1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 98

      Edit: quynhle2207

      Mặc dù phải là tên Tương Kế làm người ta ghét kia, nhưng người đàn ông này cũng có quan hệ ít với Tương Kế. Lần đầu tiên khi Nhan Duệ nhìn thấy người đàn ông này cũng thích, có thái độ hoài nghi đối với người đàn ông mà em muốn kết hôn gấp gáp này, phải đồng ý, cũng phải là giận cá chém thớt, người đàn ông này cùng Nhan Tư Tư quá giống nhau, giống nhau ở chỗ đáng tin cậy, cũng giống nhau ở chỗ quá điên cuồng. Khi hai kẻ điên ở cùng chỗ với nhau như thế nào? Thế nhưng Ninh Vi Nhàn lại đồng ý với ý nghĩ của , cũng thích người tên Tương Kế kia, nhưng người tên Tương Thành này là vô tội.

      Đúng vậy, người đàn ông này tên là Tương Thành, chính là người em trai họa sĩ lười biếng lang thang khắp nơi thế giới của Tương Kế. giống như Tương Kế, Tương Thành có sở thích cướp đoạt người của người khác, nhưng vốn là nhà nghệ thuật trời sinh với tính tình phóng đãng cùng đa tình, cho nên ta có rất nhiều người tình ở khắp mọi nơi thế giới, chỉ là kém Nhan Tư Tư bao nhiêu. Thời điểm hai người gặp nhau ở Châu Phi vẫn còn đối địch lẫn nhau, ai có ngờ được khi cùng nhau tham gia lễ hội của bộ lạc vào buổi tối, uống rượu say quá làm loạn, sáng ngày thứ hai liền thấy thuận mắt, liền chuẩn bị kết hôn chỉ trong ba tuần lễ ngắn ngủn, hơn nữa bộ dáng của bọn họ giống như là phải gả, phải em cưới vậy, rất là thâm tình, nếu ai biết thời gian bọn họ quen biết bao lâu, còn tưởng bọn họ có tình duyên ba kiếp rồi cũng nên.

      Khi biết được hoàn cảnh quen biết nhau của bọn họ, thái độ của Nhan Duệ từ nghi ngờ chất vấn liền biến thành phản đối ngay lập tức, kiên quyết đồng ý để Nhan Tư Tư kết hôn cùng với Tương Thành, hơn nữa còn phản đối rất gay gắt. Ninh Vi Nhàn đối với việc phản đối của từ chối cho ý kiến, bởi vì cho rằng có lòng dạ hẹp hòi. Điều đó làm ‘đứa bé’ tên Nhan Duệ tức giận hừ lạnh tiếng rồi về nhà đóng cửa chịu ra gặp ai, điện thoại gọi tới cũng thèm trả lời, nguyên nhân chủ yếu là vì nhất quyết đồng ý cuộc hôn nhân này. Tuy rằng vì thích Tương Kế cho nên giận cá chém thớt, nhưng nguyên nhân chủ yếu trong đó là bởi vì đánh giá cao Tương Thành, mặc dù Nhan Tư Tư chống đối với từ cho đến lớn, nhưng cho cùng ấy vẫn là em của , muốn khi dễ Nhan Tư Tư cũng chỉ có và người nhà họ Nhan. nhìn Tương Thành thuận mắt cũng có cảm tình tốt, tuy ta là họa sĩ, nhưng tính tình lại thích lang bạt đây đó, mà Nhan Tư Tư cũng thích chạy loạn, cho hai kẻ bị bệnh thần kinh cùng ở chỗ với nhau, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?

      tóm lại là đồng ý, cho dù ba Nhan mẹ Nhan có năn nỉ giải thích như thế nào cũng có tác dụng. Nhan Tư Tư sau khi lần thứ N cố gắng gọi điện thoại cho đều thất bại, liền quyết định tự mình mang theo vị hôn phu tới nhà tìm , nhưng khi Nhan Duệ từ trong miệng quản gia biết được việc này lập tức chạy vào phòng sách, đem cửa khóa lại, tự nhốt mình bên trong, chỉ cho mình Ninh Vi Nhàn cái chìa khóa duy nhất, còn năn nỉ đừng cho bọn người Nhan Tư Tư vào nhà, sau đó liền ở lì trong phòng sách ra.

      Lòng tràn đầy tin tưởng rằng nhất định vợ đứng cùng phe với , cho nên chỉ luôn miệng dặn dò Ninh Vi Nhàn mọi chuyện, cũng chờ đồng ý, vì vậy, cuối cùng bị vợ quay lưng lại với mình, đứng về phe của địch.

      Thời điểm Nhan Tư Tư được người làm dẫn vào nhà miệng vẫn ngừng, cả người đen thui như cục than đen, người đàn ông kia bên cạnh nắm tay ấy, giống như hai người là đôi được trời sinh ra để kết hợp với nhau. Khi Ninh Vi Nhàn nhìn thấy bọn họ cũng nhịn được bật cười, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như hai cục than đen ở cùng với nhau, chỉ thiếu mỗi que diêm là có thể đốt cháy bọn họ rồi. “Tư Tư, hôm nay em ăn mặc lạ nha?” Da ngăm đen , lại còn mặc đồ màu đen, ấy sợ buổi tối có người nhận ra sao? Cả người cùng quần áo cũng đen như nhau khác biệt lắm……….

      "Khụ, chị dâu, đây chính là kiểu quần áo mùa hè mới nhất. . . . . . Chị cảm thấy mặt nhìn rất đẹp sao? Chị xem chỗ này là chân em, còn chỗ này là eo.” Nhan Tư Tư tự luyến sờ sờ phía dưới để biểu đạt lời , còn hướng về Ninh Vi Nhàn đá lông nheo.

      Ninh Vi Nhàn khóe miệng nâng lên nhàng, nhìn về phía Tương Thành đứng bên cạnh ấy. cũng đặc biệt ghét người đàn ông này, nhưng cũng có bao nhiêu ấn tượng tốt với ta. Nhưng Tương Thành lại cho cảm giác hoàn toàn khác hẳn với Tương Kế, mặc dù hai người đều là những kẻ phong lưu đào hoa. Ở khoảnh khắc khi nhìn thấy Tương Kế, rất muốn tát ta cái, tránh ta càng xa càng tốt, tựa như ta là cái gì đó bẩn thỉu nhất đời này, nhưng trong khoảnh khắc nhìn Tương Thành, lại cảm thấy thản nhiên, trừ lần đầu tiên nghe tin kết hôn của hai người cảm thấy rất vui mừng, có lẽ người có thể làm cho Nhan Tư Tư nảy sinh tình sét đánh cũng phải là người bình thường: “Ừ…….Nhìn rất đẹp. Ngồi .”

      "Chị dâu khỏe ?" Tương Thành nhếch miệng cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng đủ để làm lóa mắt người khác.

      Ninh Vi Nhàn gật đầu với ta cái, nhưng cũng có trả lời với tiếng gọi chị dâu của ta, mặc dù lòng cũng có thành kiến gì với Tương Thành, dù sao Nhan Duệ cũng chịu tiếp nhận Tương Thành, là vợ của Nhan Duệ, theo lẽ tự nhiên là đứng ở cùng chiến tuyến với chồng của mình rồi. cũng chỉ có thể giúp được bao nhiêu đó thôi, dù sao nếu đến cuối cùng Nhan Tư Tư vẫn kiên quyết muốn cùng Tương Thành kết hôn, Nhan Duệ có muốn ngăn cản cũng được, cùng lắm là tức giận mười ngày hay nửa tháng rồi cũng thôi.

      "Chị dâu, hai của em đâu? phải là hai muốn gặp mặt em chứ?” Nhan Tư Tư hỏi, mặt vẫn còn mang theo nụ cười như thói quen, nhưng trong mắt lên mất mác rất ràng. Ninh Vi Nhàn nhìn thấy điều đó, cười khẽ: “ ấy như thế nào lại muốn gặp em chứ? Em còn hiểu tính của trai em sao, tuổi càng lớn càng giống như đứa trẻ.”

      vừa xong, vừa đúng lúc Nhan Ninh mang hai ly nước trái cây từ trong nhà bếp ra ngoài, để ở trước mặt Nhan Tư Tư cùng Tương Thành mỗi người ly: “Mời , chú uống nước trái cây .”

      Nhan Tư Tư đưa tay nhéo cái má mềm mũm mỉm của đứa cháu của mình: “Nhóc con xấu xa, phải gọi là dượng.”

      " được." Sau khi Nhan Ninh xoay chuyển khuôn mặt nhắn của mình, lập tức nhảy tránh ra xa người lúc nào cũng rất thích nhéo mặt cậu, trốn vào lòng của mẹ cậu: “Ba còn chưa có đồng ý mà, chú ấy còn chưa phải là dượng của con đâu.” Thêm vào đó, cậu cũng thích cái chú tới nhà cậu ngày đó, chú này là em của chú đó, vậy cậu cũng thích. của cậu nếu phải lấy cái chú này, cái chú ngày đó phải cũng trở thành bà con của bọn họ sao? Vậy tốt rồi. Mẹ là của cậu và ba, ai được tới giành hết.

      Cái đầu của cậu suy nghĩ rất là nhanh, chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi từ cái chú này, rồi tới cái chú ngày đó suy nghĩ cả đống chuyện, cuối cùng cảm thấy biết đó là tư vị gì.

      Bị đứa cháu làm cho tức đến nỗi trái tim cũng như bị nghiền nát, Nhan Tư Tư bưng ly nước trái cây trước mặt uống hớp lớn cho hả giận, đưa tay ra muốn gõ đầu của tên tiểu tử xấu xa này cái, nhưng Nhan Ninh lại tinh mắt vô cùng, cậu ngay lập tức vùi đầu vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, chỉ để lộ ra đôi mắt đào hoa xinh đẹp, hướng về phía Nhan Tư Tư chớp mắt vài cái, giọng cậu cười khanh khách: “ à, thẹn quá thành giận rồi.” xong, cậu giống như muốn khoe khoang việc tốt của mình hỏi Ninh Vi Nhàn: “Mẹ, con vừa sử dụng thành ngữ đó có đúng hay ?”

      Ninh Vi Nhàn đương nhiên biết em chồng của mình da mặt mỏng, cũng muốn chừa cho ấy chút mặt mũi, cho nên cho dù là con trai đúng, cũng thể trả lời được, bàn tay mềm của đụng vào khuôn mặt trắng noãn bé của con trai: “Con được phép với như vậy.” Thấy cái má phúng phính, nhịn được sờ thêm chút, mềm mại non nớt, cảm giác ở tay rất dễ chịu.

      Nhan Tư Tư thở dài, than thở cho đáng thương của mình: “Chị dâu. . . . . . Chị với em , hai ở đâu vậy?"

      Ninh Vi Nhàn nhíu mày, đưa tay ra, trong lòng bàn tay lộ ra cái chìa khóa: "Ừ, tìm hai của em , ấy ở phòng đọc sách."

      Nhan Ninh khỏi cảm thấy có chút lo lắng nhìn Nhan Tư Tư cùng Tương Thành lên lầu: "Mẹ. . . . . . Ba có nổi giận hay ?"

      "Ba con dám nổi giận với mẹ đâu." Ninh Vi Nhàn cười khẽ, hôn cái mặt con trai:

      “Có đúng hay hả con trai?” Nhan Ninh nghe xong cũng nhịn được cười trộm: “Mẹ, chúng ta cũng theo lên lầu , con cũng rất muốn nhìn xem thế nào!” Vừa nhìn thấy mẹ cậu gật đầu, cậu liền vội vàng từ trong ngực nhảy xuống, nhấc chân chạy thẳng lên lầu. Từ sau khi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại ở cùng cậu, cậu càng ngày càng giống như là đứa mười tuổi, còn giống như đứa trưởng thành sớm, chỉ có đứa mười tuổi mới có thể hành động ngây thơ đáng như vậy, Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Duệ đối với việc này của cậu rất là vui mừng, đứa trưởng thành quá sớm lúc nào cũng làm người ta đau lòng.

    2. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 99

      Edit: quynhle2207

      Chỉ vừa mới tới gần phòng sách, hai mẹ con còn chưa kịp vào, liền nghe tiếng của Nhan Duệ gào thét truyền ra từ trong phòng: “Ai cho các người vào đây? Cút ra ngoài cho tôi! Là ai đưa chìa khóa cho các người, bộ muốn nữa sao!”

      Hai mẹ con Ninh Vi Nhàn cũng vừa lúc tới cửa phòng sách, vừa lúc nghe được câu ‘trời đất tha’ của ba, Nhan Ninh cười vui vẻ : “Mẹ, ba hỏi mẹ có muốn sống nữa kìa.”

      Nhan Duệ rất thính tai, mới vừa rồi còn gầm thét dữ tợn, nhưng ra cũng chỉ làm dáng làm điệu chút thôi, làm sao biết được vợ mình lại đứng ngay cửa phòng sách, sợ đễn nỗi đứng bật dậy từ ghế, nhìn thấy Ninh Vi Nhàn ở tại cửa ra vào, vội vàng chạy tới, cầm tay Ninh Vi Nhàn, hết sức nịnh nọt lấy lòng: “Vợ à ~~~~~~ sao em lại lên đây vậy!"

      “Em cũng muốn lên đâu, nhưng nếu lên làm sao biết được trong lòng lại muốn em sống tới như vậy.” Ninh Vi Nhàn làm ra vẻ rất tức giận, chút ý cười ở trong mắt cũng có, làm cho Nhan Duệ hết sức hoảng hốt, vội vàng tìm đủ mọi cách để giải thích, rồi lại hết sức nịnh nọt lấy lòng : “Vi Nhàn à, Vi Nhàn ơi, có mà, phải em đâu, là tự bản thân mình thôi mà, đều là tại , tại nghĩ tới Nhan Tư Tư lại gian xảo đến vậy, có thể gạt được em để lấy chìa khóa , là quá đáng mà! tới em hồi nào đâu…….” Cho đến khi Nhan Ninh cười đến mức chịu nổi, phải lấy tay níu áo Ninh Vi Nhàn chịu buông ra, bởi vì nếu cậu buông ra phải cười đến nằm lăn ra đất mất. Ninh Vi Nhàn cũng cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc của mình được bao lâu, cũng chịu nỗi liền bật cười thành tiếng, tới lúc này Nhan Duệ mới biết rằng mình bị trêu chọc, đùa giỡn, trán bắt đầu nổi đầy gân xanh. Ninh Vi Nhàn liền vội vàng vuốt vuốt ngực của làm cho bình ổn hơi thở, dịu xuống cơn giận, rồi mới với rất dịu dàng: “Cái chìa khóa là của em đưa cho Tư Tư.”

      Nghe vợ mình câu làm nghẹn họng, Nhan Duệ cảm thấy hít thở thông, chỉ thiếu chút nữa là giận đến muốn ngất : “Em, tại sao em lại đưa cho nó chứ?”

      Ninh Vi Nhàn lại tiếp tục vuốt ngực , sau đó nắm tay , kéo đến phía sau bàn đọc sách ngồi xuống, đồng thời cũng quên ra hiệu cho Nhan Tư Tư và Tương Thành cũng ngồi xuống. Nhan Tư Tư thích cái ghế sô pha lớn màu trắng trong phòng sách này từ lâu lắm rồi, liền lập tức tới, nhưng sau đó ấy đột nhiên nhớ ra là mình đến đây để năn nỉ trai đồng ý cuộc hôn nhân của mình, thế là ấy liền thu hồi vẻ mặt hưng phấn của mình ngay lập tức, sau đó liền bày ra vẻ mặt oán hận, đau khổ rất sâu đậm, nhìn như là trong nhà có người chết vậy.

      “Người ta tới tìm , cũng thể cứ tránh mặt mà chịu gặp người ta có đúng ?” Sau khi đem con trai nhét vào lòng để cho ngồi ôm con, Ninh Vi Nhàn nhìn Nhan Tư Tư cái, ý bảo ấy cần khẩn trương: “Có chuyện gì cũng phải ngồi lại với nhau để cho ràng chứ.”

      cần thiết.” Nhan Duệ tức giận quay mặt chỗ khác, cự tuyệt với vẻ đầy kiêu ngạo, trong ánh mắt nhìn về phía Tương Thành cũng mang đầy ý coi thường. Tương Thành vẫn ngồi ở chỗ đó rất đàng hoàng, đối với sát khí trong mắt của Nhan Duệ đều bỏ qua làm như thấy, như là thèm để ý chút nào đối với coi thường của Nhan Duệ. Thái độ của ta như vậy càng làm cho Nhan Duệ thêm tức giận, chỉ hận là thể dùng chân đá chỗ khác: “ muốn chuyện với bọn họ, bọn họ muốn kết hôn cứ việc kết hôn , dù sao tham dự là được rồi.”

      Nhan Tư Tư vừa nghe trai mình như vậy, trong nhất thời cũng rất tức giận, đứng bật dậy: “ à, như vậy là có ý gì hả, em cũng giống như đều lớn hết cả rồi, còn cho em kết hôn?”

      cho em kết hôn sao?” Nhan Duệ càng tức giận hơn, đấm đấm lên mặt bàn: “Mấy năm trước, thời điểm em vừa trưởng thành, có giới thiệu những thanh niên tuấn tú có tài cho em sao? Em bây giờ vậy là sao? Em phải muốn kết hôn sao, em phải em có hứng thú với đàn ông cho nên em muốn sống độc thân cả đời à, sau đó em lại với chỉ cần em kết hôn, người đó nhất định phải được xem xét đồng ý mới được à, cho tới bây giờ cũng chưa được bao lâu em liền đem những lời này trở thành gió thổi qua tai sao? Đừng vừa ý người đàn ông này, cho dù là có vừa ý rồi, chỉ bằng thái độ của em như vậy, bao giờ đồng ý đâu!”

      Nhan Tư Tư bỗng đờ người ra, hình như mình……Mình quả ra những lời như vậy……..Nhưng lúc đó là lúc đó, có nghĩa tại cũng như vậy mà!!!

      …….Coi như là em xin đó, em phải là quên những lời đó đâu, nhưng, nhưng bây giờ em mến Thành mà.”

      Thấy Nhan Tư Tư sắp khóc, Nhan Duệ cũng tức giận đến đỏ cả mắt, Ninh Vi Nhàn khẽ thở dài ở trong lòng, cảm thấy người nhớ gì như mình thích hợp để làm người ở giữa hòa giải tí nào: “Nhan Duệ……”

      Nhan Duệ vẫn rất tức giận như cũ, hai tay để bàn cũng nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn còn nhớ được là con trai ngồi chân mình, cho nên cố gắng tự kiềm chế mình để đứng bật dậy, Nhan Tư Tư thấy lòng dạ cứng rắn như vậy, thèm để ý đến tình nghĩa em của mình, ấy ngay cả tự nhủ với mình rằng mọi việc rồi tốt lên thôi cũng làm được, cũng tức giận đến nỗi muốn la hét với , lập tức đứng lên kéo tay Tương Thành muốn ra khỏi phòng sách, nhưng lại bị Tương Thành nắm lấy cổ tay: “Em đợi chút.” Có lẽ do ta từ lớn lên ở nước ngoài, rất ít khi trở về nước, cho nên cách chuyện của có chút kỳ lạ, nghe rất cứng ngắc, nhưng lại rất nghiêm túc: “Tư Tư, có thể chuyện được ?”

      Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt, nguyên cả nửa ngày cho đến bây giờ người đàn ông này chỉ được hai tiếng: “Chị dâu.” Mà nguyên nhân chỉ ra hai tiếng nay là bởi vì Nhan Tư Tư cho ta chuyện?

      “Tư Tư, sao em lại cho Tương chuyện vậy?”

      ấy chuyện rất khó hiểu, hai rất là tức giận rồi, nếu để cho Thành mở miệng, càng làm hai tức giận thêm mà thôi!” Trong giọng của Nhan Tư Tư như có tiếng nấc nghẹn ngào, ra ấy rất ít khi khóc, từ cho đến khi lớn lên đều là sống vô tư lo nghĩ, mặc dù từ đó tới giờ luôn cãi nhau ầm ĩ với Nhan Duệ, nhưng tình cảm em giữa hai người lúc nào cũng tốt, nếu như việc kết hôn của ấy được trai đồng ý, ấy rất đau lòng buồn bã.

      “Tư Tư, có thể chuyện được chưa vậy?” Thấy Nhan Tư Tư khóc, Tương Thành cũng rất khẩn trương lo lắng, ta nhanh nhẹn đưa tay lau nước mắt mặt Nhan Tư Tư, nhưng vẫn quên hỏi ấy rằng có thể chuyện được hay , khi Nhan Tư Tư buồn bã gật đầu đồng ý ta mới hắng giọng cái, rất có mắt nhìn thời điểm liền gọi Nhan Duệ tiếng ‘ trai’. Khi Nhan Duệ vừa nghe thấy tiếng ‘ trai’ này phát ra từ miệng Tương Thành, lập tức nổi nóng, chỉ còn thiếu là chưa có đứng lên để đánh Tương Thành. Nhưng Tương Thành đổi sắc mặt, tim cũng đập nhanh, rất bình tĩnh khom lưng cuối đầu sâu chào Nhan Duệ, sau đó câu: “ hai, em rất mến Tư Tư, cũng rất muốn kết hôn cùng ấy, em hi vọng có thể đồng ý việc hôn này.”

      . . . . . . ta rất thẳng thắn nha. Ninh Vi Nhàn vỗ bả vai của Nhan Duệ để giữ cho bình tĩnh, Nhan Duệ cũng bị câu hết sức thẳng thắn, nhưng cũng giống như thuận miệng này làm cho nghẹn lời, biết nên cái gì mới tốt, nếu như Tương Thành chỉ thuận miệng ra câu đó thái độ của ta lại rất nghiêm túc, nếu Tương Thành câu đó rất nghiêm túc thái độ của ta sau khi xong câu kia lại rất thảnh thơi. Bình thường ở thương trường luyện cho Nhan Duệ tài nghệ ăn khéo léo, có gì là thể trả lời, nhưng vì đau lòng cho Nhan Tư Tư, nên giờ phút này cũng biết phải gì. Người ta đều người đứng xem ở ngoài lúc nào cũng sáng suốt hơn người ở trong cuộc mơ hồ, câu này ra rất đúng, sai chút nào cả.

      Cho đến cuối cùng cũng biết nên như thế nào, mà cho dù là bất cứ điều gì, cũng có biện pháp gì để ngăn cản việc hôn nhân này cả, cho dù thích người tên Tương Thành này cũng thể thay đổi được gì ở kết quả cuối cùng hết. Sau khi Tương Thành ra những lời đó, tức giận ngập trời của cũng gần như tan biến ngay lập tức, ánh mắt sắc bén căng thẳng tràn đầy khiêu khích của cũng mềm mại trong nháy mắt. phất tay, với vẻ còn hơi sức nữa: “Các người .”

      Nhan Tư Tư nhướng mày, nhìn như muốn khóc, Ninh Vi Nhàn liền tranh thủ thời gian nhìn lắc đầu cái, mỉm cười : “Còn nhìn ra được sao, của em đồng ý rồi đó.” Thấy Nhan Tư Tư ngạc nhiên sửng sốt, liền vỗ gương mặt trắng nõn như trứng gà của con trai: “Con tiễn và dượng về nha?” Nhan Ninh gật đầu cái đầy khéo léo, nhảy từ đùi của Nhan Duệ xuống, nắm lấy ngón tay của mình rồi cùng ấy ra khỏi phòng sách, trước khi Tương Thành cũng quên cúi đầu chào, cảm ơn với Nhan Duệ cùng Ninh Vi Nhàn, Ninh Vi Nhàn dùng nụ cười để đáp lại ta, trong khi Nhan Duệ lại giả vờ làm như thấy.

      Thấy chồng mình vẫn còn giận dỗi, chỉ là cả người xìu xuống giống như bong bóng xì hơi, Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất đau lòng, khuôn mặt nhắn của nhích lại gần sát mặt , Nhan Duệ chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, trong lòng tự hỏi biết muốn làm gì. Ninh Vi Nhàn bất ngờ nở nụ cười, ôm cổ , rồi ngồi lên đùi . Đầu tiên, Nhan Duệ rất sửng sốt, sau đó là mừng như điên, mặc dù bây giờ bọn họ vẫn ở cùng với nhau, nhưng có lẽ là do nhớ được những việc trước kia, cho nên rất ít khi chủ động gần gũi với , đây là lần đầu tiên trong vòng mấy tháng nay bọn họ có những hành động thân mật như vậy.

    3. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 100

      Edit: quynhle2207

      đừng có nóng giận nữa, Tư Tư cũng lớn như vậy rồi, em ấy có thể tự quyết định cho cuộc sống của chính mình rồi.” Ninh Vi Nhàn cười khẽ nghiêng đầu nhìn , ánh sáng bên ngoài của sổ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của tạo nên khung cảnh thể nào tưởng tượng nổi, Nhan Duệ chưa bao giờ nhìn thấy Ninh Vi Nhàn như vậy, Ninh Vi Nhàn hoàn toàn khác hẳn, trước kia là do chú ý tới, sau đó khi muốn chú ý tới cũng còn kịp nữa: “Em lại cảm thấy Tương Thành cũng tệ đâu, mặc dù làm cho người ta vừa nhìn là thích liền, nhưng nhìn lời và hành động của ta cũng thấy được ta lòng thích Tư Tư, hai người bọn họ là người muốn đánh, người muốn chịu đòn, cứ muốn đứng ở giữa ngăn cản làm gì?”

      Nhan Duệ bực tức thông, lên tiếng phản bác: “Làm sao có thể như vậy được, Tương Thành là em trai của cái tên Tương Kế xấu xa kia, tre xấu làm sao măng có thể tốt được chứ (Quỳnh: mình nghĩ ý của nào em nấy đó). Vi Nhàn. . . . . . Em được để cho bề ngoài của ta lừa gạt em, cảm thấy tên Tương Thành mặt đen này lòng dạ cũng đen tối y hệt như Tương Kế thôi!” Đem việc xấu người khác ra cách công khai như vậy, nhưng Nhan Duệ lại cảm thấy xấu hổ chút xíu nào hết, ngược lại còn cho rằng những điều mình ra là rất đúng, hoàn toàn đúng, tuyệt đối đúng.

      muốn tiêu diệt sạch tất cả những ai hay cái gì có thể uy hiếp tới cơ hội sum họp chung sống vui vẻ của gia đình ba người nhà !

      “Người ta có da ngăm đen là bởi vì ở Châu Phi phơi nắng.” Ninh Vi Nhàn đối với tính tình trẻ con của quả hết cách rồi, có lúc cảm thấy giống như phải mất ký ức, bởi vì đặc biệt nhớ ràng những việc có liên quan tới Nhan Duệ, chẳng hạn như làm cách nào để quan tâm, chăm sóc cho , thích cái gì hay ghét cái gì, đều biết như đó là điều hiển nhiên. Nhưng tại sao những trí nhớ ngày xưa lại thể nhớ ra được, chỉ cần mỗi lần suy nghĩ đầu bắt đầu co rút, đau đớn kịch liệt, giống như cảnh cáo nên nhớ lại những chuyện đó. Ninh Vi Nhàn có cảm giác rằng những ký ức kia của cũng tốt đẹp gì, có lẽ còn tràn đầy đau đớn khổ sở nữa, cho nên cũng cố gắng chút nào để suy nghĩ về những ký ức đó. Có lẽ cho dù nhớ ra, cũng vui vẻ hơn so với tại.

      thông suốt được tất cả, từ trong đáy lòng cũng chấp nhất chuyện này nữa, nhưng cho dù là như vậy cũng thể tránh khỏi suy nghĩ lo lắng. Ninh Vi Nhàn nhận ra rằng hình như mọi người cũng muốn nhớ lại những ký ức quên, đối với bọn họ, hình như việc nhớ lại được khiến mọi người có thể sống vui vẻ hơn chút. biết những ký ức trước kia của mình như thế nào, cũng biết tới khi nào có thể nhớ lại được mọi thứ, nhưng tại rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn, đối với như vậy là đủ rồi.

      có lúc lại cảm thấy sợ hãi, sợ ngày khi nhớ được tất cả, lúc đó có thể đem mọi thứ ở tại xóa bỏ hết, toàn bộ đều phá hủy hết. Cho đến khi đó, biết biến thành như thế nào? trở nên ra sao? Cho nên mới tìm hiểu, để ý đến, thèm suy nghĩ, ráng cố gắng quên mình là người có ký ức. Nhưng rồi ngày đó cũng đến, chính là cái ngày mà Tương Kế đến nhà .

      Ninh Vi Nhan cố ý nghe lén, là do con trai cầu tới hai lần cho nên mới xuống dưới lầu gọi Nhan Duệ lên, kết quả lại để nghe được những lời lập lờ ý nghĩa ràng. Tương Kế , nếu như biết….Nếu như biết cái gì? Tại sao khi biết những điều đó tha thứ cho Nhan Duệ? Rốt cuộc trước kia xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trở nên xa cách với ba mẹ ruột của mình như vậy, cho dù là bọn họ rất vui mừng khi nhìn thấy , nhưng trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt? Tại sao con lại sợ hãi ba mẹ mình như vậy……….Cái này hợp lý chút nào?

      là người ai cũng có lòng tò mò, cho dù quyết định cần những ký ức trước kia, nhưng mỗi lần nhớ tới lời mà Tương Kế , lại muốn biết những ký ức kia như thế nào. Mà loại ý nghĩ này cách nào mất , chỉ có càng ngày càng mãnh liệt hơn mà thôi. hiểu rất ràng rằng cho dù có nhớ lại cũng được vui vẻ, nhưng dù sao đó cũng là ký ức, là quá khứ của , là những thứ có được trong cuộc sống của mình. Ninh Vi Nhàn lắc lắc đầu mình, thoát khỏi những suy nghĩ lung tung có trong đầu mình, từ sau khi Tương Kế đến nhà , vẫn thường hay suy nghĩ mất hồn như vậy, chính cũng biết lý do. đối với những điều mình biết cảm thấy sợ hãi, nhưng lại theo bản năng mà dám chuyện này cùng Nhan Duệ và Nhan Ninh. Tại sao lại như vậy? biết tại sao cả, cho dù là đối với hai người thân nhất của đời này, cũng với bọn họ.

      Có lẽ trong tiềm thức của , chưa từng tin tưởng ai cả

    4. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 101

      Edit: quynhle2207

      Nhan Duệ rất nhạy bén, cho nên dễ dàng nhận thấy được trong lòng của Ninh Vi Nhàn có chút xao động, nhưng lại thể biết được điều gì làm cho lo lắng khi nhìn vào trong mắt , trong mắt ngoài mơ hồ cùng thấp thỏm, cũng nhìn ra được thêm bất cứ điều gì. Khi lo lắng về em của mình tan biến còn nữa, ngay lúc này, Nhan Duệ lại cảm thấy Ninh Vi Nhàn có thể biến mất ngay trước mắt bất cứ lúc nào, giống như là bị gió cuốn mất vậy. ôm chặt lấy , gọi tên : “Vi Nhàn, Vi Nhàn, em đúng lắm, mặc kệ bọn họ , quan tâm nữa. Em có mệt hay ? Có phải vất vả quá hay ? Em cần nghỉ ngơi lát ?”

      quá khẩn trương lo lắng rồi, Ninh Vi Nhàn lắc đầu với : “Em mệt, cũng cần nghỉ ngơi gì hết, có thể suy nghĩ như vậy là tốt lắm rồi, Tư Tư cũng chưa từng xen vào việc của , cho nên cũng thể quản lý quá nhiều về cuộc sống của em ấy đâu, dù sao nữa em ấy cũng lớn rồi, còn là đứa bé nữa đâu.”

      Nhan Duệ liền gật đầu cách ngoan ngoãn, muốn chuyện tiếp Nhan Ninh vào, cậu nhìn thấy mẹ ngồi đùi ba, khuôn mặt nhắn liền nhíu lại: “Mẹ, con đói bụng.”

      Cơm trưa vừa ăn xong chưa được bao lâu kêu đói bụng, bộ con là heo hả? Nhan Duệ rất muốn hỏi con trai mình như thế, nhưng từ trước đến nay Ninh Vi Nhàn lại luôn đặt con trai ở vị trí đầu tiên, cho nên lập tức đứng dậy từ đùi , nắm tay con trai bé của mình, sau khi vài bước, giống như nghĩ tới việc gì đó, liền quay đầu lại với hết sức thản nhiên: “Chúng ta cùng uống trà chiều .”

      Vợ quả có quên ……..Nhan Duệ cảm động đến suýt chết, ngay lập tức đến gần vợ mình, nắm tay Ninh Vi Nhàn chặt, lâu cũng chịu buông ra.

      Thời gian để uống trà chiều tốt nhất là khoảng ba giờ chiều. Vốn hai cha con Nhan Duệ và Nhan Ninh có thói quen này, nhưng từ sau khi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, bọn họ cũng chìu theo , rất tự giác cùng nhau uống trà chiều….., cho dù là Nhan Ninh bị buộc phải uống thứ mà cậu ghét nhất: chính là sữa tươi.

      Thời gian cả nhà ba người bọn họ ở chung với nhau lúc nào cũng vô cùng ngắn ngủi, bởi vì quá hạnh phúc, cũng quá thỏa mãn, cho nên trong lòng lúc nào cũng luôn có sợ hãi và lo lắng. Thời gian đám cưới của Nhan Tư Tư và Tương Thành càng đến gần, Nhan Duệ cũng càng ngày càng nóng nảy. có cảm giác tên Tương Kế kia lợi dụng cơ hội này để gây náo loạn. Lỡ như ta lại giống như con thiêu thân bất chấp tất cả gây ra chuyện gì phải làm sao giải quyết bây giờ?

      ra những lo lắng của phải là có nguyên do, vì chuyện này hiển nhiên có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Trong ngày hôn lễ của Nhan Tư Tư, nếu phải Ninh Vi Nhàn kiên quyết chịu nhượng bộ, chừng cho dù có đánh gãy hết mấy cây cột nhà Nhan Duệ thà chết cũng chịu ra khỏi cửa.

      Hôm nay ba người của nhà bọn họ cùng mặt quần áo màu trắng cho cả gia đình, vừa nhìn biết ngay là người nhà sợ bị lẫn lộn. Hôn lễ của Nhan Tư Tư cũng mời nhiều người, mọi người đều là gia đình thân quen, nhưng cũng có ít người là bạn bè của hai vợ chồng, đều bọn họ là những nhà nghệ thuật, từng người đều rất phóng khoáng, ăn mặc đều là những trang phục hết sức cổ quái, lại kỳ lạ. Khi Nhan Duệ nhìn thấy giống như bị sấm sét đánh trúng, trong khi đó Ninh Vi Nhàn ngược lại cảm thấy bọn họ rất thú vị, luôn theo sát bên con trai mình, ngừng chụm đầu với nhau.

      Hiển nhiên, người mà Nhan Duệ cực kỳ muốn gặp nhất, Tương Kế, nhất định thể vắng mặt rồi. Hôm nay ta làm rể phụ, với tác phong nhanh nhẹn, thân com lê màu trắng cao cấp được cắt may rất vừa người và nổi bật làm cho ta càng thêm đặc biệt tuấn, cùng với đôi mắt đen dài hẹp quả làm xao động tâm hồn của ít phụ nữ, cũng có rất nhiều phụ nữ nhiệt tình dùng ánh mắt như mời gọi nhìn về phía ta, nhưng Tương Kế lại chẳng thèm nhìn tới, ngược lại, ta lại thẳng về phía của Ninh Vi Nhàn.

      Từ trước đến giờ, Ninh Vi Nhàn vẫn luôn thích người tên Tương Kế này, lúc trước như vậy, về sau lại càng thay đổi. Vừa thấy ta về phía mình, theo bản năng liền lùi lại bước, hai người đàn ông lớn trong nhà ngay lập tức đứng chặn ngay trước mặt , nụ cười của Nhan Duệ hết sức miễn cưởng, nhìn cái biết ngay đó là nụ cười gượng. Tương Kế lại rất có phong độ, đối với ánh mắt đầy dao găm bén nhọn của Nhan Duệ lại bỏ qua, làm như thấy, chỉ cười cười chào hỏi: “Nhan thiếu, lâu rồi gặp.”

      Nhan Duệ nheo đôi mắt đào hoa rất xinh đẹp của mình lại, lâu rồi gặp……..Ai muốn cùng ta lâu gặp chứ, chỉ tiếc là thể mãi mãi cũng đừng gặp ta!

      Cũng giống như Ninh Vi Nhàn, Nhan Ninh cũng ưa gì người chú quái dị này, từ trước tới giờ trực giác của cậu lúc nào cũng rất đúng, cậu cảm thấy người chú quái dị này muốn cướp mẹ từ bên người cậu và ba mất, chuyện này bao giờ có thể xảy ra, cậu cho phép: “Mẹ, chúng ta vào phòng dâu nghỉ ngơi chút được ? Hôm nay nhất định là rất xinh đẹp đó ~~~.” Mắt to của cậu chớp chớp vài cái, chớp mắt, chớp mắt, cho dù là cách tròng kiếng vẫn rất là dễ thương, mê hoặc lòng người. Ninh Vi Nhàn hiển nhiên từ chối cầu của cục cưng, gật đầu với Nhan Duệ cái, sau đó liền dắt tay của con trai bước , Nhan Duệ vẫn quên nhìn con trai với ánh mắt tràn đầy khen ngợi: quả rất là thông minh, vậy mà biết được nơi nào đàn ông thể bước vào! Cảm giác có được đồng minh quả rất thoải mái rồi, giống như mọi người đều đứng về phía mình, đứng bên cạnh giúp đỡ mình, nam phụ phóng túng xấu xa vẫn nên chỗ khác tốt hơn.

    5. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 102

      Edit: quynhle2207

      ra chính bản thân Nhan Duệ cũng biết tại sao lại có cảm giác rằng Tương Kế cướp Ninh Vi Nhàn của . Ngoại trừ đối địch trời sinh của đàn ông khi nhìn thấy tình địch của mình, đối với Tương Kế còn có loại cảm giác lo lắng hoảng hốt, là cảm giác mà chỉ cần Tương Kế xuất , Ninh Vi Nhàn rời khỏi ngay lập tức.

      Nhưng bao giờ để chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối bao giờ xảy ra.

      Nhìn bóng dáng của Ninh Vi Nhàn và con trai biến mất ở sau khúc quanh, lúc này Nhan Duệ mới thở phào nhõm, bây giờ có thể chuyên tâm để đối phó với dây dưa dứt của Tương Kế được rồi. Có thể rằng căm ghét người đàn ông này đến tận xương tủy rồi, cho nên khi chuyện với ta cũng cần nhã nhặn hay giữ gìn mặt mũi gì hết, trực tiếp thẳng thắn hỏi luôn vào vấn đề chính: “Rốt cuộc là muốn làm gì?”

      Tương Kế cảm thấy buồn cười khi nghe câu hỏi của Nhan Duệ: “Làm gì là làm gì, tôi muốn làm gì chẳng lẽ Nhan thiếu nhìn ra được sao?” ta nhìn về chỗ Ninh Vi Nhàn mới vừa rời khỏi, khóe miệng từ từ lộ ra nụ cười thản nhiên, nhàng, nhưng cũng rất kiên trì: “Tôi muốn Ninh Vi Nhàn.” Ai cũng thể ngăn cản được ta, nhất là sau khi ta biết được Ninh Vi Nhàn lại chính là người kia, ta càng tuyệt đối thể buông tay được.

      Nhan Duệ cố đè nén kích động của mình khi muốn vung đấm vào mặt Tương Kế, dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của Nhan Tư Tư, cho dù có tức giận hơn nữa cũng thể ở trong tiệc cưới của Tư Tư mà đánh người, chút tự chủ như vậy còn có thể làm được. Nhưng hình như Tương Kế cũng đoán được đánh người, cho nên lời của ta cũng càng ngày càng khiêu khích hơn, khiêu khích cho đến nỗi khớp xương từ nắm tay của Nhan Duệ cũng bắt đầu phát ra tiếng vang: “Nhan thiếu sao lại tức giận lo lắng như vậy? Có phải bởi vì chính cũng dám xác định sau khi Vi Nhàn nhớ lại mọi chuyện còn gần gũi với giống như bây giờ hay ?” (Quỳnh: tui bắt đầu tin đầu óc ông này được bình thường, bị đánh là chịu được.)

      ta cười giống như có thể nhìn thấy được trước mọi việc, giống như biết được khi mà Ninh Vi Nhàn nhớ lại tất cả mọi việc cũng là lúc mà rời bỏ Nhan Duệ.

      Lời của Tương Kế chạm đúng vào chỗ đau nhất, cũng là nơi yếu ớt nhất trong lòng của Nhan Duệ. Trong mấy tháng nay, vẫn lo lắng nhất là chuyện này, cũng có lúc có lòng riêng chỉ hy vọng Ninh Vi Nhàn bao giờ nhớ lại được, bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa, nhưng biết đối với như vậy là công bằng, thể bị đối xử như vậy được. Những chuyện kia đều thuộc về quá khứ của , nếu như muốn nhớ lại, thể cũng nên ngăn cản . Nhan Duệ thậm chí nghĩ mình rất may mắn bởi vì Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ hỏi về những chuyện lúc trước, bởi vì nếu hỏi , cũng biết nên với như thế nào cả.

      hứa là bao giờ gạt nữa, nhưng để ra ràng về những sai lầm trước kia của mình đối với —— việc này cũng giống như là dùng dao đâm thẳng vào tim , đau đớn đến mức chịu nỗi, lại thể ngăn lại, chỉ có thể để mặc cho con dao từ từ cắm vào sâu hơn.

      “Nếu vậy như thế nào?” Nhan Duệ cố gắng đáp trả rất nhanh chóng, khóe miệng nâng lên cười vô cùng lạnh lẽo, mờ nhạt: “Ninh Vi Nhàn là của tôi, đừng ai nghĩ đến việc cướp ấy , cho dù ngày nào đo ấy nhớ lại tất cả, cũng có bất cứ ai có thể cướp ấy từ bên cạnh tôi hết.” Nếu quả ngay như vậy, còn tin tưởng nữa, đem trái tim mình đưa cho , để chứng minh với rằng bao giờ làm bị tổn thương nữa, cho dù là phải chết cũng làm tổn thương thêm chút nào nữa. Nếu muốn rời khỏi , cũng giữ lại, đứng phía sau, nhìn rời tốt, có lẽ sau đó phải chặt đứt đôi chân mình, để ngăn cản ý nghĩ muốn đuổi theo . Nhưng là mặc kệ vào lúc nào Ninh Vi Nhàn nhớ lại những ký ức kia, hay vào lúc nào rời , Tương Kế cũng đừng nghĩ tới đụng vào cọng tóc của : “Hai người chúng tôi ly hôn đâu, cũng đừng nghĩ có cơ hội, cũng dùng lý do tìm người gì đó mà tới lừa gạt tôi, nếu Vi Nhàn tự nguyện đón nhận , tôi cũng còn gì để . Nhưng mặc kệ ấy có trí nhớ hay đều rất chán ghét , lấy đâu ra tự tin mà với tôi rằng nếu ấy rời bỏ tôi ở cùng với ?”

      Sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, có đụng vào bất cứ người phụ nữ nào, thậm chí cũng muốn , nhưng tới cùng là vẫn thiếu nợ Vi Nhàn. Chỉ cần muốn trả lại, liền trả lại cho , cho dù là quá trình trả nợ đó làm cho đau đớn cuồn cuộn, sống cũng bằng chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :