1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13


      Ninh Vi Nhàn bị đau đớn làm cho tỉnh dậy.

      "A.." ngồi dậy, cúi đầu kêu đau, chăn mỏng tuột xuống lộ nửa người trắng như ngọc, ánh sáng chiếu vào nhìn giống như thần Venus, xinh đẹp khiến người khác có cách nào hô hấp được.

      Đau quá.

      Đầu vẫn còn mê man, tối hôm qua là quá mức điên cuồng, mới biết "chuyện" bao lâu, làm sao chịu được chiếm đoạt mãnh liệt như vậy chứ?

      cái tay lớn giúp kéo chăn mỏng lên, che khuất cảnh xuân bị lộ ra ngoài, Nhan Duệ cười cười cúi người xuống hôn lên môi hồng của , trầm thấp : "Bữa sáng chuẩn bị xong, nên rời giường rồi."

      Ninh Vi Nhàn lúng túng gật đầu, đôi tay cầm lấy góc chăn chịu buông, Nhan Duệ cười mỉm nhìn , khuôn mặt nhắn vì vậy mà càng lúc càng hồng, càng lúc càng hồng... Rốt cục, câu: ", trước tiên có thể ra ngoài lúc được ?"

      Nhan Duệ cười vô lại lộ ra hàm răng trắng: "Tại sao phải ra ngoài?"

      Mắt to trừng : "Bởi vì em phải mặc đồ."

      "Vậy tại sao em mặc đồ mà phải ra ngoài, cái logic gì đây?" Nhan Duệ giống như cực kỳ buồn rầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú ỉu xìu, dáng vẻ giống như có chết cũng chịu ra ngoài.

      Editor: Queen - DĐLQĐ

      bàn tay bé nắm góc chăn, dùng sức xiết lại rồi lại buông ra, "Làm gì có người giống như chứ, làm thân sĩ chân chính để phụ nữ khó chịu!"

      Nghe vậy, Nhan Duệ nhếch cao mày kiếm, lại hôn trộm lên môi cái, cười: " cũng khoong phải thân sĩ." chỉ là lãng tử thôi, hai chữ thân sĩ này sợ rằng mãi mãi cũng người .

      "..." Ninh Vi Nhàn mấp máy môi, thể tin được thế giới này lại có loại đàn ông da mặt dày đến vậy! vừa tức vừa xấu hổ quay mặt quay bên, hàm răng cắn môi dưới chặt, ngón tay dùng sức đến nỗi trở nên trắng bệch.

      Thấy mình giỡn hơi quá, Nhan Duệ thức thời lùi bước, chống người đứng dậy, nhìn từ cao, hai tay khoanh trước ngực: "Muốn ra ngoài đó là điều có khả năng, nhưng có thể xoay mặt quay chỗ khác, có được ?"

      Cũng phải chợ mua thức ăn, lại còn cò kè mặc cả!

      Tuy và Nhan Duệ kết hôn lâu, nhưng Ninh Vi Nhàn cũng ít nhiều hiểu được tính cách của , biết chắc là ra ngoài, nhưng tại nhượng bộ, cũng cố chấp nữa, vì thế gật gật đầu: "Được."

      Nhan Duệ vô cùng giữ đúng lời hứa xoay người sang chỗ khác, nhưng miệng vẫn ngừng: " nè, Vi Nhàn, em vẫn xuống được giường sao? Có muốn giúp em mặc quần áo ?" Dù sao cũng rất vui vì có thể cống hiến sức lực vì .

      Sau lưng truyền đến giọng nghiến răng của Ninh Vi Nhàn: " cần, dù sao cũng cám ơn ý tốt của ."

      " cần sao?" Nhan Duệ tiếp tục cà lơ phất phơ đùa giỡn , " thấy em ngay cả quần áo cũng cầm nổi, dù sao tối qua cũng lưu tình."

      thêm cũng vô ích, vốn dĩ Ninh Vi Nhàn da mặt mỏng, làm sao chống lại được người biết xấu hổ như ? chỉ có thể nhanh chóng mặc quần áo, nhưng là nghĩ tới vừa cử động toàn thân đều đau đớn.

      Khẽ hừ tiếng, bàn tay lập tức che miệng lại, chỉ sợ gây nên hứng thú khiến Nhan Duệ quay đầu lại.

      Nhan Duệ sơm nghe được kêu đau, môi mỏng hơi nhếch, tao nhã đến bên cạnh tủ quần áo, ngoài miệng vẫn ngừng trêu trọc : " cũng là tốt bụng thôi, em xác định cần giúp sao?"

      "..., cần, đâu!"

      Tiếng cười trầm thấp phát ra từ miệng Nhan Duệ, tiêu sái xoay người lại, cũng là lúc Ninh Vi Nhàn vừa cái xong nút áo cuối cùng.

      Đưa tay kéo bà xã lên giường, nhân tiện sửa lại vạt áo cho , môi mỏng dương lên dạt dào ý cười: " thôi, ăn xong bữa sáng chúng ta rồi chúng ta về nhà !"

      Nhu thuận gật đầu, Ninh Vi Nhàn chợt nghĩ đến môt chuyện, hôm nay là ngày lại mặt, theo lý mà ngày thứ ba sau khi cưới phải về mẹ đẻ.

      Editor: Queen - DĐLQĐ

      Chần chờ ngẩng đầu, muốn lại thôi.

      Nhan Duệ nhìn thấy chần chờ, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Ừ..." Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu nhìn , trong ánh mắt tràn đầy trông ngóng, "Hôm nay là ngày lại mặt, chúng ta phải về sao?"

      Bàn tay to xoa xoa cằm, Nhan Duệ suy nghĩ chút, hớn hở : "Đương nhiên."

      Ninh Vi Nhàn liền nở nụ cười mỹ lệ, nhưng giây sau lời của Nhan Duệ khiến từ thiên đường rơi xuống địa ngục, "Hôm nay có việc, mình em trở về , để tài xế đưa em về, đường cẩn thận đường cẩn thận chút." Lúc những lời này trong mắt tràn đầy ý cười, giống như lòng suy nghĩ cho , nhưng Ninh Vi Nhàn cảm nhận ràng, đôi mắt đào hoa kia chút thiệt tình nào.

      cúi đầu xuống, trầm thấp đáp tiếng: "Được."

      "Ừ, vậy chúng ta xuống ăn cơm thôi." Nhan Duệ cười nắm bàn tay non mịn của dắt .

      Ninh Vi Nhàn cũng gì, dịu dàng theo xuống dưới nhà.

      muốn nghĩ nhiều, dù sao họ cũng mới kết hôn được ba ngày, đến tình cảm gì gì đó quá quá xa vời, dù sao nữa cũng từ từ mới được, vội gì chứ? Từ từ đến thôi, phải đều có công mài sắt có ngày nên kim sao? Chỉ cần kiên định, có khó khăn gì thể vượt qua chứ.

      Nghĩ vậy, liền vui vẻ, mặc cho Nhan Duệ nắm tay dắt xuống lầu.

      Bữa sáng cực kỳ phong phú, có kiểu Trung có kiều Tây tùy ý mà lựa chọn, luôn luôn thích kiểu Trung Quốc, ly sữa đậu nành, mấy đĩa thức ăn, bát cháo là đủ, mà Nhan Duệ lại là người thích ăn kiểu Tây, vừa mới ngồi xuống người làm đưa lên cà phê nồng đậm mà thích.

      Hai vợ chồng nhà họ Nhan ra khỏi nhà từ sớm, Nhan Tư Tư vẫn chưa dậy, cho nên bàn cơm cũng chỉ có và Nhan Duệ.

      Bàn tay to thon dài nâng ly cà phê lên khẽ nhấp cái, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn chằm chằm hành động của Ninh Vi Nhàn.

      Tướng ăn của cực kỳ nhã nhặn thanh tú, giơ tay nhấc chân giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tôn quý. Khuôn mặt tuyệt mỹ nụ cười thản nhiên, cực kỳ tiêu chuẩn, nhưng lại quá thân thiện cũng làm người ta chán ghét, giữa đúng khoảng cách giữa vừa vặn, hoàn mỹ nhưng có sức sống, giống như là cửa kính tinh xảo, nhưng có linh hồn.

      luôn luôn có hứng thú với loại phụ nữ như vậy, họ cũng giống với những người phụ nữ khác, tự động dâng đến cửa, vì vậy chơi hoài cũng chán.

      Lại uống hớp cà phê, Nhan Duệ ngước mắt nhìn Ninh Vi Nhàn hỏi: " mình về nhà sao chứ?"

      Ninh Vi Nhàn ngẩn ra, đôi mắt đẹp lóe lóe, sau đó lắc lắc đầu, cười miễn cưỡng: " có gì."

      Lần đầu tiên lại mặt, chú rể lại về cùng dâu, nhưng mà... Người này phải ai khác mà chính là Nhan Duệ! giống như cơn gió, có đuổi cũng kịp, theo cũng kịp, chỉ có thể đứng đợi tại chỗ chờ quay lại, cho dù chỉ là cái liếc mắt, cũng thỏa mãn rồi.

      "Ừ." cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, môi mỏng dương lên, " có hẹn, trước đây."

      Là hẹn với phụ nữ sao?

      hỏi, cũng biết.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14


      Tay Ninh Vi Nhàn thìa khẽ dừng chút, sau đó gật gật đầu: "... Được."

      Nhan Duệ cực kỳ hài lòng khi nhu thuận nghe lời như vậy, chỉ uống cà phê, ăn vài miếng hịt hun khói xào trứng, liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, trước khi còn khẽ hôn lên má Ninh Vi Nhàn.

      nhàng mà, giống như là cánh bướm phất qua.

      Do đắm chìm trong vui sướng nên Ninh Vi Nhàn chú ý tới, cái hôn này chỉ là hôn cho có lệ, có chút tình cảm nào, giống như thường ngày Nhan Duệ vẫn hay làm với đám oanh oanh yến yến vậy, cho chút ngọt, họ quấn lấy nữa, bởi vì họ đều biết, người đàn ông giống như Nhan Duệ chắc chắn thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào, họ cố tình ngây cũng chỉ muốn chú ý mà thôi.

      Editor: Queen - DĐLQĐ

      Cho dù chú ý của cũng được lâu lắm, cho dù chỉ cái chớp mắt.

      chính làn kiếp số của phụ nữ, mỗi người phụ nữ nhìn thấy đều tự chủ được biến thành con thiêu thân, cố hết sức để trở thành phong cảnh đẹp nhất đời , nhưng họ lại ý thức được đối với Nhan Duệ mà mỗi người trong số họ cũng chỉ là phong cảnh ven đường mà thôi, tương lai vĩnh viễn có thứ tốt đẹp hơn chờ đợi , mong mỏi , mà vĩnh viễn dừng lại ở đầu đường nào cả.

      Cho dù có gia đình đợi , cho dù có người phụ nữ mang danh vợ , đối với cũng có gì khác biệt.

      người lãng tử có tim, nhất định là kiếp nạn thống khổ nhất đời này của người phụ nữ.

      Lúc Ninh Vi Nhàn bước vào cửa nhà họ Ninh, ba Ninh ngồi vào xe do lái xe mở cửa để đến công ty, lúc nhìn thấy cũng chỉ hơi gật đầu qua cửa kính xe, mặt chút thay đổi, cũng với câu nào, hình như đối với ông mà con mới gả ba ngày này, có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      Hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, Ninh Vi Nhàn xuất thần tới phòng khách, còn chưa kịp hoàn hồn nghe thấy giọng nữ cao quý nhàn nhạt có chút cảm tình: "Vi Nhàn, thục nữ chân chính có động tác cắn môi như vậy, mới lấy chồng có ba ngày mà quên hết những lễ nghi mẹ dạy con sao?"

      Giọng uy nghiêm tôn quý như vậy, ngoại trừ Ninh phu nhân ra còn ai nữa.

      Ninh Vi Nhàn lập tức ngừng động tác cắn môi của mình, hơi thấp thỏm, giọng gọi: "Mẹ."

      "Ừ." Ninh phu nhân khẽ vuốt cằm, coi như là trả lời, sau đó liền tao nhã ngồi xuống hế so pha, người làm lập tức mang trà bánh lên, nhưng cũng chỉ để chưng cho đẹp mắt, ngoại trừ bữa ăn chính và trà chiều ra Ninh phu nhân chắc chắn ăn gì nữa, cho dù đói cũng vậy.

      Đây là biểu của tiểu thư quý tộc, vài chục năm nay cũng chưa bao giờ thay đổi, thậm chí sau khi có con, bà cũng dạy con mình làm như vậy, do vậy mới thành công đào tạo tiểu thư khuê các Ninh Vi Nhàn hoàn mỹ.

      Bà hất cằm lên, : "Ngồi ."

      Ninh Vi Nhàn gật đầu: "Cám ơn mẹ."

      Hai mẹ con cứ ngồi đối diện nhau như vậy, nhưng gì, từng giây từng phút trôi qua, lòng bàn tay của Ninh Vi Nhàn đổ đầy mồ hôi, cho dù có giáo dục thành công nữa vẫn luôn khao khát tình thương của nẹ, nhưng Ninh phu nhân vĩnh viễn là Ninh phu nhân, người ngoài vĩnh viễn bao giờ nhìn thấy bà tóc tai rối bời dù chỉ lần, bà luôn luôn cao quý, cao quý đến nỗi thể tưởng tượng nổi. Giống như mỗi người ở trước mặt bà, đều thấp kém, bé như hạt bụi, cho dù xách giày cho bà cũng đủ tư cách.

      Nhưng tính tình bà cao ngạo, lạnh lùng cũng đúng, thậm chí có thể bà hòa ái dễ gần. Nhưng bên trong cái hòa ái dễ gần đó là xa cách và lạnh lùng, lần đầu tiên gặp bà có lẽ cảm thấy được bà rất tốt, cực kỳ dịu dàng, nhưng quen lâu rồi mới biết Ninh phu nhân giống như tượng đá xinh đẹp, lễ độ vĩnh viễn là cao nhã và mang chút tình cảm nào.

      thế giới có cái gì khiến người khác mong muốn hơn là tình mẹ con, nhưng người nhà họ Ninh chính là như vậy, thích người khác, cũng thương chính mình, thậm chí là có tình thương.

      Cho nên, Ninh Vi Nhàn mơ mộng muốn có gia đình hạnh phúc, nhất định là bị thương tích đầy mình.

      Chỉ có thương tổn mới khiến con người trưởng thành, đây mãi mãi đạo lý thay đổi.

      Ninh phu nhân bưng cái ly sứ hoàng gia lên, nhàng uống hớp, dùng thanh điềm đạm tao nhã cao quý với con : "Tuy con được gả cho nhà họ Nhan, nhưng thủy chung con vẫn là con nhà họ Ninh, nên để nhà họ Ninh mất mặt, lại càng nên để mất thân phận."

      Ninh Vi Nhàn im lặng lúc, mới đáp: "... Vâng."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15


      Editor: Queen

      "Ừ, mấy ngày nay sống ở nhà họ Ninh có tốt ?" Cái ly ở tay ngọc xoay vòng, tỏa khí rồi lại quay ngược lại, giọng của Ninh phu nhân thể là thờ ơ, nhưng cũng tuyệt đối bình dị gần gũi. Bà chính là như vậy, đều giữ khoảng cách với tất cả mọi người, bao gồm cả con ruột. Ninh Vi Nhàn gật đầu: "Tốt ạ, họ đều đối xử rất tốt với con."

      "Rất tốt?" Ninh phu nhân nghi hoặc hơi nhếch đầu mày lên, tuy bà làm động tác này nhưng vẫn tao nhã vô cùng, có chút cảm giác bất nhã nào, nhưng Ninh Vi Nhàn lại nhận ra rằng bà tin lời . "Lại , thiếu gia nhà họ Nhan là lãng tử, thanh danh của ta rất xấu, tại con lại nó đối xử rất tốt với con?" ra, ngay khi bà ít chuyện với những người trẻ tuổi nhưng cũng biết Nhan Duệ phóng đãng như thế nào và luôn làm theo ý mình, giờ con lại hai chữ "Rất tốt", là làm người khác dám tin. Đúng vậy, mẹ biết Nhan Duệ là người đáng để phụ nữ phó thác cả đời, nhưng vẫn chút do dự gả con cho ta. Trong lòng Ninh Vi Nhàn vừa chua vừa đắng, nghĩ đến chăm sóc dịu dàng của Nhan Duệ, lại xem lẫn vị ngọt, trong nháy mắt biết cảm xúc đó là gì. "... Đúng vậy, ấy rất tốt với con."

      Editor: Queen - DĐLQĐ

      "Lúc trả lời người lớn, lên chần chờ, như vậy rất lễ phép." Ninh phu nhân liếc cái, để ly sứ trong tay xuống, đôi tay ưu nhã đan vào nhau, nhìn giống nữ thần khó tiếp xúc. Ninh Vi Nhàn phản bác, chỉ đáp lại tiếng "Vâng". Trái lại Ninh phu nhân hơi hơi nhướng mi hỏi: "Con nó đối với con rất tốt, vậy tại sao hôm nay nó về chung với con?" Theo lý thuyết mà ngày lại mặt, thân là chồng mới cưới nên vắng mặt. Mà Nhan Duệ có thể có lý do gì đây? Ai cũng biết ta là người chỉ quan tâm đến hai điều, thích công việc thích lại bất cứ chuyện đứng đắn gì, trong mắt ngoại trừ đua xe chỉ có đàn bà. Vấn đề này, ngay cả Ninh Vi Nhàn cũng có câu trả lời, chẳng lẽ muốn ở trước mặt mẹ mình ta hẹn hò với người phụ nữ khác, cho nên thể về nhà thăm người thân với được? Thôi , ở trước mặt mẹ, bất luận điều gì cũng vô ích, thử qua vô số lần. " ấy * ấy có chuyện bận."

      "Hả...?" Ninh phu nhân cười khẽ tiếng, "Thú vị đây, người đàn ông cả ngày chỉ đắm chìm trong đống phụ nữ và đua xe có chuyện gì bận? Mẹ nghĩ chẳng qua là nó ra ngoài hẹn hò với người phụ nữ nào đó thôi?"

      Tim của giống như bị đâm nhát, nhưng Ninh Vi Nhàn lên tiếng, biết Ninh phu nhân cũng có ác ý, thực tế mẹ có ác ý với bất kỳ người nào hay chuyện gì, bà giống như pho tượng hoàn mỹ, vĩnh viễn đều cảm tình. lúc sau, rốt cục Ninh Vi Nhàn cũng lấy hết dũng khí hỏi: "Mẹ, mẹ có lời muốn với con sao?" Nếu theo bình thường lúc này bà làm spa mới đúng, xuất hện ở phòng khách chờ lại mặt. Mình khờ, phải sớm biết rằng nếu có lại mặt cũng có ai muốn gặp , thà rằng ở lại cái nhà kia mà ngẩn người. Ninh phu nhân lại liếc Ninh Vi Nhàn cái, khóe miệng khẽ nhếch: "Kỳ rất đơn giản, mẹ chỉ muốn với con về những chuyện con nên làm và trách nhiệm khi con là thiếu phu nhân nhà họ Nhan thôi, chỉ là, mẹ nghĩ con nên biết chuyện này chứ?"

      Editor: Queen - DĐLQĐ

      "Vâng" ngẩng đầu, cố gắng gải bộ dáng vẻ như có chuyện gì. "Chỉ cần làm được dáng vẻ như mẹ là được rồi."

      "Con biết là tốt rồi, nhưng có số chuyện rất quan trọng, con phải nhớ kỹ."

      Thấy sắc mặt nặng nề của Ninh phu nhân, tự nhiên Ninh Vi Nhàn cũng căng thẳng, cho rằng là chuyện này rất quan trọng, nếu mẹ làm sao có thể lộ ra vẻ mặt nghiêm túc trăm năm khó gặp này, trong nháy mắt cũng nghiêm túc theo. "Con cũng biết, người con lấy là ai, nhà họ Ninh chúng ta cũng được coi là gia đình giàu có nhưng so với nhà họ Nhan... vẫn là trèo cao, có thể đám cưới lần này được mọi người chú ý, Vi Nhàn, con nên hiểu được, cuộc hôn nhân này là nền tảng, con phải bảo đảm với mẹ chuyện, con có làm được ?" Bà là chuyện gì, chỉ muốn Ninh Vi Nhàn đồng ý với bà, đến lúc đó mặc kệ Ninh Vi Nhàn có nguyện ý hay . Hơn nữa, Ninh Vi Nhàn cũng được phép từ chối. Trề môi cái, Ninh Vi Nhàn biết mình còn có thể gì: "Vâng."

      "Con gả đến nhà họ Nhan, con chính là người nhà họ Nhan rồi, nhưng cũng đừng quên, con sinh ra từ nhà họ Ninh, thể để nhà họ Ninh mất mặt, mẹ cũng muốn nghe thấy mấy người chị em kia của mẹ con nhà họ Ninh có giáo dục thích ghen tuông hoặc có phong cách quý phái gì gì đó." Con cũng biết con trai nhà họ Nhan là loại người gì, cho tới bây giờ mẹ và ba con cũng chưa từng mong đợi nó có thể làm người con rể tốt, bởi vì xét đến cùng trong cuộc hôn nhân này, nó là người chịu thiệt thòi. Cho nên... mẹ muốn con vĩnh viễn tranh giành tình với tình nhân của nó, dĩ nhiên, con nó là tốt nhất, chẳng qua điều đó rất khó xảy ra."

      Ninh Vi Nhàn cắn chặt răng nữa, chỉ sợ mình cẩn thận khiến cho nước mắt rơi xuống.

      "Cuộc hôn nhân của mẹ và con đều là hôn nhân thương mại, nhưng ba con và chồng con giống nhau, Nhan Duệ nổi danh phong lưu vô tình, nếu muốn làm nhà họ Ninh mất mặt con phải học làm người chủ gia đình hoàn mỹ . Đàn ông ở ngài gặp dịp chơi dĩ nhiên mình thể so đo, trăm ngàn lần con thể tức giận hoặc khiến mình trở nên nhen, về điểm này mẹ rất yên tâm ở con, nhưng yên tâm là chuyện, mẹ còn muốn con đáp ứng mẹ... vĩnh viễn thể vì con trai nhà họ Nhan mà tranh giành với tình nhân của nó, làm tổn hại đến danh dự của nhà họ Ninh." Ninh phu nhân nhìn Ninh Vi Nhàn, ánh mắt nhìn như hề có chỉ trích, nhưng lại lạnh muốn chết... đó là chỉ có Ninh Vi Nhàn mới có thể cảm giác được rét lạnh đó.

      ....

      "Vi Nhàn, con hiểu mẹ ?" lâu sau thấy Ninh Vi Nhàn trả lời, Ninh phu nhân hơi tức giận, giọng trầm xuống. Ninh Vi Nhàn cố gắng làm ra vẻ có gì: "... Con biết , con làm được."

      "Như vậy mới đúng." Khó có khi mới nở được nụ cười như có như với con , Ninh phu nhân đứng dậy, "Mẹ muốn spa, con về phòng mình nhìn xem, có cần lấy gì , sau này khi trở về gọi điện cho quản gia, cần đột nhiên chạy về, như vậy có vẻ như có gia giáo."

      "... Vâng."

      "Đúng rồi, Vi Nhàn." Mới vừa bước lên bậc cầu thang, Ninh phu nhân quay đầu lại, " nên giống như đứa con nít nghĩ đến những truyện cổ tích kia, cái thế giới này vẫn có thể sống, hi vọng con nhớ lời khuyên của mẹ. Con cũng còn , còn trong cái tuổi mơ mộng nữa rồi."


      ___________

      cố cày đến khúc chị dày vò ...... nhưng mà hình như nó còn rất dài Aaaaaaaaa.... khi nào mới đến đó đây? Đến đó đọc mới ha ha...

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16


      Về đến nhà, vẫn có ai như trước.

      Ninh Vi Nhàn quen với khí này, an tĩnh, độc, lạnh lùng. ai muốn đến quấy rầy , bởi vì bọn họ đều quên tồn tại của . co người lại trong góc phòng ngủ, người vẫn mặc bộ quần áo dùng để ra ngoài, bộ đồ này thay khi về nhà họ Ninh, lúc này có ai ở đây, để mình chữa vết thương lòng. Ai mà như vậy? Ở bên ngoài bị trăm ngàn vết thương, cuối cùng vẫn là tự mình cứu lấy mình. Nhưng mà... chưa từng có ai giống như , có bất kỳ ấm áp nào, chỉ có nghiêm túc học tập các nghi của giới quý tộc khiến có lấy người bạn.

      Đúng vậy, có người luôn luôn độc, tại sao người đó lại là ? Vì sao cố gắng như vậy nhưng vẫn có gì? Ninh Vi Nhàn ôm đầu, cuộn mình vào sâu trong góc, trước kia cũng là tình trạng này, nhưng khó chịu như bây giờ. Mẹ , thể ly hôn, thể ghen tuông, thể Nhan Duệ. Đúng vậy, mặc dù mẹ tốt nhất là cần, nhưng biết, ý của câu đó là cho phép, thể.

      ngồi trong góc lúc lâu, mãi cho đến lúc cơ thể mỏi rã rời cũng muốn ra. ra lúc này nên bồi dưỡng tình cảm với ba mẹ chồng để dung nhập vào nhà họ Nhan, nhưng... muốn.

      Tại sao lại như vậy chứ? Vì sao có ai quan tâm dù chỉ chút? thế giới có nhiều người hạnh phúc như vậy, vì sao phải người trong số đó? Vì sao?

      Dù là tháng Bảy có mở điều hòa, nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn lạnh thấu xương, hàm răng run lên cầm cập. nhắm mắt lại, biết co rúc ở góc tường trong bao lâu, ai tới quấy rầy , càng có ai đến quan tâm .

      Mãi cho đến khi đèn trong phòng ngủ đột nhiên sáng trưng, hơi kinh ngạc mở mắt, khuôn mặt khuôn mặt tuấn tú của Nhan Duệ xuất trước mắt . giật mình, theo bản năng muốn tránh , nhưng lại quên mình ngồi trong góc, vì thế bi kịch xảy ra, cái ót của va vào tường "Bốp" tiếng động lớn vang lên, Ninh Vi Nhàn nheo mắt lại, giọt nước mắt to bằng hạt đậu lập tức xuất đầy vành mắt.

      Nhan Duệ vừa tức giận vừa buồn cười, liền đưa tay lên xoa đầu , mở miệng hỏi: "Em ngồi ở đây làm gì? Gọi điện cũng bắt máy, kêu em em cũng chú ý, rúc trong góc này làm gì... Tại sao tay lại lạnh như vậy?" cầm lấy bàn tay bé của dùng lực xoa xoa hai lần, giống như thể tin được : "Bây giờ là mùa hè, em, em lại lạnh đến mức phải rùng mình? phải em về nhà mẹ để sao? Tại sao lại quay trở về nhanh như vậy?" hỏi rất nhiều, nhưng Ninh Vi Nhàn cũng trả lời bất kỳ câu nào, chỉ mượn cớ tay Nhan Duệ đụng vào vết thương khi dụng vào từng kiêng nể gì mà chảy nước mắt.

      Nhan Duệ cũng bị làm cho giật mình, biết vì sao Ninh Vi Nhàn lại khóc, hỏi cũng trả lời. Gọi là lo lắng hơi quá, nhưng thấy nước mắt của rơi trong lòng cảm thấy thoải mái là , dù sao cũng là người phụ nữ của , là người vợ mà cưới hỏi đàng hoàng đúng ? "Ngoan, Vi Nhàn, ai bắt nạt em, tại sao em lại khóc?" Vợ của nổi danh trong giới thượng lưu là tiểu thư khuê các, ai cũng chưa thấy qua trường hợp bất nhã hoặc khóc, vậy đây là sao? Vừa mới cưới được vài ngày, tại sao lại khóc thảm như vậy?

      Ninh Vi Nhàn ngừng lắc đầu, thể , có số chuyện chỉ có thể chôn sâu trong lòng, vĩnh viễn cũng thể ra, mặc kệ vì mình hay vì dòng họ. Ai mà có bí mật, nhưng mỗi bí mật đều biến mất, biến mất trong lòng, trở thành phần mộ quạnh đáng thương. Sau đó bắt đầu phân hủy, thê lương có cách nào .

      Thấy khóc đến mức kềm chế được, Nhan Duệ khỏi thở dài, hỏi: "Được rồi, em muốn thôi, nhưng em thể ngồi ở đây nữa, chồng em ôm em lên giường có được ?" Vào lúc này thể rồi mình là hoa hoa công tử hoàn mỹ nhất quan tâm và dịu dàng, có lẽ đối với Nhan Duệ mà đây trong số những chiêu dùng để với tình nhân ở ngoài, nhưng mà đối với Ninh Vi Nhàn mà , chỉ hành động nho này, chính là niềm hạnh phúc trong toàn bộ cuộc đời rồi.

      Có vài người luôn luôn thu hút vô số ánh mắt của người khác nhưng bản than họ lại biết điều đó, có vài người chỉ có thể hèn mọn giấu kín tâm tình của mình. Ai biết được? Người kia có đáng giá hay ? Ai biết được? Người cuối cùng có thể có trăm ngàn vết thương, hối hận ngừng. thế giới này lấy đâu ra mà nhiều hối hận với cơ hội như vậy, bạn lựa chọn, tiến tới, thể lùi về phía sau.

      Nếu Nhan Duệ muốn dịu dàng, ta có thể trở thành người đàn ông dịu dàng nhất đời, khéo léo hiểu lòng người lại chăm sóc tỉ mỉ, thân là phụ nữ có thể tưởng tượng được ta có thể cho bạn mọi thứ, lúc ta đối xử tốt với bạn, bạn cảm thấy mình giống công chúa, trong mắt ngoài ra còn thấy bất kỳ ai, mà khi cái loại đối xử như công chúa đó biến mất, bạn có cách nào buông tay. Mà cái người đối xử với bạn như công chúa đó lại là loại người trở mặt vô tình?

      Ninh Vi Nhàn được ôm đến bên giường, Nhan Duệ kéo chăn đắp cho , sau đó xoay người biết là muốn đâu, lại bị Ninh Vi Nhàn nắm lấy góc áo. kinh ngạc quay đầu lại nhìn , cúi đầu hôn lên môi : " chỉ muốn vào phòng tắm lấy khăn lông cho em lau mặt mà thôi."

      Ninh Vi Nhàn vẫn lắc đầu, chỉ ngước đôi mắt to vô tội lên nhìn, Nhan Duệ cũng lên được đây là cảm giác gì, nếu là đau lòng, cũng chưa đến mức đó, nhiều năm như vậy gặp qua rất nhiều biểu tình điềm đạm đáng , nên sớm luyện thành ý chí sắt đá. Nhưng người phụ nữ này... như thế nào đây? Có lẽ vì là vợ của , cho nên mới có cảm giác kỳ quái đó. Nghĩ vậy Nhan Duệ cũng tự thuyết phục mình, mặc dù đây là người vợ lòng muốn lấy, thậm chí cho tới bây giờ vẫn canh cánh trong lòng chuyện kết hôn, hơn nữa còn ngây thơ giận chó đánh mèo lên người , nhưng mà... trăm ngàn suy nghĩ, đều bị dáng vẻ của Ninh Vi Nhàn rúc trong góc xóa bỏ hết.

      Vì thế, ma xui quỷ khiến, đứng bên giường nhìn người phụ nữ nữ nhân đáng thương vẻ mặt bất lực nắm góc áo , than tiếng, lại tự chủ được cúi người xuống ôm vào lòng.

      Sống hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ Ninh Vi Nhàn cũng biết thế giới này được ôm vào ngực lại ấm ấm áp như vậy. biết nếu nghe theo lời mẹ, nên gần gũi với Nhan Duệ, làm chính mình lún sâu, thương tổn cũng nặng hơn, nhưng mà... ông trời ơi, có thể để cho tùy hứng lần có được ? Ngộ nhỡ kết quả cuối cùng chính là kết quả tốt sao? chừng sau này Nhan Duệ cũng .

      Nằm trong ngực Nhan Duệ suy nghĩ, Ninh Vi Nhàn cảm thấy hạnh phúc như xa ấy lại xa đến mức xa thể chạm vào rồi. ôm chặt lấy ngực của Nhan Duệ, vùi mặt vào ngực , cảm nhận những bắp thịt rắn chắc và hơi thở nam tính trong ngực . Đây là chồng , là người mà muốn sống chung đến già, là hy vọng ỷ lại duy nhất trong đời , muốn buông tay, lại càng nguyện ý buông tay.
      KisaragiYue thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17

      "Đừng ..." Ninh Vi Nhàn ôm chặt lấy Nhan Duệ giọng nỉ non, đôi mắt to tròng nhìn chằm chằm . Nhan Duệ nhíu mày, nhưng vẫn ngồi xuống giường, ôm lấy Ninh Vi Nhàn, hỏi: " chỉ lấy khăn lông thôi, em chờ chút có được ?"

      Ninh Vi Nhàn lưỡng lự lúc lâu, Nhan Duệ cũng kiên nhẫn chờ suy nghĩ, cho đến do dự gật đầu, nghiêng thân người hôn lên trán , sau đó đứng dậy về phía phòng tắm. Chỉ mấy phút sau liền cầm khăn lông ra, Ninh Vi Nhàn kinh ngạc nhìn , thể tin được người đàn ông trước mặt mình là Nhan Duệ, tới, đem khăn lông gấp thành hình chữ nhật rồi nhàng lau mặt cho , ra mặt Ninh Vi Nhàn cũng dơ mấy. Nhưng người nào hiểu? Chỉ là cái khăn lông, thậm chí Nhan Duệ cũng có ý gì, nhưng Ninh Vi Nhàn lại trầm mê trong đó. quá khát vọng ấm áp, thế mới mù quáng đến nỗi nhìn thấy phía sau ấm áp là ngọn lửa nóng bỏng... nó thiêu sống . Sau khi lau mặt xong Nhan Duệ lại ra khỏi phòng ngủ, cũng mấy phút sau trở lại tay còn cầm ly sữa tươi. Ninh Vi Nhàn định đưa tay ra cầm lấy, nhưng Nhan Duệ cho, dùng ánh mắt ý bảo há mồm ra, để đút uống. Ninh Vi Nhàn cũng phản đối, chỉ ngoan ngoãn há mồm ra, chất lòng ấm áp chảy xuống bụng, khí lạnh người cũng bị xua , cho tới bây giờ Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp như vậy, đối với cảm giác này vừa kỳ lạ vừa tốt đẹp, đẹp đến nỗi nguyện ý dùng sinh mạng của mình để đổi lấy. Người mù luôn sống trong bóng tối khát vọng ánh sáng như thế nào?, Ninh Vi Nhàn cũng có khát vọng với tình như thế ấy. Nhan Duệ nhìn Ninh Vi Nhàn nhào vào trong ngực , kinh ngạc nghiêng đầu sau đó mới từ từ đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của , tiếng khêu gợi trầm thấp lại dịu dàng có thể khiến người khác rơi vào rồi vĩnh viễn cách nào chống cự nổi: "Vi Nhàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

      ... có thể sao? , thể. Vĩnh viễn cũng thể , đây là bí mật trong lòng . "... có chuyện gì, em rất khỏe."

      Nhan Duệ cũng phải người ngu, thực người khôn khéo đáng sợ, cho nên
      [​IMG]

      Chương 18


      Ninh Vi Nhàn cũng giữ lại.

      rúc ở trong chăn, co người thành cục. Co thêm nữa, co thêm nữa.... Mãi cho đến khi ngay cả bản thân cũng cảm giác được tồn tại của chính mình.

      cứ mơ mơ màng màng rồi biết ngủ thiếp từ lúc nào. Đợi đến khi Ninh Vi Nhàn thức dậy trời tối, trời tối nhanh như vậy, nhanh đến nỗi kịp trở tay.

      biết Nhan Duệ có về hay , rời giường, vệ sinh cá nhân xong cầm di động lúc lâu nhưng lại dám gọi cho , bọn họ kết hôn mới được ba ngày, nhưng Ninh Vi Nhàn cảm thấy giống như được ba năm.

      Xoa xoa huyệt Thái Dương đau buốt, vào phòng bếp ăn vài thứ cho đỡ đói, sau đó mở đèn lên ngồi ở sô pha đợi , có lẽ vì mới thức dậy nên Ninh Vi Nhàn hề buồn ngủ, liền vào phòng sách lấy quyển sách ra, buổi tối cực kỳ yên tĩnh, mọi gia đình xung quanh cũng thanh gì, Ninh Vi Nhàn ngồi sô pha đọc sách cũng cảm thấy buồn tẻ.

      Thời gian cứ thế trôi qua, cũng ngồi yên, ra cuộc sống tại cũng khác cuộc sống trước kia là mấy, chỉ là bây giờ có nhiều nhiều thời gian rảnh hơn mà thôi.

      Nhan Duệ vẫn chưa trở về.

      Tối hôm qua và tối nay giống nhau, thậm chí Ninh Vi Nhàn cách nào phân biệt được. cầm lấy sách rồi co hai chân lại, nhiệt độ phòng khách vừa vặn nhưng vẫn cảm thấy lạnh -- bây giờ là mùa hè, đáng lẽ phải nóng mới đúng.

      vốn buồn ngủ giờ cũng buồn ngủ rồi... Cho đến mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bị khuôn mặt to lớn trước mắt dọa giật mình, theo bản năng muốn nhảy dựng lên, nhưng mà lại bị Nhan Duệ ngăn lại, miệng toàn mùi rượu, rất nồng, rất hôi, cũng rất khó ngửi, nhưng Ninh Vi Nhàn có cảm giác buồn nôn, mùi thơm người Nhan Duệ và mùi rượu cùng xông vào mũi , vừa mị hoặc lại mang theo hơi thở lãng tử.

      Chẳng qua là hôn môi đủ thỏa mãn dục vọng của Nhan Duệ, lầu bầu luồn tay vào bộ ngực Ninh Vi Nhàn, áo ngủ bị cởi ra, lộ ra áo lót bao bọc vậy tròn trĩnh. Nhan Duệ chỉ uống rượu say nhưng vẫn chưa đến nỗi loạn trí, bĩu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh xuân trước mặt: "Ừ... Sau này khi mặc áo ngủ cần mặc đồ lót..." xong cũng nhào tới.

      Ninh Vi Nhàn bị chặn lại, bây giờ còn bổ nhào về phía , làm sao có thể chịu được? Thân thể mềm mại liền ngã xuống ghế sofa, Nhan Duệ cũng ngã theo, môi mỏng tràn đầy mùi rượu hôn lung tung, Ninh Vi Nhàn sợ nhột, nhưng người đàn ông say rượu lại bớt phóng túng -- có lẽ bởi vì tối nay về nhà, nên cho phép cự tuyệt .

      Mấy phút sau, hình như Nhan Duệ sờ đủ, định tìm môi của Ninh Vi Nhàn. Miệng của rất , nhưng lại hồng thuận, cực kỳ xinh đẹp, rất, thích đủ cho nên khi hé miệng liền muốn ngậm lấy cái miệng xinh xắn của Ninh Vi Nhàn. Ninh Vi Nhàn cũng cự tuyệt, chỉ thở hổn hển đặt đôi tay nhàn rỗi lên bả vai Nhan Duệ, theo ý , chỉ cần nguyện ý đến gần , như vậy hai người có khả năng, đúng ? là người thân nhất của , cũng là người nắm giữ toàn bộ hy vọng về cuộc sống của , làm sao có thể cự tuyệt đây?

      Đầu lưỡi nóng bỏng chui vào cái miệng nhắn của Ninh Vi Nhàn, mùi rượu nồng đậm xông thẳng lên mũi, khiến xém ngất xỉu, cũng phải bởi vì hôi, mà là chưa bao giờ uống rượu, nên chịu nổi mùi rượu, chỉ cần ngửi thấy mùi rượu cũng khiến hoa mắt chóng mặt: "A, Nhan, Nhan Duệ... , đừng dùng sức như vậy..." Miệng của bị cắn rất đau.

      Mặc dù Nhan Duệ uống rượu say nhưng vẫn biết đây là đâu, lại càng biết người phụ nữ dưới thân là vợ của - Ninh Vi Nhàn, vốn dĩ muốn về nhà, dù sao cũng chỉ là đêm cuồng hoan, nhưng mà -- biết tại sao, vừa nghĩ đến buổi sáng thấy Ninh Vi Nhàn rơi nước mắt, tim của giống như bị mèo cào mấy trăm cái, vừa đau vừa ngứa lại khó chịu, lúc ấy liền đẩy ngã người phụ nữ úp mặt giữa đùi ra, rồi đứng lên. Dù sao Ninh Vi Nhàn cũng là vợ , muốn lên lúc nào lên, ai cũng thể gì đúng ?

      A, mất khống chế lần này thôi, dù sao là người phụ nữ mà mới ôm có mấy lần, khẳng định là bị cảm giác mới mẻ quấy phá, chơi chán rồi như vậy nữa, tại chưa chơi chán mà thôi. "Gọi Duệ, Vi Nhàn, gọi tên ..."

      Ninh Vi Nhàn xấu hổ, cảm giác thất vọng lúc trước cũng bay hết, đỏ mặt, sợ hãi đưa tay ôm lấy cổ Nhan Duệ, giọng rất gọi tên : "Duệ..."

      Nhan Duệ rất hài lòng khi nghe lời và biết điều, liền mỉm cười tươi với , sau đó đầu lưỡi liền chui vào giữa hai cánh môi hồng thuận của , ra sức bú mút, nâng Ninh Vi Nhàn lên cùng chơi đùa với đầu lưỡi của , mới hôn thôi tạo ra vô số sợi chỉ bạc dâm mỹ, giữa hai người khó khó lên lời kích tình.

      Đèn tường lờ mờ, Ninh Vi Nhàn xinh đẹp kinh người, ánh mắt như sương mù, con ngươi đen như mực sáng rực động lòng người, giống như có ngàn vạn tình ý hết, đôi mắt tràn ngập hơi nước lại dịu dàng, đôi môi sưng đỏ hơi cong lên, mơ hồ có thể thấy được hàm răng trắng bóng bên trong, áo ngủ của bị xé nát, cặp ngực tuyết trắng tròn trịa nửa lộ nửa kín đung đưa. Nhan Duệ tự chủ được nuốt nước miếng, chơi đùa "hoa" nhiều năm như vậy, dạng người đẹp nào cũng chơi qua, bản thân lại rất có sức quyến rũ, khiến vô số nam nữ theo đuổi, chưa từng vì người phụ nữ nào khiến mình trở nên ngây ngô lại còn giống như tên con trai mới biết đến tình dục.

      Lắc đầu, Nhan Duệ cho rằng kích động của mình tối nay là do ánh trăng và rượu, chắc chắn là do quá cần phụ nữ rồi, cho nên mới mất khống chế, nếu tại sao đêm tân hôn lại mất khống chế mà lại xuất lúc này?

      sai, chính là như vậy, chính là như vậy.

      quên chuyện mình mới vừa cự tuyệt người đẹp, chuyện đó quan trọng, quan trọng là ... tại muốn dập lửa. Đôi mắt đào hoa chớp chớp, Nhan Duệ thể che giấu được hơi thở nhìn người bị nữ xinh đẹp nhắm mắt nằm dưới thân mình. Có lẽ vì ánh đèn, có lẽ nguyên nhân là lòng cho nên cảm giác, cảm thấy sờ Ninh Vi Nhàn thoải mái hơn so với những người phụ nữ khác, mặc dù dáng người của nóng bỏng, nhưng lại chiếm lấy tim . Chạm tay vào là có thể cảm nhận được đa thịt non mềm như thạch hoa quả, khiến chỉ muốn cắn cái, nếm thử coi vị của nó có giống như xúc cảm .
      KisaragiYuenguyen yen linh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :