1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 108

      Edit: quynhle2207

      “Chúng ta cưới nhau được mười lăm năm rồi, nhưng trong mười lăm năm này, thời gian chúng ta ở chung với nhau chỉ được phần ba, mà trong khoảng phần ba thời gian đó, để cho em phải đau lòng.”

      Ninh Vi Nhàn ngồi lẳng lặng nghe , ngay đến cả Chocolate cũng nhìn, hay là ngửi loạn xạ khắp nơi nữa.

      "Sau khi chúng ta kết hôn được mấy tháng, tặng cho em con chó Samoyed.” Nhan Duệ sờ sờ cái đầu đầy lông của Chocolate, nụ cười nơi khóe miệng cũng sâu hơn chút, giống như hồi tưởng lại chuyện gì rất tốt đẹp: “Hình dáng của nó cũng giống Chocolate như đúc, tên nó cũng là Chocolate. Em rất thích nó, coi nó như bảo vật quý giá, lúc có ở bên cạnh em, đều là nó ở cùng với em. Sau đó em vì mang thai, cho nên em mới để đem cho nó . Sau khi em biến thành người sống thực vật mới đem nó về lại nhà, nó vẫn luôn thay em bảo vệ Ninh Ninh, giống như là thần thủ hộ của Ninh Ninh. Nó và con trai cùng nhau rời giường buổi sáng, sau khi tan học Ninh Ninh về nhà, nó vội cắn cặp sách và dép như muốn đem cất giúp, nó rất là ngoan ngoãn. Mỗi sáng sớm sau khi nó tỉnh tiễn Ninh Ninh học, sau đó nằm ở bên giường của em, động đậy, cũng làm ồn, cứ như vậy chờ đợi em tỉnh lại. Về sau nó bị bệnh, lúc Ninh Ninh được bảy tuổi chết rồi.”

      Nhan Ninh cắn cắn cái miệng nhắn của cậu, nước mắt trào lên trong mắt. Tình cảm của cậu dành cho Chocolate rất sâu đậm. Thời điểm Nhan Duệ bận rộn với công việc có cách nào ở bên cạnh cậu, cũng chỉ có Chocolate làm bạn với cậu mà thôi, khi cậu còn , Chocolate để cậu cưỡi lưng dạo chơi quanh nhà, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Chocolate đều bao giờ rời khỏi cậu.

      Ninh Vi Nhàn vuốt khuôn mặt nhắn mềm mại của con trai, vẫn yên lặng lắng nghe như cũ.

      “Vi nhàn, biết nên như thế nào về chuyện trước kia, cũng muốn để cho Ninh Ninh biết những chuyện này, nhưng con trai cần phải biết, vì như vậy, nếu như sau này em muốn rời bỏ , con trai cũng có thể hiểu được mà ngăn cản em.” Nhan Duệ nhàng chọc chọc cái trán trắng noãn của con trai, dùng ánh mắt ngăn cậu mở miệng chuyện: “Chúng ta ở chung với nhau được năm năm, trong năm năm đó, đối với em tốt chút nào hết. Vào buổi tối của ngày kết hôn, vội vàng ràng với em là em, và cũng thể em, ra cuộc hôn nhân của chúng ta là cuộc giao dịch mà thôi, em rằng em biết, nhưng em nghĩ em muốn thử lần.”

      “Nhưng có điều, nếu lúc ban đầu rằng thể em, vậy cho dù sau khi …. coi như làm chuyện có lỗi với em, mặc dù là ở bên ngoài, đây cũng phải lỗi của mà.” Ninh Vi Nhàn giọng : “Em hiểu rất ràng phải đời này bất cứ cặp vợ chồng nào cũng đều nhau giống như ba mẹ chồng, nếu là do em tự nguyện muốn thử chút, vậy cho dù kết quả như ý muốn của em, cũng có lỗi với em. Huống chi cuộc hôn nhân này vốn chỉ là cuộc giao dịch.”

      phải, phải như thế đâu, Vi Nhàn.” Nhan Duệ lắc đầu, nhàng hôn xuống cánh môi của , trong nụ hôn đó chứa đựng dịu dàng mà lại lo sợ, tràn đầy lo lắng: “Nếu như chỉ có như vậy, cũng áy náy như bây giờ. Là cho em hy vọng, thậm chí bị em mê hoặc, chúng ta từng trải qua ba tháng ngắn ngủi mà có bất kỳ chuyện vui nào, em cho rằng thay đổi rồi, em nghĩ rằng từ đó về sau này lúc nào cũng ở bên cạnh em, hai người chúng ta sống những ngày tháng thiệt hạnh phúc. Nhưng có hồi tâm. Thậm chí câu mà rời bỏ em mà , trong lòng vẫn cứ suy nghĩ về lời của mình ngày trước rằng chúng ta can thiệp vào chuyện của nhau, ngay cả câu nhắn nhủ lại cũng có, chuyện này gây ra tai họa cách nào bù đắp nổi, đó là chuyện thứ hai trong cuộc đời này làm hối hận ngoài việc gây ra tổn thương cho em.” nâng mặt lên, lại giọng : “Vi Nhàn, chúng ta từng có đứa con nữa. Trong lúc muốn rời khỏi em, em vì cần lấy thứ gì đó cho , cho nên trong lúc lên lầu cẩn thận té xuống, vậy mà hề giúp em, thậm chí ngay cả quay đầu lại để xem em thế nào cũng có, liền bỏ . ra đêm hôm đó lúc nào cũng cảm thấy bất ổn yên, chỉ là chịu thừa nhận điều đó mà thôi. cho rằng mình có sai, cũng nghĩ rằng em có việc gì, nếu như phải lúc đó có Chocolate, có lẽ mất em vào cái ngày đó rồi.”

      . . . . . . Bọn họ, từng có đứa con nữa?

      Ninh Vi Nhàn khiếp sợ thôi, ngay cả Nhan Ninh cũng kinh ngạc giống như .

      "Sau đó giấc mơ. Đứa đứa con , hình dáng rất giống em, cũng chỉ có đôi mắt là giống . Đứa be ngồi khóc ở dưới đất, với rằng vì ba mẹ nó cần nó, nhìn nó đáng , xinh đẹp, khi vừa nhìn thấy nó cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì nó và em rất giống nhau. muốn với nó rằng hãy để chúng ta đến làm ba mẹ của nó, nhưng đứa bé để ý tới , cứ như vậy trong nháy mắt liền biến mất.” Đó là con của , là máu mủ ruột thịt của cùng Vi Nhàn, nhưng chỉ tại vì ngu xuẩn cùng tàn nhẫn của vĩnh viễn rời bỏ bọn họ.

      “Sau khi em mất đứa , cả thời gian dài em cứ buồn bực vui, vì vậy cũng thay đổi chút. Lúc ấy suy nghĩ muốn dừng lại, muốn sống cuộc sống phóng túng nữa, hứa với em, bao giờ làm em bị tổn thương nữa, em cũng tin . Chỉ có điều gạt em.”

      “Lần lừa gạt này, gạt em năm năm.”

      “Trong năm năm đó, lần lại lần vẫn luôn hứa hẹn với em, em cũng vẫn lần lại lần tin tưởng . Mặc kệ lời thề của như thế nào, cuối cùng đều thể giữ đúng lời thề của mình. Có lúc nghĩ những lời hứa hẹn chỉ là hứa cho có mà thôi bởi vì căn bản cách nào thực được. chống lại nỗi hấp dẫn, kháng cự được cuộc sống phóng túng đầy mê hoặc đó. luôn gây ra những tai tiếng, cho rằng những người phụ nữ kia ngoan ngoãn, bởi vì khi ở trước mặt họ đều tỏ vẻ dịu dàng nghe lời, cho rằng những người đó dám quấy rầy em, cứ nghĩ như vậy và cứ tiếp tục chơi bời thêm mấy năm nữa, đến lúc già rồi, có thể thay đổi, cho dù có chơi bời phóng túng ở bên ngoài em cũng bao giờ biết được, em cảm thấy rất ngu xuẩn, rất buồn cười có đúng ? Nhưng lúc đó nghĩ như vậy.” Nhan Duệ cười khổ tiếng, đầu mày cuối mắt tất cả đều là lên hối hận cùng xấu hổ: “ cho rằng mọi người trong giới thượng lưu đều như vậy, thêm người như cũng tính là gì? Dù sao cũng nghĩ cả đời sống như vậy, đến cuối cùng vẫn nghĩ trở về bên cạnh em.”

      cứ lần rồi lần lừa gạt em, em lại cứ lần rồi lần tin tưởng . lại nghĩ rằng lãng tử biết quay đầu rất đáng quý rồi, chỉ cần quay đầu lại, em đều ở chỗ đó chờ đợi . Làm sao khi em lại dịu dàng như vậy, như vậy lại có thể tức giận bỏ mặc được chứ? luôn với em rằng em, rằng nhất định trở về bên cạnh em, mà em—cái người ngu ngốc này, mỗi lần như vậy đều tin tưởng.”

      Ninh Vi Nhàn mấp máy đôi môi, hỏi : “Sau đó là em thất vọng hoàn toàn, có đúng ?”

      Nhan Duệ cứng người lại chút, gật đầu: “Đúng vậy. đem tình của em từng chút từng chút tiêu phí hết tất cả. Cả đời này cũng bao giờ quên được đêm hôm đó, em nhìn thấy được cùng người phụ nữ khác ân ái ngay giường của chúng ta. Vi Nhàn, chúng ta kết hôn lâu như vậy, nhưng đó là lần đầu tiên nhìn thấy em khóc. Giống như em muốn đem nước mắt cả đời khóc hết lần vậy, khóc đến nỗi đôi mắt cũng muốn mù luôn. Em cứ khóc như vậy, khóc mãi, những ánh mắt em cũng nhìn , để ý tới , rất sợ, cầu xin em, hứa hẹn với em mọi thứ, nhưng em vẫn để ý tới , em cứ khóc suốt, khóc đến nổi ngất xỉu, ôm lấy em, sau đó bác sĩ mới cho biết là em mang thai.”

      “Em muốn ở riêng phòng với , lại đem con Chocolate mà chúng ta cùng nhau nuôi đưa nơi khác, cho dù là khám thai hay thân thể thoải mái. . . . . . Cái gì em cũng chịu với , em chịu với dù chỉ câu, thậm chí em còn cầu xin cách xa em ra chút, để cho em đừng nhìn thấy . Vi Nhàn, lần đầu tiên trong cuộc đời này, cảm thấy mình bất lực, vô dụng.”

    2. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 109

      Edit: quynhle2207

      Ninh Vi Nhàn lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Nhan Duệ, lắng nghe những điều . Tiếng của rất êm tai, dịu dàng, trầm thấp, có từ tính, cho dù là nhớ được gì nhưng khi mỗi buổi tối dựa vào ngực cũng có thể làm cho cảm thấy yên lòng.

      “Sau đó là Tương Kế xuất , ta muốn giành em với , cũng may là em ghét còn nhiều hơn so với ghét . Chính là từ đó trở về sau em cũng thay đổi, càng lúc càng trở nên giống phu nhân nhà họ Ninh, thậm chí em còn lạnh lùng hơn, hoàn mỹ hơn cả bà ấy nữa. Em chịu để cho chăm sóc em, cho nên chỉ có thể lén vào phòng em, giúp em xoa bóp đôi chân bị sưng phù vào lúc nữa đêm, em thích nhìn thấy , cũng dám làm phiền em, chỉ đứng bên lặng lẽ nhìn em mà thôi. nghĩ cố gắng đợi cho đến khi em sinh con chúng ta là được rồi, em vì nghĩ tới con mà cho thêm cơ hội nữa, nhưng nghĩ sai rồi, chỉ chút xíu nữa là mất em vĩnh viễn.”

      “Bởi vì trong khi sinh em bị chảy máu nhiều quá, hai mẹ con chỉ có thể giữ lại được người, lúc đó, mới biết được ra từ lâu em còn tha thiết gì với cuộc sống này. Bởi vì đời này ai thương em, cho nên em có bất kỳ lưu luyến nào với cuộc sống này. ngồi ở bên giường của em, với em rất nhiều, rất nhiều lần rằng nếu em bỏ , con của chúng ta phải làm sao bây giờ, em cũng trả lời , nhưng lại hiểu được câu trả lời của em. Em có thể vượt qua được cuộc sống trước đây, lẽ dĩ nhiên con trai cũng có thể vượt qua. Tại sao em lại có thể kiên quyết như vậy, cũng bao giờ cho có cơ hội để đến gần em lần nữa. Cũng may là ông trời phù hộ, em cùng Ninh Ninh đều có thể sống, dù là em thể mở mắt ra, cũng cảm thấy ông trời đối với rất nhân từ rồi.”

      khẽ hít mũi cái, Ninh Vi Nhàn tinh tế nhận ra trong mắt phủ tầng hơi nước: “ từng nghĩ có lẽ đời này em cũng bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng Ninh Ninh gặp chuyện may, em lại có thể tỉnh lại, rất vui mừng, rồi lại sợ hãi, tiếp theo đó lại nghe thấy việc mà thể nào tưởng tượng nổi. Chuyện này giống như là bô phim khoa học viễn tưởng, hoặc là giống như những bộ phim đầy bi kịch truyền hình, em quên hết tất cả mọi chuyện trước đây. Em nhớ được từng làm những chuyện gì đối với em, em cũng nhớ từng chịu bao nhiêu tổn thương mà gây ra cho em, em biết gì giống như trang giấy trắng, và cũng có thể em lần nữa. Vi Nhàn, hy vọng vĩnh viễn em cũng cần nhớ lại, bởi vì ngay cả chính bản thân cũng thể tha thứ cho mình. Em nhớ ra, như vậy có thể tự lừa mình dối người bỏ qua tất cả. Nếu em muốn rời bỏ , thậm chí cũng dám ngăn cản em. đối xử với em tốt, Vi Nhàn, đối với em tốt".

      Nhan Duệ vẫn nỉ non: “ đối xử với em tốt, đối với em tốt.” Ninh Vi Nhàn yên lặng nhìn , môi mấp máy, nhưng lại biết mình nên cái gì. Những lời làm cho muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt đó chỉ giống như là nghe được câu chuyện xưa cảm động hay là bộ phim làm cho người xem phải rơi nước mắt, chỉ cảm thấy đau lòng, cảm thấy đồng tình, nhưng lại cách nào có cảm xúc như mình là người trong cuộc: “Đừng như vậy mà, Nhan Duệ. . . . . . đừng khóc.”

      Nghe ..., Nhan Duệ mới phát ra rằng khóc. quay mặt , muốn để vợ và con trai mình thấy được người đàn ông trưởng thành như mà lại rơi nước mắt: “ có khóc.”

      ràng ba khóc mà.” Nhan Ninh vẫn đứng về phía mẹ mình, Chocolate cũng rất biết phối hợp với hoàn cảnh liền gâu gâu hai tiếng, Ninh Vi Nhàn ôm lấy Nhan Duệ, đầu của vùi vào trong cổ của , những giọt nước ấm áp từ nơi đó chảy xuống, thấm ướt ảo ngủ mỏng manh của .

      Quả khóc, nhưng muốn bất cứ ai nhìn thấy được, cho dù người đó là .

      Trong lòng của Nhan Duệ, khóc vì Ninh Vi Nhàn phải là chuyện mất mặt. Chỉ là muốn nhìn thấy như vậy, vì như vậy cảm thấy giống như diễn trò để tranh thủ đồng tình của .

      đừng khóc, em có trách đâu.” Ninh Vi Nhàn có chút luống cuống, tay chân biết nên làm sao, cuối cùng chỉ có thể vỗ lưng Nhan Duệ rất dịu dàng, người kia cao lớn như vậy, cường tráng như vậy, nhưng vào giờ phúc này lại rúc vào trong lòng , nhìn qua yếu đuối bất lực như vậy: “Nhan Duệ, em có trách .”

      rằng trách .

      Nhưng Nhan Duệ lại có cách nào tự gạt mình được nữa rồi.

      Ninh Vi Nhàn đợi trả lời, lại tiếp: “Em biết sau này em có thể nhớ lại tất cả hay , em cũng giống như cũng hy vọng mình bao giờ nhớ lại. Bây giờ kể cho em nghe những chuyện này, em chỉ cảm thấy đáng buồn và tội nghiệp thôi, cũng có cảm giác đó là câu chuyện của chính bản thân mình. còn làm cho em đau lòng nữa sao? Cũng giống như trước đây vậy?” Khi thấy Nhan Duệ lắc đầu mãnh liệt, khẽ mỉm cười: “Em có cách nào hứa chắc chắn với về chuyện sau này khi nhớ lại như thế nào, nhưng ít ra ngay lúc này, em có ý muốn trách móc . Em nhớ những chuyện này, em cũng mặc kệ viêc làm em bị tổn thương ra sao, em chỉ hy vọng từ nay về sau có thể đối với em tốt, nhà ba người của chúng ta có thể sống tốt với nhau qua những ngày tháng sau này. Cho dù sau này em có muốn chia tay, đó cũng là chuyện của sau này, em nhớ quá khứ, lại càng biết tương lai ra sao, em chỉ có cuộc sống tại. có thể cho em được cuộc sống tại này ?”

      có thể cho cuộc sống tại hay ?

      Lời của Ninh Vi Nhàn giống như cái chày lớn nện vào trái tim của Nhan Duệ, bất chợt ôm chặt , nhắm chặt hai mắt lại, chữ có thể mang theo mũi nặng nề được thốt ra từ miệng (Quỳnh: chỗ này nguyên văn là chữ ‘năng’, nghĩa là có thể, nhưng tiếng Việt của mình thành hai chữ). thê tin được mình lại có được kết quả như vậy, trách , thậm chí còn muốn đối với tốt. Tất nhiên đối với tốt, nếu đối với tốt lại đối với ai tốt bây giờ?

      Nhan Ninh thấy khóe miệng của ba nở nụ cười vặn vẹo cùng với khóe mắt đầy nước mắt, cậu bĩu môi tỏ vẻ chán ghét: “Ba, con còn chuyện muốn hỏi.” Khi cậu thấy ba chú ý tới mình hỏi rất tự nhiên: “Nếu sau này mẹ muốn ly hôn với ba, con theo mẹ, ba có ý kiến hay thắc mắc gì ?” .

      . . . . .

      Bọn họ mới vừa được vui vẻ trở lại, tên nhóc con này lại nghĩ tới chuyện ly hôn là sao hả???

      Nhan Duệ muốn nổi nóng, nhưng vì vợ ở bên cạnh cho nên dám làm việc gì thiếu suy nghĩ. nhịn được mấy giây, nhưng đến cuối cùng khi nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường và khi dễ của Nhan Ninh cũng nhịn được mà nổi nóng. đứng lên, nhấc tên nhóc con biết sống chết lên, dùng chăn quấn lại, rồi vứt ra ngoài cửa, sau đó cũng đem cả Chocolate sủa gâu gâu ném ra, sau cùng khóa cửa lại cách gọn gàng, rồi leo lên giường lần nữa.

      Ninh Vi Nhàn trợn mắt há miệng nhìn làm loạt hành động liên tiếp như vậy, sững sờ : “. . . . . .”

      “Vi Nhàn. . . . . . Buổi tối nay, chỉ có hai người chúng ta thôi, có được hay ?"

      còn muốn phải dịu dàng, nhàng với con trai hơn chút nữa kia. . . . . . Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đáng thương và van xin của , cuối cùng vẫn gật đầu.

      Nhan Ninh đứng dậm chân ở ngoài cửa phòng, rồi cậu làm mặt quỷ với cánh cửa, sau đó khoanh chân ngồi xuống sàn, ôm Chocolate vào lòng, đưa tay chọc chọc chóp mũi đen như mực của nó: “ đúng là có lòng tốt mà bị coi là kẻ xấu, sau này nếu bọn họ ly hôn, mình nhất định năn nỉ giúp ba nữa, xách theo quần áo với mẹ là xong.”

      Ngoài cửa, Nhan Ninh và Chocolate giống như hai em tốt, ở trong phòng Ninh Vi Nhàn bị Nhan Duệ ôm vào lòng, chui vào trong chăn từ lâu. Trán của đụng vào trán của Ninh Vi Nhàn, cách càng lúc càng gần hơn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp rực rỡ. Sau khi đem những lời muốn ra hết, liền có thể thở phào nhõm, trong lòng như buông xuống tảng đá lớn. Và tất nhiên cũng rất dễ dàng nghĩ đến những chuyện khác.

      rất lâu rồi có ôm , mười năm cũng qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào, có phải thân thể cũng còn sử dụng được nữa hay đây: “Vi Nhàn. . . . . .”

      "Hả?"

      ". . . . . . muốn. . . . . . Muốn . . . . ."

      ấp a ấp úng nửa ngày cũng thể được, Ninh Vi Nhàn còn đợi để nghe nửa câu sau của . Cuối cùng Nhan Duệ đành nhắm mắt lại, giống như tráng sĩ sắp sửa hy sinh : “ có thể chạm vào em ?” (Quỳnh: làm tui hết hồn, cứ tưởng ấy sắp sửa đánh nhau chứ).

      muốn khóc rồi, ra là muốn hỏi có thể muốn được , nhưng vừa mở miệng, biết tại sao lại trở thành có thể chạm vào hay .

    3. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 110

      Edit: quynhle2207

      Dễ dàng thấy được, Ninh Vi Nhàn cũng bị cầu này của dọa sợ, bởi vì mắt trợn tròn, lúc lâu cũng có phản ứng. Nhan Duệ khoát tay, vội vàng giải thích: "Ý phải vậy…. muốn hỏi có phải em cũng muốn có quan hệ…" Hừ, cũng muốn đòi hỏi gì ở hết!

      Đột nhiên hề báo trước, vươn bàn tay ấm áp đưa qua, cầm lấy tay rất nhàng, kéo tay chạm vào mặt của : "Cũng được, nhưng chỉ có thể sờ mặt em thôi."

      Như vậy đối với rất tốt rồi, Nhan Duệ cũng dám thêm bất cứ điều gì. hít cánh mũi cay cay của mình, khóe môi mỏng nâng cao, cười hết sức vui vẻ và thoải mái. Ninh Vi Nhàn kiềm chế được nhìn đến ngây người. Từ lúc bắt đầu tỉnh lại, lúc nào Nhan Duệ cũng bày ra vẻ tươi cười trước mặt , nhưng biết cũng tràn đầy những lo lắng, biết còn che giấu điều gì bí mật trong lòng mình. Hôm nay, ra tất cả, giống như muốn vứt bỏ tất cả, cũng buông xuống tất cả những điều làm lo lắng yên tâm, vì vậy nụ cười của cũng trở nên rạng rỡ và vui tươi. Đến bây giờ có thể hiểu được khi Tư Tư vẫn thường với là Nhan Duệ có nụ cười quyến rũ đến nỗi có thể làm điên đảo tất cả phụ nữ đời này.

      Bàn tay của Nhan Duệ rất đẹp, ngón tay vừa dài, vừa thon, khớp xương hơi nhô ra. Bàn tay lớn và đầy đặn để mặt của Ninh Vi Nhàn, có thể che hết cả khuôn mặt nhắn của . nhận thấy bàn tay vô cùng ấm áp và dịu dàng, cho dù nhìn vào mắt , cũng biết trong mắt lúc này chắc chắn chứa đầy tình cảm cùng dứt khoát. người đàn ông như vậy, từng làm mình tổn thương sâu sắc sao?

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất khó tin, nhưng biết Nhan Duệ bao giờ gạt . Sau khi biết được ràng những bí mật bị đưa ra ánh sáng, ngược lại những lo lắng khủng hoảng trong lòng cũng từ từ biến mất. quyến luyến cọ gò má mình vào lòng bàn tay của Nhan Duệ, giống như con mèo vừa uống nước xong, dựa vào lòng người chủ của mình để làm nũng. giờ mặt trời chiếu xuống ánh nắng hài hòa, khí vô cùng ấm áp: "Nhan Duệ, đừng đau khổ nữa, hay ít ra bây giờ cần khổ sở nữa. Em bỏ , em cũng bao giờ đối với tốt nữa."

      bật cười vì lời ngây thơ của , trong khi nước mắt vẫn còn mơ hồ nằm khóe mắt: "Ừ, tin tưởng." chắc chắn rất tốt với bởi vì vẫn luôn luôn đối xử với rất tốt, rất tốt, rất tốt.

      Ninh Vi Nhàn cũng gì thêm nữa, cười, nắm lấy tay của Nhan Duệ, đôi mắt đen như mực của nhìn chăm chú, mềm mại dựa vào lòng , khẽ hỏi : "Sau này cũng làm em đau lòng, đúng ?"

      Nhan Duệ liền bảo đảm: ", tuyệt đối bao giờ !"

      "Em tin ."

      Nhan Duệ vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc, cho nên vẻ mặt của hết sức kỳ quái. ôm Ninh Vi Nhàn, đôi tay khẽ run, cám ơn em, cám ơn em, Vi Nhàn. Cám ơn em cho cơ hội này, cho dù kết quả cuối cùng như chúng ta muốn, nhưng hối hận, cũng oán trách.

      Chỉ cần ngay lúc này, em ở trong lòng , để có thể bù đắp tất cả cho em, đem hạnh phúc đến cho em, để em còn thất vọng vì quá khứ đau lòng, đối với như vậy là đủ rồi.

      Khi những khúc mắc trong lòng được giải quyết phản ứng sinh lý cũng tới nhanh hơn. Nhan Duệ cố gắng đè nén chính mình, nhưng càng đè nén càng dễ dàng mất tự chủ của mình. chỉ có thể thầm lặng lẽ lui về sau, để cách xa Ninh Vi Nhàn chút.

      Nhưng đáng tiếc, lại bị Ninh Vi Nhàn nhìn ra: "Nhan Duệ? sao vậy? Sao đột nhiên cách xa em như vậy?" Sau khi hỏi xong, liền nhận ra chỗ đúng của , đỏ mặt vội vàng lui về sau, hai tay mềm nhũn, ra bị Nhan Duệ nắm lấy: "Vi Nhàn. . . . . ." nghĩ rất lâu, có khi ra tốt hơn, mặc dù vừa rồi hề nghĩ muốn chạm vào , nhưng tại. . . . . . Khi chạm vào da thịt ấm áp của , khát vọng bị đè nén mười năm của lại dâng lên nhanh chóng, chỉ tiếc thể đè dưới thân mà hôn , vuốt ve , xông thẳng vào cơ thể ấm áp của , ôm chặt , bao giờ rời xa nữa.

      " nhớ em. . . . . . . có thể hay , có thể hay . . . . . ."

      Ninh Vi Nhàn chớp đôi mắt to và long lanh nhìn , trong mắt tràn đầy những cảm xúc và e lệ, Nhan Duệ chỉ nhìn cái, liền bị lạc lối trong đôi mắt ấy, thể đợi được câu trả lời của liền cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại, cố gắng nhịn xuống khát vọng điên cuồng, bày tỏ tình cảm ngọt ngào dịu dàng của mình từng chút , vừa giống như chỉ dẫn cho cách để , lại giống như quyến rũ .

      Nhan Duệ chính là vị pháp sư ưu tú nhất đời này, chỉ cần muốn, khiến cho phụ nữ tự chủ rơi vào sâu trong vòng xoáy mê hoặc của có cách nào tránh khỏi hay tự mình thoát ra được. Lúc bắt đầu, Ninh Vi Nhàn còn có chút sợ hãi và phản kháng, nhưng từ từ dẫn dắt đắm chìm vào đó, đôi mắt mê man, ngây ngốc nhìn hề nhắm lại. Nhan Duệ lấy tay che mắt , cảm nhận được hàng lông mi cong, dài của lướt qua lòng bàn tay mình, hôn lên môi , nhàng than thở: "Vi Nhàn, hãy nhắm mắt lại."

      Ninh Vi Nhàn ngoan ngoãn làm theo lời , để mặc đưa đến thế giới khác.

      Ở trong thế giới đó tràn ngập hoa tươi cùng những bong bóng muôn màu, tất cả mọi thứ đều rất xinh đẹp, giống như tất cả những gì tốt đẹp hoàn mỹ mà từng có trong trí nhớ. tự chủ ôm chặt Nhan Duệ, giống như là người sắp chết đuối ôm chặt bè gỗ, thể rời bỏ , hoặc là cũng muốn rời khỏi .

      Với tay vặn ngọn đèn tường ở đầu giường, ôm Ninh Vi Nhàn ngã xuống, ánh sáng giảm dần, khi chung quanh hai người bao trùm thứ ánh sáng màu phấn nhàn nhạt, toàn bộ thế giới cũng bắt đầu mơ hồ.

      Đối với Ninh Vi Nhàn, loại cảm giác này vừa mới mẻ lại vừa kỳ diệu. thích được như vậy, thích cùng Nhan Duệ thân mật như vậy, giống như việc đáng để cho họ làm nhất đời này chính là có thể thân mật gần gũi ở bên nhau.

      Nhưng Nhan Duệ chỉ muốn được như vậy, đối với , như vậy là quá ít, quá ít để có thể khắc sâu hình ảnh của Ninh Vi Nhàn vào trong tâm trí mình. Tay bắt đầu dọc theo đường cong dịu dàng của dần xuống dưới, đốt lên vô số ngọn lửa thân thể . Ninh Vi Nhàn bật ra tiếng ừm tràn đầy hạnh phúc. Khi tiếng rên khẽ của rơi vào tai Nhan Duệ, giống như nghe được thanh chỉ có ở trời.

      "Vi Nhàn, Vi Nhàn."

      gọi tên biết bao nhiêu lần. Ông trời còn thương , để cho có cơ hội sửa chữa những sai lầm của mình, để cho có thể bù đắp lại cho , cũng để cho tìm lại được những gì mình bỏ lỡ. Tất cả những điều này tốt đẹp đến nỗi cảm thấy chân , nếu đây chỉ là giấc mơ tình nguyện ngủ say trong giấc mơ đó, bao giờ tỉnh lại nữa

      Mặc dù Nhan Duệ có rất nhiều thủ đoạn, nhưng muốn dùng những mánh khóe đó với , chỉ muốn dùng tình cảm chân thành đơn thuần nhất của mình để đến gần , dùng hai tay của mình để chạm vào , tất cả những điều đó đều xuất phát từ tình của .

      Ninh Vi Nhàn nhanh chóng chìm đắm trong mê hoặc của , hít thở nhè , mặt đỏ bừng, xinh đẹp, hấp dẫn, giống như nụ hoa bắt đầu hé nở. Trong giây phút này, chỉ có cảnh xuân tươi đẹp, muôn màu muôn sắc được bày ra làm cho hai người gắn bó hài hòa hơn.

      Trong phòng, giữa gian yên lặng chỉ có tiếng thở dốc vang lên, giống như đóa hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ.

      Mà Nhan Ninh cùng Chocolate đứng ngoài cửa phòng, sớm về phòng ngủ của mình rồi.

      Tình của người lớn là cái gì, cậu cũng muốn biết.

    4. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 111

      Edit: quynhle2207

      Tất cả mọi người đều nhìn ra được tâm tình của Nhan Duệ càng ngày càng tốt hơn rồi. giống như trở về Nhan Duệ của mười năm trước, lúc nào cũng nở nụ cười, gió xuân đầy mặt, làm cho người nhìn thấy cũng cảm thấy tâm tình vui vẻ phơi phới hơn. Nhưng lại khác Nhan Duệ của mười năm trước ở chỗ là bây giờ có người phụ nữ trong lòng, vì vậy khi đối mặt với phụ nữ, mặc dù vẫn tươi cười nhưng lại kiên quyết từ chối, kiên định của cũng nằm trong suy nghĩ của tất cả những người biết chuyện, nhưng đối với những người biết chuyện đó là việc ngoài dự liệu.

      Ninh Vi Nhàn cũng đặc biệt để ý đến việc này, dù sao đối với , điểm khác biệt lớn nhất chính là nụ cười của Nhan Duệ bây giờ chân và hạnh phúc hơn lúc trước rất nhiều. ở cùng với mỗi ngày, đối với những những chuyện từng xảy ra, hay là những ký ức về việc từng bị tổn thương nặng nề kia, còn quan tâm tới nữa. Lẽ tất nhiên, bởi vì nhớ chuyện trong quá khứ, cho nên cũng cách nào xúc động với những chuyện đó, nhưng tất cả cũng thể ngăn thích và lệ thuộc vào Nhan Duệ. Đối với Ninh Vi Nhàn mà , bây giờ Nhan Duệ và Nhan Ninh trở thành tất cả trong cuộc sống của .

      Đổ sữa tươi vào trong ly thủy tinh trong suốt, sau đó đem miếng bánh ngọt nhắn tinh xảo để vào trong dĩa, Ninh Vi Nhàn bưng khay lên lầu, nhàng gõ cửa phòng sách, đợi đến khi nghe được tiếng ‘mời vào’ vọng ra từ bên trong mới đẩy của vào.

      Hai người đàn ông lớn bận rộn ở bên trong, hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, thấy , cả hai đều nở nụ cười giống hệt nhau. Ninh Vi Nhàn nhìn hai gương mặt xinh đẹp giống nhau như đúc cái, rồi bước tới để cái khay ở tay xuống, lấy hai ly sữa tười đưa cho hai cha con, lấy ly trà lài còn lại cho mình, sau đó liền khoanh chân ngồi xuống—— Nhan Duệ cho người sửa lại lớp thảm dày ở trong phòng sách, khi ngồi thảm cảm thấy thoải mái lại còn ấm áp nữa: “Có thể ăn bánh này ?” Múc miếng bánh mousse dâu tây đưa đến miệng của con trai.

      Tuy Nhan Ninh còn tuổi, nhưng cậu đối với những món bánh ngọt như vậy cũng thích thú chút nào. Cậu nhăn nhăn cái mũi thẳng tắp, xong há miệng cắn xuống cái, cũng may Ninh Vi Nhàn biết cậu thích ăn, cho nên múc nhiều dâu tây và rất ít kem cho cậu: “Mẹ, con muốn ăn thêm sữa đặc.” Lại cắn thêm miếng dâu tây tươi.

      “Được.” Từ trước tới nay, đối với ý muốn của con trai, Ninh Vi Nhàn đều chấp nhận mà bao giờ phản đối. từ dưới đất đứng lên định xuống dưới lầu, liền bị hai cha con Nhan Ninh và Nhan Duệ kéo lại: “Mẹ, con nhờ người giúp việc là được rồi mà.”

      “Mẹ chỉ muốn vì con mà làm nhiều chuyện hơn thôi, mẹ thiếu con rất nhiều, chăm sóc tốt cho con.” xong, hôn lên mặt nhắn của con trai, nào là trứng, nào sữa, và cả dầu mỡ ở khóe miệng đều dính vào gương mặt non nớt mềm mại của Nhan Ninh, cậu cười ngây ngốc, sờ sờ mặt mình.

      Hai cha con nhìn xoay người xuống, sau đó cầm lon sữa đặc lên. Ninh Vi Nhàn cũng rất thích sữa đặc, thực tế cả nhà ba người bọn họ đều thích, ngay cả Nhan Ninh thích ăn đồ ngọt cũng thích. Ngoài sữa đặc, tay còn có dĩa dâu tây tươi ngon.

      Nhan Ninh nhìn thấy, đôi mắt xinh đẹp liền mở to, mặc dù cậu cảm thấy người đàn ông mà thích dâu tây có vẻ rất ngây thơ, nhưng cậu rất thích thế nào chứ. Cậu há miệng cắn miếng, là món ngon ở đời mà!

      “Nhan Duệ.”

      Dâu tây đỏ tươi dính đầy sữa đặc, mới nhìn qua liền làm cho người ta thèm thuồng, ngay cả người từ trước tới giờ thích ăn trái cây như Nhan Duệ cũng nhịn được há miệng ăn luôn cả miếng lớn. Nhìn hai cha con ăn được vui vẻ như vậy, Ninh Vi Nhàn cũng vui vẻ ăn miếng, sau đó nghiêng đầu nhìn xem hai cha con bọn họ viết cái gì ở đây. Nhan Duệ là xem tài liệu, phía đồ thị có rất nhiều những con số phức tạp, xem hiểu gì cả, những cái này cũng phải sở trường của . Nhưng những thứ con trai viết đều hiểu, đây chính là toán số học của lớp sáu: “Mẹ, con còn muốn ăn nữa.” Cậu nhóc há miệng lớn, kêu a a, Ninh Vi Nhàn cũng rất thương con, liền đưa cho cậu trái dâu tây, giống như những đứa trẻ bình thường khác, chữ viết của Nhan Ninh rất đẹp, việc này chắc chắn là do ông nội của cậu dạy cho cậu, ba Nhan nổi tiếng là người văn chương nho nhã, cũng là người viết thư pháp đẹp đến nỗi làm cho người ta mất hồn lạc phách, khi còn Nhan Ninh cũng bị bắt ngồi bàn tập luyện viết chữ ít rồi.

      “Mẹ, mẹ có nhìn ra đó là gì ?” Thấy Ninh Vi Nhàn vẫn nhìn chăm chú vào quyển bài tập của mình, Nhan Ninh nhịn được tò mò hỏi .

      Vì thế có người cảm giác là mình bị coi thường: “Con trai ngốc nghếch này, đương nhiên là mẹ biết rồi. Mẹ cũng xem qua tất cả bài thi từ tiểu học đến đại học rồi, sao con lại hỏi mẹ con, người từng học đại học những câu như vậy chứ?” Ngón tay mảnh khảnh của chọt chọt vào gương mặt nhắn trắng nõn mềm mại, chợt thấy cảm giác tay mềm, thế là lại sờ sờ thêm cái, chọt chọt thêm cái, Nhan Ninh nghĩ ngợi chút, còn hết sức hy sinh đưa mặt mình cho mẹ sờ: “Mẹ thông minh quá , chỉ nhìn chút xíu biết được liền.”

      Ừ. . . . . . Bởi vì trước kia học qua chứ sao nữa. Ninh Vi Nhàn thấy con trai mình đáng , nhịn được lại tiếp tục vuốt ve gương mặt nhắn phúng phính đầy thịt của cậu, lại đút quả dâu tây cho cậu. Lúc này, Nhan Duệ rất vui vì bị ngó lơ từ nãy đến giờ, khẽ ho tiếng để bày tỏ mình cũng cần được quan tâm giúp đỡ. Ninh Vi Nhàn thấy vậy cũng thầm đưa cho quả, nhưng vẫn đặt chú ý của mình lên người con trai, nhìn cậu làm bài tập.

      Bài tập của năm học lớp sáu đối với Nhan Ninh quả rất dễ dàng, nhưng cậu lại muốn hưởng thụ khoảng thời gian như bây giờ, ba mẹ đều ở bên cạnh cậu, thiếu người nào cả, mặt trời chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, khí rất trong lành thoải mái, đời này còn có gì hạnh phúc hơn khoảnh khắc này của cậu nữa chứ? Cậu có ba mẹ bên mình, và cũng chỉ có mình cậu bên cạnh ba mẹ, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng làm cho người ta cảm thấy đầy đủ, hạnh phúc rồi. Chỉ có điều vui vẻ thỏa mãn đó thể nào tiếp tục được nữa cho đến buổi sáng nào đó của tháng sau.

      Từ trước đến nay, bữa ăn sáng của nhà họ Nhan thường là hai loại: kiểu Trung hay kiểu Tây, vừa đúng lúc sáng sớm hôm nay là đến kiểu phương Tây. Ninh Vi Nhàn cầm miếng bánh mì cá ngừ ca-li lên, cắn cái. rất thích mùi vị tươi ngon này. Nhưng khi nuốt miếng đầu tiên vào bụng, bỗng nhiên lại cảm thấy được thoải mái lắm, bánh mì nhất định là mới nướng, có lẽ là cơ thể của được thoải mái thôi. Ninh Vi Nhàn bưng ly nước ép trái cây tươi uống hớp, vị chua chua ngọt ngọt tràn đầy trong miệng mới làm cho cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      Sau đó, lại tính đưa bánh mì lên miệng cắn miếng thứ hai.

      Cảm giác ổn lần này so với lần trước ràng hơn rất nhiều, thậm chí kịp cầm lấy cái khăn ăn, liền quay đầu ói ra ngoài, ói đến nỗi muốn ngất xỉu, cảm thấy rất là khó chịu, nước mắt cũng ràn rụa mặt.

      Hai cha con Nhan Duệ cũng bị làm cho hoảng sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh , người kêu mẹ, người gọi Vi Nhàn, hỏi bị làm sao vậy. Ninh Vi Nhàn khoát khoát tay đầy vẻ yếu ớt, muốn với bọn họ là sao cả, sao, nhưng trong miệng đầy vị chua khó chịu khiến cho thể nổi tiếng nào.

      Quản gia rất biết nhìn hoàn cảnh gọi điện thoại cho bác sĩ Liễu—bác sĩ của gia đình họ rồi. Nhan Duệ ôm Ninh Vi Nhàn về giường trong phòng ngủ, sau khi súc miệng, uống chút nước cũng coi như đỡ hơn nhiều rồi, nhưng sắc mặt vẫn rất khó chịu, tái nhợt như tờ giấy. Nhan Duệ cũng hiểu ra sao, hôm qua vẫn còn rất khỏe mà, làn da trắng ửng hồng, hôm nay sao lại nhìn tái nhợt suy yếu nhanh chóng như vậy chứ?

      Bác sĩ đến rất nhanh, Ninh Vi Nhàn nằm yên cho bác sĩ kiểm tra thân thể, đợi đến khi bác sĩ dọn dẹp dụng cụ, mới nhìn ông ấy, chờ đợi ông ấy cho mình biết kết quả: “Chúc mừng phu nhân, phu nhân mang thai được bốn tuần rồi."

    5. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 112

      Edit: quynhle2207

      . . . . . . Tin tức này làm cho mọi người đều ngây ngẩn.

      Ninh Vi Nhàn trừng hai mắt lớn, cũng lên tiếng lâu, còn Nhan Duệ trở nên ngu ngốc hoàn toàn, cuối cùng là chỉ còn Nhan Ninh cũng kịp có phản ứng, liền tiễn bác sĩ ra về. Sau đó, nhà ba người nhìn nhau, cũng biết mình nên cái gì bây giờ.

      “Vi Nhàn. . . . . .” Nhan Duệ gọi tên Ninh Vi Nhàn nỉ non, sau đó đột nhiên bật người lên, vội vàng chạy tới bên giường, muốn ôm lại dám ôm, sau cùng cầm tay của Ninh Vi Nhàn hết sức kích động, lắp bắp ràng: “Vi Nhàn, Vi, Vi nhàn, em mang thai, em mang thai rồi!"

      ra vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau khi nghe được tin mình mang thai, chỉ ngây ngốc ừ lên tiếng, mặt cũng có biểu gì quá lớn, xem ra còn chưa tiêu hóa xong tin tức chấn động này, nhìn đôi môi của Nhan Duệ đóng đóng mở mở, căn bản là cũng nghe được cái gì. Nhan Ninh ngược lại, cậu lặng lẽ nhìn ba mẹ mình rồi xoay người quay bước ra ngoài. Mà Nhan Duệ cùng Ninh Vi Nhàn, người tràn ngập giữa vui mừng cực độ, người lại ngây ngốc như mất hồn, lại chú ý tới cậu.

      Cứ giữ bộ dáng như vậy khoảng ba phút, Ninh Vi Nhàn mới nhớ tới là có chuyện gì xảy ra với mình. chớp nhanh hàng lông mi dài mấy cái, mới hỏi với giọng nghi ngờ: “Em. . . . . . em mang thai sao?"

      Nghe được câu hỏi của Ninh Vi Nhàn, nụ cười mặt Nhan Duệ lập tức cứng lại. nghĩ rằng thích đứa bé này, gấp gáp khuyên giải cùng trấn an : “Em đừng sợ, Vi nhàn, em đừng sợ, đó là con của chúng ta ——.”

      “Em có sợ đâu.” Ninh Vi Nhàn lắc lắc đầu, dùng tay còn lại của mình sờ sờ bụng, tự nhiên trong mắt cũng toát ra tình của người mẹ: “Em còn chưa kịp phản ứng thôi, em vậy mà lại mang thai. . . . . .”

      Nhan Duệ rất ngạc nhiên và cảm thấy thể tin trước lời của , giọng của đầy vẻ vui mừng, lo lắng và sợ hãi trong lòng lập tức được buông xuống, cười khẽ tiếng, ngồi lên giường ôm chầm vai lấy vai , dịu dàng: “Chuyện này đâu có gì mà ngạc nhiên, em là phụ nữ, chúng ta lại là vợ chồng, em mang thai là chuyện rất bình thường. chỉ lo lắng. . . . . .” Ninh Vi Nhàn nghẹo đầu, biết tính cái gì, nháy mắt: “Em bây giờ. . . . . .Cũng coi như là sản phụ lớn tuổi . . . . . ." Mặc dù bề ngoài của nhìn ra lớn tuổi, nhìn qua vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp, nhưng cũng sắp bốn mươi tuổi rồi nha.

      Sản phụ lớn tuổi? Ninh Vi Nhàn suy nghĩ lát: “ có nguy hiểm hay ?"

      biết nữa, chắc là có nguy hiểm.” Bàn tay nâng gương mặt nhắn của , hôn lên đó cái nhàng: “ muốn em phải mạo hiểm như vậy, đối với thân thể của em cũng tốt đâu.” nhớ ràng bộ dáng khổ sở tái nhợt của khi sinh Ninh Ninh vào mười năm trước, còn có lần đầu tiên kia nữa, suýt chút nữa mất vĩnh viễn: “Vi Nhàn, em cho biết, em có muốn đứa bé này hay ?”

      Trả lời câu hỏi của trầm mặc rất lâu của . Lòng của Nhan Duệ bắt đầu chìm xuống, dù trong lòng hiểu nên để cho mang thai mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn nhịn được lại nghĩ muốn giữ lại đứa bé kia. Hơn tháng này vẫn nhớ làm đủ các biện pháp an toàn, chỉ duy nhất lần đó là thể khống chế được muốn .

      Trong suốt mười năm nay, rất nhiều lần đều nghĩ, nếu như con còn sống, con bé cũng được mười lăm tuổi rồi, nhất định rất giống Vi Nhàn, bây giờ cũng đánh những kẻ chặn đường, theo đuổi con cho tơi tả rồi. Cứ như vậy, cả nhà bọn họ càng thêm hạnh phúc.

      “Nhan Duệ. . . . . . Em hơi sợ." đưa bàn tay bắt đầu lạnh của mình đến lòng bàn tay ôn hòa ấm áp của , Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu lên, luống cuống lại thêm bất an: “Em nhớ trước kia mình mang thai như thế nào, cũng biết phải làm mẹ như thế nào mới tốt, nhưng em lại muốn giữ lại đứa bé này, em muốn bỏ lỡ quá trình đứa bé lớn lên, khoảng thời gian trước mười tuổi của Ninh Ninh em thể nhìn thấy, hơn nữa. . . . . . Chúng ta từng mất đứa con , mặc dù em nhớ được, nhưng mà em thương Ninh Ninh như vậy, từ đó có thể nghĩ ra được nếu em mất Ninh Ninh, em thà là chết còn hơn. Em hy vọng lần này là con , giống như là con bé trở về với chúng ta có được ?”

      “. . . . . . Được.” ôm chặt, chặt, nhắm đôi mắt lại, cảm ơn em, Vi Nhàn: “ em.”

      Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười nằm ở trong ngực , cần biết trong tương lai có những chuyện gì xảy ra, cũng sợ hãi nữa.

      Tin vui về việc mang thai truyền khắp trong nhà, ba mẹ Nhan cùng với ba mẹ Ninh cũng lòng dạ vui mừng cho bọn họ. Mấy người lớn đều rất lo lắng cho sức khỏe của Ninh Vi Nhàn, chuyện khó sinh vào mười năm trước là , cho nên mọi người đều rất lo sợ, bác sĩ gia đình cũng được cầu phải khám cho , phải theo chăm sóc mỗi ngày, còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng đến để đảm bảo cho ăn uống đủ dinh dưỡng và khỏe mạnh. Lần này, Ninh Vi Nhàn lại hề có nửa câu phàn nàn, mặc dù Nhan Duệ thấy rất khó chịu vì vợ mình lại bị gò bó quá mức, nhưng khi nghĩ tới mười năm trước, cũng đành cắn răng mà nhịn. Nếu so với việc mất Ninh Vi Nhàn, chẳng thà sống cuộc sống như bây giờ.

      Bởi vì mới vừa mang thai chưa lâu, cho nên trong nhà, mọi người đều là trông gà hoá cuốc, người nào người nấy cũng rất lo lắng hồi hộp, tất cả những nơi có góc nhọn có thể làm bị thương đều được bao bọc lại dày, thậm chí bởi vì lo lắng, Nhan Duệ cũng chuyển luôn cả phòng ngủ xuống dưới lầu , ngay sau đó cũng chuyển luôn cả phòng giải trí, phòng xem phim gì gì đó xuống dưới lầu luôn, dù sao cũng phải ngăn ngừa tất cả khả năng để Ninh Vi Nhàn sử dụng cầu thang. Bản thân Ninh Vi Nhàn đối với những việc này cũng có ý kiến gì, căn cứ theo lời của Nhan Duệ kể, lần mang thai này ít bị nôn nghén hơn lúc mang thai Ninh Ninh rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ, thức dậy lại muốn ăn cái gì đó, chính xác là trải qua cuộc sống y như heo.

      Mấy ngày sau khi biết được mình mang thai, Ninh Vi Nhàn trải qua đầy gian khổ, thời gian ngủ còn nhiều hơn so với lúc thức. Sau đó lại phát ra hình như mấy ngày nay, thấy Ninh Ninh rất ít, mà khi thấy con trai cũng là với gương mặt rất đáng thương và khổ sở.

      xảy ra chuyện gì rồi?

      Tới hôm nay, cảm thấy đỡ hơn chút, ít nhất cũng cảm thấy mệt nhọc quá, cũng khỏe hơn chút, liền ra khỏi phòng, ngồi vào ghế sa-lông trong phòng khách. Lúc này, Nhan Duệ làm việc trong phòng sách, cũng ít có khi nào rảnh rang thoải mái như lúc này, chỉ có điều trước khi phát ra ở trong phòng phải quay trở về là được. Đúng lúc quản gia bưng ly trà tới: “Cậu chưa học về sao?”

      “Dạ chưa, Tiểu Vương đón cậu rồi, phu nhân tìm cậu có việc gì hay ?” Quản gia cuối đầu cung kính, khóe miệng mang theo nụ cười rất hoàn mỹ.

      Ninh Vi Nhàn gật đầu trả lời: “Tôi biết rồi, chú cứ làm việc của mình .”

      “Dạ vâng”

      Qua khoảng mười phút, Nhan Ninh đeo cặp sách vai vào. Hôm nay cậu mặt bộ đồ Tây màu đen cùng với áo sơ mi trắng, còn có thêm cái nơ màu đỏ, con mắt tròn to, cái miệng nho , đáng chịu nỗi, nhưng mặt lại chút xíu vui vẻ nào. Lúc cậu thấy Ninh Vi Nhàn ngồi ở phòng khách, gương mặt nhắn liền nở nụ cười, muốn tới, đột nhiên bước chân lại có chút chần chờ.

      Dĩ nhiên Ninh Vi Nhàn nhìn ra được, ngoắc tay với cậu: “Con lại đây.” Nhan Ninh thấy nụ cười của mẹ mình thay đổi, mới từ từ tới, đem cặp sách để xuống, dựa vào lòng của Ninh Vi Nhàn, nhưng cũng rất cẩn thận để đụng trúng bụng của .

      “Sao vậy con..., có chuyện gì vui sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :