1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 56:
      Editor: Yankui

      Nửa giờ trôi qua.

      Ninh Vi Nhàn lướt nhìn đồng hồ đeo tay, chân mày cau lại, hơi khó chịu: “ rốt cuộc muốn gì, nghĩ xong chưa?”

      Nhan Duệ há miệng, lại cảm thấy biết nên gì. Ninh Vi Nhàn nhìn dáng vẻ ngập ngừng của , híp híp mắt, giọng thở dài: “Nhan Duệ, em với đều còn là trẻ con nữa, nghĩ gì cứ ra, em cũng vì thế mà hài lòng đâu.” đấm đấm vào hông mình, gần đây cứ ngồi như vậy lúc là cảm thấy ê ẩm chịu nổi.

      "Vi nhàn, ——"

      vốn muốn lời xin lỗi, muốn giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nhìn vào cặp mắt xinh đẹp kia, Nhan Duệ lại ra được. lắp bắp , đưa hai tay hơi run rẩy ra: "Vi nhàn. . . . . ."

      Ninh Vi Nhàn nghiêng người tránh khỏi tay , nhìn phản ứng của Nhan Duệ, thở dài : “Đừng những câu kiểu xin lỗi, rất xin lỗi hay hứa thay đổi nữa, em tin nữa rồi.”

      Nghe vậy, Nhan Duệ cứng người tại chỗ, câu cũng lên lời.

      “Nhan Duệ, cái gì qua nên để cho nó trôi qua, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.” Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra. “Về sau muốn đua xe hay chơi đều có thể, tùy ý , chỉ cần lưu tâm chút, đừng để cho dư luận bàn tán là được. Những chuyện gièm pha báo chí kiểu này gây tổn thương cho con rất nhiều khi nó được sinh ra. Nếu gặp được người ưng ý, cũng có thể nuôi ta bên ngoài, em cũng có ý kiến, chỉ cần đừng đưa ta về nhà, cũng đừng để ta sinh ra đứa bé lớn hơn con của em, thế là được rồi. Em cũng cầu gì khác, chỉ mong có thể làm được những việc này.” lại nhắm mắt, khi mở mắt ra lại, trong mắt lạnh lẽo còn tình cảm, giống như chuyện có gì quan trọng vậy.

      !” Nhan Duệ vội vàng cầm tay , gằn giọng cho cự tuyệt: “ đồng ý, tuyệt đối đồng ý! muốn ở bên cạnh em và con, chúng ta rất hạnh phúc, những chuyện trước đây bao giờ xảy ra nữa!”

      Nhưng Ninh Vi Nhàn chỉ nhìn như cười như : “Nhan Duệ, câu này cảm thấy quen thuộc sao?” Thấy sửng sốt, nở nụ cười sâu hơn. “ bao nhiêu lần, rằng thay đổi, rằng sai rồi, rằng bao giờ … Nhan Duệ, thấy mệt, nhưng em nghe thấy nhàm rồi. Em bị lừa dối hết lần này đến lần khác, em còn tin tưởng nữa rồi. Chúng ta ly hôn, nếu xảy ra biến cố gì bất ngờ, chúng ta vẫn cùng nhau đến hết đời này. Chỉ là, em hy vọng có thể hiểu, em mơ tưởng hão huyền như trước kia nữa. đúng, đối với kiểu hôn nhân thương mại của chúng ta, tốt nhất là nên can thiệp chuyện riêng của nhau, đôi bên đều có thể có tình riêng của mình, nhưng chỉ ngầm biết là được, trước mặt người ngoài vẫn là cặp vợ chồng ân ân ái ái.”

      Nhan Duệ thể tin nổi bản thân nghe thấy cái gì. nắm chặt tay Ninh Vi Nhàn, giống như nếu buông lỏng chút thôi thể nắm giữ được nữa: “, Vi Nhàn, van em, cho thêm cơ hội, lần này nữa thôi!”

      kiên định, từ từ đẩy ra từng ngón từng ngón tay nắm chặt tay của . “Em tin , Nhan Duệ. Ngay cả khi em có thể cho cơ hội nữa, em cũng thể quên được những chuyện xảy ra. Việc cùng người phụ nữ khác có thể ân ái ngay tại gian phòng của chúng ta, ngay tại nơi mà chúng ta từng ân ái làm em vô cùng ghê tởm.” thở hắt ra, giọng nghe xa xôi như tận chân trời. “Nghe đây, Nhan Duệ, tại rốt cuộc em hiểu, em được sống trong hoàn cảnh như thế này, có rất nhiều thứ mà người khác mong mỏi cả đời cũng thể có được, nhưng ông trời rất công bằng, cho ta cái này nhất định phải lấy cái khác. Em rốt cuộc hiểu ra rồi, chính là thứ mà đời này em thể có được. vậy, em cũng cần nữa, em chấp nhận, dù là cả đời này cứ như vậy, em cũng biết mình sai. Nhưng nếu như còn tin nữa, rồi lại tự làm tổn thương chính mình, nếu vậy là em có lỗi với chính bản thân mình rồi. Là người có thể có lúc bị coi thường, nhưng hết lần này đến lần khác để người ta coi thường, những có liêm sỉ mà còn là hỏng rồi. Bây giờ em có con, còn cần nữa.”

      “Vi Nhàn, Vi Nhàn em hãy nghe …” Nhan Duệ run rẩy, muốn gì đó để thay đổi suy nghĩ của , nhưng mặc cho vắt óc suy nghĩ thế nào, rốt cuộc cũng biết nên gì. Sau khi hồi, Ninh Vi Nhàn lặng lẽ thở, thái độ vô cùng bình tĩnh.

      Nhưng chính cái bình tĩnh đó lại làm Nhan Duệ vô cùng sợ.

      “ Nhan Duệ, em muốn nghe những câu kiểu em hay xin lỗi em nữa.” Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn . “Sao học ba em chút ? Kể từ lúc ông ấy kết hôn cùng mẹ em tới nay, chưa từng lừa gạt bà ấy. Ông ấy chơi , đua ngựa, trải qua những kiểu sống sa đọa thối nát nhất, uống những loại rượu đỏ cao cấp nhất, chơi đùa những xinh đẹp nhất … nhưng cho dù ông ấy làm gì, mẹ em đều biết. Bọn họ giống như hai diễn viên vô cùng ăn ý, diễn kịch suốt cả đời, đằng sau sân khấu mỗi người lại có cuộc sống riêng, nhưng chẳng để ai biết được. Chỉ cần đồng ý, hai chúng ta cũng có thể làm như vậy, phải rất tốt sao?”

      Nhan Duệ ngừng lắc đầu.

      ra ngoài , em mệt rồi, muốn ngủ.” Ninh Vi Nhàn muốn phí lời thêm nữa, cười nhạt rồi nằm xuống.

      bị lừa gạt nhiều lần như vậy, còn muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt hoang đường của Nhan Duệ nữa

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 57:

      Edit: meoluoihamngu

      Nhan Duệ mệt mỏi quay về phòng mình. nhìn xung quanh, bao giờ… có thể giống cuộc sống của bọn họ ở căn biệt thự kia, bóng dáng dọn dẹp nhà cửa biến mất còn nữa, còn nữa rồi.

      Giường lớn xa lạ, khăn trải giường xa lạ, chăn xa lạ,… Tất cả những thứ ở trong phòng ngủ này, đều do người giúp việc chuẩn bị, Ninh Vi Nhàn nhúng tay vào.

      Quần áo của , toàn bộ đều giao cho người giúp việc làm, còn quản lý nữa.

      Cơm ăn, đều do đầu bếp cao cấp làm, còn vào phòng bếp nữa.

      Hành tung của , có ai quan tâm, cũng có ai quản lý. có thể đêm về, cũng có thể suốt đêm tầm hoan mua vui, nhưng khi về nhà còn người để đèn, ngồi ghế salon chờ , bàn cơm cũng còn mùi thơm mê người của đồ ăn đêm nữa.

      thậm chí, ngay cả động vào cũng dám.

      Ánh mắt lạnh như băng của Ninh Vi Nhàn luôn quanh quẩn trong tâm trí , vẫn cho rằng, nếu mình ở bên ngoài điên cuồng phóng đãng, khi về đến nhà, mỉm cười đón tiếp . Nhưng phải như vậy, cần nữa.

      Nhớ đến đêm hôm đó, Ninh Vi Nhàn phát và người phụ nữ đó vụng trộm, Nhan Duệ cảm thấy trái tim mình đau đớn. khóc, khóc đến đáng thương như vậy, ủy khuất như vậy. Nhan Duệ nghĩ, làm ủy khuất rồi. xinh đẹp, hơn nữa gia thế cao quý, tùy tiện gả cho người khác làm thê thảm như bây giờ. mặc dù đánh mắng , nhưng lại làm những chuyện khiến chán ghét như vậy.

      thất vọng, thương tâm cỡ nào, mới có thể chảy nhiều nước mắt như thế chứ? Nhan Duệ nhớ lại lúc ấy Ninh Vi Nhàn luôn luôn khóc, bất kể gì, nhận sai như thế nào, hối hận như thế nào, vẫn khóc. tiếng động, khóc ngừng, làm người khác đau lòng. khóc đáng thương như vậy, đáng thương khiến trái tim tan nát. Trước đó, bất kể tạo ra scandal gì, cùng phụ nữ dây dưa, cũng có khóc. Chỉ cần nhận sai lầm, lập tức tha thứ cho .

      Nhưng cuối cùng lại đem tha thứ của sử dụng hết.

      Nhan Duệ còn nhớ ngày bọn họ kết hôn, lạnh lùng những lời đả thương người, nhưng Ninh Vi Nhàn lại run rẩy lông mi, cẩn thận giải thích, cẩn thận kiên trì, còn nhớ lúc ấy ánh mắt kiên định như thế nào, nhưng ngắn ngủi năm năm, đem hủy diệt hoàn toàn.

      bẩn, lúc chuyện chút biểu cảm cũng có.

      ra Nhan Duệ cũng biết tính cách của , dễ nghe là phong lưu, khó nghe chính là nhớ ăn nhớ làm, dạy mãi biết sửa. Nếu như sửa được mấy ngày, khi có ai đó hấp dẫn xuất , lập tức bị người đó hấp dẫn. Ninh Vi Nhàn nhìn thấu điểm này, mới có thể hoàn toàn chết tâm đối với . Nếu như , quan tâm , như vậy, làm việc đến chết, có ai để ý đến chứ? Nếu như , Nhan Duệ, còn cần tiền làm gì chứ?

      như vậy, bất luận là sống hay chết, liên quan đến Ninh Vi Nhàn.

      Thân phận của bọn họ buộc bọn họ cả đời phải gắn chặt với nhau, thể ly hôn. Ninh Vi Nhàn từng khờ dại Nhan Duệ, cũng làm Nhan Duệ , nhưng cuối cùng nó lại là chuyện khôi hài. Tình là thứ nguy hiểm nhất thế gian này. Có ngọt ngào, nóng bỏng, đau đớn, nước mắt, buồn nôn. Trái tim vì tình mà bị đốt thành tro bụi.

      Nhan Duệ có rất nhiều trái tim, mà Ninh Vi Nhàn chỉ có .

      từng ở chung phòng, làm rất nhiều chuyện, nụ cười của , tất cả mọi thứ của , Chocolate… Tất cả tình cảm dành cho , Ninh Vi Nhàn đều vứt bỏ toàn bộ.

      Nghe , vứt bỏ, phải là bỏ qua. Nếu bỏ qua vẫn còn có thể tha thứ, nhưng lại là vứt bỏ, giống như vứt bỏ đồ bỏ , vứt bỏ phần bẩn thỉu thối nát, cần bất luận tình cảm gì.

      Tràn đầy khinh thường và khinh miệt.

      Ý thức được điều này Nhan Duệ vô cùng sợ hãi. Lúc Ninh Vi Nhàn bọn họ kết thúc rồi, thậm chí muốn quỳ xuống ôm lấy bắp đùi cầu xin tha thứ. Nhưng trong tiềm thức của lại rất ràng, Ninh Vi Nhàn phải đùa, nghiêm túc, thất vọng .

      Từ Nhan Duệ là thiên chi kiêu tử ( được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu), ai cũng bảo vệ tâng bốc , cũng bị thua thiệt gì, toàn bộ thế giới đều nắm trong bàn tay. Nhưng thực tế, mọi người có thể sống được ? phải là nước, cũng phải là khí, cũng phải là ánh mặt trời, tại sao Ninh Vi Nhàn chết chứ? Người tự cho rằng mình là cao nhất, quả nhiên phải là chuyện tốt.

      Nhan Duệ nghĩ, biết bây giờ phải làm sao? Vi Nhàn cần nữa, nên làm cái gì bây giờ? Dứt khoát buông tay, hai người sống tôn trọng nhau như khách, tiếp tục đua xe và đùa giỡn phụ nữ, mà tha hồ tìm người đàn ông khác? Con mẹ nó! Nhan Duệ tức giận đập phát vào giường, bọn họ tôn trọng nhau như khách, con mẹ nó đùa giỡn phụ nữ tìm đàn ông! như vậy làm sao? Dùng chân thành cảm động trái tim sao? , thể nào, Vi Nhàn tin tưởng . cảm thấy nếu bây giờ chết trước mặt , cũng có phản ứng. Có thể làm người tổn thương đến trình độ này, Nhan Duệ biết nên khen mình, hay nên cho mình hai cái bạt tai đây.

      Kia… Kia phải làm sao đây? thể nào buông tay, lòng cũng được… Chẳng lẽ tiếp tục dây dưa quấn lấy ?

      Nhan Duệ nhớ đến mấy tháng này sống chết dây dưa, mặc kệ mặt Ninh Vi Nhàn lạnh lùng đều điên cuồng theo, nhưng vẫn có chút nào mềm lòng. Đôi mắt xinh đẹp luôn lạnh lùng nhìn , giống như nhìn con khỉ lừa dối .

      Mất mặt, nhưng chỉ có phương pháp này mới còn chút hi vọng.

      Nếu muốn làm vợ mình xoay chuyển, chỉ còn biện pháp này. Nhan Duệ nghĩ linh tinh, trong đầu lập tức thoáng qua ngày đó từ trong xe ra ngoài, thõa mãn sờ miệng, giống như trộm được mèo tinh, hết lần này đến lần khác có quyền có tư cách ngăn cản. Chính bản thân mình thể, làm gì có tư cách cầu Ninh Vi Nhàn vì thủ thân như ngọc chứ?

      Đây là lần đầu tiên, Nhan Duệ cảm thấy giống như khóm hoa trải qua trận quấy phá. phải là xử nam, nếu Ninh Vi Nhàn muốn so đo cái này, vậy chỉ có thể tự sát đầu thai, hoặc là trùng sinh đến năm mười bốn tuổi.

      Nhan Duệ hận mình là kẻ bỉ ổi nguyền rủa năm đó tại sao lại dụ dỗ giáo viên của mình chứ. Mẹ kiếp, tại sao lại giữ mình trong sạch chứ? oán hận, mặc dù biết giận chó đánh mèo là kẻ tiểu nhân, nhưng vẫn nhịn được.

      Nếu dùng chiêu chết cũng biết xấu hổ để đối phó với Ninh Vi Nhàn, như vậy phải làm bản ghi chép mới được.

      Nghĩ đến đây, Nhan Duệ lập tức chạy vào thư phòng, mở máy tính xách tay, bắt đầu viết linh tinh.

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy kì lạ, kể từ khi Nhan Duệ thay đổi ngoan ngoãn đến nay, đây chính là lần đầu tiên tuần lễ nhìn thấy . Nhưng mà cũng thèm để ý, dù sao thích làm cái gì làm cái đó, liên quan đến , chỉ cần tạo ra tin tức nào quá lớn, có thể ứng phó.

      biết được rằng mình bị người khác theo dõi suốt tuần lễ.

      Nhan Duệ có chút buồn bực, nhưng vui vẻ nhiều hơn. Bởi vì chứng minh được vợ xinh đẹp của mình bị bất cứ người đàn ông nào nhúng chàm, buổi sáng mười giờ rời giường, dùng bữa sáng, ăn bữa trưa, xem chút sách đánh đàn hoặc xem CD dưỡng thai, sau đó uống trà chiều, làm SPA, thẩm mỹ, đến ngày kiểm tra thai nhi liền ngoan ngoãn , buổi tối quay về ăn bữa tối, nếu như có tiệc rượu gì liền trang điểm ăn mặc rất sớm, nhưng tại mang thai, thể trang điểm và giày cao gót, cho dù để mặt mộc, Nhan Duệ nhìn vẫn cảm thấy vô cùng xinh đẹp.

      Ninh Vi Nhàn trong phòng ngủ đọc sách. nhìn Nhan Duệ hấp tấp chạy vào, trong tay còn ôm chăn gối gì đó, sắc mặt lập tức lạnh lẽo: “ làm cái gì vậy?”

      Nhan Duệ ưỡn ngực nghiêm mặt : “Chúng ta là vợ chồng, cùng nhau ngủ chung.”

      Ninh Vi Nhàn nhịn được, đây phải là lần đầu tiên những lời này với Nhan Duệ, nhưng vẫn phải nhắc nhắc lại, vẫn phải : “Tôi rất nhiều lần rồi, chúng ta ngủ cùng ---” chưa kịp xong, liền thấy Nhan Duệ mang cái gì đó kỳ quái vào, Ninh Vi Nhàn chưa từng nhìn thấy đồ vật kia, khi mở ra mới biết là đệm hơi.

      cười có chút sợ sệt, nhưng mặt dày dao động: “Hì hì, ngủ dưới đất là được.” Từng bước từng bước, cẩn thận lấy lòng .

      Ninh Vi Nhàn híp mắt: “Mời ra ngoài.”

      “Vi Nhàn ~~~~~” luận về ăn vạ phụ nữ, Nhan Duệ dám xưng thứ hai ai dám xưng thứ nhất. hắng giọng, đáng thương. “Mấy ngày nay ba mẹ có thể đến đây ở, bị bọn họ nhìn thấy chúng ta phân phòng làm thế nào?”

      cứ cho là Ninh Vi Nhàn thỏa hiệp, đáng tiếc sai lầm rồi.

      Ninh Vi Nhàn người phụ nữ này, lúc dịu dàng thùy mị như nước, nhưng lúc tuyệt tình tâm địa sắt đá. “Tôi ngại bị bọn họ nhìn thấy, tóm lại, tôi muốn ở chung phòng với , Nhan Duệ, tôi thẳng thắn rồi, phải muốn tự tìm mất mặt chứ.”

      Ánh mắt và giọng lạnh như băng cũng thể ngăn cản bước chân Nhan Duệ, thấy nhõng nhẽo cứng rắn đều dùng được, dứt khoát tỏ ra vô lại tiếp: “Mặc kệ mặc kệ, muốn ở chỗ này, em đâu liền đó, em ngủ ở đâu ngủ chỗ đó ---” thấy Ninh Vi Nhàn càng ngày càng tức giận, lại vội vàng lời dịu dàng: “Em yên tâm, quấy rầy em, nếu gây ra tiếng động nào ảnh hưởng đến em, em có thể đuổi , nửa câu cũng ! Vi Nhàn… Cầu xin em, tuyệt đối làm cho em cảm thấy mất hứng.”

      Ninh Vi Nhàn biết muốn làm cái gì, chẳng lẽ muốn bù đắp lại sao? Vậy cũng quá buồn cười . Đưa tay để sách xuống, nhàn nhạt nhìn Nhan Duệ cái: “Tùy .”

      từng sống chết dây dưa với , cho nên muốn nhiều lời với nữa. Nhà này vốn là của , cùng tranh, mình chiếm được. Lập tức liền nằm xuống, nhắm mắt lại, để ý đến Nhan Duệ.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 58:

      Edit: meoluoihamngu

      Ninh Vi Nhàn cho rằng nếu để ý đến Nhan Duệ có thể yên tĩnh, nhưng mà sai lầm rồi.

      “Vi Nhàn… Em khát ? Có muốn uống nước ?”

      nhìn đầu giường đột nhiên có cái đầu, con ngươi đen như mực lấp lánh rực rỡ, rất đẹp. Nhưng nửa đêm đột nhiên nhô ra, rất doa người được ? Ninh Vi Nhàn thầm kìm nén tức giận vì bị dọa, nhàn nhạt : “… làm cái gì vậy?”

      sợ em khát nước… Trong sách phụ nữ có thai thường cần uống nước, từ bữa tối đến giờ sáu tiếng em uống nước, em, em có khát ?

      Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lo lắng, Ninh Vi Nhàn cảm thấy mệt mỏi. chán nản lại nằm xuống, thở phào cái. Cứ tưởng rằng để cho ở trong phòng ngủ đất là đủ rồi, nghĩ đến lại trở thành cơn ác mộng. “Tôi khát, ngủ .”

      “… Được.” Vừa mới đồng ý xong, liền ngồi dậy. “Vậy nếu em khát hoặc muốn vệ sinh, nhất định phải cho biết.”

      “Ừ.”

      Nhưng là… yên tĩnh như vậy sao?

      Có thể sao?

      Khi lần thứ N Ninh Vi Nhàn nhìn thấy cái đầu kia, còn sức để để ý nữa. “Tôi mệt đói bụng khát muốn vệ sinh cảm thấy buồn chán, Nhan Duệ, có thể đàng hoàng ngủ được ? Tôi rất mệt mỏi, có thời gian chơi với .”

      Trái tim Nhan Duệ đau đớn, nhưng kiên trì lộ ra nụ cười: “Thế, em có sợ hay ? Có cảm thấy máy điều hòa nhiệt độ có chút thấp ?”

      đến tột cùng là muốn làm cái gì chứ?

      lần nữa Ninh Vi Nhàn tỉnh táo, cơn buồn ngủ lặp lặp lại bj quấy rầy. chợt ngồi dậy, Nhan Duệ vì động tác của theo bản năng thẳng lưng, Ninh Vi Nhàn ngồi ở giường, từ cao nhìn . Hai người cứ như vậy cứng nhắc nhìn lẫn nhau, Nhan Duệ thấp thỏm bất an, biết Ninh Vi Nhàn muốn gì, mà Ninh Vi Nhàn cảm thấy mệt mỏi, hiểu Nhan Duệ. Lúc thương khinh thường quay đầu lại nhìn, nhiều lần dụ dỗ lừa gạt , tai quyết định buông tay, lại làm dáng vẻ si tình đáng thương, đến tột cùng muốn làm gì? “Nhan Duệ…”

      “A, mệt rồi, Vi Nhàn em nhất định cũng mệt rồi, nhanh ngủ , đảm bảo lần này quấy rầy em, đảm bảo!” giơ ba ngón tay lên bày tỏ quyết tâm của mình. Ninh Vi Nhàn có ý định nhìn giả bộ ngu ngốc: “Nhan Duệ --- bất kể trong lòng muốn gì, tôi cũng quản , tôi chỉ nhắc cho nhớ, chúng ta thể trở về như trước kia được nữa. Tôi tại rất tốt, đối với cũng chết tâm rồi, nên muốn lại trêu chọc tôi, nếu như bị lừa gạt lần nữa, tôi muốn tự sát, hoặc là giết , mà tôi muốn như vậy. Tôi muốn chết, cũng muốn là người mang tội giết người. Cho nên tốt nhất nên dọn dẹp rồi quay về phòng của mình , tránh cho tôi nhìn thấy lại cãi nhau. Tôi cần chăm sóc, có tôi phải là sống nổi, chỉ cần sau này làm gương tốt cho đứa bé là được.”

      rốt cuộc vẫn … Đáy mắt Nhan Duệ nhịn được chua xót, khóc, là đàn ông, có người đàn ông nào vì mấy câu đả kích chút liền khóc ?

      Ninh Vi Nhàn nhìn vành mắt ửng đỏ, cũng biết nên cái gì nữa, dù sao cũng đem lập trường của mình ràng, trong lòng Nhan Duệ nghĩ cái gì, chuẩn bị làm cái gì, có quan hệ gì đến .

      Đem chăn kéo lên, nhắm mắt lại, cả người mệt nhọc nghĩ mình lập tức ngủ ngay, nhưng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nóc nhà đen như mực, vẫn tỉnh táo như cũ.

      Nhan Duệ co rúc ở đất, dùng chăn che đầu. biết trái tim Vi Nhàn bị thương, biết có bao nhiêu ghê tởm. Nghĩ kĩ lại, thể tin được những chuyện trước kia mình làm ra. tin , cũng phải thôi.

      Nhưng như vậy làm sao chứ? Nếu vì việc nho như này mà lâm trận lùi bước, xứng đáng làm chồng Ninh Vi Nhàn.

      liên quan, quan trọng… để cho mình tạm thời đau lòng, sáng sớm ngày mai tỉnh lại, liền trở về làm Nhan Duệ sinh khí dồi dào.

      Trước đây mình làm ấy đau lòng như nào, còn làm hại bọn họ mất đứa bé, đây là nợ , cả đời này cũng thể đền bù. Nếu như đứa bé sinh ra, muốn với đứa bé như thế nào đây, từng làm những điều xấu xa như thế nào chứ?

      hít hơi sâu, sợ Ninh Vi Nhàn nghe thấy, hít vào rất nhàng, nhìn trần nhà lộ ra nụ cười. Mặc dù mặt dày biết xấu hổ, nhưng nghĩ: Nhan Duệ , lại bắt được Ninh Vi Nhàn sao? Bọn họ là vợ chồng, ở cùng nhau cả đời, thể rời xa , cũng thể , hai người nhau, mới hoàn chỉnh.

      Đúng đúng, chính là như vậy, chính là như vậy sai.

      Nhan Duệ nghĩ thông suốt, liền cười. Nhớ đến Ninh Vi Nhàn ngủ giường ngay bên cạnh, lập tức che miệng lại dám phát ra thanh. Như vậy nín rất lâu, mới dám cẩn thận thả lỏng mình lòng tràn đầy vui sướng. đối với có biểu cảm, lên tình cảm của với có bao nhiêu sâu đậm, cũng đại biểu hi vọng quay lại của ngày càng lớn.

      sai sai, chính là như vậy. Nhan Duệ càng nghĩ càng cảm thấy có lý, lập tức vui vô cùng, trằn trọc trở mình ngủ được, lòng tràn đầy mong đợi ngày mai, đến lúc triển khai hành động theo đuổi vợ rồi.
      Chương 59:

      Edit: meoluoihamngu

      Hôm sau, Ninh Vi Nhàn nghĩ lại những lời tối qua của chưa đủ tàn nhẫn. Bởi vì sáng sớm khi tỉnh lại, nhìn thấy nhìn ngủ. Thấy tỉnh, vui mừng : “Vi Nhàn, em là xinh đẹp, ngủ mà vẫn xinh đẹp như vậy.” Tất cả những người phụ nữ mà gặp thể nào có thể so sánh được với , Nhan Duệ nghĩ sao có thể ngu ngốc như vậy chứ? Người xưa thể vì cây mà buông tha cho cả rừng rậm, nhưng tại sao lại nhìn ra cả rừng cây kia có thể bằng cây được chứ?

      Nằm ở mép giường nhìn Ninh Vi Nhàn ngủ, Nhan Duệ càng nhìn càng say sưa. thấy vợ dáng dấp xinh đẹp, ngũ quan tinh sảo động lòng người, ánh mắt lúc mở sáng ngời như vì sao bầu trời, miệng cười tiếng, có thể làm cho thay đổi.

      Nhưng lại nghĩ đến, lâu cười với .

      Bàn tay nhịn được giơ lên, muốn sờ mặt Ninh Vi Nhàn. muốn động vào , dù chỉ cái. Có tật giật mình sờ lần thứ nhất, liền muốn, sờ lần nữa, liền sờ lần nữa… Cái thứ hai lại cái thứ ba, chỉ cảm thấy mình chỉ sờ thôi cũng có quá đáng, cuối cùng vì sợ đánh thức Ninh Vi Nhàn, cắn vào bàn tay mình, lúc này mới bình tĩnh lại.

      Tiếp tục nhìn, tiếp tục mê muội, lại càng hiểu trái tim của trước kia. Bây giờ suy nghĩ lại, cũng gần ba mươi rồi, hơn nữa có đứa bé, sớm lập gia đình, tại sao lại sống tốt qua ngày chứ? Nhan Duệ sống ba mươi năm, lần đầu tiên nhìn lại cuộc sống của mình từ trước đến nay, phát ra mình có công lao to lớn gì, cũng có gì để khoe khoang. tại nghĩ lại, ngay cả mặt những người phụ nữ trước kia đều nhớ. lãng tử đào hoa, nhưng cũng vô tình, hôn môi với phụ nữ, ở với phụ nữ cả đêm, ở cùng người phụ nữ vượt quá nửa tháng… Nhưng mà, kể từ khi kết hôn với Ninh Vi Nhàn toàn bộ đều bị phá vỡ.

      thế giới quả người, chính là khắc tinh trời sinh của . Nếu như ban đầu xác định được, như vậy đau khổ giảm ít, nhưng khi xác định được, hoặc xác định chậm… Như vậy những ngày tiếp theo rất khổ sở, khoa trương chút nào.

      Mình là hồ đồ… Nhưng có thể làm sao được chứ? lẽ đến bệnh viện vá màng xử nam sao?

      Nhan Duệ phiền não, Vi Nhàn chê bẩn, ra chính cũng bắt đầu ghét bỏ, chán ghét chính mình, nhưng có thể làm sao được chứ? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, tuyệt đối thủ thân như ngọc chờ đợi xuất .

      Ninh Vi Nhàn hơi ngẩn ra, đây được coi là nịnh bợ sao? Mới sáng sớm, chưa rửa mặt thay quần áo cũng chưa đánh răng mà khen xinh đẹp gì chứ? Ngủ xinh đẹp… Ngủ xinh đẹp nên nhìn sao?

      Nhìn vẻ mặt của Nhan đại thiếu gia giống như dối, Ninh Vi Nhàn chỉ nghĩ bị động kinh, vừa định vén chăn, tính cách nô lệ của Nhan thiếu gia bộc phát, cẩn thận hơn nữa còn chân chó giúp vén chăn, sau đó mang dép lông xù đưa đến cho , nhìn tư thế kia, nếu như phải Ninh Vi Nhàn nhàng trốn tránh, có thể giúp mặc quần áo.

      Lúc đầu, Ninh Vi Nhàn muốn: Tùy qua lại, dù sao là đại thiếu gia nóng nảy, mất mặt rời . Nhưng sai lầm rồi, Nhan Duệ những , mà còn dùng ánh mắt nhìn giống chó nhìn thấy xương, giống như công việc say mê nhất chính là theo ! Ninh Vi Nhàn để ý đến cũng tức giận, trơ mắt nhìn theo sát ,cho đến khi Ninh Vi Nhàn quay người, Nhan thiếu gia ở phía sau đụng vào , bị dọa sợ giật mình lùi lại phía sau. chút cũng khoa trương, bị giật mình , lùi ra cách khoảng ba bước chân.

      “Tôi muốn vệ sinh, cũng cùng sao?” Chân mày nhíu lại, hiểu rốt cuộc muốn làm cái gì.

      “A? Ha ha, ha ha, em , em ,…” Nhan Duệ lúng túng cười, trước khi Ninh Vi Nhàn bước vào phòng tắm, bên trong ào ào tiếng nước chảy, Ninh Vi Nhàn kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài. Ba phút đồng hồ sau, Nhan Duệ ra, Khuôn mặt tươi cười, bảo Ninh Vi Nhàn có thể vào. Đợi đến khi Ninh Vi Nhàn vào, mới phát bàn chải đánh răng chuẩn bị sẵn, nước súc miệng nhiệt độ vừa tầm, giống như biết có thói quen tắm vào buổi sáng, trong bồn tắm còn đầy nước.

      mệt mỏi thở dài, , nếu là trước đây, nếu bị tổn thương, nhất định cảm động rơi nước mắt. Nhưng giờ đây, Ninh Vi Nhàn cảm thấy tê dại. Nếu như để ý đến , cho hi vọng, như vậy trái tim trước đây bị tổn thương được coi là cái gì? Mất đứa bé, lại coi là gì chứ?

      Từ từ đóng cửa phòng tắm. Ninh Vi Nhàn mở vòi hoa sen, tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, cúi thấp đầu xuống, mặt vùi vào giữa hai chân. khóc. Mặc dù muốn khóc, vành mắt chua xót, nhưng khóc nổi.

      giống như đem tất cả nước mắt khóc cạn vào đêm hôm đó.

      Sau khi tắm xong ra ngoài, Nhan Duệ còn ở trong phòng, đất đệm được gấp vào dựng ở tường, Ninh Vi Nhàn mở tủ treo quần áo muốn thay, suy nghĩ lát, lại đóng cửa lại, sau đó xoay người vào phòng thay quần áo.

      Thay xong quần áo vừa quay đầu lại, lại phát Nhan Duệ mong chờ đứng ở phía sau cánh cửa, ánh mắt mở to còn lớn hơn cả chuông đồng, trong đôi mắt hoa đào phiếm tia máu, lỗ mũi phía dưới có vết máu khả nghi.

      Ninh Vi Nhàn yên lặng lùi về phía sau từng bước, vòng qua , mở cửa ra ngoài.

      Đợi Ninh Vi Nhàn ra ngoài, Nhan Duệ mới cầm tay áo lên lau, cố ý, đến gọi xuống ăn sáng, ai biết mở cửa trong phòng có ai, rất tự nhiên đến phòng thay quần áo, sau đó liền thấy được cảnh đẹp kia.

      Thân thể của vẫn giống như trước trắng nõn mảnh khảnh, nhưng bụng nhô ra, cho dù như vậy, vẫn xinh đẹp như cũ khiến thể nào hô hấp. Mang thai chỉ làm tăng thêm phần xinh đẹp đẫy đà mà thôi. Nhan Duệ ngồi xổm xuống cạnh cửa, cẩn thận cầm rổ quần áo Ninh Vi Nhàn vừa mới thay lên, say mê đưa đến mũi mình, hít hơi sâu.

      Thơm quá… là tốt, đây là mùi hương người , từng là mùi hương chờ đợi quay lại vô số lần trong đêm khuya.

      Cầm lấy quần áo cất cẩn thận xong, Nhan Duệ nhấc chân đuổi theo xuống lầu.

      Ninh Vi Nhàn bắt đầu dùng cơm. tại mang thai, ngày ba bữa đều đặc biệt đầy đủ dinh dưỡng, do đầu bếp đứng đầu làm. Nhan Duệ có suy nghĩ muốn thể tay nghề của mình, bởi vì biết mình làm đồ ăn đến chó cũng ăn --- thử qua, nhưng Chocolate ngay cả nghe cũng thèm nghe gọi, hơn nữa còn cong đuôi chạy mất.

      Cho nên cái có thể làm tốt nhất chính là phục vụ.

      Nhưng Ninh Vi Nhàn có thói quen này. quen người giúp việc đến bóc vỏ trứng và đưa sữa tươi, đổi thành Nhan Duệ, cảm thấy được tự nhiên. Nhưng muốn làm cứ để cho làm, sau đó biết khó mà lui, bởi vì làm cái gì, cũng có cảm giác nào.

      Chỉ có tức giận.

      Tại sao cho rằng phải vây quanh , tại sao chỉ cần ngoắc tay, giống như trước nhào đến bên chứ? cho rằng ai cũng giống tim phổi sao? Nhan Duệ lấy lòng, chỉ làm cho Ninh Vi Nhàn cảm thấy bị làm nhục.

      yên lặng uống sữa tươi, phát ra thanh nào, thể ưu nhã thể nghi ngờ. Mà Nhan Duệ có thói quen như vậy, có thói quen tự lập mình, tự làm theo ý mình, cho đến bây giờ ai có thể quản được , ăn ngủ làm sao mà chịu được. Nhưng mấy lần mở miệng chuyện, Ninh Vi Nhàn đều để ý đến . Cuối cùng, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn Ninh Vi Nhàn cái.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 60:

      Edit: meoluoihamngu

      Ăn bữa sáng xong, bình thường Ninh Vi Nhàn có chuyện gì làm, chỉ đọc sách hoặc vào nhà kính trồng hoa, hôm nay cũng giống như vậy. Việc làm của vô cùng nhàm chán, từ trước đến nay Nhan Duệ là người rảnh rỗi, nhanh cảm thấy chán thôi.

      nghĩ như vậy. Mặc kệ dây dưa như thế nào, cũng quá ba phút đồng hồ. Đợi đến khi phát thú vị, tự động rời . Cho nên mới cái gì nữa, ai ngờ đánh giá thấp kiên nhẫn của Nhan Duệ. Cho đến nay, ở trong mắt là người bất cần đời, phóng đãng kiềm chế được, Ninh Vi Nhàn chưa từng thấy qua bộ dáng nghiêm túc của Nhan Duệ, vẫn cho rằng Nhan Duệ là người có tính kiên nhẫn, bất kể làm cái gì đó. Nào biết theo suốt mười sáu tiếng mà chán, xem sách, liền ngồi bên xem văn kiện, vào nhà kính trồng hoa, cũng giữ ở ngoài cửa chờ mong ---- từ sau chuyện đó, Ninh Vi Nhàn cực kỳ ghét Nhan Duệ bước chân vào nơi dành riêng cho , Nhan Duệ cũng nhận thức được, được Ninh Vi Nhàn cho phép, chủ động vào nhà kính trồng hoa.

      biết mình hồ đồ, làm tổn thương lòng . tại chỉ có thể bất chấp tất cả để có thể tha thứ, mới hi vọng gương vỡ lại lành. Nhan Duệ cảm thấy nếu bọn họ cả đời mà như vậy, điên mất.

      Nhất định điên mất.

      Lúc uống trà chiều trong nhà có khách mời mà đến. Ninh Vi Nhàn nhìn người giúp việc mang danh thiếp đến, trong lòng cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy người này rất kỳ lạ, thế giới to lớn như thế, là có rất nhiều thứ kỳ lạ. Nhan Duệ thấy vui vẻ, len lén nhìn danh thiếp kia, cả người lập tức cứng đờ. danh thiếp những chữ khác lọt vào trong mắt , trừ hai chữ to danh thiếp vàng: Tương Kế.

      Người đàn ông kia đến nhà bọn họ làm cái gì thế?

      khẩn trương nhìn Ninh Vi Nhàn, trong lòng mơ hồ cảm thấy tuyệt vọng… ràng cười, cười vì người đàn ông kia!

      Đều người trong cuộc mơ hồ, lời này quả sai. Nhan Duệ hoàn toàn nhìn ra được đáy mắt cười nhạo và châm chọc, chỉ cảm thấy, trời muốn sập xuống! Khi thể làm cho Vi Nhàn tha thứ, Vi Nhàn lại cười vì người đàn ông khác!

      Nhan Duệ sống ba mươi năm, từ trước đến nay mọi vấn đề phụ nữ đều rất thuận lợi, vô số mỹ nữ tranh giành , lúc nào cũng hưởng thụ cảm giác như thế? Bây giờ nếm trải, cảm thấy cả người giống như bị kim châm, thiếu dưỡng khí, đáy lòng ê ẩm, hận thể xông ra mang người đàn ông quyến rũ vợ cắt thành tám khúc!

      suy nghĩ lại. Nhớ lại trước kia mình làm những việc khốn nạn, nghĩ đến mình và những người phụ nữ khác mây mưa trong nhà Ninh Vi Nhàn cảm thấy như thế nào, càng cảm thấy có lỗi với hơn. Mình đuối lý, lại từng làm những việc kia, giải thích thế nào chứ? Tại sao phải bắt Ninh Vi Nhàn thủ thân như ngọc vì mình? Xã hội thượng lưu những chuyện này có rất nhiều, phải điều mới lạ gì. Hai vợ chồng trước mặt người ngoài ân ân ái ái, sau lưng nuôi vợ bé, ai cũng can thiệp chuyện của ai. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến Ninh Vi Nhàn nuôi vài tiểu bạch kiểm, lên giường với bọn họ, Nhan Duệ liền tức giận muốn đập bể đồ.

      “Bảo ta quay về , tôi thoải mái, muốn gặp người ngoài…” Đem danh thiếp trong tay vứt qua bên, Ninh Vi Nhàn khẽ nhấp miệng uống nước trái cây, bây giờ mang thai, thể uống trà, nước trái cây và sữa tươi thể rời miệng.

      Người giúp việc vừa định ra ngoài trả lời, nào có biết có người được mời mà tự vào: “Ninh tiểu thư vô tình như vậy, sợ trái tim người theo đuổi bị thương sao?”

      Người vừa đến thân hình cao lớn, bộ dáng phong lưu, chính là Tương Kế.

      Ninh Vi Nhàn để ý lời , đưa tay để ly nước xuống, nhìn Nhan Duệ cái, : “ giải quyết .”

      Bốn chữ này làm Nhan Duệ nháy mắt từ địa ngục bay lên thiên đường. hừ tiếng, vênh váo hả hê, trong lòng Vi Nhàn tương đối quan trọng. có biết ra Ninh Vi Nhàn cảm thấy hai người họ rất phiền, có ý định dây dưa cũng người nào.

      Nhan Duệ hoàn toàn làm tổn thương trái tim , mà Tương Kế, chỉ cần ngửi mùi người , cũng đủ để chán ghét rồi. Nếu như phải vì Nhan Duệ, nếu như bị tổn thương, Ninh Vi Nhàn vĩnh viễn biết được, hận cha mẹ mình sâu như vậy. có cách nào đối mặt với Nhan Duệ, giống như có cách nào đối mặt với cha mẹ, sợ điên mất, sụp đổ.

      cũng nhận ra, đời này ai có thể toàn tâm toàn ý người được chứ? Trái tim của tan nát, thể nào vá lại. Nhan Duệ phá hủy hai mươi mấy năm khát vọng tình hôn nhân và tất cả mọi thứ tốt đẹp của , cũng phá hủy nốt trái tim .

      Có lẽ, là Nhan Duệ, là những người khác. sớm muộn cũng thành như vậy, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. nhất định trở thành người vô tình vô nghĩa, ở chỗ này, ai như vậy đâu. Chỉ là mơ mộng quá nhiều, cho nên đau khổ hơn so với người khác. Ninh Vi Nhàn tình nguyện mình đối với Nhan Duệ tim phổi, như vậy bj tổn thương, như vậy mới hề cố kỵ mặc kệ thích làm gì làm.

      thể tin tưởng bất luận kẻ nào, bao gồm Nhan Duệ và ngay cả chính bản thân .

      Ai cũng biết. Chỉ có chính ràng nhất, còn sống, nhưng ra chết rồi.

      Từ lúc đứa bé thứ nhất mất.

      Bây giờ đấu tranh, do dự, xa cầu nữa.

      Từ trước đến nay Tương Kế cần người khác khách khí, từ lúc tiến vào nhằm vào Ninh Vi Nhàn, thấy giống như muốn , liền ngồi xuống bên cạnh , cầm ly nước trái cây vừa mới uống, uống hớp, tràn đầy say mê: “ là thơm.”

      Dáng vẻ bỉ ổi dâm đãng, làm cho Ninh Vi Nhàn muốn nôn.

      Nhan Duệ đoạt lấy cái ly, hận đến nghiến răng, hết lần này đến lần khác bây giờ Tương Kế mới nhìn , nhưng lại kinh ngạc tiếng: “Nhan thiếu, ở nhà sao!” Quay đầu nhìn Ninh Vi Nhàn, mới chợt hiểu ra: “Tối hôm qua tôi nghe được có ít người phụ nữ tìm tung tích của đấy, lâu rồi nhìn thấy . Thế nào, ra ngoài chơi sao?”

      Nghe Tương kế , phản ứng đầu tiên của Nhan Duệ là nhìn Ninh Vi Nhàn, thấy vẻ mặt lạnh nhạt, bất sở vi động, trong lòng thở phào nhõm, nhưng lại mơ hồ đau. biết là quan tâm hay là ngụy trang. Nếu như quan tâm, làm tổn thương, chỉ mình có thể nếm chút khổ sở thôi. Nếu ngụy trang quan tâm… hận thể cho mình mấy cái bạt tai!” “ cần phí tâm. Ngược lại là mới đúng, đến nhà chúng tôi làm gì?”

      Tương Kế nhíu mày, mặt dày : “Tôi tới tìm Ninh tiểu thư, liên quan đến .”

      ấy là vợ tôi!” Nhan Duệ miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng, biết người này làm việc luôn theo an bài, nghĩ đến chuyện muốn thiết lập quan hệ với Ninh Vi Nhàn, thể tỉnh táo được.

      Tương Kế là kẻ nổi danh phụ tình máu lạnh, cũng nổi danh chừa bất cứ thủ đoạn nào, coi trọng người phụ nữ nào nhất định phải nắm trong lòng bàn tay, chơi đủ liền cước đá văng, rất thích trêu đùa phụ nữ có chồng. Nhan Duệ tự xưng là phong lưu mà hạ lưu, từ trước đến nay khinh thường làm bạn với những người như vậy. Hai người mặc dù có hoa danh ở bên ngoài, nhưng chân chính đánh nhau cũng nhiều.

      “Tôi biết.” Tương Kế nhìn Ninh Vi Nhàn: “Mọi người đều có mắt nhìn, trong nhà người giàu có bao nhiêu bẩn thỉu người nào mà biết. Chỉ cần can thiệp lẫn nhau, hai vợ chồng đều có thể có nhiều tình nhân. Mà tôi, xung phong trở thành người tình thứ nhất của Ninh tiểu thư.” xong, nở nụ cười.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 61:
      Editor: Yankui

      Nếu phải vì Ninh Vi Nhàn có mặt ở đây nên Nhan Duệ muốn giữ gìn hình tượng, phong độ của mình nhất định đá cho cước, nhất định hắt luôn ly nước trái cây lên khuôn mặt hạ lưu dâm đãng biết xấu hổ kia của Tương Kế, thề nhất định làm như thế.

      Nhưng chưa kịp thể uy quyền của mình, Ninh Vi Nhàn cười. Nụ cười vô cùng xinh đẹp nở khuôn mặt càng làm cho trở lên xinh đẹp tuyệt trần. Nhan Duệ si ngốc ngắm nhìn, ánh mắt sắc bén liếc thấy Tương Kế cũng si mê nhìn , liền bốc hỏa, hận thể nhào tới đâm mù mắt ngay lập tức.

      “Muốn làm người tình của tôi ư?” Ninh Vi Nhàn cảm thấy buồn cười. Đàn ông thế giới đều vô sỉ đến thế này nhưng lại luôn tự cho là mình đúng sao? “ dựa vào cái gi?”

      có rất nhiều ưu điểm.” Thấy Tương Kế như vậy, Ninh Vi Nhàn nhướng mày, ý bảo rửa tai lắng nghe. Nhan Duệ vô cùng nóng nảy, nhưng nhìn sắc mặt Ninh Vi Nhàn lại dám gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tương Kế, ánh mắt hằn học như muốn băm vằm khuôn mặt ra. “ cao ráo, dáng người rất được, thể chất mạnh mẽ, đêm làm bảy lần tuyệt đối có vấn đề. có tiền, dáng dấp cũng coi là trong trăm người mới chọn được , nếu em đồng ý để làm người tình của em, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em, tuyệt đối quấy rầy làm khó em, hễ em gọi là tới.”

      Ninh Vi Nhàn càng cảm thấy buồn cười: “Thế nào mà nghe như Tương thiếu gia lại bỉ ổi tới mức muốn mua bán ở đây thế? Theo lời hình như ngoại trừ thân xác dơ bẩn cùng với tiền ra chẳng còn cái gì khác phải? vậy tôi chọn hẳn người có vóc dáng bề ngoài cùng tư chất nghề nghiệp hạng nhất mà mua bán hơn là giao dịch với người như sao? Chẳng lẽ còn phải tiết kiệm mấy đồng tiền chơi bời ?” tới đây, càng cảm thấy buồn cười hơn, đáy mắt đuôi mày đều dính vào nụ cười.

      hiểu, đời sao lại có loại người như thế. Tự cho mình là đúng, hiểu được mà cứ cho rằng cả trái đất cũng chỉ xoay quanh mình, giống như ta thế giới đến ngày tận thế vậy.

      Nhan Duệ ngẩn người, mặc dù Ninh Vi Nhàn cũng ít lần với những lời tàn nhẫn, nhưng thẳng thắn trần truồng đến mức hề có chút giữ lễ nào trong lời thế này là lần đầu tiên nghe thấy. sinh ra lớn lên ở nhà họ Ninh, từ bé được dạy dỗ về lễ nghi rất bài bản, mọi cử động đều tao nhã quý phái, cũng phải là chưa từng thấy chán ghét ai, nhưng cho dù là trường hợp đối diện với người mà ưa, Ninh Vi Nhàn cũng biểu ra mặt, nhưng tại sao, đối với cái tên Tương Kế này, lại kích động như vậy?

      Tương Kế cũng ngây người, trêu hoa ghẹo bướm bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên gặp phải đối tượng khó chơi đến thế. Lần đầu nhìn thấy Ninh Vi Nhàn ở bữa tiệc, lúc ấy chỉ cảm thấy buồn cười, xinh đẹp mỹ lệ đến nhường ấy, xuất thân từ danh môn, lại si tình với hoa hoa công tử nổi danh Nhan Duệ. Xoay người, liền thấy Nhan Duệ thân mật với nàng nóng bỏng nào đó, càng thấy nực cười, nghĩ rằng nếu có thể đoạt lấy si tình này, nhất định có cảm giác rất thành tựu, huống chi còn là vợ của Nhan Duệ, là đại tiểu thư nhà họ Ninh.

      Nhưng lần thứ hai gặp mặt, lại cảm thấy có chút kỳ quái, dường như biến thành người khác, cả người tản ra loại khí chất giống như cảnh báo người lạ chớ có lại gần. Cho dù ngụy trang rất kỹ, nhưng vẫn thể lừa gạt được ánh mắt sắc bén của .

      Trực giác giúp biết rằng chắc chắn có chuyện xảy ra.

      Càng theo dõi này, Tương Kế càng si mê . Thậm chí còn tình nguyện nhân nhượng, tự đề xuất việc được làm người tình của . Tuy Tương gia hơn được Nhan gia, nhưng cũng kém hơn là bao nhiêu. Được coi trọng, mến tuyệt đối là điều biết bao cầu mà được.Chương 62:
      Editor: Yankui

      Mặc cho thẳng hay ám chỉ, này luôn bày ra vẻ mặt vô cùng chán ghét. Lúc đầu, Tương Kế còn tưởng rằng vờ tha để bắt, nhưng càng về sau càng hiểu ra, ghét , coi giống như loài sâu bọ vậy.

      kỳ lạ, mặc dù phải là người ai gặp cũng ngay, nhưng ít ra cũng là hạng đàn ông được các ưa thích, bị chán ghét coi thường đến như vậy cũng là lần đầu tiên. Cũng chính vì thế, càng muốn có được này. Mặc cho ai đây là thói hư tật xấu của đàn ông, hay là bản chất ti tiện của con người cũng được, dù sao nữa nhìn trúng Ninh Vi Nhàn, đừng ai mong có thể thay đổi được ý .

      Hơn nữa, nghe mãi những lời gai góc lạnh lẽo của , càng thêm hứng thú. Ừ … bản tính đàn ông đều ti tiện thế. “Chơi đàn ông phải tiêu tiền, ta chơi cần tốn tiền, hơn nữa còn có thể kiếm tiến.” Môi mỏng nâng lên cười vui vẻ, Tương Kế nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Vi Nhàn, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. “Ninh tiểu thư, Tương Kế ta lòng thích em, em xác định chắc chắn cùng ta ân ái sao?”

      Ninh Vi Nhàn lười biếng nghiêng mắt nhìn , mặt biểu cảm gì: “Nếu như là trai tân, tôi còn có thể suy nghĩ chút.”

      Nhan Duệ vừa nghe, chuyện như vậy sao có thể, Tương Kế so với còn nổi tiếng chơi bời xấu xa hơn, làm sao có thể là trai tân được chứ? Nào ngờ, đánh giá thấp độ dày da mặt của Tương Kế, vẫn tự nhiên : “Lần đầu với em, có được ?”

      Vô sỉ, quá vô sỉ! Nhan Duệ vừa định lao đến, Ninh Vi Nhàn lại cười, cười lớn, nhưng đáy mắt đuôi mày đều mang nụ cười làm say lòng người: “ … Xin lỗi, được.”
      "Oh, vậy đáng tiếc." Tương Kế nhún vai, mắt dời về phía Nhan Duệ, hề khách khí gay gắt: "Như vậy ngay từ đầu khi cùng Nhan Duệ kết hôn, Ninh tiểu thư cũng cầu đối phương phải là trai tân sao?"

      Nhan Duệ tức giận, vừa định đáp lời, Ninh vi nhàn lại sử dụng ánh mắt ngăn lại. cho là trả lời , ngờ chỉ hời hợt câu: " Việc này liên quan đến ."

      xong, quay người lên lầu, tư thế cực kỳ cao quý đẹp mắt, để lại chiến trường đầy thuốc súng cho hai người đàn ông nhìn nhau cách chán ghét.

      Tương Kế ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, nhìn ly nước trái cây trong tay Nhan Duệ rồi lên tiếng trước: “Nhan thiếu gia, ta khát, nếu phiền, mời ta ly nước trái cây đó .”
      Nhan Duệ hừ lạnh tiếng, đem ly nước trái cây uống hơi cạn sạch. Tương Kế sửng sốt chút, nhưng ngay lập tức cười khẽ: “Nhan thiếu gia sao lại hẹp hòi thế, chẳng giống với tiếng tăm phóng khoáng được đồn thổi bên ngoài chút nào.”

      Phóng khoáng cái con mẹ mày, phóng khoáng để mà vợ cũng chẳng còn à!

      Mắt đào hoa chớp cái, đối phó với loại người như Tương Kế, mình càng mất bình tĩnh càng dễ rơi vào bẫy của , cuối cùng những bị đùa giỡn đến chết, mà còn giúp được lợi. Mặc dù Nhan Duệ và Tương kế hề qua lại giao thiệp với nhau, nhưng đối với nhân phẩm, tính cách của hiểu rất ràng, ngược lại Tương Kế cũng thế, rất hiểu . Hai người đàn ông cứ ngồi ở phòng khách mắt to mắt hằm hè nhau như vậy, rốt cuộc vẫn là Nhan Duệ nhịn được. Cũng phải có tính nhẫn nại, mà do Ninh Vi Nhàn lên lầu lâu, tim cũng liền bay lên theo, chỉ muốn ngay lên xem làm gì, ngộ nhỡ có việc cần đến . Ngồi đây đấu mắt với tên đàn ông thối tha này giống với tác phong của . “Ta cho ngươi biết, ngươi nên .”

      Tương Kế nhấp nháy đôi con ngươi đen, duỗi ngón tay gõ gõ vào mép bàn: “Ta tới là để thăm Ninh tiểu thư, ấy đuổi ta , Nhan thiếu gia gấp cái gì chứ?”

      “Phiền ngươi gọi ấy là Nhan Phu Nhân.” Nhan Duệ nghiến răng, “Còn nữa, phụ nữ của ta phải là người ngươi có thể mơ mộng đến.”

      “Câu này ngươi đúng rồi.” Tương Kế nhíu mày, “Chúng ta sống trong giới này, ai mà biết đến quy định bất thành văn, vợ hoặc chồng ở bên ngoài đều có thể tự kiếm tình nhân, vợ chồng can thiệp chuyện riêng của nhau? Chỉ cần Ninh tiểu thư chọn ta, trong trường hợp này e rằng Nhan thiếu gia chỉ có thể đứng ngoài nhìn mới đúng.”

      “Mẹ kiếp.” Nhan Duệ bực đến phát điên lên, văng tục. “ can thiệp chuyện của nhau cái con mẹ mày, Ninh Vi Nhàn là vợ tao, tao là chồng ấy, mày muốn chơi , cũng được, nhưng đừng có nhòm ngó đến người phụ nữ của tao!”

      Tương Kế cười ha hả, đứng dậy, đẩy cái ghế lại vị trí cũ: “Ta muốn chuyện đến nước này, Nhan thiếu gia đúng là người hai mặt, bản thân mình ở bên ngoài tự do phong khoáng nhưng mặt khác lại cho phép vợ mình có người tình, bản thân giữ nổi mình nhưng lại bắt vợ mình phải giữ thân như ngọc. Chậc, chậc … khó để cho Ninh tiểu thư coi trọng ngươi. cho ngươi biết, ngoại trừ gia thế, ngươi chẳng xứng với ấy chút nào.”

      có xứng với Vi Nhàn hay , cần người ngoài xen vào! Nhan Duệ hí mắt, giọng càng thêm lạnh lẽo: “Tao lại lần nữa, cút ra khỏi nhà tao.”

      có ngày ta có được Ninh tiểu thư. Nhan thiếu gia ngươi hay lắm, nhưng chắc chắn thời gian ngươi sung sướng còn bao lâu đâu.” Tương Kế tủm tỉm cười, hề e sợ. Theo thấy, Ninh Vi Nhàn hoàn toàn mất tin tưởng vào tình với Nhan Duệ, thể quay lại như trước kia được nữa. Nhan Duệ bây giờ còn mạnh miệng như vậy, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày phải khóc. Việc cần làm chính là tận dụng triệt để mọi cơ hội để có được Ninh Vi Nhàn mà thôi. Có tên Nhan Duệ này làm chất xúc tác, kia chắc chắn càng ngày càng gần hơn. “Có lẽ tại Ninh tiểu thư chưa có tâm tư khác, nhưng Nhan thiếu gia ngươi quấy rầy làm phiền ấy như vậy, đảm bảo được có ngày Ninh tiểu thư quyết định dứt tình đâu ~~~” xong câu này, đợi nhìn thấy sắc mặt Nhan Duệ biến đổi, tựa như muốn xông tới đánh người, mới vừa cười vừa tiếp: “À, ta nhầm. phải là dứt tình, bởi Ninh tiểu thư sớm còn Nhan thiếu gia ngươi rồi. Khi đàn ông tàn nhẫn khiến người ta đau lòng, nhưng khi đàn bà tàn nhẫn là lấy mạng người a!” , rồi giống như lấy làm tiếc lắc lắc đầu, nghênh ngang ra ngoài.

      Nhan Duệ mặt trắng bệch đứng ở đầu cầu thang, nắm tay xiết thành quyền chặt đến muốn ứa máu. phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời của Tương Kế. Nhưng tin có chuyện đó, từ trong xương tủy Vi Nhàn là người thanh cao kiêu ngạo, cho dù làm tổn thương sâu sắc, nhưng cũng vì trả thù tìm người đàn ông khác. Đây chính là tự tôn với thân phận thiên kim tiểu thư nhà họ Ninh, ai có thể thay đổi được.

      Nhưng cũng như vậy, nếu quyết tâm làm ra chuyện gì cũng có cách nào ngăn cản được.

      Ví dụ như: còn nữa.

      Điều có thể làm bây giờ, chỉ là cứ quấn lấy , rồi từ đó tu thân dưỡng tính, quên hết cuộc sống hoang đường trước kia, cắt đứt liên lạc với những bạn bè tốt, cũng tìm hoa hỏi liễu nữa, chỉ chuyên tâm quanh quẩn bên .

      Nhưng … còn có thể sao?

      Nghĩ đến lời đầy khiêu khích và châm chọc của Tương Kế, Nhan Duệ lại cảm thấy đau lòng. chỉ biết hưởng lạc, luôn nghĩ rằng mỗi khi quay đầu lại Vi Nhàn luôn đợi mà quên mất chuyện quan trọng nhất. Vi Nhàn là xinh đẹp, ưu nhã, cao quý, hào phóng, biết tiến biết lùi. Dường như mọi phẩm chất tốt đẹp của phụ nữ đời đều tập trung người . ăn khéo léo, ham giàu sang, nông cạn, mềm yếu, đủ để làm cho bất kỳ người đàn ông nào thế giới say mê.

      chỉ biết mình tự do phóng đãng, lại quên mất cũng có người ái mộ. Biết đâu có ngày lại giống như , cảm thấy tự do tốt, vì thế mà buông tay từ bỏ tất cả những thứ này.

      , thể từ bỏ, càng thể quên!

      Lảo đảo chạy lên lầu, Nhan Duệ đứng ở cửa phòng ngủ Ninh Vi Nhàn, tim đập thình thịch, đưa tay lên cả nửa ngày mà cũng dám gõ cửa. đứng đó lâu mới chậm rãi đưa tay lên cầm nắm cửa đẩy ra.

      Ninh Vi Nhàn có ở trong phòng. Nhan Duệ hốt hoảng, vội vàng tìm khắp nơi. May mà người giúp việc thấy dáng vẻ cậu chủ như hồn bay phách lạc mới cho biết Ninh Vi Nhàn ở phòng đọc sách.

      dựa vào gối tựa mềm mại xem CD dưỡng thai, hình ảnh mỗi đứa trẻ đó đều trẳng trẻo, non nớt nhìn vô cùng đáng . Ninh Vi Nhàn lặng nhìn, lại nhớ tới đứa con trước kia có duyên ở lại với . ra , sao có thể là vô duyên đây? Là lỗi của bản thân nên ông trời mới bắt lại người thân vốn định ban cho . Nếu như si tình đến mất hết lý trí, nếu như ngu muội như thế, kiên trì như thế, đứa bé sớm được sinh ra … thậm chí đến giờ có thể học tiểu học rồi.

      Đứa con của , người thân của , cốt nhục của . Cũng bởi vì Nhan Duệ mà còn.

      Ninh Vi Nhàn có cách nào tha thứ cho Nhan Duệ, càng có cách nào tha thứ cho chính mình. Đến bây giờ mới nhận ra những chuyện mình làm ngu xuẩn, đáng khinh tới mức nào. Sau khi mất đứa con, những tỉnh ngộ, còn hết lần này đến lần khác bị lừa gạt suốt năm năm nay, ròng rã năm năm! Người như thế nào mà lại bị người lừa gạt suốt năm năm đây? Nếu như phải biết rất mình muốn gì, Ninh Vi Nhàn cho rằng mình điên rồi.

      Chỉ có người điên mới tin tưởng những lời dối trá của kẻ lường gạt.

      muốn làm người điên nữa.

      Nhan Duệ rón rén tới, dám chạm vào Ninh Vi Nhàn, chỉ ngồi xuống bên cạnh , cất tiếng dịu dàng mang theo ý tứ vô cùng hối hận và khổ sở: “Vi Nhàn …”

      Ninh Vi Nhàn để ý tới , mắt vẫn tập trung nhìn CD, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. dám đáp lời , sợ rằng mình nhịn được ý muốn giết , thậm chí còn giết luôn cả chính mình.

      xin lỗi.” Nhan Duệ .


      xin lỗi. . . . . . Xin lỗi cái gì? Xin lỗi ai?

      Ninh vi nhàn rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng thốt ra miệng. Mặc kệ Nhan Duệ gì, đều chẳng liên quan đến . Sau này, cho dù có làm ầm ĩ chuyện gì cũng chẳng có quan hệ gì tới nữa.
      "Vi Nhàn, Vi Nhàn em nghe được ?" Nhan Duệ vội vàng nhìn , trong giọng có chút cầu khẩn. Ninh vi Nhàn nghe mà phiền chán, hiểu nổi người đàn ông này rốt cuộc suy nghĩ gì, chỉ đưa mắt về phía , nhàn nhạt : " ."

      Nhan Duệ có rất nhiều rất nhiều lời muốn , nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng mang theo chút tình cảm nào của chữ lại cũng ra được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :