1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 69:

      Edit: meoluoihamngu

      Nhan Duệ dối, được là làm được. Sau khi về đến nhà, chuyện thứ nhất làm chính là mang đồ đạc của mình chuyển ra ngoài phòng khách, chút dấu vết cũng lưu lại, giống như chưa từng ở đây. Ninh Vi Nhàn chỉ nhìn, cái gì cũng .

      Quan hệ bọn họ trong nháy mắt xấu , có tình cảm có ràng buộc có trao đổi, thậm chí gặp mặt. Nhan Duệ bao giờ… chủ động xuất trước mặt Ninh Vi Nhàn nữa, phải muốn gặp , phải là muốn đến gần , gặp bởi vì hiểu được bây giờ mình nên gặp . Đối với Ninh Vi Nhàn mà , giống như quả bom hẹn giờ, nguy hiểm, biết lúc nào nó nổ, nhưng thể cách quá xa. Chuyện duy nhất Nhan Duệ có thể làm, chính là đến gần Ninh Vi Nhàn --- ít nhất trước khi sinh đến gần.

      mang cho phải là hạnh phúc phải là tình , mà là đau khổ và hành hạ.

      Nhưng mỗi buổi tối, đợi cho Ninh Vi Nhàn ngủ thiếp , lén lút chui vào phòng nhìn , lặng lẽ xoa bóp hai chân bị phù của , sau đó mượn bóng tối an ủi trái tim chính mình.

      là buồn cười, đùa giỡn rất nhiều phụ nữ, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh thế này.

      Ninh Vi Nhàn bụng càng ngày càng lớn, nhìn thấy Nhan Duệ chuyện tốt, ít nhất chứng u uất của tốt hơn nhiều, ngày càng ăn được nhiều hơn, buổi tối ngủ cũng đau khổ như vậy nữa.

      Quả nhiên đạo hạnh của còn chưa đủ, so với mẹ mình, còn kém xa.

      Mấy ngày nay Nhan Duệ bắt đầu sớm về trễ, Ninh Vi Nhàn vốn biết, người làm chuyện với nhau bị nghe thấy được, mấy người này ăn no rảnh rỗi, lại dám đánh cược ở trong nhà, đánh cược Nhan Duệ có phải ra ngoài tìm phụ nữ hay .

      Chuyện giữa và Nhan Duệ, lúc nào đến phiên người ngoài xen vào chứ? Cho nên mặc kệ người làm cầu xin tha thứ như thế nào bảo đảm tái phạm nữa, Ninh Vi Nhàn cũng mềm lòng, trực tiếp xa thải, cũng bắt buộc quản gia mang những người giúp việc còn lại giáo huấn tốt, nếu như để nghe được họ về chuyện này nữa, quản gia có thể bị đuổi .

      Người làm phải ra dáng người làm, nếu như cả chuyện của chủ nhân cũng dám đem ra thảo luận, những người làm kia muốn làm cái gì chứ? Nhan Duệ làm cái gì… Đây phải là chuyện của , nên cần biết.

      sớm học được nên xem trọng mình như vậy.

      Nhưng Ninh Vi Nhàn cảm thấy kì lạ vì: Báo chí lại đăng những tin tức trăng hoa của Nhan Duệ. Điểm này rất kì lạ thể lý giải được, nhưng lại đồng thời thở phào nhõm. Dù sao bây giờ cũng mang thai, nếu như những chuyện này bị bêu xấu cũng phải là chuyện tốt lành gì. Nhan Duệ nên an phận chút, tất cả mọi người đều nghe ngóng.

      Hai người ở cùng dưới mái hiên, nhưng Nhan Duệ cố gắng tránh tất cả thời gian hoạt động của Ninh Vi Nhàn. Chỉ cần xuất , xuất . Giống như nhiều lần trước đây, quấy rầy cuộc sống của Ninh Vi Nhàn, chỉ dặn dò quản gia coi chừng , mà mình gần ba mươi tuổi lần đầu tiên mới đến công ty làm.

      Ngày thứ nhất làm, các nhân viên đều nhìn giống như động vật quý hiếm, giống như xuất ở công ty là chuyện khó tin đến mức nào. Nhan Duệ cảm thấy giống tổng giám đốc, mà giống Godzilla hơn.

      Đa số mọi người đều kinh ngạc, nhân viên nữ cố ăn mặc xinh đẹp. Người nào mà biết chuyện Nhan Duệ trăng hoa, thích mỹ nữ, các dáng dấp kém, nếu như có thể được coi trọng, được làm chánh cung nương nương, có thể lấy được ít tiền, có thể cùng người đàn ông đẹp trai ân ái, đó cũng là may mắn của các . Vì vậy công ty nhà họ Nhan nổi lên trận phong ba, khắp nơi đều có thể thấy được nhân viên nữ trang điểm xinh đẹp, dáng người ai cũng lả lướt, người nào người nấy gương mặt trang điểm, quần áo đắt tiền, dùng nước hoa xa xỉ.

      Tất cả mọi người tin lời Nhan Duệ.

      phải trước kia cũng từng “quay đầu” rồi sao? Nhưng cuối cùng là sao chứ? phải là bị thư kí quyến rũ sao?

      Người nào nhiều thủ đoạn, người nào tâm cơ sâu, ai có thể mang Nhan Duệ thu vào trong tay.

      Nếu như bị bỏ rơi, cũng có thể đứng trước mặt người ngoài đắc ý phen, giống như Nhan Duệ là mỹ nam như vậy, người phụ nữ cả đời có thể gặp được mấy lần, gặp được có thể được coi trọng có mấy ai chứ?

      Nhan Duệ biết mọi người trong công ty suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy mỗi ngày làm đều có những ánh mắt chăm chú nhìn , làm cho cảm thấy mình giống như miếng thịt trong bầy sói đói. Những ánh mắt của những người phụ nữ kia nhìn rất quen thuộc, dù các có giả bộ dịu dàng nữa. Nhưng ánh mắt biết dối, trong suốt và vẩn đục cũng thể ra tâm tư của các . Nếu như phải cuộc sống bận rộn chiếm phần lớn thời gian của , thể cảm nhận được cuộc sống trước kia của mình tùy tiện đến mức nào, ngay cả chút ý nghĩa cũng có.

      Ký xong phần văn kiện cuối cùng trong tay, nhắm mắt lại, bàn là tấm ảnh thừa dịp Ninh Vi Nhàn chú ý chụp. Khi đó ngồi trong nhà kính trồng hoa, trốn ở bên ngoài, lén lén lút lút chụp ảnh, rửa ra hai tấm, tấm đặt trong ví, tấm để bàn làm việc. Bức ảnh Ninh Vi Nhàn ở giữa vẻ mặt màng danh lợi, ánh mắt xinh đẹp, khóe miệng thoáng chút tươi cười. ở bên quấy rầy, vui vẻ hơn rất nhiều, ngay cả sắc mặt cũng tốt hơn, còn tái nhợt như trước, có tức giận.

      Những điều dành cho Ninh Vi Nhàn, đến bây giờ đều phải là những điều tốt đẹp, cho dù là dịu dàng như nước. mang ép đến vách đá, để cho lơ lửng rơi xuống, sau đó giả mù sa mưa cứu , nhưng ra tước mong muốn sinh tồn của nhiều hơn mà thôi. Nhớ đến lời quản gia mấy ngày nay ăn nhiều hơn, nôn nghén cũng giống như trước nữa, trong lòng Nhan Duệ mới yên tâm chút.

      Đợi thêm ba tháng nữa, ba tháng. Đợi đến khi đứa bé sinh ra.

      nhất định dùng cả đời còn lại của mình để đền bù cho . Cho dù sau này Ninh Vi Nhàn cần , ở bên ngoài tìm đàn ông, Ninh Vi Nhàn và ly hôn. muốn cái gì, liền cho cái đó, bất kể là tốt hay xấu. Cho thêm ba tháng, chỉ cần ba tháng. Đợi đến khi đứa bé ra đời, nhất định đền bù toàn bộ.

      nhớ lại, tiếng gõ cửa truyền đến. Nhan Duệ ngẩng đầu lên, có tình cảm, chỉ thoáng nhìn qua, đôi mắt hoa đào cũng làm cho người ta ngừng thở, bị điện giật nên lời.

      Người đến là người phụ nữ xinh đẹp mị hoặc, nhưng dưới con mắt của Nhan Duệ, ta đánh giá quá cao chính mình, đánh giá thấp Nhan Duệ. Người đàn ông này quá mê người! Cho dù chỉ nhìn ta cái, có bất kì ý tứ gì, ta cũng có thể cảm thấy quyến rũ ! Đôi mắt xinh đẹp hút hồn, đôi môi mỏng có thói quen xấu cười xấu xa, nếu như có thể cùng người đàn ông này ân ái… Muốn ta giảm thọ mười năm ta cũng bằng lòng!
      linhdiep17duyenktn1 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 70:

      Edit: meoluoihamngu

      Bỏ bút trong tay xuống, Nhan Duệ nhìn người phụ nữ đứng ở cửa ngơ ngác nhìn mình, chân mày xinh đẹp nhíu lại: “Có chuyện gì?”

      “Tổng giám đốc…” Người phụ nữ từ từ vào, cầm tay tài liệu giả, ta đến trước bàn, cúi người xuống nhìn Nhan Duệ, giọng mềm mại đáng : “ tan việc rồi, sao chưa về nhà thế?”

      Nhìn rãnh sâu giữa bầu ngực, có thể nhìn thấy núm vú như như kia, nâng mắt lên nhìn, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên : “Môi của có cái gì kia.”

      Người phụ nữ kêu lên tiếng: “Cái gì?” Vôi vàng che miệng xoay người lại, trước khi đến đây trang điểm rồi mà! ta sờ gương mặt mình có gì mới biết mình bị lừa. Lập tức quay đầu lại : “Ghét, tổng giám đốc thích đùa, , muốn đền bù cho em như thế nào đây?”

      Đền bù… Nhan Duệ trầm tư suy nghĩ. Là chưa thể sao, còn thể phóng đãng sao? Người phụ nữ này tự tin rằng mắc câu sao?

      Khó trách Vi Nhàn tin mình, bây giờ cũng muốn khinh bỉ chính mình.

      Người phụ nữ thấy Nhan Duệ rơi vào suy tư , cho rằng bị mình làm cho xúc động, cúi người xuống, cả đồi núi to lớn đập vào mắt , Nhàn Duệ nhìn chút, nhưng có bất kì phản ứng nào, chỉ hỏi: “Nâng ngực mất bao nhiêu tiền?”

      “Mười vạn…” đúng, tại sao lại trả lời chứ? Mặt người phụ nữ cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tổng giám đốc thích đùa , thiệt là… Dọa người ta giật mình.”

      Nhan Duệ đứng dậy, môi mỏng khẽ cười giễu cợt: “Tôi đối với silicon có hứng thú.” thích Vi Nhàn lớn vừa phải hơn. Chính là như vậy, gầy nhưng ngực lại lớn, điều này có khoa học ? Lấy âu phục mặc vào, đem mỗi cái nút áo tỉ mỉ cài, di chuyển bước chân ra ngoài.

      Người phụ nữ thấy trả lời, có chút hốt hoảng, thế nào, tại sao lại như vậy chứ? Theo lý thuyết khi nhìn thấy ngực mình có hứng thú chứ, tại sao lại nhúc nhích! Nhìn Nhan Duệ sắp ra khỏi phòng làm việc, cắn răng, đuổi theo: “Tổng giám đốc!” Hai tay ôm chặt, mặt dán vào lưng , trong lòng say mê người đàn ông tuấn tú này, là cao lớn, rất tuấn! ta rất thích rất thích , cần danh phận, chỉ cần tình đêm thôi! “Em thích , rất thích chấp nhận em có được ? Em đảm bảo tranh đoạt với Nhan phu nhân, em biết điều làm tình nhân của , làm chuyện khiến mất hứng.” ta thề son sắt đảm bảo, trong nháy mắt, nước mắt rơi xuống.

      Diễn sâu . Nhan Duệ chỉ cảm thấy buồn cười, tránh người phụ nữ, thấy ta cả người trần truồng chỉ mặc đồ lót mỏng, rất buồn cười: “Tôi kết hôn.”

      “Em biết.” Người phụ nữ vội vàng . “Em cần danh phận, chỉ muốn ở cùng mà thôi.”

      Chân thực đến mức làm người khác phải cười châm biếm, ta quan tâm danh phận sao? buồn cười quá! ta quan tâm, nhưng để tâm, muốn để Vi Nhàn đau lòng nữa sao? Vi Nhàn nản lòng với mình, muốn đâm cho đao nữa sao?

      Người phụ nữ này có chứng vọng tưởng sao?

      “Tôi lại lần nữa, cút ngay.” đẩy cánh tay người phụ nữ ra, vẻ mặt chán ghét và ghét bỏ. “Bây giờ đến phòng nhân nhận lương, sau đó cút ra khỏi công ty.”

      Người phụ nữ kinh ngạc, nước mắt lập tức rơi xuống, thoạt nhìn rất đáng thương. Đáng tiếc trong mắt Nhan Duệ chỉ cảm thấy ta rất dối trá, kéo cửa phòng làm việc ra, lạnh lùng : “Tôi lặp lại lần nữa, cút.”

      Người phụ nữ lăn lộn trong xã hội nhiều năm, phải là người ngu ngốc, nhặt quần áo đất mặc qua loa rồi chạy vội ra ngoài. Yên lặng nhìn phòng làm việc, Nhan Duệ chỉ cảm thấy ghê tởm, giống như trong phòng này tràn ngập mùi hôi thối.

      Đây là cảm giác trước đây chưa có. Trước đây phải là có phụ nữ ôm ấp thương, bất kể là người phụ nữ như thế nào, dáng dấp xấu xí như Vô Diệm, cũng có ác ý hoặc cảm thấy ghê tởm, chỉ cảm thấy mình có sức hấp dẫn. Nhưng bây giờ… Mặc kệ là người phụ nữ xinh đẹp như thế nào, cũng cảm thấy phiền.

      Bước chân có chút nhanh, Nhan Duệ phát thể chờ đợi được muốn quay về nhà. để ý đến đám nhân viên công ty nhìn mình chỉ chỉ chỏ chỏ, muốn về nhà, muốn gặp Ninh Vi Nhàn!

      đường qua tiệm bán hoa, Nhan Duệ muốn vào mua bó hoa, sau đó nghĩ lại, Ninh Vi Nhàn mang thai, nghe phấn hoa tốt, chỉ có thể lái xe rời . Bây giờ mới có sáu giờ, chính là lúc Vi Nhàn xem phim truyền hình, trở về, sợ quấy rầy .

      Suy nghĩ lát, vòng đến nhà lớn, vừa mới xuống xe nhìn thấy Chocolate điên cuồng chạy đến. Ôm Chocolate vào trong ngực, cười : “Ha ha, ngươi lại mập lên rồi.”

      Chocolate gâu gâu kêu mấy tiếng.

      Ôm con chó cho nó tắm, thổi khô bộ lông của nó, sau đó cho nó ăn chút gì, Nhan Duệ cảm thấy nhàm chán nằm ghế salon xem tivi. Vợ chồng nhà họ Nhan dự tiệc, Nhan Tư Tư lại có ở nhà, người trong phòng lớn như vậy, đơn. Lúc này, Nhan Duệ lại nhớ đến Ninh Vi Nhàn.

      Ninh Vi Nhàn vuốt bụng xem tivi, đột nhiên hắt xì hơi, sờ sờ mũi, nghĩ rằng mình bị cảm cúm.

      Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi, Nhan Duệ vỗ vỗ đầu Chocolate, nó ngoan ngoãn nhảy từ gối xuống, đáng thương nhìn , kêu gâu gâu. Trong lòng Nhan Duệ chịu nổi, sờ sờ đầu Chocolate dịu dàng : “Đợi đến khi tiểu chủ nhân của ngươi ra đời, ta với nữ chủ nhân của người mang ngươi về nhà có được ? Cả người ngươi đầy lông, đối với thân thể của ấy tốt.”

      Chocolate giống như nghe hiểu , gâu gâu hai tiếng, nằm úp sấp xuống.

      Nhan Duệ cảm thấy đau xót, lại vỗ vỗ đầu Chocolate, xoay người lấy áo khoác ghế mặc vào, ra ngoài.

      Khi về đến nhà Ninh Vi Nhàn sớm ngủ, Nhan Duệ rón rén trở lại phòng mình, khi nhìn thấy phía sau áo khoác có dấu son môi, chán ghét nhíu mày cái, cầm quần áo nhét vào trong thùng rác. Cuộc sống mấy ngày qua của vẫn như vậy, mỗi ngày sáng chín chiều năm, sau khi tan việc quay về nhà lớn nhìn Chocolate lát, đợi Ninh Vi Nhàn ngủ mới về nhà, tắm cái rồi xem văn kiện, khoảng mười hai giờ chân Ninh Vi Nhàn đau, liền lén lén lút lút xoa bóp cho . Mỗi ngày chỉ ngủ bảy tiếng, khác xa với cuộc sống phóng đãng trước kia của , nhưng Nhan Duệ cảm thấy khổ cực chút nào, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc.
      linhdiep17duyenktn1 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 71:
      Editor: Yankui

      Mấy ngày nay Nhan Tư Tư biết từ đâu trở về, việc đầu tiên liền tìm đến Ninh Vi Nhàn. Ninh Vi Nhàn bị cách trang điểm của làm cho sợ hết hồn, nhăn mặt hỏi: “Tư Tư, sao em lại biến thành thế này?” So với lần đầu tiên gặp mặt, quả chỉ có kỳ quặc hơn chứ hề kém. Nếu như phải là nhận ra giọng , còn cho rằng nha đầu trước mặt tới từ Châu Phi, toàn thân dưới đều đen sì sì, chỉ còn lại có ánh mắt cùng hai hàm răng trắng.

      Nhan Tư Tư để ý chỉ phất phất tay: “ Chị dâu, cho chị biết, em phát người càng đen càng phù hợp với vẽ tranh cơ thể … Chị biết , mấy tháng vừa rồi là khoảng thời gian vô cùng tuyệt vời đối với em!”

      Ninh Vi Nhàn nhíu mày: “Em chơi ở đâu vậy?”

      phải chơi!” trợn to hai mắt giống như bị sỉ nhục cách sâu sắc, “Maldives, Maldives chị biết ? Thắng cảnh du lịch nổi tiếng thế giới ấy! Ở đó có rất nhiều, rất nhiều người thích nghệ thuật vẽ tranh cơ thể, chị dâu ơi chị dâu, em cảm thấy ở đó tài năng của em rất có cơ hội phát triển, chị xem em tới đó định cư được ?” Nghĩ đến cơ thể nóng bỏng có lồi có lõm của các đẹp cùng vẻ rắn rỏi góc cạnh đầy gợi cảm các chàng trai, Nhan Tư Tư hít sâu hơi, thèm tới muốn chảy máu mũi.

      “…..” Ninh Vi Nhàn quen với những ý tưởng mới đầy táo bạo của em chồng, “ Có thể được, chỉ có điều việc em muốn qua đó định cư khả năng dễ dàng như vậy, trước khi em chịu lấy chồng, chị e rằng ba mẹ đồng ý cho em dọn ra ngoài đâu.”

      Nghe vậy, Nhan Tư Tư buồn bực, bả vai cũng xụ xuống. Mấy tháng nay phơi nắng làm cho bản thân đen như cục than. Maldives là nơi lý tưởng cho công việc của , biết bao người tình nguyện vẽ hoa văn màu thay thế cho đồ bơi truyền thống! Thuốc màu dùng vẽ cơ thể, những thấm nước mà khi bơi dưới biển còn rất đẹp nữa ~~ “Chị dâu, chờ chị sinh cháu xong, em dẫn chị chơi nhé? Chị nhất định thích chỗ đó!” vừa vừa chảy nước miếng, giống như lại sống lại mấy tháng tuyệt vời vừa qua. Nhan Tư Tư cảm thấy mấy tháng này của còn tuyệt vời hơn so với cả quãng đời trải qua trước đây. Maldives là thiên đường của !

      Trợn mắt lên, cố gắng hết sức thuyết phục Ninh Vi Nhàn. Đáng tiếc Ninh Vi Nhàn nhúc nhích, chỉ cười tiếng: “Sau này hãy .”

      “Chị dâu ~~~ chị sao vậy!” Nhan Tư Tư thấy biểu của liền từ từ lên, nắm tay Ninh Vi Nhàn lắc lắc. “Sao lâu như vậy chị vẫn còn giận trai em à? Mặc dù ấy làm những chuyện quá đáng ...” thấy ánh mắt Ninh Vi Nhàn như cười như , Nhan Tư Tư chột dạ ho tiếng, “Phải, là cực kỳ quá đáng, phải gọi là bỉ ổi ... nhưng ấy cũng cải tà quy chính rồi mà! Hôm qua, lúc em mới về có tiền, vốn định tới công ty tìm cha xin, nhưng cha có ở đó, nhân viên trong công ty liền đưa em tới phòng tổng giám đốc. Em vốn nghĩ nhìn thấy cảnh trai trái ôm phải ấp, ai ngờ lúc đẩy cửa ra lại thấy ấy rất nghiêm túc vùi đầu vào công việc. dối chị, dối chị, đúng là ấy làm việc vô cùng, vô cùng nghiêm túc. Hơn nữa em còn nghe mấy ngày trước ấy cho nghỉ việc hết mấy nhận viên nữ từng qua lại đương với ~~” giọng điệu mang đầy tính góp ý xây dựng, ràng là làm thuyết khách.

      Ninh Vi Nhàn bưng ly nước trái cây bàn lên khẽ nhấp ngụm, lại xiên miếng bánh ngọt đưa lên, khóe miệng cười như có như : “Tư Tư, em tới đây chỉ để tìm chị tán gẫu thôi sao? Thế nào mà chị cứ cảm giác em còn có mưu đồ khác đây?”

      Nhan Tư Tư cứng đờ, gượng cười: “ Làm gì có chuyện đó ... chị dâu, em mà. tin chị tới công ty mà xem, bây giờ thư ký của trai toàn là phụ nữ trung niên rồi!”

      “Với bản lĩnh của trai em, dù là phụ nữ trung niên cũng có thể xài được.” Ninh Vi Nhàn mặt biến sắc, giống như vừa rồi chỉ là nghe thấy tin tức bình thường liên quan tới mình.

      ... Sao có thể như vậy?!

      Mặc dù rất giận hành động của trai, nhưng ... người nhà sao có thể kết thù. cũng lòng thích chị dâu như Ninh Vi Nhàn, cho nên cũng hy vọng chị dâu và trai cả đời tương thân tương ái. Hơn nữa, thời gian cũng được năm năm rồi, mọi người từ lâu có tình cảm gắn bó với nhau. Thế nhưng tại chuyện gì xảy ra đây? Đừng trai thực làm cho chị dâu hết sức chịu đựng ? “Làm sao có thể ...” Nhan Tư Tư rất muốn phản bác, trai mặc dù phong lưu phóng đãng, nhưng cũng rất kén chọn, hạng nữ nhân bình thường sao có thể lọt vào mắt . Vừa định mở miệng phản bác lại ý kiến của Ninh Vi Nhàn, nhưng dường như lại phát thể ra được điều gì ... Bởi vì câu này của Ninh Vi Nhàn mặc dù có chút khoa trương, nhưng nghĩ lại con người Nhan Duệ trước kia cũng có lý mà!

      Quá trình thuyết phục đầy tự tin của Nhan Tư Tư kết thúc thất bại. Sau khi từ biệt Ninh Vi Nhàn, liền đến thẳng Nhan thị, thèm gõ cửa xông thẳng vào. Nhan Duệ vùi đầu xem tài liệu, thấy cửa bị đẩy ra cách thô lỗ biết ngay là chỉ có em nam tính của mình. Vừa ngẩng đầu lên, cái đầu đen như than của em vọt tới trước mặt như quả rocket, chỉ thẳng tay vào mặt : “! Sau khi em làm gì chị dâu?!”

      Thấy biểu của , Nhan Duệ biết chuyện xảy ra đúng như mình dự đoán – Tư Tư thất bại. Mặc dù trong lòng hiểu Ninh Vi Nhàn dễ dàng bị thuyết phục như vậy, nhưng dù thế nào khi Nhan Tư Tư muốn làm thuyết khách giúp , trong lòng vẫn có chút mong đợi. “Thất bại rồi?”

      “ ... Thực ra có thể thất bại, là do quá quá đáng nha!” Nhan Tư Tư thở phì phò đặt mông ngồi lên bàn làm việc, cầm khung ảnh bàn Nhan Duệ lên xem, thở dài: “ trai, bây giờ hối hận rồi sao? Ngay từ đầu lúc em với còn bảo lo sợ ... giờ biết ngàn vàng khó mua chưa?!”

      cần em phí lời.” Nhan Duệ cố gắng đè nén thất vọng, tập trung chú ý vào tài liệu xử lý, suy nghĩ chút, lại giật lại khung ảnh em cầm trong tay, đưa ra ngắm nhìn.

      Mặc dù Nhan Tư Tư rất thông cảm cho trai mình, nhưng trong lòng vẫn có chút hả hê ... “Ha ha ha, đáng đời cho loại đàn ông xấu xa!”

      Nhan Duệ nhịn: “ trăm vạn”. Lấy cuốn chi phiếu ra ký soàn soạt rồi đưa cho .

      Nha đầu đen đúa liền lập tức nhảy từ bàn xuống, lấy tay xoa xoa lại chỗ mình vừa ngồi tới khi sạch còn hạt bụi:” trai, tốt, biết quan tâm em, em tha cho đấy!” Đưa tay ra nhận rồi hôn cái lên tờ chi phiếu, sau đó : “ trai, em thấy ...”

      Nhan Duệ vốn cho rằng có thể đề xuất ý kiến gì hay ho, tập trung lắng nghe, ai ngờ Nhan Tư Tư lại hét lên: “Hết thuốc chữa rồi!” Hét xong liền nhanh như làn khói chạy ra cửa cười ha ha rồi nghênh ngang rời .
      Nhan Duệ cắn răng, trợn mắt tức tối, lại thấy Ninh Vi Nhàn trong khung hình mỉm cười, dịu dàng an tĩnh ngồi trong nhà trồng hoa, ánh mặt trời chiếu rọi lên người khiến tỏa sáng giống như tiên nữ. Vi Nhàn ... ngón tay thon dài tự chủ được chạm vào khuôn mặt của người trong ảnh, nhàng lướt qua ngũ quan xinh đẹp của , trong lòng dường như có gì đó sôi trào khiến cơ hồ hít thở thông.

      Giữa bọn họ còn có hi vọng sao?
      linhdiep17 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Bài Cảm Nhận Của A Bích:

      Nữ chính – Ninh Vi Nhàn – tiểu thư Ninh gia nhưng chẳng phải tiểu thư được cưng chiều gì. Bố mẹ kết hôn chính trị, ông bố bồ bịch, bà mẹ thờ ơ. Từ nhận được thương của bố mẹ

      kết hôn cùng nam chính – Nhan Duệ. phú nhị đại điển hình ăn bám gia đình chỉ biết trăng hoa, đánh bạc uống rượu đua xe.

      5 năm trời sống với , bị nhẫn tâm tổn thương hết lần này đến lần khác. bày ra cục diện trăng hoa bắt dọn dẹp sau đó bày ra bộ mặt giả dố van xin tha thứ.

      5 năm trời sửa, thay đổi, chỉ chung thủy vói mình . Nhưng... chưa từng giữ đúng hứa.

      Lần nào cũng tha thứ cho bởi gánh vai mặt mũi của 2 gia tộc lớn Ninh – Nhan. ly hôn. Mẹ đồng ý, cha cũng vậy, xã hội thượng lưu có ai lòng người đến già?

      Đến khi quá cực hạn chịu đựng, quyết định buông tay, lần này buông tay , còn lại quay đầu . Nhưng đâu còn là Ninh Vi Nhàn của .

      thầm tính toán …. tính toán giải thoát mãi mãi. Giả thoát khỏi cái thế giới thượng lưu mục rữa, vô tình đó.

      bao giờ phải đối mặt với những người tổn thương nữa- đó là cha , mẹ , chồng - Nhan Duệ.

      Đứa bé ra đời nhưng lại trở thành người thực vật.

      trở thành người duy nhất chăm sóc . Người ta cá cược xem Nhan công tử có thể chịu được bao lâu, ai tin có thể chăm sóc quá năm. Nhưng cuối cùng chẳng có ai thắng.

      ở bên mười năm. Trong cuộc sống của giờ chỉ còn lại 3 chuyện: Chăm sóc Vi nhàn, làm, chăm con của bọn họ.

      Ngoài đoạn ngược nam đây là đoạn mình thích nhất. Bé Nhan Ninh- con trai hai người rất đáng . Nhan Duệ cũng thay đổi rất nhiều. Từ công tử trăng hoa thành người đàn ông chỉ nghĩ đến gia đình.

      dốc lòng chăm sóc Vi Nhan, suốt mười năm mà hề gầy chút nào. chăm sóc rất tốt, chăm sóc con của họ rất tốt, chỉ tốt với bản thân mình.

      ngộ ra, phải bất cứ lỗi lầm nào cũng được tha thứ, nhưng nguyện nỗ lực.

      Khi tỉnh dậy lại mất trí nhớ.

      Đoạn sau là những ngày hạnh phúc của nhà ba người. Nhan Duệ muốn dối nhưng cũng dám ra nên chọn cách trốn tránh tạm thời là tự động ra nhưng nếu hỏi thành kể.

      sống trong hạnh phúc bong bóng, lo được lo mất. Buổi sáng tỉnh dậy thấy liền phát điên lên tìm, chỉ sợ rằng đây là mơ. Bởi vì quá hạnh phúc và thỏa mãn nên lúc nào cũng bất an.

      Khi quyết định cho , cũng chỉ cảm thấy cảm động, như nghe câu chuyện xưa buồn, bởi còn trí nhớ nên cảm nhận được nỗi đau khi ấy. Nhưng chính vì thế lại càng sợ, nhớ lại rồi liệu còn có thể tha thứ cho như lúc này được sao?

      Tóm lại, khi sinh đứa thứ 2 nhớ ra tất cả. với , lựa chọn tin lần. Lần này là vì con.

      Nhưng, tin ?

      Tác giả viết ngoại truyện về cuộc sống sau này của hai người nhưng mọi người có thể lờ mờ đoán được, những năm tháng sau này, thái độ của đối Nhan Duệ luôn là hờ hững xa cách, giữa hai người luôn có tầng ngăn cách, còn bất cứ kỳ vọng gì vào , chỉ thực những điều mà người mẹ phải làm vì con: tạo cho con gia đình hoàn hảo, xây dựng lớp vỏ bọc hạnh phúc trước mặt thế giới thượng lưu, như mẹ làm, tình của đối với chết từ ngày nhìn thấy điên cuồng với con đàn bà khác chính chiếc giường mà họ ngủ với nhau hàng đêm..

      Đương nhiên, về sau vẫn tìm lại được tình cảm với Nhan Duệ nhưng đó chỉ là tình cảm giữa người nhà, đối với trụ cột gia đình, đối cha của con chứ phải là tình cảm nam nữ. Cái câu rời khỏi chỉ là câu dỗ dành, mà đời này, dù muốn hay , cũng phải ở cạnh .

      Lúc em cũng là khi người rất xa. Tới khi Nhan Duệ nhận ra tình cảm của mình, biết mình ai cũng là lúc quá muộn, có quá nhiều chuyện xảy ra, cứu vãn được nữa, chỉ có thể hận mình bỉ ổi, nguyền rủa mình giữ thân trong sạch, chỉ ước gì mình được trùng sinh quay về năm mười bốn tuổi, lúc vẫn còn là xử nam.

      Nhưng cuộc đời có ước và nếu.

      Truyện phơi bày chân tướng bộ mặt thượng lưu thối nát nhưng làm ra vẻ , vậy nên việc ly hôn là thể, nữ chính xui xẻo khi sinh ra trong gia đình đó, như các nhân vật con cháu vua chú vẫn thường ta thán: kiếp sau đừng đầu thai vào nhà đế vương, nên đành chấp nhận. ở cạnh vì tình mà vì hoàn cảnh thôi.

      Còn về Nhan Duệ, bài xì poi của ta khen câu nào hết, là tra nam, và vì những chuyện tra mà làm, phải trả giá bằng việc từ năm ba mươi tuổi đến khi chết, vẫn tìm lại được tình của Ninh Vi Nhàn, tình cảm Ninh Vi Nhàn dành cho luôn mờ mịt, và phải là tình nam nữ như mong muốn, vậy nên cho đến tận phút cuối đời, điều chỉ có thể làm là mong chờ vào kiếp sau của hai người, kiếp sau để làm tốt hơn, để có thể là người chân chính của Ninh Vi Nhàn.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 72:
      Editor: Yankui

      Trong mơ bóng đêm dày đặc tối đen.

      Nhan Duệ đơn mình trong bóng đêm, xung quanh tất thảy đều mờ mịt. Trong thế giới tối đen này, điều duy nhất nghĩ tới chỉ có Vi Nhàn. há miệng muốn gọi , lại phát mình mất thanh . đưa tay ra muốn chạm vào , lại phát xung quanh chỉ có khí. Bốn bề ngoài bao la, bát ngát bóng đêm tịch, còn có tiếng khóc nho truyền tới.

      Tiếng khóc rất , đến nỗi Nhan Duệ nghe được. căng tai tập trung lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng khóc kia giống như sợi tơ cứa vào trai tim , từng chút từng chút cắt trái tim thành từng mảnh đau đớn.

      Trước mặt đột nhiên bừng sáng.

      Nhan Duệ sững sờ. Bóng tối bao trùm bỗng nhiên biến thành ánh đèn sáng chói trong phòng tiệc, mọi người ăn uống linh đình, những người phục vụ bưng rượu tới lui, những nóng bỏng trong những bộ quần áo khêu gợi khiến người ta thèm muốn ... Tất cả đều hết sức quen thuộc, quen thuộc đến nối lòng Nhan Duệ bắt đầu rung động mãnh liệt.

      Có ánh mắt sắc bén liếc , hô lên tiếng rồi bổ nhào về phía . Nhan Duệ muốn đưa tay ra ôm xinh đẹp khêu gợi như thế, ai mà ? Nhưng kỳ lạ, thân thể giống như là có ý thức riêng, đột nhiên tránh ra.

      kia liền biến mất.

      Nhan Duệ nhìn xung quanh tìm kiếm, tìm cái gì? Chính cũng biết. cảm giác mình tìm , nhưng trong bao nhiêu có mặt ở đây có ai làm cho cảm thấy đúng là người mà cần tìm. Lướt qua từng khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm gào thét, Nhan Duệ mờ mịt lại lại, phát ra vẫn có người cần tìm.

      có gương mặt mà muốn.

      có ở đây, người muốn tìm có ở đây.

      Tim đau đớn, đau đến muốn chết . Nhan Duệ sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có cảm giác giống như lúc này. Sao phải đau lòng như thế? Tại sao?

      nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy nỗi nhớ thương trong lòng càng ngày càng sâu. Khi mở mắt lại, các cùng rượu biến mất, thay vào đó là trường đua, đám người điên cuồng, còn người mặc đồ chuyên dụng để đua xe.

      rất thích đua xe, liền si mê đứng dậy, việc đua xe này còn mê mẩn hơn cả phụ nữ. Tiến lên được mấy bước, những người hâm mộ từ bốn phía xung quanh lại cuồng nhiệt hét lên chói tai, Nhan Duệ vừa định mở cửa xe, cửa xe liền tự dộng mở ra. Muốn lên xe ? Có muốn ?

      Cảm giác như nếu bước lên xe rồi có thứ gì đó quan trọng hơn mất .

      Đối với , đúng là đua xe hấp dẫn hơn phụ nữ, nhưng so với đua xe, dường như còn có cái gì đó khiến mê mẩn hơn nữa.

      giọt nước mắt lên, trường đua xe trong từ từ nhạt dần trong mắt , những tiếng huýt sáo, những tiếng hét chói tai cũng từ từ biến mất, xung quanh bốn bề lại trở thành tối đen như mực.

      chẳng có gì cả.

      Lại hồi tiếng khóc truyền đến, nhưng tiếng khóc này giống như vừa rồi, tiếng khóc lần này ... giống như là tiếng trẻ con khóc. Nhan Duệ biết loại đau này là gì, dựa vào cảm giác tiếp tục về phía trước, quầng ánh sáng nho lớn dần, tiếng khóc của đứa trẻ cũng càng ngày càng ràng. Nhìn, nhìn thấy cái gì?

      rất xinh đẹp ... Nhan Duệ mê muội nhìn đứa bé nằm mặt đất khóc thút thít, lo lắng muốn tiến lên đỡ nó, nhưng tiến lên được mấy bước lại phát giống như có bức tường vô hình chắn trước mặt mình, khiến cách nào lại gần đứa bé trong vòng ba bước.

      Đứa bé hình như cũng nhận ra có người ngoài vào, ngẩng cái đầu lên, tóc nó đen nhánh, da trắng như tuyết, môi hồng như hoa đào, còn mặc chiếc váy màu trắng có viền hoa xung quanh, trông rất giống công chúa bạch tuyết trong truyện cổ tích.

      “Này, công chúa , sao cháu lại khóc?” Nhan Duệ hỏi.

      Con bé nhìn , nước mắt lưng tròng, Nhan Duệ đột nhiên cảm thấy dáng dấp con bé rất quen thuộc, nhưng ... giống ai đây? nghĩ thế nào cũng nghĩ ra được. Con bé nhìn về phía , trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, rất đáng thương : “Ba mẹ cần cháu nữa rồi.”

      “Bọn họ làm sao cần cháu chứ?” Nhan Duệ cho rằng thể có chuyện này. “Cháu xinh đẹp đáng như thế, bọn họ thương cháu còn kịp, sao lại cần cháu được chứ?”

      Cái miệng chu lên đôi môi đỏ mọng: “Vậy tại sao bọn họ lại đến thăm cháu?”

      Nhan Duệ biết trả lời sao, cái này ... chú biết.

      Nước mắt lại chảy ào xuống, con bé ngồi dậy, ôm đầu gối mình, bộ dáng đơn khiến người khác đau lòng. Nhan Duệ muốn tiến lên ôm lấy con bé, an ủi nó, cho nó biết rằng nếu như có thể chú làm ba của cháu.

      “Bọn họ chính là cần cháu nữa rồi, cháu biết mà.” Con bé hít hít mũi, đôi mắt to xinh đẹp khóc đến đỏ bừng. “Bọn họ đều thích sinh cháu ra, nhất định là ghét cháu, thấy cháu xấu xí, thấy cháu ngoan nên thích cháu.”

      “Làm sao có thể, làm sao cháu biết! Ba cháu nhất định là thích cháu!” Nhan Duệ theo bản năng phản bác ra tiếng, sau đó ngây ngẩn cả người. là ba của con bé sao? Phải ? Còn mẹ của con bé đâu?

      Nhưng con bé để ý đến , càng khóc đến đáng thương hơn, sau đó bóng dáng nho của nó cũng dần dần biến mất, tan vào khí. Nhan Duệ nóng lòng xông lên phía trước, bức tường vô hình chắn trước mặt còn, nhưng đứa bé đáng kia cũng thấy đâu nữa. Trong lòng cảm thấy khổ sở, giống như có bàn tay vô hình bóp chặt cổ , làm cho hít thở thông.

      Lại hồi tiếng khóc khác truyền đến – từ phía sau . Nhan Duệ xoay người lại, phát bóng tối hắc ám lúc nãy biến mất từ lúc nào, thay vào đó là biển hoa xinh đẹp. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, vô số đóa hoa kiều diễm nở rộ, tỏa ra hương thơm động lòng người. Nhan Duệ nhận ra đây là nhà trồng hoa trong nhà mình.

      từ từ lại gần, tiếng khóc cũng càng ngày càng . ngồi quay lưng về phía , khóc đến đau lòng. tới, ngồi xổm trước mặt , hỏi, sao em lại khóc?

      giống như nghe thấy câu hỏi của , nhìn , cứ tiếp tục khóc, khóc mãi, tựa như nước mắt mãi mãi khô kiệt. Mắt nhìn xa xăm, ánh mắt vô hồn, nhưng nước mắt lại cứ rơi, tiếng khóc rất giống như cho dù khổ sở đến cực độ nhưng vẫn cố gắng hết sức nhẫn xuống.

      Đừng khóc, đừng khóc ... Nhan Duệ run rẩy vươn tay ra, cúi đầu nỉ non. Vi Nhàn, đừng khóc.

      Đây là Vi Nhàn, Vi Nhàn của .

      Nếu có thể cho thêm cơ hội, để cho trở lại trước đây, bao giờ để cho chảy xuống dù chỉ giọt nước mắt, cho thêm cơ hội, cho thêm cơ hội cuối cùng, được ?! ngẩng đầu lên, nước mắt cũng đầy mặt. Đưa tay muốn chạm vào Ninh Vi Nhàn, lại phát trong nháy mắt cũng biến mất dấu vết.

      Xung quanh trở lại tối đen như mực, giống như trong thế giới của còn chút ánh sáng nào nữa. Nhan Duệ chợt hét to, sau đó mở mắt ra – cũng là tối đen như mực, tối đến mức thể nhìn thấy bất kỳ cái gì.

      Cả người toát mồ hôi lạnh, sờ soạng tìm đèn ngủ, run rẩy kéo dây bật đèn, rốt cuộc gian phòng cũng sáng lên.

      ra là nằm mơ.

      Nhan Duệ nhớ lại bé đáng trong giấc mơ mà đau lòng hít thở nổi. Nhớ tới Ninh Vi Nhàn khóc liên tục ngừng mà hận thể giết chết chính mình.

      Đột nhiên thấy hốt hoảng, lăn qua lộn lại, thể ngủ được nữa, Nhan Duệ ngồi dậy, nhàng xỏ dép trong nhà vào muốn tới xem tình hình Ninh Vi Nhàn. Vừa tới cửa phòng của , liền nghe thấy bên trong hình như có tiếng rên rỉ rất truyền ra.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :