1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19


      ra Ninh Vi Nhàn rất hồi hộp, từ được giáo dục hoảng hốt lo sợ tuyệt đối phải là cảm xúc mà nhà danh gía nên có, cho nên dù Nhan Duệ đưa tay bao lấy bộ ngực của , vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, dám bộc lộ vẻ sợ hãi. Mấy lần trước Nhan Duệ rất dịu dàng, nhưng lần này uống rượu, nên Ninh Vi Nhàn hơi sợ, nhưng vẫn chấp nhận.

      Nhan Duệ cũng khách khí với , xoa nắn bộ ngực của sau đó lại tiếp tục hôn , nhất định phải lè lưỡi cùng nhảy múa với lưỡi của mới bằng lòng bỏ qua, Ninh Vi Nhàn bị hôn đến nỗi thở hồng hộc, suýt nữa ngất : "Duệ... a... Duệ..." luống cuống nhìn áo ngực bị giật xuống, liền đỏ mặt.

      Có lẽ do uống rượu nên mình mới xúc động như vậy, Nhan Duệ cứ mực cho rằng như vậy. Đổ tội cho chất cồn, để còn phải sợ hãi đối mặt với suy nghĩ mình bị trói buộc, để quên tính lãng tử trong máu mình, giờ phút này ngoại trừ người vợ nằm dưới người ra, hề nhớ cái gì cả.

      cũng say đến như vậy, nhưng mà... có lẽ Ninh Vi Nhàn khiến say, ai biết được?

      Đêm càng ngày càng sâu, có người cũng bị mê hoặc càng ngày càng sâu, có lẽ vì tình cũng có lẽ phải vậy.

      Cũng ai biết được.

      Rất nhanh Ninh Vi Nhàn đắm chìm trong đó, kỹ xảo của Nhan Duệ rất tốt, bất kỳ người phụ nữ nào tay , cho dù bị lãnh cảm, cũng có thể làm cho người trong lòng bốc cháy chỉ trong nháy mắt, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn huống chi là vợ Ninh Vi Nhàn?

      Quần áo rải đầy đất, ánh trăng chiếu vào phòng, phía là ánh đèn màu vàng ấm áp, tất cả đều là tốt nhất, đẹp nhất tốt đệp đến nỗi có cách nào tả được. Nhan Duệ si mê nhìn người phụ nữ nằm dưới mình, có cảm giác, mình uống say, nếu làm sao lại cảm thấy ấy là ngườ phụ nữ đẹp nhất mà gặp từ lúc sinh ra đến giờ?

      Tại đây đó chút ít thời gian riêng, tại đây đó có người đặc biệt, có người bất tri bất giác đắm chìm, nhưng mà -- chịu thừa nhận, điều đó khiến cảm thấy xấu hổ và khinh bỉ mình, lãng tử làm sao có thể dừng chân vì người phụ nữ? Hơn nữa còn là người phụ nữ mới ở chung chưa được nửa tháng! Tình , quỷ mới tin, chỉ do ánh trăng và rượu gây họa thôi!

      Cho dù đánh chết Nhan Duệ, cũng cho là như thế, cho nên muốn nghĩ đến cái gì cả, chỉ hôn Ninh Vi Nhàn sâu hơn, dù sao cũng là phụ nữ... có cũng... sao?

      Ninh Vi Nhàn biết suy nghĩ trong đầu Nhan Duệ, càng biết kết quả sau này của mình là gì, chỉ muốn cùng chung sống cuộc sống êm đềm, cứ coi như là giấc mộng cũng có thể thực , mặc dù mấy hôm trước Nhan Duệ thể .... đó cũng là giỡn thôi... cho là như vậy.๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Phía trước có ngọn núi cao, bạn cũng thấy, nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào lửa, chỉ vì dưới núi có bảo bối bạn muốn, nhưng bạn quên.

      Bạn cũng phải người ngu, bạn thừa biết thể dời núi.

      Cho nên kết quả có hai loại, là bạn bị núi đè chết, hai là bạn từ bỏ.

      Ánh trăng trở nên càng ngày càng đậm, đậm giống như bông tuyết trắng bệch.

      ****************

      Ba tháng sau

      Nhan Duệ có cảm giác mình sắp bị điên.

      cũng biết mình bị cái gì, ông trời, lại ở trong ngôi biệt thự này suốt ba tháng, suốt ba tháng đó! Suốt ba tháng ra ngoài tán , suốt ba tháng đến trường đua.... điên rồi, nhất định là bị điên rồi!

      Cầm tờ báo mà xem vào chữ nào, nếu như bị điên cũng đáng sợ... Đáng sợ là lại cảm thấy thích, cho rằng cuộc sống như vậy cũng có gì tốt! cũng sắp ba mươi rồi, cũng nên hồi tâm, nghiệp gia đình cũng cần , ba mẹ cũng nên hưởng tuần trăng mật thứ hai rồi... Ông trời, ông thử nhìn , chính là Nhan Duệ trong miệng mọi người sao?

      SHIT! là gặp quỷ mà!

      Sau khi nhìn thấy Ninh Vi Nhàn chảy nước mắt vào ba tháng trước! giống như kẻ điên bỏ hết tất cả phụ nữ tay chạy về lên giường ân ái với , sau đó mê luyến thân thể của cách điên cuồng, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn cái này cũng chẳng có gì, quan trọng là cho tới bây giờ vẫn chưa chán ghét , thậm chí còn thậm chí còn cảm thấy Ninh Vi Nhàn càng ngày càng đẹp hơn, thậm chí mỗi sáng sớm tỉnh lại lại bắt đầu mong đợi trời mau tối để cùng vợ lăn lộn giường.

      điên ai tin đây?

      đùa gì vậy... đùa gì vậy... đùa gì vậy!

      Bóp chặt tờ báo trong tay, Nhan Duệ giận đến nỗi vỗ mạnh lên bàn, con mắt đào hoa tràn đầy lửa giận, mẹ kiếp, đây là cuộc sống mà từng trải qua sao? Sáng ngủ dậy tưới nước cho hoa, thậm chí vì câu của Ninh Vi Nhàn mà đích thân mua chú chó Samoyed cho !

      Nhà cửa, xe, vợ, vườn hoa, ánh mặt trời, chó... Nếu có đứa bé cuộc đời hạnh phúc viên mãn...

      Đợi chút, đứa bé?

      tại Nhan Duệ xác định mình bị điên rồi, , lại bắt đầu nghĩ đến đứa bé! Làm ơn, đây là sinh vật cảm thấy phiền toái nhất thế giới! Nghĩ đến có hoặc vài tên tiểu quỷ đưa bàn tay vô cùng bẩn lên nắm lấy áo sơ mi của kêu ba ba, ba ba... Toàn thân đều nổi da gà, Nhan Duệ vội vàng lắc đầu, muốn vứt những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nhưng mà... nếu có đưa bé giống y như Vi Nhàn...

      Lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu!

      suy nghĩ gì vậy?

      Con mắt đào hoa đỏ ngầu, Nhan Duệ ném tờ báo bị mình bóp nát lên bàn ăn, thanh rất lớn khiến Ninh Vi Nhàn chú ý, từ phòng bếp quay đầu ra nhìn, thấy dáng vẻ cứng đơ của , vội hỏi: "... Sao vậy ?"

      Đáng chết, rất muốn đến với hẹn ra ngoài ăn sáng! Nhan Duệ thầm khuyến khích mình. Nhưng mà... tài nấu nướng của Vi Nhàn rất tốt, có bên cạnh những người phụ nữ kia chỉ là mây trôi... "... có chuyện gì đâu, luyện tay, ha ha."

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất quái lạ nhìn , rồi xoay người lại hết sức chuyên chú làm bữa sáng.

      Thiếu chút nữa là chảy nước mắt, mẹ kiếp là người rắn rỏi là người rắn rỏi phải là trai bao, tại sao trong lòng tràn đầy lửa giận nhưng khi đối mặt với lại lửa giận lại tiêu tan sạch sành sanh? đùa gì vậy, đùa gì vậy!

      Editor: Queen - ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      tự oán trách chính bản thân mình, Ninh Vi Nhàn bưng cái mâm đến, bên trong có rất nhiều bánh trứng, mùi hương thơm ngào ngạt bay đến, Nhan Duệ nhịn được hít sâu vài hơi-- trong những phương diện khiến bị hấp dẫn đó là tài nấu ăn! Quen ăn bữa sáng kiểu Tây, vẫn là lần đầu tiên Nhan Duệ biết bữa sáng kiểu Trung cũng rất tuyệt.

      Sau khi bày bánh trứng ra, Ninh Vi Nhàn lại về phía phòng bếp lấy nồi cơm điện nấu lâu ra, Nhan Duệ kìm lòng được bày ra vẻ mặt mong đợi: "Bữa sáng hôm nay ăn món gì vậy?"

      Nhìn dáng vẻ vội vàng giống như con khỉ của , Ninh Vi Nhàn bật cười, đưa tay mở nắp nồi cơm ra, mùi thơm nồng nặc trong nháy mắt lan tràn khắp nơi, "Cháo khoai lang."

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20:

      Edit: meoluoihamngu

      Nhìn Ninh Vi Nhàn tươi cười xinh dẹp, nhịn được cũng cười theo, vừa mới nở nụ cười, trong lòng liền điên cuồng mắng chính mình vô dụng, mẹ nó, cứ tiếp tục như vậy biến thành người đàn ông có gia đình mất! Việc này mà để bạn bè tốt biết được, tên tuổi cả đời của chắc cần đến nữa, trực tiếp vứt xuống sông Hoàng Hà cho rồi! Đồng ý với suy nghĩ của mình, nhưng Nhan Duệ vẫn tò mò, tự động mang chén đến, để Vi Nhàn múc cháo cho : “Thơm quá.”

      “Rất thơm đúng .” Ninh Vi Nhàn vừa múc cháo cho vừa cười: “Đây là cháo khoai lang.”

      “Ừm… Ở đâu ra thế?”

      “Lúc mua thức ăn có bác trai cho.” Ninh Vi Nhàn cười híp mắt trả lời, nếu phải gả vào nhà họ Nhan, có cuộc sống độc lập, vĩnh viễn biết cách mua thức ăn, tâm tình cũng tốt như vậy. Mọi người bán thức ăn ở chợ đều rất hòa thuận hơn nữa họ còn giúp phân biệt rau mới và rau cũ, học được rất nhiều điều mà trường đào tạo dâu dạy. Nhưng mà, thế giới tốt đẹp này đều có rất nhiều nguyên nhân, là vì người trong lòng ở bên cạnh sao, chỉ cần nghĩ đến Nhan Duệ ở trong nhà, Ninh Vi Nhàn cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng: “Bác ấy là mang từ trang trại của bác ấy đến, mùi vị rất ngon, Duệ, nếm thử xem.” chỉ chỉ cái thìa trong bát khoai lang, quay về phía Nhan Duệ thản nhiên cười. Nụ cười của làm mất hồn, Nhan Duệ vội vàng cầm thìa lên giả vờ như ăn cháo hỏi: “Em mua đồ ăn lúc nào, sao biết?”

      “Lúc đó còn ngủ.” Ninh Vi Nhàn nghiêng nghiêng đầu, ràng thành vợ người ta rồi, nhưng người vẫn còn ngây thơ giống em , có lẽ từ bị trói buộc nhiều, sau khi hoàn toàn buông lỏng, có biểu như vậy. Khụ, điều này cũng là , phần lớn thời gian Nhan Duệ tỉnh lại Ninh Vi Nhàn cũng chạy bộ trở về. đến cũng kỳ lạ, cho dù ngủ sớm giống , sáng sớm ngày hôm sau vẫn tỉnh, có lẽ là do thói quen xấu nhiều năm hình thành. Mà Ninh Vi Nhàn ngược lại, trừ bỏ đêm tân hôn với ngẫu nhiên vài lần khống chế được, cho dù buổi tối hôm đó bị Nhan Duệ ép đến thê thảm, ngày hôm sau vẫn dậy sớm như thường, thậm chí có thể cần đến đồng hồ báo thức mà vẫn tỉnh dậy đúng thời gian cố định. dứt lời, Ninh Vi Nhàn đến chỗ tủ lạnh, mở ra tìm thức ăn cho chó: “A… Chỉ còn chút như vậy…”

      Nhan Duệ ngẩng cao cổ nhìn: “ còn à?”

      “Ừ.” lắc lắc lon trong tay: “Đây là lon cuối cùng rồi.” xong liền cao giọng gọi: “Chocolate ---”

      Chú chó trắng như tuyết lập tức từ ghế salon phòng khách bò dậy, mạo hiểm nhảy xuống đất, chạy đến chỗ phát ra giọng dịu dàng quen thuộc. Cái mông uốn éo uốn éo, đáng vô cùng. Nhìn đôi mắt to ướt át, Ninh Vi Nhàn cảm thấy trong lòng sắp tan chảy…. đời này sao lại có động vật đáng như thế? ôm lấy Chocolate, hôn lên đầu nó, sau đó mở lon đồ hộp, Chocolate lập tức đưa mũi đến ngửi, móng vuốt cũng chịu yên, giống như vội vã muốn ăn nó: “A, em đói bụng phải ? Để chị đổ ra , có được ?” Vừa vừa đem đồ ăn đổ vào đĩa, sau đó để xuống, Chocolate rất phấn khởi, lập tức tiến đến đồ ăn, Ninh Vi Nhàn lại lấy sữa đổ vào đĩa khác, đôi mắt xinh đẹp thủy chung chỉ nhìn con chó , cảm thấy hành động nào của nó cũng đáng hết. Bị xem lâu Nhan Duệ cảm thấy khó chịu, bất kể chỗ nào đến đều được vạn người chú ý, tại sao đứng trước mặt vợ lại thành nền thế này? Để chứng tỏ tâm tình mình khó chịu, cố ý ho tiếng, nào biết Ninh Vi Nhàn căn bản để ý đến , ngược lại vẫn đứng trước bàn nhìn Chocolate ăn.

      “Khụ, khụ!” Lần này gia tăng lượng, quả nhiên Ninh Vi Nhàn bị làm cho giật mình, lập tức hỏi: “Làm sao vậy, hợp khẩu vị?”

      có, ăn rất ngon.” tươi cười tuấn tú mê hoặc, thừa dịp quyến rũ : “Nếu em ăn cùng với , nghĩ nó nhất định ngon hơn nhiều.” Lông mày khẽ nhíu, gương mặt đẹp trai trong nháy mắt càng hấp dẫn con mắt người khác, Ninh Vi Nhàn cũng ngoại lệ. hổ là lãng tử nổi danh, thuận miệng ra câu cũng tràn đầy quyến rũ. Ninh Vi Nhàn kinh ngạc chút, sau đó khuôn mặt nhắn ửng hồng. Từ trước đến giờ chưa từng có người theo đuổi , gia giáo nhà rất nghiêm khắc cho nên ngay cả tiểu thuyết lãng mạn và phim thần tượng cũng chưa từng xem qua, lời này của đối với là lời trêu ghẹo. Nhưng những lời này từ miệng Nhan Duệ ra, Ninh Vi Nhàn thậm chí ghét, mà còn có cảm giác thích giống như câu “ thích em.”

      “Vi Nhàn, đến đây.” Nhan Duệ liếc mắt nhìn chú chó ăn vui vẻ, cảm thấy xấu hổ vì đặt tên cho nó là “Chocolate”. Cho dù là BIL-LY, BOB-BY,… so với Chocolate dễ nghe hơn nhiều, làm sao lại gọi nó là Chocolate chứ? “ thích em với nó gần gũi quá.”

      Ừm… Vì ngày đó Ninh Vi Nhàn ăn chocolate, sau đó mình hôn ấy cảm thấy rất ngọt ngào sao? Đôi mắt đào hoa nheo lại, vật lại còn vừa ăn vừa cọ: “Vi Nhàn, thích em với nó dựa vào quá gần.”

      nhìn cái, bắt đầu suy nghĩ, yên lòng về Chocolate: “Nhưng nó vẫn còn rất …” Ngộ nhỡ bị sặc cái gì làm sao? Bất đắc dĩ, Nhan Duệ đành xuất đòn sát thủ: “ bị sặc, em đến đây ăn.” con chó còn quan trọng hơn người đàn ông của ? Uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Ninh Vi Nhàn kì kèo mè nheo đến, Chocolate mất chỗ dựa ấm áp, vừa ăn vừa “Gâu gâu” nho , Ninh Vi Nhàn vừa liền quay đầu lại nhìn, cho đến khi bị Nhan Duệ kéo vào trong ngực: “ này, rốt cuộc con chó kia quan trọng hay người đàn ông của em quan trọng?” Tự nhiên con chó so với người còn quan trọng…

      “Từ trước đến giờ em chưa từng nuôi.” Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, sau đó ngoan ngoãn ngồi trong ngực , mắt lại nhìn Chocolate: “Em sợ nuôi nó tốt, nó là tặng cho em nha.”

      Nhan Duệ rất hài lòng với đáp án này: “Cho nên trong lòng em, quan trọng nhất?” Mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn chớp, Nhan Duệ ý thức được mình cái gì. rất ghét phụ nữ hỏi : “Em và xe đua cái nào quan trọng?” Nhưng tại, lại hỏi vấn đề giống như vậy, Chỉ là mình Nhan Duệ ý thức được thôi.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21:

      Edit: meoluoihamngu

      “Tất nhiên là quan trọng.” Ninh Vi Nhàn cần suy nghĩ liền : “Chocolate là tặng em nha.” Ý chính là vì đưa, cho nên em mới để ý.

      Đáp án này thành công lấy lòng Nhan Duệ, hài lòng gật đầu, ôm Ninh Vi Nhàn học nghiêng đầu nhìn Chocolate, Chocolate phải là đám người điên cuồng say mê người phụ nữ của , mặc kệ Nhan Duệ nhìn nó như thế nào, nó cũng ngẩng đầu từ trong đĩa thức ăn lên nhìn , Nhan Duệ tức giận khẽ rủa : “Chó phá hoại, sợ sặc!”

      Lời trẻ con của làm cho Ninh Vi Nhàn bật cười ra tiếng, Ninh Vi Nhàn liếc Chocolate, lại liếc nhìn Nhan Duệ, khe khẽ đẩy : “Được rồi Duệ, thả em xuống, ăn .”

      “Em ăn cùng .” Thu hồi suy nghĩ người chú chó , Nhan Duệ tiến sát vào ngực Ninh Vi Nhàn làm nũng.

      “Vậy buông em ra trước mới được chứ!”

      tình nguyện để vợ xuống, Nhan Duệ trừng mắt nhìn bà xã đến chỗ con chó phá hoại, sờ sờ đầu nó rồi để sữa cho nó uống, sau đó mới đến chỗ múc cháo.

      Tốc độ ăn cơm của Ninh Vi Nhàn rất nhanh, nhưng lại rất nhã nhặn, vừa nhìn thấy là biết ngay con nhà gia giáo, Nhan Duệ cũng chú ý những chuyện vặt vãnh này, gần như đem cả chén cháo nuốt luôn vào trong bụng, hơn nữa còn đưa bát cho Ninh Vi Nhàn muốn lấy thêm cho chén nữa.

      Nhưng rất kỳ lạ, mặc dù Nhan Duệ ăn cơm giống người quý phái, nhưng lại là người đàn ông rất có sức hấp dẫn, là phụ nữ đều bị mê hoặc.

      Bữa sáng ăn khoảng nửa giờ, sau khi ăn xong Ninh Vi Nhàn liền đem bát đũa để vào trong bồn rửa bát, Nhan Duệ ngồi ở ghế sau lưng nhìn bận rộn cảm giác thể lý giải được: “Vi Nhàn…”

      “Hả?” quay đầu lại, nhìn mỉm cười.

      “Thuê giúp việc được sao?” Vừa vừa chống cằm “ người mỗi ngày đều giặt quần áo nấu cơm quét dọn phòng thấy mệt sao?”Những công việc này khẳng định làm nhức đầu.

      “Tất nhiên là được.” Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu lên trả lời, sau đó đeo bao tay hình quả dưa: “Nhưng mà những chuyện này mình em đều làm được.”

      “Em ở nhà mẹ cũng như vậy sao?” tò mò hỏi, ai biết được sắc mặt Ninh Vi Nhàn lập tức thay đổi --- dĩ nhiên, Nhan Duệ chỉ nhìn thấy được lưng của .

      Ninh Vi Nhàn im lặng lát mới trả lời: “… có, mẹ cho phép em làm những việc như vậy.” Ở trong mắt Ninh phu nhân, loại chuyện như vậy chỉ dành cho người làm, tiểu thư khuê các hoàn mỹ làm những việc như thế này để cho người khác cười nhạo. Bà cho phép Ninh Vi Nhàn làm, dĩ nhiên bà cũng biết làm, thực tế mười ngón tay Ninh phu nhân bao giờ phải động vào nước, thậm chí ngay cả lúc ăn cơm người giúp việc cũng phải kéo ghế ra cho bà, mọi hành vi cử chỉ của bà đều theo quy tắc của gia đình danh giá, theo đúng quy củ, cho con của mình vi phạm quy củ đó.

      Nhan Duệ biết mình hỏi những điều nên hỏi, nhưng hối hận. Ninh Vi Nhàn là vợ của , là người phụ nữ cả đời của , theo lý thuyết chuyện của phải biết mới phải, thực tế chính xác là như vậy --- nếu phải những câu hỏi quan trọng, Nhan Duệ hỏi.

      Nhưng có hỏi.

      nén ham muốn xúc động muốn hỏi của mình lại --- Nhan Duệ muốn chính mình có hứng thú người phụ nữ nào đó, làm cho cảm thấy hít thở thông. Nhiều năm như vậy có, Ninh Vi Nhàn là người đầu tiên làm cho nảy sinh nguy cơ đó, đem nguy cơ này bóp chết từ trong trứng nước.

      Nhan Duệ chỉ đáp lại tiếng “ồ”, phản ứng của Ninh Vi Nhàn quá lớn, ai cũng biết trong tim mất mát nhiều thế nào, nhưng mất mát này chỉ trong chốc lát, chưa đến vài phút bị ném ra sau đầu. Dĩ nhiên Ninh Vi Nhàn phải ngu ngốc, nhưng mấy tháng ở chung làm cho mất hồn, quên Nhan Duệ đến tột cùng là loại người nào rồi. Nhan Duệ đối với săn sóc dịu dàng, thỉnh thoảng có chút bá đạo nhưng là đều vì tốt cho , có lẽ Nhan Duệ phải cố ý, nhưng đúng là đặt trước mặt Ninh Vi Nhàn cái bẫy lớn, dẫn dụ vào bên trong, sau đó đem bao vây vào trong nhà tù thể động đậy.

      Đến lúc đó, thợ săn hề áy náy mà xoay người rời , chỉ còn lại người đáng thương giãy giụa bên trong nghỉ.

      Rửa bát xong, đem bỏ vào trong máy sấy. Ninh Vi Nhàn cởi bao tay rồi rửa tay, còn chưa kịp lau, vật lông mượt chạy đến chân ngừng làm nũng, kêu “Gâu gâu” dứt. Lau tay xong, ôm Chocolate từ dưới đất lên, tiểu tử tròn vo mắt đen như mực nhìn chằm chằm, bên trong mắt hơi nước bao phủ, đáng làm cho lòng người biến hóa: “A… Em sao thế? Có phải chưa được ăn no ?”

      Chocolate giống như nghe hiểu được lời , cọ xát vào ngực , sau đó kêu “gâu gâu”.

      Ninh Vi Nhàn đau lòng sờ sờ đầu nó: “Giờ mua có được ? Lập tức có đồ ăn nha.”

      Được nữ chủ nhân dịu dàng an ủi, lúc này Chocolate mới dần dần bình tĩnh lại, nằm trong ngực Ninh Vi Nhàn ngủ thiếp .

      Nhìn chú chó yên lặng, Ninh Vi Nhàn cảm thấy đời này chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy. mím môi cười, nhịn được cúi đầu hôn cái chán đầy lông của Chocolate. Tên tiểu tử này còn , hơn nữa lại thông minh, nhìn giống như đứa trẻ.

      Nhìn vợ vừa ôm vừa hôn con chó rất thân mật, Nhan Duệ cảm thấy ghen tị, con ngươi đều muốn trừng ra ngoài. khó chịu từ lâu rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp cướp vợ và đuổi con chó , ba phút sau, nhanh chóng nghĩ ra được biện pháp: “Vi Nhàn, muốn siêu thị phải ? cùng với em, bây giờ luôn.”

      Nghe Ninh Vi Nhàn thoáng sửng sốt, mở to mắt nhìn , thể tin được những điều mình nghe thấy: “… cùng em?”

      Thấy mình thành công thu hút chú ý của vợ, Nhan Duệ rất hài lòng, từ ghế đứng dậy đẩy lên lầu --- dĩ nhiên quên đem Chocolate để xuống dưới: “Đúng vậy, chúng ta thay quần áo, cùng nhau .”

      Ninh Vi Nhàn cứ như vậy bị đẩy lên lầu, vui mừng khiến cho quên Chocolate
      Chương 22:

      Edit: meoluoihamngu

      Nhan Duệ chưa bao giờ siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, cho nên cảm thấy hiếu kỳ đối với nơi này, trước kia Ninh Vi Nhàn cũng giống như , nếu kết hôn, có thể sống mãi trong ánh hào quang của cha mẹ, chính xác chính là cả đời này cũng đừng nghĩ đến những nơi của “những người cấp thấp”. Giống với Ninh Vi Nhàn trước kia, Nhan Duệ giống như bà Lưu vào trong khu vườn lộng lẫy, cướp xe đẩy tay Ninh Vi Nhàn, sau đó ôm lấy bả vai Ninh Vi Nhàn, hai người thân mật làm cho rất nhiều nam nữ liếc mắt.

      “Duệ, thích loại này hay loại này?” Ninh Vi Nhàn đẩy tay Nhan Duệ ra, lấy hai gói mỳ Ý kệ, hỏi ý kiến Nhan Duệ.

      “Em thích loại nào?” trả lời hỏi ngược lại, hơn nữa rất bất mãn việc thoát khỏi, lại đem kéo trở lại.

      “Ừ… Loại nào cũng được.”

      “Vậy cái này được rồi.” Ngón tay Nhan Duệ chỉ gói bên tay trái của , sau đó lấy nó đem ném vào trong xe đẩy: “Dù sao cũng kén ăn, chỉ có mấy loại rau ăn thôi, em thích em cứ mua, thế nào cũng được.”

      Lời của làm cho tim ấm áp, Ninh Vi Nhàn nhịn được mím môi nở nụ cười, nhìn xung quanh, móc từ trong túi áo ra danh sách những đồ cần mua, trong miệng còn lẩm nhẩm: “Ừ… Còn thiếu rau, thịt, tương salad, gia vị,…” Mấy chữ cuối lẩm nhẩm trong miệng. Nhan Duệ thấy miệng vợ đóng mở, nhưng nghe cái gì, liền nghiêng mặt tiến sát gần hỏi: “Vi Nhàn, em vừa mới đọc cái gì?”

      Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm bọn họ, đây là đôi kim đồng ngọc nữ, người đàn ông tuấn, người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, nhất là khi hỏi gò má người đàn ông áp vào bên tai người phụ nữ, hai người nhìn rất tình cảm, tiểu thuyết và phim thần tượng quả nhiên gạt người, ai kết hợp hoàn mỹ như vậy tìm thấy được trong cuộc sống? Có rất nhiều người vừa len lén nấp vừa cầm điện thoại chụp lại, nhưng Ninh Vi Nhàn và Nhan Duệ chú ý chút nào, vì và chồng mình thân mật có gì sai, hoặc có thể do quen được nhiều người chú ý, cho nên ai cũng quan tâm đến xung quanh --- dù sao bọn họ cũng chỉ đến đây để mua đồ, mọi người chụp ảnh hai người đều quan tâm: “Ách… có, có.”

      ràng là chột dạ. Chân mày Nhan Duệ nhướng cao, mắt hoa đào khẽ nháy câu hồn bất kể người phụ nữ nào, tất cả người phụ nữ ở đây đều tự chủ được đem ánh mắt đặt người , khi hôn Ninh Vi Nhàn, có người tỏ ra ghen ghét, Ninh Vi Nhàn lúng túng muốn đem danh sách giấu , cho nên căn bản chú ý xung quanh. Về phần Nhan Duệ --- đây là thói quen của , còn thích cái cảm giác được người khác chú ý. cách khác ở ngoài những là lãng tử đào hoa, còn là vương tử cao quý. ra cũng giống như hoàng tử, hoàng tử rất nhiều tiền: “ có sao?” Trán áp sát vào trán Ninh Vi Nhàn, hơi thở hai người rất gần, rất là thân mật. Mặt Ninh Vi Nhàn hồng lên rất nhanh, có chút xấu hổ nhìn xung quanh, có thói quen ban ngày ban mặt ở nơi công cộng thân thiết với nhau, nhưng đành phải theo ý Nhan Duệ, cho dù là thói quen thích vẫn chịu được, nhưng mà Nhan Duệ hỏi có đánh chết cũng trả lời: “, có…”

      Giọng yếu ớt, ràng là dối. Mắt Nhan Duệ híp lại, giả bộ cúi đầu xuống hôn miệng , làm cho Ninh Vi Nhàn sợ đến mức cả người cứng ngắc. Lúc nghĩ hôn , Nhan Duệ liền dừng lại, lấy mất tờ giấy. Ừ.. Tờ giấy? Trong nháy mắt Ninh Vi Nhàn bị sợ hãi làm cho tỉnh lại. hoảng hốt nhìn Nhan Duệ, tay bé sờ túi quần mình – danh sách mua đồ quả nhiên thấy, người đàn ông này là trộm sao? Tại sao động tác so với trộm còn nhanh hơn? “Duệ, nhanh trả cho em -- ” xong liền đưa tay ra lấy, Nhan Duệ sớm nhìn thấu ý đồ của , thân thể cao lớn di chuyển, chỉ đem tay giơ lên cao, Ninh Vi Nhàn với cũng tới. ra được 168cm tính là thấp – nhưng đứng trước mặt Nhan Duệ cao 185cm, vẫn khó khăn để với tới. Vì vậy Nhan Duệ dựa vào ưu thế chiều cao xem tờ giấy viết những gì: “ xem chút… Còn có --- A, sữa tắm, nước rửa tay, áo lót, băng vệ sinh -- ”

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy mặt mũi của đều bị mất sạch, che mặt dám chuyện, nguyện ý nằm yên trong ngực Nhan Duê, tay bé liền tránh thoát khỏi trói buộc của để bỏ , nhưng bị Nhan Duệ kéo lại. tại hai người kết hợp giống như trẻ sinh đôi, ai cũng đừng nghĩ chạy. Bất đắc dĩ, Ninh Vi Nhàn phải úp mặt vào lồng ngực Nhan Duệ --- vì ai dạy đọc lớn tiếng như vậy, giống như sợ người khác biết ấy! Xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn lại: kinh ngạc, buồn cười, hâm mộ,… Đủ loại, rất nhiều ánh mắt mà biết nữa “ cần đọc, cần đọc -- ” lắc lắc đầu, nhưng Nhan Duệ đọc, cười! Có câu thỏ tức giận cắn người, huống chi là Ninh Vi Nhàn? xấu hổ, sao có người lại ra mấy cái này? Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên ra ngoài mua băng vệ sinh được … “ nên cười!”

      Nào biết vừa , Nhan Duệ những ngừng cười, ngược lại còn cười vui vẻ hơn! Ninh Vi Nhàn phồng má bất mãn, dám nhìn mọi người mua đồ xung quanh – ô ô, mọi người cười nhạo đến chết mất, muốn nổi tiếng. Nhan Duệ cười đủ rồi, Ninh Vi Nhàn xấu hổ đến chết, nhịn cười hôn mặt , : “Cài này có gì thể , cũng cười em.”

      cười. Trong lòng Ninh Vi Nhàn châm chọc. Ôm bả vai vợ, Nhan Duệ vô cùng tuấn nhìn xung quanh, lại nhìn bảng chỉ dẫn trong siêu thị, mang Ninh Vi Nhàn quẹo trái vòng quẹo phải vòng, khi Ninh Vi Nhàn ý thức được, bọn họ đứng ở hàng bán băng vệ sinh: “Em bình thường hay dùng loại nào?”

      hỏi tự nhiên như vậy, tự nhiên giống như hỏi sáng nay ăn gì. Ninh Vi Nhàn giống , xấu hổ biết phải làm sao, bình thường người làm nữ trong nhà giúp chuẩn bị, chưa bao giờ tìm hiểu mình dùng loại nào? Nhan Duệ giống như sợ chưa đủ lúng túng: “Vậy để chọn cho em.” xong tự nhiên cầm lên bọc “ABC”, “Cái này hình như có vẻ tốt.” lật tới lật lui nhìn ngày sản xuất với cách sử dụng cần phải biết, sau đó quay sang Ninh Vi Nhàn hỏi ý kiến của , hoàn toàn thấy bên cạnh có mấy học sinh nữ chọn đồ.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 23:

      Edit: meoluoihamngu

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy mặt mũi của đều bị mất hết, Nhan Duệ vẫn bỏ qua cho , thấy đùa càng ngày càng cao hứng: “Duệ…”

      “Sao thế, em thích loại này?” Nhan Duệ giống như hiểu Ninh Vi Nhàn muốn điều gì, cau mày: “Loại kia, em dùng rồi, cảm thấy thế nào?”

      Nhìn chằm chằm băng vệ sinh “Sophie” trong tay , mặt Ninh Vi Nhàn hồng sắp rỉ máu, lúng túng nhìn xung quanh, quả nhiên, mấy bé nhìn chằm chằm bọn họ, quá mất mặt, mất thể diện! nhịn được đưa tay kéo Nhan Duệ: “Em có thể tự chọn, mua cái khác trước có được ?” Ông trời, nên cho cùng, sớm biết xảy ra chuyện như vậy, đánh chết cũng để chuyện này xảy ra. Tóm lại, có lần thứ hai, tuyệt đối ! Mặc dù ngượng ngùng, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, dù hiểu nhiều thứ, nhưng thế giới này người đàn ông nguyện ý mua băng vệ sinh cho vợ rất ít, chứ đừng là quang minh chính đại mua. càng nghĩ, lại thấy mình gả cho đúng người, tương lai tươi đẹp ở trước mắt, tất cả đều tốt đẹp khiến dám tin.

      “Vậy trước mua áo lót giúp em được ?” Nhan Duệ thay đổi đối tượng, đôi mắt hoa đào cười đến híp lại, cố ý làm Ninh Vi Nhàn cảm thấy xấu hổ: “Nhân tiện đổi luôn mấy bộ đồ ngủ mới được ? vừa mới thấy mấy cái áo ngủ gợi cảm -- ”

      “Em lấy ABC.” Ninh Vi Nhàn quả quyết cắt đứt lời của , có cảm giác nếu mình tiếp tục nghe tiếp những lời chết biết chừng. “Loại này được rồi.” xong lấy băng vệ sinh, bỏ vào trong xe đẩy, bỏ quay đầu lại, Nhan Duệ ở sau lưng nở nụ cười, bỏ gói băng vệ sinh khác ở tay xuống rồi vội vàng đuổi theo, trong miệng còn kêu: “Vợ, vợ chờ lát ~~”

      Ninh Vi Nhàn về phía trước, khóe miệng nhịn được cong lên. Những điều tốt đẹp này chân , giống như nằm mơ. Ai có khả năng? Ai Nhan Duệ thích hợp làm chồng chứ? đối với tốt như vậy, tốt đến mức còn muốn rơi nước mắt. Nhan Duệ vài bước đuổi kịp , kiên trì ôm lấy bả vai , biết muốn bày tỏ thân mật giữa vợ chồng hay là vì phòng ngừa ở trong siêu thị Ninh Vi Nhàn bị người khác đụng vào: “Được rồi được rồi, em tức giận ? đùa làm em cảm thấy khó chịu sao?” có chút bận tâm nhìn mặt Ninh Vi Nhàn có chút cảm xúc nào, quá lạnh nhạt, cho nên mới trêu chọc . Con người sống được bao nhiêu lâu, phải sống cho cho tốt, tốt cho chính bản thân mình, vì sao lại làm?

      “Em có tức giận.” Ninh Vi Nhàn cười ngọt ngào, tay bé cầm xe đẩy, nắm lấy tay Nhan Duệ: “Em chỉ vui mừng thôi.”

      Chân mày Nhan Duệ cau lại, nhưng có hỏi vì sao vui mừng, hai người đến khu vật nuôi chọn thức ăn cho Chocolate, mua thêm mấy món đồ chơi cho nó, rồi đến khu nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay là thứ năm, siêu thị giảm giá, đám các bà mẹ đứng trước gian hàng khuyến mãi cướp đồ rất vui vẻ. Ninh Vi Nhàn sững sờ nhìn phía trước, cảm thấy biết rất nhiều. Nhan Duệ nhìn vẻ mặt buồn cười của , nắm bả vai rồi sang đề tài, hỏi: “Buổi trưa hôm nay ăn gì?”

      “Buổi trưa?” Ninh Vi Nhàn sửng sốt “ muốn ăn cái gì?”

      “Chúng ta mang đồ về nhà, rồi ra ngoài ăn được ?” cười cười, nhìn . “Giống như hẹn hò được .”

      Ninh Vi Nhàn dĩ nhiên đồng ý, vì chỉ có hai người ăn với nhau, những đồ kế tiếp cũng mua rất nhanh, lâu sau liền mua xong toàn bộ, tay Nhan Duệ đẩy xe đẩy, tay ôm vai Ninh Vi Nhàn, quầy thu tiền có rất nhiều người, bọn họ đứng ở gần cuối cùng, nhưng Nhan Duệ thấy sốt ruột, là hiếm thấy, ngày thường có hẹn nếu đối phương đến hẹn muộn phút, hai lời đứng dậy rời . Hôm nay dạo siêu thị cùng với vợ của mình, buổi sáng mua đồ còn phải phiền não, trả tiền còn phải xếp hàng, chút đều cảm thấy thú vị, chỉ thừa dịp Ninh Vi Nhàn chú ý liền cầm tay hôn lên mặt , làm cho có cảm giác thoải mái vô cùng. vất vả mới đến lượt hai người, thu ngân len lén nhìn hai người, Ninh Vi Nhàn lấy ví tiền trong túi ra, mới thấy Nhan Duệ nghiêm túc nhìn cái gì đó. Phản ứng đầu tiên của phải nhìn xem nhìn cái gì, mà hỏi trước: “Sao vậy?”

      Nhan Duệ lên tiếng, chỉ sờ sờ cằm,bĩu môi bảo Ninh Vi Nhàn nhìn phía trước. ra là ở gần quầy thu ngân có gian hàng , phía bày kẹo cao su, khăn ướt, giấy lau, còn có --- áo mưa an toàn. Khuôn mặt nhắn đỏ bừng, Ninh Vi Nhàn thể tin được trong đầu Nhan Duệ muốn cái gì, mím môi giả bộ như nhìn thấy, sau đó lập tức quay đầu, bộ dáng nghiêm túc, Nhan Duệ phải là , lấy mấy gói ném vào trong đống đồ, Ninh Vi Nhàn trơ mắt nhìn, gương mặt ửng hồng. Tất cả mọi người nhìn…

      Lần đầu tiên Nhan Duệ ôm nhiều đồ như vậy, Ninh Vi Nhàn muốn giúp nhưng đồng ý: “Đây là chuyện của đàn ông.”

      “Nhưng rất nặng…”

      “Có chút đồ ko nặng.” Nhìn ánh mắt tin tưởng của vợ, Nhan Duệ nhíu mày, nhắc lại lần nữa có gạt : “ nặng.” Tuy rằng phải là chuyên gia về thể hình, nhưng cơ bắp người thua kém gì người khác, mười người chưa chắc đánh thắng được . có biện pháp, muốn tán , phải có bản lĩnh. Ninh Vi Nhàn gật đầu, miễn cưỡng tin lời , trước bước , để dẫn đường. Đến bãi đậu xe, Nhan Duệ bảo lấy giúp chìa khóa xe: “Vi Nhàn, chìa khóa xe ở trong túi quần, lấy giúp .”

      Hôm nay mặc quần jean, túi quần dán sát vào thân thể của , nếu Ninh Vi Nhàn đưa tay ra lấy, đụng chạm đến thân thể Nhan Duệ. Cho nên do dự, nhưng Nhan Duệ ôm quá nhiều đồ, hơn nữa, hơn nữa túi băng vệ sinh kia để ngay đầu túi, dễ gây chú ý, dễ gây chú ý… Quên ! Sau khi quyết định xong, Ninh Vi Nhàn cho tay vào túi quần Nhan Duệ, lấy chìa khóa với tốc độ rất nhanh, mở khóa xe, sau đó mở cửa, đưa tay muốn cầm đồ trong ngực Nhan Duệ, nhưng đưa, mà để hết đồ xuống đất, sau đó lấy chìa khóa xe trong tay mở cốp xe. Mắt đào hoa khẽ nheo lại, nhìn ánh nắng mặt trời, lại nhìn vợ mình bị phơi nắng đến ửng hồng, Nhan Duệ quyết định đẩy Ninh Vi Nhàn nhanh vào trong xe: “Em đừng di chuyển, ở yên trong xe chờ .” xong liền đem đồ bỏ hết ra cốp xe, để đồ dùng của phụ nữ vào túi, đồ còn lại để vào túi khác. Ninh Vi Nhàn nhìn thấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, mắt ươn ướt, sắp khóc.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 24:

      Edit: meoluoihamngu

      Cất đồ xong, Nhan Duệ liền ngồi vào ghế lái xe, dọc đường đèn đỏ rất nhiều, may mắn là nhanh, vẫn duy trì ở tốc độ thấp, ngược lại làm Ninh Vi Nhàn bị dọa sợ: “Duệ, sao hôm nay chậm vậy?” nhớ lần đó mang về nhà mẹ chồng tốc độ xe --- vừa xuống xe liền ói.

      “Em choáng váng.” lời ít mà ý nhiều. Đáp án của làm Ninh Vi Nhàn sửng sốt, ngượng ngùng quay mặt , nhưng vẫn nhìn thấy nụ cười dịu dàng mặt . Nhan Duệ nhìn thấy người tỏa ra hơi thở của hạnh phúc, tự chủ được cũng cười theo. Hai người cứ như vậy đến khi trở về nhà, mới vừa mở cửa để đồ xuống thấy Chocolate nằm mặt đất, tư thế ngủ quái dị từ nào có thể miêu tả được. Nhan Duệ định chuyện, vật này liền tỉnh, nó chỉ thừa nhận mỗi Ninh Vi Nhàn, hơn nữa cũng chỉ hôn mỗi mình , Nhan Duệ nó đều mặc kệ. Trước mặt , Chocolate cọ vào chân Ninh Vi Nhàn, bốn móng vuốt bám lấy chịu buông, Ninh Vi Nhàn cười, đành phải cúi người xuống ôm lấy nó, nhìn mũi đen của nó ẩm ướt liền hỏi: “Sao thế, lại đói bụng?”

      Chocolate giống như nghe hiểu lời , lấy đầu cọ tới cọ lui vào ngực Ninh Vi Nhàn, làm Nhan Duệ tức giận đến phát hỏa. kéo Ninh Vi Nhàn, để dựa vào ngực mình, sau đó trừng con chó phá hoại trong ngực , miệng quên châm chọc: “Nó đói cái gì! Em thấy sáng sớm hôm nay nó ăn ít sao?” Con chó phá hoại, sợ mập chết sao. đưa con chó là để chơi đùa, phải để nó tranh thủ tình cảm với ! Ninh Vi Nhàn nhìn cười, sờ đầu Chocolate: “Ăn thêm chút nữa được rồi, nó cũng ăn nhiều lắm.” xong liền bảo Nhan Duệ buông tay ra để lấy đồ ăn cho nó. A, đồ mới mua cũng phải cất . Nhan Duệ để mới lạ, tức giận trừng mắt nhìn Chocolate cái, ấn hai vai Ninh Vi Nhàn để ngồi xuống ghế salon, sau đó chính mình tự mở tủ lạnh, đem rau thịt trái cây nhét vào, cuối cùng mới mở đồ hộp đổ vào đĩa của Chocolate bưng đến. Mẹ kiếp, phục vụ người --- , là chó chứ? Ngay cả ba mẹ cũng chưa bao giờ được hưởng thụ qua đãi ngộ này! là cái gì thế này. Nhan Duệ cảm thấy kì lạ, nhưng nụ cười của Ninh Vi Nhàn làm quên mất suy nghĩ của mình. ngồi xuống ghế salon, tay ôm lấy bả vai Ninh Vi Nhàn, kéo đầu dựa vào vai , đem chú chó phá hoại trong ngực bỏ xuống, nhìn nó vùi đầu vào trong đĩa thức ăn, cười : “Nên gọi nó là đầu heo mới phải, nên gọi là Chocolate.” Nhìn nó ăn kìa, rất giống con heo.

      “Nhưng em cảm thấy cái tên Chocolate nghe rất êm tai.” Đầu Ninh Vi Nhàn từ vai Nhan Duệ ngước lên , đưa tay sờ đầu Chocolate cho đến khi lông nó rối bù: “Vừa đáng lại thông minh, đúng là con chó ngoan.”

      “Gâu gâu.” Cho dù vui mừng vì được ăn, nhưng Chocolate vẫn đáp lại Ninh Vi Nhàn tiếng. Nhan Duệ càng nhìn càng thấy vừa mắt, liếc mắt xem thường nó, hỏi: “Vi Nhàn, đói, chúng ta ra ngoài ăn cơm có được ?”

      “Được.” đồng ý rất nhanh. “ ăn cơm ở đâu?”

      “Ăn cơm tây được ?”

      Ninh Vi Nhàn suy nghĩ chút: “Cũng được, thích là được.”

      “Vậy chúng ta luôn bây giờ .” xong liền kéo . Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên nhìn . “Sao lại gấp như vậy, rất đói sao? Có muốn em lấy ít đồ cho ăn trước ? Trong tủ lạnh còn bánh ngọt --- ”

      cần, muốn ăn cơm Tây.” Nhan Duệ rất kiên trì. Bình thường Nhan Duệ muốn làm gì Ninh Vi Nhàn đều từ chối, mặc dù muốn ở lại cùng với Chocolate, nhưng vẫn đứng dậy, Chocolate ăn xong hết thức ăn trong đĩa, định , cả người liền bị Nhan Duệ ôm đẩy ra ngoài.
      Chương 25:

      Edit: meoluoihamngu

      Thời gian ăn cơm cũng lâu, Nhan Duệ mang Ninh Vi Nhàn đến nhà hàng đồ ăn Tây nổi tiếng ở thành phố S, ngày thường muốn ăn đồ ăn ở đây cũng phải xếp hàng trước, mặc dù Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ , nhưng cũng nghe đến danh tiếng của nhà hàng này, lúc Nhan Duệ mang vào vẫn còn cảm thấy kỳ quái đặt chỗ lúc nào, hay là nhà hàng này cũng là trong những sản nghiệp của nhà họ Nhan, có gian phòng đặc biệt chuẩn bị cho người nhà họ Nhan. Nhan Duệ đưa cho Ninh Vi Nhàn rượu khai vị, bảo uống, rượu này nồng độ cao, hơn nữa Ninh Vi Nhàn cũng được coi là người có tửu lượng, cho nên từ chối . Sau đó đồ ăn được mang lên, hai người ăn bữa chính mất gần hai giờ, hơn nữa còn ăn điểm tâm ngọt và trái cây, ăn xong đến xế chiều! Nhan Duệ nhìn đồng hồ tay, nhịn được kích động đề nghị: “Thế nào, chúng ta uống trà được ?”

      Ninh Vi Nhàn đè nén rất lâu: “… Nhưng em no rồi.” Lần đầu tiên ăn no như vậy. “Ừm… Về nhà . biết Chocolate ở nhà thế nào.” Nó còn như vậy, biết đặc biệt chuẩn bị cho nó “nhà cầu ”. Nghe lời Ninh Vi Nhàn , mặt Nhan Duệ cứng đờ. Tại sao lại về con chó phá hoại kia chứ? Mắt đào hoa xoay hai vòng, quyết định đem ý nghĩ của bóp chết: “Vi Nhàn, chúng ta dạo chút, phải em vẫn còn đồ chưa mua sao?”

      “Đồ?” Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên. “Đồ gì?”

      theo em biết.” xong đứng dậy cầm lấy tay , kéo đến cửa phòng, quản lý nhà ăn đứng ở đó, Nhan Duệ thuận miệng câu “Mùi vị trứng cá muối được ngon lắm.”, liền nắm tay Ninh Vi Nhàn qua quản lý hóa đá để ra ngoài, hoàn toàn chú ý đến câu của làm người ta chịu đả kích bao nhiêu. Sau khi rời khỏi đấy, Ninh Vi Nhàn mới hỏi: “Trứng cá muối ngon sao?” Sao thấy vậy chứ?

      có, rất ngon.” Nhan Duệ nhíu mày, móc chìa khóa xe. “Trứng cá muối Ý chính tông, chút vấn đề cũng có.”

      “Vậy những lời vừa ---”

      có biện pháp.” nhún vai. “Vị quản lý này nổi tiếng là trái tim trong suốt.” Mỗi lần đến nơi này ăn cơm, kiến nghị vị kia giống như cha mẹ chết, với mấy câu, tiết kiệm thời gian lãng phí của mình. Ninh Vi Nhàn nhịn được cảm thấy buồn cười, hoàn hồn lại mới phát con đường này chưa thấy qua, trong lòng sợ hãi, có dự cảm chẳng lành: “Duệ, chúng ta đâu vậy? Con đường này… Đây là chỗ nào?”

      “Mang em bán.” Nhan Duệ trêu đùa , sau đó nghiêng đầu hôn lên má : “Sợ chưa?”

      “Bán được tiền chia ba bảy được ?”

      Nhan Duệ kinh ngạc. “Em ba bảy?”

      “Tất nhiên là em bảy ba.” Ninh Vi Nhàn lấy giấy lau mặt, trong xe mở điều hòa khí, nhưng vẫn cảm thấy người dính nhơn nhớt, giống như dính cái gì đó. “Người bị bán là em, chỉ là người bán, sao lại được nhiều như vậy chứ?”

      “Vậy em cảm thấy có thể bán được bao nhiêu?” Nhan Duệ cười hì hì cùng . “Mười đồng được ?”

      “Qúa ít chứ sao?” Ninh Vi Nhàn bĩu môi, vẻ mặt giống tiểu thư khuê các, ngây thơ giống như nữ sinh . “ bằng em nhặt ve chai.”

      được, nếu em nhặt ve chai, người ta chồng em có trách nhiệm đúng ?” Môi mỏng khẽ , thành công rời chú ý của . “ bán nữa.” Bởi vì đến nơi. Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mày thanh tú khẽ nhếch lên. “Nơi này là…”

      “Đây là sản nghiệp nhà chúng ta, , dẫn em mua đồ.” xong, Nhan Duệ bước xuống xe, sau đó đến chỗ Ninh Vi Nhàn lịch mở cửa xe cho . Nhìn bàn tay của , Ninh Vi Nhàn vẫn có chút hiểu. “Mua đồ?” Mua đồ gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :