1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 17: Truy hỏi



      Hoàn toàn bại lộ.

      Chẳng những Mạc Tôn nói rõ thời gian và ̣a điểm, ngay cả vật chứa bom chất lỏng cũng được tìm thấy, Y La thấy thật sự thể lừa gạt được nữa, đành phải chột dạ nhỏ giọng thừa nhận “Tôi … tôi đem nó đổ vào bồn cầu rồi.”

      “Cái gì?” Mạc Tôn cảm thấy có khả năng nghe rõ.

      “Tôi .. đổ nó xuống bồn cầu.” Y La nhỏ giọng lặp lại lần nữa.

      “…” Mạc Tôn nhìn Y La, nhìn gái vẫn luôn tự cho mình là thông minh nhưng thực ra lại ngu ngốc muốn chết, lại hay thích xen vào việc người khác, cho rằng chính mình là một người hùng vô danh, sắc mặt cực kỳ phức tạp.

      “Thực đó, tôi lừa đâu.” Y La sợ Mạc Tôn tin, lại bổ sung thêm một câu, tuy rằng lúc đầu khi nghe Tiểu Tám nói vậy, bản thân cũng cho là mình nghe nhầm.

      Mạc Tôn lại nhìn chằm chằm Y La một lúc, đến lúc Y La hoảng sợ biết làm thế nào cho phải, thì bỗng bật cười.

      “Là bom lỏng sao?”

      “Ừ.”

      “Phương pháp xử lý bom của sáng tạo quá ha.” Mạc Tôn cảm thấy tức giận mà bật cười, đã suy nghĩ vô số phương án cất giấu quả bom nhưng ngàn tính vạn tính lại ngờ người này lại đem nó đổ vào bồn cầu.

      Tiểu thuyết cũng dám viết như vậy a. (Con cua: tôi viết)

      “Quả bom lỏng kia cầu phải có chất xúc tác mới có thể phát nổ, khi tồn tại độc lập thì có tính chất rất ổn ̣nh, nên đổ vào bồn cầu cũng thể phát nổ, nếu … tôi cũng dám làm như vậy.” Y La vội vàng tỏ vẻ chính đã xác ̣nh sau khi đổ vào bồn cầu sẽ có gì nguy hại nên mới xử lý như vậy, cũng có ý ̣nh làm bom phá hủy đường ống dẫn nước thải ngầm của thành phố.

      “Được rồi, tôi biết rồi. Vậy nói cho tôi, tại sao khi phát hiện có bom lại báo cảnh sát?” Mạc Tôn cảm thấy cầu phải hiểu thật rõ tư duy kỳ cục của vị Y nữ sĩ- hùng vô danh mà ngốc nghếch này mới được.

      “Tôi … tôi …” Y La ấp a ấp úng biết phải nói ra sao.

      nói thôi, ‘thẳng thắn được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị’.” Tiểu Tám dùng câu nói kinh điển của cảnh sát nhắc nhở kí chủ giãy dụa hấp hối nhà mình.

      Đúng vậy, dù sao cũng thế rồi, Y La cắn răng, ăn ngay nói thật “Tôi chỉ … muốn có quan hệ dính líu gì với cảnh sát mấy hết.”

      muốn dính líu quan hệ với cảnh sát? Ngay lúc phát hiện có người đặt bom phá hủy máy bay, ở thời điểm mấy trăm tính mạng con người chập chờn trong nguy hiểm?” Tuy rằng đã đoán trước từ sớm, nhưng đến lúc chính tai nghe như vậy, Mạc Tôn vẫn nhịn được mà rống lên.

      Y La hoảng sợ đồng thời bỗng nhiên lại cảm thấy tủi thân, rõ ràng chính đã cứu mạng mấy trăm người máy bay, tại sao lại để người ta mắng mỏ “Tôi … tôi có nghĩ đến, nếu lúc đó tôi thể tháo gỡ bom, thì tôi … tôi sẽ báo cảnh sát.”

      “Vậy sao có thể xác ̣nh được lúc nào bom phát nổ, nếu quả bom đột nhiên phát nổ thì sao?”

      “Tôi …” Đương nhiên là có thể biết chính xác lúc nào quả bom phát nổ, nhưng thể nói.

      “Sao có thể chắc được rằng, khi theo dõi đối tượng khủng bố sẽ bị phát hiện, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại báo cảnh sát, vậy thì làm sao có người biết máy bay có bom?” Mạc Tôn đưa ra liên tiếp ba vấn đề làm Y La có cách nào trả lời thỏa đáng.

      Mấy vấn đề này đúng là lúc đó vẫn chưa nghĩ đến, lúc này nghe Mạc Tôn phân tích như vậy, lại nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, mặt Y La tái nhợt còn chút máu.

      Mạc Tôn vẫn chưa nói xong, hôm nay phải ‘giáo dục’ cho nàng tự cho mình là thông minh này một bài học nhớ đời mới được.

      “Vậy đã suy nghĩ đến chưa … những kẻ đặt bom kia có tha mạng cho hay ?”

      Y La nghi hoặc nhìn Mạc Tôn, dường như muốn nói, những kẻ đặt bom sao có thể biết là người tháo gỡ bom được.

      cho là những kẻ đặt bom đó cũng cùng mặt hàng với mấy thằng trộm cắp đầu đường xó chợ sao? Lúc xem tin thời sự quốc tế nghe đến thế giới này có một tổ chức được gọi là lực lượng khủng bố sao?” Mạc Tôn thể nhịn mắng “ thật là đồ đầu đất, có ngày chết mà biết vì sao mình chết.”

      “Tôi … tôi … oa …”

      Rốt cuộc Y La chỉ là người bình thường, một người bình thường sinh ra và lớn lên trong điều kiện hoàn cảnh an nhàn. thể trong một thời gian ngắn ngủi như thế có thể tính được hết các khả năng như Mạc Tôn. Lúc ấy, ý tưởng duy nhất của chính là trong tình huống ai hay biết, sẽ lặng lẽ tháo gỡ bom. chưa bao giờ tự hỏi qua, sau khi tháo gỡ bom , lực lượng khủng bố đã đặt bom có thể theo dõi hay . Trong suy nghĩ của , phải kẻ xấu nào cũng là nên có tật giật mình hay sao?

      Nhưng vừa rồi, những lời liên tiếp của Mạc Tôn đã gõ tỉnh , có thể đặt bom phá hủy máy bay sao có thể là đối tượng phạm tội bình thường được. Đương nhiên là biết có lực lượng khủng bố, nhưng trong tiềm thức nghĩ mình chẳng bao giờ lại có liên quan đến loại đối tượng như thế, nhưng nếu thực sự bị đối tượng khủng bố theo dõi, thì đúng là sẽ chết bất cứ lúc nào mà chẳng hề hay biết. Nghĩ đến việc bây giờ rất có thể đã bị các đối tượng khủng bố theo dõi rồi, tinh thần Y La tan vỡ, hoảng sợ đến mức phải khóc òa lên.

      “Tôi … tôi suy nghĩ nhiều như vậy, lúc đó tôi chỉ nghĩ làm cách nào để bom phát nổ thôi.”

      khóc cái gì, bình thường thấy ngang ngược lắm mà.” Y La đột nhiên khóc làm Mạc Tôn bối rối.

      “Mấy đối tượng khủng bố có thể tìm giết tôi ?” Y La nỗ lực nín khóc nhưng mà rất hoảng sợ a.

      … đừng khóc.” Mạc Tôn cũng biết làm cách nào để dỗ dành con gái, lục lọi trong xe hồi lâu tìm được mảnh khăn giấy nào, cuối cùng từ băng ghế sau nhặt được một cái áo thun biết ném ở đó khi nào đưa cho Y La lau nước mắt.

      Y La cũng chê, cầm áo thun xoa xoa, nhưng vẫn kìm được cơn khóc “Tôi có thể bị chết hay ?”

      đừng khóc, có tôi ở đây thể chết được.” Trong hơn hai mươi năm cuộc đời của mình, Mạc Tôn chưa bao giờ đối mặt với phụ nữ khóc trước mặt ngoại trừ mẹ , lúc này quan tâm cũng được mà để ý cũng phải, thật là gặp quỷ mà.

      “Tôi tin, lần trước còn nói muốn ném tôi xuống biển.” Độ tín nhiệm của Y La với Mạc Tôn xuống rất thấp.

      “Tôi …” nàng này vẫn còn mang thù đến bây giờ.

      sẽ để ý đến sự sống chết của tôi đâu.” Chuyện này đã tạo cho Y La bóng ma tâm lý, đây là ngyên nhân lớn nhất làm Y La luôn ́ gắng né xa Mạc Tôn.

      “Tôi …” lúc Mạc Tôn sứt đầu mẻ trán biết nên làm cái gì bây giờ thì tiếng chuông điện thoại di động bỗng vang lên, Mạc Tôn như được giải thoát, vội vàng đẩy cửa xe xuống xe.

      “A lô?” Mạc Tôn đóng cửa, dựa người vào đầu xe, lúc nói chuyện còn quên nhìn thoáng qua gái ngồi xe vẫn còn nức nở.

      “Lão Mạc, lúc ở sân bay ông đã xóa cái gì vậy?” Giọng nói của Vương Nghị từ bên kia điện thoại truyền đến.

      Đối với vấn đề Vương Nghị hỏi, Mạc Tôn cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, nhưng chưa trả lời ngay mà hỏi Vương Nghị “Ngải Phi tìm ra hả? Ngải Phi có thể khôi phục dữ liệu mà tôi đã cắt bỏ ?”

      “Đệt, nếu khôi phục được thì tôi cần gì phải hỏi ông?” Vương Nghị mắng.

      “Ngay cả Ngải Phi cũng khôi phục được, vậy là tôi yên tâm rồi.” Mạc Tôn lại nhìn thoáng qua Y La, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Vậy là xem ra trước mắt nàng này vẫn được an toàn.

      camera có gì vậy? Sao ông phải cắt bỏ?” Vương Nghị mẫn cảm hỏi.

      chuyến bay SN039 đúng là có bom!”

      “Cái gì? Vậy sao nó phát nổ? Có người phát hiện ra sao? Rồi người đó đã tháo gỡ nó hả?” Kết hợp với hành động của Mạc Tôn, Vương Nghị rất nhanh suy đoán được tính chất sự việc.

      “Đúng thế, có một nàng ngu ngốc phát hiện ra quả bom, sau đó trước khi máy bay cất cánh đã đem bom gửi trong vali hành lý lấy ra rồi tháo bỏ nó.” Mạc Tôn giải thích “Tôi sợ phần tử khủng bố phát hiện ra ấy gây nguy hiểm nên đã xóa bỏ hình ảnh ấy camera.”

      “Đúng là nữ trung hào kiệt a.” Vương Nghị vừa nghe thấy có một gái ‘đơn thương độc mã’ tháo gỡ được quả bom thì cảm thấy vô cùng hứng thú “Là chuyên gia tháo gỡ bom của Long Thành các ông à?”

      Hào kiệt: người có tài cao, chí lớn, hơn hẳn người thường

      “Cũng xem như là thế.” Có khả năng tháo gỡ bom thì cũng được coi là chuyên gia tháo gỡ bom rồi.

      “Vậy quả bom đó đâu? Ông có thu về ?” Vương Nghị lại hỏi tiếp “Hai máy bay ở và Mỹ, bon khủng bố cũng đưa bom lên máy bay bằng cách gửi hành lý, nhưng vì bom đã phát nổ nên nước họ có thông tin gì về quả bom. Trước mắt, vấn đề tại sao quả bom lại có thể qua được máy kiểm tra an ninh là vấn đề trọng điểm bọn tôi quan tâm điều tra. Ông cất giữ quả bom cho tốt, tôi sẽ cử người đến thu …”

      “Ách … Chắc là được rồi.” Mạc Tôn do dự nói.

      “Tại sao?”

      “Bom … khụ … bom đã bị đổ vào bồn cầu rồi.” biết vì sao, đột nhiên Mạc Tôn cảm thấy có chút chột dạ.

      “What??”

      Đối với nỗi khiếp sợ của Vương Nghị, Mạc Tôn rất đồng cảm “Nó là bom lỏng, hình như là một chất lỏng hóa học nào đó có tính ổn ̣nh tương đối, phải có sự kết hợp với chất xúc tác mới phát nổ được. Cái ngốc … à, chuyên gia tháo gỡ bom kia, sau khi tháo gỡ được bom đã đổ nó thẳng vào bồn cầu rồi.”

      “Tùy tiện như vậy sao??” Vương Nghị cảm thấy đã khắp các nơi thế giới, tháo gỡ vô số quả bom, trong cục an ninh quốc gia cũng được coi là ‘đại ca’ nhưng cũng chẳng ‘trâu bò’ bằng cái vị chuyên gia tháo gỡ bom ở Long Thành này.

      Quả nhiên cao thủ là ở trong nhân gian a! Việc tháo gỡ bom đối với đã rất thành thạo nhưng đây mới là cao thủ chân chính (nguyên tác là thanh kỳ họa phong), thể so sánh, thể so sánh!

      “Khụ … nên bây giờ chỉ còn vật chứa chất lỏng bom thôi.” Mạc Tôn nói.

      “Vậy ông đưa cái đó cho bọn tôi , dựa vào chút cặn còn sót lại, bọn tôi sẽ phân tích thành phần hóa học của nó, hơn nữa có thể tìm ra được nguyên nhân các đối tượng có thể qua mặt được máy kiểm tra an ninh hay ?”

      “Ông chờ một chút …” Mạc Tôn xoay người kéo cửa xe ra, thấy Y La đã nín khóc thì hỏi “ biết chất lỏng của bom có thành phần gì ?”

      Y La hơi sửng sốt, trong đầu nhớ đến lời của Tiểu Tám “Chất lỏng bom là triacetone triperoxide, chất xúc tác là mangan đen.”

      Lập tức Y La lặp lại cho Mạc Tôn.

      “Chất lỏng bom là triacetone triperoxide, chất xúc tác là mangan đen.” Mạc Tôn nói với Vương Nghị bên đầu bên kia.

      “Cao thủ ở bên cạnh ông hả? Vậy ông hỏi ấy bom có điểm gì đặc biệt mà có thể qua được máy kiểm tra an ninh . Đúng rồi, làm sao cao thủ có thể phát hiện ra bom?” Vương Nghị hỏi.

      Mạc Tôn sửng sốt, đúng rồi, từ camera theo dõi, có thể khẳng ̣nh, Y La gặp được đối tượng khủng bố thang cuốn chỉ là chuyện ngẫu nhiên, sau đó Y La mới đuổi theo theo dõi hắn ta …”

      “Sao phát hiện trong vali của đối tượng có bom?” Mạc Tôn hỏi.
      A fangChris_Luu thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 18: Xin chào nữ thần!


      Sao có thể phát hiện ra bom? Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề này.

      Y La hết lần này đến lần khác lựa chọn báo cảnh sát mà tự tháo gỡ bom, trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là biết phải giải thích việc này như thế nào.

      Mạc Tôn thấy ánh mắt của Y La dao động, nét mặt lại bắt đầu mất tự nhiên, liền biết nàng này lại tìm cớ.

      Đến bước này rồi mà còn ̣nh nói dối sao. chống mắt chờ xem nàng có thể tìm được cớ gì để nói, Mạc Tôn ung dung chờ.

      “Tôi … tôi có thể trả lời được ?” Y La vô cùng đáng thương hỏi, đôi mắt to đen láy chớp chớp, mang theo ánh nước vừa yếu đuối vừa mong manh.

      được.” Nhưng phiền một nỗi là ý chí của đồng chí cảnh sát Mạc rất là sắt đá.

      “Tiểu Tám, làm sao bây giờ?” Biết thể nói, Y La chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Tiểu Tám trong lòng.

      “Sự tồn tại của tôi vượt quá sự tiến bộ khoa học kỹ thuật trái đất, cho dù nói ra tôi nhưng có cách nào chứng minh tôi tồn tại, như vậy ngược lại làm cho càng thêm khả nghi.” Tiểu Tám nghiêm túc phân tích.

      “Tôi biết a, chính vì nguyên nhân này nên tôi mới luôn muốn báo cảnh sát.” Y La nói “Bây giờ vấn đề là tôi phải trả lời ta như thế nào đây?”

      “Tôi có một biện pháp.”

      “Biện pháp gì?”

      “Tôi và 0017 có quan hệ tương sinh, chế ước lẫn nhau mà tồn tại. Nếu 0017 chế tạo bom tàng hình, tương tự như vậy, tôi có thế đưa ra một lượng kiến thức khoa học tương đương. Tôi có thể cung cấp cho một phần bản thiết kế, từ bản thiết kế này có thể tạo được máy quét tìm bom tàng hình.”

      Từ sau khi Mạc Tôn nói được, Y La vẫn luôn cúi đầu im lặng nói gì. Lúc đầu, Mạc Tôn còn nhẫn nại chờ câu trả lời của , nhưng chờ mãi mà thấy Y La nói gì, Mạc Tôn nhịn được mà hỏi lại “Ngay cả máy kiểm tra an ninh cũng phát hiện ra bom, vậy sao lại phát hiện được?”

      Y La ngẩng đầu, chỉ trong nháy mắt, Mạc Tôn nhạy cảm phát hiện, nét mặt Y La còn sự hoảng loạn như lúc nãy, trong ánh mắt còn ánh lên sự vui sướng, đây là … đã tìm được cớ rồi?

      “Tôi … tôi có một máy radar tự chế có thể kiểm tra phát hiện bom.” Y La nói.

      “Là cái gì?” Mạc Tôn hơi ngoài ý muốn, những lời này giống như tìm cớ.

      “Cái radar này có nguyên lý hoạt động giống như sóng siêu , chỉ là tôi đã cải biến nó. thế giới mỗi một vật đều có tần số của riêng vật đó, nên tôi đã cài đặt trong máy radar một số loại tần số đặt biệt, giống như là Nitroglycerin, bên trong nó có …”

      “Dừng, dừng!” Mạc Tôn đưa tay ngăn Y La lại, nói “Những điều nói tôi nghe hiểu, tóm lại là có một máy radar có thể rà quét tìm được bom, đúng ?”

      “Đúng thế.” Y La rất khí phách trả lời.

      Bỗng nhiên lại tự tin như vậy, nàng này đã nghĩ thông suốt nên thành khẩn khai nhận rồi sao? Tuy là lý do này nghe rất hợp tình hợp lý, có thể nói là có một chút khe hở nào, nhưng trực giác của Mạc Tôn vẫn khiến cảm thấy còn điều gì đó chưa thích hợp lắm.

      “Tôi muốn! Lão Mạc, tôi muốn cái radar kia!” Trong điện thoại, giọng của Vương Nghị bỗng cao lên thêm mấy đề xi ben.

      Mạc Tôn sửng sốt, cầm điện thoại ngạc nhiên hỏi “Sao ông vẫn chưa cúp điện thoại?”

      “Mẹ nó, rõ ràng là ông kêu tôi chờ đừng cúp, thằng khốn nhà ông có phải là quên mất tôi rồi . Chạy nhanh hỏi nữ thần của tôi là ấy có thể cho tôi mượn cái radar được ?”

      “Nữ thần của ông?”

      “Đúng thế, vừa có thể tháo gỡ được bom, vừa phát minh ra được thiết bị rà quét bom còn cao cấp hơn cả nước và Mỹ. Tôi tuyên bố, từ giờ phút này, ấy chính là nữ thần của tôi.” Giọng của Vương Nghị gào to đến nỗi xuyên qua cả điện thoại làm Y La ở cách đó xa cũng nghe được.

      Tức thì Y La cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ: Nữ thần của phải là Tiểu Tám mới đúng.

      “Hệ thống có giới tính a.” Tiểu Tám trịnh trọng thanh minh.

      “Tôi biết, tôi biết rồi, có giới tính thì hay rồi.” Y La nhịn được mà nói móc.

      Trong giây lát lơ đãng, Y La nghe thấy Mạc Tôn nói gì, đến khi ̣nh thần lại thì Mạc Tôn đã cúp điện thoại.

      Mạc Tôn cúi đầu nhìn đồng hồ, ước chừng tốc độ hành động của cục an ninh quốc gia, mấy người này chắc là đường đến Long Thành rồi, nghĩ nghĩ rồi nói với Y La “Tôi biết là muốn để người khác biết đến năng lực đặc biệt của mình.”

      Y La kinh ngạc ngẩng đầu, dường như muốn hỏi, sao lại biết.

      “Nhưng hôm nay đã tháo gỡ bom, chỉ cứu được hơn ba trăm mạng người máy bay mà còn ngăn được hoạt động khủng bố rất lớn.” Mặc dù phương pháp làm việc của Y La hoàn hảo, nhưng thể phủ nhận rằng đúng là một hùng, từ sâu trong nội tâm, Mạc Tôn rất đồng tình và thưởng thức Y La.

      Cũng chính vì như vậy, lúc ở sân bay, khi Mạc Tôn nhận thấy có khả năng Y La gặp phải nguy hiểm, cho dù phù hợp với quy ̣nh nhưng vẫn dứt khoát cắt bỏ toàn bộ hình ảnh của Y La ở sân bay.

      “Một chút nữa, cục an ninh quốc gia sẽ cử người đến đây điều tra, khả năng họ sẽ cầu phối hợp điều tra.”

      “Vậy … tôi phải làm thế nào?” Y La cẩn thận hỏi.

      cần lo lắng.” Tuy rằng chưa tiếp xúc nhiều nhưng dường như Mạc Tôn có thể hiểu được nỗi lòng của Y La “Cục an ninh quốc gia sẽ hỏi về tình hình sự việc lúc đó, nội dung cũng khác việc tôi hỏi lúc nãy là bao. Còn việc có năng lực tháo gỡ bom, tuy rằng năng lực này rất hiếm có nhưng nếu tự nguyện thì cục an ninh quốc gia sẽ ép buộc đâu. Nếu muốn thì sẽ vẫn là một người bình thường như cũ. Nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu còn gặp phải chuyện như vậy thì nhớ phải báo cảnh sát.”

      “Ừ, ừ, tôi biết rồi.” Dù sao đã bị phát hiện, tôi có não tàn mới tiếp tục đơn thương độc mã một mình.

      “À, có mang theo cái máy quét radar đó ? Chút nữa nhớ mang theo.” Mạc Tôn nói bổ sung.

      “Bây giờ à?” Y L cứng đờ.

      “Sao thế, có vấn đề gì ?” Mạc Tôn nhướng mày, thầm nghĩ, tôi đã biết là còn giấu diếm gì mà.

      có vấn đề gì, có vấn đề gì, chỉ là … tôi có thể đưa ra bản thiết kế được ?” Y La chột dạ cười lấy lòng nói.

      lại ̣nh làm cái quỷ gì vậy?”

      “Đâu có, đâu có, chỉ là cái máy quét radar kia lúc mà tôi đổ bom vào bồn cầu, do tôi hồi hộp, lo lắng quá nên run tay làm rớt nó xuống bồn cầu luôn rồi.” Vì làm tăng độ tin cậy, Y La còn khoa chân múa tay diễn tả động tác cẩn thận của “Tôi nói thật đó.”

      “…” Mạc Tôn còn gì muốn nói, đỡ trán, muốn hỏi Y La đã làm cách nào mà làm rơi xuống bồn cầu, vì cảm thấy nếu càng hỏi sâu thì sẽ càng có nhiều vấn đề phát sinh “ thôi.”

      Mạc Tôn ngồi vào ghế lái, ̣nh lái xe .

      “Từ từ đã.” Y La vội vàng cản Mạc Tôn.

      “Lại sao nữa?” Mạc Tôn hình như nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình.

      “Quần áo, tôi vẫn chưa thay quần áo, tôi thể mặc thế này được. Còn túi xách, điện thoại di động đều ở phòng thử đồ. Với lại tôi muốn nói với bạn tôi một tiếng đã.” Rõ ràng là lời nói bình thường nhưng biết vì sao, Y La lại cảm thấy mình hơi làm phiền đến Mạc Tôn.

      Đây là cái cảm giác quái quỷ gì vậy?

      Dường như lúc này Mạc Tôn mới để ý đến bộ váy lễ phục trang trọng, xa hoa Y La mặc. Bộ váy có thiết kế lộ vai trễ ngực, lúc này Y La lại dựa nghiêng lưng ghế, thế nên một cái nhìn của Mạc Tôn đã được nhìn thấy toàn bộ phong cảnh tươi đẹp trước ngực gái. Hình ảnh này đột nhiên đánh sâu vào thị giác của Mạc Tôn, làm người đàn ông đã trải qua mưa bom bão đạn vẫn đổi sắc trong nháy mắt cứng đờ người.

      “Khụ …” Mạc Tôn xấu hổ dời tầm mắt, làn da ̉ màu đồng bỗng ửng đỏ một cách đáng ngờ “Tôi vào cùng .”

      “A, được.” Y La để ý đến chút mất tự nhiên của Mạc Tôn, nghe đồng ý thì lập tức vui vẻ đẩy cửa xe nhảy xuống, bước vội vàng quay trở lại phòng thử đồ.

      Bước xuống xe phía sau, Mạc Tôn sờ sờ mặt mình, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay thời tiết thật là oi bức.

      Ban đầu, Y La còn lo lắng biết phải giải thích với bạn thân về việc mình phải rời như thế nào, lại nghĩ đến khi vừa mở miệng, còn chưa biết phải nói sao thì Hà Băng Băng lại tỏ vẻ ‘tớ hiểu hết, cậu cứ , cần phải giải thích, cũng cần lo cho tớ’, chút lưu luyến đem đẩy ra ngoài.

      Y La ù ù cạc cạc cứ thế theo Mạc Tôn rời .

      Tuy nhiên, Mạc Tôn đưa Y La về cục cảnh sát mà đưa đến một căn phòng trong khách sạn năm sao nào đó của Long Thành.

      Hai người ngồi trong phòng khách sạn, lúc đầu Y La còn có chút ngại ngùng, nhưng cũng may là tốc độ hành động của cục ninh quốc gia đúng là rất mau, hai người ở khách sạn chưa đến mười phút thì người của cục an ninh quốc gia đã đến.

      Cục an ninh quốc gia chỉ cử hai người đến, trong đó có một người hình như rất thân quen với Mạc Tôn, vừa vào cửa liền tặng cho Mạc Tôn một cú đấm thật mạnh, ai ngờ Mạc Tôn thuận thế bắt lấy rồi ấn ta vào tường.

      “Chỉ với công phu mèo quào này của ông mà dám ra tay với tôi, cái tật “nhớ ăn nhớ đánh’ của ông chẳng thay đổi gì nhỉ.” Mạc Tôn nể nang gì mà cười nhạo.

      “Lão Mạc, Mạc, buông tay, buông tay, đau quá … đau.” Vương Nghị kêu lớn xin tha.

      “Đôi trưởng Mạc.” Một người khác mặc đồ vest, nhìn Mạc Tôn chào nghiêm “Em là Triệu Minh Huy, em vừa mới gia nhập cục được một năm, em đã nghe rất nhiều về .”

      “Ừ.” Mạc Tôn nhàn nhạt gật đầu xem như đáp lại cậu ta, rồi buông lỏng tay Vương Nghị ra.

      “Mẹ nó, một năm thấy mà ông đón tiếp tôi như vậy đó hả?” Vương Nghị vừa xoa xoa cánh tay đau nhức vừa oán hận.

      lắc lắc rồi quay đầu bỗng nhìn thấy Y La ngồi ghế sô pha kinh ngạc nhìn bọn họ, đôi mắt lập tức sáng ngời “Lão Mạc, đây là nữ thần của tôi à?”

      Mạc Tôn nhìn Y La rồi gật đầu “Ừ, nữ thần của ông đó.”

      “Nữ thần” Vương Nghị vọt qua đến trước mặt Y La, tình cảm mãnh liệt mà bao la bày tỏ sự ngưỡng mộ trong lòng “Tại hạ là Vương Nghị, ngưỡng mộ kỹ thuật tháo gỡ bom của ngài đã lâu.”

      “A … ha ha ha …” cho rằng tôi biết sự ngưỡng mộ của mới có từ ba mươi phút trước à.
      Trúc Khải, A fangChris_Luu thích bài này.

    3. Trúc Khải

      Trúc Khải Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      32
      Đến c16 thấy nam9 quá ngầu rồi ạ, trời ơi siêu đẹp trai.
      haimap2346 thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 19: Lỗi BUG EQ


      Lần đầu gặp nữ thần, tuy là Vương Nghị có chút kích động nhưng cũng may là vẫn nhớ mục ́ch chuyến lần này của mình, rất nhanh, đã tự điều chỉnh cảm xúc. Bốn người ngồi ghế sô pha, nói tỉ mỉ một lần nữa quá trình phần tử khủng bố đã đặt bom như thế nào.

      Giống như Mạc Tôn đã đoán từ trước, ngoài việc để Y La thuật lại một lần nữa quá trình tháo dỡ bom, hai người Vương Nghị đều hỏi những vấn đề gần giống như Mạc Tôn đã hỏi lúc xe. Y La liền chiếu theo đáp án cũ trả lời một lần nữa.

      “Nữ thần, cho đến giờ là người duy nhất đã tiếp xúc với bom, vậy có biết loại bom này có đặc điểm gì đặc biệt ? Tại sao nó có thể vượt qua máy kiểm tra an ninh?” Vương Nghị hỏi vấn đề mà trước mắt, chính phủ các quốc gia đều vô cùng chú ý.

      “Vì có cái này.” Cái này Y La đúng là biết rõ, lấy từ túi xách ra một hộp nhỏ màu trắng to bằng quân cờ mạt chược.

      “Đây là cái gì?” Ánh mắt ba người tập trung tay Y La.

      “Máy nhiễu sóng điện từ.” Y La nói rồi đưa cho Vương Nghị ngồi gần nhất “Đây là thứ là làm nhiễu sóng máy kiểm tra an ninh nên quả bom mới có thể lên máy bay một cách thuận lợi.”

      Vương Nghị đưa tay cầm lấy máy nhiễu sóng, cầm trong tay lật qua lật lại xem xét, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc “Chính là cái vật nhỏ xíu như này sao?”

      “Đúng vậy.” Y La gật đầu.

      “Tốt quá, có thứ này, chúng ta chỉ cần đưa cho bộ phận kỹ thuật nghiên cứu cẩn thận thì sẽ tìm ra phương pháp đối phó nhanh thôi.” Vương Nghị mừng như điên “Nữ thần, đã giúp chúng tôi một việc lớn, à , phải nói là giúp quốc gia một việc lớn.”

      có gì. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy là sẽ có lúc cần dùng đến nó.” Trước đó, khi ở sân bay xử lý quả bom, khi Y La đổ chất lỏng vào bồn cầu rồi đem vật đựng vứt vào thùng rác, cuối cùng đem vaili ‘bỏ quên’ ở sân bay, cũng chỉ giữ lại duy nhất chính là máy nhiễu sóng điện từ này, bởi vì lúc đó cảm thấy vật này có lẽ sẽ có tác dụng gì đó.

      Tuy rằng lúc đó chưa nghĩ đến việc giao nó cho cảnh sát nhưng đã làm vậy như một loại bản năng.

      Lời nói của Y La rơi vào hai vị đặc công của cục an ninh quốc gia chính thì hành vi của là vô cùng cơ trí và hợp lý, nhưng khi Mạc Tôn nghe xong thì lại có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Y La. Cho đến giờ phút này, Mạc Tôn mới thực sự chắc chắn rằng, cho dù Y La muốn liên quan đến cảnh sát hoặc các bộ phận chuyên môn đặc biệt khác nhưng trong tiềm thức của vẫn luôn tự nguyện giúp đỡ bọn họ.

      Điều này đại khái cũng chính là nguyên nhân cho dù trong lòng có hàng ngàn hàng vạn điều muốn dính vào phiền toái nhưng hết lần này đến lần khác đều sẽ ngây ngốc đưa chính mình vào. Bằng , nếu mắt nhắm tai ngơ, giả bộ hay biết thì làm sao có thể bắt được nhiều sơ hở của đến vậy.

      “Y nữ sĩ, thiết kế máy rà quét bom khi nào mới có được?” Triệu Minh Huy bỗng lên tiếng hỏi, lúc trước nói chuyện, Y La đã nói tự thiết kế một loại máy quét radar có thể phát hiện bom.

      “Đúng vậy, nữ thần, có máy nhiễu sóng này rồi thiết kế máy quét radar của , tôi tin tưởng rằng, rất nhanh thôi, chúng tôi sẽ thiết kế ra loại máy kiểm tra an ninh hoàn toàn mới.” Vương Nghị hưng phấn nói.

      Nghĩ đến mấy lời đồn đãi mạng, hơn nữa lần này lực lượng khủng bố lại lựa chọn ba quốc gia như vậy, Mạc Tôn chợt nghĩ đến một khả năng, hỏi Vương Nghị “Việc lần này đã điều tra được do tổ chức khủng bố nào thực hiện chưa?”

      “Là tổ chức Galan.” Tuy rằng Mạc Tôn đã rời khỏi cục an ninh quốc gia nhưng tình hình quốc tế và những nhóm tổ chức khủng bố có tiếng thế giới đều nắm rõ, nên Vương Nghị cũng giấu diếm.

      “Loại bom lỏng này có thiết kế vô cùng đơn giản nhưng bọn chúng chỉ chọn ba quốc gia Mỹ, và nước ta làm mục tiêu, điều này rất có thể chỉ là mở màn của kế hoạch của bọn chúng.” Mạc Tôn nói.

      “Phương lão đầu cũng nói như vậy.” ‘Phương lão đầu’ trong miệng Vương Nghị chính là cục trưởng cục an ninh quốc gia-Phương Trường Kỳ.

      “Bọn chúng đã đưa ra điều kiện gì chưa?”

      “Tạm thời vẫn chưa thấy.” Vương Nghị nói “Phương lão đầu đoán, có thể là bom ở nước ta phát nổ như mong muốn làm tổ chức Galan kiêng dè cho nên mới chưa dám đưa ra điều kiện.”

      “Nên nữ thần, biết ? Chẳng những đã ngăn được một chiếc máy bay phát nổ mà còn ngăn cản được một hoạt động khủng bố có tính chất toàn cầu đó!” Vương Nghị chợt xoay người, kích động nói với Y La.

      “A … thế hả?” Y La vụng về đáp lời, trong lòng lại thê lương vô hạn, tổ chức khủng bố, Galan, rồi mấy cụm từ linh tinh như uy hiếp đến thế giới này thì có quan hệ gì với cơ chứ.

      Trước hôm nay, rõ ràng chỉ là một gái bình thường bỗng nhiên có chút hiểu biết về kỹ thuật tháo gỡ bom mà thôi, rốt cuộc là ai đã đánh vỡ ấn tượng của về một thế giới hòa bình tốt đẹp này. Bỗng nhiên muốn mình mất trí nhớ quá!

      “Ông đừng dọa ấy.” Mạc Tôn nhìn khóe miệng cười gượng gạo của Y La, liền kịp thời lên tiếng ngăn Vương Nghị tiếp tục dùng từ ngữ ‘đao to búa lớn’ với Y La nữa.

      Ai ngờ Vương Nghị vừa nghe lời Mạc Tôn nói, lập tức nét mặt như gặp quỷ nhìn Mạc Tôn, tựa như chưa hề quen biết .

      “Nhìn cái gì mà nhìn, phải là ông cần thiết kế máy quét radar thôi sao, sao lại nói càng ngày càng xa vậy.” Mạc Tôn trừng mắt nhìn Vương Nghị.

      Rõ ràng chính ông là người nói ra chuyện này trước, sao bây giờ còn mắng tôi.

      Tuy nhiên, dưới ‘dâm uy’ của Mạc Tôn, Vương Nghị cũng chỉ dám nói thầm trong lòng mấy câu.

      “Nói đến chuyện chính, nữ thần, bản thiết kế để đâu rồi, khi nào có thể đưa cho chúng tôi.” Vương Nghị tiếp tục đề tài lúc nãy.

      “A, bản thiết kế à.” Y La hồi phục tinh thần, nói lại lý do mà và Tiểu Tám đã thảo luận từ trước “Bản thiết kế trong máy tính của tôi, nhưng trong máy tính phải là bản thiết kế mới nhất, lúc sau tôi đã cải tiến một số chi tiết nhưng vẫn chưa đưa vào bản vẽ. Do đó, nếu các muốn bản thiết kế mới nhất chắc là phải đợi hai ngày nữa.”

      “Hai ngày?” Vương Nghị suy tư một lát rồi gật đầu “Được rồi, vậy tôi đem máy nhiễu sóng về nghiên cứu trước, khi nào bản thiết kế xong thì gửi cho tôi cũng được.”

      Vương Nghị móc điện thoại di động của mình ra “Nữ thần, chúng ta thêm Wechat , rồi tôi gửi ̣a chỉ mail cho .”

      “A.” Y La mơ mơ màng màng móc di động ra.

      cần đâu.” Mạc Tôn bỗng nhiên ngắt lời, nói “Khi nào ấy vẽ bản thiết kế xong thì đưa cho tôi, tôi gửi cho ông.”

      “Sao lại phiền phức như vậy?” Vương Nghị khó hiểu nhìn Mạc Tôn.

      ấy chỉ là người thường thôi.”

      Nghĩa là muốn để Y La và cục an ninh quốc gia có liên hệ? Vương Nghị nhìn Mạc Tôn, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc, dường như thể hiểu được việc mà bạn cũ làm. Mới chỉ một năm gặp thôi mà lão Mạc thay đổi nhiều quá.

      Nhưng dù thế nào nữa Vương Nghị vẫn nể mặt Mạc Tôn, ́ tình muốn số điện thoại của Y La cho bằng được, đứng lên nói “Được rồi, vậy tôi chạy về cục đây, khi nào có bản thiết kế thì ông gửi cho tôi.”

      “Ừ.” Mạc Tôn gật gật đầu, đứng lên theo.

      “Tiểu Triệu, chúng ta thôi.” Vương Nghị nói xong thì nhìn Y La cũng đã đứng lên, cười “Nữ thần, tôi đây, có duyên chúng ta gặp lại.”

      “Tạm biệt.”

      Vương Nghị và Triệu Minh Huy mang theo đồ rời , trong phòng lại trở nên an tĩnh, Mạc Tôn xoay người nhìn Y La, ánh mắt đảo qua điện thoại di động ta , há miệng muốn nhắc nhở gì đó. Nhưng lại tưởng tượng nếu ́ tình nhắc nhở như vậy thì có giống như tranh công hay .

      Sao Mạc Tôn có thể biến mình thành người thích giành công lao của người khác được, ngay lập tức chuyển miệng, khô khan nói một câu “Tôi đưa về.”

      “Được.” Y La nghi ngờ , cầm túi xách theo sau Mạc Tôn rời khỏi khách sạn.

      Y La nói Mạc Tôn đưa về nhà hay về quán cà phê mà nói đưa đến khách sạn vợ chồng Hà Băng Băng ở. Lúc trước, khi ra khỏi ‘Thiên Ý’, Y La sợ bạn có phương tiện lại nên đã để lại chìa khóa xe ô tô cho bạn. Lúc này qua, vừa đúng lúc có thể cùng bọn họ ăn cơm tối.

      “Cám ơn .”

      Khi tới nơi, Y La nói cảm ơn, cởi dây an toàn rồi ̣nh bước xuống xe.

      chờ chút.” Bỗng nhiên Mạc Tôn lên tiếng.

      Y La nghi hoặc quay đầu.

      đưa điện thoại đây.” Mạc Tôn duỗi tay.

      muốn điện thoại của tôi làm gì?” Y La cảnh giác hỏi.

      Đệt, khi thằng nhóc Vương Nghị kia hỏi điện thoại của , nói gì đã đưa điện thoại ra ngay, sao lúc tôi hỏi điện thoại của thì vẻ mặt lại đề phòng như vậy, có ý gì? Mạc Tôn đen mặt, giọng nói tự chủ mà to hơn một ít “Tôi lưu số điện thoại của tôi cho , khi nào bản thiết kế xong thì gửi cho tôi.”

      Y La vừa nghe thấy thế thì lập tức móc điện thoại ra đưa qua.

      Mạc Tôn đen mặt nhận, lập tức nhập số điện thoại của mình vào, rồi bấm gọi, sau khi điện thoại kết nối thì bấm tắt rồi đưa điện thoại lại cho Y La.

      “Thực ra tôi có thể gửi bản thiết kế trực tiếp cho cảnh sát Vương cũng được.” Y La bỗng nhớ tới lúc ở khách sạn, Vương Nghị cũng muốn có số điện thoại của .

      Y La vừa nói ra, mặt Mạc Tôn đã đen mấy phần thì nay càng đen hơn “Vương Nghị là đặc công cục an ninh quốc gia, thân phận của cậu ta còn phiền phức hơn cảnh sát như tôi nhiều, nếu muốn có quan hệ với cậu ta, tôi đưa số cậu ta cho luôn ha.”

      “A? , , , cần, tôi muốn có quan hệ gì với họ đâu.” Có quan hệ với cục an ninh quốc gia là chuyện đương nhiên Y La bao giờ nghĩ tới, nên Y La hoảng hốt phản đối, đầu lắc lắc rối rít.

      xuống .” hiểu sao Mạc Tôn cảm thấy có chút bực mình.

      “A.” Y La nghe lời xuống xe, đứng ở cửa xe còn quên lấy lòng Mạc Tôn “Việc đó, … tôi liên hệ với đặc công Vương, bản thiết kế mà xong thì tôi sẽ gửi cho ngay.”

      “Xì …” Mạc Tôn cười lạnh một tiếng, làm lơ Y La, duỗi tay sập cửa xe bên cạnh ghế lái lại, nhanh chóng phóng xe vọt khỏi cửa khách sạn.

      Y La nhìn làn khói xe biến mất nơi xa mà hiểu gì: Đàn ông bây giờ sao lật mặt còn nhanh hơn phụ nữ nữa vậy.

      “Chắc là ta bị làm cho tức giận rồi.” Giọng của Tiểu Tám bỗng vang lên.

      “Tôi? Khi nào thì tôi làm tức giận chứ?” Y La khiếp sợ “Tôi nào dám chọc giận ta đâu!”

      Người nọ hung dữ như vậy, ai dám chọc giận ta, muốn sống nữa à.

      “Hoặc là … cũng có thể nói là ghen đó.” Tiểu Tám thay đổi cách nói.

      “Ghen?” Y La dở khóc dở cười nói “Tiểu Tám, lập trình của cậu bị Bug rồi, cậu có biết ghen là gì mà nói lung tung vậy.”

      Lập trình của tôi bị bug, có mà EQ của bị bug thì có. Nếu lúc này mà Tiểu Tám có nét mặt thì nhất ̣nh cậu ta sẽ cho Y La một cái liếc mắt khinh bỉ.
      Chris_Luubellchuong thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 20: Lý trí và tình cảm

      Vì để xin lỗi việc đón tiếp chu đáo với bạn, Y La hiếm khi một lần vung tiền rộng rãi mời vợ chồng Hà Băng Băng một bữa thịnh soạn.

      Bữa tiệc này với Hà Băng Băng chẳng phải xa lạ gì, nhưng đây lại là do Y La mời nên mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

      “Tớ sống đến giờ mời chờ được cậu mời tớ một bữa sang chảnh như này đó, tớ có thể khoe nhóm lớp mình cả mấy năm luôn.” Hà Băng Băng cười hì hì nói.

      “Cậu xạo quá.” Y La còn gì để nói, tuy rằng lúc học đại học kinh tế của cũng có chút khó khăn.

      “Tớ xạo hồi nào đâu.” Hà Băng Băng quay đầu nói với Từ Khải Văn “Ông xã, biết , học bốn năm đại học mà cậu ấy chỉ mời em ăn một bữa mì gói thôi đó.”

      “Cũng biết là ai ăn mì một lần rồi như được ăn của ngon vật lạ nào đó, mua cả thùng về ăn trong một tuần.” Gia ̀nh Hà Băng Băng rất khá giả, từ nhỏ đã được nuông chiều ăn mặc, tất nhiên là có cơ hội ăn mì gói. Lần đầu tiên ăn mì gói là được Y La mời, lập tức rất là thích, nhưng mà, sau một tuần ăn liên tục, nàng thành công ăn đến ói thì thôi.

      “Cậu đừng nói nữa.” Hà Băng Băng nhớ đến kí ức ‘đen tối’ của mình, khuôn mặt vặn vẹo.

      “Em mà cũng có chuyện xưa ‘oai hùng’ như vậy hả.” Hiển nhiên là Từ Khải Văn rất có hứng thú với chuyện xấu hổ của bà xã nhà mình.

      “Ai da, đã nói là đừng nói về chuyện này nữa mà, đúng rồi …” Hà Băng Băng thay đổi nét mặt thành ‘bà Tám’ nhìn Y La “ chàng vô cùng chuẩn men hồi chiều nay là ai á?”

      “Cái gì mà chàng chuẩn men?” Y La sửng sốt một lúc rồi mới nhớ ra “A, cậu nói ta à?”

      ta là ai vậy, có phải là theo đuổi cậu hay ?”

      “Sao có thể chứ, có phải cậu sắp kết hôn nên nhìn ai cũng nghĩ là người ta đều đương giống cậu ?” Y La dở khóc dở cười.

      phải à?” Hà Băng Băng nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, nghĩ thế nào cũng cảm thấy giữa hai người có gì đó mờ ám “Vậy lúc chiều chàng đó hùng hổ xông vào, rồi bế cậu lên …”

      “Ngừng, đừng có bổ não nữa.” Y La vội vàng ngăn bạn thân tiếp tục bổ não càng nói càng quá “Người này tớ đã kể với cậu rồi đó, sao tớ có thể có quan hệ gì với ta được chứ.”

      “Kể với tớ rồi?” Hà Băng Băng lập tức nhớ lại, sau khi tới Long Thành, số người mà Y La kể về họ với nhiều lắm, trừ hai nhân viên của quán cà phê ra thì hình như chỉ có “ ta chính là người cảnh sát mà ̣nh ném cậu xuống dưới biển đó hả?”

      “Ừ.”

      “Sao cậu nói sớm, nếu thì tớ đã báo thù cho cậu rồi.” Hà Băng Băng đập mạnh đôi đũa xuống bàn, dáng vẻ muốn ngay lập tức tìm Mạc Tôn tính sổ.

      “Tớ sợ cậu gây chuyện với cảnh sát rồi gặp rắc rối ảnh hưởng đến hôn lễ.”

      “Cũng đúng ha, vậy chờ tớ kết hôn xong thì tớ sẽ báo thù cho cậu.” Hà Băng Băng lập tức khôi phục lý trí.

      Y La còn có thể nói gì nữa, cái tình chị em như ‘hoa nhựa’ thế này, Y La liếc mắt ‘khinh bỉ’ Hà Băng Băng.

      cũng đã nghe Băng Băng kể chuyện này rồi.” Vẫn yên lặng ngồi nghe hai người nói chuyện, Từ Khải Văn bỗng lên tiếng “Thực ra cảm thấy cách làm của vị cảnh sát Mạc này có gì sai hết.”

      Y La kinh ngạc ngẩng đầu.

      Hà Băng Băng cũng tức giận nhìn Từ Khải Văn “ nói thế là sao?”

      chỉ nói cách nhìn khách quan thôi, nếu có vị cảnh sát Mạc này thì hôn lễ của chúng ta đã thiếu phù dâu rồi.” Từ Khải Văn cười nói “Tình huống lúc đó là người Y La bị ̣t bom, mà chuyên gia tháo gỡ bom do có đủ thời gian nên thể có cách nào tháo gỡ bom xuống, đúng ?”

      “Dạ.” Y La gật đầu.

      “Vậy theo các em thì trong tình hình như vậy thì cảnh sát nên làm thế nào?” TỪ Khải Văn hỏi ngược lại.

      Đối với vấn đề này đúng là Y La cũng có câu trả lời. Nói thật, là một nạn nhân, vẫn luôn chỉ nghĩ đến vấn đề là được cứu như thế nào, làm sao có tâm trí đâu mà tự hỏi cảnh sát nên làm như thế nào.

      “Đương nhiên là tháo gỡ bom xuống, giải cứu con tin, tóm lại là thể đem người ném xuống biển được.” Hà Băng Băng nói.

      “Nhưng vấn đề là, chuyên gia tháo gỡ bom đã xác ̣nh là ta có cách nào tháo gỡ bom xuống được.” Từ Khải Văn nhấn mạnh.

      “Nhưng họ cũng thể từ bỏ con tin được chứ.” Hà Băng Băng nói

      “Em nói sai. Nên thông thường trong tình huống như vậy, cảnh sát vẫn sẽ giải cứu con tin cho đến giây cuối cùng. Nếu bom tháo gỡ thành công, như vậy là con tin được cứu, tất nhiên là mọi người đều vui mừng. Nhưng nếu đến giây cuối cùng mà bom vẫn tháo gỡ được thì sao?” Từ Khải Văn lại hỏi.

      Hai gái liếc mắt nhìn nhau, đều hé răng. Nếu đến giây cuối cùng mà vẫn có cách nào tháo gỡ quả bom, như vậy cũng thể để cảnh sát chết cùng con tin được …

      “Còn có một việc, khả năng là các em để ý, thực ra trong chuyện này, vị cảnh sát Mạc hoàn toàn có thể cần tham dự vào.” Từ Khải Văn nói “Trong lúc giải cứu con tin, loại chuyện tháo gỡ bom này thông thường là do chuyên gia tháo gỡ bom phụ trách, vì tránh để thương vong cần thiết có thể xảy ra, những nhân viên còn lại đều tránh ở vùng an toàn bên ngoài.”

      Tình huống lúc đó, Y La còn nhớ rõ, phần lớn cảnh sát đúng là đứng ở nơi rất xa, có ai đến gần .

      “Trong tình huống chắc chắn, chuyên gia tháo gỡ bom sẽ cắt dây kíp nổ lung tung được, nếu lúc đó chuyên gia tháo gỡ bom xác ̣nh ta có cách nào tháo gỡ bom, như vậy dù đến giây cuối cùng thì khả năng ta có thể tháo gỡ được quả bom là lớn.” Từ Khải Văn nói.

      “Vậy theo như nói thì bọn em còn phải cám ơn cái người họ Mạc đó?” Hà Băng Băng tức giận nói.

      “Thực ra nhìn vào bản chất của vấn đề, đúng là ta đã cứu Y La, nếu phải ta đưa Y La đến bờ biển thì Y La cũng có cơ hội tự mình cắt trúng dây dẫn kíp nổ.” Từ Khải Văn nói.

      “Đó là do Y La gặp may, số cậu ấy chưa tuyệt thôi.” Hà Băng Băng vội kêu lên “Từ Khải Văn, đứng về bên nào đó?”

      “Đương nhiên là đứng về phía em mà, được rồi, đừng nóng giận, là sai, sai rồi mà.” Từ Khải Văn thấy bà xã nhà mình đã kêu đầy đủ họ tên mình ra thì tức khắc vô cùng biết điều mà nhận sai.

      Nhưng ngồi một bên, Y La lại bắt đầu nghĩ sâu hơn, chuyện đó đã qua một thời gian thật lâu, nhưng bây giờ nhớ tới, Y La đã có thể bình tĩnh nhớ lại từng chi tiết. Tuy rằng lúc đó Mạc Tôn đưa ra bờ biển, nhưng hiện tại ngẫm lại, lúc đó cho dù phải là thì cũng sẽ có cảnh sát khác đưa ra bờ biển. Vì dựa theo tình huống lúc đó nếu quả bom phát nổ ở cục cảnh sát thì sẽ tạo thành thương vong lớn hơn nhiều.

      Tuy là chuyện này đối với đương sự là chính bản thân sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận, nhưng đối với cảnh sát mà nói, và những người khác thì có gì khác nhau đâu. Việc cảnh sát phải làm là bảo vệ cho số đông người được an toàn.

      Lại nói đến Mạc Tôn, nếu đổi thành cảnh sát khác, có phải cũng giống như Mạc Tôn sẽ động viên mạnh dạn cắt đứt một sợi dây dẫn điện ?

      , có lẽ nếu đổi thành cảnh sát khác, cảnh sát đó có lẽ đến kéo cũng sẽ cho cầm theo, rốt cuộc nếu cắt trúng sợi dây dẫn kíp nổ, quả bom phát nổ như vậy người chết phải chỉ có mình

      “Có phải ̣nh kéo tôi làm đệm lưng ?”

      Sau khi tháo gỡ bom, Mạc Tôn đã hỏi như thế. Vì có sự tồn tại của Tiểu Tám nên Y La biết sợi dây mình cắt là chính xác. Nhưng Mạc Tôn biết a, như vậy trong mắt Mạc Tôn, hành động cắt dây điện trước thời gian mà nói của quả đúng là hành động muốn kéo làm đệm lưng.

      Bởi vì bỗng nhiên nói đến đề tài này mà khí của bữa ăn trở nên nặng nề. Cho đến khi ăn cơm xong, Y La đưa hai vợ chồng về khách sạn, Hà Băng Băng vẫn còn vì việc này mà trừng Từ Khải Văn. Từ Khải Văn cũng có chút hối hận, nhưng mà lúc này cũng chỉ có cách cười khổ mà thôi.

      Đưa vợ chồng Hà Băng Băng về xong, Y La trở về quán cà phê mà về thẳng nhà. Trong gian yên tĩnh, Y La hỏi Tiểu Tám điều hoang mang “Tiểu Tám, cậu cũng cảm thấy Từ Khải Văn nói đúng sao?”

      nói đến việc gì?”

      “Chuyện cảnh sát muốn ném tôi xuống biển đó.”

      “Dựa theo tình huống lúc đó, tách rời nguồn nguy hiểm, giảm bớt thương vong là sự lựa chọn tối ưu.” Tiểu Tám trả lời cũng vô cùng lí trí.

      “Cậu cũng cảm thấy như vậy à.” Y La rối rắm “Tôi vừa đổi vị trí rồi tự hỏi cũng cảm thấy ta làm như vậy đúng là sai gì cả, nhưng mà … tôi vẫn thể khống chế được sự khó chịu, thể cảm thấy ghét ta được, cậu có hiểu cảm giác bị bỏ rơi ?”

      hiểu, cảm xúc của nhân loại các là một vấn đề có tính logic, tôi tính toán ra.”

      “Kệ , dù sao tôi cũng thích ta.” Tuy là về lý trí có thể hiểu được nhưng về tình cảm thì thể chấp nhận được “Cùng lắm thì sau này khi ta mua cà phê tôi thêm nước lạnh vào nữa.”

      Đúng thế, vì Mạc Tôn thường đến quán mua cà phê, vì để trả thù nho nhỏ đối với , Y La hay bảo A Thành và Quả Quả bỏ thêm nước lạnh vào cà phê mà Mạc Tôn mua.

      “Tuy rằng tôi muốn cắt ngang tâm sự trong lòng , nhưng tôi phải nhắc là, nếu tranh thù thì thể hoàn thành bản thiết kế kịp thời gian đâu.” Tiểu Tám nói.

      Đúng rồi, còn bản thiết kế nữa, bản thiết kế máy quét radar phát hiện bom.

      Y La vội vàng đứng lên, chạy đến phòng sách mở máy tính, sau đó … ngẩn người nhìn màn hình máy tính.

      Trong đầu đã có hình ảnh bản thiết kế của máy quét radar, nhưng mà … biết vẽ nó ra như thế nào đây?

      “Tiểu Tám …” Y La đau khổ kêu lên

      “Chuyện gì?” Tiểu Tám trả lời.

      “Tôi biết vẽ a.”

      “…” Tiểu Tám đối với sự vô dụng của kí chủ nhà mình đã có thêm sự hiểu biết mới “ tải phần mềm đồ họa thiết kế về trước , sau đó làm theo sự hướng dẫn của tôi.”

      ==

      Văn phòng chính cục an ninh quốc gia.

      Sáng sớm, Cục trưởng cục an ninh quốc gia Phương Trường Kỳ đã triệu tập cuộc họp với các phòng ban về sự kiện khủng bố tập kích vừa qua.

      “Các cậu bên bộ phận kỹ thuật đã có kết luận chưa?” Phương Trường Kỹ hỏi bên bộ phận kỹ thuật trước.”

      “Chúng tôi đã nghiên cứu máy nhiễu sóng mà Vương Nghị đưa về.” Người phụ trách bộ phận kỹ thuật nói “Thiết kế của dụng cụ này phức tạp lắm, chính là thông qua tần số của sóng điện từ để làm nhiễu , tạo thành hiệu quả tàng hình trước máy kiểm tra.”

      “Vậy các cậu có phương án phá giải chưa?” Phương Trường Kỳ hỏi.

      “Tạm thời vẫn chưa có ạ.” Người phụ trách bộ phận kỹ thuật trả lời “Tần số sóng điện từ của cái máy này rất khó bắt được, tuy rằng chúng tôi nắm được nguyên lý hoạt động của nó nhưng để phá giải được thì lại vô cùng khó khăn.”

      “Nói cách khác là hiện giờ chúng ta vẫn thể có kỹ thuật phá bom tàng hình.” Phương Trường Kỳ nhìn Vương Nghị “Lúc trước cậu nói vị chuyên gia tháo gỡ bom ở Long Thành kia có một loại máy quét radar có thể phát hiện bom, khi nào chúng ta mới có bản thiết kế.”

      “Y chuyên gia nói là khoảng hai ba ngày nữa.” Vương Nghị nói.

      “Ừ.” Phương Trường Kỳ do dự một chút rồi nói “Nếu cần thiết thì có thể mời vị Y chuyên gia này đến hỗ trợ chúng ta.”

      “Hỗ trợ thì có vấn đề gì, nhưng mà …”

      “Nhưng mà sao?” Phương Trường Kỳ nhìn Vương Nghị.

      “Vị Y chuyên gia này chỉ là người bình thường, hơn nữa ấy ̣nh dính đến chuyện này nhiều hơn nữa, tôi nghĩ cũng chính vì vậy mà ấy mới gửi cho chũng ta bản thiết kế máy rà quét bom.”

      “Đây là sự kiện khủng bố tập kích đó, làm một công dân, cho dù ta có đồng ý hay , chỉ cần quốc gia cầu thì ta nhất ̣nh phải tham gia.” Người phụ trách bộ phận kỹ thuật vui nói.

      “Đúng, đúng, đúng, nói sai.” Vương Nghị chẳng muốn nói với ta “Nhưng người ta cũng đâu có mặc kệ a, người ta đã cung cấp hết những gì người ta biết rồi mà bộ phận kỹ thuật của các có nghiên cứu ra chưa.”

      “Cậu …”

      “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Cục an ninh quốc gia phải là nơi ai muốn đến là đến, muốn là .” Phương Trường Kỳ quát.

      Vương Nghị nghe xong thì buồn bực, đúng là phải ai cũng có thể vào cục an ninh quốc gia, nhưng ngài cũng phải biết là phải ai cũng tự nguyện giúp đỡ họ đâu, vừa rồi ngài còn coi trọng năng lực của người ta như thế cơ mà.

      “Nhưng mà sự an toàn của vị Y chuyên gia kia phải tiến hành cho thật tốt, rốt cuộc là chúng ta vẫn chưa biết được tổ chức Galan có biết đến sự tồn tại của Y chuyên gia chưa.” Phương Trường Kỳ còn nói thêm.

      “Vấn đề này cục trưởng cứ yên tâm.” Vương Nghị cười “Có lão Mạc ở đó thì Y chuyên gia nhất ̣nh là an toàn rồi.”

      Khi Phương Trường Kỳ nghe Vương Nghị nhắc đến Mạc Tôn, mí mắt nhịn được mà giật giật, một hồi lầu sau mới có biểu cảm gì ừ một tiếng.
      Trúc KhảiChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :