1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 84:

      Edit: meoluoihamngu

      Hai người nhìn nhau lâu, người nào cũng gì, trong mắt Ninh Vi Nhàn có hơi lo lắng, mặt Nhan Duệ tràn đầy mong đợi, lại qua mấy phút, Nhan Duệ xoay mặt , biết mình có hơi nóng vội, mỉm cười dịu dàng: “Là hơi nóng lòng, quên mất em vừa mới tỉnh lại liền muốn gần gũi em, em nghỉ ngơi trước , sáng mai quay lại thăm em.” xong, hơi do dự hôn lên trán , sau đó bất an nhìn , chỉ sợ mất hứng vì gần gũi, lại thấy Ninh Vi Nhàn giật mình vuốt cái trán bị hôn, trong mắt u mê, nhìn ra rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

      Giằng co khoảng phút, Nhan Duệ sợ mình nhịn được ý định muốn gần gũi Ninh Vi Nhàn, xoay người rời , vạt áo bị nắm chặt. hơi mong đợi, lại hơi sợ, sợ chất vấn , sợ muốn mình nên đến gần … “Vi Nhàn…”

      “Đừng .” muốn ở lại, trong lòng vẫn bất an như cũ. “Em muốn .”

      “Vi Nhàn… Đừng như vậy…”

      muốn ở lại sao?” Cánh tay bé của vẫn nắm chặt vạt áo buông, Nhan Duệ quay đầu lại, nhìn ánh mắt của , đẹp như vậy, sáng như vậy, ngây thơ như vậy. Đến bây giờ chưa có nhìn thấy bộ dáng này của , giống như đứa bé đáng . Những thứ này đều là bỏ qua, muốn từng bước sửa chữa lại. “ dĩ nhiên muốn ở lại với em, nhưng mà… Em muốn ở lại.” , mắt hoa đào xinh đẹp lóe sáng.

      “Nhưng mà em muốn ở lại.” hiểu được khổ tâm, khuôn mặt nhắn ngước lên, nhìn giống như vì sao trời.

      “Vi Nhàn…” Nhan Duệ siết chặt quả đấm, nhịn được xoay người, mang ôm vào trong ngực chặt, nhàng hôn , “ em, vẫn luôn muốn cho em biết.” Lời này với những lời trước kia của giống nhau, lừa gạt , mười năm, đủ để biết được tình của mình dành cho Ninh Vi Nhàn. Trong mười năm này, nhận được, so với mười năm trước kia còn nhiều hơn. Ninh Vi Nhàn, cũng phải là nhất thời, hơn nữa phải là vì áy náy, Ninh Vi Nhàn, chân chính .

      Ninh Vi Nhàn kinh ngạc , “Trước kia với em sao?”

      qua, chỉ là đến tận bây giờ cũng dùng trái tim trọn vẹn. Trước kia , giống như là nhảm, mà chân chính , đây là lần đầu tiên. “Trước kia …Có .” thề lừa gạt , hỏi cái gì, trả lời cái đó.

      Nhưng Ninh Vi Nhàn có hỏi nữa, mà cười : “Nếu từng , vậy là được rồi.” vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi .”

      Nhan Duệ khẩn trương ngồi xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tiếng thở cũng trở nên to hơn, muốn động vào Ninh Vi Nhàn, nhưng lại dám.

      Cho dù quên rất nhiều thứ, nhưng Ninh Vi Nhàn ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được Nhan Duệ khẩn trương và lúng túng, nhưng mà vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Tình cảm trước đây của chúng ta tốt sao, tại sao lại khẩn trương như vậy?” tại mất trí nhớ sạch giống như tờ giấy trắng, dĩ nhiên giống Ninh Vi Nhàn giỏi nhìn sắc mặt trước đây, trong lòng nghĩ cái gì, ra.

      meoluoihamngu.dien.dan.le.quy.don

      Khuôn mặt Nhan Duệ đỏ lên, vừa định chuyện, Ninh Vi Nhàn đưa tay vuốt ve khuôn mặt làm sợ hết hồn. chạm vô cùng dịu dàng và nhàng, giống như lúc bọn họ mới cưới, ban đêm quay về luôn chuẩn bị khăn lông ấm và thức ăn, cảm giác mười mấy năm trước quay lại làm mắt phiếm hồng, giờ phút này muốn dùng tính mạng mình ra đổi, cũng bằng lòng. “Vi Nhàn…”

      có tóc bạc…” Giọng của nhàng, mang theo đau lòng và đau thương. “Tại sao như vậy chứ.” Nghe , năm nay mình cũng ba mươi bảy tuổi rồi, lớn hơn mấy tuổi, nhưng đầu lại nhiều tóc bạc đến thế.

      cầm tay , kéo xuống, hôn vào lòng bàn tay : “Em vừa tỉnh lại, vẫn xinh đẹp như trước kia, già thành như vậy.”

      chút cũng già.”

      già rồi.” già rồi, già rồi, nhưng mà già chỉ có tóc, mà là lòng của mình. cái gì cũng muốn, sống đến từng này tuổi, trừ vợ con ra, cái gì cũng muốn. “Nhưng hi vọng Vi Nhàn vĩnh viễn vui vẻ, phải rơi lệ, phải đau lòng.” Càng hi vọng gây tổn thương cho em nữa, nếu như làm tổn thương em lần nữa, thà chết bây giờ còn hơn.

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy lời của nghe rất lạ, nhưng biết lạ chỗ nào. “ làm em tổn thương, bảo vệ em tốt, có phải hay ?”

      “Tất nhiên rồi, quý trọng tính mạng của mình và quý trọng em.” nhàng hôn trán , sau đó từ từ xuống, hôn ánh mắt xinh đẹp của và mũi, cuối cùng dừng lại ở môi , bao giờ… động nữa. phải muốn hôn , mà là sợ muốn tiếp nhận . vừa mới tỉnh lại, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, sợ có ngày nhớ lại toàn bộ, hận vô liêm sỉ lấy cớ mất trí nhớ chiếm tiện nghi của . cho phép chạm đến nữa, thậm chí ngay cả nhìn cũng vui, sợ--- “Vi Nhàn, có thể hôn em sao?” Ngón tay thon dài nâng cằm , hỏi rất dịu dàng, Ninh Vi Nhàn nghe được sợ hãi.

      sợ thích , sợ thích đến gần, càng sợ cảm thấy đường đột và càn rỡ.

      “Được.” hắm mắt lại, ngẩng khuôn mặt nhắn lên, . “ hôn.”

      Nhan Duệ hơi buồn cười, trong lòng mềm nhũn. thành kính giống như quỳ lạy thần Phật, nhàng hôn . Đây chính là tư vị hôn , tư vị cách biệt mười mấy năm. như vậy, nhưng lại làm tổn thương sâu, thế giới có chuyện nào đau khổ hơn chính mình làm tổn thương người mình sâu đậm. từng , nhưng có quý trọng, ông trời trừng phạt , bằng lòng tiếp nhận. “Vi Nhàn, vẫn luôn cho em biết, em xinh đẹp.”

      Mặt Ninh Vi Nhàn đỏ ửng, cắn môi, mặt rất xinh đẹp, cười ngượng ngùng: “Có ?”

      .” ngậm môi , giọng trầm thấp, rất , mỗi chữ đều giống như tiếng chuông đập vào lòng Ninh Vi Nhàn, “ thế giới này em là người phụ nữ xinh đẹp nhất, ở trong mắt , vĩnh viễn có người xinh đẹp hơn em. Trước kia vẫn cho em biết, vẫn luôn hối hận. Nếu như sớm nhận trái tim mình, sớm chút hiểu được mình làm những gì, những chuyện này phát sinh, em cũng bỏ qua mười năm thanh xuân.” còn chảy nước mắt.


      Chương 85:

      Edit: meoluoihamngu

      “Chuyện trước đây, em cũng nhớ gì cả.” Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười, sờ mặt Nhan Duệ, “Nhưng mà khen em xinh đẹp, em rất thích nghe.”

      Nhan Duệ bi lời của chọc cười, mang ôm vào trong ngực, tốt, Vi Nhàn, hoan nghênh quay về.

      Ninh Vi Nhàn đem chăn vén lên, mình chui vào trước, sau đó ngước khuôn mặt nhắn, mắt mở to nhìn , Nhan Duệ nuốt nước bọt, ngủ cùng , dám cam đoan mình có thể chịu được, cho dù có con trai ở bên, nhưng mà… đối với tự chủ của mình có bao nhiêu lòng tin. Thận trọng nằm xuống, Ninh Vi Nhàn lập tức quay sang, tay bé ôm thắt lưng , ngáp cái, “Em mệt, muốn ngủ, khi em tỉnh lại thể có ở đây.”

      “Được.” Giọng của tràn đầy từ tính, trầm thấp dịu dàng, giống như tiếng chuông vang vọng trong đầu Ninh Vi Nhàn. Khóe miệng của mỉm cười, từ từ ngủ. ôm , giống như ôm bảo vật trân quý nhất.

      Có lẽ ngủ mười năm, cho nên Ninh Vi Nhàn cũng có ngủ lâu. Trời vừa mới tờ mờ sáng tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ có ngọn đèn đầu giường còn sáng, ngáp cái, vừa quay đầu, nhìn khuôn mặt Nhan Duệ mặc dù ngủ say cũng vẫn khẽ cau mày. Cho dù trong đầu ra hình ảnh những người khác, nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn cảm thấy đẹp trai, lông mày vừa dài vừa đen, mắt hoa đào câu hồn, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, lúc cười giống như mặt trời trong truyền thuyết thần thoại Hy Lạp, tuấn mỹ làm cho người ta dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy cho dù liếc mắt nhìn cái cũng bị hút hồn.

      Có thứ gì đó chui vào ngực , Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, cúi đầu nhìn, qua mười mấy giây mới nhớ lại trong ngực ôm ai. Tiểu thiếu niên cũng ôm cả hông , vùi đầu trong ngực , hơi ngáy . Ngũ quan giống như khuôn mẫu, chỉ là ánh mắt rất giống Nhan Duệ, hai cha con ngủ rất giống nhau, đều mím chặt môi, khẽ nhíu mày. Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình giống như bị con nít lớn ôm lấy, trong ngực ôm con nít bé. Ừ… cho nên mọi người đều là con nít sao?

      …Con nít cái gì?

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình luôn suy nghĩ linh tinh,

      sờ mặt Nhan Ninh, lại sờ mặt Nhan Duệ, đứa bé ngủ rất sâu, bị sờ mặt cũng có phản ứng gì, nhưng người đàn ông lại giống vậy, có lẽ bởi vì nhiều năm sớm hình thành thói quen, Ninh Vi Nhàn hơi động liền mở mắt ra, thấy Ninh Vi Nhàn, vội hỏi: “Sao vậy, đói bụng hay là khát nước?”

      vội vàng lắc đầu: “ có, em ngủ đủ rồi, ngủ tiếp , mắt đen vòng rồi.” Dịu dàng chạm vào mắt , ràng ngủ chưa đủ, lâu rồi chưa có nghỉ ngơi tốt. “Ngủ , em ở chỗ này với .”

      Meoluoihamngu.dien.dan.le.quy.don

      Nhan Duệ im lặng nhìn , trong mắt vui vẻ càng sâu, chỉ sợ đây tất cả chỉ là mơ, chỉ sợ khi tỉnh lại hoàn toàn biến mất, “Được.”

      Sau đó, nhìn , từ từ nhắm mắt lại. Lần này, ngủ sâu, mười năm qua đây là lần đầu tiên ngủ sâu như vậy, cho đến khi … tỉnh lại mặt trời ngả về tây. Ánh nắng nhạt chiếu vào cửa sổ, chiếu xuống mặt đất. Vi Nhàn…Vi Nhàn đâu? Nhan Duệ từ giường ngồi dậy, để ý người mình áo ngủ xốc xếch, lộ ra lồng ngực tinh sảo và xương quai xanh, cũng để ý mình dép, chạy vội ra ngoài, mọi thứ ngày hôm qua, chỉ là mơ sao? Vì sao tỉnh dậy có ở đây? đâu vậy? Tại sao mang , tại sao với , tại sao lại ra lời từ biệt chứ?

      Mở cửa phòng ngủ, vừa đúng lúc nữ giúp việc trẻ tuổi qua, Nhan Duệ chặn ta lại, nhìn người phụ nữ bởi vì lồng ngực của mình mà đỏ bừng mặt, vội vàng hỏi: “Phu nhân đâu? Phu nhân ở chỗ nào? ấy ở đâu?”

      Người phụ nữ bị dọa sợ, ta ở chỗ này công tác năm năm, nam chủ nhân chưa bao giờ đến gần phụ nữ, đây là lần đầu tiên ta và gần như thế, trong lòng ta vừa kích động lại khẩn trương, cho dù đại não nghe được câu hỏi của , nhưng há miệng ra được.

      Nhan Duệ kiên nhẫn đợi câu trả lời của ta, tựa vào lan can, đến phòng khách gầm thét với quản gia: “Phu nhân ở chỗ nào?”

      Quản gia bị tiếng kêu của làm sợ hết hồn, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng : “Phu, phu nhân ở---”

      “Em ở đây.”

      Từ trong phòng game ra, lớn và theo sau, đúng là vợ và con trai . Nhan Duệ cười, cũng giận, chạy đến, ôm Ninh Vi Nhàn vào trong ngực, tựa trán mình vào trán hỏi: “Tại sao gọi mà chơi mình? tỉnh lại thấy em, biết rất sợ ?”

      “Em vừa mới mà, ngủ ngon như vậy, em muốn đánh thức .” A… rất thương sao, làm sao lại nỡ đánh thức chứ? Ninh Vi Nhàn suy nghĩ mấy giây, cảm thấy nghĩ ra được gì, liền nghĩ nữa, lôi kéo Nhan Duệ chạy vào phòng game. “”, chơi trò chơi với em và Ninh Ninh, con chơi rất lợi hại, em thắng được con.” chu môi, giống như bé đáng . “ giúp em thắng con, em luôn thua, người làm mẹ như em rất mất mặt.”

      “Mẹ, con rồi con có thể nhường mẹ, là mẹ muốn đấy chứ.” Nhan Ninh cũng học mẹ chu mỏ, bất mãn nhìn cha cái, “Cha đánh với con cũng là bắt nạt trẻ con mà?”

      “Dù gì mẹ cũng là người lớn, muốn con nhường, rất là mất mặt.” Ninh Vi Nhàn kéo tay Nhan Duệ vào phòng game, đưa điều khiển trò chơi cho , véo má con trai, “Mẹ muốn ba con quang minh chính đại giúp mẹ thắng.”

      Nhan Ninh hơi ghen, ràng mẹ cái gì cũng nhớ, người cậu chảy máu của , nhưng vì sao mẹ lại thân với cha hơn? Cái này khoa học! “Con có thể giúp mẹ thắng cha, tại sao cứ nhất định là phải cha giúp mẹ thắng con?”

      Nhan Duệ giải thích được nhìn con trai, phải chứ… Dù gì cũng nuôi cậu mười năm, đứa bé này lại có địch ý với mình, mình cái gì cũng làm, cứ như vậy bị trừng, nếu như làm gì, con thỏ chết bầm này có phải trực tiếp cắn mình ? Trong lòng nghĩ như vậy, thu hồi lại tất cả, nắm tay vợ ngồi lên thảm, nhận lấy trò chơi trong tay, hừ lạnh với con trai tiếng: “Nếu con thắng cha mới là giúp mẹ con, nếu con đại diện cho mẹ lại bại bởi cha, phải là có lỗi với mẹ con sao?”

      Nhan Ninh vừa nghĩ, có đạo lý, vì vậy oai phong lẫm liệt gật đầu, “Được!”
      linhdiep17 thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 86:

      Edit: meoluoihamngu

      Nhìn chằm chằm chữ “game over” màn hình trò chơi, Nhan Ninh cắn răng, “Chơi tiếp ạ!”

      Vẫn thua như cũ.

      “Chơi lại lần nữa!”

      lần cuối cùng!”

      Nhìn con trai thua thê thảm nỡ nhìn, Ninh Vi Nhàn nhìn nổi, thời điểm mấu chốt, đột nhiên xuất thủ nhéo lưng Nhan Duệ, thịt bên hông nhạy cảm nhất, nhéo phát, Nhan Duệ cũng phân tâm, tay lập tức sai lệch, vì vậy trong nháy mắt Nhan Ninh đảo ngược lại tình thế, KO.

      Nhan Duệ dám tin nhìn Ninh Vi Nhàn, dùng ánh mắt khiển trách thiên vị. Ninh Vi Nhàn giả bộ cái gì cũng nhìn thấy, nhìn sang bên cạnh, Nhan Ninh thắng, rất vui vẻ nhào vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, giơ lên trò chơi trong tay giống như hiến vật quý: “Mẹ, mẹ, con thắng, con thắng rồi.”

      “Ninh Ninh lợi hại.” khích lệ con trai, hôn xuống khuôn mặt cậu cái. Khuôn mặt nhắn của Nhan Ninh ửng hồng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng chui vào lòng mẹ làm nũng, “Mẹ, lần này thi giữa kì xong họp phụ huynh, mẹ sao?” Cậu vừa mong đợi lại vừa sợ bị tổn thương, vừa hi vọng mẹ có thể xuất , lại cảm thấy bây giờ trí nhớ của mẹ có, giống như đứa bé đơn thuần bị người khác khí dễ, mặc dù cậu có thể bảo vệ mẹ, nhưng trong trường học có ít giáo viên và nữ sinh đáng ghét nhìn chằm chằm hai cha con bọn họ, nhỡ đâu mẹ nhìn thấy được…

      Ninh Vi Nhàn thấy vẻ mặt con trai lo lắng, có chút buồn cười, nhưng đau lòng nhiều hơn. nhớ mười tháng mang thai, ôm cậu hôn cậu, nhưng lúc này, trong lòng tràn đầy chua xót và dịu dàng. “Mẹ dĩ nhiên muốn , Ninh Ninh ghét bỏ mẹ sao? Dù sao mẹ cái gì cũng hiểu…”

      Meoluoihamngu.dien.dan.le.quy.don

      “Dĩ nhiên là !” Tiểu thiếu niên vội vàng phủ nhận, ôm lấy bả vai Ninh Vi Nhàn rồi hôn , làm Nhan Duệ nổi trận lôi đình, hận thể ném con trai xuống, “Tiểu tử hồ đồ… cho phép hôn!”

      Nhan Ninh liếc mắt nhìn cái: “Mẹ là mẹ con, tại sao lại thể hôn chứ?”

      ấy là vợ ba, phải là vợ con, đợi con trưởng thành tìm vợ mình mà hôn.” Con trai khinh bỉ, Nhan Duệ có nhìn, sau đó lấy tay kéo Ninh Vi Nhàn ôm vào trong ngực, hai tay hai chân ôm chặt , cho Nhan Ninh chút cơ hội.

      Tiểu thiếu niên trả lời cách mỉa mai: “Vợ của ba, vợ của ba mà ba để cho mẹ ngủ mười năm sao?”

      Nhan Duệ nổi đóa, thằng nhóc này…

      “Cùng lắm bây giờ ba đưa mẹ cho con hôn, sau này con đưa vợ con cho ba hôn.” Đem miếng Chocolate đến miệng mẹ, Nhan Ninh đối với việc cha hẹp hòi cực kỳ khinh bỉ.

      Ninh Vi Nhàn mới mở miệng ăn, còn chưa kịp nhai, liền bị lời của con tra dọa sợ mà ho khan. Nhan Ninh vội vàng vỗ lưng , quên oán giận: “Mẹ, người bao nhiêu tuổi rồi, lại giống đứa trẻ như vậy chứ, ăn mà cũng bị sặc chứ?”

      Nhan Duệ vội vàng mang nước, trong lòng run run, đây là nghiệp chướng…. Từ khi biết vợ mình đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy qua có hành động bất nhã, mặc dù nhớ, nhưng con trai có thể làm sặc… là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. “Tiểu tử ngốc này, linh tinh gì thế? Vợ ba là vợ ba, vợ con là vợ con, điều này có thể như nhau sao?” Tiểu tử ngu ngốc…

      “Thế nào mà giống nhau…” Nhan Ninh thầm, đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn giúp lau miệng, Nhan Duệ thấy thế kinh ngạc, mặc dù con trai hiểu chuyện và chăm sóc người khác, nhưng mà --- cậu có thể đoạt công việc của cha cậu chứ!

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy con trai bảo vệ và chăm sóc mình vượt quá tuổi của cậu, khỏi nhức đầu, dù gì cũng sống hơn ba mươi nămbị đứa bé mười tuổi chăm sóc… Ngoại trừ mất mặt bên ngoài, cũng mất mặt trước con cái nha. “Ninh Ninh, những việc này mẹ tự làm được.” Thân là mẹ, bị con trai chăm sóc có đạo lý chứ?

      sao mà mẹ, dù sao cha cũng già rồi, làm moi chuyện lộn xộn lên thôi, người nhìn xem, cha chỉ biết cho người mang nước đến, biết lau miệng mẹ, chút cũng quan tâm.” xong còn trợn mắt nhìn cha cái.

      Khóe miệng Nhan Duệ co rút, tiểu tử này… con sói, Vi Nhàn tỉnh lại liền vứt bỏ người cha này… “Tiểu tử đáng chết này, cha chưa lau miệng cho mẹ con vì mẹ con chưa uống nước, con gấp cái gì chứ? Đây là vợ cha, cho nên con với ấy nên giữ khoảng cách con có hiểu ? Lui ra sau , đừng có dựa vào gần như vậy chứ!”

      Chương 87:

      Edit: meoluoihamngu

      Ỷ vào tuổi còn , dám chui vào ngực Ninh Vi Nhàn chịu ra ngoài, còn làm mặt quỷ với cha mình, Nhan Duệ tức giận đến râu mép cũng nhếch lên ---Ô, có râu mép.

      Ninh Vi Nhàn cười nhìn hai cha con đùa giỡn, : “Được rồi, hai người đừng đùa nữa, em còn muốn chơi trò chơi này, hai người dạy em.”

      Hai cha con lập tức thu hồi địch ý, cầm trò chơi lên, nhà ba người lại chăm chú nhìn vào màn hình, bởi vì nhân vật trong trò chơi động tác rất nhanh, Ninh Vi Nhàn nhịn được hét chói tai, ba người cười rất vui vẻ, quản gia đứng ở cửa mấy phút chần chừ dám vào quấy rầy.

      Ông ở nhà họ Nhan hầu hạ mười năm, nhưng mười năm này ông đến bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn thấy tiên sinh và tiểu thiếu gia cười vui vẻ như vậy, lần cũng có. thế giới này có tình sao? Ông lớn tuổi, đối với chuyện này sớm nhìn thấu, nhưng vẫn thể hiểu.

      Trong phòng ba người chơi vui vẻ, ai cũng chú ý đến quản gia đến biết bao nhiêu lần. Phòng chơi nhà họ rất lớn, trò chơi ba người mỗi người cầm cái điều khiển, trong ngực Nhan Duệ là Ninh Vi Nhàn, trong ngực Ninh Vi Nhàn là Nhan Ninh, ba người thỉnh thoảng tránh né đung đưa phải trái, trong phòng tràn đầy giọng vui vẻ. Nhan Ninh vẫn luôn hi vọng mẹ tỉnh lại, nhưng cậu biết là việc mẹ cậu tỉnh lại mang hạnh phúc đến cho cậu vượt xa tưởng tượng của cậu. Nhan Duệ cũng như vậy, trong lòng lo sợ, nhưng rồi lại có suy nghĩ cứ đến đâu hay đến đó, nếu cuối cùng ấy muốn rời xa , cũng hối hận, chỉ cần có thể ở với , chỉ cần có thể cảm nhận được hơi thở của , bây giờ muốn trực tiếp chết, cũng có oán hận cái gì.

      Hai người đàn ông đều cố gắng hầu hạ Ninh Vi Nhàn đưa quả đào đút cho , mở miệng nuốt vào, kêu a tiếng, nhanh nhẹn né tránh xe đối diện, chẳng qua chỉ quên rất nhiều thứ, cũng có ngu ngốc, những trò chơi này chơi hai ba lần đều chậm tay hơn, hơn nữa hai vị nam chủ nhân đều cố ý nhường , nên Ninh Vi Nhàn tốn chút sức lực nào thắng.

      Môi mím lại, tìm khắp nơi giỏ đựng hạt, phồng má, Ninh Vi Nhàn cẩn thận đem hột đào phun ra, Nhan Duệ vừa nhìn, bụng dưới bỗng dưng căng thẳng, hạt đào bị Ninh Vi Nhàn dùng đầu lưỡi đầy ra, đầu lưỡi rất , Nhan Ninh thấy mẹ nhổ hạt, gương mặt tán thưởng, cậu làm được như vậy. “Mẹ lợi hại, sao mẹ làm được vậy?”

      Ninh Vi Nhàn quay đầu, suy nghĩ lát, “Ừ… Mẹ cũng biết, thuận miệng nhổ ra.” Nhưn ra là vì vừa rồi chơi quá vui, bên người có đĩa để bỏ hạt mà nó lại hơi xa… thuận miệng nhả ra thôi.

      “Con cũng làm được.” Nhan Ninh chu môi, hơi oán hận, “Cha cũng làm được, trước kia hai cha con chơi đùa, dùng đầu lưỡi đẩy hột đào nhưng được.”

      “Ha, có ?” Ninh Vi Nhàn hết sức kiêu ngạo, “Con và ba làm được sao?”

      Nhan Ninh thành gật đầu, Nhan Duệ cũng gật đầu theo con trai. Ninh Vi Nhàn vừa định chuyện, liếc mắt nhìn thấy quản gia đứng ở cửa, kinh ngạc : “Quản gia, có chuyện gì ?”

      Meoluoihamngu.dien.dan.le.quy.don

      “Phu nhân.” Thấy bị phát , ông cũng dám vào, chỉ đứng ở cửa, lầu hai là cấm địa của người nhà họ Nhan, thỉnh thoảng có việc gấp ông thân là quản gia có thể lên, nhưng phòng tuyệt đối được phép tiến vào. “Tiên sinh, tiểu thiếu gia, lão tiên sinh lão phu nhân còn có tiểu thư Tư Tư và cha mẹ phu nhân đến gặp phu nhân, đợi ở phòng khách ạ.”

      Ninh Vi Nhàn nghe, hơi ngạc nhiên, cha mẹ… sao? biết tại sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn phiền. là buồn phiền ra nhiều lắm, loại cảm giác này giống như là vắng lặng và bất đắc dĩ, giống như là xem người trước mặt chết rồi, nhưng lại biết làm cái gì. Nhưng Ninh Vi Nhàn mang ý nghĩ đó ném ra sau đầu, làm sao có thể chứ, thế giới này cha mẹ và con đều thân nhất phải sao? Giống như và Ninh Ninh, cho dù ôm qua cậu cùng cậu lớn lên, nhưng vừa mở mắt thấy được cậu, trong lòng tràn đầy ấm áp và đau lòng, chỉ muốn mang tất cả những thứ tốt nhất cho cậu, để cho cậu có thể sống thoải mái vui vẻ.

      Cho nên, mình và cha mẹ cũng như vậy đúng ? Chắc do ngủ nhiều năm như vậy, cho nên mới cảm thấy xa lạ.

      Cha con nhà họ Nhan vừa nghe, chân mày hẹn cùng nhíu lại, cùng nhau đứng dậy, mang Ninh Vi Nhàn kéo len, Ninh Vi Nhàn mỗi tay đều được hai cha con cầm, ba người dép xuống dưới lầu, trong phòng khách có năm người ngồi, nhưng Ninh Vi Nhàn chút ấn tượng cũng có. người phụ nữ toàn thân nhiều màu chạy đến, đẩy hai cha con Nhan Duệ Nhan Ninh sang bên, ôm khóc : “Chị dâu, chị dâu chị tỉnh rồi ô ô ô, chị tỉnh lại rồi, chị có biết hay em rất nhớ chị…”

      xin lỗi… là ai?” Tay chân Ninh Vi Nhàn lúng túng, biết nên làm cái gì bây giờ, hai tay giơ lên lúc lâu cũng biết làm gì, cuối cùng mới từ từ vỗ lưng Nhan Tư Tư, sau đó được mấy giây liền bị Nhan Duệ ôm vào trong ngực, Nhan Tư Tư ăn mặc giống như Khổng Tước bị đặt vào ghế salon. “Nhan Tư Tư, em đừng có dọa Vi Nhàn.”

      “Em dọa được chị dâu sao?” Nhan Tư Tư chỉ chỉ cái mũi của mình, cảm thấy rất tò mò, “Em dọa chị sợ sao? Chị , chị xem, chị dâu, em làm chị sợ có đúng hay ?”

      Ninh Vi nhàn chưa kịp trả lời, Nhan Ninh liền : “, bây giờ mẹ cái gì cũng nhớ , co nhào đến ôm như vậy, làm mẹ sợ.”

      Vừa nghe cháu trai khéo léo hiểu chuyện mình dọa người, có thể là dọa người… Nhan Tư Tư vội vàng xin lỗi Ninh Vi Nhàn, “ xin lỗi chị dâu, em hơi kích động rồi… Oa, chị dâu có già nha, giống hệt mười năm trước!” Quỷ rống quỷ kêu phen, nhịn được xúc động đứng lên lại ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn như cũ, quyết định trước lúc nhất định phải hỏi trai cách bảo dưỡng mới được, sao nuôi chị dâu thành bộ dáng này được chứ? Về nhà cũng muốn thử chút, tránh cho mấy đứa bé nhìn thấy mình gọi là dì… Dì, già như vậy sao? trẻ tuổi như thế… ràng là chị, nơi nào giống dì chứ?

      “Vi Nhàn…”

      Tên của mình được bốn trưởng bối gọi ra, Ninh Vi Nhàn thấy hơi lạ, biết trong này có đôi là cha mẹ mình, đôi là cha mẹ chồng, nhưng vừa nhìn, có nhận ra ai với ai. Vì vậy gật đầu đáp tiếng, sau đó cẩn thận quan sát bốn người trước mặt. người trong đó là người đàn ông có thân hình cao lớn mái tóc lốm đốm sợi bạc, nhưng cả người mang theo khí phách của bề , hơn nữa đôi mắt giống Nhan Duệ và Nhan Ninh như đúc.

      Đây chắc chắn là cha chồng, về phần người bên cạnh cha chồng kia, chắc chắn là mẹ chồng. Mà người khác… mở trừng hai mắt nhìn, lại cảm thấy đôi vợ chồng này rất xa lạ, tướng mạo của người đàn ông rất tuấn, mặt giấu kích động, người phụ nữ dáng dấp rất giống , đây là cha mẹ của … Nhưng mà, kỳ lạ, tại sao trong lòng chút cảm động cũng có, ngược lại rất muốn quay đầu chạy chứ? Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình rất kỳ lạ, nhưng muốn tỏ ra vui vẻ với bọn họ, cũng làm được, cuối cùng trừ cười ra, cái gì cũng làm.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 88:

      Edit: meoluoihamngu

      Ninh phu nhân từng học qua lớp giáo dục tiểu thư khuê các, cho nên mặc dù trong lòng hơi kích động, cũng làm chuyện gì mất hình tượng, bà đứng rất lâu thấy Ninh Vi Nhàn tới, trong lòng sốt ruột, nhịn được muốn tiến lại gần. Ninh Vi Nhàn thấy bà lại gần sợ hãi, vội vàng trốn ra sau lưng chồng và con trai, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhan Duệ ngăn Ninh phu nhân tới, : "Mẹ vợ, Vi Nhàn nhớ mọi chuyện, mẹ vẫn nên cách xa ấy, tránh để ấy kích động."

      Con rể với chính mình có chút tình cảm, nhưng Ninh phu nhân suy nghĩ, cũng hiểu được mình làm rất nhiều chuyện quá phận, đến chuyện Ninh Vi Nhàn có gặp chuyện may, mà vì sợ gặp chuyện may, chính mình lại áy náy suốt ngày tìm phụ nữ cho Nhan Duệ, bây giờ tỉnh lại, nhưng bằng lòng gần gũi mình, trong lòng làm sao có thể dễ chịu, bà quay lại chỗ, cúi đầu, có lẽ ông trời muốn cho bà cơ hội. Người phụ nữ cho dù mất trí nhớ cũng muốn gần gũi bà, đây đại biểu cái gì chứ? Trước đây bà làm bao nhiêu chuyện sai trái, lại còn biết hối cải.

      Nhan Duệ nắm tay Ninh Vi Nhàn ngồi xuống ghế sofa cách xa các trưởng bối, hình như rất sợ hãi, dựa vào trong lòng chịu ra ngoài, cũng chịu chuyện, giống như con mèo sợ hãi tìm chỗ trốn. Nhan Duệ đau lòng, ôm chặt , thỉnh thoảng vuốt ve mặt an ủi . Nhan Ninh cũng ngồi cạnh hai người, khuôn mặt nho cảm xúc, nhưng ràng chào đón người ngoài đến.

      Vợ chồng nhà họ Nhan hiểu, ngồi lát rồi Ninh Vi Nhàn hãy nghỉ ngơi tốt rồi rời , trước khi còn quên kéo con thần kinh thô sơ nhà mình , nhưng vợ chồng nhà họ Ninh chịu , bọn họ chỉ có người con , là cốt nhục của bọn họ, bọn họ có thể bỏ được sao? Ninh Vi Nhàn vụng trộm nhìn bọn họ chưa , càng sợ hãi, cả người đều chui vào trong lòng Nhan Duệ, giống như muốn thu bé lại. Nhưng đợi rất lâu, bọn họ vẫn rời , Ninh Vi Nhàn sợ hãi, lo lắng, kéo kéo tay áo Nhan Duệ, : "Sao bọn họ còn chưa ?"

      Giọng của rất , nhưng phòng lớn như vậy, lại ai chuyện, cho nên mọi người ở đây đều nghe rất ràng. Nhan Duệ cưng chiều hôn trán , : "Bọn họ ngay, sau đó chúng ta ăn cơm, có được ?"

      Ninh Vi Nhàn sợ hãi gật gật đầu, nhưng vẫn như đứa trẻ chui vào lòng , hơi hơi chu miệng. Vợ chồng họ Ninh đau lòng, mắt hơi đỏ, là bọn họ vứt bỏ cốt nhục này, làm chuyện tàn nhẫn với như vậy, bây giờ dựa vào cái gì muốn tiếp nhận bọn họ chứ? "Vi Nhàn..." Ninh phu nhân đứng dậy, thử đến gần Ninh Vi Nhàn, bà cười rất kỳ lạ, ít nhất trong mắt Ninh Vi Nhàn là như vậy. nghĩ mẹ cười với con phải như vậy, rất khủng bố. "Bà, bà đừng tới đây, tôi biết bà." chui vào trong lòng Nhan Duệ, muốn nhìn Ninh phu nhân người được gọi là mẹ, mà giống như nhìn thấy quái vật khủng bố, làm bà tổn thương.

      "Vi Nhàn, đừng sợ mẹ..." Tim Ninh phu nhân như bị đao cắt, Ninh tiên sinh vẫn ngồi chỗ cũ, nắm chặt tay, môi hơi run rẩy. Thực thể giải thích được, vì cái gì cho đến bây giờ trong lòng ông có đứa con này nhưng bây giờ con là trọng yếu. Trước đây ông chưa chú ý quan tâm đến . Ánh mắt ra lại xinh đẹp như vậy, là con ông, là cốt nhục từ người ông tách ra. Ánh mắt Ninh tiên sinh tập trung, ông nhớ tới lâu trước kia, Vi Nhàn còn , mỗi khi ông về nhà, đứa bé nho chạy đến ôm lấy đùi ông, hạnh phúc kêu ba ba, muốn ông ôm, ông cũng quan tâm, luôn đẩy ra khỏi người mình, về sau gọi ba, cũng cần ông ôm, mỗi lần nhìn thấy ông, trong mắt luôn tràn ngập đau thương và khát vọng.

      meoluoihamngu/dien/dan/le/quy/don

      Ông làm tổn thương con của mình như vậy, bây giờ những thương tổn kia, con lựa chọn quên , nhưng thứ này đối với đều là tuyệt vọng và bi kịch, muốn nhớ lại, cũng cần người ba này rồi.

      "Nhan Duệ, mau bảo bọn họ , bảo bọn họ !" Ninh Vi Nhàn thấy Ninh phu nhân lại gần sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Nhan Ninh sốt ruột che chở mẹ, chắn trước mặt Ninh Vi Nhàn, vẻ mặt cậu nhìn chằm chằm Ninh phu nhân tới gần mẹ, "Bà ngoại, bà ,mẹ sợ như vậy bà nhìn ra sao? Nếu như bà mẹ, mau rời ." xong ôm lấy Ninh Vi Nhàn run rẩy trong lòng Nhan Duệ, dịu dàng : "Mẹ đừng sợ, Ninh Ninh bảo vệ mẹ."

      Ninh Vi Nhàn nắm tay Nhan Ninh, muốn nhìn hai vợ chồng nhà họ Ninh. Cảm giảc dâng lên trong lòng phải là sợ hãi, mà là cảm giác rất kỳ lạ, giống như là biết hai người kia tới gần chính mình tổn thương. nhắm mắt lại, ôm chồng và con trai, chỉ có hai người bọn họ mới có thể cho ấm áp và an toàn, chỉ tin bọn họ.

      Vẻ Ninh tiên sinh buồn bã giữ chặt vợ, khẽ: "Đừng qua, chúng ta về nhà ."

      "Nhưng mà - - "

      " sao, chúng ta nên quấy rầy, Vi Nhàn, con đừng sợ, ba mẹ làm con bị thương." Ông dịu dàng nhìn con trốn trong lòng con rể, "Con nghỉ ngơi , chúng ta quay lại thăm con sau." xong kéo vợ muốn ra ngoài.

      Mãi đến khi bóng lưng bọn họ biến mất, Ninh Vi Nhàn mới vụng trộm nhìn, mặt rất kỳ lạ, có chút hoài nghi, có chút sợ hãi, nhưng có bất an nhiều hơn. ngẩng đầu lên, hỏi Nhan Duệ, giọng hơi run run: "Vì sao, vì sao em sợ bọn họ? Bọn họ phải ba mẹ em sao? Vì sao em lại sợ bọn họ? Em hiểu... Nhan Duệ, có chuyện gì xảy ra sao?"

      Nhan Duệ muốn những chuyện làm tổn thương , nhưng lại muốn lừa gạt : "Ngoan, Vi Nhàn, đừng sợ, sau này chúng ta gặp bọn họ có được ?"


      Ninh Vi Nhàn gật gật đầu, có lẽ bởi vì quá sợ hãi, cho nên lại quên truy hỏi. Nhan Ninh liếc mắt ra hiệu cho cha, vội vàng buông tay ôm mẹ ra, thay đổi cầm lấy tay , cười hì hì : "Mẹ mẹ, chúng ta ăn cơm , con đói rồi, bụng đói mà dẹp lại rồi, mẹ sờ mà xem, sờ thử mà xem." Cậu tuổi còn , lại có bộ dáng đáng , như vậy làm cho người ta cậu tận trong tim.


      Chương 89:

      Edit: meoluoihamngu

      Nghe con trai kêu đói, Ninh Vi Nhàn muốn suy nghĩ tiếp những chuyện này, bây giờ ý nghĩ trong đầu , những thứ muốn biết, thể so với vui vẻ. Cho nên, chỉ muốn thuận theo tự nhiên, có lẽ nhớ toàn bộ, có lẽ vĩnh viễn nhớ, chỉ muốn quý trọng tại, cho dù có ngày mai.

      Ninh Vi Nhàn biết cảm giác giống như người sắp chết từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy chính mình giống như sống lâu. Là người có trí nhớ, cũng lo lắng, cũng muốn biết trước, việc này giải thích như thế nào? Việc này chứng tỏ, trí nhớ trước kia, luôn làm vui vẻ.

      Có lẽ, ngay cả hạnh phúc ngắn ngủi bây giờ và yên bình đều do trộm tới.

      "Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy?" Ống tay áo bị con trai kéo, Ninh Vi Nhàn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn Nhan Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt , khóe miệng còn nở nụ cười, " nghĩ gì cả, mẹ nghĩ tối nay ăn gì."

      Nhan Ninh hoài nghi nhìn , cảm thấy hình như vừa ý, nhưng cậu còn tuổi, cho dù thông minh, cũng chỉ là đứa bé, đâu thể nào hiểu được trong lòng mẹ suy nghĩ cái gì, nhất là Ninh Vi Nhàn, tuy mất trí nhớ, nhưng từ tiếp nhận giáo dục cảm xúc bất an của dễ dàng nhận ra, đối với , việc này giống như mang chính mình từ trong tử huyệt ra, nghênh đón chính mình, chỉ có tử vong.

      Có lẽ do vợ chồng nhà họ Ninh tới chơi, cả buổi tối Ninh Vi Nhàn đều yên lòng, ngồi ở ghế, cầm chiếc đũa trong tay, hồi lâu cũng động. Nhan Duệ lấy xương cá và bóc vỏ tôm bỏ vào đĩa cho , sờ sờ mặt , hỏi: “Vi Nhàn, sao lại ăn? thích sao?”

      Ninh Vi Nhàn lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, gắp cá bỏ vào miệng nhai nuốt. Nhan Ninh gắp thức ăn vào chén của , cũng ăn, giống như thích lắm. Nhan Duệ thấy có chỗ thích hợp, trong lòng hoảng hốt, nhưng con trai còn ở đây, cái gì cũng . Có số việc chính phạm lỗi, cần con trai cùng chịu khổ.

      Buổi tối lúc ngủ ba người vẫn chen lách cùng cái giường, may mắn giường đủ lớn, ba người ngủ cần chen lấn. Nhan Ninh sinh hoạt rất tốt, 9 giờ rưỡi ngủ say sưa, trước khi cậu ngủ Ninh Vi Nhàn kể truyện cho cậu, ra theo trình độ của Nhan Ninh, những thứ này sớm thích hợp với cậu, lúc cậu ba tuổi, Nhan Duệ kể truyện cậu đều cảm thấy rất ngây thơ, nhưng mà chuyện này do mẹ làm, cảm giác rất khác. Tay Ninh Vi Nhàn bị cậu nắm chặt, gắt gao rời, giống như buông lỏng vĩnh viễn mất . Mặc kệ Ninh Vi Nhàn bảo đảm với cậu bao nhiêu lần chính mình rời bỏ cậu, Nhan Ninh cũng tin, cậu muốn luôn luôn nhìn thấy Ninh Vi Nhàn, có thể ôm hôn mới có thể an tâm.

      meoluoihamngu@dien@dan@le@quy@don

      Mang chăn kéo hoàn hảo, đắp cho con trai, Ninh Vi Nhàn để sách trong tay xuống, tìm vị trí thoải mái tựa vào ngực Nhan Duệ. rất rắn chắc, toàn thân chút sẹo lồi dư thừa, làn da màu đồng, da nhẵn nhụi bằng phẳng, nhất định câu hồn tất cả người phụ nữ tới. Tay Ninh Vi Nhàn vô ý thức vỗ về ngực Nhan Duệ, sau đó vẽ vòng tròn xung quanh nụ hoa màu đỏ sậm, Nhan Duệ bị vô tâm trêu chọc làm phía dưới trướng lên, trong đầu đều là tinh trùng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, cho tới bây giờ, dám động vào Ninh Vi Nhàn. phải nghĩ muốn, thực tế là nghĩ đến muốn chết, chỉ vì tốt cho , vì phòng ngừa khôi phục trí nhớ sau đó hối hận, thà rằng chịu đựng. Dù sao mười năm nhịn đủ rồi, lẽ lại tiếp tục nhịn được sao?

      “Vi Nhàn… Đừng có sờ.” Nửa giờ sau Ninh Vi Nhàn vẫn mở miệng như cũ, mà Nhan Duệ bị bức điên rồi, xúc cảm êm dịu… khao khát mười năm rồi! Nếu thể có được, lựa chọn bảo vệ, cho dù vĩnh viễn cũng thể có lại được!

      Ninh Vi Nhàn hơi tổn thương, ngẩng đầu từ trong ngực , trong mắt ngấn lệ, “ thích em chạm vào sao?” xong liền muốn đứng dậy. Nhan Duệ khẩn trương kéo bả vai , hôn vào trán sau đó lại tiếp tục hôn, Ninh Vi Nhàn hoảng sợ, sau đó bị hôn đến khó thở, hôn xong, hai người đều thở gấp, trán chạm vào trán : “ thích em chạm vào .”

      Ninh Vi Nhàn càng hiểu: “Vậy vì sao cho em sờ?”

      “Vi Nhàn… là đàn ông, đàn ông là có dục vọng.” Nhan Duệ nắm tay Ninh Vi Nhàn chạm vào phía dưới, giọng bởi vì nhẫn nại mà nghe ràng lắm, khàn khàn. “Nếu em sờ nữa, sợ khống chế được, mười năm chạm qua phụ nữ, em đừng có nghịch lửa, muốn em đau lòng.”

      Đối với câu trả lời của , Ninh Vi Nhàn nghe hiểu lắm, cảm thấy mông lung, vì thế theo bản năng xoa bả vai, Nhan Duệ hít vào khí lạnh, tay ôm chặt lấy , vùi đầu vào trong cần cổ kịch liệt thở, Ninh Vi Nhàn sỡ hãi, động cũng dám động, chỉ sợ kích thích . Nhan Duệ biết ôm bao lâu, phía dưới dễ chịu hơn, cau mày, con người nếm được thứ ngon ngọt sinh ra lòng tham, lúc ngủ say, tâm nguyện lớn nhất của có thể tỉnh lại, sau khi tỉnh lại lại muốn gần gũi , có thể gần gũi nghĩ muốn hôn môi , hôn môi xong muốn âu yếm, âu yếm xong lại càng muốn thêm.

      là quá tham lam, cứ tiếp tục tham lam nữa ông trời mang tất cả mọi thứ bây giờ của thu hồi lại. Nhan Duệ bị ý nghĩ này chiếm trong đầu, cắn môi mạnh, môi mỏng chảy ra tơ máu, lúc này mới kéo về thần trí của . Dục vọng khi mở ra, đừng nghĩ muốn dừng lại. Cho dù bây giờ sắp chống đỡ nổi, vẫn cố gắng dịu dàng mang Ninh Vi Nhàn đẩy ra, vén chăn, đắp kín mền, sau đó kịp mang giày chạy vội vào phòng tắm.

      hốt hoảng chạy vào cửa phòng tắm cũng quên đóng, tiếng nước chảy rầm rầm làm Nhan Ninh ngủ ngon tỉnh giấc, Ninh Vi Nhàn vội vàng ôm con trai vào trong ngực dịu dàng vỗ lưng cậu, dỗ cậu, Nhan Ninh khó khăn mở mắt nhìn mẹ, thấy vẫn còn ở đây, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại ngủ. Ninh Vi Nhàn nghe tiếng nước, khóe miệng từ từ mỉm cười.

      Nhan Duệ lâu còn chưa ra ngoài, Ninh Vi Nhàn muốn đợi, nhưng ngoài dự đoán thần ngủ dễ dàng tìm chính mình như vậy, mơ màng nhắm mắt, cũng ngủ, Nhan Duệ ra ngoài nhìn thấy vợ và con trai của mình ngủ say, hô hấp nhàng, đây là trách nhiệm ngọt ngào đời này của , là tất cả của , là toàn bộ của .

      Cho dù ngày mai là Ngày Tận Thế, Nhan Duệ cũng có gì tiếc nuối.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 90:

      Edit: meoluoihamngu

      Sắp đến hạn họp phụ huynh của Nhan Ninh, Nhan Duệ biết bao nhiêu lần, đương nhiên cũng khẩn trương, nhưng Ninh Vi Nhàn lại khác, khẩn trương gần chết, biết mặc quần áo gì giày gì, cũng biết để tóc kiểu gì, biết lúc nhìn thấy giáo viên của Ninh Ninh nên thế nào… Những thứ này, đều biết, cha con nhà họ Nhan khuyên nên khẩn trương, chỉ là họp phụ huynh bình thường thôi, mỗi học sinh đều cần, nhưng Ninh Vi Nhàn theo ý mình, hoàn toàn đem lời cha con để trong lòng, ngừng khẩn trương, về sau Nhan Duệ và Nhan Ninh cũng khẩn trương theo. Nhan Duệ nghĩ lại trước đây khi tham gia họp phụ huynh cho con trai có phải miễn cưỡng hay , hơn nữa còn vì phòng ngừa có người nổi lên sắc tâm với mình, đều là mặt than tới, đối với giáo viên của con trai con trai quái gở như thế nào, cũng đều coi thường, bây giờ nghĩ lại, hình như hoàn thành trách nhiệm… Nhan Ninh cũng tỉnh lại, cậu nghĩ, có phải mình nhảy lớp quá nhanh rồi ? Mười tuổi lớp sáu, mà hình như còn tôn trọng giáo viên, nhất là những người liếc mắt đưa tình với ba, mỗi lần cậu gặp đều nghĩ biện pháp để chỉnh, học hình như cũng nghe bài cẩn thận…

      Cha con hợp kế, lần này nguy rồi, khẩn trương cũng khẩn trương rồi! Nhan Duệ chỉ trích Nhan Ninh đáng , học đoàn kết với bạn bè, tôn trọng thầy , chơi với các bạn còn mặt than; Nhan Ninh trả lời cách mỉa mai Nhan Duệ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, thường xuyên đến trường cười với con , đến họp phụ huynh đều nghiêm mặt, cậu học tốt giáo viên cáo trạng Nhan Duệ cũng biết quản, chỉ biết mặc kệ… Nhan Duệ là vì Ninh Vi Nhàn mới muốn con trai như vậy đeo gông xiềng và khóa trình vai, cho nên quan tâm lắm, trước đây lúc Ninh Vi Nhàn chưa tỉnh cha con đều đồng ý với phương pháp này, ai cũng biết ai đúng ai sai, nghĩ tới Ninh Vi Nhàn vừa tỉnh, bây giờ cảm thấy đối phương muốn chịu trách nhiệm rồi.

      Ninh Vi Nhàn nhìn cha con ở giường lăn qua lăn lại tranh đấu, Nhan Duệ chọc cười Nhan Ninh, Nhan Ninh nắm tóc Nhan Duệ, đùa rất vui vẻ, trọng điểm vẫn là muốn thu hút ánh mắt Ninh Vi Nhàn, nhưng người phụ nữ quan trọng trong sinh mệnh của bọn họ thủy chung nhìn bọn họ. Hai người chơi đùa đủ rồi, trừng mắt liếc mắt nhìn nhau cái, đứng dậy mang quần áo chuẩn bị xong mặc vào. Nhan Duệ mặc áo sơmi trắng bình thường, nhưng do nhà thiết kế nổi tiếng làm, mặc quần bò màu lam nhạt, thích quá gò bó, cho nên áo sơmi cài hai cúc, cổ áo vén lên, trẻ tuổi hơn rất nhiều. Nhan Ninh lại mặc tây trang và đeo cái nơ bướm, bộ dáng cậu rất đẹp trai, mặc vào giống như Tiểu Vương Tử, tuy nhiên cậu đúng là Tiểu Vương Tử. Ninh Vi Nhàn vừa quay đầu nhìn thấy cha con hai người, khẽ cắn môi, quên , tiện tay mặc lên váy ngắn màu trắng.

      meoluoihamngu@dien@dan@le@quy@don

      Nhan Duệ thấy vợ muốn thay quần áo, vội vàng che mắt con trai. Nhan Ninh nhìn, nghĩ tới cha che kín mắt, theo bản năng dùng sức vùng vẫy, hai người giẳng co xong, Ninh Vi Nhàn mặc xong quần áo, hai cha con nhìn chăm chú. vẫn giống như mười năm trước xinh đẹp động lòng người, váy ngắn đến đùi, váy rất thanh nhã, mặc người nhìn rất xinh đẹp. Đùi thon dài lộ ra ngoài làm Nhan Duệ có phần oán niệm, Ninh Vi Nhàn tới bên giường ngồi xuống, tất chân. Đều phụ nữ mặc quần áo và cởi quần áo rất khó coi, nhưng Ninh Vi Nhàn làm, làm cho người ta cảm thấy hấp dẫn và tao nhã, nước miếng Nhan Duệ chảy ra, hầu kết ngừng chuyển động.

      Hình như cái váy có hơi đơn điệu, chiếc váy tuy đơn giản nhưng hai cánh tay và hai chân đều lộ ra bên ngoài vẫn thấy hơi lạ, Ninh Vi Nhàn ngồi giường nghĩ nghĩ, cũng để ý tới hai cha con háo sắc nhìn mình chăm chú, đứng dậy lấy chiếc áo khoác dài, dài hơn chiếc váy ngắn mấy cm, vừa vặn.

      Nhìn thế này, coi như ăn mặc xong, Ninh Vi Nhàn nhìn chồng và con trai cười, tóc thả tự nhiên, tóc của vừa đen vừa sáng, vẫn dài đến eo, ngày hôm qua sau khi cầu, Nhan Duệ cam tâm tình nguyện để nhà tạo mẫu tóc uốn lọn lớn, vẫn luôn oán niệm. Mái tóc dài là mười năm cẩn thận che chở, dài quá cắt ngắn hơn, bao giờ giao cho người khác chạm vào!

      Nhưng mà Ninh Vi Nhàn rất đẹp, rất đẹp.

      tay ôm Ninh Vi Nhàn vào trong ngực, tay ôm con trai, nhìn quần áo của ba người, đều là màu trắng, rất xứng đôi. Trong lòng Nhan Duệ nảy sinh chút kiêu ngạo, đây là vợ , con !

      Đáng tiếc Tiểu Hỗn Đản Nhan Ninh chưa bao giờ bỏ qua cơ hội kích thích : “Cha, cha có thể buông tay ra ? Con sắp bị cha đè chết rồi.”

      Nhan Duệ cứng đờ, Tiểu Hỗn Đản lập tức tránh , cầm tay kia của Ninh Vi Nhàn, : “Mẹ, chúng ta xuống lầu , bữa sáng chắc chuẩn bị xong rồi.”

      Ninh Vi Nhàn sờ sờ đầu cậu, “Được.” Sau đó quay đầu, nhìn chân trần của chồng, mày hơi nhíu lại, lập tức mang giày thể thao đến trước mặt , sau đó cười ngọt ngào cùng con trai. Nhan Duệ vừa vui vừa đau khổ, vui vì vợ lấy giày cho mình, khổ sở vì và con trai … Quên , bây giờ phải lúc hối hận, giày vào rồi đuổi theo…

      Ăn xong bữa sáng, dưới cầu của vợ con, Nhan Duệ lâu lái xe lại lái xe lần nữa. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ nhất định hoặc có việc gấp, cũng chưa bao giờ lái xe. Bây giờ tâm tình của rất hạnh phúc, nắm lấy tay lái mới phát , cảm giác vui sướng này giống lúc bắt đầu đua xe, vì người lái xe càng làm cho cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

      Mẹ con Ninh Vi Nhàn ngồi sau xe chơi trò chơi, hai người ôm Computer liên tục nhìn, Nhan Ninh thắng tốc độ nhanh, Ninh Vi Nhàn thắng tốc độ chuẩn, phân biệt thắng bại. nhạc trong xe vang vọng, Nhan Duệ nhìn qua kính chiếu hậu, lắc đầu cười hạnh phúc.

      Bên ngoài trường học có chỗ đậu xe, may mắn Nhan Duệ thông minh, sớm gọi điện thoại để xe gần cổng trường học. Vốn là muốn lái xe vào trong trường, nhưng Ninh Vi Nhàn đồng ý, nên dùng đặc quyền như thế, đương nhiên nghe lời vợ. Sở dĩ chọn gần cổng ra, cũng bởi vì có thể để vợ đường ngắn hơn… Gì, vì sao vì con trai sao? Bởi vì con trai, cần rèn luyện nhiều hơn! Nhan Duệ biết mình bất công, vợ có thể ở cùng mình cả đời, nhưng con trai nuôi vài năm liền cho người phụ nữ khác, cần gì phải tốt với cậu. Nhưng mà dám ra, nhỡ đâu Ninh Vi Nhàn nghe được… nhất định chết chắc.


      Chương 91:

      Edit: meoluoihamngu

      Cả nhà ba người đều mang tất cả ánh mắt hấp dấn người mình, chỉ bởi vì bản thân bọn họ tản mát ra khí chất, mà còn vì gia đình Phú Quý mới có thể dưỡng ra khí chất cao quý như vậy, nhìn phát là biết ngay là phải người bình thường. Nhan Ninh nhảy xuống xe trước, sau đó rất thân sĩ mở cửa xe, mời Ninh Vi Nhàn ra ngoài. Ninh Vi Nhàn cười cầm tay cậu, "Cảm ơn tiểu thân sĩ."

      Khuôn mặt nhắn của tiểu thân sĩ liền đỏ phen, khỏi phải có bao nhiêu đáng , ngay cả Nhan Duệ cũng phải thừa nhận con trai mình có đôi mắt hoa đào giống . Cậu và Ninh Vi Nhàn là người thích làm nũng, cậu trưởng thành từ sớm, Ninh Vi Nhàn hoàn cảnh cho phép, mười năm chăm sóc cậu, cũng chưa thấy cậu làm nũng qua, nghĩ tới phải cậu thích làm nũng, mà vì người cậu muốn làm nũng có tỉnh lại.

      biết lúc Vi Nhàn còn làm nũng có đáng như vậy nhỉ? Nhan Duệ thất thấn nghĩ lúc lâu, đợi khi lấy lại tinh thần, vợ và con trai xa rồi. vội vàng đuổi theo, cầm tay vợ mình, tay kia định cầm tay con trai, nghĩ tới vật kia chạy đến bên kia của Vi Nhàn, Nhan Duệ buồn bực.

      Tay trái Ninh Vi Nhàn nắm tay chồng, tay phải cầm tay con trai, cười tít mắt tiến vào cửa trường học.

      Nhan Ninh học tại trường công lập, Nhan Duệ an bài theo ý vợ chồng nhà họ Ninh cho cậu theo học trường quý tộc, mà cho cậu tự do học chín năm giáo dục bắt buộc, cảm thấy trong hoàn cảnh bình thường con trai vui vẻ. Vi Nhàn từng chịu khổ qua, muốn để con trai giống như vậy. kiên trì, vợ chồng nhà họ Nhan cũng thể thỏa hiệp.

      Vây giờ xem ra quyết định của là chính xác, chỉ có ít chuyện ngoài ý muốn nho ...

      Meoluoihamngu@Dien@dan@le@quy@don

      Nhan Ninh chớp mắt nhìn đường, đối mặt với Ninh Vi Nhàn khi đó khuôn mặt đỏ hồng mang theo tươi cười, vừa gặp tiểu nữ sinh thức thời muốn lên chuyện cậu lại lần nữa đen mặt, Ninh Vi Nhàn cảm thấy đây là lần đầu tiên cậu thay đổi sắc mặt, rất có hứng thú, cười . "Nhan Ninh, sao con để ý đến các học sinh vậy?"

      Nhan Ninh liếc mắt nhìn tiểu nữ sinh cái, : "Mấy người đó quá ngây thơ rồi."

      Ninh Vi Nhàn và Nhan Duệ nghe xong nhịn được cười, Nhan Ninh mới ý thức được mình cái gì đó, khẩn trương ho khan vài tiếng, nghiêm mặt giả đứng đắn, chỉ vào tòa nhà đối diện với Ninh Vi Nhàn:"Mẹ, mẹ nhìn thấy ? Phía trước là lớp sáu?"

      đương nhiên nỡ đùa con trai, vì thế liếc mắt ra hiệu cho chồng, nhìn muốn cười mà còn phải cố nhịn xuống, trong mắt ý cười càng sâu, "Nhìn thấy, đó là lớp của con sao?"

      "Dạ!" Cậu dùng lực gật đầu, nhìn giáo viên đứng trước phòng học đợi, cậu mím môi, nhìn thấy xung quanh bạn bè đều được ba cõng hoặc ở trong lòng mẹ, ra cậu rất muốn mẹ ôm hoặc cha cõng, nhưng mình trưởng thành, như vậy được... Mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra khát vọng, Ninh Vi Nhàn chỉ cảm thấy tay mình bị nắm chặt hơn, cúi đầu, nhìn khát khao trong mắt con trai, vì thế khẽ với Nhan Duệ mấy câu, Nhan Duệ bật cười, hôn trán cái, buông tay ra, sang bên phải vác con trai lên, để cậu ngồi vai , tay nắm lấy tay Ninh Vi Nhàn.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 92:

      Edit: meoluoihamngu

      Trí nhớ Ninh Vi Nhàn có hạn, lý giải họp phụ huynh là: Cha mẹ và giáo viên trao đổi trò chuyện về đứa bé, về việc cậu thi xếp thứ nhất. Nhưng mà trong trí nhớ ngắn ngủi của , vắt óc suy nghĩ về vấn đề "Họp phụ huynh", nhưng có kết quả. Nếu như có chồng và con trai bên cạnh, khẩn trương biết làm như thế nào. Lúc này khí chất trời sinh ưu nhã và quý phái của lộ ra, cho dù nhớ, hiểu gì đó, nhưng người ngoài nhìn vào, tự nhiên lại cảm thấy giống như Nữ Vương Băng Tuyết cao quý xinh đẹp, khó có thể đến gần.

      Học ở chỗ này phần lớn là học sinh ở trung tâm thành phố, nhà bọn họ được hưởng đãi ngộ, có người dám chọc vào, trường học cũng dám chọc vào, mà Nhan Ninh, chính là người đứng đầu trong đó. Nhưng chính vì cậu dễ trêu, giáo viên nữ chưa cưới rất nhiều chạy theo cha cậu như vịt.

      ai biết Nhan Duệ, cho nên ai cũng biết vừa giàu có vừa đẹp trai. thế giới này có rất nhiều người có tiền, nhưng vừa có tiền lại đẹp trai rất ít, cho dù Nhan Duệ hơi lớn tuổi, nhưng trông già chút nào,chỉ có tóc trắng hơi nhiều, nhưng tiền bạc của , người nào cảm thấy có chỗ nào ổn chứ?

      Đợi trước cửa phòng học là giáo viên nữ trẻ tuổi dây dưa lần trước, trước ngực ghi họ Hoàng, Ninh Vi Nhàn cảm thấy giáo viên này hơi lạ, giống với hình tượng giáo viên tưởng tượng của . Nhưng vẫn Tôn Sư Trọng Đạo cười gật đầu với giáo viên Hoàng, vươn tay : "Xin chào, tôi là mẹ Nhan Ninh."

      Giáo viên Hoàng hề muốn bắt tay với , nhưng hơi thở của Ninh Vi Nhàn rất cường đại, hơn nữa còn có người đàn ông trong lòng ta ở đây, còn đứa bé trai kia nữa, nếu ta muốn thành mẹ kế của cậu mà , tất nhiên phải có quan hệ tốt với cậu. Đúng vậy - - khoan , mẹ? Làm sao có thể chứ? lẽ người sống thực vật kia tỉnh lại rồi sao?

      ta biết Ninh Vi Nhàn tỉnh lại lại có thể tha thứ, bắt đầu từ mười năm trước, có bất kì người nào dám đăng báo về tin tức hai nhà Nhan Ninh, ngoại trừ tin tức bọn họ buôn bán, tin tức về hai nhà Nhan Ninh, còn có người nào biết, cho dù biết , cũng còn xuất báo nữa. Mười năm hai nhà Nhan Ninh trở thành nhà giàu thần bí, đa số mọi người đều biết hai nhà bọn họ có bao nhiêu người, theo thứ tự là ai, càng biết bọn họ giàu có ra sao. Thậm chí liên tiếp mười năm mọi người đều mất tin tức Nhan Duệ phong lưu.

      Meoluoihamngu@diễn@đàn@lê@quý@đôn

      Từ khi vợ ngủ say, Nhan Duệ phong lưu chết. ai biết mười năm kia người đàn ông đẹp trai khiến cho tất cả tim phụ nữ đều đập thình thịch làm cái gì, cũng có người biết và vợ thế nào, bọn họ chỉ biết hai người có đứa bé, trừ cái đó ra hoàn toàn biết gì cả.

      Chỉ nắm rồi Ninh Vi Nhàn buông lỏng tay ra. Giáo viên Hoàng biến sắc, ta muốn bỏ tay Ninh Vi Nhàn ra trước, nhưng biết vì sao, nhìn ánh mắt của khi đó, lại cảm thấy mình bị hút vào hồ nước sâu, theo bản năng dám nhúc nhích trước Ninh Vi Nhàn, giống như là chuột thấy mèo. Đối mặt với tình địch tự dưng sinh ra phản ứng sợ hãi.

      Sau khi Ninh Vi Nhàn chào xong, cha con nhà họ Nhan buồn rầu xin chào với người phụ nữ che trước mặt bọn họ, sau đó chen chúc đứng cạnh Ninh Vi Nhàn, ánh mắt nhìn xung quanh, Nhan Ninh còn kéo góc áo Ninh Vi Nhàn, ý bảo cúi đầu, sau đó giọng nhắc nhở : "Mẹ, mẹ đừng tốt quá với ta, ta có ý nghĩ tốt với cha đấy?"

      ... có chú ý, Ninh Vi Nhàn nhăn mũi, cũng học con trai giọng : "Nhìn ra."

      Nhan Ninh vừa nghe, nóng nảy. Nếu nhìn ra, cậu còn có thể tin tưởng mẹ có khả năng ra chiêu gì đó, người phụ nữ này liều mạng chỉ có thất bại; nhưng bây giờ mẹ thậm chí còn nhìn ra người phụ nữ này ảo tưởng với cha! Mắt đào hoa di chuyển cái, lập tức : "A, mẹ, con nhớ lần trước con mang bài thi đạt tối đa ném trong bàn học, con dẫn mẹ xem, có được ?" xong lộ ra ánh mắt ngây thơ nhìn cha dính vào bên cạnh mẹ quăng ánh mắt cầu cứu cậu: "Cha cũng cùng , con quên mang về nhà, cha cũng chưa nhìn qua đấy."

      "Được được, Vi Nhàn, chúng ta vào trong ngồi , đứng nhiều khó chịu, thân thể em còn chưa được tốt, thể đường quá nhiều." Con trai giúp mình kéo bậc thang, Nhan Duệ lập tức xuống, nắm tay Ninh Vi Nhàn vào bên trong phòng học. Ninh Vi Nhàn cũng từ chối, ngoan ngoãn theo sát chồng và con trai vào phòng, liếc mắt nhìn giáo viên Hoàng ở cửa cái. Trong lòng , chỉ cảm thấy chào hỏi qua là đủ rồi, giáo viên còn đứng ở cửa tiếp đãi phụ huynh khác, có thời gian chuyện với bọn họ nữa. Giáo viên Hoàng biết, ta cảm thấy Ninh Vi Nhàn nhục mạ ta, tư thế cao cao tại thượng này khiến ta rất khó chịu, khó chịu đến mức ta có dũng khí muốn mang mỉm cười mặt Ninh Vi Nhàn kéo xuống kích thích.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :