1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 12: Kết án


      “Đội trưởng, đội trưởng Lý gọi điện thoại.” Lão Tam lên tiếng nhắc Mạc Tôn chăm chú nghiên cứu sơ đồ 3D của trung tâm thương mại.

      Mạc Tôn giơ tay nhận điện thoại thì nghe bên kia Lý Thiên Nguyên hét lớn “Lão Mạc, bên cậu thế nào rồi. Phí Nam Thanh ném điện thoại rồi. Bây giờ bên tôi có cách nào ̣nh vị được vị trí của hắn ta, lại thể theo sát quá. Cứ như vậy thì chỉ khoảng ba mươi phút nữa là hắn ta sẽ bùng được đấy.”

      “Các cậu cài máy theo dõi xe à?” Mạc Tôn hỏi.

      “Đệt, sao lại cài chứ.” Nói đến đây Lý Thiên Nguyên cũng tức hộc máu “Thằng cha đó đã qua mặt tìm ra máy theo dõi của chúng ta, sau đó mới lái xe .”

      Quả nhiên là trùm ma túy lớn tung hoành nhiều năm, có kinh nghiệm phản trinh sát gớm.

      “Vậy các cậu tốt nhất nên xin hỗ trợ máy bay trực thăng .” Mạc Tôn nhắc nhở “Cho dù hắn ta phách lối, cũng có khả năng sử dụng một chiếc xe ô tô do cảnh sát cung cấp mà chạy trốn đâu.”

      Tuy đối tượng đặt sáu quả bom trong trung tâm thương mại Hoàn Long, nhưng thời gian kéo dài càng lâu thì khả năng bị phát hiện càng lớn, cho nên đối tượng chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn phương tiện giao thông gần đó để dễ bề chạy trốn.

      “Tôi biết rồi, nhưng bên các cậu tìm được thủ phạm đặt bom thì bên tôi cũng chẳng thể làm cái gì.”

      “Cậu vừa nói ba mươi phút phải ?”

      “Đúng vậy.”

      “Ba mươi phút nữa tôi sẽ báo tin cho cậu.” Mạc Tôn nói, cây bút điện tử trong tay đặt lên một vị trí cuối cùng nào đó mặt ipad.

      “Bên cậu có manh mối rồi hả?” Lý Thiên Nguyên vui vẻ “Được, trong ba mươi phút tới, tôi tuyệt đối sẽ để vuột Phí Nam Thanh khỏi Long Thành.”

      Nhìn thời gian, 11 giờ 50 phút rồi, ngón tay Mạc Tôn nhẹ gõ lên mặt ipad, mấy chỗ đánh dấu bản đồ đã được gửi ra ngoài.

      Mạc Tôn nhìn đồng chí cảnh sát đứng cạnh cửa tiệm quần áo thời trang trẻ em màn hình camera giám sát, nói qua tai nghe “Tôi mới gửi cho cậu bản đồ trung tâm thương mại có đánh dấu mười điểm khả nghi, cậu kiểm tra xem năm quả bom có ở các vị trí đó .”

      “Rõ.” Bên tai nghe truyền đến tiếng đáp, sau đó người thanh niên vẫn đứng cạnh cửa tiệm quần áo trẻ em, xoay người rời .

      Liền sau khi người thanh niên rời lâu, màn ảnh, một bóng người mặc quần áo trắng nhanh như bay xẹt qua.

      “Hả?” Mạc Tôn nhíu mày, sao bóng người này quen mắt vậy ta.

      “Đội trưởng, sao thế ạ?” Lão Tam thấy vẻ mặt biến đổi của Mạc Tôn thì hỏi.

      “Phóng to màn hình số 3 lên.”

      Nghe thế, lão Tam lập tức phóng to màn hình số 3 lên, chỉ thấy màn hình chỉ có người lớn mang trẻ em ra vào mua quần áo, có gì bất thường.

      Được khoảng hai phút, một bóng người màu trắng lại xẹt qua.

      “Tạm dừng.” Mạc Tôn ra lệnh.

      Lão Tam lập tức ấn nút tạm dừng.

      Mạc Tôn nhìn chằm chằm vào hình ảnh nửa gương mặt của gái mặc áo trắng, đôi mắt tự chủ mà híp lại. Lần thứ hai, sao ta lại tình cờ xuất hiện ở gần khu vực có bom chứ?

      Nghi ngờ của Mạc Tôn với Y La vừa mới lắng xuống lại trồi lên, chẳng lẽ ta lại là thủ phạm đặt bom ở đây?

      , có khả năng. Rất nhanh, Mạc Tôn phủ nhận suy đoán của chính mình. Từ toàn bộ sự việc được bố trí một cách chặt chẽ cho thấy, thủ phạm lần này là một người vô cùng thông minh, thể có chuyện sau khi hắn ta đã bố trí tất cả lại quay trở lại hiện trường, điều này phải là ‘vẽ rắn thêm chân’ (làm chuyện vô ích) sao.

      Hơn nữa chỉ có một phút ba mươi sáu giây thôi, thời gian ngắn như thế thì có thể làm gì? Đến xem bom có còn ở chỗ đó hay sao?

      Vậy ta xuất hiện ở đó làm gì, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Mạc Tôn nhíu mày suy tư “Theo dõi xem kế tiếp gái kia sẽ làm gì?”

      “Dạ.” Lão Tam nói, lâp tức tìm kiếm bóng của Y La màn hình theo dõi, chỉ thấy Y La chậm rì rì từ lầu hai xuống dưới, giữa chừng bị người ngăn lại tặng bóng bay quà tặng, quét mã QR rồi chạy đến quầy rút thăm trúng thưởng.

      Mạc Tôn nhìn động tác của Y La, nỗi nghi ngờ phai nhạt rất nhiều, ta thoạt nhìn dường như quả thật chỉ đến trung tâm thương mại mua sắm.

      “Đội trưởng Mạc.” Trong tai nghe bỗng truyền đến giọng nói.

      “Sao thế?” Mạc Tôn lập tức ̣nh thần.

      “Có rồi, có rồi, đều có bom, ở các vị trí 1, 3, 5, 6, 8!” Đối phương báo cáo, trong giọng nói còn thở dồn dập, hiển nhiên là vừa chạy một quãng đường dài.

      “Tốt, cậu cứ về chỗ cũ chờ lệnh.” Mạc Tôn vui vẻ.

      Ở vị trí 1, 3, 5, 6, 8 cùng với vị trí của quả bom thứ sáu cửa hàng quần áo trẻ em Mộc Tử, như vậy … mày nên ở chỗ này. Cây bút tay Mạc Tôn nhấn mạnh một cái.

      Phía đông trung tâm thương mại, khu HOT COFFEE.

      “Đội trưởng, sao lại biết bom sẽ ở những vị trí đó ạ?” Lão Tam thấy đội trưởng nhà mình chỉ cần nhìn sơ đồ của trung tâm thương mại là có thể xác ̣nh được vị trí đặt bom thì nghi ngờ hỏi.

      “Bởi vì …” Mạc Tôn ngẩng đầu cười nói “Nếu là , cũng sẽ đặt ở đó.”

      biết vì lý do gì, nhìn nụ cười này, lão Tam tự chủ mà sởn tóc gáy, đội trưởng, rốt cuộc là lúc trước đã làm gì vậy?

      “Cậu tiếp tục theo dõi, bắt người.” Mạc Tôn kéo cửa xe, nhảy xuống.

      Tìm được rồi? Lão Tam vui vẻ “Đội trưởng, có cần cầu lực lượng hỗ trợ ạ?”

      Bởi vì sợ đối tượng phát hiện nên lực lượng hỗ trợ dám tiến lại gần trung tâm thương mại, xung quanh đây cũng chỉ có năm sáu cảnh sát mặc thường phục mà thôi. Nếu muốn bắt người, chắc chắn phải cầu lực lượng mặc cảnh phục hỗ trợ.

      cần!”

      ==

      Mà bên kia, Tiểu Tám nhìn kí chủ nhà mình bỗng nhiên nổi hứng xếp hàng chờ bốc thăm trúng thưởng thì rất ngạc nhiên “ phải là muốn nhanh chóng rời khỏi đây sao? Sao lại có tâm trạng đứng đây xếp hàng bốc thăm trúng thưởng chứ.”

      “Vì bây giờ có ít người mà.” Lúc nãy, thừa dịp người thanh niên kia rời , Y La đã nhanh chóng gỡ quả bom thứ sáu. cũng ̣nh nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại, nhưng khi ngang qua khu vực bốc thăm trúng thưởng, Y La phát hiện số người xếp hàng khá ít ỏi nên thể khống chế chính mình mà chạy đến xếp hàng “Dù sao thì bom cũng bị tháo gỡ hết rồi, đâu có lo nó phát nổ, chậm một lúc nữa cũng sao. Tôi vừa mới cứu sống một ngàn người đó, chừng chút nữa ông bà phù hộ, cho tôi trúng giải nhất luôn thì sao, hì hì …”

      “Ý nghĩ của hoàn toàn có căn cứ khoa học, rút thăm trúng thưởng là một môn học về xác suất. Từ số lượng người hôm nay đến đây mà tính thì cơ hội trúng thưởng của là 0.001%.”

      Y La trả lời “0.0001% thì sao nào, ngay cả cậu mà tôi còn gặp được, xác suất nhỏ thì tính là cái gì?”

      nói cũng có lý.” Tiểu Tám suy tư một lát rồi cảm thấy logic này cũng phải là có lý.

      Một người một hệ thống bốc xong lá phiếu, sau đó … cái gì cũng chẳng trúng. Hiển nhiên vẫn là môn học xác suất của Tiểu Tám chính xác hơn, Y La hơi thất vọng, xách túi mua hàng ra bên ngoài.

      tính báo cảnh sát như thế nào?” Tiểu Tám hỏi.

      Tuy rằng bom đã được dỡ bỏ nhưng dù sao để lại trung tâm thương mại vẫn rất nguy hiểm, nên tốt nhất vẫn nên báo cảnh sát đến giải quyết triệt để thôi.

      “Chắc chắn là tôi thể tự báo cảnh sát được rồi, ở trung tâm thương mại có nhiều người như vậy nhưng sao chỉ có mình tôi phát hiện ra bom? Cái này phải giải thích làm sao được?” Y La nói.

      “Vậy ̣nh làm sao bây giờ?”

      Lúc này Y La đã bước ra ̉ng chính của trung tâm thương mại, ánh mắt dừng lại phía người bảo vệ trung tâm thương mại đứng cách đó xa, sau đó một ý nghĩ lóe lên.

      bước nhanh chạy đến, vẻ mặt lo lắng “ bảo vệ, lúc nãy tôi nhìn thấy một gái lén bỏ một túi gì đó cạnh bồn hoa cửa tiệm nữ trang SG ở lầu một á.”

      chắc chứ?” Bảo vệ lập tức nghiêm túc hỏi.

      “Đúng mà, đó là một cái túi lớn màu đen, tôi nhìn mà thấy sợ hãi nên chạy vội ra đây báo cho .” Y La làm như thật nói “ bảo vệ, nghĩ trong túi đó có cái gì, ở đây có nhiều người như vậy, xảy ra chuyện gì chứ.”

      Vì dịp kỷ niệm một năm này mà từ tuần trước, đội bảo vệ đã lên kế hoạch đảm bảo an toàn tuyệt đối cho trung tâm thương mại. Nhận được tin này, dù là thật hay giả, bảo vệ đều phải kiểm tra một chút.

      Đồng chí bảo vệ lập tức trấn an Y La “ gái, đừng lo lắng, tôi kiểm tra liền đây.”

      “Vâng, vâng, được ạ.”

      Y La nhìn đồng chí bảo vệ vội vàng rời , khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, ngay sau đó, yên tâm ra khỏi trung tâm thương mại.

      Bên nay, Y La yên tâm rời , bên kia lão Tâm quan sát màn hình camera, bỗng thấy bảo vệ trung tâm thương mại đến thẳng chỗ lắp đặt quả bom, lập tức kinh hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cậu ta lập tức nói vào tai nghe “Trương Văn Khánh, chú ý, chú ý, vị trí số 3 có bảo vệ tới, cậu mau ngăn ta lại.”

      Trương Văn Khánh chính là đồng chí cảnh sát duy nhất trong trung tâm thương mại, nghe được tin lập tức chạy như bay đến vị trí số 3, trong nháy mắt khi bảo vệ sắp phát hiện ra quả bom, khó khăn lắm mới bay người đè lại, sau đó rút giấy chứng nhận cảnh sát ra cho bảo vệ nhìn.

      “Phù …” Lão Tam thở dài một cái “Lão đại, bảo vệ trung tâm thương mại phát hiện bom, chắc chúng ta thể giấu được bao lâu nữa.”

      “Biết rồi.” Mạc Tôn nói xong rồi nhét tai nghe vào ̉ áo, sau đó bước vào HOT COFFEE.

      Quán cà phê có rất nhiều người, bởi vì đây phải là một nơi xa hoa yên tĩnh nên bên trong có chút ồn ào. Ánh mắt Mạc Tôn đảo một vòng quanh quán cà phê, sau đó rất nhanh ̣nh vị người phụ nữ ngồi ở trong góc. Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, tỏa ra khí chất ưu nhã, ta cúi đầu giống như xử lý công việc.

      cười cười, lập tức qua rồi ngồi xuống vị trí đối diện người phụ nữ.

      Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Tôn, lãnh đạm nhắc nhở “Có vị trí trống ở bàn bên cạnh.”

      “Nhưng tôi muốn ngồi ở đây thì sao.” Mạc Tôn còn nhìn ta, chớp chớp mắt, hơi ngả ngớn.

      Người phụ nữ tức giận mà cười “ biết ? Người giống như , tôi đã đuổi bảy tám người rồi.”

      “Có một giờ mà nhiều người như vậy sao!” Mạc Tôn kinh ngạc nói.

      Nghe Mạc Tôn nói, nét mặt người phụ nữ biến đổi, hai mắt chớp chớp.

      tò mò sao tôi lại biết ngồi đây bao lâu rồi phải ?” Dường như Mạc Tôn hiểu được người phụ nữ suy nghĩ gì.

      “Tôi hiểu nói gì?” Người phụ nữ bình tĩnh lại trả lời.

      biết ? Khí chất của hoàn toàn phù hợp với quán cà phê này.” Mạc Tôn cười nói “Đây là một quán cà phê bình dân, một lý cà phê có 30 đồng thôi, hàng ngon giá rẻ, lại còn ở lầu một trung tâm thương mại, lưu lượng khách rất lớn, xung quanh hỗn độn, ồn ào.”

      “Vậy thì sao?” Người phụ nữ hỏi.

      “Túi xách của rất đẹp, kiểu dáng mới nhất của GX phải , ở trong nước còn chưa bán nên chắc chắn là mới từ Mỹ về.” Mạc Tôn nhìn túi xách bên cạnh người phụ nữ.

      thể ngờ một người đàn ông như mà lại hiểu về túi xách của phụ nữ như vậy.”

      “Vừa khéo, cách đây hai ngày, đội viên của đội cảnh sát chúng tôi nói bạn gái của cậu ta rất thích, nên hỏi đồng nghiệp có bạn bè nào bên Mỹ nhờ mua về giùm một cái.” Ánh mắt Mạc Tôn nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện.

      Khi Mạc Tôn nói đến ‘đội cảnh sát”, quả nhiên nét mặt người phụ nữ có sự biến đổi nhỏ “Thì ra là cảnh sát a, biện pháp tiếp cận người dân của cảnh sát các thật đặc biệt.”

      vẫn chịu thừa nhận?”

      “Tôi biết nói gì? Xin lỗi, tôi còn có việc.” Người phụ nữ nói xong đứng lên ̣nh rời .

      được nhúc nhích!” Chụp lấy tay cầm di động đối phương, dưới ánh mắt chăm chú của người phụ nữ, lấy điện thoại di động của ta, máy tính cùng đồ vật giống điều khiển từ xa từ từ để trước mặt mình.

      Sắc mặt của người phụ nữ cuối cùng cũng thay đổi.

      Mạc Tôn nhìn cái nút vật thể màu đen, ánh mắt lóe lóe, ngay sau đó bỏ vào trong túi của mình.

      “Tại sao phát hiện được tôi?” Người phụ nữ dường như cũng nhận ra mình chạy thoát được, vì thế bất chấp tất cả dứt khoát hỏi.

      giả ngu nữa hả?” Mạc Tôn cười nói “ quá bắt mắt, khí chất của hoàn toàn phù hợp với gian của quán cà phê.”

      “Chỉ vậy thôi?” Hiển nhiên là người phụ nữ tin được.

      “Phí Nam Thanh có một người tình rất thần bí, nghe nói vẫn ở nước Mỹ giúp Phí Nam Thanh xử lý việc làm ăn, mà mới từ nước Mỹ trở về.” Mạc Tôn lại nhìn thoáng qua túi xách bên cạnh người phụ nữ “ đặt sáu quả bom ở trung tâm thương mại, tôi đã phân tích vị trí. Quán cà phê này là nơi trong trung tâm thương mại cách bom xa nhất, tôi nghĩ cũng đặt mình trong phạm vi ảnh hưởng khi quả bom phát nổ. Cuối cùng, khi tôi vào quán, trong quán chỉ có năm người dùng máy tính, những người khác đều làm việc, mà thì lại quan sát.”

      “Sao xác ̣nh được tôi có mặt ở trung tâm thương mại?”

      “Còn nhớ khi báo cảnh sát, đã nói gì ?”

      Người phụ nữ nhớ lại, nhưng rõ ràng là ta phát hiện mình đã để lộ sơ hở ở đâu.

      phát hiện chúng tôi phái nhiều hơn hai người vào trung tâm thương mại, đã nói một câu. nói, chỉ cho một cảnh sát vào.” Khi Mạc Tôn nói hai chữ ‘ vào’, còn ́ ý nhấn mạnh “Là nói cho tôi biết, có mặt ở trung tâm thương mại.

      “Chỉ vì một câu nói này thôi sao.” Người phụ nữ thể tin nhìn Mạc Tôn.

      Mạc Tôn cười khẽ một tiếng, giơ tay chụp còng tay vào hai tay người phụ nữ, dẫn đến những người có mặt ở đây ồ lên xôn xao.

      Dưới ánh mắt bình tĩnh của người phụ nữ, Mạc Tôn thong thả ung dung giúp người phụ nữ bỏ laptop và di động vào túi xách, sau đó tự mình cầm túi xách, hỏi “ tên gì?”

      “Tiêu Lan Lan.” Người phụ nữ trả lời.

      “Tiêu nữ sĩ, thôi, đến cục rồi chúng ta từ từ tâm sự, có lẽ chúng tôi cũng có thể sắp xếp cho gặp mặt tình nhân của một lần.”

      “Tôi cứ nghĩ rằng lần này nhất ̣nh có thể thành công.” Tiêu Lan Lan đứng lên cười khổ một tiếng “Chẳng lẽ ‘lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt’ là có thật sao?”

      Mạc Tôn cười lạnh một tiếng, trả lời, chỉ lấy tai nghe lên nói với lão Tam “Có thể dọp dẹp rồi.”
      A fangChris_Luu thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 13: Lại bị nghi ngờ

      Bên này, Mạc Tôn bắt giữ Tiêu Lan Lan, bên kia Lý Thiên Nguyên cũng triển khai bắt giữ Phí Nam Thanh chuẩn bị trốn lên máy bay trực thăng tẩu thoát. Đã chờ từ lâu, chuyên gia tháo gỡ bom cũng tiến vào trung tâm thương mại bắt đầu tháo gỡ làm sạch hiện trường.

      Vì Tiêu Lan Lan đã bị khống chế, điều khiển từ xa của máy quả bom cũng đã được thu hồi nên mấy quả bom trong trung tâm thương mại đã còn nguy cơ phát nổ. Dưới sự bảo vệ của lực lượng cảnh sát, các chuyên gia gỡ bom đã dùng tốc độ nhanh nhất mang hết sáu quả bom , tổng ̣ng thời gian đến mười phút.

      Quần chúng có mặt ở trung tâm thương mại tuy thấy xuất hiện nhiều xe cảnh sát nhưng chẳng có người nào tưởng tượng đến việc có bom xuất hiện ở trung tâm thương mại, càng biết bản thân mình vừa mới dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan. Hành động khủng bố nguy hiểm như thế, dưới sự ́ ý giấu diếm của chính quyền, biến thành một vụ án bắt giữ đối tượng phạm tội bình thường.

      Mà ‘quần chúng bình thường‘ duy nhất biết chân tướng-đồng chí Y La sau khi trở về quán cà phê, vẫn luôn mở chương trình thời sự TV để ngóng tin tức mới nhất. Chỉ đáng tiếc, nàng chờ cả buổi nhưng cũng chẳng thấy TV đưa một tí tin tức nào cả.

      “Thật là kỳ lạ!” Một tay Y La chống cằm, một tay khấy ly cà phê, lẩm bẩm.

      “Y La, chị thấy gì lạ à?” Quả Quả quét nhà ngang qua nghe thấy thì hỏi.

      “A, có gì!” Y La phục hồi tinh thần, cười lắc đầu.

      “Dạ.” Quả Quả nghĩ nhiều, cười cười, cầm cây lau nhà chỗ khác.

      Chờ Quả Quả chỗ khác, Y La bắt đầu tán gẫu với Tiểu Tám trong đầu “Tiểu Tám, cậu nói có phải lúc nãy tôi cảnh báo cho bảo vệ chưa rõ ràng nên đồng chí bảo vệ đó kiểm tra a?”

      Tiểu Tám trả lời “Căn cứ phản ứng lúc nãy của bảo vệ, ta chắc chắn đã kiểm tra.”

      “Vậy sao chẳng thấy có chút tăm hơi gì nhỉ?” Y La nghi hoặc nói “Tin tức lớn như vậy, có khả năng giữ kín được.”

      “Tôi biết.” Tiểu Tám trả lời.

      biết bom có còn ở trung tâm thương mại nữa?” Y La lo lắng nghĩ “Nếu … chút nữa tôi lại đến đó xem sao?”

      “Ý, chị Y La.” Quả Quả bỗng nhiên hét lên hoảng sợ, cầm di động vọt tới bên Y La kêu lên “ mạng nói trung tâm thương mại Hoàn Long có đối tượng phạm tội bỏ trốn, may mà chị trở về sớm.”

      “Đâu nào?” Y La cả kinh.

      “Chị xem này, bạn bè em đều share rồi này, nói lúc nãy ở trung tâm thương mại có nhiều xe cảnh sát lắm.”

      Vậy là cần phải ra đó lần nữa, Y La tức khắc yên lòng.

      ==

      Cục cảnh sát, Mạc Tôn từ phòng thẩm vấn (hỏi cung) ra, vừa mới thẩm vấn Tiêu Lan Lan xong. Vì có máy tính, điện thoại di động, điều khiển từ xa của bom đều được thu giữ ở hiện trường, Tiêu Lan Lan cũng hiểu được mà ta thể nào chối cãi được nữa nên toàn bộ quá trình thẩm vấn đều rất phối hợp.

      “Lão đại.” Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tiếu Bân thấy Mạc Tôn ra liền đứng lên “Lão đại, vất vả rồi. uống cà phê .”

      “Ghê, phải loại hòa tan, hôm nay cậu rộng rãi vậy?” Mạc Tôn nhìn thoáng qua ly cà phê, phát hiện phải là loại cà phê hòa tan “mua ba tặng một’ mà cục cảnh sát vẫn dùng, thì kinh ngạc nhướng mày.

      “Em chỉ muốn cảm ơn lão đại nên mới đặc biệt mua tặng cà phê này đó.” Tiếu Bân cười ngây ngô gãi gãi ót.

      “Cám ơn ? Cám ơn cái gì?” Mạc Tôn liếc cậu ta một cái.

      “Dạ … chính là muốn cảm ơn thôi ạ.” Tiếu Bân nghĩ muốn cảm ơn Mạc Tôn vì bắt giữ được Tiêu Lan Lan, muốn cảm ơn vì ngăn được vụ vượt ngục của Phí Nam Thanh, muốn cảm ơn vì đã làm cái chết của Trần Hán vô nghĩa nữa. Nhưng cậu ta thể nói ra thành lời, bởi vì đối với Mạc Tôn mà nói, những việc làm chỉ là vì nhiệm vụ, chỉ vì là một cảnh sát nhân dân.

      Mạc Tôn chợt chụp một cái tát qua “Ngu ngốc.”

      Tiếu Bân vẫn cười ngây ngô, phản đối, chỉ vui vẻ sau Mạc Tôn, hai người cùng đến văn phòng đội. được nửa đường, Tiếu Bân chợt nhớ còn một việc chưa báo cáo với Mạc Tôn.

      “Đúng rồi lão đại, có một việc rất là kì lạ.” Tiếu Bân bỗng nhiên nói.

      “Chuyện gì?”

      “Chuyên gia gỡ bom nói, mấy quả bom đều bị người khác cắt đứt dây nóng trước khi được mang về rồi.”

      Bước chân Mạc Tôn khựng lại.

      nói xem ai lại làm chuyện này cơ chứ?” Tiếu Bân nghi hoặc “Trước khi cảnh sát phát hiện sáu quả bom, người này đã phát hiện ra chúng, rồi lại còn dỡ bỏ nó. nói nếu người đó phát hiện có bom sao lại báo cảnh sát chứ? Người bình thường hẳn phải là sẽ báo cảnh sát liền sao? Người nào lại tự tháo gỡ bom mà lại báo cảnh sát vậy nhỉ?”

      “Lão đại, nói người đó có phải là thuộc hạ của Tiêu Lan Lan làm ?” Tiếu Bân suy đoán.

      Mạc Tôn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Tiếu Bân.

      “Em biết chuyện này hơi vô lý, nhưng nghĩ mà xem, trừ mấy người Tiêu Lan Lan ra thì ai biết chuyện trung tâm thương mại bị đặt bom chứ, lại còn biết có tất cả sáu quả bom? Người bình thường nếu tình cờ thì chỉ phát hiện một quả thôi chứ, mà đằng này lại là sáu quả, nói tình cờ phát ai mà tin được. Cho dù là cảnh sát chúng ta, nếu phải là Tiêu Lan Lan nói ta đặt sáu quả bom ở trung tâm thương mại thì chắc cũng phải mất một thời gian dài chúng ta mới phát hiện ra chuyện này.”

      “Nên em mới cảm thấy, người tháo gỡ mấy quả bom chắc chắn phải là người biết chuyện. Người này chẳng những biết có bom, còn biết vị trí đặt bom, quan trọng nhất là người đó còn biết cách tháo gỡ bom.” Tiếu Bân nói “Em cảm thấy người tháo gỡ bom chắc chắn là người mà lúc trước Tiêu Lan Lan đã sai đặt bom, nói xem người đó có phải là người nằm vùng của bên cánh sát chúng ta …”

      “Vậy sao cậu nói luôn là từ ban đầu Tiêu Lan Lan đã đặt bom giả ?” Mạc Tôn nói.

      “Đúng ha, đây cũng là một khả năng.” Tiếu Bân giật mình tỉnh ngộ.

      “Năng lực trinh sát này của cậu làm vô cùng nghi ngờ làm sao cậu có thể tốt nghiệp trường cảnh sát đó.” Mạc Tôn cảm nhận sâu sắc rằng phải xem lại chất lượng giáo dục của trường cảnh sát.

      “Em cảm thất rất hợp lý mà? Có vấn đề gì đâu chứ?” Tiếu Bân nghi ngờ nói, cậu ta vô cùng tự tin với giả thuyết mà mình đưa ra.

      Mạc Tôn thở dài, lười nói với Tiếu Bân, bước nhanh ra ngoài.

      Khi vào văn phòng, nói với Lão Tam sắp xếp tài liệu “Lão tam, đã thu giữ camera theo dõi ở trung tâm thương mại chưa?”

      “Dạ rồi ạ.”

      “Chuyển cho tôi một bản.”

      “Đây .” Lão Tam đưa USB video theo dõi cho Mạc Tôn.

      Mạc Tôn mở máy tính, cắm USB vào, mở video, cho video chạy đến đoạn 11 giờ 50 phút, Y La hiện lên màn hình thì ấn nút tạm dừng.

      Ngay sau đó, lại mở video của camera theo dõi gần năm vị trí đặt bom còn lại, bom đặt ở vị trí góc chết của camera, từ màn hình theo dõi thể thấy được vị trí cụ thể của bom nhưng có hình ảnh của camera vị trí gần đó, quả nhiên, bóng hình gái mặc áo trắng kia lại lần nữa xuất hiện.

      Một lần, hai lần, ba lần còn có thể nói là tình cờ, nhưng đến sáu lần, ta muốn giải thích như thế nào đây?

      Mạc Tôn vuốt cằm, nhìn màn hình máy tính hiện lên sáu hình ảnh của Y La, cười nghiền ngẫm “Tôi đã nói có vấn đề mà, còn chịu thừa nhận?”

      Đưa gái này lên hỏi một chút? Ý nghĩ này vừa nảy sinh nhưng bị chính Mạc Tôn bác bỏ.

      Trừ hai lần, nàng này xuất hiện có hơi lâu, còn những lần khác, nàng ra ra vào vào ở chỗ đó chưa đến hai phút đồng hồ. Giả sử đúng là bom do nàng gỡ bỏ, trừ thời gian ta vào và tìm bom, nàng tháo gỡ bom mất thời gian chưa đến ba mươi giây. Ba mươi giây, ngay chính cả thằng nhóc Vương Nghị kiêu ngạo kia cũng dám khẳng ̣nh với thời gian ngắn như thế cậu ta có thể tháo gỡ một quả bom.

      nàng chỉ xuất hiện màn hình camera theo dõi mà thôi, nàng hoàn toàn có thể nói là ta dạo ở trung tâm thương mại, với những chứng cứ này thể chứng minh điều gì.

      Nhưng nói phải nàng làm, Mạc Tôn thể tin được, cho nên ít nhất … muốn biết rõ những quả bom đó có phải thực sự do nàng tháo gỡ ? Nếu hỏi rõ được, vậy thử một chút xem sao.

      Trước giờ, Mạc Tôn là người thuộc tuýp hành động, hơn nữa Y La chỉ ở bên kia đường, qua chỉ mất hai phút mà thôi, Mạc Tôn lập tức đóng máy tính, mang theo USB rồi đẩy cửa ra ngoài.

      “Lão đại, muốn đâu, chút nữa cục trưởng Triệu muốn tìm đó.” Tiếu Bân kêu.

      uống cà phê.” thanh Mạc Tôn từ xa truyền đến, hiển nhiên là đã rất xa.

      “Cà phê, phải là em mới mua cho ấy rồi sao?” Tiếu Bân khó hiểu nhìn Lão Tam.

      Lão Tam nhún vai, tỏ vẻ cậu ta cũng biết.

      qua đường, Mạc Tôn chưa đến quán cà phê nhưng xuyên qua cửa kính khung cửa sổ của quán cà phê, nhìn thấy Y La đùa giỡn với mèo hoa nhỏ.

      gái dịu dàng với mái tóc dài được nhẹ nhàng vén lên, trong ngực ôm chú mèo nhỏ là chú mèo hoang mà nàng nhặt về trước đó lâu. Chắc là nàng chăm sóc cho chú mèo rất cẩn thận, mới chỉ một tuần thôi mà mèo hoa nhỏ chẳng những mượt mà hẳn lên mà màu lông cũng trở nên bóng khỏe, lúc này lười biếng lim dim nằm trong ngực gái.

      gái dường như rất thích mèo nhỏ, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên đầu mèo nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn ngẩng đầu, sau đó … bất ngờ kịp đề phòng nhìn thấy ngoài cửa sổ.

      Đúng thế, bất ngờ kịp đề phòng, ý cười mặt còn chưa tan nhưng nét sợ hãi đã bò lên khóe mắt.

      Nhìn thấy mà có tật giật mình rõ ràng như vậy?

      “Hi!” Mạc Tôn cười giơ tay chào hỏi.

      “…” Sắc mặt Y La biến đổi, cả người cứng đờ ngồi thẳng lên.

      ta … sao ta lại tới đây, Tiểu Tám, có phải ta đã phát hiện ra cái gì ?” Y La kinh hoảng nói.

      “Sao lại hoảng loạn như vậy?” Tiểu Tám khó hiểu “Có lẽ ta chỉ tới uống cà phê thì sao?”

      “Sao có thể a, vừa mới phát hiện nhiều bom như vậy, chắc chắn cục cảnh sát vội muốn chết, ta làm sao còn có tâm tình uống cà phê?” Mạc Tôn tới uống cà phê, Y La tuyệt đối tin.

      “Tôi biết ta tới đây làm gì, nhưng nhìn bộ dạng có tật giật mình của , quả đúng là làm người ta nghi ngờ.”

      “Hic???”

      Cùng với tiếng đinh linh linh của chuông gió, Mạc Tôn đẩy cửa bước vào.
      Chris_Luu thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 14: Tha cho một lần


      “Xin chào quý khách.” Quả Quả ngẩng đầu thấy Mạc Tôn vào thì mỉm cười “Đội trưởng Mạc, xin tự nhiên nha.”

      “Ừ.” Mạc Tôn nhìn Quả Quả gật gật đầu, sau đó lập tức về hướng Y La.

      “Tới rồi, tới rồi, Tiểu Tám, làm sao bây giờ.” Nội tâm Y La điên cuồng gào rống, bên ngoài thì ́ gắng nở một nụ cười.

      đừng lo lắng, vị trí mấy quả bom ở góc chết, bọn họ thể có chứng cứ chứng minh trực tiếp là người tháo gỡ bom, nhiều nhất chỉ chứng minh được có mặt ở khu vực gần đó.” Tiểu Tám phân tích “Hơn nữa, chỉ giúp tháo gỡ bom mà thôi, phải là người cài đặt bom, cho dù bị phát hiện cũng đâu bị làm sao.”

      phải đã nói với cậu là thể giải thích rõ ràng cho họ sao.” Y La rên lên “Tôi làm sao mà giải thích việc tôi biết tháo gỡ bom, giải thích tại sao tôi lại phát hiện ra sáu quả bom, chẳng lẽ lại nói người tôi có hệ thống tháo gỡ bom sao? Cho dù tôi nói, người ta có tin hay ?”

      “Sự tồn tại quá mức ưu tú, thực sự cũng là một vấn đề.” Tiểu Tám ngờ vấn đề cuối cùng lại rơi người cậu ta.

      Nè, bây giờ là lúc để cậu ‘tự kỷ’ hả?

      chủ Y.” Mạc Tôn đến trước mặt Y La, cười, kéo ghế ngồi xuống.

      “Mạc … đội trưởng Mạc, … sao lại đến đây?” Y La tự chủ mà ôm chặt chú mèo, có lẽ sức ôm quá chặt nên Tiểu Hắc khó chịu mà kêu meo meo.

      “Tôi tới uống cà phê.” Mạc Tôn nhìn thoáng qua mèo nhỏ trong ngực Y La, nhắc nhở “Hình như Tiểu Hoa được thoải mái.”

      “A … À.” Y La vội vàng thả lỏng tay, nhưng vẫn ôm mèo đen buông, dường như coi Tiểu Hắc là bùa hộ mệnh của mình “ uống gì?”

      “Một ly Americano.” Mạc Tôn nhìn dáng vẻ đề phòng của Y La, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

      Rõ ràng trong lòng nàng sợ muốn chết lại còn ́ tỏ vẻ bình tĩnh. Thật là ‘càng nỗ lực, càng bi thương’.

      Trong lòng Mạc Tôn đã có đáp án, hiện tại chỉ còn chờ Y La thừa nhận tại chỗ nữa mà thôi.

      “Quả Quả, một ly Americano.” Ngồi cùng Mạc Tôn, trái tim của Y La có chút chịu nổi, tính toán tìm cớ tránh “Đội trưởng Mạc, vậy từ từ ngồi uống nha, tôi còn có việc, tôi …”

      “Hôm nay trung tâm thương mại Hoàn Long phải ?” Căn bản là Mạc Tôn có ý ̣nh để Y La .

      Y La nhổm dậy nửa chừng thì thân thể cứng đờ.

      Một bên Tiểu Tám xấu hổ muốn chết máy, sao lại có thể ngu ngốc như vậy?

      Lá gan bé thế này, rốt cuộc sao nàng lại có dũng khí tháo gỡ bom vậy trời? Chính còn có lúc nghi ngờ nàng là phần tử khủng bố nữa chứ?

      Nhưng mà như vậy cũng tốt, chờ hỏi rõ ràng, rồi trở về điều tra nhân thân lai lịch của Y La thật cẩn thận, nếu đúng là có vấn đề gì, có thể xin đặc cách vào cục cảnh sát làm ́ vấn chuyên gia tháo gỡ bom mìn gì đó. Sau này có nàng tham gia, mấy vấn đề về bom đạn có thể giải quyết gọn gàng hơn nhiều.

      lúc nào vậy?” Mạc Tôn nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì lại hỏi khác.

      “Lúc … lúc sáng …” Y La vừa trả lời, trong lòng vừa điên cuồng gào thét: Tiểu Tám, cậu xem, quả nhiên ta phát hiện ra rồi.

      Tiểu Tám thèm để ý đến kí chủ nhà mình.

      “Vậy …” Mạc Tôn nhìn Y La.

      Tới rồi, tới thẩm vấn rồi, nên giải thích như thế nào đây? Đôi mắt Y La trợn to, nỗi sợ hãi và chống cự dày đặc muốn tràn ra ngoài.

      muốn bị vạch trần sao? Nhưng năng lực của bản thân giấu được, cho dù bị phát hiện thì người khác cũng sẽ phát hiện ra, như vậy chi bằng …

      Nghĩ đến đây, lông mày Mạc Tôn tự chủ mà nhíu mày, chợt nhớ đến cuộc nói chuyện giữa và đội trưởng cũ-Lão Lang.

      “Lão Mạc, cậu có biết tôi hối hận nhất là chuyện gì ?” Sau ba tuần rượu, bỗng nhiên lão Lang hỏi .

      còn có việc hối hận sao?” Mạc Tôn ngạc nhiên nhìn.

      “Việc tôi hối hận nhất chính là phát hiện ra Ngải Phi, hơn nữa còn dẫn cậu ấy về cùng.”

      Ngải Phi là đội viên nhỏ nhất của đội trong lần thực hiện nhiệm vụ đó, một thiên tài máy tính mười sáu tuổi.

      Mạc Tôn khó hiểu “Năng lực của Ngải Phi rất xuất sắc.”

      “Chính vì cậu ấy quá xuất sắc mà chúng ta quên mất cậu ấy vẫn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi.” Lão Lang nói “Nếu phải vì gặp được tôi, lúc này hẳn là cậu ấy vẫn còn học trung học, mỗi ngày thảo luận cùng bạn học xem nữ sinh nào đẹp nhất, trò chơi nào hay nhất, cuối tuần đâu đánh bóng rổ.”

      “Việc lần này cũng là ngoài ý muốn mà thôi, với lại cuối cùng Ngải Phi cũng có chuyện gì sao, cũng đừng tự trách quá.” Hành động lần này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, làm nhiệm vụ hỗ trợ từ xa, vị trí của Ngải Phi bị lộ, Ngải Phi bị quân ̣ch bắt được. Tuy rằng, cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành mỹ mãn, mọi người đều rút lui an toàn, Ngải Phi cũng được cứu trở về thành công. Nhưng Lão Lang làm đội trưởng, đối với việc xảy ra với Ngải Phi vẫn luôn tự trách.

      giống, Ngải Phi giống với các cậu, các cậu gia nhập Cục an ninh quốc gia là do chính sự lựa chọn của các cậu. Nhưng Ngải Phi thì , vì tôi nên cậu ấy mới được đặc cách vào cục An ninh quốc gia.” Lão Lang nói “Nếu lần này Ngải Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù nguyên nhân có phải do tôi hay thì cũng đều là trách nhiệm của tôi.”

      “Người có năng lực thì đâu có thể che giấu mãi được, cho dù phải thì cũng sẽ có người phát hiện ra Ngải Phi thôi.” Mạc Tôn khuyên nhủ.

      “Lúc đầu tôi cũng tự an ủi mình như vậy.” Lão Lang cười khổ “Lão Mạc à, sau này cậu đừng bao giờ phạm sai lầm giống như tôi, nếu sau này cậu cũng sẽ hối hận giống như tôi. Vì quốc gia mà ́ng hiến, nguyện hi sinh xương máu là lý tưởng của chúng ta nhưng có nghĩa cũng là lý tưởng của những người khác, phải ai cũng thích được làm hùng đâu.”

      “Lão Lang, uống ít thôi.” Mạc Tôn nói.

      “Tôi đã làm rất nhiều chuyện mà tôi bao giờ hối hận, nhưng duy nhất lại quên hỏi Ngải Phi trước là cậu ấy có sẵn lòng sống cuộc sống như bây giờ , tôi thể quyết ̣nh cuộc sống của cậu ấy được.” Lão Lang lại hớp một ngụm rượu, nói “Cũng may mà lần này xảy ra chuyện gì.”

      Chúng ta sẵn lòng làm một chuyện nhưng có nghĩa là những người khác cũng sẵn lòng làm chuyện đó.

      phải mỗi người đều thích làm hùng.

      Mạc Tôn ̣nh thần lại, tâm tình bỗng có chút phức tạp, nhìn Y La ở phía đối diện còn lo lắng nhìn , dù cần hỏi nhưng Mạc Tôn cũng biết nhất ̣nh là nàng này thích làm hùng.

      “A …” Nghĩ thông suốt điểm này, Mạc Tôn cười tự giễu, cười vì mình tự cho là đúng.

      cười cái gì?” Vốn dĩ Y La còn lo lắng, thấy Mạc Tôn cười làm càng khiếp vía.

      “Tôi cười vì thấy số thật là may mắn.” Mạc Tôn trả lời.

      “Hả?” phải ta muốn hỏi chuyện mấy quả bom sao? Sao bỗng nhiên chuyển đến chuyện số mệnh thế này?

      biết ? Sáng nay cục cảnh sát chúng tôi nhận được điện thoại báo án, nói có người đặt mấy quả bom ở trung tâm thương mại Hoàn Long.” Mạc Tôn ghé sát lại gần Y La nói nhỏ.

      “Cái … cái gì?” Y La rất phối hợp, ‘kinh ngạc’ hỏi “Có chuyện … khủng khiếp như vậy sao?”

      “Ừ.” Mạc Tôn gật mạnh đầu “Nhưng mà một kẻ thần bí xuất hiện, cắt đứt hết mấy sợi dây điện của các quả bom luôn.”

      “Thần … kẻ thần bí?” Y La chột dạ.

      “Đúng vậy, ai biết người đó là ai, thật là, ước gì tôi được biết người đó là ai a.” Mạc Tôn cảm thán “Đáng tiếc là ở trung tâm thương mại tổ chức lễ kỉ niệm, người đến quá đông nên dễ tìm thấy.”

      dễ tìm a, dễ tìm thì mấy đừng có tìm nữa. Trong lòng Y La vui mừng, nhưng lại nhịn được mà tò mò “Vậy … nếu tìm được người đó thì sao?”

      “Đương nhiên là …” Mạc Tôn cười nhẹ, ́ ý kéo dài rồi nói “Phải cám ơn người đó thật nhiều.”

      muốn cám ơn người ta sao?” Y La cảm thấy ngoài ý muốn, đây là đáp án mà thể ngờ tới, nghi ngờ, thẩm vấn mà ngược lại muốn cám ơn sao?

      “Đội trưởng Mạc, cà phê xong rồi đây.” Lúc này cà phê đã pha xong, Quả Quả mang đến.

      “Cám ơn .” Mạc Tôn nhận lấy, đứng lên nói “Cà phê xong rồi, thôi tôi về đây.”

      về? , , sau này có việc gì thì đừng tới đây, quán tôi bán cà phê cho cũng bị ế đâu.

      “A, đúng rồi.” Mạc Tôn chợt quay người lại.

      Thân người Y La chợt chấn động.

      “Chuyện lúc nãy tôi nói với , đừng nói ra ngoài nhé, cấp cầu giữ bí mật, nếu sẽ tạo thành khủng hoảng lo sợ trong dân chúng.” Mạc Tôn dặn dò.

      “Được, được, tôi nói đâu, nói đâu.” Y La nhanh chóng gật đầu “Nhưng mà … Sao lại nói chuyện đó cho tôi biết?”

      “Vì đã hai lần gặp phải bom, tôi thấy rất có duyên với mấy quả bom đó. Tôi nói chuyện này với , mong sau này chú ý nhiều hơn một chút, phải lần nào cũng gặp may như vậy đâu.”

      Mạc Tôn nói xong, giả bộ nhìn thấy gương mặt dần trắng bệch của Y La, xoay người ra khỏi quán cà phê.

      Mạc Tôn bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, trừ việc bỗng nhớ đến lời tâm sự của lão Lang, cũng bởi vì trong nháy mắt kia, đã nhìn thấy nỗi hoảng sợ trong mắt Y La.

      Lúc đầu, Mạc Tôn chỉ đơn thuần cảm thấy, nếu nàng này có năng lực tháo gỡ bom thì phải đưa ấy đến những nơi thích hợp để khai thác tài năng ấy. Huống chi, với tốc độ hủy bom của Y La là người nhanh nhất mà cho đến thời điểm này Mạc Tôn mới gặp được. Hơn nữa, từ camera giám sát của trung tâm thương mại, có thể nhận ra, chẳng những nàng này có năng lực tháo gỡ bom mà người nàng hình như còn có công cụ có thể phát hiện bom, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế mới có thể phát hiện vị trí tất cả các quả bom.

      Chỉ với hai điểm này, Y La đã là nhân tài mà quốc gia hiện tại tìm kiếm. Nhưng mà … lá gan của nàng này quá nhỏ, có một số việc phải ai cũng thích hợp làm. Thôi vậy, tha cho nàng một lần.

      Mạc Tôn vừa uống cà phê, từ từ bước qua đường về hướng cục cảnh sát.

      Y La nhìn Mạc Tôn càng lúc càng xa, nghi hoặc hỏi Tiểu Tám trong đầu “ ta còn nghi ngờ tôi hay nhỉ?”

      ta nghi ngờ .” Nãy giờ giả bộ chết máy, rốt cuộc Tiểu Tám cũng trả lời.

      “Thật ?” Y La vui vẻ.

      “Bởi vì ta đã xác ̣nh chính là .” Tiểu Tám trả lời.

      “Cái gì???”

      hiểu lời ám chỉ trong câu nói cuối cùng của ta sao?” Tiểu Tám khinh bỉ nói.

      “Ám chỉ cái gì?”

      ta ám chỉ với , muốn cho người ta biết thì hãy cẩn thận một chút.”

      “Có … có sao?” Y La hồ nghi, sao đâu có nghe thấy ta nói thế đâu.

      “Tôi nên có cầu quá cao đối với một nhân loại có phần não bộ chưa được khai phá hoàn toàn.” Giọng nói máy móc của Tiểu Tám như thở dài nén được.

      “Ai da, kệ , dù sao ta cũng có bằng chứng, cho dù ta có nghi ngờ cũng đâu có cách nào xác ̣nh đâu.” Y La suy nghĩ cẩn thận “Trừ phi ta có thể bắt quả tang, nếu tôi sẽ kiên quyết thừa nhận.”

      Khi người ta nghi ngờ thì vẻ mặt đầy vẻ chột dạ, giờ người ta đã xác ̣nh chính là , ngược lại còn cãi chày cãi ́i. thế giới sao lại có một nhân loại ngu ngốc như thế này, biết thế trước khi kí kết hiệp ước, cậu ta đã trắc nghiệm IQ của gái này. hiểu sao, Tiểu Tám bỗng nhiên lại cảm thấy có chút hối hận.


      Tác giả có lời muốn nói:

      Tiểu Tám: Có phải lúc nãy lại lập FLAG ?

      Y La: Có hả?

      Con cua: Chương này, trong lòng đội trưởng Mạc đã có chuyển biến. Sửa chữa nhiều lần, ngòi bút của con cua đã miêu tả rõ ràng chưa nhỉ. Còn nghề nghiệp của lão Mạc trước khi làm cảnh sát, chắc là mọi người cũng có thể đoán được rồi ha.
      Chris_Luu thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 15: Hệ thống chế tạo bom mìn


      Chớp mắt đã qua ba tháng.

      Trong ba tháng này, Long Thành vô cùng yên bình, đến nỗi Y La sắp quên sự kiện đặt bom ở trung tâm thương mại Hoàn Long.

      Về phần Mạc Tôn, Y La biết có phải giống như Tiểu Tám đã phân tích là xác ̣nh chính là người đã tháo gỡ sáu quả bom kia , dù sao thì từ đó cho đến nay, Mạc Tôn nhắc lại chuyện này, hiển nhiên Y La cũng vội vàng mà thừa nhận. Lúc đầu còn có chút lo lắng đề phòng, nhưng sau thời gian dài, chính cũng đã quên mất chuyện đó luôn rồi.

      Cuộc sống dường như đã trở về nhịp điệu như lúc mới đến Long Thành, trước ngày mà gặp được Tiểu Tám.

      Nhưng thực sự là cuộc đời của vẫn sẽ luôn yên bình như vậy sao?

      “A Thành.” Trong quán cà phê, Y La đưa một xấp tiền cho A Thành “Chút nữa cà phê sẽ được đưa đến, cậu kiểm tra hàng rồi trả tiền cho người ta nhé.”

      chủ, chị ra ngoài à.” Bình thường, khi bên cung cấp đưa hàng đến, Y La sẽ luôn sắp xếp thời gian để tự mình kiểm tra chất lượng hàng, hôm nay là lần đầu tiên vắng mặt.

      “Chị phải ra sân bay đón bạn.” Y La vui vẻ nói.

      chủ, chị có bạn tới chơi à, bảo sao nên hôm nay chị vui thế.” A Thành biết Y La ở Long Thành có một mình, hầu như chẳng có bạn bè gì cả, nên khi nghe bạn Y La đến chơi cũng cảm thấy mừng thay cho .

      “Ừ, chị đó là bạn đại học với chị, ấy chuẩn bị kết hôn, lần này đến Long Thành để đặt may váy cưới nên ghé thăm chị luôn.” Y La cười nói.

      “Ồ, kết hôn là chuyện vui mừng nha.” A Thành cao hứng nói.

      “Đúng vậy, ai da, nói với em nữa, chị đây, máy bay sắp đến rồi.” Y La nhìn đồng hồ nói.

      “Vậy chị nhanh , mọi việc cứ giao lại cho em.” A Thành phất phất tay với Y La đã chạy ra đến cửa.

      Y La lái chiếc xe ô tô mới mua được một tuần về hướng sân bay, vì mới lái xe hơn nữa đường đông đúc nên Y La dự ̣nh ba mươi phút là tới sân bay nhưng phải mất một tiếng đồng hồ. Lúc này, bạn tốt của Y La- Hà Băng Băng cùng vị hôn phu đã đáp máy bay xuống sân bay Long Thành.

      “Y La, tớ tới rồi nè.” Máy bay vừa hạ cánh, Hà Băng Băng đã gọi điện cho Y La.

      “Ừ, chờ tớ một chút, tớ vừa đến sân bay rồi đây.” Y La vừa nói vừa vào trong phòng chờ.

      “Cậu từ từ tôi, bọn tớ còn chờ lấy hành lý nữa.” Hà Băng Băng nói “Tớ mang cho cậu rất nhiều đặc sản nhé, còn có lạp xưởng mẹ tớ tự làm nữa đó.”

      “Là lạp xưởng cậu vẫn hay mang hồi học sao?” Y La nhớ rõ, mỗi kì nghỉ đông nghỉ hè trở lại trường học, Hà Băng Băng đều mang về phòng kí túc xá lạp xưởng ăn vô cùng ngon.

      “Đúng vậy …” Hà Băng Băng dừng lại một chút rồi nói “Máy bay mở cửa rồi, tớ xuống máy bay cái đã, chút gặp.”

      “Ừ, lát gặp cậu.” Y La cúp điện thoại, bước chân nhanh hơn, ba bước thành hai bước về hướng thang máy.

      Đây là lần thứ hai Y La đến sân bay Long Thành, lần đầu tiên chính là hôm bay đến Long Thành. Lúc đó cũng có tâm trạng nên nhìn kĩ cảnh vật xung quanh, chỉ nhớ mang máng là nơi tiếp đón máy bay hạ cánh hình như ở dưới lầu một tầng hầm.

      Y La đứng thang máy cuốn xuống lầu một, ngó xung quanh tìm vị trí đón máy bay hạ cánh, chợt nghe tiếng nhắc nhở đã lâu thấy.

      “Chú ý, phát hiện có bom.” Tuy rằng phải lần đầu tiên nghe thấy thanh này nhưng mỗi lần nghe, Y La vẫn luôn cảm thấy kinh sợ.

      Y La quay phắt đầu lại, có lẽ biểu cảm mặt Y La quá mức kinh hãi làm ông chú trung niên đứng phía sau nhảy dựng lên “Có chuyện gì sao?”

      phải ông ta, người bên trái, có cầm vali màu đen, lại gần , ba mét, hai mét, một mét …” thanh nhắc nhở của Tiểu Tám ngừng vang lên.

      Y La lập tức nhìn về phái bên tay trái của , đó là bên phần thang cuốn lên, có rất nhiều người đứng thang cuốn, nhưng cầm vali màu đen lại có khoảng cách phù hợp với mô tả của Tiểu Tám thì chỉ có một người.

      Đó là một người đàn ông cao khoảng một mét bảy tám, mái tóc đen nhánh được chải cẩn thận vuốt ngược ra sau, mặt là cặp kính râm to che gần hết nửa khuôn mặt làm người khác nhìn rõ diện mạo của hắn ta. Hắn ta mặc một bộ vest thẳng thớm, trong tay kéo một vali khoảng tám mươi phân, thoạt nhìn giống một nhân viên công vụ công tác.

      Người đàn ông dường như cảm nhận được ánh nhìn của Y La, hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn Y La, vì có cặp kính che nên Y La nhìn rõ nét mặt của hắn ta. làm cho hắn nghi ngờ, Y La chỉ có thể làm bộ nhìn lơ đãng rồi chuyển ánh mắt.

      Hai người sượt qua nhau, sau đó cách ra.

      “Khoảng cách bom một mét, hai mét, ba mét …”

      Lúc này thang cuốn đã tới lầu một dưới tầng hầm, dường như có một chút do dự nào, Y La chuyển hướng lên phần thang cuốn lên.

      Những hành động này của đều là theo bản năng, đến khi Y La kịp ̣nh thần lại, thì lại cảm thấy hoảng sợ, bị làm sao vậy, sao lại tự động theo hắn ta thế này, chẳng lẽ bị Tiểu Tám ám thị (nguyên tác là hạ ̉) rồi hay sao? (Hạ ̉: sâu độc)

      “Hắn ta về hướng bên trái rồi.” Tiểu Tám nhắc nhở.

      “Ngại quá, xin nhường đường một chút, tôi trễ máy bay rồi.” Mặc kệ , đuổi theo rồi tính sau.

      Lên lầu, Y La nhìn khoảng sân rộng phía trước có mấy lối ra “Hắn lối nào?”

      “Lối thứ hai bên kia.” Tiểu Tám lập tức nói.

      Nghe lời nhắc, Y La lập tức đuổi theo, ngay sau đó thấy được bóng người quen thuộc trong đám đông.

      “Đây là …” Y La nhìn bảng hướng dẫn của sân bay, nghi ngờ nói “Đây là lối đăng ký gửi hàng mà, hắn ta ̣nh mang quả bom đó lên máy bay sao?”

      Y La vừa dứt lời, liền thấy nhân viên công vụ ở phía trước quả nhiên làm thủ tục đăng ký gửi hành lý cho người đàn ông.

      “Gửi hành lý? Sao có thể chứ?” Y La thể tin “Hắn ta muốn gửi quả bom qua việc vận chuyển hành lý sao? Tiểu Tám, cậu chắc chắn có bom trong vali chứ?”

      “Chức năng kiểm tra của tôi chưa bao giờ bị lỗi.” Tiểu Tám nói.

      “Nhưng mà gửi hành lý phải qua kiểm tra của an ninh sân bay mà, bom thì làm sao có thể qua máy kiểm tra được?”

      “Kỹ thuật kiểm tra an ninh của người ̣a cầu các còn quá lạc hậu, muốn tránh thoát khỏi máy kiểm tra có rất nhiều phương pháp.” Tiểu Tám nói.

      “Đó là so với hành tinh của các cậu thôi, ở ̣a cầu chúng tôi, khó mà có đồ vật gì có thể tránh được máy kiểm tra an ninh, cậu hiểu ?”

      quên sự tồn tại của 0017 rồi …” Tiểu Tám nhắc.

      0017? Đệt! Y La bị dọa mà mềm nhũn cả chân “Hệ thống chế tạo bom mìn?”

      “Tôi đã kiểm tra đo lường sự dao động của nhiễu sóng, tuy rằng còn được hoàn thiện lắm nhưng có thể phá sóng của máy kiểm tra an ninh.” Tiểu Tám nói “Nếu bây giờ ở ̣a cầu các còn chưa phổ biến kĩ thuật này, thì có thể nói bộ phận phá sóng này rất có thể là kiệt tác của 0017.”

      phải … 0017 chỉ chế tạo ra bom mìn thôi hay sao?” Y La hỏi.

      “Bom có rất nhiều loại, bom tàng hình chính là một loại trong đó.”

      “Bom tàng hình?!” Da gà của Y La đã nổi đầy người, đầu năm nay, mấy quả bom càng ngày đáng sợ, vậy mà còn có loại bom tàng hình.

      “Đúng thế.” Tiểu Tám nói “Bom tàng hình có nghĩa là nhìn thấy bom, mà là thông qua một kỹ thuật nào đó làm cho máy đo sóng thể đo được sóng điện từ của quả bom nên mới được gọi là tàng hình. Bên trong cái vali đó chắc chắn có máy phá sóng điện từ, nguyên lý hoạt động cũng tương tự với nguyên lý của bom tàng hình, chỉ là việc chế tạo đơn giản hơn nhiều, tôi nghi rằng đây là một sản phẩm thí nghiệm bom tàng hình.”

      “Má ơi …” Y La bỗng nhiên kêu lên “Người kia thực sự gửi nó thành hành lý vận chuyển rồi kìa, hắn ta muốn làm cái gì, muốn cho máy bay nổ tung sao?”

      Chỉ thấy người nọ xách vali lên, đặt lên băng chuyền vận chuyển hành lý.

      “Xem ra là đúng như vậy.” Tiểu Tám trả lời.

      Y La cẩn thận tránh qua một bên, nhìn chiếc vali từ từ được băng chuyền đưa qua máy kiểm tra, trong lòng ôm một nỗi chờ mong, hi vọng nhân viên kiểm tra có thể phát hiện ra cái gì đó. Nhưng mà chờ đến khi người đàn ông làm xong thủ tục đăng ký gửi hành lý xong, người đàn ông vẫn đứng đó, bị bắt giữ gì hết.

      Như vậy là … qua kiểm tra an ninh rồi? Tuy rằng Tiểu Tám đã giải thích với nhưng Y La vẫn cảm thấy chân thật. Đến bom mà cũng có thể qua kiểm tra an ninh ở sân bay thì mạng sống của người ta còn an toàn được ?

      “Làm sao bây giờ?” Y La ngơ ngẩn hỏi.

      “Nhanh lấy cái vali đó lại, trong đó có bom hẹn giờ, hai giờ sau sẽ phát nổ.” Tiểu Tám nói “Một khi máy bay cất cánh, cho dù quả bom đó có lượng thuốc nổ lớn lắm cũng sẽ gây nên sự thương vong rất lớn.”

      “Tôi … tôi … Hắn ta đã kí gửi hành lý, làm sao tôi lấy bây giờ?” Sao Y La biết tính nghiêm trọng của vấn đề được chứ, nhưng trong lúc nhất thời cũng thể nghĩ ra được biện pháp gì.

      được, nhất ̣nh sẽ có biện pháp, để tôi nghĩ cái đã, còn hai giờ cơ mà, cứ từ từ.” Y La vừa lẩm bẩm an ủi chính mình vừa ngừng suy nghĩ.

      “Hai giờ là thời gian của quả bom sẽ phát nổ, còn thời gian máy bay cất cánh thì dài thế đâu.” Tiểu Tám lại nhắc.

      “Để tôi nghĩ đã, để tôi nghĩ.” Y La ́ làm cho mình bình tĩnh lại “Hắn đem bom gửi hành lý nghĩa là muốn đưa quả bom lên máy bay. Chứng tỏ hắn muốn làm nổ tung máy bay, nếu muốn làm máy bay phát nổ vậy thì có khả năng hắn ta sẽ có mặt máy bay.”

      Nghĩ đến đây, mắt Y La chợt sáng bừng lên, nhìn về hướng người đàn ông vừa rời rồi đuổi theo.

      đâu thế?” Tiểu Tám ngạc nhiên hỏi.

      “Tôi đuổi theo người đàn ông lúc nãy.” Y La vừa trả lời vừa nhanh chóng tăng tốc đuổi theo. Nhưng sân bay quá đông người, lúc nãy Y La lại mất một khoảng thời gian suy nghĩ nên lúc này gặp khó khăn trong việc tìm kiếm hắn ta.

      “Tiểu Tám, cậu có thể xác ̣nh được vị trí của người đàn ông kia ?”

      “Quá phạm vi mười mét …”

      cầu phải dùng năng lượng phải , dùng.” Việc nào quan trọng hơn Y La cũng hiểu rõ, lúc này còn để ý cái gì mà năng lượng với có năng lượng.

      “Khởi động phạm vi tìm kiếm mở rộng, tìm kiếm xong, hướng ba giờ, cách ba mươi mét.” Kết quả kiểm tra rất nhanh được Tiểu Tám truyền đến.

      Y La thay đổi phương hướng, cất bước chạy.


      Tác giả có lời muốn nói: Sự kiện này chính là cơ hội để nữ chính trưởng thành, sau này nữ chính sẽ từ từ mạnh mẽ hơn. Nữ chính ngốc, nhát gan, chỉ vừa lòng làm một người bình thường mà thôi. Đột nhiên bị tiến vào thế giới nguy hiểm, ấy cần có thời gian thích nghi. Khi ý thức được mình còn sự lựa chọn nào khác (nguyên tác là thân bất do kỷ) sẽ nhanh chóng trưởng thành hơn. Nam chính sẽ là người bảo vệ cho .
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 16: Vẫn bị lộ


      Y La vừa chạy theo hướng Tiểu Tám chỉ, vừa thầm cầu nguyện suy đoán của nhầm. Nếu như đoán lầm thì chỉ có thể báo cảnh sát thôi.

      Theo như Tiểu Tám nói, có khả năng Mạc Tôn đã đoán ra là người tháo gỡ bom ở trung tâm thương mại Hoàn Long, nhưng chưa đến giây phút cuối cùng, Y La vẫn muốn có một chút liên hệ gì với cảnh sát. Dường như có thể cảm nhận, nếu thực sự lộ ra với cảnh sát, sẽ bị chụp lên danh hiệu chuyên gia tháo gỡ bom, như vậy sau này có thể sẽ còn dính đến nhiều phiền toái lớn hơn.

      Cũng may là người đàn ông nhanh, năm phút sau, Y La phát hiện ra hắn ta ở gần cửa ra khỏi sân bay, giống như dự đoán của , hắn ta ̣nh ra khỏi sân bay.

      Y La sau người đàn ông một khoảng gần xa, giả bộ làm một hành khách bình thường, theo dòng người cùng ra ngoài.

      trong thời điểm căng thẳng, lúc này chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Y La hoảng sợ, cuống quít che điện thoại lại, rồi cảm thấy động tác của mình quá mức quái dị, lại vội vàng giả bộ có việc gì lấy điện thoại di động ra, trượt nghe.

      Cũng may tiếng chuông điện thoại khiến người đàn ông chú ý, hắn ta vẫn vững vàng ổn ̣nh bước từng bước ra khỏi sân bay.

      “Alo?”

      “Y La, bọn tớ lấy hành lý xong rồi, cậu ở đâu?” Giọng nói của Hà Băng Băng truyền tới.

      “Tớ …” Y La nhìn ̉ng chính ra khỏi sân bay, hai mươi phút trước, vừa từ nơi này vào “Băng Băng, tớ có việc bận đột xuất, chắc đến tối mới đến gặp cậu được.”

      “Vậy sao? Vậy khoảng bao lâu nữa cậu mới đến được?” Hà Băng Băng hỏi.

      “Chắc là còn lâu lâu nữa đó.” Y La ngượng ngùng nói.

      sao, vậy chúng tớ ra trước chờ cậu, cậu cứ bận công việc , đừng lo.” Hà Băng Băng hiểu ý nói (nguyên tác là thiện giải nhân ý).

      Y La cúp điện thoại, bước chân ngừng, vẫn luôn theo sau người đàn ông một khoảng cách an toàn, theo người đàn ông ra khỏi ̉ng chính, đứng ở ven đường an tĩnh xếp hàng chờ taxi.

      Đứng cách hai ba người, Y La cẩn thận xếp hàng sau người đàn ông.

      Taxi ở sân bay rất nhiều, một chiếc rồi một chiếc, chỉ chốc lát là đến phiên người đàn ông, nhìn thấy người đàn ông duỗi tay mở cửa xe taxi, thẻ đăng ký gửi hành lý vẫn nằm trong tay trái của hắn ta.

      Hắn ta mang theo rời sao?

      “Xong rồi, xem ra chỉ có thể báo cảnh sát thôi.” Y La tuyệt vọng nghĩ.

      “Cuối cùng là muốn làm cái gì?” Tiểu Tám thấy Y La vẫn cứ theo người đàn ông thì đã sớm có thắc mắc này.

      “Tôi muốn lấy thẻ kí gửi hành lý và số gửi hành lý của hắn ta.” Y La muốn lấy thẻ gửi hành lý này đến quầy gửi hành lý lấy lại vali.

      Suy đoán lúc trước, Y La đoán người đàn ông sẽ rời khỏi sân bay, vì muốn sau khi bom phát nổ bị lộ tung tích, rất có thể hắn ta sẽ ném thẻ đăng ký gửi hành lý lại sân bay. Đương nhiên, suy đoán này có phần dựa sự may rủi, Y La cũng ôm tâm lý may mắn như vậy mà đuổi theo đến đây.

      Nhưng cũng dự ̣nh đến khả năng xấu nhất, nếu may mắn như dự đoán, sẽ báo cảnh sát. Cho dù như thế nào cũng thể để quả bom kia lên máy bay được.

      Có lẽ trời cao cũng muốn giúp Y La, trước khi người đàn ông ngồi vào xe taxi, hắn ta quay đầu lại nhìn về hướng sân bay, mặt lộ ra nụ cười lạnh, sau đó thực sự tùy tiện ném thẻ đăng ký gửi hành lý trong tay vào thùng rác bên cạnh.

      Y La vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chờ xe taxi mất, liền vọt qua, màng đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, nhặt thẻ đăng ký mà người đàn ông vừa ném vào thùng rác.

      “Ha ha, đúng là ông trời cũng muốn giúp tôi mà.” Y La nhìn thẻ đăng ký trong tay, hận thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

      “Chuyến bay SN039, còn có một tiếng đồng hồ là máy bay cất cánh đó.” Tiểu Tám nhìn thời gian thẻ đăng ký, nhịn được mà lên tiếng nhắc.

      “Một tiếng? Hi vọng là hành lý vẫn chưa được đưa lên khoang máy bay.” Y La dám chậm trễ, cầm thẻ đăng ký bay trở về, chỉ dùng ba phút là chạy đến quầy đăng ký vận chuyển hành lý.

      “Thật xin lỗi, xin lỗi, tôi có việc gấp.” Y La vừa nói vừa chen lên dòng người xếp hàng.

      “Nữ sĩ, đăng ký gửi hành lý phiền xếp hàng theo thứ tự.” Nhân viên sân bay vội vàng ngăn người nào đó trắng trợn chen ngang.

      “Chào , tôi … tôi phải đăng ký gửi hành lý.” Vẻ mặt Y La nôn nóng, nói lời kịch đã được soạn sẵn “Tôi có một người bạn, ấy bị bệnh tim, ấy bay chuyển SN039, hơn mười phút trước ấy đã đến đây kí gửi hành lý. Nhưng ấy lại bỏ quên thuốc bệnh tim trong vali mất rồi. Vừa nãy, ấy cảm thấy tim được thoải mái, tôi sợ bệnh tim của ấy phát tác, xin có thể giúp tôi lấy lại vali ạ?”

      có thẻ đăng ký gửi hành lý ?” Nhân viên công vụ vừa nghe thì biết đây là chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng con người, vì thế nghiêm túc hẳn lên.

      “Có, có, đây ạ, ấy gửi hành lý cách đây mười phút thôi, chắc là hành lý chưa đưa lên máy bay đâu ạ.” Y La vội vàng đưa thẻ đăng ký ra.

      “Chứng minh nhân dân của đâu?” Nhân viên an ninh sân bay muốn có chứng minh nhân dân để kiểm tra đối chiếu.

      “Chứng minh nhân dân … Chứng minh tôi quên mang theo rồi, có thẻ đăng ký rồi được sao ạ? có thể thông cảm lấy vali ra giùm tôi , bạn tôi thực sự thoải mái.” Y La nôn nóng đến sắp khóc.

      “Vậy … thôi được rồi, tôi giúp lấy, chờ một chút.” Nhân viên an ninh sân bay thấy Y La sốt ruột, sợ người bệnh thực sự xảy ra chuyện gì nên cũng muốn làm khó, ̣nh lướt qua trình tự.

      “Cám ơn, cám ơn .” Y La liên tục nói cám ơn.

      Có lẽ là biểu hiện của Y La vừa rồi quá mức giống thật làm Tiểu Tám nhịn được mà mở miệng tán thưởng “Quả nhiên dối trá là tính cách trời sinh của nhân loại. Cho dù là người với bán cầu não chưa được khai phá hoàn toàn như cũng có thể há mồm nói dối dễ như chơi.”

      “Như tôi gọi là lanh trí nhanh nhạy, nếu thì làm sao lấy bom ra được.” Thấy tình hình tiến triển có vẻ thuận lợi, Y La có tâm tình đấu khẩu với Tiểu Tám “Còn có … Cậu có thể đừng mãi nói tôi là nhân loại có bán cầu não chưa được khai phá hoàn toàn được , loài người toàn thế giới này đều có não bộ chưa được khai phá hoàn toàn, đâu phải chỉ có mình tôi. Nếu não bộ của chúng tôi được khai phá hoàn toàn thì còn phải sợ người ngoài hành tinh như các cậu à.”

      Tiểu Tám rất muốn nhắc nhở kí chủ nhà mình là cậu ta phải là người ngoài hành tinh, nhưng nghĩ nghĩ rồi cảm thấy việc tranh luận điều này chẳng có ý nghĩa gì.

      Thời gian trôi qua khoảng năm sáu phút, nhân viên an ninh sân bay kéo một vali hành lý màu đen từ phía sau ra, đúng là chiếc vali mà người đàn ông kia đã gửi. Đúng như dự đoán của Y La, chiếc vali vẫn chưa đưa vào khoang hành lý của máy bay.

      Cho dù Y La đã chắc được tám phần, nhưng vẫn hỏi lại Tiểu Tám “Có phải là chiếc vali này ?”

      “Đúng nó đó, bên trong nó có bom.” Tiểu Tám khẳng ̣nh.

      Mà nhân viên an ninh đẩy vali ra cũng hỏi Y La một câu tương tự “Có phải là chiếc vali này ?”

      “Đúng rồi ạ, đúng nó rồi, cám ơn , cám ơn quá.” Y La nói rồi duỗi tay nhận chiếc vali.

      kiểm tra lại , đừng có lấy nhầm đấy.” Nhân viên an ninh yên tâm, nói thêm.

      “Tôi kiểm tra rồi, đúng là cái này rồi, cám ơn nhiều, tôi phải lấy thuốc cho bạn tôi cái đã.” Y La nói xong, kéo vali quay đầu lại, vô cùng lo lắng chạy mất.

      Mà nhân viên an ninh sân bay thì nghĩ rằng Y La sốt ruột muốn cứu người nên cũng nghĩ nhiều, thấy Y La rồi thì tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.

      Y La kéo vali, dự ̣nh tìm một nơi vắng vẻ trong sân bay, lặng lẽ tháo gỡ quả bom. Nhưng sân bay là nơi có nhiều nhất chính là người, máy bay, đón người đến, làm, công tác, du lịch, khắp nơi đều là người. Cuối cùng thực sự có biện pháp nào khác, Y La dứt khoát kéo chiếc vali vào toilet.

      Đóng cửa buồng vệ sinh lại, đóng nắp bồn cầu, Y La đặt chiếc vali lên nắp bồn cầu, nhìn chằm chằm khóa mật mã của vali rồi lại phát sầu.

      “Làm sao để mở vali đây?” Y La ảo não gãi đầu, lúc nãy chỉ tập trung suy nghĩ làm sao để lấy vali ra, căn bản chẳng có hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện vali còn có mật mã.

      “Dùng cái gì đó cạy nó ra.” Tiểu Tám đề nghị.

      “Lấy cái gì bây giờ, sao vali này lại có mật mã cơ chứ!” Y La nôn nóng đến mức bắt đầu nói năng lộn xộn.

      “Mật mã có ba số thôi mà, phá nó rất dễ đó.” Tiểu Tám nói thêm.

      “Ba số, ba số sắp được bao nhiêu con số cậu biết ? Cho dù tôi thử hết thì tôi cũng vui lòng nhưng mà quả bom này nó có chờ tôi hay .” Chỉ có hai tiếng đồng hồ thôi, có thử hết được .

      “Xem ra vẫn chỉ có thể báo cảnh sát.” Tiểu Tám tính toán một lát rồi đưa ra lựa chọn tối ưu nhất, tuy là nó biết đây là điều Y La muốn nhất.

      “Chậm rồi.” Vẻ mặt Y La đưa đám “Lúc trước báo cảnh sát còn dễ nói, vì cái vali này còn chưa nằm trong tay tôi. Bây giờ nó đã ở tay tôi, tôi còn kéo nó khắp nơi trong sân bay, giờ còn trốn trong phòng vệ sinh. Nếu báo cảnh sát, cảnh sát hỏi tôi, quả bom này là của ai thì tôi phải giải thích như thế nào? Vốn nó có sẵn bên trong hay là sau đó tôi mới bỏ vào? Tiểu Tám à, sao tôi lại có cảm giác mình đào hố lấp chính mình vậy.”

      Y La càng nghĩ càng cảm thấy còn có hiềm nghi còn lớn hơn so với hung thủ thật sự nữa.

      “Vừa rồi, hàm lượng logic trinh thám của vô cùng cao, chẳng qua là thời gian tương đối chậm mà thôi.” Giọng nói máy móc của Tiểu Tám hiểu là châm chọc Y La hay chỉ đơn giản nói sự thật hiển nhiên mà thôi.

      “Bây giờ phải là lúc cậu nói giỡn.” Y La luống cuống.

      “Tôi được thiết lập trình tự nói giỡn.”

      “…” Y La cảm thấy hệ thống nhà mình thật xấu bụng, nhưng mà lúc này cũng chẳng có tâm tình để ý, bây giờ chỉ nghĩ mau mau xử lý cho xong quả bom trong vali “Kệ , thử trước cái đã.”

      Cuối cùng Y La quyết ̣nh thử phá mật mã, rốt cuộc tốn rất nhiều công sức mới đem được vali ra ngoài, bây giờ lại báo cảnh sát, vẫn cảm thấy có chút an lòng.

      Đầu tiên, thử mật mã thẻ ngân hàng của chính mình, mật mã thẻ VISA, mật mã mạng internet, ba số đầu tiên, rồi ba số cuối cùng nhưng số nào trùng khớp. Sau đó, lại nghĩ đến các tổ hợp số 520, 521, 666, một số dãy số thuận miệng dễ nhớ hoặc có ý nghĩa may mắn nhưng cũng có số nào trùng khớp.

      “Tôi biết là dễ dàng mà.” Y La quả thực muốn khóc, chẳng lẽ cuối cùng chỉ còn cách báo cảnh sát thôi sao.

      “Vali của người ta, dùng mật mã của chính sử dụng thì làm sao mà mở được?” Tiểu Tám nói.

      “Tôi biết a, tôi chỉ thử thôi mà, phải những số này, chẳng lẽ là số 000 sao? Đối phương có khả năng xài mật mã ban đầu chứ?” Dường như muốn chứng minh quan điểm của mình là đúng, Y La thuận tay đưa ba số ở khóa số của vali về số 000.

      Ngay sau đó, tiếng “cụp” nhỏ vang lên, Y La nhìn vali đã được mở mã khóa, thể tin mà hít vào một hơi.

      “Mở … mở rồi này?” Đúng là mật mã ban đầu, Y La thể tin lại có vận cứt chó như vậy. (Vận cứt chó: may mắn)

      “Mau hủy bom .” Tiểu Tám nhắc nhở.

      Lúc này Y La mới hồi phục tinh thần, vội vàng mở vali ra. Trong vali bỏ vài món quần áo che lại quả bom bên dưới, Y La gạt quần áo ra, lộ ra mấy chiếc ống nghiệm trong suốt có chứa chất lỏng bên trong.

      Những đồ vật giống ống nghiệm này thoạt nhìn như làm bằng thủy tinh, Y La đưa tay sờ sờ thì phát hiện nó là một loại plastic nào đó. Bên cạnh là đồng hồ đếm ngược với những con số đỏ tươi, mặt biểu thị các con số 01:16:58.

      “Đây là … cái gì bom?” Y La lần đầu tiên nhìn thấy loại bom này.

      “Đây là bom lỏng.”

      “Nitroglycerin?” Y La nhớ giáo viên hóa học thời trung học đã giảng, nitroglycerin là một chất hóa học nguy hiểm, kết cấu của nó rất ổn ̣nh, chỉ cần sự dao động mạnh cũng có thể khiến nó phát nổ.

      Nitrolycerin là chất lỏng màu, nhớt, tạo thành từ phản ứng nitrat hóa glyxerin, rất dễ nổ. Được sử dụng trong công nghiệp xây dựngphá hủy, hoặc dùng làm chất tạo dẻo cho số chất rắn. Nó cũng được dùng trong ngành dược, làm thuốc dãn mạch, hạ huyết áp.

      “Đây phải là nitroglycerin đơn thuần, đây là nitroglycerin nâng cấp có tính chất ổn ̣nh hơn nitroglycerin, sẽ phát nổ khi gặp chấn động mạnh, có thể chứa trong một vật chứa bình thường, chỉ gặp được chất xúc tác tương ứng mới có thể phát nổ.” Tiểu Tám nói.

      “Chất xúc tác? Có phải là cái này ?” Có lẽ bom chất lỏng này thiết kế giống như ống nghiệm thí nghiệm hóa học bình thường nên rất nhanh Y La tìm được một vật mà nghi là chất xúc tác. Ở ống nghiệm thứ nhất, trong phần hình cầu giống như pha lê trong suốt có chứa một loại chất lỏng màu đen.

      Giữa chất lỏng màu đen và ống nghiệm được ngăn cách bởi miếng chắn màu đen giống như làm bằng sắt, hai loại chất lỏng được nó phân ra làm hai, nếu miếng chắn này biến mất hoặc bị nghiêng, chất xúc tác sẽ chảy vào ống nghiệm, dẫn đến phản ứng hóa học phát nổ.

      “Đúng vậy.” Tiểu Tám cảm thấy trí thông minh của kí chủ nhà mình hôm nay tăng mạnh một cách đáng ngạc nhiên.

      “Vậy bây giờ phải phá hủy nó như thế nào? Tôi phải cắt dây nào?” Y La hỏi.

      cắt sợ dây màu đỏ bên cạnh đồng hồ thì sẽ làm đồng hồ ngừng chạy.” Có lẽ các đối tượng bởi vì biết loại bom chất lỏng này có thể qua được máy kiểm tra an ninh cho nên phần bên ngoài của quả bom được thiết kế vô cùng đơn giản.

      Y La móc trong túi xách cái bấm móng tay cho mèo, đúng thế, từ sau sự kiện ở trung tâm thương mại Hoàn Long đến nay, cũng biết có phải do tác dụng tâm lý hay nhưng lúc nào Y La cũng mang theo bấm móng tay cho mèo bên người. (Tiểu Tám: Điều này cho thấy, thực ra sâu trong nội tâm của sớm đã biết thế nào rồi cũng gặp phải bom mà thôi.)

      Khi Y La cắt đứt sợi dây điện màu đỏ, đồng hồ đếm ngược dừng lại ở con số 01:13:16.

      Đã còn sự uy hiếp bom phát nổ, Y La còn nôn nóng nữa, chỉ là đợi thở phào nhẹ nhõm, một vấn đề mới lại nảy sinh.

      Bây giờ phải xử lý quả bom này như thế nào?

      Tuy rằng đồng hồ hẹn giờ đã ngừng lại, bom sẽ phát nổ đúng giờ hẹn, nhưng cứ để như vậy đến khi người khác phát hiện cũng an toàn. Huống chi lúc nãy, Y La đã kéo cái vali này hết một vòng sân bay, nếu lúc này cái vali có bom bị cảnh sát phát hiện, cảnh sát nhất ̣nh sẽ điều tra, cuối cùng sẽ điều tra đến Y La, như vậy những chuyện mà làm từ nãy đến giờ đều sẽ uổng phí mà thôi.

      Nếu thì đưa về nhà? được, trong nhà có bom, nghĩ thế nào cũng lạnh gáy.

      Y La lo trước lo sau, suy nghĩ một đống, cuối cùng vẫn tìm được giải pháp nào mà đào hố cho chính “Tiểu Tám, có biện pháp làm xử lý quả bom này ?”

      đổ hết vào bồn cầu .” Tiểu Tám nhẹ nhàng nói.

      “!?”

      ==

      Năm phút đồng hồ sau, Y La kéo vali ra khỏi phòng vệ sinh, tìm một nơi ít người qua lại, ‘lơ đãng’ bỏ quên vali, sau đó lại chạy đến bãi đỗ xe đến chỗ hẹn với vợ chồng Hà Băng Băng.

      “Tớ ngàn dặm xa xôi đến đây, thế mà cậu lại ra sân bay đón tớ, còn trễ hẹn một tiếng đồng hồ, cậu ̣nh bồi thường tớ thế nào đây?” đường, Hà Băng Băng ‘hỏi tội’ Y La.

      EQ của Hà Băng Băng rất cao, khi bạn bận chuyện mà đúng hẹn với , sẽ nói người đó cần bận tâm, cứ lo chuyện . Nhưng khi bạn xong việc, nàng sẽ tìm mấy cớ nhỏ để cho bạn bù đắp cho nàng, cũng làm cho bạn thuận tình thuận lý mà giảm cảm giác áy náy đối với ấy.

      “Tớ sai rồi, tớ sai rồi. Tớ sẽ bao các cậu ăn, ở, chơi, biết nương nương có hài lòng hay ?” Y La thành khẩn nhận lỗi.

      “Xem biểu hiện của cậu đã.” Hà Băng Băng kiêu ngạo nói.

      Chồng chưa cưới của Hà Băng Băng- Từ Khải Văn chờ hai nương đấu khẩu với nhau xong mới nhắc “Chúng ta hẹn với bên ‘Thiên Ý’ lúc một giờ rưỡi phải ?”

      “Thiếu chút nữa thì quên, bây giờ sắp mười hai giờ rồi, đến kịp cậu?” Vì gặp được Y La mà Hà Băng Băng vui đến nỗi suýt quên mất việc này.

      Hà Băng Băng đến Long Thành là để thử váy cưới đặt thiết kế tại ‘Thiên Ý’, một tháng trước, nàng đã chốt đơn hàng mạng với nhà thiết kế, nhưng nhà thiết kế vẫn luôn cầu dâu phải chính mình đến thử váy cưới mới hoàn hảo. Hà Băng Băng cũng muốn chính nàng thử trước váy cưới để tận hưởng cảm giác hoàn mỹ nên mới ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để thử váy cưới lần cuối.

      Nhà thiết kế của ‘Thiên Ý’ cũng rất bận rộn, hai bên thống nhất nhiều lần mới chốt giờ hẹn vào một giờ ba mươi để thử và sửa váy. Vốn dĩ kế hoạch của Hà Băng Băng đã sắp xếp hết rồi, 11 giờ máy bay đến Long Thành, sau khi sắp xếp đồ đạc nghỉ ngơi, 1 giờ rưỡi sẽ đến ‘Thiên Ý’. Thời gian đáng lẽ là rộng rãi, nhưng ai ngờ được, Y La lại đến đón họ ‘trễ’ mất một giờ.

      “Kịp mà.” Y La nói “Thời điểm này bị kẹt xe, tớ đưa hai người về khách sạn gửi hành lý trước, sau đó sẽ đến tiệm áo cưới, nhưng mà chúng ta có thời gian ăn trưa rồi.”

      sao đâu, chúng ta tiệm áo cưới trước đã.” Hà Băng Băng nói.

      được, gần đây em giảm béo vì hôn lễ, ăn ít, chắc bây giờ đã đói lả rồi.” Từ Khải Văn đồng ý.

      “Ai da, nhưng thời gian kịp mà, tối chúng ta ăn cũng được.” Hà Băng Băng làm nũng.

      được, kịp cũng phải ăn đơn giản cái gì đó mới được.” Từ Khải Văn nói với Y La “Y La, chút nữa ngang qua cửa hàng tiện lợi nào thì em dừng lại chút để mua ít điểm tâm cho Băng Băng lót dạ.”

      Y La có cảm giác bị một tấn thức ăn chó đập vào ngực, chỉ có thể áy náy nói “Đều là lỗi của em, để em mua cho cậu ấy.”

      có ý này.” Từ Khải Văn chỉ nghĩ đến dạ dày của người tốt mà lại quên ta nói như thế giống như trách Y La, vì thế cảm thấy rất xấu hổ.

      “Em biết mà.” Y La để ý cười cười “Em với Băng Băng là bạn thân, tốt với ấy làm em cũng rất vui.”

      cậu nhất.” Hà Băng Băng nói thêm “À, tớ còn đặt cho cậu một bộ váy phù dâu, chút nữa chúng ta cùng thử luôn.”

      “Ừ.”

      Xe ô tô hướng về nội ô thành phố, Y La đưa hai người đến trước cửa khách sạn, cất hành lý, sau đó lại ‘ngựa ngừng vó’ chạy đến tiệm áo cưới ‘Thiên Ý’.

      ==

      12 giờ lẻ 3 phút.

      Ngay khi xe ô tô của Y La vừa tới cửa khách sạn, Mạc Tôn ngồi trong văn phòng cục cảnh sát ghi lời khai đối tượng phạm tội. Tên này là một lão cáo già, có tiền án, chẳng những khai báo quanh co về hành vi vi phạm của mình mà còn la hét cầu phải có luật sư cho hắn ta.

      Mạc Tôn tức giận mà bật cười, muốn động tay động chân ‘giáo dục’ thằng oắt này một chút thì điện thoại di động bỗng vang lên. Lúc đầu Mạc Tôn để ý, còn tưởng thằng nhóc Tiếu Bân gọi điện đến hỏi trưa nay ăn gì, đến khi nhìn thoáng qua tên người gọi điện thoại, nét mặt trở nên biến đổi.

      Tức thì chụp ̉ áo kẻ phạm tội còn kêu gào ấn mạnh lên ghế, một đôi mắt hình viên đạn phóng qua, trừng hắn ta đến khi hắn còn dám há miệng. Lúc này mới cầm điện thoại di động bước ra khỏi phòng làm việc, gạt nhận điện thoại.

      “A lô.”

      “Lão Mạc, bây giờ ông có ở sân bay ?” Một giọng nam dồn dập từ đầu bên kia truyền đến.

      .” Mạc Tôn ngạc nhiên hỏi “Sao ông lại hỏi vậy?”

      “Ông ở đó à?” Dường như đối phương rất kinh ngạc.

      “Vương Nghị, ông đầu đuôi gọi điện thoại hỏi tôi có ở sân bay làm gì?”

      “Ba phút trước …”

      Theo bản năng, Mạc Tôn nhìn đồng hồ, ba phút trước chính là 12 giờ.

      “Chính xác mà nói phải là năm phút trước, trang web của Cục an ninh quốc gia ba nước Mỹ, , Trung Quốc cùng bỗng nhiên xuất hiện tin tức về ba chuyến bay.” Vương Nghị nói “Khi chính phủ các quốc gia còn suy đoán các tin tức này có ý nghĩa gì thì ba phút trước, cũng chính là 12 giờ trưa nay, ba chuyến bay đó thì có hai máy bay bỗng nhiên phát nổ, trừ chuyến bay từ Long Thành đến Đế Đô số hiệu SN039 của nước chúng ta ra.”

      Tuy là Mạc Tôn nhưng lúc này cũng cảm thấy lạnh người.

      “Ba quốc gia, thông tin về ba chuyến bay đồng thời cùng phát nổ, con số thương vong đã lên đến hơn ngàn người, chỉ có chuyến bay từ Long Thành may mắn thoát nạn. Tôi biết ông công tác ở cục cảnh sát Long Thành, còn tưởng ông đã phát hiện ra vấn đề nên ra tay ngăn cản nên mới gọi cho ông hỏi đây.” Vương Nghị giải thích.

      phải tôi, cả ngày nay tôi vẫn ở trong cục cảnh sát.” Mạc Tôn vẫn chưa hồi phục tinh thần, thương vong hơn ngàn người, đây là hành động tập kích khủng bố nhằm vào ba quốc gia của lực lượng khủng bố quốc tế.

      “Đệt, sao bom có thể mang lên máy bay được, thật là gặp quỷ mà.” Vương Nghị nói “Hiện nay, cơ quan chống khủng bố của các quốc gia điên lên rồi, hoạt động khủng bố lớn như vậy mà trước đó họ nhận được bất kì tin tức tình báo nào. Phiền toái nhất chính là, nếu bom có thể dễ dàng qua được máy kiểm tra an ninh mang lên máy bay thì về sau còn ai dám máy bay. Mẹ nó, lúc đó lại có chuyện.”

      “Bây giờ tôi ra sân bay liền.” Mạc Tôn nhíu mày nói.

      “Đừng, bây giờ ông ra khỏi cục an ninh rồi, chuyện này ông đừng xía vào.”

      “Tuy tôi đã rời khỏi cục an ninh nhưng Long Thành lại là ̣a bàn của tôi.” Mạc Tôn nói xong thì cúp điện thoại, xoay người ra ngoài.

      Khi ra cửa, Mạc Tôn gặp Tiếu Bân vừa mua cơm về, Tiếu Bân thấy Mạc Tôn thì kêu lên “Lão đại, đâu thế, em mua cơm rồi.”

      ăn, có việc phải ra ngoài đây, cái thằng chó trong phòng hỏi cung giao cho cậu nhé.” Mạc Tôn lướt qua Tiếu Bân chạy ra sân lấy xe, Tiếu Bân chạy ra theo chỉ kịp thấy một làn khói xe.

      “Sao vội vàng thế, chẳng lẽ lại có án mới?” Tiếu Bân lẩm bẩm mấy câu, xách hộp cơm vào phòng hỏi cung.

      Bên này, xe Mạc Tôn vừa vào cao tốc ra sân bay, mạng đã có một vài tin tức nhỏ về sự kiện máy bay phát nổ, nhưng phía chính phủ rất nhanh đã bác bỏ những thông tin này, chỉ nói do máy bay gặp sự ́ kĩ thuật, phải bị đặt bom càng phải là hoạt động khủng bố.

      Mạc Tôn rất hiểu phương pháp xử lý như thế này của phía chính phủ, giống như lúc nãy Vương Nghị đã nói, một khi sự việc bại lộ, khi mọi người ý thức được việc bom có thể dễ dàng mang lên máy bay như thế, sau này còn ai dám máy bay.

      Đừng nói là máy bay, ngay cả tầu điện ngầm, xe lửa và tất cả các loại phương tiện giao thông cũng chẳng ai dám . Nếu người dân dám ra ngoài sẽ tạo thành sự khủng hoảng vô cùng lớn, cho nên bên chính phủ cần thiết phải bác bỏ thông tin như thế, trừ phi sự việc có cách nào giấu được nữa.

      Mạc Tôn đua xe thẳng đến sân bay, cầm giấy chứng nhận cảnh sát vào thẳng phòng điều khiển sân bay, cầu nhân viên công vụ cho xem video theo dõi cửa đăng ký chuyến bay SN039.

      “Đội trưởng Mạc, chuyến bay này có tất cả 367 hành khách, tại nơi đăng ký gửi hành lý có 15 trường hợp, chia ra ở ba khu vực khác nhau.” Nhân viên công vụ nói “Hơn nữa, có rất nhiều hành khách đều tự mình đến lấy vé ở quầy tự động nên lượng thông tin cần tìm rất lớn, dễ tìm.”

      Nếu tìm từng hình ảnh một thì rất tốn thời gian. Mạc Tôn suy nghĩ một lát rồi nói “ tra giùm xem có hành khách nào mua vé máy bay nhưng lại lên máy bay ?”

      chờ một chút.” Nhân viên sân bay gõ gõ máy tính, rất nhanh có được kết quả “Có rồi, có một hành khách tên Vương Kỳ lên máy bay. Trước khi máy bay cất cánh một giờ hai mươi phút, ta đã đến quầy kí gửi hành lý đăng ký gửi hành lý.”

      xem ta đăng ký gửi hành lý ở quầy nào rồi cắt đoạn video lúc đó giùm tôi.” Mạc Tôn lập tức nói.

      “Được.” Rất nhanh, nhân viên sân bay tìm được đoạn video đó, màn hình là hình ảnh một người đàn ông mặc đồ vest, đeo kính râm ở quầy gửi hành lý đăng ký gửi “Chính là người này.”

      Ánh mắt Mạc Tôn nhìn chằm chằm vào chiếc vali màu đen mà người đàn ông đặt băng chuyền, sau đó trơ mắt nhìn chiếc vali được trôi qua máy kiểm tra an ninh, rồi người đàn ông cầm thẻ gửi hành lý rời , toàn bộ quá trình nhìn rất bình thường.

      Vậy là gửi hành lý thành công? Nếu nói người này chính là phần tử khủng bố, vậy tại sao chuyến bay này lại an toàn có vần đề gì.

      Mạc Tôn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào màn hình suy tư thật lâu, bỗng nhiên có một bóng dáng quen thuộc chợt lướt qua màn hình.

      Lông mày Mạc Tôn nhảy dựng, cảm thấy có thể đã tìm được nguyên nhân.

      theo gái mặc áo khoác kaki này, tìm tất cả các hình ảnh liên quan đến gái này.” Mạc Tôn chỉ vào hình ảnh của Y La.

      chờ chút.” Nhân viên công vụ nhanh chóng thao tác máy tính, mười mấy hình ảnh nhanh chóng được sàng lọc, hành động trong ba mươi phút của Y La hoàn toàn được lọc ra.

      Từ hình ảnh theo dõi người đàn ông mặc đồ vest, đến khi người đàn ông lên xe taxi rời , nhặt chiếc thẻ đăng ký gửi hành lý từ thùng rác mà người đàn ông đã vứt bỏ, rồi lại quay lại quầy đăng ký gửi hành lý, nhận lại chiếc vali từ tay nhân viên kiểm tra an ninh, cuối cùng là hình ảnh kéo chiếc vali vào phòng vệ sinh.

      Mười lăm phút sau, nàng lại xuất hiện, sau đó lâu là toàn bộ quá trình nàng ‘đánh rơi’ vali tại phòng chờ sân bay.

      Mạc Tôn xoa xoa ấn đường, toàn bộ sự việc xem đã hiểu rõ, phải phần tử khủng bố bỗng trỗi dậy lương tâm mà đột nhiên tha cho nước Trung Quốc, cũng phải hệ thống kiểm tra an ninh của Trung Quốc bỗng dị thường ‘trâu bò’ mà phát hiện ra, cũng đối tượng phụ trách gửi bom bỗng nhiên bị ‘treo’ ngoài ý muốn mà là có một người phụ nữ ‘trâu bò’ đã phá hủy quả bom này .

      Chỉ là … đối với hành vi ngu ngốc của Y La, Mạc Tôn còn lời gì để nói, nàng tự cho hành động của mình là thông minh. nàng thực sự nghĩ rằng phần tử khủng bố đều nhân từ giống như ông đây sao?

      hãy xóa hết những đoạn video vừa mới tìm cho tôi .” Mạc Tôn chỉ chỉ màn hình nói.

      “Cái … cái này đúng trình tự a.” Phụ trách phối hợp với Mạc Tôn, giám đốc điều hành sân bay do dự nói “Tôi phải xin chỉ thị của cấp đã.”

      “Xin lỗi.” Mạc Tôn có kiên nhẫn chờ đến khi ông ta xin chỉ thị của cấp xong, đặt mông xuống ghế, đẩy nhân viên công vụ ngồi trước máy tính ra, tự tay lạch tạch gõ bàn phím vài nút là xóa sạch hết các hình ảnh có màn hình.

      “Có vấn đề gì tôi sẽ phụ trách.” lạnh lùng nói ra mấy chữ.

      Giám đốc Trương trợn mắt há mồm nhìn hành động như lưu manh của người nào đó, nhất thời thể tiếp thu được. Nhưng ông ta cũng nể việc lần này Mạc Tôn đến điều tra là có liên quan đến an ninh an toàn của sân bay nên nhịn xuống dám nói gì.

      “Cái vali lúc nãy hiện ở đâu?” Mạc Tôn lại hỏi.

      “Chắc là ở chỗ tạm giữ đồ vật thất lạc, để tôi đưa .” Giám đốc Trương dẫn Mạc Tôn đến Trung tâm giữ đồ vật bị thất lạc.

      Mười phút sau, tại trung tâm giữ đồ thất lạc, Mạc Tôn tìm được chiếc vali màu đen mà Y La ́ ý đánh rơi ở sân bay, mật mã chiếc vali thế nhưng đã được mở ra. Mạc Tôn mở vali, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo thì chẳng còn gì khác.

      ==

      Một giờ năm mươi phút chiều.

      Y La cùng vợ chồng bạn thân Hà Băng Băng thử váy cưới tại ‘Thiên Ý’, ‘Thiên Ý’ hổ là tiệm váy cưới hàng đầu trong giới, chiếc áo cưới được thiết kế một cách trang nhã mà thời thượng, sau khi Hà Băng Băng mặc vào đã khiến Từ Khải Văn choáng váng.

      dâu và chú rể đều vô cùng hài lòng với váy cưới nhưng nhà thiết kế vẫn có thể tìm váy cưới những khiếm khuyết nhỏ, một hồi thì nói phần eo có thể thu bớt lại, trong chốc lát lại nói vị trí cánh tay có thể sửa lại. Đây đều là những vấn đề nhỏ nên Hà Băng Băng dứt khoát mặc luôn váy cưới đứng đó cho nhà thiết kế sửa trực tiếp.

      Hà Băng Băng đứng cảm thấy nhàm chán, thấy Y La ngồi một bên uống trà, bỗng nhiên nhớ đến vấn đề váy của phù dâu, vì thế vội vàng hỏi “Thiết kế Lưu, lễ phục phù dâu tôi đặt đã xong luôn rồi sao?”

      “Đã xong rồi, các em có muốn thử luôn ?” Thiết kế Lưu nhìn thoáng qua Y La mỉm cười

      “Muốn ạ, muốn ạ.” Hà Băng Băng trả lời thay Y La rồi xoay người kêu “Y La, cậu cũng thử váy .”

      Y La thể từ chối, đành phải theo nhân viên cửa hàng thay lễ phục.

      Hà Băng Băng đã đặt may váy phù dâu riêng cho Y La, đó là chiếc váy dài sát nách màu hồng nhạt, những hạt pha lê rải rác ́nh thân váy dưới ánh đèn làm đuôi váy như một chiếc đuôi cá sáng lấp lánh. Lễ phục được may vừa vặn, tôn dáng người uyển chuyển của Y La.

      Quả nhiên là ‘người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân’, Y La cũng cảm thấy chẳng quen biết với người trong gương nữa rồi.

      “Cậu đừng mặc cái váy nữa .” Bên này, Y La soi gương, bên kia Hà Băng Băng đã nói vọng sang.

      “Sao thế?” Y La ngạc nhiên hỏi.

      “Váy phù dâu mặc vào nhìn còn đẹp hơn cả dâu thế này, tớ còn kết hôn thế nào được.” Hà Băng Băng ra vẻ tức giận nói, trong mắt lại là ý cười vô cùng vui vẻ.

      “Cũng được, vậy tớ nhận cái váy này, còn cậu tìm người khác làm phù dâu ha.” Y La chớp chớp mắt cười.

      “A, cái người này, vì một bộ váy mà từ bỏ cả tình nghĩa chị em bao năm nay.”

      “Tớ cũng giống cậu thôi mà.”

      Hai người đấu khẩu qua lại là Từ Khải Văn và nhân viên xung quanh cũng cười rộ lên. Trong tiếng nói cười vui vẻ, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi cọ ồn ào.

      “Tiên sinh, tiên sinh, tìm ai vậy ạ?”

      “Tiên sinh, bên trong có người thử đồ.”

      “Tiên sinh, thể xông bừa như thế được?”

      Theo tiếng kêu nôn nóng của nhân viên cửa hàng, phòng thử đồ bỗng nhiên bật mở, dáng người cao lớn của Mạc Tôn bước vào. Ánh mắt đảo qua phòng thử đồ một lượt rồi nhanh chóng gắn chặt lên gương mặt của Y La.

      Y La còn chưa kịp phản ứng đã thấy Mạc Tôn sải bước đến gần, cho nói gì lên túm lấy kéo ra ngoài.

      làm gì thế?” Y La vừa giãy dụa vừa nói “Mạc Tôn, buông tôi ra, làm gì thế?”

      ra đây, tôi có việc muốn hỏi .” Mạc Tôn kéo Y La càng càng nhanh.

      chậm một chút, tôi theo kịp.” Y La mặc váy dài nên dễ bộ, Mạc Tôn lại bước nhanh nên Y La bị kéo một cái, cả người lảo đảo.

      Mạc Tôn giờ cũng nhận ra Y La mặc váy dài, nhưng cũng có kiên nhẫn để chờ Y La bước chậm, dứt khoát khom người xuống, đưa tay ôm lấy bế lên.

      làm gì thế, bỏ tôi xuống, để tôi tự .” Bỗng nhiên bị ôm lên, Y La vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

      Mạc Tôn cũng để ý đến , ôm người bước ba bước lớn liền bước ra khỏi phòng thử đồ.

      Mạc Tôn tới mau, cũng mau, như cơn cuồng phong cuốn người , phòng thử đồ lại trở nên an tĩnh.

      “Y La nói với em ấy có bạn trai chưa ?” Hà Băng Băng nghi hoặc nhìn ông xã nhà mình.

      “Có lẽ là chưa kịp.” Từ Khải Văn an ủi.

      “Nhưng mà … quá đàn ông rồi!” Hai mắt Hà Băng Băng tỏa sáng, mặt lộ ra vẻ mê muội.

      Từ Khải Văn tức khắc đen mặt.

      Y La giãy dụa một đường, cuối cùng bị Mạc Tôn nhét vào trong xe ô tô.

      làm cái gì thế? Đừng tưởng là cảnh sát mà có thể tùy ý quầy rầy người dân thường chúng tôi.” hiểu nổi chuyện gì diễn ra, Y La quả thực bị chọc điên lên rồi.

      Mạc Tôn cười lạnh một tiếng, vòng qua bên kia leo lên xe, khóa chốt cửa xe.

      muốn làm sao?” Theo bản năng, giọng nói của Y La nhỏ dần.

      “Quả bom ở sân bay đã để ở đâu?” Mạc Tôn lười phải quanh co, hỏi thẳng luôn.

      Sắc mặt Y La lập tức trắng bệch, sao lại bị phát hiện được?

      “Tôi …”

      “Đừng có giả ngu với tôi …” Mạc Tôn ̣nh cùng Y La chơi trò chơi ‘tôi biết’ “Hôm nay, mười giờ ba mươi sáu phút sáng, vào phòng vệ sinh phía đông sân bay gỡ bom rồi bỏ nó ở chỗ nào?”

      Đồng thời với câu nói, Mạc Tôn lấy từ sau lưng ghế dựa một thứ đưa đến trước mặt Y La.

      Thấy cái ống nghiệm trong suốt quen thuộc, nháy mắt Y La câm miệng.

      “Bại lộ rồi.” Tiểu Tám tổng kết vô cùng chính xác bằng ba chữ.
      Trúc Khải, bellchuongChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :