1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 8


      cao hứng của mẹ chồng hù dọa đến NinhVi Nhàn, mặc dù biết mẹ chồng mình nổi tiếng là nhiệt tình hiếu khách, trước khi kết hônvới Nhan Duệ cũng gặp bà vài lần, bà dẫn xem phòng tân hôn, nhưng mà... lúc ấy cũngkhông có khoa trương như bây giờ.

      Ba Nhan ho khan tiếng, nhắc nhở vợ mìnhchú ý hình tượng. Con dâu cũng xuấtthân từ tầng lớp bình dân giống bà, cócung bậc cảm xúc, đây chính là con duy nhấtcủa nhà họ Nhan, trước đây là công chúa hoàn mỹ, nếu như bây giờ bị dù dọa phải làm sao?

      Tiếng ho khan của chồng lập tức khiến mẹ Nhantức tỉnh liền cười cười rồi thu lại nhiệt tình dọa người, đổi thành gương mặt mẹ hiền, "Ha ha ha Vi Nhàn à, con quen với nhà mới chưa? Nhàcửa là do chính mẹ chọn cho con đó, con có thích ?"

      Lần trước thích hợp để hỏi chuyện nhàcửa như thế nào, bây giờ là người nhà, có chuyện thích hợp.

      Ninh Vi Nhàn dịu dàng cười, "Nhàn rất đẹp, con rất thích, cám ơn mẹ."

      Câu trả lời hòan mỹ, rất hợp với khuôn mặt nhỏnhắn tinh xảo tuyệt mỹ, mẹ Nhan càng nhìn càng thích.

      Nhan Duệ bị xem như tồn tại liền bấtmãn, đoạt lại bàn tay nhắn của vợ mìnhtừ tay mẹ Nhan, cười đến đáng đánh đòn: "Mẹ,đừng cầm bất kỳ bộ phận nào người vợ con, ấy là tiểu thư khuê các, như mẹ, giống như con khỉ hoang."

      Nghe , nghe , đây là thái độ của con đối với mẹ của mình sao?

      Mẹ Nhan tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đứa con thối tha từ lúc sinh ra hợp với bà,trước đây cho bà ôm, thích bộngực sữa này của bà, thời thiếu niên liền đó là đại dâm ma tiềm , hoàn toàn khôngdi truyền chín chắn và chung tình của chồngbà, mười sáu tuổi liền vội vàng rời khỏi nhà lớn, đến lúc thành gia lập nghiệp rồi mà vẫn sống chết chịu tìm để an phận, lần này tốt hơn rồi, có vợ cần mẹ còn chưatính, còn đồng ý để người mẹ như bà đâyđến gần vợ của nó nữa chứ!

      Nó cũng nghĩ, là ai sinh nó ra, nếu như có người mẹ "Giống như con khỉ hoang này", làm sao có cái hỗn tiểu tử giống như ong mật hút mật hoa như chứ.

      là càng nghĩ càng giận, vì thế bà thuận taynắm cây gậy trúc bên cạnh, bắt đầu đuổi đánhNhan Duệ.

      Mà Nhan Duệ cũng phải là người dễ bắt nạt, nhanh nhẹn né tránh, cũng quênđẩy Ninh Vi Nhàn qua bên tránh cho bị thương, nhưng miệng vẫn những lời tà ác khiến người khác chịu được, hình như mẹ mình càng tức giận càng vui vẻ.

      Ninh Vi Nhàn nghẹn họng nhìn trân trối màn trước mặt, đây gọi là gì? Mẹ con tranh cãi sao?

      Trái lại ba Nhan lại xem rất say sưa, thấy vẻ dám tin của con dâu, ông có lòng tốt :"Đừng lo lắng, từ từ con quen thôi, hai mẹ con họ thường hay như vậy, đều đánh hai mươimấy năm rồi." Con thỏ chết bầm kia từ khi sinh ra giày vò bà, càng lớn càng lấy trêu trọc bà làm thú vui, bà giận nghiến răng nghiến lợi mới là lạ, mà ông, nếu nhìn thấy cảnh như vậy lại cảm thấy người thoải mái!

      Ninh Vi Nhàn hoàn toàn bị hù dọa rồi, đứng đằng kia, lắc đầu dám tin, nhìn cậy gậy trúc trong tay mẹ chồng, thắc mắc, bà lấy gậy trúc ở đâu ra?

      Tuy vẫn chú ý cuộc chiến nhưng ba Nhan khônghề bỏ sót ánh mắt khó hiểu của , vì vậy bắt đầu giải thích: "Bởi vì khi tức giận mẹ con phi thường bạo lực, mà ba lại muốn bị vạ lây, vì thế liền đặt vũ khí ở nhiều nơi, ha ha, từ từcon biết." xong lại quay đầu nhìn vợ mình đuổi đánh con trai.

      Vốn Ninh Vi Nhàn tưởng rằng gặp cha mẹ chồng buồn chán, nhưng tình hình như thếnày quả còn gì để rồi.

      hồi hộp lại sợ cái nhiệt tình kia nha, ngườimột nhà, dáng vẻ xem giống như người bình thường nhưng nội tâm lại hề bình thườngchút nào.

      phải bị gả đến gia đình có bệnhthần kinh chứ?

      Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn hai mẹ con truy đuổi. Khuôn mặtmỹ lệ lên nụ cười dịu dàng.

      Gia đình như vậy, mới ấm áp! giống nhà họ Ninh, chỉ có tiền tài và lạnh lùng chồng chất lên nhau. Mẹ thẳng thắn, ba trầm ổn, lớn lên trong gia đình như vậy có bao nhiêu hạnh phúc... đôi mắt đẹp hơi ẩm ướt, vội cúi đầu,che giấu hâm mộ nơi khóe mắt.


      Mặc dù Nhan Duệ ham chơi bên ngoài, miệng lời độc ác, nhưng rất thương cha mẹ mình, nếu cười như đứa bé như vậy? biết đến ngày nào mớicó thể cười như vậy với , mà phải nụcười lẳng lơ và phù phiếm giống như cười với tình nhân.

      Nắm chặt đôi tay, lúc thất thần, đôitay to đặt lên bờ vai mảnh khảnh của . Quayđầu nhìn lại, mới phát Nhan Duệ chạylại sau lưng từ lúc nào, đáng lấy làm lá chắn, rồi hướng về bà làm mặt quỷ.

      người đàn ông đẹp như thiên thần, lại có động tác đáng giống như trẻ con, cười rất thoải mái, miệng còn hướng cầu cứu: "Bà xã mau cứu , em xem mẹ chồng ác độc bắt nạt chồng em!"

      "Mẹ chồng ác độc?" Nghe vậy, mẹ Nhan lại nổitrận lôi đình, bà khi nào giống những người mẹ chồng đọc ác ti vi rồi hả? Hỗn tiểu tửvừa như vậy, nếu con dâu sợ bà phải làm sao bây giờ?

      Nhan Duệ trốn sau vai Ninh Vi Nhàn, còn hunghăng thè lưỡi nháy mắt, thêm dầu vào lửa.

      Mắt thấy hai người đùa giỡn quá trớn, ba Nhan ho tiếng: "Được rồi, đừng đùa nữa!"

      Chủ gia đình ra lệnh, còn ai dám nghelời, Nhan Duệ ngoan ngoãn bỏ tay vai vợ mình xuống, đổi thành cầm tay .

      Hai người đều bày ra dáng vẻ của đứa trẻ ngoan.

      Kỳ vẻ ngoài của hai mẹ con rất giống nhau, chẳng qua là mẹ Nhan nữ tính dịu dàng, màNhan Duệ lại nam tính, đẹp trai, nhưng nếu cẩnthận quan sát, có thể nhận ra ngay đây là hai mẹcon.

      Thấy Ninh Vi Nhàn nở nụ cười, Nhan Duệ nhíunhíu mày kiếm, thừa dịp phòng bị hônlên đôi môi hồng kia cái, còn cố ý phát ra tiếng kêu to.

      Ninh Vi Nhàn đỏ bừng mặt xấu hổ, lúng túngtrừng Nhan Duệ, có cách với người đàn ông vô sỉ này mà.

      Vậy mà đối phương còn cười đắc ý với nữa chứ.

      Mẹ Nhan thấy màn này, cũng vui mừngcười ha ha, hoàn toàn quên mất mới vừa rồimình còn giận nghiến răng nghiến lợi, bà cười híp mắt : "Tiểu Duệ à, con về sau cần phảihồi tâm, đối xử tốt với vợ con, đừng chơi bời lêulỏng bên ngoài nữa được ?" Xem ra vợchồng son chung sống với nhau cũng tệ, ngày bà cùng ông xã du lịch vòng quanh thế giới cũng còn xa nữa!

      Nào có thể đoán được Nhan Duệ chỉ nhìn bà cái, cười cười gì, giống như là đứa trẻ ngoan, nhưng trong nháy mắt lạibiến thành vẻ tà mị phong lưu.

      Bây giờ có hứng thú với người phụ nữ mangdanh là vợ , cho nên nguyện ý cùng chơi trò chơi có tên là "tình ", nhưng cũng biết cái hứng thú này duy trì được baolâu, nếu có ngày hết hứng, do dù mẹanh có tức giận đến mức nào nữa, cũngsẽ tiếp tục sống chung với Vi Nhàn,nhưng mà, chỉ cần thay đổi chính mình, vậy chức vị vợ Nhan Duệ và vị trí con dâu nhà họ Nhan vĩnh viễn thuộc về , dù thếnào nữa cả đời này cũng có cái gọi là tình đó, càng có hứng thú với kết hôn, nhưng nếu kết hôn có thể để chocha mẹ yên lòng, vậy tại sao lạikhông làm?

      Dù sao vẫn tiếp tục cuộc chơi của , ai cũng ngăn cản được.

      Vì vậy chỉ nhún nhún vai, trả lời, ômlấy vợ về phía phòng khách.

      Mẹ Nhan trừng mắt phía sau, tức giận đến nghiến răng: "... Xú tiểu tử!" Quỷ phong lưu, kẻphụ tình, Trần Thế Mỹ [1]! Sớm muộn gì cũngcó ngày bị 'hỏng' cho xem.

      [1] Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên. Sau đó, bội tình, phản bội vợ con cũ của mình rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã, chạytheo vinh hoa phú quý. Cuối cùng Trần Thế Mỹ bị Bao Chửng xử chém.

      Trái lại ba Nhan cười ríu rít, ông xoa xoacằm ra vẻ có vẻ đăm chiêu, lần đầu tiên nhìn thấy thái độ độc chiếm người của con trai, bọn mới kết hôn hai ngày phải sao? Nhanh như vậy muốn độc chiếm, khôngcó chuyện gì, ai tin!

      "...Ông xã nghĩ cái gì, vì sao lại cười bỉ ổi như vậy?" Mẹ Nhan nghi hoặc nhìn chằmchằm ông xã của mình, càng nhìn lại càng cảmthấy nụ cười mặt ông quỷ dị, khôngphải suy nghĩ điều gì hư hỏng chứ?

      Thở dài bất đắc dĩ, bì ổi... ông cúi đầu nhìn vợ mình, " chỉ cười miệng em luôn mắng con trai bất hiếu, nhưng trong lòng lại khôngnghĩ như vậy." Nếu làm sao lại gọi điện quấy rầy con, còn phải vì nhàmchán, ai chơi với bà? Hi vọng đồ ranh con kia nhanh chóng tiếp nhận quản lý sản nghiệp nhà họ Nhan, như vậy ông liền có nhiều thời gian ở cùng bà...

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9


      Ninh Vi Nhàn cảm thấy, bố mẹ chồng mình đôi vợi chồng làm người khác hâm mộ.

      Họ sống chung giống như người , hoặc giống như là bạn bè, thỉnh thoảng còn giống như kẻ thù, mặc kệ dù có đấu như thế nào, thâm mật của họ thủy chung vẫn chưa từng thay đổi. Tin tưởng lẫn nhau, thương lẫn nhau, kết làm vợ chồng, sanh con dưỡng cái... Nghe mẹ chồng vốn chỉ là nhân viên bình thường, nhưng tính tình rất khó trị, khiến cho con đường theo đuổi vợ của cha chồng rất cực khổ, là chín chín tám mốt khó khăn cũng khoa trương.

      Nhưng vô luận là gió hay mưa, họ vẫn nắm tay nhay tiến về phía trước!

      Tao nhã cắt đĩa thịt bò trước mặt, Ninh Vi Nhàn vừa ăn vừa nghĩ thầm, mãi cho đến khi có ngón tay trỏ thon dài hung hăng gõ lên cái trán trơn bóng như ngọc của .

      "A!" bỏ dao nĩa xuống, vỗ trán kêu đau, mắt to ngập tràn nước, giống như sương mù linh lung trong sáng, khiến người khác cưck hỳ thích.

      Nhan Duệ nhìn biết nên khóc hay cười: " này, lúc ăn." chỉ chỉ môi của mình, lè lưỡi liếm đầu ngón tay, "Em phải chuyên tâm chút."

      Khuôn mặt nhắn của Ninh Vi Nhàn liền đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, quẫn bách gật gật đầu.

      Thấy vẫn ôm trán buông, Nhan Duệ hơi lo lắng có phải lúc nãy mình dùng sức hơi mạnh ? Vì thế liền liền đưa tay muốn lấy cánh tay che trán của xuống. Quả nhiên, cái trán trắng nõn hơi sưng đỏ, vết đỏ hồng cái trán trắng như tuyết nhìn hơi ghê người.

      Mẹ Nhan ngồi đối diện bỏ đũa xuống, rất bất mãn mà : "Con thể cẩn thận chút hay sao? Con người ta da dày thịt béo giống như con đâu." là, thô lỗ như vậy, đúng là chà đạp mềm mại như hoa mà!

      Nhan Duệ còn tâm tư đâu mà để ý đến lời chỉ trích của mẹ mình, ngón tay thon dài xinh đẹp ngừng vuốt ve cái trán của Ninh Vi Nhàn, hình như muốn làm vết đỏ chướng mắt kia biến mất.

      bắt lấy tay , muốn lấy xuống, nhưng Nhan Duệ cực kỳ kiên định, chính là nghe theo. Khuôn mặt nhắn càng đỏ, "Em sao, Duệ, buông ra ." Cho dù trong lòng nóng như lửa, giọng của vẫn nhàng ấm áp như gió xuân.


      "Đau ?" Bây giờ mới ngoan ngoãn để lấy tay mình xuống, hơi áy náy hỏi.

      Ninh Vi Nhàn lắc đầu, thầm chảy nước mắt trong lòng, lễ nghi bàn ăn của , hoàn toàn bị Nhan Duệ phá hư rồi!

      Con ngươi trắng đen nhìn chằm chằm Nhan Duệ, khẩn cầu : Ăn cơm ăn cơm ăn cơm đừng động đến em. Vì thế cũng đành làm bộ có gì sờ sờ cái mũi của mình, rồi lại cầm dao nĩa lên.

      Thấy dáng vẻ hạnh phúc ngọt ngào của dâu mới, hai vợ chồng nhà họ Nhan ngồi đối diện cười tươi như hoa.

      Cứ theo tình hình này, ngày ôm cháu nội cũng xa!!!

      Nhà họ Nhan có quy củ nhiều, lúc ông bà chủ dùng cơm cũng muốn người làm đứng bên hầu hạ, đưa muối đưa tương đưa hoa quả gì gì đó, phòng ăn to như vậy cũng chỉ có bốn người, trong lúc dùng cơm đều trò chuyện thân mật với nhau, giống như gia đình bình thường, mớ quy tắc của xã hội thượng lưu.

      Đối với Ninh Vi Nhàn mà , như vậy rất quen.

      Ở nhà họ Ninh, ở phía sau chủ nhất định phải có người làm đứng hầu, mà khi dùng cơm phải tuân thủ đúng lễ nghi bàn ăn, chỗ ngồi cũng theo thứ bậc, thức ăn phải mang lên chủ gia đình trước, đừng chuyện với nhau, ngay cả ho khan tiếng cũng thể!

      Thấy Ninh Vi Nhàn chỉ lặng lẽ ăn linh tinh, gì, mẹ Nhan hơi tò mò: "Vi Nhàn muốn hỏi gì à? Con muốn biết cái gì mẹ đều cho con biết hết..., bao gồm cả chuyện hỗn tiểu tử này bảy tuổi còn đái dầm, mười tuổi bắt đầu cua ...."

      Nhan Duệ rất bất mãn cắt ngang lời bà: "Mẹ, người thể ưu điểm của con sao?" Bà nhất định phải ở trước mặt vợ toàn bộ chuyện xấu của ra sao, hơn nữa chút mặt mũi cũng giữ lại cho ! Có người mẹ nào như vậy sao?

      Mẹ Nhan lười biếng liếc mắt cái, ánh mắt kia tràn đầy khinh bỉ: "Sinh ra nuôi nhiều năm như vậy, vốc cứt vốc đái nuôi lớn như vậy, người là mẹ đây cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua có ưu điểm gì." Dáng vẻ của Vi Nhàn thông minh xinh đẹp lại hiền lành, kết hôn với nó là lãng phí mà, hừ!

      Nhan Duệ trợn trừng mắt, "Vậy sao mẹ con nhảy lớp, tới bốn năm học xong thạc sĩ và nghiên cứu sinh, lấy được ba bằng thạc sĩ? Còn có, năm con học cấp ba còn đạt giả quán quân bóng rổ toàn quốc, những điều này sao mẹ ?" Đúng là thích xoi mói người khác mà!

      Ninh Vi Nhàn mím môi cười , cự kỳ hâm mộ nhìn mẹ con họ đấu võ mồm.

      biết khi nào khi nào tầm mắt ba Nhan nhìn qua , nhìn thẳng vào mắt , lộ ra vẻ mặt thương, vội vàng cúi đầu hành lễ, bày tỏ tôn kính.

      bàn tay giữ lấy cái đầu xinh xắn của , đè lại, dù dùng lực nhưng tuyệt đối cho phản kháng, "Em nha, em nha, cần buồn bực như vậy, bàn ăn nhà họ Nhan chính là cuộc thi hùng biện nho , em cứ mở miệng có vấn đề gì đâu!"

      cười cười, "Em nghe mọi người là được rồi." Thói quen nhiều năm làm sao trong nháy mắt có thể thay đổi được, chỉ cần nhìn thôi cũng rất tỏa mãn rồi, cũng cầu có thể hòa mình vào.

      Trong lúc mọi người vui vẻ cười lăn cười bò, cơn gió lớn màu đỏ thổi vào phòng ăn, người chưa đến nhưng tiếng la hét lớn đến: "Ba, mẹ, hai, chị dâu con về rồi!" Giọng kia, lúc vang lên chắc là ở khúc quanh!

      Chỉ thấy Nhan Duệ vỗ trán thở dài: "Nam nhân bà của nhà họ Nhan trở lại!"

      "Đừng có mà xấu em, hai, cho rằng em nghe được sao!" Theo sau giọng tràn đầy sức sống, là bóng dáng màu đỏ đặt mông ngồi xuống bên cạnh ba Nhan, để ý lễ nghĩa trực tiếp cướp lấy ly nước của ông, uống hết hơn nửa "Cạch" tiếng vang lên, dáng vẻ khí phách ngất trời khiến Ninh Vi Nhàn cảm giác mình có khả năng hoa mắt, cái người trước mắt toàn thân mặc đồ theo kiểu của cậu học sinh, phải là con út của nhà họ Nhan chứ!

      Nhan Duệ nhướng mày, "Ai dám xấu em, toàn là ."

      thèm khua môi múa mép cùng với mình, trái lại miệng mở to xoay người, khoa trương mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn cảm thán: "Wase, phải chứ, đây chính là chị dâu mới sao?"

      Ba Nhan lên tiếng: "Cái gì mà chị dâu mới, con bé này!" giống như còn có chị dâu cũ vậy, dã nha đầu này!

      "A a, xin lỗi xin lỗi, chị dâu trách em chứ?" Mặc dù ngoài miệng xin lỗi, nhưng ánh mắt to lấp lánh giống như bóng đèn 1000V, lại còn nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn chớp mắt.

      Ninh Vi Nhàn nở nụ cười tươi mát giống như hoa sen mới nở, lắc đầu, ý sao.

      Nhan Tư Tư khoa trương giả làm Tây Thi ôm ngực cáo trạng, "A, mẹ cứu mạng, con bị điện giật rồi, con bị điện giật rồi, con bị điện giật rồi a a a a a..."

      Mẹ Nhan cười mắng: "Quỷ nha đầu bậy gì đó, còn chịu ngồi xuống ăn cơm !"

      Nhan Tư Tư nghe lời ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn, giây cũng nỡ nhìn qua chỗ khác.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10


      Nhan Duệ thấy vậy cũng vừa lòng, là tham vọng giữ lấy rất lớn, liền ôm vợ vào lòng, để ý đến kháng nghị và vùng vẫy của , đôi mắt đào hoa nhíu lại, cảnh cáo em của mình: "Thu hồi ánh mắt gian tà của em lại, đừng có đánh chủ ý lên người vợ !"

      Lời này có ý gì?

      Ninh Vi Nhàn hiểu ngẩng đầu nhìn Nhan Duệ, lại bị đút cho miếng thịt bò bít - tết, ăn , vì thế liền nhai nhanh để có thể nuốt xuống rồi hỏi, nhưng chưa kịp nuốt, miếng thứ hai được đút vào miệng .

      " hai, tại sao lại có thể như vậy, đây là nghệ thuật có hểu , đây là nghệ thuật, nghệ thuật đó!"Từ trước đến nay ghét nhất ai bôi nhọ nghề nghiệp của .

      "Nghệ cái đầu em đó."Nhan Duệ liếc mắt cái, tiếp tục đút thịt bò cho vợ ngồi trong lòng , "Em tiếp tục chơi đùa với nghệ thuật của em , chỉ cần đừng đánh chủ ý lên người vợ là được, nếu đừng trách nể tình em." Đánh đòn phủ đầu, cảnh cáo trước, cũng tin xú nha đầu Nhan Tư Tư này còn dám xuống tay với Vi Nhàn.

      Nhan Tư Tư trợn trừng đôi mắt to dáng vẻ giống y như con bò: " phải chứ, có người nào làm giống như ? Lại có thể uy hiếp em ruột của mình?" tạo ra cái nghiệt gì mới có thể có trai cực phẩm như vậy đây trời?

      Ninh Vi Nhàn chỉ biết là nhà họ Nhan có đứa con , theo thứ tự là Nhan Duệ và Nhan Tư Tư, nhưng vẫn chưa từng được thấy cái được xã hội đồn là "Nghệ Thuật Gia điên cuồng*", chỉ biết ấy làm nghệ thuật, còn làm cái gì ai cho biết, mà cũng có hỏi. Ngày tổ chức hôn lễ của và Nhan Duệ Nhan Tư Tư vẫn còn ở nước ngoài, về kịp, cho nên bỏ lỡ hôn lễ, ra đây là lần đầu tiên các gặp mặt nhau.

      (*Nghệ Thuật Gia điên cuồng: người điên cuồng vì nghệ thuật.)

      Nhưng Nhan Duệ lại : " cho phép đánh chủ ý lên người vợ " là có ý gì, rốt cuộc là Nhan Tư Tư làm cái gì?

      Cái miệng lại bị Nhan Duệ đút thức ăn, Ninh Vi Nhàn nháy mắt, suy nghĩ.

      "Hừ."Nhan Duệ hừ lạnh tiếng, "Đây gọi là phòng ngừa chu đáo, còn biết trong bụng Nhan Tư Tư em suy nghĩ điều xấu gì sao? Nếu trông coi cẩn thận, biết chừng ngày nào đó em lại ăn tươi nuốt sống vợ !"

      "Dầy!"Nhan Tư Tư vỗ bàn cái, hắng giọng, hét lên đến mức mặt và cổ đều đỏ hết, " như vậy là quá đáng rồi!"

      Muốn mấy lần đây, rốt cuộc muốn mấy lần, đây là nghệ thuật, đây là nghệ thuật!

      Ngay tại lúc nghàn cân treo sợi tóc, ba Nhan ho tiếng, hoà giải: "Được rồi, đừng làm ồn nữa, làm Vi Nhàn sợ rồi kìa."

      Vì thế, nhất thời ánh mắt của mọi người hẹn mà cùng nhìn về phía Ninh Vi Nhàn.

      Vốn dĩ khuôn mặt nhắn hồng bây giờ đỏ bừng, có thể ứng phó được những phu nhân vào cao quý nhưng khó tính, cũng có thể thành thạo biểu mình tao nhã cao quý trước mặt truyền thông, nhưng bị người khác nhìn chằm chằm với ánh mắt kỳ quái vẫn là lần đầu tiên, thể trách giữ được hình tượng!

      "Chị dâu, phải chị thích em đấy chứ?"Nhan Tư Tư nháy mắt, tràn ra vô số hơi nước.

      ràng là mặc đồ giống như cậu học sinh , nhưng ấy nháy mắt như vậy, lại có thể bày ra loại quyến rũ thể ra, hơn nữa vẻ mặt đó, quả thực rất giống con Chihuahua* làm nũng, cực kỳ đáng !

      (*Chihuahua là trong những giống chó nuôi nhất thế giới. Cái tên Chihuahua được đặt theo tên của bang Chihuahua ở Mexi co. Giống chó này rất thông minh.)

      Ninh Vi Nhàn vội lắc lắc đầu, vừa định mở miệng, Nhan Duệ liền : "Đương nhiên ấy thích em rồi, em cho rằng ai cũng háo sắc vô sỉ giống em sao, vợ là tiểu thư khuê các tiếng tăm lừng lẫy, đừng có lôi ấy mấy thứ đồ vật quỷ quái của em."

      Trong mắt Nhan Tư Tư lên ngọn lửa, MD, muốn bao nhiêu lần, phải mấy thứ đồ vật quỷ quái, mà là nghệ thuật, đây là nghệ thuật! Người đàn ông mắt mũi này ghi hận đến vậy sao? xin lỗi bao nhiêu lần rồi!

      "Rốt cuộc là cái gì?" Cuối cùng Ninh Vi Nhàn nhịn được, hiếu kỳ giọng hỏi.

      Ba Nhan lại ho tiếng: "Ách... là, ách... Tư Tư học ngành vẽ tranh cơ thể người*."

      "*Theo mình biết 'vẽ tranh cơ thể người' là dùng màu để vẽ những hoa văn họa tiết lên cơ thể con người. Cũng có thể vẽ quần áo lên cơ thể nhìn từ xa giống như họ mặc quần áo nhưng khi nhìn gần đó chỉ là những hình vẽ mô phỏng quần áo @.@)

      Ninh Vi Nhàn hơi giật mình, lúc lâu sau đó cũng gì. Vì thế mọi người lại bắt đầu nhìn chằm chằm , cùng nhau đợi xem phản ứng như thế nào.

      nghĩ rằng chỉ "A.." tiếng, giống như điều này cũng có gì to tát.

      Được rồi, chính xác là có gì to lớn, dù sao xã hội bây giờ, chuyện kỳ quái gì cũng có, nhưng... trọng điểm là người học môn này lại là Nhan Tư Tư, là con nhà họ Nhan, Nhan Tư Tư! Vốn dĩ ấy phải là dịu dàng khiêm tốn, như vậy lại học ngành vẽ tranh cơ thể người này!

      chỉ có vậy, lại còn có hứng thú với việc tìm kiếm tuấn nam mỹ nữ, ra toàn bộ lợi ích, dụ dỗ, cũng có thể đe họa bắt họ cởi trống trơn cho vẽ, nhớ năm đó, năm Nhan Duệ mười sáu tuổi, bời vì em cứ quấy rầy khiến thấy phiền, vì thế liền dọn khỏi nhà lớn! Nhưng dù như vậy vẫn tránh khỏi thủ đoạn thâm độc của Nhan Tư Tư!

      Vào đêm gió lớn... Năm Nhan Duệ mười sáu tuổi, lúc ôm báu vật tuyệt thế "này nọ í é" "này nọ í é", cậu nhóc học sinh mặc đồng phục nữ chạy vào nhà trọ của .

      Sau đó, len lén, thừa dịp hai người nằm giường ngủ say như chết, liền dùng màu vẽ tắm cũng hết, vẽ lên người bọn họ! Thậm chí sau đó còn vẽ lên mông của Nhan Duệ bốn chữ "Siêu cấp dâm ma" to đùng!

      May mắn, may mắn là đúng lúc đó Nhan Duệ tỉnh dậy bắt được "tội phạm" hoạt động, vì thế... Nhan Tư Tư dựng đứng ngón tay lên trời, nước mắt nước mũi tùm lum, cầu xin tha thứ, sau đó báu vật ngủ ở bên tỉnh dậy.

      Phát hình dáng của mình, báu vật đó chịu nổi sỉ nhục này, liền khóc lớn cầm quần áo chạy ra ngoài, cũng thèm quay đầu lại nhìn Nhan Duệ lấy lần... ai bảo hai má của ấy có bốn chữ "Dâm phụ" và "Bảo mẫu" to đùng.

      Sau đó nữa, Nhan Duệ gắt gao nhớ kỹ chuyện này, chỉ đổi nhà trọ, còn lắp thêm hệ thống an ninh, cực kỳ độc ác là tất cả hệ thống an ninh đều là tự động, hơn nữa còn gửi điện thông báo, cách khác, nếu có người muốn nhúng chàm , dở trò quỷ người , như vậy sống hay chết toàn quyền do xử lý.

      qua nhiều năm như vậy, bất kể Nhan Tư Tư có giải thích như thế nào xin lỗi như thế nào, cũng công chính nghiêm minh bảo vệ thân thể của mình, vì thế liền phá hỏng nét bút của giáo viên Nhan Tư Tư khi vẽ tác phẩm của mình, đơn giản là chữ "Ma" bên mông bên phải viết sai!

      Đối với giáo viên môn vẽ cơ thể người mà , điều đó bực tức đến mức nào, nhục nhã và nối tiếc như thế nào!

      Nhưng là bây giờ muốn dời mục tiêu, bởi vì lần này muốn tìm người đẹp theo cách cổ điển, vẽ tranh lên người người đẹp đó, nhưng tìm hơn nửa năm, nhưng chỉ tìm thấy người đẹp nhưng có phong cách hoặc chỉ có phong cách nhưng lại đẹp, tóm lại mọi người đều có khuyết điểm, nhưng hôm nay... tìm được!

      Cho nên, vì thực tâm nguyện này, ngại làm chó con, nịnh hót trai vài câu, dù sao cũng mất lạng thịt nào!

      Làm người phải co được dãn được, đúng ?


      ___________

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Dĩ nhiên, Nhan Duệ phải bảo vệ tốt thân thể của vợ, bây giờ chỉ có đồng ý, mà ngay cả hai vợ chồng nhà họ Nhan cũng đồng thanh kiên quyết phản đối Nhan Tư Tư, để ấy làm hại suy nghĩ của Ninh Vi Nhàn.

      đùa!

      người đẹp như vậy, lại dịu dàng, ngoan hiền, nếu giao cho tiểu ma nữ này Nhan Tư Tư này, biết xảy ra chuyện gì!

      Mà Nhan Duệ có tính độc chiếm cao, cơ thể vợ chỉ có mình mới được nhìn, Nhan Tư Tư chỉ có thể ở bên kia chờ đợi thôi! Vốn dĩ nghĩ ăn cơm xong lôi vợ của mình chạy trốn, nhưng mẹ Nhan lại muốn giữ Vi Nhàn ở lại qua đêm, cái gì trời tối rồi, buổi tối lái xe tốt lại còn nguy hiểm, hơn nữa lúc ăn cơm Nhan Duệ có uống mấy ly rượu, vì thế người đều nhất trí đồng ý tối hôm nay Nhan Duệ và Ninh Vi Nhàn ngủ lại, dù sao phòng của Nhan Duệ vẫn được giữ lại, hằng ngày cũng có người quét dọn sạch hạt bịu.

      Vì thế cơm nước xong mọi người đều ưỡn bụng ngồi phịch ở sofa lúc lâu, mãi cho đến khi cơm trong bụng tiêu hóa hết mới nhao nhao trở về phòng lầu nghỉ ngơi.

      Nhan Duệ hung hăng trừng Nhan Tư Tư cái, sau đó nắm tay vợ lên lầu, trước khi vẫn quên quay đầu lại cho ánh mắt đe dọa.

      Nhan Tư Tư sợ tới mức thiếu chút nữa phun ra số cơm mới vừa tiêu hóa xong.

      Quái lạ, đâu có trêu ai ghẹo ai đâu? Rốt cuộc ai mới là người chảy chung dòng máu với ta chứ? là thấy sắc quên em mà, ông trời nên cho ta bị sét đánh, để xem trong đầu Nhan Duệ chứa thứ gì.

      Ninh Vi Nhàn buồn cười nhìn Nhan Duệ, nhưng lại gì.

      Bàn tay to đưa qua xoa xoa cái đầu của , "Ngươi bây giờ em buồn cười, nhưng nếu ngày nào đó cẩn thận bị quỷ nha đầu Nhan Tư Tư kia lừa gạt, em thể cười."

      "Em cũng phải là đứa trẻ ba tuổi, làm sao lại bị ấy lừa?" Ninh Vi Nhàn cười cười, bị dắt vào phòng, liền đánh giá xung quanh.

      Phòng của Nhan Duệ màu chủ đạo là màu cà phê, sàn cà phê, sàn nhà bằng gỗ, cái giường lớn màu đen, trường có treo mấy bức tranh theo trường phái trừu tượng, có bất kỳ món đồ của phụ nữa nào, xem ra vô cùng thoải mái, tràn đầy mị lực nam tính.

      Vào phòng, chuyện đầu tiên Nhan Duệ làm là mở tủ tìm quần áo, nhưng lật tới lật lui vẫn tìm đuọc cái nào mà Ninh Vi Nhàn có thể mặc.

      Nghĩ nghĩ, đứng lên chuẩn bị tìm Nhan Tư Tư mượn quần áo, nhưng lại lập tức bác bỏ ý nghĩ này. đùa sao, tại sao vợ phải mặc quần áo của người khác, lại còn là quần áo của xú nha đầu Nhan Tư Tư kia!

      Ninh Vi Nhàn tới, nhìn cầm mấy cái áo sơmi màu sắc rực rỡ nhưng vẻ mặt lại vô cùng căm phẫn, hiểu hỏi: "Duệ, làm sao vậy?" Nhìn hơi lạ lạ.

      Nghe tiếng vợ gọi lấy lại tinh thần, Nhan Duệ mỉm cười, đưa tay kéo Ninh Vi Nhàn vào lòng, hơi nhíu mày: "Phòng có quần áo phụ nữ, mặc đồ của có được ?"

      Ninh Vi Nhàn sửng sốt,nhìn vài cái áo sơmi tay , khuôn mặt nhắn liền ửng hồng, mặc... mặc như thế nào?

      Từ Ninh Vi Nhàn được giáo dục phải mặc quần áo cho phù hợp với từng trường hợp, hoa lệ lệ ngẩn ngơ rồi.

      Mặc, hay mặc, đây là vấn đề.

      Thấy vẻ mặt rối rắm của vợ, Nhan Duệ buồn cười hơi nâng khóe môi, cố ý đưa mặt đến sát mặt , "Sao vậy, Vi Nhàn, nghĩ gì thế? MẶt đỏ như vậy? Nếu thích mặc cũng được, nghe ngủ trần rất tốt với cơ thể."

      Ninh Vi Nhàn khẽ cắn môi, cuống quít lắc đầu, đưa tay ra lấy cái áo sơ mi trắng, những cái khác màu sắc dọa người, nào là đỏ, nào là xanh... người đàn ông này, cũng may mắn là trời cho dáng người, nếu người bình thường mặc vào chắc bị thiên lôi đánh chứ?

      "Ha ha." Nhan Duệ cười ra tiếng, nắm bả vai mảnh khảnh của , đẩy về phía phòng tắm: "Ngoan, trước tiên tắm trước , giằng co ngày, em cũng mệt rồi."

      Ninh Vi Nhàn gật gật đầu: "Được."

      tới hai bước, đột nhiên giống như nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại hỏi: " tắm sao?"

      Ách.

      Nghe vậy Nhan Duệ ngây ngẩn cả người, ý của vợ khi điều này là... muốn cùng tắm uyên ương sao? Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ đó của vợ, hình như cũng phải có ý như vậy.

      "Cái đó, vợ... em mời tắm chung sao?" Suy nghĩ lại, quyết định vẫn nên lễ phép hỏi trước có vẻ tốt hơn.

      Cùng tắm... Ninh Vi Nhàn sặc, liền vội vàng lắc đầu xua tay ý nghĩ quá nhiều rồi, chỉ thuần túy hiếu kỳ mà hỏi thôi, tuyệt đối có cái ý nghĩ thuần khiết này!

      "Được rồi." Nhan Duệ hơi tiếc nuối, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý tứ hàm xúc tiếc nuối nhìn , giống như bất đắc dĩ, lại thở dài, "Ài!"

      cực kỳ thất vọng! Vốn là cực kỳ chờ mong, nhưng mà, phải chờ vợ mời tắm uyên ương, còn biết phải chờ bao lâu đấy!

      Ninh Vi Nhàn lại đỏ mặt, vừa mới vô cùng đỏ, bây giờ là cực kỳ đỏ, má phấn nóng bừng, ngay cả chính mình cũng khắc chế được tia xấu hổ. Nhưng... muốn mở miệng mời người đàn ông cùng tắm chung, ông trời, điều này làm được!

      Mặc dù quyết định thương ,cùng sống hạnh phúc, thế nhưng chuyện riêng tư này, có thể tránh đề cập đến được ?

      Ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Duệ, phát vẫn dùng vẻ mặt ai oán nhìn , vì thế Ninh Vi Nhàn nắm chặt áo sơ mi trong ngực, vội vàng chạy vào phòng tắm, ông trời, thượng đế, thể chống cự được mị lựng của người đàn ông này, nếu lại phóng điện với , mở miệng mời cùng vào tắm uyên ương với mất!

      Sau khi vọt vào phòng tắm, vội vàng khóa trái cửa lại, nhìn lại mình trong gương phát hai gò má mình đỏ như lửa, ánh mắt long lanh như nước, ràng là dáng vẻ đáng !

      Để áo sơ mi trong tay qua bên, Ninh Vi nhàn mở vòi hoa sen, nhắm mắt lại, trước tiên rửa mặt, muốn xua cái nóng trong người. Nhưng khi rửa mặt xong, lại phát mình trong gương những bình tĩnh lại được, mà hai gò má lại còn kiều diễm hơn.

      Ông trời, tại sao llại có cảm giác như phụ nữ hồi xuân!

      Lắc lắc đầu, xua ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, Ninh Vi Nhàn cởi quần áo, bước vào bồn tắm lớn.

      Bên ngoài phòng tắm, Nhan Duệ nằm nghiêng giường, đôi mắt đào hoa chớp cũng chớp nhìn chằm chằm vào cái bóng xinh đẹp, thân thể mềm mại in cửa phòng tắm.

      Thậm chí có thể nhìn thấy nước chảy từ cái cằm tinh xảo chảy đến cổ sau đó xuống bộ ngực đẫy đà. Bụng dưới truyền đến cảm giác khó chịu, Nhan Duệ cúi đầu nhìn, phát tiểu huynh đệ của mình ngẩng đầu ưỡn ngực vận sức chờ phát động. A... đừng nóng vội, tao biết mày đói lâu rồi, ta cũng vậy, vì thế hai chúng ta phải ăn cho no nê đấy!
      Last edited by a moderator: 7/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12


      Sao Vi Nhàn còn chưa ra?

      Bàn tay to thon dài xoa xoa cằm, Nhan Duệ thay đổi tư thế nằm, nhưng đôi mắt đào hoa vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng tắm như cũ, cực kỳ mong đợi xem hoa sen mới nở ra như thế nào.

      Chỉ mười phút đồng hồ ngắn ngủi, nhưng trong mắt Nhan Duệ lại dài như năm, đợi được! Lưu loát lật người xuống giường, sải bước chạy về phía phòng tắm, đưa tay muốn mở cửa, lại phát cửa bị khóa trái. phải chứ, tại sao lại như vậy, vợ cũng tàn nhẫn quá ? Xác định đánh lén sao?

      Hậm hực hờn dỗi quay lại giường, cắn răng nghiến lợi vài phút, quyết định sau này phải đánh thêm vài cái cái chìa khóa phòng tắm.

      Cũng biết đợi bao lâu, tóm lại Nhan Duệ xem như đợi cả thế kỷ, rốt cục khi trông mong chờ đợi cửa phòng tắm cũng mở ra, lập tức ngồi dậy, đôi mắt đào hoa mở to, ánh mắt sáng lên nhìn chăm chú vào cửa.

      A!

      Quả nhiên làm thất vọng!

      Bời vì có đồ lót để thay, cho nên Ninh Vi Nhàn chỉ mặc áo sơ mi trắng của Nhan Duệ. Sau khi mặc vào mới phát , tại sao mình lại chọn màu trắng? Màu đỏ màu xanh đều tốt, ít nhất những cái đó màu sắc cũng hơi đậm, lộ như cái áo này! Kiểu dáng cũng giống như cái áo trắng này, cái gì cũng che được! Lúc nãy mới mặc nó xong nếu soi gương cũng phát , bởi vì cơ thể còn hơi ướt, hơn nữa độ thông thoáng của áo sơ mi cũng rất tốt, cho nên căn bản che được hai đóa hoa mềm mại phấn hồng trước ngực ! chỉ có như vậy, mặc dù áo sơ mi dài đến dưới mông, nhưng lại là màu trắng, còn trắng đến khác thường, nếu nhìn kỹ, cũng có thể thấy được nơi riêng tư thần bí!

      Nếu mặc, có quần áo khác để thay hay , muốn thay quần áo lần nữa, có cách.

      Cho nên Ninh Vi Nhàn thể làm gì khác hơn là gặp chiêu phá chiêu, may mà tóc của dài, thả tóc vừa vặn có thể che kín, thậm chí còn dài hơn so với áo sơ mi, cuối cũng cũng có thể an tâm.

      Cho dù như vậy, nhưng ánh mắt nóng như lửa kia của Nhan Duệ, cũng khiến má đỏ bừng, mỗi bước cũng cảm thấy được tự nhiên.

      ... có vấn đề lớn gì chứ?

      Nhưng ánh mắt Nhan Duệ là khủng khiếp, giống như là muốn nuốt vào bụng.

      cẩn thận đến đến bên giường, Ninh Vi Nhàn thử dò xét nở nụ cười nhút nhát, dáng vẻ mềm mại, trong như nước mê người khiến người ta bộc phát thú tính mà!

      Nhưng Nhan Duệ là ai, đúng là lãng tử phong lưu, dạng phụ nữ nào mà chưa từng thấy qua? Nhưng khoa trương lại giả tạo là cái gì, đó chính là giờ phút này trái tim nhảy "Bang bang"!

      Nhưng thể , giả bộ lão luyện, chiêu này là cố tình bày ra để hoãn binh. Đôi mắt đào hoa nhíu lại, môi mỏng giương lên, nở nụ cười giống như đóa hoa, nhưng chỉ có mới biết, cơ thể sớm bốc cháy rồi.

      A, đây là cảm giác chưa có bao giờ!

      Quả nhiên, sắc đẹp trước mặt, cho dù có kinh nghiệm phong phú, cũng vẫn động tâm!

      Hắng giọng cái, Nhan Duệ cười ngoắc ngoắc vợ, ý bảo đến bên cạnh mình ngồi xuống. Quả nhiên, vợ ngoan ngoãn qua, vươn tay nắm lấy bả vai mảnh khảnh của , đôi mắt đào hoa thỏa mãn híp lại, mặt đều là vẻ say mê.

      Ninh Vi Nhàn hơi khó hiểu, tò mò nhìn Nhan Duệ, "Duệ?"

      Nhan Duệ mở mắt ra, cười mang con ngươi đen thoáng lên tia kinh ngạc.

      Tóc đen dài như thác nước xõa trước ngực và sau lưng, làm nổi bật mái tóc của , toàn thân trắng như tuyết vô cùng mịn màng vô cùng mịn màng còn có mùi hương nhàng, da thịt trắng như sữa, nhìn rất giống thạch trái cây, khiến người khác nhịn được muốn tiến lên cắn miếng.

      Trong lòng nghĩ như thế nào Nhan Duệ làm như thế ấy, cơ thể cao lớn tiến lên, cắn cái lên đôi má phấn.

      Ninh Vi Nhàn giật mình, nhất thời toàn thân cứng ngắc, mở mắt to, luống cuống nhìn Nhan Duệ.

      Khẽ thở dài, Nhan Duệ vươn tay che kín cặp mắt đẹp khiến vừa nhìn thôi tim tê dại, dịu dàng dụ dỗ: "Ngoan, nhắm mắt lại, đừng nghĩ đến gì cả, chỉ nghĩ đến thôi." Chỉ cần nghĩ đến là đủ rồi, những cái khác quan trọng.

      "Ừ..." nghe lời nhắm mắt lại, cả người giống như nụ hoa mới nở mặc đến hái.

      Nhan Duệ cười hài lòng, thích phụ nữ nghe lời, rất thích, mà lại nhu thuận, làm kông chỉ có thích mà còn có cảm giác thỏa mãn.

      muốn nghĩ đến cảm giác đó là gì, tại chỉ biết muốn , chỉ muốn mình .

      Bàn tay mang theo lửa nóng biết khi nào chiu vào vạt áo áo sơmi, phủ lên bờ ngực đẫy đà mà vuốt ve, xúc cảm cực tốt này khiến con ngươi đen của tối lại, trong nháy mắt cơ thể dâng lên lửa dục, khiến cả người giống như Satan đến từ là địa ngục, nguy hiểm, tuấn mỹ, tràn đầy hấp dẫn trí mạng.

      Ninh Vi Nhàn chậm rãi mở mắt, ánh mắt ngập nước mơ màng lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai của .

      biết, bây giờ tránh được, Nhan Duệ là kiếp nạn lớn nhất đời , rốt cuộc cần phải giải thích.

      cho thời gian để suy nghĩ nhiều, ở trước mặt , có bất kỳ phụ nữ nào có thể thanh tỉnh giữ vững thần trí, các luôn bị mê hoặc tâm hồn, vì mà thần hồn điên đảo, ăn uống vào.

      Bàn tay êm ái nhàng cắm vào bên trong của , sau đó ra vào đều đặn, để nằm giữa giường lớn. Nhìn giống như đứa con nít xinh đẹp được tráng men, tinh xảo tuyệt mỹ thể tưởng tượng được.

      vô cùng xinh đẹp như vậy, lại thuộc về !

      Chuyên thuộc về , cũng chỉ thuộc về mình !

      Nhan Duệ si ngốc nhìn người đẹp da như tuyết ở trước mặt, đôi mắt đào hoa càng thâm trầm, cúi đầu, mút chặt cái miệng nhắn óng ánh màu hồng nhạt kia, muốn đem cả người nuốt vào bụng, bao giờ cho có cơ hội chạy trốn...

      __________

      @All: Cám ơn mọi người ủng hộ :iou:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :