1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan tỳ - Mễ Lộ Lộ ( Sắc - Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.3



      Nàng hơi nhíu lai lỗ mũi, giọng đáp lại: “Cái mạng của ta cũng rất đáng tiền a!” Sau đó nhìn thấy trán có hơi buông lỏng xuống.

      “Hừ” tính phẩy tay áo bỏ .

      “Cái đó. . .Nhị thiếu gia, ngài tới chỗ này để làm gì?” Khuôn mặt nhắn tò mò hỏi.

      dừng bước, liếc nàng cái. “Trong phủ này ta muốn nơi nào liền tới đó, ngươi quản được?”

      “Oh!” Nàng uất ức đáp tiếng.

      Chẳng lẽ nàng tự dát vàng lên mặt mình ? Nàng gãi gãi mặt, lâm vào suy tư.

      Nhưng nếu lúc ấy phải xuất kịp thời, chừng nàng bị Hắc Tương đá bay ra ngoài cũng nên. . . như vậy, ra Hách Lang cũng vô tình như lời đồn đại bên ngoài đúng ?

      “Còn mau cọ rửa sạch cho Hắc Tương? Chẳng lẽ muốn tự ta làm?” vui quay lại thúc giục.

      “Vâng” Ai, ngày làm nô, cả đời làm nô, sao nàng lại dám chứ? thể làm gì khác hơn là sờ mũi cái, tiếp tục giúp Hắc Tương cọ rửa thân thể.

      Chỉ là vốn có cảm giác oán thán Hách Lang, cơ hồ từ xấu dần dần lại chuyển sang trung lập rồi.

      vất vả mới tới buổi trưa, Tôn Miên Miên dùng xong cơm trưa, vốn muốn lười biếng chút, thở cái, ngờ lại bị Mạc quản bắt gian tại trận, nhắc nhở chút, sau đó muốn nàng đưa trà cùng điểm tâm tới thư phòng.

      “Đưa cái gì mà trà cùng điểm tâm?” Nàng bất mãn thầm, nhớ tới ngày đầu tiên trình diện bị chỉnh giống như người tàn tật, bây giờ lại còn muốn uống trà cùng ăn điểm tâm vô ích? “Ta nguyền rủa ngươi ăn nhiêu bị đau bụng”

      ràng là nhị tỷ cùng làm chuyện bậy bạ, tại sao lại muốn xuống tay với nàng, báo thù với con chuột oan à? Nàng vô tội mà.

      hết sức, nàng càng nghĩ càng tức, lúc này vừa ngang qua vườn hoa trong Vườn Nam, nàng đột nhiên dừng bước, màu sắc rực rỡ bên trong hàng rào rơi vào trong mắt nàng, đầu tiên là sững sờ nhìn, sau đó nụ cười mờ ám dâng lên.

      Nàng thận trọng nhìn bốn phía, phát bốn bề vắng lặng, vội vàng tới bên hàng rào, đem cái khay ở tay để sang bên, tiếp theo bàn tay bé quét ngang qua mặt đất, thổi lên ít đất cát.

      E hèm!

      “Hách Lang, ngươi cho ta chịu khổ, ta mời ngươi ăn đất.” Nàng hừ hừ, mở nắp ấm trà ra, cho đất cát thả vào trong bình.

      Vỗ tay cái, lau sạch bùn cát tay, lần nữa nở nụ cười, cầm khay, đứng lên, làm bộ như có chuyện gì xảy ra về phía thư phòng.

      Tới bên ngoài thư phòng, mặt nàng còn nở nụ cười nhàn nhạt: “Nhị thiếu gia, nô tỳ bưng trà cùng điểm tâm tới”.

      vào” Hách Lang ở bên trong mở miệng, để cho nàng thuận lợi bước vào thư phòng.

      Nàng bước qua các thị vệ bên cạnh, phát bọn họ lộ ra vẻ mặt quang minh lẫm liệt, khiến cho nàng cũng nhịn được mà đứng thẳng lưng.

      Nâng tròng mắt lên, nàng nhìn thấy tên nghiệt mặc bộ trang phục màu trắng, cổ áo còn khẽ mở, giống bộ y quan chỉnh tề ngày hôm qua, mái tóc dài đen nhánh như thác nước xõa dài sau lưng.

      Nàng nghĩ, nếu lúc trước phải nghe tin đồn liên quan đến , biết là người có tính cách lạnh lùng vô tình, sợ là mình cũng bị vẻ ngoài tà mị hấp dẫn.

      Để cái khay sang bên, nàng rót trà vào cái ly, sau đó thận trọng bưng tới trước mặt . “Nhị thiếu gia, mời dùng trà”

      lúc này ngồi ở ghế, tay phải buông bút xuống, đôi mắt đen tà mị nhìn nàng, phát ra đáy mắt nàng phát sáng, khóe miệng cũng giương lên, hoàn toàn khác biệt so với nét mặt hai ngày nay.

      cũng phải là ngu ngốc, rất nhanh liền phát có bẫy, nhưng cũng phơi bày ra, chỉ là yên lặng theo dõi.

      “Nhị thiếu gia, mời dùng trà”

      “Ừ”. nhàn nhạt đáp lại tiếng, bàn tay nhàng nâng ly trà lên, vén ly lên cố ý nhìn chất lỏng trong ly, phát ra có gì khác thường.

      Uống nhanh. Thấy nâng cái ly lên sát môi hai cái tay Tôn Miên Miên vì hưng phấn mà xoắn chặt lại với nhau, theo dõi gương mặt của .

      Khi đáng lẽ phải uống hết ly trà này rồi lại đột nhiên đặt ly xuống, hếch mày lên nhìn nàng. “Thế nào? Ta uống trà, sao ngươi lại liều mạng nhìn ta chằm chằm như vậy?”

      “Chuyện này. . . có!” Nàng vội vã lắc đầu. “Nô tỳ . . .nô tỳ chỉ là nghĩ, trà này, biết có hợp với khẩu vị của nhị thiếu gia?”

      “Hả?” mặt hề che giấu nghi ngờ, hình như vô cùng hoài nghi nàng . “Như vậy ! Ta đem ly trà này thưởng cho ngươi”.

      “À?” Nàng sửng sốt mọt chút, có chút kinh ngạc nhìn . “Chuyện này. . .Cái này được đâu! Nô tỳ là người thôi bỉ, cần uống loại trà tốt như vậy. . .”

      “Ta bảo ngươi uống!” Bàn tay lên án trác. “Chẳng lẽ ngươi cho gì thêm vào trà?”

      “Nô tỳ dám”. Nàng vội vã lắc đầu, cho dù có, cũng dám thừa nhận đâu!

      dám?” khẽ cười, tròng mắt kia nhìn thẳng vào nàng. “Nếu quả dám, ta thưởng ngươi trà, ngươi chuẩn bị liều chết uống sao?”

      Khóe mắt nàng giật giật, nam nhân này lại đem “Chết” tới uy hiếp nàng.

      Thâm! Biết nàng rất sợ chết, lại dùng tính mạng tới uy hiếp nàng, phải là chủ tử tốt! khó trách trong cung ma ma , được chủ tử tốt chọn trúng như lên đến thiên đường, bị chủ tử xấu để ý sống bằng chết!

      tại, nàng chính là sống bằng chết.

      ràng muốn dùng ít thủ đoạn để đùa bỡn, còn chưa đạt được mục đích bị phơi bày, lại còn bị phản ngược tác dụng.

      Nguyên liệu trà này, nàng có thể uống?

      Uống chứ!!! Nàng làm sao có thể uống?

      Rất nhanh nụ cười mặt xụ xuống, nghĩ tới kết quả lại là nàng chẳng những phải chịu khổ mà còn phải ăn đất.

      Tôn Miên Miên hai lời cầm cái ly lên, ngửa đầu ừng ực uống vào, tiếp theo xanh mặt đem ly tới trước mặt , chứng tỏ mình uống hết dư lại giọt.

      Cũng may lúc đầu cho vào nhiều lắm, chút đất này ngã bệnh chứ?

      “Ly trà này rất khó uống sao? Nhìn ngươi uống đến gương mặt đau khổ”. Hác Lang ngược lại nâng khóe môi cười nhạt, nhìn thấu nàng giữ được tâm tư.

      Cho dù nàng có đau khổ cũng thể !

      “Nô tỳ cảm thấy trà này đậm nhạt vừa đủ, là ly trà ngon. Nhị thiếu gia uống quả rất đáng tiếc, để nô tỳ giúp thiếu gia rót thêm ly nữa !” Hừ, cũng tin ngươi tới!

      “Miễn”. phất tay : “ tại ta muốn uống trà. Thấy ngươi hôm nay chăm chỉ dọn dẹp ở tiền sảnh, ta đem bình trà này thưởng cho ngươi”

      Ách. . .nàng khẽ sửng sốt.

      “Chưa uống xong chưa được phép ra ngoài”. lười biếng nghiêng người dựa vào thành ghế, nhìn qua hết sức xinh đẹp duyên dáng.

      Quả nhiên là con nghiệt mà! Nàng oán thầm. chẳng lẽ mình diễn xiếc bị nhìn thấu?

      thể nào? Vườn hoa đó cách thư phòng khác xa, thể nhìn thấy chuyện xấu nàng làm được!

      Nàng thầm suy đoán chỉ thấy nhíu mày, bị dọa sợ nàng vội vàng lùi xuống cạnh bàn, cầm bình trà lên, lại rót trà ra chén.

      “Tạ. . .tạ nhị thiếu gia ban thưởng”. Nàng cắn môi, thể làm gì khác hơn là khuôn mặt nhắn đau khổ, ngửa đầu uống ly tiếp theo.

      Lần này nàng cuối cùng cũng cảm thấy có hạt cát giày vò đầu lưỡi nàng, khỏi thầm le lưỡi cái, cuối cùng nhịn được dùng tay len len lau hạt cát đầu lưỡi.

      “Tôn Miên Miên”. đứng lên, thân thể cao gầy tới trước mặt nàng, thò tay ra giữ chặt cằm nàng, trong đôi mắt đen lạnh lùng chống lại ánh mắt nàng: “Đừng quên, ngươi bây giờ làm việc ở dưới mắt ta, nhất cử nhất động của ngươi có thể qua khỏi mắt ta được sao?”

      Nàng giờ mới tìm lại được giọng của mình, buộc chặt cằm dưới, giật mình nhìn . “Nhị. . .nhị thiếu gia, ngài cái gì?” lúc này nàng đương nhiên phải giả bộ ngu rồi!

      “Cần ta phải đâm rách lời dối của ngươi? Hay là muốn ta cho ngươi biết, ngươi ngây thơ, mờ ám tất cả đều rơi vào tròng mắt của ta rồi hả? Như vậy ngươi hiểu ?” cười lạnh tiếng, nhìn vào khuôn mặt nàng.

      Chỉ nhìn thấy khuôn mặt nàng hết sức trong suốt, đầu tiên là quét qua trận sáng tỏ, sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng thẳng tắp nhìn , nhưng mà lại giống như người câm, ngay cả câu cũng ra được.

      Tuấn nhan đến gần khuôn mặt nhắn của nàng, môi mỏng khẽ thở, phun mặt nàng.

      “Tôn Miên Miên. . .” cố gắng đè thấp giọng câu mị lòng người, sau đó khẽ mỉm cười: “Ăn đất. . .cảm giác có được hay ?”

      Nàng trợn to cặp mắt, trong nháy mắt ngực dâng lên ý nghĩ, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu dùng sức cắn cắn cánh môi.

      Đáng ghét! Tại sao lại phát ?
      sesshomarin thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.1


      Thế nào gọi là mặt mày xám tro?

      Cuối cùng Tôn Miên Miên cũng hiểu.

      Nàng ở trước mặt của Hách Lang, chỉ bị thất bại đến mặt mày xám tro, thậm chí còn ăn đầy đất vào miệng, vốn còn tưởng thần biết quỷ hay chỉnh , ngờ lại là hành động lừa mình dối người thôi.

      Hách Lang đúng, vườn Nam là địa bàn của , mặc kệ nàng làm chuyện gì, đều mằm dưới mắt , cho dù là lén lén lút lút, cho dù là mờ ám đều thể qua khỏi tai mắt của .

      Ăn đất xong rồi, Tôn Miên Miên mới hiểu ý nghĩa hành động của mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Nàng chỉ cần giữ lại cái mạng của mình trước mặt Hách Lang, là được. . .

      nên làm bất cứ chuyện gì khác.

      cách khác, nàng tiếp tục nghe lời, bồi dưỡng nô tính, chủ tử đông là đông, tây nàng phải tây.

      Cho nên về sau Tôn Miên Miên cũng dám có những hành động làm xiêu vẹo đầu óc như vậy nữa, tránh cho việc chưa chỉnh được , làm cho mình biến thành tàn tật.

      Kể từ sau việc ăn đất, nàng trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng dám có những hành động trả thù khác nữa, ra, trong đầu nàng cũng còn trò xiếc nào.

      Ai, chỉ có thể trách các tỷ tỷ nuôi nàng sống quá an nhàn sung sướng, quá mức đơn thuần có tâm cơ, coi như nổi lòng muốn hại người, cũng thể nghĩ ra cách hay.

      Mà chuyện nàng thích nhất chính là động não, vì vậy đối với Hách Lang, ý xấu cũng chỉ có thể hóa thành cắn răng nghiến lợi thôi

      Cũng bởi vì nàng lười phải động não, nên những ngày tiếp theo trở nên nhõm hơn rất nhiều, dù sao vườn Nam cũng lớn như vậy, quét dọn sạch cũng phải hết ngày, mà làm việc nhiều như vậy khiến nàng vô cùng mệt mỏi, chỉ cần nằm lên giường, nàng liền ngủ như heo chết.


      Thời gian qua lâu, nàng bắt đầu có thói quen như vậy, cũng bởi vì mệt mỏi, cho nên theo thời gian oán hận với các tỷ tỷ cũng vơi rất nhiều.

      Hầu hạ bên người Hách Lang cần tiểu tỳ có trái tim vô cùng khỏe mạnh, bởi vì chỉ cần để phát có hành động phản kháng, công việc tăng thêm gấp bội lần, sau đó lại bắt bẻ để bao giờ xong việc.

      Tựa như hôm nay, nàng ở phòng hạ nhân phía sau ăn bữa tối, mới xúc miếng cơm, lại cho người gọi nàng vào phòng.

      Khi nàng chạy nhanh tới, mái tóc màu đen của xõa ra, gương mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh bàn, bàn thức ăn phong phú, hơn nữa vừa tới cửa nàng ngửi thấy mùi thơm, nhịn được nuốt nước miếng cái.

      Trong phủ, món ăn của tôi tớ tối đa cũng chỉ có hai món canh, muốn nhìn thấy bóng dáng của thịt, trừ phi là chủ tử ban thưởng hoặc là thức ăn còn thừa lại, vốn ở phòng bếp có thẩm thẩm cực kì thương nàng, thường để lại đầu gà hoặc móng gà khiến nàng trở nên nghiện thịt, nhưng sau khi vào vườn Nam, căn bản rất hiếm khi được ăn thịt, bởi vì . . .

      Hách Lang thường ăn thịt.

      Nàng muốn khóc to lên. Tại sao nàng lại theo hầu chủ tử thích ăn thịt như vậy chứ? Mặc dù ba bữa để lại rất nhiều thức ăn thừa, mặc dù lấy được nàng rất vui vẻ, nhưng đối với người ăn thịt vui như nàng mà , rất lâu được ăn thịt khiến nàng bắt đầu nhớ đến hương vị của thịt rồi.

      Vì vậy vừa ngửi thấy mùi vị gà nướng, hai mắt nàng sáng lên, thậm chí còn nhìn thấy chân giò heo bóng nhẫy bàn, nàng càng thể che giấu vẻ tham lam bày ra mặt.

      “Nhị. . .nhị thiếu gia, ngài tìm nô tỳ có chuyện gì ?” Nàng ở phía sau dùng bữa, bây giờ nhìn đến bàn thức ăn ngon thịnh soạn như vậy, càng khiến nàng hâm mộ mà!

      “Ngồi”. ung dung mở miệng.

      Nàng ngẩn người, thể tưởng tượng nổi nhìn , bước chân có chút lảo đảo, suýt nữa nhào tới phía trước. “Chuyện này. . .hình như hợp với quy củ. . .”

      “Ngồi!” Hai mắt híp lại, trong giọng chứa uy hiếp.

      Nàng lo lắng nhìn về phía Mạc quản , thấy Mạc quản lặng lẽ gật đầu, lúc này nàng mới kéo kéo quần, trong lòng run sợ ngồi xuống ghế đối diện với .

      Đợi nàng ngồi xuống. Mạc quản liền chuẩn bị đôi bát đũa đặt trước mặt nàng, sau đó chủ động gắp miếng trong đĩa để vào cái bát trước mặt nàng.

      “Ăn”. Hách Lang đơn giản ra lệnh.

      “À?” Nàng có chút ngây người, mờ mịt nhìn Mạc quản cái, tiếp đó lại nhìn : “Nhưng. . . nhưng. . .”

      Ngồi ngang hàng cùng chủ tử là tội rất lớn rồi, lại còn cho phép nàng ngồi cùng bàn dùng bữa?

      Bây giờ là thế nào? Nàng nằm mơ sao?

      Tôn Miên Miên cảm thấy rất quỷ dị, lấy tay phải dùng sức nhéo gò má của mình.

      “Ách! là đau.” Hai chân mày nàng nhíu lại vì đau, vuốt vuốt gò má bị thương.

      nhảm nhiều như vậy, ta bảo ngươi ăn ngươi ăn”. lạnh lùng liến nhìn động tác ngu xuẩn của nàng, giọng có chút trầm thấp.

      “Oh! Được rồi! Dù sao thức ăn ngon dâng tới tận miệng, nàng ăn cũng uổng phí! Hơn nữa, khó có dịp Mạc quản lại ở bên hầu hạ nàng, rất lâu nàng được hưởng đắc quyền này của chủ tử rồi.

      Nàng cầm đũa lên, gắp lên đĩa rau cải màu xanh, đưa vào trong miệng, làm nàng cảm động tới đỏ cả mắt. Quả nhiên thức ăn của chủ tử, mùi vị đậm nhạt vừa phải, nguyên liệu để nấu tươi mới, vừa vào miệng liền tan ra, ngay cả nuốt vào cũng bỏ ra được.

      Hách Lang ngồi ở trước mặt nàng nháy mắt nhìn Mạc quản , sau đó Mạc quản gắp thêm phần thức ăn khác bỏ vào bát của nàng.

      Lần này đợi lệnh của , sớm chờ nổi, thức ăn được gắp đưa tới liền bỏ vào trong miệng, ăn say sưa ngon lành.

      bàn có mười đĩa thức ăn, Mạc quản cũng lên tiếng thúc giục, để nàng từ từ ăn xong, mới gắp thêm thức ăn.

      Hách Lang cứ nhìn tướng ăn của nàng như vậy, phát mặc dù mới đầu nàng có chút tham ăn, nhưng thế nào cũng thể bộ dáng khuê nữ, khó nhận ra nha đầu này trước đây được sống trong an nhàn sung sướng.

      Nàng bỏ xuống trang phục hoa lệ của quá khứ, kiểu tóc hoa lệ trước đây cũng được thay bằng kiểu búi hai bên song song đơn thuần, tóc hề có bất kì trang sức nào, dây cột tóc lại cùng màu với trang phục, nhìn qua thanh tú mà có chút đáng .

      So với bốn tỷ tỷ khác ở Tôn phủ, Tôn Miên Miên thể coi là thu hút, cá tính cũng đặc biệt bằng các tỷ tỷ, nhưng nàng nét riêng của mình cái mà bốn tỷ tỷ kia có.

      Tôn Miên Miên nhìn qua như có cá tính gì, chỉ là cái có cá tính này tạo cho nàng tính cách dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chút tâm cơ cùng tính toán, đơn thuần dùng phương thức của mình mà sống. Đây là quan sát mấy ngày qua của Hách Lang với nàng.

      Còn nữa, nàng tự cho là mình khôn vặt, với chỉ cần liếc mắt là nhận ra chút tài mọn của nàng, nàng có cá tính bị thu phục rất nhanh, cũng chấp nhận phục vụ , an an phận phận, xảy ra điều gì may.

      Tôn Miên Miên vội vàng thưởng thức thức ăn ngon, căn bản biết Hách Lang đánh giá nàng, nàng chuyên tâm ăn mấy thứ linh tinh, cho đến khi cả mười món đều dùng qua, nàng cũng no đến tám phần.
      “Nhị thiếu gia, thử xong rồi”. Mạc quản đến sau lưng Hách Lang. thấp giọng .

      A! Thử xong! Lúc này nàng mới nâng khuôn mặt nhắn lên, lộ vẻ khó hiểu.

      “Thử cái gì? Thử mùi vị mấy món này sao? Nô tỳ thấy mấy món này mùi vị tệ, chỉ là canh ngân nhĩ này hơi mặn, chân giò heo là ngon nhất, đậm nhạt vừa đủ, cho vào miệng liền tan ra. . .”. Nàng thao thao bất tuyệt về mùi vị.

      Ngay sau đó, nhìn gương mặt nhắn mềm mại của nàng, khóe miệng khẽ nâng lên, hỏi câu liên quan: “Ngươi có chỗ nào thoải nái ?”

      có!” Nàng thành thực lắc đầu cái, nghiêng đầu hiểu nhìn : “Sao tự nhiên Nhị thiếu gia lại quan tâm nô tỳ như vậy? chẳng lẽ sợ nô tỳ ăn quá no? Nhị thiếu gia, ngài đừng lo lắng, trước kia khi còn ở nhà nô tỳ nổi danh là dạ dày sắt đấy, ăn nhiều nữa cũng vẫn chống. . .”

      nhìn khuôn mặt lải nhải của nàng, phát nàng nghe hiểu ý tại ngôn ngoại trong lời của , nên nàng ngây thơ hay là quá ngu ngốc?

      Bất quá suy nghĩ chút, chắc chắn là cái thứ hai sai.

      “Xem ra bàn cung yến do Tĩnh phi nương nương ban cho này có vấn đề gì”. để ý tới bộ dạng tự đắc của Tôn Miên Miên, cầm đôi đũa bạc lên, chuẩn bị dùng bữa, nghĩ thầm: chắc Tĩnh phi muốn mượn dịp này để lôi kéo lòng người.

      Vài ngày trước đó có xích mích với Hoàng Thượng, dưới cơn nóng giận hoàng thượng tức giận với , mà bây giờ, bà ta chẳng những sai người trong cung đưa tới những loại dược liệu quý hiếm mà còn sai người đưa tới bàn cung yến này, nghĩ muốn lôi kéo lòng .

      Ánh mắt dừng lại, rơi vào người Tôn Miên Miên, tuấn nhan nhất thời kéo xuống.

      “Ngươi vẫn còn ở chỗ này làm gì?” Giọng điệu có chút vui.

      “À?” Nàng hiểu ý trong đôi mắt . “ phải nhị thiếu gia muốn nô tỳ ngồi xuống sao?”

      “Bây giờ chưa cần tới ngươi, còn mau cút ?” lạnh giọng quát, lườm nàng cái: “Ngươi cho rằng bản thiếu gia nhìn gương mặt xấu xí, tham ăn của ngươi mà còn dùng bữa nổi sao?”

      Chưa cần tới nàng? Những lời này có nghĩa gì vậy? Nàng nhíu chặt mày, nhưng vẫn vội vàng đứng lên lui ra sau vài bước.

      “Nhị thiếu gia, ngài. . .ngài phải mời nô tỳ tới giúp ngài thử đồ ăn sao?” Nàng giọng hỏi. Tại sao trở mặt liền trở mặt?
      sesshomarinthư hồ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.2


      “Thử món ăn?” cười lạnh tiếng. “Tại sao lại có nha đầu ngu ngốc như ngươi chứ?” Ngốc? Nàng ngốc sao? Nàng gãi gãi gương mặt nhắn. Đại tỷ thường nàng thần kinh thô, tứ tỷ thường nàng là người có đầu óc thẳng, có số việc biết cách chuyển hướng rẽ phải rẽ trái, nhưng mà các tỷ tỷ chưa bao giờ nàng ngốc nha!

      Mạc quản tới cạnh nàng, giọng : “Nhị thiếu gia muốn ngươi tới thử độc”.

      “Thử độc?” Tôn Miên Miên sững sờ, chớp đôi mắt to: “Chuyện này. . .có nghĩa là. . .có người muốn hạ độc hại nhị thiếu gia? Người nào. . .người nào có lá gan lớn vậy?”

      “Đây phải là chuyện ngươi nên biết.” Mạc quản giọng quát.

      “Oh!” Nàng cúi thấp khuôn mặt nhắn. Đúng vây, bây giờ nàng chẳng qua là nữ tỳ bé, có số việc quả nên biết. Chỉ là giây sau đó, nàng lại nâng mắt lên, nhìn Hách Lang: “Nhị thiếu gia, ngài đừng lo lắng, vừa rồi nô tỳ thử qua hết mọi món ăn, tại thân thể vẫn bình thường, ngài có thể an tâm dùng bữa rồi.”

      Tay phải Hách Lang dừng lại, chân mày khẽ nhíu, đáy mắt khó dò thấy tâm tư, nhìn về phía khuôn mặt trắng noãn của nàng.

      ràng là Mạc quản tàn nhẫn gọi nàng đến để thử độc, thế nhưng nàng lại hề tức giận, còn mình thử qua lần thấy có độc, muốn an tâm dùng cơm? Rốt cuộc nha đầu này suy nghĩ gì vậy?

      phải nàng nên oán thán tàn nhẫn sao? Nhưng nhìn nét mặt của nàng, giống giả vờ nịnh nọt, hình như phát ra từ nội tâm. . .

      “Ngươi oán trách ta sao?” nhịn được tò mò hỏi.

      “Oán?” Nàng hiểu nhìn . “Sao nô tỳ phải oán nhị thiếu gia?”

      “Ta gọi ngươi đến thử độc, trong lòng ngươi tia oán thán?” nhếch chân mày, nhìn nàng. ra trước đây Mạc quản lấy thức ăn thử qua lần, xác định có độc mới kêu nàng đến thử.

      “Quân muốn thần chết, thần có thể chết sao?” Nàng nghiêm túc nhìn lại . “Lại , nô tỳ chủ động chết là chuyện thiên kinh địa nghĩa?” Nàng vô cùng tự nhiên, tiếp đó lại mở miệng: “Chỉ là. . .có thể đừng sau khi nô tỳ ăn xong được ? Nhị thiếu gia vừa là muốn nô tỳ thử độc? Nếu quả có độc. . . Nô tỳ chết ra sao cũng biết, chết nhắm mắt.”

      Cái gì nàng cũng ăn rồi, mới bên trong có thể có độc, lại hỏi nàng có oán hay ? Chậc, ăn cũng ăn hết, muốn oán. . .cũng chỉ có thể oán mình tham ăn, còn ăn nhiều hơn vài miếng.

      “Hối hận?” nhíu mày.

      Nàng lắc đầu, “Đại tỷ dạy ta, bất kể mình quyết định làm chuyện gì, chỉ cần mình quyết tâm, cũng cần để ý tới kết quả mà hối hận, coi như là hối hận, cũng phải dũng cảm gánh vác hậu quả. Khi ta bước vào phủ, mệnh của ta giao vào tay Nhị thiếu gia rồi, cho nên có gì oán hận”.

      nghe giống như tia chớp đánh xuống lòng . Nàng đem sinh mệnh mình giao vào tay ?

      “Ta có cái gì đáng để ngươi tin tưởng như vậy?”

      “Ngài là chủ tử của ta”. Nàng nâng mắt lên cười nhạt. “Chủ tủ , nô tài dám nghe lệnh. Thực ra chỉ cần nhị thiếu gia , nô tỳ chưa từng hoài nghi điều gì”

      nhìn nàng lúc lâu, ràng khi chuyện tiểu nha đầu này đều sử dụng đến đại não, vì sao có lúc từng câu từng chữ nàng đều gõ mạnh vào đáy lòng đây?

      Tiếp đó, nghiêm mặt: “Lui ra.” Sau đó dùng sức để đôi đũa xuống bàn.

      Nàng nhận ra hình như vui, vội vàng cúi chào lui ra ngoài, cúi thấp đầu rời khỏi sương phòng, chỉ sợ ở lại lâu khắc nữa có phiền phức rơi xuống đầu nàng.

      Đợi nàng rời , đôi môi mỏng của Hách Lang mới nâng lên thành đường cong, nhìn Mạc quản bên cạnh: “Mạc Khánh, ngươi nha đầu kia là ngu hay giả vờ ngu?”

      Bên cạnh có rất nhiều người nguyện ý vì mà chết, nhưng phần lớn là vì như vậy mới có lợi cho bọn họ, mới nguyện ý dâng hiến tính mạng mình.

      Chỉ có đáp án của Tôn Miên Miên là ngoài dự đoán của , nàng nguyện ý đem sinh mệnh mình giao cho bởi vì đó là lựa chọn của nàng.

      “Nô tài cảm thấy tính tình Tôn nương có chút ngây thơ, có đôi khi là biểu phát ra từ nội tâm, cho nên Tôn nương mới phát ra nhị thiếu gia thầm an bài giúp nàng, còn đối tốt với nàng”. Mạc quản cung kính đáp.

      tuy là người ngoài cuộc, nhưng cặp mắt vẫn rất ràng.

      Mặc dù Tôn nha đầu theo hầu nhị thiếu gia, nhị thiếu gia cố ý an bài rất nhiều công việc tạp dịch cho nàng làm, ra chỉ là che giấu tai mắt, muốn làm người ngoài phát nhị thiếu gia đối xử đặc biệt với nàng.

      Hôm nay nhị thiếu gia cố ý muốn nàng làm nô tỳ thử độc, dụng ý lớn nhất chính là hy vọng bình thường nàng có thể ăn đồ ăn giống , nghĩ muốn nuôi béo thân thể nàng.

      Thế nhưng có chút chuyện nhị thiếu gia chưa , Tôn nha đầu thần kinh thô này chắc cũng hiểu dụng tâm của nhị thiếu gia, cùng với ý định hao tâm tổn trí người nàng.

      “Đây chính là đánh giá gần đây của ngươi với nàng?” Hách Lang lại hỏi.

      “Vâng.” Mạc quản gật đầu cái. “Tôn nương còn là người sợ phiền phức, cho nên từ sau khi vào phủ, ngoài Triệu đại nương ở phòng bếp, thấy nàng thân thiết với người nào khác nữa”

      “Lý do?”

      “Ách. . .” Mạc quản dừng lại chút, “Bởi vì. .. .Triệu đại nương luôn nhét cho nàng chút thức ăn thừa. . .đơn giản mà , Tôn nương rất dễ bị tức ăn mua chuộc lòng người”.

      Hách Lang vừa nghe, biết là nên cười hay nên giận, cuối cùng cũng chỉ biết khoát tay áo: “Thôi! Đơn thuần có đơn thuần là được, tránh cho việc lấy nước bẩn càng khuấy càng bẩn. Đợi chút nữa đem toàn bộ bàn thức ăn này thưởng cho nàng”.

      “Vâng”. Mạc quản gật đầu đáp lại.

      Hách Lang đứng lên, hai tay chắp sau lưng: “Về sau nàng ngồi dùng bữa cùng bàn với ta”.

      Mạc quản nhịn được giương con mắt nhìn, nhưng chỉ thấy bóng lưng Nhị thiếu gia, thể thấy được vẻ mặt thực của lúc này.

      cho nàng biết, về sau nàng chính là nô tỳ thử độc của ta”. xoay người, đáy mắt lóe ra thứ ánh sáng thích thú, cùng với chút ôn nhu hiếm có.

      “Nô tài tuân mệnh”.

      Ngự dụng. . .nô tỳ thử độc?!

      Mặc dù Tôn Miên Miên rất khó hiểu, nhưng nghe Mạc quản về sau được ngồi cùng bàn dùng bữa với Hách Lang

      Đầu tiên có chút giật mình, sau đó lộ ra mặt vẻ mong đợi.

      “Có ý là, về sau thiếu gia ăn cái gì, nô tỳ cũng được ăn cái đó cùng lúc sao?” Lúc ấy, nàng hỏi Mạc quản như vậy.

      Mạc quản cho nàng câu trả lời khẳng định.

      Phản ứng của Tôn Miên Miên chính là đơn giản như vậy, đầu óc luôn chứa lý tưởng đơn giản như vậy, nàng chỉ nghĩ đơn giản sống qua ngày. Sống đơn giản nữa thôi.

      Chỉ là đầu đơn giản của nàng hoàn toàn muốn rời , bởi vì mình hầu cận Hách Lang, cuộc sống dần dần trở nên có chút khác biệt.

      Mặc dù trong miệng mọi người Hách Lang là kẻ luôn để ý buông tha cho người khác, nhưng trải qua mấy ngày chung đụng, nàng cảm giác giống như người bên ngoài đồn đại có máu có lệ a!

      Tựa như mỗi lần nàng cho Hắc Tương ăn Hách Lang luôn ở phía sau nhìn nàng, minh chính là sợ nàng táy máy tay chân với con ngựa của nhưng tỳ nữ nho như nàng có thể làm ra điều gì? Dù sao cũng mang con ngựa của ăn được!

      Mặc dù nàng muốn tự dát vàng lên mặt mình, nhưng khi gặp nguy hiểm luôn cứu nàng mạng. . .

      Nhất là bây giờ, mặc dù ngoài mặt nàng là nô tỳ thử độc của , nhưng nàng có thể ngồi ăn cùng bàn với , ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó, giống quan hệ chủ tớ bình thường, chỉ là , làm nô tỳ thử độc, nàng hề có câu oán hận.

      Bởi vì khi nàng còn rất , Tam tỷ thường lừa gạt nàng uống thuốc thử nghiệm của tỷ ấy, nghe lần suýt chút nữa mất cái mạng này của nàng, sau đó đại tỷ nghiêm cấm việc làm này của tam tỷ mới kết thúc việc uống thuốc độc.

      sợ sao? Nàng có cảm giác, bởi vì nàng biết Tam tỷ hơi điên khùng chút, nhưng có nghĩa là hại nàng mất cái mạng . Mặc dù Tam tỷ là độc y, nhưng độc y còn có cái chữ “y” kia, dù sao nàng cũng là muội muội của tam tỷ, cũng mặc kệ sống chết của nàng, vậy nên nàng chưa từng sợ hãi.

      Cho tới khi trở thành nô tỳ thử độc của Hách Lang, nàng càng sinh lòng sợ hãi, coi như ngày nào đó xảy ra chuyện, nàng tin các tỷ tỷ luôn thương nàng nhất định xuất để cứu nàng. Mặc dù các tỷ tỷ rất có nghĩa khí bỏ nàng ở lại để chạy trốn, nhưng đáy lòng nàng thủy chung cho rằng trong việc này nhất định có cái gì đó kì quặc. .. . cho nên nàng thề, nhất định phải sống tốt, nỗ lực để sống, chờ đợi nhị tỷ chưa tung tích trở về giải thích.

      Cho nên dù sao làm nô tỳ thử độc cũng tốt hơn nhiều so với làm nô tài hạ đẳng làm việc vặt để làm nhục, ít nhất ăn cái gì, nàng cũng có thể ăn chút.

      Dù sao nàng phản kháng Hách Lang cũng chỉ có con đường chết, dù sao cũng chết, vậy bằng để cho mình chết ràng chút.
      sesshomarin thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.3


      Vài ngày sau, vết thương người Hách Lang tốt hơn chút, lấy lược chải mái tóc dài, thắt lên ngọc quan, thay bộ cẩm y màu trắng ngà, tay áo còn thêu hoa văn hình chim tước bay lượn vô cùng tinh xảo.

      “Nhị thiếu gia, chúng ta nơi nào?” Tôn Miên Miên cũng thay bộ y phục mùa xuân chất liệu cũng tệ lắm.

      Vốn dĩ bộ y phục này được đặt may cho Ngũ tiểu thư, đáng tiếc hơi lớn, đại phu nhân thấy nàng là nô tỳ hầu hạ bên cạnh Hách Lang lâu nhất, liền thưởng bộ y phục này cho nàng.

      Sau khi mặc vào, mặc dù nàng có lấy lược chải thành hai búi tóc song song, nhưng đứng ở sau lưng Hách Lang, nghiễm nhiên phải trở trở thành nha hoàn xuất sắc hơn chút.

      “Đại thiếu gia mời dùng bữa”. Khóe miệng giương lên, tâm trạng coi như tệ.

      “Oh!” Nàng gật đầu cái, vừa nghe đến đại thiếu gia mời dùng bữa khuôn mặt nhắn lộ ra hai lúm đồng tiền sâu.

      Những ngày vừa rồi làm nô tỳ thử độc, thử đến nỗi người nàng thêm ít thịt, từ từ khôi phục bộ dáng mượt mà đáng như trong quá khứ.

      Khi hai người tới trong viện của đại thiếu gia Hách Tuần có hai quản cùng tôi tớ ở ngoài cửa chính nghênh đón. Người cùng xuất cung đồng thời với nàng - Bích Oanh đương nhiên có ở trong số đó, nàng được như ý nguyện vào làm tại viện của đại thiếu gia, chỉ là đại thiếu gia sớm thành thân, trong sân còn có mấy di nương. Nàng muốn tự mình đưa tới cửa còn phải xem sắc mặt của thê thiếp, vì vậy khi làm việc trong viện của đại thiếu gia cũng sung sướng như trong tưởng tượng.

      Bích Oanh nhìn thấy người ban đầu bị mình đẩy tới bên Hách Lang - Tôn Miên Miên xiêm áo hoa lệ, nhịn được hơi nhíu chân mày.

      Hơn nữa khi nàng nhìn thấy bộ dáng gương mặt tuấn mỹ của Hách Lang càng khiến nàng như thấy phải vong thần, ngờ dáng dấp của lại nghiệt như vậy, ánh mắt câu hồn đoạt phách, lại nghĩ tới nhị thiếu gia trong lời đồn đại lạnh lùng vô tình vẫn chưa đón dâu, càng khiến nàng thêm hối hận.

      Sơm biết nàng giao việc đem chén thuốc đó cho Tôn Miên Miên rồi, nếu như nàng tự mình đưa tới, có lẽ hôm nay còn có cơ hội thoát khỏi công việc lặt vặt này cũng nên. . . chỉ là mặc kệ nàng hối hận như thế nào cũng còn kịp nữa, bởi vì người sau Hách Lang bây giờ phải là nàng.

      Đương nhiên Tôn Miên Miên cũng nhìn thấy Bích Oanh. Mỉm cười gật đầu với nàng sau đó liền vào trong nhà cùng Hách Lang, lúc này Đại thiếu gia Hách Tuần cũng chuẩn bị bàn rượu ngon thức ngon.

      “Đại đệ, mời ngồi”. Hách Tuần cũng có gương mặt dễ nhìn, chỉ là khi so sánh với Hách Lang lại có vài chỗ thua kém. “Tối nay đại ca phân phó phòng bếp làm mấy món ăn ngươi thích, chị dâu ngươi cũng đích thân xuống bếp đấy”.

      Hách Lang chỉ cười nhạt thấp xuống ngồi vào chỗ của mình, sau đó liếc Tôn Miên Miên: “Ngồi”.

      “À?” Tôn Miên Miên cảm thấy hơi giật mình, cho là chỉ ở vườn Nam mình mới có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với , nghĩ tới ra khỏi vườn Nam, vẫn nguyện ý để ý thân phận thấp kém muốn nàng ngồi cùng bàn với ?

      chỉ riêng nàng giật mình, mà ngay cả Hách Tuần cũng khẽ ngẩn người, khó có thể tin người từ trước đến nay luôn cao ngạo như Hách Lang lại có thể để nô tỳ ti tiện ngồi cùng bàn dùng với bọn họ.

      “Ta bảo ngươi ngồi”. Hách Lang lạnh giọng mở miệng, tiếp đó lại nhìn về phía Hách Tuần: “Đại ca để ý nô tỳ thử độc của ta ngồi cùng bàn dùng bữa chứ?”

      Chuyện này phù hợp với lễ nghi, nhưng khi bị người luôn thích làm theo ý mình như Hách Lang nhìn chằm chằm cơ thể Tôn Miên Miên bỗng run lên, thận trọng ngồi xuống, đến ánh mắt cũng dám giương lên.

      “Nô tỳ thử độc?” Chân mày Hách Tuần nhíu lại. “Ngươi chuyên dùng nha đầu này để thử độc thức ăn?” Hách Lang cười cười: “Nên có tâm phòng bị người”. nhìn Hách Tuần vẻ suy nghĩ: “Mặc dù chúng ta là người nhà, nhưng khó bảo đảm rằng có kẻ nào rắp tâm tính kế lẻn vào phủ chúng ta, vì vậy đại ca phải cẩn thận hơn, cũng nên tìm nha đầu thử thức ăn”.

      Hách Tuần cười khan hai tiếng: “Lời ngươi cũng có đạo lý, chỉ là để nha đầu ngồi cùng bàn ăn, chuyện này. . .” Ánh mắt rơi xuống người Tôn Miên Miên, phát gương mặt cũng có dấu hiệu gì đặc biệt, cùng lắm cũng chỉ hơi xinh đẹp thôi.

      “Nha đầu này mới tiến phủ, cẩn thận nhìn nhận ra.” Đôi mắt phượng của Hách Lang bị giấu , tựa như vô tình mở miệng: “Nghe trước đây là muội muội nhất trong Tôn Phủ, nay tung tích của Tôn đại tướng quân còn chưa , còn những tỷ tỷ khác trôi dạt bên ngoài, ta đem nha đầu này trông coi chút”

      “Tiểu thư Tôn phủ? Chuyện này. . .” Hách tuần vừa nghe, trợn mắt: “Chẳng lẽ là ngũ tiểu thư Tôn Miên Miên?”

      Khuôn mặt nhắn khẽ cúi thấp xuống, Tôn Miên Miên khẽ cau mày hiểu sao Hách Lang lại nhắc tới thân phận nàng, muốn nàng cảm thấy khó chịu sao?

      hỏi ngươi đó! Câm sao?” Hách Lang vỗ vỗ bả vai nàng, muốn nâng khuôn mặt nàng lên: “Đại thiếu gia hỏi ngươi, mau trả lời”.

      “Nô. . .nô tỳ đúng là Tôn Miên Miên”. Nàng ngập ngừng trả lời, ánh mặt vừa nâng lên liền gặp ánh mắt ngạc nhiên của Đại thiếu gia nhìn mình, ánh mắt hai người chạm vào nhau, nàng thể nào giải thích được cái ánh mắt quan sát kia.

      là khéo!” Hách Tuần thu hồi ánh mắt, khôi phục bộ dáng bình tĩnh: “Ngươi phải hầu hạ nhị thiếu gia cho tốt, đừng giống các tỷ tỷ ngươi gặp chuyện liền trốn tránh, dù sao hoàng thượng cũng ban ân cho Tôn phủ các ngươi mạng, nên gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa”.

      “Nô tỳ hiểu ”. Nàng cúi thấp đầu, chân mày vẫn cau lại như cũ.

      Hai huynh đệ lại trò chuyện với nhau thêm lát mới chậm rãi bắt đầu tiệc rượu, Tôn Miên Miên thử qua lượt tất cả các món ăn liền lui xuống trước

      tới phòng chờ, ánh mắt nàng mang chút hồ nghi nhìn vào bên trong, mi tâm vẫn để lại nếp nhăn do nhíu mày.

      Vừa rồi nàng loại ảo giác, rằng đại thiếu gia vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như có thể xuyên thủng cả người nàng.

      “Tôn Miên Miên”.

      Đột nhiên có người gọi nàng, Tôn Miên Miên nhấc con mắt nhìn thấy Bích Oanh đứng đối diện với nàng: “Bích Oanh tỷ tỷ”. Khóe miệng miễn cưỡng cong lên nụ cười: “ giờ ngươi làm người hầu tại viện của Đại thiếu gia à?” “Đúng vậy” Bích Oanh lạnh lùng liếc nàng “Nghe vừa rồi ngươi ngồi cùng bàn dùng bữa với các thiếu gia?” Nàng nhíu đôi lông mày thanh tú lại, dường như có chút bất mãn.

      “Ta là nô tỳ thử độc của nhị thiếu gia, trước khi dùng cơm, muốn ta phải thử qua trước lần mới yên tâm ăn vào”. Nàng bình tĩnh giải thích.

      “Dù là thử qua thức ăn, cũng tới phiên bọn nô tỳ chúng ta ngồi ngang hàng cùng các chủ tử! Chẳng lẽ. . .nhị thiếu gia cho ngươi cái đặc quyền gì?” Bích Oanh nhịn được nên lời có mang theo chút giấm chua. “Chẳng lẽ. . .trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở vườn Nam, ngươi leo lên giường của nhị thiếu gia?”

      “Bích Oanh tỷ tỷ, ngươi đừng lung tung.” Tôn Miên Miên vội vàng lắc đầu. “Tính cách Nhị thiếu gia độc, ban cho ta được phép ngồi xuống là bởi vì. .. . thích ta đứng cao hơn , cho nên. . .”

      “Lý do này thối nát.” Bích Oanh nhìn nàng chằm chằm. “Tiểu Đề tử, ngươi đừng có giả bộ thanh cao. . .ngươi cũng đừng quên, công việc của ngươi bây giờ là cái lúc trước ta cần, ngươi phải cảm tạ ta cho tốt”.

      Ách. . .cảm tạ Bích Oanh?

      Được rồi! Người khác muốn nàng cảm tạ, nàng liền tạ ! Dù sao câu cảm tạ cũng làm mất miếng thịt nào người nàng.

      “Đa tạ Bích Oanh tỷ tỷ”.

      Bích Oanh thấy bộ dạng thà của nàng, thiếu chút bị tức chết. Theo lý thuyết, được chủ tử coi trọng, nên được thưởng đồ tốt, nhưng thấy nàng ta lanh lợi phân cho mình chút, khiến nàng nổi đóa trừng thẳng cặp mắt.

      Khi Bích Oanh còn muốn mở miệng gì đó lại bị quản trong viện gọi , nàng cam lòng trừng Tôn Miên Miên cái, sau đó tức giận rời .

      Thôi, dù sao nàng còn rất nhiều cơ hội dạy dỗ Tôn Miên Miên tốt.

      Tôn Miên Miên nhìn bóng lưng Bích Oanh vừa rời , dĩ nhiên hiểu tâm tu của đối phương, bây giờ nàng chỉ lo lắng vừa rồi bọn họ mới nhắc tới Nhị tỷ. Nhị tỷ mất tích gần hai tháng, thời gian vừa rồi nàng trôi qua cũng quá vất vả, nhưng mà trái tim vẫn có nút thắt với các tỷ tỷ.

      Cũng biết các tỷ tỷ nghĩa khí kia giờ có tốt hay ?

      Nhìn bầu trời tối đen lấp lánh các ánh sao, đột nhiên nàng nhớ mọi người a!
      sesshomarin thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.1



      Từ sau khi Tôn Miên Miên gặp Bích Oanh tại viện của đại thiếu gia, cảm giác tần suất Bích Oanh xuất trước mặt mình ngày càng nhiều.

      Nàng suy nghĩ chút, có lẽ là mình hơi mẫn cảm, phủ cũng quá lớn, cộng thêm nàng thường bị Hách Lang kêu gọi lại để sai bảo, tỷ lệ vô tình gặp gỡ người quen cũng khá lớn.

      Hôm nay, nàng chuẩn bị trở lại vườn Nam, đường phải qua hồ nước, đầu xuân vẫn còn dư lại chút lạnh, nàng rụt bả vai lại, chóp mũi vì dính lạnh nhiễm chút đỏ.

      “Ô. . .Ô ô. . ..”

      qua ven hồ nàng nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt đứng trước cầu hình vòm khóc nức nở.

      Nàng chăm chú nhìn về hướng đó, lại là Bích Oanh, nàng che mặt khóc đến thảm thương, thế là chủ động về phía nàng.

      “Bích Oanh tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Dừng bước bên người Bích Oanh, nàng giọng hỏi: “Tỷ ở đây làm gì vậy?”

      Bích Oanh chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ vẻ khó xử, giống như là có chuyện khốn quẫn muốn lại thôi, cuối cùng gắng gượng mở miệng: “Cái đó. . .” Nàng chỉ vào chiếc khăn rơi dưới hồ. “Vừa rồi đại thiếu phu nhân cẩn thận làm chiếc khăn mình thích nhất bị bẩn, lệnh cho ta giặt lại khăn, nhưng vừa nãy chắc do ta quá mau, chú ý dưới chân liền trơn trượt, nhất thời giữ chặt khăn, để gió thổi rơi xuống hồ rồi. . . “

      ra là khăn bị gió thổi rơi”. Tôn Miên Miên nhìn về phía trước, quả nhiên giữa hồ có chiếc khăn, cách bờ bên xa, khảng cách này vươn tay lấy cũng được. “Nhặt lên phải là được sao?”

      “Chuyện này. . .” Bích Oanh có chút do dự, sắc mặt khẽ biến ngoảnh đầu nhìn nàng. “Ta. . .ta biết bơi! Lúc còn bé ta từng bị ngã roi xuống hồ, sau đó ta cựa kì sợ nước”

      “Ta cũng biết bơi”. Tôn Miên Miên nhìn chiếc khăn càng ngày càng xa” “Nếu , Bích Oanh tỷ tỷ, ngươi trở về lời xin lỗi với đại thiếu phu nhân ! ngươi cẩn thận làm rơi chiếc khăn của nàng. . .”

      “Xú nha đầu, ngươi muốn hại ta bị đại thiếu phu nhân đánh chết sao?” Đôi lông mày nhíu lại, trong nháy mắt đôi mắt bỗng ửng hồng. “Với diện mạo của ta đây chính là hồng nhan họa thủy, đại thiếu gia còn chưa để ý tới ta nhưng đại thiếu phu nhân cũng coi ta là cừu địch rồi, xảy ra chuyện này nàng càng có thêm lý do để trách phạt ta. . .ngươi xem, cánh tay ta bây giờ còn vết bầm do lần trước đại thiếu phu nhân đánh đấy. . .” xong, nàng kéo ống tay áo lên giơ về phía trước mặt Tôn Miên Miên.

      Tôn Miên Miên cẩn thận nhìn lên, cánh tay trắng như tuyết quả có các vết bầm cả lớn cả , khiến cho nàng cũng thể chịu được : “Bích Oanh tỷ tỷ, ngươi. . .”

      “Miên Miên, lúc trước ta nên tâm cao khí ngạo như vậy, xem như là do quỷ thầm xui khiến, ngươi giúp ta lần này mau lên?” Bích Oanh lã chã chực khóc. “Nếu , ta tìm cây gậy, ngươi giúp ta vớt khăn lên, có được ?”

      Tôn Miên Miên cũng suy nghĩ quá lâu, Bích Oanh vốn vênh váo tự đắc, nhưng nhìn nàng hầu trong viện của đại thiếu gia cũng hề dễ chịu chút nào, những vết thương này làm cho nàng sinh lòng đồng cảm.

      Dù sao Bích Oanh và nàng vốn đều là những nữ nhi trong sáng, bởi vì gia đình sinh biến cố mới biến họ thành quan tỳ, nếu như gặp phỉa chủ tử xấu, quả thực giống như lâm vào khổ cực lầm than.

      Trái ngược với nàng. . .ah? Tại sao nàng lại cảm thấy hầu cạnh Hách Lang lại tốt hơn nhiều so với khi còn ở trong phòng bếp?

      Nàng đột nhiên cả kinh, khi còn ở phòng bếp nàng thường bị sai làm những công việc nặng nhọc, nhưng kể từ khi tới vườn Nam, hình như chưa từng làm công việc nặng nhọc gì.

      Khi nàng còn nghiêng người suy nghĩ đồng thời Bích Oanh tìm được cây gậy dài chạy trở lại.

      “Miên Miên, cho ngươi”. Bích Oanh đem chiếc gậy dài tới trước mặt nàng. “Thừa lúc khăn còn chưa bay xa, mau giúp ta vớt trở lại.”

      “Oh!” Tôn Miên Miên nhận lấy chiếc gậy, thận trọng tới mép hồ, duỗi cánh tay dài, muốn kéo cây gậy tới chỗ chiếc khăn.

      “Miên Miên, tiến lên phía trước chút nữa”. Bích Oanh đứng ở phía sau nàng, hai mắt khẽ liễm, khóe miệng cũng thoáng giương lên.

      Tôn Miên Miên cố hết sức nghiêng thân thể về phía trước, nhưng cây gậy luôn đập mặt nước khiến chiếc khăn ngày càng phiêu ra xa.

      Nàng nỗ lực lúc lâu nhưng cũng lấy được, chuẩn bị buông tha, quay đầu lại muốn cùng Bích Oanh nghĩ cách khác, phần lưng nàng đột nhiên bị dùng sức đẩy.

      Bất thình lình bị mãnh lực đẩy xuống, khiến cho thân thể nàng chao đảo ngã xuống phía trước, lại níu giữ được bất cứ thứ gì cứ như vậy ngã xuống hồ.

      Bất kể nàng vùng vẫy, nỗ lực ngẩng đầu lên thế nào cũng thể đưa nàng vào bờ được, chỉ có thể mở miệng kêu to” “Cứu. .. . .cứu mạng. . .. . . .Bích Oanh, cứu ta. . . .”

      Gương mặt xinh đẹp Bích Oanh cũng lên vẻ hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm Tôn Miên Miên chìm nổi mặt nước.

      “Tôn Miên Miên, ngươi cũng đừng trách ta”. Nàng hừ lạnh tiếng, tự giọng : “Chúng ta cùng vào Hách phủ, ta chẳng qua chỉ là cái nha hoàn nhị đẳng, tại sao ngươi lại cao hơn ta, chẳng những thăng cấp thành đại nha hoàn, còn ngồi ngang hàng cùng chủ tử Hách Lang? Nếu phải ta, ngươi cho rằng ngươi có may mắn này sao? Chỉ là. . . ra ngươi làm viên đá đặt chân rất tốt, bởi vì ngươi, cuối cùng đại thiếu gia cũng chú ý tới ta. . . .”. Nàng cắn cắn môi, cuối cùng giương môi cười tiếng.

      Mặc dù theo bản năng Tôn Miên Miên vùng vẫy tay chân, đầu lộ lên khỏi mặt hồ, nhưng sau khi y phục ngấm đầy nước lại lần nữa kéo thân thể nàng xuống, cơ hồ khiến nàng dùng hết hơi sức để vùng vẫy.

      Bích Oanh đứng ở bên bờ nhìn hồi, thấy số lần đầu nàng nổi lên mặt nước càng lúc càng ít, lúc này mới từ từ lui về phía sau.

      hồi sau nữa, nàng ngăn cuống họng, lớn tiếng la lên: “Cứ mạng a! Có người rơi xuống nước! Có ai . . .” Nàng vừa kêu vừa lui cách xa hồ, núp ở phía sau hòn non bộ, cặp mắt to tròn quan sát xung quanh, nhưng lại hề tới bên hồ, tựa hồ như chờ người nào đó xuất .

      Có lẽ là bị Bích Oanh đoán trúng, đúng lúc Tôn Miên Miên sắp thể chống đỡ được thêm nữa, quả nhiên có vệt bóng đen dùng khinh công lướt mặt hồ như chuồn chuồn lướt nước, đưa tay kéo vừa lúc nàng vùng vẫy, cứu nàng ra khỏi hồ.

      Lúc này do nàng uống quá nhiều nước lạnh trong hồ, thần trí trở nên mơ hồ, bị quấn vào bóng tối mênh mông.

      Bóng dáng cao lớn ấy liền ôm nàng vào trong ngực, sau đó phủ lên người nàng chiếc áo choàng dày cộm từ người , tuấn nhan lạnh lùng nhìn về bốn phía, lông mày nhíu chặt, ôm nàng mất ý thức rời khỏi trường.
      sesshomarin thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :