1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 103

      Edit: quynhle2207

      Cuối cùng Nhan Duệ cũng hiểu được—đây chính là tình .

      Ngay tại lúc này sẵn sàng chấp nhận mọi trừng phạt mà ông trời dành cho , chỉ cần Vi Nhàn và Ninh Ninh sống tốt, vui vẻ, cho dù là bất cứ chuyện gì, cũng đều nhận lấy mà hề hối hận hay oán trách.

      Tương Kế đối với câu của cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày nhìn : “Nhan thiếu. . . . . Sao lại chịu hiểu lý lẽ như vậy? Chẳng lẽ có cảm giác gì hay sao?”

      Nhan Duệ rút ra được kinh nghiệm từ những lần trước, cho nên đối vô tình hay cố tình gây của Tương Kế cũng thèm để ý. rất ít khi tức giận, trừ khi là tới Ninh Vi Nhàn. Mười năm là khoảng thời gian đủ dài, cũng đủ để cho trở nên chính chắn trầm ổn hơn: “Chuyện này liên quan đến , cũng đừng nên xen vào. Chỉ có điều, cũng đừng nghĩ dựa vào quan hệ của Tương Thành với Tư Tư mà muốn nhảy vào nhà họ Nhan, chúng tôi chào đón đâu, càng muốn để thừa cơ hội này đến gần Vi Nhàn, trừ khi ấy tự nguyện muốn đến gần , nếu cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc này nữa, cho nên tôi khuyên tốt nhất là nên đem những ý nghĩ bát nháo, lung tung của mình quên sạch , đừng để tới lúc nào đó mặt mũi hay tôn nghiêm gì đó cũng đều mất sạch , càng khó coi hơn nữa.” Nhan Duệ xong liền xoay người bỏ , bóng dáng cao lớn thon dài như có thể chống đỡ được tất cả gió mưa trong cuộc đời này, cũng giống như vì người mà dựng lên khoảng trời mới, cho dù có bao nhiêu khó khăn cản trở trước mắt, cũng sợ hãi, sẵn sàng chịu đựng.

      Tương Kế khẽ nheo mắt lại, đây là Nhan Duệ của mười năm về trước sao?

      Chỉ có điều chính là Nhan Duệ như vậy mới có thể xứng làm đối thủ của ta, cũng chỉ có Nhan Duệ như vậy mới xứng cùng ta tranh giành Ninh Vi Nhàn.

      Bỗng nhiên ta cúi đầu cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng đứng tại lễ đường được trang hoàng sửa sang, ta ngửa mặt lên trời cười to, chung quanh ít nhưng người phụ nữ lại cũng quay đầu nhìn ta, bọn họ cũng nhịn được nhìn với mắt thưởng thức, nhưng cũng tràn đầy tò mò. Bọn họ đều biết ta là ai, cũng cảm nhận được quyến rũ mê hoặc từ người ta, đó là loại mê hoặc cách nào chống lại được, nhưng cũng ai dám tùy tiện bước đến gần ta, vì vậy nếu như người đàn ông chưa từng xảy ra quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào trong mười năm nay, đột ngột lại muốn tu thân dưỡng tính ta giống như thánh nhân bất cứ dục vọng nào, cũng có bất cứ cầu nào —— tất nhiên, nếu vào mười năm trước, nếu dùng hai chữ ‘cấm dục’ người Tương Kế mọi người cảm thấy điều đó như câu chuyện đùa hết sức buồn cười, nhưng chuyện đó lại xảy ra hết sức chân ngay trước mắt.

      Người ta thường lòng dạ của phụ nữ đều giống như mò kim dưới đáy biển, nhưng đâu có ai biết được lòng dạ của đàn ông cũng khác bao nhiêu.

      Nhan Duệ vừa mới tới gần phòng dành cho dâu nghỉ ngơi liền nghe được từ bên trong truyền ra tiếng cười sảng khoái, ngoại trừ Nhan Tư Tư đời này người phụ nữ nào có thể phát ra đươc tiếng cười sang sảng như vậy, tò mò biết họ cười chuyện gì?

      Đây là nơi mà đàn ông thể vào, cho nên đành phải đứng chờ ở bên ngoài, cũng có hối thúc những người ở bên trong. Sau khi đứng lúc lâu, muốn nhìn thấy Ninh Vi Nhàn nhưng lại thể thấy được, liền xoay người, vừa lúc thấy cái cửa sổ. Chần chừ chút, Nhan Duệ liền bước tới, cũng coi như phá bỏ luật lệ, dù sao cũng phải chú rể, thêm nữa cho dù Nhan Tư Tư có ăn mặc như thế nào dáng dấp chắc cũng y như bộ dạng thường ngày, chỉ muốn nhìn vợ mình như thế nào thôi.

      Nhưng khi chân vừa tới trước cửa sổ, Nhan Duệ liền trợn tròn mắt. tròn mắt nhìn trừng trừng đầy vẻ ngốc nghếch vào trong phòng dành cho dâu, trong khoảnh khắc đến hít thở cũng quên mất.

      đẹp quá!

      Ninh Vi Nhàn mặc áo cưới màu trắng đứng ở trước gương để sửa sang lại nơi ngực áo, vì là loại áo cưới ngực thấp nên bộ ngực trắng nõn đầy đặn của như như hết sức sinh động. Nhan Duệ nhận thấy phần bụng dưới của mình thắt chặt cách ràng, phía dưới quần cũng căng thẳng hơn. vội vàng cúi đầu hít sâu, vội quay mặt dám nhìn tiếp nữa, nhưng lại thể kiềm nén được khát vọng trong lòng, nhịn được lại liếc mắt nhìn qua lần nữa. Ninh Vi Nhàn đứng trước gương xoay tới xoay lui, mặt là nụ cười vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong veo lại sáng lấp lánh như những vì sao trời.

      Nhan Duệ sợ mình trong phút kích động chạy vào ôm vào trong ngực, chạy ngay về nhà, khóa kín cửa lại, để cho bất cứ người nào có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của .

      ấy đẹp. . . . . . đẹp. . . . . .

      Nhìn này là vòng eo mảnh khảnh, chỉ cần cánh tay của có thể ôm trọn vòng eo của , lại nhìn bộ ngực đầy đặn với làn da trắng như tuyết. . . . . . Đẹp đến nỗi làm cho người ta dám hít thở mạnh. Trong lúc Nhan Duệ cảm thấy dục vọng trong thân thể mình dâng trào, Nhan Tư Tư tới, điều làm người ta khó tin là ấy lại đôi giày cao gót ở dưới chân mình. ấy cũng mặc bộ áo cưới màu trắng rất đẹp, chỉ có điều làn da ngăm đen làm người ta giật mình, dù sao nhìn qua cũng thấy rất đẹp rồi, nhưng nếu so với Ninh Vi Nhàn quả còn thua xa, Nhan Duệ cũng hề bất ngờ chút nào.

      Nhan Duệ làm sao biết ý nghĩ của mình quả có chút được phúc hậu, lại càng cảm thấy câu khoảnh khắc xinh đẹp nhất của người phụ nữ chính là vào ngày cưới của mình lại có thể áp dụng người của Nhan Tư Tư, cảm thấy khỉ con dù ở bất cứ đâu, bất cứ thời điểm nào cũng đều là khỉ con, như vậy mới là Nhan Tư Tư đích thực.

      “Chị dâu, chị đeo thử cái này lên , cái này nè.” Nhan Tư Tư càng cao hứng hơn so với bất cứ ai, ấy giúp Ninh Vi Nhàn đeo lên màng che mặt, sau đó lui lại mấy bước, vỗ tay cái rồi than thở: “ là xinh đẹp, biết hai lại may mắn đến như vậy, phải chi em là đàn ông tốt rồi. . . . . . bao giờ tới lượt hai đâu!”

      Ninh Vi Nhàn bị lời ngây thơ của Tư Tư chọc cười, cũng biết ra ấy vẫn buồn bực chuyện Nhan Duệ chịu chúc phúc ấy với Tương Thành: “Nếu em là đàn ông, chị liền ly hôn với Nhan Duệ để kết hôn với em.”

      ?!” Nhan Tư Tư nhảy cẩng lên: “Em Thái Lan để giải phẩu chuyển đổi giới tính ngay lập tức!”

      Ninh Vi Nhàn cười đến nỗi phun ra, cũng lôi kéo ấy, quả nhiên, sau khi vội vã nâng váy chạy đôi giày cao gót được mấy bước, Nhan Tư Tư liền quay trở lại với vẻ mặt đầy vẻ ấm ức, oán giận liếc cái: “Chị dâu, chị thiệt cản em lại sao?”

      “Tại sao chị phải cản em chứ?” Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu cười: “Chị muốn thay đổi người chồng mới đây, Ninh Ninh chắc cũng muốn có người chú để làm ba mới, có đúng ?”

      Cục cưng Nhan Ninh ngoan ngoãn chắc chắn từ chối rồi, cậu gật đầu mạnh: “Đúng vậy đó! đổi giới tính , khẳng định rất bản lĩnh, rất đàn ông nha, còn đàn ông hơn so với ba nữa đó chứ!” . . . . . .

      Hôm nay là ngày cưới của , cũng là ngày vui của , hai mẹ con nhà này cần phải đả kích lòng tự tin của như vậy có được hay ?

      Ninh Vi Nhàn thấy trong mắt của Nhan Tư Tư tràn đầy lên án cùng oán hận, cười khẽ tới vòng qua bả vai của ấy: “Chỉ giỡn chơi thôi mà…., Tư Tư, em hôm nay xinh đẹp.”

      khó có lúc được nhìn thấy Nhan Tư Tư đỏ mặt, ấy ho tiếng: “ ?”

      Hai mẹ con Ninh Vi Nhàn rất ăn ý cùng nhau gật đầu

      ấy lúc này mới vui vẻ trở lại, khóe miệng cong lên thành đường, thế nhưng ấy như vậy xinh đẹp, động lòng người. Ninh Vi Nhàn nhìn ấy lâu, ôm ấy rất nhàng: “Tư Tư, chúc em hạnh phúc, trong lòng trai của em chắc chắn cũng nghĩ như vậy.”

      “Nếu ấy nghĩ như vậy quá tốt rồi. . . . . . ra em cũng biết phải hai ghét Tương Thành, nhưng là do hai sợ Tương Kế cướp mất chị dâu.” Nhan Tư Tư bĩu môi, ấy từ cùng mình lớn lên, làm sao biết được trong lòng trai mình nghĩ gì chứ, lý do là Tương Thành đáng tin để tách bọn họ ra, còn bằng căn bản là mình lo sợ Tương Kế đúng hơn: “Đúng rồi chị dâu, chị đối với Tương Kế có cảm giác như thế nào?”

      Nghe tới vấn đề này, trong lòng Nhan Duệ đứng ở bên ngoài cũng lập tức bị kích động. Mặc dù nhìn ra được Ninh Vi Nhàn đối với Tương Kế là chán ghét từ tận đáy lòng, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng ra mới được.

      Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu chút, suy nghĩ lúc, lại nhìn Nhan Ninh cái, rồi hết sức nghiêm túc: “Chị thích ta, phải là rất ghét mới đúng.”

      Nhan Tư Tư rất ngạc nhiên: “Tại sao như vậy? Dáng dấp ta rất đẹp trai mà, mặc dù so được như hai, nhưng cũng rất đẹp mà, biết có bao nhiêu phụ nữ thích ta, muốn được ở cùng với ta đâu!”

      Nhan Duệ vừa nghe thấy như vậy liền nghiến răng nghiến lợi lúc lâu, Nhan Tư Tư đáng chết, em như vậy là giúp đỡ trai của em sao? Lại có kiểu khen ngợi kẻ thù như vậy sao?! (quynhle2207—*******************)

    2. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 104

      Edit: quynhle2207

      “Rất đẹp trai sao?” Ninh Vi Nhàn tóm gọn lại áo cưới người, sau đó ngồi xuống, mặc dù dáng người của thon thả mảnh mai, nhưng mặc cái áo cưới này lên người cũng rất là khó chịu, cả người giống như bị quấn chặt lại, nhất là ở chỗ eo, thắt lưng cũng rất , thắt chặt eo , làm cho chỉ mỗi việc hít thở cũng cảm thây khó khăn rồi. Lúc đứng lên còn dễ chịu chút, nhưng đến khi ngồi xuống khó chịu đến chết mất. Lúc mới mặc áo cưới vào, Ninh Vi Nhàn còn chưa cảm thấy khó chịu, nhưng sau thời gian liền cảm thấy rất khổ sở, nên nghe lời của Nhan Tư Tư dụ dỗ để mặc thử mà, khó chịu quá . . . . . . quay qua với con trai câu, ngay sau đó bắt đầu chuẩn bị cởi áo cưới ra. Nhan Tư Tư vội vàng ngăn lại: “Chị dâu, tại sao lại cởi ra vậy?”

      “Rất là khó chịu.” Ninh Vi Nhàn sờ bụng mình, bởi vì thắt lưng siết chặt quá cho nên vòng eo vốn của lại càng có vẻ hơn nữa, chỉ đầy nắm tay, mặc dù vòng eo càng làm tôn lên đường cong xinh đẹp hoàn mỹ của , nhưng cũng rất bực bội: “Chị thở nổi nữa, áo của em rất tốt, còn thắt lưng của chiếc áo này chặt quá.” đời này có người phụ nữ phải ăn mặc khổ sở như vậy trong suốt hôn lễ sao? Vậy cũng biết tự hành hạ bản thân mình!

      Nhan Tư Tư di theo sau Ninh Vi Nhàn, nghe vậy cũng sờ eo của Ninh Vi Nhàn rồi kêu lên: “Đúng là chặt quá, chị cởi áo ra nhanh .” Nếu như bị trai biết được do ấy dụ dỗ mà chị dâu phải mặc bộ áo tra tấn người khác như vậy, ấy biết có sống được hay đây?

      Nhan Ninh khéo léo liền quay lưng lại sau khi nghe Ninh Vi Nhàn xong, ‘hoàng tử ngừng dựng đứng lỗ tai nghe ngóng tiếng động sau lưng mình: “Mẹ, mẹ còn chưa thay áo xong sao?”

      “Nhóc con, phải có phong độ chút, biết chưa? Sao con có thể hối thúc việc phụ nữ thay đổi quần áo chứ?” Nhan Tư Tư mắng cậu câu, lại giúp đỡ Ninh Vi Nhàn cởi áo cưới ra từ từ.

      ai trong bọn họ chú ý tới Nhan Duệ đứng ở bên ngoài của sổ, thân thể thon dài của đứng ở đó như bức tượng, ánh mắt đào hoa lại mang theo loại ánh sáng nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào Ninh Vi Nhàn. Mà Ninh Vi Nhàn lại hồn nhiên phát ra.

      ấy là đẹp!

      xinh đẹp giống như đám mây trắng bầu trời, tinh khiết nhưng cũng rất kiên cường, cho dù là bị mưa to gió lớn bao quanh, cũng lo sợ hay lay động chút nào. Chiếc áo cưới màu trắng càng làm tăng lên vẻ đẹp của , làn da trắng như tuyết, mịn màng, trơn bóng, thời gian ngủ say mười năm cũng lưu lại bất cứ dấu vết nào người . cũng vẫn như năm đó tươi trẻ và xinh đẹp, Nhan Duệ bỗng nhiên nhớ tới ngày kết hôn của mình và Ninh Vi Nhàn, khi đó ra trong lòng cho rằng hôn lễ của mình có cũng được mà có cũng sao, rất là qua loa đại khái, đâu có ai biết được sao bao nhiêu năm bọn họ lại trở nên giống như bây giờ chứ?

      Cho dù là năm đó để ý chút nào hết, nhưng Nhan Duệ phát ra mình lại nhớ rất ràng dáng vẻ của Ninh Vi Nhàn lúc đó. Đúng vậy, bộ áo cưới màu trắng như tuyết được mặc ở người trở nên vô cùng thuần khiết, tựa như đời này có gì là đen tối hay tội ác, tất cả những gì đau khổ cùng bi thương tan biến thành cát bụi, hay hóa thành sương khói ở trước mặt , cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đều có thể chống đỡ được tất cả.

      Nhưng cho tới cuối cùng cũng phạm sai lầm. Con người thường vẫn luôn cố gắng sửa chửa những điều mình làm sai sau khi phát ra được sai lầm của mình, nhưng cuối cùng vẫn thể sửa được.

      Nếu như lần đầu tiên khi nhìn thấy Ninh Vi Nhàn thích , tại sao lại có thể nhớ ràng dáng vẻ của vào lúc đó như vậy? lộ ra xương quai xanh tinh xảo, mái tóc dài được búi lại rất thanh nhã, đồ trang sức đeo vào lúc đó là bộ trang sức vô cùng tinh tế được làm từ trân châu với giá trị cao, bình thường những người phụ nữ khác đều thích đeo trang sức làm từ kim cương, chỉ vì họ cho rằng kim cương có thể đại diện cho giá trị của người chủ nhân của nó, thực tế cũng chứng minh điều đó, nhưng kim cương cũng đem lại khí chất thô tục cho người mang nó. Ngược lại, trân châu lại tỏa ra khí chất dịu dàng, thanh nhã, cùng quý phái, chỉ có công chúa chân chính mới có tư cách để đeo nó.

      Cũng giống như Ninh Vi Nhàn.

      Khi trân châu được đeo người càng đề cao giá trị của nó, giống như là bảo vật vô giá, làm tăng thêm vẻ đẹp cho chủ nhân, giống như thêu hoa gấm, chứ phải đoạt mất nổi bật của chủ nhân. Cả người giống như hòa nhập cùng với trân châu, cứ như vậy càng xinh đẹp thoát tục hơn, lại càng thêm đoan trang, thanh nhã, rất động lòng người. Khi ba Ninh dắt tay chậm rãi bước từ đầu bên kia của thảm đỏ, trái tim của Nhan Duệ đập rộn rã, chỉ là lúc đó bỏ qua điều này, chỉ cho rằng bởi vì nhìn thấy người đẹp cho nên tim mới đập thình thịch như vậy.

      Nếu như chỉ qua loa cho có lệ, vậy tại sao qua nhiều năm, đều nhớ mọi chuyện ràng như vậy? Thậm chí còn nhớ rất khi nâng cằm của lên, trong mắt lên thẹn thùng cùng với khát vọng, sau đó lại có cả lo lắng.

      cứ xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến nổi làm cho người ta quên tất cả mọi thứ.

      Nhan Duệ cúi đầu, che giấu ẩm ướt trong hốc mắt, là đàn ông, người đàn ông trưởng thành, làm sao lại có thể khóc chứ, chỉ là có bụi bay vào mắt mà thôi, đúng rồi, chỉ vì như vậy mà thôi.

      Mà ở bên trong phòng, Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Tư Tư vẫn còn bận rộn, lúc mặc cái áo cưới này vào rất đơn giản, nhưng đến khi cởi ra lại cực kỳ phiền phức, hai người bọn họ tốn rất nhiều sức lực, hơn nửa ngày cũng còn chưa cởi ra được. còn cách nào khác, Nhan Tư Tư thể làm gì khác hơn ngoài việc chuyển đề tài để dời chú ý của Ninh Vi Nhàn để tiếp tục cởi áo cưới ra: “Chị dâu. . . . . . Chị vừa mới cái gì về cả hả?"

      “Cái gì?” Ninh Vi Nhàn sửng sốt, đâu có cái gì về Nhan Duệ đâu?

      “Em cả’ là chỉ Tương Kế mà..., phải hai em đâu!” ấy rất ràng rồi đúng , cả, hai, ấy cũng thể đắc tội với ai trong hai người đó cả.

      “Như vậy hả. . . . . . Chị gì mà, là em ta là cực phẩm đó.”

      "Đúng như vậy mà, ta chính là cực phẩm mà, ra dáng dấp của ta cũng được hơn so với Tương Thành, dĩ nhiên thể Tương Thành được, bởi vì Tương Thành phơi nắng bị đen nên thấy mặt mũi.” Nhan Tư Tư buông lỏng tay, lại chiến đấu hăng hái tiếp tục cùng với khóa kéo của áo cưới, kéo xuống được chút xíu, ngay lập tức liền kích động thôi.

      Ninh Vi Nhàn ngược lại rất bình tĩnh, cố gắng kéo chiếc váy xuống, thắt lưng lại quá chặt, do sợi dây buộc siết vào người cho nên ngay lập tức cảm thấy thở nổi: “Ừ. . . . . . Quả thực là dáng dấp tệ mà.” Ở phía ngoài, Nhan Duệ vừa nghe được câu đó liền cảm thấy sửng sốt! Cũng may câu kế tiếp của Ninh Vi Nhàn lại có thể cứu lại trong nháy mắt: “Nhưng phải em vẫn cho rằng hai em còn đẹp trai hơn sao? Mặc dù chị của thấy qua nhiều người đẹp trai, nhưng tính đến trước mắt mà người đàn ông nào nếu đem so sánh mà có thể vượt qua được của em, cho dù là ba chồng hay là ba của chị.” Lúc còn trẻ, có lẽ bọn họ cũng là những người đàn ông tuấn tú hiếm có rồi, nhưng nếu cùng so sánh với Nhan Duệ, là thua xa rồi. biết Nhan Duệ bị đột biến gien ở chỗ nào mà trưởng thành lại có dáng vẻ như vậy, Ninh Ninh được di truyền từ cũng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây, người đàn ông trưởng thành lại có dáng dấp đẹp trai như vậy để làm gì, cũng phải là người mẫu hay diễn viên gì đó mà phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm ăn đâu.

      “Chị cũng đúng. . . . . . Dáng dấp của hai cũng đẹp trai quá mức rồi.” Nhan Tư Tư gật đầu cái, xong lại cảm thấy câu hỏi của mình cũng ngớ ngẩn quá rồi. Thử hỏi nếu có người đẹp như Tây Thi suốt ngày cứ lượn lờ ở ngay trước mặt, còn có người nào còn cảm thấy hứng thú với những người đẹp do những nước khác tiến cống hay sao: “Nhưng mà cả cùng hai coi nhưng là hai loại người có khí chất khác nhau mà, bây giờ hai là có khí chất của đàn ông trưởng thành, còn cả là theo kiểu mê hoặc, hấp dẫn, chị dâu, chị cảm thấy giờ đàn ông có mê hoặc và hấp dẫn vẫn luôn được hoan nghênh hơn sao?”

      Nhan Duệ như sắp phát điên, bây giờ có thể xác định câu con gả ra ngoài như chén nước đổ , em gả cho nhà người ta chưa gì bắt đầu tốt cho bọn họ rồi!

      “Chị lại thấy như vây.” Ninh Vi Nhàn vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, cởi ra chiếc áo nâng ngực, bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết làm cho người nhìn thấy phải choáng váng, vốn dĩ Nhan Duệ bụng đầy lửa giận có chỗ để trút ra, giờ đây ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, nước miếng chỉ thiếu chút nữa là rơi xuống rồi: “Chị vẫn cảm thấy Nhan Duệ so với ta tốt hơn nhiều.”

      Lời của tác giả: Ngày mai. . . . . . Hai gốc hoa mai nở quay trở lại tất cả thay đổi. . . . . . Phải ngược nhiều hơn nữa.

    3. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 105

      Edit: quynhle2207

      Đứng ở bên ngoài cửa sổ, Nhan Duệ dĩ nhiên nghe được câu ‘Chị vẫn cảm thấy Nhan Duệ so với ta tốt hơn nhiều’ của Ninh Vi Nhàn, cảm thấy hơi ngượng ngùng nên cúi đầu xuống nhìn chung quanh, phát có ai ở xung quanh, mới mím chặt đôi môi mỏng, ho khang tiếng , nhưng trong lòng lại vui mừng gần như phát điên.

      phải chưa từng được ai khen ngợi, thực tế từ đến lớn nhận biết bao nhiêu lời khen ngợi, hâm mộ, cũng như tiếc nuối, nhưng cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên kích động như vậy khi nghe được lời khen ngợi của người khác về mình.

      Vi Nhàn rất tốt.

      có cảm giác giống như mình vừa được cứu mạng. Cả người Nhan Duệ đều run run, thể nào tin được chỉ là câu bình thường của Ninh Vi Nhàn lại có thể làm cho kích thích hưng phấn đến như vậy.

      “A. . . . . . Quả trong mắt người tình có Tây Thi nha (Quỳnh: ý chỉ trong mắt của người đối phương lúc nào cũng đẹp nhất, tốt nhất), chị dâu à, cũng chỉ có chị mới hai tốt mà thôi.” Quả Nhan Tư Tư đối với cố chấp của Ninh Vi Nhàn cũng còn gì để nữa rồi, chỉ có thể lắc đầu thở dài, ấy lại phát mình cầm tay là váy lót có chỗ để xuống, xoay người muốn tìm cái ghế, lại nghĩ tới vừa xoay người liền nhìn thấy Nhan Duệ mỉm cười đứng ở cửa sổ cách đó xa. ấy theo bản năng la lên tiếng, Ninh Vi Nhàn theo phản xạ nhìn về phía đó, liền nhìn thấy Nhan Duệ, vội vàng che nửa bộ ngực lộ ra bên ngoài. Nhan Ninh cũng nghe được tiếng hét chói tai của mình, cậu vừa quay đầu lại liền thấy ba mình đứng nhìn lén ở cửa sổ giống như là những tên háo sắc rất bỉ ổi vậy! Cậu từ từ đứng lên, cậu dùng ánh mắt dám tin nhìn Nhan Duệ. Mặc dù của cậu từng kể với cậu về những việc xấu của ba cậu nhiều như thế nào, và Nhan Duệ cũng đối với những chuyện xấu trước kia thú nhận chút che dấu ra sao, nhưng từ khi Nhan Ninh có trí nhớ tới nay, ba cậu lúc nào cũng là người đàn ông vĩ đại, trầm, bình tĩnh, có thể che gió che mưa cho cậu, đối với những chuyện xấu xa khốn kiếp của ba cậu làm trước kia, cậu cũng có quá nhiều cảm xúc bởi vì cậu chưa từng nhìn thấy ba mình như vây, nhưng hôm nay khi nhìn lên thấy Nhan Duệ đứng nhìn lén bên ngoài cửa sổ phòng nghỉ ngơi, mà mẹ ở trong tình trạng quần áo xốc xếch, trong phút chốc những lới kia lần lượt lên trong đầu của Nhan Ninh.

      Tất nhiên là càng nhìn ba càng thấy đáng khinh bỉ rồi.

      “Vi Nhàn, phải ——.” Nhan Duệ luống cuống tay chân tìm cách giải thích, nhưng căn bản Ninh Vi Nhàn cũng có ý định nghe , nghiêng mắt nhìn , trang phục của vẫn còn rất lộn xộn, lại nghĩ tới có thể Nhan Duệ nghe được những lời mình mới vừa , cùng với bộ dáng lộn xộn của mình cũng bị nhìn thấy, Ninh Vi Nhàn thấy xấu hổ muốn chết luôn cho rồi! Cũng may là Nhan Duệ xoay người lại rất nhanh, mới dám đứng lên, tay vội vàng vơ lấy quần áo của mình, chạy đến đằng sau cửa sổ rồi vội vàng lén lút mặc vào. ra cũng quái lạ, trước đó chết sống kéo cái khóa kéo cũng ra, sau khi hốt hoảng giật mình tự nhiên khóa kéo cũng có thể kéo ra dễ dàng!

      Mọi người đều biết được rằng đàn ông thể vào phòng nghỉ của dâu. Vì thế Nhan Duệ chỉ có thể chờ ở bên ngoài, đợi đến khi Ninh Vi Nhàn bước ra ngoài, mới dám tới gần, nắm bàn tay của , khi thấy có tức giận mới cười lấy lòng: “Vi Nhàn, em có mệt lắm ? Có muốn uống nước ?”

      Nhan Ninh cố gắng ngẩng đầu để tranh thủ cho tồn tại của mình, cảm thán : “Ba, con muốn uống nước chanh.”

      muốn uống nước sao? Vậy ăn chút đồ ăn được ? vừa ngang qua sảnh lớn, thấy bọn họ làm bánh ngọt cũng tệ, hay là chúng ta cùng ăn chút ? Hồi sáng này em cũng có ăn gì hết, bây giờ chắc là đói bụng lắm phải ?" Mới vừa nãy nhìn mặc áo cưới, eo , cũng làm người khác lo sợ, Nhan Duệ liền cảm thấy lo lắng cho , gầy quá cũng phải chuyện tốt, còn thích phải mập mạp chút, có như vậy thân thể mới có thể khỏe mạnh hơn.

      Nhan Ninh bị bỏ qua hết sức vô tình làm cho cậu uất ức sắp chết rồi, cậu đảo mắt vòng, nảy ra ý nghĩ, bàn tay liền kéo kéo váy Ninh Vi Nhàn: “Mẹ, con đột nhiên cảm thấy chúng ta nên quay lại phòng nghỉ ngơi để giúp , chờ ở đó có mình chắc là buồn lắm.”

      Ninh Vi Nhàn nghe con xong, quả có suy nghĩ như vậy. Nhan Duệ sợ hết hồn, liền vội vàng khom xuống ẵm con trai lên vai: “Rất tốt rồi, ba dẫn con uống nước chanh, mình ngay bây giờ nha, liền bây giờ luôn.” xong, thừa dịp Nhan Ninh còn chưa ngồi vững, ngã tới ngã lui liền oán trách: “Tại sao lại hại ba như vậy hả, ba đâu có chọc giận con chứ?”

      Bạn Nhan Ninh hừ tiếng khinh thường, nhìn sang Ninh Vi Nhàn với gương mặt bé xinh đẹp vui vẻ: “Mẹ, con khát quá, chúng ta uống nước , được mẹ?”

      Ninh Vi Nhàn suy nghĩ lát, cảm thấy mình cũng giống vậy, ngơ ngẫn ở bên trong lâu như vậy cũng cảm thấy rất mệt mỏi cùng nhàm chán, dù sao cũng là người lớn, nhưng Ninh Ninh chỉ mới mười tuổi, ngây người lâu như vậy cũng muốn hít thở khí thoải mái chút: “Được.”

      Nhan Duệ cứ như vậy khiêng con trai, tay dắt vợ mình, cũng để ý người khác nhìn mình như thế nào, dù có như thế nào cũng sống cuộc sống của riêng bản thân , vì vậy môi nở nụ cười rực rỡ, nếu có người nào biết nhìn thấy, còn tưởng người kết hôn hôm nay chính là .

      kín đáo đưa cho Nhan Ninh ly nước chanh, rồi lại đưa cho Ninh Vi Nhàn ly nước lọc, trong giáo đường có quá nhiều người rồi, toàn bộ nhốn nha nhốn nháo, lại ầm ĩ, còn rất cổ quái. Từ trước đến giờ, Nhan Duệ đối với đám bạn ‘nhà nghệ thuật’ giống như bị bệnh thần kinh của Nhan Tư Tư đều có ấn tượng tốt, rất ràng là chỉ mời những người bạn thân nhất, nhưng tại sao lại có nhiều người như vậy chứ? dẫn vợ cùng con trai ra khỏi sảnh lớn, vườn hoa xanh biếc của giáo đường được chăm sóc rất tốt, thác nước và núi giả cũng rất có hình dáng chân , nghe Nhan Tư Tư và Tương Thành gặp nhau lần đầu tiên ở tại đây, cho nên bọn họ quyết định chọn nơi nầy để cử hành hôn lễ.

      Tất cả mọi người đều qua lại rất chật vật ở trong giáo đường, nhưng ở bên ngoài, trừ những nhân viên làm việc, ngay cả bóng ma cũng thấy. Nhan Duệ mang theo chút thức ăn, dẫn theo Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Ninh tìm được gốc cây cổ thụ ngồi xuống, Ninh Vi Nhàn cũng chưa bao giờ thấy qua loại ăn cơm ở ngoài trời giống ai này, nhưng lại cảm thấy là thú vị.

      Nhan Ninh ngồi ở bên ra sức hút nước trái cây, lại dùng đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình nhìn qua nhìn lại giữa ba và mẹ cậu. Cậu rất thích cuộc sống như vậy, hạnh phúc, thỏa mãn, có cái gì tiếc nuối nữa, cũng còn cảm thấy mất mát nữa. Nhưng đồng thời cậu cũng có lo sợ như Nhan Duệ, sợ là ngày Ninh Vi Nhàn nhớ lại mọi chuyện lúc trước. Cậu phải sợ Ninh Vi Nhàn cần cậu nữa, chuyện này bao giờ xảy ra. Mẹ thương cậu như vậy, và mẹ là mẹ ruột của cậu, nhưng Nhan Ninh muốn gia đình cậu tan vỡ. Cậu muốn gìn giữ gia đình mình như vậy mãi mãi, ba, mẹ, còn có cậu mãi mãi ở cạnh nhau, bao giờ xa nhau nữa.

      Nhưng cậu cũng hiểu ràng, ngày đó dù sớm hay muộn cũng đến thôi.

      lúc cậu suy nghĩ lo lắng tràn ngập trong lòng, chú chó biết từ đâu đung đưa lúc lắc chạy tới. là đung đưa lúc lắc cũng quá, bởi vì nó quá , so với hai bàn tay của Nhan Ninh, nó cũng lớn hơn được bao nhiêu.

      Khi chú chó ngửi ngửi tới dưới chân của Ninh Vi Nhàn, liền kêu lên ăng ẳng, đột nhiên trong đầu thoáng qua hình ảnh gì đó. Đó là hình ảnh chú chó, nhưng so với chú chó con trước mặt lớn hơn, nhưng hình dáng rất giống, giống như là từ khuôn đúc ra vậy. Ninh Vi Nhàn tự chủ ôm chú chó con, toàn thân của nó rất sạch , thơm mát, bộ lông của nó màu trắng rất mềm mại, còn tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngào ngạt, có thể thấy được chủ nhân của nó chăm sóc nó rất tốt: “Em chạy từ đâu ra vậy hả?” điểm vào mũi của chú chó , nhịn được bật cười.

      Chú chó nháy đôi mắt long lanh tròn vo nhìn , hai cái chân sau ngẫu nhiên khụy xuống, cái đuôi cũng cuốn lên. Thế nhưng Nhan Duệ lại có chút mất hồn mất vía, bởi vì chú chó này quả rất giống với Chocolate rồi!

      Là chú chó mà đưa cho Vi Nhàn—Chocolate!

      Thời điểm khi mang nó về nhà trông nó cũng giống như vậy. con chó , để ở tay cũng là khối mềm nhũn, chỉ biết kêu những tiếng rất , con mắt cũng đen nhánh giống như vậy.

      cũng còn nhớ rất lúc ấy Vi Nhàn rất vui vẻ.

    4. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 106

      Edit: quynhle2207

      "Thích nó ?"

      Ninh Vi Nhàn nghe thấy tiếng , liền ngẩng đầu lên, bóng người cao lớn thon dài ngăn cản ở phía trước của , vừa lúc ngược ánh sáng, cho nên hoàn toàn thể thấy được mặt của ta. Nhưng lại cảm thấy được loại hơi thở quen thuộc, theo bản năng dựa vào trong ngực của Nhan Duệ để tránh né, Nhan Duệ cũng đem cánh tay mình ôm chặt hơn nữa, ánh mắt đào hoa xinh đẹp cũng lạnh ít, chịu cái tên Tương Kế giống như hồn tan này đủ lắm rồi, cũng thể dễ dàng bỏ qua cho người luôn muốn cướp Ninh Vi Nhàn của được! Bàn tay ôm vợ mình vào ngực, sau đó đem con trai đẩy vào lòng của vợ mình, Nhan Duệ nheo đôi mắt của lại, đưa tay nắm lấy con chó ở trong tay Ninh Vi Nhàn ném về phía Tương Kế, cười lạnh tiếng: “Từ khi nào Tương cũng bắt đầu sử dụng những thủ đoạn lừa gạt người khác như vậy rồi?”

      Tương Kế bắt được con chó cách chính xác, nhún nhún vai: “Trong phim thần tượng hay trong tiểu thuyết phải cũng viết như vậy sao? Đây chính là bước đầu tiên để có thể chiếm được trái tim của những mà, muốn làm chuyện gì cũng phải làm đến nơi đến chốn cho tốt mới được.” xong liền đưa con chó tới trước mặt Ninh Vi Nhàn, khóe miệng nâng lên nụ cười hấp dẫn, mê hoặc đến chết người, Ninh Vi Nhàn yên lặng nhúc nhích, chỉ là ánh mắt nhìn chú chó trong tay ta tràn đầy khát vọng: “Vi Nhàn, em có thích ? Đây là đặc biệt tìm được để mua cho em. Tên của nó là Chocolate, em xem , nó cũng rất thích em đó.”

      Quả như vậy. Chú chó tự nhiên đưa đầu lưỡi đỏ thắm của mình liếm lên mặt của Ninh Vi Nhàn, lúc ban đầu loại cảm giác ướt át khác thường này làm cho Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, nhưng rất nhanh liền buông lỏng như quen với cảm giác đó. ghét Tương Kế, nhưng lại rất thích chú cho con đáng này.

      do dự sợ hãi lâu, nhưng cuối cùng cũng đưa tay ra để đón nhận chú chó , đem khối mềm mại vừa đón lấy được ôm vào trong ngực. Khi ôm con trai và chú chó vào lòng, Ninh Vi Nhàn bỗng nhiên cảm giác rất thỏa mãn ở trong lòng.

      Theo đúng lý thể nhận quà của Tương Kế cách tùy tiện như vậy, bởi vì đâu có ai biết được tiếp theo sau đó ta làm những gì. Nhưng khi vừa nhìn thấy chú chó con này, từ trong đáy lòng bỗng cảm thấy rất cảm động, thậm chí suýt khóc, ngay trước mắt cũng thoáng ra hình dáng của chú chó con sau khi trưởng thành. cũng biết rất ràng rằng nó nghịch ngợm nhiều ra sao, đáng như thế nào, hay cũng ít lần rất thông minh, hiểu được lòng người. Loại cảm giác đó giống như nó từng ở bên người , làm bạn với , cùng vượt qua khoảng thời gian khổ sở gian nan nhất của mình.

      Nhan Duệ cũng ngăn cản Ninh Vi Nhàn đón nhận Chocolate, bởi vì chính là người hiểu ràng nhất Chocolate quan trọng như thế nào đối với Ninh Vi Nhàn. Vào thời điểm vứt bỏ mình, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cũng chỉ có Chocolate vẫn luôn ở bên cạnh , cùng làm bạn khi khóc, cùng chờ đợi. Mặc dù sau này dùng lý do mang thai để đưa Chocolate chỗ khác, nhưng vẫn luôn biết đáy lòng vẫn luôn áy náy cùng tiếc nuối thôi. Căn bản là vẫn bỏ được Chocolate, chỉ là vì khi đó bị làm cho quá đau khổ, tuyệt vọng hoàn toàn, cho nên muốn để ý tới bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, vì thế mới có thể quyết định làm như vậy. Sau khi Ninh Vi Nhàn hôn mê trở thành người sống thực vật, Chocolate từng sống bảy năm, trong bảy năm đó, mỗi ngày nó chạy đến lẳng lặng nằm ở đầu giường của Ninh Vi Nhàn, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu để xem có tỉnh lại hay chưa. Thậm chí cho tới ngày trước khi Chocolate chết, nó vẫn kiên trì chờ đợi ở bên giường của Ninh Vi Nhàn (Quỳnh: đôi khi động vật còn tốt hơn cả con người nữa, haizzz).

      Chocolate chính là hình ảnh đại diện cho hy vọng ngây thơ của Ninh Vi Nhàn về tương lai tốt đẹp, làm sao lại chịu để cho đón nhận nó được chứ?

      đáng quá . . . . . . Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên mất hồn nhìn chú chó trong tay mình. thể kìm lòng được mà bật cười, cúi đầu hôn cái trán của chú chó , còn đưa nó đến trước mặt Nhan Ninh để cho cậu cũng hôn nó cái. Cậu nhóc cũng rất quý Chocolate, từ khi cậu ra đời đến khi cậu bảy tuổi, Nhan Duệ luôn luôn bận rộn thể ở bên cậu, nhưng Chocolate lại chưa bao giờ rời khỏi cậu cho dù chỉ là nửa bước. Nhan Ninh vẫn luôn tiếc nuối vì cậu chỉ thấy được Chocolate khi nó lớn, lại chưa được nhìn qua Chocolate đáng như thế nào khi còn là chú chó con, ngay lúc này đây, cũng con chó con như vậy ở trong tay Ninh Vi Nhàn, vừa đúng lúc có thể thỏa mãn tất cả những tưởng tượng của cậu về Chocolate khi còn .

      Thấy hai mẹ con chơi rất vui vẻ với chú chó , Nhan Duệ mỉm cười khẽ, nhưng ý nghĩ đối địch ở trong mắt lại giảm chút xíu nào khi nhìn về phía Tương Kế. biết rốt cuộc Tương Kế muốn làm gì, nhưng nếu ta có ý nghĩ muốn cướp Vi Nhàn từ , vậy căn bản ta cũng đừng nghĩ tới nữa!

      Nhưng ngoài dự đoán của , Tương Kế cũng tiếp tục dây dưa nữa, ta chỉ là khụy gối quỳ xuống, là quỳ, nhưng ra là ta nửa quỳ nửa ngồi, cũng vừa đúng tầm mắt của Ninh Vi Nhàn nhìn thẳng về phía trước. Nhan Ninh nhìn thấy như vậy liền cảm thấy rất lo lắng, cậu lập tức ngăn cản tầm mắt của Ninh Vi Nhà, dĩ nhiên Tương Kế so đo với đứa bé mười tuổi còn chưa hiểu chuyện rồi, ta cười khẽ, ánh mắt như có như nhìn Ninh Vi Nhà câu: “Hi vọng em nhớ lại nhanh, sau đó có thể cho cơ hội.” Tiếp theo đó liền xoay người mất.

      Làm sao Nhan Duệ cũng nghĩ ra việc ta tặng chú chó cùng với việc làm cho Ninh Vi Nhàn nhớ lại chuyện trước kia có quan hệ gì, nhưng tóm lại tên ôn thần Tương Kế này cách rời gia đình của càng xa càng tốt. thấy sắc mặt của Ninh Vi Nhàn thay đổi nhiều lắm, cho nên cũng yên tâm. Ngón tay thon dài của vuốt vuốt lỗ tai của Chocolate, rồi lại sờ sờ chop mũi ươn ướt của nó.

      Tất cả được chuẩn bị xong rất nhanh, có người gọi bọn họ vào giáo đường, nhà ba người bọn họ bí mật mang theo con chó Samoyed ngồi vào hàng ghế đầu tiên (Quỳnh: Samoyed là loại chó nha, lông xù nhìn như cục bông gòn. Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở Google hay Wikipedia). Cho đến hôm nay, Nhan Duệ mới phát được ra Nhan Tư Tư y như con trai cũng có ít nhiều vẻ thùy mị của con , cuối cùng cũng có thể bỏ được nghi ngờ rằng bọn họ có phải là em ruột cùng cha cùng mẹ hay . Bình thường, Nhan Tư Tư đều ăn mặc y như con trai, có thể thấy được dáng vẻ đoan trang, mềm mại, đáng như vậy của nhiều, ít nhất theo trí nhớ của Nhan Duệ cũng tính được quá ba lần.

      Thời điểm xinh đẹp nhất của người phụ nữ quả nhiên là vào ngày kết hôn của họ rồi, cho dù là làn da bị nắng cháy đen thui, nhưng cảm giác hạnh phúc và vui vẻ như từ trong lòng lan tỏa ra có cách nào che giấu. Chocolate ngồi đùi Ninh Vi Nhàn lại tò mò ngửi tới ngửi lui khắp mọi nơi, đối với những thứ kỳ lạ của thế giới loài người này, nó có hứng thú.

      Với thân phận là ba của Nhan Tư Tư, ba Nhan đích thân tự mình dắt tay của con thảm đỏ, sau đó cầm tay ấy trao tận tay của người đàn ông khác. Vành mắt của mẹ Nhan bắt đầu ửng hồng, vợ chồng nhà họ Ninh cũng được dạy dỗ rất nghiêm khắc từ thuở , cho nên mặc dù xúc động trong lòng cũng thể biểu ra mặt được. Khi tầm mắt của bọn họ rơi vào người Ninh Vi Nhàn trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu. Lúc ban đầu khi gả con cho Nhan Duệ, bọn họ hoàn toàn để ý tới có được hạnh phúc hay , bây giờ lại nhìn thấy Nhan Tư Tư lấy chồng, lại nghĩ đến con của mình khi đó, bọn họ làm sao có thể cảm thấy xấu hổ, làm sao cảm thấy hối hận được chứ?

      Lúc cha xứ đọc lên lời thề kết hôn, Nhan Duệ nhìn vào đôi mắt của Tương Thành, đến cuối cùng cũng chịu thừa nhận người đàn ông này, ít nhất trong thời điểm này, ta lòng dạ Tư Tư. cũng là đàn ông, đàn ông vẫn là hiểu đàn ông nhất, biết người này là lòng hay giả dối. Ngay tại lúc chú rễ hôn dâu, Nhan Duệ cúi đầu xuống, môi nhàng chạm vào cần cổ trắng nõn của Ninh Vi Nhàn: “ em, Vi Nhàn.”

      Khuôn mặt của Ninh Vi Nhàn đỏ lên: “Sao lại như vậy vào lúc này chứ?” vuốt bộ lông của Chocolate cách vô thức, bị hôn da đầu cũng tê dại. cũng muốn biết ngày cưới của mình cũng giống như vậy hay : “Nhan Duệ, lúc chúng ta kết hôn cũng giống như vậy sao?”

      Thân thể Nhan Duệ trong chốc lát liền cứng đờ, nhìn thấy đôi mắt Ninh Vi Nhàn tò mò nhìn mình, nhưng cũng đầy vẻ nghiêm túc, mới miễn cưỡng mỉm cươi chút: “Sao đột nhiên em hỏi chuyện này vậy?”

      "Bởi vì em thấy bọn họ rất hạnh phúc, cho nên em cũng tò mò muốn biết thôi.”

      biết nên trả lời như thế nào, cũng muốn lừa dối : “Vi Nhàn. . . . . . Chuyện này……Tối nay về nhà, từ từ kể cho em nghe, có được ?”

      thể bây giờ sao?”

      “Tất nhiên là có thể, nhưng khi kể có thể kéo theo nhiều chuyện rất dài. Nhất định em cho là phiền phức, để cho kể tiếp, nhưng nếu kể hết cho em, rất khó chịu, cho nên đợi chúng ta về nhà, kể hết cho em biết, có được hay ?” cố gắng đè nén trái tim nhảy lên kịch liệt của mình, cười gượng giải thích. Ninh Vi Nhàn nghe vậy cũng khéo léo gật đầu cái, chuyển chú ý của mình trở lại người của đôi vợ chồng mới cưới kia.

      Nhưng rốt cuộc, Nhan Duệ cũng có cách nào chuyên tâm vào hôn lễ của em mình.

    5. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 107

      Edit: quynhle2207

      Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Ninh Vi Nhàn vẫn còn nhớ quên chuyện buổi sáng, leo lên giường từ rất sớm, ngồi ôm chiếc gối ôm lớn vào trong ngực mình, khi Nhan Ninh vừa định bò lên giường, hiểu tại sao đột nhiên lại leo xuống, hấp ta hấp tấp chạy xuống dưới lầu mang lên rất nhiều đồ ăn vặt cùng với trái cây, sau đó cậu leo lên giường, đem gối ôm trong ngực của Ninh Vi Nhàn quăng qua bên, sau đó bò vào trong ngực Ninh Vi Nhàn thay chỗ cái gối ôm. Hai mẹ con bọn họ mẹ miếng con miếng đem gói khoai tây chiên xử lý, vô cùng mong đợi và tò mò đối với chuyện xưa sắp được Nhan Duệ kể lại.

      Vừa bước ra khỏi phòng tắm, vốn trong lòng Nhan Duệ còn rất lắng, nhưng khi nhìn đến bộ dạng của hai mẹ con bọn họ giống như vậy, tâm lý nặng nề của cũng được thả lỏng trong thoáng chốc, sải bước đến bên giường, tay cầm khăn lông tùy ý lau vài cái lên mái tóc vẫn còn ướt coi như làm cho có vậy. Ninh Vi Nhàn tự chủ nhíu chặt lông mày lại, cũng may nhiệt độ trong phòng cao, cho nên cũng sợ bị cảm lạnh.

      vươn tay ôm vợ con vào trong ngực mình, đôi tay ôm bọn họ chặt, giống như muốn để mất bọn họ vậy. Nhan Ninh ngồi ở trong ngực Ninh Vi Nhàn, có thể bị tới hai người ôm, khỏi cần cũng biết khó chịu như thế nào rồi. Cậu nhăn cái mũi lại, nguyên cả khuôn mặt nhắn dồn lại thành cục, nhìn qua giống như cái bánh bao trắng trắng, mềm mềm: “Ba à. . . . . . Ba ôm chút, con bị ba ôm rất khó chịu.”

      Nghe con trai vậy, nhan Duệ cũng buông lỏng tay ra chút, nhưng vẫn còn rất chặt, cúi đầu, hôn lên má của Ninh Vi Nhàn cái nhàng, chỉ cảm thấy ôm vào lòng thỏa mãn, cảm giác giống như mình có tất cả vậy. dám tưởng tượng nếu có ngày mất , biết thế giới của , cuộc sống của biến thành như thế nào, chắc chắn sụp đổ thành từng mảnh, từng mảnh , đến lúc đó cũng thể nào còn sống để mà hít thở khí dưới ánh mặt trời nữa rồi: “Vi Nhàn, em muốn nghe chuyện này sao?”

      Ninh Vi Nhàn có thể nghe ra được trong giọng của Nhan Duệ có run rẩy cùng sợ hãi, nhíu đôi lông mày lại, vừa định chuyện với Nhan Duệ Chocolate từ trong cái ổ kế bên giường nhô cái đầu ra, kêu những tiếng ô ô rất , Nhan Ninh nhìn thấy như vậy, từ trong ngực chui ra, nhảy xuống giường, đến bên cạnh ôm nó lên giường, và thế là tạo thạnh cảnh tượng như sau: Nhan Duệ ôm Ninh Vi Nhàn, Ninh Vi Nhàn ôm Nhan Ninh, Nhan Ninh ôm Chocolate bé xíu.

      Chocolate cũng rất biết điều, dưới tình hình như vậy cũng có lên tiếng ồn ào, nó ngồi lọt giữ hai chân của Nhan Ninh, đôi mắt ướt to tròn tò mò nhìn tới nhìn lui khắp mọi nơi, thỉnh thoảng vểnh tai nghe nơi này, rồi lại hít hít ở chỗ khác, nhìn đáng quá mất. Nhan Ninh ngừng dùng đầu ngón tay trêu chọc nó, để chút đồ ăn gì đó đến trước mặt nó, Chocolate cũng há miệng ra cắn cắn vài cái, chỉ có điều hàm răng nó đủ dài, cho dù có gặm vài cái đồ ăn xuống bụng cũng có được bao nhiêu.

      Vẫy lỗ tai đầy lông của Chocolate cái, Ninh Vi Nhàn gật đầu : “Em muốn nghe, nhưng nếu muốn cho em biết những chuyện đó cũng có sao hết, dù sao em có biết hay hông cũng khác nhau gì mấy.” Trong đầu hoàn toàn có những ký ức đó, cho dù lại những chuyện này lần nữa, cũng có cách nào làm cho mình có cảm xúc cả.

      Nhan duệ vội vàng lắc đầu: “ hứa là bao giờ gạt em nữa. Chỉ cần em hỏi, kể hết tất cả cho em biết, bao giờ dối em lời nào.” Nhìn Ninh Vi Nhàn chớp chớp mắt nhìn mình, trong lòng vừa ngọt ngào vừa xen lẫn khổ sở, ôm chặt hơn chút nữa: “Vi Nhàn, chúng ta bắt đầu tốt lắm, lần đầu tiên nhìn thấy em chính tại trong hôn lễ của chúng ta, lúc ấy chúng ta có tình , cho nên đối với cái hôn lễ đó chẳng qua là dùng để trang trí bày biện mà thôi, hơn nữa vào lúc ấy em cũng sung sướng chút nào hết.”

      cho rằng sau khi nghe xong câu này Ninh Vi Nhàn rất kinh ngạc, nhưng có vẻ gì là kinh ngạc. chỉ đơn giản nhìn cười hỏi: “Sau đó thế nào? phải chúng ta vẫn sống chung rất vui vẻ sao?”

      lắc đầu vội vã, phải như vậy, giống như thế. Bọn họ quả từng có đoạn thời gian vui vẻ và ngọt ngào, chỉ đáng tiếc là khoảng thời gian đó lại vô cùng ngắn ngủi, chỉ quá ba tháng. Bây giờ suy nghĩ lại ba tháng kia cũng phải hạnh phúc. cũng chưa từng lòng bỏ ra tình cảm của mình, mà từ đầu tới cuối cũng câu nào trách móc, để đến cuối cùng lại có kết quả đau lòng như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác hai người lại đều thừa nhận điều đó: “ phải như vậy đâu, Vi Nhàn. biết đối với em có được coi như là vui vẻ hay , nhưng đối với , những ngày tháng đó luôn cầu, lại từng bước ép sát em, ngừng đòi hỏi, thậm chí cũng chú ý tới việc đó có mang lại vui vẻ cho em hay . Em luôn mỉm cười để đối diện với , nhưng đến cuối cùng là tổn thương em.” nhìn vào đôi mắt của Ninh Vi Nhàn nhìn thẳng mình, cũng thể ra bất cứ lời nào nữa. Từng chữ, từng câu giống như là những nhát dao từng nhát, từng nhát găm vào đáy lòng , đau đến chịu nỗi nữa, tựa như máu đều tuôn chảy khắp nơi, xương cốt cả người cũng giống như bị giẫm dưới chân nghiền nát. Nhan Ninh chơi cùng Chocolate rất vui vẻ cũng quay đầu hỏi: “Ba, vậy chuyện và mọi người đều là ? Trước kia ba người phong lưu đa tình hả?”

      Ninh Vi Nhàn cũng rất muốn biết câu trả lời này. Nhìn thấy hai đôi mắt to chớp chớp mắt trước mặt mình, tay chân Nhan Duệ bỗng nhiên luống cuống, nhưng thể nào chính miệng mình ra được câu trả lời của vấn đề này. phải sợ hủy hoại hình tượng của mình trong lòng bọn họ, mà chính bản thân cảm thấy áy náy vô cùng: “. . . . . . Ừ."

      “Ái chà, nhìn ra nha.” Ninh Vi Nhàn nhìn từ xuống dưới lần, ngắm ngía kỹ càng, lắc đầu cái: “Nếu phải do chính miệng ra, em nhất định bao giờ tin được từng là người phóng đãng đa tình đâu. Nhìn rất đàng hoàng chững chạc mà.”

      “Con cũng như vậy, con chưa từng thấy ba đùa giỡn với phụ nữ bao giờ cả.” Nhan Ninh lầu bầu tiếng trong miệng, đột nhiên cậu trợn to mắt: “Ba, phải ba vẫn làm chuyện xấu mà giấu giếm cho con và mẹ biết chứ?!”

      Nhan Duệ nhìn trời thầm than, phải nhân phẩm của tệ tới mức này rồi sao? (Quỳnh: có cái thứ gọi là nhân phẩm sao???????). Ngay cả con trai cũng chưa từng nhìn thấy mình trêu chọc phụ nữ cũng nghi ngờ sao: “Ba có mà. . . . . . Ba rất….. ngoan nha.”

      Miệng như thế, trong ánh mắt còn mơ hồ lên vẻ uất ức. Ninh Vi Nhàn thấy như vậy rất muốn cười, vỗ vỗ lưng như an ủi: “Bọn em tin tưởng mà.”

      Khi nghe được hai chữ tin tưởng từ trong miệng , Nhan Duệ thiếu chút nữa là ứa nước mắt. ra xứng đáng, cũng đáng giá với tin tưởng của , nhưng ở ngay giờ khắc này, muốn ra điều đó với . muốn ích kỷ chút, vô sĩ chút để có thể đánh cắp thêm được thời gian mấy ngày hạnh phúc, được như vậy, cho dù sau này cần nữa, cũng có thể có những ký ức hạnh phúc để sống qua ngày. Ông trời tàn nhẫn nhất là khi cho người ta cơ hội để sửa sai, cũng trong lúc người đó cho rằng mình có thể sửa sai lại lấy mất cơ hộ đó, rồi với người đó rằng: chuyện đó chỉ là đùa giỡn mà thôi. Những sai lầm phạm phải cũng có cách nào thay đổi được, những ai bị người đó làm cho tổn thương đau đớn cũng bao giờ tha thứ cho người đó được nữa.

      rất sợ ngày như vậy cũng đến, cho nên vẫn luôn ích kỷ hy vọng Ninh Vi Nhàn mãi mãi thể hồi phục được trí nhớ. đối với tốt, tốt, còn tốt hơn những gì mà làm cho trước kia, chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh , để cho có được cơ hội sửa chữa sai lầm của mình. Giết người đốt nhà phải câu xin lỗi là có thể giải quyết xong mọi chuyện, làm tan nát trái tim của người khác cũng đừng nghĩ dễ dàng bù đắp trở lại. khi tâm hồn bị tổn thương rồi cũng có cách nào đem sửa chửa lại cho nguyên vẹn như ban đầu: “Vi Nhàn. . . . . . còn có rất nhiều rất nhiều điều còn muốn cho em nghe, em có muốn nghe ?”

      Ninh Vi Nhàn biết vì sao giọng của trong phút chốc lại trở nên nặng nề, cho cái cảm giác giống như thấy chết cũng sợ vậy. Nhưng vẫn gật đầu cái, rất muốn biết những ký ức kia như thế nào, cho dù nghe có vẻ xa lạ, nhưng cho cùng những ký ức đó cũng từng là thuộc về , mặc dù có lẽ khi biết rồi, cũng thoải mái hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :