1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 21: Bảo vệ và thay đổi


      Vì bận việc hôn lễ nên vợ chồng Hà Băng Băng chỉ ở lại Long Thành hai ngày rồi lại bay về nhà. Vốn dĩ kế hoạch của Y La là theo bọn họ bay đến Đế Đô dự hôn lễ luôn, lúc đó có thể ở đó chơi hai ba ngày. Nhưng vì bản thiết kế chưa vẽ xong, trong lúc nhất thời Y La có cách nào thoát ra được, đành để Hà Băng Băng bay về trước, mấy ngày nữa sẽ bay sau.

      Bản thiết kế Tiểu Tám cung cấp cho cũng mấy phức tạp, nếu phải là Y La dùng quen phần mềm thiết kế đồ họa thì có thể hoàn thành bản thiết kế chỉ trong một ngày. Nhưng cũng may là năng lực học tập của Y La tồi, sau một ngày mày mò cũng dần quen thuộc, ngày hôm sau tốc độ vẽ tăng lên rất nhiều, cuối cùng đến buổi tối ngày thứ ba thì đã hoàn thành xong bản thiết kế.

      Sau khi cho Tiểu Tám kiểm tra một lần nữa có vấn đề gì, Y La trực tiếp gửi đến ̣a chỉ mail mà Mạc Tôn đã gửi cho lúc trước. Gửi mail xong, Y La gọi điện thoại cho Mạc Tôn “Cảnh sát Mạc, bản thiết kế tôi vẽ xong đã gửi đến mail cho rồi đó.”

      chờ một lát, để tôi kiểm tra.” Bên Mạc Tôn an tĩnh vài giây, hẳn là Mạc Tôn kiểm tra hòm thư “Tôi nhận được rồi, để tôi gửi cho Vương Nghị.”

      “Được, vậy có gì khác thì tôi cúp máy đây.” Tuy là lí trí Y La hiểu rằng việc Mạc Tôn làm lúc trước có gì sai nhưng đối với sự độc miệng của người nào đó, Y La vẫn còn để trong lòng, nên cũng nghĩ có nhiều tiếp xúc với .

      chờ một chút.”

      còn chuyện gì sao?” Y La ngạc nhiên hỏi.

      “Mấy ngày tới đừng rời khỏi Long Thành, trước khi cục an ninh quốc gia xác ̣nh thân phận của chưa bị bại lộ thì tốt nhất vẫn nên ở lại Long Thành đã.”

      “Vậy … đến khi nào mới xác ̣nh được tôi đã an toàn? Khi nào tôi mới có thể sinh hoạt bình thường giống như trước kia?” Y La lo lắng hỏi.

      “Chắc là lâu lắm.” Mạc Tôn dừng lại một chút rồi trả lời.

      “Cuối tuần này tôi muốn dự đám cưới một người bạn, có kịp vậy?” Y La nghĩ đến lúc chia tay, Hà Băng Băng cứ dặn dò mãi, nhịn được hỏi.

      “Để tôi hỏi giúp một chút.”

      “Được, cảm ơn .” Y La cũng biết chuyện này thể gấp được, Mạc Tôn đồng ý hỏi giúp là đã nể mặt lắm rồi.

      Y La khép máy tính lại, ngã người dựa lên ghế cùng Tiểu Tám nói chuyện “Tiểu Tám, sao tôi có cảm giác mình càng ngày càng cách xa nếp sống của người bình thường mất rồi, bây giờ tôi muốn rời khỏi Long Thành cũng được.”

      nghĩ lừa mình dối người nữa?” Tiểu Tám hỏi.

      Đã trải qua ba lần đặt bom, bây giờ còn dính đến hoạt động của lực lượng khủng bố nữa, vậy mà vẫn còn nói là người bình thường, đây phải là lừa mình dối người sao.

      “Thôi kệ , sống bình thường được ngày nào thì hay ngày đó.” Tại sao muốn sống như một người bình thường mà lại khó như vậy chứ.

      “Tinh tinh.”

      Điện thoại di động bàn bỗng vang lên, Y La cầm lên “Í, Mạc Tôn gửi tin nhắn đến? Có chuyện gì quên nói với tôi sao?”

      Y La tò mò mở tin nhắn, trong tin nhắn chỉ có một câu.

      (Cám ơn đã tháo gỡ bom.)

      Bảy chữ vô cùng đơn giản nhưng lại tựa như dòng nước ấm, gột rửa cõi lòng Y La.

      “Đừng tưởng chỉ nói vài câu tiếng người là tôi sẽ thay đổi ấn tượng đối với .” Tuy ngoài miệng Y La ghét bỏ nhưng nét cười mặt giấu diếm được. Tuy rằng thích làm việc tốt lưu tên tuổi, nhưng được người khác cám ơn gì gì đó, cảm giác rất là tốt a.

      “Đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.” Làm một hệ thống chính trực, Tiểu Tám nhất thời nhịn được.

      “Cậu còn muốn nói chuyện nữa a?” Cho dù giữa chừng bị người khác nhảy vào miệng nhưng cũng ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Y La.

      ==

      Mà cách nhà Y La xa có một chiếc xe Jeep đậu, Mạc Tôn ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, màn hình theo dõi chính là cửa ra vào nhà Y La.

      Vì hiện tại có cách nào có thể xác ̣nh thân phận của Y La đã bị bại lộ hay chưa nên để đảm bảo an toàn cho Y La, mấy ngày nay Mạc Tôn vẫn luôn thầm bảo vệ .

      Ban ngày, khi Y La ở quán cà phê còn tốt, dù sao thì cũng ở đối diện cục cảnh sát, việc bảo vệ tương đối thuận lợi. Nhưng đến buổi tối khi Y La về nhà, Mạc Tôn cũng chỉ có thể lái xe canh giữ ở dưới lầu. Mãi cho đến buổi sáng hôm sau, Mạc Tôn lại cùng Y La lái xe đến cục cảnh sát.

      Nhìn thoáng qua màn hình theo dõi, xác ̣nh xung quanh có đối tượng khả nghi, Mạc Tôn từ phía ghế sau lấy ra một cái laptop khác mở ra, sau đó tìm đến hộp thư mà đã lâu lắm chưa liên hệ, đem bản thiết kế mà Y La vừa gửi cho gửi lại sang đó.

      Bên này Mạc Tôn vừa mới gửi bản thiết kế qua, Vương Nghị đã điện thoại đến “Nữ thần của tôi đã thiết kế bản vẽ xong nhanh thế à?”

      “Ừ, bên cậu có tin tức gì ?” Mạc Tôn hỏi.

      “Cậu cắt mấy đoạn video kia thật đúng lúc, hình như tổ chức Galan vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của nữ thần.”

      “Hình như?” Mạc Tôn rất là thích cái dạng từ ngữ mơ hồ như thế này.

      “Hiện giờ thông tin tình báo còn quá ít, rất nhiều tin tức chưa truyền về, mấy ngày nữa mà xác ̣nh được thì tôi sẽ báo cho ông.” Vương Nghị nói.

      “Ừ.” Mạc Tôn cũng biết là thông tin về tổ chức Galan dễ mà có được, vì thế cũng hỏi nữa.

      “Đúng rồi, tôi nói với ông cái tin làm mát lòng người này.” Giọng Vương Nghị bỗng trở nên hưng phấn.

      “Tin tốt hả?”

      biết làm sao mà bên nước Mỹ biết được chuyện chúng ta có được máy nhiễu sóng điện từ, sáng sớm nay liền phái người đến bộ ngoại giao hỏi, muốn mượn số liệu về máy nhiễu sóng điện từ kia, cả ngày nay ở bộ ngoại giao làm ra vẻ đó.” Vương Nghị cười ha ha.

      Mạc Tôn nghe xong cũng cười, nước Mỹ suốt ngày cho rằng tiến bộ khoa học kỹ thuật của mình là số một, đến giờ mới thấy được bộ dáng cầu người khác của họ, Mạc Tôn dường như có thể tưởng tượng được bộ dáng khoe khoang bây giờ của Phương lão đầu.

      ==

      Vương Nghị nhận được bản thiết kế liền chuyển ngay đến bộ phận kĩ thuật, người phụ trách bộ phận kĩ thuật – Diệp Vĩ nghiên cứu suốt hai ngày ngủ nghỉ, sau đó đem theo hai con mắt thâm quầng xông vào văn phòng Phương Trường Kỳ.

      “Cục trưởng Phương, đúng là thiên tài, thiết kế thiên tài a.”

      “Cái gì thiên tài, nói chuyện cho rõ ràng.” cùng bộ trưởng bộ ngoại giao nói chuyện, Phương Trường Kỳ nhìn Diệp Vĩ hưng phấn giống như mới ‘cắn thuốc’ nhịn được nhăn mày.

      “Radar, máy quét radar đó ạ.” Diệp Vĩ đưa máy rà quét radar vừa lắp xong tay ra trước mặt Phương Trường Kỳ kích động nói.

      “Đây là cái máy dùng thiết kế của Y chuyên gia chế tạo ra?” Phương Trường Kỳ tò mò cầm chiếc máy quét nhỏ xíu, hỏi.

      “Vâng ạ.” Diệp Vĩ dùng cặp mắt đỏ bừng biết là vì thức đêm hay vì quá kích động nhìn chằm chằm vào máy radar tay Phương Trường Kỳ, cảm thán “Mỗi một thiết kế sử dụng đều là những nguyên lý mà chúng ta đã nắm rõ, nhưng có thể tổng hợp những nguyên lý đó để chế tạo ra cái máy này thì đúng là làm người khác phải mở rộng tầm mắt, đây là người có bộ não đến thế nào mới có thể sáng tạo ra được thiết kế như vậy chứ.”

      Có phải nhà nghiên cứu khoa học nào cũng nói chuyện có trọng điểm như vậy ? Phương Trường Kỳ nhức đầu xoa xoa thái dương, nhẫn nại nói “Cậu có thể nói cụ thể hơn một chút được ?”

      “Cục trưởng Phương, hai mươi tám loại bom, hai mươi tám đó.” Cảm xúc kích động của Diêp Vĩ dường như có cách nào trì hoãn “Cháu đã tìm tất cả các loại bom mà cục an ninh quốc gia chúng ta có thể có, có dù là thể rắn, thể lỏng hay bom thể khí, cho dù quả bom đó có thành phần gì nữa thì cái máy quét radar này cũng đều có thể phát hiện ra.”

      Hai mươi tám loại, kết luận này cũng chỉ giới hạn trong số loại bom mà cục an ninh quốc gia có mà thôi.

      “Lợi hại như vậy sao?” Phương Trường Kỳ cũng kinh ngạc.

      “Để cháu chứng minh cho chú xem.” Dường như thể chịu được sự nghi ngờ của Phương Trường Kỳ, Diệp Vĩ lập tức ngồi xổm xuống, cầm lấy một thứ đặt lên bàn làm việc của Phương Trường Kỳ.

      “Diệp Vĩ, cậu làm cái gì đó!” Thấy rõ thứ đó là cái gì Phương Trường Kỳ hoảng hốt thiếu chút nữa từ ghế nhảy dựng lên.

      Thì ra thứ mà Diệp Vĩ vừa đặt bàn là một quả bom thể rắn loại nhỏ, mặt còn có kíp nổ, chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra là có thể phát nổ.

      “Cục trưởng, chú mở máy radar lên , cái nút màu đỏ bên trái ấy, chú ấn một cái là có thể rà quét được quả bom.” Dường như Diệp Vĩ đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hề chú ý đến cục trưởng nhà mình đã bị cậu ta dọa một trận nhẹ.

      “Cậu …” Phương Trường Kỳ nhìn cấp dưới vô tình đưa bom đến muốn ‘mưu sát’ lãnh đạo, còn gì để nói ấn nút mở radar.

      “Tích tích, tích tích …”

      Trong nháy mắt ra radar mở ra, thanh cảnh báo vang lên rõ ràng, Phương Trường Kỳ nhìn chằm chằm vào chấm đỏ màn hình radar, chân mày càng nhăn chặt lại.

      “Cục trưởng, cục trưởng, chú nhìn thấy ? Cái chấm đỏ này chính là vị trí của quả bom.” Diệp Vĩ kích động giải thích.

      “Tôi thấy rồi.” Phương Trường Kỳ lạnh buốt nhìn Diệp Vĩ “Nhưng tại sao đây lại có ba chấm đỏ.”

      “A, là cháu đã đem vào ba quả bom.” Vì để giải thích câu hỏi cho cục trưởng, Diệp Vĩ ngồi xuống rồi đem hai quả bom còn lại cầm lên, đặt song song với quả bom lúc nãy bàn Phương Trường Kỳ “Ba loại hình bom cháu đem đến đây mỗi loại một quả.”

      “Diệp Vĩ …” Phương Trường Kỳ cảm thấy hơn nửa đời người của ông quản lý những đặc công cấp dưới ương ngạnh nhất, thật vất vả mới luyện được một thân thể vững chãi như kim cương, nhưng nay có thể sẽ bị thằng nhãi này phá vỡ.

      “Cục trưởng Phương, trừ việc có thể rà quét được tất cả các loại hình bom, cái máy radar này còn có một điểm đáng quý nữa.” Diệp Vĩ vẫn hề nhận ra lãnh đạo nhà mình ở trạng thái sắp bùng nổ, vẫn thao thao kể về những phát hiện mới của mình “Cái radar này rất nhỏ gọn.”

      “Cái radar trong tay chú hiện có kích thước chỉ bằng nửa bàn tay, nhưng nếu chúng ta có thể tìm được vật liệu thích hợp hơn thì còn có thể thu nhỏ hơn nữa, cháu dự tính còn có thể thu nhỏ bằng một chiếc đồng hồ đeo tay. Cháu nghĩ là, nếu thêm chức năng của đồng hồ, chúng ta hoàn toàn có thể chế tạo ra một chiếc máy rà quét bom ngụy trang thành một chiếc đồng hồ đeo tay.” Diệp Vĩ đã bắt đầu tưởng tượng ra phát minh mới của chính bản thên mình “Nghĩa là sau phát minh súng cây dù, bom bật lửa thì đây đúng là một phát minh vô cùng hữu dụng.”

      “Nói xong chưa?” Phương Trường Kỳ thấy Diệp Vĩ đã nói một hồi, hỏi.

      “Còn một câu cuối cùng nữa ạ.” Diệp Vĩ dựng ngón trỏ lên.

      “Nói!”

      “Người thiết kế máy radar này đúng là một thiên tài, cục trưởng, chúng ta chiêu mộ người đó vào cục .” Diệp Vĩ kiến nghị từ đáy lòng.

      “Nói xong?”

      “Dạ, xong rồi ạ.” Diệp Vĩ ngơ ngác gật đầu.

      “Nói xong thì cầm bom cút cho tôi, bằng ông đây sẽ ghép cậu vào tội có ý đồ mưu sát cục trưởng cục an ninh quốc gia tống cậu vào ngục bây giờ.” Phương Trường Kỳ gầm thét đến cả bên ngoài văn phòng cũng nghe thấy.

      Diệp Vĩ nháy mắt tỉnh hồn, vơ lấy ba quả bom, són đái chạy ra ngoài.

      Hít sâu một hơi, chờ tâm trạng bình tĩnh lại, Phương Trường Kỳ mới gọi lại cho bộ trưởng bộ ngoại giao.

      “Cục trưởng Phương, xử lý công việc xong rồi sao?” Việc của cục an ninh quốc gia thể tiết lộ ra bên ngoài, nên vừa rồi điện thoại bị cắt đột ngột, bộ trưởng bộ ngoại giao cũng ngạc nhiên lắm.

      “Ừ, lúc nãy ông nói cái gì nhỉ?” Phương Trường Kỳ biết mà còn ́ ý hỏi.

      Em gái ông, lại giả vờ. Trong lòng bộ trưởng bộ ngoại giao chửi thề nhưng mặt lại cười hì hì “Cục trưởng Phương à, việc chống khủng bố là việc có tính chất toàn cầu, vì sự an toàn của thế giới, mấy tài liệu đó có phải là nên chung …”

      Sự kiện phần tử khủng bố đặt bom lần này chỉ có Trung Quốc may mắn thoát nạn, chỉ có thế, bọn họ còn lấy được máy nhiễu sóng điện từ có thể làm bom tàng hình qua sự kiểm tra của máy quét an ninh. Nước Mỹ và nước nhận được tin tức liền phái người đến đây đặt vấn đề, hi vọng có được số liệu về bom tàng hình.

      Bộ trưởng Bộ ngoại giao rất ít khi được người khác cầu tình, sau một hồi đưa đẩy cuối cùng cũng nhả ra ý sẽ giúp đối phương có được số liệu. Nhưng đúng là có luật nhân quả, hai ngày trước ông làm khó dễ nước Mỹ, nước như thế nào thì hiện tại Phương Trường Kỳ cũng làm khó ông ta như vậy.

      “Ông nói rất đúng, vì sự an toàn của thế giới, số liệu này nhất ̣nh phải chia sẻ.” Phương Trường Kỳ biểu lộ rất là tán đồng.

      “Đúng thế, đúng thế, vậy khi nào ông có thể mang đến cho tôi?”

      “Ông gấp cái gì, tôi còn vẫn chưa nói xong đâu.” Phương Trường Kỳ nói.

      Cái lão già thúi này, bộ trưởng bộ ngoại giao nhún nhường “Vậy ông nói .”

      “Thời gian này chúng tôi phải nghiên cứu mấy cái máy nhiễu sóng này đã tốn ít kinh phí.”

      Lừa quỷ a, thời gian chưa đến một tuần, ông có thể xài hết bao nhiêu tiền.

      “Ha hả … Tôi hiểu, tôi hiểu, thực ra tôi cũng cảm thấy bộ tài chính cắt giảm kinh phí của cục an ninh quốc gia các ông rất là hợp lý, tài chính để bảo vệ cho sự an toàn của quốc gia cho dù có chi bao nhiêu cũng hề lãng phí.” Bộ trưởng Bộ ngoại giao tỏ rõ thái độ “Lần hội nghị sau, tôi nhất ̣nh ủng hộ ông.”

      “Vẫn là ông thông cảm với nỗi khó khăn bên phía chúng tôi, tôi cho người mang tài liệu qua ngay đây.” Đạt được ý ̣nh mong muốn, Phương Trường Kỳ thỏa mãn cúp điện thoại.

      Còn chuyện Diệp Vĩ nói về việc chiêu mộ đặc biệt lúc nãy, thực ra phải là có khả năng.
      Chris_Luu thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 22: Cá heo


      Ba ngày nữa lại trôi qua, cục an ninh quốc gia tổng hợp nhiều tin tức cuối cùng mới có thể xác ̣nh tổ chức Galan vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Y La. Tuy là bọn rất ngạc nhiên về việc bom đã qua máy kiểm tra an ninh nhưng cuối cùng tại sao vẫn bị chính phủ Trung Quốc phát hiện. Về phía đối ngoại, chính phủ Trung Quốc đã công bố tài liệu về máy nhiễu sóng điện từ nên bọn họ cũng chỉ thừa nhận Trung Quốc đã phá giải bí mật về bom tàng hình.

      Còn việc tổ chức Galan có còn tiến hành các hoạt động khủng bố như thế này nữa hay cùng với việc cục an ninh quốc gia sẽ tiếp tục xử lý chuyện này như thế nào đã phải là việc quan tâm của Y La nữa.

      Sau khi Mạc Tôn điện thoại báo cho biết việc giải trừ nguy hiểm, có thể tự do ra khỏi Long Thành, Y La liền bắt đầu chuẩn bị chuyến bay Đế Đô của chính mình. Hôn lễ của Hà Băng Băng diễn ra vào chủ nhật, Y La ̣nh đặt vé máy bay bay vào thứ bảy, nhưng đến khi đặt mua vé máy bay thì phát hiện ngày thứ sáu còn trống rất nhiều nên đã đặt vé sớm hơn một ngày.

      máy bay, Y La sắp xếp hành lý rồi ngồi vào ghế của mình, một lúc sau, người ngồi bên cạnh cũng đến. Hành khách bên cạnh là một thiếu niên đẹp trai mặc bộ quần áo thể thao bóng chày, ̉ đeo một tai nghe màu trắng làm cho cậu ta nhìn rất thời thượng, lúc này thiếu niên ́ hết sức đưa hành lý của mình lên giá để hành lý.

      Đường máy bay tương đối nhỏ hẹp, thiếu niên giơ hành lý lên còn phải tránh những hành khách lại lối . Lúc này, một thiếu niên có dáng đậm người chen qua đẩy vào người thiếu niên làm cậu ta mất thăng bằng làm cả người và hành lý cùng nhào vào ghế ngồi.

      “Xin lỗi chị.” Thiếu niên dùng tay đỡ lên lưng ghế nhưng mấy quyển sách trong balo lại rớt lên người Y La.

      sao, hay là em ngồi vào ghế trước , chút nữa bớt người qua lại rồi hãy để hành lý lên.” Y La giúp cậu ta nhặt sách lên, vừa cười vừa nói.

      “Cám ơn chị.” Thiếu niên nghe lời ngồi vào ghế, cười khổ “Đây là lần đầu tiên em ngồi bên khoang phổ thông, ngờ lại chen lấn như này.”

      “Lần đầu tiên á.” Y La hơi kinh ngạc, xem ra cậu nhóc này là thiếu gia nhà giàu.

      “Dạ, em cũng chỉ mới quyết ̣nh bay chuyến bay này nên mua vé máy bay trễ, vé bên khoang hạng nhất đều bán hết trơn.” Giọng nói của thiếu niên vô cùng bất đắc dĩ.

      “Vậy hả, vé hạng nhất mà khó mua vậy sao.”

      “Vâng, em cũng nghĩ đến.” Thiếu niên nói xong, đôi chân dài thẳng tắp ở chỗ ngồi chật hẹp biết để ở đâu, tức thì gương mặt đẹp trai nhăn lại như bánh bao.

      Đầu năm nay, vé máy bay hạng nhất mà khó mua thế, người giàu có tiền thế giới này quả là nhiều vượt quá mức tưởng tượng của người ta.

      Y La yên lặng cảm thán trong lòng một câu, sau đó đưa mấy quyển tạp chí mình vừa nhặt lên đưa cho thiếu niên “Tạp chí của cậu nè.”

      “Cám ơn chị, chị gái xinh đẹp.” Thiếu niên cười tủm tỉm nhận lấy.

      Một tiếng chị gái xinh đẹp làm Y La cười tươi hớn hở, cho dù là người có tiền hay có tiền, mấy đứa nhỏ hiểu chuyện, lễ phép lại nói ngọt luôn được người khác thích.

      “Cậu thích biển hả?” Lúc nãy Y La nhặt giùm thiếu niên mấy quyển tạp chí thì phát hiện tất cả các quyển tạp chí này đều là về sinh vật biển.

      “Dạ, em thích biển lắm.” Nhắc đến sở thích của mình, dường như thiếu niên rất hưng phấn “Em thích nhất động vật dưới biển là cá heo đó.”

      “Chị cũng thích cá heo.” Y La cười phụ họa “Khi còn nhỏ, chị được công viên hải dương xem cá heo biểu diễn nữa đó, hơn nữa chị còn nghe nói cá heo là loài động vật thông minh nhất thế giới.”

      “Đúng thế, cá heo là loài động vật có đại não lớn nhất trong thế giới động vật.” Thiếu niên hưng phấn nói “À, chị biết trai của cá heo là loài nào ?”

      trai của cá heo? Chắc cũng là cá heo ?”

      phải đâu, trai của cá heo chính là cá voi.”

      “Cá voi?” trai của cá heo là cá voi sao? Hai loài này hình như cùng giống loài chứ.

      “Đúng thế.” Thiếu niên cười tủm tỉm mở tập tranh về đại dương ra, lật đến phần nói về cá voi cho Y La xem “Chính là con này.”

      Y La nhìn thấy một con cá voi thật lớn, lớn hơn nhiều so với chiếc tàu thủy bên cạnh trồi lên mặt biển.

      ==

      Cục cảnh sát Long Thành, Mạc Tôn vừa ra khỏi ̉ng chính thì nghe đồng chí gác ̉ng gọi “Đội trưởng Mạc, chuyển phát nhanh của .”

      Mạc Tôn chuyển chân, bước lại gần “Của ai gửi cho vậy?”

      “Dạ, thấy viết ạ.” Đồng chí bảo vệ đưa cho Mạc Tôn một cái bọc.

      viết sao? Mạc Tôn tò mò nhận lấy, quả nhiên phong bì chuyển phát nhanh chỉ ghi tên và ̣a chỉ người nhận, có thông tin người gửi. còn nghi hoặc thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

      “Cám ơn cậu.” Mạc Tôn vừa lấy điện thoại ra vừa cám ơn đồng chí bảo vệ.

      “Dạ, có gì.” Đồng chí bảo vệ cười cười vẫy tay.

      Mạc Tôn ôm gói bưu phẩm về hướng xe jeep, nhận điện thoại “Vương Nghị, ông gửi đồ cho tôi à.”

      Chân trước vừa nhận được chuyển phát nhanh, chân sau Vương Nghị đã gọi điện đến, Mạc Tôn đoán ra cũng khó.

      “Ông nhận được chuyển phát nhanh rồi à?”

      “Nhận rồi, ông chuyển cho tôi cái gì đó?” Mạc Tôn mở cửa xe, ngồi lên.

      “Tôi gửi cho ông, tôi gửi cho nữ thần của tôi đó.” Sau đó Vương Nghị còn nói thêm “Đúng rồi, lão Mạc, hỏi ông chuyện này?”

      “Chuyện gì?” Vừa nghe phải Vương Nghị gửi cho , Mạc Tôn dừng ngay động tác bóc gói bưu kiện ra.

      “Khoảng thời gian trước, ở Long Thành ngoài sự kiện cục cảnh sát bị đối tượng đặt bom uy hiếp thì còn một sự kiện đặt bom nữa phải ?”

      “Ừ, sao thế, bây giờ cục an ninh quốc gia cũng quan tâm đến mấy chuyện thế này nữa à?” Mạc Tôn ngạc nhiên hỏi, chuyện Triệu Minh dùng con tin tạo thành bom thịt người uy hiếp cục cảnh sát rất ầm ĩ, còn là điều bí mật, muốn biết thì lên mạng tìm kiếm là có thể ra ngay.

      Nhưng còn sự kiện trung tâm thương mại Hoàn Long bị đặt bom vì đã được xử lý thích đáng, các quả bom đã được bí mật thu về, bên truyền thông đã được chỉ đạo được đưa tin nên trừ những cảnh sát đã tham gia nhiệm vụ và người tháo gỡ bom là Y La thì hẳn có người nào biết. Cục trưởng cục an ninh quốc gia muốn điều tra chuyện này thì tất nhiên là sẽ biết được nhưng cục an ninh quốc gia nhàn đến mức mà phải quan tâm đến việc nhỏ như thế này chứ.

      “Hai lần đó có phải đều do Y La tháo gỡ bom hay ?” Vương Nghị lại hỏi.

      “Ừ.” Mạc Tôn nhăn mày “Có chuyện gì xảy ra sao?”

      có khả năng vô duyên vô cớ mà Vương Nghị nhắc đến chuyện bom và Y La, chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.

      “Hai sự kiện bom có phải đều có dấu hiệu của cá heo ?” Vương Nghị hỏi “Tôi vừa mới thu được tin, Cá Heo của tổ chức Thâm Lam bỗng nhiên biến mất khỏi tổ chức, nghe nói là ra ngoài để xử lý vấn đề hậu mãi (sau khi bán)?”

      “Vấn đề hậu mãi?”

      “Ông biết rồi đó, tổ chức Thâm Lam hầu như thực hiện giao dịch bán lẻ vũ khí ra bên ngoài, nhưng có một tình huống đặc biệt đó là, người chế tạo bom của tổ chức Thâm Lam là Cá Heo, mỗi lần chế tạo ra một loại bom mới thì hắn ta luôn thích bán lẻ một số quả ra ngoài, thông qua các đối tượng phạm tội khiến cảnh sát chú ý, gián tiếp nhờ chuyên gia tháo gỡ bom của các quốc gia đánh giá loại bom đó. Hắn ta dùng phương pháp này để kiểm nghiệm hiệu quả của loại bom mà hắn mới chế tạo.” Vương Nghị nói “Mà loại bom mà hắn mới nghiên cứu ra gần nhất đã hai lần bị người khác tháo gỡ được.”

      Vương Nghị còn chưa nói xong, sắc mặt Mạc Tôn liền thay đổi, phản xạ có điều kiện nhìn qua quán cà phê bên kia đường, lập tức nhảy xuống xe.

      “Lão Mạc, cho dù Cá Heo có phải tìm Y La hay , tốt nhất là ông chú ý nhiều hơn một chút.” Chú ý cái gì, tất nhiên cần nói cũng biết.

      Mạc Tôn cúp điện thoại, ngay lập tức chạy qua bên kia đường, nhanh chóng vọt vào quán cà phê.

      “Xin chào … Đội trưởng Mạc, đến rồi.” Quả Quả thấy Mạc Tôn tới thì cười chào hỏi “Vẫn là cà phê Americano sao ạ?”

      “Y La đâu?” Mạc Tôn quét mắt một vòng quanh quán cà phê, thấy Y La.

      tìm chị Y La ạ, chị ấy ra ngoài rồi ạ.”

      ấy đâu?”

      “Chị ấy Đế Đô, mấy ngày nữa mới về ạ.” Quả Quả trả lời.

      phải là ngày mai ấy mới sao?”

      “Chị Y La nói vé ngày hôm nay còn trống nhiều nên chị ấy luôn. Đội trưởng Mạc, có việc gấp à?” Quả Quả hỏi “Nếu có việc gấp thì gọi điện cho chị …”

      cần Quả Quả nhắc nhở, Mạc Tôn đã sớm gọi cho Y La nhưng trong máy điện thoại vang lên tiếng thông báo điện thoại đã tắt máy, lặp lặp lại nghe thật bực mình.

      Một nỗi bực bội tên làm Mạc Tôn quyết đoán tắt cuộc gọi, nói một lời, xoay người rời khỏi quán cà phê, dùng hành động để chứng minh câu nói gì mà ‘tới cũng vội vàng mà cũng vội vàng’.

      “Sao thế?” A Thành thấy Quả Quả cứ nhìn mãi ra cửa thì tò mò hỏi.

      “Lúc nãy đội trưởng Mạc mới đến tìm chị Y La, em nói chị Y La có ở đây thì sắc mặt ấy đột nhiên trở nên rất khó coi.”

      “Hình như gần đây chủ của chúng ta rất gần gũi với đội trưởng Mạc đó.” A Thành trêu ghẹo nói.

      “Hình như là thế đó.” Quả Quả nghĩ lại, cũng đúng ha, thấy chị Y La nói bỏ thêm nước lạnh vào cà phê của đội trưởng Mạc thì chứng tỏ quan hệ của hai người đã dịu ít, tuy rằng cái chuyện thêm nước vào cà phê cũng thật là trẻ con.

      ==

      Biết được Y La đâu, Mạc Tôn liền lái xe về hướng sân bay, vừa vừa tra lịch bay điện thoại.

      Di động tắt máy chứng tỏ Y La đã lên máy bay. Lúc buổi sáng, Mạc Tôn còn gặp Y La ở quán cà phê, mà từ Long Thành bay đến Đế Đô mất khoảng hai giờ bay, hơn nữa còn phải mất thời gian làm thủ tục đăng ký, rất nhanh là Mạc Tôn có thể đoán được Y La đã bay chuyến bay nào.

      Nếu bây giờ đuổi theo đến Đế Đô, cho dù bay được chuyến bay gần nhất thì cũng sẽ đến chậm hơn Y La một tiếng đồng hồ, ấy là phải kể đến chuyện trong vòng hai mươi phút nữa có thể chạy đến sân bay.

      Mạc Tôn một đường lái xe cao tốc ra sân bay, rốt cuộc cũng chạy đến nơi trong thời gian hai mươi phút, hơn nữa đến cửa đăng ký khẩn cấp qua thủ tục kiểm tra an ninh, cuối cùng cũng bắt kịp chuyến bay gần nhất.

      Nhân thời gian trước khi máy bay cất cánh, Mạc Tôn nhắn cho Y La một tin nói ở sân bay chờ . Nếu Y La có thể đọc được hơn nữa nghe lời chờ ở sân bay thì hệ số an toàn sẽ cao hơn nhiều.

      Nhưng đối phương là tổ chức Thâm Lam, chỉ điểm này thôi cũng phải hết sức cẩn thận, Mạc Tôn do dự một chút rồi gọi đến số điện thoại mà đã lâu chưa liên lạc.

      “Gì, sao bỗng nhiên cậu lại nhớ đến ?” Đầu dây bên kia rất là kinh ngạc.

      “Lão Lang, giúp em đón một người.” Mạc Tôn nói.

      ==

      Mà lúc này ở phía cao vạn dặm, Y La đã làm quen với thiếu niên cá heo, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

      “Cậu còn nhỏ như vậy mà đã làm ăn buôn bán rồi sao?” Y La nghe nói tiền tiêu vặt của thiếu niên này đều do chính cậu ta kiếm được thì vô cùng kinh ngạc.

      “Kinh doanh nhỏ mà thôi, em chỉ mở một shop online taobao thôi.” Thiếu niên khiêm tốn nói.

      “Cửa hàng tên gì, cậu bán cái gì, có cơ hội thì chị cũng ghé xem và mua ủng hộ.” Y La cười nói.

      “Đại dương xanh.”

      “Đại dương xanh?” Y La sửng sốt “Cậu đúng là rất thích biển nhỉ!”

      “Đúng vậy, chút nữa xuống máy bay em sẽ tặng chị mấy mặt hàng mới trong tiệm của em.” Thiếu niên nhiệt tình nói.

      “Vậy sao được.”

      sao, mấy cái đó đáng bao nhiêu tiền. Nếu chị Y La thích thì quảng cáo với bạn giùm cho em.”

      “Được.”

      Hai người trò chuyện vui vẻ, thời gian bất chợt trôi qua, máy bay rất nhanh hạ cánh xuống sân bay Đế Đô.
      Chris_Luu thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 23: Lão Lang


      Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, lúc này đã rất thân quen, Y La và cậu thiếu niên cùng đến khu vực băng chuyền lấy hành lý.

      “Chị Y La, chút nữa có người nào đón chị ?” Thiếu niên Cá Heo Hướng Nhất Trạch hỏi.

      .” Y La lắc đầu.

      “Vậy chút nữa em đưa chị vào thành phố nhé.” Hướng Nhất Trạch nhiệt tình nói.

      “Có người đến đón em à?”

      “Vâng, khách sạn cho xe đến đón em.”

      “Khách sạn? Nhà cậu phải ở Đế Đô sao?” máy bay, hai người đã trò chuyện rất nhiều về Đế Đô, chỗ nào ăn mặc ngủ nghỉ ở Đế Đô là nhất, thiếu niên đều rất rành rẽ, Y La vẫn cho rằng thiếu niên là người ở Đế Đô.

      “Khi còn nhỏ em đã ở Đế Đô, nhưng sau đó cả nhà đều di dân.” Hướng Nhất Trạch cười nói.

      “Vậy à, vậy em về đây là thăm người thân hả?”

      phải a.” Hướng Nhất Trạch cười tủm tỉm “Em về tham giữ bữa tiệc tri ân của quỹ từ thiện.”

      “Quỹ từ thiện?”

      “Dạ, khi em bắt đầu buôn bán, em sẽ quyên một nửa doanh thu của em vào quỹ từ thiện.” Hướng Nhất Trạch nói.

      “Thì ra em là một nhà từ thiện nha.”

      “Nhà từ thiện, phải đâu.” Thiếu niên lắc lắc đầu, giọng điệu vô cùng kiên ̣nh.

      Y La nghĩ rằng Hướng Nhất Trạch khiêm tốn, cũng nghĩ nhiều, hai người đến khu vực lấy hành lý. Trong lúc chờ lấy hành lý, thấy người người đều cầm điện thoại di động, lúc này Y La mới nhớ hình như điện thoại di động của vẫn quên chưa mở máy.

      “Quên mất chưa khởi động máy.” Y La vừa nói vừa lấy điện thoại di động từ túi xách ra.

      Hướng Nhất Trạch hơi mỉm cười, ánh mắt thoáng dừng điện thoại di động của Y La , tùy ý hỏi “Xe khách sạn sẽ chờ em ở bãi đỗ xe, chút nữa chị cùng em nhé.”

      “Được rồi, vậy chút chị làm phiền Tiểu Trạch.” Y La thấy thiếu niên mời nhiệt tình cũng từ chối nữa.

      “Tinh tinh, tinh tinh …”

      Y La vừa bật nguồn điện thoại lên thì tiếng chuông báo ngừng vang lên.

      “Chị Y La, có nhiều người tìm chị ghê.” Thiếu niên cười quơ quơ di động của mình “Chẳng như em, một cái tin nhắn cũng chẳng có.”

      “Đều là tin quảng cáo ấy mà.” Y La vừa xem điện thoại vừa trả lời. Còn nói bỗng thấy trong số bảy tám tin nhắn quảng cáo bỗng xuất hiện hai tin nhắn từ Mạc Tôn, gửi cách nhau chỉ một phút đồng hồ.

      (Khi nào đến sân bay Đế Đô rồi thì đừng ra ngoài, chờ tôi.)

      ( tìm một quán cà phê ngồi đợi, tôi sẽ nhờ người đến đón . Trước khi tôi đến gặp , đừng có đâu hết.)

      Có ý gì? Tại sao lại cho rời khỏi sân bay?

      “Chị Y La? Chị Y La?”

      “Hả?” Nghe có người gọi mình, Y La chợt hoàn hồn.

      “Hành lý đến rồi.” Hướng Nhất Trạch chỉ vào băng chuyền “Chị Y La, chị làm sao vậy?”

      có gì, chị vừa đọc tin nhắn thôi.” Y La vừa dứt lời, chuông điện thoại di động trong tay bỗng vang lên, lần này có người trực tiếp gọi đến “Xin lỗi, chị nhận điện thoại cái đã.”

      Hướng Nhất Trạch cười mỉm gật gật đầu, lỗ tai dựng thẳng cẩn thận nghe ngóng.

      “Xin chào!”

      “Y La đúng , tôi là bạn của lão Mạc, mười phút nữa tôi sẽ đến sân bay, tìm một chỗ ngồi chờ tôi một chút, đừng đâu nhé.” Một giọng nói đàn ông khàn khàn trung tính vang lên.

      “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao mấy bỗng nhiên cho tôi ra sân bay?” Y La buồn bực hỏi.

      “Cụ thể thế nào thì chờ lão Mạc đến sẽ giải thích với , cậu ấy đã ngồi chuyến bay sớm nhất đến đây, chắc là khoảng một tiếng nữa sẽ đến.”

      “Vậy được rồi, tôi sẽ tìm quán cà phê ngồi chờ , khi nào đến tôi sẽ ̣nh vị cho .” Tuy là Y La vẫn còn nghi hoặc nhưng quyết ̣nh nghe lời rời khỏi sân bay. Dù sao có thể làm Mạc Tôn ngồi máy bay đuổi theo đến Đế Đô thì có thể thấy đó phải là việc nhỏ.

      Y La cúp điện thoại, vừa lúc thấy hành lý của mình chuyển đến, vội vàng xách vali xuống.

      “Em giúp cho.” Hướng Nhất Trạch qua giúp Y La lấy hành lý xuống.

      “Cám ơn em.” Y La quay đầu thấy bên cạnh thiếu niên vẫn có gì, vì thế hỏi “Tiểu Trạch, hành lý của em vẫn chưa ra à?”

      Ai ngờ thiếu niên lắc đầu nói “Em gửi hành lý.”

      “Vậy em ra đây làm gì?”

      “Em cùng chị lấy hành lý a, chút nữa chúng ta còn cùng vào trong thành phố mà.” Thiếu niên nói đương nhiên.

      “A …” Thế là cậu nhóc này cùng để lấy hành lí của a, nghĩ đến vẫn thể rời khỏi nơi này, Y La lập tức ngượng ngùng nói “Xin lỗi em nha Tiểu Trạch, chắc là chị cùng em được rồi.”

      “Tại sao ạ?”

      “Chị có một người bạn cũng từ Long Thành đến Đế Đô, còn khoảng một giờ nừa là ấy cũng bay đến, chị phải chờ ấy.”

      “Vậy à …” Thiếu niên dường như rất thất vọng.

      “Xin lỗi em.” Nhìn vẻ mất mát của thiếu niên, Y La bỗng nhiên có một cảm giác dường như đã làm một chuyện gì đó thật xấu xa “Chờ hai ngày nữa chị sẽ mời em ăn một bữa thật ngon được . Em nói quán vịt nướng ở hẻm phía Nam ăn rất ngon phải , chúng ta đến đó ăn nha.”

      “Vậy cũng còn cách nào.” Hướng Nhất Trạch nhìn Y La mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng má, nhìn rất ngây thơ và hiền lành.

      “Tiểu Trạch …”

      Y La muốn nói chuyện, bỗng nhiên một cú đánh mạnh từ phía sau đập tới, Y La kịp kêu lên tiếng nào, cả người liền hôn mê bất tỉnh.

      Trong nháy mắt Y La mất ý thức, một người đàn ông cao lớn từ phía sau xông đến đón được Y La rồi ôm chặt vào ngực. Nếu lúc này Y La còn ý thức thì nhất ̣nh sẽ nhận ra, người đàn ông này chính là vị khách ngồi phía sau hai người máy bay.

      thôi.” Thiếu niên thu lại nụ cười, kéo vali hành lý của Y La ở bên cạnh, dẫn đầu trước.

      vào bãi đỗ xe, Y La bị nhét vào một chiếc xe thông dụng màu đen, sau đó người đàn ông khởi động xe, chở thiếu niên và Y La ra khỏi sân bay.

      Gần như là cùng lúc, lão Lang-người được Mạc Tôn nhờ vả cũng vào đến sân bay, hai chiếc xe ô tô ở khúc quanh lướt qua nhau.

      Sau khi đỗ xe, lão Lang gọi điện cho Y La nhưng một hồi lâu mà có người bắt máy, lập tức lão Lang có một dự cảm tốt, gọi điện lại một lần nữa nhưng lần này điện thoại tắt máy.

      “Xem ra là đã đến chậm.” Lão Lang cúp điện thoại, thở dài một hơi.

      ==

      Năm mươi phút sau, Mạc Tôn xụ mặt vào bãi đỗ xe, nhìn chiến hữu ngày xưa dựa lưng xe hút thuốc, nhịn được nhíu mày.

      “Mấy năm gặp mà cậu lại dùng thái độ này mà chào đón tôi à?” Lão Lang lười biếng phun một ngụm khói thuốc về phía Mạc Tôn, cả người cà lơ phất phơ.

      “Dáng vẻ này của mà để Ngải Phi nhìn thấy, thế nào cậu ấy cũng khóc.” Thật hiếm có khi Mạc Tôn nghiêm túc.

      “Dáng vẻ của tôi thì làm sao?” Lão Lang vô cùng tự tin nhún vai.

      Làm sao ư? Tổ trưởng tổ Bạo Phong ngày xưa là người chú ý đến hình tượng nhất, vậy mà lúc này lại mặc một cái áo khoác như là đã nửa năm chưa được giặt tẩy, chân thì dép lê, đầu đội một cái ổ gà (chắc là mũ rơm), râu quai nón đầy mặt, nếu phải là đồng đội với nhau nhiều năm, suýt chút nữa là Mạc Tôn nhận ra .

      vui là được.” Mạc Tôn cũng nói nhiều, kéo cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.

      Lão Lang cũng thèm để ý, ngậm thuốc lá ngồi vào xe, nổ máy chạy ra khỏi sân bay.

      “Cái gì mà cứ tích tích ngừng vậy, đau hết cả đầu tôi rồi.” Lão Lang kiên nhẫn hỏi, hình như từ lúc Mạc Tôn lại gần , có tiếng gì đó vẫn ngừng kêu lên.

      kết nối sóng vô tuyến, Mạc Tôn sửng sốt rồi từ túi áo móc ra một chiếc đồng hồ của nữ, mặt đồng hồ giống mặt đồng hồ của nữ nhưng to hơn một chút, mặt có một chấm đỏ nhấp nháy, thanh tích tích chính là từ chiếc đồng hồ này phát ra.

      Đây là gói bưu phẩm lúc sáng Mạc Tôn nhận được, là Vương Nghị gửi cho Y La, bộ phận kỹ thuật đã chế tạo ra chiếc máy quét radar.

      “Phát minh mới của cục an ninh hả?” Lão Lang liếc nhìn đồ vật trong tay Mạc Tôn.

      “Ừ.” Mạc Tôn tắt thanh , trực tiếp đeo lên tay mình, cũng may là dây đeo của chiếc đồng hồ này đủ dài, nếu thì Mạc Tôn thể đeo vừa.

      phải cậu đã ra khỏi đó rồi sao? Sao lại có thứ này?” Lão Lang hỏi “Sao thế, Phương lão đầu vẫn nuối tiếc cậu hả?”

      “Cái này phải của tôi, tôi chỉ mượn dùng một chút thôi.” Mạc Tôn nói, tiếp tục cúi đầu mày mò máy tính.

      “A, sao tôi nhớ là cậu có quan hệ tốt như vậy, ai cho cậu mượn?”

      “Chính là người mà tôi nhờ đến đón, nhưng mà chẳng hoàn thành gì hết.” Mạc Tôn vừa nói vừa đặt máy tính lên taplo xe, lấy điện thoại ra.

      “Đệt, ông đây còn ở ngoại ô hái cam đó, lái xe hết tốc lực đến sân bay cũng mất hơn một giờ, cậu báo bất ngờ, ông có thể đến lúc này là đã khá lắm rồi.” Lão Lang nghe Mạc Tôn châm chọc, nhịn được mắng “Cậu có bản lĩnh sao ngăn người lại từ Long Thành .”

      đã bỏ nghề hơn ba năm, tôi vẫn nên khoan dung với hơn.”

      “Em gái cậu.” Lão Lang chửi tục.

      Mạc Tôn cười cười, điện thoại đã được bắt “Ngải Phi, đem quyền quản lý camera theo dõi ở sân bay chia cho .”

      “OK.”

      Thính lực của lão Lang rất tốt, giọng nói trong trẻo của thiếu niên mới qua kỳ vỡ giọng từ điện thoại truyền đến tai rõ ràng, dù chỉ là một từ nhưng cũng đủ gợi cho vô số những hồi ức của năm tháng đã qua.

      đừng lo lắng, tôi nói với cậu ấy là tôi ở cạnh .” Mạc Tôn nhận ra lão Lang căng thẳng, nhịn được mà trào phúng.

      “Mắt cậu mù à, ông lo lắng chỗ nào.”

      lo lắng, lo lắng à, lúc nãy Ngải Phi còn hỏi tôi có liên lạc với , tôi sống chết chưa nói, nếu tôi gọi lại cho cậu ấy giờ nhá.” Mạc Tôn làm bộ muốn gọi điện thoại.

      “Cậu lừa quỷ hả.” Cho là ông đây điếc hả, lúc nãy rõ ràng cậu chỉ nói có một câu, trước sau chỉ có năm giây đồng hồ, ở đâu ra mà nhiều tin tức vậy.

      Lúc này, máy tính đặt taplo xe hơi bỗng lóe lên, quyền quản lý camera sân bay đã được gửi đến. Mạc Tôn để ý đến lão Lang nữa mà bắt đầu điều tra hình ảnh Y La xuống máy bay, ra khỏi sân bay như thế nào.

      Rất nhanh chóng, Mạc Tôn thấy hình ảnh Y La được người khác đẩy xe lăn và bị đưa lên xe ra khỏi sân bay như thế nào.

      Mạc Tôn cắt ghép một vài hình ảnh, cuối cùng ở camera lối ra sân bay thấy được biển số xe của ô tô.

      Lúc này Mạc Tôn lại gửi tin cho Ngải Phi cùng quản lý camera (Camera theo dõi giao thông)

      chờ một lát.”

      Mười giây sau, quyền quản lý camera giao thông Đế Đô lại được chuyển đến Mạc Tôn. Tốc độ này so với việc liên hệ với bộ giao thông vận tải khi điều tra án thì nhanh hơn nhiều.

      gái này là ai? Sao cậu sốt ruột như vậy?” Bọn họ là những người thân kinh bách chiến (người trải qua nhiều sóng gió đấu tranh, người có lắm kinh nghiệm), cho dù giây tiếp theo phải chết thì họ vẫn có thể nói vài câu đùa cợt trêu ghẹo nhau, vừa rồi giọng điệu của Mạc Tôn tuy nhẹ nhàng nhưng vẻ sốt ruột giữa hàng chân mày thì thể che giấu được.

      “Một người có cầu phải được bảo vệ.” Trong lúc nhất thời Mạc Tôn cũng biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nói như vậy.

      “Người trong lòng cậu hả.” Lão Lang nhướng mày, hiển nhiên là bị sốc nhẹ.

      “Mấy năm nay nhàn rồi có việc gì làm, có phải cả ngày ở nhà xem mấy phim truyền hình cẩu huyết hay ?” Mạc Tôn miệng thì khinh bỉ nhưng mắt thì rời khỏi màn hình máy tính “Thượng Tam Hoàn.”

      Lão Lang chuyển tay lái đổi hướng “Bắt ấy là ai?”

      “Thâm Lam.”

      “Thâm Lam?” Lúc này lão Lang thực sự giật mình “ nương này là chuyên gia vũ khí à?”

      Thâm Lam là tổ chức buôn bán vũ khí nổi danh thế giới, thực ra xét về tính chất thì cũng được coi là một tổ chức khủng bố nhưng bọn họ lại giống như tổ chức khủng bố thật sự. Thâm Lam chỉ bán vũ khí, tham gia bất kì sự kiện phạm tội khác. Nếu có việc gì mà bọn họ phải ra tay hành động, thì nhất ̣nh là có quan hệ tới vũ khí.

      “Chuyên gia tháo gỡ bom.”

      “Vậy kĩ thuật của ấy hẳn là phải giỏi hơn Vương Nghị hả.” Lão Lang còn nhớ rõ, lúc trước, bọn họ vì để đánh sâu vào tổ chức Thâm Lam nên đã phái Vương Nghị nằm vùng, kết quả thằng nhóc đó còn qua được vòng phỏng vấn.

      có mang theo vũ khí ?” Xác ̣nh hướng của Y La, Mạc Tôn bắt đầu vạch kế hoạch ứng cứu.

      Là một tổ chức buôn bán vũ khí, mục ́ch Thâm Lam bắt Y La chắc hẳn là muốn làm thương tổn đến , ngược lại hơn nửa là có khả năng muốn trợ giúp, nhưng muốn cướp người từ tay họ thì chắc chắn là thể tay rồi.

      “Phía sau.” Lão Lang giơ tay chỉ ra phía sau “ đủ thì trong ́p xe còn có.”

      Mạc Tôn xoay người, xốc ghế ngồi phía sau lên, lộ ra bảy tám khẩu súng các loại.

      Mạc Tôn tùy ý chọn một khẩu, thử xoay hộp tiếp đạn, chốt khóa rồi nói “Còn tốt đó, tuy là bây giờ nhìn suy sút nhưng vẫn chưa lụt nghề.”

      Lão Lang xuy một tiếng, cười nhưng phản bác, chỉ là ánh sáng trong mắt ngày càng rực rỡ.

      Đây là một loại cảm giác đã lâu gặp.
      Chris_Luu thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 24: Trò chơi tháo gỡ bom


      Khi Y La tỉnh dậy chỉ cảm thấy ̉ vô cùng đau nhức, mơ mơ màng màng mở mắt ra phát hiện ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

      “Chỗ này là chỗ nào vậy?” Y La hỏi theo bản năng.

      “Phát hiện có bom, phát hiện có bom.” Tiểu Tám và Y La liên hệ với nhau qua năng lượng tinh thần, lúc nãy khi Y La hãy còn hôn mê, nó cũng chẳng có cách nào báo động trước.

      “Tiểu Tám? Bom ở …” Vấn đề chưa hỏi xong thì Y La đã nghẹn lời vì đã nhìn thấy bom. Trước mắt , một cái bàn cách đó xa, để rõ ràng năm quả bom với các hình thái khác nhau.

      vụt đứng dậy từ ghế, đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh.

      “Tích!”

      Trong nháy mắt khi đứng lên, đồng hồ hẹn giờ của một quả bom chiếc bàn dài bắt đầu sáng lên, đếm ngược tính giờ: 15:00:00.

      “Bom hẹn giờ?” Thấy đồng hồ đếm ngược khởi động, Y La phản xạ tìm túi xách của mình, nhưng trong phòng ngoài bom ra thì cũng chỉ có một chiếc ghế.

      Làm sao bây giờ?

      Nếu có công cụ thì chỉ có thể chạy, Y La nhấc chân chạy về chiếc cửa duy nhất trong phòng, tất nhiên là cửa khóa chặt.

      “Chị Y La.” Một giọng nói quen thuộc vang lên trong căn phòng.

      “Tiểu Trạch?” Y La hơi sửng sốt, nhìn khắp xung quanh phòng, cuối cùng phát hiện tường có một chiếc loa nhỏ, thanh hiển nhiên là từ nơi đó truyền ra.

      “Đúng thế, là em.”

      “Là cậu bắt tôi đến đây.” Y La nhớ cảnh tượng trước khi té xỉu, rất dễ để đưa ra kết luận như vậy.

      “Vâng.” Thiếu niên thừa nhận dứt khoát.

      “Tại sao?” Y La nghĩ trăm lần cũng ra, đã trò chuyện rất vui vẻ với cậu thiếu niên đó, với lại, Y La xác ̣nh trước đó chưa bao giờ gặp cậu thiếu niên nên thể có khả năng có mâu thuẫn gì với cậu ta.

      “Chị Y La, chị quên rồi sao? Em đã đồng ý đưa cho chị xem mấy sản phẩm mới của tiệm em.”

      Sản phẩm mới?

      “Trong phòng đều là những tác phẩm đắc ý nhất của em đó.”

      Tác phẩm? Trong phòng này ngoài bom ra thì có cái gì đâu?

      “Những quả bom này là do cậu làm ra? Tiệm của cậu bán chính là bom sao?” Cuối cùng Y La cũng nhận ra “Cậu là phần từ khủng bố?”

      phải a.” Thiếu niên phủ ̣nh “ em nói bọn em là thương nhân (người kinh doanh), chẳng qua hàng hóa bọn em bán tương đối đặc thù mà thôi.”

      “Vậy theo như cậu nói thì mấy kẻ buôn bán ma túy cũng là thương nhân rồi, chẳng qua hàng hóa họ bán cũng tương đối đặc thù mà thôi.” Y La nhịn được mà móc mỉa, đây là cái lý lẽ ngụy biện gì vậy.

      “Chị Y La thật thông minh, nhưng mà em nói buôn bán ma túy quá LOW, cho nên mỗi lần mấy tên mua bán ma túy đến chỗ bọn em mua vũ khí, bọn em còn ́ ý tăng giá 30% nữa đó.”

      Đây là cái gì, hiện tại tội phạm đều phân thành đủ loại như thế à?

      “Tiểu Trạch, cậu đem tôi đến đây là ̣nh làm gì?”

      “Chị vẫn chưa hiểu à? Đương nhiên là mời chị Y La chơi trò chơi tháo gỡ bom rồi.” Thiếu niên cười khẽ một tiếng “Chị Y La, lúc trước bom ở cục cảnh sát với ở trung tâm thương mại Hoàn Long đều là do em bán đó, nhưng mà hình như đều bị chị tháo bỏ rồi.”

      “Vì nguyên nhân này mà cậu bắt đem tôi tới đây à?”

      “No, no, no.” Thiếu niên phủ nhận “Là vì năng lực của chị nên em mới mang chị đến đây.”

      Thế thì có gì khác nhau?

      “Chị, tuy rằng trò chuyện với chị làm em rất vui, nhưng mà … Thời gian đã trôi qua mấy phút rồi nha.” Thiếu niên bỗng nhắc.

      Thời gian? Y La sửng sốt một giây, rất nhanh phản ứng lại, là bom, vừa rồi bom hẹn giờ đã khởi động. Y La cuống quít quay đầu nhìn, thấy đồng hồ đếm ngược chỉ còn lại mười phút, lúc nãy nói chuyện với cậu thiếu niên mất hết năm phút đồng hồ.

      “Tôi tháo gỡ quả bom này thì cậu sẽ thả tôi sao” Y La hỏi.

      “Trong phòng em để năm quả bom, mỗi quả bom thời gian hẹn giờ sẽ giảm dần ba phút. Nói cách khác, sau khi chị hủy quả bom thứ nhất xong, quả thứ hai sẽ bắt đầu khởi động, thời gian hẹn giờ sẽ giảm xuống còn mười hai phút, cứ giảm dần như vậy, đến quả bom cuối cùng thì thời gian sẽ chỉ là ba phút.”

      “Ba phút, cậu để cho tôi có ba phút để tháo gỡ một quả bom?” Vì có Tiểu Tám, ba phút để tháo gỡ bom đương nhiên là làm được. Nhưng Hướng Nhất Trạch biết sự tồn tại của Tiểu Tám a. Dưới tình huống như vậy mà cậu ta lại đặt ra thời gian này, đây là quá mức tin tưởng vào thực lực của và là có ý ̣nh giết chết .

      “Chị gái nhỏ, ́ lên nha, em tin chị.”

      “Từ từ … dụng cụ đâu, dụng cụ tháo gỡ bom đâu?” Y La vội vàng hỏi.

      “Dưới bàn có thùng dụng cụ đó.”

      Y La tới, cúi đầu nhìn, quả nhiên dưới chiếc bàn dài tìm được một thùng dụng cụ nhỏ. Mở thùng dụng cụ ra, bên trong có bảy tám dụng cụ lớn nhỏ đồng nhất. Y La lấy ra một cái kéo, sau đó ngồi dậy đứng trước quả bom thứ nhất.

      Quấn quanh quả bom thứ nhất có tám sợi dây điện, trong đó chỉ có một sợi có thể làm đồng hồ đếm ngược [TP1] lại, tương tự, cũng chỉ có một sợi có thể làm quả bom phát nổ.

      “Từ xuốn dưới, sợi thứ ba.” thanh của Tiểu Tám lập tức vang lên.

      Y La giơ tay, nhưng lại chạm vào sợi dây thứ nhất.

      “Là sợi thứ ba.” Tiểu Tám nhắc lại lần nữa.

      “Tôi biết.” Y La trả lời trong đầu “Còn thời gian, chút nữa tôi mới cắt.”

      “Tại sao?” Tiểu Tám hiểu.

      “Chắc là Mạc Tôn đã phát hiện thấy tôi, ấy sẽ tìm tôi, chúng ta cứu kéo dài thời gian trước đã.” Đúng vậy, nghĩ đến hai tin nhắn đọc lúc trước, Y La có thể xác ̣nh là Mạc Tôn biết gặp nguy hiểm nên mới gửi cho tin nhắn như vậy, hơn nữa còn trực tiếp chạy từ Long Thành đến tận đây.

      Bây giờ bỗng nhiên biến mất từ sân bay, nhất ̣nh Mạc Tôn sẽ tìm .

      biết vì sao Y La lại có sự tin tưởng vững chắc như vậy.

      Mà trong một căn phòng khác cách phòng của Y La xa, Hướng Nhất Trạch ăn trái cây, cùng cận vệ của cậu ta nhìn camera theo dõi Y La tháo gỡ bom.

      “Chị gái, chị phải ́ lên nha.” Thiếu niên cắn quả táo, nhỏ giọng lẩm bẩm.

      ==

      Quốc lộ nào đó vùng ngoại thành Đế Đô, chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng dừng ở ven đường.

      “Xe hẳn là quẹo vào rừng cây gần đây.” Mạc Tôn một đường đuổi theo đến đây, nhưng chiếc xe hơi họ theo dõi camera bỗng nhiên biến mất ở đoạn đường này.

      Lão Lang dùng điện thoại di động mở bản đồ vệ tinh, nhanh chóng tìm hiểu ̣a hình xung quanh.

      “Từ nơi này về phía trước hai km có một ngã ba, từ nơi đó có thể đến nhà gỗ của những người gác rừng.” Lão Lang nói “Gần khu vực đó có khả năng có chỗ giấu người.”

      “Vậy chúng ta qua đó.” Nếu camera theo dõi dùng được nữa, Mạc Tôn dứt khoát đóng laptop lại.

      Lão Lang lại khởi động xe một lần nữa, tiếp hai km, sau đó quẹo phải về phía nhà gỗ của người gác rừng.

      “Dừng xe!” Xe vào lối rẽ chưa được bao lâu, Mạc Tôn bỗng nhiên kêu lên.

      Dường như cùng lúc với tiếng hô của Mạc Tôn, lão Lang giẫm phanh dừng xe trong chớp mắt, chờ xe ổn ̣nh mới lên tiếng hỏi “Sao thế?”

      “Phía trước có bom.” Mạc Tôn vừa nói thì người đã nhảy xuống xe.

      theo chấm đỏ mặt đồng hồ, rất nhanh chóng xác ̣nh vị trí của quả bom, sau đó ngồi xổm xuống, dưới lớp đất vàng, lôi ra một cái kíp nổ nhỏ xíu. Kíp nổ bị đất vàng và lá khô che lấp, nếu lúc nãy họ lái xe qua, chắc chắn bom sẽ phát nổ.

      Lúc này lão Lang cũng tới, dùng dao găm đào đất lên lộ ra một quả bom.

      “Bom loại 3A, cái đồ chơi này chôn ở giữa đường, nếu xe chúng ta qua, vậy hai chúng ta phòng chừng chết thì cũng tàn phế. Nhưng mà thú vị chính là chúng được chôn ở ven đường.” Lão Lang cười nói “Xem ra đối phương vẫn còn rất nhân từ, muốn giết người.”

      “Xem ra chúng ta tìm nhầm chỗ.” Quả bom tồn tại, chứng minh người bọn họ muốn tìm chắc chắn là ở phía trước.

      Lão Lang dùng dao găm cắt đứt kíp nổ, cẩn thận lấy quả bom lên, sau đó tò mò hỏi “Sao cậu lại phát hiện được quả bom này?”

      Xe cách nơi này hai ba mét, kíp nổ quả bom lại trong suốt, nếu đến gần thì chẳng có cách nào nhìn thấy. Chẳng lẽ lão Mạc có thiên phú dị bẩm, thể nào, cậu ta cũng từ cục an ninh quốc gia ra giống , mà bản thân cũng đâu kém cỏi gì.

      “Vì có cái này.” Mạc Tôn cũng giấu diếm, đưa tay cho lão Lang xem “Đây là máy rà quét bom mới nhất do cục an ninh quốc gia nghiên cứu chế tạo ra.”

      “Y da, mấy năm gặp, kỹ thuật trâu bò thế, cái máy như vầy mà cũng có thể nghiên cứu chế tạo ra.” Lão Lang hứng thú nhìn chiếc đồng hồ “Cái chấm đỏ này chính là vị trí của bom phải , sao lại có hai cái?”

      Mạc Tôn trả lời, im lặng nhìn về phía lão Lang.

      Lão Lang bừng tỉnh nhận ra, vỗ vỗ đầu “Cái đầu của tôi này, quên là chính mình cũng có một cái, ha ha …”

      Mạc Tôn nhìn lão Lang cười to, trong lòng có chút khó chịu vô cớ, nhưng bọn họ đều như vậy, sống chết đều sợ, sợ chính là sự thương hại của người khác với họ.

      thôi.” Mạc Tôn thu hồi suy nghĩ, đứng lên tiếp tục về phía trước.

      Ném quả bom trong tay vừa mới nhặt lên, lão Lang toét miệng rồi theo. Vì đề phòng phía trước còn chôn bom, bước càng thêm cẩn thận.

      ==

      “Răng rắc.”

      “Tích tích … tích tích …”

      thanh cắt đứt dây điện và thanh đồng hồ hẹn giờ khởi động luân phiên vang lên, đồng hồ đếm ngược của một quả bom vừa ngừng thì một cái khác lại vang lên ngay sau đó. Thời gian sau phút, còn lại hai quả bom cuối cùng.

      “Bốp bốp bốp.” Trong loa truyền đến tiếng vỗ tay “Chị Y La quả thật rất lợi hại, luôn có thể ở gây cuối cùng cắt đúng dây, nhưng mà … theo như tốc độ này của chị, thì ở hai quả bom cuối chị có thể bị treo đó nha.”

      “Tôi hủy xong những quả bom này thì cậu sẽ thả tôi sao?” Y La ngẩng đầu hỏi.

      “Chị cứ tháo gỡ trước , chị tháo gỡ hết xong thì em sẽ nói cho chị biết.” Giọng nói của Hướng Nhất Trạch lúc nào cũng vui vẻ giống như khi ở máy bay, nhưng lúc trước Y La còn cảm thấy đáng thì lúc này nghe mà thấy sởn tóc gáy.

      Nhưng bây giờ, trừ việc tháo gỡ bom, còn sự lựa chọn nào khác. Y La biết mình đã hôn mê bao lâu, máy bay của Mạc Tôn chậm hơn một giờ đồng hồ, biết mình kéo dài thời gian thì có đủ hay , nhưng điều duy nhất có thể làm là kéo dài thời gian mà thôi.

      Mạc Tôn, có thể tìm thấy tôi ?

      “Nhị thiếu, có người tiến vào.” Luôn canh giữ phía sau Hướng Nhất Trạch, bảo vệ bỗng nhiên nói.

      Hướng Nhất Trạch xoay người qua xem.

      “Lính đánh thuê canh giữ ở ngoài rừng đã bị mất liên lạc.” Trừ ta là bảo vệ mà Hướng Nhất Trạch mang theo từ Thâm Lam, bọn họ còn thuê bốn lính đặc chủng canh giữ trong rừng cây và trước nhà gỗ. Vì đảm bảo an toàn, cách một phút những lính đánh thuê này phải báo cáo vị trí một lần. Mà lúc nãy, hai lính đánh thuê canh giữ ở rừng cây đã mất liên lạc.

      “Chúng ta rút thôi.” Hướng Nhất Trạch cũng rất dứt khoát, cầm laptop (nguyên tác là bình bản, biết là cái gì, tra QT thì là bàn ủi nhưng mình nghĩ là phải nên tự chém) ở bàn lên, xoay người rời khỏi căn phòng nhỏ.

      Trong rừng, Mạc Tôn và lão Lang mỗi người đánh gục một lính đánh thuê, Mạc Tôn ném tên lính đánh thuê đã té xỉu cho lão Lang, còn chạy về phía nhà gỗ nhỏ sườn núi.

      Mà lúc này, hai lính đánh thuê canh giữ trước nhà gỗ nhỏ cũng nhận ra có người ngoài tiến vào, đã huy động toàn bộ tinh thần cảnh giác.

      sườn núi, cây ́i thưa thớt, vật che chắn cũng ít, trong nháy mắt khi Mạc Tôn từ rừng cây vụt ra lập tức bị phát hiện. Ngay sau đó hai tiếng súng pằng pằng vang lên làm Mạc Tôn lăn lộn sườn núi, trong giây lát phải quay lại rừng cây.

      “Mạc Tôn, là Mạc Tôn tới rồi sao?” Nghe thấy tiếng súng nổ, Y La kích động.

      cầu tôi xem xét ?” Tiểu Tám hỏi.

      “Tìm.” Bây giờ Y La cần lắm một đáp án.

      “Tìm kiếm xong, Mạc Tôn ở cách nhà gỗ hai mươi mét.” Tiểu Tám trả lời.

      “Thật tốt quá.” Biết Mạc Tôn tới, Y La cần kéo dài thời gian, cái kéo trong tay dứt khoát cắt bỏ quả bom thứ tư.

      “Ý … chị chỉ tốn có hai phút để tháo gỡ quả bom này thôi.” Giọng nói của thiếu niên bỗng nhiên lại vang lên “Xem ra là chị thành thật nha, lúc nãy vẫn luôn cầm chừng phải .”

      Y La để ý đến cậu ta, ngay sau đó liền chuẩn bị tháo gỡ quả bom cuối cùng.

      “Nhưng mà chị gỡ quả bom cuối cùng xong cũng thể dễ dàng rời khỏi phòng nha.” Hướng Nhất Trạch vừa dứt lời thì đồng thời Y La cũng đã gỡ bỏ quả bom cuối cùng xong.

      “Cậu có ý gì?” Y la hỏi.

      nóc nhà em còn đặt một quả bom, là bom hồng ngoại điều khiển từ xa nha, chỉ cần cảm nhận được trong phòng có người nó sẽ lập tức phát nổ. Hướng Nhất Trạch tiếp tục nói “Quả bom này tương đối khó, em để cho chị hai mươi phút nha.”

      “Tích tích, tích tích …” thanh tính giờ quen thuộc lại vang lên, nhưng mà là tầm cao ba mét nóc nhà, Y La thể nào với tới được.

      Hướng Nhất Trạch ngồi xe từ con đường khác vòng xuống núi, chờ xe được nửa đường mới bỗng nhiên nhớ ra “Ai nha, hình như mình đã quên chuẩn bị thang.”


      Chris_Luu thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 25: Giải cứu

      trần nhà có bom? Y La kiễng chân ngẩng đầu nhìn cũng chỉ thấy thanh xà gỗ trần nhà lập lòe ánh sáng đỏ của đồng hồ đếm giờ.

      “Tiểu Tám, có bom hồng ngoại điều khiển từ xa thật hả?” Y La hỏi.

      “Đúng vậy, vừa là bom hồng ngoại điều khiển từ xa, vừa là bom hẹn giờ.” Tiểu Tám trả lời.

      “Quả bom nguy hiểm như vậy sao ban đầu cậu nhắc tôi?” Mối đe dọa đến quá bất ngờ, Y La cũng chịu nổi.

      “Tôi đã nhắc rồi, chẳng qua là tôi nói cụ thể số lượng thôi.” Lúc Y La mới tỉnh lại, Tiểu Tám ngừng nhắc nhở có bom. Sau đó Y La lại vội vàng tháo gỡ bom, Tiểu Tám cảm thấy dù sao cũng dần dần tháo gỡ từng quả một nên sốt ruột nhắc về quả bom thứ sáu.

      “Vậy chúng ta có thể cải tiến quy trình làm việc của chúng ta , cậu nhớ báo thêm số lượng nha?” Y La bất đắc dĩ nói.

      “Có thể, tôi đã update vào trình tự.” Tiểu Tám nói “Lần tới sẽ nhắc nhở kí chủ, sẽ báo cụ thể số lượng bom trong phạm vi mười mét.”

      Vì năng lượng hạn chế nên phạm vi thăm dò của Tiểu Tám chỉ trong giới hạn mười mét, vượt qua phạm vi này thì cậu ta cần cầu mượn năng lượng tinh thần của Y La. Nếu cậu ta ở trong trạng thái nửa ngủ đông thì phạm vi thăm dò của Tiểu Tám càng nhỏ, chỉ có ba mét.

      Làm sao bây giờ? Y La nhìn quả bom gác mái nhà, cảm thấy một nỗi nghẹn khuất ‘ bột đố gột nên hồ’. có kỹ thuật tháo gỡ bom cao siêu nhưng mà có cách nào chạm vào bom a.

      “Pằng, pằng!”

      Ngoài cửa lại vang lên tiếng súng, Y La nôn nóng ghé mắt vào khe cửa ngó nhưng chẳng thấy gì.

      ==

      Bên ngoài nhà gỗ, hai lính đánh thuê được trang bị vũ trang hạng nặng trốn ở sau một chiếc xe Hummer, bắn đạn liên tục về phía nơi Mạc Tôn ẩn nấp, quyết tâm dù chỉ ló đầu một chút xíu là sẵn sàng tiễn lên Tây Thiên.

      Mạc Tôn tránh sau một gốc cây bạch dương, nắm chắc súng trong tay nhưng vẫn chưa tìm thấy vị trí ngắm bắn thích hợp. suy nghĩ có nên vòng qua rừng cây hay thì bỗng ‘chíu’ một tiếng, một viên đạn bay xoẹt qua người , một phát trúng ́ch vào tên lính đánh thuê chuẩn bị bắn về phía .

      “Á.” Một tiếng kêu vang lên.

      Mạc Tôn quay đầu lại, cách khoảng năm mét, lão Lang ngậm điều thuốc trong miệng, trong tay cầm một khẩu súng bước tới.

      thế này thì quá phí phạm rồi.” Mạc Tôn biết nói gì, có hai tên lính đánh thuê mà thôi, vậy mà lão Lang dùng đến súng ngắm từ xa luôn rồi.

      “Lâu rồi có chút ngứa tay.” Lão Lang ngang ngược nghiêng đầu “Hai người này giao cho tôi, cậu mau vào cứu người trong lòng .”

      “Đã nói là phải người trong lòng mà.” Vừa nói Mạc Tôn chút do dự chạy ra khỏi rừng cây, nghiêng người tránh được hai viên đạn bay tới, phóng như bay về phía triền núi.

      “Chíu!”

      Sớm hơn Mạc Tôn một bước, khi đối phương nổ súng về phía Mạc Tôn thì viên đạn thứ hai của lão Lang cũng găm ngay cánh tay phải của lính đánh thuê.

      Hai tên lính đánh thuê đều đã bị thương tay phải, cho dù có thể bắn nhưng thể chính xác được nữa, hơn nữa lúc này Mạc Tôn đã sắp lên đến triền núi, hai tên lính đánh thuê tính toán thấy mình có phần thắng nào, lập tức nhảy lên xe Hummer, vọt lên ̣nh đâm về hướng Mạc Tôn.

      Lúc này Mạc Tôn cách chiếc xe rất gần, khi xe xông đến, chẳng những tránh ra mà chạy vể phía trước, một tay chống đầu xe, một tay chống kính chắn gió, cả người nương theo quán tính nhảy vọt qua ̉nh chiếc xe. Khi bay ngang qua xe, Mạc Tôn ‘thuận tiện’ nã một phát súng.

      “Pằng!” Một tiếng súng vang lên, chiếc xe Hummer lắc lư, xóc nảy sườn núi, lúc lâu sau mới ổn ̣nh phương hướng, tăng tốc chạy thoát về hướng bìa rừng.

      Mạc Tôn thấy một phát súng của mình ngăn được chiếc xe Hummer nhưng cũng đuổi theo, xoay người tiếp tục chạy về hướng nhà gỗ.

      Lão Lang thấy Mạc Tôn xông về hướng triền núi thì nhìn nữa. Một tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng, một tay cầm súng ngắm từ xa, nhàn nhã nhìn chiếc xe Hummer chạy dần xa, chờ nó chạy được hơn mười mét nữa mới ngắm bắn pằng pằng vài cái, trúng lốp bên trái xe Hummer.

      Chiếc xe chạy với tốc độ cao bỗng nhiên bị nổ lốp xe, xung lực làm nó mất cân bằng, lập tức lật nghiêng sườn núi. Hai gã đàn ông cao lớn mặc áo giáp ngụy trang cả người be bét máu, gian gian từ trong xe bò ra.

      “Phì!” Lão Lang nhổ điếu thuốc khỏi miệng, dùng chân nghiền nát điếu thuốc rồi chậm rãi khiêng súng qua “Chạy hả, bọn mày muốn chạy à, đây là nơi mấy tụi mày muốn tới là tới, muốn là hay sao?”

      ==

      Lúc này Mạc Tôn đã tới căn nhà gỗ thứ nhất, dán tai vào cửa nghe ngóng trong giây lát, cảm nhận bên trong có tiếng động nào mới cầm súng đá văng cửa gỗ, cảnh giác vào.

      Gian nhà gỗ lớn, trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế, bàn còn đặt một màn hình máy tính truyền phát hình ảnh trực tiếp và một ̃a trái cây ăn dở.

      “Y La.” Mạc Tôn nhìn màn hình máy tính hình ảnh Y La đứng ghế, với tay biết làm gì.

      Nhăn nhăn mày, Mạc Tôn lập tức rời khỏi gian nhà này chạy về hướng căn nhà gỗ thứ hai, tới cửa, Mạc Tôn gõ mấy cái thật mạnh lên cửa “Y La?”

      “Mạc Tôn! Cảnh sát Mạc, tôi ở đây, tôi ở bên trong này.” Nghe được giọng của Mạc Tôn, Y La kích động từ ghế nhảy xuống.

      lùi ra sau một chút, tôi vào đây.” Phát hiện cửa mở được, Mạc Tôn ̣nh phá cửa vào.

      vào đây?” Y La sửng sốt một chút, ngay sau đó vội vàng kêu lên “Chờ một chút, đừng vào vội, trong này có tia hồng ngoại …”

      “Ầm!” đợi Y La nói hết câu, một chân Mạc Tôn đã bay lên, trong nháy mắt cánh cửa xuất hiện một lỗ hổng, ngay sau đó là một bàn chân nữa, theo tiếng đứt gãy của tiếng gỗ, cánh cửa đổ rầm xuống.

      vừa nói cái gì?” Mạc Tôn sải bước đến.

      “Tôi … tôi muốn nói là có thể tìm giùm tôi một cái thang ?”

      “Thang?” Mạc Tôn nhớ đến hình ảnh trong camera theo dõi khi Y La đứng ghế với tay lên , ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà “Phía có cái gì sao?”

      gác mái nhà có một quả bom, mười phút nữa sẽ phát nổ nhưng tôi với tới nó được, có thể tìm cho tôi một cái thang ?” Y La nôn nóng hỏi.

      Mạc Tôn hộc tốc chạy đến đây làm sao có thể nhìn thấy loại đồ vật nào giống cái thang, lúc này nghe Y La nói nóc nhà có một quả bom mười phút nữa sẽ phát nổ, lập tức tới trước, kéo Y La lôi ra ngoài “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

      Khi xác ̣nh tình huống bom phát nổ sẽ làm nguy hại đến tính mạng con người, tháo gỡ bom phải là quan trọng nhất, bảo đảm an toàn cho bản thân và những người khác mới là vị trí số một.

      “Chờ … chờ một chút.” Sức Mạc Tôn quá khỏe, cả người Y La treo tay Mạc Tôn mới có thể ngừng động tác của .

      làm cái gì vậy?” Mạc Tôn khó hiểu nhìn người nào đó ngồi xổm dưới đất.

      “Tôi thể rời khỏi đây, đây là quả bom hẹn giờ hồng ngoại điều khiển từ xa, khi tia hồng ngoại cảm ứng được trong phòng có người thì nó sẽ lập tức phát nổ.” Y La nhanh chóng giải thích.

      Mạc Tôn dùng một giây tiêu hóa lời Y La nói, sau đó buông lỏng tay, một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên mái nhà. Ngay sau đó ánh mắt dời xuống, đảo qua nhà một lượt rồi dừng lại chiếc bàn dài có đặt năm quả bom. Dường như đã nghĩ ra phương án, Mạc Tôn bước qua, lấy chiếc khăn trải bàn màu xám bọc năm quả bom lại, túm lấy bỏ chúng vào một góc tường. Sau đó khom lưng, kéo chiếc bàn dài đến vị trí dưới quả bom, rồi lại dịch chiếc ghế lại gần chiếc bàn.

      “Lên đây.” Mạc Tôn quay đầu nói với Y La.

      “A? À.” Lúc trước phải là Y La nghĩ đến việc kê bàn nhưng chiếc bàn làm bằng gỗ rất nặng và chắc, có cách nào đẩy di chuyển được nó, đành phải từ bỏ, ngờ Mạc Tôn lại di chuyển nó một cách dễ dàng như vậy.

      Y La bước lên ghế rồi dẫm lên bàn dài, nhưng cho dù có thêm được một mét chiều cao, tay vẫn còn một khoảng cách nữa mới với tới xà ngang, thể nhìn rõ bom chứ đừng nói là tháo gỡ nó.

      Lúc Y La cúi đầu ̣nh nói với Mạc Tôn mang ghế kê lên thêm thì Mạc Tôn bỗng nhiên cũng đứng lên. Thể trọng của người đàn ông quá nặng, trong nháy mắt khi bước lên làm chiếc bàn lung lay suýt chút nữa làm Y La ngã xuống.

      “Đứng vững vào.” Mạc Tôn giơ tay, một tay giữ chặt tay Y La, một tay đỡ lấy eo .

      Động tác này thực sự là quá mờ ám, Y La theo phản xạ lập tức né tránh.

      Cảm giác được động tác của Y La, lực cánh tay của Mạc Tôn tăng lên. Lúc này, đừng nói Y La muốn nhúc nhích, bây giờ cả người đều dán lên ngực người đàn ông luôn rồi.

      “Tôi … tôi …” mặt Y La ửng đỏ, lắp bắp tôi tôi biết nói gì, thực ra lúc này cũng hiểu nổi chính bản thân mình, giờ phút sống chết như bây giờ sao còn có tâm trạng xấu hổ thẹn thùng như vậy chứ.

      “Vì biết bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm.” Tiểu Tám bỗng nhiên lên tiếng, thì ra vừa rồi Y La cẩn thận từ trong lòng hỏi ra “Có tôi ở đây nhất ̣nh bom sẽ phát nổ, cho nên đây phải là thời khắc sống chết.”

      “Câm miệng.” Y La thẹn quá hóa giận.

      “Đỡ cho tốt.” Lúc Y La thất thần vài giây, Mạc Tôn biết là đã nói với gì đó, sau đó nói thêm một câu ‘đỡ cho tốt’, rồi hai tay dùng sức, nâng eo Y La đưa ngồi lên đầu vai .

      Y La kinh hoảng kêu lên một tiếng, hai tay giữ chặt lấy cánh tay người đàn ông bám vào eo mình “ đưa cái ghế lên cho tôi là được mà.”

      Thực ra chỉ cần thêm hai mươi cm nữa mà thôi, cần kiệu lên vai như vậy, hơn nữa động tác này thật là ngại quá mà.

      đừng nói nhiều nữa, còn thời gian nữa đâu.” Mạc Tôn phải là nghĩ đến việc kê thêm ghế cho nhưng gái này quả thực là quá lùn, cho dù kê thêm ghế cũng chỉ vừa đủ cho chạm vào bom mà thôi. Tháo gỡ bom là công việc cần vô cùng tỉ mỉ, tinh tế, cần phải nghiên cứu từ tí một, trong tư thế như vậy nhìn thấy bom đã là ́ gắng rồi, còn tâm trí đâu mà nghiên cứu nữa.

      Y La hỏi nhiều nữa, từ từ buông tay khỏi đôi tay đỡ của Mạc Tôn, quay đầu nhìn quả bom, độ cao này đúng là rất thích hợp để quan sát bom.

      “Cắt đứt sợi dây màu đỏ có thể ngừng đồng hồ đếm giờ.” Trong khoảng khắc ánh mắt Y La chạm vào quả bom, giọng nói của Tiểu Tám vang lên.

      Y La nghe lời cắt đứt sợi dây màu đỏ, sau một tiếng tích, đồng hồ ngừng chạy việc đếm ngược.

      Mạc Tôn nhíu mày, tốc độ này, dường như là cần suy nghĩ.

      “Bộ phận cảm ứng hồng ngoại ở bên phải, rút sợi dây điện màu đen bên trong ra rồi cắt đứt.” Tiểu Tám lại một lần nữa chỉ đạo.

      Y La nhẹ nhàng lật hộp cảm ứng hồng ngoại ra, cẩn thận kéo sợi dây điện màu đen ra, cắt đứt. Khi đèn tín hiệu báo cảm ứng hồng ngoại đã tắt, Y La thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dỡ quả bom ôm vào ngực, cúi đầu nói “Được rồi, thả tôi xuống .”

      “Trong phạm vi hai mét, có một quả bom tới gần.” Tiếng nhắc nhở của Tiểu Tám gần như cùng lúc với câu nói của Y La.

      Cái gì??

      Mạc Tôn muốn ngồi xổm để đặt Y La xuống thì nghe phía sau truyền đến tiếng hét kinh hãi “Í, hai người làm cái gì vậy?”

      Y La cả kinh, quay người muốn nhìn, mà bên này thì Mạc Tôn muốn thả người xuống nên buông lỏng lực tay. Lúc này Y La vừa cử động làm mất thăng bằng, thế là cả hai cùng té từ bàn xuống.

      “A, mẹ ơi!”

      “Úi.”

      “Má, thứ này có thể tùy tiện ném vậy à.”

      Y La ngã trong lồng ngực của Mạc Tôn, Mạc Tôn té ngã xuống sàn nhà, còn quả bom trong tay Y La bị hất văng may được lão Lang kịp thời tiếp lấy. Lão Lang ôm quả bom, từ cao nhìn hai người ngã thành một đống, trào phúng “Lão Mạc, xuống bàn được a.”

      “Lăn!” Mạc Tôn thẹn quá hóa giận.

      “Ha ha ha …”

      Mà Y La nhìn lão Lang cười như điên, nhất thời quên mất phải đứng lên.

      “Chú ý, chú ý, trong não người này có một quả bom mini ở trạng thái nửa khởi động.” thanh nhắc nhở của Tiểu Tám lại vang lên trong đầu Y La.
      Chris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :