1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 49: Ong Vàng chết


      Mạc Tôn và Y La chạy chưa được xa thì gặp Tiểu Thu cũng đuổi theo đến, Tiểu Thu nhìn phía sau hai người rồi ngạc nhiên hỏi “Ong Vàng đâu?”

      “Ong Vàng ngã xuống rồi.” Y La trả lời.

      “Cái gì ngã xuống?” Tiểu Thu hỏi.

      “Lúc nãy sàn nhà bị nổ tung sập xuống nên Ong Vàng cũng bị ngã xuống.” Y La vừa nói vừa duỗi tay chỉ chỉ ra phía sau.

      Gần như là cùng lúc với Y La dứt lời, Tiểu Thu lướt qua hai người chạy đuổi theo.

      “Tiểu Thu!” Mạc Tôn thấy Tiểu Thu muốn đuổi theo Ong Vàng, ̣nh ngăn lại nhưng kịp.

      “Tiểu Thu đuổi theo Ong Vàng sao?” Y La hỏi.

      “Để tôi đưa em ra ngoài trước đã.” Mạc Tôn chần chừ một lát, giữa việc đuổi theo giúp Tiểu Thu hay đưa Y La ra ngoài, lựa chọn đưa Y La ra ngoài trước.

      “Lão Lang, tình hình bên ngoài thế nào rồi?” Mạc Tôn hỏi lão Lang.

      “Sân bay đã được cảnh sát tiếp quản, hệ thống kiểm tra an ninh đã được mở lại, khi nào cậu ra nhớ cẩn thận một chút.” Lão Lang nhắc nhở.

      “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.” Mạc Tôn lại dặn dò “ nói Ngải Phi xóa toàn bộ video camera theo dõi nhé.”

      “Được, để tôi xử lý.”

      Nếu muốn bị cảnh sát truy nã quốc tế, vậy thì camera sân bay thể lưu lại.

      Mạc Tôn vừa mới nói chuyện với Lão Lang xong thì những tiếng bước chân dồn dập bỗng vang lên, như là phản xạ, Mạc Tôn kéo Y La tránh ra phía sau một cây ̣t.

      “Là đội bảo vệ an ninh sân bay.” Y La nhỏ giọng nói “Ong Vàng giả làm nhân viên đội bảo vệ an ninh sân bay, đã thông báo cho họ bắt em, có khả năng bọn họ sẽ nhận ra em.”

      Mạc Tôn suy tư một lát, bỗng nhiên đưa tay cởi áo khoác của Y La ra.

      làm gì thế?” Y La hoảng hốt, nhanh chóng che ̉ áo lại.

      “Em cởi áo khoác ra.” Mạc Tôn giải thích “Tuy rằng ở đây là sân bay Châu Âu nhưng cũng có ít người châu Á, phần lớn bọn họ chưa gặp em bao giờ chỉ là dựa theo miêu tả quần áo để tìm người, em cởi áo khoác ra thì chúng ta có thể dễ thoát thân hơn.”

      “A, vâng.” Y La hiểu ra, cởi áo khoác ra. Nhưng mà trong phòng chờ trống này thời tiết hơi rét lạnh, Y La nhịn được mà run rẩy cả người.

      Mạc Tôn thấy thế, lập tức cởi áo khoác lông vũ của mình ra phủ lên người Y La “Mặc vào.”

      Y La hơi sửng sốt, trong đầu hiểu sao lại nhớ đến hình ảnh Quả Quả ‘giáo dục’ Mạc Tôn phải khoác áo cho bạn gái cách đây lâu.

      thôi.” Mạc Tôn lấy áo khoác của Y La ném vào thùng rác, sau đó kéo người nào đó còn đứng sững sờ tiếp tục về phía trước.

      Hai người lại một đoạn, lại gặp một đội bảo vệ an ninh sân bay nữa, lần này hai người né tránh mà là chủ động đón đầu. Tuy rằng đã đổi áo khoác nhưng mà đã bị đội bảo vệ an ninh sân bay truy đuổi nên Y La vẫn có chút sợ hãi, tự chủ mà đứng sát vào Mạc Tôn.

      “Sao hai người còn ở đây? Tất cả hành khách đều đã tập trung bên cửa bên kia rồi.” Đội trưởng đội bảo vệ an ninh sân bay nói.

      “Xin lỗi, lúc nãy chúng tôi quá sợ hãi nên vẫn trốn trong phòng vệ sinh, đến khi nghe thấy thanh gì mới dám chạy ra ngoài.” Mạc Tôn giải thích.

      “Bên trong còn người nào khác ?” Đội trưởng đội bảo vệ an ninh sân bay thấy hai người nam nữ này, người nữ dường như thực sự sợ hãi nên nghi ngờ gì.

      “Chúng tôi cũng rõ lắm.” Mạc Tôn trả lời.

      “Vậy hai người đừng chạy lung tung nữa, đối tượng khủng bố vẫn chưa bắt được, để tôi cử người đưa hai người ra ngoài.” Đội trưởng đội bảo vệ an ninh sân bay để một nhân viên đưa hai người Mạc Tôn , còn ta tiếp tục dẫn đội tìm bên trong xem còn hành khách nào ẩn nấp bên trong hay .

      Hai người theo nhân viên an ninh về phía cửa ra, được khoảng hai phút bỗng nhiên nghe thấy bộ đàm của người này vang lên tiếng nói “Đội trưởng, sân bay hình như có người.”

      Ba người tức thì tò mò nhìn về phía cửa sổ, từ cửa sổ phòng chờ có thể nhìn thấy đường băng sân bay. đường băng cách xa mọi người có hai người đánh nhau.

      “Là Tiểu Thu.” Y La liếc mắt liền nhận ra dáng người Tiểu Thu, nhỏ giọng nói với Mạc Tôn.

      ==

      Bên ngoài sân bay đúng là Ong Vàng và Tiểu Thu.

      Lại nói Ong Vàng, dưới tình huống thể ngờ mà bỗng nhiên bị rớt xuống hố, tuy rằng với công phu nhanh nhẹn đã kịp thời xoay người nên khi rơi xuống đất hắn bị chấn thương gì lớn. Nhưng hắn lại thể tránh những tảng vữa rơi cùng hắn xuống, bị rớt trúng chân.

      Ong Vàng phát hiện chân đã bị thương, hắn ý thức được rằng hành động hôm nay của mình đã thất bại. Từ trước đến nay, hắn luôn là người bình tĩnh, khi phát hiện thời cơ đã mất, lập tức quyết ̣nh rời khỏi sân bay.

      Chính lúc này, Tiểu Thu từ hố nhảy xuống.

      Hai người giao đấu một trận, nhưng chẳng ai có thể chiếm thế chủ đạo, chỉ như lãng phí thời gian mà thôi, điều này làm Ong Vàng có chút bối rối.

      “Tao cũng đâu lấy được chìa khóa, mày cần phải luôn bám theo tao làm gì.” Ong Vàng nói “Hơn nữa bên ngoài bây giờ chắc chắn cảnh sát đã bao vây kín, chúng ta mà tiếp tục đánh nhau chỉ có ‘lưỡng bại câu thương’ mà thôi.”

      “Ong Vàng, tao đã tìm mày ba năm, bây giờ tao tuyệt đối sẽ để mày còn sống rời khỏi đây.” Tiểu Thu nói rồi vọt lên.

      “Ba năm? Xem ra là mày phải làm tìm kiếm chìa khóa?” Ong Vàng cười “Chẳng lẽ ba năm trước tao đã cẩn thận mà giết người nào của mày?”

      “Xem ra là đúng rồi, nhưng mà số người tao giết tao còn đếm xuể, hay là mày gợi ý cho tao ? Nếu đúng là tao giết, vậy tao xin lỗi mày?”

      “Chết .” Tiểu Thu thấy Ong Vàng dùng thái độ đùa giỡn để nói về việc giết chết Mạch Tử, tức khắc giận tím mặt, động tác cũng nhanh hơn vài phần.

      “A, tao nhớ rồi, mày là người Trung Quốc đúng , ba năm trước đúng là tao đã giết một người Trung Quốc, hình như người đó còn là đặc công của Trung Quốc nữa.” Ong Vàng vừa tránh né sự tấn công vừa tiếp tục chọc giận Tiểu Thu.

      Khóe mắt Tiểu Thu muốn nứt ra, hận thể có khẩu súng trong tay bắn chết ngay lập tức kẻ bại hoại trước mắt .

      Ong Vàng nghiêng người tránh đòn, phát hiện đối phương đã tức giận đến mức mất lí trí, sự tấn công cũng còn mạch lạc nữa “Mấy người Trung Quốc bọn mày thoạt nhìn còn khá trẻ, người đó hình như còn là vị thành niên nữa, lúc đó trong lòng tao cũng có chút đành lòng. Cho nên tao đã do dự thật lâu mới lấy mạng nó.”

      “Tao muốn giết mày, giết mày.” Trước mắt Tiểu Thu hiện lên thi thể đầy máu của Mạch Tử, tức thì cả người như mất lí trí.

      Chính là lúc này, Ong Vàng bình tĩnh tránh đòn tấn công, ngay thời điểm Tiểu Thu tấn công trúng ́ch mà mất sự cân bằng, trong nháy mắt tay phải hắn vòng qua trước ngực, chặn vào ̉ Tiểu Thu.

      “A!” Trong chớp mắt Tiểu Thu thể động đậy.

      “Đừng sợ, bây giờ tao sẽ đưa mày gặp nó.” Ong Vàng cười dữ tợn, tay phải siết lại ̉ Tiểu Thu.

      “Pằng!”

      Đúng lúc này, một viên đạn từ xa bay đến găm chính xác vào giữa trán Ong Vàng.

      Một luồng lạnh lẽo từ ấn đường truyền đến, cho dù hắn nhìn thấy nhưng Ong Vàng cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ bây giờ của mình như thế nào, bởi vì trong mười năm qua, hắn cũng đã từng vô số lần như vậy, đưa từng viên từng viên đạn găm vào ấn đường của người khác.

      Thì ra cảm giác của tử vong lại là như này? Ong Vàng quay người nhìn về hướng viên đạn bay tới, nhìn về hướng cửa kính lầu hai phòng chờ máy bay.

      Là ta, cái người truy đuổi hắn ở Luân Đôn, chẳng lẽ hắn cũng giết chết người nào của ta?

      “Pằng pằng!”

      Ngay sau đó lại là hai phát súng bắn vào cánh tay của Ong Vàng, lúc này Ong Vàng đã mất ý thức, thân thể mất lực lảo đảo về phía sau, buông lỏng Tiểu Thu ra.

      ==

      Trong sảnh lớn của phòng chờ máy bay, Mạc Tôn thấy Tiểu Thu bị Ong Vàng khống chế, nhanh chóng quyết ̣nh, từ trong lồng ngực móc ra một cây súng bắn thẳng vào cửa kính phòng chờ, sau đó nhắm bắn một phát ngay giữa trán của Ong Vàng.

      Ngay sau đó là hai phát súng, Mạc Tôn bắn cho đến khi Ong Vàng ngã xuống, Tiểu Thu tránh thoát ra thì mới ngừng tay.

      Ong Vàng vậy là chết rồi? Thấy một màn này, Y La vẫn còn chưa phản ứng lại.

      Người nhân viên an ninh sân bay bên cạnh thấy Mạc Tôn có súng thì trong nháy mắt ý thức được họ gặp nguy hiểm, rên một tiếng, xoay người ̣nh chạy , nhưng ta chưa kịp nhấc chân đã bị Mạc Tôn cho một đòn vào gáy đánh ngất.

      …” Y La nhìn nhân viên an ninh ngã xuống đất, biết nói gì thì tốt.

      “Chúng ta thôi.” Mạc Tôn vừa vừa lấy áo lau sạch dấu vân tay khẩu súng, sau đó ném nó vào thùng rác gần nhất.

      Làm xong, mới kéo Y La về phía trước, bình tĩnh, tự nhiên đứng ở cửa ra của sân bay.

      “Xin quý khách bình tĩnh, qua cửa kiểm tra an ninh.” Nhân viên sân bay trấn an nói.

      Vì Mạc Tôn đã vất hết vũ khí người nên cả hai người thuận lợi qua trạm kiểm tra an ninh ở cửa ra.

      Hai người vừa ra khỏi cửa ra, Lão Lang đã gửi tin nhắn đến “Bãi đỗ xe tầng hai.”

      Mạc Tôn đưa Y La qua lối an toàn đến bãi đỗ xe tầng ngầm. Gần như là vừa lúc hai người vào bãi đỗ xe thì một chiếc xe SUV màu đen cũng dừng trước mặt hai người.

      thanh nhắc nhở của Tiểu Tám cũng đồng thời vang lên “Phát hiện hai quả bom chưa khởi động.”

      Nơi này cũng có bom?

      “Lên xe.” Mạc Tôn để Y La ngồi phía sau.

      “Còn Tiểu Thu đâu? Tiểu Thu vẫn chưa ra nữa.” Y La hỏi.

      “Đừng lo lắng, bây giờ chúng ta đón ấy.” Lão Lang vừa nói vừa giẫm chân ga đưa xe ra ngoài, Y La vẫn chưa kịp cài dây an toàn, thiếu chút nữa đập đầu vào cửa kính.

      Mạc Tôn giơ tay mở ra một hộc nhỏ giữa hai ghế lái, móc ra hai quả bom.

      Lúc này Y La mới biết, thì ra hai quả bom này là do Lão Lang mang đến.

      Xe ra bãi đỗ xe, làm lơ tín hiệu điều khiển của cảnh sát giao thông, quẹo một cái vào đường ngược chiều về hướng đường băng sân bay, chạy thẳng về phía tường bao của đường băng sân bay.

      “Tiểu Thu, lùi ra sau.” Lão Lang nói vào tai nghe.

      Còn Mạc Tôn ngay lúc Lão Lang nói, kéo kíp nổ trái bom, ném thẳng qua bom về phía tường bao.

      “Ầm!”

      Một tiếng động lớn vang lên, tường bao đổ sập thành lối một mét, ngay sau đó một bóng người nhỏ gầy từ phía trong xông ra, bay nhanh về phía xe ô tô, kéo cửa xe ngồi vào.

      “Tiểu Thu?” Y la kinh ngạc kêu lên.

      mau, cảnh sát đuổi đến rồi.” Mạc Tôn nhắc.

      cần Mạc Tôn nhắc nhở, Lão Lang cũng phát hiện có cảnh sát đuổi đến, sao còn dám chần chừ, lập tức rồ ga chạy nhanh ra ngoài. Nhưng xe cảnh sát cũng truy đuổi gắt gao, tiếng súng nổ ngừng vang lên buộc họ phải dừng xe.

      Cảnh tượng vừa bắn nhau vừa truy đuổi như thế này Y La chưa bao giờ trải qua tức khắc bị dọa mà hoang mang lo sợ. Mạc Tôn thấy thế thì lập tức ôm sát vào lòng, chúi đầu xuống “Em nằm xuống, đừng ngóc dậy!”

      “Lão Mạc, nghĩ cách .” Lão Lang vừa tránh đạn vừa quát.

      Mạc Tôn trấn an xong Y La, duỗi tay móc một khẩu súng từ hộc chứa, sau đó giờ súng qua ô cửa sổ bắn bang bang mấy phát. Viên đạn chính xác găm vào lốp hai xe cảnh sát đuổi theo, hai chiếc xe mất khống chế quay ngang giữa đường rồi dừng lại, chặn lại mấy xe cảnh sát phía sau.

      “Ô … kỹ năng bắn súng của thằng nhóc cậu vẫn còn ̉nh đó!” Lão Lang khen.

      “Đừng vô nghĩa … chạy nhanh lên!” Mạc Tôn thu súng lại.

      “Rõ!”

      sao rồi, lên .” Mạc Tôn cúi đầu nói với Y La.

      Lúc này Y La mới cẩn thận từ ghế dựa ngồi lên, trong lòng sợ hãi nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện quả nhiên xe cảnh sát đã bị bỏ lại khá xa, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

      “Em bị thương chứ.” Mạc Tôn yên tâm hỏi, tuy rằng đã kịp thời bảo vệ nhưng vẫn có chút yên lòng.

      “Em sao.”

      Mạc Tôn đã hoàn toàn yên tâm.
      Xu trần, Chris_LuuA fang thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      chúc mừng năm mới các bạn!

      Chương 50: Chờ em an toàn

      Mọi người trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát về đến chung cư là ba giờ sau.

      Y La lấy hộp cứu thương, vừa giúp Tiểu Thu băng bó vết thương, vừa nghe mọi người nói chuyện.

      “Có tin tức gì chưa?” Mạc Tôn hỏi Lão Lang xem tin mạng.

      “Chúng ta bị truy nã.” Lão Lang bỗng nhiên nói.

      “Cái gì?” Y La – người luôn là một công dân lương thiện lần đầu tiên làm-chuyện-lớn-như này bị dọa rớt luôn lọ ̀n xuống sàn nhà.

      “Yên tâm , các video theo dõi đều bị xóa hết rồi, lệnh truy nã của cảnh sát Zurich có ảnh chụp, chỉ viết mấy lời mô tả nhận dạng bên ngoài mơ hồ và một bức vẽ gương mặt của chúng ta vô cùng xấu.” Lão Lang nói rồi xoay máy tính qua cho mọi người xem, chỉ thấy lệnh truy nã của cảnh sát Zurich có hình mấy đầu người mà còn là hình vẽ vô cùng trừu tượng, ngay cả chính Y La cũng thể nhận ra đó là .

      “Người ta hay nói người châu Âu nhận được mặt người châu Á, quả nhiên là đúng.” Lão Lang cảm thán.

      ngờ là chuyện lại lớn đến mức này.” Đến bây giờ Y La vẫn chưa có cảm giác chân thực, sao lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy chứ.

      “Tuy là diễn biến xảy ra ngoài dự kiến nhưng kết quả đúng là tồi.” Mạc Tôn nói.

      “Ong Vàng chết rồi sao?” Lão Lang tận mắt nhìn thấy Ong Vàng chết, đến giờ vẫn có chút tin được.

      “Chết rồi.” Mạc Tôn nói.

      “Chết rồi.” Tiểu Thu nói thêm “Tôi đã nhìn thấy hắn chết.”

      “Mẹ kiếp, coi như là đã trả thù cho Mạch Tử, Lão Lang tôi cũng có thể gặp cậu ấy rồi.” Sau khi Mạch Tử chết, Tiểu Thu đưa tro ́t của cậu về quê mai táng. Mạc Tôn, Lão Lang và những người khác trong tiểu đội Tham Lang đều chưa bao giờ thăm cậu, khi họ đưa cậu lên máy bay về quê đã hứa, báo thù cho cậu xong sẽ thăm cậu.

      “Ừ.” Hiển nhiên là Mạc Tôn cũng nhớ lại chuyện này, mặt ba người đan xen cảm xúc vui buồn lẫn lộn, khí bỗng trở nên nặng nề hơn.

      Đúng lúc này, máy tính bỗng vang lên tiếng pipo, có người gọi video.

      Ba người bừng tỉnh khỏi nỗi bi thương, Lão Lang nhìn thoáng qua máy tính, nhận cuộc gọi, gương mặt bự chà bá của Vương Nghị xuất hiện.

      “Mẹ nó, có phải mọi người đã xử lý Ong Vàng rồi ?” Vương Nghị kích động.

      “Tin của cậu nhanh nhạy thế?” Lão Lang kinh ngạc.

      “Sao Phương lão đầu lại biết là chúng tôi làm?” Mạc Tôn hỏi.

      “Chuyện này còn nói sao? Chuyện ở sân bay lớn như vậy, Ong Vàng lại chết ở đó. Tuy rằng thế giới có rất nhiều người mong Ong Vàng chết nhưng cảnh sát Zurich vẫn luôn khẳng ̣nh do mấy người châu Á gây ra, vậy ngoài mọi người thì còn ai khác vào đây?” Vương Nghị nói “Nhất là Lão Mạc, vì sao xin nghỉ Paris, chuyện này phải đã quá rõ rồi sao? cho là Phương lão đầu biết Đường Hạo ở Paris à?”

      “Biết thì biết, dù sao ông ấy cũng chẳng có bằng chứng.” Mạc Tôn để ý nói.

      “…” Vương Nghị câm nín.

      “Đúng vậy.” Lão Lang vỗ đùi “Bây giờ chúng ta đâu ở cục an ninh quốc gia đâu, sợ ông ấy cái cọng lông gì.”

      “ … Mấy người sợ nhưng có nghĩ cho tôi với Ngải Phi .” Vương Nghị tức giận “Bây giờ Ngải Phi còn trong văn phòng Phương lão đầu đó.”

      “Chuyện Ngải Phi giúp tụi tôi Phương lão đầu biết rồi à?” Lão Lang kinh ngạc “ thể nào, với kĩ thuật của Ngải Phi thì Phương lão đầu thể phát hiện được dấu vết mới đúng chứ.”

      “Còn cần phải dấu vết sao? Chỉ trong vài phút xâm nhập mà cắt bỏ hệ thống camera giao thông của Zurich, rồi cắt bỏ hình ảnh mọi người có mặt ở sân bay, dùng đầu ngón chân cũng biết là do Ngải Phi làm.” Vương Nghị nói.

      sao đâu, năng lực của Ngải Phi rất đặc biệt, Phương lão đầu dám làm gì cậu ấy đâu, chỉ cần Ngải Phi kiên quyết nhận là được.” Mạc Tôn nói.

      “Đúng thế, chút nữa cậu nói với Ngải Phi để cậu ấy giả bộ biết.” Lão Lang hùa theo “Dù sao thì Ngải Phi cũng là người ít nói, cứ mở to đôi mắt vô tội nhìn Phương lão đầu thì thể nào ông ấy cũng chịu thua.”

      Vương Nghị biết Phương lão đầu có chịu thua hay nhưng ông ấy nhất ̣nh sẽ tức chết.

      “Đúng rồi, tôi nghe Ngải Phi nói Y La cũng có mặt ở sân bay phải ? ấy có ở bên cạnh mọi người ?” Vương Nghị bỗng nhắc đến Y La.

      Mạc Tôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Y La, tuy rằng Y La ngạc nhiên vì sao Vương Nghị lại nhắc đến nhưng vẫn đến trước máy tính chào hỏi “Chào , Vương Nghị, đã lâu thấy.”

      “Nữ thần, lâu rồi gặp , sao chứ, mấy người Lão Mạc có bảo vệ cho tốt .” Vương Nghị quan tâm “Thật là, chuyện nguy hiểm như vậy sao bọn họ lại kéo vào làm gì chứ.”

      “Tôi sao.” Y La cười cười rồi chủ động hỏi “ tìm tôi có việc gì?”

      “Đúng vậy, tôi muốn hỏi một chuyện.” Vương Nghị nói “Ở sân bay Zurich, có phát hiện quả bom nào ?”

      “Có.” Y La giấu diếm, trả lời đúng sự thật.

      “Có bom thật sao?” Vương Nghị khiếp sợ “Nhưng rõ ràng là cảnh sát Zurich đâu phát hiện chất nổ đâu.”

      “Cậu nói cái gì thế? Sao đầu cuối chẳng ăn nhập gì với nhau cả?” lão Lang ngạc nhiên hỏi. Cậu ta vừa mới nói có bom, sau lại nói phát hiện chất nổ, có chất nổ mà cũng gọi là bom sao.

      “Là vầy …” Vương Nghị giải thích “Tôi vừa mới nhận được thông tin là có người nhìn thấy một nhóm người đã đặt bom nổ tung vách tường ở phòng chờ sân bay sau đó trốn thoát trước khi cảnh sát bao vây. Khi cảnh sát Zurich khám nghiệm hiện trường cũng xác nhận đúng là có vách tường sụp xuống nhưng ở hiện trường đo được bất kì phản ứng nào với thuốc nổ. Bon họ còn làm kiểm tra ở vách tường phát hiện bức tường này giống như là tự sụp xuống hơn là có ngoại lực tác động vào.”

      “Chuyên gia tháo gỡ bom nghi ngờ chất lượng công trình có vấn đề, nhưng những hành khách ở sân bay đều khẳng ̣nh là có người đặt bom.” Vương Nghị nói “Khi tôi đọc báo cáo mà cảm thấy tò mò nên mới hỏi Y La một chút.”

      “Đúng là do bom nổ.” Y La gật đầu chút do dự “Hơn nữa cũng sử dụng bất kỳ chất nổ nào.”

      “Cái gì?” Vương Nghị kinh hãi.

      chỉ Vương Nghị, ba người ngồi trước máy tính đều cả kinh, thế giới này có bom cần chất nổ sao?

      “Chính tôi đã dùng loại bom này nổ tung sàn nhà làm Ong Vàng rớt xuống dưới lầu.” Y La nói.

      “Vậy … sao quả bom đó có thể tránh được máy quét kiểm tra an ninh?” Vương Nghị hỏi, vì sự kiện bom tàng hình lần trước, Trung Quốc đã bán được rất nhiều máy rà quét bom cho các quốc gia, đảm bảo mọi người lại được an toàn.

      “Máy quét radar dựa nguyên lý quét chất nổ, nhưng loại bom này lại có chứa chất nổ.” Y La nói “nên máy thể phát .”

      “Sao lại như vậy được? có chất nổ thì làm sao có thể nổ sụp vách tường được?” Vương Nghị truy hỏi.

      “Đó là hiện tượng ̣ng hưởng.” Y La nói “Khi chúng ta học vật lý, chắc chắn đã được thầy giáo kể một câu chuyện kinh điển, đầu thế kỉ 19, khi đoàn quân của Napoleon hành quân đều nhịp một cây cầu đã bị chấn động ̣ng hưởng mà sập xuống. Loại bom này cũng dựa nguyên lý như vậy, nó tạo vách tường một tần suất ́ ̣nh, tăng mạnh sự ̣ng hưởng của các vật chất đến một mức độ nhất ̣nh sẽ làm vách tường đổ sập.”

      Trong khoảng thời gian này, Y La đã được học bổ sung rất nhiều kiến thức về bom, hơn nữa bản thân cũng có ‘bàn tay vàng’ về học tập, chỉ cần tháo gỡ bom một lần thì trong đại não sẽ tự động hiện lên nguyên lý hoạt động của loại bom tương ứng. Hơn nữa với sự bổ sung của Tiểu Tám, cho nên giải thích nguyên lý một cách rõ ràng, trật tự giống như một chuyên gia.

      “Bom ̣ng hưởng? Loại bom này mà cũng có thể chế tạo ra sao?” Vương Nghị thể tin nói.

      “Đúng vậy.” Y La gật đầu.

      có chất nổ, vậy thì loại bom đó nhìn bên ngoài chẳng khác nào một sản phẩm điện tử nào đó. Vậy chẳng phải sau này bọn khủng bố muốn hành động thì chúng ta sẽ khó lòng dự phòng hay sao.” Vương Nghị lập tức ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

      Nếu đúng là như vậy thì thế giới này chẳng phải sẽ lộn xộn sao.

      Y La cũng thể nói rõ ràng hết những thông tin về bom ̣ng hưởng vì cũng chỉ gặp nó được có một lần, nếu mà nói chi tiết, tỉ mỉ quá thì ngược lại là bình thường, vì thế chỉ đành phải an ủi Vương Nghị “Bom phức tạp như vậy, chắc chắn sẽ dễ dàng nghiên cứu ra được, nhất ̣nh nó sẽ có nhược điểm nào đó.”

      được, tôi phải nghiên cứu ngay đây. Nữ thần, loại bom ̣ng hưởng đó trông như thế nào? Để tôi thông tin cho cảnh sát zurich tìm.”

      “Nó là một cái hộp màu đen lớn khoảng chừng này.” Y La ước chừng cho Vương Nghị nhìn.

      “Tôi biết rồi.” Vương Nghị nói xong liền cắt đứt trò chuyện video, hiển nhiên là lửa cháy bỏng mông.

      Y La thấy còn chuyện của mình thì lại tiếp tục ngồi giúp Tiểu Thu băng bó, nhưng đến lúc này Tiểu Thu đã tự băng bó gần xong. Y La nhìn những vết thương chồng chất người Tiểu Thu, lo lắng hỏi “Chị thật cần bệnh viện sao? Chị có bị gãy xương ? cần bó thạch cao thật ạ?”

      cần đâu, chỉ cần ́ ̣nh là được rồi, vết thương nhỏ thôi mà.” Tiểu Thu nói.

      “Như thế này mà còn là vết thương nhỏ sao.” Gãy xương mà còn coi là vết thương nhỏ, quả nhiên mấy người bọn họ cùng thế giới trước đây với .

      Mạc Tôn khép máy tính, nghĩ nghĩ rồi nói “Bây giờ Ong Vàng chết rồi, hai người có kế hoạch gì ?”

      Tiểu Thu vì tìm Ong Vàng mới làm sát thủ, Lão Lang cũng vì Ong Vàng mới đến Thụy Sỹ, bây giờ Ong Vàng đã chết, Mạc Tôn có đôi chút tò mò về hướng tiếp theo của hai người.

      “Mấy năm làm sát thủ tôi đã kiếm lời ít, tôi ̣nh về quê, mua cái nhà trải nghiệm cuộc sống của người bình thường.” Tiểu Thu nói “Trước đây Mạch Tử vẫn thường nói, chờ sau này chúng tôi về hưu sẽ mua một ngôi nhà có sân thật rộng, trồng rau, nuôi chó.”

      “Còn ?” Mạc Tôn nhìn Lão Lang “Lúc trước xuất ngũ là vì bị thương, vốn dĩ Phương lão đầu ̣nh làm chế độ nghỉ bệnh cho mà khăng khăng muốn về hưu, giờ có muốn quay lại cục an ninh ?”

      đâu.” Lão Lang cười nói “Tôi ̣nh về nhà xử lý nốt trang trại cam, thể lỗ lã mãi được. Nhưng mà trước tiên phải chờ em gái Y La an toàn cái đã.”

      Lão Lang nói xong quay đầu nhìn Y La.

      “Bây giờ Ong Vàng đã chết, xem như là em tạm thời an toàn, nhưng chỉ cần chìa khóa kia vẫn có tác dụng thì em vẫn sẽ gặp nguy hiểm như cũ.” Mạc Tôn nhìn Y La nói.

      “Vậy em đem chìa khóa phá hủy nó được ?” Y La nghĩ nghĩ.

      “Em có thể hủy nó nhưng tổ chức Carlo có tin hay lại là vấn đề khác.” Tiểu Thu cũng phân tích “Thông thường loại tình huống như nãy, họ sẽ phái một sát thủ khác đến xác nhận.”

      “Vậy em phải làm sao bây giờ?” Sao Y La càng nghe càng cảm thấy, việc Ong Vàng chết mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

      “Chỉ có thể làm chìa khóa mất tác dụng thì em mới có thể hoàn toàn an toàn.” Mạc Tôn nói.

      “Chờ em an toàn thì mới về trang trại.” Lão Lang nói.

      “Đến lúc đó chị cũng mới về nuôi chó .” Tiểu Thu cũng nói tiếp.

      Y La quay đầu nhìn Mạc Tôn.

      Mạc Tôn “Tôi vốn là cảnh sát, bảo vệ em là trách nhiệm của tôi.”

      “Đệt, vốn là một hình ảnh cảm động vậy mà bị cậu làm cho nó thành công thức hóa.” Lão Lang nhịn được mà đạp cho Mạc Tôn một chân.

      Vốn cảm động mà vành mắt đỏ ửng, Y La cũng nhịn được mà bật cười.

      Mạc Tôn thấy Y La cười, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên.
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 51: Phát hiện lẫn nhau

      xa lộ lái về hướng Paris, Q cũng chú ý đến tin tức mạng.

      “Mày nói những hình ảnh camera ở sân bay đã bị xóa?” Q hỏi tên cấp dưới ngồi bên cạnh.

      “Vâng.” Tên cấp dưới báo cáo “Khi người của chúng ta xâm nhập thì phát hiện camera của sân bay đã bị người khác xóa trước rồi.”

      “Phiền rồi đây.” Q hơi tiếc nói, hắn còn tưởng lần này hắn sẽ nhìn thấy chủ nhân của hệ thống tháo gỡ bom nữa chứ.

      đã đồng ý với tôi là giúp tôi tìm được 0018.” Hệ thống chế tạo bom 0017 nói trong đầu Q.

      “Cậu yên tâm, chuyện tôi đồng ý với cậu tất nhiên là tôi sẽ làm được.” Q dừng lại một chút rồi nói “Tôi nhớ là cậu nói 0018 có thể tháo gỡ tất cả các loại bom có mặt đời.”

      “Đúng vậy.” 0017 trả lời.

      “Lúc trước cậu nói, năng lượng của cậu đủ nên rất nhiều nguyên lý của các loại bom thể mở ra, như vậy 0018 cũng có hạn chế như cậu hả?” Q hỏi.

      “Đúng vậy, cậu ta cũng có hạn chế như tôi.” 0017 nói.

      “Vậy à.” Q hơi thất vọng “Nói cách khác, về mặt lý luận 0018 có thể tháo gỡ tất cả các loại bom, nhưng vì hạn chế năng lượng nên thực tế sẽ làm được.”

      phải.” 0017 sửa lại “Hạn chế của 0018 giống như của tôi, tôi là hệ thống chế tạo, quá trình truyền tri thức là dựa vào loại bom đó khó hay dễ để từng bước một nâng cao. Nhưng 0018 là hệ thống tháo gỡ bom, vì đảm bảo sự an toàn của ký chủ, 0018 có thể tháo gỡ tất cả các loại bom mà ký chủ đã gặp qua, bị năng lượng hạn chế.”

      “Nói cách khác, chỉ cần nhìn thấy bom, cho dù là loại bom gì, cậu ta cũng có thể tháo gỡ.” Q hỏi.

      “Đúng vậy.” 0017 trả lời.

      “Vậy là tốt rồi.” Q cười, ánh mắt chuyển qua chiếc vali màu đen bên trái, cái vaii này chính là cái vali mà hắn mới mang ra từ ngân hàng Thụy Sỹ cách đây lâu.

      “Ông chủ, ngài Reeves tìm ngài.” Cấp dưới đưa điện thoại di động cho Q.

      Q lấy lại tinh thần, nhận điện thoại cười nói “Reeves!”

      “Ong Vàng đã chết.” Reeves vui nói.

      “Đúng vậy.”

      “Chìa khóa vẫn chưa lấy được.”

      “Đúng là tôi chưa lấy được chìa khóa, nhưng …” Q lại nhìn cái vali màu đen bên trái nói “Cũng đâu phải là chỉ có một biện pháp duy nhất mở vali.”

      “Ông có ý gì?”

      “Tôi phát hiện một người cho dù cần có chìa khóa cũng có thể mở cái vali đó, một người có thể … tháo dỡ quả bom trong vali.” Q chậm rãi nói.

      ==

      Tĩnh dưỡng hai ngày, tinh thần của mọi người đã hồi phục.

      Lão Lang cầm hai lon bia từ tủ lạnh, uống một lon, cầm một lon quăng cho Mạc Tôn ngồi sô pha.

      “Em gái Y La đâu?” Lão Lang hỏi.

      ấy giao lưu kỹ thuật tháo gỡ bom với Cá Heo trong phòng.” Mạc Tôn vừa nói vừa kéo nắp lon bia.

      “Bạn bè của ấy cũng rộng ghê, ngay cả mấy tay buôn bán vũ khí mà cũng kết bạn được.” Lão Lang đùa “Cậu thử hỏi xem nếu chúng ta muốn mua vũ khí thì em gái Y La có thể nói giúp mấy tên đó giảm giá cho chúng ta hay ?”

      mà hỏi.” Mạc Tôn trợn mắt.

      “Hỏi thì hỏi.” Lão Lang thấy Mạc Tôn cứ vùi đầu vào máy tính thì hỏi “Cậu vào tài khoản của Tiểu Thu diễn đàn sát thủ đã mấy ngày rồi, có biết được thông tin gì ?”

      .” Mạc Tôn lắc đầu “Mấy người này đều biết Carlo muốn tìm chìa khóa nhưng ai biết tìm chìa khóa để làm gì. Có mấy thông tin suy đoán nhưng có cái nào đáng tin cả.”

      “Tình báo của chúng ta đủ a.” Lão Lang cảm thán “Nếu chúng ta cứ theo cách này thì chẳng thể nào mà tra ra, hay là …”

      muốn mua tình báo?” Mấy ngày nay Mạc Tôn cũng nghĩ đến điều này “Nhưng mà người mới giống như chúng ta thì chẳng mua được tin tình báo giá trị cả.”

      thế giới có tổ chức sát thủ thì tất nhiên sẽ có tổ chức tình báo, tên gọi thông tục là ‘Hội buôn lậu tình báo’. Tuy nhiên nội quy trong tổ chức tình báo do các Hội viên đặt ra, phải tin tình báo nào cũng bán ra bên ngoài. Những tin tức tình báo giá trị sẽ chỉ bán cho những khách hàng quen thuộc.

      “Tôi biết.” Lão Lang đặt lon bia xuống “Chúng ta là người mới nhưng có người phải.”

      “Ai?” Mạc Tôn ra soát những người mà quen biết một lần, nhớ ra ai là người có mối quan hệ với tổ chức tình báo, mà Lão Lang rời khỏi cục an ninh quốc gia còn sớm hơn , lượng người quen biết nhất ̣nh là nhiều bằng .

      Lão Lang nhướng mày, chỉ chỉ vào phòng Y La.

      “Y La? muốn nói là Thâm Lam?” Y La có khả năng quen biết với người trong tổ chức tình báo, như vậy người mà Lão Lang ám chỉ chỉ có thể là người có quan hệ với Y La, mà người Y La quen biết có thể có quan hệ với tổ chức tình báo chỉ có thể là Thâm Lam.

      “Thâm Lam là tổ chức mua bán vũ khí, chắc chắn sẽ có quan hệ với hơn nửa tổ chức khủng bố thế giới, Hội buôn lậu tình báo cũng ngoại lệ.” Lão Lang nói “Huống hồ Thâm Lam lớn như vậy chẳng lẽ bình thường mua bán tình báo hay sao.”

      Mạc Tôn nghiêm túc tự hỏi một lát, càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này của Lão Lang có tính khả thi.

      ==

      Trong phòng ngủ, Y La nhìn đồ vật mà Hướng Nhất Trạch khoe ra, khóe mắt nhịn được mà giật giật.

      “Chị gái, chị thấy cái này bao giờ chưa?” Hướng Nhất Trạch cầm cái hộp màu đen đưa trước màn hình cho Y La xem.

      “Thấy rồi.” Đâu chỉ là thấy rồi, còn sử dụng nó luôn rồi, cái mà Hướng Nhất Trạch cầm chính là bom ̣ng hưởng mà Y La đã nhìn thấy ở sân bay.

      “Chị thấy nó rồi sao? Chị quả nhiên là lợi hại a.” Hướng Nhất Trạch giật mình.

      “Hai ngày trước ở sân bay Zurich, tôi nhìn thấy có người dùng nổ sập vách tường.” Y La .

      “Vậy chị có biết nguyên lý hoạt động của quả bom này ?” Hướng Nhất Trạch hỏi.

      “Tôi biết.” Y La tỏ vẻ biết “Cậu có biết ?”

      “Ông ta loại bom này dựa nguyên tắc cộng hưởng vật chất.”

      “Ông ta?” Chẳng lẽ Hướng Nhất Trạch biết ký chủ của 0017. Y La hỏi thử “Loại bom này phải do Thâm Lam mấy cậu thiết kế ra hả?”

      “Chị đừng nữa, em bực mình đây này.” Hướng Nhất Trạch đột nhiên tức giận “Loại bom này do Q thiết kế. Chị có biết Q ? Chính là gã già đầu hơn em nhiều nhưng năng lực chế tạo bom cũng thường thôi à.”

      Q? Q phải là người cài quả bom mini vào đầu Lão Lang sao? chính là ký chủ của 0017 sao?

      “Chú già này biết dạo gần đây làm sao nữa, giống như là được khai sáng vậy đó, trong vòng có nửa năm, đầu tiên là ông ta thiết kế loại bom tàng hình tránh được máy rà quét an ninh, bây giờ lại chế tạo được loại bom cộng hưởng cần chất nổ.” Hướng Nhất Trạch oán giận “ ta còn dám đến tìm của em, muốn hợp tác với Thâm Lam bọn em nữa đó.”

      “Hợp tác cái gì?” Y La cảm thấy đây phải là chuyện tốt.

      muốn hợp tác với Thâm Lam, thông qua Thâm Lam để tiêu thụ loại bom này, sau đó ăn chia năm mươi năm mươi.”

      “Cái gì? Mấy cậu muốn sản xuất hàng loạt loại bom này á?” Y La còn bình tĩnh nổi nữa, mặc dù uy lực của bom cộng hưởng lớn, nhưng mà nó hầu như tránh được tất cả các loại máy kiểm tra rà soát thế giới, chẳng ai có thể phát ra nó.

      trai em còn suy xét, nhưng mà em đồng ý.” Thiếu niên kiêu ngạo “Bom của Thâm Lam đều do em thiết kế, Q có thể chế tạo ra tất nhiên là em cũng có thể chế tạo ra, tại sao em lại cho ta nửa lợi nhuận của bọn em chứ. Chờ em mở nó ra nghiên cứu triệt để, em tự mình chế tạo ra nó.”

      Y La để ý đến Hướng Nhất Trạch mà hỏi Tiểu Tám trong đầu “Tiểu Tám, nguyên lý cấu tạo của bom cộng hưởng có dễ nghiên cứu ?”

      “Nguyên lý cấu tạo của bom cộng hưởng khó, cái khó chính là trong khoảng thời gian ngắn có thể tạo được tần suất cố định của vật chất, trước mắt chỉ có ký chủ của 0017 mới nắm bắt được kĩ thuật này, nhưng mà phá giải nó cũng khó.” Tiểu Tám xong lại hỏi “Người tên Q này chính là ký chủ của 0017 sao?”

      “Xem ra là đúng vậy.” Vừa thiết kế được bom tàng hình vừa thiết kế được bom cộng hưởng, xem ra phải là trùng hợp.

      Biết việc tháo dỡ bom cộng hưởng có khó khăn, tức Y La an tâm.

      “Chị, nếu em gửi quả đến cho chị cùng nghiên cứu với em.” Hướng Nhất Trạch bỗng nhiên hào phóng .

      “Được ?” Y La giật mình.

      “Có thể chứ, thằng cha Q này rộng rãi lắm, đưa đến bốn năm quả luôn.” Thiếu niên cười hì hì “Quyết định vậy nhé, ngày mai em cho người đưa đến khách sạn, chị cho người đến lấy nhé.”

      Y La từ chối, đúng lúc cũng cần có cơ hội nghiên cứu trực tiếp bom cộng hưởng đây này.

      Nghĩ như vậy, sau khi kết thúc trò chuyện với Hướng Nhất Trạch, Y La lại chuyện này với mấy người Mạc Tôn.

      có vấn đề gì, để ngày mai tôi khách sạn lấy.” Mạc Tôn tỏ vẻ vấn đề gì.

      “Xem ra thằng nhóc Cá Heo này rất thích em Y La nha.” Lão Lang cười “Lúc trước sợ Y La xảy ra chuyện cậu ta cảnh báo lại còn đưa áo chống đạn, bây giờ loại bom cộng hưởng tiên tiến cũng tặng quả, đúng là hào phóng mà.”

      “Chắc là cậu ta sợ còn ai cùng cậu ta chơi trò chơi tháo gỡ bom đó mà.” Y La cười trả lời. Nhưng đối với việc Hướng Nhất Trạch đưa áo chống đạn cho lúc trước, cho dù cậu ta nghĩ như thế nào Y La cũng vẫn nhớ kĩ ân tình này.

      Lão Lang liếc Mạc Tôn cái, Mạc Tôn lập tức hiểu ý, nhìn Y La “Chắc là chúng ta cần nhờ Thâm Lam giúp tay.”

      “Các định mua vũ khí sao?” Y La nghĩ ngợi hỏi.

      “Bọn họ là mấy tay mua bán vũ khí, chúng ta trả tiền mua đâu có thể gọi là giúp đỡ.” Lão Lang tức giận .

      “Vậy họ có thể giúp chúng ta cái gì?” Y La tò mò hỏi

      , chúng ta cần mua tình báo.” Mạc Tôn lại những điều phân tích giữa và Lão Lang cho Y La nghe “Vì thế, muốn giải quyết sớm việc này, nắm giữ chủ động, chúng ta nhất định phải nắm được tin tình báo này.”

      “Nhờ Hướng Nhất Trạch mua tình báo cho chúng ta sao? Có thể được ?” Y La cảm thấy chuyện này hơi kì quái, cảnh sát lại nhờ kẻ mua bán vũ khí mua giúp tin tức tình báo, đây là chuyện ngược đời gì đây.

      “Cậu ta tất nhiên là làm được, nhưng trai cậu ta có thể.” Lão Lang “Tôi nghe thủ lĩnh Thâm Lam rất thương em trai ta, em thử với Hướng Nhất Trạch xem, nhỡ đâu cậu ta đồng ý giúp sao.”

      “Vậy … để em thử xem.” Y La cũng chắc chắn.

      “Em cũng đừng áp lực quá, nếu được cũng sao, chúng ta lại nghĩ cách khác. Tóm lại, cho dù có chuyện gì chăng nữa, em hãy nhớ là có … à có bọn ở bên em.” Mạc Tôn trấn an.

      “Vâng.” Y La gật đầu, nét mặt biểu an tâm.

      Gần đây suy nghĩ rất nhiều, nghĩ nếu xuất của Tiểu Tám, vì chuyện tháo gỡ bom mà quen biết với Mạc Tôn và Lão Lang. Nếu quen biết hai người, nếu mà Ong Vàng tìm đến , chắc chắn giờ phút này còn thế gian nữa. Xét về mặt nào đó, Tiểu Tám cũng coi như là ‘ngôi sao may mắn’ của .

      Lão Lang nhìn Mạc Tôn chế nhạo, cúi đầu gửi tin nhắn (Sao bỗng nhiên cậu lại lắp như thế?)

      Mạc Tôn nhìn thoáng qua di động, trả lời, khóa màn hình nhét điện thoại vào túi.

      “Đệt! Đúng là đồ muội tao!” Lão Lang khinh bỉ Mạc Tôn có can đảm của người đàn ông.

      Muội tao: là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, dù trong lòng thích nhưng ngoài mặt lại tỏ ra cần.

      ==

      Cairo, khách sạn năm sao nào đó.

      Q đọc báo cáo mà thuộc hạ vừa mới gửi, mục tiêu mà Ong Vàng đuổi giết, chủ nhân của chiếc chìa khóa kia. Tuy là hệ thống tháo gỡ đạn cũng có thể phá chiếc vali nhưng có nghĩa là dừng việc tìm chìa khóa lại, tất cả mọi việc phải chuẩn bị cả hai phương án mới chu toàn.

      Q mở tư liệu, nhìn vài lần rồi bỗng nhiên cười thành tiếng “Cháu Tần Dạ Minh biết tháo gỡ bom? Lại đúng là ở Long Thành? 0017, cậu có phải là trùng hợp , cái người Y La này có khi nào là ký chủ của hệ thống tháo gỡ bom.”

      “Gặp rồi biết thôi.” 0017 trả lời.

      “Đúng thế, gặp rồi biết.” Q “Cũng may là Ong Vàng chưa giết ta, nếu phiền phức rồi.”
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 52: Giúp đỡ

      Y La cầm quả bom cộng hưởng mà Mạc Tôn mang về từ khách sạn, sau khi nghiêm cứu ngày, chủ động liên hệ với Hướng Nhất Trạch.

      “Chị muốn em giúp chị mua tin tình báo? Về tổ chức Carlo?” Hướng Nhất Trạch nghe Y La xong thực là kinh hãi lắp bắp.

      “Ừ, những người mà tôi quen biết cũng chỉ có cậu là tổ chức khủng bố, cậu có thể giúp tôi được ?” Y La cầu xin.

      “Cái này …” Hướng Nhất Trạch do dự “Tuy rằng tổ chức Thâm Lam cũng là tổ chức khủng bố nhưng em chỉ phụ trách thiết kế bom, mấy chuyện khác em chẳng quan tâm.”

      “Vậy cậu xem có biện pháp nào .” Y La khẩn cầu “Tôi thực biết nhờ ai giúp cả.”

      “Vậy sao …” Hướng Nhất Trạch chần chừ.

      “Nếu tôi có chuyện gì ai cùng cậu chơi trò tháo gỡ bom.” Y La thêm.

      “Chị, chị nghiên cứu bom cộng hưởng đến đâu rồi.” Nhắc đến bom, Hướng Nhất Trạch bỗng nhớ đến quả bom cộng hưởng mình đưa cho Y La.

      “Cũng được xêm xêm rồi, hai ngày nữa là xong.” Y La .

      “Quả nhiên chị đúng là giỏi mà.” Hướng Nhất Trạch chống cằm tự hỏi hồi rồi “Chị là người giỏi nhất trong những chuyên gia tháo gỡ bom mà em biết, nếu chị có chuyện gì đúng là đáng tiếc. Như vậy , để em giúp chị hỏi thăm trai em xem thế nào, nhưng mà … nếu trai em đồng ý, vậy em cũng chịu thôi.”

      “Vậy là được rồi, cám ơn cậu.” Y La thấy Hướng Nhất Trạch đồng ý vô cùng vui sướng.

      “Chị chờ tin nha.” Hướng Nhất Trạch cũng là người nôn nóng, sau khi đồng ý với Y La cúp điện thoại tìm trai.

      Hướng Nhất Trạch lập tức đến phòng trai nhưng kết quả gõ cửa hồi lâu cũng thấy trong phòng đáp lại.

      “Nhị thiếu, đại thiếu tản bộ ngoài bãi biển ạ.” Quản gia thấy Hướng Nhất Trạch đứng trước cửa phòng đại thiếu chủ động .

      “Cám ơn.” Hướng Nhất Trạch xoay người chạy ra ngoài bãi biển.

      Nơi Hướng Nhất Trạch ở là hòn đảo tư nhân, hòn đảo lớn, Hướng Nhất Trạch chỉ cần đứng ở bãi biển phóng mắt ra xa là có thể nhìn thấy ngay trai mình.

      , !” Hướng Nhất Trạch vừa gọi vừa chạy lại chỗ trai mình.

      ‘Kình’ nghe tiếng em trai gọi dừng bước, đứng tại chỗ chờ em trai chạy đến, sau đó mới bất đắc dĩ mắng “Em làm gì mà chạy dữ vậy!”

      “Ai bảo dạo gì mà xa quá trời!” Hướng Nhất Trạch oán giận.

      “Vậy là lỗi do hả? Là ai chỉ lo chuyện với bạn mạng, để ý đến người này hả!” Kình dở khóc dở cười.

      “Ai, đó là em giao lưu học hỏi kinh nghiệm về bom mà, nếu làm sao chế tạo được bom càng ngày càng tốt.” Hướng Nhất Trạch .

      để em chế tạo bom là vì thấy em thích nó, Thâm Lam cũng thiếu người làm việc này nên em đừng tạo áp lực quá cho mình.” Kình hiểu Hướng Nhất Trạch vì Q chế tạo ra bom cộng hưởng nên vài ngày chưa nghỉ ngơi.

      được, là chuyên gia chế tạo bom của Thâm Lam, sao em có thể để thằng cha Q kia đánh bại được.” Hướng Nhất Trạch trả lời.

      “Hai loại bom mà Q nghiên cứu gần đây đúng là rất có ý tứ.” Kình .

      , định hợp tác với thằng cha đó hả, định đứng ra bán hai loại bom đó cho ta sao?”

      đâu.” Kình lắc đầu “Hai loại bom mà Q chế tạo có kỹ thuật vượt quá xa so với những biện pháp chống khủng bố của các quốc gia, nếu bán ra ngoài với số lượng lớn thế giới nhất định rơi vào khủng hoảng.”

      “Đúng đó .” Hướng Nhất Trạch cũng “Bom mà qua được máy rà quét an ninh, hơn nữa theo ý của Q hình như còn có thể sản xuất với số lượng lớn. Nếu đúng là có thể sản xuất với số lượng lớn người nào ra đường cũng có thể mang theo bom bên người, vậy thế giới phải lộn xộn sao.”

      Hướng Nhất Trạch đến đây bỗng dừng lại chút “ đúng a, chúng ta cũng là tổ chức khủng bố, sao chúng ta phải lo nghĩ thay cho chính phủ các nước vậy.”

      “Là chuyện nên quan tâm.” Kình giờ tuy vẫn có hoạt động khủng bố nhưng phần lớn đều bị chính phủ các quốc gia khống chế. Xét về mặt tổng thể trật tự của thế giới vô cùng ổn định. Nhưng khi các hoạt động khủng bố có thể thực dễ dàng với chi phí thấp trật tự thế giới bị hoàn toàn đảo lộn.”

      “Nếu trật tự thế giới bị đảo lộn, chẳng còn ai có thể sống yên ổn nữa.” Kình tiếp.

      “A, vì thế nên mỗi lần em chế tạo loại bom có sức công phá lớn, đều đồng ý bán ra bên ngoài chính là vì muốn phá vỡ cân bằng này ạ?” Hướng Nhất Trạch bừng tỉnh nhận ra.

      “Em đừng quan tâm mấy việc này làm gì, em tìm là có chuyện gì?” Kình rất hiểu em trai mình nếu phải có việc gấp muốn tìm ta, Hướng Nhất Trạch vội vã chạy tìm thế này.

      “Thiếu chút nữa quên, em có người bạn muốn tìm nhờ giúp đỡ.” Hướng Nhất Trạch .

      “Tìm ?” Bạn bè của Hướng Nhất Trạch nhiều, Kình chỉ hơi suy tư liền đoán ra “Là cái người chuyên gia tháo gỡ bom kia?”

      “Vâng.”

      ấy định nhờ chuyện gì?” Kình tò mò hỏi.

      “Là như thế này, tổ chức Carlo vẫn luôn muốn tìm cái chìa khóa ở trong tay chị ấy.” Hướng Nhất Trạch “Nên chị ấy muốn tìm hiểu xem chìa khóa đó có tác dụng gì.”

      “Reeves muốn tìm chìa khóa tay ấy?” Tức Kình nhăn mày, ta gặp Reeves-thủ lĩnh của tổ chức Carlo lần, người này ràng là kẻ điên, có cố chấp điên cuồng đối với quyền lực và ham muốn. Chiếc chìa khóa có thể làm khăng khăng tìm kiếm sáu năm trời nhất định phải là chìa khóa bình thường.

      “Vâng.” Hướng Nhất Trạch “Chị ấy nghĩ đến tổ chức Thâm Lam của chúng ta có mối quan hệ với Hội tình báo nên nhờ mua tin tình báo về chiếc chìa khóa.”

      nhớ em người bạn này của em có quen biết với cục an ninh quốc gia Trung Quốc phải ?” Kình bỗng nhiên nhớ đến.

      “Vâng, lúc trước ở Đế Đô em bắt cóc chị ấy đó, mấy tên lính đánh thuê mà chúng ta thuê bị cục an ninh quốc gia bắt.”

      Kình do dự lát, dường như tự hỏi gì đó, lúc lấu sau mới “Được rồi, em với người bạn của em, chuyện này giúp.”

      ==

      “Thâm Lam đồng ý giúp đỡ rồi sao?” Lão Lang giật mình nhìn Y La, lúc trước cũng chỉ có ý cho thử chút mà thôi, chính cũng tin là thành công.

      “Vâng, Hướng Nhất Trạch trai cậu ta đồng ý, chắc mấy ngày nữa có tin.” Y La gật đầu.

      “Em Y La, lão đại của Thâm Lam phải là có ý gì với em chứ, nếu sao ta lại đồng ý dứt khoát như thế?” Lão đại Thâm Lam dễ chuyện vậy sao?

      bậy gì đó?” Mạc Tôn tức giận “Cho dù họ đồng ý vì lý do gì nữa cũng là chuyện tốt với chúng ta.”

      “Đúng thế.” Tiểu Thu cũng “Chỉ khi chúng ta biết chìa khóa có tác dụng gì chúng ta mới biết làm như thế nào tiếp theo.”

      “Xem ra chúng ta sắp có việc lớn để làm, vậy tôi chuẩn bị trước chút.” Lão Lang đứng dậy lên phòng gác kiểm tra vũ khí đạn dược.

      “Tôi cùng .” Tiểu Thu cũng đứng dậy theo.

      Nhìn thời gian sắp đến giờ cơm trưa mà Lão Lang và tiểu Thu còn , có nghĩa là cơm trưa do Mạc Tôn chuẩn bị.

      “Khụ … sắp đến giờ ăn trưa rồi, em ăn gì để mua.”

      “Em có thể cùng ?” Y La nghe thấy Mạc Tôn sắp ra ngoài lập tức năn nỉ nhìn Mạc Tôn “ mấy ngày rồi em được ra ngoài.”

      an toàn của Y La, trong khoảng thời gian này, mọi người dám để Y La ra ngoài. Tính toán thời gian, có năm ngày Y La chưa ra ngoài, quả là buồn bực nhịn nổi.

      “Em ra ngoài có nguy hiểm.” Mạc Tôn nhíu mày.

      chút thôi mà, chỉ xuống lầu mua cơm thôi nha.” Y La đáng thương năn nỉ ỉ ôi “Phạm nhân ngồi tù còn được ra ngoài giải lao nữa mà, em chỉ ra ngoài chút thôi, em đội mũ mang khẩu trang, theo sát , em chạy lung tung đâu mà.”

      Mạc Tôn thấy Y La quả là tù túng, rồi nghĩ chỉ xuống lầu mua cơm, hơn nữa bây giờ là mùa đông có thể mặc dày, khi đội mũ mang khăn quàng đúng là khó có thể nhận ra, vì thế đành xuống nước “Mua cơm xong là phải quay về liền đó.”

      “Vâng, vâng.” Thấy Mạc Tôn đồng ý, Y La vô cùng vui sướng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng ngủ lấy áo khoác, đội mũ quàng khăn và khẩu trang, dường như sợ chậm giây người nào đó thay đổi ý kiến.

      Thấy thế, Mạc Tôn bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.

      Chuẩn bị xong, hai người thang máy xuống lầu , thang máy vừa mở cửa, Y La bỗng nhiên áp sát chủ động vịn tay Mạc Tôn. Mạc Tôn sửng sốt, khó hiểu nhìn Y La “Em làm gì thế?”

      “Giả bộ là người a.” Y La đương nhiên.

      cần đâu.” Mạc Tôn rút tay về.

      “Sao lại cần chứ.” Y La lại đuổi theo khoác tay Mạc Tôn “ nam nữ từ trong căn hộ ra, lại cùng mua đồ, nếu phải là quan hệ đương là kỳ quái đó.”

      “ … Tùy em.” Hình như cũng hơi có lý, cuối cùng Mạc Tôn giãy dụa nữa.

      ra cổng chính chung cư, trận gió lạnh thấu xương thổi đến. Y La ra khỏi cửa trang bị vũ trang hạng nặng nhưng lại quên mất là phải mang bao tay, lúc này hai tay đông cứng, đôi tay tự chủ mà ôm sát cánh tay của Mạc Tôn “Gió lạnh quá.”

      Mạc Tôn cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay Y La, lúc này mới nhận ra mang bao tay, nhăn nhăn mày, dừng lại, buông tay, tháo bao tay của mình đưa cho Y La “Em đeo vào.”

      cần đâu, em bỏ tay vào túi là được rồi.” Y La cự tuyệt.

      “Mang lên.” Mạc Tôn kiên quyết bắt lấy tay Y La đeo bao tay lên cho , xong xuôi lại lần nữa đặt hai tay của Y La lên khuỷu tay mình.

      “Cảm .. cảm ơn .” Y La ngơ ngác cám ơn.

      “Đôi tay này của em là để tháo gỡ bom, thể để hỏng được.” Hình như Mạc Tôn cũng nhận ra hành động lúc nãy của mình có chút đường đột, Mạc Tôn cố tìm cho mình lý do nghe có vẻ hợp lý.

      “Cám ơn.” ra là thế.

      có gì.”

      Y La nắm chặt tay, cảm nhận ấm áp truyền đến ngón tay cảm thấy ấm lòng. Cuộc đời thay đổi thất thường, ai mà ngờ người cảnh sát cách đây lâu còn muốn ném xuống biển ở trong thời tiết tuyết rơi này mang bao tay cho ?

      “Mạc Tôn, có phải là em quên chưa cám ơn với ?” Y La đột nhiên hỏi.

      “Em vừa mấy lần đó thôi.”

      “Em muốn lúc ở Long Thành ấy, lúc mà đưa em ra bờ biển.” Y La “Lúc ấy đưa em ra bờ biển ra là vì cứu em.”

      “Hình như nhớ là có người nào đó chạy đến cục cảnh sát khiếu nại mà.” Mạc Tôn vẫn còn nhớ ngày hôm sau người nào đó chạy đến cục cảnh sát khiếu nại .

      “Xin lỗi mà, nhưng mà lúc đó thái độ của cũng đúng a.”

      “Cho nên bị trừ năm tiền thưởng.”

      “Ha ha … Khi nào về Long Thành em mời ăn cơm, với lại, sau này đến tiệm mua cà phê được cà phê miễn phí suốt đời.” Y La hào phóng .

      Suốt đời a? từ mê hoặc. Nếu việc lần này có thể giải quyết thuận lợi, hai người bình an trở về Long Thành, suốt đời …

      nhớ kỹ rồi đó.” Mạc Tôn .

      yên tâm, em nuốt lời.” Y La vỗ vỗ ngực đảm bảo.
      Xu trần, Chris_LuuA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :