1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40:
      Editor: Yankui

      tại, cho dù mỗi này Nhan Duệ đều ở bên cạnh, nhưng Ninh Vi Nhàn biết, có những thứ vĩnh viễn mất .

      Đó là đứa con đầu tiên của , đứa con máu mủ ruột thịt của ! nhắm mắt lại, tỉnh thể ngủ tiếp được nữa, nhưng Nhan Duệ ngồi ở bên giường , muốn để phải lo lắng.
      Khoảng nửa giờ sau, Nhan Duệ mới rời . Ninh Vi Nhàn từ từ mở mắt ra. Ban đêm, liên tục bị mất ngủ, thậm chí tóc cũng bị rụng từng mảng từn mảng lớn, nhưng vẫn muốn cho Nhan Duệ biết. Có luôn ở bên thế này, mỗi ngày trôi qua tưởng như rất hạnh phúc, nhưng sâu trong con người vẫn thấy thiếu cái gì đó.

      Đứa trẻ non nớt yếu đuối ...

      Đứa con của , máu mủ của , người thân của .

      Ninh Vi Nhàn từ từ ngồi dậy, vòng tay ôm lấy đầu gối, úp mặt xuống lặng lẽ khóc.

      Nhan Duệ ở phòng bếp thử nấu đồ ăn, về khoản này hoàn toàn am hiểu gì, đồ làm ra, Chocolate cũng thèm ngửi qua lấy cái, nhưng hôm nay đầu bếp trong nhà xin nghỉ, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là gọi đồ ăn sẵn mua bên ngoài, hoặc là tự mình làm. Tất nhiên Nhan Duệ thể để Ninh Vi Nhàn làm được, đừng thể, ngay cả có thể cũng để làm.

      lúc bị la liệt các loại gia vị làm cho luống cuống tay chân, chuông điện thoại chợt vang lên. rảo bước, thở phào, tắt bếp, xoa xoa tay lên tạp dề, nhận điện thoại: “Alô?”

      Người ở đầu dây bên kia ràng là ngạc nhiên đến ngẩn người, cho đến khi Nhan Duệ hết kiên nhẫn hỏi lại mới giật mình : “Duệ?! Duệ, ở nhà sao?!”

      Nhan Duệ bị giọng sắc bén của đầu bên kia làm cho sợ hết hồn, lông mày đẹp khỏi nhíu chặt lại, “ là ai?”

      ràng bị nghẹn lại chút, cười khan tiếng: “Em là Sandy đây, nhớ em sao?”

      Sandy? Lại là lá cây cọng hành nào đây? Nhan Duệ nheo mắt lại: “Có chuyện gì cứ .”

      “Duệ, Duệ ra ngoài chơi ? Lâu lắm rồi em gặp , báo chí đều đưa tin hồi tâm rồi, là hay giả đấy? Nhất định là giả! Hay là chúng ta gặp nhau được ? Nhân tiện “giao lưu” tìm hiểu lẫn nhau chút.”

      Nhan Duệ dập điện thoại đánh rụp, nhưng mấy giây sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cau có bực bội rút luôn dây điện thoại ra, rốt cuộc cũng được yên tĩnh.

      Sau đó, quay lại nhà bếp tiếp tục tra tấn bản thân.

      Ba giờ sau, Ninh Vi Nhàn xuống. bàn bày biện xong thức ăn trông khá ngon mắt, Nhan Duệ ra sức kéo kéo đẩy đẩy cây lau nhà ở trong bếp. Chocolate chạy tới, ngừng cọ cọ vào chân , Ninh Vi Nhàn mỉm cười ôm nó, ngạc nhiên hỏi: “Những thức ăn này ...”

      Nhan Duệ mặt dày : “Ừ, là làm.”

      Ninh Vi Nhàn kinh ngạc, ôm Chocolate ngồi vào bàn ăn, gắp thử đũa thức ăn đưa vào miệng, sau đó bật cười. Nhan Duệ thẹn quá hóa giận: “Em cười cái gì?”

      Dù sao cũng là chồng mình, vẫn nên nể mặt hơn, Ninh Vi Nhàn lắc đầu: “ có gì, ăn rất ngon.”

      dịu dàng cười thấy Nhan Duệ vẫn còn xấu hổ. đúng là thích hợp ở nhà bếp, làm suốt hai giờ, đến rán trứng cũng làm tốt được, chắc chắn là gọi điện thoại mua đồ ăn bên ngoài. Ninh Vi Nhàn rất kén ăn, chắc chắn đồ ăn đó phải là làm.

      Nhan Duệ hậm hực, cầm cây lau nhà đẩy tới kéo lui, đem giặt qua loa xong liền tới ngồi xuống, nhéo tai Chocolate rồi lấy cho Ninh Vi Nhàn bát canh: “Uống canh trước rồi ăn cơm.”
      duyenktn1 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41:

      Edit: meoluoihamngu

      Thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi. Rất nhanh, Nhan Duệ phải làm.

      Ba mẹ, Nhan Tư Tư và Ninh Vi Nhàn rất lo lắng, Nhan Duệ quen sống tự do, nếu mỗi ngày sáng chín chiều năm làm, xem báo cáo và ký văn kiện, việc chưa xong lại còn phải xã giao tiếp… chịu được sao? Nhưng Nhan Duệ rất vui vẻ, cho dù thích tự do, nhưng rất thông minh, lúc học đại học, tháng có mấy tiết, thành tích của vĩnh viễn dẫn đầu, thế giới luôn có những nhóm người như vậy, cả đời thuận buồm xuôi gió, mọi mặt đều ưu tú làm người ta phải ghen tị.

      Mà Nhan Duệ chính là người nổi bật như vậy.

      Cho nên nửa tháng sau, mọi người rốt cuộc có thể yên lòng, Nhan Duệ chỉ thích ứng, mà còn như cá gặp nước, là người như thế vô luận ở đâu cũng có thể sống được, làm cái gì cũng dễ dàng, gặp thách thức gặp khó khăn, mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, có gì có thể làm khó được được sao?

      tại thân thể Ninh Vi Nhàn khá hơn, liền theo Nhan Duệ xã giao, là người thừa kế của nhà họ Nhan, chuyện cần làm quá nhiều, tham gia tiệc rượu nhiều đếm xuể, đây là lần đầu tiên hai vợ chồng cùng nhau xuất ở nơi công cộng, báo chí đăng liên tiếp mấy ngày trang đầu, chiếm ít trang báo, còn khoa trương dùng tiêu đề chấn động Ninh đại tiểu thư thu phục được lãng tử đào hoa.

      Cuộc sống như vậy, cũng có gì tốt. Ninh Vi Nhàn cũng dần dần bớt đau đớn vì mất đứa bé. Cuộc sống bây giờ của , có ba mẹ chồng thương, chồng dịu dàng quan tâm, có em chồng làm bạn… Chỉ cần có đứa bé nữa, cuộc đời hoàn toàn hạnh phúc.

      Nhưng mọi việc làm sao có thể tính toán trước được chứ?

      Làm tổng giám đốc ở công ty nhà họ Nhan, mỗi ngày Nhan Duệ làm đều sáng chín chiều năm, rốt cuộc vẫn chịu nổi đơn và bị tung ra tin tức có quan hệ bất chính.

      Thư ký trong công ty là con , dáng dấp rất đẹp, đôi môi quyến rũ, xinh đẹp vô cùng. Ngày thứ nhất nhìn thấy Nhan Duệ liền có ý định quyến rũ, gả cho khẳng định là thể, nếu lọt vào mắt của Nhan Duệ cho dù là đoạn tình cảm ngắn ngủi, có thể lấy được rất nhiều, cả đời lo ăn mặc. Nhan Duệ rất hào phóng với người phụ nữ của mình, tuyệt đối bạc đãi.

      Lúc Ninh Vi Nhàn biết được tin tức này, là nửa tháng sau, nếu như phải con chó mang đến, có thể hay biết gì. Mọi người ai cũng biết, chỉ có là người biết cuối cùng.

      Để bày tỏ rằng mình hối hận, Nhan Duệ lập tức chia tay với người phụ nữ kia, đưa trăm vạn phí chia tay, để vào bên trong đồ trang sức rồi đưa cho ta, người phụ kia kiếm được lời.

      Nhưng ta nghĩ tới chính mình bị xa thải, người phụ nữ này lựa chọn tham gia chương trình truyền hình, Nhan Duệ lúc ấy theo đuổi ta như thế nào, oán trách vợ ở nhà cứng nhắc và dính người ra làm sao… Ăn đổi trắng thay đen, chính mình chủ động quyến rũ Nhan Duệ đều nhắc đến. Trong lúc vô tình thấy chương trình này Nhan Duệ giận tím mặt, muốn giết đám truyền thông kia, người phụ nữ kia cũng còn xuất đầu lộ diện nữa.

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy mệt mỏi, nhưng Nhan Duệ ôm rồi dụ dỗ, đây là lần cuối cùng, có… lần sau nữa. phải là đứa trẻ, cũng hiểu có lần có lần hai, quả nhiên, trong suốt ba năm, lại lần lần mắc phải, nhưng chỉ có thể tha thứ. cũng muốn ồn ào, cũng muốn khóc, nhưng phải làm như thế nào đây? là đại tiểu thư nhà họ Ninh, là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, biết có bao nhiêu người chờ để chế giễu , chờ trở thành người phụ nữ bị vứt bỏ. thể khóc thể ầm ĩ thậm chí thể ra vẻ đau lòng, còn phải đứng trước mặt người ngoài biểu tình cảm gắn bó như keo sơn với Nhan Duệ.

      Ở trung với Nhan Duệ từ năm mười tám tuổi cho đến tận bây giờ, Ninh Vi Nhàn thể chịu đựng đựng được nữa, trái tim đau đớn, cách nào có thể hô hấp, hiểu, bọn họ kết hôn năm năm, trong suốt năm năm này, chưa bao giờ ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, chẳng qua là biết thôi, nghĩ trái tim làm băng sắt sao, thể chịu nổi cứ dối lần lại lần nữa?

      Ninh Vi Nhàn chịu chấp nhận, chịu tin tưởng người đànn ông mà gả ra chính là người cặn bã. Nhan Duệ chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ tình cảm. cái gì cũng có thể chịu đựng được, duy nhất chỉ có cái này là chịu nổi. dám tưởng tượng trước kia mẹ tại sao lại chịu đựng được, ở bên ngoài cha có rất nhiều phụ nữ, nhiều năm như vậy tại sao mẹ có thể làm như thấy được chứ?

      Từ lúc gả cho đến nay, Ninh Vi Nhàn sắp đến giới hạn cuối cùng. Nhưng Nhan Duệ thề rất chắc chắn, đây là lần cuối cùng, có lần sau nữa, vẫn còn tin .

      tự với chính mình, chịu đựng đủ rồi, nếu như có lần sau… điên mất.

      Đêm hôm đó, dựa vào trong ngực Nhan Duệ, ngực của ấm áp như vậy, tay của dày và rộng là người có thể tin tưởng được, nhưng những việc làm khiến người ta đau lòng và thất vọng.

      Nhan Duệ : Vi Nhàn, cảm ơn em.

      Cảm ơn em cái gì đây? Cảm ơn em giúp giải quyết những người phụ nữ kia, để cho chơi có chút buồn phiền nào, cảm ơn em tha thứ cho lần lại lần, cam tâm tình nguyện bị lừa gạt sao?

      Ninh Vi Nhàn muốn chuyện, quá mệt mỏi. Nằm trong ngực Nhan Duệ, trong phòng ngủ tối tăm có ánh sáng, : Nhan Duệ, đây là lần cuối cùng, nếu như có lần sau…

      Lời còn chưa dứt, Nhan Duệ liền vội phản bác: có, có lần sau.

      tin tưởng nhiều lần như vậy, lần này là lần cuối cùng.

      Ai cũng biết lần này Ninh Vi Nhàn quyết tâm bao nhiêu, bao gồm Nhan Tư Tư, bao gồm Nhan Duệ, bao gồm tất cả mọi người.

      rất chú trọng vào cuộc hôn nhân này, để trái tim mình bị chà đạp nhiều lần. Nhan Duệ rất ràng, mặc kệ như thế nào, thể rời bỏ Ninh Vi Nhàn, thậm chí , chẳng qua tình của dành cho thể cao hơn tự do và khát vọng theo đuổi phụ nữ. Bọn họ kết hôn năm năm, tính cách đối phương sớm hiểu , biết mình làm tổn thương nhiều, cũng biết cách làm mềm lòng và tha thứ cho .

      Đúng vậy thương , cho nên mềm lòng. Ninh Vi Nhàn trải qua đủ kiểu đau lòng, sớm luyện ra kim cương bất hoại, lì lợm, bách độc bất xâm, tất cả mọi người đều hiểu tại sao lại chịu đựng như vậy, vì Nhan Duệ, cho nên ngấm ngầm chịu đựng Nhan Duệ càn rỡ, chịu đựng luôn miệng tái phạm, nhưng lại tái phạm lần nữa.

      Có lẽ ngay cả chính Ninh Vi Nhàn cũng biết lần quyết tâm khắc sâu như thế nào.

      ôm chặt Nhan Duệ, vành mắt khô khốc, khóc nổi. Lúc bảy tuổi muốn ôm mẹ, bị bà hung hăng đẩy ra, Ninh Vi Nhàn bao giờ… khóc nữa. Lúc ba tuổi, mỗi lần nhìn thấy cha mẹ liền năn nỉ muốn bọn họ ôm, nhưng bọn họ đều chịu để ý đến , cũng từ bỏ, cho đến bốn năm sau, lần cuối cùng bị mẹ hung hăng đẩy ra, Ninh Vi Nhàn tự giam mình trong phòng khóc khàn cả giọng, từ đó về sau, còn nhìn thấy cha mẹ là muốn đưa tay ra nữa, cũng bao giờ chảy nước mắt nữa.

      cũng nhẫn tâm, nhưng điều kiện đầu tiên đó là thể chiụ đựng được nữa.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 42:

      Edit: meoluoihamngu

      Từ bữa tiệc trở về nhà, thể xác và tinh thần Ninh Vi Nhàn đều mệt mỏi. vào nhà để túi dự tiệc xuống, lại nhìn thấy Chocolate vùi đầu dưới chân cầu thang. Năm năm, nó từ chú chó giờ trở nên to lớn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó đáng thương như vậy, Chocolate bị cưng chiều đến mức coi trời bằng vung.

      Nhìn thấy Ninh Vi Nhàn quay trở về, Chocolate kích động nhào đến, kêu gâu gâu cắn vạt áo kéo lên lầu, Ninh Vi Nhàn vội vàng bước đuổi theo nó, nhưng mặc lễ phục dạ hội, bị nó kéo rách mất.

      Càng đến gần phòng ngủ, càng lo lắng. bắt đầu cảm thấy sợ, muốn xoay người bỏ chạy. Chocolate vẫn kêu như cũ, thanh rất , giống như là tiếng nức nở. Ninh Vi Nhàn nhàng mở cửa phòng ngủ, cả đời thể quên được hình ảnh này, sống hai mươi mấy năm, ghê tởm nhất chính là màn này.

      lẳng lặng đứng dựa vào cạnh cửa, người phụ nữ kia nhìn thấy , lại nhắc Nhan Duệ, mà ôm chặt đầu vai , hai chân ôm chặt hông để tỏ uy lực của bản thân, Ninh Vi Nhàn có loại xúc động muốn nôn mửa. giơ tay lên, giữ vững phong độ tiểu thư khuê các, nhàng gõ cửa. Nhan Duệ chợt quay đầu lại, nhìn thấy , mặt lên hàng loạt vẻ mặt: Áy náy, kinh ngạc, chột dạ… Mỗi lần bị bắt được, cũng làm vẻ mặt như vậy.

      nhắm mắt lại, xoay người rời .

      Nhan Duệ vội vàng mặc bộ áo quần áo ngủ đầu giường, nhấc chân đuổi theo , người phụ nữ sau lưng ôm lấy , giọng mềm mại: “Duệ ~~~~~~~” mình là người phụ nữ đầu tiên mang về nhà, như vậy, ở trong lòng , mình đặc biệt phải ?

      “Cút!” Nhan Duệ kiên nhẫn đẩy tay người phụ nữ kia ra. “Khi tôi quay lại tôi muốn nhìn thấy mặt , nếu biết tay tôi.” quay đầu lại rồi chạy vội ra ngoài, để lại người phụ nữ sợ hãi ở trong phòng.

      tìm trong nhà nửa ngày thấy Ninh Vi Nhàn, cứ nghĩ ở trong thư phòng, nhưng có, phòng bếp, phòng khách,… Cũng có. Nhan Duệ cắn răng mặc quần áo ngủ ra khỏi phòng khách vào nhà kiếng trồng hoa, trong nhà kíếng ban đêm đều bật đèn, nhưng hôm nay lại tắt, Vi Nhàn nhất định ở bên trong. hào hứng chạy vào bên trong, được hai bước đột nhiên lại có dự cảm xấu, nhưng Nhan Duệ có để ý, chỉ lắc đầu, đẩy cửa ra: “… Vi Nhàn?”

      Rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.

      sờ soạng bật đèn, Ninh Vi Nhàn ngồi ghế dài đưa lưng về phía cửa, sống lưng rất thẳng, mặc người lễ phục dạ hội màu tím, càng làm cho cơ thể thêm bé, đường cong duyên dáng, mấy sợi tóc đen rơi xuống, càng tăng thêm phong tình.

      “Vi Nhàn…” giọng gọi tên , nhưng Ninh Vi Nhàn có bất kỳ phản ứng nào.

      Nhan Duệ nhất thời luống cuống ---- chưa bao giờ để ý đến , cho đến bây giờ cũng có. Lo lắng lúc trước lại đến, nhịn được ba bước cũng thành hai bước đứng trước mặt , lại ngây ngẩn cả người, mắt hoa đào trừng lớn.

      khóc, Vi Nhàn khóc!

      khóc, nhưng khóc thanh, mặt chút thay đổi, nước mắt như những hạt chân châu rơi xuống. Kết hôn năm năm, Nhan Duệ chưa bao giờ thấy Ninh Vi Nhàn khóc, cho đến bây giờ cũng có. hoảng hốt vội vàng lấy tay lau nước mắt cho , Ninh Vi Nhàn nhúc nhích, mặc kệ lau như thế nào, nước mắt lại tiếp tục chảy, giống như muốn đem mình khóc khô.

      Ninh Vi Nhàn từ từ ngả sang bên cạnh, đầu dựa vào tường, nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống, Nhan Duệ hoảng hốt, ôm giọng dụ dỗ, những lời ngon tiếng ngọt kia Ninh Vi Nhàn muốn nghe. lẳng lặng chảy nước mắt, giọng hỏi: “Tại sao?”

      “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Ninh Vi Nhàn tiếp tục hỏi, giọng bình tĩnh giống như chút tình cảm. “ lần lại lần, Nhan Duệ, cho rằng tôi là cái gì? Tôi là kim loại sao? nghĩ chúng ta ly hôn, cho nên mới lừa gạt tôi sao? Nhan Duệ, Nhan Duệ… Tại sao?”

      há miệng, á khẩu trả lời được.

      Ninh Vi Nhàn nhấc mắt, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: “Do tôi quá ngu ngốc, cho nên mới tin tưởng lời là nực cười. Tôi nghĩ rằng tôi chịu đựng, biết điều. ở bên ngoài làm cái gì, tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay lại đem người mang về nhà, ở trong phòng ngủ của chúng ta, ở giường của chúng ta… Nhan Duệ, được lắm.”

      Lúc những lời này, nước mắt ngừng rơi xuống: “Nhan Duệ à Nhan Duệ… Tôi làm gì, mà lừa gạt tôi như thế? lần lại lần lần cuối cùng… Tại sao tôi lại tin chứ?” giống như hỏi , lại càng giống như tự hỏi chính mình.

      Nhan Duệ ra lời, chỉ nắm tay Ninh Vi Nhàn chặt, để cho .

      khóc lâu, lâu lâu,.. Từ trời tối, cho đến sáng ngày thứ hai cũng có ngừng. thể tin nổi con người có thể chảy nhiều nước mắt như vậy, mỗi giọt, mỗi giọt giống như dao găm sắc bén, đâm vào trong lòng Nhan Duệ. dám buông tay, cũng dám chớp mắt, cũng dám lên tiếng, dám khuyên , dám ôm , Ninh Vi Nhàn còn chuyện, nhưng nước mắt thủy chung vẫn rơi ngừng.

      vẫn khóc, vẫn khóc, ánh mắt sưng đỏ, ra tia máu, giống như muốn đem mình khóc mù. từ chối Nhan Duệ đến gần, nhưng cũng chấp nhận, ngồi ghế dài, dựa vào tường, ngừng khóc.

      Đau.

      Đau xé gan xé ruột.

      Ninh Vi Nhàn biết kiên trì năm năm để làm gì. cố chấp phải có được, là của sao? Còn vẫn luôn theo đuổi, nhưng ra có xứng đáng để theo đuổi ?

      “Vi Nhàn, Vi Nhàn… Đừng khóc, em đừng khóc có được ?” Nhan Duệ dám động vào , sốt ruột vô cùng, nhưng dám động, cũng dám rời nửa bước. Những lời xin lỗi của , cũng để ý đến nữa, chịu nghe quay vào trong nhà. may trong nhà kiếng nhiệt độ đổi, tính là lạnh. Cho dù như vậy, nhưng khi cầm bàn tay bé của vẫn cảm thấy lạnh như băng: “Vi Nhàn… xin em, em đừng khóc nữa có được ?”

      là khổ… Số là khổ… Ninh Vi Nhàn ngơ ngác nhìn về phương xa, ánh mắt xuyên thấu qua mắt Nhan Duệ, có tiêu cự, có tình cảm.

      khóc chết, nhất định khóc đến chết mất.

      Nhan Duệ tin tưởng ý nghĩ này, lần lại lần thừa nhận sai lầm của mình, cam kết bao giờ…tái phạm nữa, thậm chí còn thề độc, nhưng Ninh Vi Nhàn chút phản ứng, thậm chí liếc mắt nhìn cũng lười.

      Suốt ngày hai đêm, đến sáng ngày thứ hai, Ninh Vi Nhàn chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh. Nhan Duệ ôm vào trong ngực, trái tim đau đớn, đau đớn đến mức có cách nào hô hấp.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 43:

      Edit: meoluoihamngu

      Hình như tôi mơ giấc mơ rất dài rất dài.

      Giấc mơ về hai mươi mấy năm qua, nhưng cuối cùng mơ về năm năm đau lòng nhất.

      Trong mơ là những người mà tôi . Cha, mẹ… Còn có . Bọn họ đứng ở phía trước tôi, tôi chỉ cần đưa tay liền có thể với tới được, nhưng tôi đuổi theo lại đuổi theo, làm thế nào cũng đuổi kịp.

      có ai tôi.

      Giấc mơ này rất dài, tôi ngay cả khóc cũng quên. Tôi nhìn thấy cha đứng ở trước mặt tôi, mặt thay đổi dắt tay tôi, mang tôi lên thảm đỏ, lạnh như băng giống như dắt con chó.

      Tôi nhìn thấy mẹ ưu nhã ngồi ghế salon sửa móng tay, nâng mắt lên nhìn tôi, : Đừng làm cho nhà họ Ninh mất thể diện.

      Tôi còn thấy Nhan Duệ, ôm rất nhiều phụ nữ, hôn các ấy, cùng các ấy ở giường tôi mây mưa, sau đó ôm tôi dụ dỗ. Giọng của rất dễ nghe, trầm thấp,và rất dịu dàng. tôi, lòng với những người phụ nữ kia, trong lòng chỉ có mình tôi, bao giờ… tái phạm nữa.

      Tôi lại nhìn thấy đứa bé , bé duỗi tay đòi tôi ôm, khanh khách cười, bò loạn khắp nơi. Tôi rất muốn ôm bé, hôn bé, đó là đứa bé của tôi, là cốt nhục duy nhất của tôi, tôi chưa có mà mất người thân duy nhất.

      Kiên trì lâu như vậy… Tôi nhận được cái gì chứ?

      Cơn ác mộng này kéo dài quá lâu, tôi muốn tỉnh táo lại, tôi thể đắm chìm vào nó hơn nữa.

      Tại sao đời này lại có người trăm phương ngàn kế muốn có được hạnh phúc, cuối cùng nhận được cái gì chứ? Tại sao có người bạc tình bạc nghĩa thay lòng đổi dạ, ăn lung tung như vậy? Tôi hiểu, tôi hiểu.

      tôi hiểu. Nhưng mà, có lẽ tôi cũng cần hiểu. con đường mà tôi phải nhìn thấy những cơn ác mộng dày vò này nữa, nhưng tôi lại ngại đoạn đường ấy vắng lặng tôi muốn , có chỗ nào có thể .

      Người ngu ngốc phải bị thương tích đầy mình mới biết được sai lầm của mình, cũng chỉ có người ngu ngốc mới tin người trước chỉ bảo.

      Mà tôi lại chính là người ngu ngốc kia.

      OOXXOOXXOOXXOOXXOOXX tôi là đường phân cách OOXXOOXXOOXXOOXX

      Lần này Nhan Duệ hoảng sợ.

      ngồi bên cạnh giường bệnh, cầm tay Ninh Vi Nhàn chịu buông ra, trong lòng vừa kích động vừa hối hận. Mỗi lần ôm người phụ nữ khác, cũng hối hận, nhưng chưa từng hối hận như bây giờ.

      “Vi Nhàn, Vi Nhàn…” mỗi lần kêu tên , đều nắm tay hôn lên bàn tay , nhưng Ninh Vi Nhàn có mở mắt. Nhan Duệ ở bên tai áy náy và hứa hẹn, cũng có nghe được, nếu như nghe được, cũng tin nữa.

      Nhưng ngủ cũng lâu, khoảng bảy tám giờ sau liền tỉnh. vừa tỉnh, Nhan Duệ nằm ở mép giường cũng mở mắt ra, thấy nhìn mình, lập tức nắm chặt tay : “Vi Nhàn, Vi Nhàn em tỉnh rồi? đảm bảo, đây là lần cuối cùng, đảm bảo!” giơ tay lên thề, sau đó run rẩy ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Ninh Vi Nhàn, nước mắt tí tách rơi xuống, rơi vào bộ đồng phục bệnh nhân màu trắng của .

      hối hận… hối hận! Cuộc đời Nhan Duệ qua rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với biết bao nhiêu người phụ nữ, nhận được ba chữ “Thích em” cũng có khối người, nhưng người duy nhất ra “ em”, cũng chỉ có mình Ninh Vi Nhàn. Nếu phải Ninh Vi Nhàn té xỉu, nếu như phải khóc đến tuyệt vọng, có lẽ tiếp tục ngu xuẩn như trước.

      Ninh Vi Nhàn im lặng tùy ôm, từ chối, nhưng cũng phối hợp, câu cũng .

      “Vi Nhàn, em đừng ly hôn với , ngàn vạn lần nên ly hôn với , cho thêm cơ hội cuối cùng, đảm bảo bao giờ… làm em đau lòng nữa, cho thêm cơ hội nữa có được ?” cầm tay , giọng cầu xin, nghẹn ngào: “Chúng ta có đứa bé, chúng ta tách ra ly hôn được ?”

      nhìn , từ từ đem tay mình rút về, môi có chút huyết sắc nào – giống như bình thường với . “Ừ.”

      Nhan Duệ chỉ lo vui vẻ, lại quên hỏi , “Ừ” là đáp ứng cho cơ hội nữa, hay là đồng ý ly hôn. hưng phấn ôm chặt Ninh Vi Nhàn, im lặng đem mặt vùi vào bả vai , giọng nỉ non: “ ly hôn, ly hôn…” Mẹ đồng ý, cha cũng đồng ý, xã hội thượng lưu, có mấy người có thể lòng ở bên cạnh người phụ nữ đến già được chứ? Là mình cầu quá cao.

      cứ lần lại lần, giống như là cho nghe, cũng giống như là cho chính mình nghe.

      Xã hội thượng lưu , , vui vẻ hơn.

      Ninh Vi Nhàn nhớ lại lời mẹ trước khi lấy chồng, bỗng dưng cười. Đến bây giờ mới hiểu được lời này chứ? Mẹ đúng, đừng mộng tưởng hão huyền, đau khổ.

      Giờ phút này, nghe giọng dịu dàng của Nhan Duệ, tim còn cảm giác, xin lỗi hối hận hứa hẹn… Cũng ảnh hưởng đến , nước mắt của cũng làm đau lòng. “Nhan Duệ, tôi mang thai có phải ?”

      ôm gật đầu: “Đúng, chúng ta có đứa bé, đứa bé của chúng ta quay lại.”

      Ninh Vi Nhàn cúi đầu suy nghĩ chút, : “ giúp tôi gọi bác sĩ đến, tôi có số việc muốn hỏi bác sĩ. Sau đó về nhà , quần áo người nên thay , bị người khác nhìn thấy được.”

      cầu của Nhan Duệ dĩ nhiên làm theo, Ninh Vi Nhàn nhìn bóng lưng rời , ánh mắt nhàn nhạt, từ từ ảm đạm, giống như có màu sắc. dịu dàng vuốt bụng mình, đứa quay lại… Đây mới là cốt nhục của , là người thân của , là người mang lại ấm áp và hạnh phúc cho , những người khác, đều phải.

      Bác sĩ và Nhan Duệ cùng nhau vào, Ninh Vi Nhàn bảo Nhan Duệ về nhà, hỏi bác sĩ mấy vấn đề, bác sĩ đều trả lời đầy đủ. Đây là phòng bệnh VIP, nhìn thái độ của viện trưởng cũng biết người phụ nữ này phải là người bình thường, ông nào dám chậm trễ, Ninh Vi Nhàn hỏi cái gì, ông liền thành trả lời, cũng dặn dò tốt nhất nên điều dưỡng thân thể, nếu lúc sinh rất nguy hiểm. Ninh Vi Nhàn đồng ý.

      Biết Ninh Vi Nhàn mang thai, bố mẹ chồng và Nhan Tư Tư rất vui vẻ, sớm chuẩn bị xong đồ chơi giường và quần áo của đứa , sau khi Ninh Vi Nhàn hồi phục liền xuất viện, mới phát Nhan Duệ mang về nhà, phải là biệt thự trước kia, mà đến ngôi nhà ở gần nội thành, cách bệnh viện rất gần, giao thông cũng dễ dàng, bên trong trang hoàng rực rỡ. Ninh Vi Nhàn biết muốn để quên cảnh và người phụ nữ khác mây mưa giường cho nên mới đổi chỗ ở, nhưng hỏi cái gì, giống như tự nhiên phát sinh chuyện gì cả.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 44:
      Editor: Yankui

      Nhìn vào giường lớn trong phòng ngủ, Nhan Duệ nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng. vội tới chỗ tủ quần áo, mở ra nhìn, thấy bên trong có bất cứ đồ gì của mình, liền hấp tấp vừa định tìm Ninh Vi Nhàn, xoay người lại nhìn thấy đứng ở cửa phòng, cau mày hỏi : “ ở đây làm gì?”

      “Đây là phòng ngủ của chúng ta, tất nhiên là phải ở đây rồi.” Nhan Duệ tới định dìu đến bên giường, lại bị Ninh Vi Nhan như có như né tránh. “Vi Nhàn, quần áo của đâu, sao treo vào đây? Sao đồ đạc đều chưa dọn dẹp à?”

      Ninh Vi Nhàn nhàng vén chăn mỏng lên, mỉm cười hướng về phía : “Dọn dẹp rồi, tất cả đều đặt ở trong phòng rồi.” Vừa vừa cầm lược lên chải đầu, Chocolate chạy vào, dịu dàng xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, ý bảo nó nằm xuống cái đệm. Chocolate ngoan ngoãn liếm liếm ngon tay Ninh Vi Nhàn, theo chỉ thị của liền nằm xuống.

      “Vi Nhàn?”

      “Phòng của ở ngay bên cạnh.” ngước mắt lên, thu lại bàn tay vuốt ve Chocolate, mười ngón tay thon đặt lên đầu gối, sắc mặt dung hòa, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, cao quý mang khí chất của người danh môn khuê tú. “Em cảm thấy chúng ta ở chung phòng tốt hơn. em mang thai, cũng thể giúp vui vẻ, có thể tự tìm cách giải quyết, như vậy tốt cho em, cũng tốt cho con.”

      muốn.” phất tay, xoay người vùng vằng như đứa trẻ con chạy qua phòng kế bên chuyển đồ đạc của mình qua, Ninh Vi Nhàn ngăn cản, chỉ giọng : “Nếu nhất định chuyển vào phòng này em dọn sang phòng khác.”
      “Vi Nhàn!” Nhan Duệ luống cuống, vọt tới trước mặt cầm tay , “ biết sai rồi, em cho thêm cơ hội, cho thêm cơ hội nữa có được ?!”

      Ninh Vi Nhàn từ từ nắm lấy bàn tay đặt tay mình của , nhìn thẳng vào mắt vẻ hiểu: “ gì? vốn chẳng làm gì có lỗi với em.” Thấy Nhan Duệ có vẻ còn muốn nữa, tiếp lời: “Đúng rồi, đừng quên tối nay là tiệc sinh nhật chúc thọ 70 tuổi của Ông Ngô, với em phải cùng tham gia, đến lúc phải chuẩn bị chút rồi.” xong, liền đứng dậy gọi điện thoại sai người mang lễ phục tới.

      Nhan Duệ ngây ngốc nhìn , trong tiềm thức dấy lên dự cảm chẳng lành, nhưng cũng ra được vấn đề nằm ở đâu. Vi Nhàn tức giận, nhưng cũng thèm để ý đến , tại sao? Chẳng phải tha thứ cho sao? ràng cũng như bao nhiêu lần trước tha thứ cho , thế nhưng lần này Nhan Duệ cứ cảm thấy có chỗ đúng.

      muốn làm Ninh Vi Nhàn tức giận, đành ngoan ngoãn sang phòng thay quần áo. Cởi xuống bộ quần áo phóng túng thường ngày, thay sang lễ phục chỉnh tề càng làm cho Nhan Duệ trông vô cùng phong lưu, tuấn tú. Đôi mắt đào hoa đảo qua đảo lại cái, sóng gió liền nổi lên câu hồn phách của các chị em. Ninh Vi Nhàn kéo cánh tay , đối với ánh mắt hoặc tò mò dò xét, hoặc hâm mộ, hoặc ghen tỵ có ý tốt của người khác đều làm như thấy, trực tiếp cùng Nhan Duệ tới trước mặt Ông Ngô, đưa lên quà tặng mà Ba Nhan chuẩn bị, lại khéo léo mấy câu chúc mừng dễ nghe, Ông Ngô hài lòng cười ha hả, hướng về phía Nhan Duệ giơ ngón tay cái lên: “Duệ Duệ, cháu cưới được vợ tốt đấy, rất tốt đấy!! giống lão già ta đây, sau bốn lần lấy vợ đến nay cũng chẳng còn bà nào ở lại bên cạnh!” Ông có bốn bà vợ chính thức, nhưng người chết, người bỏ , chẳng ai ở lại, thậm chí ngay cả người nam ra nam, nữ ra nữ cũng chẳng có.

      Ninh Vi Nhàn đảo đôi mắt đẹp nhìn quanh, liền thấy ít người nhà họ Ngô cùng nhìn chằm chằm về phía này, cười : “Bác Ngô thế chứ có vợ càng lộ vẻ phong lưu tiêu sái, hơn nữa, bác Ngô trông còn vô cùng trẻ thế này, trông chẳng có vẻ gì là người già cả.”

      Được người trẻ tuổi ca ngợi, Ông Ngô vui mừng ra mặt, “Biết tiến biết lùi, biết đạo lý, lão già này chỉ tiếc lúc còn trẻ gặp được người như cháu vậy! Cháu Duệ may mắn, may mắn!”

      Nhan Duệ cũng mỉm cười, mắt đào hoa tự chủ được nhìn về phía Ninh Vi Nhàn. Nhưng thèm chú ý đến , chỉ buông tay rồi kéo Ông Ngô tới ghế salon chuyện phiếm, trước khi còn dặn : “ ngơi chút, hoặc ăn chút đồ, nhớ là đến màn khiêu vũ mở đầu nhảy cùng em, chứ đừng nhảy cùng các lộn xộn mà hỏng danh tiếng.” xong liền xoay người rời , để lại Nhan Duệ đơn đứng mình, cứng ngắc.

      biết có bao nhiêu muốn làm quen với , Nhan Duệ dáng dấp tuấn, nhìn là biết ngày con nhà đại phú đại quý, lại dịu dàng săn sóc đối với phụ nữ, là người tình trong mộng của biết bao . Hôm nay mặc dù là lễ chúc thọ của Ông Ngô, nhưng cũng có người muốn nhân cơ hội kiếm chàng rể quý, cho dù Nhan Duệ kết hôn, nhưng ai bảo làm Nhị phu nhân của nhà họ Nhan tốt đây? Nhà họ Nhan sản nghiệp lớn như vậy, cho dù chỉ làm thê thiếp cái ăn cái mặc cả đời cũng khôn phải lo lắng rồi.

      Nhưng Nhan Duệ chỉ liên tục uống rượu, nhíu chặt lông mày, nhìn Ninh Vi Nhàn vừa vừa cười với Ông Ngô, nhìn ít người họ Ngô cứ lượn quanh bọn họ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đây phải là lần đầu cùng Ninh Vi Nhàn tham dự tiệc, nhưng lần này ... Làm sao lại khó chịu như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì thái độ của Vi Nhàn?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :