1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 36:

      Edit: meoluoihamngu

      “… Duệ, còn ở nhà sao? Chúng em chờ lâu, phải chỉ về nhà thay quần áo thôi sao? Tại sao lại lâu như vậy chứ, người ta đợi cả đêm, đến nhanh lên chút nha! Duệ, Duệ? có nghe ? Duệ? Duệ ---”

      Ninh Vi Nhàn run rẩy thu tay lại, đem điện thoại của Nhan Duệ bỏ xuống đầu giường, ôm Chocolate ra khỏi phòng ngủ. ràng cả đêm tối hôm qua triền miên, nhưng tại sao vẫn cảm thấy cách xa đến như vậy chứ?

      Lại hồi chuông điện thoại chói tai, Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, mới phát là điện thoại bàn trong nhà kêu. nhận điện thoại, lại là giọng phụ nữ, định cúp máy, người phụ nữ kia lên tiếng: “ chính là vợ của Duệ sao? Đại tiểu thư nhà họ Nhan phải ?”

      biết mình nên phản ứng như thế nào, chỉ mím môi, được giáo dục đàng hoàng cho nên có cách nào cúp điện thoại, cũng có cách nào vui vẻ với người phụ nữ này, nắm chặt điện thoại đến mức khớp xương hơi trắng bệch, Ninh Vi Nhàn hít hơi sâu, Chocolate nằm đầu gối làm nũng, sờ sờ đầu vuốt ve nó.

      Người phụ nữ đó cười, ngông cuồng đắc ý : “Chính là nha, ngay cả đàn ông cũng giữ được. Nhưng mà cũng rất lợi hại, có thể chiếm đoạt Duệ lâu như vậy, phải biết rằng tuần ấy đổi phụ nữ lần, tôi muốn gặp lần, xem có lợi hại như vậy , có thể ôm Nhan Duệ đến tận nửa năm. lẽ vì là thiên kim đại tiểu thư nên có hứng thú hơn sao?” xong lại tự nhiên cười, Ninh Vi Nhàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của người phụ nữ đầu dây bên kia như thế nào, có lẽ thổi móng tay sơn đỏ tươi, lộ ra nụ cười đắc ý.

      thấy rất nhiều lần, phụ nữ của cha ở bên ngoài đều có nụ cười như vậy.

      Thấy Ninh Vi Nhàn lên tiếng, người phụ nữ kia bắt đầu nóng nảy: “Ôi chao, tôi này, tại sao lễ phép như vậy, tôi với , biết trả lời câu sao?”

      Trong lòng Ninh Vi Nhàn cười, tiểu tam gọi điện thoại đến vợ cả lễ phép, có người như vậy sao?

      “Chính vì như vậy, mới thể nắm giữ được trái tim của Nhan Duệ, Duệ thích những người phụ nữ thú vị như , sáng sớm hôm nay Duệ đến đây, ấy nhiệt tình… Nhiệt tình quá tôi chịu được nha, nghe thấy thanh trong nhà tắm ? Là ấy tắm đấy! ấy còn mang tôi ra ngoài ăn cơm, nhất định chưa có hưởng thụ qua ? Duệ quan tâm đến người tình như vậy, nên biết điều chút, điểm tâm sáng chuẩn bị rồi chứ!”

      “Đô” tiếng, bên kia cúp điện thoại. Ninh Vi Nhàn kinh ngạc nhìn điện thoại tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nghĩ đến nhận được điện thoại của người phụ nữ khác gọi đến ra oai, thế nào cũng nghĩ đến, thế nào cũng nghĩ đến!

      Chocolate nhận ra được đau lòng, đầu lưỡi nho liếm qua liếm lại bàn tay , Ninh Vi Nhàn cúi đầu, hít hơi sâu, cúp điện thoại xuống tay run rẩy.

      Đêm qua ở với , sáng nay liền động vào người phụ nữ khác.

      dùng sức lắc đầu, muốn đem hình ảnh trong đầu vứt bỏ, sau đó ôm Chocolate đứng dậy, lấy đồ cho nó ăn. Mở cửa sổ phòng bếp ra, Ninh Vi Nhàn muốn ăn uống cái gì, liền xuống nhà kiếng trồng hoa.

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh. Ninh Vi Nhàn nhớ nửa năm trước còn là đại tiểu thư nhà họ Ninh, tại là vợ của nhà họ Nhan. nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi.

      Ninh Vi Nhàn lên mạng, luôn luôn thích Internet, cảm thấy nó chính là thứ mà loài người tạo ra để hủy diệt loài người, nếu cần thiết nhất thiết động vào. Nhan Duệ trở về nhà, cũng muốn tham gia dự tiệc, hơn nữa từ khi gả cho , cũng chưa có định kỳ làm SPA và thẩm mỹ viện, cả ngày ở nhà xem sách dạy nấu ăn, chờ Nhan Duệ quay về.

      Nhưng kể từ khi lần này, quay về.

      Ninh Vi Nhàn sạc điên thoại cho đủ pin, lẳng lặng đợi ở nhà, có người đến quấy rầy , trừ người mang rau quả tươi đến, trong nhà an tĩnh chỉ có mình , nhưng cũng may còn có Chocolate bên cạnh , cũng tính là đơn.

      Ở chỗ này, với nhà họ Ninh trước kia, lại có gì đó khác nhau? Ít nhất ở nhà họ Ninh, cảm nhận được đau lòng như thế, cũng nhận được nhiều điện thoại ra oai như vậy.

      Đúng vậy, ngắn ngủi tuần lễ, nhận được mười mấy cuộc điện thoại của phụ nữ gọi đến. Lúc đầu có đau lòng, sụp đổ… Đến bây giờ đau lòng cũng như , Ninh Vi Nhàn thể hình dung được tâm tình mình giờ phút này như thế nào.

      ngồi ghế salon trêu chọc Chocolate, chuông điện thoại lại vang lên. Ninh Vi Nhàn thở dài, đưa tay lấy điện thoại nghe máy: “ xin lỗi, Nhan Duệ có ở đây ----” câu chưa xong liền cứng đờ.

      “Vi Nhàn, con ở nhà?”

      Là điện thoại người nhà gọi.

      “… Phải.” Ninh Vi Nhàn theo thói quen cuộn tròn người lại: “Mẹ gọi cho con có chuyện gì ?”

      “Mẹ gọi cho con chỉ xác định xem con có làm được những điều mẹ dạy cho con trước kia , để bây giờ con vì những tin tức kia mà mất khống chế, thế là được rồi.” xong liền cúp điện thoại, để Ninh Vi Nhàn hỏi thêm.

      Tin tức… Tin tức gì?

      Ninh Vi Nhàn nhíu mày, thường thích đọc báo, thích ru rú ở trong nhà, nhưng trong thư phòng có máy tính vẫn có thể kết nối Internet, suy nghĩ chút, liền để Chocolate xuống, nhưng tiểu tử kia thể rời , theo vào thư phòng.

      Mở tin tức ra, ngay trang đầu là hai hàng chữ đỏ tươi: Thiếu gia nhà họ Nhan qua đêm với mỹ nữ ở khách sạn, nửa tháng về nhà. Để làm chấn động kiện, còn thêm ba dấu chấm than ở phía sau.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37:

      Edit: meoluoihamngu

      Ninh Vi Nhàn nhìn những dòng chữ kia, trong lòng hoảng hốt.

      Tại sao lại như vậy chứ?

      hiểu.

      hiểu.

      ràng trước đó bọn họ còn rất tốt, rất hạnh phúc, tại sao chớp mắt liền biến thành như vậy? Nhan Duệ… Nhan Duệ, trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào, cho em biết được ? Em quá ngu ngốc, cách nào hiểu được những lời , cho em biết có được hay ?

      Nắm con chuột trong tay run rẩy, Ninh Vi Nhàn hít hơi sâu, tắt máy vi tính, đem đầu vùi vào lòng bàn tay, trúng tà sao? Tại sao lại như vậy, hèn mọn người chứ? chỉ muốn mái nhà mà thôi, tại sao Nhan Duệ lại thể cho chứ?

      chịu nổi nước mắt sắp rơi, đột nhiên nghe thấy tiếng Chocolate kêu, tiếng kêu rất , báo hiệu chủ nhân trở về. lẽ, lẽ ấy quay về rồi? Ninh Vi Nhàn vội vàng vỗ vỗ mặt mình, sợ bị nhìn ra đầu mối gì, sau đó ra khỏi thư phòng, Nhan Duệ ngồi ghế salon trêu chọc Chocolate, thấy ra, vẻ mặt có chút cứng ngắc, lại lên tiếng. Ninh Vi Nhàn hỏi: “ về rồi, đói bụng , có muốn ăn chút đồ gì đó ?”

      Mặt Nhan Duệ giật giật, buồn buồn : “ cần, em cần bận rộn, tôi quay trở lại lấy điện thoại di động.” Phi, trong lòng khinh bỉ chính mình, nhìn thấy tiêu đề mới báo chí mới về nhà, chỉ sợ nhìn thấy… Bây giờ nhìn lại, giống như biết việc kia, còn quay về nhà, lo lắng cái gì chứ? có biết hay liên quan gì đến chứ?

      Ninh Vi Nhàn a tiếng: “Em vừa mới sạc pin, để em lấy.”

      cần!” Lời vừa ra khỏi miệng liền ý thức được mình quá lớn: “Tôi mua cái mới.” thực tế phát mình có mang điện thoại di động mua mới, Nhan Duệ muốn điều gì, nhưng nhìn khuôn mặt Ninh Vi Nhàn tràn đầy mong đợi và dịu dàng, trong lòng xao động, đột nhiên đứng dậy rồi ra ngoài.

      “Duệ ---” Ninh Vi Nhàn đuổi theo, cẩn thận hỏi: “ muốn đâu vậy?”

      Nhan Duệ lạnh lùng quay đầu lại: “Tôi đâu cần phải báo cáo với sao?”

      Môi khẽ mở, cuối cùng vẫn gì, miễn cưỡng cười cười: “… Em có ý này, thế… Tối hôm nay có về nhà ?”

      xác định.” xoay người hướng nhà để xe , Ninh Vi Nhàn bước theo sau, hai người thủy chung duy trì khoảng cách ba bước.

      Đến nhà để xe, Nhan Duệ theo thói quen móc túi lấy chìa khóa, sờ soạng nửa ngày mới phát thấy chìa khóa xe. tức giận khẽ nguyền rủa, đều tại người phụ nữ này, cho nên mới quên mang chìa khóa, về nhà liền tiện tay để bàn tầng.

      Ninh Vi Nhàn nhận ra mang chìa khóa, vội vàng : “Để em lấy cho , chờ lát được ?” nhìn , tràn đầy mong đợi.

      Bị đôi mắt kia nhìn trong lòng cảm thấy khó chịu, Nhan Duệ nhàn nhạt liếc cái, thể gật đầu, Ninh Vi Nhàn lập tức nở nụ cười, xoay người chạy vào trong nhà.

      Nhan Duệ há miệng, được lời nào. muốn chạy chậm lại chút, sân lớn, còn có rất nhiều đá cuội, sợ cẩn thận té ngã, ở chung với nhau gần năm, biết rất sợ đau, cho dù là thân thể hay tinh thần.

      Nhưng cuối cùng vẫn chữ.

      Mấy ngày nay, cho dù ở trong nhà, nhưng càng ngày càng dao động, thậm chí khi đối mặt với trò đua xe thích nhất cũng có hứng thú. Trong ngực ôm những người phụ nữ khác nhau, lại luôn nhìn ra khuôn mặt Ninh Vi Nhàn. Nhưng cứ quay đầu như vậy, cam lòng, mới hai mươi bảy tuổi, sớm như vậy liền thành gia lập nghiệp, sinh mệnh còn gì là niềm vui thú chứ?

      Mà Ninh Vi Nhàn cũng có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ khát vọng ấm áp về tình phụ nữ, từ khi biết cả đời này mình đều phải ở cùng Nhan Duệ, liền hối hận, mà là , cũng hi vọng có thể .

      Đây chính là tình , cho người ta, người ta nhất định cho , thậm chí nhất định phải cho , dù có tốt đến đâu.

      Nắm chặt chìa khóa trong tay, Ninh Vi Nhàn sốt ruột muốn đưa chìa khóa cho Nhan Duệ, cho nên xuống lầu với tốc độ nhanh hơn bình thường, sợ sốt ruột, tức giận bỏ , ngay cả cũng cho câu. Nhưng cẩn thận, chân đạp vào khoảng , cả người bị rơi xuống, trong lúng cuống quýt, chỉ kịp ôm đầu.

      may ngã nghiêm trọng lắm, Ninh Vi Nhàn thở phào nhõm, đứng dậy. Nhưng dưới bụng đột nhiên đau nhói, luống cuống, mắt to luống cuống nhìn xuống, chỉ thấy váy vàng nhạt có vết máu , từ từ lan ra, nhuộm thành mảnh chói mắt. Màu đỏ kia, còn tiếp tục khuếch tán ra xung quanh… Càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn…

      Này, đây là ---?

      Khuôn mặt nhắn thoáng chốc trắng bệch, trái tim đau đớn khiến mở miệng cầu cứu cũng còn khí lực, nhà để xe cách nhà chính quá xa, Nhan Duệ nghe được tiếng kêu cứu của , trong nhà lại có người giúp việc… Ngay cả điện thoại cũng cách rất xa.

      Ninh Vi Nhàn chống đỡ đứng dậy, khó khăn đến chỗ điện thoại, dọc theo đường , máu tươi tràn đầy.

      Cái cán tuyết trắng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, máu giống như nước lũ từ trong cơ thể trào ra, nhưng kịp đau, hóa ra mang thai, vô tâm ngay cả làm mẹ cũng biết! Lúc biết lại là lúc đứa gặp nguy hiểm!

      Nhưng bất kể như thế nào cũng với tới được điện thoại tủ, cánh tay mảnh khảnh giơ lên lâu, thế nào cũng lấy được, cuối cùng chỉ có thể vô lực buông xuống.

      Mà ở trước cửa nhà để xe Nhan Duệ tâm tình thấp thỏm. chờ hơn nửa giờ, người phụ nữ ngu ngốc kia sao còn chưa quay trở lại chứ? xảy ra chuyện gì đấy chứ? Nếu nhanh chân đến thử xem?

      Vừa mới nghĩ như vậy, liền mắng chửi mình câu, trí tưởng tượng quá phong phú, ở nhà có thể xảy ra chuyện gì chứ? Vì vậy cố ý bỏ qua trái tim rối loạn, móc điện thoại ra gọi.

      Mười phút sau, chiếc xe mui trần thể thao dừng trước cửa biệt thự, bên trong xe là người phụ nữ cao gầy, Nhan Duệ thay đổi tư thế từ dựa vào xe thành đứng, ưu nhã ra ngoài, đóng cổng, ngồi lên xe, nghênh ngang .

      Nhưng chiều nay, bất kể chơi như thế nào, cũng cảm thấy có cái gì đó đúng, giống như chỗ nào đó có vấn đề, mà biết được. cao hứng nổi, cũng muốn đua xe, chỉ có thể ở trong quán rượu uống say khướt, mới quay về nhà.

      Trong nhà rất yên tĩnh, thanh nào, Ninh Vi Nhàn thường để đèn tường cho , khắp nơi trong nhà tràn ngập mùi khó ngửi. Sờ soạng mở đèn, mắt hoa đào theo thói quen nhìn vào bàn phòng bếp --- trước kia bất kể lúc nào trở lại, nơi đó cũng để lại phần thức ăn, bất kể có ở đó hay .

      Hừ, hôm nay tự nhiên có gì cả. Nhan Duệ tức giận hừ tiếng, đợi ở nhà, làm cơm, dù sao cũng cảm thấy lạ, có chút lảo đảo muốn lên lầu, lên bậc thang thứ nhất cẩn thận ngã, cả người té lăn đất, vô cùng chật vật, chóp mũi ngửi được mùi kỳ lạ ngày càng đậm.

      “Ừm…” Buồn bực hừ tiếng, Nhan Duệ cố gắng bò dậy, bộ dáng như vậy thể để Vi Nhàn nhìn thấy… Nếu mặt mũi mất hết…

      Ách, cái này là cái gì, đen sì sì trong lòng bàn tay…

      Híp mắt nhìn lâu, Nhan Duệ mới chợt ý thức được: Đây là máu nha!

      buổi chiều trái tim lo lắng và bất an bộc phát, giờ phút này hoàn toàn tỉnh rượu, tại sao lại có máu chứ? Tại sao? Hơn nữa… Nhiều như vậy… Vi Nhàn đâu? ở dưới lầu gây ra tiếng động lớn như vậy, sao chút phản ứng cũng có chứ?

      giây trước còn trách chờ , nấu cơm cho mà ghi hận, nhưng giờ khắc này, hy vọng ngủ!

      Chật vật từ dưới đất bò dậy, nhưng tay run rẩy làm Nhan Duệ vừa mới đứng thẳng liền té ngã, say , ánh mắt nhìn cũng . Nhưng cần biết nhiều như vậy, liền chạy vội lên lầu, đẩy phòng ngủ, mở đèn, giường bóng người, chăn màn chỉnh tề, gian phòng sạch , giống như có người ở. Còn có quyển sách kia… nhớ đọc xong, liền bỏ ở chỗ đó.

      phải để ý sao, vậy sao mỗi hành động của đều nhớ chứ?

      Lấy điện thoại di động ra muốn gọi, mới nghĩ đến mới đổi điện thoại di động có số của ai, cũng nhớ số Ninh Vi Nhàn!

      Khóe mắt liếc nhìn điện thoại cũ giường, bên trong có số nhà và số Vi Nhàn, bàn tay run rẩy cầm lên, mới phát hết pin. Nhan Duệ tìm được máy sạc pin, run rẩy cắm nhiều lần vào được, hơn mười lần mới thành công.

      Mới vừa mở máy, liền thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, có cha mẹ, có Tư Tư, có bạn bè, những người phụ nữ kia… Duy chỉ có cha mẹ và Nhan Tư Tư goi mười mấy cuộc. vừa định gọi lại, điện thoại trong tay liền vang lên.

      Nhan Duệ nhận, giọng khàn khàn: “Này?” Tay run rẩy, cầm chặt điện thoại.

      Đầu kia là Nhan Tư Tư, khóc kêu: “, chết ở chỗ nào… chết ở chỗ nào vậy… Ô ô, có biết hay Vi Nhàn thiếu chút nữa là chết đó ô ô ---”

      Trong nháy mắt, Nhan Duệ như rơi vào hầm băng, điện thoại di động cạch tiếng. từ trong tay rơi xuống sàn nhà.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38:
      Editor:Yankui

      Say rượu, lái xe vượt quá tốc độ, vượt đèn đỏ. . . . . . Nhan Duệ có cộng giấy phạt từ trước đến nay của cũng thể nhiều như hôm nay.

      phát huy trọn vẹn sở trường đua xe thiên tài của mình, lái xe cực nhanh, đến xe cảnh sát cũng bị rớt lại phía sau. Sau khi đến bênh viện, liền lảo đảo chạy vội vào trong, đường hỏi thăm rất nhiều y tá, nhưng ai biết người tới là ai.

      Dĩ nhiên là chẳng có ai biết, chuyện con dâu nhà họ Nhan sảy thai tuyệt đối thể để xuất báo chí, cho nên ông bà Nhan chọn phương án bí mật nhập viện, may mà Nhan Tư Tư ra ngoài để chờ , mới kịp thấy gần như nổi điên rồi đưa lên lầu. Trong thang máy, Nhan Tư Tư quyết chuyện với Nhan Duệ, ngừng khóc nức nở, Nhan Duệ gắt gao giơ nắm đấm đe dọa, mắt nổi đầy tia máu.

      Thấy người Nhan Duệ đầy mùi rượu lẫn mùi nước hoa, Nhan Tư Tư hận thể đập chết , cũng hiểu, tại sao lại u mê như thế, như thể ngày chơi bời chết hay sao, đối với sức hấp dẫn của phụ nữ và đua xe lớn hơn gia đình hay sao?! “ biết ? Đứa trong bụng chị dâu mới vừa được hơn ba tháng, mất rồi.”

      Nhan Duệ trả lời , chỉ nghiến răng két két, còn lại nổi câu nào.

      Nhan Tư Tư nhịn được lại muốn khóc: “ Làm sao độc ác như vậy hả? Nếu đồng ý kết hôn, phải gánh vác trách nhiệm như người đàn ông chứ, về điểm này ngay cả em cũng hiểu, làm sao lại hiểu hả? Tự do, phụ nữ … quan trọng như thế sao? Chẳng lẽ vợ con của thể thay thế được mấy cái đó sao? Nếu như gánh nổi trách nhiệm vcủa người đàn ông ngay từ đầu cần gì phải đồng ý kết hôn? Chỉ cần thẳng thắn cự tuyệt, ba mẹ ép được sao? Sao phải như vậy? Để đến tình trạng như bây giờ … nhìn chị dâu xem, chị ấy sắp phát điên rồi.”

      Nhan Duệ thủy chung gì, há miệng, mắt rũ xuống. Nhan Tư Tư biết nghĩ gì, cũng muốn biết. Đúng lúc thang máy tới nơi, tiếng “Đinh” vừa vang lên, thèm nhìn Nhan Duệ lấy cái liền ra ngoài, Nhan Duệ trầm mặc theo phía sau .

      nghĩ đến rất nhiều cách biểu của Ninh vi Nhàn khi gặp , nhưng thế nào cũng nghĩ đến là lại mỉm cười. cười, nhưng nụ cười kia ràng là khiến lòng người chua xót, chua xót đến mức cảm thấy thể hít thở nổi.

      Nhìn thấy , Ninh Vi Nhàn chỉ cười , giống hệt nụ cười của lúc bình thường, chỉ khác là gương mặt nhợt nhạt trắng bệch chút huyết sắc. giọng: “ tới rồi.”

      Nhan Duệ biết mình nên làm gì, hai tay nắm chặt buông xuôi bên người, cố gắng kiềm chế bàn tay muốn vuốt ve gương mặt tái nhợt của . Ninh Vi Nhàn nhìn , ông bà Nhan và Nhan Tư Tư cũng đều nhìn .

      Sâu bên trong, tựa hồ như có cái gì đó điều khiển , Nhan Duệ lên trước, nhàng ngồi xuống bên cạnh Ninh Vi Nhàn, sau đó run rẩy cầm tay , thấp giọng câu “ xin lỗi.”

      Ninh Vi Nhàn vẫn mỉm cười, cũng trách gì : “Là em cẩn thận, liên quan đến .” như thế, nhưng lòng của đau như muốn vỡ ra. Đứa bé của … người thân duy nhất của … cứ như vậy còn rồi. Bởi vì cẩn thận. Là tự mình kiên quyết tới gần, sao có thể trách Nhan Duệ đây? Muốn trách, cũng chỉ có thể trách mình quá sơ suất, em bé cũng ba tháng rồi, thế nào mà mình lại hoàn toàn ý thức được.

      Nghĩ đến đứa bé từ trong thân thể mình biến thành vũng máu rời , Ninh Vi Nhàn thiếu chút ngất . Nhưng thể. Nhan Duệ nhìn khuôn mặt tái nhợt của , nhìn miễn cưỡng mỉm cười, bỗng thấy đau đớn giống như tim mình bị người nào đó hung hăng cắt ra, sau đó ném xuống đất giẫm đạp lên. Ninh Vi Nhàn nhìn , cười với , nhưng lại cảm thấy khóc. Trước mặt nhiều người như vậy, thể khóc, chỉ là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, còn là đại tiểu thư nhà họ Ninh, đại diện cho thể diện nhà họ Ninh, được giáo dục trong điều kiện chuẩn mực nhất, sức kiềm chế cực tốt, cho dù dưới tình huống nào cũng thể khóc, thể để mất mặt nhà họ Ninh.

      nhất định phải cư xử sao cho xứng với thân phận của mình.

      Nhan Duệ bỗng ôm chặt lấy , kéo Ninh Vi Nhàn áp chặt vào trong ngực , nghẹn ngào: “ xin lỗi, xin lỗi … nữa, bao giờ rời em nữa … làm người chồng tốt … chúng ta sau này vẫn có thể sinh con, Vi Nhàn, Vi Nhàn em đừng khóc … ở đây rồi …”

      Mọi người trong phòng nghe thấy lời này của đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Ninh Vi Nhàn cũng ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên kinh ngạc nhìn , lâu sau mới mấp máy môi thành câu: “, ?”

      , phải vậy… định như thế, có! Nhan Duệ căng thẳng nhìn vào cặp mắt tràn đầy chờ mong của Ninh Vi Nhàn, nhưng thế nào cũng thể ra được lời tàn nhẫn này, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ người gật đầu cái.

      Nhan Tư Tư há to miệng, dám tin là mình vừa nghe thấy gì, chẳng lẽ mấy câu chửi rủa của mình vừa rồi đem trai mình trở về con đường chính đạo rồi sao?! , thể nào, tuyệt đối thể nào! Vậy vì cái gì? Lẽ nào trong lòng trai có chị dâu? Lẽ nào câu của cha thành sấm truyền rồi sao? Lẽ nào là bởi vì mất đứa bé?!

      cảm thấy chuyện đơn giản như vậy, trai đức hạnh thế nào là người hiểu nhất, nhưng để ra chuyện đơn giản ở chỗ nào thể ra được, chỉ cảm thấy có cái gì đó đúng, nhưng nhìn xung quanh, gương mặt của ba mẹ cùng chị dâu đều lên mừng rỡ, coi như cảm thấy trai đáng tin nhưng cũng thể gì.

      Ninh Vi Nhàn ôm chặt Nhan Duệ, nỗi đau mất đứa bé vẫn còn đây, nhưng lại xúc động đến phát khóc. Nhưng do quá nhiều năm khóc, sớm quên mất làm thế nào để rơi nước mắt, tại coi như muốn khóc, cũng khóc nổi nữa rồi.

      Chỉ có thể ôm chặt, chặt hơn nữa.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38:
      Editor:Yankui

      Say rượu, lái xe vượt quá tốc độ, vượt đèn đỏ. . . . . . Nhan Duệ có cộng giấy phạt từ trước đến nay của cũng thể nhiều như hôm nay.

      phát huy trọn vẹn sở trường đua xe thiên tài của mình, lái xe cực nhanh, đến xe cảnh sát cũng bị rớt lại phía sau. Sau khi đến bênh viện, liền lảo đảo chạy vội vào trong, đường hỏi thăm rất nhiều y tá, nhưng ai biết người tới là ai.

      Dĩ nhiên là chẳng có ai biết, chuyện con dâu nhà họ Nhan sảy thai tuyệt đối thể để xuất báo chí, cho nên ông bà Nhan chọn phương án bí mật nhập viện, may mà Nhan Tư Tư ra ngoài để chờ , mới kịp thấy gần như nổi điên rồi đưa lên lầu. Trong thang máy, Nhan Tư Tư quyết chuyện với Nhan Duệ, ngừng khóc nức nở, Nhan Duệ gắt gao giơ nắm đấm đe dọa, mắt nổi đầy tia máu.

      Thấy người Nhan Duệ đầy mùi rượu lẫn mùi nước hoa, Nhan Tư Tư hận thể đập chết , cũng hiểu, tại sao lại u mê như thế, như thể ngày chơi bời chết hay sao, đối với sức hấp dẫn của phụ nữ và đua xe lớn hơn gia đình hay sao?! “ biết ? Đứa trong bụng chị dâu mới vừa được hơn ba tháng, mất rồi.”

      Nhan Duệ trả lời , chỉ nghiến răng két két, còn lại nổi câu nào.

      Nhan Tư Tư nhịn được lại muốn khóc: “ Làm sao độc ác như vậy hả? Nếu đồng ý kết hôn, phải gánh vác trách nhiệm như người đàn ông chứ, về điểm này ngay cả em cũng hiểu, làm sao lại hiểu hả? Tự do, phụ nữ … quan trọng như thế sao? Chẳng lẽ vợ con của thể thay thế được mấy cái đó sao? Nếu như gánh nổi trách nhiệm vcủa người đàn ông ngay từ đầu cần gì phải đồng ý kết hôn? Chỉ cần thẳng thắn cự tuyệt, ba mẹ ép được sao? Sao phải như vậy? Để đến tình trạng như bây giờ … nhìn chị dâu xem, chị ấy sắp phát điên rồi.”

      Nhan Duệ thủy chung gì, há miệng, mắt rũ xuống. Nhan Tư Tư biết nghĩ gì, cũng muốn biết. Đúng lúc thang máy tới nơi, tiếng “Đinh” vừa vang lên, thèm nhìn Nhan Duệ lấy cái liền ra ngoài, Nhan Duệ trầm mặc theo phía sau .

      nghĩ đến rất nhiều cách biểu của Ninh vi Nhàn khi gặp , nhưng thế nào cũng nghĩ đến là lại mỉm cười. cười, nhưng nụ cười kia ràng là khiến lòng người chua xót, chua xót đến mức cảm thấy thể hít thở nổi.

      Nhìn thấy , Ninh Vi Nhàn chỉ cười , giống hệt nụ cười của lúc bình thường, chỉ khác là gương mặt nhợt nhạt trắng bệch chút huyết sắc. giọng: “ tới rồi.”

      Nhan Duệ biết mình nên làm gì, hai tay nắm chặt buông xuôi bên người, cố gắng kiềm chế bàn tay muốn vuốt ve gương mặt tái nhợt của . Ninh Vi Nhàn nhìn , ông bà Nhan và Nhan Tư Tư cũng đều nhìn .

      Sâu bên trong, tựa hồ như có cái gì đó điều khiển , Nhan Duệ lên trước, nhàng ngồi xuống bên cạnh Ninh Vi Nhàn, sau đó run rẩy cầm tay , thấp giọng câu “ xin lỗi.”

      Ninh Vi Nhàn vẫn mỉm cười, cũng trách gì : “Là em cẩn thận, liên quan đến .” như thế, nhưng lòng của đau như muốn vỡ ra. Đứa bé của … người thân duy nhất của … cứ như vậy còn rồi. Bởi vì cẩn thận. Là tự mình kiên quyết tới gần, sao có thể trách Nhan Duệ đây? Muốn trách, cũng chỉ có thể trách mình quá sơ suất, em bé cũng ba tháng rồi, thế nào mà mình lại hoàn toàn ý thức được.

      Nghĩ đến đứa bé từ trong thân thể mình biến thành vũng máu rời , Ninh Vi Nhàn thiếu chút ngất . Nhưng thể. Nhan Duệ nhìn khuôn mặt tái nhợt của , nhìn miễn cưỡng mỉm cười, bỗng thấy đau đớn giống như tim mình bị người nào đó hung hăng cắt ra, sau đó ném xuống đất giẫm đạp lên. Ninh Vi Nhàn nhìn , cười với , nhưng lại cảm thấy khóc. Trước mặt nhiều người như vậy, thể khóc, chỉ là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, còn là đại tiểu thư nhà họ Ninh, đại diện cho thể diện nhà họ Ninh, được giáo dục trong điều kiện chuẩn mực nhất, sức kiềm chế cực tốt, cho dù dưới tình huống nào cũng thể khóc, thể để mất mặt nhà họ Ninh.

      nhất định phải cư xử sao cho xứng với thân phận của mình.

      Nhan Duệ bỗng ôm chặt lấy , kéo Ninh Vi Nhàn áp chặt vào trong ngực , nghẹn ngào: “ xin lỗi, xin lỗi … nữa, bao giờ rời em nữa … làm người chồng tốt … chúng ta sau này vẫn có thể sinh con, Vi Nhàn, Vi Nhàn em đừng khóc … ở đây rồi …”

      Mọi người trong phòng nghe thấy lời này của đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Ninh Vi Nhàn cũng ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên kinh ngạc nhìn , lâu sau mới mấp máy môi thành câu: “, ?”

      , phải vậy… định như thế, có! Nhan Duệ căng thẳng nhìn vào cặp mắt tràn đầy chờ mong của Ninh Vi Nhàn, nhưng thế nào cũng thể ra được lời tàn nhẫn này, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ người gật đầu cái.

      Nhan Tư Tư há to miệng, dám tin là mình vừa nghe thấy gì, chẳng lẽ mấy câu chửi rủa của mình vừa rồi đem trai mình trở về con đường chính đạo rồi sao?! , thể nào, tuyệt đối thể nào! Vậy vì cái gì? Lẽ nào trong lòng trai có chị dâu? Lẽ nào câu của cha thành sấm truyền rồi sao? Lẽ nào là bởi vì mất đứa bé?!

      cảm thấy chuyện đơn giản như vậy, trai đức hạnh thế nào là người hiểu nhất, nhưng để ra chuyện đơn giản ở chỗ nào thể ra được, chỉ cảm thấy có cái gì đó đúng, nhưng nhìn xung quanh, gương mặt của ba mẹ cùng chị dâu đều lên mừng rỡ, coi như cảm thấy trai đáng tin nhưng cũng thể gì.

      Ninh Vi Nhàn ôm chặt Nhan Duệ, nỗi đau mất đứa bé vẫn còn đây, nhưng lại xúc động đến phát khóc. Nhưng do quá nhiều năm khóc, sớm quên mất làm thế nào để rơi nước mắt, tại coi như muốn khóc, cũng khóc nổi nữa rồi.

      Chỉ có thể ôm chặt, chặt hơn nữa.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39:
      Editor: Yankui

      Ninh Vi Nhàn ở lại bệnh viện điều dưỡng tháng sau mới về nhà, trong lúc đó Nhan Duệ đều tự mình làm mọi việc, quyết nhờ đến người khác. ai tin người đàn ông này có thể hồi tâm. Báo chí liên tục đưa tin suốt hơn nửa tháng liền, thậm chí còn có người lấy việc này ra để cá cược, tỷ lệ lên đến ăn mười, đủ thấy được hình tượng Nhan Duệ có bao nhiêu sức hấp dẫn. Tuy nhiên, Ninh Vi Nhàn hề quan tâm những điều này, hoàn toàn sa vào tình hoàn mỹ mà Nhan Duệ tạo ra, quên tất cả những thứ khác.

      là như thế, toàn tâm toàn ý tin tưởng Nhan Duệ, tin tưởng lời với rằng bao giờ rời xa nữa, tin tưởng trở thành người chồng tốt, tin tưởng đến mức chưa từng cảm thấy hoài nghi. Bạn biết đấy, làm sao từ đến lớn sống trong môi trường có tình như lại có thể hoài nghi người đầu tiên rằng muốn thương đây?

      Chocolate béo ụt ịt sung sướng chạy tới, cọ tới cọ lui dưới chân Ninh Vi Nhàn. Ninh Vi Nhàn liền ôm nó lên, cưng nựng nó. Từ lầu, Nhan Duệ xuống, thấy chân giầy, lông mày liền nhíu lại: “Sao lại giầy?” xong liền lấy đôi dép nhung tới, cẩn thận vào chân giúp . Lúc sờ sờ vào đầu ngón chân , Ninh Vi Nhàn cảm thấy buồn buồn ngưa ngứa, bật cười khanh khách né tránh, lại bị lập tức bắt được.

      giầy cho Ninh Vi Nhàn xong, Nhan Duệ liền vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của . Mặc dù điều dưỡng hai tháng, nhưng xem ra vẫn cực kỳ gầy yếu, cảm giác như chỉ cần trận gió cũng có thể thổi bay : “Đói bụng chưa?”

      Ninh Vi Nhàn lắc đầu: “Em vừa ăn bánh ngọt rồi”. Kể từ ngày gả cho , tủ lạnh trong nhà lúc nào cũng chật ních, chất đầy trái cây cùng bánh ngọt. “ đói rồi à? Có cần em làm chút đồ ăn cho ?”

      đói, em đó, mặc nhiều đồ thêm chút, tuy là bật điều hòa nhưng cửa sổ vẫn mở, có gió, cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh.” khẽ hôn lên môi , rồi ôm vào lòng, “Nên ngủ trưa rồi, nếu buổi tối cùng lát là lại buồn ngủ.”

      Ninh Vi Nhàn cười cười vùi khuôn mặt nhắn vào cổ , thành thục ngáp cái, làn mi dài chớp chớp rồi từ từ khép lại. Nhan Duệ ngắm nhìn nhắm mắt rúc vào cổ mình, lòng mềm xuống. Hồi tâm, chuyện này dường như cũng phải là chuyện gì quá khổ sở. Ngày đó ở phòng bệnh, ma xui quỷ khiến thế nào khiến ra những lời đó, khiến ngay chính bản thân cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng đến bây giờ mới phát , ra bản thân cũng thấy hối hận. Cứ thế này yên yên ổn ổn sống qua ngày cũng chẳng có gì tốt, vì vợ cố gắng làm việc nuôi gia đình, chờ đợi đứa bé ra đời … tất cả đều đẹp đẽ biết bao. Từ trước đến nay, Nhan Duệ chưa từng nghĩ tới có ngày mình sống giống như người bình thường thế này, vốn cho rằng bản thân sống phóng túng suốt cả đời.

      nhàng đặt người phụ nữ trong ngực lên giường, bàn tay to với những khớp xương ràng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của . Từ sau khi sảy thai, Ninh Vi Nhàn luôn đặc biệt dễ ngủ, dễ mệt mỏi, nhưng vẫn làm khó , trước mặt lúc nào cũng chỉ mỉm cười. Nhan Duệ thà rằng tức giận, hận , hung hăng mắng , đánh còn hơn cứ luôn im lặng, giấu mọi chuyện ở trong lòng, khóc cũng ầm ĩ, cứ sống lặng lẽ như vậy.

      Mấy ngày nay gầy rất nhiều, mặc dù đầu bếp đổi sang nấu cho mấy món tẩm bổ nhưng hiệu quả chưa được bao nhiêu.

      Ninh Vi Nhàn ngủ thiếp .

      mơ thấy giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, bé trai cởi truồng, mắt to, khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc, chu môi khóc gọi là mẹ.

      Đứng khóc, đừng khóc nữa …. Để mẹ ôm con nha …

      giang hai tay, liên tục quàng tay giống như muốn ôm thằng bé vào trong ngực, nhưng thằng bé cứ tiếp tục khóc, rồi từ từ, từ từ biến mất.

      Ninh Vi Nhàn mở mắt ra, lại phát mình ôm chặt Nhan Duệ, thấy đứa bé đâu cả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :