1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 26:

      Edit: meoluoihamngu

      biết mua cái gì đây. Ninh Vi Nhàn đứng cách quầy bán hàng xa sống chết chịu , mặt đỏ ửng, nếu Nhan Duệ lôi kéo , chừng đào cái hố rồi chui xuống đó. “Duệ… Duệ tha cho em , em mua đâu, mua đâu ---”

      Bình thường Nhan Duệ muốn làm gì làm nó bằng được, ai có thể ngăn cản được : “ phải trong danh sách đồ cần mua của em có viết sao? sao, đây là công ty bách hóa của chúng ta, có người cười em.”

      mặc kệ người ta có cười hay … Vấn đề là có được ! “ được được, nếu em tự mua, ở đây chờ em có được ? Em vừa thấy ở dưới lầu có quán trà, uống trà trước có được ? Mua xong đồ em tìm …”

      Nhan Duệ kiên quyết: “ được, cùng em.”

      Ninh Vi Nhàn vừa ngại ngùng vừa lúng túng, trước mặt mọi người ngại ngùng bị lôi lôi kéo kéo, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Nhan Duệ dẫn đến quầy bán đồ lót. bán hàng nhìn thấy Nhan Duệ, hút hơi khí lạnh, người nào mà biết Nhan thiếu gia chứ! Lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài tivi và báo chí! “Thiếu, thiếu gia, chào ngài!” câu lắp ba lắp bắp, ở trước mặt người ngoài, chỉ lộ ra bộ dáng cười nhạt, khôi phục lại bộ dáng ưu nhã, nhìn người bán hàng, lại nhìn Nhan Duệ chút, thấy mỉm cười nhìn , khuôn mặt nhắn đỏ lên: “ đừng nhìn em.”

      “Vợ xinh đẹp như vậy, vì sao thể nhìn?” Nhan Duệ cau mày, quên người bán hàng, liền quay mặt sang, khuôn mặt tươi cười: “Chào , hãy mang áo lót 34C đến đây cho tôi xem.”

      Đầu tiên bán hàng nghe gọi Ninh Vi Nhàn liền bị hù dọa, quan hệ thông gia hai nhà Nhan Ninh mọi người ai cũng biết, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đôi vợ chồng này chân thực bên ngoài, hôm nay là ngày may mắn của sao? Nhưng… phải Nhan thiếu gia là hoa hoa công tử sao? Làm sao lại cùng vợ mình mua áo lót được chứ? Đầu năm nay hoa hoa công tử đều như vậy sao? Hay là thiếu gia hồi tâm rồi? Có thể sao? lo lắng đâu rồi, Nhan Duệ nhếch mày thúc giục : “Nhanh lên chút.”

      Thừa dịp bán hàng xoay người, Ninh Vi Nhàn vội vàng nhìn Nhan Duệ, trong mắt tràn đầy vui mừng, nhưng Nhan Duệ có thể là người tốt như vậy sao? nhận lấy áo lót được mang tới, xem xét, mắt hoa đào cúi xuống, nhìn Ninh Vi Nhàn. Ninh Vi Nhàn che ngực, ngăn trở ánh mắt nhìn rất đồi trụy của , mở miệng sắp khóc đến nơi: “Duệ, tha cho em có được , đừng đùa nữa…”

      Nhan Duệ suy nghĩ: “Vậy em hứa với chuyện?”

      Nghe lời , mặt Ninh Vi Nhàn lại càng đỏ hơn.

      “Em đồng ý, ở dưới lầu chờ em, nếu chúng ta tiếp tục chọn.” Dù sao thời gian của cũng còn nhiều mà.

      … Nước mất chủ quyền. Ninh Vi Nhàn cắn môi nửa ngày, cuối cùng mới gắng gượng gật đầu, tự chủ được liếc mắt nhìn áo ngủ “kinh khủng” nào đó… Tại sao nó lại kinh khủng như vậy? Vì nó là áo ngủ bằng voan mỏng, hơn nữa ở vị trí ngực lại trống rỗng, trống rỗng còn tính, ở giữa là cái nơ con bướm…

      Chiều dài… Nhiều lắm cũng chỉ dài đến mông Ninh Vi Nhàn, mặc vào khẳng định làm người ta phát hỏa, vô cùng hấp dẫn, tất cả đàn ông đều thích. Lấy được đáp án hài lòng, Nhan Duệ giữ đúng lời, hôn lên mặt Ninh Vi Nhàn cái rồi đưa ví cho , quên dặn dò tiếng: “Nhớ tìm , người xu cũng có.” Cho dù là sản nghiệp của nhà mình, nhưng nên tốn tiền vẫn phải tốn, đây mới chính là niềm vui khi mua đồ đúng ? Cũng tính là cống hiến phần tăng trưởng GDP. Sau khi , Ninh Vi Nhàn thở phào nhõm, tuy rằng đáp ứng hiệp ước bình đẳng, nhưng nếu cùng Nhan Duệ thảo luận SIZE áo lót cùng , thà mua áo ngủ kia còn hơn…
      Chương 27:

      Edit: meoluoihamngu

      Lần đầu tiên Nhan Duệ đến chỗ này uống trà. Nhan Duệ ở lầu quán cà phê gọi ly cà phê Lam Sơn, nhưng chỉ uống ngụm rồi uống nữa --- mùi vị khác xa so với Ninh Vi Nhàn pha, hơn nữa vợ pha còn miễn phí. Tay để bàn, Nhan Duệ hoàn hoàn buông lỏng dựa lưng vào ghế sofa, mắt đào hoa phóng điện vòng, thành công thu hút chú ý của những người phụ nữ khác, trong đáy lòng thở dài hơi: Đầu năm nay mỹ nữ người cũng có sao? cần quá xinh đẹp, ít nhất… Ừm… Phải giống phần ba vợ chứ? Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhiều người phụ nữ qua như vậy cũng thu hút được chú ý của , môi mỏng khẽ mím, Nhan Duệ đưa tay khuấy cà phê, chân người này quá thô… Cái eo người kia đủ thon…

      Tỷ lệ dáng người tốt. Dáng người quá thô. Trang điểm quá đậm. Tóc quá ngắn. Ăn mặc có mắt thẩm mỹ.



      Mẹ kiếp, những người phụ nữ này ra ngoài để làm hại người khác sao? Trong lúc mắng người, Nhan Duệ cảm thấy hoảng hốt, thể tin được trong đầu nghĩ cái gì, vừa mới nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những người phụ nữ khác trong lòng … Tự nhiên lại nghĩ đến Ninh Vi Nhàn! Sau đó lại đem Ninh Vi Nhàn so sánh với những người phụ nữ ngoài kia. Chân Vi Nhàn hơn ta. Da đẹp hơn da ta. Dáng Vi Nhàn đẹp hơn so với ta. Vi Nhàn mặc quần áo trang nhã động lòng người, mặc người ta giống như những lẳng lơ.



      Nhan Duệ cảm thấy sắp phát điên rồi, lắc đầu, vừa định nhắm mắt, thấy chỗ ngồi bên cạnh mình lún xuống, giống như có người ngồi. nhíu mày, lười biếng nhìn sang, đập vào mắt là khuôn mặt trang điểm đậm. Vẫn là Vi Nhàn xinh đẹp, mặt người phụ nữ này sơn tường sao?

      “Duệ!” Người phụ nữ kinh ngạc vui mừng như điên. “Làm sao ở đây? Em còn tưởng em nhìn nhầm!” ta vừa vừa chui vào trong ngực Nhan Duệ, giống như tình nhân cũ lâu ngày gặp. Nhan Duệ lại nhíu mày, người phụ nữ này là ai, chút ấn tượng với cũng có? Người phụ nữ mặc kệ có nhận ra hay , ngừng dán lên người , bên tai còn ngừng: “Em vừa nhìn thấy ở lầu hai, em còn tưởng mình nhìn nhầm! Em biết ngay mà, hồi tâm lại mà! Mọi người đều bây giờ đều ở nhà, em đều tin, đại tiểu thư cứng ngắc sao có thể thỏa mãn được chứ? Đúng ? Đúng rồi, … Tối nay có rảnh ? Chúng ta lâu gặp, trò chuyện chút được ?” Tay đeo chiếc nhẫn kim cương chói mắt đắt tiền động vào cánh tay , mập mờ đụng chạm. Mắt đào hoa nhíu lại, Nhan Duệ ghét bỏ xem thường ta: “Bọn họ cái gì?”

      “Ah, biết à?” Người phụ nữ này làm bộ dạng khoa trương, nhìn mặt Nhan Duệ chằm chằm, gương mặt trang điểm đậm chầm chậm : “Tất cả mọi người đều đại thiếu gia nhà họ Nhan muốn hồi tâm nha, ở nhà với vợ mới ba tháng, dịu dàng săn sóc,… Em biết ngay là thể nào á… Bọn họ đều bậy! làm sao có thể hồi tâm chứ?” tuần đổi mười người bạn là hoa hoa công tử siêu cấp, khiến tất cả phụ nữ vừa vừa hận , tính phong lưu phóng khoáng của , vừa hận bạc tình vô nghĩa, vì vậy người đàn ông sao có thể hồi tâm vì người phụ nữ đây?

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 28:

      Edit: meoluoihamngu

      Thông thường, nếu Nhan Duệ nghe được có người khua môi múa mép chuyện của cười cho qua, đối với so đo sống thoải mái quan trọng hơn, người khác cái gì đối với nửa chút quan hệ cũng có, , về phần người ta, như thế nào… cũng để ý. Nhưng lúc này lại khác. Tư thế ngồi của … Qủa là nghiêm chỉnh. Người phụ nữ thấy vẻ mặt của thay đổi, trong lòng vui mừng, nghĩ rằng mình đúng: “Em rồi, đời này Duệ là người đàn ông thích tự do, nếu như Duệ hồi tâm, những người phụ nữ đáng thương như chúng em phải làm sao?”

      Gương mặt nghiêng tuấn tú, người phụ nữ nhìn gò má tuấn tú của Nhan Duệ, kiềm chế nhịp tim tăng nhanh, muốn giữ hình tượng trước mặt người đàn ông tốt như vậy, ít nhất --- cho biết trái tim sắp kích động đến nơi rồi: “Duệ, Duệ…”

      Nhan Duệ vươn tay, người phụ nữ ngừng thở. Ai ngờ chống cằm mình, người phụ nữ sụp đổ, khó nén vẻ thất vọng. Nhưng câu tiếp theo của Nhan Duệ làm ta tràn đầy sức sống: “Hả? Nếu như có, em định làm cái gì?”

      Giọng tán tỉnh này của . Nguời phụ nữ vui hơn, mặc dù là người bách chiến bách thắng, nhưng đứng trước mặt Nhan Duệ vẫn nhịn được vẻ ngượng ngùng như nữ sinh : “Định làm gì là sao, phải biết nhất hay sao?”

      ?” Nhan Duệ chỉ chỉ mình, bật cười: “ biết, ngay cả em là ai còn biết nữa là.”

      Người phụ nữ nháy mắt trở nên khó chịu, nhưng ta vẫn chịu đựng dao động, hơn nữa ngừng cố gắng cười duyên: “Vậy… Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó làm quen chút được ?”

      Nhan Duệ cũng cười, cười đến khi trong lòng người phụ nữ giống như con nai nhảy loạn, nhưng câu trả lời của chút tình cảm và giữ thể diện cho ta: “Có thể nha.” Người phụ nữ chưa kịp vui vẻ, lại : “Điều kiện trước tiên là nên đầu thai lại lần nữa.”

      Nụ cười của ta cứng đờ, cười đứng dậy, bưng cà phê “ thể uống” lên đổi chỗ ngồi, sắc mặt người phụ nữ vừa xanh vừa trắng, định đứng lên đuổi theo, liền thấy phía chỗ ngồi đối diện Nhan Duệ người phụ nữ mặc váy màu vàng nhạt khí chất tao nhã --- ngồi đối diện Nhan Duệ, chân mày nhếch lên, lửa ghen hừng hực thiêu đốt, dù gì ta và Nhan Duệ cũng có đoạn tình cảm, phải đến thứ tự trước sau chứ? Đứng dậy, ta vừa định đến, bị đoạn chuyện của hai người dọa sợ dám động đậy. , nghe lầm đấy chứ? Người phụ nữ này chính là thiếu phu nhân của nhà họ Nhan! Hoàn toàn phải là đồ ăn của Nhan Duệ! Ninh Vi Nhàn lúng túng, vừa mới ngồi xuống, phục vụ liền mang nước trái cây, uống ngụm, đem đống đồ mua được để sang ghế bên cạnh, kỳ lạ là Nhan Duệ cái gì, lẽ ra phải bắt nạt đến khi đỏ mặt chứ.

      … Nhìn có chút kỳ lạ. Ninh Vi Nhàn nhìn ra Nhan Duệ suy nghĩ cái gì, vẻ mặt lạnh lùng, giống như có chuyện gì đó xảy ra làm thay đổi thái độ, lẽ mua đồ lâu quá chăng? Tất cả đều là suy đoán, do dự mở miệng: “Duệ…”

      thôi.”

      mới gọi tên , Nhan Duệ liền lập tức đứng dậy, giải thích và đợi , Ninh Vi Nhàn cầm túi đuổi theo, nhưng biết vì sao thái độ của rất xấu. Lúc lên xe vẫn như vậy, Nhan Duệ vẫn lạnh lùng, Ninh Vi Nhàn nhìn nhiều lần, muốn hỏi lại dám hỏi, biết xảy ra chuyện gì, mới ở cạnh lúc, thái độ lại thay đổi nhiều đến vậy chứ?
      Chương 29:
      Từ trước đến giờ Ninh Vi Nhàn cãi nhau với người khác, người nhà dạy cho dù khó chịu đến cực điểm cũng phải nhẫn nhịn đến điên, cho nên dọc đường dù Nhan Duệ cái gì, về đến nhà cùng chuyện mà thẳng vào phòng ngủ, vẫn gì. Chocolate vẫn đứng ở cửa như cũ phe phẩy đuôi nhìn , nuôi nó cũng thời gian dài, hình như nó nhận ra được , Ninh Vi Nhàn ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Chocolate, nó kêu “âu âu”, vì vẫn là chú chó , cho nên kêu “gâu gâu” được, thỉnh thoảng nó kêu lên tiếng mềm mại giống tiếng khóc của trẻ . chơi với Chocolate ở cửa ra vào lát, cho đến khi chân cảm thấy tê dại mới vào phòng ngủ, chú chó cũng theo , quanh quẩn chân , thỉnh thoảng còn cắn dây buộc giày của . đến trước phòng ngủ, Ninh Vi Nhàn vẫn có chút lo lắng, biết xảy ra chuyện gì làm bất an. Mới vừa đưa tay cầm tay nắm cửa, cửa bỗng nhiên bị kéo mạnh ra, Nhan Duệ cầm chìa khóa xe ra ------ cầm phải chìa khóa xe lúc bọn họ ra ngoài, bởi vì chìa khóa chiếc xe kia để kệ tủ ngay cửa ra vào, chiếc xe này… Hình như là xe Nhan Duệ dùng để ra ngoài, tính năng tốt, có thể đua xe rất nhanh.

      “Duệ, --- ------”

      chữ “” vừa ra, thậm chí còn chưa xong, Nhan Duệ liền qua người , từ đầu đến cuối, liếc nhìn cái, cũng chữ. Ninh Vi Nhàn biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên thay đổi, nhưng có dự cảm xấu, giống như lần này Nhan Duệ ra ngoài quay trở lại. Mặc dù biết đúng, nhưng vẫn nhịn được kéo lấy vạt áo : “Duệ!”

      Nhan Duệ đứng lại, có xoay người lại, chỉ từ từ quay đầu, Ninh Vi Nhàn nhìn vẻ mặt xa lạ của , cho rằng nằm mơ, tự chủ được buông lỏng tay ra, Nhan Duệ liền qua Chocolate ra ngoài. Tiếng đóng cửa truyền đến, Ninh Vi Nhàn ngây ngốc đứng tại chỗ, hiểu vì sao chỉ thời gian ngắn tất cả liền thay đổi. Chocolate bắt đầu cắn giày lôi lôi kéo kéo, ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu nó, nó liền ngoan ngoãn nằm im. biết điều, ngoan, chỉ cần quan tâm đến nó chút, nó có thể đều ngoan hơn so với ai khác.
      *******

      Cảm giác lo lắng rốt cuộc cũng thành , từ ngày Nhan Duệ rời , tròn nửa tháng, cũng quay về nhà. Nếu phải là sinh nhật của mẹ chồng, có lẽ cũng trở về nhà. Ninh Vi Nhàn nhớ lại. Sau khi rời ba tiếng, dám gọi điện thoại cho , chỉ sợ lái xe, nhưng về sau gọi bao nhiêu cuộc, Nhan Duệ cũng trả lời, thỉnh thoảng có mấy lần bắt máy, đều là giọng xa lạ của người phụ nữ. Ninh Vi Nhàn phải đứa ngốc, đương nhiên biết điều này là gì. Nhưng hiểu, bọn họ phải tốt hơn rồi sao? Hơn nữa ba tháng qua sống rất vui vẻ phải sao? Bọn họ có ngôi nhà xinh đẹp, con chó đáng , sau này có đứa bé… Đây phải là bức tranh gia đình hạnh phúc sao? Vì sao lại đột ngột thay đổi? Hơn nữa tại sao cho biết?! Ngồi bên cạnh Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn cảm thấy trái tim đập dồn dập, len lén nhìn , thấy chuyên tâm lái xe, sợ quấy rầy đến , Ninh Vi Nhàn dám lên tiếng, muốn đợi đến khi xuống xe, nhưng ngay cả cơ hội này Nhan Duệ cũng cho , trực tiếp lái xe vào trong nhà, sau đó xuống xe, từ đầu đến đuôi, câu cũng . phía trước, Ninh Vi Nhàn đuổi theo phía sau, nhiều lần muốn theo kịp , nhưng Nhan Duệ giống như biết suy nghĩ của , mỗi khi tăng nhanh bước chân, lại nhanh hơn chút ------ thậm chí ngay cả ánh mắt cũng muốn nhìn ! Đến phòng khách, vợ chồng nhà họ Nhan ngồi ghế salon xem tivi, nhìn bọn họ đến cũng chỉ tùy tiện lên tiếng chào, mẹ Nhan nhìn Ninh Vi Nhàn rất hưng phấn, nhưng bà chưa kịp gì, bóng dáng nhiều màu sắc nhào thẳng vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, cố làm ra vẻ ngây thơ : “Chị dâu ~~~~~~~~~ chị đến! Em nhớ chị muốn chết!”
      Last edited: 16/12/16
      Bờm xinh thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 30:

      Edit: meoluoihamngu

      Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, sau đó mới nhìn người nhào vào trong lòng mình là Nhan Tư Tư. cười sờ đầu Tư Tư, nhìn tóc tai và quần áo nhiều màu sắc của nó : “Làm sao vậy?”

      “Chị dâu ~~~~~~~” Cọ tới cọ lui ngực , Nhan Tư Tư vừa gọi ngọt ngào tiếng chị dâu, liền bị Nhan Duệ kéo ngược lại: “Đàng hoàng chút.”

      “Này, em gọi chị dâu em có quan hệ gì với !” Đối với trai độc tài, Nhan Tư Tư bày tỏ bất mãn, nhưng chỉ dám giương nanh múa vuốt kêu gào vài câu, muốn tiến lên đánh nhau với Nhan Duệ… chạy trốn nhanh hơn so với bất cứ ai. Làm ơn, phải ngu ngốc, hiểu trai được ? Tuy rằng xứng với cái tên ngựa giống – nhưng là ngựa giống rất lợi hại! Chỉ cần chọc đến , phạm vào điều cấm kị của , sợ mình chết có chỗ chôn… “Buông em ra, buông em ra mau!” Bị ném lên ghế sofa, Nhan Tư Tư lập tức bò dậy, vừa mới chuẩn bị nhào vào ngực Ninh Vi Nhàn, liền bị Nhan Duệ trừng mắt dám nhúc nhích. Hơn ba tháng nay, Nhan Tư Tư luôn muốn Ninh Vi Nhàn làm người mẫu của mình, dùng thời gian lâu như vậy để làm quen với Ninh Vi Nhàn hơn nữa còn trở thành chị em tốt của chị dâu, nhưng lại gặp trở ngại vì trai , cho nên mới thành công. Ninh Vi Nhàn mấp máy miệng, cẩn thận, tự cho rằng mình để lại dấu vết nhìn lén Nhan Duệ, có nhìn , mà trực tiếp đến ghế sofa ngồi xuống --- ngồi ghế sofa 1 người. Nhan Tư Tư thấy trai có dấu hiệu tức giận, lập tức lôi Ninh Vi Nhàn qua bên chuyện, để Nhan Duệ vào trong mắt. Mà Nhan Duệ ngồi mình phiền não, ràng quyết tâm, nhưng nhìn Nhan Tư Tư cọ cọ vào ngực , nhịn được nghĩ muốn đem kéo vào trong lòng mình. may giữ được ranh giới cuối cùng, chính là đem Nhan Tư Tư xách lên, nếu --- quả thực cần phải xin lỗi chính mình! quyết định chịu ảnh hưởng từ Ninh Vi Nhàn, tuyệt đối cho phép chính mình làm được. Mọi người ở đây đều chuyện hăng say, em bé, bóng dáng có chút lảo đảo xuất trước tầm mắt của mọi người, vợ chồng nhà họ Nhan kinh ngạc, Nhan Duệ ghét bỏ, còn Nhan Tư Tư sợ hãi, chỉ có Ninh Vi Nhàn là nở nụ cười. cần nghĩ ngợi vươn tay ra: “Đến đây, đến đây.”

      Vật béo ụt ịt nhìn trái nhìn phải, đầu tiên dùng chân thăm dò, sau đó tiến đến chỗ Ninh Vi Nhàn, chút sợ hãi chui vào ngực , khuôn mặt nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào. Ninh Vi Nhàn cẩn thận ôm nó giống như bảo vật quý hiếm, dịu dàng hỏi: “Con tên là gì?”

      “Đứa bé này ở đâu ra vậy?” Mẹ Nhan đứng dậy, đến gần : “Tại sao mẹ chưa bao giờ nhìn thấy?”

      Thấy có người đến, bé liền chui vào ngực Ninh Vi Nhàn, rụt rè nhìn mẹ Nhan, ngón tay nhắn cho vào trong miệng. Mắt xinh đẹp nhìn Ninh Vi Nhàn, sau đó nũng nịu : “Củ tỏi , tên con là củ tỏi .”

      đáng ! Ninh Vi Nhàn cảm động sắp rơi nước mắt, đứa trẻ mập mạp ngọt ngào… nhịn được hôn cái: “Mẹ con đâu?”

      “Mẹ?” Củ tỏi suy nghĩ chút, đem ngón tay mút chùn chụt: “Mẹ… Mẹ biết…”
      Chương 31:

      Mẹ biết? nghe câu trả lời của nhóc con Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên, nhưng sau đó suy nghĩ lại, bé như vậy biết là rất hợp lý, nhưng chưa sống chung với trẻ con bao giờ, biết dụ dỗ như thế nào mới tốt… “Ừ… Củ tỏi có muốn ăn cái gì ?”

      chớp chớp đôi mắt trong suốt, nhìn cười, mặc dù khuôn mặt bé con bẩn thỉu, nhưng lòng của Ninh Vi Nhàn vì đứa mà có chút thay đổi: “Muốn!”

      ôm lấy củ tỏi , sau đó cười với mẹ Nhan: “Mẹ, con mang nó kiếm đồ ăn trước.”

      Mẹ Nhan vội vàng khoát tay: “ .”

      Nhan Tư Tư vội vàng nhảy dựng lên: “Chị dâu em cùng chị!”

      ấy tự tìm được phòng bếp, cũng lạc đường, em tạm thời ở chỗ này .” Đối với việc Nhan Tư Tư nịnh nọt, Nhan Duệ tỏ ra khinh bỉ. Nhưng lúc Ninh Vi Nhàn nhìn , giả chết quay mặt . Đợi đến khi Ninh Vi Nhàn và Nhan Tư Tư biến mất ở lối rẽ, mẹ Nhan mới nhìn Nhan Duệ, cười híp mắt : “Vi Nhàn đúng là con dâu tốt, vừa nhìn là biết làm người mẹ tốt. Đúng rồi Nhan Duệ, các con tính toán khi nào có đứa bé? Dáng dấp Vi Nhàn xinh đẹp như vậy, đứa bé sinh ra khẳng định còn xinh đẹp hơn.” Tưởng tượng về sau mang theo cháu trai cháu ra ngoài dạo, mẹ Nhan cảm thấy hãnh diện.

      “Mẹ con rất đúng, các con tính toán lúc nào có đứa bé? Bố thấy Vi Nhàn rất thích bé kia, nhất định có thể làm người mẹ tốt.” Ba Nhan buông tờ báo trong tay xuống hỏi: “Bố với mẹ con cũng muốn du lịch, con hồi tâm rồi, nên đến công ty giúp đỡ bố, sau đó bố đem công ty giao cho con, mới có thể rảnh rỗi du lịch được.”

      “Đúng vậy, đúng vậy. tại mẹ muốn ôm cháu của mẹ rồi!”

      Cha mẹ người đàn người hát khiến Nhan Duệ phiền não, bưng cà phê bàn uống ngụm, nằm xuống ghế sofa, gãi gãi đầu muốn chuyện lại nhịn được, lúc sau, dưới ánh mắt mong đợi của cha mẹ đứng dậy: “Con xin hai người, muốn có đứa bé hay là chuyện của hai chúng con được ? Hơn nữa ai bảo con hồi tâm rồi hả? Hai người đừng tự cho là mình đúng quyết định cuộc đời con!” xong tức giận lên lầu, hoàn toàn thấy được vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ của hai người. Đợi đến khi bóng dáng của Nhan Duệ biến mất, mẹ Nhan mới quay đầu nhìn chồng mình: “Làm sao vậy, ăn phải thuốc nổ sao? Vài ngày trước phải rất tốt sao? lẽ giận dỗi với dâu mới?”

      Ba Nhan run rẩy cầm tờ báo trong tay cười khẽ: “Em còn nhìn ra được sao? Có người vẫn mơ màng.”

      “Mơ màng?” Nghe lời chồng mình , mẹ Nhan áp lực như núi. “ xem tiểu tử kia giống như mơ màng sao? Đối với chúng ta hung ác như vậy, Ninh Vi Nhàn làm sao mà chịu được nó chứ.”

      “Vậy em thấy nó bao giờ tức giận như vậy chưa? Vì người phụ nữ?” Đứa con này của ông vẫn chưa ý thức được hành vi của mình, mơ màng ai tin. Mẹ Nhan nháy mắt mấy cái, như vậy… Hình như cũng đúng. Hai vợ chồng ngồi ghế mắt to trừng mắt , trong phòng bếp Ninh Vi Nhàn rất vui vẻ, đem bé để ghế, sau đó mở tủ lạnh tìm đồ ăn. Bên trong có bánh ngọt và kem, suy nghĩ chút, mới lấy miếng bánh ngọt cho vào đĩa , sau đó đem thìa bỏ vào, bưng ra ngoài. Dù sao nó cũng chỉ là đứa bé, đối với đồ ăn vặt hoàn toàn có sức chống cự, chỉ thấy mắt củ tỏi trợn to, nước miếng sắp xuống. Ninh Vi Nhàn buồn cười, sờ sờ đầu nó, dịu dàng hỏi: “Có muốn ăn ?”

      “Muốn!” Tiếng trả lời rất lớn và vang dội. Vì vậy Ninh Vi Nhàn cầm thìa xúc miếng bánh ngọt đưa đến, củ tỏi há mồm to ăn, hành động đáng của bé làm nhịn được chỉ muốn ôm nhóc con mãi. Nhan Tư Tư tựa vào cạnh cửa, trong mắt tràn đầy than thở, đối với những đứa trẻ như vậy thể nên lời, hơn nữa theo ý , tất cả những đứa bé khéo léo đều là ác ma chuyển thế, mang phiền toái đến cho mình là tốt lắm rồi: “Chị dâu, về sau chị nhất định là người mẹ tốt.”

      Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu sang nhìn , cười, nhưng động tác tay vẫn dịu dàng như cũ: “Chưa chắc đâu, nhưng mà… Nếu như chị có đứa bé, chị tốt với nó.” Bàn tay trắng nõn rút tờ giấy mặt bàn, lau bàn tay bẩn thỉu của củ tỏi . “Ăn chậm chút, nghẹn. Tư Tư, em có thể rót ly nước trái cây đến đây được ?”

      “Dĩ nhiên là được.”

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 32:

      Edit: meoluoihamngu

      đáng tiếc Ninh Vi Nhàn được ở lâu cùng với củ tỏi , bà nội của bé Lý Thẩm rất nhanh đến rồi, cảm ơn rồi đem củ tỏi từ tay Ninh Vi Nhàn ôm , trước khi bé còn muốn Ninh Vi Nhàn ôm bé, biết nhất định phải nên còn khóc và náo loạn nữa, đôi mắt xinh đẹp chỉ nhìn Ninh Vi Nhàn, bộ dáng bỏ được, trái tim Ninh Vi Nhàn tan nát, hận thể bế bé trong ngực mãi thả. Nhưng đứa bé này phải là con của . Nhan Tư Tư nhìn ra được mất mát của , rất hào phóng ôm bả vai an ủi: “ có chuyện gì đâu chị dâu, sau này chị cũng có đứa .” thể tưởng tượng được có người lại thích tiểu ác ma chứ? Nhìn bé bẩn thỉu kia, chị dâu tự nhiên có thể ôm nó, nếu là sớm phát điên… Ách, quả nhiên thích hợp làm phụ nữ…

      Ninh Vi Nhàn cười, vỗ vỗ bàn tay vai, mặc dù Nhan Tư Tư lừa gạt làm người mẫu, nhưng rất thích em này, cho cảm giác rất thoải mái. Hai người vừa chuyện vừa ra khỏi phòng bếp, vợ chồng nhà họ Nhan vừa ngồi ghế vừa thảo luận về Nhan Duệ, vừa nhìn thấy con dâu ra liền lập tức ngậm miệng , đều người trong cuộc mơ hồ, điều này phải là có lý. Chuyện vợ chồng son hai người bọn họ nên nhúng tay vào. Con cháu cũng có phúc của con cháu! Ninh Vi Nhàn ra nhìn thấy Nhan Duệ, tâm tình của hạ xuống. hiểu rốt cuộc làm sai cái gì, tại sao đột nhiên để ý đến , hơn nữa còn nhìn rất căm thù chứ? “Cha, mẹ, con lên lầu xem.”

      Vợ chồng nhà họ Nhan khoát tay bảo cứ . Nhìn bóng dáng biến mất ở ngã rẽ, Nhan Tư Tư nheo mắt lại: “Cha, mẹ, hai người định làm gì thế? Chúng con vừa ra liền nữa? Còn trai nữa, ấy uống lộn thuốc à, đối xử với chị dâu như vậy?” Mẹ nó, hoa tâm đại củ kia xứng với chị dâu, cưới vợ xinh đẹp dịu dàng như vậy còn thỏa mãn, còn ra ngoài lăng nhăng --- đừng tưởng Nhan Tư Tư là người mù, vì tìm kiếm người mẫu thích hợp rất nhiều nơi trong khu nội thành, nhiều nơi còn rất quen thuộc, sau khi trai kết hôn còn nhìn thấy nhiều lần ôm ấp những người phụ nữ khác. hiểu, tại sao đàn ông đều như vậy chứ? Cho dù theo đuổi là bản tính của con người, nhưng trai kết hôn rồi được ? Sau khi kết hôn phải trung thành với hôn nhân chứ! Hại dám với chị dâu, sợ chị dâu đau lòng.

      “Nào có định làm gì, cái nha đầu này cái gì thế.” Cha Nhan liếc con cái: “Là về trai với chị dâu con.”

      Nhan Tư Tư cau mày: “Có gì đâu chứ, mọi chuyện phải quá ràng rồi sao? trai biết xấu hổ, kết hôn còn ra ngoài lăng nhăng, chị dâu đáng thương, cái gì cũng biết, ở nhà còn bị ấy cau mặt.” Mẹ nó, nếu gả cho người đàn ông như vậy, tát cho ta cái rồi. Khụ, lẽ cả đời này cũng thể làm thục nữ giống như chị dâu được…

      “Nha đầu ngốc.” Mẹ Nhan cười cười: “ con tâm cao khí ngạo, từ đến lớn đều có phụ nữ theo đuổi, có thể chị dâu con dễ dàng sao? Nếu như , nó cũng gì, chỉ có bài xích.” Bà chỉ chỉ lầu. “Giống như lúc nãy vậy.”

      Nhan Tư Tư liếc mắt xem thường. “Mẹ lên xem , chị dâu biết chuyện, nếu chị dâu biết trai ở bên ngoài làm loạn, phải khóc đến chết sao. Bố mẹ nhìn ra được sao? Chị dâu rất hy vọng với cuộc hôn nhân này, cho nên mới đối tốt với trai như vậy, nếu chị ấy biết được trai đáng giá như vậy, đừng đợi đến khi trai phát ra chị ấy, còn cơ hội nữa đâu! Hơn nữa, từ đến lớn được nhiều người phụ nữ theo đuổi, đó là lý do ấy có thể bắt nạt vợ mình sao? Mẹ, kết hôn là chuyện cả đời, nhà họ Nhan và nhà họ Ninh thể ly hôn, có bất ngờ xảy ra hai người họ sống với nhau cả đời, ấy cũng thể để chị ấy đợi cả đời, như vậy là bắt nạt người khác. Đàn ông đều như vậy mà trở nên hư hỏng, ngay cả mẹ cũng nghĩ như vậy. Bên ngoài trai, có lòng xin lỗi chị dâu ?” đám người ra gì… Cho nên mới thích cuộc sống của giới thượng lưu, còn bằng sống trong ngôi nhà bé bình thường, ít nhất mệt mỏi như vậy. Nghe lời con , mẹ Nhan nghiêm túc suy nghĩ, bà nhìn chồng mình, vẻ mặt của ba Nhan cũng có chút kỳ quái. Đúng rồi, đây chính là vấn đề. Bọn họ sống an nhàn sung sướng, quên mất những sai lầm của con trai mình. Cho dù tương lai nó phát mình vợ, phải làm sao đây? Nó phản bội con dâu, phản bội hôn nhân, cho nên bọn họ mới có thể lạnh nhạt như vậy, nếu như là mình sao đây? Bọn họ còn có thể nghĩ con dâu có thể chờ đợi được sao? Con trai bọn họ, muốn nó lập tức quay đầu, căn bản thể làm được. Trừ khi rơi đầu bể máu, nếu vĩnh viễn nó biết quý trọng.
      Chương 33:

      Edit: meoluoihamngu

      Trong sinh mệnh của Ninh Vi Nhàn có ba người quan trọng nhất đó là: Cha, mẹ và Nhan Duệ. Nhưng từ nhận được chút quan tâm nào từ cha mẹ, tại vất vả nhận được chút quan tâm từ Nhan Duệ, muốn cần, có thể dễ dàng cần sao? mơ hồ cảm thấy lạ ở chỗ nào đó, nhưng nghĩ ra được lạ ở chỗ nào, làm cho Nhan Duệ cảm thấy rất phiền. thậm chí còn chuyện với , thỉnh thoảng khi mở miệng chuyện, lập tức kiếm cớ trốn tránh, cho cơ hội. Giờ phút này đứng trước cửa phòng Nhan Duệ, tự nhiên Ninh Vi Nhàn lại chần chừ. giơ tay, dám gõ cửa, giống như sợ nếu gõ cửa phải đối mặt với tuyệt vọng. Trong lúc chần chừ, cửa được mở ra, khuôn mặt lạnh như băng của Nhan Duệ ngay trước mặt : “Em còn định đứng ở cửa đến lúc nào?” xong liền xoay người về phía giường lớn, nhìn Ninh Vi Nhàn chút nào.

      “Duệ…” Ninh Vi Nhàn muốn lại thôi, chỉ cảm thấy miệng mình khô khốc.

      “Vi Nhàn, nếu như vậy, chúng ta liền chuyện ràng . Em có còn nhớ ngày kết hôn tôi với em những gì ?” hỏi. muốn với em. vì kết hôn với em mà vứt bỏ cuộc sống trước đây, em có thể là người vợ duy nhất trong đời , nhưng tuyệt đối phải là người phụ nữ cuối cùng. thể vì tờ giấy đăng kí kết hôn mà bỏ qua cả rừng cây. Ninh Vi Nhàn thẫn thờ gật đầu cái, đến bây giờ vẫn nhớ vẻ mặt của Nhan Duệ lúc đó, tràn đầy kiên nhẫn và khinh thường, giống như với bất kì người phụ nữ mà thích đều giống nhau, chính là mơ mộng hão huyền.

      “Tôi bồi em mấy tháng, em nên thõa mãn, chưa có người phụ nữ nào được hưởng đãi ngộ giống như em.” Nhan Duệ nhếch môi mỉm cười, hành động này của hấp dẫn chết người. Nhưng mỗi câu của giống như thanh đao đâm vào tim , máu tươi đầm đìa. há miệng cố gắng phát ra thanh, nhưng rốt cuộc thể. Nhan Duệ đứng dậy, rút điếu thuốc --- ra thích hút thuốc lá, lúc phiền lòng mới hút hai điếu. Ninh Vi Nhàn nhìn , chưa kịp chuyện, giọng từ cửa truyền đến: “, cho mình là tình thánh, nếu là tình thánh cũng có người tự luyến như vậy.” Đây chính là nguyên nhân ghét trai mình, cho dù trai vừa tuấn tú lại có tiền và có tài, nhưng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cho dù kết hôn, vẫn là người đàn ông có trách nhiệm, làm sao lại khinh bỉ được chứ? Giọng điệu khinh bỉ của Nhan Tư Tư càng làm cho Nhan Duệ thêm tức giận. đem tức giận trút lên người em mình, mà lựa chọn Ninh Vi Nhàn “Mặc kệ như thế nào, lời tôi , em nghe có hiều . Tôi sớm cảnh cáo em, muốn em mơ mộng hào huyền với những thứ em thể nào có, nhưng em cứ yên tâm, tôi ly hôn với em, chúng ta mỗi người đều tự do làm theo ý thích của mình, ai cũng được can thiệp vào cuộc sống của người kia, em cảm thấy như thế nào?”

      cảm thấy như thế nào… có thể cảm thấy như thế nào đây? Ninh Vi Nhàn cười miễn cưỡng, lại phát khóe miệng mình cười cứng ngắc. Ngược lại Nhan Tư Tư bị Nhan Duệ chọc tức, nhiều năm như vậy đều là gây phiền phức cho trai mình, từ trước đến giờ đều là Nhan Duệ bị làm cho tức giận đến giơ chân, làm tức giận như vậy là lần đầu tiên. Đàn ông cặn bã, đây chính là đàn ông cặn bã trắng trợn, nên róc xương lóc thịt cắt JJ của người đàn ông cặn bã này! Nhan Tư Tư cảm thấy trai mình may mắn vì trong phòng có đao, nếu cần chị dâu ra tay, thay trời hành đạo! vừa định cãi lại, lại phát vẻ mặt thay đổi của Ninh Vi Nhàn, giống như lời của Nhan Duệ ảnh hưởng đến chị ấy. Nhưng Nhan Tư Tư là ai, là người hoa văn giống như nhiếp ảnh gia, ưu tú như nghệ thuật gia để có thể nhìn thấu: “Chị dâu…”

      Khóe môi Ninh Vi Nhàn cười, Nhan Tư Tư hận thể lấy đao chặt trai mình, tính tình nóng nảy, nhịn nổi có người bị bắt nạt, hơn nữa người bị bắt nạt còn là chị dâu của mình. Có lúc Nhan Tư Tư cảm thấy kỳ lạ, ràng là cùng ba mẹ sinh ra, tại sao Nhan Duệ lại di truyền được tính tốt chứ? đời này những người phụ nữ để trêu đùa, đáng giá để cầm hạnh phúc của mình ra đánh cược sao? Chỉ sợ sau này hối hận cũng kịp! Trong lòng tức giận, lại thấy trong mắt Ninh Vi Nhàn có lệ, đành lòng kích thích chị dâu, liền cầm tay Ninh Vi Nhàn ra ngoài: “Chị dâu, chúng ta , em dẫn chị dạo phố! có đàn ông phụ nữ chúng ta vẫn có thể sống được. chị có phải ?” xong quay đầu về phía Nhan Duệ hừ lạnh tiếng: “Đàn ông cặn bã, em mang chị dâu tìm người đàn ông tốt, ở đây chờ khóc !”

      Thành công chọc tức Nhan Duệ đến mức sắp bộc phát, nhưng vẫn mạnh miệng, cứng ngắc xoay mặt trả lời câu: “ rồi, can thiệp vào chuyện của ấy, chỉ cần bị báo chí gièm pha là được, hai nhà Nhan Ninh cũng bị mất mặt.”

      Nhan Tư Tư cắn răng nghiến lợi, Ninh Vi Nhàn chỉ khẽ mỉm cười, trong mắt tuyệt vọng chợt lóe rồi biến mất. Lúc xuống lầu vợ chồng nhà họ Nhan ngồi ghế salon giọng gì đó, thấy Ninh Vi Nhàn và Nhan Tư Tư cùng nhau xuống, lại nghe thấy các muốn dạo phố, liền phất tay cái bảo các cứ , nhưng mà vẻ mặt nhìn Ninh Vi Nhàn có chút lo lắng. Thần kinh mẹ Nhan thô nên cảm nhận được gì, nhưng ba Nhan ở thương trường trải qua vô số sóng to gió lớn, ông cảm thấy, ừm, con trai ông gặp phải khắc tinh. Quả nhiên, bao lâu sau, nhìn thấy Nhan Duệ từ lầu xuống, mỗi bước đều dùng sức, giống như làm như vậy có thể xả giận.Ai ui, tuổi trẻ tốt, trong lòng Nhan Duệ nhớ lại lời Nhan Tư Tư vừa mới đưa Ninh Vi Nhàn tìm đàn ông, nếu chuyện này với người khác căn bản quan tâm, nhưng nha đầu Nhan Tư Tư chết tiệt kia chuyện gì cũng có thể làm được, thể đề phòng, về phần vì sao muốn đề phòng, cho rằng là vì sợ Ninh Vi Nhàn gặp người quen, làm cho hai nhà Nhan Ninh mất thể diện: muốn hỏi Nhan Tư Tư mang Ninh Vi Nhàn đâu, nhưng lại ngượng ngùng, sợ mất mặt, trong lòng nghẹn vì chuyện thể hỏi này, mặt tức giận ngày càng tăng. Ninh Vi Nhàn từ đến lớn đều ở trong nhà, đừng dạo phố, ngay cả trường học cũng chưa bao giờ , vợ chồng nhà họ Nhan đều mới giáo sư dạy kèm ở nhà. May mắn Ninh Vi Nhàn tư chất thông minh, học bài đều cần quá cố sức. Lúc lớn hơn chút liền bị mang đến trường đào tạo dâu tại Nhật Bản, nơi đó quản lý khép kín, khó nghe chính là vào nhưng ra được. Ninh Vi Nhàn học ở đó năm năm, chưa từng ra ngoài trường học. Đối với thế giới bên ngoài, đơn thuần giống như đứa trẻ. phải là hiếu kỳ, nhưng mà những thứ kia đối với việc lấy lòng ba mẹ, coi là gì. Ba mẹ hài lòng về mình, liền cao hứng. tại Nhan Tư Tư mang ra ngoài, hỏi muốn đâu, thực nghĩ ra.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 34:

      Edit: meoluoihamngu

      Theo ý thích của Nhan Tư Tư, mang Ninh Vi Nhàn đến khu trưng bày mỹ thuật, sau đó ăn gì đó. Từ dạ dày của Ninh Vi Nhàn bị nuôi giống như chim, đồ ăn ở bên ngoài, mùi vị rất thơm, nhưng có ý định ăn. Nhan Tư Tư nhìn lạnh nhạt, nhưng trong mắt ràng có chua xót, nhịn được khuyên nhủ: “Chị dâu…”

      Ninh Vi Nhàn lắc đầu: “Chị sao, em ăn nhanh .”

      Nhan Tư Tư muốn cái gì, lại , vùi đầu vào đồ ăn. Ninh Vi Nhàn ngồi ở đó, đơn mình, khóe môi ý cười nhàn nhạt, vừa nhìn là biết chính là tiểu thư khuê các được nuôi dạy tốt . Nhất là khi ngắm ngoài cửa sổ vẻ mặt đau thương, càng làm cho người ta nhịn được nổi lên ý muốn bảo vệ. Nhan Tư Tư vốn thích mỹ nhân, hơn nữa người này lại là chị dâu , dĩ nhiên muốn bảo vệ chị dâu tốt. Cho nên chỉ cần có người đàn ông muốn đến gần, liền đuổi người đó. Ninh Vi Nhàn có chú ý tới những thứ này, chỉ kinh ngạc nhìn ngắm những đôi tình nhân đường, lại thấy nhiều những đôi vợ chồng mang theo đứa , mặt bọn họ tràn đầy nụ cười. Mà sớm biết nụ cười là như thế nào.

      nhắm mắt lại, dựa vào cửa thủy tinh, cảm thấy cả người mệt mỏi. Mấy tháng ở chung với nhau, ra trong mắt của , là cái gì cả. Ninh Vi Nhàn cũng biết mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, gia đình ấm áp cái gì… Rất nhiều người cả đời có, tất cả bọn họ phải đều sống tốt đấy sao?

      chẳng qua là, cam lòng mà thôi.

      biết lúc nào, Nhan Tư Tư ăn đồ xong, chống má nhìn Ninh Vi Nhàn, thể thừa nhận chị dâu dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, ngay cả u buồn đều làm cho người ta thương xót, còn kém xa so với chị ấy, chỉ có thể cả đời làm nam nhân bà.

      Thấy Nhan Tư Tư ăn xong, Ninh Vi Nhàn vừa định chuyện, lại thấy trong mắt Nhan Tư Tư có chút quỷ dị. đứng dậy, kéo tay Ninh Vi Nhàn: “, chị dâu, em dẫn chị mua quần áo!”

      Mua quần áo? Mua quần áo gì, có rất nhiều quần áo nha, nếu như muốn mua quần áo mới, cũng tự nhiên có người mang các mẫu quần áo đến, chỉ việc chọn lựa cần gì mua chứ? Trong lòng nghĩ như vậy, lại ngăn cản được Nhan Tư Tư. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bị túm đến công ty bách hóa, hai người đường càn quét, trong mắt người bán hàng trở thành đại kim chủ.

      Ninh Vi Nhàn và Nhan Tư Tư đều cùng dáng, hai người đều cao, nhưng phong cách lại hoàn toàn khác nhau. Ninh Vi Nhàn ưu nhã dịu dàng, Nhan Tư Tư hơi thở phóng khoáng, nhưng đều giống nhau xinh đẹp.Nhưng mà đánh chết Nhan Tư Tư cũng chịu mặc váy --- đó là thứ mà ghét nhất.

      Đầu tiên mua đống lớn quần áo cho Ninh Vi Nhàn, Nhan Tư Tư thoải mái cà thẻ, mời khách, căn bản thẻ này là Nhan Duệ cho . đảo mắt nhìn xung quanh, lại có chủ ý: “Chị dâu, chúng ta xem đồ lót.” Ninh Vi Nhàn kịp chuyện, liền bị hùng hùng hổ hổ kéo , đành phải theo .

      Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ ra ngoài mua áo lót, trong nhà có người làm đặc biệt phụ trách đo ngực, sau đó có người may. Cho dù người nhà họ Ninh có tình cảm, nhưng đối với con , vợ chồng nhà họ Ninh đều rất hào phóng, chưa bao giờ keo kiệt về vấn đề tiền bạc người Ninh Vi Nhàn. tại bị Nhan Tư Tư kéo mua quần áo, hiếu kỳ cũng là giả, nhưng cũng muốn mua gì, nhưng Nhan Tư Tư cho nghĩ như vậy, cầm vài món nội y kín đáo đưa cho đẩy vào phòng thay quần áo.

      thể , những thứ này… Mặc lên người hiệu quả rất tốt, vóc người Ninh Vi Nhàn mảnh khảnh, bộ ngực tính là quá lớn nhưng đầy đặn, mặc áo nịt ngực ma thuật, càng thêm vẻ sóng lớn mãnh liệt, mặc thử mấy bộ về sau chịu thử nữa, bởi vì Nhan Tư Tư kín đáo đưa cho đều là áo ngủ khêu gợi người bình thường dám mặc! Nhưng Nhan Tư Tư là người tốt như vậy sao? Trong lòng tính toán muốn chị dâu quyến rũ trai, đàn ông sao, giường đều giống nhau, tin trai có thể thoát được sức hấp dẫn của mỹ nữ. Thuyết phục Ninh Vi Nhàn mặc áo lót sexy, Nhan Tư Tư mang theo cười gian, nếu như phải sợ quấy rầy, muốn cùng Ninh Vi Nhàn về nhà nhìn chút tối hôm nay có thể có cuộc đại chiến hay .

      Đàn ông nào mà thích phụ nữ sexy chứ, chị dâu dáng người xinh đẹp như vậy, chỉ cần ăn mặc cái, có thể đem trai say mê đến thần hồn điên đảo, tính là chuyện lớn gì. Đầu tiên Ninh Vi Nhàn dám mặc, nhưng bị Nhan Tư Tư đầu độc thuyết phục, nhắm mắt mặc lên người, nhưng cảm giác được tự nhiên, giống như đường cũng có thể bị người ta nhìn thấy. Ban đầu phải trở về nhà họ Ninh, nhưng nửa đường mẹ Nhan gọi điện thoại đến Nhan Duệ vừa mới về nhà, hỏi về nhà hay về nhà họ Ninh, Ninh Vi Nhàn suy nghĩ chút, nhìn Nhan Tư Tư, phải về nhà, mẹ Nhan cười híp mắt vợ chồng son gây gổ đầu giường hợp, bảo nên so đo với Nhan Duệ, con trai bà hồ đồ, hãy tha thứ cho nó, Ninh Vi Nhàn dĩ nhiên đáp ứng.
      Chương 35
      Editor: YanKui

      Lúc Ninh Vi Nhàn về đến nhà, Nhan Duệ cũng chưa về. Để hết đồ đạc vừa mua cùng Nhan Tư Tư xuống xong, cả người cũng mềm nhũn, nằm bẹp xuống giường. Nằm ở đầu giường, Chocolate hướng đôi mắt đen láy khôn ngoan nhìn . Ninh Vi Nhàn nhìn nó, nhịn được, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

      Ôm Chocolate vào bếp lấy cho nó chút đồ ăn, nhìn con vật chỉ cần chút xíu đồ thỏa mãn tràn ngập sức sống, Ninh Vi Nhàn cảm thấy thế giới trống rỗng. Cho Chocolate ăn xong, quay trở lại phòng ngủ, thay quần áo chuẩn bị nghỉ ngơi, ánh mắt đảo qua mấy bộ quần áo cùng Nhan Tư Tư mua lúc trước.

      Do dự lúc lâu, mới run rẩy đưa tay cầm lên.

      biết qua bao lâu, Nhan Duệ mới trở về. người sặc sụa mùi thuốc lá, nước hoa và cả những mùi vị khác nữa. Ninh Vi Nhàn ngửi thấy, nhịn được hắt hơi cái. ngồi dậy, thấy tìm áo sơ mi sạch trong tủ quần áo rồi vào phòng tắm tắm. Tiếng nước chảy ào ào ngừng rót vào bên tai, nhưng lại cảm thấy Nhan Duệ quá xa xôi thể tưởng tượng nổi.

      ràng … ràng là cùng nhau chung sống tốt như vậy, lúc trước ràng là cả hai người đều thương vui vẻ bên nhau, tại sao bông nhiên lại thay đổi thế này? Ninh Vi Nhàn hiểu, hiểu, cách nào hiểu nổi.

      Nhan Duệ tắm rất nhanh, lúc ra khỏi nhà tắm người ăn mặc chỉnh tề. Ngay cả nhìn cũng nhìn Ninh Vi Nhàn cái liền chuẩn bị rời . Ninh Vi Nhàn muốn , nhưng lại có cách nào giữ lại. Cuối cùng, chẳng nghĩ ra cách nào, liền trực tiếp chạy đến ôm lấy , cúi đầu gọi tên : “Duệ …”

      Thân hình thon dài thoáng cứng ngắc, động đậy. Mấy giây sau, phủ tay lên hai bàn tay ôm hông mình, định gạt tay xuống. Ninh Vi Nhàn kiên trì, khuôn mặt nhắn áp vào lưng , mắt ngân ngấn đầy nước, nhưng cố để cho thấy, cũng cố gắng kìm nén để nước mắt chảy xuống: “Duệ … đừng , đừng …”

      “Vi Nhàn, buông tay ra”

      lắc đầu, rồi buông lỏng tay ra, tới trước mặt . Nhan Duệ ngây ngẩn nhìn người con trước mặt, thân thể mềm mại trần trụi chỉ mặc cái áo ngủ bằng voan mỏng màu đen, bộ ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài, tất cả đều lộ ra sót thứ gì. Bụng dưới chợt căng thẳng, Nhan Duệ lại nghĩ tới tư vị tuyệt mỹ từng trải qua trước đây. cố gắng nhịn xuống, lông mày nhíu chặt lại: “Em thế này là muốn làm gì?”

      “Ôm em, đừng ”. Ninh Vi Nhàn biết mình phải cố gắng thu hết mấy đời dũng khí mới đủ can đảm ra như vậy, chỉ biết rằng muốn , muốn giữ lại, ở lại bên cạnh , , muốn rời bỏ . Nếu như có thể, nguyện lấy cả tính mạng mình đem đánh cược lần, đánh cược xem rốt cuộc có tình nguyện ở lại hay .

      Bàn tay bé nõn nà nắm lấy bàn tay to lớn rắn rỏi đặt lên bộ ngực đầy đặn. Da của rất đẹp, chạm vào trơn mịn giống như chạm vào đồ gốm sứ tinh xảo, lại mang theo mùi thơm mát lạnh. Nhan Duệ bị làm cho mê hoặc, nhịn được nữa, chợt ôm chặt lấy .

      Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, giấu ngượng ngùng, chủ động hướng về phía , mở rộng hai tay ôm cổ Nhan Duệ, môi hồng chủ động đưa lên bắt đầu hôn. Nhưng tại sao, cho dù thân mật với như vậy, bọn họ làm chuyện thân mật nhất đời như vậy, mà trong lòng lại tràn đầy trống rỗng thế này? Giống như, có những thứ mãi mãi vẫn thuộc về mình vậy.

      Cho dù có cố gắng thế nào, tất cả đều chỉ phí công.

      Dục vọng của Nhan Duệ quá lớn, hôm nay Ninh Vi Nhàn quá mức mê người, cũng kịp làm bước chuẩn bị liền tiến thẳng vào. Ninh Vi Nhàn cắn môi chịu đựng cơn đau, nhưng nhịn được nước mắt tràn ra sụt sùi khóc. khôn biết mình khóc cái gì nữa, khóc Nhan Duệ tàn nhẫn hay khóc chính mình đa tình.

      Mà hơn thế, có lẽ là khóc cho tương lai mờ mịt.

      Sáng sớm hôm sau, Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, Nhan Duệ còn ở nhà. ngồi dậy, chỉ cảm thấy thân thể đau đớn dữ dội, khắp người đều là dấu vết Nhan Duệ lưu lại, nếu phải gối bên cạnh hơi lõm xuống, Ninh Vi Nhàn thậm chí còn hoài nghi biết Nhan Duệ có phải ở đây ôm mình. nhắm mắt lại, rồi lại ngã vật xuống giường.

      tiếng rên khẽ khẽ truyền đến, vội vàng mở mắt ra, ra là Chocolate. biết nó vào phòng ngủ từ khi nào, nằm sàn nhà tỏ vẻ đáng thương nhìn , khẽ rên ư ử, chắc là đói bụng.

      Ninh Vi Nhàn ôm Chocolate lên giường, bỗng nghe thấy hồi chuông chói tai, là điện thoại của Nhan Duệ, mang .

      Nhìn màn hình điện thoại gọi tới, tên lên là “Lilya”, Ninh Vi Nhàn dám nhận điện, muốn biết đầu kia là người nào, cũng muốn biết là nam hay nữ, giống như sợ chạm phải củ khoai nóng, sờ vào là bỏng tay. đẩy điện thoại ra xa, hung hăng cắn môi, tay ôm chặt Chocolate. Chú chó dường như biết khóc, ngừng lè lưỡi liếm vào mặt , đồng thời từ cổ họng phát ra tiếng kêu u u.

      Ngay cả con chó cũng thương tiếc cho , thế mà cái người nên thương nhất lại trở mặt vô tình, đến nhìn cái cũng muốn nhìn.

      ngơ ngẩn ngồi lại giường, lâu sau khóe mắt mới chảy xuống giọt lệ.

      Điện thoại di động kêu rất lâu mới ngừng, nhưng ngay sau đó lại có cuộc gọi khác gọi tới. Ninh Vi Nhàn nhìn màn hình điện thoại, ràng là tên của phụ nữ, tay run run, muốn nghe máy, nhưng người cứ cứng ngắc, dám cầm điện thoại lên. Chocolate nghịch ngợm đạp đạp bàn chân của nó, cẩn thận chạm đúng vào nút kết nối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :