1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan tỳ - Mễ Lộ Lộ ( Sắc - Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.2


      Bích Oanh nấp ở sau hòn non bộ bỏ sót hành động nào của nam tử, lộ ra nét mặt kinh ngạc, ngay sau đó thu lại tâm trạng, nhấc quần chéo lên, chạy về phía viện của Hách Tuần.

      Quả nhiên như lời đại thiếu gia , tính mạng Tôn Miên Miên đúng rất quý báu, vẫn còn có người thầm bảo vệ nàng.

      Đáng ghét!

      Thân phận Tôn Miên Miên giống thân phận quan tỳ mang tội như nàng sao? Vì sao Hách Lang lại cho người bảo vệ quan tỳ nho như nàng đây?

      Bên trong noãn các, chiếc lò chạm nổi Chu Tước bằng vàng bằng bạc lượn lờ khói trắng.

      Lúc này, tiểu nha đầu nằm ngủ mê man giường chính là Tôn Miên Miên vừa bị rơi xuống nước.

      Mặc dù được cứu lên, bất quá vận khí tốt lắm, sau khi uống vài ngụm nước, nước trong hồ lạnh lẽo khiến nàng sốt cao mãi lùi, mặc dù tỳ nữ đút thuốc, nhưng là ý thức vẫn mơ hồ thỉnh thoảng mới tỉnh mộng.

      Ngủ mê cho đến hôm sau mới hạ sốt.

      Hết sốt, nàng tỉnh lại vì đói.

      Đôi lông mi dài khẽ vén, nàng ngửi được mùi thược dược nồng nặc hòa lẫn với biết bao mùi của các hương liệu biết tên, ngửi ngửi cảm thấy toàn thân thoải mái, khác hoàn toàn so với mùi hương nồng nặc nàng ngửi được ở cung Thúy Lan.

      Nàng từ từ chuyển động con mắt, phát đây phải phòng của hạ nhân, càng phải cung Thúy Lan, giật mình nhìn ngắm bốn phía, phát bóng dáng cao gầy đứng trước cửa sổ.

      Là Hách Lang cứu nàng sao?

      Khi chân mày nàng nhíu lại, do dự có nên đứng dậy hay khóe mắt liếc qua liếc lại thấy cái bóng màu đen xuất trước cửa, vội vàng nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ say.

      “Gia”. Cận vệ Hách Lang - Vệ Thanh Ảnh cúi thấp đầu, vào trong nhà, chắp tay, trở lại phục mệnh: “Đại thiếu gia bên kia biết là thuộc hạ cứu Tôn nương”.

      “A. . . .” Hách Lang cười đến hề có nhiệt độ, hắc trận thu lại, xoay người lại: “ đương nhiên sớm biết , dù sao tất cả chuyện này đều là do tay đại ca an bài hết”

      Cái. . . . cái gì? Chuyện nàng rơi xuống nước tất cả đều do tay đại thiếu gia an bài? Nhưng tại sao lại vậy chứ? Nàng căn bản quen đại thiếu gia nha!

      Nàng nhớ lại trước khi rơi xuống nước, thực là có người ở sau lưng nàng dùng sức đẩy cái, người đó chính là Bích Oanh, mà Bích Oanh lại hầu trong viện của đại thiếu gia. . .

      Coi như đầu óc đơn giản, nàng nghĩ tới đây, đúng là có liên quan, chỉ là vẫn hiểu, nàng chọc phải cái gì mà đại thiếu gia lại có ý niệm muốn giết nàng?

      “Thỉnh gia giáng tội” Vệ Thanh Ảnh quỳ chân xuống đất, giọng trầm thấp: “Là thuộc hạ quá kích động”. “ trách ngươi”. Hách Lang nhàn nhạt mở miệng, bàn tay khẽ vung, mắt phượng lơ đãng phiêu hướng giường nha đầu nằm.

      Quả nhiên còn là thanh non niên kỉ, giả bộ ngủ cũng ngây ngô như vậy. nâng khóe môi lên cười nhạt, nhìn nàng mím chặt môi, đôi lông mày nhíu lại.

      nghĩ ra vì sao đại thiếu gia lại muốn tính mạng ngươi, sao?” Bất tri bất giác Hách Lang tới mép giường, đưa tay ra nâng cằm nàng lên.

      Toàn thân Tôn Miên Miên run lên, giống như là có cái gai đâm trúng chỗ đau của nàng, sau đó báo trước liền mở to đôi mắt kinh sợ, chống lại con mắt lạnh như băng.

      “Ta...ta hiểu”. Nàng ngây ngốc nhìn . “Nô tỳ với đại thiếu gia chỉ gặp mặt lần, vì sao đại thiếu gia lại muốn cái mạng này của nô tỳ đây?”

      Nàng hiểu mình gặp phải cái vận gì, từ khi gặp gỡ biết Hách Lang, tính mạng nàng tựa hồ như con kiến dễ dàng bị bóp chết, bây giờ lại bị đại thiếu gia theo dõi.

      “Rất đơn giản”. giữ chặt cằm của nàng, buộc ánh mắt của nàng giao với ánh mắt . “ muốn khảo nghiệm ngươi có quan trọng với ta hay ”.

      Nàng nhịn được rút ra khẩu khí. “Chuyện này. . . .đối với nhị thiếu gia mà nô tỳ chính là nô tỳ đáng kể. . .” Nàng dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn . “Chẳng lẽ. . .nhị thiếu gia ta?” Thoáng chốc gương mặt nhoe nhắn của nàng đỏ lên, sắc mặt Hách Lang cũng trở nên xanh mét, Vệ Thanh Ảnh đứng bên cạnh cũng thiếu chút nữa là bị sặc nước miếng của mình.

      OH! Sắc mặt của chủ tử là khó nhìn.

      Trong đầu Tôn Miên Miên rốt cuộc chứa những gì? Thế cuộc như vậy, nàng xem hiểu cũng thôi , lại còn vặn vẹo . . .

      Khó trách nhị thiếu gia lại lệnh cho - đường đường là đội trưởng đội thị vệ, thầm bảo vệ tiểu nha đầu biết trời cao đất rộng này, ra là vì nàng đơn thuần quá mức, hề tâm kế.

      Xem ra nếu phải chủ tử đem nha đầu này bảo vệ tốt, sợ là ở trong phủ này nàng thân sớm bị biến thành thức ăn cho người gặm sạch sành sanh !

      Hách Lang nhíu mày lại, thái độ có chút cổ quái” “Ngươi ngông cuồng cái gì?”

      “Nếu như nô tỳ trọng yếu như nhị thiếu gia , vì sao còn phái người thầm bảo hộ ta? Ngài phải từng nhị tỷ cùng ngài có xích mích sao? phải nên lấy việc bắt nạt ta làm thú vui sao? Như thế nào lại cứu ta đây?” Nàng mới có điên khùng năng ngông cuồng, đây chính là đáp án sau khi trầm tư.

      buông cằm nàng ra, ngón trỏ kìm mi tâm của mình, muốn kìm xuống gân xanh nổi lên do kích động. Nàng có thể dùng suy nghĩ của người bình thường nghĩ chuyện này ?

      Thôi, trong Tôn phủ các tỷ tỷ nào của nàng cũng bình thường, họ dạy dỗ nàng như vậy, còn có thể mong đợi đầu óc nàng giống người bình thường sao?

      nghĩ. . ., quyết định chưa nên đem cho nàng biết, có lẽ sống vô tư cũng là phương pháp để bảo vệ tính mạng của nàng. Để cho nàng biết nhiều hơn nữa, thực ra cũng là đàn gảy tai trâu, bổ ích gì.

      “Đúng”, Hách Lang hừ lạnh tiếng. “Ngươi là nơi trọng yếu của ta, bởi vì ngươi là tiểu muội của Tôn Cẩm Hoa. Ta còn chưa đòi lại tất cả các nợ nần của Tôn Cẩm Hoa người ngươi, cả đời này ngươi cũng đừng có hy vọng sống yên ổn”.

      “Oh!” đối với đe dọa lần này của , nàng ngượi lại kinh ngạc quá nhiều, dù sao sống chết cũng nằm trong tay , nàng giãy giụa cũng vô ích, vậy thuận theo tự nhiên ! “Chỉ là nô tỳ vẫn hiểu, vì sao đại thiếu gia lại xuống tay với nô tỳ?”

      “Giải thích đơn giản nhất là: Ta luôn hợp với đại thiếu gia, mà ngươi lại ngồi ngang hàng với ta, tự nhiên cho rằng ngươi có địa vị rất cao trong lòng ta”. dùng những lời lẽ dễ hiểu nhất để giải thích cho nàng rồi.

      Nàng nghiêng đầu suy nghĩ chút, chân mày nhíu chặt lại: “Như vậy, nô tỳ phải chịu thiệt thòi rất lớn rồi sao? Huynh đệ các người hợp nhau liên quan gì tới nô tỳ, nô tỳ là người vô tội nha!”

      “Sao lại vô tội?” lạnh lùng nhìn nàng. “Đồ ngươi dùng đều do ta chi trả, còn là nhất đẳng đại nha hoàn trong vườn Nam, toàn bộ dưới trong phủ đều biết ngươi là người của ta, xuống tay từ ngươi xuống tay từ người nào?”

      Nàng sửng sốt chút, sau đó nhếch môi lên: “Vậy. . .về sao nô tỳ phải làm những gì?” Hầu hạ bên cạnh như làm bạn với hổ, tại lại xuất đại thiếu gia tụa như chó điên nhìn thấy nàng liền cắn.

      Ô. . .ô ở Hách Phủ, cái mạng của nàng mỏng tựa trang giấy, tùy thời đâm cái liền rách a!!!

      “Ta có thể bảo vệ cái mạng của ngươi”. hướng nàng khẽ mỉm cười. “Nhưng ngươi cũng phải tỏ ra trung thành. Còn nữa, mãnh hổ đả thương người, thường là vì tự vệ, nhưng nếu ngươi hiểu được nhu cầu của mãnh hổ, ngược lại trở thành người có thể bảo vệ ngươi trong tương lai, có hiểu ?”

      Nàng hiểu, hiểu lời của , hiểu ám chỉ, thậm chí hiểu cả mỗi câu mỗi chữ chứa đầy uy hiếp của .

      chính là mãnh hổ, nhìn nàng chằm chằm, hôm nay nàng sống dưới móng vuốt của , buộc nàng trở thành đối tượng thần phục.

      Nàng bị để mắt tới, cũng bị đại thiếu gia nhìn chăm chăm, cuộc sống của nàng thể trở lại như dĩ vãng được, cũng thể làm người khác chú ý tới tồn tại của nàng.

      muốn nàng tỏ ra trung thành, bao giờ có thể phu diễn chuyện của

      Phu diễn: Qua loa đại khái.

      Dùng trung thành để đổi lấy mạng, rất có lời !

      Trải qua chuyện rơi xuống nước, Tôn Miên Miên xác định mình bị cuốn vào chuyện huynh đệ hòa thuận rồi, tính mạng của nàng như sợi dây thừng, bị hai người nam nhân kéo tới kéo lui.

      Mặc dù đầu óc nàng thể dùng vào mưu tranh quyền đoạt lợi, nhưng chỉ cần là người cũng có bản năng sinh tồn, hơn nữa đại tỷ từng dạy nàng, dưa hấu bao giờ cũng phải dựa vào bên cạnh.

      Bây giờ nàng giống như cỏ dại, ai nhìn thấy cũng có thể rút ra, cho nên, nàng phải suy nghĩ chút, cho dù là gốc cỏ dại bình thường, trước tiên, nàng cũng phải học kĩ năng gió chiều nào cuốn theo chiều đó.

      Ở Hách phủ, nàng cũng thân cận cùng ai, trái lo phải nghĩ, cũng chỉ còn dư lại chủ tử Hách Lang, ít nhất. . . ở thời điểm nàng rơi xuống nước, phái người bảo vệ nàng.

      Này...chứng tỏ trong lòng mình cũng coi như là người quan trọng sao? Hoặc là. . . muốn lợi dụng gì ở nàng đây?

      Kết quả sau khi trầm tư của Tôn Miên Miên là: vì an toàn của mạng , cuối cùng nàng cũng chỉ có thể bắt lấy gốc rơm rạ là Hách Lang.

      Hách Lang chưa được tính là chủ tử tốt, nhưng ít ra ba bữa cơm giống tên ăn mày, ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó, mặc dù là nha hoàn thử độc, nhưng bây giờ nàng ngày ngày uống canh vây cá, buổi chiều còn có canh tổ yến có ngân nhĩ, chớ chi đến hạ nhân ngày hai bữa ăn, nàng lại ba bữa cơm thịt cộng thêm trà chiều, nửa đêm đói bụng còn có thể ăn thêm bữa đêm.

      Chỉ là nàng vẫn hiểu, ràng ở Hách Phủ nàng biểu như người trong suốt, tự nhiên lại rước họa vào thân, chẳng lẽ là do số phận đùa cợt, thân là lão út Tôn phủ phải chịu đựng nhiều cái tội như vậy?

      Tôn Miên Miên cằn nhằn suy nghĩ, vào trong phòng bếp.
      sesshomarin thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      chương 4.3


      Trưởng quản phòng bếp - Xuân ma ma vốn còn cầm cái xẻng, cãi cọ ồn ào với tiểu tỳ lười biếng, vừa quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng béo mập, chỉ cần đôi giày cũng đủ để cho nàng nhận ra là ai tới.

      “Ta này Tôn nương, sao hôm nay ngươi lại tới đây sớm vậy?” lợi thế của Xuân ma ma là ở trong phủ này mấy chục năm, trừ nhìn sắc mặt của vợ chồng Hầu gia cùng các thiếu gia, mặt mày ít khi tỏ ra vui vẻ.

      Vừa nhìn thấy Xuân ma ma cười lớn, nàng vừa kéo suy nghĩ về, cũng đáp lại bằng nụ cười.

      Trước kia mỗi lần tới phong bếp Xuân ma ma bày ra sắc mặt tốt với nàng, nhưng kể từ khi nàng theo hầu Hách Lang, Xuân ma ma ngươi lại cười đến mặt mày hớn hở.

      “Ma ma, ta đói bụng”. Mấy ngày gần đây, đầu óc của nàng luôn suy tư, vừa lúc đêm qua, gió bắt đầu thổi, nàng liền nằm dài giường sớm chút, vùi trong chăn sưởi ấm, ổ, liền ngủ mất, hại nàng hôm qua ăn bữa đêm hơi ít, đến sáng nay bị đói tỉnh.

      “Đến đây, đúng lúc ta vừa nấu nồi cháo cải lớn”. Xuân ma ma thấy nàng kêu đói vội vàng lôi nàng tới bên cạnh. “Chớ xem thường nồi cháo cải này, chỉ có mùa xuân mới có rau cải, bó cải to cũng chỉ lấy phần chồi non ở giữa thôi, đây là món hầu gia phu nhân thích nhất”.

      Mặc dù thân phận của tiểu nha đầu này chỉ là quan tỳ bé, nhưng cũng là nô tỳ duy nhất trong Hách Phủ có thể hầu hạ nhị thiếu gia hơn tháng, thậm chí cách đây lâu nàng bị rơi xuống hồ, trong mấy ngày hôn mê kia, nhị thiếu gia còn đặc biệt mời đến đại phu nổi tiếng giúp nàng trị bệnh, đối đãi với nàng vượt quá mức bình thường.

      Chuyện nhị thiếu gia thiên vị truyền khắp dưới Hách Phủ, trừ quản cùng cận vệ có thể cùng nhị thiếu gia ra ngoài, người thứ ba chính là người hầu hạ - Tôn Miên Miên.

      Vì vậy trong mắt của Xuân ma ma, tiền đồ trong tương lai của Tôn Miên Miên vô cùng khả quan, nàng cũng hết sức chân chó nịnh bợ đối tượng.

      Lúc này trong lòng nàng tính toán, đám di nương ương ngạnh, tâm kế cho dù có lớn hơn nữa, bất quá tương lai sau này người kế thừa tước vị Hầu Gia cũng vẫn chỉ là Hách Lang, chứ chi đến Tôn Miên Miên sau này có khả năng được thu vào làm thiếp, coi như địa vị cao, nhưng ít ra cũng coi như là nửa chủ tử.

      Tôn Miên Miên cũng hiểu tâm tư của Xuân ma ma, nhưng nàng vẫn biểu như có can hệ, vẫn duy trì bước của mình.

      Người khác đối tốt với nàng, nàng nhất định hào phóng tiếp nhận, có người bao bọc có gì tốt? Ngược lại để cho nàng có thể tự tại như cá gặp nước.

      Nếu người khác tốt với nàng, nàng chỉ sờ mũi cái, có thể trốn liền trốn nhanh , dù sao trong phủ tất lớn, cũng phải thời thời khắc khắc đều buông tha nàng!!!

      Tựa như Bích Oanh, nghe sau lần đẩy nàng rơi xuống hồ đó được đại thiếu gia thu làm thiếp thất, mặc dù nàng hiểu vì sao Bích Oanh phải khinh thị mình như vậy, nhưng nghĩ thầm. . .có lẽ đây chính là “lựa chọn” !!!

      Nàng lại nghĩ tới lời các tỷ tỷ , chọn con đường mình muốn , khi quyết định đừng hối hận.

      Cho nên lựa chọn làm bạn cùng Hách Lang, coi như bây giờ hối hận cũng còn kịp rồi, bởi vì nàng bị dán nhãn. . .. .nàng là người của Hách Lang.

      Sau khi rơi xuống nước, tại nàng hết sức tham sống sợ chết, cho nên có thể hưởng thụ, nàng dĩ nhiên kiểu cách khách khí.

      Kiểu cách làm gì? Kiểu cách cũng thể thay đổi trạng, thuận theo tự nhiên mới là vương đạo.

      Cho nên nàng rất tự nhiên tiếp nhận cháo cải Xuân ma ma chuẩn bị cho nàng, nàng ngồi ở bên cạnh bàn trong phòng bếp hưởng dụng.

      Cháo cải màu xanh lá được nấu vừa vặn, phải chín đến độ vó màu khô héo, vào miệng liền tan ra, mùi thơm rau cải trong miệng nàng đặc biệt quanh quẩn mãi .

      “Ăn ngon”. Hai mắt nàng sáng lên, nhìn thẳng vào Xuân ma ma. “Kể từ khi ta vào phủ, cảm thấy tài nấu nướng của Xuân ma ma hơn hẳn ngự trù trong cung, mặc dù món cháo này nhìn rất đơn giản, nhưng khẳng định rất hao phí thời gian cùng ý định.”

      Xuân ma ma liền thích nha đầu này: “Ngươi - cái tiểu nha đầu này đúng là miệng ngọt, tuy là lừa gạt người, nhưng nghe cũng khiến người ta rất vui vẻ. Ăn nhiều chút, món này phải hôm nào cũng có”.

      “Ma ma, đợi lát nữa giúp ta giữ lại chút !” nàng ăn đến gương mặt phình to cũng quên lên tiếng giao phó: “Ta đem chén qua để nhị thiếu gia thưởng thức”.

      Xuân ma ma sững sờ, giọng hỏi: “Nhưng nhị thiếu gia. . .buổi sáng thích ăn cháo”.

      ”. Nàng cười cười, “Nhị thiếu gia bình thường ăn được , mà cháo này mặc dù nhưng vào miệng liền tan ra, vừa xuất phát từ ma ma úy nghệ, có cái gì thích hợp?”

      Xuân ma ma vừa nghe, quả thực là mở cờ trong bụng, liền vội vàng xoay người, lấy lên cho nàng chén, nghĩ thầm, nếu có thể thông qua này lấy lòng nhị thiếu gia, cũng là chuyện tốt.

      Lúc này, trước cửa phòng bếp xuất bóng dáng màu xanh nhạt, vừa mới vào cửa liền lớn tiếng mắng ầm lên: “Ai là quản phòng bếp?” Tỳ nữ lục y ăn mặc hoa lệ, còn búi tóc theo kiểu nha hoàn quan gia, búi tóc còn cắm viên đá ngọc, so với nô tỳ Hách Phủ hoa mĩ hơn rất nhiều.

      Xuân ma ma lúc này bưng chén cháo vội lên ứng tiếng: “Ai, Lục Vi nương, sao sớm như vậy tới đây?”

      Người tên Lục Vi nương có tính kiên nhẫn nhìn Xuân ma ma cái, “Tiểu thư nhà ta hôm nay dạy sớm, ta tới giúp nàng ấy chuẩn bị đồ ăn sáng. . .” Ánh mắt nàng rơi xuống bên người Tôn Miên Miên, thấy nàng thong thả ung dung ăn cháo, mặc dù cảm thấy kì quái, nhưng có lẽ nàng là người trong phòng bếp. “Động tác của ma ma phải mau chút, để cho tiểu thư của ta đói bụng tốt”.

      Xuân ma ma vội vàng đáp dạ, lúc xoay người lại nhịn được liếc mắt: “Miên Miên, ta để cháo cải ở đây, lát nữa ngươi bưng cho nhị thiếu gia.”

      “Bây giờ ta luôn”. Tôn Miên Miên đứng lên, nhận lấy cháo nóng cùng hộp thức ăn tay Xuân ma ma, xoa cái miệng nhắn chút, tới cửa.

      Khi qua bên người Lục Vi Lục Vi vươn tay, chắn lối của nàng. “Đứng lại!”.

      “À?” Nàng dừng bước lại, hiểu nhìn Lục Vi. “Vị tỷ tỷ này có chuyện gì sao?”

      “Ngươi . . . .cháo nấu chung tay ngươi là để cho thiếu gia trong phủ dùng sao?” Lục Vi tò mò nhìn nàng bằng con mắt, sau đó liền có quy củ mở nắp bằng bạc lên: “Chuyện này. . . phải vừa rồi ngươi vừa ăn cháo cải sao? Đồ ăn người làm, tại sao có thể để chủ tử dùng?”

      Sắc mặt Xuân ma ma lập tức vui, mặc dù trong phủ đồ ăn chủ tử và đồ ăn người làm tách riêng để làm, nhưng cũng đại biểu cho đồ ăn tôi tớ, chủ tử thể ăn nha!

      “Chủ tử nhà ta kén ăn.” Tôn Miên Miên cười nhạt, cũng vì lời đó mà tức giận. “Hơn nữa đây là tài nấu nướng của Xuân ma ma, mặc dù đơn giản, nhưng ăn rất ngon. nương, cũng hãy lấy với Xuân ma ma cho tiểu thư nhà chén, để tiểu thư thưởng thức?”

      “Hừ”. Lục Vi ghét, phất tay cái: “Ngươi là có mắt mà thấy núi Thái Sơn, có biết tiểu thư nhà ta là ai ? Nàng là cháu ruột của Tĩnh phi nương nương, Tam tiểu thư của Tư Mã phủ, tới Hầu gia phủ làm khách, Hầu gia phủ vậy mà chỉ có thể bưng ra chén cháo rau cải, ngươi coi thường thân phận của tiểu thư ta sao?”

      Cháu Tĩnh phi nương nương?! Tôn Miên Miên nghe xong, bị dọa đến sợ, quả nhiên Hách phủ thể so với Tôn phủ, bên trong phủ thường thường đều có hoàng thân quốc thích lại.

      Nàng quyết định phải giữ khoảng cách, ôn hòa hướng Lục Vi phúc thân. “ ra là khách quý tới, nô tỳ là có mắt tròng, xin tỷ tỷ lượng thứ”.

      Lục Vi hừ lạnh tiếng, “Lần sau mắt nên mở to ra chút, đừng tưởng rằng phục vụ bên cạnh thiếu gia trong phủ lâu, cảm thấy mình là rễ hành rồi, từ lâu rồi, tối đa cũng chỉ có thể lên vị trí di nương, sao có thể so sánh với tiểu thư nhà ta đây?”

      “Tỷ tỷ dạy rất đúng”. Tôn Miên Miên cũng cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là chén cháo cải thôi, cần thận trọng nhắc nhắc lại thân phận của tiểu thư nhà mình như thế sao?

      Chỉ sợ tự nâng giá trị con người thành công, ngược lại còn làm hỏng khuê danh của tiểu thư.

      Chỉ là Lục Vi ở Tư Mã phủ có thói ương ngạnh, lần tới hầu gia phủ làm khách, ra trong cung cũng sớm lộ tin đồn, Tích hương hạm Tư Mã phủ có lẽ gả cho thế tử gia trong phủ, vì vậy nàng mới nghĩ, trước tiên ở Hầu gia phủ hạ mã uy, bị người trong phủ xem thường.

      (tích hương hạm: hoa sen thơm

      Hạ mã uy: ra oai phủ đầu)

      Xuân ma ma đem hộp thức ăn chuẩn bị xong, gương mặt già nua cười cười, đem hộp thức ăn tới trước mặt Lục Vi: “Lục Vi nương, đồ ăn sáng của tiểu thư chuẩn bị xong, nhân lúc còn nóng, mau đưa trở về !”

      Lục Vi hừ lạnh tiếng, câu “cảm tạ” cũng có. Liền trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bếp.

      “Ma ma, ta cũng đây”. Tôn Miên Miên ngược lại hết sức khách khí, sau khi cảm tạ Xuân ma ma cũng nhàng rời khỏi. Xuân ma ma thấy hai nương vừa rời , lạnh lùng “phu” tiếng, nhìn theo bóng lưng Tôn Miên Miên, ngừng lẩm bẩm, “Tam tiểu thư Tư Mã phủ sao? Coi như cuối cùng gả tới, còn phải xem sắc mặt nhị thiếu gia sao? Mà sắc mặt của nhị thiếu gia có....mấy người nhìn hiểu? lại có mấy người có thể ở bên cạnh thiếu gia mà toàn vẹn trở về? Lục Vi này chắc xem sắc mặt người, cũng hỏi thăm chút, lại ở trong phủ làm mưa làm gió, biết cái tính cách này chọc ra dạng phiền toái gì đây?”
      sesshomarin thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.1


      ! Tôn Miên Miên cảm giác mình cầu nhiều lắm, chỉ cần mỗi ngày được ăn no, trời lạnh có thể cho nàng thêm bộ y phục, sau đó cần làm quá nhiều việc cực nhọc, nàng cảm thấy hạnh phúc.

      Chỉ là hạnh phúc phải cứ cố gắng đuổi theo là có thể lấy được, còn cần nhìn xem ông trời có lòng từ bi dành cho nàng số mạng như vậy hay ?

      ra, kể từ sau khi nàng lựa chọn theo hầu Hách Lang, ngày trôi qua vô cùng thoải mái. Quả nhiên nàng ôm bắp đùi chủ tử, Hách Lang chẳng những là trưởng tử Hách Phủ, tương lai còn kế tục tước vị thế tử gia.

      Mặc dù Hách Lang bị chê bai hơi nhiều, nhưng ở bên cạnh Hách Lang lâu rồi, hai chữ “Hách Lang” như kim bài miễn tử trong phủ, ai dám động đến nàng, chính là hành động tự mình tìm đến cái chết.

      Bất quá sau này cần bình tĩnh hơn nữa, chỉ cần nàng còn ở bên người Hách Lang ngày, như sống trong thành trì vững chắc.

      Mạc dù trải qua cuộc sống như cá gặp nước, nhưng con cá như nàng vẫn thể thoát khỏi việc bị nước xoáy cuốn vào. . .

      Gần đây Hách Phủ xuất vị tam tiểu thư của Tư Mã phủ Tích Hương Hạm, nghe mới từ quan ngoại trở về, vốn là vào trong cung bồi Tĩnh Phi chuyện phiếm, sau lại biết chuyện gì xảy ra, đem Tích Hương Hạm tới Hách Phủ làm khách.

      Dĩ nhiên, nàng cũng nghe được chút lời đồn, nghe Tĩnh phi cố ý làm mai cho Hách Lang, đem cháu gả cho .

      Nàng biết lão gia cùng phu nhân nghĩ thế nào, nhưng thân là tỳ nữ thân cận Hách Lang, nàng hiểu rất cách nghĩ của chủ tử, hình như hề đem Tích tiểu thư để trong lòng chút nào, đừng gặp nhau lần trong nhà, ngay cả câu hỏi thăm cũng chưa từng có.

      Có thể nhận ra, Hách Lang chán ghét vị Tích tiểu thư kia tới mức nào.

      Chỉ là nàng cũng nghe lời đồn đại trong phủ, vị Tích tiểu thư kia chính là Thái Úy phu nhân tương lai, là trở thành thê tử của Hách Lang.

      Vừa nghe tin tức này trong lòng nàng tựa như có cây kim ghim vào, đau, nhưng lại khiến người ta hỗn loạn, bởi vì. . . ràng Hách Lang gặp qua Tích Hương Hạm, cũng thích vị Tích tiểu thư kia, tại sao mọi người lại phải buộc bọn họ chung dây đây?

      Lúc này Tôn Miên Miên ngồi ở cửa thư phòng vườn Nam, Hách Lang ngồi bên trong viết tấu gấp, gần đây vết thương tốt hơn rất nhiều, mấy ngầy nữa muốn hồi triều gặp hoàng thượng.

      Nàng dám ầm ĩ , chỉ có thể nhàm chán ngồi bên ngoài, nhìn bầu trời đến ngẩn người.

      Trước đây, nàng luôn hâm mộ những đám mây bầu trời, hy vọng có thể phiêu bạt xung quanh, hâm mộ nhị tỷ dũng, có thể chinh chiến ngoài sa trường, cũng hâm mộ đại tỷ vì buôn bán mà bôn tẩu khắp nơi. . .nhưng bậy giờ nàng mới phát , ra nguyên nhân các tỷ tỷ kêu mệt, là do ban đầu họ có cái gọi là gia đình.

      Mệt mỏi hơn nữa, nhưng có nhà để về cũng là loại hạnh phúc.

      tại các nàng ngay cả nhà cũng có, giờ phút này nàng tựa như đám mây trắng, lâng lâng, biết mình thổi tới nơi nào.

      Mà Hách Lang là chủ tử nàng thể nắm bắt được, cũng giống như trận gió lớn, đem nàng thổi tới nơi nào đó, nàng nhất định trốn thoát.

      có gia ra lệnh, ai cũng thể bước vào.” Thị vệ canh giữ bên ngoài lớn tiếng mở miệng. Tôn Miên Miên nghe được, kéo suy nghĩ bay xa trở về.

      Người bình thường rất ít khi tới vườn Nam, bởi vì Hách Lang có đề ra bảng, thích người trong phủ bước vào khu vực của riêng , vì vậy trừ Hầu gia cùng Hầu gia phu nhân ở ngoài, cấm bất luận kẻ nào bước vào vườn Nam.

      Dĩ nhiên cũng có kẻ nào muốn lấy tính mạng mình ra đùa giỡn, dù sao tính tình Hách Lang tình bất định, xử phạt người làm hề mềm lòng.

      “Càn rỡ, tiểu thư nhà ta là cháu Tĩnh phi nương nương, các ngươi là cẩu nô tài có mắt tròng, còn mau bẩm báo với nhị thiếu gia tiểu thư nhà ta cầu kiến”. Lục Vi che tiểu thư nhà mình ở phía trước, sưng mặt lên, quở trách thị vệ.

      Tôn Miên Miên biết mình nên hiếu kì như vậy, nhưng từng câu từng chữ của tất cả mọi người đều liên quan đến Tích tiểu thư, nghe dung nhan Tích tiểu thư như chim sa cá lặn, khiến cho nàng nhịn được bước lên phía trước, muốn trộm ngắm lần.

      Lục Vi mắt tinh, nhìn thấy nàng liền la lên: “Này, chính là ngươi! Ngươi phải nha đầu lần trước ta gặp ở phòng bếp kia sao? Sao ngươi lại ở chỗ này?”

      Tôn Miên Miên tự biết mình thể trốn được, chỉ có thể giương lên nụ cười ngây ngô: “Nô tỳ là người hầu trong vườn Nam”.

      Lục Vi vừa nghe, quay đầu nhìn về phía Tích Hương Hạm, ánh mắt hai chủ tớ dường như có chút phức tạp, Lục Vi là nha đầu thông minh, cuối cùng hắng giọng, “Này, ngươi bẩm báo với nhị thiếu gia tiếng ! tiểu thư nhà ta muốn gặp mặt nhị thiếu gia”.

      “Chuyện này. . .” Tôn Miên Miên dao động chút, nhưng bước chân vẫn hề di động. “Này, cần phải xin lỗi Tích tiểu thư rồi, bình thường chuyện trong vườn Nam đều do chủ tử định đoạt, tại nhị thiếu gia bận công trong thư phòng, nô tỳ có trăm lá gan cũng dám quấy rấy nhị thiếu gia”.

      Lục Vi nhìn sắc mặt Tích Hương Hạm đứng phía sau cái, đột nhiên ra. “Vị nương này, thông báo tiếng cũng được sao?”

      Lúc này Tôn Miên Miên mới chính thức nhìn thấy dung mạo Tích Hương Hạm, dáng dấp xinh đẹp, chỉ là nàng cảm thấy vẫn xinh đẹp duyên dáng như tam tỷ nàng, nhưng Tích Hương Hạm nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược, ngược lại khiến cho người khác sinh ra ý nghĩ bảo vệ.

      phải được mà là dám.” Khuôn mặt nhắn tỏ vẻ đau khổ trả lời, “Tích tiểu thư, phải nô tỳ gây khó dễ cho người ở cửa, mà là nhị thiếu gia , ai dám hai. Nếu , chờ thiếu gia hết bận, nô tỳ hướng thiếu gia thông báo Tích tiểu thư tới chơi, có được ?”

      Đương nhiên Tích Hương Hạm muốn, nàng từ biên cương xa xôi trở lại kinh thành, được an bài ở tại Hách Phủ, luôn hy vọng nàng có cơ hội tiếp xúc cùng với Hách Lang.

      ngờ tới Hách phủ lâu như vậy, nàng gặp tất cả mọi người, chỉ còn sót lại Hách Lang chưa gặp lần nào. Giờ lại để cho nàng nhìn thấy nha hoàn hầu cận Hách Lang, nghe Tôn Miên Miên này có bộ phương pháp, thế nhưng lại có thể khiến Hách Lang thu bên cạnh người, trong vườn Nam này cũng chỉ có tỳ nữ là nàng được tự do ra vào, thậm chí còn phụ trách cuộc sống thường ngày của Hách Lang.

      Ánh mắt Tích Hương Hạm đảo quanh nàng, nghĩ thầm, xú nha đầu này cũng có chỗ nào nổi bật, diện mạo cùng lắm cũng chỉ được gọi là thanh tú, nhìn qua cũng giống nữ nhân tâm cơ, sao lại có năng lực hầu cận Hách Lang đây?

      Trong khi các nàng còn giằng co, sau lưng Tôn Miên Miên xuất thanh lạnh lùng.

      “Tranh cãi cái gì?”
      sesshomarin thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.2


      Sống lưng Tôn Miên Miên lạnh run, nhanh chóng quay đầu lại, mặt lạnh giọi thẳng vào mắt nàng.

      “Nhị thiếu gia. . .” Nàng ngập ngừng mở miệng, cắn cắn môi, hai vai co rụt lại, có vẻ rất sợ hãi. Thấy bộ dáng nàng co lại như trứng tôm, Hách Lang vừa buồn cười vừa tức giận. Ở trong mắt nàng, tựa như mãnh thú tùy lúc có thể cắn người sao?

      vừa muốn mở miệng khóe mắt liếc thấy bóng dáng màu xanh lá đứng trước cổng, bóng dáng màu hồng ăn mặc hoa lệ, nhìn lướt qua cũng đoán ra thân phận nàng.

      “Thị vệ chết sạch rồi có đúng ?” Mặc dù ánh mắt chống lại ánh mắt của Tích Hương Hạm, nhưng thanh lạnh như băng: “Có hai con chuột tới, đuổi sao? Muốn bản thiếu gia lấy đầu các ngươi xuống?” bọn thị vệ vừa nghe, vội vàng tạ tội, cuối cùng cứng rắn muốn đem chủ tớ hai người kia rời khỏi vườn Nam.

      “Nhị thiếu gia, ta là Hương Hạm, là cháu Tĩnh phi nương nương, vừa từ biên cương xa xôi trở lại kinh thành, muốn cùng ngươi gặp mặt lần. . .” Thanh của Tích Hương Hạm mềm mỏng, hết sức uyển chuyển.

      tại ngươi gặp được, có phải nên lăn rồi ?” Ngược lại, cũng bày ra sắc mặt tốt đối với Tích Hương Hạm, trực tiếp lạnh giọng như sắt.

      Tích Hương Hạm từ đến lớn đều được người khác nâng niu tay, người Hách gia từ xuống dưới nếu phải khách khí với nàng cũng là nịnh bợ.

      Chỉ có Phó Văn lang thang khó kiềm chế, nhưng Hách Lang lại dám lỗ mãng với nàng như vậy.

      “Nếu như Hương Hạm quấy rầy đến nhị thiếu gia, xin nhị thiếu gia lượng thứ.” Mặc dù trong lòng Tích Hương Hạm hết sức bất mãn, nhưng công phu ngoài mặt lại rất cao thâm, giọng nhu nhược còn kèm theo phần uất ức. “Ngày khác Hương Hạm quay trở lại”. Nàng hướng phúc thân, sau đó vành mắt liền đỏ lên, xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng chủ tớ hai người rời , dĩ nhiên Tôn Miên Miên cũng nhìn thấy gương mặt chực khóc của Tích Hương Hạm, đợi sau khi các nàng rời , mới ngước mắt nhìn về phía Hách Lang.

      Lúc này nàng mới phát Hách Lang nhìn nàng, khiến bước chân nàng tự chủ lùi ra sau bước. “Nhị thiếu gia, sao ngài lại nhìn nô tỳ như vậy?” tròng mắt đen nóng bỏng của khiến nàng hơi hoảng hốt.

      đến gần nàng, tròng mắt đen đột nhiên nhíu lại, chỉ là lời đến miệng lại đem nuốt xuống, hừ lạnh với nàng tiếng, sau đó liền phất tay áo trở lại thư phòng lưu lại dấu hỏi chấm to đùng cho nàng.

      Sai khi Tích Hương Hạm rời khỏi vườn Nam cùng Lục Vi, khuôn mặt vốn uất ức khiến người khác đau lòng nhất thời chuyển sang lạnh lùng vui, Lục Vi ngay sau lưng nàng càng thêm cắn răng nghiến lợi, ngừng giọng mắng.

      “Cái quái gì? Dù là thế tử gia trong phủ sao? Có thể nhục nhã người khác à? Cũng chịu nhớ lại vị trí của trong triều đình, phách lối như vậy, bộ dáng trong mắt có người khác cũng rước lấy vui của hoàng thượng. . .” Lục Vi cắn môi oán trách.

      Tích Hương Hạm bản khởi lộ ra mỹ nhan, có ngăn cản Lục Vi, tựa như những gì Lục Vi mắng cũng chính là tâm tư của nàng giờ, nàng suy nghĩ chút, khỏi bật thốt lên hỏi. “Tỳ nữ trong sân vừa rồi là Tôn Miên Miên?”

      “Hồi tiểu thư, đúng vậy”. Lục Vi vội vàng gật đầu. “Lần trước nô tỳ gặp qua nàng ở phòng bếp, tính tình rất khiêm tốn. ra vẻ.”

      “Tượng đất còn có ba phần tính cách huống chi là người?” Tích Hương Hạm cười lạnh tiếng, “Vốn ta còn tin Hách Lang cuồng vọng tự đại, hôm nay chính mắt ta trông thấy. Xem ra tỳ nữ hầu cận , phải thủ đoạn cao minh, chính là có tình khác rồi.”

      “Nhưng nô tỳ nhìn nàng thế nào, bất quá cũng chỉ ỷ vào chủ tử bên cạnh, tiện tỳ ỷ sủng mà kiêu thôi.” Lục Vi có chút ghen tỵ . “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy nàng hề biến sắc, khẳng định là nữ nhân tâm cơ bụng dạ khó lường, đợi đến khi nàng leo lên giương thế tử gia, sợ trở thanh trong những tình địch của tiểu thư, nếu nghĩ biện pháp trừ khử nàng trước ?”

      Tích Hương Hạm nhíu đôi lông mi thanh tú. “Chuyện này. . .”

      “Tiểu thư người ngàn vạn lần đừng vì nô tỳ mà làm trở ngại hạnh phúc tương lai của người”. Lục Vi đứng bên cạnh rỉ tai. “Tiểu thư sớm muộn người sớm muộn cũng bước vào cửa chính Hách gia, nếu hôm nay người bày sắc mặt cho xú nha đầu đó xem, sợ là tương lai mất hết mặt mũi”.

      Tích Hương Hạm cau mày, nghĩ thầm, nhìn tình huống vừa rồi, Hách Lang hoàn toàn nể mặt nàng, khiến nàng mất hết mặt mũi.

      Nếu sau này gả cho Hách Lang, da mặt nàng mỏng làm thế nào để lên mặt với Tôn Miên Miên đây? Hơn nữa thân phận nha đầu kia cũng rất đặc biệt, là người Tôn phủ, mặc dù Tôn phủ nay có thể là nhà tan cửa nát, thế nhưng tung tích Tôn đại tướng quân vẫn chưa . . .nhớ tới Tôn Cẩm Hoa từng làm trái tim xao xuyến, nàng cần phải làm việc cẩn thận mới được.

      Như dạy nàng, làm bất cứ chuyện gì cũng phải tìm đúng thời cơ, sau đó ra tay trước để chiếm lấy lợi thế!

      Nàng thu ánh mắt lại, nhàn nhạt mở miệng. “Trở về rồi

      “Vâng” Lục Vi mím môi cười tiếng, biết tiểu thư nhà mình nhất định có tính toán, cất bước ngay sau nàng rời .

      Sau lần Tôn Miên Miên cùng Tích Hương Hạm gặp mặt qua, Hách Lang lên tiếng cảnh cáo nàng, có thể tránh gặp Tích Hương Hạm cố gắng mà tránh, tận lực tránh việc trở thành cái đinh trong mắt Tích Hương Hạm.

      Mặc dù nàng biết nguyên nhân, nhưng là chuyện chủ tử giao phó nàng luôn tôn sùng như thánh chỉ, trong thời gian này cũng tận lực giảm bớt việc lại bên ngoài vườn Nam.

      Nhưng có câu : là họa phải phúc, tai họa xảy đến, dù nàng cố tránh né, nhưng vẫn tránh khỏi an bài của vận mệnh.

      Nàng vốn tính toán tới phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho Hách Lang, thuận tiện tìm chút thức ăn lấp đầy cái bụng của mình, ngờ được nửa đường lại gặp phải An Nhu người hầu trong viện Tích Hương Hạm, thấy tay nàng cầm theo giỏ thức ăn, tay kia ôm bụng, vội vàng tới trước mặt nàng.

      “Tôn nương, ta đột nhiên bị tiêu chảy, làm phiền ngươi giúp ta đem đồ này tới viện của Tích tiểu thư, ta cầu xin ngươi, ta nhịn được”. An Nhu sau khi xong, liền cố gắng nhét giỏ đựng thức ăn cho Tôn Miên Miên, ôm bụng chạy về phía nhà xí.
      sesshomarin thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.3


      Tôn Miên Miên còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, tay có giỏ đựng thức ăn, chỉ có thể đứng tại chỗ tự hỏi.

      Giỏ đựng thức ăn này, nàng nên trả lại hay mang đây?

      Coi như nàng gọi An Nhu trở lại, cũng kịp rồi.

      Thôi, đưa chút đồ này gây ra phiền toái gì chứ? Đầu nàng suy nghĩ chút, dù sao nơi này cũng là Hách Phủ, nếu xảy ra chuyện gì. .. Hách Lang là chủ tử của nàng, tới cứu nàng chứ?

      Trải qua phút suy tư ngắn ngủi, Tôn Miên Miên quyết định đem giỏ đồ này tới viện Tích Hương Hạm trước, tránh cho việc bị người khác nắm chuôi.

      Nàng thận trọng xách theo giỏ thức ăn, bao lâu tới bên ngoài phòng Tích Hương Hạm, Tích Hương Hạm cùng Lục Vi bên trong cũng nhìn thấy nàng.

      “A! ngờ là Tôn nương.” Lục Vi nở nụ cười châm chọc, từ từ ra, ánh mắt đặt giỏ thức ăn trong tay nàng, lại có vẻ kinh ngạc gì. “Ngọn gió thổi ngươi tới đây?”

      “An Nhu bị tiêu chảy, ta giúp nàng ấy mang bữa trưa của Tích tiểu thư đến.” nàng ôn hòa mở miệng, duy trì nụ cười trước sau như . “ tại đồ đưa đến, cũng dám quấy rầy Tích tiểu thư cùng nương nghỉ ngơi, ta cáo lui trước”.

      Lục Vi nhận lấy hộp thức ăn, tiến lên kéo tay Tôn Miên Miên. “Tôn nương, đừng vội , tiểu thư nhà ta muốn hàn huyên với chút, nếu chê hãy vào đây uống cùng tiểu thư nhà ta ly trà ! Ngươi từ chối ý tốt của tiểu thư nhà ta chứ?” ý là ngươi tốt nhất cần lên mặt!

      Tôn Miên Miên ngẩn người, Lục Vi cũng mang Tích Hương Hạm ra để , nô tỳ như nàng dám làm trái lại ý tốt của chủ tử sao? Coi như muốn vạn lần, nàng vẫn phải nhắm mắt vào.

      Nàng theo sau Lục Vi tiến vào trong phòng, chỉ thấy Tích Hương Hạm ngồi ghế bành, cúi đầu ngượng ngùng thêu.

      “Tiểu thư, người đến”. Lục Vi tiến lên phía trước, đem giỏ thức ăn đặt bên người Tích Hương Hạm.

      “Lấy cái ghế cho Tôn nương ngồi”. Tích Hương Hạm mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn nàng.

      “Tích tiểu thư, ngươi đừng khách khí, nô tỳ dám ở lâu trong viện tiểu thư, còn phải trở về viện để nhị thiếu gia sai khiến.” phải nàng thích mang Hách Lang ra , mà là bước vào hang hổ rồi, nên sớm lấy ấn tín ra để bảo vệ mình sớm chút.

      Tích Hương Hạm và Lục Vi vừa nghe, sắc mặt đồng thời trầm xuống, nhưng ngay sau đó Tích Hương Hạm khôi phục lại nụ cười, bộ dáng như có chuyện gì xảy ra.

      vội, trước theo ta uống ly trà ! Ta biết ngươi là nô tỳ thể thiếu bên cạnh nhị thiếu gia, cho nên ta mới muốn hàn huyên với ngươi lúc, có lẽ sau này ta chính là chủ mẫu của ngươi”. Nàng ám chỉ với Tôn Miên Miên, tương lai nàng gả cho Hách Lang.

      Tôn Miên Miên khỏi có chút sửng sốt, chẳng biết tại sao lồng ngực của mình lại như bị kim châm, lần này lại có chút đau. Bàn tay bé của nàng chịu được phủ lên ngực, cảm giác gần đây chỉ cần nghe thấy chuyện thành thân của Hách Lang, tim nàng liền đập nhanh?

      “Tiểu thư đúng.” Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể buồn buồn trả lời.

      “Chắc hẳn những thứ nhị thiếu gia thích, ngươi rất ràng?” Tích Hương Hạm sai Lục Vi rót ly trà, bưng đến trước mặt Tôn Miên Miên, nhìn thấy nàng chỉ cầm lấy ly mà nguyện ý uống ngụm, cũng biết nàng phòng bị mình.

      “Ở bên cạnh nhị thiếu gia lâu, cũng phải học được cách suy đoán ý định của chủ tử vài phần. Nô tỳ vận khí tốt, bên cạnh có quản cùng ma ma chỉ điểm, có thể bình an hầu hạ bên cạnh chủ tử.” Mặc dù Tôn Miên Miên đơn thuần, nhưng cũng biết dùng miệng lưỡi nhà quan trả lời là tốt nhất.

      ra ta lưu lại ngươi cũng có dụng ý gì, ngươi cần khẩn trương thái quá.” Tích Hương Hạm thấy thái độ nàng thận trọng, đáp lời còn duy trì khoảng cách chủ tớ, nghĩ thầm, Tôn Miên Miên này ngược lại muốn vội vã tạo khoảng cách với nàng. “Chúng ta vừa mới quen biết, ngày sau chuyện trong phủ còn cần Tôn nương chiếu cố nhiều. ta chuẩn bị chút tấm lòng , Tôn nương đừng chê lễ .”

      Nàng để cho người khác cảm giác nàng rất bình thường, chuyện đối đáp vẫn giữ vẻ tôi tớ hèn mọn, nhưng từ đầu tớ cuối từ đầu đến lưng eo của nàng đều thẳng đứng, tiết lộ từ trong xương nàng vẫn rất kiên cường.

      “Nô tỳ tạ ơn tiểu thư ưu ái.” Nàng hạ thấp cặp mắt.

      Lúc này Lục Vi đem trà bánh đặt lên khay trà cạnh Tích Hương Hạm, cầm đĩa đặt trước mặt Tôn Miên Miên, còn dặn nàng nên khách khí, đồng thời cũng lấy ra túi gấm trong tay áo, bên trong có mấy thỏi bạc.

      Mặc dù Tôn Miên Miên là người hay ăn vặt, nhưng có nghĩa là nàng đói bụng ăn quàng, nhất là cái loại tiệc mời mà tự dâng đến trước mặt như thế này, đáy lòng càng dâng cao cảnh giác.

      “Chuyện này. . .” nàng lấy được, lấy lại sợ làm mất mặt mũi Tích Hương Hạm, dù sao chủ tử khen thưởng, có đạo lý nào lại cho người làm đây? Cuối cùng cũng chỉ có thể đem túi gấm bỏ ào tay áo, bắt mình nhận lấy.

      Tích Hương Hạm thấy nàng dùng điểm tâm, thế là cười khẽ: “Sợ sao?”

      Tôn Miên Miên giả bộ hiểu nhìn Tích Hương Hạm. “Nô tỳ hiểu ý trong lời tiểu thư.”

      ra ta biết trước kia ngươi cũng là tiểu thư Quan gia, Tôn phủ vinh quang trong quá khứ, tại ngươi lưu lạc nơi này làm quan tỳ, đến bước này cùng gian nan, phải ?” Tích Hương Hạm nhàng lấy lên khối bánh ngọt, dịu dàng bỏ vào trong miệng, đôi môi khép lại, ưu nhã lặp lại, cho đến khi nuốt vào bụng, mới lại mở miệng. “Biết được phải cẩn thận, cẩn thận là chuyện tốt, chỉ là có số chuyện vẫn phải mở to cặp mắt, là địch hay là bạn, toàn bộ đều do lựa chọn của ngươi.”

      Tôn Miên Miên trầm mặc , mỉm cười cũng thoáng suy sụp xuống. Tích Hương Hạm ám chỉ muốn nàng nhận thân phận quan tỳ của mình, tương lai xũng phải nhìn sắc mặt của nàng để sống qua ngày.”

      Hồi lâu, nàng mấp máy môi, “Tạ ơn kim ngôn ngọc ngữ của tiểu thư, nô tỳ nhất định ghi nhớ trong lòng, mọi càng thêm cẩn thận, làm mất mặt mũi nhị thiếu gia.” Từng câu từng chữ của nàng đều dính lấy Hách Lang, tâm ý ràng.

      Quả nhiên Tôn Miên Miên rất khó dây dưa. Vốn Tích Hương Hạm cho rằng tiểu tiện tỳ vì mấy câu nguyên hình, ngờ thái độ của nàng còn hết sức tự nhiên, hoàn toàn vỡ góc nào.

      Lông mi dài thu lại, nàng cũng tin vận số của Tôn Miên Miên tốt mãi được, có thể bình yên tránh được kiếp này. Khi Tôn Miên Miên còn nghĩ ngợi Tích Hương Hạm đối phó với mình thế nào lại nghe thấy Tích Hương Hạm đột nhiên phát ra thanh nôn mửa.

      Ngay sau đó nàng nhìn về phía gương mặt Tích Hương Hạm, phát nàng lại phun ra máu tươi, phun thẳng về phía mình.

      “Độc. . .. bánh này có độc. . .. “

      “Tiểu thư. . . .”

      “Tích tiểu thư. . ..”Tôn Miên Miên nhất thời cũng luống cuống tay chân, những tưởng người phải ghánh chịu bất trắc là nàng, ngờ lại là Tích Hương Hạm nhận lấy.

      Chuyện này. .. sao lại xảy ra?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :