1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Mong editor sớm quay lại
      haimap2346 thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 8: Quốc gia rất an toàn


      “Tôi … tôi cố ý.” Đúng là Y La cố ý, có thể là lúc nãy do vạch lùm cây ra tìm mèo nên mới cẩn thẩn giẫm lên thảm cỏ.

      “Meo …”

      Dường như muốn chứng minh lời Y La , chú mèo hoa nhàng kêu lên tiếng.

      Đương nhiên Mạc Tôn cũng nhìn thấy chú mèo trong ngực Y La, nhướng mày cười “Mèo của hả?”

      “Đúng vậy.” Y La trả lời chút nghĩ ngợi, dù sao định mang về nuôi, nên nó đúng là mèo của .

      đúng.” Bỗng nhiên Mạc Tôn nói “Đây là Tiểu Hoa mà.”

      “Tiểu Hoa?” Y La khó hiểu.

      “Tiểu Hoa là chú mèo nhỏ mới được ba tháng lẻ sáu ngày, mẹ của nó là một con mèo đen ở công viên Hải Lâm. Ba tháng trước, con mèo đen đó sinh được sáu mèo con, chỉ có Tiểu Hoa phải là mèo đen nên bị mèo mẹ vô tình bỏ rơi, sau đó nó vẫn luôn thang lang ở phố này.”

      … Cảnh sát các cũng điều tra chuyện này sao?” Đến cả thông tin về một chú mèo hoang mà cũng có thể biết rõ ràng như vậy, lập tức Y La vô cùng kinh ngạc.

      “Có vấn đề gì sao?” Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên mặt Y La, Mạc Tôn có chút đắc ý.

      “Có bản lĩnh như vậy thì các nên giành nhiều thời gian điều tra kẻ xấu thì hơn, cần lúc nào cũng chú ý đến người dân lương thiện như tôi với mấy chú mèo hoang.” Y La vẫn còn ghi thù việc ngày hôm qua, người đàn ông này, trong thời điểm hoảng sợ muốn chết mà lại có thể nói ra một câu vô tình là ném xuống biển.

      nói cái gì?” Nghe ra lời châm chọc của Y La, Mạc Tôn hơi nhăn mày lại.

      Giọng nói của đối phương bỗng trở nên trầm thấp, Y La cho rằng ta tức giận thì lập tức chột dạ lùi lại phía sau mấy bước, vừa ra ngoài vừa cuống quít nói “ có gì a, tôi có nói gì sao? A, tôi phải về rồi, tạm biệt , cảnh sát Mạc.”

      Y La nói xong, xoay người cắm đầu chạy về phía đối diện băng qua đường.

      “Cẩn thận!” Cùng với một tiếng hét kinh hãi vang lên, bả vai Y La chợt bị một bàn tay to lớn chụp lấy, ngay sau đó được kéo vào trong một lồng ngực vững chãi, dày rộng.

      “Tin tin tin …” tiếng còi xe chói tai vang lên liên tục, một chiếc xe ô tô màu xám bạc vụt nhanh qua sát bên cạnh Y La.

      “Meo meo meo …” tư thế của hai người lúc này kẹp chú mèo vào giữa làm chú mèo nhỏ khó chịu kêu meo meo.

      Mạc Tôn nhìn thoáng qua hướng chiếc xe ô tô phóng còn bóng dáng, buông lỏng gái trong lòng ra, nhíu mày nói “Giáo viên mầm non dạy khi qua đường phải vạch sơn cho người bộ sao?”

      Y La vừa mới ̣nh thần sau sự việc xảy ra, chưa kịp lên tiếng đã bị Mạc Tôn ghét bỏ chê bai.

      …” Câu cám ơn vừa đến cửa miệng Y La bị lời nói trào phúng của Mạc Tôn nghẹn trở về.

      “Sao nào, được học mẫu giáo à?” Lúc nãy trong chớp mắt, mà phản ứng nhanh nhạy thì biết người phụ nữ này đã gặp phải chuyện gì rồi.

      “Tôi được học mẫu giáo thì sao?” Y La khó thở, kịp nghi gì mà quát to, sau đó thèm nhìn phản ứng của ta, Y La xoay người chạy về phía vạch sơn kẻ đường. Đúng lúc đèn tín hiệu chuyển xanh, Y La ôm chú mèo hoa nhỏ chạy sang bên kia đường.

      được học mẫu giáo thì thôi chứ sao.” Mạc Tôn sửng sốt, hiển nhiên nghĩ đến việc đối phương bỗng nhiên nổi giận với “Tôi cứu hai lần vậy mà một câu cảm ơn cũng có?”

      Hai tay Mạc Tôn cắm túi, miệng vừa lẩm bẩm vừa từ từ sang phía đối diện đường cái.

      Y La chạy thẳng về quán cà phê, A Thành và Quả Quả thấy Y la ôm chú mèo về thì kinh ngạc.

      “Chị Y La, con mèo này có phải là con mèo hoang ở bên kia đường ạ?” Quả Quả cũng cho chú mèo này ăn mấy lần nên nhận ra.

      “Ừ.” Y La gật đầu.

      “Meo …” Có lẽ khí mát lạnh trong quán cà phê quá thoải mái, chú mèo thích chí kêu lên một tiếng.

      chủ, chị muốn đem nó về nuôi sao?” A Thành hỏi.

      “Chị ̣nh để nó ở quán nuôi, vì chị cũng ở quán suốt mà.” Y La nói, đưa tay gãi gãi cằm chú mèo, mèo ta thoải mái nhắm hai mắt lại.

      “Thật ạ? Hay quá, sau này làm em có thể chơi với mèo thoải mái rồi.” Quả Quả vui vẻ nói.

      Y La gật gật đầu, hiển nhiên là cũng nghĩ như vậy.

      “Đinh linh linh …” Lúc này, chuông gió ở cửa vang lên, có khách đến.

      “Xin chào quý khách!” A Thành và Quả Quả cùng nói, Y La cũng xoay người nhìn ra cửa.

      Đến khi nhìn rõ khách vào là Mạc Tôn mà vừa gặp, nét mặt Y La lập tức thay đổi.

      đến đây làm gì?” Y La đề phòng hỏi.

      “Tôi tới đây có thể làm gì, đương nhiên là tới uống cà phê, xin nhường đường một chút.” Mạc Tôn nói rồi qua người Y La, tự nhiên đến quầy thu ngân oder.

      “Tiên sinh, muốn uống gì ạ?” A Thành hỏi.

      “Cho tôi sáu ly cà phê đá mang .” Mạc Tôn nói.

      “Dạ, xin quý khách đợi một chút.” A Thành thu tiền, xoay người chuẩn bị.

      Mạc Tôn oder đồ uống xong, ̣nh ngồi xuống một bàn nào đó ngồi chờ, khi xoay người, đôi mắt lơ đãng đảo qua chợt phát hiện trong tủ kính trước quầy có để mấy phần bánh sandwich. Mạc Tôn vui mừng “Ở đây cũng bán sandwich nữa hả, lấy cho tôi một cái.”

      Quả Quả đến, gói phần sandwich lại đưa cho Mạc Tôn. Hình như Mạc Tôn đói bụng nên bóc vỏ gói bánh sandwich ra cắn một miếng to, vừa ăn vừa ngồi xuống một cái ghế chờ cà phê. Khi ngang qua Y La còn có tâm trạng rất tốt khen một câu “Sandwich quán cũng khá ngon đó, mai mốt tôi đặt cho bữa trưa nhá.”

      thích ăn à?” Y La liếc mắt nhìn rồi hỏi.

      “Mùi vị khá ngon.” Mạc Tôn bình luận.

      “Sau này tôi bán nữa.” Y La nói, mặt hiện lên ý cười vì đã thực hiện được việc gì đó. Tôi cho thích ăn này, tôi cho làm cơm trưa này, về sau chị đây bán sandwich nữa, hừ!

      Đầu tiên Mạc Tôn ngẩn ra, nhìn bộ dạng ‘tiểu nhân đắc chí’ của Y La, thân mình đột nhiên tiến tới gần, từ cao nhìn xuống Y La.

      làm cái gì vậy?” Người đàn ông này đứng gần quá làm gì, Y La tự chủ mà rút lui khí thế.

      Mạc Tôn cười ngả ngớn “Nếu tôi nói tôi cũng rất thích cà phê ở đây thì có phải cũng nghỉ bán cà phê luôn ?”

      …” Y La đỏ bừng mặt, tức giận.

      “Tiên sinh, cà phê đá đã xong rồi ạ.” Đúng lúc này, giọng nói của A Thành vang lên.

      “Ấu trĩ!” Lưu lại tiếng cười nhẹ, Mạc Tôn đến quầy thu ngân cầm sáu ly cà phê đá, đẩy cửa ra khỏi quán cà phê.

      Y La trơ mắt nhìn Mạc Tôn biến mất ở cửa, cục nghẹn chèn ở trong ngực cách nào thoát ra được. Bây giờ cảnh sát đều đáng ghét như vậy sao? (Chúng cảnh sát: Vỏ ốc này chúng tôi đổ đâu!)

      ==

      Mạc Tôn mang cà phê về cục cảnh sát đưa cho Tiếu Bân phân chia cho các thành viên trong đội.

      “Lão đại, mời bọn em ạ” Tiếu Bân vui mừng ngạc nhiên thôi.

      “Cám ơn lão đại!”

      “Cám ơn lão đại!”

      Trong phòng vang lên những tiếng cám ơn liên tiếp.

      Tiếu Bân mang cà phê phân chia xong, đưa một ly đến trước mặt Mạc Tôn, nghi hoặc hỏi “Lão đại, cà phê này là ở tiệm đối diện ạ?”

      “Ừ.” Mạc Tôn chút để ý trả lời.

      còn nghi ngờ người ta à.” Tiếu Bân lập tức nói “Ngày hôm qua em đã hỏi hết rồi, Y La này đúng là có vấn đề gì đâu.”

      “Đương nhiên là trực giác của lão đại vẫn luôn chuẩn xác. Nhưng nếu đúng như nói, gái kia có khả năng hiểu biết tháo gỡ bom thì hôm qua đã bị dọa đến như vậy. Với lại sao ta ở cục cảnh sát mà gỡ bom luôn mà cần chờ đến khi trăm cay ngàn đắng đưa ra bờ biển làm gì.” Tiếu Bân tiếp tục nói “Hơn nữa, cũng xem lý lịch của ấy rồi đó, từ nhỏ đến lớn có thời gian gián đoạn nào, có gì khả nghi lại chẳng có chút liên hệ nào với bom mìn, người ta học đại học là học thiết kế quảng cáo đó.”

      “Nói xong chưa?” Mạc Tôn nhìn Tiếu Bân.

      “Nói xong rồi ạ.”

      ”Nói xong rồi thì tránh ra, đừng có cản trở ngủ trưa.” Mạc Tôn nói xong, hai chân dài giơ lên đặt gác lên bàn, sau đó ngả người ra sau, thoải mái dễ chịu nhắm mắt lại.

      Tiếu Bân nào dám quầy rầy nữa, xấu hổ sờ sờ cái mũi, bưng ly cà phê của mình trốn sang một bên làm chuyện của mình thôi.

      Mạc Tôn nhắm mắt lại, nhớ lại tiếp xúc ngắn ngủi giữa với Y La lúc nãy, xác nhận cái nhóc ngốc nghếch đến mức suýt chút nữa chính mình đưa mình vào chỗ chết đúng là phải người có gì khả nghi.

      Chẳng lẽ đúng là do ở đây đã lâu nên cảm giác đối với sự việc bất thường đã giảm xuống?

      ==

      Buổi tối 10 giờ rưỡi, Y La từ quán cà phê về nhà, bắt đầu tắm rửa cho chú mèo.

      Y La cầm một bồn tắm nhỏ, vừa tắm cho mèo hoa vừa cùng hệ thống gỡ bom 0018 đã an tĩnh một ngày nay nói chuyện phiếm.

      “Tiểu tám à, nước chúng tôi ấy mà, là một quốc gia có độ an toàn rất cao.” Vì gọi hệ thống bằng cái tên hệ thống tháo gỡ bom mìn 0018 rất dài dòng nên Y La dứt khoát chọn cho nó một tên thân mật như vậy.

      có ý gì?” Hệ thống tháo gỡ bom mình hỏi.

      “An toàn, cậu biết an toàn có nghĩa là gì ? Chính là hệ số nguy hiểm vô cùng thấp. Đất nước chúng tôi có chế độ quản lý đối với vũ khí, người thường thể cất giữ vũ khí bên mình. Ngay cả xã hội đen đánh nhau thì cũng chỉ hay sử dụng hung khí là dao mã tấu các kiểu thôi. Ngẫu nhiên cũng có kẻ sử dụng súng, nhưng đó đều là những nhóm xã hội đen có máu mặt, số đó rất hi hữu.” Y La “Càng đừng nói đến bom, bom rất là khó thấy.”

      “Nhưng mà …”

      “Tôi biết, cậu muốn nói sự việc ngày hôm qua hả. Hôm qua đúng là một việc vô cùng hiếm thấy, tin cậu lật lại xem tin tức của đất nước chúng tôi một năm lại đây . Chuyện giống như ngày hôm qua, chắc là phải mười năm mới có một.” Y La nói “Cho nên a, cậu muốn thông qua việc tháo gỡ bom mà có được năng lượng chắc là lâu lắm. Chẳng lẽ có phương pháp khác để có năng lượng sao? Mấy người ở hành tinh các cậu, lúc mà thiết kế ra cậu, sao đồng thời thiết kế ra mấy trái bom cho cậu tháo gỡ khi cần thiết nhỉ.”

      “Quặng kim loại ở hành tinh A-6 có thể cung cấp năng lượng cho tôi, nhưng ở trái đất tôi đã rà quét qua, có khoáng thạch cùng loại.” Hệ thống tháo gỡ bom mìn trả lời.

      “Vậy là có biện pháp rồi, vậy cậu cứ từ từ đợi thôi.” Y La vừa nói vừa lấy một khăn lông mới bế mèo hoa lên, vào phòng khách lấy máy sấy sấy lông cho mèo.

      Mèo hoa nhỏ kêu meo meo, rất là ngoan ngoãn.

      “Lý do tôi kí kết hiệp ước với con người chính là để tháo gỡ những quả bom vô cùng tân tiến do hệ thống chế tạo bom mìn tạo ra, những quả bom này trước kỹ thuật khoa học trái đất. Nếu kí chủ của hệ thống chế tạo bom mìn tạo ra bom gây nguy hiểm cho sự an toàn của trái đất thì tôi cũng để ý, sẽ yên tĩnh chờ hành tinh của tôi đến đón về, đây vốn chính là dự ̣nh ban đầu của tôi.” Hệ thống tháo gỡ bom mìn nói.

      “Vậy chúng ta cứ an tĩnh chờ xem. Tôi nghĩ, chỉ cần dính đến bom mìn, tôi rất vui khi được làm bạn cùng với cậu.” Cầm máy sấy vui vẻ sấy lông cho mèo hoa, Y La tuyệt đối bao giờ ngờ đến, những lời nói văn vẻ lúc nãy của , chỉ một tuần sau liền bị vả mặt, mà còn vả đến thật kêu.


      Tác giả có lời muốn nói:

      Hệ thống tháo gỡ bom mìn: Có tôi ở đây, muốn nghỉ là nghỉ sao?
      Chris_Luubellchuong thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 9: Mưa gió sắp đến


      Cục cảnh sát Long Thành.

      Hơn 10 giờ, một chiếc xe Jeep màu xanh từ từ tiến vào ̉ng lớn của cục cảnh sát, Mạc Tôn nhìn thoáng qua màn mưa xối xả ngoài xe, quay trái quay phải nhìn trong xe nhưng tìm được vật gì để có thể che mưa.

      “Biết vậy sáng nay chẳng cần tắm rửa.” Mạc Tôn lười nhác nói, ngay sau đó đẩy cửa xe ra, hai ba bước chạy vào phòng tiếp dân của cục cảnh sát, quần áo mới thay trong nháy mắt đã bị ướt gần hết.

      “Đội trưởng Mạc.”

      “Đội trưởng Mạc.”



      Xung quanh, các cảnh sát nhiệt tình chào hỏi Mạc Tôn, từ sau sự kiện cục cảnh sát bị đối tượng mang bom đến uy hiếp, Mạc Tôn trở nên nổi bật. Tất cả mọi người ở đây đều là những người đàn ông tâm huyết, xem phim Hollywood còn có thể sùng bái siêu sao có công phu huống hồ gì là người thật ở bên cạnh mình.

      Mạc Tôn vẫn như thường lệ, mỉm cười gật đầu rồi vào văn phòng của mình.

      Phòng làm việc của tổ trọng án số hai nằm lầu ba, trừ đội trưởng Mạc Tôn còn ở ngoài, tất cả thành viên đã có mặt đủ. Mạc Tôn nhìn thoáng qua bánh bao và sữa đậu nành bàn mình, cũng chẳng để ý nóng lạnh, cầm lên là ăn.

      “Lão đại.” Mặc cảnh phục người, Tiếu Bân vừa ở ngoài về, thấy Mạc Tôn đã ngồi ở bàn làm việc thì nhanh chóng qua.

      “Có chuyện gì?” Trong miệng vẫn còn nhai bánh bao nên giọng Mạc Tôn nghèn nghẹn.

      Tiếu Bân trả lời “Lão đại, em xin nghỉ hôm nay.”

      “Xin nghỉ?”

      “Dạ, em xin nghỉ nửa ngày, hai giờ chiều em sẽ quay về.”

      sao, cần gấp, ngày mai làm cũng được.” Mạc Tôn sảng khoái khoát tay.

      “Cám ơn lão đại.”

      “Đúng rồi, trước khi cậu nhớ đem báo cáo vụ án kia cho , hình như hôm nay phải giao báo cáo đó. May mà hôm qua lão Ngụy nói với , thì cũng quên mất tiêu.” Mạc Tôn nói thêm.

      “Vụ cướp ở đường Thanh Quang ạ?” Tiếu Bân hỏi

      “Ừ, cái vụ đó đó.” Mạc Tôn gật đầu.

      “Cái đó … cái đó em còn chưa viết xong, để khi nào em về em viết được ? Em sẽ ́ gắng về sớm.” Tiếu Bân nói rồi nhìn đồng hồ, hơi nóng ruột “Lão đại … em trước.”

      “Cậu .” Mạc Tôn thấy Tiếu Bân thực sự gấp gáp, vì thế dứt khoát phất phất tay.

      “Cám ơn lão đại.” Tiếu Bân xoay người cầm áo khoác, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

      Mạc Tôn thấy Tiếu Bân rồi mới kì quái đứng lên, vừa uống sữa đậu nành vừa cười trêu chọc “Thằng nhóc Tiếu Bân này ̣nh xem mắt sao? Còn mặc cảnh phục nữa kìa.”

      Mạc Tôn đã nghe người ta nói, con gái bây giờ đều thích sự quyến rũ của đồng phục, cho nên khi xem mặt, nếu mặc cảnh phục sẽ tăng thêm sự thành công của buổi xem mắt.

      “Lão đại, Tiếu Bân phải xem mắt đâu.” Phụ trách thu thập thông tin trinh sát của tổ trọng án số hai-lão Tam bỗng nhiên nghiêm túc nói.

      phải xem mắt? Vậy trời nóng như thế này cậu ta mặc trang trọng như thế làm gì?” Mạc Tôn thuận miệng hỏi.

      “Cậu ấy trại giam.”

      “Đúng rồi ha, hôm nay là ngày 17.” Thành viên thứ hai trong tổ vẻ mặt bừng tỉnh “Trách được, mới sáng sớm mà vẻ mặt Tiếu Bân đã như thế.”

      “Ngày 17 thì làm sao vậy?” Mạc Tôn kì quái hỏi, ngày 17 là ngày đặc biệt gì sao?

      “Ngày 17 tháng 8 là ngày trùm ma túy lớn nhất Phí Nam Thanh chấp hành án tử hình.” Lão Tam trả lời.

      Mạc Tôn sửng sốt “Tiếu Bân trại giam xem hành hình sao?”

      “Dạ.” Nét mặt của lão Tam nghiêm nghị hẳn lên “Từ khi Phí Nam Thanh bị bắt đến nay, hắn ta vẫn luôn tìm cách bỏ trốn.”

      “Việc này em cũng biết, khi buổi thẩm án cuối cùng kết thúc, đàn em của Phí Nam Thanh còn ̣nh chặn xe cảnh sát đường từ tòa án về trại giam, lúc đó xảy ra bắn nhau rất dữ dội, bên chúng ta đã hi sinh hai đồng chí.” Vụ này Mạc Tôn cũng có ấn tượng, lúc đó nhận được mệnh lệnh đến hiện trường chi viện, chỉ tiếc là khi chạy đến nơi thì vụ việc bắn nhau đã kết thúc.

      “Hai đồng chí hi sinh có một người là Trần Hán, là em thân thiết với Tiếu Bân, hai người họ học cùng một trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp lại cùng phân đến Long Thành công tác.” Lão Tam nói “Sau khi Trần Hán hi sinh, Tiếu Bân đã bị sốc rất lớn, bây giờ cuối cùng Phí Nam Thanh đã phải chịu chế tài của pháp luật, chắc là Tiếu Bân muốn thay Trần Hán gặp hắn ta, dù sao đây cũng là kết quả mà cậu ấy đã phải hi sinh tính mạng để bảo vệ.”

      Pháp luật công bằng và nghiêm minh.

      khí trong phòng làm việc nghiêm nghị hẳn lên, Mạc Tôn nhíu chặt mày, có thể cảm nhận được tâm trạng của Tiếu Bân, bởi vì cũng đã từng trải qua những chuyện như thế, chẳng qua là lúc ấy lại ra tay báo thù, vì thế nên mới bị hạ chức điều đến Long Thành.

      ==

      Sáng sớm mùa hè, cơn mưa rào đến nhanh mà cũng nhanh, lúc này sấm chớp đã ngừng lại, ánh mặt trời dần lấp ló sau tầng mây dày nặng, mặt đất được cơn mưa dội qua nhìn sạch sẽ và tươi mát hẳn lên.

      Một gái đẹp ăn mặc thời thượng, hợp mốt, cầm một cây dù hồng, chân giẫm đôi giày cao gót mười cm, ưu nhã dưới màn mưa mỏng, từng bước một đến trung tâm thương mại Hoàn Long cách đó xa.

      Trước cửa trung tâm thương mại treo băng rôn thật lớn, hai bên còn có các dải lụa, bóng bay nhiều màu bây lất phất trong trung, dường như ở đây mới tổ chức một sự kiện chúc mừng nào đó. Trận mưa ngừng lại, trung tâm thương mại cũng dần đông khách hơn.

      Người đẹp đến quán cà phê phía đông trung tâm thương mại, gập cây dù màu hồng lại, bỏ vào sọt trước cửa rồi đẩy cửa bước vào quán cà phê.

      Có lẽ vì trời mưa nên khách trong quán cà phê khá đông.

      “Cho tôi một ly Cappuchino, cho nhiều đường một chút, tôi thích ngọt.” Người phụ nữ tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó nói với phục vụ.

      “Vâng, xin quý khách đợi một lát.”

      Người phụ nữ có cánh tay trắng nõn, thon dài, tay là một chiếc đồng hồ kiểu ̉ điển, trang nhã mà hào phóng. ta lấy từ trong túi xách ra điện thoại di động, laptop và một vật màu đen nhìn từ xa giống như một cái điều khiển từ xa, tất cả đều đặt lên bàn.

      Người phụ nữ nhìn thoáng qua thời gian điện thoại di động, sau đó mở laptop, dùng ngón tay thao tác vài động tác, màn hình máy tính chợt hiển thị một phần mềm nào đó. Người phụ nữ nhìn thoáng qua mặt bàn, rồi lấy trong túi xách một tai phone cắm vào laptop.

      Tất cả những động tác của ta đều rất nhẹ nhàng, ưu nhã.

      “Quý khách, Cappuchino của đây ạ.” Lúc này, nhân viên phục vụ đã đưa cà phê đến.

      “Cám ơn.” Người phụ nữ vội vã uống cà phê, chỉ luôn cúi đầu thử gì đó phần mềm của laptop, phần mềm đó gần giống với phần mềm chat điện thoại internet.

      Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục vest thẳng thớm đến, ngồi vào phía đối diện với người phụ nữ. Từ khi người phụ nữ này vào quán, ta đã chú ý đến bởi vì ta quá xinh đẹp, lại có một khí chất vừa độc đáo, vừa quyến rũ.

      Thấy đối diện mình có người, người phụ nữ ngạc nhiên ngẩng đầu.

      “Xin lỗi, trong quán còn chỗ ngồi, em phiền nếu ngồi đây chứ.” Người đàn ông cười hỏi.

      Trong mắt người phụ nữ ánh lên tia thấu hiểu, sau đó khóe miệng nhếch lên ý cười châm chọc rất nhỏ.

      “Cho em này.” Người đàn ông chìa một túi đường trước mặt người phụ nữ.

      có ý gì?” Người phụ nữ rũ mắt nhìn xuống, lông mi thật dài chớp chớp.

      “Lúc nãy vô tình nghe em nói với phục vụ là thích uống ngọt, nên khi lấy thêm đường cũng tiện thể lấy giùm em một cái.” mặt người đàn ông nở nụ cười khéo léo “Nếu em vẫn chưa thấy ngọt thì có thể lấy thêm giùm cho em.”

      ga lăng quá.”

      “Có thể làm em vui lòng là vinh dự của .”

      làm việc ở gần đây sao?” Cuối cùng người phụ nữ dừng tay, ngồi thẳng người hỏi.

      “Đúng vậy, công tác ở công ty Đầu Phong gần đây, đây là danh thiếp của .” Người đàn ông dường như chờ câu hỏi này, vừa nói vừa rút ra một cái bóp đựng danh thiếp rất tinh xảo, sau đó rút ra một tấm danh thiếp đưa cho người phụ nữ.

      Người phụ nữ nhận lấy, nhìn lên danh thiếp sau đó cười “Tổng giám sát Lưu? còn trẻ vậy mà đã làm cấp lãnh đạo của Đầu Phong rồi sao?”

      “Đâu có, đâu có, may mắn mà thôi.” Người đàn ông cười khiêm tốn, nhưng trong mắt giấu được vẻ đắc ý. Quả nhiên, sau khi nhìn thấy danh thiếp của ta, gái này đã nói chuyện nhiệt tình hơn rồi.

      “Nếu quả thật có số may mắn như lời nói, bây giờ nên mang cà phê của rồi ngay .” Người phụ nữ vẫn cười như cũ nhưng lời nói lại thể làm người đàn ông thoải mái “Nếu sẽ hối hận.”

      Người đàn ông nghe lời cự tuyệt của người phụ nữ, lập tức lúng túng, nhưng là người được giáo dục cao, ta đỏ mặt nói lời xin lỗi rồi bối rối rời khỏi quán cà phê.

      Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, đem danh thiếp trong tay ném vào thùng rác, lại gọi phục vụ đem ly cà phê mà người đàn ông bỏ quên mang . Lúc này mới đeo tai phone lên lần nữa, gõ lên mặt bàn phím laptop hiển thị con trỏ của phần mềm ba số: 110.

      “Xin chào, đây là trung tâm tiếp nhận cảnh báo nguy hiểm 110 …” Tai phone truyền đến giọng nói của nhân viên tổng đài.

      Người phụ nữ nói gì mà ở phần mềm laptop gõ một hàng chữ, ngay sau đó, một giọng nói điện tử máy móc đọc theo hàng chữ đã gõ ra, truyền đến cho tổng đài 110 “Xin chào, tôi muốn báo án.”

      ==

      Quán cà phê đối diện cục cảnh sát, Y La ôm mèo hoa nhỏ lật lật mấy tờ rơi quảng cáo.

      “Được giảm giá nhiều thế.” Y La vừa lật vừa nói.

      “Đúng đó chị, hôm nay là ngày trung tâm thương mại Hoàn Long kỷ niệm 1 năm ngày khai trương cho nên ở đó diễn ra nhất nhiều hoạt động lớn, rất nhiều nhãn hàng đều giảm giá 30%, lại còn có lễ bốc thăm trúng thưởng nữa.” Quả Quả vừa lau bàn vừa nói chuyện với Y La “Nếu phải quần áo trong đó sau khi giảm giá cũng còn quá mắc thì em cũng muốn xin nghỉ mua.”

      “Chị thì thiếu quần áo, nhưng chị muốn mua cho Tiểu Hắc mấy món đồ chơi.” Tiểu Hắc (nguyên tác là Hắc Điểm Nhi: mèo đen nhỏ) là tên Y La đặt cho mèo hoa nhỏ.

      “Chị Y La, nó rõ ràng là mèo hoa mà, sao chị lại đặt cho nó tên là ‘Tiểu Hắc’?” Quả Quả khó hiểu hỏi.

      “Vì vốn dĩ nó là mèo đen mà.” Y La trả lời.

      “Dạ?” Quả Quả càng nghe càng hiểu.

      Y La lười phải nói rõ về thân thế của Tiểu Hắc cho Quả Quả nghe, nhét Tiểu Hắc vào lòng Quả Quả “Mấy đứa trông quán nha, chị trung tâm thương mại mua mấy món cái đã.”

      Y La nói xong, xách túi xách ra khỏi quán, bắt taxi đến trung tâm thương mại Hoàn Long.

      Mà lúc này, trong cục cảnh sát Long Thành, đội trưởng các đội nghiệp vụ đều ngồi trong phòng họp dự cuộc họp khẩn cấp do cục trưởng Triệu chủ trì.

      Long Thành vừa mới được gột rửa sau cơn mưa, dần bị che lấp bởi một bóng ma vô hình khủng khiếp.
      Chris_Luu thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 10: Sáu quả bom


      “Mười phút trước, nhân viên tổng đài 110 nhận được cuộc gọi báo án lần thứ nhất, các cậu cùng nghe .” Cục trưởng Triệu ra hiệu cho đồng chí cảnh sát bật ghi .

      Màn hình chiếu thật lớn hiện lên một chuỗi đồ thị sóng , ngay sau đó, có hai giọng nói vang lên, trong đó một là của nhân viên trực tổng đài 110, một là một giọng nói máy móc nghe ra là nam hay nữ.

      Nhân viên tổng đài “Xin chào, đây là trung tâm tiếp nhận cảnh báo nguy hiểm 110.”

      Giọng điện tử “Tôi muốn báo án.”

      Nhân viên tổng đài “Vâng ạ, xin ngài báo rõ cụ thể sự việc đã gặp phải, thời gian, ̣a điểm.”

      Giọng điện tử “Tao đã đặt sáu quả bom ở trung tâm thương mại Hoàn Long.”

      “Xôn xao …” Trong phòng họp nháy mắt ồn ào lên, vẻ mặt các đội trưởng đều là thể tin được, ngay cả người luôn giữ bình tĩnh nhất-Mạc Tôn cũng nhăn mày lại.

      Sáu quả bom, vụ nào mà có xuất hiện súng đã bị coi là án trọng điểm ở Long Thành rồi, sáu quả bom nghĩa là gì, hậu quả cần nói cũng biết. Hơn nữa, càng kỳ lạ hơn chính là người đặt bom lại gọi điện thoại 110 báo cảnh sát hành vi của chính mình. Rốt cuộc đối tượng muốn cái gì? Khiêu khích sao?

      Nhân viên tổng đài “Ngài … Chính là người đặt sáu quả bom ở trung tâm thương mại sao?”

      Giọng điện tử “Đúng vậy.”

      Nhân viên tổng đài “ nói đùa phải .”

      Giọng điện tử “Nếu các người tin thì có thể cho người kiểm tra, tao có thể cung cấp cho chúng mày một ̣a điểm đặt bom. Lầu hai trung tâm thương mại, bồn hoa trước cửa tiệm quần áo trẻ em Mộc Tử. Nhưng khi kiểm tra, cầu các người phải chú ý ba điều. Thứ nhất, chỉ được phái một cảnh sát kiểm tra, tốt nhất là mặc thường phục, miễn cho người dân xung quanh rối loạn; thứ hai, sau khi phát hiện ra bom, được có ý ̣nh dời quả bom , tao đã đặt ̣nh vị quả bom, nếu bom di chuyển, tao sẽ kích hoạt kíp nổ của tất cả sáu quả bom, nhớ kĩ là sáu quả bom; thứ ba, được đóng cửa trung tâm thương mại, cũng được sơ tán khách hàng, phải làm như có việc gì xảy ra, nếu tao cũng sẽ kích hoạt kíp nổ của tất cả quả bom.”

      Nhân viên tổng đài “Tại sao muốn làm như vậy?”

      Giọng điện tử “Tao cho chúng mày mười lăm phút kiểm tra, mười lăm phút sau tao sẽ gọi điện lại.”

      Sau đó là tiếng điện thoại báo cắt cuộc gọi.

      Cục trưởng Triệu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mọi người trong phòng họp, mở miệng nói “Người được cử đến trung tâm thương mại Hoàn Long vừa mới gọi điện báo, tại ̣a điểm đối phương cung cấp đúng là tìm được một quả bom, theo chuyên gia phân tích là loại bom X-08”

      Màn hình chiếu lại xuất hiện một tấm ảnh chụp, hiển nhiên là quả bom mà cuộc điện thoại kia vừa nhắc đến.

      “Ở trung tâm thương mại đặt nhiều bom như vậy, lại cho chúng ta sơ tán khách hàng, đối tượng muốn bắt toàn bộ khách hàng tại trung tâm thương mại làm con tin uy hiếp chúng ta.” Lý Thiên Nguyên nói.

      “Đúng thế, càng khó khăn hơn chính là hôm nay trung tâm thương mại Hoàn Long tổ chức kỉ niện một năm, lượng khách đến tăng lên gấp đôi, chúng ta …”

      “Cục trưởng Triệu, điện thoại đến.” Đồng chí cảnh sát phụ trách nối mạch với tổng đài 110 báo cáo.

      “Nhận điện .” Cục trưởng Triệu nói ngay, ông đã cho điện thoại tổng đài 110 đưa vào trong phòng họp.

      “Rõ.” Cảnh sát phụ trách nối mạch lập tức nhấn một cái bàn phím, giọng nói điện tử có tình cảm lúc nãy lại vang lên trong phòng họp.

      Giọng điện tử hỏi “Các người tìm được bom rồi chứ?”

      “Tôi là cục trưởng cục cảnh sát Long Thành, Triệu Dụ.” Cục trưởng Triệu mở miệng.

      Giọng điện tử trả lời “Cục trưởng Triệu? Tôi đoán chuyện này đã quấy rầy đến ông rồi!”

      Khi đối phương nói điều này ra, mọi người ở đây đều kinh ngạc, bày ra một trận lớn như thế để giằng co với cảnh sát thì đối tượng tuyệt đối chỉ muốn nói chuyện với cảnh sát cấp thấp được.

      Cục trưởng Triệu hỏi “ dùng mấy ngàn người ở trung tâm thương mại Hoàn Long làm con tin là muốn làm cái gì?”

      Giọng điện tử “Tôi cũng muốn làm bị thương người vô tội nếu ông có thể thỏa mãn điều kiện của tôi.”

      Cục trưởng Triệu hỏi ngay “Điều kiện gì?”

      Rốt cuộc cũng vào chủ đề chính, mọi người trong phòng hết sức chăm chú lắng nghe.

      Giọng điện tử “Điều kiện của tôi rất đơn giản, phóng thích Phí Nam Thanh ra.”

      Phí Nam Thanh, hôm nay phải chấp hành án tử hình kia sao? Thằng nhóc Tiếu Bân kia xin nghỉ để đến trại giam xem hành hình trùm ma túy lớn nhất Phí Nam Thanh, đúng nhỉ? Mạc Tôn hơi sửng sốt.

      Cục trưởng Triệu cũng kinh sợ “ …”

      Giọng điện tử cho cục trưởng Triệu có cơ hội nói tiếp, hiển nhiên là chắc chắn bên cảnh sát sẽ thể từ chối được “Bây giờ là 11 giờ trưa, thời gian Phí Thanh Nam chấp hành án tử hình là 11 giờ 30, tôi để cho ông có ba mươi phút ngăn cản việc chấp hành án tử hình.”

      “Sau đó, tôi cầu các ông cấp cho Phí Nam Thanh một chiếc xe, cùng với một chiếc điện thoại di động, để Phí Nam Thanh tự lái xe rời .” Giọng điện tử nói “Nếu tất cả mọi việc đều thuận lợi thì tất cả mọi người sẽ bình an có gì xảy ra, Long Thành vẫn sẽ bình yên như cũ.”

      “Làm sao tôi có thể tin được ?” Cục trưởng Triệu truy hỏi.

      “Mấy ngàn người đổi lấy một người, các người có lời rồi.” Giọng điện tử nói.

      Mọi người ở đây đều xanh lét mặt mày, đây là sự uy hiếp trắng trợn a.

      Nhưng từ ban đầu đối phương đã uy hiếp rồi hay sao. Chỉ cần còn có bom ở trung tâm thương mại, bọn họ động cũng dám động.

      “Với lại, tôi cũng vừa nói qua, chỉ được một cảnh sát vào, hình như mấy người hiểu ý của tôi lắm nhỉ, dám cho nhiều hơn hai người vào, tôi cho các người hai phút để sửa đổi sai lầm của chính mình. Nhớ kĩ, chỉ có hai phút.”

      Sau đó lại là tiếng điện thoại cúp.

      “Lúc nãy mấy người đến hiện trường?” Cục trưởng Triệu lập tức hỏi.

      “Ba người!” Phụ trách cử người, tổ trưởng tổ ba trả lời.

      “Còn thất thần làm gì, nhanh rút người về.” Cục trưởng Triệu quát.

      “Rõ.” Tổ trưởng tổ ba lấp tức lấy điện thoại, thông báo rút hai người về.

      “Tại sao đối tượng lại biết chúng ta cử mấy người đến hiện trường được chứ?” Có người lập tức hỏi.

      “Chẳng lẽ đối tượng chiếm quyền quản lý camera giám sát của trung tâm thương mại rồi?” Người khác đoán.

      Nói đến camera giám sát, cục trưởng Triệu lập tức cho người kết nối camera giám sát trung tâm thương mại Hoàn Long vào phòng họp, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào camera quan sát khu vực đặt quả bom thứ nhất.

      Mạc Tôn liếc mắt một cái liền thấy đứng bên cạnh bồn hoa là một người đàn ông mặc áo thun đen có dáng vẻ lo lắng, hiển nhiên đây là cảnh sát mặc thường phục đã tiếp cận hiện trường. Xung quanh nhân viên cảnh sát, đám đông ồn ào nhốn nháo, đặc biệt ở đó lại là cửa tiệm bán quần áo trẻ em, thỉnh thoảng lại có những em bé hoạt bát đáng chạy tới chạy lui, nếu quả bom phát nổ ở đây, vậy thì …

      Tầm mắt Mạc Tôn nhanh chóng tìm quét, lướt qua lại mười mấy màn hình camera, dường như tìm kiếm gì đó.

      “Các cậu cũng thấy tình hình rồi đó.” Cục trưởng Triệu nghiêm túc nói “Phí Nam Thanh là tội phạm ma túy mà cảnh sát quốc tế đã mất thời gian ba năm, thông qua nhiều mối quan hệ hợp tác với các nước, vất vả lắm mới bắt được, tuyệt đối thể thả ra dễ dàng như vậy được. Nhưng mấy ngàn người ở trung tâm thương mại Hoàn Long này cũng thể xảy ra việc gì được.”

      “Tin trinh sát quá ít, chúng ta có chút đầu mối nào về đối tượng cả.” Lý Thiên Nguyên nhíu mày nói.

      chỉ như vậy, quan trọng nhất là đối tượng hạn chế lực lượng và thời gian đối với chúng ta. Đối tượng cầu thể sơ tán trung tâm thương mại, thể cho người dân hỗn loạn, có nghĩa là chúng ta thể huy động lực lượng lớn được.” Mạc Tôn nói bổ sung “Còn thời gian, giả thuyết 11 giờ 30 hôm nay, Phí Nam Thanh sẽ xuất phát từ trại giam, hắn có một chiếc xe, vậy mất bao lâu hắn có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng ta?”

      Đúng, thời gian, thời gian điểm khó nhất trong vụ này. Nếu trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, bọn họ thể tìm ra được thủ phạm cài đặt bom, như vậy chẳng những Phí Nam Thanh sẽ chạy thoát mà bọn họ vẫn phải đối mặt với mối nguy hiểm về những quả bom sắp phát nổ ở trung tâm thương mại do thủ phạm cài đặt.

      Sự an nguy của mấy ngàn người ở trong tay hắn, tìm ra người này là biện pháp giải quyết duy nhất. Còn việc tháo gỡ bom? Trước tiên nói đến việc trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế này, chuyên gia có thể tháo gỡ được tất cả sáu quả bom hay còn chưa biết chắc, bây giờ cảnh sát chuỉ cần phái người vào trong điều tra cũng còn khó, thủ phạm có cách nào đó có thể nắm rõ toàn cảnh bên trong trung tâm thương mại.

      Trong phòng họp yên lặng một lát, ánh mắt cục trưởng Triệu đảo qua mọi người, cuối cùng giao với ánh mắt của Mạc Tôn ngồi phía cuối.

      Giữa lúc mọi người yên lặng, Mạc Tôn chợt đứng lên, báo cáo với cục trưởng Triệu “Cục trưởng, em xin phụ trách xác ̣nh đối tượng.”

      “Cậu nắm chắc được ?” Cục trưởng Triệu lập tức hỏi.

      “Nếu là bom điều khiển từ xa, vậy sẽ có phạm vi điều khiển, chúng ta phải là hoàn toàn có hi vọng.” Mạc Tôn nói.

      Mạc Tôn nói chắc chắn sẽ tìm được đối tượng, chỉ là so với những người khác trong phòng họp, có nhiều kinh nghiệm hơn mà thôi, mà cục trưởng Triệu cũng hiểu rõ điều này.

      phải người khác được mà Mạc Tôn là người thích hợp nhất.

      “Được.” Cục trưởng Triệu lập tức nói “Bên trung tâm thương mại Hoàn Long tôi sẽ giao cho cậu toàn quyền phụ trách, tôi giao cho cậu quyền lớn nhất, còn khác người khác toàn lực phối hợp với đội trưởng Mạc.”

      “Rõ.” Mọi người trả lời.

      Mạc Tôn gật đầu, tranh thủ thời gian, như bay ra khỏi phòng họp.

      ==

      Mà lúc này ở trung tâm thương mại, nhân dịp ngày kỉ niệm của trung tâm thương mại nên khắp nơi đều là người, dường như một nửa dân chúng trong thành phố đều đổ về đây. Lâu một là nơi rút thăm trúng thưởng, từng hàng từng hàng người xếp hàng chờ đến lượt mình.

      Y La ghé vào lầu ba của trung tâm thương mại, nhìn đám đông như kiến ở phía dưới, do dự xem chút nữa có nên cầm phiếu rút thăm xuống đó tham gia hay . Nhìn đội hình xếp hàng kia, nếu đến lượt thì chắc phải chờ đến hơn một tiếng đồng hồ.

      “Mấy người ̣a cầu các nhìn rất giống hang ổ của Trùng tộc.” Lần đầu tiên được dạo trung tâm thương mại dưới ̣a cầu, tiểu Tám bỗng nhiên lên tiếng.

      “Cậu so sánh cái khỉ gì vậy?” Y La còn gì để nói.

      “Chi chít, người trước ngã xuống, người sau bước lên.” Tiểu Tám dùng câu thành ngữ tổng kết một cách hoàn mỹ.

      Y La não bổ một chút về hình ảnh đó, lập tức nổi da gà đầy người. Nhưng đúng là rất chính xác.

      Vừa run cả người lên, Y La xoay người đến cửa hàng đồ chơi cho thú cưng ở lầu ba. Vừa vào cửa hàng, cả người Y La dường như được chữa khỏi, vì đồ vật bên trong thực sự là … quá đáng .

      “Cái này đẹp, cái này cũng đẹp, nên mua cái nào đây ta?” Y La cầm hai cái ổ cho mèo nằm rất xinh xắn lên.

      “Mèo của chị là bé trai hay gái vậy ạ?” Nhân viên phục vụ nghịch ngợm nói “Cái tay phải chị cầm là theo phong cách Scotland, thích hợp cho bé trai, cái còn lại là theo trường phái lãng mạn của nước Pháp, thích hợp với bé gái đấy chị.”

      “Chị cũng biết.” Y La đúng là để ý đến giới tính của Tiểu Hắc, do dự một chút rồi dứt khoát nói “Hai cái đều đẹp, nếu mình mua hai cái luôn, một cái để ở nhà, một cái để ở quán cà phê.”

      “Đương nhiên là được rồi ạ.” Nhân viên thấy Y La hào phóng như vậy, vì thế nhân cơ hội marketing luôn “Chị muốn mua thêm mấy món đồ chơi , bên em mới có sản phẩm mới là nhà cây cho mèo, sản phẩm này có chương trình khuyến mãi đó ạ.”

      “Ừ, ừ, để chị xem …”

      “Móng vuốt mèo dễ gây thương tích cho người khác nên phải ̣nh kỳ cắt bớt, chúng em còn có bấm móng tay chuyên dụng cho mèo …”

      “Ừ, ừ …” ‘Con sen’ mới nhậm chức-đồng chí Y La đã bị dăm ba câu của người bán lừa rồi.

      Chờ Y La lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ ra khỏi tiệm, cái nên mua cái nên mua đã mua thành một đống lớn.

      là người ̣a cầu mà tôi thấy có ý chí bạc nhược nhất đó.” Tiểu Tám bỗng nhiên bình luận.

      “Hả??” Y La xách túi lớn túi nhỏ tiếp tục dạo trung tâm thương mại.

      “Dăm ba câu đã bị người ̣a cầu kia lừa một đống đồ dư thừa.” Tiểu Tám nói.

      “Đây là sở thích mua sắm của con gái, cậu làm sao mà hiểu được.” Y La đồng ý “Hơn nữa, người ta cũng đâu có lừa tôi.”

      “Sở thích mua sắm … Có bom!” thanh của Tiểu Tám bỗng nhiên biến đổi.

      “Sở thích mua sắm thì có quan hệ gì với chuyện có bom?” Y La buồn bực nói.

      “Chú ý, phát hiện có bom ở khu vực bên cạnh!” Tiểu Tám lại cảnh báo lần nữa.

      “Cái gì???” Y La hoảng sợ, túi mua hàng trong tay rớt lịch bịch xuống đất, người đường xung quanh biết lý do đều đồng loạt quay lại nhìn Y La.

      Lại tới nữa!


      Tác giả có lời muốn nói:

      Hệ thống tháo gỡ bom mìn: Kí chủ của tôi, não bộ chẳng những được mở rộng hoàn toàn, hơn nữa ý chí cũng rất bạc nhược, vô cùng dễ dàng bị người khác lừa gạt.

      Y La: Nội tâm của tôi rất là tuyệt vọng.
      Chris_Luu thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 11: Gỡ hay là gỡ


      Sợ làm cho những người xung quanh hoảng sợ, Y La nhanh chóng nhặt túi mua hàng lên, lao qua đám đông, tìm một góc vắng người rồi mới nhỏ giọng nói “Bom gì, ở chỗ nào? Sao ở đây lại có bom, phải là cậu lừa tôi chứ?”

      Tuy rằng có thể thông qua năng lực tinh thần để nói với hệ thống tháo gỡ bom mìn, nhưng khi có người nào khác, Y La vẫn hỏi to ra tiếng.

      “Vị trí quả bom cách đây 10m.” Tiểu Tám thông báo.

      “Mười mét?” Y La nhìn về phía trước, trừ người đến người nhìn thấy gì cả. “Bom loại gì? Khi nào sẽ phát nổ?”

      “Đó là một loại bom rất xưa cũ, theo tiêu chuẩn của người ̣a cầu các thì chắc là loại X-08, uy lực của loại bom này lớn, khi phát nổ có thể phá hủy trong phạm vi 30 mét vuông.” Tiểu Tám bình tĩnh phân tích.

      Có lầm hay , phá hủy trong phạm vi 30 mét vuông mà gọi là uy lực lớn.

      Từ từ, bản thân cách quả bom có 10 mét thôi hả, cũng biết có trong phạm vi sóng xung kích hay , mau chạy nhanh thôi.

      “Loại bom này là loại bom điều khiển từ xa, có thiết bị hẹn giờ, chỉ khi ấn nút điều khiển từ xa thì bom sẽ phát nổ … muốn đâu?” Phát hiện kí chủ nhà mình bỗng nhiên đứng lên chạy , Tiểu Tám ngạc nhiên hỏi.

      “Vô nghĩa, đương nhiên là tôi nhanh chóng mà rời khỏi nơi này rồi còn phải gọi điện báo cho cảnh sát nữa.” Y La chạy nhanh như bay xuống lầu, phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.

      “Phát hiện thêm một quả bom nữa, vị trí cách đây 5 mét!” Tiểu Tám bỗng nhiên nói thêm.

      Cái gì? Chỗ này cũng có bom? Y La chuyển hướng tiếp tục chạy.

      “Vị trí phía bên phải chếch 35 độ, cách bảy mét phát hiện thêm một quả bom nữa!”

      “Sao lại có nhiều bom như thế.” Y La quả thực muốn phát điên “Có phải cậu ́ ý làm tôi sợ ?”

      “Đâu có.” Tiểu Tám giải thích “Tôi là hệ thống tháo gỡ bom mìn, được cài đặt chức năng dọa dẫm người khác.”

      Chỉ cái tên của cậu đọc lên cũng đủ làm người khác kinh sợ rồi đó có biết ! Mặc kệ, chạy trước đã!

      ̣nh rời khỏi đây sao?” Tiểu Tám phát hiện ý đồ của kí chủ nhà mình.

      “Vô nghĩa, ở đây có bom, tôi chạy, chẳng lẽ ở lại chờ bom phát nổ à.” Y La vừa chạy vừa rít gào trong đầu.

      “Nhưng có năng lực ngăn cản chúng phát nổ mà.”

      “Tôi biết cậu muốn nói cái gì, có cửa đâu.” Đó là bom điều khiển từ xa, phải bom hẹn giờ, ai biết khi nào nó phát nổ, nếu khi tôi ở gần mà nó phát nổ thì làm sao bây giờ.

      “Điều thứ hai của hiệp nghị ba điều.” Tiểu Tám nhắc nhở “ cầu trong phạm vi năng lực của phải có trách nhiệm giúp đỡ tôi.”

      “Điều thứ ba hiệp nghị ba điều.” Y La nhanh chóng đáp lại “ thể miễn cưỡng bên kia làm điều mà họ muốn.”

      Đã sớm đề phòng cậu rồi, hừ.

      Y La vừa ra ngoài, vừa đưa tay vào túi xách móc điện thoại di động ra, ̣nh khi nào ra khỏi trung tâm thương mại thì báo cảnh sát ngay.

      “Hiện trong trung tâm thương mại này có khoảng hai mươi ba ngàn năm trăm người, ngay ở lầu này ước chừng cũng có khoảng ba ngàn bảy trăm tám mươi người.” Tiểu Tám bỗng nhiên nói thêm.

      “Cậu nói với tôi cái này làm cái gì?”

      “Nếu bom phát nổ, theo mật độ số người ở đây như bây giờ, khi người dân hỗn loạn sẽ dẫn đến việc giẫm đạp lên nhau thì con số người tử vong có thể lên đến khoảng một ngàn hai trăm tám mươi người.”

      Y La sắp bước đến ̉ng lớn của trung tâm thương mại dừng bước.

      ==

      Bên ngoài trung tâm thương mại, một chiếc xe ô tô màu trắng bạc dừng lại, trong xe, Mạc Tôn dùng ipad nghiên cứu sơ đồ 3D của trung tâm thương mại Hoàn Long. màn hình hiển thị những nét sơ đồ đen trắng là bản vẽ thiết kế bên trong trung tâm thương mại Hoàn Long, đó có các chấm đỏ chớp nháy, đó chính là vị trí camera giám sát bên trong trung tâm thương mại.

      Trước mặt Mạc Tôn còn để mấy cái máy tính, màn hình là hình ảnh camera theo dõi bên trong trung tâm thương mại. Ánh mắt Mạc Tôn đưa qua đưa lại giữa hai bên, ngón tay rà sơ đồ 3D như muốn tìm kiếm gì đó.

      “Đội trưởng Mạc, Tiếu Bân gọi điện thoại.” Lão Tam nhìn Mạc Tôn.

      “Đưa cho .” Mạc Tôn nhận điện thoại nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi màn hình máy tính.

      “Lão đại, Phí Nam Thanh đã ra khỏi trại giam.” Giọng nói của Tiếu Bân vừa phẫn nộ vừa kìm nén.

      Mạc Tôn nhìn thoáng qua đồng hồ dưới góc màn hình máy tính, 11 giờ 30 rồi.

      biết rồi, cậu cứ ở bên đó , nghe theo chỉ huy của đội trưởng Lý.” Mạc Tôn phụ trách ở trung tâm thương mại Hoàn Long tìm thủ phạm đặt bom, Lý Thiên Nguyên phụ trách giám sát, theo dõi Phí Nam Thanh.

      “Lão đại …” Tiếu Bân chần chừ, rồi hỏi “Phí Nam Thanh … sẽ … chạy mất chứ ạ?”

      Ánh mắt Mạc Tôn nhìn màn hình chợt khựng lại, mặt nở một nụ cười nhẹ, vô cùng khí phách hỏi ngược lại “Cậu theo lâu như vậy đã từng thấy thua kẻ nào chưa?”

      “Chưa ạ, em chưa từng thấy.” Tiếu Bân sửng sốt rồi vô cùng kích động trả lời.

      “Vậy cậu còn lo lắng cái gì, theo dõi hắn ta sát sao vào, đừng để bên này bắt được đối tượng rồi mà bên kia các cậu lại để Phí Nam Thanh trốn mất.” Mạc Tôn mắng “Lúc đó về xử cậu.”

      “Lão đại, nếu em để hắn ta chạy thoát, cần ra tay, chính em tự xử.” Tiếu Bân cúp điện thoại, kéo cửa xe ra, theo Phí Nam Thanh từ xa.

      ==

      Y La đứng ở nơi góc khuất nào đó lầu một, nơm nớp lo sợ nhìn cách phát tài cách đó xa, run run rẩy rẩy hỏi trong đầu “Ở … ở chậu cây kia sao?”

      “Đúng vậy.” Tiểu Tám trả lời.

      “Quả bom đó … sẽ phát nổ khi chúng ta phá hủy nó chứ?” Tuy rằng đã quyết ̣nh phá hủy bom, nhưng Y La vẫn cứ thực sợ hãi.

      “Tính theo thời gian mà nói, từ khi bắt đầu phát hiện quả bom thứ nhất đến bây giờ đã đủ để phá hủy mười quả bom.”

      Em gái cậu, đừng tưởng cậu nói bằng giọng nói có cảm xúc mà tôi nghe ra là cậu châm chọc tôi đâu nhá.

      “Từng ấy thời gian cũng đủ để tôi gọi điện báo cảnh sát mấy lần.” Y La tức giận trả lời.

      “Căn cứ số liệu phân tích, tôi cảm thấy xác suất bom phát nổ sau khi báo cảnh sát sẽ lớn hơn việc cứ thầm người hay biết mà phá hủy những quả bom này .” Tiểu Tám nghiêm túc phân tích “Hơn nữa, phải nói là người cảnh sát họ Mạc gì đó nghi ngờ sao? Cho nên tôi kiến nghị báo cảnh sát đâu?”

      Đúng rồi ha, mười ngày liên tục mà đã hai lần gặp bom, đừng nói cảnh sát, ngay cả chính cũng nghi ngờ chính mình. Đây là có chuyện gì? Hơn nữa, trong trung tâm thương mại có mấy ngàn người mà sao chỉ có phát hiện có bom, phải giải thích thế nào đây? Nghĩ đến đây, Y La cảm thấy khóc ra nước mắt.

      “Được rồi, cắt thì cắt.” Y La nói, từ trong túi xách móc ra cái bấm móng tay cho mèo vừa mới mua. May mà mua cái này, thì bây giờ biết tìm cái kéo ở chỗ nào.

      Y La vừa nói, vừa lặng lẽ ngồi xuống phía sau bồn cây, cẩn thận gạt mấy viên đá trắng phủ mặt chậu cây, gạt lớp đất phía thì thấy một bọc nilon màu đen. Tay Y La run run, sau khi hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng mở bao nilon ra, lộ ra một quả bom màu xám, bên có hai sợi dây điện.

      “Sao lại có dây màu xanh với dây màu đỏ?” Hai sợi dây điện đều màu đen, phải là dây xanh và dây đỏ.

      “Màu xanh hay đỏ chỉ là màu sắc thôi, phá hủy bom liên quan đến việc dây điện có màu gì.” Tiểu Tám nói.

      “Nhưng mà chẳng phải quả bom nào cũng như vậy sao, cắt một trong hai sợi dây xanh hoặc đỏ thì sẽ hủy được bom, còn bây giờ thì chúng ta phải cắt dây nào đây?” Y La hoảng loạn hỏi.

      cắt sợi nào cả.”

      “Cái gì?” Y La hoảng sợ nói “Cậu cũng biết?”

      “…” Nếu Tiểu Tám có cảm xúc, lúc này nhất ̣nh sẽ cho Y La một cái liếc vô cùng xem thường “Xin cần nghi ngờ năng lực của tôi.”

      “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Đại ca, chúng ta liều mạng đó.”

      Trước đến giờ Tiểu Tám chưa bao giờ gặp một người ̣a cầu nào mà nhát gan như vậy, một quả bom ̉ lỗ sĩ như vầy mà cũng khiến nàng bị dọa thành như vậy. Nhưng cũng may ý chí của người ̣a cầu này tương đối yếu ớt, chỉ cần nó nói dăm ba câu là có thể dụ dỗ trở lại.

      “Đây là bom điều khiển từ xa, thông qua sóng tín hiệu vô tuyến để điều khiển kíp nổ, nên chúng ta chỉ cần gỡ bộ phận tiếp nhận tín hiệu là có thể ngăn quả bom phát nổ.” Chắc là có chuyện có người thấy điều khiển từ xa nhạy, sẽ chạy đến tận nơi tác động vào kíp nổ đâu nhỉ “Với lại … tôi phải là nam giới.”

      “…” Y La nghẹn một chút rồi thỏa hiệp “Được rồi, chị gái, bộ phận tiếp nhận tín hiệu ở chỗ nào, làm thế nào để phá hủy nó?”

      “Bộ phận tiếp nhận tín hiệu ở trong quả bom, lật quả bom lại .” Tiểu Bát hướng dẫn “Còn có, thực ra hệ thống chúng tôi phân biệt giới tính.”

      Nếu phải trong tình huống vô cùng cấp bách, Y La thực sự muốn chửi thề, lười phải tranh luận nữa, cẩn thận lật quả bom lại, lộ ra mặt bên kia của quả bom. Nhưng mặt này và mặt bên kia có gì khác nhau mấy.

      “Giữa cái khe kia có hai sợi dây điện, lấy ra .” Tiểu Tám nói.

      Dây điện giấu bên trong khe hở, cái khe rất nhỏ, nếu quan sát kĩ thì thể phát hiện dây điện ở bên trong.

      Làm cách nào để lấy dây điện ra, Y La nghĩ nghĩ, sau đó lấy cái bấm móng tay lúc nãy mua ra, trong đó có gắn cái móc ráy tai, nhẹ nhàng đưa vào trong khe hở. Động tác của Y La rất nhẹ, với lực độ này thì chẳng thể nào lấy được hút ráy tai nào, nhưng mà may quá cũng có thể lôi sợi dây điện ra được.

      “Cắt sợi nào đây?” Y La hỏi.

      “Dây bên phải.” Tiểu Tám đưa ra ý kiến rất nhanh.

      Y La đưa bấm móng tay vào, đưa sợi dây điện vào khớp, sau đó cắn chặt răng, nhắm mắt cắt xuống, chết thì chết thôi!

      “Rắc!” Một tiếng giòn vang lên, bom phát nổ.

      Thành công rồi? Y La thở ra một ngụm, lau lau cái trán đã đẫm mồ hôi, cẩn thận để quả bom vào chỗ cũ, sau đó lại để mấy hòn đá nhỏ lên.

      “Sao lại giấu quả bom lại vậy?” Tiểu Tám khó hiểu hành động của Y La.

      “Đây chính là bom đó, nếu cẩn thận bị người ta phát hiện sẽ gây khủng hoảng, hỗn loạn thì làm sao? phải cậu nói là ở trung tâm thương mại sẽ dễ xảy ra sự kiện giẫm đạp lên nhau sao?” Y La vừa nói vừa đến vị trí của quả bom thứ hai.

      Cũng biết có phải là làm việc gì cũng sẽ quen tay hay , mà quá trình gỡ bỏ những quả bom sau, Y La còn sợ hãi như ban đầu nữa, khi đến quả bom thứ tư, Y La đã cần phải nhắm mắt, có thể trực tiếp dùng bấm móng tay cắt đứt dây điện.

      “Quả nhiên thất bại làm người ta trưởng thành hơn.” Sau khi gỡ bỏ thành công quả bom thứ tư, Y La lau lau mồ hôi trán, hỏi “Còn quả bom nào nữa ?”

      “Tôi có cách nào xác ̣nh được?” Tiểu Tám trả lời.

      có cách xác ̣nh? Cậu có ý gì?” Việc này có chính là có, có là có a, cái gì mà có cách xác ̣nh, Y La ngạc nhiên hỏi.

      “Vì để tiết kiệm năng lượng, tôi chỉ duy trì trạng thái nửa chờ, chỉ có thể cảm giác được bom trong phạm vi mười mét, quá phạm vi này thì phải sử dụng năng lượng để tìm kiếm. Xin hỏi kí chủ có sử dụng năng lượng để tìm kiếm hay ?” Tiểu Tám xin chỉ thị.

      “Cậu nói năng lượng là loại năng lượng để đổi kí chủ khác ấy hả?” Y La hỏi.

      “Đúng thế.”

      Dùng hay là dùng, trong nháy mắt Y La khó xử, như vậy năng lượng của hệ thống tháo gỡ bom mìn sẽ càng ngày càng ít, như vậy khả năng thay đổi kí chủ sẽ càng thấp. Nhưng nếu dùng, nhỡ trong trung tâm thương mại còn quả bom khác thì sao, đã phá hủy nhiều bom như vậy, thể để bị thất bại trong gang tấc được.

      “Có sử dụng năng lượng để tìm kiếm hay ?” Tiểu Tám hỏi lần nữa.

      “Tìm kiếm!” Mẹ nó, dùng thì dùng, dù sao thì cho dù dùng cũng biết đến ngày tháng năm nào mới có thể đổi được kí chủ a.

      “Đã nhận được chỉ thị, trong trạng thái chờ, bắt đầu tìm kiếm, phạm vi tìm kiếm, toàn bộ trung tâm thương mại Hoàn Long … Tích tích … Phát hiện hai vị trí có bom chưa tháo gỡ.” Chỉ mất khoảng một giây, Tiểu Tám đã hoàn thành tìm kiếm.

      Thực sự là vẫn còn.

      Y La chấp nhận số phận, cầm chặt cái bấm móng tay và dụng cụ lấy ráy tai, chân bước trịnh trọng về phía vị trí quả bom thứ năm.

      Quá trình tháo gỡ quả bom thứ năm cũng rất thuận lợi, nhưng khi đến ̣a điểm đặt quả bom cuối cùng, Y La gặp phải chướng ngại.

      Thực ra ̣a điểm đặt sáu quả bom đều là những ̣a điểm tương đối thưa thớt người qua lại trong trung tâm thương mại, nên trước đó việc tháo gỡ bom của Y La rất thuận lợi. Nhưng ở ̣a điểm cuối cùng này, nơi góc ngoặt hành lang lầu hai, có một thanh niên đứng dựa tường nghỉ ngơi. ta dời , Y La căn bản dám bước đến.

      trai, thể vào trong tiệm đứng chờ người hay sao? nên ngăn cản tôi dùng bấm móng tay và cây lấy ráy tai cứu vớt hòa bình thế giới a.

      Đúng vậy, sau khi nỗi sợ hãi qua, bạn học Y La đã học được cách ‘tìm vui sướng trong đau khổ’ rồi, đây cũng được coi là một sự trưởng thành vượt bậc a.
      Chris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :