1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan tỳ - Mễ Lộ Lộ ( Sắc - Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.1


      Tôn Miên Miên cách nào cự tuyệt quyến rũ của Hách Lang,nhìn sang Hách Lang, hình như cũng vậy.

      ràng nàng là xử nữ hề có kinh nghiệm, nhưng sau khi cứng rắn xé bỏ vẻ ngoài ngây ngô của nàng, mới phát nàng ngọt ngào khiến bất tri.

      Chiều nay, phóng túng mình, lần lại lần muốn nàng.

      Dưới dẫn đường của , luôn luôn trực bạch Tôn Miên Miên hề giống với nữ nhân khác chỉ biết lấy lòng , phản ứng của nàng luôn biểu lộ cách rất trực tiếp.

      Từ trước đến nay giấc ngủ của Hách Lang luôn rất ngắn, khi tỉnh lại thân thể nhắn của nàng vẫn nằm trong khuỷu tay của .

      đêm qua, sưng đỏ mặt nàng lui ít, nhìn nàng ngủ say, ánh mắt thể dời . Xem ra nàng rất mệt mỏi, biết là do hôm qua đòi hỏi làm nàng mệt mỏi, hay là vì mấy ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.

      Vốn nàng có thể bình an vô lưu lại Hách phủ, nhưng ngay tại lúc lần đầu tiên nhìn thấy nàng, lại nhớ tới Tôn Cẩm Hoa từng với về chuyện của tiểu muội nàng....

      ra trong phủ tỷ muội nào cũng cần ta tốn tâm, vì các nàng đều có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng mà cái tiểu muội nhà ta, khờ dại mơ mộng cả ngày chỉ có ngồi ăn rồi lại chờ chết, thành thạo nghề, chính là ăn cùng ngủ ! Đây cũng là ưu điểm của nàng, cho nên ngươi hãy ném cho nàng ba bữa cơm cùng thức ăn, cho nàng thêm chỗ tránh mưa tránh gió, giống như nuôi heo là được rồi.

      Ngày nào đó mà ta xảy ra chuyện, ngươi cứ nuôi nàng như vậy, chính xác sai. Còn nữa, ngàn vạn đừng để cho sinh mệnh nàng có bất cứ hiểm nguy gì, ngươi nên hiểu, nữ nhân Tôn phủ từ trước đến nay đều dễ chọc.

      Đúng, dối Tôn Miên Miên.

      cùng Tôn Cẩm Hoa triều đình nhìn như hợp, là bởi vì binh quyền Nguyên Phượng hoàng triều được chia thành năm phần, phần nằm tay Hoàng đế cùng thái hậu, ba phần khác nằm tay Tôn Cẩm Hoa, Tích gia nhà mẹ Tĩnh Phi, cùng Thái Úy là .

      Mặc dù thưởng thức Tôn Cẩm Hoa phong thái kiêu dũng thiện chiến, nhưng vì trạng thái cân bằng trong triều đình, ngoài mặt và nàng chỉ có thể xung đột, thể có biểu thân thiện.

      Đây là vì tránh đại thần triều đình nghi kị, cũng là thầm thay hoàng thượng phân tán việc kết đảng phản loạn chút. Hôm nay vì Tôn Cẩm Hoa tung tích mà bị trị tội phản quốc, thiếu chân thế lực binh quyền, cũng chỉ còn lại hai phe và Tĩnh phi giằng co lẫn nhau.

      Đồng thời, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tĩnh phi cùng Tích gia phí hết tâm tư đưa Tích Hương Hạm vào Hầu gia phủ, mặt là muốn theo dõi hành động của , mặt kia là muốn thuyết phục kết thân cùng Tích gia, làm lớn mạnh thế lực vây cánh.

      Đáng tiếc thiên hạ này phải là của Tích gia cũng phải là thiên hạ của Hách gia. Giang sơn này cuối cùng thuộc về Nguyên Phượng hoàng triều của Phượng gia a!

      ngày là thần, cả đời là thần. Đây là số mệnh của , cũng là lựa chọn của .

      Vốn muốn lợi dụng Tôn Miên Miên, nàng cũng có thể bình yên vô ở úy phòng sống qua ngày, nhưng vì để thời cơ chín muồi đến sớm hơn, cố ý an bài nàng tới bên mình, nhìn từ trong mắt người ngoài, giống như là sủng ái nàng, thậm chí ăn mặc cũng vượt quá đồ dùng của nôt tỳ bình thường, những thứ này tất cả đều để cho tai mắt trong phủ nhìn.

      Nhưng ngờ, sủng ái là sủng ái, thế nhưng cũng lại đem nàng vào trong lòng mà sủng ái.

      Trong phủ mỗi người đều có tâm cơ riêng mình, hình như chỉ có nàng y theo bước của mình, chỉ là có lúc bị chọc cho giận đến mức giơ chân lên, mà nghĩ vài mưu kế hề ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng rất nhanh liề bị phơi bày.

      cũng có ý xấu, đem nàng đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, khiến nàng càng muốn khiêm tốn, càng bị tất cả mọi người trong phủ chú ý.

      Nha đầu này đúng là ngốc, đại khái biết bốn chữ “Cáo mượn oai hùm” này viết như thế nào, ngược lại làm cho nàng càng run run rẩy rẩy sống qua ngày trong phủ hơn.

      cho nàng đăc quyền, nàng lại xem như củ khoai lang nóng phỏng tay.

      Nhìn gương mặt ngủ vô ưu của nàng, nhịn được nâng khóe miệng lên mỉm cười.

      Có lẽ cũng bởi vì nàng suy nghĩ đơn giản, mới có thể khiến bất chi bất giác chìm đắm trong đơn thuần của nàng, chung đụng với nàng, cần phí quá nhiều ý định tính toán với nàng.

      Bởi vì như nàng , thứ nàng muốn nhiều lắm, chỉ cầu an toàn bảo vệ tính mạng của mình.

      Chỉ là tâm nguyện này đối với hề dễ dàng để đạt được, ở trong Quan gia , ngoài mặt vô cùng phong quang (*), nhưng ra và nàng đèu cùng dạng, cũng chọn chủ tử.

      (*) nở mày nở mặt.

      Muốn bò lên cao, nhất định phải trả giá chút ít. . . .

      Vừa bắt đầu, coi nàng như mồi câu, tại, thế nhưng lại ăn cái mồi câu này trước tiên. . . .chắc hẳn tương lai có nhiều người mơ ước vị trí của Tôn Miên Miên hơn rồi.

      Khi nhìn nàng người nằm trong khuỷu tay đột nhiên mở cặp mắt mờ mịt ra, bốn mắt đụng nhau với .

      Sau khi Tôn Miên Miên tỉnh lại, phát dùng tròng mắt đen mê người nhìn chằm chằm nàng. “Nhị. . . .nhị thiếu gia. . . .” Nàng muôn cựa người, lại bị khống chế chặt, nhịn được nhíu mày.

      “Muốn đâu?” thấp giọng hỏi.

      Nàng cúi đầu nhìn, phát thân thể mình trơn bóng, ngay sau đó liền chui vào trong chăn, khuôn mặt nhắn đỏ bừng như tôm luộc chín.

      “Chuyện này. . . .ta. . . . .ngươi. . . .” Nàng ấp úng, ngay cả câu cũng hoàn chỉnh được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thân cận với nam nhân gần như vậy.

      Nàng từng lén xem Xuân Cung đồ trân quý của tứ tỷ, ra là. . . .Chuyện tư tình của nam nhân và nữ nhân làm như vậy, khiến cả người nàng mất hồn.

      Ai! Nàng thể , ra nhìn tuấn nhan y hệt nghiệt của Hách Lang, hồn nàng sớm mất hơn phân nửa, chỉ là giả bộ trấn định thôi.

      “Hối hận?” nhíu mày, “Đáng tiếc cõi đời này có thuốc hối hận để cho người uống, ngươi nên tiếp nhận thực ngươi trở thành nữ nhân của ta !”

      hối hận.” Nàng lúng túng mở miệng, “Nhưng mà. . . .bất quá cũng chỉ là đêm mây mưa, cần trở thành nữ nhân của nhị thiếu gia. . . .”

      vừa nghe, gương mặt tuấn mĩ kéo xuống. “Thế nào? Nghe lời ngươi , dường như trở thành nữ nhân của ta rất uất ức, phải ?”

      “Có chút.” Nàng bao giờ khoác, trực tiếp gật đầu.

      tức giận lườm nàng cái. “Dùng thân phận địa vị của ta, theo ta, ngươi còn uất ức?” Đầu nàng rốt cuộc chứa những gì a?

      “Nhưng bây giờ ta dùng thân phận quan tỳ, theo nhị thiếu gia, nhiều nhất cũng chỉ có thể là tỳ thiếp.” Đôi mắt to chớp động, nhìn . “Đại tỷ cha ta rất chung tình, đời này cũng chỉ có mẹ ta là thê tử, cho nên nếu tìm nam nhân phải tìm người giống như cha ta, ít nhất về mặt tình cảm rất chuyên nhất. Nhị thiếu gia, chuyện giữa nam với nữ, chỉ có ngươi biết, ta biết, chúng ta. . . . ra có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.”

      nghe rồi, có lộ vẻ như trút được ghánh nặng, ngược lại tức giận trợn mắt nhìn nàng. “Tôn Miên Miên, ngươi đúng là đà điểu, cho nên đời này mới có tiền đồ!”

      “Ngươi tức giận cái gì?” vì sao đột nhiên lại tức giận? Nàng chỉ ra lời từ lòng thôi mà! “Giấc mộng lớn nhất của ta chính là cả đời bình bình phàm phàm.”

      “Ngươi có chút chí khí nào hả?” lấy tay day day huyệt thái dương, nghĩ thầm, kết cấu đầu nàng giống người bình thường.

      “Chí lớn nhất của ta chính là trộm giành, cho nên trừ phi ta gật đầu đồng ý, bằng cho phép người khác chia sẻ những gì ta có.” Nàng nâng cằm lên, vang có lực trả lời.

      nheo cặp mắt lại, khóe miệng vốn suy sụp bỗng khẽ giương lên: “ cho cùng, ngươi chính là hy vọng muốn chia sẻ ta với những nữ nhân khác, đúng ?”

      “Đây là ta hy vọng, nhưng có nghĩa là có thể thực .” Nàng ngây ngốc mà , sau đó tặng nụ cười nhạt. “Hy vọng có thực, cũng cần phải mong đợi .” Cho nên thời gian gần đây luôn làm tới nơi tới chốn, đối với hoàn toàn có ảo tưởng qua.

      Ai biết có ảo tưởng càng thêm bi thương, chỉ cần hơi dính, nàng liền mắc câu, hơn nữa còn xuất triệu trứng nghiện.

      là hỏng bét, nghiện trước, nàng trước cần phải từ bỏ a!

      Tôn Miên Miên a Tôn Miên Miên....Hách Lang thầm thở dài, cần phải nha đầu này rộng rãi sao? Vẫn là bình sinh có chí lớn, hoàn toàn vô cầu sao?

      “Nếu như ta , ta đồng ý kiếp này chỉ có nữ nhân là nàng?” Đối với , có bất kì nữ nhân nào thú vị như nàng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.2



      Nàng trừng mắt lớn, nhìn chằm chằm cào gương mặt của , vẻ mặt của giống như châm biếm nàng, ngược lại mang theo vẻ vô cùng nghiêm túc.

      “Cho ta thêm đoạn thời gian nữa, có thể cho nàng danh phận, ta nhất định cho nàng.” Nhìn bộ dáng giật mình của nàng, nhàng nâng cằm của nàng lên, tuấn nhan dời đến trước mặt nàng. “Tôn Miên Miên, Nàng thừa nhận nàng ta !”

      Nàng vừa nghe, cảm thấy gương mặt nóng ran chịu nổi. “ đơn phương kéo dài được lâu, ngươi cuối cùng ngán. . . .”

      khẽ cười tiếng, lần nữa ôm nàng vào trong ngực. “Nếu như là nàng, ta nghĩ ngày ngày đều có chuyện mới mẻ.” Ý tưởng của nàng luôn cổ quái như vậy, nghĩ, sau này có nàng, vậy khiến cuộc sống tăng thêm niềm vui thú mới đúng.

      Lúc này, môi mỏng hôn lên làm say mê cánh môi mềm mại, mút sâu, cũng giống như là mút chặt cuộc đời của nàng. . . . .

      Đời này, con mồi nuốt vào, đừng mơ tưởng có thể chạy trốn khỏi miệng !

      Hách Lang cố ý đem Tôn Miên Miên từ thân phân quan tỳ lên thị nhân, mặc dù nàng dùng mọi cách kháng nghị, nhưng dưới uy hiếp dụ dỗ của , cuối cùng thuyết phục được nàng.

      Mặc dù nàng muốn nhanh khuất phục như vậy, chỉ là nghĩ tới câu của . . . .

      Chỉ cần lên thị nhân, về sau nàng có thể trải qua cuộc sống ngồi ăn rồi chờ chết như trước kia, cuộc sống như vậy nàng muốn sao?

      Ách. . . .được rồi! Nàng thừa nhận bản thân mình dao động.

      Trước kia nàng sống dưới cánh chim của các tỷ tỷ, tại có người bao bọc nàng, dường như cũng phải là chuyện xấu.

      Hơn nữa. . . .có lẽ đúng, sức chống cự nàng đối với hình như càng ngày càng yếu .

      Dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng, cũng là người đầu tiên dạy nàng chuyện tình nam nữ.

      Suy nghĩ chút, Hách Lang, tính tình mặc dù có chút vô tình, nhưng mấy ngày nay chung đụng, trừ hơi hà khắc với nàng, mỗi lần trở về chỉ cần nàng xảy ra chuyện may, cũng chưa từng chân chính trách phạt nàng.

      Hơn nữa mỗi khi nàng bị thương, hình như giúp nàng lấy lại công đạo, giống như Bích Oanh đẩy nàng ngã xuống nước, mặc dù nghe nàng được đại thiếu gia thu vào làm thiếp, nhưng bao lâu sau liền truyền ra tin tức nàng trượt chân ngã xuống nước, bị nhiễm phong hàn, trong lúc dưỡng bệnh, người chất đầy những mẩn đỏ biết tên, đến giờ vẫn chưa được chữa trị tốt, còn làm hỏng khuôn mặt dễ nhìn.

      Nàng nghĩ thầm, có phải là kiệt tác của Hách Lang hay ? Vốn chỉ là suy đoán của nàng, chỉ là nhìn từ kết quả của Lục Vi, nàng tin tưởng tất cả đều do thầm an bài.

      cũng có lập tức xử chảm Lục Vi, ngược lại đem nàng hành hạ đến sống bằng chết, Lục Vi đánh sưng mặt nàng, sai người đánh nát khuôn mặt Lục Vi, nghe ngay cả hàm răng cũng đánh gãy, cả cặp mắt cũng tránh khỏi liên lụy.

      Ài, có thể cần tàn nhẫn như vậy ?

      thể. .

      Bởi vì từ trước đến giờ luôn là người có thù phải trả, hơn nữa còn hoàn trả gấp bội lần.

      Tính tình nam nhân này ràng tàn nhẫn như vậy, nhưng lại vô cùng nhẫn nại đối với nàng, khiến nàng có chút mờ mịt.

      Nàng cách nào phủ nhận mình thích , ban đầu nghe muốn cưới Tích Hương Hạm lòng nàng như bị rút ra, hơn nữa lại giống như có người cầm cây kim ngừng đâm mạnh vào, trước nàng hiểu cảm giác này, nhưng chậm rãi tựa hồ lại có chút hiểu.

      Đây là. . . .ghen tỵ. Tứ tỷ từng thích người, hoàn hoàn đoạt lấy, cho phép những nữ nhân khác cùng chia sẻ, bởi vì trong chữ “”, chỉ có trái tim, tâm chỉ có , cũng chỉ có thể dành cho người.

      Cho nên tại trong lòng chỉ có người là Hách Lang thôi sao?

      Kể từ khi cùng da thịt thân thiết, nàng từ thiếu nữ chuyển thành nữ nhân.

      Chuyện tình ở dưới lòng nàng chỉ thấy lên men, lại mong đợi biến mất thấy gì nữa.

      Dường như mưa to liên tiếp hạ xuống mười ngày nay, Thành Đông ngập chìm vì lụt lội, vùng núi ngoại thành thậm chí còn bị sạt lở, tạo nên đại lũ bùn vô cường đại, vùi lấp toàn bộ thôn trang , Hách Lang vừa nghe tin liền lập tức cùng Hầu gia tới nơi xem khám, ba ngày chưa trở về phủ, có lẽ hôm nay nàng vẫn thể nhìn thấy .

      tại nàng mới cảm nhận được ý tứ trong câu : “ ngày gặp, như cách ba thu”.

      Lúc này Tôn Miên Miên đứng trước cửa vườn Nam, nhìn nước mưa ngừng rơi xuống, đôi mày thanh tú hơi nhíu lên, cho đến khi nhìn thấy tiểu tỳ che ô trở lại trong viện, khuôn mặt nàng trong nháy mắt sáng lên, vội vàng mở miệng: “Sơ Tinh, ngươi khổ cực rồi. tình hình bên kia thế nào rồi?”

      “Tiểu thư, mấy ngày nay liên tiếp mưa to, Thành Đông toàn là nước, đại thiếu gia và nhị thiếu gia vẫn phải ở đó, xem chừng tạm thời chưa thể trở về được.” Sơ Tinh thu cái ô, xiêm áo cũng bị áo mưa làm ướt.

      Nàng cắn cắn môi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Ta hiểu rồi. Sơ Tinh, ngươi tắm trước , nhớ uống thêm chén canh gừng làm ấm thân thể.”

      “Cám ơn tiểu thư”. Sơ Tinh phúc thân, nhưng nhìn thấy mặt nàng lo lắng, lại mở miệng: “Tiểu thư, đừng lo lắng, tin tưởng nhị thiếu gia nhất nhanh chóng trở lại phủ, có việc gì.”

      Nàng lộ ra nụ cười khổ: ‘Hy vọng là thế.” Mặc dù miệng trả lời thế, nhưng ngực lại khỏi bảy nâng tám hạ, khắc cũng an tâm.

      Được nô tỳ Thanh Dung nâng đỡ, Tôn Miên Miên trở lại phòng, mưa to ngừng, làm cho tâm tình nàng hết sức buồn bực, ngồi xong, đứng cũng được.

      lâu sau, có tiếng thị vệ vào thông báo, đại thiếu phu nhân ở tiền viện có chuyện thỉnh cầu.

      Lòng nàng giật mình bình bịch tiếng. phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?

      Vội vàng ra khỏi phòng, nàng cầm lấy ô vào trong làn mưa, bước nhanh tới cửa, quả nhìn thấy gương mặt vội vã của đại thiếu phu nhân.

      “Đại thiếu nãi nãi.” Nàng nhíu mày.

      “Tôn nương, xảy ra chuyện”. Đại thiếu phu nhân Uyển Phi thần sắc lại hốt hoảng, vừa nhìn thấy nàng, lập tức cầm lấy tay nàng.

      Hô hấp Tôn Miên Miên cứng lại, ngực đột nhiên nhảy dựng lên: “Có phải là nhị thiếu gia?”

      “Đúng vậy.” Uyển Phi nhìn chung quanh, cố ý lôi nàng sang bên, giọng : “Thành Đông phải có thôn trang bị vùi lấp trong lũ lụt sao? tai thôn dân vì vấn đề lương thực cùng nước nên bắt đầu bạo động, nghe nhị thiếu gia cẩn thận bị bạo dân đả thương. . . . .”

      ?” Tôn Miên Miên thu lại khẩu khí, “Tình hình nhị thiếu gia bây giờ như thế nào rồi?” Uyển Phi vỗ vỗ cánh tay nàng. “Nghe bị thương rất nặng. Vốn nhị thiếu gia muốn khiến ngươi lo lắng, nhưng ta sợ tình huống tốt, mới len lén cho ngươi biết, muốn ngươi chuẩn bị tâm tư.”

      Chân mày Tôn Miên Miên nhíu chặt, cơ hồ dính lại với nhau, nước mưa rơi xuống như là quất mạnh vào tim nàng, khiến nàng hết sức khổ sở.

      “Đại thiếu nãi nãi, ta muốn xuất phủ tìm nhị thiếu gia.” Nàng mấp máy môi, sau lưng Uyển Phi phúc thân, vội vàng che ô trở lại trong phòng, nhìn thấy tia sáng kì dị lóe ra từ khóe mắt Uyển Phi, tựa hồ toan tính cái gì đó.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.3


      lòng đều treo người Hách Lang, dĩ nhiên Tôn Miên Miên còn tâm tư chú ý đến những người khác, dù sao cũng chưa từng rời khỏi nàng lâu như vậy, cộng thêm vài ngày nay mưa to ngừng, vùi lấp thôn trang , lại thêm việc bị bạo dân đả thương.

      Lòng nàng như lửa đốt, sau khi vào phòng, cước bộ im bặt, giống như là có đồ gì đó va vào lòng nàng, khiến nàng bất thình lình hít vào ngụm khí lạnh.

      Nhị tỷ gặp chuyện may nàng cũng từng có loại tâm tình này, giờ khắc này chỉ lo lắng cho Hách Lang, chỉ hận mình có thêm đôi cánh, có thể bay thẳng đến bên cạnh .

      Nàng muốn gặp , thể chờ đợi thêm nữa, đáy lòng nàng hình như cũng có đáp án. . . ..

      cùng với người nhà của nàng. . .. .đều quan trọng như nhau.

      Tôn Miên Miên mất tích?!

      Hách Lang trở lại phủ, lại phát thấy bóng dáng Tôn Miên Miên đâu.

      Nghe thị vệ vườn Nam bẩm báo, mới biết, nàng lại tự mình xuất phủ?

      lại hỏi qua thị vệ, mới biết trước khi nàng xuất phủ, đại tẩu từng đến tìm nàng.

      Mắt phượng nhíu lại, trong lòng nắm chắc rồi.

      đến đại tẩu Tích Uyển Phi. . . . .Đúng, lại là cái họ Tích, đây cũng là nguyên nhân vì sao ở trong phủ luôn phải cẩn thận, bởi vì vị đại ca cùng cha khác mẹ vẫn luôn mơ ước chiếm được vị trí Thế tử Hầu gia của .

      Mọi mặt của Hách Tuần đều vô cùng xuất sắc, chỉ tiếc mẹ ruột lại là tiểu thiếp, vì vậy đời này cho dù ta có biểu xuất sắc thế nào, cũng vẫn phải xếp sau Hách Lang .

      Từ mấy năm trước nhìn ra Hách Tuần ngoài mặt ôn hòa, nhưng nội tâm lại như lưỡi dao sắc bén, tùy thời đều muốn diệt trừ , thậm chí ngay sau khi Tích Uyển Phi gả vào Hách phủ, cánh tay liền cong về phía Tĩnh phi.

      Hách Tuần thậm chí còn muốn giúp Tĩnh Phi diệt trừ , đáng tiếc người vốn đa nghi, nhìn thấu đầu mối , sớm chuẩn bị đề phòng Hách Tuần rồi.

      giờ Hách Tuần mắt thấy diệt trừ ngày càng khó khăn, liền đem mũi nhọn chĩa sang phía Tôn Miên Miên.

      Cuối cùng, gã sai vặt phía trước bẩm báo, ở bát giác đình cách thành sáu dặm tìm thấy chiếc xe ngựa của nàng, nô tỳ theo hầu Thanh Dung cùng phu xe sớm mất tích.

      Hách Lang vừa nghe, dung nhan cự biến.

      để ý mọi người phản đối, đội mưa tới Bát giác đình, chỉ nhìn thấy chiếc mã xa bóng người.

      Nữ nhân thích nhất cứ như vậy liền biến mất thấy? nghiến răng, mấy ngày nay trôi qua quá mức ngọt ngào, quên mất thân nàng còn vùi lấp trong ổ sói.
      “Gia, thuộc hạ tìm tứ phía, thấy bóng dáng tiểu thư. Nhưng lại phát dấu bánh xe của chiếc mã xa khác, chỉ là sau đoạn đường, đầu mối liền biến mất.”

      Gương mặt lạnh lùng, trở lại Hách Phủ.

      Chuyện đầu tiên làm khi về đến Hách Phủ chính là tiến về phía viện của Hách Tuần, cả người tản mát tức giận, cùng với sát khí thể đè ép.

      tới viện Hách Tuần, trực tiếp về phía phòng, đôi chân dùng sức đá văng cửa, nhìn thấy Hách Tuần cũng vừa chạy từ bên ngoài về, thân quần áo ướt sũng vẫn chưa thay ra, ngay sau đó liền phẫn nộ xông lên phía trước.

      Nét mặt Hách Tuần có chút kinh ngạc, giọng cũng có chút mất tự nhiên, “Đại đệ, sao ngươi lại tới đây?” Đối với Hách Lang, vẫn còn chút cố kị, dù sao tranh quyền đoạt lợi lại kéo tới tay chân, có số việc vẫn chưa thể lộ vẻ nổi bật.

      Hách Lang bước tới trước mặt Hách Tuần, thanh chất vấn mang theo tức giận, “Tôn Miên Miên đâu? Ngươi mang nàng giấu ở chỗ nào?”

      “Đại đệ, ngươi gì?” Hách Tuần cười khô tiếng, “Ta với ngươi đều ở bên ngoài, cũng vừa mới trở lại phủ thôi, làm sao biết Tôn Miên Miên ở đâu?”

      “Coi như ngươi biết, nhưng Tích Uyển Phi tự hiểu .” Thanh lạnh lùng. “Nhưng nếu Tôn Miên Miên có chuyện hay xảy ra, cũng đừng trách ta nể tình huynh đệ.”

      “Đại đệ, ngươi làm càn rồi.” Hách Tuần cũng trở nên nghiêm mặt, tựa như hai mãnh hổ cùng giằng co, ôn nhã khách khí vừa rồi đều biến mất vô tung, “Dầu gì ngươi cũng phải gọi ta tiếng đại ca.”

      “Nếu như ngươi xem ta là đệ đệ của ngươi, vậy giao người ra đây.” Hách Lang chịu thối lui, từ trước đến giờ dù thế nào nữa trong mắt cũng xem ai ra gì, “Nếu , gọi Tích Uyển Phi ra đây, ta tự mình thẩm tra nàng.”

      “Ngươi là quá mức rồi!” Hách Tuần oán hận trừng mắt nhìn , “Đừng tưởng rằng trong triều quan vị ngươi cao hơn ta, trong phủ, ngươi cũng phải gọi ta tiếng đại ca. Chẳng lẽ luân lý đạo đức này ngươi quên sạch rồi?”

      “Luân lý đạo đức?” Hách Lang cười lạnh tiếng, “ đời này có vị đại ca nào vì vị trí Thế tử, sắp đặt đoạt lấy sinh mệnh của đệ đệ sao? đời có vị đại ca nào vì tranh quyền đoạt lợi, tiếc câu kết cùng ngoại thích (*), đối phó với người nhà của mình? cũng chỉ có ngươi.”

      (*): nhà vợ.

      “Ngươi. . . . .”

      “Nhất định cần ta vạch mặt sao?” nheo lại bên mắt phượng, toát ra tia ánh sáng nguy hiểm, “Ngươi cho rằng giấy gói được lửa sao? Tĩnh Phi muốn lợi dụng Tích Hương Hạm tới lung lạc, nhưng ta lại làm trái ý bà ta, tại muốn dùng Tôn Miên Miên khai đao, phải ?”

      Sắc mặt Hách Tuần trở nên xanh mét, đôi tay nắm chặt thành quyền, “Hách Lang, ngươi quá cuồng vọng. . . .”

      “Ta cuồng vọng vì ta có tự tin đối phó được với các ngươi.” Hách Lang hừ lạnh tiếng, “ Hách Tuần, nếu như ngươi còn giác ngộ được người ngươi chảy huyết dịch Hách gia, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng dừng lại kế hoạch giữa ngươi cùng Tĩnh phi, đả thương người, nhất định tự mình hại mình.”

      “Ta cần người bình luận.” Ánh mắt Hách Tuần lóe lên, tránh né khí thế bức người của Hách Lang.

      Hách Lang cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn , “Nếu như Tôn Miên Miên xảy ra chuyện may, cũng đừng trách ta nể tình huynh đệ, thậm chí còn có thể bắt Tích Uyển Phi mạng đền mạng.”

      Hách Tuần bỏ qua thái độ của , đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hách Lang gấp gáp như thế, tức giận như thế, hơn nữa lại vì quan tỳ nho !

      “Chẳng lẽ nô tỳ có thân phận thấp hèn nhất, lại là người quan trọng hơn thân nhân của ngươi như vậy?” Hách Tuần nghiến răng, thanh như được rít ra từ kẽ răng, “Nếu phải hoàng thượng khai ân, đầu nàng lìa khỏi cổ rồi, sinh mệnh nát vụn như vậy, ngươi cần gì phải để trong lòng? Cũng chỉ là nữ nhân, tìm thêm là được.”

      “Đáng chết!” Hách Lang muốn tiến lên oanh chưởng, lại bị thị vệ bên cạnh là thanh Ảnh giữ lại, “Buông ta ra!”

      “Gia, tỉnh táo lại.” Vệ Thanh Ảnh lắc đầu, “Ngài tranh chấp cùng đại thiếu gia cũng vô dụng, hiênn nay quan trọng nhất là phải tìm ra tung tích của tiểu thư!”

      “Muốn lấy mạng của ta, cứ tới !” Hách Tuần cũng nặng nề hừ tiếng, “Chỉ là đừng trách ta chưa cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám xuống tay với Uyển Phi, khẳng định mạng của Tôn Miên Miên cũng giữ nổi.”

      Từng câu từng chữ tựa như kim châm ghim vào lòng Hách Lang, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong mắt bắn ra tia sáng lãnh túc, thích người khác đem tính mạng Tôn Miên Miên ra uy hiếp .

      “Ta cho ngươi thêm cơ hội nữa, Tôn Miên Miên bây giờ ở đâu? Có an toàn ?” Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Hách Tuần.

      Tròng mắt hách tuần nâng lên chút hận ý, nhìn , cuối cùng thanh bình ổn trở lại, lạnh lùng trả lời , “ biết.”

      “Rất tốt.” Hách Lang cũng nhảm nữa, ngược lại hai mắt hàm ánh sáng lạnh. “Tốt nhất nên phù hộ nàng phải chút thương tổn nào, chỉ cần nàng bị động đến sợi lông tơ, ta hoàn trả gấp bội.” Sau đó mang theo sát ý phất tay áo rời .

      Sau khi rời khỏi viện của Hách Tuần, thu lại nét mặt dữ tợn, khôi phục tỉnh táo, quay đầu lại nhìn thị vệ nhìn mình.

      “Kiến cơ hành ”. (*)

      (*) Hành động tùy theo hoàn cảnh.

      Vệ Thanh Ảnh cúi đầu, chắp tay hành lễ, “Tuân lệnh”.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9.1


      Ah?

      Tôn Miên Miên tỉnh lại, phát mình nằm giường, ngắm nhìn bốn phía, bài biện trong phòng này thập phần đơn giản, chỉ là hoàn cảnh lại hết sức xa lạ.

      “Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh.” Nô tỳ theo hầu nàng Thanh Dung liền vội vàng tiến lên trước, dò xét nàng, “Tiểu thư, người có bị thương ?”

      Lắc đầu cái, Tôn Miên Miên nhịn được hỏi: “Đây là đâu?”

      Nàng chỉ nhớ mình len lén chuồn ra khỏi Hách Phủ, sau đó lên xe ngựa, lòng muốn chạy như bay tới bên cạnh Hách Lang, nhưng ra khỏi thành lâu, xe ngựa lắc lư hạ xuống, bên ngoài truyền đến trận chém giết hồi, sau đó xe ngựa liền bị lật lên.

      Sơ ý chút, nàng kịp bảo vệ đầu mình, đụng mạnh vào góc xe ngựa, còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mất ý thức, ngất .

      tại tỉnh lại, nàng lại ở địa phương xa lạ, vội vàng rời khỏi giường, tới cửa.

      “Tiểu thư, xin dừng bước.” nam tử trẻ tuổi người mặc thanh sam (*) đứng trước cửa ngăn trở đường của nàng.

      (*) quần áo màu xanh.

      Nam nhân này chính là phu xe kéo mã xa hôm nay . . . . . Lòng cuồng loạn của nàng hạ xuống. lúc này mới phát người phu xe nhìn quen mặt, sau đó lui về sau vài bước, “Vì sao lại ngăn ta? Còn nữa, xảy ra chuyện gì?”

      “Tiểu thư, chúng ta đường tập kích.” Thanh Dung vội vàng đứng ra , “Là người phu xe này cứu mạng chúng ta!”.

      “Tập . . . .tập kích?!” Tôn Miên Miên nhíu mày.

      “Tiểu thư, mã xa chúng ta vừa ra khỏi phủ có người để mắt tới, ra khỏi thành bao lâu, xe ngựa bị người ta chặn lại, cũng may phu xe liều mạng cứu chúng ta.” Thanh Dung ở bên giải thích, “Khi đó bên ngoài trờ mưa, tiểu thư lại vừa lúc ngất , là vị đại ca này mang chúng ta tới nơi này trú mưa.”

      Tất cả đều nghe rất hợp tình hợp lý, nhưng khi ánh mắt Tôn Miên Miên rơi vào người phu xe mặc dù mặc thanh sam từ vải thô, thế nhưng thân thể to lớn cao ngạo thể che giấu được hết khí chất đặc thù, nhất là hai tay , xương tay cùng bàn tay, giống như nhị tỷ nàng là người tập võ có những vết chai dày đặc biệt, khiến cho nàng hình như ràng điều gì đó.

      “Thanh Dung, ta có chút đói bụng, ngươi tìm giúp ta xem có cái gì có thể lấp đầy bao tử .” Nàng nhìn Thanh Dung .

      “Được, tiểu thư.” Thanh Dung đáp lại, sau đó có chút hồ nghi nhìn hai người bọn họ, biết tiểu thư cố ý sai nàng ra ngoài, nàng cũng liền nghe lời rời khỏi.

      “Ngươi tên là gì?” Tôn Miên Miên bình tĩnh nhìn phu xe, “Ta phải rời khỏi nơi này, nhị thiếu gia phải bị thương?”

      Tên phu xe sững sờ, ngay sau đó chắp tay thở dài, “Tại hạ là thuộc hạ thị vệ trưởng - Lý Viễn. Tiểu thư trúng kế kẻ địch, tại nhị thiếu gia vẫn mạnh khỏe có việc gì, thuộc hạ vẫn phụng mệnh bảo hộ tiểu thư.”

      Đầu tiên chân mày nàng khẽ nhăn, sau khi nghe Hách Lang có việc gì, lúc này mới thở phào nhõm, sau đó hiểu nghiêng đầu, “Trúng kế? Tại sao đại thiếu phu nhân lại muốn gạt ta? Chẳng lẽ chuyện ta bị tập kích có liên quan tới nàng?”

      “Đại thiếu phu nhân là cháu Tĩnh phi.” Lý Viễn cúi thấp đầu trả lời.

      “Ách. . . .” Nàng hít vào hơi, đối với cung đấu, trạch đấu (*) gì gì đó, hại não, nhưng vừa đến hai chữ ‘Tĩnh phi’, nàng từng nghe Hách Lang qua, giống như có thâm cừu đại hận gì đó với , “Tĩnh phi này. . . . cũng có quá nhiều chất nữ (**) ?”

      (*) đấu đá trong gia đình.

      (**) cháu .

      Đầu tiên là Tích Hương Hạm, tai đại thiếu phu nhân cũng là chất nữ Tĩnh phi, Tĩnh phi rốt cuộc còn muốn phái bao nhiêu người nữa tới Hách phủ đây?

      “Nhị thiếu gia phân phó, muốn tiểu thư uất ức chờ đợi ở đây vài ngày.” Lý Viễn hạ thấp giọng, “Là vì bảo vệ tiểu thư, cũng tránh cho nhị thiếu gia sầu lo về sau.”

      Tôn Miên Miên nhíu chặt chân mày, nhìn Lý Viễn, “Vậy. . . .nhị thiếu gia gặp nguy hiểm sao?” Chỉ cần ý tứ mặt chữ đủ khiến lòng nàng run sợ, chớ chi đến hình ảnh nàng ngừng tưởng tượng.

      “Tiểu thư cần lo lắng. Nhị thiếu gia túc trí đa mưu, chắc chắn tất cả đều an bài ổn thỏa.” Lý Viễn hề giữ lại gì trả lời, “Tiểu thư an tâm chờ đợi ở đây, thị vệ trưởng bên cạnh nhị thiếu gia bảo hộ .” Nàng mấp máy môi, lo lắng nhìn bên ngoài, lúc này mặc dù mưa tạnh, nhưng ngoài trời mây đen giăng đầy, thỉnh thoảng còn có tia sấm chớp.

      Chưa đầy vài giây sau, tia chớp xẹt ngang qua phía chân trời, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm dữ dội, làm nhiễu loạn khí u tĩnh nơi đây.

      “Ta biết rồi.” Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng nghe thấy đây đều là Hách Lang an bài, dù nàng muốn lưu lại đây như thế nào, cũng vẫn phải suy nghĩ đến chút tình cảnh của giờ.

      Nàng nghĩ, để nàng tại nơi này, là phải bảo vệ an toàn cho nàng, hai là để mình trở thành mối uy hiếp của . . . . . .

      Uy hiếp?! Nàng trừng mắt nhìn. Chẳng lẽ. . . .mình ngược lại trở thành chuôi Hách Lang?Cho nên Tĩnh phi muốn tóm nàng, để uy hiếp Hách Lang?

      Nàng ở trong lòng Hách Lang có quan trọng như vậy sao?

      Bàn tay bé xoa xoa ngực, trái tim nàng khỏi cuồng loạn.

      Nàng cho rằng Hách Lang là nam nhân cao cao tại thượng coi ai ra gì, còn tưởng rằng trong lòng nàng có địa vị nhưng. . . .

      Có thể , ngờ nàng lại trở thành nhược điểm của . . . . .. Này bày tỏ là thích nàng rồi sao?

      Mặc dù Hách Lang đem tình huống giờ cho nàng biết, nhưng mà phía trước còn có rất nhiều thay đổi.

      Cái kế hoạch gì cũng , cái gì cũng .

      Như vậy cũng tốt.

      Có lẽ là hy vọng bảo vệ nàng cái gì cũng biết, đồng thời cũng hy vọng nàng. . . . .yên lặng theo dõi biến hóa.









    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9.2


      Hách Lang thừa nhận, đây hết thảy đều là thuận nước đẩy thuyền.

      Ngay từ lúc đại ca Hách Tuần thú Tích Uyển Phi, biết Hách Tuần nguyện ý trở thành tay chân cho Tĩnh phi, đây cũng là lúc huynh đệ bắt đầu tương tàn.

      Ngoài mặt Hách Lang phóng đãng kiềm chế, hợp với phụ thân của mình, thái độ ác liệt va chạm cùng hoàng thượng, tất cả các hành động giả dối này đều muốn cho đáy lòng Hách Tuần càng quả quyết hơn mục tiêu của , muốn trừ khử rồi vui mừng lên thay thế vị trí thế tử.

      Như vậy liền theo tâm nguyện của Tĩnh phi, mặt ra vẻ sợ hãi vây cánh thế lực của Tĩnh phi trong triều đình, mặt bắt đầu nuôi lớn dã tâm của Tĩnh phi, làm bọn họ đẩy nhanh kế hoạch ngầm.

      Ai cũng biết Tĩnh phi vào cung nhiều năm, mặc dù rất được hoàng thượng sủng ái, nhưng vẫn có sinh hạ hoàng tự, điều này khiến nàng sợ hãi mất vị trí trong cung, vì cái bụng tốt, nàng chỉ có thể cố gắng củng cố vị trí của phụ huynh (*) trong triều.

      (*) cha và trai.

      Chỉ có phụ thân nàng bò lên được vị trí cao chút, vị trí trong cung của nàng mới có thể ngồi vững chút, mà muốn cho Tích gia trở thành gia tộc nắm giữ quyền to chức trọng, phương pháp duy nhất chính là xuống tay từ “Binh quyền”.

      Tĩnh phi bàn tính rất đơn giản, hứa hẹn Hách Tuần mà trừ Hách Lang, đến lúc đó vị trí thế tử trong Hách gia thuộc về đại thiếu gia, sau Hầu gia phủ vẫn là nước cờ trong tay nàng, mới quyết định cùng Hách Tuần trong ứng ngoài hợp, muốn trừ khử .

      Đúng lúc này lưng Tôn Cẩm Hoa gánh thêm tội tư thông với địch phản quốc, đồng nhất với việc quan phù tung tích, hoàng đế cũng cách nào điều động, chỉ có thể phái nhánh quân này tới nắm giữ biên cương.

      Ít Tôn Cẩm Hoa đồng nhất với việc ít nhánh quân đội, chỉ cần Tĩnh phi giành lấy thêm binh quyền trong tay Hách Lang, như vậy ngày sau Tích gia trở thành đại gia tộc có thể hô phong hoán vũ trong triều đình rồi.

      Đây cũng chính là dã tâm của Tĩnh phi.

      Nhưng ngờ thể trừ khử Hách Lang được, liền ngay cả tứ hôn để liên gia cải thiện quan hệ, Hách Lang cũng làm cho mất mặt, vẫn đối địch khắp nơi với nàng như vậy, thậm chí mỗi năm còn ngừng ngừng buộc tội Tích gia, khiến vị trí phụ huynh nàng tràn ngập nguy cơ.

      như vậy cũng đừng trách nàng sử dụng chiêu ngoan độc.

      Hôm nay Hách Lang muốn cứng đối cứng với nàng, như vậy cũng là do chuyện nàng khơi mào, lợi dụng Hách Tuần cùng tai mắt trong phủ, liền biết Tôn Miên Miên rất quan trọng đối với , có lẽ là nam nhân thâm tình chỉ thích mỹ nhân chứ thích giang sơn.

      Thế là nàng đánh cuộc, thắng chính là cam tâm giao quân phù ra, còn lại thua trả giá bằng chính tính mạng của Tôn Miên Miên. Ít nhất giết Tôn Miên Miên, nàng còn có thể giải tức, mặc dù Tích Hương Hạm là đồ bỏ, nhưng ít ra đại chất nữ Tích Uyển Phi ở Hách gia sau này cũng phải có ngày ra mặt.

      Chỉ là Hách Lang lại ngoài dự đoán của nàng, thậm chí ngay cả đêm vào trong cugn cầu kiến, hy vọng có thể lén gặp mặt nàng lần.

      Nàng cảm giác có chút ngoài ý muốn, nên để tránh tai mắt, phủ thêm áo choàng che kín cơ thể, thận trong xuyên qua ngự hoa viên, về phía Tây cung.

      Vừa bước đến Tây cung, nàng nhìn thấy Hách Lang đến trước, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng cao ngạo bất khuất.

      “Ta nghĩ, chúng ta hãy bớt sàm ngôn .” lạnh lùng liếc nhìn Tĩnh phi, ngay cả quy củ giữa quân và thần cũng đặt trong mắt, “Nương nương ngại thẳng, muốn ta trả giá ra sao, mới bằng lòng đem Tôn Miên Miên giao trả cho ta?” mắt lạnh của Tĩnh phi liếc nhìn về phía . “Đại nhân quả là khoái nhân khoái ngữ, đem quân phù của ngươi giao ra, bảo hộ cho nàng cái mạng.”

      Ngay từ đầu Hách Lang hiểu ý đồ của Tĩnh phi, đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người ngừng đấu, chính là vì đội quân hoàng thất.

      Đời đời thế thế Hách gia đều có được đội quân này, chưa bao giờ có ý niệm dĩ hạ phạm thượng, đây cũng là nguyên do vì sao hoàng đế vẫn thủy chung chưa thu hồi lại quân quyền, chính là tin tuỏng Hách gia lòng trung can.

      Thậm chí Tĩnh phi muốn có được cái quân quyền này, thể nghi ngờ rằng cũng muốn Tích gia có vị trí cao trong triều đình, chính là cái ngoại thích nho lưng hoàng đế làm chút mánh khóe khó nhận ra, hoàng thượng còn có thể mở to con mắt, nhắm con mắt, bây giờ còn nuôi lớn khẩu vị của những vị cẩu quan này, nghĩ muốn chia quân quyền như chia bát súp.

      cười lạnh, nếu nộp ra quân phù tay, sợ là sau khắc Tích gia liền mưu đồ bí mật muốn cả giang sơn của Nguyên Phượng Hoàng Triều.

      “Quân phù du quan (*) giang sơn hoàng triều, ngờ khẩu vị của nương nương lại trởn nên lớn như vậy.” lãnh phúng (**) , ngờ chính tai nghe Tĩnh phi muốn gì đó, ngược lại trong lòng cảm thấy thoải mái.

      (*) hiểu

      (**) lạnh lùng trào phúng.

      cung phi nho , cư nhiên vọng tưởng duỗi tay lên phía quân chính (*), dã tâm này đúng phải là lớn bình thường a!

      (*) quân và chính trị.

      “Ngươi biết cái gì?” Tĩnh phi hạ thấp giọng, “Bổn cung nhịn nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là tần phi, chỉ chút nữa là phải hoa tàn ít bướm, vì hoàng thượng sinh hạ hoàng tử, đợi hoàng thượng lập hoàng trữ ( người sau này kế thừa ngôi vua), há lại có chỗ cho bổn cung đặt chân?” Cho nên trước tiên nàng cần phải củng cố quyền thế nhà mình, đến lúc đó ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng kị nàng vài phần, tương lai trong hậu cung nửa bước khó .

      Ngu phụ! Trong lòng Hách Lang lạnh lùng quát mắng. Trong cung đấu từng nghe thấy, Tĩnh phi mặc dù thông minh, nhưng lần này là thông minh quá bị thông minh hại.

      đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến khi hiểu tâm tư nàng, vậy nên rút từ bên hông quân phù được đóng từ hoàng kim, phía khắc đầu mãnh hổ, tượng trưng cho quân đội Huyền Vũ.

      “Ngươi muốn quân phù, ta có thể đưa cho ngươi, Tôn Miên Miên đâu?” cầm quân phù trong tay, tựa như miếng mồi lớn, chờ Tĩnh phi mắc câu.

      ngờ cái đồ tiện nhân đó lại được ngươi thương như vậy.” Tĩnh phi lạnh lùng mở miệng. “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời bổn cung, bổn cung đảm bảo nàng an toàn, khi ngươi lưu lại trong cung này, nữ nhân bỉ ổi kia cũng trở về phủ, nhưng là. . . .nếu như ngươi khăng khăng mực, hãy chờ đợi nhặt xác nàng .”

      Tiếp đó, đáp lại Tĩnh Phi là hồi trầm mặc.

      Do bóng đêm quá mờ, Tĩnh phi nhìn thấy được vẻ mặt của , chỉ cho rằng cân nhắc nặng , nên tiếp, “Hách Lang, ngươi đừng tưởng rằng bổn cung lòng dạ độc ác, bổn cung đem Tích Hương hạm tứ hôn cho ngươi, chính là bỏ ra thiện ý lớn nhất, chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý thú Hương Hạm làm vợ, đến lúc đó chúng ta cũng là người ngồi cùng con thuyền rồi, ngày sau khi Tích gia trở thành đại gia tộc phát dương quang đại (*), ngươi cho rằng bổn cung quên ngươi sao?”

      (*) nở mày nở mặt.

      Tĩnh phi suy nghĩ chu đáo, tất cả mối quan hệ này đều an bài tốt rồi.

      “Chỉ cần sau này ngươi chiếu cố Hương Hạm tốt, tương lai chắc chắn bước lên mây, ngươi cùng bổn cung liên thủ, còn sợ cái gì trong thiên hạ này nữa?”

      Nghe giao dịch đúng là rất tốt. Đáng tiếc Hách Lang cũng phải là người thiển cận chỉ xem lợi phía trước, coi như bản thân có tâm tư, cùng Tích Phi cấu kết làm chuyện xấu, đến lúc Tích gia ăn thịt, cũng quên chia chén canh.

      Bất quá từ trước đến giờ tính khí bướng bỉnh, kiêu ngạo, cách thức tựa như khuyển cẩu đòi ăn phải là phong cách của .

      “Ta chỉ muốn Tôn Miên Miên.” hừ lạnh tiếng. “Đáp ứng ta bảo đảm an toàn cho nàng, ta liền đem quân phù giao cho ngươi.”

      “Bổn cung đáp ứng.” Nàng dùng ánh mắt hướng ma ma ý bảo tới.

      Ma ma lập tức bước lên, muốn nhận lấy quân phù trong tay .

      Giao quân phù ra trước, dùng lực bóp cái, nhìn Tĩnh phi, lãnh khốc : “Hy vọng nương nương lợi dụng quân phù này tốt, làm chuyện khiến hoàng thượng thất vọng.’ Sau đó giao quân phù cho ma ma.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :