1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 31: Tìm thấy vali hành lý


      Sáng sớm hôm sau, theo như kế hoạch cũ, Mạc Tôn đưa Y La đến khách sạn năm sao trong thành phố tham dự hôn lễ của Hà Băng Băng, sau đó lại bay về Long Thành.

      Y La nhìn trang trại cam ngày càng xa dần, hỏi Mạc Tôn “Các ̣nh khi nào tiến hành phẫu thuật?”

      Biện pháp dỡ bỏ bom đã có, vốn dĩ Y La tưởng rằng còn phải ở lại Đế Đô mấy ngày nữa, chờ đến khi lão Lang hoàn toàn dỡ bỏ được quả bom thì mới có thể rời . ngờ sáng sớm hôm nay, Mạc Tôn vẫn theo như kế hoạch cũ đưa về Long Thành trước.

      “Ngày mai Đường Hạo mới có thể về đây.” Mạc Tôn dừng lại một chút rồi tiếp tục giải thích “Đường Hạo cũng là đồng đội trước đây với chúng tôi, vì một vài lý do đặc thù, cậu ấy quen biết với rất nhiều chuyên gia não ngoại khoa nổi tiếng thế giới. Bây giờ thân thể của lão Lang có thích hợp để thực hiện phẫu thuật hay chúng ta chưa biết được, cần cầu phải tiến hành một loạt các kiểm tra và công tác chuẩn bị. Mặt khác, những khó khăn khi thực hiện như đã nói, các bác sĩ cũng phải tiến hành thử nghiệm trước đã. Vì thế công tác chuẩn bị có khả năng sẽ mất một khoảng thời gian, để làm mất thời gian của , chúng tôi cảm thấy vẫn nên đưa về lại Long Thành trước.

      sao đâu, dù sao tôi cũng bận việc, tôi có thể ở lại Đế Đô một thời gian cũng được.” Y La lập tức nói.

      Mạc Tôn nghe vậy, có chút ngoài ý muốn quay đầu nhìn .

      “Thật đó.” Để chứng tỏ mình nghiêm túc, Y La còn nhấn mạnh gật đầu một cái.

      Quả bom đã kẹt trong đầu lão Lang một thời gian khá dài, ba năm trước đây, bác sĩ ngoại khoa đã từng cảnh báo, quả bom này sẽ từ từ tạo một khối máu bầm ở trong não lão Lang. Nếu muốn bị nguy hiểm đến tính mạng, lão Lang cần phải ̣nh kỳ đến bệnh viện để làm phẫu thuật tiêu trừ máu bầm. Nhưng mỗi lần phẫu thuật hút máu bầm đều sẽ động chạm đến quả bom, như vậy, ở một góc độ nào đó mà nói, dù có làm phẫu thuật hay lão Lang lúc nào cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

      Đêm qua, Y La đã xem lại bệnh án của lão Lang, đó viết rõ ràng, nếu lão Lang xuất hiện hiện tượng ngất xỉu rõ lý do thì chứng tỏ máu bầm đã có một lượng nhất ̣nh, cần thiết lập tức phải đưa đến bệnh viện phẫu thuật hút máu bầm, nếu , rất có thể chỉ sống quá một năm. Đây cũng là lý do ngày hôm qua lão Lang nói mình chỉ có thể sống thêm một năm.

      Từ đầu, lão Lang có ý ̣nh bệnh viện phẫu thuật, điều này từ hôm qua trong cuộc nói chuyện, Y La đã đoán ra, cũng bởi vậy mà Y La yên tâm mà quay về Long Thành.

      “Cám ơn.” Một hồi lâu sau, Mạc Tôn bỗng nhẹ nhàng buông ra hai chữ.

      Y La kinh ngạc quay đầu, nhìn sườn mặt nghiêm túc của người đàn ông, dường như thể tin được hai tiếng cảm ơn này lại được thốt ra từ Mạc Tôn.

      Thì ra người đàn ông độc miệng này cũng biết nói tiếng người.

      Y La cũng là một người dễ xấu hổ, khi Mạc Tôn vặc lại làm tức giận hận thể nhào lên cắn đối phương mấy miếng, nhưng bây giờ người ta lại đối mặt nói lời cảm ơn , làm Y La biết phải làm thế nào “Tôi … Tôi làm thế là vì lão Lang.”

      “Tôi biết.”

      “Tôi cũng hiểu rõ bản thân mình, tuy rằng có bản lĩnh gì đặc biệt, lại nhát gan sợ phiền phức, chỉ là người bình thường muốn ăn no chờ chết.” Y La nói “Nhưng mà tôi cũng biết, thế giới này phải ở đâu, lúc nào cũng hòa bình như trong tưởng tượng của tôi. Sở dĩ chúng tôi có thể sống cuộc sống an nhàn như bây giờ là bởi vì có rất nhiều rất nhiều người giống như và lão Lang bảo vệ chúng tôi. Nên có thể giúp đỡ được lão Lang, tôi cũng vô cùng vui sướng. Tôi còn cảm thấy mình có thành tựu hơn nhiều so với việc phát Weibo cám ơn các quân nhân trong ngày thành lập lực lượng quân đội.”

      “Đúng là nhát gan sợ phiền phức.” Nhưng mà có bản lĩnh gì đặc biệt? Điều này còn phải bàn lại, nhân lúc Y La chú ý, khóe miệng của Mạc Tôn vô thức giương lên, ánh mắt cũng bởi vì ý cười nhẹ nhàng mà trở nên nhu hòa hơn nhiều.

      “Này, có biết cái gì là khiêm tốn, cái gì gọi là tự kiêu vậy? Chính là có những điều tôi nói thì có thể, nhưng mà nói thì đó là cười nhạo đó.” Y La thở phì phì hét lên, cảm thấy lúc nãy trong chớp mắt cảm thấy cái người này là một người tệ lắm quả nhiên là một sai lầm lớn mà.

      “A …” Theo tiếng cười khe khẽ, chiếc xe ô tô màu trắng bạc từ vùng ngoại ô tươi đẹp, một đường bay nhanh hướng về thành phố.

      Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, cuối cùng chiếc xe cũng về đến trung tâm thành phố, nhưng hai người đến hôn lễ của Hà Băng Băng ngay mà là đến một cửa hàng bán đồ lưu niệm.

      Vì lúc trước khi ở sân bay bị người ta đánh ngất mang , tất cả hành lý Y La mang theo cũng bị lấy mất, trong đó tất nhiên cũng bao gồm quà tặng tân hôn mua tặng Hà Băng Băng. thể đến tay , Y La chỉ có thể đến cửa hàng lưu niệm để mua quà tặng mới, tuy rằng bằng món quà mà đã tỉ mỉ chuẩn bị, nhưng mà có còn hơn .

      Trong tiệm lưu niệm, Y La lăn qua lộn lại hơn nửa giờ, cuối cùng chọn ra hai món mà cảm thấy ưng ý nhất. Một cái là bức tượng búp bê dâu chú rể được làm thủ công số lượng có hạn, một cái là bộ chén đũa bằng gỗ đỏ được khắc ‘rồng bay phượng múa’. Cả hai món Y La đều vừa ý, trong lúc nhất thời biết phải chọn cái nào.

      cảm thấy cái nào được hơn?” Y La đưa hai món quà đưa đến trước mặt Mạc Tôn hỏi.

      Mạc Tôn nhìn thoáng qua búp bê đáng , tinh xảo, rồi lại liếc nhìn bộ chén đũa sặc sỡ, lông mày nhíu lại “Tôi rành mấy thứ này lắm.”

      “Thì thấy thích cái nào hơn.” Y La thúc giục, nếu phải là thực sự biết chọn cái nào thì cũng sẽ hỏi Mạc Tôn.

      “…” Vấn đề này thực sự là làm khó Mạc Tôn.

      “Nếu kết hôn thì thích được tặng món quà nào hơn?” Y La lại hỏi.

      Kết hôn? Mí mắt Mạc Tôn nhịn được mà nhảy dựng, cái giả thiết này thật mới mẻ, từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

      “Cái này .” Vì để Y La tiếp gặng hỏi, Mạc Tôn giơ tay chỉ chỉ vào bộ chén đũa “Cái này có vẻ thực dụng hơn.”

      “Vậy mua cái này.” Y La đưa qua cho nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh “Phiền chị gói đẹp đẹp giùm em một chút, cám ơn.”

      “Dạ, được.”

      Nhân viên cửa hàng cầm quà tặng , chỉ một lát sau là gói quà xong, lúc tính tiền, Y La sờ đến bóp tiền, mới nhận ra là người có tiền, tức khắc liền xấu hổ.

      “Hì hì …” Y La chỉ có thể nhìn Mạc Tôn cười hi hì.

      Mạc Tôn nhướng mày, nháy mắt hiểu được, vô cùng tự giác về phía trước vài bước, lấy ví tiền ra hỏi “Bao nhiêu tiền?”

      “688 đồng ạ.” Nhân viên cửa hàng trả lời.

      “Quét thẻ.”

      “Phiền kí tên ạ.”

      “Cám ơn.”

      “Tiên sinh.” Kí tên xong, nhận lại thẻ tín dụng, Mạc Tôn ̣nh rời thì em gái nhân viên bán hàng bỗng nhiên lên tiếng “Lần sau khi tính tiền nên chủ động hơn nha, nếu chị gái nhỏ sẽ cảm thấy là coi trọng ̉ đó.”

      Nói xong, em gái bán hàng còn ́ ý hất hất đầu về phía cửa ra vào ám chỉ.

      Mạc Tôn liếc mắt nhìn Y La bước về phía cửa ra vào, tức thì cảm thấy dở khóc dở cười, cái này là cái gì với cái gì vậy.

      “Cám ơn nha. Khi nào về Long Thành tôi chuyển khoản lại cho .” Hai người vừa về phía xe ô tô vừa nói chuyện.

      cần đâu.” Mạc Tôn để ý đến chuyện nhỏ này.

      “Sao lại thế được chứ, sao tôi có thể biết xấu hổ mà tiêu tiền của được.”

      Sao tôi có thể biết xấu hổ mà tiêu tiền của được, vốn là câu nói hết sức bình thường, nhưng vừa mới được bé bán hàng nhiệt tình ‘cảnh tỉnh’, rơi vào tai Mạc Tôn lại bỗng nhiên có thêm ý nghĩa khác. Dường như nếu nhận lại số tiền này thì sẽ có cái gì đó thích hợp, cuối cùng, chỉ có thể cứng nhắc trả lời Y La “Tùy .”

      Tùy , thì cũng sao, chỉ có 688 đồng thôi mà, Mạc Tôn được tự nhiên nghĩ.

      Sau đó, xe ô tô lại khởi động một lần nữa, chạy hơn mười phút cuối cùng đã đến ̣a điểm cần đến.

      Hai ngày trước, Y La mượn điện thoại của Mạc Tôn gọi cho Hà Băng Băng, giải thích tình hình của mình một cách đơn giản. Nên khi hai người vừa đến cửa khách sạn, Từ Khải Văn đã chờ ở phía trước.

      “Khải Văn.” Y La ôm hộp quà đến trước mặt Từ Khải Văn.

      “Cuối cùng em cũng đến rồi, Băng Băng cứ hỏi em suốt thôi.” Khi nói chuyện, Từ Khải Văn cũng chú ý đến Mạc Tôn đứng phía sau Y La, tức thì cười cười tỏ rõ thái độ “Cảnh sát Mạc cũng đến cùng a.”

      “Chúc mừng.” Mạc Tôn nhàn nhạt gật đầu.

      “Cám ơn.” Vừa nói chuyện, Từ Khải Văn vừa dẫn hai người vào trong “Để đưa hai người gặp Băng Băng.”

      Phòng trang điểm của dâu nằm phòng tổng thống cao nhất, Hà Băng Băng vô cùng xinh đẹp trong bộ váy cưới dâu trắng tinh khôi. Chẳng qua dâu đẹp như một bức tranh này vừa nhìn thấy Y La liền buông lời oán giận “Sao giờ cậu mới đến hả?”

      “Tớ mua quà cho cậu mà.” Y La vội vàng đưa quà tặng tới “Quà tớ chuẩn bị trước cho cậu đã bị mất cùng hành lý ở sân bay mất rồi, cái này là tớ mới chọn cho cậu, hi vọng là cậu thích nó, chúc mừng hạnh phúc nhé.”

      “Cậu nói cậu ngốc hay ngốc, lớn đến chừng này rồi mà còn để mất hành lý hả.” Tất nhiên là Y La nói với Hà Băng Băng việc mình bị đối tượng khủng bố bắt cóc, chỉ nói qua là khi ở sân bay làm mất hành lý.

      “Tớ chỉ vô ý thôi chứ bộ.”

      “Được rồi, được rồi, làm mất người là được rồi.” Hà Băng Băng tỏ vẻ bất đắc dĩ.

      Từ Khải Văn thấy hai người tán gẫu vui vẻ, sợ hai người quên thời gian, nhịn được nhìn nhìn đồng hồ nhắc “Còn một tiếng đồng hồ nữa là hôn lễ bắt đầu, đừng tám chuyện mà quên nhé.”

      “Em biết rồi, đàn ông các ra ngoài .” Hà Băng Băng ghét bỏ phất phất tay.

      Từ Khải Văn cưng chiều lắc lắc đầu, quay đầu nhìn Mạc Tôn bất đắc dĩ nói “Đàn ông chúng ta ra ngoài thôi.”

      Mạc Tôn nhìn Y La nói “Tôi chờ ở ngoài.”

      “Vâng.” Y La biết Mạc Tôn nhắc đừng ở lại lâu, lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

      Chờ hai người đàn ông ra khỏi phòng, Hà Băng Băng bỗng nhiên đẩy Y La dựa vào ghế sô pha, sau đó áp sát, vẻ mặt ‘bà Tám’ ép hỏi “Vậy mà còn nói với tớ cậu và ta có quan hệ gì, có quan hệ mà cậu dẫn ta đến tham dự hôn lễ của tớ.”

      phải như cậu nghĩ đâu mà.” Y La vừa thấy nét mặt của Hà Băng Băng là biết đã hiểu lầm, nhưng mà chuyện này đúng là khó giải thích.

      phải, thế chuyện như thế nào? Ai lại đem bạn bè bình thường là đàn ông đến tham dự hôn lễ của bạn thân hả?” Hiển nhiên là Hà Băng Băng tin.

      “Ai nha, thật sự là như cậu nghĩ đâu.”

      “Vậy cậu nói xem nào, tớ xem cậu ̣nh giải thích thế nào?”

      “Tớ … Lúc trước ở sân bay phải là tớ làm mất hành lý sao?” Y La lắp bắp giải thích “ chỉ là điện thoại, hành lý này, ví tiền này đều mất luôn. Sau đó đúng lúc tớ gặp Mạc Tôn cũng ở sân bay liền nhờ ấy giúp chở tớ đến đây, hơn nữa tiền tớ mua quà cho cậu cũng là mượn của ấy.”

      “Cậu lừa quỷ hả, vậy cậu vay tiền người ta là được rồi, còn nhờ ta đưa đến, cậu biết đường đến đây à?”

      ấy … ấy là cảnh sát mà.” Y La cái khó ló cái khôn “Chứng minh nhân dân của tớ cũng bị mất nên có cách nào mua vé quay lại Long Thành. Sau đó ấy có một người bạn ở đồn công an, tớ ̣nh nhờ ấy làm giấy xác nhận mất giấy tờ gì đó để tớ có thể mua vé máy bay quay về nên mới ́ ép ấy cùng tớ đến đây.”

      phải cậu nói ta vừa độc miệng vừa xấu tính sao, sao bỗng nhiên lại trở nên nhiệt tình như thế?” Hà Băng Băng nghi hoặc hỏi.

      “Cái này phải là ấy đã nhận thức được là mình sai rồi sao nên mới tích cực giúp đỡ tớ như vậy, chắc là sợ tớ lại khiếu nại ấy đó.” Y La cảm thấy mình lấy cái cớ này thật thông minh.

      “À … thôi được rồi.” Dường như Hà Băng Băng cũng chấp nhận câu trả lời này, hề rối rắm với đề tài này nữa “Vậy cậu mau thay quần áo rồi tớ bảo người ta trang điểm cho.”

      “Trang điểm? Để làm gì?” Y La buồn bực nói.

      “Phù dâu a, phải là cậu quên rồi chứ?” Hà Băng Băng hỏi.

      phải, hôm qua tớ nói với cậu rồi mà. Hành lý tớ mất hết rồi, trang phục phù dâu cũng mất luôn nên tớ thể làm phù dâu …”

      “Ai nói mất.” Hà Băng Băng xách váy cưới đến góc phòng, lát sau đẩy ra một cái vali trông vô cùng quen mắt.

      “Đây là …” Y La đứng phắt dậy, hoảng sợ nhìn chiếc vali trong tay Hà Băng Băng.

      “Có phải rất quen mắt ?” Hà Băng Băng cười nói “Sáng sớm hôm nay có người đưa chiếc vali này đến đây, nói là nhặt được ở sân bay, sau đó từ trong túi xách của cậu tìm được thiệp mời đám cưới của tớ nên đã cho người đem đến đây.”

      Hành lý bị mất chỉ là cái cớ Y La nói với Hà Băng Băng mà thôi, thực tế phải là bị Hướng Nhất Trạch mang mới đúng. Nhưng mà bây giờ vali của lại ở đây, chẳng lẽ …

      “Mạc Tôn, Mạc Tôn!” Y La hoảng sợ chạy ra khỏi phòng.

      “Sao thế?” Mạc Tôn lập tức lên tiếng, khí thế vô cùng mạnh mẽ, dường như muốn đẩy ngã cửa mà xô vào đến nơi.

      “Cái vali, cái vali …” Y La chỉ vào chiếc vali của mình ở trong tay Hà Băng Băng.
      A fangChris_Luu thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 32: Thay đổi

      Khi Mạc Tôn nhìn đến cái vali do Hà Băng Băng đẩy ra, sắc mặt bỗng trở nên căng thẳng, phản ứng đầu tiên là nghĩ bên trong có khả năng có đồ vật gì đó nguy hiểm. lập tức bắt lấy tay Y La nhìn vào mặt đồng hồ tay , khi nhìn thấy mặt đồng hồ có điểm đỏ bất thường như vốn đã nghĩ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

      sao đâu, có tôi ở đây.” Mạc Tôn cầm tay Y La, giọng nói trầm thấp trấn an .

      “Thâm … Thâm …”

      “Tôi biết, đừng sợ.”

      Chứng kiến cảnh này, trong mắt Hà Băng Băng muốn có bao nhiêu kì quặc liền có bấy nhiêu kì quái, buồn bực hỏi “Mọi người làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

      Mạc Tôn thấy trong phút chốc Y La vẫn chưa thể bình tĩnh được nên quay đầu nói với Hà Băng Băng “Tôi nói chuyện với Y La một chút.”

      Nói xong, cũng đợi Hà Băng Băng trả lời, kéo Y La ra khỏi phòng, hơn nữa còn thuận tay kéo cửa lại. Hà Băng Băng ̣nh theo nhưng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt rồi lại nhìn cái vali trong tay mình, khựng lại, ngơ ngác hiểu ra sao.

      Mạc Tôn đưa Y La ra phòng khách bên ngoài, Y La dựa lưng vào tường, trong mắt nỗi sợ hãi như muốn tràn ra ngoài “Thâm Lam, là Thâm Lam, bọn họ đưa cái vali của tôi tới, có phải bọn họ sẽ làm gì với Hà Băng Băng ? Hôm nay là hôn lễ của Hà Băng Băng, là hôn lễ, tôi nên nghe lời mới đúng, tôi nên tới, nên tới. Có phải là tôi đã hại Băng Băng và Từ Khải Văn rồi , tôi … tôi …”

      Y La nói lộn xộn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là đã hại Hà Băng Băng rồi.

      đâu, đâu, sẽ sao đâu.” Tay Mạc Tôn đè lên bả vai Y La, đem người nào đó bị cảm xúc kích động đến run rẩy hết cả người dán chặt lên tường.

      “Làm sao bây giờ? Mạc Tôn, làm sao bây giờ đây? Tôi nên đến đây, tôi nên đến Đế Đô.” Áy náy và tự trách đè nặng làm Y La muốn sụp đổ, nước mắt kìm được mà lăn dài gò má.

      có chuyện gì, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ mọi người.”

      “Tôi sợ lắm, tôi sợ vợ chồng Băng Băng …”

      “Đừng sợ, có chuyện gì, Thâm Lam chỉ buôn bán vũ khí, nếu có chuyện bất đắc dĩ họ sẽ giết người, nên Hà Băng Băng sẽ có chuyện gì, hôn lễ cũng sẽ xảy ra chuyện gì.” Mạc Tôn nỗ lực giải thích cho Y La, trong giọng nói có một sự chắc chắn thể nghi ngờ làm người nghe vô thức mà cảm thấy an tâm.

      “Có thật ? Y La nắm lấy tay áo Mạc Tôn, giống như nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

      “Thật chứ, nên đừng khóc …”

      “Vâng, vâng.” Y La gật đầu, ́ gắng làm chính mình bình tĩnh lại nhưng chẳng thể nào ngăn được nước mắt chảy xuống, giống như trẻ con, càng có người dỗ thì càng khóc to hơn.

      “Tôi đã nói là đừng khóc mà.” Người này làm sao mà càng an ủi lại càng khóc dữ hơn vậy, Mạc Tôn bực bội nhăn nhăn mày, vốn phải là người kiên nhẫn, có thể nói những lời an ủi với người khác như lúc nãy đã là một kì tích

      “Xin lỗi , tôi … tôi nhịn được.” Y La nghẹn ngào nói, vừa nói, nước mắt vẫn ngừng rơi, nhìn vô cùng đáng thương.

      “Đệt …” Mạc Tôn thầm mắng một câu, sau đó đôi tay vừa thu trở về lại vươn ra, đem người nào đó khóc hổn hển ấn vào lồng ngực mình. nhớ các bác sĩ tâm lý đã nói trước đây, ôm có thể mang lại cảm giác an toàn cho người khác.

      Bị người đàn ông ôm vào trong ngực, Y La ngẩn ra, cảm xúc xa lạ nào đó thay thế nỗi sợ hãi, nước mắt cũng tự động ngừng rơi, cứng đờ dựa vào lồng ngực Mạc Tôn, có chút hiểu hỏi “ làm gì vậy?”

      “Hai người làm gì vậy?” Hai câu hỏi gần như vang lên cùng lúc.

      Thì ra Hà Băng Băng ngồi trong phòng đợi một lúc nhưng hồi lâu vẫn thấy Y La quay lại, lại liên tưởng đến cảm xúc khác thường lúc nãy của Y La, cảm thấy có chút yên tâm. Thế là Hà Băng Băng quyết ̣nh đẩy cửa tìm người, lại nghĩ rằng vừa mở cửa lại chứng kiến một màn bất ngờ như thế.

      có gì!” Y La cuống quít đẩy Mạc Tôn ra vội vàng nói.

      Mạc Tôn thấy Y La đã bình tĩnh lại, cũng vô thức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

      “Cậu khóc hả?” Hà Băng Băng rõ về phía Y La vài bước “Y La, sao cậu lại khóc, có phải ta lại bắt nạt cậu ?”

      Đồng thời Hà Băng Băng trừng to mắt, vô cùng hung dữ nhìn về phía Mạc Tôn, có khí thế chỉ cần Y La gật đầu là sẽ giết Mạc Tôn vậy.

      Đối với ánh mắt này, Mạc Tôn chỉ nâng nâng mí mắt, xem như đáp lại.

      phải, cậu hiểu lầm rồi.” Y La vừa cuống quít lau nước mắt vừa giải thích với Hà Băng Băng “ liên quan gì đến ấy.”

      “Vậy sao cậu lại khóc, còn khóc đau lòng thế này?” hiển nhiên là Hà Băng Băng tin.

      “Tớ …” Y La nhìn Hà Băng Băng rồi lại nhìn Mạc Tôn, trong phút chốc chẳng biết phải giải thích như thế nào, thể nói với ấy là do chính sợ hãi mà mới khóc được, như thế lại càng khó giải thích hơn.

      “Y La được khỏe.” Mạc Tôn bỗng nhiên lên tiếng “Hai ngày nay cơ thể của ấy vẫn luôn thoải mái, một khi cảm xúc kích động liền sẽ dễ dàng khóc.”

      “Cậu khỏe hả?” Lập tức Hà Băng Băng lo lắng nhìn về phía Y La.

      “Ừ, ừ.” Có lý do, tiếp theo thì giải thích dễ dàng hơn, Y La vội vàng nói “Mấy ngày nay, tớ được khỏe lắm, sức đề kháng suy giảm, cũng biết là làm sao nữa, một khi cảm xúc kích động thì dễ dàng bật khóc. Lúc nãy trong phòng, tớ vừa nghĩ đến chuyện bạn thân của tớ sẽ phải gả chồng ngay thì lại nhịn được liền … Tớ sợ ảnh hưởng đến cậu nên trốn ra đây khóc, thật sự là như cậu nghĩ đâu.”

      “Thật ?” Hà Băng Băng vẫn thể tin được.

      Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, một người phụ nữ mặc đồ nhân viên phục vụ bước vào. Đầu tiên ta liếc mắt nhìn hết mọi người trong phòng rồi chuyển đến người mặc váy dâu Hà Băng Băng nói “Hà nữ sĩ, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, còn mười lăm phút nữa, chúng ta phải ra vị trí chờ lên sân khấu.”

      “A, được, tôi biết rồi, cám ơn chị.” Hà Băng Băng trả lời.

      có gì, xin hỏi có cần dặm lại trang điểm ? Tôi có thể giúp chuyển lời cho chuyên viên trang điểm đến.”

      “Được, làm phiền chị.”

      “Vâng.” Nhân viên phục vụ gật đầu rồi rời .

      Hôn lễ sắp bắt đầu, sự quan tâm của Hà Băng Băng bị rời , quay đầu nói với Y La “Chuyện này chúng ta nói sau, bây giờ cậu vào thay đồ ngay .”

      Nói xong, đưa tay kéo Y La vào phòng.

      “Băng Băng, tớ làm phù dâu được đâu, tớ vừa mới khóc, làm phù dâu sẽ tốt.” Thực sự là bây giờ Y La có tâm trạng đâu mà làm phù dâu cho Hà Băng Băng. Hoặc là nói, bây giờ dám có biểu hiện quá mức thân mật với Hà Băng Băng.

      “Này có gì đâu, mấy ngày nay mẹ tớ còn ôm tớ khóc mấy lần.” Hà Băng Băng thèm để ý.

      được.” Y La kiên ̣nh lắc đầu “Tớ biết cậu ngại nhưng quê chúng tớ có phong tục này, coi như là cậu làm tớ an lòng . Cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ hi vọng hôn nhân của cậu có thể được hạnh phúc mỹ mãn.”

      “Thôi được rồi.” Hà Băng Băng chỉ có thể thỏa hiệp.

      Chốc lát sau, chuyên viên trang điểm xách theo túi trang điểm vào phòng, đầu tiên dặm lại cho dâu, sau đó theo cầu của dâu trang điểm nhẹ cho Y La, cuối cùng hai người mới theo nhân viên phục vụ đến hội trường hôn lễ.

      Y La vẫn luôn bên cạnh Hà Băng Băng, cho đến khi ba Hà cầm tay con gái bước lên thảm đỏ. Đầu bên kia thảm đỏ là chú rể nhón chân mong chờ, trung là những chùm bong bóng, dải lụa trang trí rực rỡ, dưới đất là những chùm hoa hồng trắng như tuyết, khắp hội trường hôn lễ được trang trí thiêng liêng mà tao nhã, tất cả đều tốt đẹp như vậy, Y La tuyệt đối cho phép bất kì kẻ nào tới phá hư nó.

      “Tiểu Tám, tìm kiếm toàn bộ khách sạn.” Dường như hạ quyết tâm to lớn nào đó, Y La cầu tiểu Tám.

      “Tiếp nhận cầu thành công, khởi động chương trình, tìm kiếm toàn bộ khách sạn, đã tìm kiếm xong, phát hiện vật nguy hiểm.” thanh của tiểu Tám ngừng truyền đến trong đầu .

      “Phù …” cho đến lúc này, Y La mới thực sự thở dài nhẹ nhõm. Thật tốt quá, khách sạn có nguy hiểm.

      “Đừng lo lắng, sẽ có chuyện gì đâu.” Nhận thấy cử chỉ của Y La, Mạc Tôn yên lặng đến gần.

      “Vâng, cám ơn .” Y La hơi ngượng ngùng nhìn Mạc Tôn “Lúc nãy cám ơn .”

      có gì.” Cảm xúc của Y La thay đổi, Mạc Tôn nhạy cảm nhận ra. Lúc này, nét mặt của Y La vô cùng bình tĩnh, thản nhiên, dường như những hoảng hốt lo lắng và sự sợ hãi lúc nãy chỉ là ảo giác. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà biết sao, vậy mà lại làm Y La trở nên bình tĩnh ngay lập tức, , phải nói là an tâm mới đúng.

      “Chúng ta về thôi.” Y La bỗng nhiên nói.

      tham dự tiệc hôn lễ sao?” Mạc Tôn hơi kinh ngạc.

      được đâu.” Y La nhìn thoáng qua hai người ôm hôn sân khấu “Có lẽ tôi rời khỏi đây sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.”

      Mạc Tôn sửng sốt, từ nét mặt của Y La, thấy được một sự thay đổi rất quen thuộc, đó là cảm xúc mà mỗi đặc công của cục an ninh quốc gia đều từng có.

      Hai người quay lại phòng trang điểm lấy vali của Y La mà tổ chức Thâm Lam đã đem đến, yên lặng rời khỏi khách sạn. Khi xe vừa rời khỏi khách sạn vừa lúc hôn lễ đến tiết mục dâu tung hoa cưới, Hà Băng Băng tìm bóng dáng của Y La trong đám đông, chậm chạp tung hoa cưới.

      “Băng Băng, sao thế em?” Từ Khải Văn thấy bà xã chần chừ thì hỏi.

      “Sao em thấy Y La đâu.” Hà Băng Băng trả lời.

      “Chắc ấy đứng ở chỗ nào đó, em tung hoa lên trước , mọi người chờ kìa.” Từ Khải Văn nhắc.

      “Vâng.” Hà Băng Băng gật đầu, tuy hơi tiếc vì thể tung hoa cưới cho bạn tốt nhưng rồi vẫn cười to đem bó hoa cưới tượng trưng cho hạnh phúc tung lên trung.

      ==

      Xe chạy ra khỏi nội thành, đến quốc lộ ngoại thành, gần một giờ ngồi xe, Y La nói lời nào, chỉ ôm túi xách bị mất tìm lại được, ngơ ngác như người ngốc.

      Mạc Tôn cũng nói gì, chỉ tập trung lái xe.

      “Có phải là tôi đã còn trở về như trước được nữa ?” Bỗng Y La hỏi.

      “Thực ra … lý thuyết, cuộc sống mỗi ngày đều giống nhau, ai trong chúng ta có thể quay lại ngày hôm qua.” Y La hỏi đầu đuôi nhưng Mạc Tôn hiểu được ẩn ý trong câu hỏi của .

      “Mỗi lần khi tôi tháo gỡ bom tôi đều tự nhủ với mình, tôi lặng yên mà làm, sẽ có người nào phát hiện, chỉ cần có người phát hiện thì tôi vẫn có thể làm một người bình thường. Lúc đó, luôn nhìn tôi chằm chằm, luôn nghi ngờ tôi có vấn đề, lúc ấy tôi rất ghét .”

      “Tôi cũng thấy vậy.” Mạc Tôn cười khẽ một tiếng.

      “Có phải là đã sớm biết người gỡ bom ở trung tâm thương mại Hoàn Long là tôi rồi ?”

      “Ừ.” Mạc Tôn phủ nhận.

      “Vậy sao lúc đó vạch trần tôi?”

      “Vì muốn bị người khác phát hiện mà.” Mạc Tôn nói “Tôi biết, thế giới, phải ai cũng muốn làm hùng. Huống hồ, bây giờ tôi chỉ là một cảnh sát, chỉ cần gây nguy hại cho xã hội thì tôi cũng cần thiết phải vạch trần . Nếu chỉ nghĩ làm một người bình thường, tôi tôn trọng .”

      “Có phải là tôi có cách nào làm một người bình thường nữa rồi ?” Y La quay đầu nhìn Mạc Tôn.

      Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau, phía trước đường quốc lộ dài thăm thẳm, Mạc Tôn trầm ngâm một lát rồi nói “Thực ra thay đổi góc nhìn để ngắm nhìn cảnh vật thế giới cũng rất tốt.”

      “Phụt …” Y La cười khẽ “Tôi còn tưởng sẽ nói, hoan nghênh đến với thế giới của tôi chứ?”

      “Vậy … Hoan nghênh đến với thế giới của tôi.” Mạc Tôn vô cùng phối hợp lặp lại lần nữa.

      “Phù … ha ha …” dường như bị điểm trúng huyệt cười, hai người tự nhiên mà cùng cười ha ha.

      Có đôi khi cuộc sống là như vậy đó, đấu tranh được, vậy thì chỉ có thể hưởng thụ nó thôi.
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 33: Tiểu biến thái.

      Trở lại trang trại của lão Lang, Y La nhìn lão Lang kinh ngạc, cười cười rồi xách vali về phòng mình.

      “Sao thế?” Lão Lang xoay người hỏi Mạc Tôn “Sao hai người lại quay về Long Thành nữa?”

      “Y La nói ấy bận việc gì ở Long Thành, chờ khi tháo gỡ được quả bom thì ấy sẽ về.”

      “Xem, tôi đã nói em gái Y La là một gái rất thiệt tình mà, ha ha ha …” Lão Lang cười ha ha.

      Mạc Tôn trợn trắng mắt, thèm để ý đến lão Lang, xoay người cũng quay về phòng của mình.

      “Cậu vào phòng làm gì? hái cam với tôi.” Lão Lang nhanh về phía trước, quàng tay níu ̉ Mạc Tôn kéo về phía vườn cam.

      Y La vào phòng, việc đầu tiên chính là mở vali lấy cho mình bộ quần áo để tắm, phải biết làm một nương thích sạch sẽ, đã hai ngày thay quần áo làm luôn có cảm giác người mình có mùi mồ hôi.

      Tắm rửa xong, điện thoại di động đặt ở đầu giường cũng đã sạc gần đầy, Y La vừa lau tóc vừa lấy khởi động máy, ngờ rằng, vừa khởi động máy liền nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

      Ai vậy ta? Tuy là Y La nghi hoặc nhưng vẫn nhận điện “A lô, xin chào!”

      “Chị!” Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia truyền đến.

      “Hướng Nhất Trạch!” Y La kinh hoảng đứng phắt dậy.

      “Quả nhiên là chị vẫn còn nhớ em.” Đối với việc Y La lập tức gọi được tên của mình, dường như Hướng Nhất Trạch rất là vui vẻ.

      “Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?” Tức giận tích lũy hai ngày nay bỗng nhiên bùng nổ.

      “Em đâu muốn làm gì đâu.” Giọng nói của Hướng Nhất Trạch vô cùng vô tội.

      “Có chuyện gì thì cậu nhằm vào tôi đây này, đừng có làm thương tổn bạn của tôi.”

      “Sao chị lại tức giận dữ vậy, mệt em còn ́ gắng cho người mang hành lý về cho chị nữa.”

      “Cậu ̣nh uy hiếp tôi sao?” Hướng Nhất Trạch còn chưa dứt lời nhưng đã đủ để Y La tức giận đến toàn thân phát run.

      “Sao chị lại nói thế, chẳng lẽ chuyện em cho đưa trả hành lý cho chị mà chị lại nghĩ là em uy hiếp chị sao?” Giọng của Hướng Nhất Trạch vô cùng kinh ngạc.

      “Chẳng lẽ phải?” Y La chất vấn.

      “Chị nghĩ oan cho em rồi.” Hướng Nhất Trạch kêu oan “Em đơn giản chỉ muốn đưa trả lại hành lý cho chị thôi. Lần trước rời quá gấp gáp nên em quên để hành lý của chị lại mà.”

      “Cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu hay sao.” Y La cảm thấy dù mình có ngu ngốc đến mấy cũng thể hai lần cùng mắc mưu một người được.

      “Chị, chị nghĩ lại xem, nếu em thực sự muốn làm gì với chị hoặc với bạn chị thì bây giờ hai người còn an toàn được ?” Hướng Nhất Trạch nói “Lúc ở nhà gỗ nhỏ, phải đến một giờ sau bạn chị mới tìm được đến, nếu em thực sự muốn đem chị thì đã sớm chạy còn dấu vết rồi. Còn bạn của chị, nếu em thực sự muốn uy hiếp chị thì ít nhất em cũng nên để mấy quả bom trong vali của chị mới tính là uy hiếp chứ.”

      “Căn bản là cậu cần đặt bom, cậu chỉ cần nhắc cho tôi là cậu biết về Băng Băng cũng là sự uy hiếp đối với tôi.”

      “Xem ra chị có thành kiến rất sâu về em a, vậy thì em giải thích thế nào thì chị cũng tin rồi.” Hướng Nhất Trạch có chút bất đắc dĩ.

      “Cậu đừng có lẹo lưỡi, rốt cuộc cậu muốn làm gì thì nói thẳng .” Y La hỏi thẳng.

      “Vậy em nói nha.” Hướng Nhất Trạcch cũng dứt khoát.

      Y La nín thở chăm chú lắng nghe.

      “Em vừa mới xin kết bạn Wechat với chị đó, chị chấp nhận .”

      Y La tức đến muốn quăng điện thoại, thằng nhóc này muốn làm cái gì “Cậu muốn làm cái gì?”

      “Chúng ta thêm Wechat, sau này giao lưu kỹ thuật thuận tiện hơn.” Hướng NHất Trạch trả lời.

      “Giao lưu kỹ thuật?” Y La khó hiểu.

      “Bây giờ chắc là chị đã biết em là ai rồi, niềm thích của em chính là chế tạo các loại bom, mà chị thì là chuyên gia tháo gỡ bom. Chị cảm thấy là hai người chúng ta là một cặp ̣ng sự tuyệt vời hay sao?” Hướng Nhất Trạch hưng phấn nói “Có thể cùng nhau học tập, cho nhau tiến bộ.”

      “Ai là ̣ng sự với cậu.” Ai muốn cùng cậu học tập, cho nhau tiến bộ.

      “Xem ra em nói rất đúng, ấy đoán chắc là chị sẽ dễ dàng đồng ý với em. Vậy thì em chỉ có thể dùng phương án thứ hai, tuy rằng hơi phiền phức nhưng mà hiệu quả như nhau.” Dường như Hướng Nhất Trạch cũng đoán là Y La cự tuyệt.

      “Cậu lại muốn làm cái gì?” Y La có một dự cảm vô cùng xấu.

      “Nếu chị muốn cùng em giao lưu kỹ thuật mạng, như vậy em đành phải thông qua một vài phương pháp đặc thù để đạt được mục ́ch này.” Hướng Nhất Trạch nói “Nhưng mà chị yên tâm, khi mà em cài đặt bom ở chỗ nào thì nhất ̣nh em sẽ gọi điện thông báo trước cho chị. Nhưng mà như vậy thì khả năng em sẽ mang đến một lượng lớn công việc cho cảnh sát rồi.”

      Cái này là có ý gì? Nghĩa là nếu đồng ý thêm Wechat với cậu ta thì cậu ta sẽ ngừng đặt bom ở xung quanh , sau đó buộc phải tháo gỡ sao?

      “Xem ra là đúng vậy.” Tiểu Tám đối với suy đoán của Y La đưa ra lời khẳng ̣nh.

      “Cậu đừng có làm bậy!” Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh như vậy, Y La nhịn được mà cả người rét run, rốt cuộc là cậu là dạng người như thế nào mới có thể nghĩ ra được biện pháp như thế.

      “Vậy chị thêm bạn với em , thực ra nếu mạng có thể giải quyết được thì em cũng sẽ đưa ra thế giới thực làm gì, rất phiền toái.” Hướng Nhất Trạch rất là buồn rầu nói.

      Ma quỷ, người này đúng là ma quỷ mà!

      thêm .” Tiểu Tám bỗng nói.

      “Cậu theo cậu ta hả?” Y La giận rồi.

      “Dù sao thì sớm hay muộn thì cũng phải thêm thôi.” Tiểu Tám biết Y La có lựa chọn nào khác, chẳng qua là cam lòng mà thôi.

      Đúng là tiểu Tám nói sai, cuối cùng Y La vẫn phải khuất phục dưới sự uy hiếp của Hướng Nhất Trạch, tức giận bất bình mà thêm Wechat của thiếu niên biệt danh Cá Heo.

      Tích tích, tích tích.

      Bạn tốt Wechat vừa được thông qua, bên kia liền gửi tin nhắn đến.

      Cá Heo: (Chị, chờ em nghiên cứu ra loại bom mới sẽ đưa cho chị xem, đến lúc đó chị nhất ̣nh phải chỉ dạy cho em nhiều hơn nha. Gương mặt cười.JPG)

      Giọng điệu vui sướng này, cái gương mặt cười mất hồn này, người này đúng là một kẻ biến thái, Y la nắm chặt di động, sửa ghi chú của Hướng Nhất Trạch thành ‘tiểu biến thái’.

      Y La nói điều kiện: (Vậy sau này cậu được làm phiền đến bạn của tôi nữa.)

      Tiểu biến thái: Được.

      Còn nói phải là uy hiếp , Y La tức giận đem điện thoại từ lầu hai ném xuống.

      “Ai da!” Một tiếng kêu đau truyền đến, Y La hoảng sợ, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, phát hiện là đã ném trúng đầu một người phụ nữ ăn mặc chất phác.

      ==

      Bữa cơm tối, ba người mỗi người một tô mì, Y La vô cùng chột dạ cúi đầu ăn từng muỗng từng muỗng canh mì gói. Ai bảo một tay ném bị thương chị đầu bếp, vì thế ba người chỉ có thể đáng thương ở cùng một chỗ ăn mì gói.

      “Cái này … cũng đừng để ý quá, trán của chị Mã chỉ bị sưng lên thôi, có việc gì lớn.” Lão Lang an ủi “Ngủ một giấc ngày mai sẽ khỏi thôi.”

      “Vậy ngày mai tôi phải hỏi thăm chị Mã mới được.” Y La áy náy nói.

      “Vậy cũng được. Dù sao thì ngày mai tôi cũng gặp chị ấy để nói chị ấy mấy ngày nữa cần qua đây nấu cơm. Lúc đó tôi đưa cùng.”

      “Vâng.” Nghĩ đến chuyện này mai sẽ xin lỗi, tâm tình áy náy của Y la cũng vơi bớt phần nào.

      “Vậy là, Cá Heo muốn uy hiếp hay là mang , cậu ta chỉ muốn cùng giao lưu kỹ thuật tháo gỡ bom mà thôi?” Mạc Tôn đột nhiên hỏi.

      “Cậu ta nói như vậy nhưng mà tôi tin lắm.” Y La gật đầu.

      “Nhưng mà tôi cảm thấy có lẽ đó là sự thật.” Lão Lang nói “Tổ chức Thâm Lam này vẫn luôn rất kì quặc, bọn họ buôn bán vũ khí nhưng chưa bao giờ làm người khác bị thương, hơn nữa ̣nh kỳ mỗi năm sẽ quyên tiền làm từ thiện.”

      “Làm từ thiện?” Y La thể tin nhìn Lão Lang.

      “Có phải cũng cảm thấy thể tin được ?” Lão Lang cười nói “Lúc tôi mới nghe đến điều này cũng thể tin được, nhưng mà nghiêm chỉnh mà nói thì Thâm Lam có lẽ là một tập đoàn quyên tiền làm từ thiện nhiều nhất thế giới, thậm chí số tiền từ thiện còn vượt cả GDP hàng năm của một nước nhỏ.”

      “Vậy nên lúc trước Hướng Nhất Trạch nói với tôi là hàng năm cậu ta sẽ trích một phần thu nhập của cậu ta làm từ thiện là gạt tôi?” Y La cảm thấy thế giới quan của mình lại một lần nữa bị thay đổi, phần từ khủng bố làm từ thiện, đây phải là chuyện cười đó chứ?

      “Hẳn là phải.” Lão Lang nói “Tôi đã từng tiếp xúc với một vài người của tổ chức Thâm Lam, bọn họ là những người rất kì quặc, thay vì nói bọn bọ là tổ chức khủng bố thì bọn họ càng giống như một công ty gia ̀nh hơn. Bọn họ vẫn luôn cho rằng, cho dù họ buôn bán vũ khí thì cũng sẽ có những người khác buôn bán, nên bọn họ cho rằng việc làm của họ là hành động khủng bố.”

      “Đây là logic gì vậy?” Y La kinh ngạc “Một bên vừa cung cấp dao cho hung thủ, một bên vừa đưa thuốc chữa bệnh sao?”

      “Nên tôi mới nói bọn họ là một tổ chức rất kì quặc.”

      Y La lại một lần nữa cảm thấy tam quan của mình chịu đả kích. Đây là cái gì, trộn lẫn giữa thiên thần và ác ma sao?

      “Thôi kệ, cho dù Thâm Lam là tổ chức như thế nào nữa, ít nhất, dựa hành động từ trước đến nay của họ, bọn họ sẽ làm tổn thương người vô tội. Nói cách khác, cần lo lắng sự an toàn của Hà Băng Băng.” Mạc Tôn biết Y La lo lắng nhất là điều gì.

      “Vậy nên cậu ta thực sự chỉ muốn chơi trò tháo gỡ bom với tôi mà thôi?” Y La hỏi.

      “Đúng thế!” Mạc Tôn và lão Lang đồng thời gật đầu.

      “Vậy là tôi đã trở thành trò chơi của thằng nhóc ‘tiểu biến thái’ kia!” Y La kêu rên.

      “Kiên cường lên!”

      “Hãy bảo trọng!”

      Hai người lưu một câu an ủi ‘vui sướng khi người gặp họa’, rồi cùng đứng lên rời khỏi phòng ăn.
      A fangChris_Luu thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 34: Đường Hạo


      Sáng hôm sau, ba người mang theo một giỏ cam đầy đến nhà chị Mã, sau khi Y La xin lỗi một lần nữa rồi thuận tiện cọ bữa cơm sáng, ba người mới lái xe vào nội thành.

      Gần hai giờ hành trình, ba người đến một bệnh viện tư nhân ở trung tâm thành phố. Trải qua ít nhất ba lần tìm kiếm, ba người mới thuận lợi tìm được chỗ để xe ở bãi đỗ, chẳng qua nhìn bãi đỗ xe đậu vô số siêu xe các kiểu, chiếc xe cà tịch cà tàng của lão Lang lại trở nên nổi bật.

      “Bệnh viện này có vẻ rất cao cấp a!” Y La nhịn được cảm thán.

      “Đúng thế, xem ra thằng nhóc kia sau khi về hưu đã kiếm được ít tiền.” Lão Lang cười.

      “Nhà cậu ấy vốn dĩ đã rất có tiền.” Mạc Tôn nhắc nhở.

      “Cũng đúng, tôi nhớ lúc đó chúng ta còn trêu đùa cậu ấy là thiếu gia ngậm thìa vàng trong miệng thì cần gì phải làm công việc cực nhọc này.” Ba người vừa trò chuyện vừa về hướng thang máy “Lúc đó cậu ấy nói thế nào nhỉ?”

      “Cậu ấy nói cuộc sống giàu có có gì thú vị.” Mạc Tôn trả lời.

      “Cái bệnh viện này là của đồng đội các à.” Y La cũng nhận ra.

      “Ừ.” Hai người mỗi người ôm một giỏ cam bình tĩnh trả lời.

      Thang máy một đường thẳng lên tầng cao nhất, ba người vừa bước ra khỏi thang máy thì gặp một người đàn ông trung niên ăn mặc kiểu truyền thống “Ba vị là bạn của thiếu gia sao.”

      “Ngài là?”

      “Tôi là quản gia của thiếu gia, mọi người có thể gọi tôi là bác Đường.”

      “Bác Đường.” Ba người lễ phép chào hỏi.

      “Thiếu gia đã chờ lâu, ba vị xin theo tôi.” Bác Đường xoay người dẫn đường, chốc lát dẫn mọi người đến trước cửa của một căn phòng, lúc này, bác Đường lại lên tiếng dặn một lần nữa “Sau khi nhận được điện thoại của mọi người, thiếu gia đã hủy bỏ các kế hoạch làm việc, tìm kiếm các chuyên gia não ngoại khoa có tên tuổi từ Pháp về đây. Nhưng mà sức khỏe của thiếu gia hiện giờ tốt lắm nên tôi hi vọng mọi người đừng nói chuyện lâu quá.”

      Lão Lang và Mạc Tôn liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều ánh lên vẻ lo lắng, chẳng lẽ thân thể của Đường Hạo xấu rồi?

      “Hiện tại thân thể của Đường Hạo …”

      “Bác Đường, bác mời mọi người vào .” Lão Lang còn chưa nói xong, giọng nói của Đường Hạo bỗng truyền tới.

      “Ba vị, mời.” Bác Đường lập tức trì hoãn nữa, mở cửa khom lưng mời ba người vào, sau khi cả ba bước vào thì đóng cửa lại, an tĩnh canh giữ ngoài cửa.

      Y La hơi tò mò nhìn xung quanh, muốn nhìn vị thiếu gia nhà giàu hình như có sức khỏe tốt lại còn chạy đến cục an ninh quốc gia làm đặc công là có dáng vẻ gì. Sau đó, bắt gặp một tầm mắt lạnh như băng của một thanh niên vô cùng lạnh nhạt ngồi phía sau một bàn làm việc rất rộng.

      “Chào … chào .” Y La vội vàng chào hỏi.

      là Y La chuyên gia tháo gỡ bom?” Đường Hạo hỏi.

      “Đúng vậy, chào .” Y La ngơ ngác trả lời.

      “Các xem cái gì?” Đường Hạo để ý đến Y La nữa, quay đầu nhìn hai người đàn ông đứng cạnh Y La.

      xem cậu a.” Lão Lang cười ha ha “Thằng nhóc cậu nhìn có vẻ còn tốt hơn tưởng tượng của tôi nữa, có phải lão Mạc.”

      “Ừ, rất có tinh thần.” Mạc Tôn cũng gật đầu phụ họa.

      “Vậy ban đầu các nghĩ tôi như thế nào? Da trắng bệch, tóc rụng gần hết, nói ba câu liền thở hổn hển?” Đường Hạo nói xong, cũng đợi hai người trả lời, khép laptop lại, rồi sau đó điều khiển xe lăn từ sau bàn ra.

      Xe lăn? Y La kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

      “Chân của cậu?” Mạc Tôn giật mình nhìn vể phía chân phải trống của Đường Hạo.

      “Sao lại thế này?” Hiển nhiên lão Lang cũng hoảng sợ.

      “Gì mà ngạc nhiên như thế.” Đường Hạo vừa nói vừa lấy thảm lông sô pha đặt lên chân mình “Sau này chúng tôi thể khống chế được sự khuếch tán của virus, nếu muốn chết, chỉ có thể cắt chân phải.”

      “Vậy virus có khống chế được ?” Mạc Tôn hỏi lại.

      .” Đường Hạo trả lời rất dứt khoát, hề quan tâm đến tâm lý của hai vị đồng đội cũ của mình “Cắt chân phải chỉ để tạm thời làm chậm lại tốc độ khuếch tán của virus, làm tôi chết quá nhanh.”

      “Cậu vẫn quyết đoán như xưa.” Vẻ mặt lão Lang phức tạp.

      đừng nghiêm trọng như vậy, cũng có gì bất tiện.” Đường Hạo để ý “Sau khi lắp chân giả vào tôi vẫn lại bình thường được, chẳng qua cái chân giả của tôi cải tiến quá tiên tiến, khi qua kiểm tra hải quan bị kẹt lại, hai ngày nữa sẽ đưa đến.”

      “Cậu thiết kế vũ khí đó à.” Mạc Tôn đoán.

      “Chắc vậy rồi, cậu còn biết cái tính thối của thằng nhóc này.” Lão Lang khẳng ̣nh.

      Qua mấy câu trò chuyện ngắn ngủi, hai người đã điều chỉnh xong trạng thái tâm lý, dường như đối với việc đồng đội cũ bị cưa chân, virus vẫn thể khống chế được, vẫn kề cận với cái chết như cũ căn bản chỉ là chuyện nhỏ.

      “Được rồi, nói chuyện của .” Đường Hạo nhìn Y La “Chuyên gia, ̣nh tháo gỡ nó như thế nào?”

      “A, là thế này …” Y La lại nói tỉ mỉ phương án tháo gỡ của bom trong đầu lão Lang một lần nữa.

      Sau khi Y La nói xong, Đường Hạo trầm tư, ba người cũng dám lên tiếng quấy rầy , yên lặng ngồi ở sô pha uống trà ăn cam.

      Khoảng hai mươi phút sau, Đường Hạo lấy lại tinh thần, nói “Tôi có kế hoạch bước đầu như này.”

      “Nhanh như vậy?” Lão Lang bình tĩnh “Cái gì nhỉ, Đường Hạo à, thực ra là cũng sốt ruột đâu, cậu nghĩ thêm , đây là phẫu thuật mở sọ đó. Chỉ có hai mươi phút mà cậu đã có kế hoạch rồi, có phải là qua loa lắm .”

      phải chỉ là mở hộp sọ thôi sao, được thì lại đóng lại cho là được rồi.” Đường Hạo trả lời.

      “Em gái cậu, phải đầu của cậu nên cậu muốn mở chơi à.” Lão Lang mắng.

      “Vậy có muốn tháo bom hay muốn tháo?”

      “Tháo!” Lão Lang cắn răng mắng “ muốn hủy thì tôi tìm cậu làm gì?”

      “Vậy kiểm tra trước .” Đường Hạo nhấn nút di chuyển mang ba người ra khỏi phòng đến khu vực kiểm tra.

      Bác Đường vẫn luôn theo sát bên người Đường Hạo, dẫn đường cho mọi người, mở cửa, ấn thang máy, cuối cùng đến tầng hai mươi tám đến phòng kiểm tra sức khỏe, nơi đó đã có ba vị chuyên khoa ngoại khoa nổi tiếng quốc tế chờ sẵn.

      Vì khi kiểm tra cho quá nhiều người có mặt nên Mạc Tôn và Y La vào. Nhưng Y La vẫn thể yên tâm, chỉ có hai mươi phút, Đường Hạo thực sự có thể thực sự nghĩ ra được phương án tháo gỡ bom mà gây tổn thương cho lão Lang sao.

      “Đường Hạo thực sự có biện pháp sao?” Y La hỏi ra lo lắng của mình.

      “Có.” Mạc Tôn tin tưởng “Cậu ấy đã nói như vậy thì nhất ̣nh là đã có biện pháp.”

      “Các tin ấy vậy sao.” chỉ Mạc Tôn, thực ra vừa rồi tuy là lão Lang chê bai Đường Hạo chỉ cần hai mươi phút đã có quyết ̣nh là hết sức qua loa nhưng từ thái độ giọng nói của lão Lang, Y La cảm thấy chút lo lắng nào mà ngược lại cảm giác như lão Lang trêu chọc Đường Hạo. Bởi vậy có thể thấy, thực ra lão Lang cũng giống như Mạc Tôn, vô cùng tín nhiệm Đường Hạo.

      “Chúng tôi đã từng là đồng đội, đối với năng lực của Đường Hạo tôi và lão Lang đều hiểu rõ, cậu ấy là một thiên tài.” Mạc Tôn nói “Cậu ấy có năng khiếu về mặt thiết kế máy móc mà người nào có thể sánh được. Thiết kế công cụ làm tổn thương đại não của lão Lang, lại có thể tháo gỡ bom, đối với cậu ấy có lẽ phải là vấn đề nan giải.”

      “Trách được khi tôi nói có khó khăn khi hành động, lập tức goi điện thoại cho ấy.” Y La bừng tỉnh “Thiên tài thiết kế máy móc a, lúc trước ấy ở phòng kỹ thuật ạ?”

      phải.” Mạc Tôn lắc đầu “Nếu cậu ấy chịu ở phòng kỹ thuật thì sẽ gặp chuyện như bây giờ.”

      “Lúc nãy tôi nghe các nói chuyện về virus gì đó? Chẳng lẽ phải là ấy bị bệnh sao?” Y La tò mò hỏi.

      Mạc Tôn bỗng quay đầu nhìn thoáng qua Y La.

      “Tôi … tôi chỉ hỏi thế thôi. Nếu tiện nói thì cũng sao.” Y La nghĩ mình đã hỏi về chuyện gì đó cơ mật, vì thế vội vàng bổ sung.

      sao, bây giờ cũng xem như là còn bí mật nữa rồi.” Mạc Tôn nói “Khoảng bốn năm trước, Đường Hạo nhận nhiệm vụ hộ tống một loại virus gây bệnh từ Nam Phi về nước để tạo vacxin. Virus gây bệnh để điều chế vacxin này là do các chuyên gia của nước ta tốn mười năm tạo thành từ hơn mười loại virus, dùng nó có thể tạo được loại vacxin phòng được ít nhất mười lăm bệnh tật hiểm nghèo do virus. đường hộ tống, Đường Hạo bị các đối tượng khủng bố tập kích, trong hoàn cảnh có đường chống đỡ, cậu ấy đã tiêm virus gây bệnh vào chân mình rồi đem về nước.”

      “Chân phải của ấy.” Y La kinh hoảng kêu lên.

      “Đúng thế.” Mạc Tôn gật đầu “Cậu ấy về nước thuận lợi, nhưng mà chờ đến khi chuyên gia khống chế virus trong thân thể của cậu ấy xong thì virus đã khuếch tán. Nhưng virus cậu ấy mang về đã cứu được vô số người.”

      “Nhiệm vụ của các đều nguy hiểm như vậy sao?” Đối với nhiệm vụ của cục an ninh quốc gia, Y La mới có được khái niệm cụ thể.

      “Rắc!”

      Khi Mạc Tôn ̣nh trả lời thì phòng kiểm tra mở cửa, Bác Đường đẩy xe lăn của Đường Hạo ra.

      “Kiểm tra sao rồi?” Lập tức Mạc Tôn hỏi.

      “Mấy năm nay ấy uống ̀n hơi nhiều, các chỉ tiêu đều cao hơn quy ̣nh một chút.” Đường Hạo ghét bỏ “Gan sắp thành hũ hèm rồi.”

      “Vậy có thể làm giải phẫu được ?”

      “Các chuyên gia còn chụp CITI não, đợi bọn họ có quyết ̣nh .” Đường Hạo nói xong bỗng nhiên quay đầu nói với Y La nhìn trộm mình “Chuyên gia Y?”

      “A, gọi tên tôi là được, cần thêm chữ chuyên gia đâu.” Nhìn trộm bị bắt quả tang, Y La vô cùng mắc cỡ.

      “Tôi nghe lão Lang nói đã phát minh ra máy rà quét phát hiện bom.” Lúc nãy khi kiểm tra, lão Lang đã thuận miệng nói ra.

      “A? Vâng.” Y La rõ gật gật đầu.

      “Là cái đồng hồ kia sao, có thể cho mượn một chút ?” Đường Hạo hỏi.

      “Có thể, đây.” Y La lập tức tháo đồng hồ xuống, rất dứt khoát đưa cho Đường Hạo.

      Trong nháy mắt khi cầm lấy đồng hồ, nét mặt của Đường Hạo đông cứng như khối băng bỗng nhiên xuất hiện một tâm tình gọi là sung sướng.

      Liên tưởng đến lúc nãy Mạc Tôn đã nói rằng Đường Hạo là thiên tài chế tạo máy móc, Y La nghĩ thầm chắc là bản năng có niềm thích với những thứ này. Vì mới được nghe sự tích hùng của Đường Hạo, Y La cảm động đến rối tinh rối mù, nhịn được nói thêm “Nếu muốn tôi có thể đưa bản thiết kế cho .”

      “Hả??” Đường Hạo ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc “ bằng lòng đưa bản thiết kế cho tôi xem sao?”

      “Nếu … nếu muốn.”

      “Muốn chứ!” Đường Hạo quyết đoán gật đầu.

      “Vậy chút nữa tôi sẽ gửi cho .” Y La vội vàng nói.

      nghĩ rằng cũng tệ lắm.”

      “…” Bỗng nhiên được phát thẻ người tốt-Y La.

      “Bác Đường.”

      “Thiếu gia.”

      “Bác đưa cho tiểu thư Y La thẻ toàn cầu của Đường thị .”

      “Vâng.” Bác Đường lập tức móc từ trong túi một tấm thẻ màu vàng-đen, cung kính đưa cho Y La “Tiểu thư Y La, đây là thẻ toàn cầu của Đường thị, có thể dùng nó để sử dụng tất cả các dịch vụ tại tất cả các cửa hàng của Đường thị. Tập đoàn Đường thị có các dịch vụ như khách sạn, làng du lịch và các dịch vụ khám chữa bệnh.”

      “Cái này … cái này quá quý rồi.” Y La dám nhận.

      “Dù sao tôi cũng tặng , nếu cảm thấy quá quý thì ít dùng là được.” Đường Hạo bỗng nhiên nói.

      “…” Rốt cuộc là cầm hay là cầm đây, Y La bối rối.

      cũng yên tâm, bản thiết kế tôi chỉ nghiên cứu thôi, tuyệt đối dùng nó để kinh doanh thương mại đâu.” Dường như Đường Hạo sợ Y La yên tâm, bổ sung thêm.

      cần, cảm ơn, căn bản là tôi nghĩ xa như vậy đâu.
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 35: Lão Lang bình phục


      Dù sao cũng xuất thân từ cục an ninh quốc gia, tố chất cơ thể của lão Lang vẫn còn rất tốt, sau khi các cuộc kiểm tra kéo dài đến mười tiếng đồng hồ kết thúc, các vị chuyên gia đưa ra kết luận là, thân thể của lão Lang đảm bảo để tiến hành giải phẫu mở hộp sọ. Nhưng thời gian nào tiến hành thì vẫn cần họ phải làm một vài thử nghiệm kiểm tra trước rồi mới chắc chắn.

      Đối với việc này, lão Lang cũng để ý, dù sao đã đợi được ba năm thì mười ngày nửa tháng nữa cũng có ý nghĩa gì.

      Còn phương án giải phẫu sau khi được các chuyên gia đồng ý, Đường Hạo ‘khua chiêng gõ trống’ chế tạo dụng cụ tháo gỡ bom. Dù sao cho dù phương án phẫu thuật đã được xác ̣nh nhưng có dụng cụ cần thiết thì thể tiến hành được.

      Đối với công cụ để tháo gỡ bom này, Đường Hạo nghĩ thực ra nó rất đơn giản, căn cứ mô tả của Y La, cần chế tạo loại dụng cụ có thể dẫn nitơ lỏng bao trùm toàn bộ quả bom để làm đông lạnh chất nổ bên trong đó nhưng đồng thời phải ngăn được nhiệt độ của nitơ lỏng được làm tổn thương não bộ của lão Lang.

      Gần như lúc Y La miêu tả xong quá trình tháo gỡ bom, trong đầu Đường Hạo cũng đã hình dung được sơ thảo công cụ tháo gỡ bom, chẳng qua chưa tìm được vật liệu thích hợp để chế tạo nó mà thôi. Bởi vì đây là cuộc giải phẫu hộp sọ nên dụng cụ này phải vô cùng nhạy và tinh xảo, lại có thể dễ dàng điều khiển, thể bị rò rỉ, nếu … nitơ lỏng mà bị chảy ra ngoài có thể làm đông lạnh não bộ của lão Lang thành tên ngốc.

      Đường Hạo nhớ một viện nghiên cứu bên Mỹ hình như nghiên cứu một loại vật liệu mới, thông qua các mối quan hệ, đã xin được một ít về, trải qua một vài lần thực nghiệm đã xác ̣nh được vật liệu này có tính cách nhiệt rất tốt. Đường Hạo chậm trễ chút nào, tốn ba ngày đã có thể chế tạo ra được dụng cụ tháo gỡ bom, sau đó lại tiến hành vài lần thực nghiệm, xác ̣nh có vấn đề gì, đã điện báo cho các vị chuyên gia ngoại khoa sẵn sàng.

      Còn Mạc Tôn vì bận chuyện công việc, nên sau khi biết thân thể của lão Lang hoàn toàn khỏe mạnh đã trở về Long Thành, dự ̣nh đến ngày lão Lang phẫu thuật mới quay trở lại.

      Y La cùng Mạc Tôn về Long Thành, Đường Hạo đưa Y La đến ở tại một phòng tầng cao nhất trong bệnh viện, mỗi ngày như ở trong khách sạn cao cấp năm sao cùng Tiểu biến thái Hướng Nhất Trạch thảo luận về bom.

      Hướng Nhất Trạch dường như rất thích trò chơi mới này, gần như mỗi ngày đều mang đến một loại bom mới đến thảo luận với Y La.

      “Đây là loại bom em mới nghiên cứu gần đây nhất, trong đó có tám đường dẫn tuần hoàn, em đã làm một chút cải tiến nho nhỏ, khi chị tháo gỡ bom thì phải cắt đứt bảy đường dây theo đúng tuần tự thì mới có thể hoàn toàn gỡ bỏ được bom.” Hướng Nhất Trạch đẩy quả bom đến trước màn hình “Chị, một quả bom như vậy thì chị cần mất bao lâu mới có thể thu phục được?”

      “Tại sao cậu cứ làm những loại đồ vật nhàm chán này?” Y La quả thật là nói nổi, riêng bom đã là loại đồ vật nguy hiểm rồi, vậy mà bây giờ cậu ta lại còn thiết kế đường dây phức tạp như thế nữa.

      “Sao chị lại nói nó nhàm chán chứ?” Hướng Nhất Trạch đồng ý “Đường dây càng phức tạp thì sẽ càng khó khăn hơn thì tháo gỡ nó, lại nói, phải là bây giờ em cùng chị thảo luận kỹ thuật tháo gỡ bom hay sao. Em muốn biết rốt cục là có loại bom nào mà chị thể tháo gỡ được hay .”

      “Được rồi, muốn tôi tháo gỡ nó cũng được, quy tắc cũ, nếu trong thời gian quy ̣nh mà tôi có thể hoàn thành, cậu được đưa loại bom này vào Trung Quốc.” Đây là điều kiện mà từ đầu Y La đã thỏa thuận với Hướng Nhất Trạch. Thực ra Y La đã nói với cậu ta là nếu tháo gỡ được thì Hướng Nhất Trạch thể đưa loại bom này ra tiêu thụ ngoài thị trường, nhưng điều kiện này hiển nhiên là đối phương đồng ý. Y La đành phải lùi một bước mà cầu cậu ta được đưa loại bom đó vào Trung Quốc.

      “Được.” Hướng Nhất Trạch dứt khoát đồng ý, dù sao thì thị trường của Thâm Lam cũng chủ yếu ở Trung Quốc “Vì quả bom này khá phức tạp, em giành cho chị ba mươi phút nha.”

      Nói xong, Hướng Nhất Trạch khởi động bom, đúng ba mươi phút đồng hồ, nếu phải là tiểu Tám đã nói trước với là trong quả bom đó có chất nổ, Y La đúng là đã cho rằng Tiểu biến thái này tìm đường chết.

      “Tiểu Tám, có thể bắt đầu rồi.” Y La lấy ra giấy bút, chuẩn bị ghi chép.

      “Đường dây dẫn của quả bom này tuy phức tạp, nhưng nguyên lý hoạt động của nó gần giống như quả bom lần trước, cho nên tôi vẫn có một câu đã nói, trước khi tháo gỡ mỗi quả bom, chúng ta cần hiểu rõ nguyên lý hoạt động và hệ thống thiết kế dây dẫn, từ …” Tiểu Tám từng chút từng chút dạy Y La hiểu về cấu tạo và nguyên lý hoạt động của quả bom trong video.

      Từ lần Tiểu Tám nói Y La thiếu hụt kiến thức hiểu biết về bom, cậu ta vẫn giữ ý ̣nh giáo dục cho Y La học kiến thức về bom và cách tháo gỡ chúng. Lúc đầu Y La chịu học nhưng sau khi từ hôn lễ của Hà Băng Băng trở về, tâm lý của Y La đã biến đổi lớn. Hơn nữa Hướng Nhất Trạch còn thường xuyên tìm Y La thảo luận kỹ thuật tháo gỡ bom mạng, Tiểu Tám liền nhân cơ hội này, từ từ phổ cập kiến thức về bom cho Y La.

      Dường như Y La cũng nghĩ thông suốt, đối với việc này cũng từ chối nữa, học tập cũng coi như nghiêm túc. Cũng may, kiến thức về tháo gỡ bom của hệ thống là theo kiểu ‘chuyển giao công nghệ’ nên phương diện học tập Y La được tiếp nhận ‘bàn tay vàng’ rất lớn. Mỗi quả bom mà được chính tháo gỡ xuống đều sẽ tự động lưu lại hình ảnh về cấu tạo và nguyên lý hoạt động trong đầu . Cho nên rất nhiều nguyên lý hoạt động của bom Y La đều biết hết, chẳng qua là hiểu tường tận vấn đề mà thôi, mà cùng Hướng Nhất Trạch chơi trò chơi tháo gỡ bom như thế này đã làm kiến thức của Y La ngừng tăng lên.

      Thế nên bây giờ, Y La cũng quá phản cảm khi gặp Tiểu biến thái mạng.

      Qua một tuần thảo luận, cuối cùng các chuyên gia đã xác ̣nh phương án giải phẫu và ấn ̣nh phẫu thuật vào tuần sau. Vì phương pháp hủy đạn mà Y La đã đưa ra là thông qua việc nhìn ảnh và video phẫu thuật mà có nên lần này, phòng ngừa việc ngoài ý muốn, trong ngày phẫu thuật, Y La kiên trì muốn vào phòng phẫu thuật, một lần nữa cùng tiểu Tám xác ̣nh tính ổn ̣nh của quả bom và tính khả thi của phương án tháo gỡ bom.

      có vấn đề gì.” Tiểu Tám một lần nữa đưa ra phương án khẳng ̣nh.

      Lúc này, Y La mới thực sự yên lòng, quay đầu nhìn các chuyên gia ngoại khoa, gật đầu thật mạnh rồi sau đó lui ra ngoài, hoàn toàn giao lại việc giải phẫu cho các chuyên gia.

      Các vị chuyên gia đã thực hiện vô số cuộc phẫu thuật mở hộp sọ nhưng để tháo gỡ bom vẫn là lần đầu tiên thực hiện. Cho dù là thế, năng lực chuyên môn của các vị chuyên gia là thể nghi ngờ, quá trình giải phẫu vô cùng ổn ̣nh, vì vật lấy ra khỏi đầu là bom mà xuất hiện sai lầm nào.

      Y La rời khỏi phòng phẫu thuật cùng Đường Hạo và Mạc Tôn đứng ở phòng quan sát, thông qua video trực tiếp quan sát quá trình phẫu thuật. Nhìn các bác sĩ dùng dụng cụ cắt rời mô mềm bao xung quanh quả bom, rồi sau đó cắm dụng cụ tháo gỡ bom mà Đường Hạo đã thiết kế vào. Một ống kim loại hai đầu dưới đều có vòng tròn đã mở miệng được đưa đến.

      Bắt đầu rồi! Ba người cùng căng thẳng.

      Trong nháy mắt ống kim loại đụng vào quả bom, bên trong ống kim loại bỗng bắn ra một tấm chắn hình tròn, trùm lên toàn bộ quả bom. Rồi sau đó một bác sĩ bắt đầu bơm nitơ lỏng vào trong.

      Nitơ lỏng -196 độ trong ống kim loại chảy về quả bom, trong phút chốc tràn ngập trong ống chắn.

      “Biến đổi rồi!” Qua máy chiếu hồng ngoại, Y La thấy rõ chất lỏng trong quả bom đã đông lại.

      Trước khi phẫu thuật, Đường Hạo và các chuyên gia đã nhiều lần làm thí nghiệm, họ biết sau khi rót nitơ lỏng vào, chỉ cần ba giây thì chất nổ bên trong sẽ bị đông lại. Nên ba giây sau, nhóm chuyên gia chút chần chừ, nhanh chóng rút ống kim loại cùng với quả bom đã được ném vào trong nitơ lỏng ra.

      “Đã tháo gỡ bom thành công, bắt đầu hút máu bầm và kiểm tra các tổn thương khác.” Bác sĩ mổ chính dùng tiếng thông báo.

      “Thành công rồi, thành công rồi, bom gỡ xuống rồi.” Y La vô cùng kích động, túm tay Mạc Tôm, mừng như điên kêu to.

      “Đúng vậy!” Mạc Tôn gật đầu thật mạnh “Cám ơn , là đã cứu lão Lang!”

      “Cám ơn tôi gì chứ! Tôi cũng đâu có làm gì. Chính là Đường Hạo và các bác sĩ đã cứu ấy.” Y La rất hiểu bản thân, đổi là , cho dù có biết phương pháp thì cũng có cách nào gỡ bỏ.

      “Tôi vẫn muốn cám ơn .” Mạc Tôn kiên trì.

      Tức thì Y La biết làm sao “Sao lại khách khí như thế, thật chẳng quen chút nào.”

      Mạc Tôn cười cười nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào phòng phẫu thuật.

      Xuyên qua cửa kính, Đường Hạo cũng nhìn lão Lang trong phòng phẫu thuật, mặt ngoài sự vui sướng còn ẩn chút hâm mộ. Những người có mặt ở đây, chắc là ai ngoài là người hiểu rõ, hoặc nói là khát vọng có thể tìm lại được niềm vui sướng khi cơ thể được mạnh khỏe đến mức nào .

      “Tôi xử lý bom.” Đường Hạo xoay người, thong thả ra khỏi phòng quan sát, chính như Đường Hạo đã nói lúc trước, bằng chân giả.

      Chân giả có thể làm người ta lại như người bình thường, nhưng có thể được như thế này thì việc trả giá như thế nào phải là ai cũng có thể hiểu được.

      Sau phẫu thuật, lão Lang cần một thời gian để khôi phục sức khỏe, vì sức khỏe nên Đường Hạo thể ở trong nước lâu, sau giải phẫu cũng chỉ ngây người hai ngày rồi rời khỏi Đế Đô.

      Đồng thời rời còn có Mạc Tôn và Y La, đối với việc này, lão Lang nhịn được mà oán giận “Tôi mới vừa phẫu thuật xong mà mấy người nhẫn tâm ném tôi ở đây một mình hả.”

      Đường Hạo và Mạc Tôn đều nhất trí trả về một câu “ chết là được rồi.”

      Máy bay bay Long Thành sớm hơn máy bay Paris ba mươi phút, nên sau khi hai người vẫy tay tạm biệt, vào cửa kiểm tra hải quan. Chờ bọn họ xa, Bác Đường mới đẩy Đường Hạo xếp hàng chờ kiểm tra an toàn.

      “Đinh!”

      Đường Hạo kiểm tra di động, lão Lang gửi tin nhắn đến (Tiểu Thu ở đâu?)

      Nét mặt Đường Hạo lạnh hẳn, trả lời ( muốn tìm ấy?)

      Lão Lang (Nếu tôi đã chết được thì dù sao cũng phải tìm chuyện mà làm!)

      Đường Hạo trầm ngâm một lát, gửi qua hai chữ (Thụy Sĩ)

      “Thiếu gia, đến giờ đăng ký.” Bác Đường lên tiếng nhắc.

      “Tôi biết rồi.” Đường Hạo tắt điện thoại, ánh mắt nhìn lên khoảng trời xanh ngoài cửa sổ, dường như thấy lại thời gian khi còn trong tiểu đội Tham Lang, lúc đó còn có lão Lang, Mạc Tôn, Vương Nghị, Ngải Phi, Tiểu Thu và Mạch Tử.

      Nhưng sau khi Mạch Tử hi sinh, tiểu đội Tham Lang bị cưỡng chế giải tán. Chính lúc ấy được phái Nam Phi, sau khi trở về thì về hưu.

      “Thiếu gia, bây giờ khoa học kĩ thuật tiến bộ rất nhanh, có lẽ là cần lâu lắm cậu cũng có thể khôi phục mạnh khỏe trở lại giống như lão Lang thôi.” Bác Đường bỗng nhiên nói.

      “Bác Đường, loại an ủi mù quáng như thế này có ý nghĩa gì đâu.” Đường Hạo nhàn nhạt trả lời.

      “Xin lỗi, thiếu gia.” Bác Đường lập tức xin lỗi.

      “Lên máy bay thôi.” Đường Hạo nghĩ nghĩ rồi nói thêm “Khi nào xuống máy bay, bác đưa mấy giấy tờ giả tôi dùng gửi cho lão Lang .”

      “Vâng.”

      ==

      Trải qua hai mươi ngày, cuối cùng Y La cũng quay về Long Thành, khi kéo vali vào quán cà phê, chào đón là vẻ mặt vô cùng vui mừng của A Thành và Quả Quả, còn chủ mèo Tiểu Hắc thì đã còn quen biết gì với .

      “Quà của mấy đứa đây.” Lần này hơi lâu, trong quán cà phê vẫn do A Thành và Quả Quả trông coi nên ngoài việc thưởng thêm tiền lương thì Y La còn mang quà tặng về tặng cho hai người.

      “Cám ơn chị Y La.” Quả Quả vui vẻ nhận lấy.

      “Cám ơn chủ.” A Thành nhận quà, phát hiện là tai nghe BEATS mà cậu ta thích đã lâu, tức thì cao hứng muốn rời tay.

      “Đúng rồi, trong thời gian chị ở đây, có chuyện gì xảy ra chứ.” Y La thuận miệng hỏi.

      “Dạ, có, mọi chuyện đều bình thường a.” A Thành trả lời.

      “Đúng rồi, hai ngày trước có chuyển phát nhanh đến, hình như là từ nước ngoài ạ.” Quả Quả nói rồi lấy một phong bì EMS ra “ thư hình như đề tên chị Y La.”

      “Tên chị?” Y La lấy làm lạ nhận EMS, quả nhiên thấy phong bì thư đề tên phiên quốc tế của mình “Thụy Sĩ?”

      “Thư từ Thụy Sỹ ạ? Chị Y La, chị có người quen ở Thụy Sỹ ạ?” Quả Quả hỏi.

      , hộ chiếu của chị vừa mới làm năm nay, chị mới chỉ đến thủ đô có mỗi lần.” Y La cũng rất buồn bực.

      “Vậy chị mở ra xem bên trong nói gì.” Quả Quả đề xuất.

      Y La cũng có chút tò mò, vì thế mở phong bì thư EMS ra, bên trong là một tờ giấy viết tiếng chi chít. Y La nhìn kĩ thì phát hiện đến từ một Ngân hàng Thụy Sỹ nhắc thanh toán hóa đơn. Đại khái ý tứ là nói có gửi một thứ tại Ngân hàng Thụy Sỹ, cầu tiếp tục giao tiền thuê trong năm tiếp theo.

      “1000 Euro?” Y La kết luận “Chắc là bọn lừa đảo rồi, ngay cả vé máy bay Thụy Sỹ chị cũng mua nổi, nào có tiền mà thuê két sắt ở ngân hàng Thụy Sỹ, bây giờ mấy kẻ lừa đảo đều tùy tiện như vậy sao?”

      “Thì ra là bọn lừa đảo.” Quả Quả bừng tỉnh “Mấy loại lừa đảo này mà lừa em là vô ích, em chẳng biết chữ tiếng nào.”

      “Em vứt vào sọt rác .” Y La đưa tờ giấy cho Quả Quả bỏ , sau đó làm quen lại với chủ Tiểu Hắc nhà mình.
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :