1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 5: Hệ thống tháo gỡ bom

      Tuy là đồng hồ hẹn giờ ngừng lại nhưng dù sao bom vẫn là vật phẩm có tính nguy hiểm cao, vất vả mới mang nó ra tới bờ biển, thể cứ thế mà mang về. Vì thế Mạc Tôn chỉ có thể gọi cú điện thoại cho Lý Thiên Nguyên, cậu ta đưa người đến gỡ bom về.

      Chỉ chốc lát sau, chiếc xe cảnh sát chạy đến, cửa xe mở ra, Lý Thiên Nguyên và Tiếu Bân chạy trước, phía sau xách cái hòm màu đen là Lưu chuyên gia.

      “Lão đại …”

      “Đội trưởng Mạc …”

      Hai người chạy đến gần, Lý Thiên Nguyên nhìn thoáng qua quả bom trước ngực Y La, vui mừng “Gỡ xuống được rồi hả?”

      Mạc Tôn giải thích mọi chuyện, chỉ “Cậu cho người gỡ quả bom xuống cho này .”

      “Ừ!” Lý Thiên Nguyên quay qua Y La Y, theo tôi, tôi cho chuyên gia gỡ quả bom người xuống.”

      Y La là người mong muốn gỡ quả bom này xuống hơn ai hết, vì thế vừa nghe Lý Thiên Nguyên xong lập tức theo về phía chuyên gia gỡ bom.

      “Lão đại, là trâu bò!” Tiếu Bân dựng thẳng ngón cái, giọng vô cùng kính nể “Chỉ phát bắn gục đối tượng , bây giờ còn dừng được bom luôn.”

      “Nếu dừng được bom nổ còn cần chạy đến bờ biển hay sao!” Mạc Tôn tức giận .

      “Vậy … Sao bom lại phát nổ vậy?” Tiếu Bân nghi ngờ hỏi.

      “Chính ta cắt dây.”

      “Tự ấy cắt?” Đầu tiên Tiếu Bân sửng sốt, ngay sau đó cảm thán “Xem ra là ông trời có mắt, người đẹp này vẫn chưa đến số chết a, là may mắn.”

      “Hi vọng ta chỉ có số may mắn.” Đối với biểu tình chột dạ của Y La, Mạc Tôn vẫn còn nhớ kĩ, nhìn về phía Lưu chuyên gia đến bên Y La gỡ bom xuống cho , sâu xa.

      có ý gì?” Tiếu Bân mù mờ.

      Mạc Tôn thu mắt lại, dặn Tiếu Bân “Chút nữa về cục, cậu ghi lời khai kia, hỏi cẩn thận vào cho .”

      “Lão đại, có ý gì? này có vấn đề sao ạ?” Tiếu Bân nghi hoặc.

      “Có vấn đề hay , hỏi ràng rồi biết.” Mạc Tôn hi vọng ta cũng chỉ đơn giản là gặp xui xẻo mà thôi.”

      Tuy khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, trong quần chúng thiếu những người là thiên tài, nhưng vấn đề về bom đạn phải ai cũng có thể hiểu được, lúc nãy nếu phải là do may mắn, như vậy việc này là có vấn đề. Mạc Tôn nghĩ, xoay người mở cửa xe, lái xe quay lại cục cảnh sát.

      ==

      Cục cảnh sát Long Thành.

      Cuối cùng thoát khỏi uy hiếp của quả bom, Y La vừa ngồi uống trà nóng vừa đợi cảnh sát đến ghi lời khai. thầm nghĩ, chút nữa xong mọi việc nhất định phải về nhà tắm rửa kĩ càng xua tan cái vận đen này , ngày hôm nay là quá xui xẻo!

      “Rắc!” Theo tiếng mở cửa, Tiếu Bân từ ngoài vào.

      “Chào đồng chí cảnh sát!” Y La vội vàng đứng lên.

      “Người đẹp, ngồi , ngồi , đừng lo lắng.” Tiếu Bân cười ngồi xuống đối diện Y La “Tôi là Tiếu Bân, đội trọng án số hai, tôi là người ghi lời khai ngày hôm nay.”

      “Dạ.” Y La chẳng quan tâm ai là người ghi lời khai , chỉ nghĩ mình sớm ghi lời khai xong rồi về nhà nghỉ ngơi. Vì thế vô cùng phối hợp với bên cảnh sát, tường thuật cách tỉ mỉ, kỹ càng việc Triệu Minh đến quán cà phê mình uống nước, rồi cẩn thận làm đổ ly cà phê làm ta nổi giận, rồi ta bắt cóc ép vào cục cảnh sát như thế nào.

      vậy là từ trước đến nay chưa bao giờ gặp Triệu Minh.” Tiếu Bân hỏi.

      ạ, ta chỉ là khách hàng ngẫu nhiên đến quán cà phê của tôi.” Bây giờ Y La nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi “ là đáng sợ, vốn dĩ tôi nghĩ là mình mở quán cà phê đối diện cục cảnh sát có kẻ xấu nào dám tới. Thế mà ngờ, người xấu bình thường dám tới, tới là kẻ cực kỳ hung ác.”

      “Khụ …” Tiếu Bân ho khan tiếng.

      Y La cũng nhận ra mình hình như là kêu ca đúng chỗ, vì thế xấu hổ cười cười “Đồng chí cảnh sát, còn hỏi gì nữa ?”

      Tiếu Bân nhìn thoáng qua Y La, từ dưới biên bản ghi lời khai rút ra tờ giấy, đây là tài liệu cậu ta mới sao chụp ra từ hồ sơ nhân khẩu của Y La. Tiếu Bân nhìn thoáng qua, sau đó hỏi “ nhi (trẻ mồ côi) phải ?”

      “Đúng vậy, có vấn đề gì sao ạ?” Y La nghi hoặc trả lời.

      có gì, tôi chỉ cảm thấy hơi kì lạ.” Tiếu Bân “Căn cứ tài liệu điều tra của chúng tôi, khi ba tuổi được nhi viện Ngôi Sao của thành phố Thu Hoa thu dưỡng, cho đến khi lên đại học mới rời . Học phí đại học là vay vốn học tập mà có.”

      “Vâng … những điều này có quan hệ gì với kiện vừa rồi sao?” Y La cảm thấy có gì đó thích hợp, phải là hỏi đến việc đối tượng Triệu Minh buôn bán ma túy sao, sao đột nhiên lại về thân thế của .

      “Nửa năm trước, đột nhiên được thừa kế tài sản, chính là quán cà phê đối diện bên kia, cùng với phòng ở trăm mét vuông ở khu Hoa Uyển ở Long Thành.” Tiếu Bân cười “Tôi chỉ cảm thấy hơi kì lạ, nếu nhi, hơn nữa hai mươi năm qua đều có thân nhân tìm, sao bỗng nhiên lại được thừa kế … tài sản như vậy.”

      có ý gì?” Y La hiểu, cảnh sát nghi ngờ , kích động dùng hai tay chống bàn đứng dậy.

      “Người đẹp, đừng kích động, đây là việc điều tra theo thủ tục thôi.” Tiếu Bân cười trấn an.

      “Điều tra theo thủ tục? Vậy các nên hỏi việc tôi bị đối tượng kia bắt cóc chứ, sao lại hỏi việc thừa kế của tôi là có chuyện gì? ràng là nghi ngờ tôi có vấn đề. Tôi chính là người bị hại.” Y La ngốc, lúc này nghe ra ý tứ của Tiếu Bân, ràng mấy người này nghi ngờ .

      đừng kích động, ngồi xuống trước , uống ly trà .” Tiếu Bân lại rót cho Y La chén trà nữa, chờ Y La bình tĩnh rồi mới tiếp “Là thế này, theo điều tra của chúng tôi, tên Triệu Minh cũng ra tù từ nửa năm trước.”

      Y La giật phắt đầu nhìn Tiếu Bân.

      xem, nửa năm trước biết từ đâu mà nhận được phần thừa kế mấy trăm triệu.” tới đây, trong lòng Tiếu Bân cũng nhịn được mà tiếc thầm, giá nhà đất bây giờ đắt như thế, chính cậu ta biết đến bao giờ mới có thể mua được căn nhà ở Long Thành a “Mà Triệu Minh nửa năm trước mới mãn hạn tù, hôm nay, ta lại đúng lúc bắt cóc vào cục cảnh sát, quả bom kia ngay cả chuyên gia Lưu cũng có cách nào gỡ bỏ, vậy mà lại có thể gỡ.”

      “Hai chuyện này có quan hệ gì ? Chuyện tôi thừa kế tài sản và Triệu Minh ra tù có quan hệ gì. Tôi may mắn mới cắt đúng sợi dây điện sao, chẳng lẽ mấy hi vọng quả bom phát nổ mới tốt.” Y La chất vấn.

      (còn tiếp)
      mattroiden2810, A fang, nhoxbina2 others thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      (tiếp theo)

      “Chúng tôi có ý này, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại …” Tiếu Bân nghĩ thầm, chúng tôi chỉ cảm thấy đúng lúc gỡ được bom mới cảm thấy kì lạ thôi.

      “Tôi có thể kích động được sao? Các đừng có khinh người quá đáng.” Y La từ nhi viện lớn lên, cho dù tính tình hiền lành nhưng cũng tuyệt đối nhu nhược, lập tức cả giận “Các nghi ngờ tài sản tôi thừa kế có vấn đề, vậy các điều tra , chưa có chứng cứ đừng hươu vượn. Còn việc ngày hôm nay, ràng tôi mới là người bị hại, tôi là con tin đó. Cảnh sát các phải là có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho người dân sao? Các bảo vệ tốt cho tôi thôi, do may mắn nên tôi mới sống sót được, vậy mà các lại nghi ngờ tôi có quan hệ với đối tượng phạm tội. Như vậy là các nghi ngờ tôi vô căn cứ, tôi muốn … tôi muốn khiếu nại các …”

      hiểu lầm … hiểu lầm rồi … Tôi chỉ hỏi theo lệ chút mà thôi.” Vấn đề nghi ngờ này Tiếu Bân đề cập đến hoàn toàn là do Mạc Tôn dặn dò, vốn cậu ta cũng cảm thấy hợp lý.

      Vốn dĩ cậu ta chỉ lợi dụng tâm lý người dân bình thường hay cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với cảnh sát để qua mặt này dò hỏi chút, ngờ tư duy của Y La lại ràng như thế, rất nhanh phát điều hợp lý, thái độ lại rất kiên quyết hoàn toàn có tâm lí sợ cảnh sát của người dân bình thường. Thấy tình hình như vậy, Tiếu Bân làm sao còn dám hỏi gì, chỉ vội vàng trấn an đối phương, sợ Y La thực đến khiếu nại với cục trưởng.

      Phải biết rằng tỉ lệ tổ trọng án số hai nhận được đơn khiếu nại cao nhất cục cảnh sát, nếu lại nhận được đơn khiếu nại nữa tiền thưởng năm nay chắc chắn chẳng còn đồng xu teng nào. ràng là tỉ lệ phá án của đội cao nhất trong cục nhưng tiền thưởng lại được ít nhất, ngẫm lại cậu ta cảm thấy là oan ức.

      Sau khi Y La nổi giận đùng đùng rời , Mạc Tôn mới từ ngoài vào.

      “Lão đại, cũng nghe thấy rồi đó, vừa rồi những điều người đẹp kia trình bày đều khớp với điều tra của chúng ta, phát nghi vấn gì.” Tiếu Bân “Có thể là linh cảm của lần này chính xác lắm.”

      “Tài sản thừa kế của ta có vấn đề gì sao?” Mạc Tôn hỏi.

      có.” Tiếu Bân lắc đầu “Em xác minh với luật sư phụ trách luật thừa kế, quán cà phê Y La thừa kế đúng là do ông chủ trước Tần Phong chính tay viết di chúc.”

      tới đây, Tiếu Bân nhịn được mà cảm thán “Ông Tần này cũng rất đáng thương, mới tìm được thân nhân, còn chưa gặp mặt còn. Nhưng cháu họ của ông ấy có phúc, tự nhiên được thừa kế khối tài sản lớn từ trời rơi xuống, từ bé mồ côi nơi nương tựa bỗng trở thành nhà giàu mới nổi có tiền tỉ trong tay. Nhưng mà người đẹp này đúng ra có số may mắn, xem, tình huống hôm nay nguy hiểm là vậy mà ấy vẫn có thể thoát nạn trong gang tấc.

      Mạc Tôn gì, tuy rằng chưa tìm được chứng cứ nhưng vẫn cảm thấy Y La vô cùng khả nghi, ít nhất việc cắt đứt dây điện của quả bom phải là điều ngẫu nhiên. Đây là trực giác, cái loại trực giác mà có sau khi thực vô số nhiệm vụ hung hiểm, chưa bao giờ sai lầm.

      ==

      Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Y La quay lại quán cà phê mà trở về nhà. Đổ đầy nước vào bồn tắm, Y La cởi hết quần áo nằm xuống thư giãn, lúc này mới cảm nhận được cảm giác sống sót sau nguy hiểm.

      “Thiếu chút nữa mình banh xác.” Y La cảm thán.

      “Có tôi ở đây, loại bom này thể nào nổ chết được.” thanh máy móc lạnh băng đột nhiên vang lên.

      “Ai!” Y La đột ngột từ trong bồn tắm ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn khắp nơi xung quanh “Rốt cuộc là ai? ở đâu?”

      Tuy biết rằng thanh này cứu mình, nhưng với những vật biết được tồn tại của nó vẫn làm cho cảm thấy sợ hãi.

      đừng lo lắng, tôi làm hại .” Tuy rằng giọng máy móc bằng phẳng có chút cảm xúc nào nhưng Y La vẫn nghe được trong giọng thái độ lịch , nhã nhặn (nguyên tác là thân sĩ Ngườithuộctầng lớpthượng lưu trong xã hội) “ xin lỗi, đến giờ tôi mới tự giới thiệu với . Cách đây ba giờ ba mươi sáu phút mười sáu giây, tôi là hệ thống tháo gỡ bom kí kết hiệp ước với . tại, tôi lưu trú trong đại não của , thông qua sức mạnh tinh thần để chuyện với . Thuận tiện nhắc tới, chức năng não bộ của mới chỉ sử dụng được 9.56%, chỉ số thông minh được tốt lắm.”

      “Hệ thống tháo gỡ bom? Lưu trú trong đại não?” Y La rảnh lo đối phương trào phúng về chỉ số thông minh của .

      “Đúng vậy.” Hình như nhận ra được bất an của Y La, hệ thống tháo gỡ bom tiếp tục giải thích “Để có thể hiểu cách dễ dàng nhất, có thể xem tôi là trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất. Tôi có thể thông qua sức mạnh tinh thần giúp đỡ người kí kết hiệp ước với tôi, mà người kí kết hiệp ước với tôi trở thành kí chủ của tôi, tồn tại của tôi gây bất kì nguy hại gì đối với kí chủ.”

      “Cái này … chúng ta … chắc là phải là … của địa cầu chúng tôi phải ?” Y La lắp bắp hỏi. Nhân loại vẫn ngừng nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo nhưng có thể đạt đến được trình độ như thế này Y La tin.

      “Dựa theo trình độ phát triển khoa học kĩ thuật của địa cầu, chắc phải trải qua triệu năm nữa mới có thể phát minh ra sản phẩm khoa học kỹ thuật giống như tôi bây giờ.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

      “Vậy cậu … tại sao lại xuất ở địa cầu?” Y La tò mò hỏi.

      “Phi thuyền chở chúng tôi va chạm với thiên thạch làm rơi chúng tôi xuống đây.”

      “Chúng tôi? Chẳng lẽ hệ thống giống như cậu … có rất nhiều sao?” Y La nắm lấy điểm mấu chốt.

      “Đúng vậy.”

      “Các cậu đều ở địa cầu rồi?” Y La tự chủ mà hồi hộp.

      “Điều này tôi thể xác định, khi phi thuyền bị va chạm, chúng tôi gặp lỗ đen vũ trụ, bên trong lỗ đen rất rộng lớn, tôi thể xác định những hệ thống khác có rơi xuống địa cầu hay , nhưng khả năng này là rất .”

      biết vì sao, nhưng nghe thế Y La lặng lẽ thở dài nhõm “Vậy cậu rơi xuống đây được bao lâu rồi. Vừa xuống đến địa cầu … là cậu gặp tôi luôn sao?”

      “Tôi vào địa cầu được năm ba mươi sáu ngày giờ năm phút mười sáu giây.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời chính xác.

      “Vậy tại sao lúc trước cậu kí kết hiệp ước với người nào?” Y La tò mò “Sao lại kí kết vào ngay lúc này?”

      “Lúc trước là cần thiết.”

      cần thiết? Vậy tại sao bỗng nhiên cậu lại muốn kí kết hiệp ước? Là vì muốn cứu tôi sao?” Y La rồi bỗng cảm thấy có chút cảm động, điện ảnh khoa học viễn tưởng quả nhiên sai, trí tuệ nhân tạo tồn tại là để bảo vệ con người.

      “Cứu người phải là nguyên nhân để tôi kí kết hiệp ước, tôi đến nơi này là vì quả bom kia là quả bom mà tôi cảm ứng được gần tôi nhất, mà đúng lúc gặp phải.” Gặp phải cái gì, tất nhiên là cần nhiều lời.

      hổ là trí tuệ nhân tạo, có chút cảm xúc nào, chuyện cũng biết uyển chuyển chút, cậu câu vì tôi có thể chết sao?

      Y La thu hồi cảm xúc cảm động của mình, tiếp tục hỏi “Vậy nguyên nhân cậu kí kết hiệp ước là gì?”

      “Bời vì … nửa kia của tôi kí kết hiệp ước với người ta.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

      nửa kia?” Y La có cảm giác tốt.

      nửa kia của tôi, hệ thống chế tạo bom, ba ngày trước kí kết hiệp ước thành công với người nào đó.”

      Mẹ ơi!!!

      Tác giả có lời muốn : Lão Mạc xuất thân phải từ cảnh sát chính quy nên tác phong khá là tùy ý, nhưng cậu ta rất tuấn tú, lúc sau còn ‘soái’ ngút trời, nếu sao có thể theo đuổi nữ chính. Cho nên mọi người đừng có ghét cậu ta vội a …

      Mạc Tôn: Nghe mọi người đều rất ghét tôi?

      Y La: Xứng đáng!!!
      mattroiden2810, hoaibt, Chris_Luu3 others thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 6: Đổi kí chủ

      Y La mặc áo tắm dài, chân trần bước sàn nhà, tay bưng ly nước, nước trong ly vãi ra gần hết. Dường như rất lo lắng, qua lại năm sáu phút rồi, cuối cùng giơ ly uống nốt chút nước còn lại, rồi mới như từ bỏ ngã xuống sô pha.

      “Tháo gỡ bom … hệ thống tháo gỡ bom đúng .” Y La to.

      “Đúng vậy, nếu quen, có thể gọi tôi là 0018, tôi là hệ thống thứ mười tám được sinh ra trong thời đại tinh tế.” Hệ thống tháo gỡ bom thân mật .

      “0018? Bốn con số? Trong thế giới của các cậu, hệ thống giống cậu nhiều đến bốn con số luôn hả?” Y La khiếp sợ.

      “Đúng vậy.” Hệ thống tháo gỡ bom nhiệt tình phổ cập cho Y La “Từ khi nhân loại ra đời mãi cho đến thời đại tinh tế mà tôi được sinh ra, nhân loại sáng tạo nên rất nhiều thành tựu và tri thức. Nhưng trong dòng chảy của lịch sử cũng có rất nhiều thành tựu và tri thức dần dần biến mất. Theo thống kê mới nhất, nhân loại mất khoảng 1168903 thành tựu…”

      Nhiều như vậy? Y La nghe mà choáng váng.

      “Theo lịch Ngân Hà năm thứ 1888, đế quốc quyết định vô cùng quan trọng, đó là đưa những thành tựu và tri thức có giá trị mà lịch sử có làm thành hệ thống, lưu truyền cho đời sau, vì thế nên chúng tôi ra đời.” Hệ thống tháo gỡ bom phổ cập cho Y La biết lịch sử ra đời của cậu ta.

      “Từ từ …” Y La hồi phục tinh thần, cái chuyện xưa về các hành tinh quá trâu bò, thực ra nó chẳng có quan hệ gì với , chuyện quan trọng nhất với bây giờ chính là thoát khỏi cái hệ thống này “0018, tôi có vấn đề muốn hỏi cậu.”

      “Mời .” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

      “Cậu … có thể đổi kí chủ khác hay ?” Y La hỏi cẩn thận.

      “…” Khó có khi mà hệ thống tháo gỡ bom trả lời ngay, dường như ngừng lại giây rồi mới hỏi “Tại sao? thích tôi sao?”

      phải, phải …” Y La vội vàng giải thích “Chủ yếu là … Cậu là sản phẩm cao cấp của hành tinh khác lại ở tay người bình thường như tôi, phải là đáng tiếc hay sao?”

      “Tôi cũng để ý.” Hệ thống tháo gỡ bom lập tức trả lời, tỏ vẻ cậu ta ghét bỏ người bình thường như Y La.

      “Cậu ngại à, cậu ngại …” Y La vừa ấp úng vừa cắn ngón tay vắt hết óc tìm cái cớ khác.

      “Tư duy của hoạt động rất mạnh, tin tức từ đại não truyền đến rất hỗn loạn, tôi thể lấy được thông tin hữu dụng.” Hệ thống tháo gỡ bom bỗng nhiên tượng này chứng tỏ rất bối rối và khó xử.”

      Em cậu! Hoạt động tâm lý mà cũng cho người ta hoạt động trộm chút sao?

      có thể ra, có lẽ tôi có thể giúp đỡ .” Hệ thống tháo gỡ bom quyết định cung cấp ít trợ giúp cho kí chủ của mình.

      Kệ nó ? Y La nghĩ tới nghĩ lui cũng thể nào tìm được cái cớ thích hợp, vì thế quyết định thẳng, ngồi thẳng người lên, mở miệng thử “Vậy … tôi cứ thẳng nhé, nếu tôi chuyện quá trực tiếp làm cậu tức giận, cậu có thể bị chết máy ?”

      Trước giờ Y La chưa bao giờ thấy trí tuệ nhân tạo cao cấp như vậy nên biết nó có thể cảm giác tức giận hay .

      lo lắng quá rồi, tôi là hệ thống, kế thừa trí tuệ của nhân loại nhưng kế thừa tình cảm của nhân loại, giống như lúc nãy tôi có thể nhận ra rất bối rối nhưng tôi lại thể hiểu được cảm xúc của .” Hệ thống tháo gỡ bom “Tôi cũng xin thẳng, từ góc độ hiệu quả mà , tình cảm và cảm xúc của nhân loại thực biểu vô cùng lãng phí thời gian.”

      Chuyện đó liên quan gì đến cậu!

      “Xin lỗi, đúng là liên quan đến chuyện của tôi!” Hệ thống tháo gỡ bom mìn xin lỗi .

      “!!” Y La khiếp sợ “Cậu có thể biết tôi suy nghĩ gì hay sao?”

      là kí chủ của tôi, chúng ta giao tiếp dựa năng lượng tinh thần, nên tôi có thể từ tư duy đại não của đọc được những gì muốn .” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

      “Vậy tôi chút riêng tư nào cả sao?” Bởi vì quá mức khiếp sợ nên giọng của Y La tự chủ mà nâng lên quãng tám.

      “Nếu như để ý, tôi có thể che bớt số chức năng, tôi chỉ đọc được những lời muốn với tôi.”

      “Để ý, tôi rất để ý, cậu che bớt ngay tức khắc !” Y La lập tức la lên.

      “Xin chờ lát …” Hệ thống tháo gỡ bom yên lặng được khoảng giây, sau đó “Được rồi.”

      “Nhanh thế à?” Y La thể tin được.

      “Đúng vậy, từ giờ trở , tôi chỉ đọc được thông tin mà muốn với tôi.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

      “Cám ơn a.” Y La hết sức lực trả lời.

      có gì.” Hệ thống tháo gỡ bom nhắc nhở “Lúc nãy muốn gì với tôi?”

      “À à …” Thiếu chút nữa quên, Y La sắp xếp lại từ ngữ, sau đó hít sâu hơi “Thực ra lúc nãy tôi vòng lâu như vậy là có ý đó là mong cậu tìm người khác để làm kí chủ cho cậu .”

      “Tôi rồi, tôi để ý chỉ là người địa cầu bình thường.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

      Em cậu, tuy rằng luôn mình chỉ là người bình thường, nhưng chính mình nhận thấy cùng với bị người khác làm sao có cảm giác giống nhau được, cậu có hiểu tự bôi đen và bị bôi đen khác nhau như thế nào , cậu có hiểu mỗi người bình thường đều có tâm lý cảm thấy mình là độc nhất vô nhị thế giới này ?

      “Tôi để ý a, vô cùng để ý đó.” Y La bất chấp tất cả .

      “Tôi thể hiểu được.” Hệ thống tháo gỡ bom tỏ vẻ mình thể hiểu được tư duy của kí chủ nhà mình “Tôi đâu có ghét bỏ .”

      Tôi cầu xin cậu hãy nhanh ghét bỏ tôi !

      “Tôi thế này nhé.” Y La lại đứng dậy rót cho mình ly nước nữa rồi mới “Lúc nãy ở trong phòng tắm cậu , cậu vào địa cầu được hơn năm …”

      “Là năm ba mươi sáu ngày …”

      “Được rồi, được rồi, kệ nó , dù sao cách đây hơn năm sở dĩ cậu cũng có ý định cùng người địa cầu kí kết hiệp ước, bởi vì cậu biết, tương lai ngày nào đó người ở hành tinh của cậu nhất định đến địa cầu đón cậu về, nên cậu chỉ cần an tĩnh chờ bọn họ đến.” Y La “Nhưng mà, ba ngày trước, hệ thống nửa kia của cậu, cái gì nhỉ … Hệ thống chế tạo bom bỗng nhiên kí kết hiệp ước với người nào đó, nên cậu mới bỗng nhiên xuất trong người tôi, sau đó cùng tôi kí kết hiệp ước.”

      “Đúng vậy.”

      “Hệ thống chế tạo bom, nghe tên là biết đó nhất định là hệ thống vô cùng khủng bố, sau khi nó kí kết hiệp ước với người ta nó có thể làm cái gì?”

      “Hệ thống chế tạo bom có tất cả những tri thức chế tạo bom mìn của nhân loại và cả của thời đại tinh tế từ trước đến nay, mà con người kí kết hiệp ước với cậu ta cũng có thể sử dụng những tri thức đó.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

      “Quả nhiên là vậy!” Y La sớm đoán được “ cái hệ thống chế tạo bom, cái hệ thống tháo gỡ bom, từ tên là có thể nhìn ra, các cậu là hợp nhau đúng ?”

      “Tôi cùng hệ thống chế tạo bom vốn là thể, đến việc đối địch nhau, chỉ là khi rơi xuống bầu khí quyển của địa cầu nên ngoài ý muốn mà tách rời nhau mà thôi.” Hệ thống tháo gỡ bom sửa lại cho đúng.

      “Vậy cậu xem, sau khi cậu kí kết hiệp ước với tôi là muốn tôi làm cái gì?” Y La hỏi thẳng.

      “Tôi là hệ thống tháo gỡ bom, tôi có năng lực có thể tháo gỡ các loại bom mìn mà từ nhân loại ra đời cho đến thời đại tinh tế có được. Tôi có thể truyền thụ những tri thức đó cho …”

      “Tôi chỉ là người bình thường mà thôi, tôi cần dùng …” Y La vội vàng .

      “Bốn giờ hai mươi sáu phút mười giây trước dùng qua.” Hệ thống tháo gỡ bom chỉ ra.

      “…” Y La nghẹn chút, nhưng vẫn tiếp “Tôi biết là cậu cứu tôi, tôi cũng rất cám ơn cậu. Nhưng mà cậu kí kết hiệp ước với tôi, , có phải là cậu sợ hệ thống chế tạo bom cùng với kí chủ của cậu ta chế tạo ra quả bom có uy lực vô cùng lớn gây nguy hại cho thế giới, nên cậu muốn tôi và cậu cùng nhau ra mặt ngăn cản họ …”

      “Đúng vậy.” Hệ thống tháo gỡ bom thừa nhận rất dứt khoát “Nếu 0017 chế tạo loại bom lớn uy hiếp đến yên ổn của địa cầu vi phạm điều 308 luật pháp tinh tế, tôi có nghĩa vụ ngăn cản cậu ta.”

      Đây là tình tiết muốn cứu vớt cả địa cầu a!

      Y La thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ “Nhưng mà tôi chỉ là người bình thường, lại còn là phụ nữ trói gà chặt, loại nhiệm vụ vĩ đại gian khổ này thực là tôi đảm đương nổi đâu. Hay là cậu đổi người khác thử xem? Cậu thấy , lúc chiều chúng ta ở đó là cục cảnh sát của địa cầu chúng tôi, là nơi bảo vệ an toàn cho người dân, nếu cậu từ đó tùy tiện chọn người nào đó , thế nào họ cũng mạnh hơn tôi nhiều.” Y La vô cùng chân thành kiến nghị.

      “Tôi hiểu.” thanh của hệ thống tháo gỡ bom vẫn hết sức bình tĩnh “ thấy việc này có tính nguy hiểm cho nên muốn tránh xa phải ?”

      “Đúng đúng!” Y La vui vẻ gật đầu, cuối cùng hệ thống này cũng hiểu được .

      “Nhưng chính đồng ý rồi tôi mới kí kết hiệp ước với .”

      “Lúc đó là tình huống đặc biệt mà? Hơn nữa, tôi thích hợp với việc này đâu, đó, cậu tin tôi , cậu đổi người khác để kí kết hiệp ước, nhất định cậu hối hận.” Y La cực lực thuyết phục.

      “Kí kết hiệp ước với hệ thống cần năng lượng, mà năng lượng tại của tôi đủ để kí kết hiệp ước lần thứ hai.” Hệ thống tháo gỡ bom .

      “Năng lượng? Điện có được ? Cậu cứ việc dùng điện ở chỗ tôi , vì báo đáp ơn cứu mạng của cậu, phí tổn điện tôi trả mà.”

      “Năng lượng mà tôi cần phải thông qua việc tháo gỡ bom đổi lấy mới có thể sử dụng được.”

      Cái gì??? Thế là thế nào? Nghĩa là nếu muốn hệ thống này đổi kí chủ phải tháo gỡ bom nữa hả. Nghĩ đến đây, lập tức Y La bình tĩnh nổi nữa, những gì trải qua ngày hôm nay, cả đời này cũng muốn gặp lại lần nữa đâu.

      “Vậy … tôi cũng bó tay.” Y La .

      “Con người …” Giọng điệu của hệ thống tháo gỡ bom có thay đổi rất “Hôm nay tôi cứu , dựa theo nguyên tắc giao dịch công bằng, cần phải tri ân báo đáp chứ.”

      Má ơi … đạo đức của hệ thống ngoài hành tinh này sao lại vặn vẹo thế này!

      ==

      Ngày hôm sau, mười giờ năm mươi phút sáng, Mạc Tôn mới uể oải lắc lư tiến vào cổng chính của cục cảnh sát.

      Từ xa, Tiếu Bân nhìn thấy lão đại nhà mình, cậu ta chạy vài bước đến, nôn nóng “Lão đại, sao bây giờ mới đến vậy?”

      “Sao thế? Có án xảy ra à?” Mạc Tôn chẳng hề để ý.

      “Cục trưởng Triệu tìm .” Tiếu Bân chỉ chỉ vào tay “Lúc chín giờ cho người xuống tìm , sao bây giờ mới đến, thảm rồi đó!”

      “Lại tìm ? Cục trưởng của chúng ta có phải là quởn quá vậy?” Mạc Tôn , chẳng chút sốt ruột nào, còn có tâm tình rút điếu thuốc ra hút.

      đừng hút nữa.” Tiếu Bân lập tức đoạt lấy điếu thuốc “Bây giờ cục trưởng Triệu vẫn còn trong văn phòng, đến mau lên, mau …”

      Tiếu Bân vừa vừa đẩy Mạc Tôn vừa mới bước vào phòng ra ngoài.

      Mạc Tôn chậc tiếng, cắm tay vào túi quần, uể oải rề rà lên văn phòng cục trưởng tầng cao nhất.

      “Cốc cốc!”

      “Vào !” Giọng cục trưởng Triệu truyền đến, Mạc Tôn đẩy cửa vào.

      “Tới rồi sao?” Cục trưởng Triệu nhấc mi, phát là Mạc Tôn, lập tức mát ( dương quái khí) “Cậu bận quá nhỉ, kêu cậu tới gặp tôi mà tôi phải chờ đến hai tiếng đồng hồ mới gặp được.”

      “Cục trưởng Triệu, phải là em cố ý, ngày hôm qua em phải sắp xếp tài liệu vụ án đến tận rạng sáng nay, vốn dĩ em nghĩ về nhà tắm rửa cái rồi làm luôn, ngờ lại ngủ quên mất.” Mạc Tôn cười ha hả .

      “Cậu chuyên nghiệp như thế, có cần tôi tặng thưởng cho huy chương gì đó ?” Cục trưởng Triệu cười tủm tỉm .

      cần ạ, cần ạ, chuyện này có gì đâu. Chúng ta là cảnh sát nhân dân mà, đây đều là trách nhiệm của chúng ta, huy chương gì đâu ạ.” Mạc Tôn khiêm tốn.

      “Vì nhân dân phục vụ?” Cục trưởng Triệu bỏ bút máy vào ống bút, hỏi sâu xa “Nhưng mà tôi mới được nghe rằng, có người gặp mặt rồi uy hiếp nhân dân, còn muốn ném nhân dân xuống biển a?”

      “…” Khuôn mặt tươi cười của Mạc Tôn tức khắc cứng đờ.

      Người phụ nữa kia thế mà dám khiếu nại !
      Chris_Luu, mattroiden2810, A fang3 others thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 7: Mèo hoa

      “Cậu còn lẹo lưỡi nữa ?” Cục trưởng Triệu tức quá mà bật cười.

      Mạc Tôn cười hề hề, đến sát gần cục trưởng Triệu giọng kể lể “Hôm qua, em chính là người trong khoảng khắc tội phạm sắp bấm nút nổ bom, quyết đoán cho ta phát chết ngay tại chỗ, cứu vớt mặt mũi cục cảnh sát của chúng ta đó.”

      “Vậy là cậu có thể uy hiếp con tin ném người ta xuống biển?”

      “Cái đó sao lại gọi là uy hiếp được chứ?” Mạc Tôn giải thích “Lúc đó, chuyên gia tháo gỡ bom có biện pháp gỡ ngòi nổ, mà quả bom đó lại có uy lực rất lớn. Em cũng là vì hạn chế độ nguy hiểm đến mức thấp nhất mới quyết định đưa con tin đến bờ biển. Với lại, cuối cùng phải là bom có nổ sao?”

      “Tôi cách xử lý của cậu có vấn đề, tôi hỏi cậu, tại sao trong lúc tâm lý con tin sắp sụp đổ mà còn ra những lời đó. Lúc ấy cậu phải hết sức trấn an con tin mới phải chứ?” Thấy Mạc Tôn lại định giả bộ ngớ ngẩn để qua mặt ông, cục trưởng Triệu dứt khoát chỉ thẳng vấn đề.

      Mạc Tôn thấy mình lừa sếp được, lập tức thái độ nghiêm chỉnh, lời chính đáng “Em thế sao gọi là uy hiếp được chứ, em như vậy gọi là ăn ngay . Thành trả lời mỗi vấn đề của công dân hỏi là phẩm chất tốt đẹp mà mỗi người cảnh sát nhân dân nên trang bị. Cuối cùng nếu phải đưa con tin đến bờ biển, dù sao trước đó em cũng …”

      “Đừng có ngả ngớn!” Cục trưởng Triệu tức giận đập cái mạnh lên bàn “Khi người ta khiếu nại , vì câu của cậu muốn ném người ta xuống biển tạo thành tổn thương tâm lý vô cùng lớn.”

      Mạc Tôn nghĩ đến lúc ghi lời khai ngày hôm qua, cái Y La kia chuyện rất ràng, thái độ như ‘bà chằn’, chẳng thấy ta bị tổn thương tâm lý chút nào.

      “Cậu xem, cậu tới cục cảnh sát Long Thành này mới năm mà bị khiếu nại bao nhiêu lần?”

      Sao sếp đếm xem tôi phá được bao nhiêu vụ án? Mạc Tôn nghĩ trong lòng nhưng dám ra.

      “Cậu có năng lực nhưng cũng phải chú ý đến tác phong làm việc chứ, thể cứ làm theo ý mình mãi như vậy (tùy tâm sở dục). Cậu là cảnh sát nhân dân, phải là người bình thường tùy tiện đường, bộ cảnh phục cậu mặc người chính là đại diện cho quốc gia.” Cục trưởng Triệu lời tâm huyết, ông cũng bị lời của chính mình làm cảm động, kết quả khi ngẩng đầu vừa thấy Mạc Tôn, thằng nhóc đó lại là bộ dáng ‘lợn chết sợ nước sôi’, tức tức muốn chết.

      Mạc Tôn đợi lúc lâu, thấy cục trưởng Triệu ‘giảng bài’ nữa, cho rằng sếp ‘dạy bảo’ xong rồi, vì thế ngẩng đầu lên vô cùng ‘thành khẩn’ “Dạ, dạ, dạy em chí phải, em nhớ kỹ ạ.”

      “Cậu …” Cậu đừng tưởng lúc nãy cậu trộm cười tôi mà tôi biết đó a.

      Cục trưởng Triệu cầm ly nước bàn, ừng ực uống vài ngụm, ngừng lúc lâu rồi mới thêm “Tôi biết, để cậu ở cục cảnh sát Long Thành, suốt ngày bắt trộm, cướp gì đó làm cậu thấy nhàm chán.”

      “Đâu có, đâu có, tuyệt đối có.” Mạc Tôn vội vàng phủ nhận, cái này làm sao dám thừa nhận.

      “Đừng có giả bộ với tôi, tôi hiểu .” Cục trưởng Triệu mắng “Lúc trước, cậu bị cấp điều xuống đây tôi xem hồ sơ của cậu, điều thứ nhất cấp của cậu đánh giá về cậu chính là bình tĩnh, cơ trí, năng lực hành động rất tốt. Cậu ngây người làm cấp dưới của tôi năm, tôi chẳng nghi ngờ năng lực của cậu nhưng sao tôi chẳng thấy cái gì mà bình tĩnh với cơ trí, tôi chỉ thấy cậu xúc động, lỗ mãng, có kỷ luật.”

      “Nhưng mà … Nhận xét trong hồ sơ cán bộ như thế sao có thể viết tùy tiện được.” Cục trưởng Triệu lại thay đổi lời , rốt cuộc cũng làm vẻ mặt ‘chẳng sao cả’ của Mạc Tôn cũng có hơi chút thay đổi.

      “Tôi biết cậu cam lòng, nhưng cậu bị điều xuống dưới đây, giờ cậu là cảnh sát nhân dân, phải có nghĩa vụ bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân. Chỉ cần cậu sẵn lòng, cậu có thể tiến rất xa con đường này, vì quốc gia mà cống hiến hết sức lực.” Lời này quá thẳng, nếu phải thực cọi trọng cấp dưới Mạc Tôn này cục trưởng Triệu cũng mấy lời như thế này.

      “Xì …” Mạc Tôn bật cười, thái độ vẫn là ‘chẳng sao cả’, nhìn về phía cục trưởng Triệu cười “Em biết rồi, sau này em chú ý, sao còn dài dòng hơn cả mẹ già nữa vậy.”

      “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà bị cậu coi là ‘lòng lang dạ thú’ hả, cậu mau cút cho tôi.” Những lời dốc lòng tâm huyết của ông lại bị coi là lời lải nhải của mẹ già, cục trưởng Triệu tức muốn hộc máu.

      “Dạ!” Mạc Tôn thấy cục trưởng Triệu cuối cùng cũng tha cho , vui vẻ xoay người ra cửa.

      “Đợi chút.”

      còn việc gì ạ?” Mạc Tôn vừa kéo cửa vừa quay đầu hỏi.

      “Tôi nhớ là đợt cố vấn điều trị tâm lý của cậu kết thúc rồi đúng nhỉ?”

      “Mấy cái vớ vẩn đó kết thúc lâu rồi ạ.” Nhắc đến cố vấn tâm lý, lông mày Mạc Tôn nhíu lại.

      “Vậy được rồi, để tôi liên lạc với bên đó, cho cậu thêm ba tháng nữa.”

      “Tại sao ạ?” Tức Mạc Tôn biến sắc.

      “Vì cậu dễ xúc động, dễ nóng giận, cảm xúc ổn định, uy hiếp con tin.”

      “Em …”

      “Đây là mệnh lệnh, được phản bác, ra ngoài!” Cục trưởng Triệu xong, cho Mạc Tôn cơ hội phản bác, vẫy vẫy tay ra hiệu cho nhanh cút .

      Mạc Tôn bất đắc dĩ, vẻ mặt đen đủi ra khỏi văn phòng, nghĩ đến việc phải đến văn phòng tâm lý gặp vị bác sĩ tâm lý giả dối kia, Mạc Tôn tức giận đấm cú vào tường, làm đồng chí cảnh sát ngang qua run bần bật.
      Chris_Luunhoxbina thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      ==

      Đối diện đường cái, quán cà phê cũng cố ngày hôm qua mà ngừng kinh doanh, Y La vẫn làm như thường lệ.

      chủ, sao chị lại đến làm gì?” A Thành vừa thấy Y La vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên nghĩ đến cố lớn như thế xảy ra ngày hôm qua, thế mà hôm nay Y La vẫn còn đến quán.

      “Chị sao, phải làm chứ.” Y La cười .

      “Chị Y La, hôm qua em sợ muốn chết.” Quả Quả nhìn thấy Y La lập tức hốc mắt ửng đỏ “Hôm qua em nghe người ta chị người ta bắt cóc thành bom sống, em … em …”

      Y La thấy bộ dáng sắp khóc của Quả Quả chạy nhanh trấn an “Được rồi, được rồi, phải là chị có việc gì sao. Sao mà em giống như mới là người bị bắt cóc thế kia.”

      chủ, chuyện lớn như vậy, chị phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày chứ. Ở quán có tụi em rồi, chị cứ yên tâm.” A Thành .

      “Chị vừa đến Long Thành lâu, ở đây cũng chẳng có bạn bè gì, ở nhà chỉ sợ còn suy nghĩ lung tung nhiều hơn, bằng chị đến quán, trò chuyện với mấy đứa cho vui.” Y La cười .

      “Cũng đúng ha, vậy chị ra sau đọc sách , chị ở đây nghỉ ngơi cũng được, chị đừng làm gì hết nha, có việc gì cứ kêu chúng em.” A Thành chỉ về phòng sách phía sau .

      “Đúng, đúng, để em pha cho chị ly trà bưởi xua xui xẻo.” Quả Quả vội vàng chạy đến quầy bar.

      phải là lá bưởi mới xua đuổi xui xẻo sao?” A Thành ngạc nhiên hỏi.

      “Đúng ha, khi nào đến tối, chị Y La mang mấy lá bưởi về nấu nước tắm, bây giờ uống ly nước bưởi mật ong cho sảng khoái tinh thần.” Quả Quả nhìn Y La .

      “Ừ, chị nghe mấy đứa.” Tuy là Y La mê tín nhưng rất quý trọng tình cảm của mọi người. Đây chắc do nguyên nhân từ sống ở nhi viện thiếu thốn tình thương nên mới càng thêm coi trọng tình cảm của những người xung quanh.

      Y La ngồi trong thư viện của quán cà phê, lẳng lặng đọc sách. Tối hôm qua, và hệ thống tháo gỡ bom cuộc thảo luận dài, ai cũng chịu nhường ai, cuối cùng cũng chỉ tạm thời lập ra hiệp nghị có ba điều.

      là, khi có người khác ở bên cạnh, hệ thống tháo gỡ bom thể đột nhiên chuyện với , thể can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt bình thường của .

      Hai là, trong phạm vi năng lực của mình, Y La cần phải tận dụng mọi khả năng giúp đỡ hệ thống tháo gỡ bom cho đến khi nó tìm được kí chủ mới.

      Ba là, cả hai bên đều thể miễn cưỡng bên kia làm điều gì đó mà đối phương muốn làm.

      Hiệp nghị ba điều này rất tùy tiện, nhưng Y La sớm nghĩ kĩ rồi, người trong cuộc đời của mình có thể mấy lần gặp được bom chứ? Chính xui xẻo gặp lần, phỏng chừng tiêu hao vận xui xẻo của cả đời này đều dùng hết , vì thế khả năng sau này gặp được bom nữa là vô cùng thấp.

      Tưởng tượng như vậy, Y La cảm thấy chỉ cần sống tốt, chờ đến khi hệ thống tháo gỡ bom được hành tinh của cậu ta đem , hoặc chờ câu ta có đủ năng lượng tìm kí chủ khác, phải là hoàn toàn được tự do sao. Cho dù giữa chừng xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, còn có điều thứ ba của hiệp nghị kia, hai bên thể miễn cưỡng đối phương làm điều mà họ muốn làm, (*^_^*), hì hì …

      Y La ở quán cà phê cả buổi sáng vô cùng thoải mái, khép quyển sách đọc được nửa lại, cầm di động nhìn, phát là hai giờ chiều rồi. Vì luôn cúi đầu đọc sách nên cổ hơi nhức mỏi, Y La đưa tay ấn ấn cổ, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, hoạt động xương cổ của mình chút.

      Ngoài cửa sổ là đường cái rộng lớn, trừ vài chiếc xe ngẫu nhiên ngang qua, cũng chỉ có mấy thùng rác lẳng lặng ở đó.

      Chợt, bóng đen từ thùng rác vụt chạy ra ngoài, chạy nhanh về thùng rác khác cách đó xa. Sau đó dường như bị thứ gì đó làm cho hoảng sợ, bóng đen vọt qua, rồi chạy ngang qua đường cái qua bên kia đường. Khi bóng đen vừa chạy vừa vặn có chiếc xe hơi lao đến, làm Y La sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh.

      Y La nhận ra bóng đen kia, đó là chú mèo hoa mấy tháng tuổi. Khi Y La mới nhận quán cà phê này gặp nó ở khu vực gần quán. Chú mèo hoa này hình như bị vứt bỏ, dựa vào việc kiếm thức ăn thừa ở thùng rác và thỉnh thoảng có người tốt bụng cho ăn mà sống. Cùng với thời tiết càng ngày càng nóng, chú méo vẫn luôn trốn trong mấy thùng rác tìm thức ăn, khi có người qua ném rác làm thùng rác loảng xoảng kêu chú lại hoảng sợ chạy vụt ra.

      Y La nghĩ nghĩ, đột nhiên đứng dậy, ra ngoài.

      chủ, chị muốn mua gì sao, để em mua cho chị?” A Thành thấy Y La ra ngoài nghĩ muốn mua đồ.

      phải, chị ngồi chỗ lâu quá, chị vòng vòng chút.” Y La xong, ra khỏi quán cà phê, băng qua đường cái đến chỗ mấy thùng rác tìm chú mèo .

      “Meo meo? Meo meo? Em đâu rồi?” Y La tìm hết thùng rác này đến thùng rác khác, cuối cùng ở thùng rác thứ ba, Y La mới tìm được chú mèo hoa .

      Chú mèo thấy có người tới, vèo cái từ thùng rác chạy ra, lao vút về phía trước, chớp mắt chui vào hàng rào cây xanh cách đó xa.

      Y La vội vàng chạy theo.

      “Mèo ơi, em đừng chạy, chị làm đau em đâu mà, chị mang em về nhà được , sau này em cần lang thang nữa nha.” Y La vừa vừa ở mấy lùm cây tìm mèo .

      “Meo …”

      Tiếng mèo kêu rất truyền đến, Y La vui vẻ, theo thanh vạch bụi cây ra, quả nhiên thấy chú mèo trốn trong đó, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn . Có lẽ vì có mấy lần Y La cho nó chút đồ ăn nên chú mèo nhìn thấy Y La cũng chạy .

      “Meo …”

      ra em ở đây, lại đây, theo chị về nào.” Y La rồi duỗi tay về phía chú mèo , chú mèo cũng né tránh. Cuối cùng Y La ôm được chú mèo vào lòng, trong lòng Y La thầm thở dài thỏa mãn, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt ngào, đứng lên định về quán …

      “A …” Y La mới quay đầu lại bị bóng người cao lớn biết đứng sau lưng từ lúc nào dọa nhảy dựng, chờ đến khi nhìn người đó là ai, vẻ mặt hoảng sợ trở nên lạnh nhạt “Phiền nhường đường chút, cám ơn.”

      Mạc Tôn cũng cảm thấy hơi buồn cười, bị người phụ nữ này làm hại phải ba tháng ‘phụ đạo’ tâm lý, bây giờ ta lại tự đưa người tới trước mặt . Đúng rồi, hình như ta là chủ của quán cà phê đối diện kia.

      “Phiền nhường đường chút, tôi muốn qua.” Y La thấy đối phương bất động, nhịn được lại lần nữa.

      “Y tiểu thư đường lúc nào cũng bá đạo vậy sao?” Mạc Tôn nhướng mày .

      “Tôi … liên quan gì đến chứ.” Mạc Tôn cao gần mét chín, lúc này đứng rất gần làm có cảm giác bị áp bức, hơn nữa mặt ta còn nở nụ cười có ý tốt, thực là có chút dọa người, làm Y La tự chủ mà nhụt chí.

      Mạc Tôn cười lạnh tiếng, hất cằm ra hiệu cho nhìn.

      Y La ngạc nhiên cúi đầu, thấy chân mình đạp tấm bảng , đó viết (Cỏ xanh mỏng mảnh, xin hãy tiếc thương)

      Σ( ° △°|||)︴

      Y La vội vàng rụt bước chân đứng cỏ.

      vẫn luôn thương tiếc cỏ cây mà, đó!


      Tác giả có lời muốn :

      Lão Mạc: Người phụ nữ này sao cứ luẩn quẩn trước mặt mình vậy kìa …

      Y La: Người đàn ông này sao hồn mãi tan …

      Mèo hoa : Meo …

      Con cua: Mọi người đoán xem nam chính của chúng ta trước đây làm gì

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :