1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 93

      Edit: quynhle2207

      Phòng học lớn bị những cái bàn chia thành nhiều khu vực , giờ phụ huynh ngồi vào chỗ của học sinh vẫn ngồi mỗi ngày. Phụ huynh học sinh đều tới, cho nên phòng học căn bản đủ chỗ ngồi, các học sinh vẫn còn bận rộn xắp sếp ghế ngồi, Nhan Ninh cũng náo nhiệt giúp đỡ mọi người. Nhan Duệ ngồi ở chỗ của con trai, trong khi Ninh Vi Nhàn bị bắt buộc ngồi ở đùi Nhan Duệ.

      “Làm như vậy khó coi quá……. mau để em xuống.”

      Ninh Vi Nhàn nhìn xung quanh cách tự nhiên, phát nhiều người xung quanh cũng nhìn mình, chuyện này mất mặt quá, với tính tình đoan trang của , loại hành động thân mật riêng tư như vậy…..chắc chắn đây phải là chuyện tốt: “Nhan Duệ…..”

      Nhan Duệ ôm chặt , hai tay dùng sức siết chặt vòng eo mảnh khảnh của , mặt tựa lên ngực , buồn buồn : “ thả.”

      Mặt mũi đều mất hết rồi. . . . . . Ninh Vi Nhàn thừa dịp Nhan Duệ chú ý bất chợt đứng dậy từ đùi , vừa đúng lúc Nhan Ninh theo sau các bạn học mang ghế vào. vội vàng đến gần: “Ninh Ninh đem ghế tới, mau giúp con mang ghế lại đây.”

      Nhan duệ từ chối lắc đầu : " cần. Trẻ con phải rèn luyện thường xuyên mới được, lúc nào cũng có người lớn giúp đỡ con trưởng thành được." Nhan Duệ năng rất hùng hồn, nghe ra đầy ý nghĩa, nhưng Ninh Vi Nhàn biết con người của , nghiêm mặt lại, Nhan Duệ liền ngoan ngoãn đứng dậy, đến bên cạnh Nhan Ninh muốn nhận lấy cái ghế, ngờ con trai lại tỏ vẻ cần, bỏ tay xuống, nhìn về phía Ninh Vi Nhàn nhướng mày, tỏ ý: em thấy đó, con trai cần giúp. Ninh Vi Nhàn để ý tới , sau khi thấy con trai dọn xong ghế liền lấy khăn giấy lau lớp mồ hôi mỏng mặt cậu, ghế này được đem từ trong nhà kho của trường học tới, vừa bẩn, lại nặng, Nhan Ninh dù sao cũng chỉ là đứa bé mười tuổi, phải xách lên lầu hai, mệt mới là lạ: “Có mệt hay ?”

      Nhan Ninh gật đầu, hết sức hưởng thụ quan tâm dịu dàng của mẹ: “Mẹ hôn con cái mệt nữa.”

      “Đứa này cũng biết làm mẹ vui vẻ.” Ninh vi nhàn bị cậu chọc cười, theo lơi cậu liền hôn cậu cái, sờ tay thấy cũng dính bẩn, liền lau sạch cho cậu, sau đó lấy quả táo được rửa sạch để bàn nhét vào tay cậu. Nhan Ninh cắn cái, cười nheo mắt ngồi đùi Ninh Vi Nhàn. Nhan Duệ nhìn nổi liền gọi cậu tới bên mình: “Đừng ngồi lên đùi mẹ, tới đây, ba ôm con.”

      Nhan Duệ hiếm khi được dịu dàng như vậy, chỉ tiếc con trai cũng chịu nể mặt:

      cần, con muốn mẹ ôm, ba ôm từ đến giờ, con chán luôn rồi, ba còn ôm chưa đủ sao?” xong cậu ngẩng đầu lên nhìn mẹ như muốn được an ủi: “Có phải mẹ rất thích ôm con hay ? Con rất đúng ?”

      Ninh Vi Nhàn dĩ nhiên đồng ý, còn ôm lại con trai hai cái, bày tỏ ôm cậu như vậy đối với chỉ là chuyện , Nhan Ninh cũng ôm cổ mẹ, Nhan Duệ tức đến nỗi suýt trợn trắng mắt, cũng may lúc này giáo viên Hoàng vào, tất cả phụ huynh học sinh đều đến đông đủ, chỉ trừ vài người có việc thể đến, còn số khác gọi điện thoại sắp đến.

      Đối với hai cha con Nhan Duệ đến họp phụ huynh biết bao nhiêu lần, hơn nữa ở tiểu học rất coi trong giáo dục, học kỳ phải họp ít nhất ba bốn lần. Mặc dù Nhan Ninh nhảy lớp rất nhanh, nhưng Nhan Duệ cũng chưa từng vắng mặt buổi họp nào. đối với những việc như vậy của trường học rất quen thuộc, mỗi cuộc họp phụ huynh hàng năm, bài phát biểu mở đầu cũng khác nhau lắm…….Sau khi lời mở đầu liên miên bất tận được xong, có vài nữ sinh ăn mặc xinh đẹp bưng những chén nước đưa tới, trong đó, khi nữ sinh đưa nước đến trước mặt Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Duệ khuôn mặt bé liền ửng đỏ, còn len lén lấy ra mấy viên chocolate đưa cho Nhan Ninh, ngờ Tiểu Suất Ca cũng cho chút mặt mũi chịu nhận lấy, ngờ Ninh Vi Nhàn thấy bé sắp khóc liền nhanh tay nhận lấy, nữ sinh lúc này mới ngưng khóc mỉm cười.

      Ninh Vi Nhàn đồng ý đối với thái độ của con trai với bạn học: “Ninh Ninh, tại sao con lại đối với bạn học như vậy?”

      Nhan Ninh ngạc nhiên nhìn : “Mẹ muốn con đối xử tốt với ấy sao?”

      “Cũng cần phải tốt, nhưng con cũng thể bỏ mặc bạn học như vậy, đối với người ta tốt, cũng thể làm như thấy, đúng ?” Ninh Vi Nhàn nhàng lắc đầu: “Con thích, có thể từ chối khéo léo hơn, chứ như vậy cứng rắn quá……”

      lại thấy con trai có làm sai.” Nhan Duệ uống ngụm nước: “Con thích, còn phải tỏ ra dịu dàng, như vậy về sau càng phiền phức hơn, thà rằng để ý tới ấy ngay từ đầu. Hơn nữa, bé kia tuy còn nhưng vẫn là phụ nữ, mà phụ nữ đời này đều như vậy, muốn dây dưa chịu buông….” Vừa nhìn thấy sắc mặt vợ thay đổi, liền vội vàng ninh nọt: “Dĩ nhiên Vi Nhàn em như vậy…..Nhưng đa số đều là vậy, em để ý đến ấy, ấy khóc ấy tự chuốc lấy phiền phức, em để ý ấy, vậy càng phiền phức hơn. Nếu sau này Ninh Ninh thích bé khác, gặp những chuyện này quấn quanh là phiền phức lớn. Vợ à……Tay em có đau , hay để ôm con.”

      Ninh Vi Nhàn định lên tiếng bạn Nhan Ninh bỗng nhiên rất có cá tính, rời khỏi người , ngồi lên đùi Nhan Duệ, cậu tức giận quay mặt qua chỗ khác mà nhìn , giống như có ý kiến với lời của . Ninh Vi Nhàn dở khóc dở cười, thấy Tiểu Suất Ca vẫn cứ liếc trộm mình từ kẽ tay, : “Được rồi, mẹ biết rồi, Ninh Ninh thích để ý là được.” vừa xong, con trai liền nhào vào lòng lần nữa, lần này vì lực quá lớn làm suýt nữa ngã xuống ghế, may mà có Nhan Duệ ôm .

      Giáo viên người ta chuyện hết sức cực khổ ở phía , cả nhà bọn họ lại ngồi ở đó đùa giỡn, giáo viên Hoàng cứ nghiêng mắt nhìn bọn họ ngừng, Ninh Vi Nhan nhìn thấy, liền vỗ hai kẻ điên, lớn , của nhà mình để bọn họ yên lặng chút. [/size]
      linhdiep17 thích bài này.

    2. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 94

      Edit: quynhle2207

      Vẫn là những lời nhảm rập khuôn dài bất tận, hai cha con Nhan Duệ và Nhan Ninh nghe đến chán rồi, hai người nằm dài bàn giả chết, cũng biết Nhan Ninh kiếm được ở đâu nắm hạt dưa, cậu len lén vòng tay ra sau lưng Ninh Vi Nhàn đưa cho ba mình nhúm, hai cha con cứ cha hạt, con hạt có vẻ rất vui sướng, còn phải để ý Ninh Vi Nhàn có nhìn qua hay , đem toàn bộ vỏ hạt dưa đều bỏ vào hộc bàn. ra, Ninh Vi Nhàn nhìn thấy, chỉ là để ý thôi. tại coi như hiểu, hai người đàn ông trong nhà căn bản đều cùng mặt hàng, nếu cùng họ so đo, phải so đo cái gì bây giờ?

      Ngay lúc giáo viên Hoàng liên tục ngừng, đến nỗi nước miếng văng khắp nơi, đột nhiên cửa phòng học có tiếng gõ cửa, người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang vào, ta thở hổn hểnh, nhìn quanh phòng học vòng, tìm được chỗ con mình liền ngồi xuống, sau đó bắt đầu gọi điện thoại điên cuồng, giáo viên Hoàng cố gắng chịu đựng rất lâu, nhưng đến cuối cùng giáo viên Hoàng cũng có ý nhắc nhở ta, nhưng sắc mặt càng lúc càng khó coi, con của người phụ nữ kia là bé trai mập mạp, cậu ấy ngừng kéo áo của mẹ, để nhắc ta đừng gọi điện thoại nữa, nhưng từ đầu đến cuối người phụ nữ kia cũng để ý tới cậu ta, cho đến khi điên thoại trong tay rơi xuống ta mới hiểm ngẩng đầu lên.

      Giáo viên Hoàng vừa lòng gật đầu, vừa định tiếp, ngờ người phụ nữ kia vừa yên lặng chưa đầy nửa phút lại nhìn quanh phòng học vòng, nhận ra Nhan Duệ, bất ngờ la lên tiếng: “Duệ!”

      Nhan Duệ theo bản năng ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn ngậm hạt dưa, nhìn mặt người phụ nữ cách xa cảm thấy rất xa lạ, căn bản nhớ ra gặp ở đâu, bọn họ có quen biết sao?

      Ninh Vi Nhàn cũng nhìn đầy tò mò, hỏi: "Quen biết sao?"

      Đầu của Nhan Ninh lập tức hoạt động, trong lòng cậu đoán người kia chắc là người tình cũ của ba, nhìn gương mặt mờ mịt của ba cậu, chắc chắn quên mất người kia là ai rồi, nếu chẳng may mẹ cậu biết, như vậy xong rồi. “"A a —— mẹ, mẹ, con đau bụng quá. . . . . . Đau quá, đau quá, a! ! ! !" Bất cứ giá nào phải ngăn chặn, cậu cũng cần mặt mũi hay là cái gì khác.

      Con trai đột nhiên kêu đau làm cho Ninh Vi Nhàn giật mình, vội vàng xem xét tình trạng của cậu, thấy khuôn mặt nhắn của con trai trắng bệch, đau lòng muốn chết, đâu biết rằng tên nhóc kia len lén tự ngắt đùi mình cái: “Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao đột nhiên lại đau bụng? Mau, mau gọi xe cấp cứu——.”

      Xe cấp cứu—— như vậy chẳng phải cậu bị lộ tẩy sao?! Nhan Ninh hung hăng nhéo bắp đùi mình lần nữa, "Mẹ, mẹ với con tới phòng y tế để xem có chuyện gì được ? Ninh Ninh rất là đau. . . . . ." Vì có thể giúp ba, cậu cũng cần mặt mũi của mình, ba cậu nhất định phải nhớ phần ân tình này của cậu. Cậu chớp đôi mắt to đầy nước nhìn mẹ mình, Ninh Vi Nhàn hiển nhiên thể từ chối cậu, Nhan Duệ cũng bị sắc mặt của con trai làm sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy con trai, ngay cả chào hỏi với giáo viên cũng quên mất, nhà ba người chạy ra khỏi phòng học với tốc độ ánh sáng.

      “Ba ~~~~ giả bộ thôi, con có đau bụng đâu!" Thừa dịp Ninh Vi Nhàn lo lắng để ý, Nhan Ninh đến gần vào tai ba cậu, thấy ba cậu bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, lại đột nhiên cứng đờ, cậu liền nhanh chóng giải thích: “Cái lúc nãy vừa nhìn là biết người tình cũ của ba, ba nghĩ mẹ có biết ?”

      Nhan duệ cứng đờ, vẫn cõng con trai tiếp tục chạy, làm ra vẻ hết sức lo lắng: “Làm sao con biết được?”

      "Con đoán." Cậu thấy ba mình lại thay đổi sắc mặt, còn có chút mơ hồ cộng thêm vẻ u ám, Nhan Ninh lại tiếp tục giải thích: “Ba đừng có gấp gáp, ấy biết ba, còn gọi tên ba, đời này, người có thể gọi ba là ‘Duệ” thân mật như vậy phải tình nhân cũ của ba còn ai nữa? Ba quên chúng ta cũng gặp qua nhiều lần như vậy từ trước khi mẹ tỉnh lại sao!”

      Nghe con trai như thế, Nhan Duệ cũng nhớ lại gặp qua những việc như vậy mấy lần, nhưng hoàn toàn chút ấn tượng nào…..Có lẽ lúc trước đùa giỡn tình cảm với phụ nữ nhiều quá, bây giờ lại mắc bệnh sợ hãi người lạ, bình thường thấy qua người phụ nữ nào tám tới mười lần nhớ được người đó, vậy lại càng nhớ được những người phụ nữ trước kia của mình, ngay cả giáo viên của Nhan Ninh cũng vậy, từ năm lớp đến lớp sáu, cũng nhớ nỗi người nào: “A, vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Còn biết làm sao bây giờ, mình cứ đến phòng y tế trước , những chuyện quá khứ lộn xộn kia tính sau !”

      “Được lắm, vậy con phải nhớ là nếu con lại nhìn thấy người phụ nữ kia con phải cho ba biết, hiểu chưa? Đừng bao giờ để ba gặp lại ta…..” Nhan Duệ sợ mất hồn mất vía, so với lo lắng vì nghĩ con trai bị bệnh vừa rồi còn gấp gáp hơn: “Nhớ đó, con nhất định phải nhớ kỹ, biết ?”

      Nhan Ninh gật đầu: "Được!"

      Hai cha con vừa xong, cũng sắp tới phòng y tế, Ninh Vi Nhàn lo lắng đến nỗi vẫn để ý cha con bọn họ bàn tán chuyện gì, cho rằng vì con trai kêu đau, Nhan Duệ dỗ dành con trai, làm sao biết được cùng suy nghĩ của khác nhau trời vực.

      Chỉ có điều nếu số phận cố tình như vậy, cho dù là có Thiên Vương Lão Tử giúp đỡ, cũng là vô dụng.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 95

      Edit: quynhle2207

      Nhìn người phụ nữ có vẻ mặt xúc động trước mắt mình, mặt của Nhan Duệ hết sức mờ mịt, có ai có thể cho biết chuyện gì xảy ra hay , người phụ nữ trước mắt chẳng lẽ diễn nhân vật Vương Bảo Xuyến khổ sở chờ đợi chồng mười tám năm sao (*)? Tại sao cảm thấy ớn lạnh đến nổi hết da gà? Chẳng lẽ họ quen thân lắm sao? Bọn họ từng gặp nhau chưa?

      (* Quỳnh: Vương Bảo Xuyến là tiểu thư con nhà quan, bất chấp ngăn cản của gia đình lấy Tiết Bình Quý nhà nghèo, sau đám cưới, Tiết Bình Quý phải đánh giặc, Vương Bảo Xuyến phải chờ đợi 18 năm mới trở về. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về Vương Bảo Xuyến ở Google nha, hình như có phim mới về Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý do Tuyên Huyên và Trần Hạo Dân đóng đó)

      "Duệ, sao!"

      Duệ. . . . . . Đột nhiên Nhan Duệ trở nên cảnh giác, lẽ người phụ nữ này cũng giống như lời con trai vừa mới , là người tình cũ của sao? trợn to đôi mắt đào hoa, cố gắng nhìn kỹ mặt người phụ nữ trước mặt hơn, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng thể thấy , gương mặt rực rỡ được trang điểm kỹ lưỡng làm cho cảm giác giống như nhìn chiếc mặt nạ vậy. Bây giờ, còn sợ bất cứ chuyện gì, chỉ lo lắng Vi Nhàn suy nghĩ nhiều. Trong lòng suy nghĩ lo lắng ngừng, nhưng mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt lạnh lùng: “ là ai?”

      nhớ em sao? Em là Lily, giờ nhớ em chưa?” Người phụ nữ nôn nóng ôm lấy ngực của mình, trong nháy mắt liền làm ra vẻ giống như nhân vật nữ chính trong truyện của Quỳnh Dao (Quynh: mình nghĩ truyện Quỳnh Dao chắc ai cũng biết), gương mặt đầy vẻ đau lòng lại càng thêm khổ sở, nhìn giống như việc Nhan Duệ nhớ được ta cũng có nghĩa là phản bội tình của bọn họ.

      Lily. . . . . . Cái gì Lily, đời này, rất nhiều người đều có tên gọi Lily như vậy, ở đường tùy ý kêu tiếng, mười cũng có chín người cùng quay đầu lại, hơn nữa, mặc dù Nhan Duệ có ấn tượng, nhưng rất có lòng tin đối với phẩm vị của mình, mặc dù người phụ nữ trước mặt trang điểm kỹ lưỡng cũng được coi là người đẹp, nhưng ta nhất định đạt cầu của , nhìn qua khí chất quá thô tục, cho dù là ánh mắt của mười năm trước chứa đầy phân bò cũng để ý ta được: “ xin lỗi, tôi quen biết .” lẽ lại là kẻ tự mình đa tình muốn bám vào sao?

      ra Nhan Duệ hiểu lầm cái người tên Lily này rồi, bởi vì ta biết , chỉ có điều ta cũng phải là người tình cũ của , ta chỉ là người ái mộ điên cuồng mến trong thời gian học ở nước mà thôi. chỉ ái mộ cấp bình thường, mà còn là cấp Boss. Khi ta gọi ‘Duệ’ ra phải là ‘Duệ’ mà là ‘Ray’, đây chính là tên tiếng mà Nhan Duệ dùng khi du học.

      “Duệ, nhớ em sao? Chúng ta quen biết ở buổi lễ chào đón học sinh mới, lúc đó còn mời em cùng nhau uống nước!” Người phụ nữ rất kích động, hưng phấn muốn chết, đây là người đàn ông mà ta mơ ước ảo tưởng từ khi còn rất trẻ, nhưng sau khi học xong rồi về nước, còn cơ hội để có thể gặp lại , ta càng nghĩ tới lại có thể nhìn thấy sau vài chục năm! Nếu bây giờ bắt ta lập tức phải chết, ta cũng có bất kỳ nửa câu oán hận nào!

      Khóe miệng của Nhan Duệ co quắp hai cái, ra ta là người theo sau ái mộ lúc còn ở đại học, nhưng trời đất làm chứng cho , chút ấn tượng nào với ta. định mấy câu để đuổi người , ngờ đột nhiên Ninh Vi Nhàn lại từ phòng y tế ra, thấy đứng cùng chỗ với người phụ nữ xa lạ, liền tới hỏi: “Có chuyện gì vậy, này là…..” hoảng sợ trong lòng, liền tranh thủ thời gian giải thích: “ ta là……”

      xong rồi, là ai mới được chứ? Là Mi Mi hay là Ni Ni?

      Mi Mi.”

      “Cái gì mà Mi Mi, tên người ta là Lily mà!” Người phụ nữ dậm chân đầy vẻ hài lòng, Nhan Duệ lại lần nữa bị khiếp sợ, rất có tiền đồ nhích ra bên cạnh hai bước, muốn tìm kiếm bảo vệ từ vợ mình: “Đúng rồi, ta tên là Lily, hình như là bạn của lúc còn học đại học…..Nhưng mà lại hoàn toàn nhớ nổi nữa!” cũng thèm để ý tới chút xíu mặt mũi nào của con nhà người ta, lại hùng hồn lớn tiếng rằng mình nhớ ta, chỉ trong nháy mắt làm cho sắc mặt của Lily kia trở nên rất khó coi.

      Ninh Vi Nhàn cười khẽ: “Chào .” gật đầu , sau đó khoác cánh tay Nhan Duệ cách rất tự nhiên, nhìn sang gương mặt tuấn đến nỗi làm cho người ta thể hô hấp của lên nụ cười dịu dàng khi mình tỏ vẻ thân thiết với : “Ninh Ninh ở trong đó, con muốn chúng ta ở bên cạnh mới được, thôi .”

      Nhan Duệ liền gật đầu, xoay người rời , Lily muốn gọi , nhưng ta lại có lý do gì để kêu ở lại, trong lúc nhất thời cũng biết gì, chỉ có thể đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn vợ chồng bọn họ vào phòng y tế, giống như kẻ ngốc ngẩn ngơ đứng đó.

      Nhan Ninh vừa thấy ba mẹ vào cùng nhau, khi cậu thấy sắc mặt mẹ vẫn như thường lo lắng trong lòng mới giảm bớt. Cậu nhanh chóng tìm lý do để Ninh Vi Nhàn rót nước giúp cậu, sau đó giọng hỏi: “ Ba có việc gì xảy ra phải ? Con vừa nhìn thấy ba gặp lại người tình cũ ở bên ngoài cửa sổ. . . . . . Ba chắc phải bị ta bắt gặp được chứ?!” Ba gặp bi kịch như vậy chứ?

      “Cái gì mà người tình cũ, sao con lại chuyện thành như vậy.” Nhan Duệ liếc con trai cái, “Đó là bạn học của ba ở đại học.” xong rồi, lại suy nghĩ chút rồi bổ sung thêm câu: “Ừ…….Đúng là như vậy.” Dù như thế nào, cũng chút ấn tượng nào cả.

      Nhan Ninh liếc mắt cái nhìn Ninh Vi Nhàn, khi xác định chú ý ở bên này cậu mới thở phào nhõm: “Vậy là tốt rồi, tuyệt đối thể để mẹ biết việc này.”

      Khóe miệng của Nhan Duệ co rút mạnh, đáng tin cậy như vậy sao, ngay cả đứa con trai, căn bản cũng chưa từng thấy qua chuyện xấu của , cũng đối với chút xíu lòng tin nào?

    4. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 96

      Edit: quynhle2207

      Vì Nhan Ninh bị "đau bụng", cho nên ba người nhà họ Nhan đều rời hết, mặc dù Nhan Ninh luôn miệng rằng mình có gì rồi, nhưng dù sao nữa Ninh Vi Nhàn cũng thể yên tâm, sau khi về đến nhà, lại gọi điện thoại cho bác sĩ đến để kiểm tra kỹ lưỡng cho cậu lần nữa, đương nhiên kết quả kiểm tra của cậu có việc gì, bởi vì ràng là cậu giả bộ, nhưng vì Ninh Vi Nhàn quá khẩn trương khiến cho Nhan Ninh cảm thấy rất là áy náy, nhiều lần nghĩ muốn với , nhưng khi lời đến cửa miệng cuối cùng cũng đều nuốt xuống.

      Cậu có thể cái gì bây giờ? Nếu cậu tất cả với mẹ, mẹ nghi ngờ ba cùng người phụ nữ kia có quan hệ gì đó với nhau. Nếu tại sao cậu phải giả bộ bệnh?

      Thôi bỏ , còn chưa phải lúc để chuyện này, cậu đối với mẹ tốt hơn nữa: “Mẹ, mẹ có mệt hay ? Con nghỉ ngơi tốt lắm rồi, bụng cũng hết đau rồi.” Tay của cậu vỗ vỗ bụng mình chứng tỏ mình có việc gì nữa. Ninh Vi Nhàn vội vàng cầm tay cậu, trách móc : “Con được vỗ lung tung lên bụng, lỡ con bị đau lại sao.” xong, nhàng sờ cái đầu tròn như quả dưa của cậu, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, kỳ lạ, vừa rồi nhờ Nhan Duệ bưng sữa tươi đến, sao đến bây giờ còn thấy đâu hết.

      “Mẹ xuống xem ba làm gì, con phải ngoan ngoãn ở đây, nghe ?”

      Nhan Ninh ngoan ngoãn gật đầu, nắm vạt áo Ninh Vi Nhàn, nhìn đầy mong đợi, cho đến khi được hôn cái êm ái mới chịu buông tay.

      Mới ra tới cửa phòng, Ninh Vi Nhàn nghe được giọng trầm thấp của Nhan Duệ truyền từ dưới lầu, ràng đè nén tức giận, hình như cùng ai đó chuyện, nhưng lời khách khí chút nào. cũng chưa từng thấy chuyện với bất cứ người nào mà dùng giọng điệu lịch như vậy, nhất thời lòng hiếu kỳ của trỗi dậy, Ninh Vi Nhàn bước chậm hơn, xuống từng tầng từng tầng , Nhan Duệ đưa lưng về phía cho nên có chú ý tới, nhưng người đàn ông có vẻ ngoài tuấn mỹ ngồi đối diện lại chú ý tới , cặp mắt đen dài hẹp bỗng nhiên sáng lên khi nhìn thấy , người đàn ông rất kích động đứng lên về phía , trong miệng kêu tên : “Vi Nhàn.”

      Trực giác của Ninh Vi Nhàn cho biết người này rất nguy hiểm, mà càng thích hơi thở từ người ta, nó đem đến cho người ta loại cảm giác khổ sở, thể hít thở nổi. theo bản năng tránh khỏi ta, trong lúc ta còn ngẩn người vì điều đó, nhào vào ngực Nhan Duệ, ôm cổ , đôi môi hồng khẽ cong lên, nhìn về phía người đàn ông ngọc thụ lâm phong kia tràn đầy ý nghĩ đối địch.

      Người đàn ông cũng rất kinh ngạc với ánh mắt đối địch của , lại tới, trong mắt đầy ấp tìm tòi nghiên cứu, giống như tìm hiểu sinh vật biến dị rất kỳ lạ nào đó. Ninh Vi Nhàn bị ta nhìn chằm chằm cảm thấy rất khó chịu, liền chuyển tầm mắt của mình, vừa lúc nghe Nhan Duệ hỏi: “Vi Nhàn? Sao em xuống đây? phải em chờ lầu sao?”

      “Em và con chờ chờ từ nãy đến giờ, nhưng lâu quá mà thấy lên, em mới xuống để xem làm gì ở dưới đây.” trả lời với giọng điệu nhàng, tay ôm cổ cũng siết chặt hơn chút: “Nhan Duệ, ta là ai vậy?”

      Nhan Duệ định trả lời Tương Kế đột nhiên lên tiếng trách móc: “Vi Nhàn, em nhớ sao? là cùng——.”

      “Chỉ là người qua đường Giáp quan trọng, em cần phải biết ta.” Nhan Duệ sờ mặt của Ninh Vi Nhàn, nhìn người đối diện trừng mắt cái mang ý cảnh cáo đối những kẻ mang ý nghĩ chiếm tiện nghi của người khác căm ghét đến thấu xương: “ cho biết có phải Vi Nhàn rất ghét ta ?”

      Ninh Vi Nhàn nhìn người đối diên cái đầy vẻ nghi ngờ, gật đầu cái: “Ừ, em thích ta, kêu ta về .”

      Gương mặt tuấn tú của Tương Kế mời vừa rồi còn tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, khóe miệng co giật: “Vi Nhàn……..”

      Ninh Vi Nhan xoay mặt , kéo tay Nhan Duệ: “Sữa tươi đâu?”

      “Ở trong nhà bếp, lấy ngay bây giờ, Vi Nhàn lên lầu trước chờ được ?” Nhan Duệ dịu dàng dụ dỗ , nhàng hôn lên cái trán trắng noãn của . Ninh Vi Nhàn gật đầu, rời khỏi ngực , từ từ bước , lúc qua bên cạnh người đàn ông kia cũng thèm nhìn cái, cứ như vậy thẳng lên lầu. Nhìn theo bóng lưng của , sắc mặt của Nhan Duệ trở nên lành lạnh, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng lớn.

      “Xem ra tôi đoán sai.” Thấy Nhan Duệ nhìn mình nhưng lời nào, Tương Kế nhếch miệng cười tiếng lộ ra hàm răng trắng: “ Ninh mất trí nhớ phải ?”

      liên quan tới .”

      “Sao lại rằng liên quan tới tôi như vậy? Tôi là người mến Ninh.” Tương Kế cười rất vui vẻ , giống như ta nắm chắc phần thắng trong tay mình. “ như vậy cũng tốt, ít nhất ấy cần nhớ những chuyện vui trước kia, tôi cũng có thể theo đuổi ấy cách đường đường chính chính.”

      Nhan Duệ nhìn người đàn ông này đầy kinh ngạc, than thở sâu cho vô sĩ và da mặt dày của ta. Đầu năm nay cũng còn lại vài người như vậy, trải qua mười năm, đột nhiên nhảy ra đòi cướp cái người mà giờ đây cũng sắp già, hơn nữa còn với giọng điệu rất tự nhiên và vô cùng quang minh chính đại nữa chứ. Có kiểu để ý người khác như vậy sao?

    5. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 97

      Edit: quynhle2207

      "Nếu Ninh Vi Nhàn tại tỉnh lại, vậy tôi cũng có thể theo đuổi ấy cách đường đường chính chính rồi?” Tương Kế ưu nhã trở về ghế sô pha ngồi xuống, khóe miệng lại nâng lên nụ cười, “Nhan Duệ à, nếu lúc Vi Nhàn quên sạch chuyện lúc trước, như vậy giờ là thời gian có ý nghĩa nhất của ấy, …..có lẽ ấy quên sạch tất cả về trong ký ức rồi, nếu tại sao ấy lại lựa chọn quên lãng chứ? Nếu ấy quên tất cả về , vậy tại sao vẫn còn bám theo ây cách đáng thương như vậy, như vậy cũng tốt? Điều đó cũng làm bớt ít người trẻ tuổi tài năng muốn đến gần Vi Nhàn.”

      Nhan Duệ nổi giận mà ngược lại cảm thấy tức cười, lười biếng dựa vào ghế sô pha ở phía sau, ngoại trừ ở trước mặt Ninh Vi Nhàn, đối với bất kỳ kẻ địch nào ở bên ngoài đều rất quả quyết và tuyệt tình, mà ngoại trừ Ninh Vi Nhàn, đời này cũng còn có người nào có thể làm cho lo lắng hốt hoảng, hay sợ hãi thấp thỏm. sợ bất cứ cái gì, chỉ là sợ mất Ninh Vi Nhàn. “Để tôi với , nếu tôi nhớ lầm Vi Nhàn là vợ của tôi, giấy chứng nhận kết hôn cũng vẫn còn để trong phòng ngủ của tôi, có cần xem qua chút ? Hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt lại chạy đến nhà người ta, cứ như vậy với chồng người ta là muốn vợ của người đó, đúng là được dạy dỗ rất tốt.”

      Nụ cười trong đáy mắt của Tương Kế cũng giảm xuống mấy phần: “ Nhan, tôi rất là nghiêm túc.”

      “Tôi cũng giống , đùa.” Nhan Duệ cười lạnh, ngồi dậy.

      Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm lâu, ai chịu nhường ai chuyển ánh mắt chỗ khác, đến cuối cùng, giọng của Ninh Vi Nhàn cắt đứt trận chiến của bọn họ: “Nhan Duệ, làm gì vậy? lên đây nhanh lên.”

      Khuôn mặt lạnh lẽo đối mặt với Tương Kế chỉ trong giây lát trở nên tươi cười dịu dàng: “Được, lên ngay bây giờ.” đứng lên, đưa lưng về phía Tương Kế, giọng của mang theo uy hiếp nồng đậm: “Tôi cần biết thích Vi Nhàn hay , cũng cần biết tại sao biến mất mười năm lại đột nhiên quay lại muốn tranh giành ấy với tôi, nhưng mà tôi ở đây cho biết nếu có bất cứ ý định xấu xa nào hay có suy nghĩ muốn động tới ấy, tôi từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào mà loại bỏ . Cho dù có lợi hại như thế nào nữa cũng thể so được với gia thế nhà họ Nhan của tôi ăn sâu ở nơi này, đối với gia tộc mới có bất kỳ hậu thuẫn nào rất dễ dàng bị loại bỏ.” Huống chi ở trong mắt của Nhan Duệ, gia tộc họ Tương cũng tính là gì cả, cho dù Tương Kế nhân tài có đây đủ bản lãnh, nhưng cũng đừng nghĩ đến việc có thể làm rung chuyển địa vị của gia tộc họ Nhan tồn tại mấy chục năm. Tốt nhất là bây giờ nên tắm rồi còn ngủ cho đỡ tốn thời gian.

      Thấy Nhan Duệ quay người lên lầu, Tương Kế cười khẽ, chút nào để ý đến uy hiếp trong lời của : “ Nhan, …….nếu Vi Nhàn biết mọi chuyện phải làm sao bây giờ?”

      tự chủ, thân hình của Nhan Duệ cứng lại chút, “Chuyện này liên quan tới .”

      Tương Kế cười , "Tạm biệt, tôi còn trở lại.”

      Bước chân của Nhan Duệ dừng lại bậc thang, lúc lâu cũng động đậy, cho tới khi Ninh Vi Nhàn kéo tay : “Nhan Duệ? có chuyện gì vậy, suy nghĩ gì vậy, giống như là bị mất hồn, đến nỗi quên luôn cả việc đường vậy?

      chợt hồi hồn lại, lập tức bày ra nụ cười xinh đẹp tuấn nhất đời, Ninh Vi Nhàn nhìn thấy cả người cũng cứng lại —— dáng dấp của Nhan Duệ là đáng , cho dù là cũng thể nào tránh khỏi lực hấp dẫn to lớn đó của : “Khụ, cười cái gì vậy?”

      cười em đó.” Bản lãnh chuyển đề tài dời lục chú ý của rất lợi hại. “Em tại sao lại nghĩ ở đây, mới rời khỏi chút liền cảm thấy được hả, còn phải tìm sao?”

      Ninh Vi Nhàn bị tự luyến của làm buồn nôn chịu được, đánh cái vào ngực : “ bậy bạ, là do Ninh Ninh muốn ở cùng với chúng ta, hơn nữa…….” Giọng của mang theo chút buồn bã: “Em thích người đàn ông vừa rồi ở dưới lầu, nhìn qua ta làm cho người khác cảm thấy chán ghét.”

      Nhan Duệ thấy sửng sốt, mặc dù diện mạo của Tương Kế bằng , nhưng thủ đoạn cùng gia thế cũng xem như kém bao nhiêu, hơn nữa tà khí trong mắt ta càng hấp dẫn phụ nữ hơn, ta ra tay lại rất rộng rãi, có thể cho đến bây giờ, người có thể được coi là đối thủ duy nhất của cũng chỉ có mình ta. “Tại sao em thích ta? Em thích ta rất vui, nhưng ý của là tại sao em vừa nhìn thích? ta nhìn tệ lắm sao?

      “Em để ý đến bề ngoài của ta, em chỉ cảm thấy tính cách người ta làm em thoải mái, rất khó chịu.” Chân mày Ninh Vi Nhàn nhíu khẽ, “Tại sao em lại thích ta chứ?”

      Bàn tay dịu dàng đặt mái tóc mềm mại của : “ cần phải suy nghĩ đến nỗi lộn xộn lung tung như vậy, thích thích, ngày mai ta cũng đừng hòng bước vào cửa nhà chúng ta.”

      Ninh Vi Nhàn cười gật đầu, Nhan Ninh ngồi ở đầu giường, cái gối kê sau lưng cậu, cầm ly sữa tươi nhìn vợ chồng bọn họ đầy vẻ đáng thương: “Mẹ. . . . . . phải là con cần phải uống sữa tươi sao?” Mùi vị của sữa tươi rất kỳ lạ. Cậu nghĩ rằng khi mình nhìn mẹ bằng đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ đáng thương có thể làm cho mẹ đổi ý, bình thường cậu đều phải đeo mắt kính để che bớt ánh mắt đào hoa của mình, chỉ khi nào cần thiết mới để lộ ra, cũng chưa từng có người nào có thể từ chối cầu của cậu, cho dù là ba cậu cũng như vây. Nhưng tính toán của Nhan Ninh tan biến như khí, Ninh Vi Nhàn nhìn cậu cái liền lắc đầu: “ được, con phải uống hết cho mẹ.” Ninh Vi Nhàn bị lay chuyển chút nào, gương mặt bụ bẫm đáng của con trai cũng tạo được bất cứ ảnh hưởng nào với .

      Nhan Ninh cảm thấy sững sờ, nhưng Nhan Duệ lại cảm thấy kinh ngạc chút nào, Vi Nhàn của từ trước tới giờ phải là loại người đánh giá người khác qua bề ngoài, cho dù là tiểu quỷ nhà mình có dùng mỹ nhân kế hay là khổ nhục kế cũng đều vô dụng: “Con ngoan ngoãn uống , mẹ đích thân lấy sữa cho con đó.”

      Nghe ba vậy, nếu Nhan Ninh uống cũng có chút đành lòng, cậu nắm lỗ mũi, uống hơi vào bụng, sau đó liền làm vẻ mặt muốn khóc: “Mẹ………”

      Ninh Vi Nhàn vội vàng ôm cậu vào ngực, đem miếng mứt trái cây đút vào miệng cậu, Nhan Ninh nhai vài cái rồi nuốt xuống, quay sang nhìn thấy ly sữa tươi vẫn nhịn được cảm giác muốn nôn, cậu vội vàng nhắm mắt quay chỗ khác, nếu chắc cậu nôn ra mất. Nhan Duệ nhìn thấy bộ dạng kia của con trai rất tức giận, muốn đem cái tên nhóc giả bộ bệnh này đánh cho trận, nhưng nếu đánh ………Hay là thôi .

      Chỉ có điều những ngày tốt lành của Nhan Ninh cũng được bao lâu, kết quả của việc giả bộ bệnh chính là ngày ba ly sữa tươi được mang tới cho cậu, như vậy cũng phải ít, hơn nữa cậu phải nằm ngủ suốt hai ngày ở giường. . . . . . Khó có khi được nghỉ học hai ngày, toàn bộ những dự định của cậu đều bị bỏ lỡ, cho dù cậu có giả vờ khóc lóc, làm bộ đáng thương cũng có tác dụng gì, Ninh Vi Nhàn cũng chịu cho cậu xuống giường, cho tới khi xác định cậu có việc gì mới cho phép cậu được ở trong nhà hoạt động chút. Nhan Ninh cũng ghi hận Nhan Duệ vì chuyện đó, cậu cảm thấy tất cả đều tại ba cậu mà ra, cái cảm giác giống như người tàn phế vô dụng suốt đời này cậu cũng muốn thử lại thêm lần nào nữa hết!

      Những ngày yên bình luôn luôn được bao lâu, khoảng chừng nửa tháng sau đó, ở Châu Phi xa xôi Nhan Tư Tư bất ngờ gọi điện thoại báo với mọi người là ấy muốn kết hôn! Toàn bộ dưới nhà họ Nhan rất lo lắng cho là ấy dẫn vể người da đen cao to, trong điện thoại Nhan Tư Tư ra vẻ rất thần bí để gây tò mò cho mọi người, cho dù là ai hỏi cái gì ấy cũng chịu . Cho đến khi ấy dẫn theo người kia trở về tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Bởi vì người kia ai khác hơn chính là Tương Kế!

      Nhan Duệ là người đầu tiên phản đối mãnh liệt, sau khi phản đối xong mới phát ra đó phải là Tương Kế, bởi vì ta so với Tương Kế làn da đen hơn rất nhiều, rất, rất, rất, rất nhiều, nếu phải ta có khuôn mặt điển hình của người Châu Á, Nhan Duệ cho rằng người kia chính là kẻ hồn tan—Tương Kế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :