1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 2: Mục tiêu cục cảnh sát
      A Thành thấy Y La mặc cái áo khoác nam to rộng từ buồng vệ sinh ra, vẻ mặt hơi căng thẳng, còn người đàn ông khi nãy ngồi ở bàn số 9 xa phía sau Y La.

      A Thành cảm thấy hơi kì kì, vì thế lên tiếng gọi Y La “ chủ, chị đâu thế?”

      “Chị … Chị có việc ra ngoài chút.” Y La lắp bắp trả lời, thần sắc hoảng loạn nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau.

      “Chị sao chứ?” A Thành cảm thấy chủ nhà mình có gì đó sai sai.

      Lúc này, người đàn ông mặc áo xám nãy giờ vẫn duy trì khoảng cách mét với Y La chợt bước lên phía trước hai bước.

      Y La khẽ run lên, vội vàng “Chị sao, chỉ là quần áo gột sạch được, chị về nhà đổi bộ khác cái .”

      A Thành dạ tiếng, gật gật đầu gì nữa.

      Y La thở hơi, hơi liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau, sắc mặt trắng bệch, tiếp tục bước ra ngoài.

      “Vị tiên sinh này!”

      Y La chỉ nghĩ nhanh ra khỏi quán cà phê miễn cho việc liên lụy đến người khác trong quán, nhưng ngờ vừa được hai bước, nghe thấy A Thành gọi người đàn ông mặc áo xám lại.

      “Có chuyện gì?” Giọng bình tĩnh của người đàn ông vang lên.

      “Ngài vẫn chưa tính tiền ạ.”

      cần thối lại.” Người đàn ông đặt trước quầy tờ trăm đồng, sau đó lập tức lướt qua Y La ra ngoài.

      Y Lạ bị đụng phải chút, trái tim run rẩy, cũng rảnh mà lo nghĩ nhiều, vội vàng theo ra ngoài, hoàn toàn để ý đến ánh mắt kì quái của A Thành và Quả Quả phía sau.

      ==

      “Biểu của mày lúc nãy được đấy.” Người đàn ông áo xám thấy Y La theo vừa lòng .

      Y La lấy hết can đảm hỏi “Ông … Cuối cùng là ông muốn làm gì?”

      Mười phút trước, người đàn ông này kéo vào buồng vệ sinh nam, sau đó dùng dao uy hiếp , cột quả bom lên người .

      Mẹ ơi, thực là có bom đó!!

      Y La nghĩ đến người mình có quả bom, nước mắt chực rớt xuống, lại có thể trở thành quả bom sống giống như TV vậy.

      “Qua bên kia đường!” Người đàn ông áo xám lạnh lùng .

      Qua bên kia đường? Y La quay đầu nhìn lại, phía bên kia đường, cái công an hiệu rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

      Y La cẩn thận nhắc ta “Tiên sinh, đối diện … chính là cục cảnh sát đó.”

      Lời nhắc nhở này phải là Y La muốn giúp ta, mà sợ giữa chừng người đàn ông này ngẩng đầu mà nhìn thấy công an hiệu, nhận ra nơi đó là cục cảnh sát sợ hãi mà ấn nút điều khiển từ xa của quả bom.

      “Nơi mà ông mày muốn chính là cục cảnh sát.” Người đàn ông áo xám xong duỗi tay đẩy Y La “ muốn chết nhanh lên cho tao.”

      Chẳng lẽ qua đó rồi có thể giữ lại mạng sống hay sao? Y La tuyệt vọng nghĩ. Mang theo bom đến cục cảnh sát, người này căn bản là muốn sống nữa, còn tỷ lệ sinh tồn của bản thân chỉ sợ là càng xa vời.

      Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Y La cũng chỉ dưới uy hiếp của người đàn ông áo xám từng bước đến cục cảnh sát.

      Rất nhanh, hai người đến trước cục cảnh sát, đồng chí cảnh sát bảo vệ hỏi “ chị đến đây làm gì?”

      Y La nỗ lực khống chế để mình phát ra tiếng kêu cứu, chỉ có thể dùng đôi mắt vô cùng sợ hãi nhìn vào chốt bảo vệ, định khiến cho đồng chí bảo vệ có thể từ ánh mắt của đọc được ít tin tức.

      “Chúng tôi tới báo án.” Người đàn ông áo xám vô cùng tự nhiên “Nhà chúng tôi vừa mới bị kẻ trộm đột nhập, chúng tôi tới trình báo việc vô cùng nghiêm trọng.”

      “À, chị vào trong, đến phòng trực ban lầu nhé.” Hiển nhiên là đồng chí bảo vệ chẳng thể nào đọc được bất luận tin tức gì từ ánh mắt tràn đầy ‘tin tức’ của Y La.

      nhìn tôi lại lần nữa , nhìn lại lần nữa mà, phải người ta hay các cảnh sát đều được huấn luyện đặc biệt hay sao, sao lại thấy ám chỉ của tôi cơ chứ? Nội tâm Y La điên cuồng kêu to, thực thể hiểu được, sao năng lực nghiệp vụ của đồng chí bảo vệ cổng của cục cảnh sát lại chuyên nghiệp như vậy được.

      vào trong, cẩn thận chút.” Người đàn ông áo xám đứng sát Y La, giọng uy hiếp, cầm điều khiển từ xa quơ quơ trước mặt Y La “ người mày có bom, điều khiển này có thể kích hoạt kíp nổ trong bán kính năm trăm mét, mày chạy được đâu.”

      Những lời này người đàn ông lần khi còn ở trong quán cà phê, nhưng dù lúc này nghe lại lần nữa Y La vẫn kìm được mà run rẩy như cũ.

      được run!” Người đàn ông áo xám quát.

      “Tôi … tôi … tôi kìm được.” Y La rất là vô tội, lớn đến chừng này rồi mà còn chưa gặp được tên ăn trộm nào nữa là, làm sao mà trải qua những việc khủng khiếp như thế này, chưa khóc òa tại chỗ nỗ lực khiến chính cũng phải ngạc nhiên nữa là.

      “…” Người đàn ông áo xám nghẹn họng, đành vươn cánh tay đỡ Y La bước nhanh vào phía trong “Nhanh lên.”

      Cho dù Y La có tình nguyện đến thế nào cuối cùng cũng đến phòng trực ban lầu .

      Trong phòng trực ban của cục cảnh sát có rất nhiều người, có người dân bình thường đến báo án, có những tên ăn trộm lưu manh bị cảnh sát bắt về và đông nhất chính là các đồng chí cảnh sát nhân dân mặc cảnh phục.

      Y La biết người đàn ông áo xám muốn làm gì, chỉ có thể bị động theo ta đến cây cột đá trong phòng trực ban, vừa hi vọng có đồng chí cảnh sát nào nhạy bén phát khác thường của vừa quan sát động tác của người đàn ông áo xám.

      Người đàn ông áo xám nhìn trái nhìn phải, dường như quan sát tình hình, sau đó dựa lưng lên cây cột đá rồi đẩy Y La đứng phía trước ta, sau đó thấp giọng “Cởi áo khoác ra!”

      Y La biết người đàn ông muốn làm gì, cởi áo khoác ra, quả bom người lộ ra trước mặt mọi người, và sống còn của chính cũng bắt đầu đếm ngược từ đây.

      Nhưng lúc này, còn lựa chọn nào khác.

      Y La nhắm hai mắt, run rẩy lấy tay kéo khóa kéo của áo khoác xuống, lộ ra quả bom bên trong được quấn băng băng keo và dây điện.

      “A a a a …”

      “Có bom!”

      biết ai là người đầu tiên nhìn thấy, cũng có lẽ là rất nhiều người cùng nhìn thấy, người đến người trong phòng trực ban lầu lập tức lâm vào tình trạng hỗn loạn. Người dân bình thường cuống cuồng chạy về hướng cửa ra vào, ăn trộm lưu manh bị còng tay thể chạy chỉ có thể ngồi xổm dưới cái bàn gần mình nhất, cảnh sát mang súng ngay lập tức rút súng ra ngắm về phía Y La.

      Người đàn ông áo xám chứng kiến cảnh tượng hoảng loạn trước mắt, dường như rất vui vẻ, ngón tay ấn lên vị trí nào đó quả bom, chỉ nghe thanh ‘tích’ vang lên, đồng hồ đếm giờ trước ngực Y La lập tức được khởi động.

      29:59:59

      Ba mươi phút, thời gian tử vong đếm ngược.

      Y La tuyệt vọng mở to hai mắt nhìn.

      “Gọi Trương Kỳ Hoài đến đây, nếu tao cho nổ tan xác nơi này bây giờ.” Người đàn ông áo xám thét to.
      Last edited: 10/4/20
      Hale205, kabi_ng0k, Chris_Luu3 others thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      (tiếp theo)

      “Chú ý, chú ý, nghi phạm có con tin, con tin có bom người.”

      “Cảnh giới cấp , cảnh giới cấp .”

      “Những người có phận nhanh chóng rời khỏi trường.”

      Bộ đàm của cục cảnh sát ngừng lặp lại những lời này, cảnh tượng hỗn loạn lại thể khống chế lần nữa.

      “Cục trưởng, ngài hãy rút lui từ phía cửa sau .” Trong văn phòng cục trưởng, đồng chí mặc cảnh phục với cục trưởng Triệu Dụ.

      “Tôi , cậu với Lý Thiên Nguyên, tôi ngồi ở đây, nếu cậu ta để cục cảnh sát nổ sập đừng đến đây gặp tôi.” Khi cục trưởng Triệu biết tin có người mang bom trực tiếp vào uy hiếp cục cảnh sát tức giận đến sắp mất lý trí. Đây là khiêu khích đối với lực lượng cảnh sát, đối với luật pháp quốc gia, tuyệt đối thể thỏa hiệp.

      Lý Thiên Nguyên, tổ trưởng tổ trọng án số , sau khi chuyện xảy ra nhanh chóng chạy đến trường, trở thành người phụ trách chính ở trường.

      Lý Thiên Nguyên định xoa dịu người đàn ông áo xám, đứng phía xa đừng kích động, đội trưởng Trương công tác bên ngoài, tôi cho người gọi ấy về.”

      Lúc nãy, khi người đàn ông áo xám muốn tìm Trương Kỳ Hoài, phần lớn người ở đây đều nghe thấy. Trương Kỳ Hoài là đội trưởng đội cảnh sát phòng chống ma túy Long Thành, Lý Thiên Nguyên nghi ngờ tám phần mười gã đàn ông này là đối tượng buôn bán ma túy.

      “Vậy tốt nhất là các người hãy nhanh lên, đây là bom hẹn giờ, cần tao kích hoạt kíp nổ, chỉ cần đến giờ là nó vẫn có thể nổ tung.” Người đàn ông áo xám cười dữ tợn.

      Quả nhiên là người này muốn giết cảnh sát! Y La cảm thấy trước mắt mình tối thui, hình thức con tin mạng đổi mạng này, sống của tám phần mười là vô vọng rồi.

      đâu mà, vất vả mới thoát ly được giai cấp vô sản, vừa có chút nhà đất, còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống mới nữa mà …

      Lúc này, đồng chí cảnh sát chạy đến bên cạnh Lý Thiên Nguyên “Nhân thân của nghi phạm điều tra xong, tên Triệu Minh, là tội phạm buôn bán ma túy, mới ra tù tháng trước, đội trưởng Trương Kỳ Hoài lúc trước là người bắt .”

      Lý Thiên Nguyên hiểu , đây là tội phạm buôn bán ma túy tới tìm Trương Kỳ Hoài báo thù. Tội phạm buôn bán ma túy phần lớn là những đối tượng liều chết, lần này nghi phạm còn mang theo bom vào cục cảnh sát, chính là vừa muốn trả thù cảnh sát bắt vừa muốn gây chú ý. Tình huống như thế này chuyên gia đàm phán có tác dụng, chỉ có thể nghĩ cách trước khi bom phát nổ tìm cách đánh gục nghi phạm.

      liên lạc được với đội trưởng Trương chưa?” Lý Thiên Nguyên hỏi.

      “Dạ rồi, đội trưởng Trương đường trở về ạ.” Đồng chí cảnh sát trả lời.

      “Sơ tán mọi người , chuẩn bị súng bắn tỉa, tìm xem có cách nào bắn gục nghi phạm hay .” Lý Thiên Nguyên giọng chỉ huy.

      .” Đồng chí cảnh sát xong xoay người chạy .

      Lý Thiên Nguyên xoay người, nhìn Y La phía đối diện bị dọa sợ đến trắng bệch mặt mũi, cau mày nhìn người đàn ông áo xám núp phía sau, kêu lớn “Triệu Minh, hãy bình tĩnh , chúng tôi liên lạc với đội trưởng Trương, ấy trở về.”

      “Còn hai mươi lăm phút nữa.” Triệu Minh chỉ vào đồng hồ đếm ngược trước ngực Y La, lạnh giọng nhắc nhở.

      Y La hít sâu hơi, cắn răng nỗ lực làm mình òa khóc. biết là cảnh sát có hay , cho dù là người tên Trương Kỳ Hoài có trở lại, chẳng lẽ ta vì cứu mà chịu chết sao? Tuy cảnh sát nhân dân là vì nhân dân phục vụ nhưng cũng chẳng có người nào mang mạng sống của mình ra cả.

      Lý Thiên Nguyên vẫn nỗ lực đàm phán với Triệu Minh nhưng Triệu Minh chẳng thèm quan tâm đến , ta chỉ nắm chặt điều khiển từ xa, túm Y La che chắn cho ta kín mít, yên tĩnh chờ Trương Kỳ Hoài tới.

      Ba mươi phút mà thôi, trôi qua rất nhanh.

      ==

      “Thế nào, mấy người bên bắn tỉa sao rồi?” Lại qua vài phút, Lý Thiên Nguyên sốt ruột hỏi.

      “Đội trưởng Lý, tôi là Trương Phong bên bắn tỉa.” giọng nam trầm thấp mà bình tĩnh từ đầu tai nghe truyền đến “Nghi phạm được con tin che chắn hoàn toàn, chúng tôi thể tìm được vị trí ngắm bắn thích hợp.”

      Thực ra, bộ phận súng bắn tỉa được bố trí ở mấy vị trí nhưng vẫn thể tìm thấy vị trí ngắm bắn thích hợp. Hiển nhiên là nghi phạm tính toán vị trí mình đứng từ trước rất kĩ lưỡng, lại dùng con tin che chắn cho mình nên bọn họ càng khó tìm được vị trí ngắm bắn.

      Trứng thối! Lý Thiên Nguyên ngầm mắng câu, muốn dụ dỗ đối phương nhiều thêm mấy câu để buông lỏng cảnh giác để cho bộ phận bắn tỉa tìm vị trí ngắm bắn. Nhưng gã đàn ông kia chắc là tính đến điểm này, che chắn cho mình hoàn toàn kín mít. Chỉ đáng thương cho con tin trước mắt ta, bị dọa mặt còn chút máu nào.

      Thời gian từng giây trôi qua, chỉ còn lại mười lăm phút.

      Hai mắt Y La dám chớp, trừng mắt nhìn đồng hồ đếm giờ trước ngực, sau đó lại nhìn cảnh sát trước mặt mình, vô số họng súng đen ngòm chỉa vào , Y La nhịn được mà cảm thấy da đầu tê dại.

      Rốt cuộc sao lại thế này, sao lại lưu lạc đến mức này, ràng chỉ muốn ở quán cà phê nhà mình ăn dưa hấu thôi mà!

      ==

      Phòng quản lý vật chứng ở lầu cùng của cục cảnh sát, Mạc Tôn tìm thấy đủ chứng cứ cần, từ trong bước ra.

      “Đăng ký cho mấy cái này, muốn mang về nghiên cứu cụ thể hơn.” Mạc Tôn thảy đồ trong tay xuống bàn.

      “Mạc đội, bây giờ thể đưa vật chứng ra ngoài được.” Nhân viên phòng quản lý vật chứng – Tiểu Đinh từ chối.

      “Sao thế?” Mạc Tôn dừng chút rồi hỏi “Thủ tục có vấn đề gì mà.”

      phải là vấn đề thủ tục, đây là giai đoạn đặc biệt, vật chứng thể mang ra ngoài được.” Tiểu Đinh .

      “Giai đoạn đặc biệt?” Mạc Tôn khó hiểu “Giai đoạn đặc biệt là sao?”

      biết sao?” Vẻ mặt Tiểu Đinh vô cùng kinh ngạc, giải thích “Có người mang bom vào cục cảnh sát uy hiếp, là muốn tìm đội trưởng Trương, bây giờ dưới tầng sơ tán mọi người. Nên trước khi nguy hiểm được loại trừ, vật chứng thể đưa ra khỏi phòng được.”

      “Hả?” Mạc Tôn nghe xong hơi có chút hứng thú nhướng mày “Tên nào mà can đảm quá vậy, dám xông vào uy hiếp cục cảnh sát luôn sao?”

      Tiểu Đinh cười khổ cái, dám như vậy cũng chỉ có người trước mặt cậu ta mới dám, nếu là người khác thế nào cũng bị phê bình kiểm điểm cho mà xem.

      “Vậy cậu giữ lại cho , nhìn xem chút.” Mạc Tôn vừa ra ngoài vừa mở điện thoại di động của mình lên. Hết nguồn rồi, chẳng trách là thấy ai gọi cho .
      ==
      Chương 3 có mặt vào thứ 2 tuần sau ạ
      Last edited: 10/4/20
      Hale205, kabi_ng0k, Chris_Luu3 others thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 3: Tôi ném xuống biển

      Mạc Tôn từ cửa hông vào phòng trực ban ở sảnh lớn lầu , chỉ liếc mắt nhìn cái nhìn đám đông nghìn nghịt xong liền xoay người chạy vào lối thoát hiểm lên lầu ba.

      “Lão đại.” Khi Mạc Tôn từ cửa thoát hiểm chạy vào liền gặp ngay đội viên đội của -Tiếu Bân.

      “Tình hình bây giờ như thế nào?” Mạc Tôn vừa hỏi vừa chống tay lên lan can ngó xuống quan sát tình hình.

      “Nghi phạm bắt cóc con tin tên Triệu Minh, là đối tượng buôn bán ma túy vừa ra tù, chắc sau khi ra tù gặp chuyện như ý nên mới suy nghĩ biện pháp này quay lại trả thù Trương đội (đội trưởng Trương).” Tiếu Bân dùng tốc độ nhanh nhất giải thích ràng mọi chuyện.

      “Trương đội? Trương Hoài Kỳ?” Mạc Tôn hỏi.

      “Đúng vậy ạ, tên Triệu Minh này do Trương đội chính tay bắt vào 6 năm trước.” Tiếu Bân ta vừa vào là cầu được gặp Trương đội, nếu kích hoạt bom nổ.”

      Tội phạm ma túy trả thù cảnh sát phòng chống ma túy là chuyện thường thấy.

      “Quả bom kia khởi động rồi mà?” Mạc Tôn nghi ngờ , trước ngực con tin là đồng hồ đếm ngược với những con số đỏ tươi, cho dù cách xa nhưng vẫn vô cùng bắt mắt, chỉ là nhìn cụ thể con số đó là bao nhiêu thôi.

      “Nghi phạm cầu Trương đội phải có mặt ở đây trong vòng ba mươi phút.” Tiếu Bân bổ sung.

      “Vậy là đồng hồ hẹn giờ còn ba mươi phút nữa?” Mạc Tôn hiểu gật đầu “Vậy Trương đội đâu rồi?”

      “Sáng sớm nay Trương đội xuống huyện phá án rồi ạ, ba mươi phút làm sao có thể về kịp được.” Tiếu Bân cười khổ , từ huyện lái xe quay lại thành phố mất ít nhất cũng phải hai tiếng đồng hồ.

      Nếu Trương đội có thể đúng lúc trở về thương lượng được với nghi phạm có thể kéo dài chút thời gian. Nhưng với tình thế giờ, chỉ sợ hơn mười phút nữa là bom nổ mạnh thôi.

      kịp quay lại? Vậy tình hình bây giờ …” Mạc Tôn nhìn thoáng qua người phụ trách phía dưới Lý Thiên Nguyên “Lý Thiên Nguyên tính toán xử lý như thế nào?”

      “Dạ, chỉ cầm cự thôi.” Tiếu Bân “Nhưng lúc nãy cục trưởng Triệu rất tức giận, ra mệnh lệnh, nhất định thể để bom nổ trong cục cảnh sát được.”

      Chẳng tốn sức nhưng Mạc Tôn cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ thẹn quá hoá giận của cục trưởng Triệu, cười “Nếu quả bom này mà nổ trong cục cảnh sát, cục trưởng Triệu chẳc hẳn là lãnh đạo đầu tiên trong ngành chúng ta gặp phải.”

      “Bây giờ chỉ hi vọng là bộ phận bắn tỉa có thể tìm được cơ hội bắn gục nghi phạm.” Tiếu Bân còn thêm.

      “Súng bắn tỉa?” Lúc này, Mạc Tôn quan sát đầy đủ tình hình bên dưới, nhìn trái nhìn phải lúc, sau đó chỉ vào hai vị trí góc dưới lầu hai, chắc chắn hỏi “Bên bắn tỉa mai phục ở chỗ kia hả?”

      “Dạ.”

      “Phiền phức rồi.” Tuy miệng Mạc Tôn phiền phức nhưng giọng điệu lại giống như thảo luận chuyện tối nay ăn gì vậy, chẳng có chút lo lắng nào cả, thậm chí còn có tâm tình chỉ xuống phía dưới phân tích “Cái tên Triệu Minh này chắc chắn là có chuẩn bị kĩ càng, cậu xem vị trí nấp, ở sảnh lớn có tất cả ba cột đá mà ta lại chọn cây cột sau cùng, tránh được tất cả các cửa sổ. Vì thế người của chúng ta chẳng có cách nào vòng từ phía sau lên.”

      “Còn bộ phận bắn tỉa, nếu bọn họ có thể tìm được góc độ thích hợp nổ súng từ sớm rồi.” Đến bây giờ Triệu Minh còn chưa chết, cho thấy bên bắn tỉa chắc chắn là tìm được vị trí thích hợp.

      “Chẳng lẽ còn biện pháp nào khác? Còn có hơn tám phút nữa là bom nổ rồi.” Vẻ mặt Tiếu Bân lo lắng nhìn đội trưởng nhà mình.

      Tám phút?

      “Chát!” Mạc Tôn chợt giơ tay, gõ cái mạnh lên đầu Tiếu Bân.

      “Lão đại, sao lại đánh em?” Tiếu Bân chẳng hiểu ra sao hỏi.

      “Chỉ còn có tám phút mà giờ cậu mới với ?” Mạc Tôn nổi giận đùng đùng mắng giống như là Tiếu Bân là người mang bom đến.

      Mạc Tôn chỉ nghĩ là bom hẹn giờ có ba mươi phút lại ngờ là thời gian trôi qua nhiều như vậy, chỉ còn có vài phút mà thôi.

      “Em … em cứ tưởng là biết rồi.” Vẻ mặt Tiếu Bân oan ức.

      mà biết còn đứng đây hỏi cậu làm cái gì?” Mạc Tôn ghét bỏ vung tay, ra lệnh “Đừng nhiều lời nữa, kiếm cho cái dây thừng đến đây.

      “Lão đại, ra tay hả.” Tiếu Bân vừa nghe lập tức mắt sáng lên, chẳng lẽ lão đại nhà mình muốn ra tay rồi.

      Cậu ta theo Mạc Tôn được ngót nghét năm rồi, biết rất bản lĩnh của Mạc Tôn, kỹ năng của lão đại nhà mình có thể so với đặc công phim của Hollywood đó có được . Cũng chính vì biết thực lực của lão đại nhà mình, nên khi cậu ta nghe thấy Mạc Tôn sai cậu ta đì lấy dây thừng mới phản xạ có điều kiện nghĩ rằng Mạc Tôn muốn đích thân ra tay thu thập Triệu Minh. Nếu lão đại đích thân ra tay, chừng là có biện pháp giải quyết.

      “Còn có bảy phút!” Mạc Tôn chỉ chỉ đồng hồ nhắc.

      Nghĩa là ngầm thừa nhận rồi, Tiếu Bân kêu lên tiếng kích động, xoay người dùng tốc độ chạy trăm mét đến văn phòng ở lầu ba lấy cuộn dây thừng, sau đó bay nhanh trở về.

      “Lão đại, đây ạ.” Tiếu Bân đưa dây thừng cho Mạc Tôn.

      Trong lúc Tiếu Bân tìm dây thừng, Mạc Tôn soạn tin nhắn xong rồi gửi , sau đó mới cầm dây thừng Tiếu Bân đưa, xoay người về đông lầu ba.

      ==

      “Rì!”

      Nghe tiếng điện thoại rung lên, Lý Thiên Nguyên tưởng cục trưởng lại gửi tin nhắn đến, sốt ruột mở lên, kết quả vừa thấy tin nhắn sửng sốt.

      Mạc Tôn: (Thu hút chú ý, đừng có nhìn lên , để tôi tới.)

      Lý Thiên Nguyên chỉ sửng sốt chút, ngay sau đó rất nhanh giữ lại bình tĩnh, nỗ lực khắc chế xúc động muốn nhìn lên phía , về phía trước hai bước, định hấp dẫn chú ý của Triệu Minh “Triệu Minh, đội trưởng Trương đường về, nhưng thời gian thế này hơi gấp, có thể dừng đồng hồ hẹn giờ lại .”

      “Nó tới tao dừng đồng hồ.” Triệu Minh đáp.

      “Đội trưởng Trương đường , nhưng cũng biết tình hình giao thông ở Long Thành rồi đấy, nhỡ đâu kẹt xe sao.” Lý Thiên Nguyên tiếp tục hãy dừng đồng hồ hẹn giờ trước , đừng để liên lụy người vô tội.”

      “Tao rồi, ba mươi phút mà nó đến, tao cho nổ nơi này.” Hiển nhiên là Triệu Minh quyết tâm, hợp tác.

      Lý Thiên Nguyên nhìn mặt đồng hồ từ con số bảy nhảy thành con số sáu, trong lòng kinh sợ, nhịn được mắng: Mẹ nó, nếu cậu có biện pháp nhanh lên a.

      ==

      Mạc Tôn cột dây thừng vào người, sau đó từ hành lang bắt đầu lấy đà chạy, chân dẫm lên lan can lầu ba, chân mượn lực, cả người nháy mắt bay lên, hai tay duỗi ra phía trước, giống như con chim én, bay về xà ngang giữa lưng chừng.

      “Bạch!” Trong ánh mắt hoảng sợ của Tiếu Bân, trong tình huống nguy hiểm, Mạc Tôn bám ôm lấy xà ngang trần nhà.

      Sảnh lớn lầu có thiết kế vòm cao, khoảng mười ba mét, được ba cột đá chống đỡ, từ ba cây cột đá có sáu cây xà ngang bắc qua trần nhà. Cú nhảy này của Mạc Tôn tương đương với việc từ lầu ba nhảy lên trần nhà.

      “Đ.má!” Tiếu Bân thấy lão đại nhà mình mạo hiểm như thế nhịn được mà chửi tục câu.

      Mạc Tôn có tâm trạng cảm thụ cú nhảy mạo hiểm của mình, dùng sức hai cánh tay, thân thể di chuyển cái, từ tư thế treo lủng lẳng xà ngang biến thành nằm thanh xà.

      Tất cả các động tác đều liền mạch lưu loát, tất cả chỉ mất có mấy giây.

      Sau đó, xà ngang, nhanh chóng bò , bám vào thanh xà như chú thằn lằn, từ cây xà ngang này chuyển sang cây xà ngang khác, lợi dụng giao nhau giữa các cây xà ngang nhanh chóng có mặt ở cây xà ngang phía cây cột nơi vị trí Triệu Minh đứng.

      Ngồi xổm cây xà, Mạc Tôn nhìn thoáng qua phía dưới, ước chừng độ cao, sau đó cởi dây thừng người, cột xung quanh cây xà. giật giật mấy cái để thử độ chắc, sau khi xác định có vấn đề gì, cả người Mạc Tôn nhanh chóng từ cây xà đu người xuống dưới.

      Quan sát toàn bộ quá trình, Tiếu Bân nhịn được mà nín thở.

      Giữa trung, Mạc Tôn và Lý Thiên Nguyên liếc nhìn nhau cái, ngay lập tức Lý Thiên Nguyên hiểu, đây chính là thời cơ tốt nhất.

      “Đội trưởng Trương đến trước cửa cục cảnh sát, ấy vào ngay bây giờ.” Lý Thiên Nguyên hết sức hấp dẫn chú ý của Triệu Minh.

      “Vậy mày bảo nó mau lại đây.” Từ đầu đến cuối Triệu Minh vẫn luôn bình tĩnh, cho dù nghe thấy tin người mình muốn tìm – Trương Kỳ Hoài đến ánh mắt vẫn hề di chuyển chút nào, vẫn như cũ đem mình giấu cách hoàn hảo sau lưng đồng chí bom sống Y La của chúng ta.

      … Người muốn tìm tới, có thể … có thể thả tôi được ?” Tuy rằng biết khả năng này rất bẻ nhưng Y La vẫn nhịn được mà hỏi ra miệng.

      “Câm miệng!” Triệu Minh kiên nhẫn quát.

      Y La bị dọa run rẩy, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trước ngực nhảy lên con số năm, tuyệt vọng nhìn đồng chí cảnh sát đứng đối diện, chẳng lẽ cuộc đời của chỉ còn lại có năm phút này thôi sao?

      “Xoạt!”

      tiếng động rất vang lên, Mạc Tôn thành công nhảy từ xà ngang xuống đất, thấy màn này, tất cả các cảnh sát có mặt đều nín thở, Lý Thiên Nguyên lại càng hết sức hấp dẫn chú ý của Triệu Minh.

      “Triệu Minh, phải nhận thức là hành động này của là vô cùng nguy hiểm, bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp.”

      bước, hai bước.

      “A …” Triệu Minh trả về nụ cười lạnh, dường như muốn , mày là con nít đó à.

      Ba bước, bốn bước, còn hai bước nữa là có thể đến sát cột đá.

      “Triệu Minh, nếu muốn …”

      “Lạo xạo!” Tiếng chân dẫm lên thứ gì đó vang lên trong sảnh lớn vô cùng ràng, đột ngột.

      Mạc Tôn nhìn giấy gói kẹo trong suốt dưới chân, nhịn được mắng: cái tên ngu ngốc nào vứt rác lung tung thế này.

      Cảnh sát vây quanh: Xong rồi!

      thanh đột ngột vang lên làm Triệu Minh quay đầu nhìn theo phản xạ nhưng thân thể vẫn di chuyển khỏi che chắn của con tin, bộ phận bắn tỉa vẫn tìm được vị trí ngắm bắn thích hợp.

      Triệu Minh thể nhìn thấy được Mạc Tôn nhưng cũng ảnh hưởng đến phán đoán của ta biết là phía sau có người. Sắc mặt biến đổi, phản ứng vô cùng quyết đoán, giơ tay định ấn lên điều khiển từ xa.

      !” Mắt Lý Thiên Nguyên muốn nứt ra.

      “A …” Y La cũng chú ý đến hành động của Triệu Minh, trong khoảng khắc thấy được cái chết đến gần, Y La nhịn được mà hét to thất thanh.

      “Bịch!” Mạc Tôn bay nhanh đến gần, người còn chưa lộ ra khỏi cột đá, tay vươn ra từ phía sau, quyết đoán bóp cò, phát bắn vỡ đầu.

      Viên đạn xuyên qua thái dương của Triệu Minh, ngón tay cái ấn nút điều khiển từ xa cứng đờ, sau đó cánh tay mất lực, chiếc điều khiển từ xa nho từ kẽ tay rơi xuống đất.

      “Nằm xuống!” Lý Thiên Nguyên rống to tiếng, mọi người lập tức nằm sấp xuống đất, tránh lực xung kích của trái bom.

      “Két!” cánh tay thon dài mạnh mẽ vươn ra tiếp lấy điều khiển từ xa trước khi nó chạm đất, sau đó chắc chắn nằm trong tay người nào đó.

      Nguy cơ được giải trừ!

      đừng kêu nữa!” Mạc Tôn vừa kiểm tra điều khiển từ xa, vừa nhíu mày nhìn Y La la hét, này định ganh đua với bom hay sao.

      Y La la hét hồi lâu mà vẫn chưa thấy bom nổ cũng nhận ra là có gì đó đúng, mở mắt phát bên cạnh mình xuất người đàn ông lạ mặt, còn nghi phạm Triệu Minh bắt cóc trúng đạn chết rồi.

      được cứu rồi!

      Y La vừa có ý nghĩ như vậy, chưa kịp thở phào nhõm người đàn ông bên cạnh bỗng “Ủa, sao có nút dừng đồng hồ.”

      “Cái gì?” Y La quay phắt đầu lại.

      Mạc Tôn nhìn vị đồng chí con tin xui xẻo này, khó có khi lương tâm trỗi dậy, an ủi “Người đẹp, kiên trì thêm chút nữa, để tôi gọi chuyên gia phá bom đến bây giờ.”

      xong, Mạc Tôn quay đầu về phía Lý Thiên Nguyên kêu “ dừng bom được, cậu kêu chuyên gia phá bom đến .”

      Lý Thiên Nguyên vừa nghe dừng được đồng hồ hẹn giờ của quả bom, sắc mặt lại biến đổi, nhanh chóng chạy đến cảnh sát trật tự cầu họ tiếp tục giải tán đám đông, còn mình túm lấy chuyên gia phá bom kéo về phía trước.

      “Có thể … có thể dỡ bom xuống được ạ?” Y La nhìn đồng hồ chỉ còn năm phút hai mươi mốt giây, run rẩy hỏi.

      “Cái này tôi cũng biết.” Mạc Tôn thuận miệng “Nhưng mà yên tâm, nếu dỡ bom được tôi đem ném xuống biển.”

      Má, lúc này là lúc thích hợp để cậu ta câu đó sao!

      chạy đến, Lý Thiên Nguyên nghe câu này nhịn được mà mắng thầm câu, rồi lại quay đầu nhìn con tin. Quả nhiên, người đẹp này trong quá trình bị bắt cóc vẫn luôn trấn định nay bị dọa đến choáng váng luôn rồi.

      Mạc Tôn cũng phát chính mình dọa sợ con tin, tức vô cùng ảo não, trong thời khắc mẫu chốt mà cái tật độc miệng của mình sao vẫn sửa được vậy.
      Hale205, mattroiden2810, nhoxbina4 others thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 4: Ký kết với hệ thống

      “Chuyên gia, mau, mau nhìn xem!” Lý Thiên Nguyên quay ra phía sau, hô lớn “Nguy hiểm còn chưa được giải trừ hoàn toàn, những người có phận mau chóng rời khỏi đây !”

      Trong đám đông, người đàn ông trung niên đeo kính mặc áo sơmi trắng, xách theo thùng dụng cụ màu bạc bước nhanh đến.

      “Lưu chuyên gia, còn năm phút.” Lý Thiên Nguyên nhắc nhở, mà lúc này, đồng hồ đếm ngược nhảy đến con số 04:59:59.

      Chưa đến năm phút!

      Người được gọi là Lưu chuyên gia cũng để ý đến Lý Thiên Nguyên mà ngồi xuống trước mắt Y La bị dọa ngốc, giọng trấn an “ đừng lo lắng, bây giờ tôi giúp gỡ bom.”

      Bây giờ tôi giúp gỡ bom!

      Tiếng trời a!

      Đây là lời êm tai nhất mà Y La từng được nghe.

      “Xin hãy mau giúp tôi!” Y La nức nở cầu xin.

      “Đừng lo lắng, để tôi nhìn xem sao.” Lưu chuyên gia cũng vội vã mở thùng dụng cụ mà cẩn thận quan sát đồng hồ đếm ngược trước ngực Y La cùng với mấy sợi dây điện lộ ra ngoài.

      có cách nào xác định, dường như dây nào cũng có thể là dây nóng (dây nóng: là dây điện khi cắt làm kích hoạt bom)

      “Điều khiển từ xa đâu?” Lưu chuyên gia bỗng nhiên hỏi.

      “Ở đây!” vẫn luôn ngồi bên cạnh, Mạc Tôn đem điều khiển từ xa trong tay đưa qua.

      Lưu chuyên gia nhận lấy, cẩn thận kiểm tra, điều khiển từ xa rất , chỉ bằng phần ba lòng bàn tay, thiết kế cũng vô cùng đơn giản. Chỉ chốc Lưu chuyên gia xem xong, sau đó ông đồng ý với phán đoán của Mạc Tôn “Điều khiển từ xa này chỉ có nút bấm kích hoạt bom, có nút dừng đồng hồ.”

      “Cái gì?” Lý Thiên Nguyên hoảng hốt kêu lên.

      “Thực ràng, người này chắc chắn là muốn phá hủy cục cảnh sát, còn đội trưởng Trương, chắc chỉ là nhân tiện mà thôi.” Mạc Tôn .

      Lưu chuyên gia vẫn chưa xong, ông cẩn thận mở lớp vỏ ngoài của quả bom trước ngực Y La, để lộ ra biểu tượng bên trong, đó là con cá heo, con cá heo từ mặt biển nhảy vọt lên trung.

      Nhìn đến biểu tượng này, trong nháy mắt, mày Mạc Tôn nhíu lại “Tổ chức Lam Hải?”

      “Đúng thế!” Lưu chuyên gia gật đầu, ngay sau đó ảo não “Thành viên của tổ chức Lam Hải, Cá Heo tự tay thiết kế quả bom này, tôi chắc có thể gỡ được quả bom này trong năm phút đồng hồ nữa.”

      Lưu chuyên gia vừa vừa thử tìm xem có thể xác định được dây điện nào là để dừng quả bom , cho dù vậy ông cũng chẳng thể nào chắc chắn được.

      Tổ chức Lam Hải là tổ chức buôn bán vũ khí lớn nhất thế giới. Bản thân bọn họ chẳng tiến hành các hoạt động khủng bố nào cả, nhưng bọn họ lại là nguồn cung cấp vũ khí cho bất cứ tổ chức khủng bố nào cần đến, súng ống đủ các loại kích cỡ, các loại bom lớn . Thành viên tổ chức Lam Hải đều lấy hình tượng sinh vật biển để đại diện cho mình, Cá Heo chính là người chế tạo bom nổi nhất của tổ chức Lam Hải trong ba năm gần đây, bom của người này có sức công phá rất lớn mà còn khó tháo dỡ.

      “Các chuyện gì vậy?” Y La biết tổ chức Lam Hải là cái gì cả, chỉ muốn những người này giúp tháo dỡ bom người “Mau giúp tôi gỡ bom xuống mà.”

      “Lưu chuyên gia, ông có thể tháo gỡ bom xuống ?” Lý Thiên Nguyên nhìn đồng hồ từng bước lùi thời gian, nôn nóng hỏi.

      “Tôi … tôi tìm thấy.” Khi đồng hồ từ số ba chuyển thành số hai, Lưu chuyên gia ủ rũ buông lỏng tay.

      “Lưu chuyên gia, vẫn còn thời gian mà, ông thử lại .” Lý Thiên Nguyên , chưa đến giây cuối đừng từ bỏ a.

      có thời gian, đây là loại bom nơ tron mới nhất, ống có thể gây sóng xung kích ảnh hưởng gian năm mươi mét, ở đây có sáu ống.” Lưu chuyên gia chỉ vào quả bom trước ngực Y La “Nếu toàn bộ các ống này phát nổ, tòa nhà lớn này có thể bị san thành bình địa (đất bằng).”

      Cho nên phải là ông nghĩ đến việc kiên trì đến giây cuối để gỡ bom, mà cho dù đến giây cuối cùng có khả năng rất lớn là bom thể tháo gỡ được, ông lựa chọn điều kiện vẫn còn thời gian nên mang người có bom người rời .

      Đúng vậy, cần thiết phải rời , tuyệt đối thể để bom phát nổ trong cục cảnh sát được.

      Còn lại ba phút, ba phút có thể đưa con tin đâu? Lý Thiên Nguyên bắt đầu tự hỏi.

      “Các có ý gì?” Y La hiểu ý tứ sâu xa của Lưu chuyên gia nhưng hiểu vị chuyên gia gỡ bom này định bỏ rơi , kinh hoảng giữ chặt lấy tay vị chuyên gia định rời , kích động kêu lên “Ông mau gỡ bom xuống cho tôi , dây màu đỏ hoặc dây màu xanh, ông mau cắt giúp tôi mà, còn thời gian nữa đâu.”

      Y La chỉ vào hai sợi dây điện trước ngực, nôn nóng kêu lên, trong TV đều diễn như vậy mà? Tìm sợi dây điện, cắt đứt là xong thôi mà.

      “Thực lòng xin lỗi .” Mặt Lưu chuyên gia đầy áy náy “Tôi thể xác định được cắt sợi dây nào mới ngừng bom lại được.”

      “Ông phải là chuyên gia gỡ bom sao?” Y La mở thùng dụng cụ bên cạnh Lưu chuyên gia, lấy ra cây kéo nhét vào tay Lưu chuyên gia, cầu xin “Ông cắt , ông cắt dây , cần bỏ tôi lại, tôi muốn chết đâu.”

      “Xin lỗi.” Lưu chuyên gia chỉ có thể xin lỗi ngừng, nhưng ông thể cắt, cho dù chỉ có hai sợi dây điện, tỉ lệ sống hoặc chết là năm mươi phần trăm, nhưng ông thể cắt, chỉ bởi vì mạng sống của ông, mà còn vì những hậu quả to lớn xảy ra nếu quả bom nổ trong sở cảnh sát.

      “Tôi muốn chết, tôi muốn chết …” Khát vọng sinh tồn làm Y La túm chặt tay Lưu chuyên gia, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

      Tiếng tích tích của đồng hồ đều đặn vang lên, thời gian chỉ còn lại hai phút mười sáu giây.

      muốn chết theo tôi.” bàn tay chợt đưa đến, thô bạo kéo Y La ngồi bệt dưới đất, nhanh ra ngoài.

      “Mạc Tôn, cậu làm gì đó?” Lý Thiên Nguyên kinh hãi kêu lên.

      “Tất cả tránh ra! Tránh ra!” Mạc Tôn để ý đến ta, vừa kéo Y La nhanh chóng hướng ra ngoài cổng chạy, vừa hô to để người xung quanh tránh ra.

      Mạc Tôn đẩy mạnh Y La vào chiếc xe Jeep, sau đó kịp đóng cửa, mở máy, nhấn ga vọt ra ngoài, dùng tốc độ lớn nhất lao nhanh như điên về hướng đường ven biển.

      Hành động lái xe nguy hiểm như vậy gây sợ hãi cho tất cả mọi người và xe cộ đường.

      “Nghe này!” Mạc Tôn vừa lái xe, vừa nghiêm túc phải hiểu rằng quả bom này gỡ xuống được.”

      định ném tôi xuống biển sao?” Y La còn nhớ lời người đàn ông này .

      “Đúng thế!”

      (còn tiếp)
      Hale205, nhoxbina, A fang3 others thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      (tiếp theo)

      Đây là lời êm tai nhất mà Y La từng được nghe.

      “Xin hãy mau giúp tôi!” Y La nức nở cầu xin.

      “Đừng lo lắng, để tôi nhìn xem sao.” Lưu chuyên gia cũng vội vã mở thùng dụng cụ mà cẩn thận quan sát đồng hồ đếm ngược trước ngực Y La cùng với mấy sợi dây điện lộ ra ngoài.

      có cách nào xác định, dường như dây nào cũng có thể là dây nóng (dây nóng: là dây điện khi cắt làm kích hoạt bom)

      “Điều khiển từ xa đâu?” Lưu chuyên gia bỗng nhiên hỏi.

      “Ở đây!” vẫn luôn ngồi bên cạnh, Mạc Tôn đem điều khiển từ xa trong tay đưa qua.

      Lưu chuyên gia nhận lấy, cẩn thận kiểm tra, điều khiển từ xa rất , chỉ bằng phần ba lòng bàn tay, thiết kế cũng vô cùng đơn giản. Chỉ chốc Lưu chuyên gia xem xong, sau đó ông đồng ý với phán đoán của Mạc Tôn “Điều khiển từ xa này chỉ có nút bấm kích hoạt bom, có nút dừng đồng hồ.”

      “Cái gì?” Lý Thiên Nguyên hoảng hốt kêu lên.

      “Thực ràng, người này chắc chắn là muốn phá hủy cục cảnh sát, còn đội trưởng Trương, chắc chỉ là nhân tiện mà thôi.” Mạc Tôn .

      Lưu chuyên gia vẫn chưa xong, ông cẩn thận mở lớp vỏ ngoài của quả bom trước ngực Y La, để lộ ra biểu tượng bên trong, đó là con cá heo, con cá heo từ mặt biển nhảy vọt lên trung.

      Nhìn đến biểu tượng này, trong nháy mắt, mày Mạc Tôn nhíu lại “Tổ chức Lam Hải?”

      “Đúng thế!” Lưu chuyên gia gật đầu, ngay sau đó ảo não “Thành viên của tổ chức Lam Hải, Cá Heo tự tay thiết kế quả bom này, tôi chắc có thể gỡ được quả bom này trong năm phút đồng hồ nữa.”

      Lưu chuyên gia vừa vừa thử tìm xem có thể xác định được dây điện nào là để dừng quả bom , cho dù vậy ông cũng chẳng thể nào chắc chắn được.

      Tổ chức Lam Hải là tổ chức buôn bán vũ khí lớn nhất thế giới. Bản thân bọn họ chẳng tiến hành các hoạt động khủng bố nào cả, nhưng bọn họ lại là nguồn cung cấp vũ khí cho bất cứ tổ chức khủng bố nào cần đến, súng ống đủ các loại kích cỡ, các loại bom lớn . Thành viên tổ chức Lam Hải đều lấy hình tượng sinh vật biển để đại diện cho mình, Cá Heo chính là người chế tạo bom nổi nhất của tổ chức Lam Hải trong ba năm gần đây, bom của người này có sức công phá rất lớn mà còn khó tháo dỡ.

      “Các chuyện gì vậy?” Y La biết tổ chức Lam Hải là cái gì cả, chỉ muốn những người này giúp tháo dỡ bom người “Mau giúp tôi gỡ bom xuống mà.”

      “Lưu chuyên gia, ông có thể tháo gỡ bom xuống ?” Lý Thiên Nguyên nhìn đồng hồ từng bước lùi thời gian, nôn nóng hỏi.

      “Tôi … tôi tìm thấy.” Khi đồng hồ từ số ba chuyển thành số hai, Lưu chuyên gia ủ rũ buông lỏng tay.

      “Lưu chuyên gia, vẫn còn thời gian mà, ông thử lại .” Lý Thiên Nguyên , chưa đến giây cuối đừng từ bỏ a.

      có thời gian, đây là loại bom nơ tron mới nhất, ống có thể gây sóng xung kích ảnh hưởng gian năm mươi mét, ở đây có sáu ống.” Lưu chuyên gia chỉ vào quả bom trước ngực Y La “Nếu toàn bộ các ống này phát nổ, tòa nhà lớn này có thể bị san thành bình địa (đất bằng).”

      Cho nên phải là ông nghĩ đến việc kiên trì đến giây cuối để gỡ bom, mà cho dù đến giây cuối cùng có khả năng rất lớn là bom thể tháo gỡ được, ông lựa chọn điều kiện vẫn còn thời gian nên mang người có bom người rời .

      Đúng vậy, cần thiết phải rời , tuyệt đối thể để bom phát nổ trong cục cảnh sát được.

      Còn lại ba phút, ba phút có thể đưa con tin đâu? Lý Thiên Nguyên bắt đầu tự hỏi.

      “Các có ý gì?” Y La hiểu ý tứ sâu xa của Lưu chuyên gia nhưng hiểu vị chuyên gia gỡ bom này định bỏ rơi , kinh hoảng giữ chặt lấy tay vị chuyên gia định rời , kích động kêu lên “Ông mau gỡ bom xuống cho tôi , dây màu đỏ hoặc dây màu xanh, ông mau cắt giúp tôi mà, còn thời gian nữa đâu.”

      Y La chỉ vào hai sợi dây điện trước ngực, nôn nóng kêu lên, trong TV đều diễn như vậy mà? Tìm sợi dây điện, cắt đứt là xong thôi mà.

      “Thực lòng xin lỗi .” Mặt Lưu chuyên gia đầy áy náy “Tôi thể xác định được cắt sợi dây nào mới ngừng bom lại được.”

      “Ông phải là chuyên gia gỡ bom sao?” Y La mở thùng dụng cụ bên cạnh Lưu chuyên gia, lấy ra cây kéo nhét vào tay Lưu chuyên gia, cầu xin “Ông cắt , ông cắt dây , cần bỏ tôi lại, tôi muốn chết đâu.”

      “Xin lỗi.” Lưu chuyên gia chỉ có thể xin lỗi ngừng, nhưng ông thể cắt, cho dù chỉ có hai sợi dây điện, tỉ lệ sống hoặc chết là năm mươi phần trăm, nhưng ông thể cắt, chỉ bởi vì mạng sống của ông, mà còn vì những hậu quả to lớn xảy ra nếu quả bom nổ trong sở cảnh sát.

      “Tôi muốn chết, tôi muốn chết …” Khát vọng sinh tồn làm Y La túm chặt tay Lưu chuyên gia, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

      Tiếng tích tích của đồng hồ đều đặn vang lên, thời gian chỉ còn lại hai phút mười sáu giây.

      muốn chết theo tôi.” bàn tay chợt đưa đến, thô bạo kéo Y La ngồi bệt dưới đất, nhanh ra ngoài.

      “Mạc Tôn, cậu làm gì đó?” Lý Thiên Nguyên kinh hãi kêu lên.

      “Tất cả tránh ra! Tránh ra!” Mạc Tôn để ý đến ta, vừa kéo Y La nhanh chóng hướng ra ngoài cổng chạy, vừa hô to để người xung quanh tránh ra.

      Mạc Tôn đẩy mạnh Y La vào chiếc xe Jeep, sau đó kịp đóng cửa, mở máy, nhấn ga vọt ra ngoài, dùng tốc độ lớn nhất lao nhanh như điên về hướng đường ven biển.

      Hành động lái xe nguy hiểm như vậy gây sợ hãi cho tất cả mọi người và xe cộ đường.

      “Nghe này!” Mạc Tôn vừa lái xe, vừa nghiêm túc phải hiểu rằng quả bom này gỡ xuống được.”

      định ném tôi xuống biển sao?” Y La còn nhớ lời người đàn ông này .

      “Đúng thế!”

      Trong nháy mắt, nỗi tuyệt vọng và thê lương bao trùm lấy Y La.

      “Nhưng vẫn có 50% cơ hội để sống sót.” Ngay sau đó, Mạc Tôn thêm.

      Trong mắt Y La lóe lên tia sáng, quay đầu nhìn sườn mặt của người đàn ông.

      đồng hồ hẹn giờ có hai dợi dây điện, tuy rằng phải quả bom nào cũng có hai loại dây dẫn xanh đỏ, nhưng đối với loại bom bán lẻ do tổ chức Lam Hải bán ra đều có hai dây dẫn điện xanh đỏ. cách khác, trong hai sợi dây điện này nhất định có sợi dừng được quả bom. Cắt sai chết nhưng cắt đúng có thể sống.” Mạc Tôn quay đầu liếc nhìn Y La cái “Còn phút hai mươi giây, tôi đưa đến bờ biển, trước khi bom phát nổ, hãy chọn sợi rồi cắt, phần hai cơ hội để sống sót.”

      Lúc trước, Mạc Tôn dừng được bom ném này xuống biển chẳng qua chỉ là tiện miệng đùa mà thôi. cũng hi vọng rằng câu của mình thành sấm. Nên mới kéo Y La chạy ra ngoài, giống như lời vậy, chỉ có hai sợi dây điện mà thôi, cũng phải đánh cuộc lần. Chuyên gia tháo gỡ bom dám cắt, vậy để chính con tin làm , phải cho cơ hội được sống, cho dù cơ hội đó chỉ có 50% mà thôi.

      Giống như từng, cho dù dưới tình huống nguy hiểm đến cỡ nào cũng bao giờ từ bỏ đồng đội của mình.

      Y La ngẩn ra, nắm cây kéo trong tay chặt. Cây kéo này là lấy trong thùng dụng cụ của Lưu chuyên gia, khi bị Mạc Tôn kéo ra ngoài vẫn cầm tay.

      “Cho nên, từ giờ trở , đừng khóc, đừng hoảng hốt, dùng hơn phút đồng hồ còn lại của , hãy suy nghĩ kĩ nên cắt sợi dây nào.” Mạc Tôn , tay lái chuyển, vào làn ngược chiều, xông thẳng ra con đường ven biển.

      (Chú ý, chú ý, bom sắp phát nổ, cần cắt dây nguội ngay lập tức)

      thanh này, thanh lúc trước nhắc nhở có bom.

      “Vậy nên cắt sợi dây nào?” Y La như ‘lấy ngựa chết làm ngựa sống’ hỏi

      “Đừng hỏi tôi, chính quyết định !” Chính mình quyết định sống chết của chính bản thân mình.

      ( nhận được thông tin cần giúp đỡ, xin hỏi có muốn cầu trợ giúp hay .) thanh lạnh như băng của máy móc thực đáp lại lời Y La.

      Muốn muốn muốn! Y La quả thực là mừng muốn chảy nước mắt rồi, điên cuồng gật đầu.

      (Nếu như muốn cầu trợ giúp, trước hết cần tiến hành ký kết.) Giọng máy móc lại vang lên nhắc nhở.

      Bốn mươi giây, còn có bốn mươi giây, Y La nào có tâm trạng mà nghe gì nữa, trong nội tâm chỉ ngừng hét to (Cho dù là cái gì tôi cũng đều đồng ý, nhanh cho tôi biết cần phải cắt dây nào.)

      (Chờ lát, tiến hành ký kết …)

      Ba mươi sáu giây …

      Còn qua giao lộ nữa là đến bờ biển, Mạc Tôn lại nhấn ga “Sắp đến bờ biển rồi, khi còn lại năm giây tôi nhảy ra khỏi xe, xe lao xuống biển, nếu sau năm giây bom nổ, tôi xuống dưới cứu , nếu bom nổ …”

      Mạc Tôn quay đầu nhìn Y La hơi hơi mỉm cười “ cũng chỉ có thể tự nhận là mình quá xui xẻo!”

      Mạc Tôn am hiểu an ủi người khác, càng biết những đạo lý lớn lao, nếu Y La thể sống sót cũng chỉ có thể dùng hai từ ‘xui xẻo’ mà hình dung. phải là đồng cảm, chỉ là thấy nhiều rồi nên tập mãi thành thói quen mà thôi!

      Má! Y La muốn nhảy dựng lên tát cho người đàn ông này cái, chưa bao giờ thấy người nào mà lạnh lùng như này.

      (Tích, ký kết thành công)

      Còn hai mươi giây …

      Tới bãi biển rồi, Mạc Tôn cho xe chạy ga lớn nhất, lái xe xông thẳng về hướng biển.

      Còn mười giây!

      còn thời gian nữa!” Y La thể nhịn được mà kêu lên, cây kéo trong tay nâng lên …

      (Xin hãy cắt sợi màu xanh!) thanh máy móc nhắc nhở.

      Màu xanh! Y La giơ tay cầm sợi dây điện màu xanh trước ngực, rắc cái, chỉ dùng giây, cắt đứt sợi dây điện.

      “Mẹ nó, ông đây vẫn chưa nhảy khỏi xe mà!” Thấy động tác của Y La, Mạc Tôn tức muốn hộc máu quát.

      “Kít … kít …”

      “Ầm!”

      cài dây an toàn, Mạc Tôn phanh gấp cái, làm đầu Y La đập vào taplo xe phía trước, Y La đau đớn kêu lên “Ai da!”

      “…” Mạc Tôn gì, đầu tiên nhìn sâu vào Y La còn lấy tay che trán kêu đau, sau đó ánh mắt chuyển về phía đồng hồ hẹn giờ trước ngực .

      00:07:16

      Móa, thiếu chút nữa lật thuyền trong mương!

      [Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền trong mương chắc chắn thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.].

      “Làm tôi sợ muốn chết …” Lúc này, Y La cũng nhìn vào quả bom trước ngực mình, nhìn con số đồng hồ dừng lại, mừng chảy nước mắt “Tôi còn tưởng là mình chết chắc rồi.”

      định kéo tôi làm đệm lưng hả?” Mạc Tôn lộ ra nụ cười nguy hiểm.

      “Tôi … tôi đâu có.” Y La lắc đầu.

      phải là tôi , khi còn năm giây, tôi nhảy ra khỏi xe mới cắt dây điện hay sao, thế mà lúc nãy làm cái gì?” Mạc Tôn chỉ cần tưởng tượng đời lừng lẫy của thiếu chút nữa lật thuyền trong mương khí nóng lại bốc lên đầu.

      Chính chỉ nghĩ mang đến cho này cơ hội nhưng lại quên nghĩ đến việc đối phương có thể giữ được ý chí trấn định vững vàng trước cái chết hay .

      “Tôi … …” Ngày hôm nay Y La đủ xui xẻo lắm rồi, vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, vẫn còn chưa bình tĩnh lại được, vậy mà còn bị người này chất vấn như vậy, tức cũng nóng giận “Tôi cắt ngay sao? Chuyên gia gỡ bom giúp tôi, chỉ biết ném tôi xuống biển, tôi làm như vậy có vấn đề gì?”

      Y La càng nghĩ càng tức giận, càng càng cảm thấy hợp lý đúng tình “Các giúp tôi, tôi tự cứu mình cũng được nữa hả?”

      “Được, tự cứu mình là đúng, nhưng chẳng lẽ nghĩ qua, nếu cắt sai làm liên lụy đến tôi sao?” Mạc Tô híp mắt hỏi.

      “Ách …” Y La sửng sốt, đúng là chưa nghĩ đến điều này.

      “Hoặc là … chẳng lẽ nắm chắc rồi mới cắt?” Mạc Tôn lại hỏi.

      “Tôi …” Trong giây lát, Y La biết phải trả lời thế nào.

      nắm chắc, chỉ là cắt đại, đó chính là tương đương với việc thừa nhận muốn kéo ta làm đệm lưng. Nhưng nếu biết rồi mới cắt, vậy càng khó giải thích hơn? chẳng phải là chuyên gia gỡ bom, huống hồ ngay cả chuyên gia gỡ bom lúc nãy còn nắm chắc nên cắt dây nào, làm sao mà có thể biết được.

      Mạc Tôn thấy vẻ mặt chột dạ của Y La, lông mày nhịn được mà nhảy dựng, này chẳng lẽ là có vấn đề “Rốt cuộc là muốn kéo tôi làm đệm lưng hay là thực hiểu được việc gỡ bom?”

      Cho dù là nguyên nhân nào, tôi cũng đều để mắt tới .

      Tác giả có lời muốn : ký kết với hệ thống, giai đoạn đầu nữ chính rất ghét lão Mạc, nhưng lão Mạc lại để mắt đến .
      A fang, Chris_Luu, Hale2054 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :