1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 26: Bom mini

      Khi Y La còn ngây ngẩn, Mạc Tôn thấy chậm chạp đứng lên thì nhíu mày nhắc “Còn đứng dậy?”

      “A, a …” Y La bừng tỉnh, hoàn hồn, luống cuống tay chân muốn bò dậy, nhưng vì tư thế té ngã quá mức xấu hổ, lúc bò dậy lại hoảng loạn , Y La tìm được điểm tựa, cuối cùng hai bàn tay vô thức chống hai khối cơ ngực săn chắc của người đàn ông.

      ̣nh sàm sỡ tôi hả?” Mạc Tôn bỗng nhiên có một cảm giác quái dị bị ‘sờ ngực’.

      Lúc này Y La cũng chú ý tới, chắc là cũng cảm thấy động tác này thật mờ ám nên hoảng hốt buông nhẹ tay, cả người liền ngã trở về.

      “…” Mạc Tôn hoàn toàn còn gì để nói.

      “Phụt … ha ha …” Lão Lang đứng bên vui quên trời trời đất.

      “Tôi … tôi ́ ý đâu.” Y La xấu hổ giải thích, ngay sau đó nhanh chóng từ dưới đất bò dậy.

      Lúc này Mạc Tôn cũng ngồi dậy, nhìn thoáng qua lão Lang cười ha ha hỏi “Mấy tên lính đánh thuê đâu?”

      “Tôi trói ở bên ngoài.” Lão Lang duỗi tay chỉ chỉ bên ngoài.

      “Để tôi báo cho bên cục an ninh tới.” Mạc Tôn lấy quả bom lão Lang cầm tới, đặt chung một chỗ với mấy quả bom khá, sau đó gọi điện thoại cho cục an ninh cử người đến xử lý.

      Ba người ở bên ngoài nhà gỗ đợi một lát, cho đến khi nghe được tiếng máy bay trực thăng do cục an ninh phái đến mới đứng dậy về phía bìa rừng.

      được hơn mười phút thì đến ngã rẽ bên ngoài rừng cây, từ xa đã thấy xe, lão Lang móc chìa khóa xe từ trong túi. Vừa muốn mở cửa xe, trong tai bỗng nhiên vang lên hồi còi sắc nhọn, ánh mắt lão Lang run lên, bước chân dừng lại.

      sao thế?” Mạc Tôn thấy vậy thì nghi hoặc hỏi.

      có gì.” Lão Lang cười cười, ném chìa khóa trong tay cho Mạc Tôn “Cậu lái .”

      Bắt lấy chìa khóa, Mạc Tôn ngẩng đầu nhìn lão Lang thì thấy lão Lanh đã bước nhanh về phía trước chỉ chừa cho bóng dáng lưng.

      Loáng thoáng Mạc Tôn dường như nghĩ đến việc gì đó, sắc mặt trở nên khó coi, mãi cho đến khi xe nổ máy chạy được một quãng thật xa, bầu khí xe vẫn rất kỳ lạ và cứng nhắc.

      Tuy rằng Y La cảm thấy khó hiểu vì sao lúc nãy khí vẫn còn rất hài hòa mà sao khi lên xe lại trở nên cứng nhắc như vậy, nhưng cũng tiện hỏi, chỉ có thể một mình ngồi ở ghế sau nhìn chằm chằm vào vị trí ghế lái phụ, trong đầu giao lưu với Tiểu Tám.

      “Trong đầu lão Lang là loại bom gì?” Y la hỏi.

      “Bom mini lỏng.”

      “Lúc nãy cậu nói bom ở trạng thái nửa khởi động là có ý gì?”

      “Nghĩa là quả bom này mới chỉ khởi động được một nửa.”

      “Bom còn có thể khởi động được một nửa sao?” Y La lần đầu tiên nghe thấy điều này.

      “Nói một cách chính xác thì quả bom này hẳn là đã hoàn toàn khởi động, chẳng qua là chốt mở chưa hoàn toàn được kéo ra nên mới chưa phát nổ.” Tiểu Tám giải thích “Quả bom mini này là loại bom nhấn nút khởi động, nói cách khác là phải tác động ấn xuống chốt mở, sau đó buông tay thì bom mới có thể phát nổ. Thực ra chốt mở của quả bom trong đầu lão Lang đã được nhấn xuống rồi, nhưng biết vì nguyên nhân gì mà cái nút nhấn này lại kẹt vào xương sọ của ta, con chip của chốt mở có cách nào thoát ra nên thể hoàn toàn khởi động.”

      Nghe xong miêu tả của Tiểu Tám, Y La nhịn được mà nổi da gà toàn thân, da đầu tê dại “Vậy … Vậy nếu vẫn bị kẹt như thế thì có nghĩa là quả bom này sẽ phát nổ phải ?”

      “Về mặt lý thuyết, nếu chốt mở vẫn luôn bị kẹt lại như thế thì tất nhiên là quả bom thể phát nổ, nhưng mà phương thức ́ ̣nh của quả bom này cũng được chắc chắn, mà cơ thể con người đâu giữ được bất động giống những đồ vật khác. Cho nên từ một phương diện khác mà nói, quả bom này lúc nào cũng có thể phát nổ.

      “Cái gì?” Y La hoảng sợ.

      đừng lo lắng, sức công phá của bom này có hạn, khi phát nổ cũng chỉ có thể phá hủy não bộ của người mang nó, ảnh hưởng đến người khác.” Tiểu Tám nói “Chắc chắn người thiết kế nó đã phải nghiên cứu, tính toán rất kĩ lưỡng.”

      “Vậy lão Lang phải làm sao bây giờ?” Tuy rằng mới gặp lão Lang lần đầu tiên nhưng dù gì nữa thì ta cũng chạy từ rất xa đến cùng Mạc Tôn cứu , ân tình này thể bỏ qua.

      muốn thử tháo gỡ nó?” Tiểu Tám nghi ngờ, đây là lần đầu tiên kí chủ của nó chủ động có cầu tháo gỡ bom khi nó chưa cầu, hơn nữa còn biết rõ là có gặp nguy hiểm gì hay .

      “Cậu có thể gỡ được ? Bom nửa khởi động mà cậu cũng có thể gỡ được sao?”

      “Kí chủ, tôi cảm thấy tôi cần nhắc lại với một lần nữa, tôi là hệ thống tháo gỡ bom 0018, về mặt lý luận, tất cả bom đời tôi đều có thể tháo gỡ.” Hoài nghi kỹ thuật tháo gỡ bom của nó chính là hoài nghi sự tồn tại của nó, Tiểu Tám thể nhịn được.

      “Tôi có ý nghi ngờ cậu, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Cậu nói xem cậu là một hệ thống mà sao lại có cảm xúc thất thường như vậy, vậy mà cậu vẫn già mồm nói với tôi là cậu được lập trình về cảm xúc.” Y La khinh bỉ.

      “Mỗi một hệ thống khi được sinh ra đều được cài đặt chương trình học tập. Hơn nữa, sau khi cùng con người kí hiệp ước tinh thần thì hệ thống sẽ chịu ảnh hưởng từ kí chủ, mà con người trái đất là loài có cảm xúc phức tạp nhất mà tôi biết.”

      “Nói cách khác, cậu có thể thông qua học tập mà sinh ra cảm xúc chân thực.” Sau khi hiểu được thì Y la vô cùng kinh ngạc.

      “Về mặt lý luận thì đúng là như vậy.” Tiểu Tám trả lời.

      “Thật là thần kì, vậy các cậu đâu có khác gì với con người.” Y la cảm thán.

      “Hệ thống và con người có nhiều đặc điểm khác nhau rất bản chất, nhưng mà dù tôi có nói thì chắc là cũng hiểu đâu.” Tiểu Tám rất hiểu chỉ số thông minh của kí chủ nhà mình.

      “…” nói thì thôi, dù sao thì cũng muốn biết. Chuyện về cảm xúc của Tiểu tám đến đây là chấm dứt, Y La trở lại chuyện chính “Quả bom trong đầu lão Lang phải tháo gỡ thế nào?”

      “Tôi biết.” Tiểu Tám dứt khoát đưa ra một đáp án ngoài ý muốn.

      “?????” Cả người Y La khỏe “Cậu biết? Vừa nãy cậu còn nói cậu có thể tháo gỡ tất cả các loại bom đời mà.”

      “Tôi là hệ thống tháo gỡ bom.” Tiểu Tám lặp lại “Cần phải kí kết hiệp ước với con người xong thì mới có thể sử dụng kỹ thuật gỡ bom.”

      “Tôi biết a, phải là chúng ta đã kí kết rồi sao?”

      “Sau khi kí kết ràng buộc, còn đồng thời phải thỏa mãn một điều kiện khác thì mới có thể tháo gỡ bom.” Tiểu Tám tiếp tục nói.

      “Điều kiện gì?” Y La nhớ lại, chính cũng coi như đã tháo gỡ ít bom, nhưng hình như đâu có điều kiện gì đặc biệt đâu.

      “Cần phải kí chủ trực tiếp tận mắt nhìn thấy bom, hệ thống mới có thể phân tích được phương án tháo gỡ bom, nếu , hệ thống chỉ có thể kiểm tra đưa ra những thông tin cơ bản về quả bom mà thể đưa ra phương án tháo gỡ nó.” Tiểu Tám giải thích.

      Tận mắt nhìn thấy? Điều kiện này thật ra cũng coi là điều kiện. Nếu muốn tháo gỡ bom thì tất nhiên là phải tận mắt nhìn quả bom đó, nếu thì làm sao mà tháo gỡ nó. Nhưng vì sự tồn tại của Tiểu Tám rất đặc biệt nên Y La tự nhiên là tin tưởng nó hẳn là có điều kiện gì hạn chế.

      “Cậu phải là có thể kiểm tra được sao?”

      “Bây giờ tôi có đủ năng lượng, chỉ có thể mở ra hình thức dạy trẻ mẫu giáo, cấp bậc quá thấp, rất nhiều chức năng thể sử dụng được.” Bằng trình độ khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh, với trình độ phát triển bây giờ của ̣a cầu, năng lực của Tiểu Tám chắc chưa phát huy được đến 1%.

      Hình thức dạy trẻ mẫu giáo, ai là trẻ mẫu giáo, thực sự làm người ta quá đau lòng, Y La buồn bực thôi.

      “Y La? Y La?”

      “Hả?” Nghe thấy có người gọi mình, Y La thoát ra khỏi suy nghĩ mới nhận ra lão Lang dựa vào lưng ghế quay đầu nhìn “Có chuyện gì ạ?”

      vừa suy nghĩ gì thế? Tôi kêu mấy lần.” Lão Lang cười hì hì, dường như người vẫn luôn im lặng nửa giờ trước phải là .

      “Đâu có, tôi chỉ ngẩn người thôi.” Bị đối tượng mà tám chuyện hỏi, Y La tự nhiên cảm thấy chột dạ “ vừa nói gì?”

      “À, tôi hỏi sao lại quen biết với lão Mạc?” Lão Lang ‘bà Tám’ nói “Tôi quen biết với thằng nhóc này nhiều năm, đây là lần đầu tiên cậu ta nhờ tôi ra sân bay đón người, mà còn là một người đẹp nữa.”

      “Đầu hết đau rồi?” lái xe, Mạc Tôn thình lình chen vào một câu.

      “Cậu cứ lái xe của cậu .” Quả nhiên là giấu được thằng nhãi này, trước kia đã thấy mấy đặc công được cục an ninh huấn luyện ra rất phiền phức, quá nhạy bén, ở cạnh bọn họ chả có chút riêng tư nào, vẫn là quần chúng bình thường tốt hơn, rất đơn thuần.

      Đau đầu, bởi vì quả bom mini kia sao?

      Y La cũng nghĩ sẽ thầm giúp lão Lang gỡ bỏ quả bom kia ra nhưng mà quả bom ở trong đầu lão Lang, căn bản là nhìn thấy bom. Nếu nhìn thấy thì tiểu Tám cũng thể tháo gỡ. Nên muốn tháo gỡ thì nhất ̣nh phải mổ đầu, nhưng lại phải là bác sĩ nào dám tùy tiện mổ đầu người ta. Nhưng trơ mắt mặc kệ lão Lang thì trong lòng yên tâm, thế là Y La vô cùng rối rắm.

      Chẳng lẽ đột ngột chạy đến trước mặt ta nói, mổ đầu ra cho tôi nhìn quả bom , có lẽ tôi có thể tháo gỡ nó. Trước nói đến thái độ của người ta sau khi nghe thấy, chỉ việc giải thích vì sao biết trong đầu ta có bom cũng đã hết sức phiền phức. Lúc trước còn có thể dựa vào máy quét radar để lừa dối, nhưng mà bây giờ Mạc Tôn ở bên cạnh, thể lừa được .

      “Ai, cậu ̣nh đâu đó?” Lão Lang thấy đột nhiên Mạc Tôn chuyển hướng thì khó hiểu hỏi.

      “Sân bay.”

      “Cậu sân bay làm gì?” Khi lão Lang hỏi chuyện thì Y La cũng nhìn đến.

      “Về Long Thành.”

      “Tôi về đâu.” Y La vừa nghe Mạc Tôn ̣nh đưa quay về Long Thành, vội vàng ngăn cản “Tôi còn phải tham dự hôn lễ của bạn nữa.”

      gọi điện giải thích cho bạn .”

      “Băng Băng là bạn tốt nhất của tôi, tôi đã đồng ý với ấy là sẽ tham dự …” Y La vẫn ́ gắng .

      “Người của Thâm Lam vẫn còn ở Đế Đô, ở lại đây sẽ gặp nguy hiểm, càng đừng nói là tham dự hôn lễ gì đó, với lại …”

      “Có nguy hiểm, vậy cậu cùng ấy là được mà.” Lão Lang bỗng ngắt lời Mạc Tôn “Trước kia phải cậu chưa thực hiện nhiệm vụ bảo vệ nhân chứng, mấy sự kiện quốc tế mà cậu còn hoàn thành tốt thì hiện trường hôn lễ nho nhỏ thể làm khó cậu được.”

      “Vậy được ?” Y La nghe thế thì lập tức nói “Tôi chỉ tới gửi quà rồi nói với Băng Băng một tiếng liền ngay, tốn nhiều thời gian lắm đâu.”

      Mạc Tôn trả lời, chỉ im lặng tiếp tục lái xe.

      đồng ý sao? Y La mất mát cúi đầu. Cũng phải, Mạc Tôn chịu đến đây cứu là đã quá lắm rồi, đâu có trách nhiệm phải cùng tham dự hôn lễ của bạn chứ.

      “Hôn lễ của bạn vào ngày nào?” Lão Lang hỏi Y La.

      “Ngày mai.” Y La rầu rĩ đáp.

      “Vậy vừa kịp, phía trước là xuống cao tốc, hai ngày này hai người tới nhà tôi uống rượu với tôi, tôi với lão Mạc tâm sự, ngay mai cậu ấy đưa tới hôn lễ.” Lão Lang nhìn Y La chớp chớp mắt.

      Y La cũng nhận ra ám chỉ, hai mắt sáng ngời.

      Khi nói chuyện, xe cũng chạy đến một giao lộ, Mạc Tôn sẽ xuống cao tốc “ hướng kia hả?”

      “Ừ, ừ, ra ngoại thành.”

      Xe lại tiếp tục một giờ, cảnh vật xung quanh càng lúc càng hoang vắng nhưng mãi mà vẫn chưa đến nhà lão Lang.

      ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào thế?” Mạc Tôn nhịn được hỏi.

      “Đệt, ông bây giờ là ̣a chủ nhá, có một trang trại cam rất lớn, cảnh vật vô cùng hữu tình, cái gì mà khỉ ho cò gáy chứ.” Lão Lang mắng lại.

      “Trang trại cam? Là ở bên kia ạ?” Y la chỉ vào vườn cam sum xuê trĩu quả cách đó xa.
      Chris_Luu thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 27: Tôi có thể gỡ bỏ nó.

      Xe chạy sâu vào trong trang trại, đường, Lão Lang còn nói Y La có thể đưa tay ra ngoài cửa sổ xe hái cam ăn. Hình thức này lần đầu tiên Y La được làm, tức thì cảm thấy quả cam hái trong tay ngọt hơn mấy phần so với những quả cam mà đã ăn trước đó.

      Chỉ chốc lát, xe ngừng trước một ngôi nhà hai tầng, được thiết kế theo kiến trúc hiện đại, nháy mắt làm vườn trái cây sâu trong núi trở thành vườn cây sau nhà của lão Lang.

      “Cuộc sống của nhàn nhã quá nhỉ.” Từ bên ngoài vào đến đây, Mạc Tôn đã hiểu rõ về hoàn cảnh sống của lão Lang, nói thật, bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.

      “Tôi đã nói giờ tôi là ̣a chủ mà.” Lão Lang vừa nói vừa đẩy ̉ng ra, lúc vội vàng chưa khóa cửa.

      “Vốn liếng của đều đổ hết vào đây.” Mạc Tôn chắc chắn nói.

      “Tiền tài làm gì đâu, đều là vật ngoài thân.” Lão Lang vào trong phòng, Mạc Tôn và Y La theo sau. Khi ba người vừa bước vào phòng khách là ngửi thấy ngay mùi đồ ăn ngon bay đến.

      “Cơm tối đã xong rồi, hay là chúng ta ăn cơm trước .” Lão Lang chuyển chân, dẫn hai người đến phòng ăn.

      Bàn cơm trong phòng ăn bày bốn món mặn một món canh đơn giản, vừa có chay vừa có mặn, vừa có dinh dưỡng lại vô cùng ngon mắt.

      còn thuê chuyên gia nấu cơm cho nữa hả?” Mạc Tôn nhìn bàn ăn vừa có hương vừa có vị mà lại được nấu cách đây lâu, tò mò hỏi.

      “Tôi thuê một dì ở thôn bên cạnh hàng ngày vào nấu cơm cho tôi.” Lão Lang chỉ về phía phòng bếp “Chén đũa ở đó, hai người tự lấy .”

      Nói xong, lão Lang ra khỏi phòng ăn, biết lấy cái gì.

      Y La và Mạc Tôn trước sau xuống bếp, Y La tìm được được chén đũa trong tủ chén, xoay người ̣nh rời thì thấy Mạc Tôn nhìn ngó xung quanh, giống như tìm gì đó.

      “Tôi lấy được chén đũa rồi này.” Nghĩ là Mạc Tôn tìm chén đũa, Y La nói.

      “Ừ.” Mạc Tôn nhìn căn bếp sạch sẽ, hiển nhiên là được người khác thường xuyên lau dọn sử dụng, trong lòng bỗng cảm thấy một sự khó chịu nói nên lời, cuộc sống của lão Lang từ khi nào mà lại cẩn thận như thế này …

      Sau khi ừ một tiếng, Mạc Tôn đưa tay lấy chén đũa trong tay Y La, vẻ mặt phức tạp rời khỏi phòng bếp.

      Y La sửng sốt một chút rồi mới lấy lại tinh thần, sao lại cảm thấy Mạc Tôn vui vậy?

      Hai người vừa ra khỏi phòng bếp, lão Lang cũng ôm một thùng bia vào phòng ăn, thấy hai người, cười ha ha “Lão Mạc, đã lâu rồi chúng ta chưa nhậu một bữa đó.”

      Mạc Tôn để chén đũa lên bàn ăn, ánh mắt lướt qua thùng bia trong tay lão Lang “Ngày sản xuất là một tháng trước, bia trong nhà thường phải mua sao, xem ra cũng thường uống nhỉ.”

      “Vừa đúng lúc, ngày hôm qua tôi mới mua về, vừa đúng dịp cậu tới, bình thường tôi cũng chỉ uống một hai lon thôi.” Lão Lang cười ha hả, có chút chột dạ nào.

      “Phải ?” Mạc Tôn rất là nghi ngờ về điều này.

      “Bịch!”

      Lời nói nghi ngờ này hình như đã chạm vào thần kinh mẫn cảm của lão Lang, đặt thật mạnh thùng bia xuống, lão Lang ngẩng đầu lên mắng “Mẹ nó, cậu bớt quản thôi, cậu tới ăn ké mà lắm mồm thế hả?”

      muốn tự sát thì đừng có làm trước mặt ông đây.” Mạc Tôn cũng nóng lên.

      “Đậu má, ông đây một ngày ba bữa đúng giờ, chay mặn phối hợp, ngủ sớm dậy sớm, tuổi trẻ mà sống cuộc sống dưỡng lão như vậy mà giờ còn cho tôi uống bia nữa hả.” Lão Lang uất nghẹn.

      …” Mạc Tôn cũng nghẹn lại.

      Lúc nãy, thấy lão Lang ở vùng nông thôn khí tươi mát, phòng bếp sạch sẽ ngăn nắp, một ngày ba bữa có người lo, cuộc sống tinh tế hơn trước kia nhiều nhưng lại làm có một nỗi khó chịu vô cớ. Lúc này, thấy lão Lang mang bia đến làm thấy được dáng vẻ trước kia của lão Lang, nhưng cũng vẫn làm khó chịu.

      Cuối cùng là mong muốn lão Lang sống như thế nào đây? biết, chỉ hy vọng lão Lang luôn được mạnh khỏe.

      “Được rồi, uống thì thôi, mất hứng.” Trong lòng lão Lang cũng biết là Mạc Tôn lo lắng cho nhưng chính bản thân cũng cảm thấy uất nghẹn. Cũng bởi vì cái khỉ gió trong đầu mà phải rời khỏi cục an ninh quốc gia, phải sống cuộc sống như dưỡng lão- thú vị, làm người khác phát điên như thế này.

      khí chợt trở nên đông cứng, đứng bên cạnh Y La hiểu việc gì, muốn lên tiếng hòa giải nhưng lại hiểu rõ có việc gì đã xảy ra, chỉ mơ hồ đoán chừng là có quan hệ với quả bom trong đầu lão Lang.

      uống .” Cuối cùng Mạc Tôn thỏa hiệp, nghĩ đến những người giống như bọn sẽ sợ chết, chỉ sợ sống như bản tính của mình, nếu lão Lang vui thì cũng tùy ấy thôi.

      “Như vậy mới phải chứ.” Cảm xúc của lão Lang cũng thay đổi rất nhanh, nháy mắt là tươi cười hớn hở ngay, nhanh chóng để bảy tám lon bia lên bàn, thuận tiện còn đặt một lon trước mặt Y La.

      “Y La, uống bia được ? Một lon được ?” Lão Lang vừa nói, tay vẫn cầm lon bia, chỉ cần Y La lắc đầu là lấy về.

      “Ách …” Thực ra Y La chưa bao giờ uống đồ uống có ̀n nhưng biết phải từ chối thế nào, hai người này ban nãy còn vì việc uống hay uống mà suýt nữa cãi nhau, bây giờ mà từ chối thì có phải là tốt lắm .

      Mạc Tôn nhận ra Y La khó xử, thuận tay cầm lon bia trước mặt Y La về “ ấy uống đâu, lấy cho ấy nước trái cây .”

      “À, được.” Nét mặt lão Lang hiện lên vẻ tiếc nuối, nhưng lại cười ngay “Nước cam được ? Ở đây tôi có nhiều cam lắm, làm nước ép cam tươi.”

      “Ách … cần đâu, thực ra tôi cũng có thể uống một chút, nhưng mà tửu lượng của tôi cao, nhiều lắm là một lon thôi.” Y La quyết ̣nh phá vỡ sự hưng phấn của hai người này, dù sao nồng độ ̀n của bia cao, uống một lon hẳn là thể say .

      “Uống một lon, được, thành vấn đề.” Lão Lang nói rồi đặt mạnh một lon bia trước mặt Y La.

      Mạc Tôn thấy Y La đồng ý uống bia, lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của , cảm thấy buồn cười lại đồng thời thêm một phần ấn tượng đẹp với Y La.

      Có bia uống làm khí bàn ăn trở nên náo nhiệt hơn, tửu lượng của hai người đàn ông hiển nhiên là rất tốt, một người uống năm sáu lon bia nhưng tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo, chẳng qua cảm xúc có hưng phấn hơn một chút mà thôi. Lão Lang là chủ nhà, thường thường cũng hay chạm ly với Y La, tuy rằng nói cứ uống tùy theo khả năng, mỗi lần một ngụm, nhưng số lần nhiều nên bất tri bất giác Y La cũng đã uống ít, mơ mơ màng màng say rượu.

      “Có phải ấy say rồi ?” Hai người phát hiện Y La bất thường, lão Lang hỏi.

      “Chắc là vậy.” Mạc Tôn nhìn qua Y La lấy tay chống đầu, giám ̣nh nói.

      “Ánh mắt thằng nhóc nhà cậu tồi a.” Lão Lang trêu “Con gái vừa xinh đẹp, vừa tâm lý lại còn biết tháo gỡ bom như vậy là hàng hiếm đó.”

      Y La vì muốn làm cụt hứng nên mới đồng ý uống bia, Mạc Tôn có thể nhận ra thì sao có thể nhìn ra được chứ.

      “Đã nói với là tôi và ấy phải như nghĩ mà.” Mạc Tôn lại sửa lại lần nữa.

      “Nhưng cậu có cảm tình với ấy a.” Lão Lang nói chắc chắn “Đừng có chối, ấy bị tổ chức Thâm Lam theo thì cậu chỉ cần một cú điện thoại báo cho cục an ninh, có rất nhiều người sẽ xử lý, cần gì chính cậu phải làm.

      “Tôi chỉ cảm thấy ấy và Ngải Phi rất giống nhau.”

      “Ngải Phi?” Lão Lang sửng sốt.

      ấy chỉ là người bình thường, có được kĩ thuật tháo gỡ bom, hơn nữa trình độ có thể nói là đứng đầu thế giới.” Mạc Tôn nói “Lúc trước nói rất đúng, trình độ của ấy hơn hẳn Vương Nghị. Sở dĩ ấy bị tổ chức Thâm Lam theo dõi là vì ấy thầm tháo gỡ quả bom kiểu mới mà Thâm Lam bán cho tội phạm ma túy, mà mỗi quả bom đó ấy chỉ dùng có ba mươi sáu giây để tháo gỡ.”

      thầm?” Lập tức lão Lang hiểu rõ “ ấy muốn ai biết năng lực của ấy?”

      “Đúng vậy, nhưng mà nàng này ngốc muốn chết. ấy cho rằng mình thầm tháo gỡ bom để lộ dấu vết, thực ra khắp nơi đầy sơ hở, mỗi lần nhìn thấy tôi, tôi còn chưa kịp hỏi gì thì nàng đã bày ra vẻ mặt chột dạ, làm tôi chẳng cảm thấy chút thành tựu nào.” Mạc Tôn lên án “Nhưng mà năng lực của nàng đúng là hiếm có, cái máy quét radar này …” Mạc Tôn cởi chiếc đồng hồ vẫn lóe sáng chấm đỏ màn hình đưa cho lão Lang “chính là do ấy thiết kế.”

      “Vậy chắc chắn Phương lão đầu phải quan tâm đến ấy rồi.” Đầu tiên lão Lang kinh ngạc nhìn thoáng qua Y La rồi mới nói.

      “Lần trước, Phương lão đầu ̣nh đặc cách chiêu mộ ấy vào cục an ninh quốc gia, nhưng ấy đã từ chối. Dù sao thì Phương lão đầu cũng là người có máu mặt tiện ép ấy nên việc này cứ thế cho qua, nhưng mà …”

      “Nhưng mà nếu sự việc lần này cầu cục an ninh quốc gia ra mặt, Phương lão đầu lấy danh nghĩa bảo vệ Y La sẽ trực tiếp đưa ấy đến cục an ninh quốc gia, rồi từ từ ‘tẩy não’ em gái, chắc là rồi ấy cũng đồng ý tham gia phải .” Dù gì cũng là lãnh đạo cũ, lão Lang vẫn còn rất hiểu rõ ‘kịch bản’ của Phương lão đầu.

      “Lúc trước phải là đã nói với tôi, hối hận nhất là việc đưa Ngải Phi vào cục an ninh khi cậu ấy có sự chủ động lựa chọn hay sao? Xem như là tôi đã học được một bài học từ .” Mạc Tôn nói.

      “Cậu nói có lý, nhưng mà … Lúc trước tôi quan tâm đến Ngải Phi là vì cậu ấy đã cứu tôi một mạng, còn cậu thì sao?” Lão Lang hỏi.

      “Kỹ thuật tháo gỡ bom của ấy có thể cứu sống rất nhiều người.” Có lẽ chính Y La cũng biết khi tháo gỡ quả bom tàng hình kia đã cứu được bao nhiêu mạng người “Cho nên, trong khả năng cho phép, tôi ngại ra tay giúp đỡ ấy. Huống gì bây giờ tôi là một cảnh sát ở Long Thành, bảo vệ người dân Long Thành an toàn là chức trách của tôi.”

      “A…” Lại lấy cớ, lão Lang cười lạnh một tiếng, cầm lon bia uống một ngụm rồi lại nhịn được mà cảm thán “Thật hâm mộ cậu a, ít nhất bây giờ cậu còn có thể làm cảnh sát, còn tôi bây giờ chỉ có thể chui xuống hầm ngầm lau chùi súng ống cho đỡ ghiền.”

      “Sẽ có biện pháp mà.” Mạc Tôn biết nói tiếp như thế nào, một hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu như vậy.

      “Được rồi, được rồi, đứng nói mấy chuyện đó nữa, mất hứng quá …” Lão Lang cầm lon bia nói “Chúng ta tiếp tục uống .”

      “Vương Nghị nói tuy ngoài miệng Phương lão đầu đề cập tới nhưng vẫn luôn thầm tìm nơi Q lẩn trốn.” Q là mật danh của kẻ đã thiết kế và đặt quả bom mini vào đầu lão Lang.

      “Phương lão đầu thật là tri kỉ mà …” Dường như lão Lang rất kinh ngạc “Nhưng đã ba năm rồi, tôi cũng đã quen việc có bom trong đầu, còn có thể hay …”

      “Hả?! Bom, cái gì bom? Tôi có thể tháo gỡ bom.” say mơ màng, Y La nghe được từ mấu chốt, bỗng nhiên có chút tỉnh táo.

      Hai người quay đầu nhìn Y La, thấy căn bản chưa tỉnh táo mà như nói mê. Lão Lang cảm thấy thú vị, nhịn được mà ghẹo có thể tháo gỡ bom, vậy loại bom nào cũng tháo gỡ được hết sao?”

      “Có thể … chỉ cần cho tôi nhìn thấy, tôi đều … có thể tháo gỡ.” Tuy rằng Y La say nhưng vẫn nhớ rõ lời Tiểu Tám đã nói, muốn nhìn thấy bom.

      Lão Lang nghe xong thì cười, căn bản để trong lòng, nhưng ngồi bên cạnh dường như Mạc Tôn bị đánh tỉnh. Đúng vậy, hủy bom sao, Vương Nghị làm được, rất nhiều chuyên gia quốc tế cũng làm được, nhưng điều này có nghĩa là ngoài Q ra thì có ai làm được.

      giữ chặt tay Y la hỏi dồn “Chỉ cần nhìn thấy bom là có thể tháo gỡ sao?”

      “Đúng vậy!” Y La trả lời chém đinh chặt sắt (dứt khoát), sau đó hoàn toàn ngủ say như chết.
      Chris_Luubellchuong thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 28: Tỉnh rượu


      Mạc Tôn đưa Y La đã say như chết về phòng, xoay người trở lại bàn ăn thu toàn bộ bia bàn dọn .

      “Cậu làm gì đấy.” Lão Lang khó hiểu hỏi.

      Mạc Tôn ngẩng đầu, phát hiện trong tay lão Lang còn nửa lon, thế là cũng đoạt lấy thu .

      “Hắc!” Lão Lang câm nín nhìn chiến hữu “Cậu thực sự tin là ấy có thể giúp tôi tháo gỡ bom sao?”

      “Dù có thật hay thì cũng phải thử một lần.” Mạc Tôn gom bia bỏ lại vào thùng rồi ôm ra ngoài.

      Lão Lang bất đắc dĩ, lúc này cũng có tâm trạng ăn cơm, chỉ có thể buông đũa rời khỏi phòng ăn. cũng theo Mạc Tôn để xem Mạc Tôn để bia ở chỗ nào mà châm một điếu thuốc, yên lặng đứng dưới gốc cam trong vườn.

      Lúc này, trời đã tối, trong núi có đèn điện thắp sáng xung quanh nên sao trời có vẻ sáng lấp lánh hơn, lão Lang lười biếng dựa lưng vào gốc cây, rít điếu thuốc, ngửa đầu nhìn bầu trời.

      Khi Mạc Tôn tới, nhìn thấy vậy thì bước nhanh đến, rút điếu thuốc trong miệng lão Lang dụi tắt rồi vứt .

      “Này, cậu vừa vừa phải phải thôi chứ.” Rượu cho uống thì thôi, đến thuốc cũng cho hút nữa là sao.

      “Tôi biết có thể chịu được cơn đau đầu, nhưng nếu muốn gỡ bỏ quả bom thì nhất ̣nh phải mổ não, để phòng các chỉ tiêu cơ thể đạt, từ giờ nghẹn cho tôi.” Mạc Tôn vô cùng nghiêm túc nói.

      “Bỗng cậu nghiêm túc quá làm tôi chẳng quen tí nào.” Lão Lang cười nói “Nhưng mà đại ca, có phải là cậu quá lạc quan rồi hay , đồ vật trong đầu tôi …”

      Lão Lang chỉ tay vào đầu mình, nói gằn từng tiếng một “chính là một quả bom đã khởi động. Cậu đã gặp chuyên gia tháo gỡ bom nào có thể tháo gỡ một quả bom đã khởi động hay ?”

      “Tôi cũng chưa thấy quả bom đã khởi động nào mà phát nổ cả.” Mạc Tôn trả lời.

      Tại sao bom lại phát nổ, thực ra trong lòng hai người đều hiểu rõ. Khi bom được cấy vào đầu lão Lang, đối phương đã ́ tình để kíp nổ kẹt vào vỏ sọ não, như vậy sẽ có cách nào hoàn toàn khởi động nhưng cũng có cách nào lấy ra được, nên mới duy trì trạng thái cân bằng kỳ dị như vậy.

      Ba năm trước, khi lão Lang kết thúc nhiệm vụ trở về cục an ninh quốc gia, chính phủ đã cho mời các chuyên gia hàng đầu về ngoại khoa não cùng với các chuyên gia tháo gỡ bom hội chẩn, thậm chí còn mổ hộp sọ của lão Lang để quan sát trực tiếp. Nhưng cuối cùng chuyên gia tháo gỡ bom kết luận là, có cách nào lấy bom ra được, một khi di chuyển sẽ phát nổ ngay tức khắc. Mà để phòng ngừa thời gian trôi qua, vị trí bom bị buông lỏng mà phát nổ, các bác sĩ thậm chí còn phải tiến hành các biện pháp ́ ̣nh bom.

      Ba năm qua, mỗi lần đau đầu ù tai, lão Lang dường như đều gặp ảo giác xuyên qua da đầu mà chạm được đến quả bom. Những ngày hè nắng nóng chói chang, đầu đầy mồ hôi như này nhưng lão Lang vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ở trong óc mình. Hơn ai khác, luôn ước mong được tháo gỡ quả bom này xuống nhưng lại luôn cảm nhận nỗi tuyệt vọng hơn ai hết.

      “Lúc nãy em gái Y La uống say mà thôi.” Đúng vậy, vừa rồi Y La uống say cho nên lão Lang coi lời nói của một ma men là thật.

      “Vậy ngày mai khi ấy tỉnh lại chúng ta lại hỏi một lần nữa.” Mạc Tôn quyết đoán nói.

      Đúng vậy, biện pháp đơn giản cỡ nào, nếu hoài nghi lời Y La nói thì ngày mai chờ ấy tỉnh thì hỏi lại lần nữa là được. Nhưng con người chính là như vậy, càng để ý sẽ càng thấp thỏm dù chỉ là một buổi tối.

      “Cậu rất tin tưởng em gái Y La ha.” Lão Lang chợt cười nói.

      “Tôi chỉ là muốn bỏ qua bất kì một khả năng nào.” Mạc Tôn đáp.

      “Được rồi.” lay chuyển được Mạc Tôn, lão Lang chỉ có thể thỏa hiệp “Vậy chúng ta ngủ sớm một chút, sáng mai tinh thần tỉnh táo sẽ hỏi thăm chuyên gia gỡ bom của chúng ta.” Lão Lang cười đứng lên.

      ngủ trước , tôi sắp xếp chút tài liệu.”

      Tài liệu? Mạc Tôn muốn chuẩn bị tài liệu gì, lão Lang cần hỏi cũng đoán được, đơn giản chính là những số liệu mà cục an ninh quốc gia đã kiểm tra lúc trước. Như vậy xem ra, đối với kỹ thuật hủy bom của Y La, Mạc Tôn chỉ có sự tin tưởng thông thường thôi đâu.

      Xấu nhất thì lại thất bại một lần nữa mà thôi, lão Lang nhún vai, cũng để ý đến Mạc Tôn nữa, quay về phòng mình ngủ. Đến nỗi có thực sự ngủ được hay thì chính là việc của lão Lang.

      ==

      Sáng sớm hôm sau, Y La tỉnh lại trong tiếng chim hót ríu rít, ánh mặt trời chiếu xạ qua khe cửa vào giường. mơ mơ màng màng mở to mắt, dường như Y La còn thấy chú chim đậu cành cây ngoài kia hoảng hốt bay vút vì động tác vươn vãi duỗi người của .

      Tửu lượng của Y La rất thấp, nên hôm qua chỉ uống một chút đã say, qua một đêm ngủ ngon, sáng sớm tỉnh lại, đau đầu, chóng mặt, tinh thần sảng khoái.

      Rửa mặt xong, Y La bước ra cửa dạo trong vườn cây, một chuyến về, Y La cảm thấy cần ăn sáng nữa, trong bụng đầy cam.

      Khi lão Lang nhìn thấy Y La, còn cầm nửa quả cam bóc dở.

      “Cam ngon ?” Lão Lang hỏi.

      “Ngon ạ, ngon hơn loại cam bán mười đồng một cân bên ngoài rất nhiều.” Y La cười trả lời.

      Lão Lang đến trước mặt Y La, cảm xúc nói “Đáng tiếc là cam của tôi bán năm đồng một cân cũng bán ra ngoài được.”

      phải chứ.” Y La thiếu chút nữa nghẹn “Sao có thể a.”

      có nguồn tiêu thụ.”

      liên hệ với mấy siêu thị hay cửa hàng bán trái cây gì đó à?”

      “Tôi lười hỏi.” Lão Lang nói rồi đưa đồ cầm trong tay ra “Đây, lão Mạc nói tôi đưa cho .”

      “Đồng hồ? Sao lại đưa cho tôi?” Y La ngạc nhiên nhìn đồng hồn lão Lang cầm tay. Cái đồng hồ này hơi kì lạ, nói nó là đồng hồ cho nữ thì hơi to, nếu nói đồng hồ cho nam thì lại hơi nhỏ mà thiết kế thì lại hợp thời trang, nếu phải đánh giá về chiếc đồng hồ này thì có hai chữ: quá xấu.

      biết cái này?” Lão Lang hơi kinh ngạc “Cái này phải do thiết kế sao?”

      “Là máy quét radar.” Tiểu Tám kịp thời nhắc nhở.

      “A à, à …” Nhận được lời nhắc nhở, Y La vội vàng giải thích “Thì ra là máy quét radar, bọn họ thay đổi mẫu thiết kế làm tôi suýt nữa nhận ra.”

      “Cũng có cách nào, cục an ninh thỉnh thoảng phải chấp hành các nhiệm vụ đặc thù cho nên những đồ vật mang theo bên người càng bình thường càng tốt.” Lão Lang cười nói “Nhưng mà ngay cả người thiết kế là mà cũng nhận ra, xem ra mấy người bên bộ phận thiết kế đã ngụy trang rất thành công.”

      “Ha ha … đúng vậy.” Y La chột dạ gật đầu, cũng thể nói rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy vật này.

      Nhận lấy đồng hồ rồi đeo lên tay, lúc này Y La cũng nghĩ ra, lúc trước vì để việc có được máy quét radar càng thêm chân thật, hình như đã nói với Mạc Tôn, nếu cục an ninh quốc gia chế tạo được máy quét radar thì đưa cho một cái. Dù sao thì sau này có thể còn gặp phải bom, có máy quét radar thì việc phát hiện bom sẽ trở nên hợp lý, cần lo lắng phải tìm lý do viện cớ.

      “Hả??” Y La nhìn thoáng qua đồng hồ rồi kêu lên một tiếng.

      Ánh mắt lão Lang chợt lóe.

      “Tiểu Tám, cái chấm đỏ này có phải là biểu hiện bom ?” Trong đầu, Y La hỏi Tiểu Tám.

      “Đúng thế.”

      “Vậy cái chấm đỏ này là biểu thị quả bom trong đầu lão Lang.”

      “Đúng vậy.”

      Đúng là ‘buồn ngủ lại gặp chiếu manh’, hôm qua ở xe còn rối rắm xem dùng cớ gì để giúp lão Lang gỡ bom, hôm nay, đối phương lại đưa lý do đến tận tay .

      “Lão Lang.” Y La ra vẻ nghi hoặc ngẩng đầu “Sao trong vườn nhà lại có bom, mà lại còn gần đây nữa nè.”

      Y La nói rồi ́ ý nhìn bốn phía xung quanh.

      Quả nhiên là hỏi rồi, lão Lang cười ha ha nói “ đừng tìm nữa, quả bom đó đúng là ở đây, nhưng mà phải là mặt đất.”

      “Vậy bom đó ở đâu?”

      “Ở đây.” Lão Lang vươn một ngón tay chỉ chỉ vào chính đầu mình, nét mặt dường như phải nói về bom mà là một sự việc bình thường nào đó.

      “Sao lại có thể.” Tuy rằng Y la đã biết từ trước là có bom trong đầu lão Lang nhưng giọng điệu kinh ngạc của hoàn toàn phải giả bộ, thực sự rất tò mò, tại sao trong đầu lão Lang lại có quả bom.

      “Lúc tôi thực hiện nhiệm vụ lúc trước, cẩn thận bị người ta cấy vào.” Lão Lang nhẹ nhàng bâng quơ nói “Hôm qua, lúc uống say đã tuyên bố sẽ giúp tôi tháo gỡ quả bom xuống, thế nào, chuyên gia, có tin tưởng về lời tuyên bố của mình ?”

      “Tôi … tôi nói?” Y La kinh hãi, ngày hôm qua đã xảy ra việc gì mà biết sao?

      Theo như trạng thái tinh thần ngày hôm qua của Y La, lão Lang và Mạc Tôn đều hi vọng sau khi Y La tỉnh lại sẽ nhớ được những gì mà mình đã nói. Nên sáng nay lão Lang nhân chuyện đưa máy quét radar cho Y La để phát hiện quả bom trong đầu một cách hợp lý.

      Lão Lang lấy máy quét radar từ tay Mạc Tôn rồi tự mình đưa đến đây, ngoại trừ lý do là quả bom cơ thể mình mà nguyên nhân lớn nhất chính là sợ Mạc Tôn nghe được câu trả lời phủ ̣nh của Y La.

      Chính tới hỏi thì dù kết quả như thế nào nữa đều có thể chấp nhận, sẽ cảm thấy thất vọng lắm. Mà nói lại kết quả cho Mạc Tôn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc Mạc Tôn nói lại kết quả cho biết.

      đã nói.” Trong đầu Tiểu Tám nói với Y La “ rất khí phách tuyên bố, nếu nhìn thấy bom thì tất cả các loại bom đều có thể tháo gỡ.”

      thể nào, thế thì việc tôi với cậu lộ hết rồi à.”

      “Yên tâm , lúc đó uống say, mấy người họ chắc cũng cho là thật.” Thực ra Tiểu Tám cảm thấy, cho dù đối phương cho là thật thì cũng có ảnh hưởng gì, dù sao thì nhìn thấy bom thì cậu ta và Y La đều có thể tháo gỡ được.

      Bên này Y La và Tiểu Tám thảo luận khí thế nhưng trong mắt lão Lang lại hiểu thành ý nghĩa khác.

      Lão Lang thấy Y La chậm chạp nói, nét mặt từ ảo não, hối hận đến hoảng loạn thay đổi liên tục, cẩn thận thu hồi sự mất mát trong đáy mắt, lão Lang cười thoải mái “Tôi nói đùa thôi, đừng nghĩ là thật, cơm sáng xong rồi, chúng ta trở về .”

      “A??” Chở Y La hồi phục tinh thần, lão Lang đã rất xa “Tiểu Tám, lão Lang vừa nói gì đó?”

      ta nhắc về ăn sáng.” Tiểu Tám lọc ra thông tin hữu hiệu nhất.

      Y La gật gật đầu, chậm rì rì trở về.

      Lão Lang về sớm hơn Y La, vừa vào cửa đã nhìn thấy Mạc Tôn với một xấp tài liệu thật dày tay.

      “Thế nào?” Mạc Tôn vừa thấy lão Lang thì vội vã hỏi.

      Lão Lang cười khổ lắc lắc đầu.

      “Để tôi hỏi lại ấy.” Mạc Tôn thể tiếp thu sự thật này được, lướt qua lão Lang ̣nh ra ngoài.

      “Cậu lại hỏi thì làm khó người ta rồi.” Lão Lang ngăn Mạc Tôn lại “Tôi đã nói rồi mà bom ở trong bom làm sao mà dễ tháo gỡ được, cho dù Y La là thiên tài nhưng mà ấy cũng chỉ là người thường, làm sao có cơ hội mà gặp được loại bom như thế này.”

      Mạc Tôn cũng hiểu là lão Lang nói có lý nhưng mà cam lòng, đến nỗi cho dù lời nói ngày hôm qua là Y La nói trong lúc say rượu nhưng vẫn nguyện ý tin tưởng, sau đó cả đêm ngủ cùng với Vương Nghị và Ngải Phi tìm tài liệu về bệnh án của lão Lang và những thông tin về quả bom mini đó.

      “Các làm gì vậy?” Lúc này Y La đến, nhìn hai người trong phòng khách lôi lôi kéo kéo, ngạc nhiên hỏi.

      có gì, tôi nhắc lão Mạc ra ăn sáng.” Nói xong, lão Lang nắm chặt tay Mạc Tôn kéo mạnh xuống phòng bếp, đường còn quên lấy xấp tài liệu trong tay Mạc Tôn ném lên bàn trong phòng khách.

      Y La nghĩ nhiều, vui vui vẻ vẻ theo hai người đến phòng ăn. Bữa sáng rất đơn giản, trứng gà, dưa muối và cháo kê. Cũng biết có phải do môi trường thiên nhiên hay mà cháo kê này rất thơm, thế nên Y La ăn hơn non nửa chén mới nhớ đến việc trả lời câu hỏi của lão Lang khi ở trước sân.

      nhìn lão Lang, thản nhiên nói “A, cái quả bom ở trong đầu , tôi có thể nhìn giúp một chút.”

      “Loảng xoảng!” thanh của vật nặng rơi xuống đất.

      Ghế dựa phía sau Mạc Tôn ngã xuống đất, giữ chặt tay Y La ăn cháo, vội vàng hỏi “ vừa nói cái gì?”

      “Tôi … tôi nói có thể … nhìn xem thế nào.” Y La bị dọa, nửa quả trứng gà gặm dám tiếp tục “Nhưng mà …. Tôi muốn … muốn nhìn cụ thể là loại bom gì.”

      Có được đáp án khẳng ̣nh, Mạc Tôn như cơn gió ra khỏi phòng ăn, giây lát sau mang theo một xấp tài liệu trở về, thô bạo quét hết chén bát bàn ăn qua một bên làm chén bát bùm bùm rớt xuống đất, sau đó đập mạnh tài liệu lên bàn trước mặt Y La.

      “Tài liệu về bom.”

      “A.” Y La vẫn chưa tỉnh lại.

      “Mẹ tôi ơi, cậu thể để ấy đến phòng khách xem sao? Cơm sáng tôi vẫn chưa ăn xong đâu.” Lão Lang hoàn hồn, nhìn một nửa bữa sáng của mình chưa kịp ăn, kêu thảm.
      ----
      post xong những chương cũ làm. Từ giờ mình chuyển ngữ từ bản convert nên đăng 3-4 chương/tuần nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
      Chris_Luu thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 29: Phương pháp

      Tuy rằng bữa sáng mới chỉ ăn được một nửa nhưng Mạc Tôn cũng để Y La ngồi ở phòng ăn nghiên cứu tài liệu.

      Quay về phòng mình, Y La nhìn xấp tài liệu mấy trăm trang bàn, đần mặt ra. Những cái này đừng nói là xem hiểu, cho dù có hiểu cũng phải mất mấy ngày chứ. Y La tốn hơn một tiếng đồng hồ, tìm trong đống tài liệu tất cả những tài liệu hình ảnh, sau đó nhìn từng tấm một rồi hỏi “Tiểu Tám, những hình ảnh này có được ?”

      Những bức ảnh này thông qua các dụng cụ khám chữa bệnh mà chụp ra, có thể nhìn thấy tổng thể hình ảnh nhưng được rõ nét lắm.

      được, quá mơ hồ.” Tiểu Tám lập tức nói.

      Y La thả tài liệu trong tay xuống, lại lấy một tập tài liệu khác lên “Còn mấy tấm này?”

      “Bản thiết kế này chắc là do chuyên gia tháo gỡ bom ̣a cầu thông qua thời gian nghiên cứu mà phỏng đoán vẽ ra, nhưng bản thiết kế của bọ cũng đúng hoàn toàn, thành phần chất nổ bên trong bom mini cũng chỉ do họ suy đoán mà phải là bản thiết kế đã được kiểm nghiệm chứng thực, có cách nào có thể sử dụng nó được.” Tiểu Tám nói.

      “Nhưng mà chỉ có những tài liệu như vậy thôi.” Y La rối rắm nói “Bom ở trong đầu lão Lang, chúng ta có cách nào quan sát trực tiếp được. Chúng ta thể coi đầu lão Lang như cái hộp được, muốn nhìn là mở ra nhìn một cái đâu.”

      “Nhưng mà tôi cầu phải nhìn được hình ảnh rõ ràng hơn.” Tiểu Tám nhấn mạnh.

      Y La bực bội gãi gãi tóc, những tài liệu về quả bom trong đầu lão Lang có rất nhiều thông tin, nào là miêu tả kích thước quả bom, hình dạng, vị trí cùng với những tác động tiêu cực mà quả bom mang lại cho lão Lang. Lúc này Y La mới hiểu được tại sao lão Lang phải sống ở nông thôn.

      Bên trong bệnh án viết rõ ràng, cần phải tránh tiếng ồn. Nếu tiếp xúc với tiếng ồn trong thời gian dài, hoặc đột nhiên nghe được thanh có đề xi ben cao thì sẽ bị đau đầu và ù tai nghiêm trọng, đồng thời cũng làm tăng khả năng quả bom di chuyển khỏi vị trí ban đầu.

      Tiếng động của mức đề xi ben cao, vậy là tiếng súng nổ cũng nằm trong diện đó, trách được ngày hôm qua khi ở xe, lão Lang đột nhiên cảm thấy đau đầu.

      Y La cảm thấy hẳn là Mạc Tôn biết chuyện này, nếu biết chắc chắn sẽ nhờ lão Lang cùng lên núi cứu . Nhưng mà Mạc Tôn biết nên có thể hiểu được, nhưng có khả năng lão Lang biết chuyện này, người này … trong lúc nhất thời, Y La có từ nào để hình dung về con người .

      “Bây giờ phải kiếm ở đâu hình ảnh rõ ràng về bom, chẳng lẽ phải mổ đầu lão Lang ra thật sao.” Y La rối rắm thì máy tính bỗng nhảy ra cầu có cuộc gọi video.

      Chiếc máy tính này thực ra là của Mạc Tôn, để thuận tiện cho tra cứu tài liệu, Mạc Tôn đã đưa máy tính cho Y La mượn dùng.

      Điện thoại video là của Vương Nghị gọi đến, Y La do dự một chút rồi bấm đồng ý nhận cuộc gọi, trong giây lát, khuôn mặt Vương Nghị xuất hiện màn hình máy tính.

      “Nữ thần.” Vương Nghị vui vẻ chào hỏi.

      “Vương Nghị, tìm Mạc Tôn à, ấy ở ngoài, để tôi đem máy tính cho ấy nói chuyện với nhé.” Máy tính là của Mạc Tôn, số điện thoại video cũng là của Mạc Tôn nên Y La đoán chắc hẳn là Vương Nghị tìm Mạc Tôn.

      phải, phải, tôi muốn nói chuyện với .” Vương nghị vội vàng nói.

      “Tôi?” Y La kinh ngạc.

      “Ừ.” Vương Nghị gật đầu.

      tìm tôi có chuyện gì sao?” Y La tò mò hỏi.

      “Lão Mạc nói giúp lão Lang hủy bom nên tôi muốn hỏi có cần tôi giúp đỡ gì ? Tuy rằng kỹ thuật của tôi bằng kỹ thuật của nữ thần nhưng dù gì tôi cũng là một chuyên gia tháo gỡ bom có tiếng.” Nếu đồng nghiệp Vương Nghị mà nghe thấy cậu ta nói như này chắc chắn là sẽ giật mình, đồng chí Vương Nghị bình thường luôn cảm thấy mình có thể phá trời hủy đất, có khi nào mà lại khiêm tốn như thế này đâu.

      “Ách … cái này …” Y La nhìn tài liệu trong tay “ có thể tìm giúp tôi một vài tài liệu nữa ?”

      còn thiếu tài liệu gì, tôi tìm giúp .” Vương Nghị nghe câu trả lời của Y La thì lập tức kích động, nhạy bén bắt được từ quan trọng, Y La chỉ nói tài liệu hơi thiếu chứ nói là tháo gỡ bom được, đây là sự khác nhau bản chất. Phải biết rằng có ít chuyên gia tháo gỡ bom đã nhìn và nghiên cứu những tài liệu này, sau đó lập tức lắc đầu chứng tỏ mình bất lực.

      Tôi cầu được tận mắt nhìn thấy bom.

      Y La rất muốn nói như vậy, nhưng biết, nếu thực sự nói như vậy thì với tính cách của lão Lang, chắc chắn sẽ thực sự bệnh viện cầu mổ đầu mình ra cho nhìn một cái. Nhưng phẫu thuật mổ não phải là việc nhỏ, cho dù lão Lang tình nguyện, Y La cũng sẽ đồng ý, đến phút cuối cùng sẽ nói lão Lang phải phẫu thuật đầu.

      đã nhìn thấy quả bom trong đầu lão Lang chưa?” Y La hỏi “ phải là nhìn qua máy chụp X-Quang mà nhìn thấy quả bom thực sự ấy, cần phải là quả bom trong đầu lão Lang mà quả bom cùng loại cũng được.”

      có quả bom cùng loại nào khác, quả bom trong đầu lão Lang là do một người có bí danh Q thiết kế, lúc đó có tổng ̣ng năm người bị cấy bom vào đầu, những người khác đã chết, chỉ còn lão Lang sống.” Vương Nghị nhíu mày nói.

      Cũng đúng, nếu có thể tìm được bom cùng loại để nghiên cứu thì họ cũng đâu cần vẽ bản thiết kế dựa sự suy đoán như vậy.

      “Lúc ấy, khi cấy bom vào đầu, Q đã thiết kế một cái giá đặc biệt có thể đỡ được quả bom trong đại não một tuần, sau một tuần, cái giá đỡ này sẽ gãy, bom bị thả lỏng sẽ phát nổ. Lúc trước, nếu lão Lang về chậm một ngày …” Vương Nghị nói hết nhưng cảm xúc vừa phẫn nộ vừa may mắn trong giọng nói của thì vô cùng rõ ràng.

      Qua lời nói của Vương Nghị, Y La có thể hình dung những tình huống gian nan nguy hiểm (nguyên tác là kinh tâm động phách) mà có cách nào có thể tưởng tượng được nhiệm vụ mà lão Lang hay Mạc Tôn đã trải qua trước đây.

      Cục an ninh quốc gia, Y La biết hết về nhiệm vụ của họ nhưng cũng hiểu đây là những người bảo vệ an ninh cho quốc gia, mỗi người công tác ở đó đều là những hùng. Đừng nói là lão Lang đã từng cứu , cho dù phải thì dù chỉ còn một chút cơ hội, Y La sẽ ́ gắng hết sức mình để cứu lão Lang.

      có video ghi hình cuộc phẫu thuật đầu trước đây của lão Lang ?” Y La biết mỗi cuộc phẫu thuật đều quay video lại hay nhưng đây là cơ hội duy nhất mà có khả năng nhìn rõ ràng quả bom trong đầu lão Lang nhất.

      “Có.” Vương Nghị gật đầu “ cần đoạn video đó à?”

      “Vâng, vâng, rất cần.” Y La kích động liên tục gật đầu, biết quá trình giải phẫu đều là do bác sĩ thực hiện, đối với việc tháo gỡ bom có tác dụng gì lớn. Nhưng Y La giống các chuyên gia tháo gỡ bom khác a, cũng chỉ muốn nhìn quả bom cho rõ ràng hơn mà thôi.

      “Vậy chờ một chút, tôi nói với Ngải Phi đến bệnh viện sao chép dữ liệu, khi nào có chúng tôi sẽ gửi qua cho .”

      “Vâng, được.” Y La liên tục gật đầu, tài liệu trong tay thèm nhìn nữa, ném lên bàn, tập trung chờ video ghi hình cuộc giải phẫu.

      Video điện thoại của Vương Nghị kết thúc, khoảng hai phút sau, một tập tin nén có dung lượng khá lớn được gửi đến, đồng thời còn có một dòng tin nhắn kèm theo (Cảm ơn chị, xin chị nhất ̣nh cứu ấy. Ngải Phi.)

      Ngải Phi, cái tên được Y La ngẫu nhiên nghe thấy từ cuộc nói chuyện của Mạc Tôn và Vương Nghị, hình như là một kỹ thuật viên vi tính rất giỏi. Chắc là đồng đội trước đây của lão Lang rồi, Y La do dự một chút rồi nhắn trả lời (Tôi sẽ ́ gắng hết sức.)

      (Cám ơn chị.)

      Y La dám chần chừ, dowdload video, click mở rồi bắt đầu chăm chú xem, xem video này thế mà hết cả buổi sáng …

      Đến giờ cơm trưa, Mạc Tôn gõ cửa nhắc Y La ăn cơm. Lúc này mặt Y La đã tái mét, quay đầu liếc nhìn Mạc Tôn một cái, mất hết sức lực nói “Tôi ăn đâu, cơm tối cũng ăn.”

      Mạc Tôn ngạc nhiên nhướng mày, sau đó nhìn về màn hình máy tính trước mặt Y La, khi thấy hình ảnh giải phẫu thì hiểu ra, sau đó vừa buồn cười vừa cảm động rời khỏi phòng.

      Làm một người bình thường xem video giải phẫu ngoại khoa chắc chắn sẽ thể quen được, nhưng dù Y La khó chịu đến mức tái hết mặt mày nhưng vẫn ́ gắng xem cho bằng hết, phần công sức ́ gắng của gái này đúng là hiếm thấy.

      “Em gái Y La đâu?” Ngồi trong phòng ăn, lão Lang thấy một mình Mạc Tôn quay lại thì ngạc nhiên “ ấy vẫn còn nghiên cứu sao, việc tháo gỡ bom thể nhất thời vội vàng được, cơm nước xong rồi tiếp tục nghiên cứu cũng được mà.”

      ấy xem video giải phẫu của .” Mạc Tôn trả lời.

      “À.” Lão Lang hiểu rõ cầm đũa lên “Vậy chắc là ấy có tâm trạng ăn cơm rồi.”

      Mạc Tôn rất là tán đồng gật gật đầu, sau đó hai người vui vẻ ngồi xuống, cắm đầu bắt đầu ăn cơm.

      Trong phòng, đã ôm thùng rác nôn ọe cả một buổi sáng, bây giờ chỉ có thể ói ra mật, Y La cảm thấy mình sắp chết đến nơi “Tiểu Tám, còn muốn xem mấy lần nữa đây?”

      “Cái này phải hỏi , nếu có cách làm trong tư duy của hình thành một hình ảnh ́ ̣nh, toàn diện, chân thật về quả bom thì tôi thể vạch ra được phương án lộ trình hủy nó.” Tiểu Tám nói.

      “Vậy phải làm thế nào mới có thể có được hình ảnh ́ ̣nh, toàn diện, chân thật như cậu nói?”

      “Bây giờ nhắm mắt lại, trong đầu của có thể tưởng tượng được hình ảnh của quả bom ?” Tiểu Tám nói “Nếu quả bom ở ngay trước mặt , cho dù ́ tình suy nghĩ về nó nhưng hình ảnh về quả bom đó đương nhiên sẽ ở trong đầu , sau đó tôi mới có thể từ đó lấy được thông tin cần thiết, tính toán ra phương pháp tháo gỡ nó. Nhưng quả bom trong video này, mỗi lúc xuất hiện chỉ lộ ra một phần của nó, nếu có cách nào tổ hợp những bộ phận đó lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh thì tôi cũng có cách nào vạch ra phương án dỡ bỏ.”

      cầu của Tiểu Tám thực là quá khắt khe rồi, cậu ta cần hình ảnh hoàn toàn của quả bom, kể cả mỗi hoa văn mặt của nó. Nhưng video giải phẫu này vì góc độ quay chụp, cùng với sự che lấp của não bộ và các dụng cụ giải phẫu nên mỗi khi bom xuất hiện màn ảnh đều sẽ bị che lấp một phần. Y La có cách nào khác, chỉ có thể xem xem lại những hình ảnh có sự xuất hiện của quả bom, cho đến khi có thể tưởng tượng được hình ảnh hoàn chỉnh của quả bom thì mới thôi.

      Nhưng sức tưởng tượng của Y La cũng được giỏi lắm, hơn nữa đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, thể qua loa đại khái, càng lo lắng càng nhớ rõ được, cùng với bản thân thích việc nhìn video phẫu thuật nên sau một buổi sáng, Y La vẫn thể tưởng tượng hình ảnh hoàn chỉnh của qua bom trong đầu được.

      có hình ảnh hoàn chỉnh của quả bom thì tiểu Tám thể đưa ra phương án tháo gỡ nó, và Y La lại cứ phải một lần rồi lại một lần xem video giải phẫu, thật là một vòng tuần hoàn ác tính.

      Nghe nói khi ở trạng thái đói khát thì có thể làm nâng cao chỉ số thông minh của con người, cách nói này có lẽ có một phần sự thật. Sau khi bỏ qua bữa cơm trưa, Y La bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, dùng bút vẽ những chi tiết của quả bom mà nhớ ra được lên giấy để trợ giúp cho trí nhớ của mình. Sau đó từng chút từng chút một tạo ra một hình ảnh hoàn chỉnh về quả bom. Cuối cùng sau ba giờ chiều, Y La cũng đã hoàn thành cầu của tiểu Tám về việc hình dung một hình ảnh hoàn chỉnh cụ thể về quả bom.

      Cái hình ảnh này, có lẽ sẽ khắc sâu trong đầu Y la, cả đời thể quên được.

      “Có thể hủy được nó ?” Mặt mày xanh xao, Y La hỏi.

      “Có thể.” Tiểu Tám ung dung trả lời.

      “Trời đất quỷ thần ơi, tôi bao giờ muốn xem mấy đồ vật này.” Y La lập tức khép máy tính lại, cảm thấy bây giờ chỉ nhìn thấy máy vi tính thôi là sẽ có phản ứng sinh lý.

      “Sở dĩ mất một khoảng thời gian lâu như thế là do hoàn toàn quen thuộc với cấu tạo các loại bom, nếu có những kiến thức nhất ̣nh về bom thì khi nhớ lại sẽ đơn giản hơn nhiều.” Tiểu Tám bỗng nhiên nói.

      “Cậu có ý gì?” Y La cảm thấy tiểu Tám còn có điều gì khác muốn nói.

      cần phải học tri thức về tháo gỡ bom.”

      “Học tri thức tháo gỡ bom? Chuyện này chúng ta nói sau , bây giờ chúng ta nói làm thế nào để hủy quả bom trong đầu lão Lang trước đã.”

      “Quả bom này thiết kế vô cùng đơn giản, nguyên lý hoạt động của nó giống với lựu đạn thông thường, một khi khởi động kíp nổ thì có cách nào dỡ bỏ.” Tiểu Tám nói “Nhưng điều kiện để bom phát nổ có hai cái, một là kíp nổ, hai là chất nổ.”

      “Cậu nói phương pháp cụ thể .” Y La có hứng thú gì với nguyên lý hoạt động của bom.

      “Nếu chúng ta thể động đến kíp nổ thì chỉ có thể xuống tay từ chất nổ bên trong bom.” Tiểu Tám nói “Chúng ta có thể thay đổi hình thái chất nổ bên trong.”
      Chris_Luu thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 30: Mối nguy hiểm khi hủy bom


      “Tôi đã nghiên cứu xong tài liệu rồi.” Tính tình Y La rất nóng, sau khi được tiểu Tám nói cho biết phương án hủy bom thì lập tức chạy ra nói với hai người còn lại.

      “Nhanh vậy sao?” Lão Lang giật mình.

      “Nhanh sao?” Y La sửng sốt, nhịn được nghĩ, chẳng lẽ đúng là xem xong quá nhanh? Những chuyên gia tháo gỡ bom khác phải nghiên cứu rất lâu sao?

      Nói thật, phương diện này, và Tiểu Tám chẳng có kinh nghiệm nào. Y La hiểu việc tháo gỡ bom, trình độ khoa học kỹ thuật của tiểu Tám lại vượt quá mức quy ̣nh, chỉ cảm thấy, tình huống của lão Lang vô cùng nguy hiểm, tất nhiên là có kết luận càng sớm càng tốt.

      “Có phương pháp gì ?” Mạc Tôn chỉ quan tâm đến vấn đề này.

      “Có, nhưng sẽ có những khó khăn và nguy hiểm nhất ̣nh khi thực hiện.” Y La trả lời.

      Y La vừa dứt lời, lão Lang lười nhác ngồi ghế bỗng thẳng lưng lên, đầu tiên, và Mạc Tôn liếc nhìn nhau một cái rồi sau đó vô cùng ăn ý, cả hai đều nhìn về phía Y La.

      “Phải phá hủy nó như thế nào?” nét mặt lão Lang vẫn còn giữ được bình tĩnh nhưng giọng nói đã có chút run rẩy.

      “Có nguy hiểm gì?” tuy là Mạc Tôn cũng rất kích động nhưng vẫn chú ý đến lời nói của Y La là có nguy hiểm.

      “Tôi đã nghiên cứu qua tài liệu … ách … vì những chuyên gia tháo gỡ bom trước đã có những nghiên cứu kĩ càng tỉ mỉ về quả bom nên khi đến lượt tôi nghiên cứu đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.” Vì phòng ngừa biểu hiện của quá mức ưu tú, Y La thòng trước một câu “Lúc đầu, tôi cũng có kết luận giống như các chuyên gia khác, quả bom đã khởi động này có cách nào gỡ bỏ.”

      Hai người nghiêm túc lắng nghe.

      “Nhưng để quả bom phát nổ thì phải có hai điều kiện, kíp nổ chỉ là một trong số đó, còn có một điều kiện là chất nổ.” Y La theo lời giải thích của tiểu Tám lúc nãy, lặp lại.

      muốn lấy chất nổ bên trong quả bom ra.” Mạc Tôn nhíu mày nói “Việc này hiện thực, vỏ quả bom là do một kim loại đặc thù chế tạo thành, nếu chúng ta cưa vỏ quả bom ra thì sẽ sản sinh ra nhiệt lượng, vậy thì có khác gì dùng lửa đốt kíp nổ đâu.”

      “Việc ngu xuẩn như vậy sao tôi có thể làm được?” Tiểu Tám khinh bỉ nói.

      “Việc ngu xuẩn như vậy sao tôi có thể làm được?” Y La chú ý lặp lại lời của tiểu Tám.

      “Phụt …” Lão Lang nhịn được mà phụt cười “Lão Mạc à, cậu cứ ‘tự kỷ’ cho lắm vào, cậu là chuyên gia hay ấy là chuyên gia, cái loại sai lầm cấp tiểu học này sao em gái Y La có thể phạm phải chứ.”

      Lúc này Y La cũng ̣nh thần lại, vừa rồi đã cẩn thận lặp lại lời của tiểu Tám, nhưng mà thực sự là tiểu Tám đã nói ra tiếng lòng của , nhất thời nhịn nổi.

      “Khụ …” Trước giờ, Mạc Tôn chưa bao giờ bị người khác nói móc như vậy, nhất thời có chút xấu hổ nhưng cũng tức giận “Vậy cuối cùng là có biện pháp gì?”

      “Qua một ngày nghiên cứu và tính toán, tôi cảm thấy chất nổ bên trong quả bom này chắc là methylbenzene, đây là một loại hợp chất lỏng”

      (Nguyên tác là 苯皖甲希: dịch hán việt là bổn hòa giáp hi, biết là gì bạn nào biết góp ý mình nha)

      Chất nổ bên trong quả bom là chất lỏng đã được những nhà chuyên gia trước đó thông qua chụp X Quang phán đoán từ lâu nhưng vì quả bom kẹt trong vỏ não của lão Lang nên nhóm chuyên gia có cách nào tiến hành các biện pháp kiểm tra đo lường nên vẫn thể phán đoán chính xác chất nổ bên trong cụ thể là hợp chất gì.

      biết thành phần cụ thể thì có cách nào đưa ra biện pháp giải quyết, nhưng Y La vừa rồi đã khẳng ̣nh ngay đó là methylbenzene, điều này làm hai người có chút ngạc nhiên.

      “Methylbenzene?” Lão Lang nghi hoặc hỏi.

      “Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, chất nổ bên trong quả bom cũng có khả năng là thành phần khác, nhưng dựa tính toán của tôi thì methylbenzene là có khả năng cao nhất, tôi dự đoán là khoảng … tám mươi phần trăm chính xác.” Vốn dĩ Y La ̣nh nói là 60% nhưng lại sợ lão Lang thấy thấp quá mà mạo hiểm nên Y La to gan đưa dự tính lên 80%.

      “80% à, tỉ lệ cao đấy chứ.” Lão Lang nhìn Mạc Tôn cười ha hả.

      Mạc Tôn vừa nhìn thái độ của lão Lang thì biết đã dao động, nhưng cụ thể gặp phải nguy hiểm gì, Mạc Tôn vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, dù gì thì một khi tháo gỡ bom thất bại, chắc chắn lão Lang sẽ chết.

      “Lúc nãy nói sẽ gặp những khó khăn và nguy hiểm nhất ̣nh, cụ thể nguy hiểm là gì?” Mạc Tôn quan tâm việc thực hiện có khăn như thế nào, với vị trí của cục an ninh quốc gia có thể huy động được các nhân tài đứng đầu các ngành lĩnh vực, bọn họ chỉ cần có biện pháp.

      “Đây …” Y La sắp xếp lại từ ngữ, ́ gắng để diễn đạt của mình trật tự mà rõ ràng “Điều nguy hiểm thứ nhất là có thể tôi tính toán sai lầm, chất nổ bên trong quả bom phải là methylbenzene.”

      “80% khả năng cơ mà, rất đáng giá để thử.” Lão Lang lập tức nói.

      Mạc Tôn nhìn thoáng qua lão Lang nói gì, tiếp tục hỏi “Còn nguy hiểm thứ hai?”

      “Điều nguy hiểm thứ hai là quá trình thực hiện chưa có tiền lệ.” Thực ra tiểu Tám đã đảm bảo mấy lần với là có vấn đề gì nhưng mà kỹ thuật này ở trái đất chưa hoàn toàn phổ biến, ít nhất là với người thường như Y La chưa bao giờ được nghe thấy.

      “Ở trạng thái khác nhau, tính chất của methylbenzene sẽ có những biến đổi khác nhau. Khi ở thể khí, nó cực kỳ ổn ̣nh, các nguyên tử ở trạng thái hoạt động mạnh đến một mức độ nhất ̣nh sẽ phát nổ, khi ở trạng thái chất lỏng thì tương đối ổn ̣nh, cầu phải tiếp xúc với nhiệt độ cao mới có thể phát nổ, còn thể rắn thì tính chất của nó vô cùng ổn ̣nh.” Y La nói.

      muốn sử dụng biện pháp hạ nhiệt độ để làm ổn ̣nh tính chất của methylbenzene?” Rất nhanh Mạc Tôn đã hiểu ra.

      “Vâng.” Y La gật đầu.

      “Vậy nói quá trình thực hiện khó khăn chính là sau khi phẫu thuật mở hộp sọ, sử dụng nhiệt độ thấp làm lạnh methylbenzene có khả năng gây tổn thương cho não bộ của tôi.” Lão Lang cũng hiểu rõ.

      “Đúng vậy, đây là điều khó khăn mà tôi muốn nói.” Y La trả lời “Nhiệt độ cần thiết để đông đặc methylbenzene là -150 độ, nên …”

      150 độ, nếu não bộ gặp nhiệt độ này thì hầu như có khả năng sẽ chết, Mạc Tôn có chút lo lắng nhưng cũng hỏi ra miệng, bởi vì tin rằng Y La thể nghĩ đến điểm này rồi.

      “Cho nên tôi kiến nghị khi tháo gỡ bom chúng ta sẽ sử dụng nitơ lỏng.” Y La nói.

      “Nitơ lỏng?” Hai người liếc nhau.

      “Nhiệt độ để nitơ hóa lỏng là -196 độ, có thể ngay lập tức đông đặc methylbenzene bên trong quả bom, nhưng thân thể con người khi tiếp xúc với sự thay đổi nhiệt độ sẽ có thời kì giảm xóc là hai giây.” Y La nói “Nếu trước khi tháo gỡ bom, các bác sĩ có thể làm tốt các biện pháp bảo vệ, ví dụ như chỉ làm nitơ lỏng đông đặc quả bom mà gây tổn thương đến khu vực não bộ của lão Lang, hoặc trong vòng hai giây có thể lấy bom ra thì chúng ta hoàn toàn có thể tháo gỡ của bom trong đầu lão Lang được.”

      Tiểu Tám đã nói với Y La, trình độ khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh đã có thể chữa trị được những tổn thương cho tế bào khi thực hiện kỹ thuật giải phẫu ở nhiệt độ thấp, nên cho dù dùng nitơ lỏng để đông lạnh não bộ của lão Lang thì cũng hoàn toàn có biện pháp cứu chữa được.

      Nhưng kĩ thuật chữa bệnh của trái đất đã đạt được đến trình độ này hay chưa, Y La hoàn toàn biết, nên vẫn kiến nghị tìm chuyên gia có thể có biện pháp làm tổn thương đại não của lão Lang do nhiệt độ gây ra hay .

      Phương pháp tháo gỡ bom Y La đã nói xong, những khó khăn khi thực hiện cũng đã nói rõ, Mạc Tôn và lão Lang nhất thời đều trầm mặc.

      Một hồi lâu sau, vẫn là lão Lang hồi phục tinh thần trước, cười nói “Tôi nhớ là vị trí quả bom gần với trung tâm ngôn ngữ phải ?”

      “Tôi hiểu nghĩ gì, chuyện này chúng ta vẫn nên hỏi chuyên gia ngoại khoa trước đã.” Mạc Tôn đứng lên nói “Để tôi gọi cho Đường Hạo trước đã.”

      Nói xong, Mạc Tôn cầm điện thoại ra ngoài, hiển nhiên là gọi điện thoại cho người nào đó tên Đường Hạo.

      “Xin lỗi , tôi tìm được biện pháp nào hiệu quả hơn.” Y La cũng biết biện pháp này khi thực hiện sẽ gặp khó khăn vô cùng lớn, rất có thể là cho dù có biện pháp nhưng cũng có cách nào thực hiện được. vừa áy náy vừa cảm thấy thất vọng, Y La vẫn luôn thích việc tháo gỡ bom này nhưng đây là lần duy nhất vô cùng chủ động nghiêm chỉnh muốn tháo gỡ một quả bom.

      “Đừng nói như vậy, đã rất giỏi rồi.” Lão Lang cười an ủi “Lúc trước rất nhiều chuyên gia trong và ngoài nước đã hội chẩn cho tôi nhưng vẫn tìm được biện pháp nào, ngay cả chất nổ bên trong quả bom cũng đoán được là chất gì, nên đã là rất giỏi rồi.”

      “Nhưng mà … biện pháp này rất khó thực hiện, rất có thể sẽ thành công.” Y La mất mát nói.

      đã xem bệnh án của tôi, chắc là cũng biết là tôi có thể chỉ sống được nhiều nhất là một năm nữa mà thôi.” Lão Lang bỗng nhiên nói.

      Y La kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ lo nhìn những thông tin liên quan đến quả bom, căn bản xem kĩ bệnh án của lão Lang nên chú ý đến việc lão Lang còn sống được lâu như này.

      “Thay vì sống sợ hãi một năm nữa rồi chờ chết, bằng tôi dứt khoát mạo hiểm một lần.” Lão Lang thản nhiên nói “Trước đây, cho dù tôi muốn mạo hiểm nhưng cũng có người nào cho tôi cơ hội. Nên cho dù việc này thành hay bại, tôi vẫn muốn cám ơn trước.”

      “Nhưng mà …”

      đừng nhìn lão Mạc như vậy, tuy là cậu lo lắng, tuy là cậu ấy gọi điện thoại nhưng mà thực ra chúng tôi là một loại người, cuối cùng cậu ấy cũng sẽ ủng hộ tôi, ngay cả Đường Hạo cũng thế.” Lão Lang chắc chắn nói.

      Dường như muốn chứng minh lời lão Lang nói, Mạc Tôn nói chuyện điện thoại xong từ sân vào nhà, nhìn thoáng qua lão Lang nói “Đường Hạo nói cậu ấy sẽ mang chuyên gia từ Pháp về.”

      “Tôi nói sai chứ.” Lão Lang nhìn Y La nháy mắt.

      Y La cười tươi nhìn nhưng tâm trạng lại trở nên nặng nề hơn, cuối cùng những người đàn ông này là người như thế nào mà có thể dễ dàng đưa ra sự lựa chọn cho vấn đề sống chết như thế?

      “Vậy chúng ta chờ Đường Hạo tới rồi bàn tiếp.” Lão Lang nói xong chuyển hướng nhìn Y La “Bữa trưa đã ăn rồi, giờ đói bụng lắm , chúng ta ăn cơm trước đã.”

      “Tôi … Tôi muốn ăn, các ăn trước .” Nhắc đến ăn cơm, trong đầu Y la tự chủ nhớ lại những hình ảnh kinh khủng khi xem phẫu thuật giải phẫu đầu, thực sự là chẳng có chút ham muốn ăn uống gì.

      “Ngày mai phải là còn tham dự hôn lễ của bạn à, muốn bị ốm đó chứ.” Mạc Tôn nói “Cơm chiều là đồ chay, yên tâm ăn .”

      Đồ ăn chay? Y La kinh ngạc nhìn Mạc Tôn.

      Người đàn ông tự nhiên khụ một tiếng, thân hình cứng đờ xoay người rời .

      “Xem cậu ta xấu hổ kìa.” Lão Lang cười mắng “Lúc trưa cậu ấy biết xem video giải phẫu muốn ăn gì nên đã dặn dì Triệu chiều nay làm đồ ăn chay.”

      ấy cẩn thận vậy a!” Y La thể tin được.

      “Chúng tôi đều xuất thân từ cục an ninh phải là người tinh ý, chẳng qua là một đám đàn ông sống chung với nhau nên lúc quan tâm đến người khác cũng hơi bộc trực như thế.” Lão Lang cười nói “Bỗng nhiên có một nương xuất hiện, nên việc quan tâm chăm sóc đến cũng được tự nhiên. Chắc là do cục an ninh nhiều đàn ông độc thân quá .”

      Khi lão Lang nói đến từ ‘đàn ông độc thân’, nét mặt trở nên phức tạp, hiển nhiên là vô cùng cảm xúc.

      A, thì ra cục an ninh quốc gia là trại tập trung đàn ông độc thân, Y La tỏ vẻ đã hiểu rõ.
      bellchuongChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :