1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 41: Ảnh chụp và chìa khóa


      Hai người xuyên qua sảnh lớn, tiến vào thang máy.

      William ấn tầng 26, thang máy chuyển động lên, hắn ta nhìn thoáng qua Y La cúi đầu nhìn di động, gọi “Y nữ sĩ?”

      “Hả?” Y La nghi hoặc ngẩng đầu.

      “Có một việc mà tôi vẫn quên hỏi , sau khi thủ tục sang tên hoàn tất, có tiếp tục giữ lại két sắt ?”

      “Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, William, ý kiến của như thế nào?”

      “Thực ra, giữ lại két sắt thì chỉ cần ̣nh kỳ thanh toán tiền cho ngân hàng là được.” William chuyên nghiệp kiến nghị “Nhưng mà cũng chỉ ở trong nước, nếu để đồ ở nước ngoài thì cũng tiện lắm.”

      nghĩ là tôi nên mang đồ về nước sao?” Y La hiểu ý hắn ta.

      “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, đương nhiên, nếu cảm thấy thích đất nước Thụy Sỹ, nghĩ muốn đến nơi này nữa thì vẫn để đồ ở đây là lựa chọn tốt nhất.” William dấu vết bổ sung.

      “Vâng, tôi cũng cảm thấy … A, tới rồi.” Khi Y La ̣nh trả lời thì đã đến tầng 26, thang máy mở cửa ra.

      William vội vàng bước ra trước Y La, khóe mắt Y La giật giật, thiếu chút nữa hỏi ra miệng. (ý chị là sao tên này ga lăng nhường chị ra trước nữa)

      “William, văn phòng của ngài Putte có phải bên này ?” gian tầng 26 rất lớn, có vô số các văn phòng, mà mỗi cửa phòng lại rất giống nhau, nên dù Y La đã tới một lần nhưng cũng dễ dàng phân biệt.

      “Để tôi dẫn đường, theo tôi.” William cười ôn hòa, lướt qua Y La về phía trước.

      Để xem số mệnh của mày, nếu chút nữa mày mang đồ ra, có lẽ tao sẽ vui lòng lưu mạng mày lại, nhưng nếu mày tiếp tục giữ két sắt này lại, thì mày cũng gặp kết cục giống như ông chú của mày thôi.

      Y La- biết mình đối diện với quyết ̣nh sống chết, vui mừng thực hiện cái ôm xã giao thân thiết với giám đốc Putte “Putte, rất vui khi gặp lại ông.”

      “Tôi cũng rất vui.” Putte buông Y La ra, lại bắt tay với William.

      “Ngài Putte, xin hỏi có thể bắt đầu công việc ?” William hỏi chuyện.

      “Tất nhiên rồi.” Sau khi Putte trở lại bàn làm việc, từ ngăn kéo lấy các tài liệu về thủ tục đã chuẩn bị sẵn đưa cho Y La, nói “Đây là những tài liệu cần thiết để làm thủ tục sang tên, sau khi kiểm tra thì kí tên là được.”

      “Vâng.” Văn kiện đều là tiếng , tuy rằng có nhiều từ chuyên ngành Y La hiểu nhưng về đại khái nghĩa vẫn nắm được. Thực ra nếu là ở ngân hàng trong nước, Y La đã chẳng cần phải xem mà kí ngay vào. Vì thế, Y La cũng chỉ ‘cưỡi ngựa xem hoa’ nhìn một chút để hiểu đại khái nội dung, sau đó kí ngay vào.

      “Xong rồi a.” Y La đưa văn kiện đã kí cho Putte.

      Putte kiểm tra xong, nói “Xong, từ giờ trở , tài khoản ở ngân hàng của tiên sinh Tần Dạ Minh sẽ chính thức được sang tên cho .”

      “Cám ơn ngài.” Cuối cùng cũng xong.

      “Vậy bây giờ có cần tôi dẫn coi trong két sắt có gì ?” Putte hỏi.

      “Đương nhiên rồi, cám ơn ngài.” Ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, Y La cũng rất tò mò trong két sắt có gì.

      “Vậy đã có đủ chìa khóa và mật khẩu rồi chứ?” Putte xác nhận một lần nữa.

      Tới rồi! William ́ nén sự kích động.

      “Mật mã? Chìa khóa tôi có mang theo, nhưng mật khẩu …” Y La thành thật lắc đầu “tôi biết.”

      “Vậy à.” Putte im lặng trong chốc lát.

      “Có phải có mật khẩu thì mở được két sắt ?” Y La lo lắng hỏi.

      đâu, bây giờ là chủ nhân của két sắt, có thể đặt lại mật khẩu.” William nói “Ngài Putte, làm phiền ông giúp Y La xử lý vấn đề đổi mật khẩu.”

      “Tất nhiên rồi.” Vốn là Putte cũng ̣nh có ý kiến Y La đổi lại mật khẩu, nếu Wiliam đã nói trước thì ông đưa văn bản cầu thay đổi mật khẩu ra trước mặt Y La “Đây là đơn cầu đổi mật khẩu, sau khi kí tên thì chúng ta sẽ đặt lại mật khẩu.”

      “Vâng, được.” Y la cầm lấy đọc một chút rồi kí tên mình lên.

      Trong giây phút nhìn Y La kí tên, William lấy tay đỡ đỡ gọng kính mắt nhằm che giấu những ý đồ giấu trong đáy mắt.

      “Thủ tục đều hoàn tất, vậy bây giờ chúng ta sẽ đặt lại mật khẩu và xem đồ vật mà chú để lại là gì.” Putte nói xong, đưa hai người đến nơi để két sắt.

      “William, cám ơn .” Y La nghĩ nghĩ rồi cười nói “Bây giờ thủ tục đã xong, lại làm phiền nữa thì thật phải. cứ làm việc của , còn lại để tôi xử lý là được.”

      ta đã nhận ra gì rồi sao? William biểu hiện gì, cười nói “ phiền gì đâu, sau khi xong việc, tôi phải đưa về khách sạn chứ.”

      “Tôi về khách sạn một mình cũng được.” Y La thực sự muốn làm phiền William nữa “Ngày mai tôi sẽ bay về, nên tối nay tôi mời ăn cơm nha, cám ơn đã giúp đỡ tôi mấy ngày qua.”

      William biết nếu hắn ta vẫn ở lại sẽ khiến Y La nghi ngờ, vì thế thuận theo nói “Được, vậy tôi về trước.”

      “Tạm biệt .” Y La vẫy vẫy tay, rồi xoay người bước vào phòng bảo hiểm.

      ==

      Ngoài cửa chính ngân hàng, một chiếc xe hơi Bentley từ từ dừng lại.

      “Mục tiêu xuất hiện.” Tiểu Thu giơ quyển tạp chí lên ngụy trang, nói.

      “Đã rõ.” Mạc Tôn nói.

      “Đã rõ.” Lão Lang nói.

      Lúc này, xe Bentley bước xuống ba người đàn ông, đứng giữa là người đàn ông da trắng tóc vàng, cao khoảng 1m75, dáng người to mập, thoạt nhìn còn có chút ‘yếu ớt’, đây chính là chuyên gia chế tạo bom ‘vang danh’ Q (nguyên tác là đại danh ̉nh ̉nh). Bên phải bên trái của Q là hai người bảo vệ có dáng người cao to lực lưỡng.

      thấy Ong Vàng đâu.” Tiểu Thu nói.

      “Cái gì?” Ong Vàng cùng Q, vậy hắn ta ở đâu.

      “Có khả năng hắn ta đã vào trước rồi.” Mạc Tôn phản ứng rất nhanh “Lão Lang, chú ý những người xung quanh, có khả năng hắn ấn núp ở trong đó.”

      “Rõ rồi.” Lão Lang mặc quần áo nhân viên vệ sinh, ở trong sảnh lớn làm việc quét dọn, ánh mắt dán chặt vào ba người vừa bước vào cửa.

      Nếu Ong Vàng ở đây, nhất ̣nh sẽ ở cách quá xa những người này.

      Nhưng cho đến khi ba người được giám đốc chăm sóc khách hàng của ngân hàng mời vào văn phòng, lão Lang vẫn nhìn thấy một chút bóng dáng của Ong Vàng “Bọn họ đã vào phòng.”

      “Đã rõ.” Mạc Tôn đã nằm sẵn ống thông gió trong văn phòng, khi nghe được tiếng mở cửa, lập tức điều chỉnh hô hấp của mình giảm thiểu đến mức thấp nhất.

      “Ngài Tắc Lâm, ngài muốn lấy đồ trong két sắt về phải ?” Mạc Tôn nghe được giọng nói của Giám đốc chăm sóc khách hàng.

      “Đúng vậy.” Một giọng nói sắc nhọn khác vang lên ngay sau đó.

      “Tha lỗi nhưng tôi được nói thẳng, món đồ này phải do ngài gửi tại ngân hàng của chúng tôi.” Giám đốc khách hàng nói.

      “Tôi thay mặt bạn tôi đến lấy.” Tắc Lâm nói.

      “Nhưng mà người bạn này của ngài đã qua đời ngoài ý muốn vào tuần trước.”

      “Tôi nhớ là ngân hàng Thụy Sĩ có quy ̣nh, chỉ cần có mật khẩu và chìa khóa thì có thể vào phòng bảo hiểm mở két sắt.” Tắc Lâm nói “Ngân hàng được ngăn cản.”

      “…” Giám đốc khách hàng im lặng một lát, rồi nói “Đúng vậy, nhưng ngài cần chờ một lát, bây giờ trong phòng bảo hiểm có một vị khách cần mở két sắt.”

      sao.”

      ==

      Mà lúc này, ở trong phòng bảo hiểm, bạn học Y La chờ nhân viên ngân hàng tiến hành các bước đổi mật khẩu.

      “Đổi mật khẩu phải mất một thời gian, xin chờ trong giây lát.” Putte nói.

      sao ạ.” Y La nghĩ nghĩ rồi tò mò hỏi “Ngài Putte, nếu tôi đến đây thì cái két sắt này sẽ thế nào?”

      “Két sắt vẫn luôn được bảo tồn.” Putte giải thích “Két sắt ở ngân hàng Thụy Sỹ khi chủ nhân qua đời hoặc tiếp tục chi trả tiền thuê thì sẽ được giữ lại trong một trăm năm, nếu trong một trăm năm này mà có người nào đến nhận thì sẽ được ngân hàng thu về. Còn đồ gửi ở bên trong được xem là thuộc về sở hữu của ngân hàng.”

      “Sau khi người thuê chết là còn được bảo tồn một trăm năm sao?” Y La kinh ngạc nói.

      “Đúng vậy, lúc trước chú – Tần tiên sinh cũng biết quy ̣nh này của ngân hàng chúng tôi nên mới lựa chọn gửi đồ ở đây.” Putte nói.

      “Chú tôi?” Y La sửng sốt, chú họ vì vậy mới gửi đồ ở ngân hàng Thụy Sĩ sao, tại sao lại như vậy? Sau khi người thuê chết mà đồ trong két sắt còn được bảo quản một trăm năm, như vậy có phải là chú họ cũng muốn đồ vật trong két sắt này bị lấy ra ngoài hay ?

      “Tích!”

      Một thanh nhỏ vang lên, nhân viên phụ trách đổi mật khẩu nói “Mật khẩu đã được đổi, quý , bây giờ có thể đặt lại mật khẩu mới.”

      “Vậy chúng tôi ra ngoài trước.” Khi khách hàng đặt mật khẩu và mở két sắt, những người khác thể ở đây.

      Chờ Putte và nhân viên của ông , Y La mới tiến lên đặt lại mật khẩu, sau đó dùng mật khẩu mới mở két sắt.

      Trước khi két sắt được mở ra, Y La đã có vô số ý tưởng trong đầu, như là bên trong để vàng, tiền mặt, kim cương hoặc là chứng nhận bất động sản ở các nước khác nhau gì gì đó, dù sao thì chắc chắn là những món đồ vô cùng quý giá mới có thể để trong két sắt để bảo vệ. Nhưng trong cái két sắt gần như trống trước mắt này, dường như có món đồ nào đặc biệt quý giá.

      Một bức ảnh và một cái hộp.

      Y La cầm tấm ảnh lên trước, trong ảnh là hai thiếu niên đứng sát nhau cạnh một con sông nhỏ, trong tay một người còn cầm một con cá, hiển nhiên là vừa mới bắt từ sông lên.

      Thiếu niên bên phải chắc là chú họ rồi vì hình dáng rất giống với ảnh của chú họ bia mộ, người còn lại Y La cũng nhìn rất quen mắt nhưng lại nghĩ là đã gặp được ở đâu.

      Nghĩ ra, Y La cũng rối rắm nhiều, chỉ do dự một lát rồi bỏ bức ảnh vào lại két sắt, sau đó mở cái hộp ra. Đó là một hộp gỗ nhỏ vô cùng bình thường, bên trong có một chiếc chìa khóa đã cũ kĩ.

      Một bức ảnh, một cái chìa khóa? Hai đồ vật chẳng có liên quan gì đến nhau sao lại được đặc biệt cất giữ trong két sắt của ngân hàng?

      ==

      Hai mươi phút sau, Y La từ trong ra, Putte lên đón.

      “Ngài Putte, tôi sẽ tiếp tục thuê két sắt.” Y La nói.

      đổi ý rồi sao?” Putte hơi ngạc nhiên, vì lúc trước Y La vẫn luôn tỏ ý sẽ hủy việc thuê két sắt.

      “Đúng vậy.” Y la trả lời chắc chắn.

      Tuy rằng biết chìa khóa có tác dụng gì nhưng bức ảnh kia rõ ràng là kỷ niệm của chú họ, một kỷ niệm vô giá mà ông phải dùng đến két sắt để lưu giữ.

      Nhưng hai món đồ có thể vô cùng quý giá đối với chú họ lại chẳng có ý nghĩa gì với Y La, suy nghĩ lại, Y La cảm thấy việc duy nhất mà có thể báo đáp cho chú họ chính là giúp ông tiếp tục bảo quản hai món đồ này.

      Giải quyết xong chuyện két sắt, Y La nhẹ nhàng ra khỏi ngân hàng Thụy Sỹ. Tuy rằng chuyến đến Thụy Sỹ này chẳng thu được gì, trái lại hàng năm còn phải chi ra một khoản lớn để thuê két sắt, nhưng đối với việc rốt cuộc cũng làm được điều gì đó cho chú họ, tâm trạng của Y La cũng rất vui vẻ.

      “Y nữ sĩ.” Khi Y La vừa bước ra khỏi cửa chính của Ngân hàng, xe của William nhanh như chớp dừng lại trước mặt , đồng thời hắn ta nhanh chóng liếc qua túi xách tay Y La.

      “William? vẫn chưa về sao?” Y La kinh ngạc hỏi.

      “Tôi nói rồi, tôi nên đưa về lại khách sạn chứ.” William xuống xe, tự mình mở cửa xe cho Y La “Mời .”
      A fangChris_Luu thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 42: Lại bị buộc với bom


      “William, chút nữa về khách sạn tôi mời ăn cơm trưa nha, cám ơn giúp đỡ tôi mấy ngày vừa qua.” Y La nói rồi lấy điện thoại di động ̣nh đặt bữa trưa ở khách sạn.

      khách khí quá, đây là chuyện tôi nên làm mà.” William vẫn khiêm tốn trước sau như một.

      “Sao có thể phiền như vậy chứ? Tuy là luật sư ủy thác của chú tôi, nhưng mà …”

      đã lấy đồ trong két sắt về chưa?” Dường như William đã mất hết kiên nhẫn, đợi Y La nói hết câu đã cắt ngang.

      “… William, tôi cảm thấy hình như là rất để ý trong két sắt có gì, hỏi tôi mấy lần rồi đó.” Y La nghi hoặc.

      William liếc mắt nhìn Y La một cái, quẹo xe dừng lại trong một ngõ vắng nhỏ cách ngân hàng hai con phố.

      Y La nhìn con đường vắng tanh bóng người, theo bản năng có chút sợ hãi “William, dừng xe ở đây làm gì?”

      lấy đồ ra chưa?” William dừng xe lại, quay đầu nhìn thẳng vào Y La, nghiêm giọng hỏi.

      “Món đồ trong két sắt sao?” Y La cũng ngốc đến mức cái gì cũng biết.

      lấy ra chưa?” William lặp lại lần nữa.

      Y La nhìn William dường như đã đổi thành một người khác, rốt cuộc hiểu được câu mà người ta vẫn hay nói ‘ đời này có bữa ăn nào miễn phí’: vẫn thắc mắc sao lại có người tốt đến mức bảo lãnh cho đến Thụy Sỹ miễn phí.

      “Mỗi lần xong việc đều phán như Gia Cát Lượng.” Tiểu Tám nhịn được mà giễu cợt (mình hiểu lắm, trong convert là Ngươi mỗi lần đều là xong việc Gia Cát Lượng)

      Y La rất muốn đáp trả nhưng tình huống bây giờ thích hợp, cũng ngu ngốc đến mức muốn nói lý với William, mà là nhanh như chớp tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ̣nh chạy .

      “Cạch!”

      Cửa xe đã bị William khóa cứng.

      “Mày muốn đâu?” William cười lạnh lùng.

      “Ha ha …” Y La chỉ có thể cười ngây ngô.

      “Đưa đồ trong két sắt của Tần Dạ Minh cho tao, tao sẽ thả mày .” Lấy được thứ cần lấy thì loại đàn bà ngu ngốc, vụng về như thế này thì giữ lại mạng cho ta cũng phải là được.

      “Tôi … tôi lấy về, tôi … tiếp tục thuê két sắt.” Y La đành phải thành thật khai báo.

      “Mày tiếp tục thuê?” William kinh ngạc nhướng mày.

      “Thật … thật đó, tin cứ lục soát mà xem.” Y la đưa túi xách của mình qua “Hơn nữa đồ trong két sắt cũng đâu có đáng giá gì.”

      “Có chiếc chìa khóa nào ?” William hỏi.

      Chìa khóa? Y La khựng lại một chút, do dự có nên trả lời thật hay thì nghe William cười khẽ một tiếng và nói “Xem ra là có.”

      “Mật khẩu mới của mày là bao nhiêu?” Ngay sau đó, William hỏi.

      “338297.” Y La nhanh chóng đọc một con số.

      “Phối hợp vậy sao?” Nói ra một cách dễ dàng như vậy, William cũng thể tin được, phải biết rằng thằng cha Tần Dạ Minh kia cho đến chết cũng khai nửa lời.

      phải là muốn có nó sao?” Y La khóc ra nước mắt, làm con tin thật khó, phối hợp cũng được mà phối hợp cũng chẳng xong.

      William nửa tin nửa ngờ nhìn , sau đó duỗi tay lấy cái túi xách của Y La, dùng một bàn tay lục lọi bên trong. Dù cho có nói thật hay , hắn ta phải lục soát một lần thì mới yên tâm.

      Chính là lúc này!

      Y La giơ tay nhằm chiếc nhẫn về phía William, ngón tay nhấn nhẹ vào phía dưới chiếc nhẫn một cái, vèo một tiếng, một cây kim nhỏ từ phía mặt đá ngọc bích bây về người nào đó cúi đầu lục lọi.

      “Keng!”

      Một thanh gãy gọn vang lên, trong chớp mắt khi chiếc kim màu trắng bạc sắp chạm vào ̉ William, thì một khẩu súng giơ lên, cây kim chạm vào báng súng phát ra tiếng ‘keng’ giòn tan.

      “Kim gây mê?” William cười lạnh một tiếng, duỗi tay nắm lấy tay Y La tháo nhẫn xuống “Người Trung Quốc tụi mày có câu ngạn ngữ như thế nào nhỉ? Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người?”

      Y La thấy một phát của mình trúng, nhẫn cũng bị tịch thu, trong tay hắn ta còn có súng, biết chắc là thể chạy thoát, thế là mặt trắng bệch như tờ giấy, ngoan ngoãn ngồi im.

      “Tao đã nói sao cháu của Tần Dạ Minh có thể đơn giản như vậy được.” William cười nói “Thì ra phải ngốc ngếch mà là biết lượng sức mình, một cây kim gây mê mà muốn đối phó với tao à?”

      … nếu giết tôi thì thể lấy đồ trong két sắt được.” Y La nhắc.

      “Vậy nên mật khẩu lúc nãy là đồ dỏm.” William cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

      “Tôi … tôi lấy đồ cho rồi thả tôi được ?” Y La thương lượng.

      “Tao nói tao sẽ thả mày ra, mày có tin ?” William hỏi ngược lại.

      “…” Đương nhiên là tin rồi, nhưng trong hoàn cảnh này, phải là vai ác sẽ tìm cách trấn an con tin hay sao “Vậy muốn thế nào?”

      “Chút nữa mày sẽ biết.”

      William lại khởi động xe, ra khỏi phố nhỏ, ngay khi Y La còn mù mờ biết hắn ta muốn làm gì, tiểu Tám bỗng nhiên cảnh báo “Mười mét về phía trước, phát hiện một quả bom, ngừng lại gần.”

      Y La cả kinh, theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên thấy màn hình có một chấm đỏ lập lòe.

      “Khi nào nó sẽ phát nổ?” Y La hỏi trong đầu.

      “Bom chưa khởi động.” Tiểu Tám trả lời.

      “Chưa khởi động?” Ai mà để một quả bom chưa khởi động bên ngoài, trừ phi có người ́ ý đặt ở nơi này, chẳng lẽ …

      Dường như muốn chứng minh sự suy đoán của Y La, William bỗng nhiên dừng xe lại, sau đó hạ cửa xe xuống, giơ tay gỡ một cục gạch bên tường lộ ra một cái hộc, lấy ra một cái hộp bằng bàn tay.

      Chiếc hộp được đóng gói rất đẹp, màu xanh nhạt cùng với hoa văn sóng biển, và một con cá heo đáng nhảy bọt sóng. Một hộp quà lãng mạn như vậy, ai mà nghĩ bên trong có bom chứ.

      “Tiểu biến thái!” Y La nhịn được mà thầm mắng một câu.

      ==

      “Hắt xì! Có người mắng mình à?” Đứng ở ban công hóng gió, thiếu niên nhịn được hắt xì một cái.

      “Gió lớn lắm đó, coi chừng bị cảm bây giờ.” Một người thanh niên đẹp trai tuấn thương xoa xoa đầu thiếu niên.

      , về rồi ạ!” Thiếu niên cao hứng reo lên.

      “Ừ, nghe nói gần đây em kết bạn với người mạng à?” Thanh niên hỏi.

      “Dạ, vâng, chị ấy rất vui, em nói cho nghe …” Thiếu niên lải nhải, thanh niên kiên nhẫn nghe, tại đây nơi ngăn cách với thế giới, hòn đảo thật bình yên mà đẹp đẽ.

      ==

      William luôn cảm thấy việc Thâm Lam đóng gói hoa mỹ như thế này thật dư thừa, chút do dự xé đóng gói lấy ra một cái vòng đeo tay màu đen.

      William cúi đầu ấn vài cái giống như cài đặt gì đó, sau đó cầm tay Y La đeo vào tay .

      “Đây là cái gì?” Y La biết rõ mà vẫn hỏi.

      “Bom.”

      Y La rất phối hợp biểu lộ cảm xúc sợ hãi, nội tâm lại có chút vui sướng “Tiểu Tám, có phải hắn ta ̣nh lấy bom uy hiếp tôi ?”

      “Xem ra là đúng vậy.” Tiểu Tám trả lời.

      “Lần đầu tiên tôi thấy bom mà cảm thấy sung sướng như vậy đấy.”

      “Nếu mà cười bây giờ thì sẽ xôi hỏng bỏng đó” Tiểu Tám nhắc nhở.

      Y La lập tức cắn răng, lộ ra nét mặt thống khổ.

      “Quả bom này có chức năng ̣nh vị và điều khiển từ xa, bây giờ tao sẽ đưa mày quay lại ngân hàng, mày ngoan ngoãn lấy chìa khóa trong két sắt ra cho tao, nếu … mày sẽ biết hậu quả.” William nhấn nút khởi động ngay trước mặt Y La.

      vòng tay nhanh chóng có hai điểm đỏ lập lòe, chứng tỏ bom đã khởi động.

      Đây là … cảnh tượng quen thuộc đến cỡ nào a, dường như là chỉ xảy ra cách đây lâu lắm. Nhưng tâm trạng của lúc này với lúc ấy quả là khác nhau như trời và đất, Y La bình tĩnh xuống xe hơi, vô cùng thong dong bước vào sảnh lớn của ngân hàng.

      Trong chớp mắt khi lão Lang nhìn thấy Y La bước vào ngân hàng, vội vàng quay người lại sợ nhận ra mình “Sao em gái Y La lại quay lại?”

      Tiểu Thu “Là người luật sư kia đưa ấy về, giờ chờ ở bên ngoài.”

      Mạc Tôn “Sao nàng này thích xem náo nhiệt thế nhỉ?”

      Mạc Tôn đau hết cả đầu, mắt đã nhìn thấy Y La xong việc rời , ai ngờ nàng mới được mười lăm phút đã quay trở lại.

      Tiểu Thu lại hỏi “Q đâu?”

      Mạc Tôn “Hắn phòng bảo hiểm rồi, bên đó bảo vệ chặt chẽ quá, tôi qua được.”

      Lão Lang “Bên tôi cũng phát hiện Ong Vàng.”

      Mạc Tôn đề nghị “Tôi còn một biện pháp, chờ khi nào Q ra, chúng ta sẽ ngắm bắn hắn, nếu Ong Vàng bảo vệ Q khi hắn ta sẽ xuất hiện.”

      Tiểu Thu “Nhưng một khi chúng ta tấn công Q nghĩa là chúng ta muốn đối đầu với Carlo.”

      Carlo là tổ chức khủng bố lớn nhất thế giới hiện nay, bị chính phủ các quốc gia bao vây truy tìm nhưng vẫn đứng sừng sững ngã. Tổ chức này chuyên lên kế hoạch gây chiến tranh và bạo động, nhiễu loạn trật tự thế giới, còn có lời đồn họ đã khống chế chính quyền của một quốc gia nào đó

      Lão Lang “Chúng ta phải là chưa đối đầu với bọn chúng.”

      Đúng vậy, phải là chưa đối đầu qua, chẳng qua lúc đó bọn họ có quốc gia làm hậu thuẫn, còn hiện tại chỉ có một mình bọn họ.

      ==

      Y La chậm rì rì về hướng thang máy, vừa cùng tiểu Tám tán gẫu “Trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới, khi tôi còn sống, bị ̣t bom người mà lại cảm thấy sung sướng như vậy.”

      “Khi còn sống đã trải qua việc này ít quá hả?” Tiểu Tám châm chọc.

      “…” Y La nghẹn một chút “Lúc trước tôi có dò xét ta mà, nhưng mà ta ngụy trang quá tốt.”

      “Lúc nãy phải còn hối hận nói, đời này có bữa cơm nào miễn phí sao?”

      “Tôi nghĩ là chú họ tôi đã trả tiền mà.” Y la chột dạ.

      Lúc trước, khi William Long Thành tìm Y La, đã nói với , trước đây chú Tần Dạ Minh đã trả cho hắn chi phí rất rộng rãi. Nên lần này tới Thụy Sỹ, hắn mới đặt vé cho Y La. Sở dĩ Y La lựa chọn tin tưởng, còn phải là vì nghèo nên có tiền mua vé sao.

      “Vậy ̣nh làm gì bây giờ?”

      “Đương nhiên là tháo gỡ bom sau đó báo cảnh sát.” Y La nghĩ nghĩ rồi hỏi “Nếu tháo gỡ bom thì hắn ta có phát hiện ?”

      “Bom này có hệ thống ̣nh vị.” Tiểu Tám nhắc nhở.

      “Chỉ cần bom phát nổ thì mang theo nó theo cũng được.” Y La nhìn vòng tay “Bây giờ tôi phải tháo gỡ như thế nào?”

      “Quả bom này phải cho điểm đầu điểm cuối chạm vào nhau mới có thể phát nổ. Mấu nối của vòng tay khóa bằng mật khẩu, lúc nãy hắn ta đã đặt mật khẩu là 326.” Tiểu Tám nói.

      “3-2-6” Y La nhập mật khẩu, gỡ chiếc vòng tay ra, sau đó nhét vào túi xách, vào thang máy, lên tầng 26.

      Lúc này, xe hơi trước cửa ngân hàng, William dùng điện thoại di động theo dõi ̣nh vị quả bom, thấy đúng là Y La đã lên tầng 26, lại cảnh giác nhìn ra ngoài xe, sau đó lại nhìn chằm chằm vào di động.

      “A lô? Đồn cảnh sát ạ? Tôi muốn báo án.” Y La vừa ra khỏi thang máy đã điện thoại báo cảnh sát “Bên ngoài ngân hàng Thụy Sỹ có phần tử khủng bố, bảng số xe là …”

      “ZH3683.” Tiểu Tám nhắc.

      “ZH3683.” Y La báo cảnh sát xong, tiếp tục đến văn phòng của Putte.

      gái, sao lại quay lại?” Putte thấy Y La quay lại thì ngạc nhiên hỏi.

      “Ngài Putte, xin ngài giúp tôi …” Y La nhanh chóng nói rõ mọi chuyện, sau đó cầu Putte giúp đỡ diễn kịch, đưa đến phòng bảo hiểm két sắt, để cảnh sát có thể tranh thủ thời gian bắt giữ tội phạm.

      Putte “thấy nghĩa thể từ”, mang Y La đến phòng bảo hiểm.

      Mà lúc này, Q cũng từ phòng bảo hiểm két sắt ra, tay là món đồ hắn ta muốn lấy.

      William nhìn thấy Y La đến phòng bảo hiểm.

      Lão Lang thấy Q chuẩn bị rời , tìm vị trí ngắm bắn từ xa.

      Lúc này, ba chiếc xe phóng nhanh như vũ bão chạy đến, bao vây quanh ̉ng chính.
      kabi_ng0k, Chris_LuuA fang thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 43: Ong Vàng


      Khi xe cảnh sát rầm rộ kéo đến, ba nhóm người đều ngờ đến.

      Lão Lang đem họng súng đã lộ ra đẩy vào trong tay áo.

      Hai bảo vệ lập tức đứng lên chắn phía trước Q, còn Q xách một chiếc cặp nhỏ đề phòng nhìn ba chiếc xe cảnh sát bỗng nhiên xuất hiện.

      William, đồng chí sát thủ vô cùng tự tin với sự sắp xếp của mình, tự nhủ cho dù lúc này Y La có đứng trước mặt cảnh sát cũng sẽ có dũng khí kêu cứu. Vì thế hắn chỉ thoát khỏi màn hình theo dõi, sau đó bỏ di động xuống, giả bộ hoảng sợ giống như những người qua đường khác.

      Nhưng mà giây tiếp theo, cảnh sát liền vây xung quanh xe của hắn.

      đã bị bắt.”

      “Bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên, xuống xe.”

      Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào chiếc xe màu đen.

      Vẻ mặt William lại càng ngây ngẩn, sao lại thế này? Tới bắt hắn sao?

      “Người trong xe lập tức xuống, nếu chúng tôi sẽ nổ súng.” Súng của cảnh sát ngắm thẳng vào William qua kính xe.

      William có cách nào, chỉ có thể cởi dây an toàn, xuống xe “Sir, có phải có gì đó …”

      được nhúc nhích!” William chưa nói xong đã bị một đồng chí cảnh sát đứng bên cạnh thô bạo đẩy dán sát vào thân xe.

      Lông mày William cau lại, ánh mắt xuyên qua đám đông chạm vào tầm mắt của Q. Q bình tĩnh rời mắt, nói khẽ với bảo vệ bên cạnh “ thôi.”

      Tiểu Thu thấy ba người chuẩn bị , thì lập tức liên lạc với hai người còn lại “Bọn chúng chuẩn bị rời , phải làm sao bây giờ?”

      Lão Lang “Có cảnh sát ở đây, tôi thể hành động được.”

      Mạc Tôn lúc này đã từ ống thông gió nhảy xuống, đứng ở một góc trong sảnh lớn ngân hàng nói “Có thể khiến cho Q một mình tới Zurich, lại còn phải nhờ đến Ong Vàng hộ tống thì phải là đến Ngân hàng lấy đồ đơn giản như vậy. Tiểu Thu, theo sau hắn ta xem sao, chúng ta hành động tùy theo hoàn cảnh.”

      “Được.” Tiểu Thu đứng dậy, rời khỏi quán cà phê, theo Q một khoảng cách an toàn.

      “Sir, lục soát được một khẩu súng.” Lúc này, cảnh sát lục soát trong xe William một khẩu súng đã dùng để uy hiếp Y La.

      “Mang về.” Đồng chí tổ trưởng vừa dứt lời, cảnh sát khống chế William liền bập còng tay vào tay hắn, sau đó áp hắn ngồi vào trong xe.

      Khi William bị áp vào xe cảnh sát, trong khoảng khắc, ánh mắt của hắn còn quên nhìn về hướng ̉ng chính ngân hàng, dường như muốn tìm ai đó.

      Mà luôn tránh trong đám đông vây xem, khi thấy William bị đưa vào xe cảnh sát, Y La mới dám thò đầu ra “Tiểu Tám, hắn ta có nhấn điều khiển từ xa ?”

      .” Tiểu Tám cảm nhận được kíp nổ của quả bom được khởi động.

      “Quả nhiên là cho dù tôi tháo gỡ bom, hắn cũng sẽ giết tôi.” Y la nói “Xem ra chiếc chìa khóa trong két sắt là một vật rất quan trọng.”

      “Vậy ̣nh làm gì tiếp theo?”

      “Đương nhiên là về nước trước, đất nước chúng tôi vẫn an toàn hơn cả, bây giờ tôi quay lại khách sạn lấy đồ rồi lập tức ra sân bay về Long Thành.” Về nơi có Mạc Tôn sẽ an toàn hơn nhiều khi ở nước Thụy Sỹ xa lạ có một mình .

      Y La nói là làm, lập tức chạy ra khỏi ngân hàng, bắt một chiếc taxi về lại khách sạn.

      Sau khi tới Thụy Sỹ, Mạc Tôn đã cắt liên lạc với tất cả mọi người ở trong nước, đây là vì đề phòng nhiệm vụ thất bại sẽ liên lụy đến những người khác bên mình. Vì thế khi ở ngân hàng, tuy có vài lần giáp mặt với Y La nhưng vẫn xuất hiện, thậm chí cho dù bây giờ Y la chỉ cách có mấy chục mét nhưng Mạc Tôn vẫn cúi đầu trốn ở góc phòng, sợ Y La liếc mắt là nhận ra .

      Chờ Y La bắt xe rời khỏi ngân hàng, mới cùng lão Lang ra khỏi ngân hàng, lái xe theo ̣nh vị của tiểu Thu.

      Lão Lang vừa lái xe vừa thảo luận với Mạc Tôn.

      Lão Lang “Sao bỗng nhiên lại xuất hiện xe cảnh sát nhỉ?” vì sợ bại lộ thân phận, lúc nãy lão Lang cũng dám đến quá gần để nhìn, chỉ biết là cảnh sát xuất hiện bắt giữ một kẻ tình nghi.

      Mạc Tôn “ biết.”

      Lão Lang biết có chuyện gì, Mạc Tôn càng biết, lúc đó, đứng cách cửa ra vào một đoạn khá xa.

      “A.” Giọng của tiểu Thu bỗng nhiên vang lên tai nghe, trong giọng nói còn lộ ra kinh hoảng.

      “Sao thế?” Hai người kinh hãi, cho rằng bên tiểu Thu đã xảy ra chuyện gì đó.

      “Lúc đó tôi chỉ lo chú ý Q, nên quên nói …” Tiểu Thu nói “Người bị bắt hình như là luật sư mấy ngày nay luôn bên người Y La.”

      chắc ?” Nét mặt Mạc Tôn biến đổi.

      “Chắc chắn.” Tiểu Thu trả lời.

      Nét mặt lão Lang cũng trở nên khó coi, liếc mắt nhìn Mạc Tôn “Em gái Y La sẽ có chuyện gì chứ.”

      Mạc Tôn chần chừ khoảng một giây đồng hồ, rồi móc điện thoại gọi cho Đường Hạo “Đường Hạo.”

      “Có chuyện gì xảy ra?” Đường Hạo rất hiểu đồng đội của mình, nếu xảy ra chuyện thì lúc này họ sẽ gọi điện cho .

      phải bọn tôi mà là Y La.” Mạc Tôn nói ngắn gọn tình huống lúc nãy.

      “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cử hai người bảo vệ ấy.” Đường Hạo nói xong liền ngắt điện thoại.

      Lúc này hai người mới yên tâm tiếp tục truy tìm Q.

      Cùng lúc đó, chiếc xe áp giải kẻ tình nghi William về cục cảnh sát bỗng nhiên mất khống chế giữa chừng đâm vào ven đường, nghi phạm William trong lúc hỗn loạn đã biến mất trong đám đông.

      William dùng tốc độ nhanh nhất lẫn vào trong đám đông, sau đó vừa cởi áo khoác, mặt nạ và tóc giả, chỉ hơn mười giây biến mình từ một Hoa kiều thành người châu Âu da trắng tóc nâu. Mà người châu Âu da trắng ở Zurich này giống như cá biển rộng, thể tìm thấy.

      William thong dong đến đầu đường, giơ tay bắt một chiếc taxi.

      “Thưa ngài, ngài muốn đâu …”

      “Xoẹt!” một lưỡi dao mỏng như cánh ve từ đầu ngón tay của William xoẹt qua, tài xe xe taxi chưa nói hết câu đã bị William cắt đứt họng.

      Mặt đổi sắc, William đẩy người qua ghế phụ, sau đó leo lên xe ngồi vào ghế lái, điều khiển xe chạy đến một ngõ nhỏ vắng người, lại kéo tài xế nhét vào ́p xe, sau đó lấy từ trong thùng rác cạnh đó một cái túi du lịch màu đen.

      William vào lại trong xe, từ túi du lịch lấy ra điện thoại di động, mở phần mềm theo dõi, khi hắn nhìn thấy chấm đỏ màn hình di chuyển về hướng khách sạn quảng trường Zurich, khóe miệng tức khắc lộ ra nụ cười hài lòng.

      William, , hẳn là Ong Vàng, là sát thủ số một, hắn ta chưa bao giờ bị cảnh sát bắt giữ lần nào, gái Trung Hoa mà hắn cảm thấy có chút vụng về hiển nhiên là vụng về và nhát gan như hắn ta vẫn tưởng.

      “Thực ra tao vẫn luôn ga lăng với phụ nữ đó.” Ong Vàng đổi xe về hướng quảng trường Zurich “Bảo bối nhỏ, giờ tao tới tìm mày đây.”

      ==

      Mà lúc này, Y La ngồi xe taxi, dọc đường đã thử liên lạc với Mạc Tôn mấy lần, còn việc giận dỗi lúc trước thì trước sự sống còn, mặt mũi gì đó đều chẳng phải là chuyện quan trọng gì.

      Chỉ là biết là vì lý do gì điện thoại của Mạc Tôn vẫn luôn tắt máy.

      Thôi, sao, cũng có chuyện gì, William đã bị cảnh sát bắt , trong thời gian ngắn, hắn ta thể thoát được. Bây giờ quay về khách sạn lấy đồ rồi ra sân bay bay về Long Thành, hắn ta chắc chắn thể đuổi kịp .

      “Nhưng nhỡ đâu hắn có đồng bọn thì sao?” Tiểu Tám hỏi.

      “Tiểu Tám, cậu đừng có nói giả thiết khủng bố như vậy được ?” Y la muốn phát điên.

      “Tôi chỉ thay nghĩ toàn diện mọi vấn đề.”

      “Kệ , chắc là có chuyện gì đâu.” Y La theo thói quen bắt đầu tự thôi miên.

      ==

      Đường Hạo nhận được điện thoại của Mạc Tôn thì trước tiên nói bác Đường cử hai bảo vệ đứng trước cửa khách sạn chờ Y La về, đồng thời theo thói quen kiểm tra thân nhân của William. Lúc trước, bác Đường đã kiểm tra một lần nhưng thấy được điều gì bất thường. Tuy bác Đường phải là người chuyên nghiệp nhưng có thể qua mặt được bác Đường thì kẻ đó cũng là một nhân tài.

      Đường Hạo còn kiểm tra thì điện thoại nhảy ra tin nóng (Cảnh sát Zurich bắt giữ một nghi phạm ở gần ngân hàng Thụy Sỹ nhưng ba phút trước đã thoát khỏi xe cảnh sát. Người này tên là William …)

      Phía sau còn viết gì đó nhưng Đường Hạo cũng kịp xem, lập tức gọi cho Mạc Tôn “William trốn rồi.”

      “Cái gì?” Có thể đào tẩu khỏi xe cảnh sát khi bị áp giải thì chắc chắn phải là người bị tình nghi thông thường.

      “Lão Mạc, Q cứ để tôi và tiểu Thu theo cũng được, cậu tìm em gái Y La .” Lão Lang nói.

      “Nhưng mà …” Mạc Tôn suy tư một lúc cuối cùng cũng cảm thấy thể để một mình Y La như vậy được, đành phải nói “Vậy mọi người đừng vội hành động gì, chờ tôi quay lại.”

      “Cậu , đừng lo lắng cho bọn tôi, bảo vệ em gái Y La cho tốt, ấy đã cứu tôi rất nhiều lần đó.” Lão Lang dừng xe cho Mạc Tôn xuống.

      Mạc Tôn cũng nhiều lời nữa, xuống xe thì bắt đầu chạy về hướng ngược lại, cách khoảng ba bốn mét vừa lúc có một người khách da đen cản một chiếc xe taxi lại, Mạc Tôn chạy vội lại chen ngang, đẩy người ra “Xin lỗi, tôi có việc gấp.” ( hiểu tác giả cho chi tiết người da đen là có ý gì, phân biệt chủng tộc sao. thích chi tiết này chút nào)

      Ngay sau đó đóng cửa xe, ra hiệu cho tài xế ngay, hoàn toàn để ý đến đồng chí da đen đứng dậm chân bên ngoài.

      Lái xe từ đây đến khách sạn phải mất hai mươi phút, Mạc Tôn sợ đến kịp, liền lấy điện thoại ra gọi cho Y La.

      “Nhận điện thoại, nhận điện thoại .” Mạc Tôn dùng số lạ, sợ Y La nhận điện.

      ==

      Vừa rồi, Y La gọi điện đến sân bay cầu đổi giờ bay, khi Mạc Tôn gọi điện đến, vừa lúc Y La cầm điện thoại tay. nhìn số điện thoại lạ gọi đến, do dự một lát rồi nhấn từ chối.

      Mạc Tôn nghe tiếng báo máy bận, thì giận dữ kêu lên một tiếng, người này lúc nên cẩn thận thì chẳng thấy cẩn thận, lúc cần cẩn thận thì lại làm quá mức.

      Đinh!

      Nghe được báo tin nhắn, Y La mở lên xem theo thói quen (Nhận điện thoại , tôi là Mạc Tôn)

      “Mạc Tôn!?” Y La vui vẻ, lập tức chủ động gọi lại “Mạc Tôn, là à, sao lại đổi số điện thoại?”

      ở đâu?” Mạc Tôn hỏi.

      “Tôi ở Zurich, tôi nói nghe …”

      “Tôi biết ở Zurich, về đến khách sạn chưa?” Mạc Tôn cắt ngang mấy lời dài dòng của Y La, tiếp tục hỏi.

      “Vẫn chưa, sao biết tôi ở Zurich?” Y La ngạc nhiên hỏi.

      đừng nói chuyện, tôi hỏi cái gì trả lời cái đó?” Mạc Tôn thật là mệt tim “Tôi hỏi trước, cái tên William kia có đưa cho cái gì ?”

      …” Y La lại ̣nh hỏi sao lại biết chuyện William, nhưng rồi nhớ đến lời dặn của Mạc Tôn, thế là lại nghẹn trở về “Hình như có.”

      nghĩ lại cho kĩ, hắn có đưa cho thứ gì có thể dùng để ̣nh vị được ?” Nếu đúng như nghĩ William phải là người thường, như vậy người Y La có thiết bị ̣nh vị phải là chuyện gì bất ngờ.

      ̣nh vị?” Lúc này Y La mới nhận ra, lập tức lấy trong túi xách cái vòng tay bom, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch, mắng thầm, mẹ nó, bom vẫn còn chưa vất .

      Trước đó, phải là Y La chưa nghĩ đến việc xử lý quả bom này nhưng mà nghĩ đến tính chất nguy hiểm của quả bom, Y La ̣nh mang về dỡ bỏ nó hoàn toàn rồi mới xử lý nó, nhưng tình huống bây giờ rõ ràng là cho phép làm như vậy.

      “Nếu có thì bây giờ ném nó ngay lập tức, cần về lại khách sạn, tìm một chỗ xuống xe rồi chờ tôi đến.” Cuối cùng Mạc Tôn còn bổ sung một câu “William trốn rồi.”

      “Trốn rồi? phải là cảnh sát đã bắt hắn rồi sao?” Y La thể tin nói.

      “Làm như tôi nói, đừng hỏi.” Mạc Tôn ra lệnh.

      “Ừ, ừ.” Y La ngồi trong xe, nắm vòng tay bom. vô cùng rối rắm: quả bom này có thể ném lung tung được sao.

      “Bây giờ xuống xe, để quả bom lại xe taxi.” Tiểu Tám đưa ra ý kiến.

      “Đây chính là bom đó, cậu làm thế phải là muốn hại người ta à?” Y La tán đồng lắc đầu, đúng lúc này chiếc xe ngang qua một thùng rác, Y La vội vàng xuống xe ném quả bom vào thùng rác, sau đó lại lên xe, thay đổi ́ch đến.

      “Tôi khách sạn nữa, chở tôi đến trung tâm thành phố.”

      Sau khi chiếc xe của Y La rời năm phút đồng hồ, một chiếc xe taxi nữa dừng lại bên cạnh thùng rác vừa nãy.
      A fangChris_Luu thích bài này.

    4. kabi_ng0k

      kabi_ng0k Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      80
      ad ơi, ad giúp kiểm tra page 7, 8 mình vào xem bị báo lỗi, xem được, cám ơn ad

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 44: Truy sát (đuổi giết)


      Ong Vàng dừng xe gần thùng rác, sau đó xuống xe, từ thùng rác nhặt được vòng tay bom đã bị Y La vứt bỏ.

      ta đã tháo được sao?” Ong Vàng hơi kinh ngạc nhướng mày, phải biết rằng quả bom vòng tay này bảng xếp hạng tiêu thụ của Thâm Lam, tuy rằng dám nói là chưa bao giờ bị người ta tháo dỡ, nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tháo gỡ thì đúng là chưa bao giờ xảy ra.

      Ong Vàng lại ném quả bom vào thùng rác lần nữa, rồi sau đó xoay người nhìn xung quanh. Đây là một con phố vô cùng bình thường, ven đường có mấy nhà hàng và cửa hàng tiện lợi, nhưng Ong Vàng sẽ nghĩ đơn giản là Y La sẽ lẩn trốn ở gần đây, nhưng khả năng này phải là thể xảy ra. Cuối cùng, hắn tìm được một camera theo dõi ở một cửa hàng tiện lợi gần thùng rác.

      Trở lại xe, Ong Vàng ra lệnh cho người chiếm quyền quản lý camera, rất nhanh thấy được hình ảnh Y La năm phút trước, phương hướng lên xe rời sau khi ném bom .

      “Tiếp tục kiểm tra xem chiếc xe đến đâu?” Nói xong câu đó, Ong Vàng khởi động xe lái về phía trung tâm thành phố, mà màn hình máy latop hắn để ghế phụ, camera giao thông của thành phố Zurich ngừng được cắt lọc.

      Bên kia, Y La theo sự chỉ dẫn của Mạc Tôn vào trung tâm thành phố đông đúc, sau đó xuống xe ở một ngã tư đường, rồi bước vào một trung tâm thương mại lớn.

      “Tôi đã vào trung tâm thương mại rồi, bây giờ tôi phải đâu? Tôi trốn vào WC chờ được ?”

      được.” Nếu đối phương đuổi tới WC, trong gian nhỏ hẹp như vậy thì Y La thể có biện pháp chạy trốn “ giả bộ shopping , ́ gắng di chuyển càng nhiều càng tốt, mười phút nữa tôi sẽ đến đó.”

      “Vậy nhanh lên nhé, cũng đừng tắt điện thoại.” Y La muốn được nghe giọng của Mạc Tôn, như vậy sẽ làm cảm thấy an toàn hơn.

      , tôi đến ngay đây.”

      Y La nói nữa, bắt đầu nghiêm túc dạo trung tâm thương mại, mỗi cửa tiệm đều vào dạo một vòng, ngẫu nhiên cầm một vài món đồ lên thử, nhưng chưa bao giờ dám ở lại quá hai phút, cứ như vậy Y La thang lang có mục tiêu dạo, cho đến khi Y La bước vào cửa tiệm thứ ba thì xe của Ong Vàng dừng lại trước cửa trung tâm thương mại.

      “Chuyển hình ảnh camera của trung tâm thương mại vào điện thoại cho tao.” Ong Vàng ngắt điện thoại, cầm di động thong dong vào trung tâm thương mại.

      Khi Ong Vàng tiến vào cửa lớn của trung tâm thương mại, Y La dạo tại cửa tiệm trang sức lầu hai, xem một cái đồng hồ, đếm thời gian Mạc Tôn sẽ đến.

      Dưới lầu một, Ong Vàng cũng vội vàng tìm kiếm Y La mà nhìn điện thoại di động các hình ảnh được cắt lọc nhanh chóng, một gái châu Á da vàng tóc đen là vô cùng nổi bật ở xã hội châu Âu. Tốc độ sàng lọc của Ong Vàng rất nhanh, chỉ cần nửa phút đã xác ̣nh được vi trí Y La bước vào lần cuối.

      Lầu hai khu phía Bắc, cửa hàng trang sức.

      Ong Vàng hừ lạnh một tiếng, nâng bước tiến vào cầu thang cuốn gần mình nhất, vô cùng thong thả như một người đàn ông bình thường cùng bạn gái mua sắm.

      đến đâu rồi?” Y La hỏi Mạc Tôn trong điện thoại.

      “Còn hai phố nữa thôi.”

      “Vậy tôi xuống dưới chờ .” Y La vui vẻ.

      đừng , cứ tiếp , tôi tới tìm .” Mạc Tôn lập tức ngăn lại.

      “Được.” biết vì sao, nhưng khi biết Mạc Tôn sắp tới, tim Y La nhảy lên đập mạnh ngừng, cả người trở nên bối rối rõ lý do.

      “Tiểu Tám, sao bỗng nhiên tôi cảm thấy bối rối thế này.” Y La tán gẫu với Tiểu Tám trong đầu.

      “Hai phút rồi, nên đổi chỗ .” Tiểu Tám nhắc nhở.

      Được Tiểu Tám nhắc, Y La lập tức buông kẹp tóc trong tay xuống, xoay người ra khỏi cửa tiệm. Cửa hàng trang sức cách cầu thang cuốn khá gần, Y La bước lên cầu thang lên lầu ba.

      Trung tâm thương mại China Court có hai cầu thang cuốn, một nam một bắc song song nhau, Y La bước lên là cầu thang cuốn phía Bắc, mà Ong Vàng bước lên lại là cầu thang cuốn phía Nam.

      Khi Ong Vàng đứng cầu thang cuốn từ lầu một lên lầu hai, ánh mắt nhìn thẳng xuyên qua khoảng nhìn về phía cửa hàng trang sức, vừa lúc thấy Y La đeo túi xách bước ra khỏi cửa tiệm trang sức, sau đó lên cầu thang cuốn lên lầu ba. Bước chân của Ong Vàng vừa bước ra lại chuyển tiếp tục bước lên cầu thang cuốn lên lầu ba.

      Vô cớ hoảng loạn bất an, Y La nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh phát hiện phía thang cuốn đối diện có một người đàn ông nhìn chằm chằm.

      “Tiểu Tám, có phải là tôi bị ảo giác , sao tôi cảm thấy người đàn ông kia cứ nhìn tôi chăm chăm.” Dù sao thì khoảng cách cũng khá xa, Y La cũng nghi ngờ mình có phải là quá mẫn cảm hay .

      cầu trao quyền tìm kiếm.” Quá phạm vi mười mét, Tiểu Tám phải có được năng lượng tinh thần để khởi động chương trình tìm kiếm.

      “Tìm kiếm.” Lúc này tất nhiên là Y La tiết kiệm năng lượng tinh thần.

      “Khởi động tìm kiếm, tìm kiếm xong.” thanh máy móc của Tiểu Tám cũng biến chuyển trở nên dồn dập “Là William.”

      “William? Sao lại thế được, William là người châu Á mà, còn kia rõ ràng là người châu Âu.” Trực giác của Y La phản ứng lại.

      “Trừ màu da, kiểu tóc khớp, thì ngũ quan và đặc thù của thân thể là hoàn toàn trùng khớp, đúng là William.” Tiểu Tám lại lên tiếng “Tôi kiến nghị nên chạy mau .”

      Chuyện liên quan đến việc sống chết, Y La làm sao dám gặng hỏi nữa, lập tức cất bước mà chạy, đẩy qua những người đứng thang cuốn, chạy nhanh như điên lên phía .

      ta phát hiện ra? Ong Vàng kinh ngạc nhướng mày, ngay sau đó cũng chạy nhanh về hướng lầu ba.

      “Mạc Tôn, tới nhanh lên, William đuổi đến đây rồi.” Y La vừa chạy vừa kêu lên điện thoại.

      “Tôi sắp tới rồi, tìm một chỗ trốn .”

      “Hắn đuổi phía sau tôi.”

      chạy về chỗ có nhiều người .” Mạc Tôn cũng vô cùng nóng lòng, nhưng mà xe còn cách trung tâm thương mại một con phố nữa “Bác tài, chạy nhanh hơn .”

      Y La liều mạng chạy về phía trước, dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nói với tiểu Tám trong đầu “Tiểu Tám, hắn có đuổi theo ?”

      “Cách khoảng năm mươi mét.” Tiểu Tám trả lời.

      “Tiểu Tám, cậu rà quét trung tâm thương mại xem có ngõ tắt nào có thể bỏ rơi hắn ta ?”

      được, nếu sử dụng năng lượng tinh thần liên tục, sẽ bị xỉu.” Tiểu Tám lập tức cự tuyệt.

      Thực ra với chức năng của mình, Tiểu Tám hoàn toàn có thể mượn dùng năng lượng tinh thần của Y La, rà quét toàn bộ trung tâm thương mại, như vậy khi William vừa bước vào trung tâm thương mại là nó có thể phát hiện ngay lập tức. Nhưng với năng lượng tinh thần hiện nay của Y La, hình thức rà quét như thế chỉ có thể thực hiện được liên tục trong hai phút, nếu quá hai phút thì Y La sẽ bị té xỉu vì năng lượng tinh thần tiêu hao quá nhiều. Với năng lượng tinh thần hiện tại của nhân loại đúng là thể nào so sánh với thời đại tinh tế.

      “Vậy làm sao bây giờ?” Y La giống như ong vỡ tổ (nguyên tác là ruồi đầu) cứ nhằm về hướng có đông người đứng là chạy đến, tuy rằng chạy chậm nhưng William đuổi theo cũng chậm, cứ như vậy mà William thể đến gần hơn chút nào.

      “Hắn dừng lại.” Tiểu Tám nói “Cẩn thận.”

      “Cái gì?” Tuy Y La ngạc nhiên nhưng cũng dám quay đầu lại xem, vẫn liều mạng chạy về phía trước, bỗng nhiên phía sau bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi của những người xung quanh và của cả Tiểu Tám.

      “Chíu!” Một viên đạn từ khẩu súng ngắn giảm thanh bay ra, lướt qua vô số người dân mua sắm xung quanh, chuẩn xác đập vào sau lưng Y La.

      Y La chỉ cảm thấy như có một lực đánh thật mạnh đánh vào lưng , sau đó lảo đảo té xuống đất.

      “A a a, giết người.”

      “Cứu mạng!”

      Tuy rằng súng của Ong Vàng là súng giảm thanh nhưng trước thanh thiên bạch nhật mà rút súng ra vẫn bị rất nhiều người thấy. Đám đông xôn xao lên, Ong Vàng cầm súng ngắn, chạy về phía Y La té ngã. Nhưng khi hắn chạy đến gần thì mặt đất đã còn bóng dáng của Y La, ngay cả một giọt máu cũng có.

      Chẳng lẽ hắn bắn trúng? thể nào!

      Ong Vàng nhìn xung quanh, có vết máu nên hắn biết Y La đã chạy đến đâu. Hắn đành một lần nữa móc điện thoại di động ra, xem màn ảnh camera theo dõi của trung tâm thương mại. Rất nhanh hắn phát hiện hình ảnh của Y La vào một cửa hàng cách nơi hắn đứng xa.

      Một cửa tiệm áo cưới thiết kế theo cầu.

      Y La hoảng loạn đã chui đại vào một cửa tiệm váy cưới.

      “Tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho ?” Nhân viên thấy có khách bước vào thì nhiệt tình đứng lên chào hỏi.

      “Có thể cho tôi trốn ở đây một chút được .” Vừa rồi đám đông hỗn loạn nên Y La khẳng ̣nh là William thấy . Mạc Tôn sắp đến rồi, chỉ cần tìm một chỗ ẩn nấp.

      ==

      Hai phút sau, một người đàn ông da trắng cao lớn đẹp trai bước vào cửa tiệm. Vẫn là người nhân viên lúc nãy bước lên chào hỏi “Quý ngài, ngài muốn chọn váy cưới cho vị hôn thê sao?”

      Ong Vàng quét xung quanh tiệm một lần, thấy bóng dáng Y La “Lúc nãy có một gái châu Á vào đây, ta ở đâu?”

      “Quý ngài, cửa tiệm chúng tôi có khách hàng nào là người châu Á vào.” Nhân viên phục vụ cười nói.

      có?” Ong Vàng cười khẽ một tiếng, cất di động rồi đưa tay vào trong ngực lấy súng ra, sau đó nhằm thẳng vào người nhân viên nói chuyện với hắn “Thực là có sao?”

      “Ở, ở …” người nhân viên vừa rồi còn bình tĩnh, dưới sự uy hiếp của bạo lực, chỉ một giây sau là đầu hàng, ngón tay run rẩy chỉ về phía tủ bày áo cưới.

      “Bại lộ rồi.” Tiểu Tám báo tin tức xấu cho Y La.

      “Sao hắn ta lại tìm thấy tôi nhanh như vậy.” chạy trốn cũng khá là nhanh mà sao tên này lại tìm ra nhanh như vậy.

      “Di động của hắn có hình ảnh của toàn bộ trung tâm thương mại.” Tiểu Tám vừa mới rà quét, đã quét đến di động của William “Hắn lại đây.”

      Làm sao bây giờ? Bây giờ mà chạy thì sẽ bị bắt ngay, nhưng nếu bây giờ chạy thì hắn ta có cho một phát vỡ đầu hay .

      , đâu, Y La, mày đừng sợ, hắn còn chưa lấy được chìa khóa, hắn sẽ giết mày đâu.

      Nhưng mà bị bắn vào tay chân cũng rất thảm đó.

      được, phải kiên trì thêm chút nữa, Mạc Tôn sắp đến rồi.

      Khi Ong Vàng duỗi tay gạt váy cưới che đầu Y La ra, Y La cũng hạ quyết tâm, cắn răng từ bên trong vọt ra, muốn gây bất ngờ cho William làm hắn kịp trở tay mà chạy thoát ra ngoài.

      Ý tưởng thì rất tốt, cũng có đủ dũng khí nhưng Y La đã đánh giá sai sự chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ, đặc biệt là giữa một gái bình thường và một sát thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

      Trong nháy mắt khi Y La lao ra, Ong Vàng lập tức bắt giữ được người nào đó.

      “Có thể dưới sự truy sát của tao mà chạy được lâu như vậy, mày cũng vừa đâu.” Ong Vàng nhìn chằm chằm vào Y La hoảng loạn, thiệt tình khích lệ.

      buông tôi ra.” Y La giãy dụa, dùng túi xách đánh vào người đàn ông.

      “Còn giãy nữa là tao giết mày.” Ong Vàng chĩa súng vào Y La.

      Bị súng chĩa vào người, đầu tiên Y La ngẩn ra, sau đó ́ hết sức trấn tĩnh “ sẽ giết tôi, nếu giết tôi sẽ mở được két sắt.”

      “Lúc trước Tần Dạ Minh cũng nói như vậy.” Ong Vàng cười nói.

      đã giết chú tôi?” Y La thể tin nhìn Ong Vàng.

      Lúc này, dưới lầu bỗng vang lên tiếng còi của cảnh sát, hiển nhiên là lúc nãy khi Ong Vàng nổ súng, đã có người báo.

      mau.” Ong Vàng kéo Y La rời .

      .” Y La chắc chắn hắn ta sẽ giết dễ dàng như vậy, vì thế bám lấy cạnh cửa sống chết rời.

      Nghe còi cảnh sát càng lúc càng gần, Ong Vàng đã còn kiên nhẫn nổi nữa, họng súng chuyển qua nhắm về tay trái của Y La bám vào cạnh cửa.

      Ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì, Y La hoảng sợ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn buông cạnh cửa ra, bởi vì tai nghe Bluetooth, nghe thấy giọng của Mạc Tôn “Tôi tới rồi.”

      “Pằng!”

      “Pằng pằng!”

      Một viên đạn lướt qua cánh tay phải cầm súng của William, ngay sau đó lại hai phát súng nữa. Vì né sự tấn công, William đành phải buông Y La tránh sang một bên. Mà trong nháy mắt khi hắn né ra, một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt Y La.

      “Là mày?” Ong Vàng nhận ra người đàn ông châu Á trước mắt, hơn một năm trước họ đã gặp ở Luân Đôn.

      “Ong Vàng!” Mạc Tôn cũng nhận ra người đàn ông, thù mới hận cũ đồng thời nảy lên trong lòng, viên đạn như cũng kịp suy nghĩ bay về hướng Ong Vàng.

      Ong Vàng thấy thế cục đã mất, tham chiến nữa, xoay người bỏ chạy.

      Mạc Tôn chút nghĩ ngợi cất bước ̣nh đuổi theo, nhưng mà vừa mới động thì quần áo phía sau đã bị người kéo giật lại. cứng người, quay người đối mặt với khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt của Y La “Sao bây giờ mới đến a, tí nữa là tôi treo mất rồi.”
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :