1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 73:
      Editor: Yankui

      Ninh Vi Nhàn nằm giường phẫu thuật lạnh lẽo, trong lòng vô cùng yên tĩnh. Nỗi đau đớn khổ sở như muốn xé rách cơ thể bên dưới dường như căn bản tác động gì đến . mím chặt môi, rút tay mình ra khỏi tay Nhan Duệ, tóm vào tay vịn cứng rắn. Từ lúc vỡ ối đến giờ năm tiếng đồng hồ, nhưng cổ tử cung vẫn chưa mở đủ lớn. Nếu như phải là Nhan Duệ gặp ác mộng rồi đến phòng căn bản có sức mà gọi điện thoại.

      Đau đớn lan tràn đến từng thớ thịt, ngay cả sợi tóc dường như cũng thấy đau tới cực điểm, thậm chí còn đau hơn cả khi phát bị Nhan Duệ lừa gạt. Con người làm sao chịu đựng được nỗi đau như vậy đây?

      Nhan Duệ kiên quyết cho cự tuyệt, cầm tay giọng run rẩy khẩn cầu: “Vi Nhàn, em cầm tay , cầm tay có được hay ?” nắm lấy bàn tay tinh xảo của , để cho tránh thoát, Ninh Vi Nhàn cũng nhìn lần nào. Nhan Duệ thậm chí ngờ Ninh Vi Nhàn yếu đuối có sức lực lớn như vậy, trong lúc đau đớn đến như vậy còn có thể tỉnh táo mà đẩy tay ra, sau đó mở to mắt, cắn răng chịu đựng.

      Tính từ lúc đưa tới bệnh viện tới giờ được năm tiếng đồng hồ, nhưng vẫn hề mở miệng câu nào, giống như còn khả năng chuyện vậy. Thậm chí cũng nhìn Nhan Duệ, chỉ hung hăng mím chặt môi, tựa như tất cả đều là chuyện cá nhân của mình , chẳng liên quan gì đến Nhan Duệ. Ngược lại, từ sau cơn ác mộng vừa rồi Nhan Duệ cách nào làm cho mình thấy yên lòng được, nhất định phải nhìn thấy Ninh Vi Nhàn mới có thể thoát khỏi lo lắng, mới có thể yên tâm hít thở bình thường. có cảm giác, dường như sắp mất , hoàn toàn, vĩnh viễn.

      Từ đầu đến cuối, Ninh Vi Nhàn hề kêu lấy tiếng, chỉ ngừng kịch liệt thở dốc, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra ướt trán, khuôn mặt trở lên tái nhợt. Lúc này trông vô cùng yếu ớt, tưởng như chỉ giây sau là cả người tan vỡ thành ngàn vạn mảnh.
      “Vi Nhàn, Vi Nhàn …” Tay bị hất ra, giọng Nhan Duệ tràn đầy cầu xin, nước mắt cũng sắp rơi xuống, chóp mũi ửng hồng. Nhưng Ninh Vi Nhàn tâm địa sắt đá, nhất định chịu đáp lại .

      “Được rồi, được rồi, cổ tử cung mở rồi!” Bác sĩ vui mừng hô lên, Nhan Duệ chợt nhìn về phía bác sĩ, cùng lúc Ninh Vi Nhàn khẽ đẩy ra, mắt đào hoa lập tức mở lớn, “Vi Nhàn!”

      “… ra ngoài …” , giọng yếu ớt, hơi thở mỏng manh, khiến Nhan Duệ có cảm giác vô cùng kỳ quái, tựa như chỉ cần rời , thấy được nữa. lắc đầu, “, muốn ở đây cùng em.”

      Ninh Vi Nhàn đau đến ngừng thở dốc, cả người cũng run rẩy vì đau đớn: “Em muốn thấy ra ngoài .”

      Bác sĩ y tá nhìn nhau, biết nên xử trí ra sao. Theo lý thuyết mà , khi cổ tử cung mở nên bắt đầu chuẩn bị cho sinh, nhưng người chồng chịu ra, sản phụ lại chịu sinh! Bọn họ cũng chưa từng thấy sản phụ nào trong lúc sắp sinh mà lại kiên quyết đuổi người chồng vô cùng lo lắng cho mình ra ngoài.

      “Vi Nhàn … xin em, để cho ở đây với em, lần, lần này thôi có được ? Chờ con ra đời, hứa quấy nhiễu đến cuộc sống của em. Em đừng đuổi , xin em …” giọng Nhan Duệ vỡ vụn, kể từ khi hiểu chuyện cho tới bây giờ chưa từng khóc, thế nhưng hôm nay tại đây nước mắt lại kiềm được mà rơi lã chã.

      Nhìn cảnh khóc, Ninh Vi Nhàn biểu thái độ gì, chỉ quay đầu lại kiên trì để ra ngoài. Nhờ bác sĩ khuyên bảo, Nhan Duệ biết mình còn ở lại đây những có tác dụng gì mà chỉ gây thêm phiền toái. Rốt cuộc tay cũng nắm chặt tay thành quyền rồi ra ngoài, sau đó cả người liền dán vào cửa sổ nhìn vào bên trong, nhìn thấy môi Ninh Vi Nhàn càng ngày càng tái nhợt, sắc mặt càng ngày càng trong suốt, nhìn thấy ngừng co quắp run rẩy vì đau đớn, nhìn thấy phía dưới máu đỏ loang ra như đóa hoa máu.

      biết mình đợi bao lâu, chỉ biết là con của họ vẫn chưa chào đời. Viện trưởng cùng bác sĩ đứng trước mặt miệng mấp máy giống như cái gì, nhưng nghe . chỉ nhìn họ, hoàn toàn thể hiểu nổi “khó sinh” trong miệng họ là có ý gì.

      dám quấy rầy , nhưng mỗi ngày đều lén lén lút lút để ý , dám đến gần , dám để tức giận, thậm chí khi ngủ cả dám xuất trước mặt . , cảm thấy khỏe hơn nhiều, nhờ thế cũng tốt hơn cho con của họ. Nhưng tại sao tại lại nhận được thông tin rằng khó sinh đây?

      Nhan Duệ điên cuồng tóm cổ áo viện trưởng, lớn tiếng gầm thét – hoàn toàn biết mình gầm cái gì, chỉ biết rằng thể để cho Vi Nhàn tiếp tục đơn mình nằm bên trong đó.

      “Nhan, Nhan tiên sinh, thai nhi xuất tình trạng thiếu dưỡng khí rồi, nếu sớm quyết định mổ e rằng cả mẹ cả con đều có nguy hiểm!” Viện trưởng bị bức tới thở nổi, ra lời, chỉ còn lại mấy vị bác sĩ bên cạnh miễn cưỡng lắp bắp giải thích.

      Nhan Duệ hiểu bọn họ gì, chỉ biết lúc tay mình cầm bút ký tên kìm được mà bật lên run rẩy. nhìn chằm chằm lên tờ giấy phác đồ, cảm giác toàn thân như hóa đá, cái gì là hai mẹ con chỉ có thể chọn ? phải chỉ là khó sinh thôi sao? phải chỉ cần mổ là được sao?!

      Trong lúc còn ngây ngốc đứng đó, ba mẹ Nhan chạy tới, ba Nhan đại diện thân nhân ký đơn cho phép mổ, mọi người đều đồng ý ưu tiên bảo vệ sản phụ, các bác sĩ liền vội vàng quay lại phòng mổ. Nhan Duệ đứng tại chỗ thất thần, tựa như cả thế giới bắt đầu sụp đổ.

      Ninh Vi Nhàn đau tới mất tri giác, thấy bác sĩ y tá tất bật xung quanh mình, liền khẽ mấp máy môi. Nhan Duệ ngoài cửa số nhìn thấy , nhưng ngược lại muốn cho dù chỉ cái nhìn. y tá ghé tai lại gần miệng Ninh Vi Nhàn, nghe được mơ mơ hồ hồ giống như rằng muốn đứa con.

      thực tế tỷ lệ sống sót của đứa trẻ so với người mẹ nhiều hơn. Sản phụ bị băng huyết, hơn nữa lại gặp khó khăn trong việc đông máu, mơ hồ còn xuất tượng sốc phản vệ, nên cho dù dùng phương pháp nào cũng đều hiệu quả. Máu chảy ngừng, buộc ga-rô mạch máu ngăn máu đến tử cung cũng có hiệu quả, mà đứa bé vẫn còn ở trong bụng sản phụ, cũng thể cắt bỏ tử cung để bảo toàn tính mạng của , ngoại trừ cứu đứa bé ra, thể làm gì được nữa.

      Nhan Duệ đau như muốn vỡ tim nhìn chằm chằm vào vũng máu, cảm giác khả năng mình vẫn mơ, cơn ác mộng từ hôm qua cho đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại. muốn vào trong nhưng lại dám lớn tiếng đập cửa. sao, bọn họ vừa mới bảo đảm với , sao mà! Ninh Vi Nhàn chết, bởi vì cho phép chết! Nợ thiếu còn chưa trả được, sao có thể chết chứ?!

      cần đứa bé, cần đứa bé, chỉ cần Ninh Vi Nhàn!

      Nhan Tư Tư đứng bên nhìn thấy trai vốn bình thường phóng túng ngỗ ngược của mình mà bây giờ kiềm chế được khóc như con nít, bỗng ngồi thụp xuống, vùi mặt vào đầu gối khóc thút thít. Trong khi đó ba Nhan bắt đầu gọi điện thoại, vừa mới Ninh Vi Nhàn sắp sinh, còn chưa kịp thêm gì đầu kia ba Ninh lạnh nhạt mình có công việc nên thể tới được. Ba Nhan nhịn được nữa, hét lên: “Con ông chết! Nếu ông còn có tính người mau tới đây xem nó chút !”

      Mẹ Nhan gọi cho mẹ Ninh cũng tương tự, mẹ Ninh chưa đợi mẹ Nhan xong liền nhã nhặn từ chối, sinh con thôi mà, mỗi người đàn bà đều trải qua, cũng phải là chuyện gì lớn. Mẹ Nhan rốt cuộc hiểu tại sao thỉnh thoảng lúc lơ đãng Ninh Vi Nhàn lại lộ ra vẻ mặt đơn tịch mịch. Bà liền thu lại vẻ hòa ái dễ gần thường ngày, lạnh lùng : “ Bà muốn tới hay tùy, tôi đem tro cốt con bé gửi cho bà nửa.”

      xong, liền cùng lúc với ba Nhan cúp điện thoại, toàn tâm để ý tới tình hình trong phòng mổ.
      linhdiep17duyenktn1 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 74:
      Editor: Yankui

      Rốt cuộc Nhan Duệ cũng hiểu lý do tại sao trong lòng luôn thấp thỏm lo lắng mấy ngày nay. kinh ngạc, mắt dán vào cửa kính ngây dại nhìn Ninh Vi Nhàn. Hai mắt nhắm lại, từ chỗ nhìn vào chỉ thấy lồng ngực phập phồng lên xuống rất , tựa như cả người còn hồn phách.

      sớm tính toán, nhất định sớm tính toán như vậy! Kể từ cái lần khóc ấy, có dự tính muốn rồi! Bởi vì thể ly hôn, bởi vì phải giữ thể diện cho hai nhà Nhan Ninh cho nên họ thể ly hôn, mặt khác cũng cách nào tha thứ cho , vì vậy cách duy nhất chính là muốn quay về nữa. mất hết niềm tin vào , thể tin là hối cải, bởi vì lừa gạt cũng đâu phải chỉ có hai lần.

      Ninh vi nhàn sớm muốn sống. thể ly hôn, tìm được cơ hội tốt để giải thoát cho mình. Nhan Duệ nhớ tới lúc Ninh Vi Nhàn mỉm cười với “ Hôn nhân giống cha mẹ như vậy cũng có gì là tốt”, vẻ mặt lúc ấy thờ ơ nhạt nhẽo, giống như sớm biết việc sau này phát triển thành thế nào, cũng biết trước bản thân còn đường nào quay về nữa.

      Cuối cùng có thể rời , cái thế giới có tình này thiếu nợ rất nhiều. chỉ là giọt nước làm tràn ly, phá hủy . Nếu như Ninh Vi Nhàn chết rồi, đương nhiên, chính là hung thủ.

      Nhưng tại sao có thể chết đây?

      Sao có thể nhẫn tâm như vậy, đến đứa con cũng cần sao? Nhan Duệ Nhan Duệ mong rằng đây chỉ là suy đoán của bản thân, chỉ vì quá sợ mất mà suy nghĩ lung tung như vậy, nhưng trong miệng bác sĩ có ý chí muốn sống” làm thể tự lừa gạt chính mình.

      Chưa ai từng nhìn thấy bộ dạng bất lực tới điên cuồng như lúc này. Bởi từ xưa đến giờ lúc nào cũng phong lưu phóng khoáng, làm cái gì cũng chủ động thành thạo, từ đến lớn gặp phải khó khăn gì lớn, tự do tự tại suốt ba mươi năm nay, chưa từng nếm qua mùi vị thất bại là như thế nào. luôn tự cho rằng bản thân có gì là làm được, có đồ gì muốn mà lại có được, nhưng bây giờ Nhan Duệ biết, vĩnh viễn thể chữa lành vết thương trong lòng Ninh Vi Nhàn.

      Ba Nhan hung hăng tát cho Nhan Duệ bạt tai, giọng lạnh lẽo đầy tức giận: “Giờ mới hối hận, hỏi mày làm cái gì? Tao và mẹ mày với mày bao nhiêu lần rồi, có bao giờ mày chịu nghe ? Bây giờ mới hối hận có ích gì?!” Ông vẫn cho rằng với tính tình biết kiềm chế của con trai ông, nó nhảy dựng lên đánh lại ông, lại ngờ rằng Nhan Duệ từ từ trượt ngã xuống đất, ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên: “Ba … ba, con nên làm thế nào bây giờ? ấy muốn chết … ấy muốn chết …” lầm bầm xong, nước mắt ngừng rơi xuống. Chưa khi nào trong cuộc đời mình Nhan Duệ cảm thấy đau khổ như lúc này, sức lực cảm thấy yếu đuối như lúc này. Nếu như ông trời muốn lấy mạng người, phải làm gì mới có thể giữ lại linh hồn đầy vết thương của bây giờ?

      Từ sau khi Nhan Duệ được 3 tuổi tới giờ, ba Nhan cũng chưa từng nhìn thấy thời điểm biểu yếu ớt như vậy. Thoáng đau lòng, ông ngồi xổm xuống, xoa đầu Nhan Duệ giống như khi còn , khàn khàn : “ vào với nó .”

      Lời ông rất nhàng, giống như phải ông bảo Nhan Duệ vào gặp Ninh Vi Nhàn lần cuối. Nhan Duệ muốn, nhưng lại muốn ở bên vợ mình. Thay quần áo vô trùng rồi vào, ngoại trừ vũng máu tràn ra dưới bàn mổ của Ninh Vi Nhàn mắt nhìn thấy gì nữa.

      thể tin được, yếu đuối như vậy sao có thể chảy nhiều máu như thế? Cả bàn mổ bị nhuộm thành màu đỏ, khắp người bác sĩ bên cạnh cũng loang lổ vết máu đỏ, mà chỗ giữa hai chân máu tươi vẫn ngừng chảy ra. Nhan Duệ dám tiến lên, sợ mình vừa tiến đến, Ninh Vi Nhàn hoàn toàn biến mất. Lần đầu tiên cảm nhận được con người vô cùng bé, sinh mạng vô cùng mỏng manh. Vi Nhàn bình thường sợ đau như vậy, làm sao có thể chịu được tra tấn như thế này?

      Mỗi bước của rất chậm, giống như mỗi bước tiến lên lại có nhát dao đâm vào tim . Nhan Duệ tình nguyện dùng tính mạng của mình đổi lấy sống cho Ninh Vi Nhàn, cho dù tỷ lệ chỉ có phần trăm nữa. Ninh Vi Nhàn an tĩnh nằm đó, cố gắng đến sức cùng lực kiệt, đứa bé vẫn chưa thể ra đời, nhưng dù có chết cũng muốn con được sống.

      “Vi Nhàn …” Nhan Duệ quỳ sụp xuống bên cạnh , cầm bàn tay dính đầy máu của , cảm nhận được độ ấm của máu chảy ra từ cơ thể , ấm áp, nhưng lại mang theo nỗi đau đớn tuyệt vọng thấu xương.

      Ninh Vi Nhàn khôn còn hơi sức nhìn , kịch liệt thở hổn hển, cảm thấy từng đợt từng đợt máu ngừng chảy khỏi cơ thể. Cõi đời này ai , những người chỉ luôn làm tổn thương . học được nên ôm hy vọng xa vời nữa rồi. Cho dù cố gắng hết sức để mong có được hạnh phúc, nhưng tất cả chỉ là mơ ước hão huyền, chớp mắt liền tan thành bọt biển. mệt rồi, muốn được ngủ ngon, cho dù thể tỉnh lại cũng sao, mọi người đều phải chết, chết sớm chút sớm được giải thoát. Nếu con người có kiếp sau, hy vọng phải gặp lại Nhan Duệ, cũng phải gặp lại ba mẹ . Cõi đời này, muốn gặp lại ai, kiếp sau cho dù có làm heo làm chó cũng tốt hơn làm người, bởi ít nhất làm heo chó biết đau lòng.

      “Vi Nhàn, em thể chết như vậy, em hãy nghĩ đến con, con chúng ta cần em chăm sóc, em phải nuôi nó lớn … em thể để mình nuôi con, về sau con lớn lên biết giải thích với con thế nào về chuyện con có mẹ đây? Vi Nhàn … xin em, đừng chết, đừng chết, chúng ta mất đứa con , chúng ta thể để con trai chúng ta có mẹ, Vi Nhàn, Vi Nhàn.” ngừng gọi tên Vi Nhàn, nhưng Ninh Vi Nhàn đâu còn hơi sức để trả lời ?

      Thế giới này có tình , có thể sống được, con cũng có thể. Ít nhất biết con sau này có ông bà nội thương, tốt hơn luôn lẻ loi độc, có ba mẹ mà giống như có.

      mệt quá, mệt quá , ngay cả đầu ngón tay cũng động đậy được. Trong lúc mơ hồ Ninh Vi Nhàn giống như nghe thấy y tá vui mừng kêu lên, còn có tiếng khóc của con nít, dùng nốt chút hơi sức cuối cùng nhếch miệng lên cười, sau đó nhắm mắt lại, ngủ say.

      Nhan Duệ bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, em bé chào đời, nhưng cổ tử cung của Ninh Vi Nhàn bị tổn thương rất nghiệm trọng, mặc dù truyền thuốc hỗ trợ đông máu nhưng vẫn rất nguy hiểm, phải kịp thời tiến hành khâu vết thương. Trong phòng mổ đều là các bác sĩ ngoại khoa hàng đầu, nhưng ai dám đảm bảo rốt cuộc Ninh Vi Nhàn có thể sống sót hay . Nếu như bình thường, các bác sĩ chắn chắn chọn phương án cắt bỏ tử cung, lựa chọn hàng đầu chính là buộc ga-rô ngăn máu chảy, nhưng tình trạng của Ninh Vi Nhàn đáp ứng được như vậy, các bác sĩ cũng chỉ có thể bước tính bước.

      Vào lúc này, ai nhớ tới đứa bé vừa được sinh ra, mọi người chỉ tập trung muốn biết Ninh Vi Nhàn có gặp nguy hiểm hay . Nhan Duệ si ngốc đứng ở cửa, thậm chí dám nhìn vào bên trong vì sợ nhìn thấy mình điên mất. Tại sao? Tại sao lại là Ninh Vi Nhàn? Tại sao chịu báo ứng phải là hay bất kỳ ai khác mà lại là Ninh Vi Nhàn? Sao nỡ nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm với người khác, càng tàn nhẫn hơn với chính bản thân .

      Đúng lúc này ba mẹ Ninh trước sau chạy tới.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 75:
      Editor: Yankui

      “Thế nào rồi?” Ông Ninh giọng vẫn bình thản, khi thấy y tá bế đứa bé sơ sinh tay chân mày khẽ giãn ra: “Đứa bé bình an? Vậy là tốt rồi.”

      Đứa bé bình an, vậy là tốt rồi. Đứa bé bình an, vậy là tốt rồi. Nhan Duệ lặp lặp lại những lời này, rốt cuộc nhịn được nữa, mặc kệ ông có phải là bố vợ mình hay , tiến lên đấm vào thẳng vào mặt ông Ninh đấm, rồi cúi đầu, gầm thét, thanh khản đặc: “Đứa bé bình an, còn Ninh Vi Nhàn sao, ông có nghĩ đến ấy ? Có nghĩ ?!”

      Dù sao ông Ninh cũng là người lớn tuổi, làm sao chịu nổi cú đấm đó của Nhan Duệ. Ông lảo đảo lùi lại dựa người vào vách tường, lau khóe miệng rớm máu của mình, cười lạnh : “Mày dám cư xử với người lớn như thế à?”

      Người lớn … người lớn? nực cười. Nhan Duệ ngửa đầu cười lớn. Cuối cùng cũng hiểu, phải sống trong gia đình như thế làm sao Vi Nhàn điên được chứ?! Nếu trời sinh tính lạnh lùng thôi, đằng này lại là người tình cảm mềm yếu, trong khi thế giới này với lạnh bạc như thế, chẳng trách lại muốn rời ? Bản thân mặc dù chỉ biết chơi đùa, nhưng cha mẹ thương, em hòa thuận, gia đình hạnh phúc. “Bề … bề tốt, bề tốt đấy a ha ha ha.” chỉ vào phòng mổ vừa cười vừa : “Vi Nhàn chết, các người làm cha làm mẹ lại chỉ lo lắng đến an nguy của cháu ngoại, các người cho rằng chỉ cần đứa bé còn sống là hai nhà Nhan Ninh sau này vẫn có thể tiếp tục hợp tác hay sao? Đừng có mơ!” vừa khóc vừa cười, vẻ mặt cực kỳ quái dị.

      Mẹ Ninh gì, sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn chằm chằm phòng mổ. thế giới có thể có cha mẹ thương con mình sao? có sao? Bà biết đau đớn khác thường tự đáy lòng mình lúc này là cái gì, bởi nỗi đau này từ trước tới giờ bà chưa từng trải qua. nhàng lại gần cửa sổ vách kính nhìn vào phòng mổ, bà nhìn thấy con nằm bàn mổ, mắt nhắm lại, mặt có chút huyết sắc nào, bên dưới là mảng lớn vết máu loang ra khiến người ta hãi hùng.

      chưa từng ư?

      xinh dịu dàng, luôn ngoan ngoãn khéo léo, luôn ấm áp thân mật, Ninh Vi Nhàn luôn chuẩn bị trà cho bà uống, vắt khăn ấm cho bà lau mặt mỗi khi bà dự tiệc về.

      , chưa từng ư?

      Chưa từng thương đứa con bà mang thai chín tháng, đau đẻ suốt gần mười canh giờ mới sinh được ư?

      Nhiều năm như vậy … bà chưa từng ư?

      Ông Ninh nhìn khuôn mặt trắng bệch khác thường của vợ, chân mày khẽ cau lại. Bọn họ kết hôn mấy chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy mặt bà lộ ra vẻ hoang mang mờ mịt như vậy. Giống như bà đứng ở ngã tư đường, biết bản thân phải rẽ theo hướng nào mới đúng. Ông tới, nương theo ánh mắt bà nhìn vào trong phòng mổ. Đàn ông thường biết nổi khổ của phụ nữ khi sinh nở, cho nên khi họ trưởng thành trước liền biết thông cảm với mẹ, sau lại biết thương nhường nhịn vợ mình. Ông Ninh có chút choáng váng, ông biết mình bị sao, tại sao khi nghe tin đứa con máu mủ của mình sắp chết ông lại cảm thấy đau lòng như vậy.

      Từ Vi Nhàn rất ngoan, cho tới tận bây giờ bao giờ bướng bỉnh, luôn chải tóc kiểu công chúa, mặc váy đáng , và khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào. Ông Ninh nhớ tới lúc lần đầu tiên chập chững biết , có lần ông về nhà sớm, ngồi trong lòng bảo mẫu ăn bột liền nhao ra về phía ông, nghiêng ngả như người say, lạch bạch như con vịt , tới trước chân ông, ôm lấy bắp chân ông rồi ngọt ngào gọi tiếng ba, mắt mở to long lanh biểu cảm giống như muốn được ông bế. ràng ông chưa từng bế , chưa từng thân mật với , thế nhưng vẫn luôn gần gũi ông. Ông Ninh tựa hồ nhớ rất hình ảnh lúc đó, cặp mặt to, khuôn mặt như quả táo, cả người lúc nào cũng giống như viên kẹo ngọt ngào thơm tho.

      Nhưng ông chìa tay mà chỉ nhàng đẩy ra rồi quay người lên lầu.

      Mấy lần gặp mặt sau đó, vẫn đáng như cũ chìa tay muốn được ông bế, nhưng ông chưa bao giờ cúi xuống, về sau dần dần cũng lại gần ông nữa, nhưng vẫn chuẩn bị trà giải rượu, và nhận lấy áo khoác của ông treo lên mỗi khi ông về.

      là con ngoan, nhưng ông lại phải là người cha tốt.

      Ông chưa từng sao? chưa từng , chưa từng cốt nhục của mình sao?

      Nhan Duệ định để ý tới phản ứng của ông bà Ninh, chỉ lẳng lặng đứng dựa vào tường, cảm giác giống như mình chết nửa. Đứa bé được y tá mang tắm rửa, nhưng đèn trong phòng mổ trước sau vẫn chưa được tắt .

      biết mình đứng đó bao lâu, cũng để ý sắc mặt ngày càng nhợt nhạt của ông bà Ninh, đến lúc sắp hoàn toàn mất bọn họ mới tỉnh ngộ, a, hóa ra ông (bà) lại đến như vậy!

      Nhưng có tác dụng gì nữa đâu? là có thể đem người chết sống lại hay sao?

      ai biết thời gian trôi qua bao lâu, bọn họ đều ăn uống, quên hết tất cả, vào lúc Ninh Vi Nhàn sắp chết này, ngay cả lợi ích sản nghiệp của bọn họ tựa như cũng còn quan trọng nữa, nhưng đến bây giờ mới hối hận còn có tác dụng ?

      Thân làm cha, ông Ninh làm tròn trách nhiệm của người cha.

      Thân làm mẹ, bà Ninh chưa bao giờ nỗ lực làm người mẹ tốt.

      Thân làm chồng, Nhan Duệ chỉ mang lại cho Ninh Vi Nhàn toàn những tổn thương.

      Ninh Vi Nhàn bị kẹp ở giữa họ, thế nào cũng được, bọn họ giống nhau, đều chỉ biết thương tổn . Mà có cách nào chống cự, giống như con nhím, lúc muốn gần gũi con khác chỉ có thể ngẩng đầu mở ngực, để lộ ra phần yếu đuối nhất của mình, rồi hết lần này đến lần khác lại nhận về những mũi kim đâm vô tình của đối phương. Loại tổn thương đó, bọn họ làm sao hiểu được đây?

      Nhan Duệ cúi đầu nỉ non: “ Vi Nhàn, Vi Nhàn, em nỡ bỏ con chúng ta sao, Vi Nhàn?”

      “Em đừng chết, em mau tỉnh lại, cũng được, bao giờ nữa cũng được, chỉ cần em chết, cái gì cũng đồng ý với em.”

      Ninh Vi Nhàn là ngốc, vô cùng ngốc.

      Nhan Duệ cúi đầu cười, nhưng cho dù ngốc nữa, vẫn .

      Trong cuộc đời này phải mỗi lần phạm sai lầm con người đều nhận được tha thứ, trong lúc chưa được tha thứ, người đó nhất định cố gắng cầu xin tha thứ, cố gắng nhiều hơn nữa, để người kia cảm nhận được chân thành của mình, để người kia có thể tin tưởng bản thân thay đổi.

      Vi Nhàn, xin em, cho thêm cơ hội.

      Đèn trong phòng mổ vụt tắt, tất cả mọi người khẩn trương đứng lên, các bác sĩ lần lượt ra, tháo khẩu trang xuống, thần sắc mệt mỏi. Họ ở trong phòng mổ liên tục suốt hai mươi giờ, cuối cùng cũng kết thúc. Tuy đây phải là lần đầu tiên họ làm cuộc đại phẫu thuật như vậy nhưng phải lần nào bệnh nhân cũng là người có thế lực lớn như thế, họ hiểu ca mổ này nhất định phải thành công, thể thành công cũng phải thành công! Nếu bệnh nhân chết, tương lai của bọn họ cũng xong rồi. Cho dù lỗi phải do họ nữa, nhưng ai dám cứu sống bằng được bệnh nhân này đây?

      “Máu ngừng chảy, nhưng chúng tôi dám chắc ấy rốt cuộc có thể tỉnh lại hay , trước mắt cần theo dõi thêm vài ngày mới có thể kết luận được.” Bác sĩ chủ trị vừa nhìn sắc mặt của viện trưởng vừa cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ .

      Nhan Duệ thèm nghe họ , vội vàng tới bên giường bệnh Ninh Vi Nhàn rồi theo chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt. Những chuyện khác có ba mẹ thay giải quyết – từ đến lớn vẫn luôn là như vậy.

      Cho nên, luôn hạnh phúc hơn Ninh Vi Nhàn, được hưởng thụ rất nhiều thứ, nhưng lại luôn dành cho những nổi đau mà chính bản thân cũng chưa từng trải qua.
      linhdiep17duyenktn1 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 76:

      Edit: meoluoihamngu

      Tất cả mọi người đều hi vọng Ninh Vi Nhàn có thể tỉnh lại, nhưng tỉnh lại. Từ khi thoát khỏi nguy hiểm sau khi sinh chưa từng mở mắt. Bác sĩ vì khi sinh mất máu quá nhiều nên có ít người thành người sống thực vật, nhưng hai nhà Nhan Ninh lại tin tưởng này, bọn họ cho rằng cái này là thể. thế giới có nhiều phụ nữ có thai như vậy, làm sao có thể xảy ra người Ninh Vi Nhàn chứ?

      sống đau khổ nhiều, khi ngủ say cũng như vậy. người có rất nhiều ống dưỡng khí xung quanh, ba tháng sau mới lấy xuống, thể ăn cơm, toàn bộ dựa vào nước muối sống qua ngày. khó để tưởng tượng trong thời gian ngắn người cười im lặng nằm giường, nhắm mắt lại, có bất kì phản ứng, mặc kệ ai gọi như thế nào. Linh hồn của giống như đến thế giới khác, chỉ để lại thân thể ở thế giới này. Lúc đầu hai nhà còn phong tỏa tin tức, nhưng thời gian trôi qua, thể lừa gạt được nữa, vì vậy bên ngoài nổi lên sóng to gió lớn, các tờ báo tạp trí đều có tin, nhưng hai nhà Nhan Ninh tiến hành làm giảm tin tức, theo thời gian, chuyện này cũng dần chìm xuống. Ánh mắt người dân dễ dàng chú ý sang những chuyện khác.

      Nhan Duệ đồng ý mời hộ lý, am hiểu cách chăm sóc , nhưng nguyện ý học, tự mình chăm sóc tốt, bên ngoài lại mở ra đánh cược, đánh cược chống đỡ được bao lâu, nhưng cuối cùng có ai thắng, bởi vì có hộ lý, ai tin Nhan Duệ có thể chăm sóc Ninh Vi Nhàn quá năm.

      Mặc kệ là qua bao nhiêu năm, Nhan Duệ chưa từng có câu oán trách, trở nên trầm tĩnh, mắt hoa đào còn phong lưu như mấy năm trước nữa, mọi người nhìn ánh mắt cảm thấy kinh ngạc, người đàn ông này chỉ mới bốn mươi tuổi, nhưng đau thương trong mắt vượt qua tuổi của . Tình và gia đình, là phương thức để người đàn ông lớn nhanh nhất.

      Có rất ít người có thể nhìn thấy nụ cười hăng hái của thời trẻ, giống như toàn bộ thế giới đều nắm trong lòng bàn tay. Nhan Duệ bắt đầu trở nên ăn thận trọng, bây giờ nhiều người nhìn thấy cảm thấy, ô, Nhan Duệ và Nhan lão dáng dấp lại giống nhau như vậy!

      Cuộc sống của Nhan Duệ chỉ còn lại ba việc, chăm sóc Ninh Vi Nhàn, công việc, chăm sóc con của bọn họ. cảm thấy như vậy có gì tốt, cuộc sống bận rộn làm cho quên trước kia mình phóng đãng như thế nào, có lúc ngay cả chính cũng hiểu tại sao trước đây lại thích cuộc sống thối nát như vậy, ở chung với đám nhị thế tử, chuyện phiếm với phụ nữ đua xe đánh bạc, ngoài việc này ra chuyện gì cũng làm được. Bây giờ tốt hơn nhiều, có cha mẹ có em có con có vợ, nếu như vợ có thể tỉnh lại, bằng lòng dùng tính mạng của mình để đổi.

      biết thế giới xoay quanh , cũng biết sai lầm của mình vĩnh viễn thể nhận được tha thứ, nhưng bằng lòng vì mục đích này mà cố gắng. hết lòng chăm sóc , mười năm qua , Ninh Vi Nhàn gầy chút nào. chăm sóc rất tốt, dạy dỗ con rất tốt, chỉ đối với bản thân mình tốt. Mười năm trôi qua, tóc mai của mơ hồ có vài sợi bạc, mặc dù thoáng nhìn vẫn trẻ tuổi tuấn tú như thế, giảm sức hút chút nào.

      Bọn họ kết hôn được mười lăm năm, nhưng có tỉnh lại. Nhan Duệ học được nên mong đợi nữa, càng chờ đợi, càng thất vọng, có thể bên cạnh Ninh Vi Nhàn là cảm thấy thỏa mãn rồi. Có lúc Nhan Duệ ngủ được thức trắng đêm, lại uống rượu, uống đến say, sau đó nhớ đến Ninh Vi Nhàn thích cả người toàn mùi rượu, lại đến phòng tắm tắm rửa sạch , rón rén quay về phòng ngủ, nhìn Ninh Vi Nhàn, chuyện với , sau đó ngủ bên cạnh . Nhan Duệ thích bệnh viện, nơi đấy cho cảm giác kìm nén và đau khổ, giống như mặt mỗi người đều mang vẻ đồng tình và thương hại, bọn họ đều với Ninh Vi Nhàn tỉnh lại nữa.

      Lớn tuổi, Nhan Duệ mới phát kiềm chế dục vọng quá khó khăn. Có lúc kìm nén đến sắp hỏng, cũng muốn ra ngoài tìm phụ nữ --- dù cho có vô số phụ nữ muốn lên giường của . thà tắm nước lạnh, dùng tay di chuyển gọi tên Ninh Vi Nhàn để phóng thích chính mình còn hơn.

      đặt tên cho con là Nhan Ninh, biết Vi Nhàn có thích . Nhan Duệ thường chuyện với Nhan Ninh, nếu như sau này mẹ con thích cái tên này, đổi tên cho nó.

      Lúc này Nhan Ninh đau buồn nhìn , cậu còn bé nhưng rất hiểu chuyện, hỏi, baba, mẹ có thể tỉnh lại sao?

      Nhan Duệ biết trả lời cho cậu như thế nào, kiên định , , nhất định tỉnh.

      chỉ có thể tự lừa gạt chính mình, để mình tin tưởng còn có thể tỉnh lại, như vậy mới quá đau khổ.

      Ninh Vi Nhàn hôn mê mười năm, đều là Nhan Duệ mình ôm lấy mọi việc ăn, mặc, ở, lại. Vợ chồng nhà họ Ninh áy náy với Ninh Vi Nhàn toàn bộ chuyển lên người Nhan Ninh, bọn họ cố hết sức đế cưng chiều thương nó, giống như muốn mang những thứ mắc nợ Ninh Vi Nhàn trả cho Nhan Ninh. Nhưng Nhan Ninh có cách nào gần gũi quá với ông bà ngoại, cho dù mẹ nhìn nó, cười với nó, sờ đầu nó khen nó học giỏi, nhưng nó vẫn thích mẹ, cũng biết trước kia ông bà ngoại đối với mẹ nó tốt. thế giới này có đứa bé nào mẹ mình, Nhan Ninh thậm chí vì hi vọng mong manh cố gắng học giỏi, mỗi học kỳ đều mang về vài tờ giấy khen thưởng và cúp.

      Đều để trong phòng Vi Nhàn, hi vọng khi mẹ tỉnh lại nhìn thấy, mình thể để cho mẹ thất vọng.

      Có lúc Nhan Duệ lo lắng, tính tình con trai quá lạnh lùng, giống cũng giống Vi Nhàn, hơn nữa mặt nó giống như tê liệt, ngày cũng thấy nó cười được mấy lần.

      Thân thể Ninh Vi Nhàn yếu ớt, phòng ngủ cấm người khác vào, ngay cả Nhan Ninh muốn vào cũng phải tắm rửa thay quần áo, tránh mang vi khuẩn vào. Mạng Ninh Vi Nhàn giống như treo dây, chút kích thích có thể lấy mạng . Ai cũng dám mạo hiểm. Trong mười năm cha mẹ hai bên đều đến thăm , nhất là vợ chồng nhà họ Ninh, xấu hổ với con nên càng muốn đến, cuối cùng mới nhận ra được con rể và cháu ngoại hoan nghênh mình, mới đổi ngày đến lần, mười năm gió mặc gió, mưa mặc mưa. Lúc bọn họ hiểu được tình thương con của cha mẹ, con như ngọn đèn tàn trong gió, bao giờ… bọn họ có cơ hội bù đắp nữa.

      Hai nhà càng cố gắng tìm bác sĩ chữa cho Ninh Vi Nhàn, nhưng bác sĩ nào có thể nắm chắc. Cuối cùng Nhan Duệ buông tha, muốn Ninh Vi Nhàn chịu khổ nữa, nếu như chữa khỏi cho cái giá phải trả là nhiều lần thí nghiệm và giải phẫu, như vậy thà để vĩnh viễn ngủ say. Nhan Ninh cũng đồng ý với , cho dù cả đời mẹ thể với mình câu.

      Hiểu sống đau khổ, biết thể quay về, nhưng bọn họ chịu làm sao được chứ? Cứ như vậy có gì tốt, vẫn còn ở trong mắt bọn họ, mỗi ngày bọn họ có thể nhìn thấy , cũng đủ rồi.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :