tới cướp phiếu số tay Ninh Vi Nhàn.

      Lông mày khẽ nhíu lại, Ninh Vi Nhàn né tránh bàn tay kia, bước lui về phía sau bước, giật ống tay áo của mình lại, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ kia cái, rồi cất bước về phía trước.

      ra nếu đổi số cũng sao, nhưng chính vì ánh mắt Ninh Vi Nhàn nhìn ta, làm ta trong lòng khó chịu thôi, giả bộ cao quý gì chứ? Chẳng phải cũng là người đến bệnh viện xếp hàng ư? Tốt xấu gì mình còn có bạn trai cùng, mà này chẳng có ai cả, sao dám nhìn mình kinh thường giống như nhìn con kiến hôi thế chứ?! “Này! Tôi đấy!”

      Ninh Vi Nhàn tin nổi đời lại có loại người như vậy, thấy câu nào là có thể nghĩ này nghĩ nọ, sắc mặt lập tức trầm xuống, khí chất cao quý của con nhà gia thế từ từ thể ra ngoài, nhưng lại giữ cho mình biểu dịu dàng làm cho người ta cảm thấy này giống như hoàng hậu trong thời cổ đại, giận mà uy, nhưng cũng mất khí thế hào hùng. “Buông ra.”

      Thấy sững sờ trong mắt người phụ nữ kia, giật lại ống tay áo khoác vừa thay lúc ra khỏi nhà, bẩn mất rồi.

      Vừa vừa cởi áo khoác ngoài ra, rồi tiện tay ném luôn vào thùng rác bên cạnh, Ninh Vi Nhàn vẫn cau mày khó chịu. phải xem thường người khác, mà là người phụ nữ này quả để người ta phải xem thường.

      Hành lang vốn ồn áo náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái áo khoác bị Ninh Vi Nhàn vứt bỏ, nếu nhìn nhầm cái này ít nhất giá cũng phải mấy chục vạn, thế mà này tiện tay là vứt bỏ luôn?!

      Ninh Vi Nhàn thèm để ý đến những người khác nghĩ gì, thẳng vào phòng khám, làm loạt xét nghiệm, siêu xong, cầm tay ảnh chụp siêu , miệng ngừng cười.

      Lúc cười trông hơi có vẻ lạnh lùng, nhưng khi cười cái giống như hoa xuân nở rộ, dịu dàng khôn tả, mặt lóe sáng tình mẫu tử, bất luận ai nhìn thấy mặt đều có thể tưởng tượng ra được đứa trẻ trong bụng biết bao.

      Đứa bé của trở lại.

      nhớ tới lúc trước nằm mơ thấy đứa bé trắng trẻo xinh đẹp, ánh mắt Ninh Vi Nhàn dịu lại, đứa bé của ... được mấy bước, liền đụng phải người phụ nữ, vừa ngẩng đầu lên nhìn, chân mày càng vặn chặt hơn, lại vẫn là người phụ nữ kia.

      “Này! Sao đụng tôi!”

      Ninh Vi Nhàn muốn chấp nhặt với ta, liền tránh qua định , nhưng cánh tay lại bị giữ lại.

      “Đụng vào người khác mà định sao? dễ như vậy đâu!”

      “Cho nên muốn thế nào?” đời sao lại có loại người như thế chứ! Có điều nếu nghĩ kỹ chút, đến người như Nhan Duệ còn có, loại người thô lỗ, ngu ngốc chỉ nhìn cái lợi trước mắt như thế này làm sao có được đây? Ninh Vi Nhàn ngẩng mặt lên, mắt khẽ nheo lại, cũng tức giận, nhưng từ người lại tản ra lực uy hiếp khiến người phụ nữ kia sợ ngây người, đành buông tay tránh đường. Ninh Vi Nhàn rồi, ta mới hét với theo: “ đứng lại! vừa mới đụng vào tôi, xin lỗi, bồi thường muốn sao?” Quần áo đắt tiền như vậy cũng có thể tùy tiện vứt , nhất định là kiểu tiểu tam được người ta bao nuôi, chính là loại người lừa tình lấy tiền.

      Hoàn toàn thèm để ý đến việc vừa rồi là chính mình cố ý đụng vào.

      Xin lỗi? Bồi thường? Ninh Vi Nhàn thể ngờ rằng chỉ có khám thai mà cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy. đứng lại, xoay người nhìn về phía người phụ nữ kia, ánh mắt lạnh thấu xương khiến người khác nổi da gà, khiến người phụ nữ kia chuyện cũng trở nên cà lăm: “, nhìn cái gì, đừng tưởng là có tiền tôi sợ nhé!” Ánh mắt sắc bén liếc qua người bạn trai của mình vừa tới, vội vàng kéo ta đến bên cạnh. “Nhanh chút xin lỗi, bồi thường tiền a, nếu đừng trách tôi khách khí!”

      Ninh Vi Nhàn nhìn chàng kia cái, khóe miệng nâng lên nụ cười giễu cợt, vừa định mở miệng , thanh quen thuộc truyền tới: ‘Vi Nhàn? Em ở đây làm gì?”

      Quay đầu lại, là Nhan Duệ.

      Nhìn Nhan Duệ tới, lạnh lùng : “Sao lại tới đây.”

      thấy em ở nhà.” Người đàn ông cao lớn như vậy, nhưng lúc câu này lại mang theo mấy phần uất ức, mắt đào hoa nhìn thấy đôi nam nữ đứng cách đó xa, “Bọn họ là ai?”

      “Chỉ là mấy kẻ lừa đảo muốn bắt nạt người thôi mà.” Ninh Vi Nhàn giễu cợt, xoay người rời : “Em về trước, ở đây giao cho xử lý.”

      “Vi Nhàn!” bắt được cổ tay của , mang theo tia cầu khẩn: “ về cùng em.”

      Ninh Vi Nhàn gì, khiến người phụ nữ có thai kia kiềm chế được, vọt lên: “ định cứ thế mà được à? còn chưa xin lỗi tôi!” Nhìn dáng vẻ này có vẻ phải là tiểu tam, nếu tiền lấy được, dù sao được câu xin lỗi cũng được rồi, coi như là cho bạn trai thể diện. nghĩ rồi, chỉ cần này chịu xin lỗi , liền thuận nước đẩy thuyền bỏ qua, cũng giữ được cái tiếng hào phóng so đo.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 49
      Editor: Yankui

      Ninh Vi Nhàn vốn có ý định so đo tính toán, bởi cho cùng thân phận của ràng, nhưng người phụ nữ này năm lần bảy lượt cố tình khiêu khích, cho dù có là tượng đất cũng thể hoàn toàn có cảm nhận gì, huống chị ta cũng phải người bình thường. Mắt đẹp nheo lại, từ từ xoay người lại, khẽ nâng khóe miệng cười nhạt: “Tôi còn chưa xin lỗi ư? Chưa đây phải lỗi của tôi, cho dù là lỗi của tôi, cũng phải xem xem có khả năng nhận nổi lời xin lỗi này .”

      Nhan Duệ đăt tay lên vai , hướng về phía mang thai cười cợt nhả: “Tiểu thư, chúng tôi có tiền sao phải xin lỗi, nếu thấy phục, chỉ cần có bản lĩnh đấu với chúng tôi xin mời cứ việc.”

      muốn nghe nữa, Ninh Vi Nhàn gạt tay ra khỏi vai mình, lạnh nhạt: “ ở đây xử lý, em về trước đây.” xong liền xoay người bỏ , thèm liếc Nhan Duệ lấy cái. vội vàng rút điện thoại ra gọi người tới giải quyết, ngay sau đó theo, “Vi Nhàn, Vi Nhàn …”, sải bước đuổi theo , rối rít giống như con chó sợ bị chủ nhân bỏ rơi : “Sao em khám thai mà với ? về nhà thấy em, còn tưởng rằng em đâu mất rồi …”

      “Nhan Duệ.” tới chỗ vắng người, Ninh Vi Nhàn đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào , có bất kỳ tình cảm nào.

      “Vi Nhàn.” Lần đầu tiên từ khi sinh ra, Nhan Duệ lo lắng nuốt miếng, chờ đợi quyết định của . “ phải cố ý về nhà, chỉ là chưa thể nghĩ thông được, nên mới đến chỗ ba mẹ, đợi nghĩ thông suốt rồi liền trở về. Có phải em còn giận giữ lời, làm được như hứa với em ? Lần này sửa sai rồi, em đừng giận nữa được ?


      “Nhan Duệ.” Ninh Vi Nhàn lại gọi tên lần nữa, trong mắt vẫn có chút tình cảm nào, chỉ có vô tận bình tĩnh. “ biết ? Em thất vọng đủ rồi, tin tưởng nữa đâu. Còn nữa, xin đừng bày ra cái bộ dạng đáng thương này nữa, từ trước đến giờ em chưa từng có lỗi với , là phá bỏ lời thề trước, vì thế đừng làm như thể mình là người bị phụ ở trước mặt em như thế. Em từ đầu, chúng ta ly hôn, nhưng cũng có nghĩa là chúng ta phải tiếp tục làm vợ chồng. Em thể nữa, làm em cảm thấy dơ bẩn. Về sau, muốn làm gì, thích làm gì đều liên quan đến em, xin cứ tự nhiên. Nhưng nhớ cho, Ninh Vi Nhàn em phải là con ngốc, để hết lần này đến lần khác vũ nhục em, mãi mãi đứng ở sau lưng chờ quay đầu lại. Nhan Duệ, là con người có lúc tuyệt vọng, phiền đặt vào vị trí của em nghĩ giúp em chút, chúng ta nước sông phạm nước giếng, ai nợ ai, cũng ai làm khó ai, nhưng lúc chỉ có hai người chúng ta phiền cất cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó . biết ? Em lớn đến từng này, cũng chưa gặp qua người nào giả dối như . ràng biết làm được, còn dễ dàng buông lời hứa hẹn, hứa hẹn xong rồi lại mảy may gì tự phá bỏ lời hứa, coi người khác như trò chơi.” xoay người, chỉ bỏ lại câu cuối cùng “Em chờ nữa, cũng cần quấn lấy em nữa, dù sao có em hay cuộc sống của cũng chẳng khác gì nhau. Nếu như còn có chút lương tâm, xin đừng để những tin tức tình cảm của xuất báo chí nữa. Em muốn sau khi con ra đời, biết nên giải thích cho con ba của nó là người thế nào, càng muốn con vì mà hổ thẹn.”

      Nhan Duệ kinh ngạc đứng chết chân, chữ cũng ra được.

      Từ sau khi khóc lần đó, đây là lần đầu tiên nhiều như vậy với .

      Lưng Ninh Vi Nhàn thẳng tắp, giống như kiên quyết của . Từ trước đến nay Nhan Duệ cũng phát ra rằng nhìn bóng lúc bộ lại tịch đến thế, giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy.

      “Vi Nhàn … Vi Nhàn!” sải bước đuổi theo, cho dù lời làm thấy khó chịu như bị chày đánh, nhưng cũng muốn buông tay . Cảm giác giống như nếu buông tay bây giờ, chẳng bao giờ có cơ hội nữa. “Vi Nhàn …”

      “Nhan Duệ, còn hiểu sao? Mọi người đều có quyền thất vọng.” bình tĩnh nhìn , khóe miệng cười giống như giễu cợt , càng giống như tự giễu chính mình. “Em thất vọng hết lần này đến lần khác, sớm học được nên tin tưởng nữa. Thế giới này phải chỉ xoay chuyển xung quanh , rất bẩn, rất rất bẩn rồi, bẩn đến nỗi em tin là có thể rửa sạch nữa.”

      Lần này, còn đủ dũng khí để cầm tay nữa.

      Cũng dám nữa.

      Ninh Vi Nhàn bước từng bước ra khỏi bệnh viện, mặt trời sáng chói chiếu tia nắng như đâm thẳng vào mắt đau đớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :