1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 36: Thẹn quá hóa giận

      Công tác bảo mật đã được cục an ninh quốc gia làm rất tốt, ngoài tổ chức Thâm Lam thì các tổ chức khủng bố khác hề biết đến sự tồn tại của Y La, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, bom tàng hình ở sân bay Long Thành là do người của cục an ninh quốc gia tháo gỡ.

      Mà vì Hướng Nhất Trạch, Y La chỉ cần lâu lâu lên mạng chơi trò chơi tháo gỡ bom với cậu ta video thì Thâm Lam cũng làm phiền nữa. Vì vậy, trong thời gian này, ngoài việc hàng ngày bỏ ra hai tiếng đồng hồ học tập kiến thức về bom thì cuộc sống của Y La khá là thoải mái.

      Đảo mắt thu qua đông tới, nhưng mùa đông ở Long Thành cũng lạnh lắm, có thể nói là khác gì so với mùa thu. Nếu phải là khí mùa Giáng Sinh ngày một rộn ràng thì Y La cũng còn nhớ được bây giờ là mùa đông.

      “Chào .” Y La đứng trong tiệm chào Mạc Tôn tới mua bữa sáng.

      “Chào em.” Mạc Tôn nhìn Y La ăn mặc mong manh thì nhíu mày “Bây giờ mùa đông mà sao em mặc ít vậy.”

      “Thời tiết đâu có lạnh a.” Y La cười nói “Ở Long Thành đúng là ‘đông ấm hè lạnh’”.

      “’Đông ấm hè lạnh’ ở các thành phố phía Bắc nhưng có nghĩa là mùa đông sẽ ấm áp như mùa xuân. Mấy người phụ nữ thân thể rõ ràng là yếu ớt sợ lạnh, vậy mà lại ́ tình mặc những loại trang phục chẳng có chút ấm áp nào, đúng là hiểu nổi các .” chỉ Y La, ngay ở cục an ninh, mấy nữ đặc công cũng thế.

      “Đội trưởng Mạc, vậy là biết rồi.” Vừa tính tiền Quả Quả vừa nói “Nếu phụ nữ bọn em mà ăn mặc dày dặn, đến thời điểm quan trọng thì đàn ông các sao có cơ hội thể hiện được chứ.”

      “Có đạo lý.” Y La gật đầu tán đồng.

      “A …” Đối với việc này, vẻ mặt Mạc Tôn vô cùng khinh thường.

      “Đội trưởng Mạc, đừng nghi ngờ, chiêu này nên học, sau này theo đuổi bạn gái nhất ̣nh có tác dụng.” Quả Quả mãnh liệt đề cử.

      “Cám ơn, có tác dụng đâu.” Mạc Tôn từ chối.

      có tác dụng? Chẳng lẽ đã có bạn gái?” Quả Quả nhiều chuyện.

      Y La nghe thấy cũng tò mò nhìn qua.

      “Tôi có ý ̣nh tìm bạn gái.” Mạc Tôn lấy phần sandwich từ tay Quả Quả hóa đá, nói cám ơn rồi rời khỏi quán cà phê.

      có ý ̣nh tìm bạn gái? Chẳng lẽ cảnh sát Mạc nhìn manly như vậy lại là …” Quả Quả thể tin nhiều chuyện “Trời ạ, trách được bây giờ đàn ông tốt càng ngày càng ít, thì ra bọn họ chỉ ‘tiêu thụ nội bộ’ với nhau mà thôi.”

      “Em nói bậy gì đó? Đừng có tự bổ não nữa!” Lúc mới nghe Y La cũng thiếu chút nữa hiểu lầm, nhưng sau đó Y La cũng có thể hiểu được câu nói kia của Mạc Tôn là có ý gì.

      Trước đây Mạc Tôn là đặc công cục an ninh quốc gia, lý lịch cá nhân của họ chẳng thể nào tìm thấy mạng quản lý dân cư của Trung Quốc, vậy bảo họ làm sao mà đương.

      ==

      qua đường cái, khi Mạc Tôn nhàn nhã vừa vừa uống cà phê thì điện thoại di động trong túi bỗng vang lên. Đây là tiếng chuông được cài đặt đặc biệt, làm vừa nghe thấy thì sắc mặt biến đổi.

      “Lão Mạc.” Điện thoại chuyển tiếp, khuôn mặt đầy râu quai nón của lão Lang bỗng tràn đầy khuôn hình.

      hả, sao lại gọi điện thoại này?” Lại còn là cuộc gọi video nữa, phải là lão Lang ở Đế Đô hái cam hay sao? Sao lại dùng điện thoại này liên lạc với .

      Di động của Mạc Tôn đã được thiết kế đặc biệt, người khác chỉ thấy đây là điện thoại một sim, nhưng thực ra đây là điện thoại được thiết kế hai sim số. Mà điện thoại lão Lang gọi đến chính là số điện thoại thứ hai, là số sim mà lúc trước Mạc Tôn còn ở cục an ninh quốc gia, , hẳn là sớm hơn, sớm lúc Đường Hạo còn chưa xảy ra chuyện, khi tiểu đội Tham Lang vừa mới thành lập, bọn họ đã đặc biệt thiết kế để trong thời điểm đặc biệt liên lạc với nhau. Vì thế nên vừa rồi nghe thấy tiếng chuông này, Mạc Tôn mới lo lắng như vậy.

      “Chẳng phải là trong lúc nhất thời tôi nhớ được số mới của cậu hay sao.” Lão Lang cười nói.

      “Rốt cuộc có chuyện gì?” Mạc Tôn tin lão Lang có chuyện gì mà lại dùng số điện thoại này gọi cho .

      Lão Lang “Giờ cậu ở trước cửa cục cảnh sát hả, quán cà phê của em gái Y La ở bên đối diện phải ?”

      “Ừ.” Mạc Tôn gật đầu.

      “Vậy em gái Y La bây giờ có ở trong quán ?” Lão Lang lại hỏi.

      Vậy là gọi tới tìm Y La, nhưng sao lão Lang lại đột nhiên muốn tìm Y La, hơn nữa còn qua số điện thoại đặc biệt của .

      “Đến cùng là làm cái gì?” Càng nghĩ càng khả nghi, Mạc Tôn cảm giác được mối nguy hiểm, nheo mắt lại.

      “Khụ … Tôi muốn nhờ em gái Y La giúp đỡ một chút ấy mà.” Khi lão Lang nói thì cũng di chuyển màn ảnh, hình ảnh từ mặt lão Lang chuyển thành một quả bom bên đó có đồng hồ bấm giờ còn đúng hai phút. “Tôi bị nhốt chung với thứ này.”

      Giọng điệu của lão Lang vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức Mạc Tôn muốn chửi thề.

      “Mẹ nó, khùng hả.” Ngàn vạn lời muốn nói, Mạc Tôn cũng chỉ kịp bật ra câu chửi thề thô tục, chỉ còn có hai phút mà còn có tâm tình nói chuyện dông dài với .

      Mạc Tôn dám trì hoãn, lập tức xoay người, chạy như bay về hướng đối diện, hề quan tâm đến điều gì khác, nhưng cũng đủ để các tài xế sợ đến mức thiếu chút nữa mắc bệnh tim.

      “Má, mày muốn tìm chết à?” Vang lên tiếng mắng chửi của các tài xế.

      Mạc Tôn như điên vọt vào quán cà phê.

      “Y La đâu?” Vào quán thấy Y La, Mạc Tôn bắt lấy Quả Quả hỏi.

      “Đội trưởng Mạc, sao lại quay lại?”

      “Y La đâu?” Mạc Tôn cao giọng hỏi lại lần nữa, bây giờ căn bản có thời gian giải thích.

      “Ở … Ở phòng vệ sinh.” Quả Quả hơi sợ, lắp bắp trả lời.

      Mạc Tôn xoay người chạy về hướng phòng vệ sinh.

      “Y La?” Mạc Tôn đứng trước phòng vệ sinh nữ, gọi to.

      “Mạc Tôn? làm gì thế?” ngồi trong WC, bỗng nhiên nghe tiếng người đàn ông gọi mình, tâm tình bỗng trở nên phức tạp.

      mau ra đây.”

      “Có chuyện gì vậy, ra trước chờ tôi, tôi ra bây giờ đó.” Y La hết chỗ nói rồi, còn ngồi WC đó, giục cái gì mà giục.

      kịp nữa rồi.” Trong video, bom chỉ còn lại một phút đồng hồ, nếu phải ngại đây là phòng vệ sinh nữ, Mạc Tôn đã vọt vào từ sớm rồi “Bây giờ ra đây mau lên.”

      có bệnh à, tôi còn …”

      “Ầm!” Y La còn chưa nói xong, khóa cửa bỗng bị một chân đạp bay, Y La phản ứng nhanh chóng đưa tay lên chặn lại cửa mới làm mình bị bại lộ.

      Lúc này, một cánh tay vạm vỡ của người đàn ông cầm điện thoại di động mở video đưa vào qua khe cửa, trực tiếp đưa đến trước mặt Y La.

      “Bom, còn năm mươi giây, cắt dây nào?”

      “…” bị quay phim? bị phát sóng trực tiếp? Y La chỉ cảm thấy đại não của mình ong lên, sau đó cả người choáng váng! Đừng hiểu lầm, phải vì bom đâu, mọi người nghĩ lại xem, khi mọi người ngồi WC, một người đàn ông cầm cái điện thoại mở video đưa đến trước mặt , là người khác cũng bị dọa ngốc mà thôi.

      “Màu đỏ.” Tiểu Tám nhanh chóng đưa ra đáp án.

      “Khụ … em gái Y La, xin lỗi , quấy rầy …” WC, ba chữ này quả thật là lão Lang có mặt mũi nào nói ra “Nhưng mà bom …”

      “Cắt màu đỏ.” Khi trả lời, nét mặt Y La vẫn dại ra như cũ.

      “Màu đỏ.” Đầu bên kia, lão Lang nhấn mạnh lại một lần nữa, sau đó có một con dao nhỏ đưa lên, cắt đứt sợi dây điện màu đỏ quả bom, ngay lập tức đồng hồ hẹn giờ ngừng chạy “Ai da, ngừng rồi, em gái Y La, em lại cứu lần nữa.”

      Nguy hiểm đã được giải trừ, lúc này Mạc Tôn mới nhận ra hoàn cảnh xấu hổ trước mắt, tức thì ngượng ngùng húng hắng “Khụ … vậy em tiếp tục chuyện của mình , tôi … tôi ra ngoài trước.”

      Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Trong trạng thái ngây ngẩn, Y La hoàn toàn bùng nổ.

      Mạc Tôn vừa ra khỏi phòng vệ sinh, cả khuôn mặt vì xấu hổ và tức giận mà nghẹn đỏ bừng, nhìn lão Lang bên đầu kia tức giận hét to “Cuối cùng là làm cái khỉ gió gì vậy?”

      “Cái gì … ha ha … Tôi còn có việc bận, tôi cúp trước nhé.”

      Khi hình ảnh video đung đưa, Mạc Tôn bỗng nhiên nhìn thấy một vài chi tiết quen thuộc “ ở Thụy Sĩ à?”

      “Đệt …” Lão Lang chột dạ lập tức ngắt kết nối, thằng nhóc này sao lại phát hiện ra cơ chứ.

      Quả nhiên là ở Thụy Sĩ, sao lão Lang đột nhiên lại chạy đến Thụy Sĩ?

      Mạc Tôn bên này còn tự hỏi nguyên nhân lão Lang chạy đến Thụy Sĩ thì bên kia, Y La ‘thẹn quá hóa giận’ túm cây lau nhà từ phòng vệ sinh ra, ném một phát về hướng Mạc Tôn còn đứng ngẩn người.

      Tính cảnh giác trời sinh nên dù trong trạng thái vô ý thức, Mạc Tôn cũng có thể dễ dàng tránh được sự tấn công, đầu tiên lách tránh thân người, sau đó tay phải giơ lên, đè cây lau nhà trong tay Y La lại.

      “Ách …” những động tác vừa rồi của Mạc Tôn đều là phản ứng theo bản năng, lúc này nhìn thấy người cầm cây lau nhà tấn công chính là Y La, tức khắc xấu hổ nói nên lời.

      Thực hiển nhiên, biết rõ vì sao lại như này.

      buông tay!” Y La hét lớn.

      Dưới sự tức giận của Y La, lại càng bởi vì chính sự chột dạ của mình, Mạc Tôn buông lỏng cánh tay.

      “Có phải bị bệnh rồi , bị bệnh hả!” Vừa nghĩ lại cảnh vừa nãy, Y La xẩu hổ lại tức giận, vừa đánh vừa mắng nhưng mà Mạc Tôn né phải tránh trái làm Y La vất vả một hồi nhưng chẳng đánh trúng cái nào.

      “Em nghe tôi giải thích …” Mạc Tôn ̣nh giải thích.

      “Chị Y La, đội trưởng Mạc, hai người sao lại thế này?” Quả Quả thấy hai người túi bụi, vội vàng chạy tới khuyên can “Có chuyện gì thì từ từ nói, chị Y La, chị buông cây lau nhà trước cái đã, chị như vậy là đánh cảnh sát đó.”

      “Hôm nay chị nhất ̣nh phải đánh cảnh sát.” Y La giơ cây lau nhà về phía người nào đó chột dạ, một đồng chí cảnh sát nhân dân mà lại dám đột nhập vào phòng WC nữ. “ có còn muốn mặt mũi ?”

      “Xin lỗi em … vừa rồi …”

      còn dám nói!” Y La tức giận lại ném một cây qua, Mạc Tôn lách người về bên phải hai bước tránh thoát.

      dám trốn một lần nữa xem, tôi với tuyệt giao.” Y La dùng cây lau nhà đánh mãi mà trúng được cái nào, tức giận đến mức sắp mất lý trí.

      Mạc Tôn sửng sốt, dường như là bị điểm huyệt, lập tức ngừng động tác dám né tránh nữa.

      “Bịch” một cái, một cây lau nhà của Y La vững chắc dừng người Mạc Tôn, tiếp theo lại thêm vài cây.

      “Chị Y La, được rồi, được rồi.” Đã bị dọa ngốc, lúc này Quả Quả mới ̣nh thần lại, vội vàng giật lấy cây lau nhà từ tay chủ nhà mình thở dốc từng trận.

      “Em nguôi giận chưa?”

      “Chưa.” Y La cầm cây lau nhà mệt muốn chết, căn bản chưa có đủ khoái cảm hả giận.

      “Vậy tôi cho em cắn tôi một cái cho phát tiết hết giận nhé.” Mạc Tôn duỗi tay ra.

      Chính là cái tay này, cái tay cầm điện thoại di động vọt vào phòng vệ sinh của . Đã bị kích thích, lý trí của Y La lại biến mất lần nữa, há mồm cắn mạnh một cái.

      “A!” Quả Quả ngờ Y La lại thực sự cắn Mạc Tôn, hoảng sợ đến mức làm rớt cây lau nhà.

      Nhưng Mạc Tôn chỉ nhăn nhăn chân mày, đứng im nhúc nhích, dường như là cánh tay kia chẳng phải là tay .

      Trách được người xưa để hình dung ‘Thù hận khắc ́t ghi tâm’ thường hay nói hận thể nuốt sống người nào đó, vậy mà khi Y La cắn một miếng quả thật cảm thấy tức giận đã tiêu tan ít.

      “Chị Y La, chị Y La, được rồi mà, thù hận lớn đến mức nào vậy chứ.” Quả Quả từ nỗi khiếp sợ phục hồi tinh thần, vội vàng tách hai người ra “Đội trưởng Mạc, nhanh .”

      “Nhưng mà …” Mạc Tôn do dự nhìn về phía Y La vẫn còn chưa nguôi giận, nghĩ đến câu tuyệt giao của , nháy mắt lại đứng bất động.

      có ngốc hay ? Khi phụ nữ tức giận, phải để cho ấy bình tĩnh lại đã, mấy ngày tới đừng đến đây, qua hai ngày thì tự nhiên chị Y La sẽ hết giận thôi.” Tuy biết tại sao trong thời gian ngắn ngủi ở phòng vệ sinh giữa hai người đã phát sinh chuyện gì. Đúng vậy ha, trong WC có thể xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ … Quả Quả nhịn được lại bắt đầu bổ não.

      “Vậy tôi trước nhé.” Mạc Tôn chần chừ một lát, quyết ̣nh nghe theo Quả Quả, dù sao thì phụ nữ cũng hiểu phụ nữ hơn.

      Sau khi trở lại cục cảnh sát, Mạc Tôn càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó đúng, tháng trước lão Lang mới vừa xuất viện, sao hôm nay lại xuất hiện ở Thụy Sỹ. Hơn nữa lúc nãy video ấy nói mình bị nhốt. Bị nhốt? Trong tình huống nào mà lão Lang lại dùng từ ‘bị nhốt’, chẳng lẽ lão Lang đã trở lại cục an ninh quốc gia rồi?

      có khả năng, từ lâu lão Lang đã nói, sau khi về hưu ấy sẽ quay lại cục an ninh quốc gia nữa. Như vậy cũng chỉ có một khả năng, ấy lén điều tra chuyện gì đó.

      “Tiếu Bân, cậu làm cho cái đơn xin nghỉ phép.” Mạc Tôn cảm thấy cần phải đến Thụy Sỹ một chuyến, cứ có cảm giác là lão Lang, thậm chí là Đường Hạo có chuyện lừa .
      Chris_Luu, bellchuongA fang thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 37: Luật sư của chú họ


      “Chị về rồi đây.” Y La xách theo cà phê mới mua đã trở lại.

      “Chị mua cà phê về rồi ạ?” pha cà phê, A Thành chào.

      “Chị mua về rồi.” Y La đặt bao cà phê lên bàn “Bên đó chị đã uống thử một ly, loại cà phê xay này có mùi thơm đậm đà hơn loại cà phê chúng ta vẫn đặt, chút nữa em pha thử một ít xem hiệu quả thế nào.”

      “Vâng.” A Thành đáp, cà phê cũng vừa pha xong, cậu ngẩng đầu ̣nh kêu Quả Quả mang cà phê cho khách thì Y La đã giơ tay nhận lấy.

      “Để chị, bàn số mấy?”

      “Số mười sáu ạ.”

      Y La bưng cà phê đến bàn số mười sáu, sau đó ̣nh đến phòng sách, Quả Quả ở đó sắp xếp lại sách đã bị khách bỏ lộn xộn.

      “Chị Y La, chị về rồi.” Quả Quả chào hỏi.

      “Ừ.” Y La hơi do dự “À …”

      “Dạ?” Quả Quả nghi hoặc nhìn Y La.

      “À … Hôm nay đội trưởng Mạc tới à?” Vì sự việc xấu hổ ba ngày trước, lúc ấy đúng là Y La vô cùng tức giận, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cũng hiểu lúc đó Mạc Tôn chỉ vì muốn cứu người, hơn nữa tình huống đúng là rất nguy cấp, cũng phải là hiểu được cho nên trong tâm lý đã tha thứ cho Mạc Tôn. Nhưng từ hôm đó đến nay, liên tục ba ngày, trước đó cho dù gió mặc gió, mưa kệ mưa thì mỗi ngày ít nhất hai lần đến mua cà phê, vậy mà Mạc Tôn lại một lần xuất hiện. Điều này làm Y La bắt đầu nghi ngờ có phải ông tướng kia coi cái câu tuyệt giao của trở thành sự thật nữa.

      “Em thấy tới, chị Y La, nếu chút nữa em đưa cơm đến cục cảnh sát sẽ hỏi thăm giúp chị?” Quả Quả tâm lý hỏi.

      cần đâu, ta thích hay thích tới thì tùy.” Y La cảm thấy có thể tha thứ cho Mạc Tôn để tiếp tục đến quán cà phê là đã nể mặt mũi của lắm rồi, còn muốn để Quả Quả hỏi thăm, mặt mũi chàng nay bao lớn a, kiên quyết được.

      “Dạ.” Quả Quả rất nghe lời dạ một tiếng.

      “Meo …” Mấy tháng qua, đã béo thêm mấy cân, Tiểu Hắc lười biếng ghé lên kệ sách, chờ đến khi Quả Quả chạm đến người nó mới uể oải kêu lên một tiếng.

      “Tiểu Hắc, có phải em lại béo lên ?” Y La qua ôm Tiểu Hắc vào lòng.

      “Đúng là gần đây Tiểu Hắc béo lên mấy cân luôn á chị, chúng ta có cần giảm béo cho nó ?” Quả Quả kiến nghị.

      “Meo …” Tiểu Hắc kháng nghị kêu lên một tiếng.

      Dáng vẻ ngốc nghếch làm hai người bật cười.

      Y La ở trong tiệm bận rộn một lát, gần đến giờ hẹn với bác sĩ mới mang theo Tiểu Hắc ra ngoài. Mà Y La vừa lâu, một người đàn ông dáng vẻ trí thức mặc áo khoác xám kéo thao vali đẩy cửa quán cà phê bước vào.

      “Xin chào quý khách!” Quả Quả theo thói quen chào hỏi, khi ngẩng đầu lên chỉ liếc một cái liền đỏ mặt. Người đàn ông tỏa ra hoocmôn giới tính hấp dẫn của phái nam, lại có vẻ ngoài đẹp trai như này đúng là mẫu người lý tưởng của Quả Quả.

      “Xin chào!” Người đàn ông cười cười nhìn Quả Quả gật đầu.

      “Chào … chào …bên này .. xin mời ngồi bên này.” Quả Quả đã phục vụ tại quán cà phê cũng khá lâu nhưng đây là vị khách đầu tiên mà sau khi nàng chào đón đã đáp lại nàng, ấn tượng của Quả Quả đối với người này lại tăng thêm một bậc.

      “Cám ơn em.” Người đàn ông kéo vali, theo Quả Quả vào chỗ ngồi.

      “Xin hỏi muốn uống gì ạ?” Quả Quả đưa thực đơn ra.

      “Cappuccino , cám ơn.”

      “Xin chờ một lát.”

      Quả Quả nhanh chóng quay trở lại quầy bar, đẩy A Thành đứng trước máy pha cà phê ra “ nhường một chút coi, để em pha.”

      “Ân cần vậy, coi trọng người ta?” Toàn bộ quá trình A Thành đều nhìn thấy hết.

      cảm thấy ấy rất đẹp trai, rất ưu tú sao?” Quả Quả si mê nói.

      “Đúng là ta rất ưu tú, nhưng mà, người ta sẽ coi trọng em đâu.” A Thành chút kiêng nể gì gõ tỉnh Quả Quả.

      ́ gắng thì làm sao mà biết.” Quả Quả phục trả lời.

      “Em xem hành lý dưới chân ta, cho thấy ta vừa mới xuống máy bay, hơn nữa còn là chặng bay quốc tế.” A Thành nói “Chắc chắn ta là Hoa kiều.”

      “Nhỡ đâu người ta công tác về thì sao.” Quả Quả tin.

      “Em lại nhìn đồng hồ tay ta, ở nước chúng ta bán.”

      “Người ta mua ở nước ngoài được a, tránh một chút coi.” Quả Quả vui hừ một tiếng, bưng cà phê, ra ngoài. Đàn ông mấy người nhìn thấy gái đẹp thì xun xoe được, còn cho pha cà phê cho soái ca sao.

      “Tiên sinh, Cappuccino của .” Quả Quả cẩn thận đặt cà phê trước mặt người đàn ông.

      “Cám ơn.” Người đàn ông bưng cà phê lên uống một ngụm, sau đó khen “Uống rất ngon, khác gì so với ở Thụy Sỹ.”

      mới ở Thụy Sỹ về ạ?” Quả Quả hỏi.

      “Đúng vậy, à đúng rồi.” Người đàn ông lấy từ trong túi xách một hộp socola gói rất đẹp đưa ra “Đây là socola tôi có được máy bay, nếu em ngại thì tặng cho em.”

      “Tặng cho em ạ?” Quả Quả ngạc nhiên sung sướng.

      “Tôi thích ăn đồ ngọt, nhưng chắc là mấy gái như em thích.” Người đàn ông cười lịch sự.

      “Vậy em khách khí, cám ơn .” Quả Quả vui vẻ nhận socola.

      có gì.” Người đàn ông lắc lắc đầu rồi giống như lơ đãng hỏi “Chủ quán cà phê này tên là Y La phải ?”

      “Đúng vậy, biết chị Y La à?” Quả Quả kinh ngạc.

      “Cũng coi là quen biết, có chuyện tìm ấy, ấy có ở quán sao?” Người đàn ông tò mò hỏi.

      có việc tìm chị Y La ạ, chị Y La vừa mới đưa tiểu Hắc chích ngừa rồi, chắc là một chút nữa mới về, nếu để em gọi điện hỏi chị ấy.” Quả Quả nhiệt tình nói.

      “A, vội đâu, nếu ấy về ngay thì chờ một lát cũng được, uống cà phê cũng rất hay mà.” Người đàn ông cười dịu dàng.

      “Vậy … từ từ uống ạ, em làm phiền nữa.” Quả Quả che mũi, đỏ mặt tránh ra.

      A Thành thấy Quả Quả ra ngoài một chuyến, chẳng những mặt mũi đỏ bừng mà còn nhận được một hộp socola mang về, tức thì nhịn được mà nhắc nhở “ nhắc em nha, bây giờ mấy người đàn ông hư hỏng hay thích tìm mấy gái ngây thơ như em để chơi bời lắm đấy nhá.”

      nói bậy gì đâu ?” Tâm trạng vui vẻ của Quả Quả bị một câu của A Thành phá vỡ.

      “Có một hộp socola mà đã làm em dao động.” A Thành khinh thường nói “Chút nữa mua cho em mười mấy hộp, cần tùy tiện nhận đồ của người lạ.”

      ấy đến tìm chị Y La, còn nữa, ai muốn socola của , có đẹp bằng một nửa người ta ?” Quả Quả thở phì phì nói.

      “Nông cạn! Nhưng mà … Bạn bè của chủ nhà chúng ta nhiều lắm, mỗi người đều là tinh a.” Lần trước hai vợ chồng Hà Băng Băng cũng đều là những người giỏi giang.

      Mà người đàn ông tinh trong mắt A Thành uống cà phê, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.

      Nửa giờ nữa trôi qua, lúc này Y La mới bế Tiểu Hắc – vừa mới bị chích sưng mông nên hề vui vẻ tí nào trở lại quán cà phê.

      “Chị Y La chị về rồi, Tiểu Hắc sao rồi?” Quả Quả lập tức tiến lên đón.

      “Nó bị làm sao, cơ thể rất khỏe mạnh, cần giảm béo. Chỉ là giận chị vì bị chích vào mông à.” Y La dở khóc dở cười.

      “Để em ôm Tiểu Hắc cho.” Quả Quả bế Tiểu Hắc trong lòng Y La, sau đó nhắc “Đúng rồi, chị Y La, có người tìm chị.”

      “Ai vậy?” Y La ngạc nhiên.

      ngồi bàn số bảy, đó là một vị soái ca rất galăng.” Quả Quả nhỏ giọng nói.

      “Em lại mê trai rồi.” Y La cười mắng rồi quay đầu nhìn về phía bàn số bảy, quả nhiên thấy một người đàn ông mặc áo khoác xám nhìn cười gật đầu.

      Y La cũng mỉm cười đáp lễ, đưa đồ vật cho Quả Quả cầm rồi mới về phía bàn số 7 “Xin chào, nghe Quả Quả nói muốn tìm tôi.”

      Khi Y La vừa bước về hướng bàn số bảy thì người đàn ông đã vô cùng lịch sự đứng lên, sau đó lấy từ túi áo một tấm danh thiếp đưa ra “Xin chào, Y La nữ sĩ, đây là danh thiếp của tôi.”

      Đó là một tấm danh thiếp toàn tiếng , phía ghi một công ty Y La chưa bao giờ nghe đến cùng với một chức vụ có vẻ rất cao “ là luật sư?”

      “Đúng vậy, có thể gọi tôi là William.” William khéo léo tự giới thiệu.

      “Nhưng mà … sao luật sư lại muốn tìm tôi?” Y La ngạc nhiên hỏi.

      “Nếu ngại thì chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện .” William lịch sự ra dấu mời.

      Sau khi hai người ngồi xuống, A Thành đưa đến cho Y La một ly cà phê rồi yên lặng rời .

      “Là thế này, thực ra tôi là luật sư của Tần tiên sinh. Lần này mạo muội đến tìm cũng là vì xử lý một số nghiệp vụ mà Tần tiên sinh đã ủy thác chỗ chúng tôi.”

      “Tần tiên sinh? Chú họ của tôi?” Y La hơi sửng sốt rồi mới phản ứng lại, phải là Y La nhớ rõ chú họ của mình, mà sự thật là chưa từng được gặp vị chú họ vô duyên vô cớ tặng cho khối di sản tỷ đồng lần nào, ấn tượng duy nhất của Y La về chú họ chính là tấm di ảnh bia mộ.

      “Đúng vậy, tôi là luật sư được chú họ của Tần tiên sinh Tần Dạ Minh ủy thác.” William xác nhận “Trước đó lâu tôi mới nhận được tin Tần tiên sinh qua đời, tôi rất lấy làm tiếc vì việc này.”

      “Cám ơn .” Y La hỏi “Vậy … Chú họ của tôi ủy thác cho nghiệp vụ gì?”

      “Là cái này.” William mở túi xách lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Y La nói đọc, đồng thời giải thích “Đây là thư nhắc đóng tiền mà Ngân hàng Thụy Sỹ mới gửi cho tôi.”

      “Cái này hình như tôi cũng nhận được, thì ra đó là sự thật, lúc đó tôi tưởng là mấy kẻ lừa đảo nên để ý.” Y La nhận ra.

      “Thì ra là thế.” William cười “Vì tôi là luật sư ủy quyền của Tần tiên sinh, lúc đó két sắt ở ngân hàng là tôi cùng Tần tiên sinh kí hợp đồng thuê nên khi ngân hàng tìm được chủ thuê đã liên hệ với tôi. Lúc đó vì tôi có việc bận nên đã đưa ̣a chỉ liên lạc của cho ngân hàng, ngờ là … vẫn liên hệ được.”

      “Ngại quá, vì việc này mới chạy đến đây sao?” Y La xin lỗi, cũng nghĩ chỉ vì tùy tiện vứt bỏ một tờ giấy sẽ làm đối phương ngàn dặm xa xôi chạy đến đây.

      có gì, cũng đúng lúc tôi có việc muốn tìm .” William cúi đầu, mở vali dưới chân ra, lấy một đống tài liệu mà Y La xem hiểu đặt trước mặt “Trước khi Tần tiên sinh qua đời đã để lại di chúc, đem tất cả thuộc sở hữu của ông ấy để lại cho nên tôi cần phải xử lý một số thủ tục về tài sản với . Vì sợ tin nên tôi đã đem theo rất nhiều tài liệu đến đây, có thể tìm luật sư trong nước để xem giúp.”

      “A, à …” Đầu Y La như to ra, nhìn đống tài liệu trước mặt, tiếng , tiếng Pháp đều có, căn bản là Y La xem hiểu “Ngoài két sắt trong ngân hàng, còn có những cái khác sao?”

      “Còn có một ít gửi trong ngân hàng, nhưng chủ yếu vẫn là cái két sắt kia.” William nói “Theo lý thuyết thì việc này chỉ cần kí tên là được, những tài liệu tôi mang theo chỉ cần kí tên là xong. Nhưng ngân hàng Thụy Sỹ là ngân hàng có tính bảo mật tốt nhất thế giới, bọn họ nhất quyết muốn gặp mặt thì mới đồng ý làm thủ tục sang tên.”

      “Vì thế là tôi còn cần phải Thụy Sỹ?” Y La hiểu được.

      “Đúng vậy.” Ngay sau đó, William lại rút ra một tấm vé máy bay “Đây là vé máy bay tôi đã đặt sẵn.”

      “Ngày kia? Có phải là gấp quá rồi ?” Y La ngờ ta đã đặt sẵn vé máy bay luôn.

      “Thật ngại quá, tôi cũng biết là thời gian hơi gấp, nhưng mấy ngày nữa là tôi phải đến nước Mỹ nhận công tác, nên …” William ngượng ngùng giải thích.

      sao, tôi thì cũng có việc gì, chỉ là tôi vẫn chưa có thị thực thôi.”

      “Chuyện này cứ giao cho tôi.” William nói “Hai ngày tới có thể sắp xếp hành lý hoặc nhờ người kiểm tra lại tài liệu. Nếu có thể, tôi đề nghị đến hỏi ý kiến của luật sư của .”

      “A, vâng.”

      Y La bắt đầu tò mò, rốt cuộc là ông chú họ nhà mình cất giữ cái gì ở ngân hàng Thụy Sỹ mà đến mức làm luật sư phải ́ch thân đến đây gặp .
      Chris_Luu, A fangbellchuong thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 38: Zurich


      “Giấy tờ tôi đã kiểm tra rồi, có gì bất thường, đây là một số thủ tục sang tên di sản thừa kế mà thôi.” Luật sư Dương đưa trả lại tài liệu mà Y La đã đưa.

      “Cám ơn.” Luật sư Dương chính là luật sư mà lúc trước mang theo di chúc đến tìm Y La, cũng là luật sư được ông chú họ chưa biết mặt ủy thác ở Long Thành.

      Tuy rằng William thoạt nhìn giống người xấu nhưng mà những người xấu cũng đâu viết mặt ‘tôi là người xấu’, có đôi khi những người tưởng chừng hiền lành ngây thơ, như Hướng Nhất Trạch lại là một kẻ biến thái.

      Nghĩ đến việc một mình phải chạy đến nơi xa xôi là Thụy Sỹ, Y La cảm thấy trước khi xuất phát phải tìm hiểu một số vấn đề. Vì thế sau khi William rời khỏi quán cà phê, Y La mang theo tài liệu mà ta để lại đến tìm luật sư Dương.

      “Người tên William Smith này tôi cũng tìm hiểu giúp .” Luật sư Dương đẩy màn hình máy tính của mình về phía Y La, màn hình chính là hình chân dung của William “ ta đúng là luật sư của Văn phòng luật sư Freyr, tháng trước vừa mới từ chức, nói là sau lễ Giáng Sinh sẽ chuyển đến Mỹ để phát triển.”

      “Đúng là ta đã nói sẽ Mỹ nên mới gấp rút đến Long Thành gặp tôi.” Y La gật đầu nói “Vậy, luật sư Dương, ông cảm thấy tôi còn cần lưu ý việc gì ? Tôi có cần mời một luật sư cùng với tôi ?”

      “Nếu vẫn chưa yên tâm thì tôi có thể cùng , nhưng tôi cảm thấy cần thiết.” Luật sư Dương nói “Đối phương đã đưa ra đầy đủ giấy tờ tài liệu, những hợp đồng ủy thác cho văn phòng luật sư đều ở đây, lúc nãy tôi xem lại những tài liệu này giúp , chỉ cần chắc chắn là sau khi rời khỏi Long Thành, cần kí bất cứ loại giấy tờ gì ngoài những giấy tờ mà Ngân hàng cung cấp, như vậy chắc chắn sẽ tồn tại bất cứ vấn đề gì.”

      “Nghĩa là ngoài những tài liệu này, tôi cần phải kí những giấy tờ gì khác, chỉ cần đến Ngân hàng kí thủ tục sang tên là được?” Y La nhắc lại.

      “Đúng vậy.” Luật sư Dương nghĩ nghĩ rồi nói thêm “Nếu có tình huống gì đặc biệt, có thể gọi điện cho tôi, di động của tôi sẽ mở máy 24 giờ.”

      “Tôi hiểu rồi, cám ơn ông, luật sư Dương.”

      Sau khi xác ̣nh giấy tờ có vấn đề, tâm tình của Y La cũng nhẹ bớt một nửa, sau khi trở lại quán cà phê, chính thức thông báo cho hai nhân viên nhà mình, chủ nhà họ sắp bay đến Thụy Sỹ, quán cà phê một lần nữa lại phải nhờ đến hai người họ.

      “Chị Y La, chị thực sự quyết ̣nh Thụy Sỹ sao?” Tuy là Quả Quả biết chuyện Y La muốn Thụy Sỹ, nhưng đến khi Y La thực sự quyết ̣nh thì nàng lại cảm thấy lo lắng.

      “Đúng vậy, chủ, chị có một người thì có an toàn , cái người tên William gì đó cầm theo một đống giấy tờ đến gặp chị, nói chị là chị thật sao.” A Thành cũng nói.

      cần lo lắng cho chị. Chị đã tìm luật sư Dương kiểm tra giấy tờ rồi, ông ấy nói có vấn đề. Hơn nữa ông ấy cũng giúp chị tìm hiểu, William đúng là luật sư của Văn phòng luật sư, thông tin đều chính xác có vấn đề.” Y La cười giải thích “Hơn nữa, tối qua chị đã gọi điện đến Ngân hàng Thụy Sỹ hỏi, chú họ của chị đúng là có một cái két sắt bên đó.”

      “Vậy xem ra là có gì bất thường. Nhưng mà Thụy Sỹ ở xa như vậy, nhỡ đâu có có chuyện gì thì làm sao chị tìm được người giúp đỡ. Như vậy , khi nào chị đến Thụy Sỹ thì mỗi ngày đều phải gửi tin nhắn thoại cho tụi em. Nếu chị gửi, nghĩa là chị đã có chuyện gì đó, em sẽ giúp chị liên hệ với đại sứ quán ngay lập tức.” A Thành nói.

      “Em nghĩ xa quá.” Y La vừa cảm động vừa buồn cười.

      “Chị Y La, chị mấy ngày thì về.” Quả Quả lại hỏi.

      “Khó lắm mới có dịp ra nước ngoài, chắc chị phải ở lại đến qua lễ Giáng Sinh mới về.”

      “Lễ Giáng Sinh a, thật hâm mộ chị, em cũng muốn a.” Quả Quả hâm mộ.

      “Ở Long Thành có lễ Giáng Sinh à? Em cứ ở quán cà phê , cùng em đón lễ Giáng Sinh.” A Thành nhịn được, ngứa tay chọc bím tóc của Quả Quả.

      đừng kéo tóc em, với lại, ai muốn ăn lễ Giáng Sinh với .” Quả Quả giận dỗi.

      chỉ lễ Giáng Sinh, lễ Quốc Khánh, Trung thu, ngày lễ nào mà cùng ở với em.”

      Y La thấy A Thành lại bắt đầu trêu Quả Quả, bất đắc dĩ tránh ra, đầu năm nay ở chính tiệm của mình mà còn bị rải thức ăn cho chó, Y La đành phải ôm Tiểu Hắc quay về phòng sách nhỏ của thôi.

      ==

      William làm việc rất hiệu quả, trước khi đến giờ máy bay cất cánh, ta đã làm xong hộ chiếu, thị thực cho Y La, đúng giờ xuất hiện ở quán cà phê, đón Y La rồi cho xe chạy thẳng ra sân bay.

      Trải qua gần mười giờ bay, hai người tới Zurich, sau đó William lái xe đưa Y La đến khách sạn năm sao nào đó trong trung tâm thành phố.

      Y La nhìn đại sảnh nguy nga tráng lệ của khách sạn, trong lòng thầm nghĩ: mức sống của các nước châu Âu nghe nói rất cao, cấp bậc khách sạn như thế này biết một ngày hết bao nhiêu tiền a.

      sao thế?” phía trước, William thấy Y La bỗng nhiên đứng lại thì ngạc nhiên hỏi.

      “A, có gì.” Y La ́ trấn tĩnh, tự nhủ, chỉ ở một ngày, chờ William rồi, sẽ đổi khách sạn.

      William mỉm cười, dẫn Y La vào, dùng tiếng nói với lễ tân “Xin chào, tôi lấy phòng đã đặt cách đây ba ngày.”

      “Chào ngài, xin hỏi tên của ngài.”

      “William.”

      “Xin ngài chờ một lát.” Nhân viên lễ tân tra cứu thông tin.

      “Y nữ sĩ, hộ chiếu của .” William quay đầu nhắc Y La.

      “À.” Y La vội vàng đưa hộ chiếu lên, sau đó ngượng ngùng nói “Ngại quá, đã đặt phòng cho tôi luôn rồi sao.”

      “Vì việc của tôi nên Y nữ sĩ mới phải đến Thụy Sỹ nên việc ăn ở của tôi sẽ đảm nhiệm chứ.”

      “Sao tôi lại có thể phiền như vậy chứ.” Y La vội vàng từ chối “Đây vốn dĩ cũng là chuyện của tôi.”

      “So với việc mà Y nữ sĩ đã giúp tôi thì việc này đáng gì, đừng từ chối.” Giọng điệu William nhỏ nhẹ mà cương quyết làm người khác thể từ chối.

      “Nhưng mà …”

      “Ngại quá.” William nhìn đồng hồ rồi nói “Bây giờ tôi có việc bận nên thể đưa lên phòng được.”

      sao, sao, cứ bận việc của .” Y La vội vàng nói.

      “Vậy tôi trước nhé, mười giờ sáng mai tôi sẽ đón .” William nói rồi đưa hành lý cho phục vụ đứng bên, sau đó đưa luôn tiền bo, dặn dò “Phiền đưa hành lý của vị nữ sĩ này lên phòng.”

      “Vâng, tiên sinh.” Người phục vụ khom lưng đáp.

      William lại quay lại gật đầu với Y La, rồi mới xoay người rời khỏi khách sạn.

      “Thật là ga lăng mà, người ta nói đàn ông châu Âu ga lăng lịch sư hơn đàn ông Trung Quốc nhiều, thì ra đúng là thật nha.” Bạn học Y La chưa bao giờ được người khác đối xử chu đáo như thế, nháy mắt tâm trạng thiếu nữ bị lung lay.

      “Y nữ sĩ, Y nữ sĩ …” Nhân viên lễ tân gọi hai tiếng, Y La mới phục hồi tinh thần.

      “Ngại quá, thủ tục xong rồi ạ?”

      “Đúng vậy, nhưng mà tiểu thư đăng kí ở khách sạn chúng tôi là khách hàng VVIP nên tiểu thư có quyền nâng cấp phòng ở nên phòng tổng thống, xin hỏi tiểu thư có muốn đổi ạ.” Nhân viên lễ tân nói.

      “Khách VVIP?” Sao có thể là khách hàng VVIP của khách sạn Zurich được cơ chứ, trong người ngay cả tấm thẻ thành viên của Salon tóc cũng có, làm sao mà lại như thế được, từ từ … “ nói là tấm thẻ này sao?”

      Y La từ trong túi xách móc ra tấm thẻ màu đen toàn cầu mà Đường Hạo đã đưa cho lúc trước.

      “Đúng vây, nữ sĩ, với tấm thẻ này, có thể sử dụng tất cả các dịch vụ của khách sạn chúng tôi miễn phí.”

      “Miễn phí, hình như là Đường Hạo cũng nói như vậy.” Y La quay đầu hỏi “Vậy tiền thuê phòng của vị tiên sinh lúc nãy có thể trả lại cho ấy được ?”

      “Xin chờ một lát.” Nhân viên lễ tân kiểm tra, sau đó nói “Chúng tôi có thể hoàn trả lại vào thẻ cho tiên sinh đó.”

      Đúng là có thể trả lại sao, trong lòng Y La mừng rỡ “Vậy làm phiền trả lại tiền cho ấy giùm tôi.”

      “Vâng, vậy tiểu thư có muốn nâng cấp phòng tổng thống ạ?” Nhân viên lễ tân hỏi lại.

      “Muốn!” Cảm thấy quá quý thì dùng ít thôi, vậy nếu phải dùng thì phải sử dụng cái quý nhất, hì hì …

      Y La vui lâng lâng vào phòng tổng thống tốt nhất ở miễn phí, tiết kiệm một số tiền lớn lại cảm thấy mắc nợ người khác làm tâm trạng của Y La vô cùng vui vẻ, khi ra cửa dạo phố đều nhịn được mà mỗi vật phẩm mua đều mua hai món.

      ==

      Mà lúc này ở ngoại ô Paris cách đó hơn hai trăm km, trong một tòa biệt thự nào đó, vẻ mặt nghiêm túc, Mạc Tôn nhìn chằm chằm vào Đường Hạo.

      “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi thực sự là biết đâu.” Đường Hạo vừa nghiên cứu báo cáo vừa nói.

      “Cậu nói tôi cũng đã đoán được.” Hai ngày trước Mạc Tôn đến Paris, lúc mới đến thì vừa lúc Đường Hạo vào viện nghiên cứu làm nghiên cứu, ngày hôm nay mới quay lại.

      “Vậy còn tìm tôi làm gì?” Đường Hạo hỏi.

      “Tôi tay xuất ngoại, muốn làm cái gì thì cũng phải có trang bị chứ, thế nên tôi đến tìm cậu.” Mạc Tôn nói.

      Cuối cùng ánh mắt Đường Hạo cũng rời khỏi bản báo cáo, nhắc nhở “ còn nhớ mình là cảnh sát nữa ?”

      “Mạc Tôn là cảnh sát nhưng tôi lại phải.” Thay đổi thân phận mà thôi, lúc trước khi còn ở cục an ninh quốc gia, giấy tờ tùy thân của Mạc Tôn nhiều đến nỗi chính cũng thấy hoảng.

      Nở nụ cười hiểu rõ, lúc này Đường Hạo mới cảm thán “Lão Lang còn nói phải gạt trước, kết quả vừa mới động thủ đã bị bại lộ rồi.”

      ấy ở nông thôn hái cam ba năm, kỹ năng giảm sút là có thể hiểu được.” Mạc Tôn độc miệng nói.

      “Mấy người lão Lang cũng chỉ phát hiện chút manh mối mà thôi, cũng chưa nắm chắc được mười phần.” Đường Hạo nói.

      “Bất cứ manh mối nào cũng được bỏ qua.”

      Đường Hạo nhướng mày, cuối cùng nói ra đáp án mà người nào đó vẫn chờ “Lão Lang ở Bern, Tiểu Thu ở Zurich. Ba ngày sau, Ong Vàng sẽ xuất hiện ở Ngân hàng Thụy Sĩ.”

      Quả nhiên là Ong Vàng! Tuy rằng đã đoán từ trước nhưng khi nghe đến tên Ong Vàng, Mạc Tôn vẫn nhịn được mà kích động.

      “Mấy năm nay Tiểu Thu vẫn luôn tìm hắn ta sao?” Sau khi Mạch Tử chết, Tiểu Thu rời khỏi cục an ninh quốc gia, Mạc Tôn đã tìm ấy rất lâu nhưng vẫn có tin tức gì.

      “Bây giờ tên ấy là … Nhện Đen.”

      “Sát thủ thứ chín thế giới, Nhện Đen?” Mạc Tôn kinh ngạc nói “ ấy tìm Ong Vàng nên mới làm sát thủ?”

      “Phải.” Đường Hạo gật đầu “ ấy cảm thấy chỉ có làm như vậy ấy mới tìm được Ong Vàng.”

      Ong Vàng là sát thủ được xếp hạng số một thế giới, thân phận thay đổi liên tục, hành tung vô cùng khó tìm, cục an ninh quốc gia đã tìm hắn trong thời gian rất lâu nhưng có chút tin tức nào. Hơn một năm trước, Mạc Tôn gặp hắn ở Ai Cập, đáng tiếc lúc ấy đã đuổi theo nhưng bắt được hắn ta, ngược lại chính vì vậy mà lại bị khai trừ khỏi cục an ninh quốc gia, điều Long Thành làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

      “Ong Vàng ngân hàng Thụy Sỹ làm cái gì?”

      “Bảo vệ một người.” Đường Hạo nói “Người này có chút quan hệ với lão Lang.”

      “Q.” Mạc Tôn nhanh chóng hiểu ra.

      “Phải.” Đường Hạo gật đầu.

      Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ, Bác Đường quản gia đẩy toa thức ăn vào “Thiếu gia, Mạc tiên sinh.”

      “Bác Đường.” Mạc Tôn chào.

      “Thiếu gia, cậu vừa mới ra khỏi phòng nghiên cứu, đừng làm việc quá sức.” Bác Đường vừa xếp đồ uống và điểm tâm ra vừa dặn dò.

      “Tôi biết rồi.” Đường Hạo đã quen với lời dặn dò của bác Đường.

      Bác Đường vui mừng cười cười, sau đó nói “Đúng rồi, lúc nãy tổng giám bên Zurich gọi điện đến nói tiểu thư Y La đã vào ở tại khách sạn trung tâm thành phố nửa giờ trước.”

      Đường Hạo đưa cho Y La thẻ toàn cầu khác với bất kì loại thẻ VIP của tập đoàn Đường thị, loại thẻ mà Đường Hạo đưa chỉ có sáu chiếc, gồm một chiếc trong tay Y La, còn lại đều trong tay các thành viên của tiểu đội Tham Lang. Vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, Đường Hạo cầu cho các chi nhánh công ty, cửa hàng, khách sạn của tập đoàn, mỗi khi các thẻ này phát sinh giao dịch thì phải lập tức báo cho biết.

      “Y La?” Mạc Tôn thể tin nhìn bác Đường.

      “Đúng vậy, đúng là tiểu thư Y La.” Bác Đường xác nhận lần nữa.

      ấy đến Thụy Sỹ làm gì?” biết tại sao nhưng mỗi khi nghe nhắc đến Y La là Mạc Tôn lại có một loại dự cảm xấu.

      “Bác điều tra một chút .” Đường Hạo nói với bác Đường.

      “Vâng.” Bác Đường sắp xếp đồ ăn cho hai người xong, mới cung kính xoay người rời .
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 39: Chìa khóa két sắt


      William rời khỏi khách sạn, chưa được ba con phố đã nhận được tin nhắn điện thoại di dộng báo tiền ta đặt phòng khách sạn đã được trả lại tài khoản.

      Vẻ mặt William đổi, đánh tay lái đỗ xe ven đường, sau đó bấm gọi cho lễ tân khách sạn.

      “Xin chào, khách sạn Đường Phong Nhã Vận xin nghe.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm dịu dễ nghe của nhân viên lễ tân.

      “Xin chào, tôi là William, ba ngày trước tôi đã đặt một phòng ở khách sạn, phòng 0809.”

      “Xin chờ một lát.” Bên kia truyền đến tiếng gõ bàn phím “Đúng vậy, đúng là đã đặt phòng, nhưng phòng này đã được khách hàng hủy bỏ. Tiền đặt cọc sẽ được gửi lại tài khoản của trong thời gian tới.”

      “Hủy bỏ?” Ánh mắt William lóe lên “Người khách đó trả lại phòng sao?”

      “Đúng vậy.” Người nhận điện thoại chính là nhân viên lễ tân làm thủ tục cho Y La “Sau khi khách hàng trả phòng đã đặt phòng khác rồi ạ.”

      “Đặt phòng khác?”

      “Vâng ạ.” Nhân viên lễ tân nói “Tiên sinh, chúng tôi có thể giúp gì cho nữa ?”

      , cám ơn.” William cúp điện thoại, quay đầu nhìn qua tài liệu ghế phụ “Chẳng lẽ bị lộ rồi?”

      Trước khi Long Thành, William đã điều tra. Y La là trẻ mồ côi, từ nhỏ điều kiện sinh hoạt được tốt lắm, trước khi nhận được thừa kế của Tần Dạ Minh vẫn luôn sống tiết kiệm. Trong suốt thời gian học đại học, đều phải làm thêm để kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí, tiền vay học cũng chỉ mới trả xong ba tháng trước. Thậm chí ngay cả sau khi thừa kế tài sản của Tần Dạ Minh, mỗi tháng đều dành một nửa lợi nhuận của quán cà phê gửi về nhi viện lúc trước đã sống.

      Tất cả đều nói lên Y La là một người nghèo.

      Mà là một người nghèo, thể chỉ cần một tờ giấy nhắc nợ của ngân hàng Thụy Sỹ mà dám mua vé máy bay đến Zurich, sự thật đúng là như thế nên William mới phải tự mình bay đến Long Thành, hơn nữa còn đặt trước vé máy bay, khách sạn cho . Thậm chí để phòng ngừa Y La khách sáo đổi phòng, phòng khách sạn mà William đặt trước cũng chỉ là phòng tiêu chuẩn.

      ta đã làm tất cả những việc để chuẩn bị, nhưng ngờ đến, đối phương lại đổi phòng.

      đã nhận ra được điều gì sao?

      (Gỡ bỏ hết thiết bị theo dõi , mục tiêu đã đổi phòng), sau khi gửi tin nhắn xong, William khởi động xe, hòa vào dòng xe ̣ đường.

      ==

      Sáng sớm hôm sau, Y La tỉnh lại trong tiếng chuông nhà thờ, sau đó đứng trước cửa sổ thật lớn sát đất, vừa thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp trước quảng trường vừa ăn bữa sáng mà khách sạn đã chuẩn bị tỉ mỉ, lười biếng, thoải mái hưởng thụ một buổi sáng tuyệt vời.

      Gần đến giờ hẹn, Y La mới thay quần áo, cầm theo giấy tờ xuống đại sảnh chờ luật sư William.

      “Y nữ sĩ.” Chưa đến năm phút đồng hồ, William đã đứng trước mặt Y La “Làm đợi lâu.”

      “Đâu có, vừa đúng mười giờ mà.” Y La cười trả lời.

      “Cho dù thế nào, để phụ nữ chờ đợi là lỗi của đàn ông chúng tôi.” William lại xin lỗi “Vô cùng xin lỗi .”

      sao đâu.” Mẫu đàn ông nhận hết trách nhiệm về mình thế này, quả là quá ga lăng.

      “Tôi đã hẹn với ngài Putte lúc 11 giờ, từ đây đến Ngân hàng mất ba mươi phút, thời gian cũng chưa gấp lắm, đường tôi có thể giới thiệu cho mấy ̣a điểm đẹp.”

      “Vậy chúng ta thôi.” Y La biết Zurich có kẹt xe hay , dù sao sớm thì tốt hơn.

      “Mời !” William ga lăng đứng qua một bên.

      Y La sung sướng bước .

      Xe chạy được một đoạn, William liếc nhìn Y La vô cùng thích thú nhìn ngắm phong cảnh qua cửa xe, ra vẻ lơ đãng hỏi “Hôm qua tôi đã nhận được tiền đặt phòng khách sạn do khách sạn hoàn trả.”

      “Ách?” lúc này Y La mới nhớ việc trả phòng quên nói cho William “Xin lỗi , tôi quên nói với chuyện trả phòng, tôi nghĩ đây là chuyện của tôi mà lại để trả tiền thì thật phải.”

      có gì đâu, đừng khách khí với tôi như vậy, tôi nói rồi, lần này chịu đến Zurich mới là giúp tôi chuyện lớn.” Ngay sau đó William nói thêm “Chỉ là khách sạn này chi phí hơi cao, nếu biết là khách khí như thế, tôi đã giúp đặt một khách sạn bình dân hơn một chút.”

      sao đâu, ở khách sạn này tôi có … thẻ hội viên nên cũng tốn kém gì.” Y La cũng biết quan hệ giữa và Đường Hạo có được coi là bạn bè hay , tốt hơn là nói.

      “Thẻ hội viên a.” Thẻ VIP miễn phí hoàn toàn các cửa hàng của Đường thị phải người nào cũng có được, xem ra gái này đơn thuần như vẻ bề ngoài, vẫn nên cảnh giác thì hơn.

      Sợ làm Y La hoài nghi, William hỏi thêm Y La gì nữa, chỉ dí dỏm giới thiệu cho mấy ̣a điểm nổi tiếng mà xe qua. Bầu khí vui sướng đó luôn duy trì cho đến khi xe hơi đến ̉ng lớn của ngân hàng.

      “Tới rồi.” William dừng xe.

      Y La xuống xe, ngửa đầu nhìn tòa nhà với lối kiến trúc ̉ xưa, cho dù là người hiểu lịch sử cũng có thể cảm nhận được những hào quang lịch sử dường như đã được khắc sâu lên mỗi viên gạch của tòa nhà.

      Đây là ngân hàng có tính bảo mật tốt nhất thế giới, vô số quan lớn, tội phạm, tỉ phú đều yên tâm gửi tài sản ở đây sao?

      “Chúng ta vào thôi.” William giao chìa khóa xe cho nhân viên giữ cửa, đưa Y La vào sảnh lớn.

      Trong sảnh lớn của ngân hàng, rất nhiều người lại, trang phục của họ nhìn vô cùng trang nghiêm, cầu kỳ mà lạnh lùng, dường như mặt mỗi người đều viết lên ba chữ to ‘người thành công’. Sau đó, Y La vô cùng vui mừng phát hiện ra, ở Thụy Sỹ mà người Âu, Mĩ chiếm đa số nhưng trong ngân hàng lại có ít người tóc đen da vàng, chẳng lẽ chính là truyền thuyết …

      nhìn gì vậy?” William đột nhiên hỏi.

      có gì, chẳng qua là tôi thấy có ít người châu Á nên mới ngạc nhiên.” Y La cười nói.

      “Sao lại có gì? Người Trung Quốc có rất nhiều tiền, toàn thế giới đều biết.”

      A, phải , Y La nhịn được mà chảy mồ hôi.

      “A, đúng rồi, William, tiếng Trung của tốt như vậy có phải cũng là người Hoa ?” Y La thuận miệng hỏi.

      “Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được người nhận nuôi nên cũng biết tôi là người nước nào nữa.” William nói “Nhưng mà tôi rất thích văn hóa Trung Quốc nên lúc nhỏ đã học tiếng Hoa.”

      ”Xin lỗi.” Y La ngờ người thành công như William cũng là trẻ mồ côi.

      có gì, cha mẹ nuôi đối xử rất tốt với tôi. … Cẩn thận.” Hai người nói chuyện thì cửa thang máy bỗng mở ra, một đống người từ bên trong ùa ra. Y La vì mải nói chuyện nên để ý, đứng sát cửa thang máy, suýt bị người khác đụng phải, William lập tức duỗi tay, kéo Y La tránh thoát.

      Động tác mạnh mẽ linh hoạt, liền mạch lưu loát.

      sao chứ.” William hỏi.

      sao, cảm ơn .” Y La ngượng ngùng lùi hai bước, trong lòng thầm nghĩ, bảo sao mà Quả Quả thích mẫu đàn ông như thế này, bỗng nhiên cũng thấy thích, làm sao bây giờ.

      “Chúng ta lên thôi.” William lấy tay chặn cửa thang máy ra hiệu cho Y La vào.

      Hai người tiến vào thang máy, nhấn lên tầng hai mươi sáu của ngân hàng.

      Mà tình tiết xảy ra trước cửa thang máy, đã lọt vào tầm mắt của một gái nào đó đọc tài liệu trong đại sảnh của ngân hàng, chờ hai người rồi, người này mới lấy điện thoại di động ra nhắn tin.

      Tiểu Thu (Đã thấy bà xã của lão Mạc.)

      Lão Lang (Em gái Y La?)

      Lão Mạc (Nói bậy cái gì đó?)

      Đường Hạo (Cậu đã xông vào WC xem sạch sẽ người ta rồi mà còn tính toán phụ trách.)

      Tiểu Thu (Tra nam!)

      Lão Lang (Tuy tôi cũng là đàn ông nhưng mà tôi vẫn phải nói, đàn ông chịu trách nhiệm là loại tra nhất đó)

      Lão Mạc (Em gái , tình huống lúc đó như thế nào mấy người cũng biết mà.)

      Tiểu Thu (Chúng tôi đâu bảo cậu phải xông vào WC nữ đâu)

      Lão Lang (Lúc ấy tôi cũng bị dọa dám nhìn điện thoại, sợ nhìn thấy cái gì nên nhìn)

      Mạc Tôn nhắn lại, mấy người còn lại sôi nổi bàn luận nghi ngờ biết có phải là tức giận ném hư điện thoại rồi .

      Tiểu Thu thấy đùa giỡn một hồi đã đủ thì mới nói thêm (Bọn họ tầng hai mươi sáu, xem ra đúng là xử lý thủ tục sang tên, nhưng mà …)

      Lão Mạc (Nhưng mà cái gì?)

      Đường Hạo (Xem ra là đập điện thoại.)

      Lão Lang (Hơn nữa còn nhắn lại ngay lập tức)

      Nếu người thật ở trước mặt, nhất ̣nh Mạc Tôn sẽ kéo PK, nhưng mà lại qua điện thoại di động, chỉ có thể chửi thề.

      Tiểu Thu cười một chút rồi trả lời (Cái người luật sư cùng Y La hình như có chút vấn đề.)

      Lão Lang (Sao lại nói thế?)

      Tiểu Thu (Là một luật sư thì thân thủ của ta linh hoạt quá mức.)

      Đường Hạo (Bác Đường đã điều tra, tên William này có ba năm phục vụ trong quân đội)

      Tiểu Thu (Vậy thì có thể hiểu được)

      Lão Mạc (Xảy ra chuyện gì thì xử lý nhé)

      Tiểu Thu (Rõ rồi, trước khi đến đây thì mọi chuyện cứ giao cho tôi)

      Mạc Tôn trả lời, biết là cam chịu hay là lười phản ứng với mấy người luôn ́ ý trêu chọc .

      ==

      Bên này, Y La và William lên đến tầng hai mươi sáu, tới văn phòng giám đốc khách hàng Putte.

      Putte là một ông chú trung niên khoảng năm mươi tuổi, vì nguyên nhân thường xuyên ăn hamburger nên có dáng người cao to của người châu Âu nhưng lại tương đối béo tròn, ông đeo một gặp mắt kính gọng vàng, nhìn chăm chú vào tài liệu mà William mang đến ước chừng nửa giờ.

      “Đầu tiên, tôi xin được chia buồn về tang lễ của Tần tiên sinh.” Putte nhìn Y La nói.

      “Cám ơn ngài, Putte tiên sinh.” Y La gật đầu cám ơn.

      gái, rất giống ông ấy, đặc biệt là đôi mắt.” Putte bỗng nhiên nói.

      “Ngài đã gặp chú tôi rồi ạ?” Y La kinh ngạc nói.

      “Tôi đã gặp ông ấy. Mười năm trước, khi ông ấy đến ngân hàng chúng tôi thuê két sắt chính là tôi đã tiếp đón ông ấy. 6 năm trước, ông ấy lại đến một lần cũng là tôi tiếp ông.” Putte nhớ lại “Lúc đó ông ấy nhìn rất có tinh thần, những người châu Á các hình như lúc nào cũng nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều.”

      ai chú ý đến, khi William nghe Putte nói đến chuyện 6 năm trước, ánh mắt của ta bỗng nhiên thay đổi.

      “Vậy ngài có biết két sắt của chú tôi để cái gì ?” Y La thuận miệng hỏi.

      William kinh ngạc nhìn thoáng qua Y La.

      gái, ngân hàng chúng tôi là ngân hàng có tính bảo mật tốt nhất thế giới, những đồ vật mà khách hàng gửi chúng tôi cất giữ, trừ chính bản thân khách hàng thì có người thứ hai biết đó là gì.” Putte nghiêm túc nói.

      “Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng hỏi do tò mò thôi, tôi có ý gì khác đâu.” Y La vội xin lỗi.

      sao.” Putte lại cúi đầu nhìn tài liệu trong tay nói “Luật sư William đã nói trước với tôi, tài liệu mọi người đưa đến có vấn đề gì, chắc mất khoảng hai ngày nữa thì thủ tục sang tên sẽ thực hiện xong.”

      “Tốt quá.”

      “Tại sao phải mất đến hai ngày?” William kích động hỏi.

      “Thủ tục sang tên trừ việc tôi kí phê duyệt ra thì còn cần ngài Phó chủ tịch ngân hàng phê duyệt, nhưng ngài ấy lại công tác ở Paris, phải đến tối mai ngài ấy mới về đến đây.” Putte giải thích.

      William nhăn nhăn mày, nói gì nữa.

      sao, ngày kia chúng ta lại đến cũng được.”

      “Vậy hôm nay đến đây thôi nhỉ, mặt khác …” Putte bỗng nhắc “Lần sau đến nhớ mang theo chìa khóa két sắt.”

      “Chìa khóa?” Y La sửng sốt.

      “Được, cám ơn ngài Putte tiên sinh, ngày kia chúng ta gặp lại.” William đứng tên bắt tay Putte cáo từ.

      Y La cũng đứng lên bắt tay Putte, sau đó hai người cùng rời .

      Ở thang máy, Y La nhịn được, lo lắng nói “Lúc nãy, ngài Putte nói còn cần có chìa khóa két sắt, nhưng mà tôi đâu có chìa khóa đâu, nếu có chìa khóa thì có mở được két sắt ?”

      Y La biết ở ngân hàng khác nếu quên mật mã thì có thể đặt lại, nhưng két sắt ngân hàng Thụy Sỹ thì ở đẳng cấp khác đó.

      “Tôi có chìa khóa.” William nói

      có? Sao lại có chìa khóa két sắt?” Y La ngạc nhiên hỏi.

      Trong mắt William lóe lên tia sáng lạnh, ngay sau đó sắc mặt bình tĩnh giải thích “Chìa khóa két sắt của Tần tiên sinh vẫn luôn được tôi bảo quản, mỗi lần Tần tiên sinh đến Thụy Sỹ đều đến chỗ của tôi lấy chìa khóa.”

      Tuy là William có chìa khóa nhưng lại có mật mã, nếu muốn mở két sắt của ngân hàng Thụy Sỹ, cần thiết phải đồng thời sử dụng cả hai là chìa khóa và mật mã két sắt.

      Tần Dạ Minh đã chết, người duy nhất có thể thiết lập lại mật mã két sắt chính là người thừa kế tài sản của Tần Dạ Minh. Mà sau khi được thừa kế tài sản, Y La có quyền đặt lại mật mã két sắt.
      Chris_LuuA fang thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 40: Sát thủ ưa chuộng


      William đưa Y La đến cửa khách sạn, trước khi xuống xe, ta đưa cho Y La một cái túi nhỏ màu đen.

      “Đây là cái gì vậy?” Y La cầm, chỉ hỏi.

      “Đây là chìa khóa két sắt.” William nói “Tôi ̣nh sau khi thủ tục xong xuôi mới đưa cho , bây giờ tuy thủ tục vẫn chưa xong nhưng tôi cũng đem chìa khóa két sắt đến, theo lẽ thường tôi giao luôn cho .”

      “Chìa khóa két sắt a.” Lúc này Y La mới duỗi tay cầm cái túi, lấy ra một chiếc chìa khóa bên có in dấu màu trắng của ngân hàng Thụy Sĩ, Y La tò mò lật qua lật lại nhìn chìa khóa rồi mới nói “Cám ơn .”

      có gì, vậy 10 giờ sáng ngày kia tôi sẽ đến đón .” William nói.

      “Được.” Y La xuống xe, đứng trước cửa khách sạn nhìn xe của William khuất mới xoay người vào khách sạn.

      Đồng thời, cho đến khi hình ảnh Y La biến mất kính chiếu hậu, vẻ mặt tươi cười của William mới thu về. Lúc ở ngân hàng, hắn ta cảm giác rõ ràng Y La đã nảy sinh sự nghi ngờ đối với hắn ta vì việc hắn giữ chìa khóa két sắt. Mà lúc nãy, sau khi hắn đưa chìa khóa lại cho , sự đề phòng trong mắt đã biến mất một nửa.

      Xem ra hắn ta càng phải cẩn thận hơn mới được.

      “Chỉ là cái chìa khóa mà thôi, muốn là được, dù gì nó cũng là của mà.” Willim lẩm bẩm.

      ==

      Thời gian kế tiếp, William liên lạc gì với Y La, còn Y La thì ở Zurich một mình, chơi vui quên trời quên đất.

      thăm giáo đường, tham quan nhà bảo tàng, sau đó ngồi ngốc một lúc bên ven hồ Zurich, hoặc là vào một quán cà phê ven đường thưởng thức một ly cà phê, nếu cà phê ngon, còn da mặt dày hỏi chủ quán đây là loại cà phê gì, chơi đến khi màn đêm buông xuống mới quay trở về khách sạn.

      “Tuyết rơi?” dưới ánh đèn đường mờ ảo, trong làn sương lạnh giá, những bông tuyết nhỏ trắng tinh khôi lả tả rơi xuống đầu Y La.

      “Tiểu thư, đừng đứng bên ngoài lâu quá, coi chừng bị cảm đó.” Ông chủ một cửa hàng ven đường thấy Y La đứng ngốc dưới trời tuyết thì nhịn được mà quan tâm.

      “Cám ơn ông.” Y La vội vàng lùi vào mái hiên.

      “Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết lớn đó, có phải là cháu quên mang dù rồi ?” Chủ tiệm là một ông lão vô cùng dễ mến “Ông cho cháu mượn nhé.”

      “Dạ, cần đâu ạ, khách sạn cháu ở cách gần đây í mà, cháu chạy ù là đến nơi.” Y La nói.

      “Sao có thể để một gái dễ thương thế này chạy dưới trời tuyết được.” Ông lão nói, nhất quyết quay vào nhà lấy một chiếc dù nhỏ màu đỏ đưa cho Y La.

      “Cám ơn ông ạ.” tiện từ chối, Y La đành cảm động nhận lấy.

      “Cháu nhanh về , ông cũng chuẩn bị đóng cửa rồi đây.” Ông lão vẫy vẫy tay.

      “Chiều mai cháu mang dù trả cho ông ạ.” Sáng mai phải đến ngân hàng, chắc đến khoảng buổi chiều là sẽ xong.

      “Ừ, lúc nào rảnh thì cháu đưa đến cũng được.” Ông lão cười hiền hòa, ông quê hương của mình cũng như những người khách du lịch đến thăm nơi này.

      Y La cầm ô, bước thong thả tuyết trắng, thành phố hiền hòa ̉ kính được bao phủ một lớp tuyết trắng đẹp như một bức tranh ̉ tích, đâu đó, tiếng nhạc Giáng Sinh vọng ra từ những cửa hàng chưa đóng cửa. Tuy đã qua thời thơ ấu, nhưng biết tại sao bỗng Y La cảm thấy vẫn tin là có ông già Noel tồn tại.

      “Phải chụp selfi một tấm mới được!” Nói là làm, Y La lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm, sau đó chọn tấm đẹp nhất đẹp nhất đăng trong vòng bạn bè. Chớp mắt, phía dưới đã có vô số bình luận.

      Quả Quả: A a a, đẹp quá , muốn được đến đó quá à.

      A Thành: chủ, chơi vui vẻ nha, mọi việc thuận lợi ạ?

      Băng Băng: Cậu Zurich à, vậy mà rủ tớ với.

      Tiểu biến thái: Chị ở Zurich a, chị phải cẩn thận đó nha …

      Mấy bình luận trước, Y La xem thật vui vẻ, bình luận nào cũng nhắn trả lời, rồi đến lúc thấy bình luận của tiểu biến thái.

      Y La sửng sốt, cẩn thận, cẩn thận cái gì? Chẳng lẽ …

      Y La lập tức nhắn riêng cho Hướng NHất Trạch (Cậu có ý gì? Phải cẩn thận cái gì?)

      Tiểu biến thái (A, đây là lần đầu tiên chị gái chủ động liên hệ với em đó nha.)

      Y La (Cậu nói nhanh lên.)

      Tiểu biến thái (Đây là chuyện bí mật, em thể tùy tiện nói với người ngoài được)

      Y La tức xì khói, đã là bí mật thì cậu còn nhắn cho tôi làm gì (Nếu tôi có chuyện gì thì ai chơi trò gỡ bom với cậu hả )

      Tiểu biến thái (Cũng đúng ha, như vậy thì tiếc lắm.)

      Y La (Vậy cậu còn nói mau.)

      Tiểu biến thái (Thực ra em cũng biết nhiều lắm, chỉ là gần đây việc mua bán với bên Thụy Sĩ khá tốt, trong một tuần mà đã kí được ba đơn đặt hàng đó.)

      Việc mua bán? Nhà tiểu biến thái mua bán cái gì? Đó là mua bán vũ khí a!!

      Chẳng lẽ sẽ có hành động khủng bố nào đó? Y La bắt đầu bổ não trong bản tin thời sự quốc tế những hình ảnh về tin tức xung đột vũ trang, Y La tự nhủ bao giờ dám nói những tin tức trong bản tin thời sự là tin vịt nữa.

      Y La (Chẳng lẽ có khủng … khủng bố hả?)

      Tiểu biến thái (Chắc là đến mức đó đâu, những khách hàng đó đều là sát thủ, chắc là ̣nh ám sát ai đó)

      Ám sát? Y La hỏi lại (Cậu biết họ hành động ở đâu ?)

      Tiểu biến thái (Chị gái, nhà em bán vũ khí chứ đâu phải bán tin tình báo)

      Y La cũng chỉ hỏi cho có, cho dù nhà tiểu biến thái bán tin tình báo thì chắc chắn cậu ta cũng chẳng nói với đâu.

      Hướng Nhất Trạch cũng cảm giác được sự sợ hãi của Y La, ngay lập tức nhắn tin nữa (Nếu chị sợ thì nhanh chạy về nước , trong nước vẫn an toàn hơn.)

      Y La (Vé máy bay của tôi ngày kia mới bay, có kịp ?)

      Tiểu biến thái (Em cũng biết, nhưng nếu chị thực sự lo lắng thì em sẽ đưa cho chị ít đồ phòng thân, chị, chị ở đâu?)

      Lập tức Y La từ chối ( cần đâu)

      Cậu cho rằng cậu kêu tôi vài tiếng chị gái thì tôi nhớ cậu cũng là phần tử khủng bố à, nói chỗ tôi ở cho cậu biết, đừng có tưởng bở.

      Biết tin, Y La còn tâm trạng nào thưởng thức cảnh tuyết rơi nữa, vốn dĩ một thành phố Zurich rộng lớn cũng bỗng trở nên nhỏ hẹp, thành phố này có ba lớp sát thủ lận đó, chẳng may gặp phải thì làm thế nào?

      có gì phải sợ, bình tĩnh, bom mà còn sợ thì sợ gì sát thủ, nhưng mà …

      “Tiểu Tám, sao bỗng nhiên tôi có linh cảm xấu thế này?” Quả nhiên, người biết gì mới có can đảm a, bây giờ, cho dù Y La có ám chỉ mình như thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.

      “Thực ra thì cần lo lắng.” Tiểu Tám bỗng nhiên nói.

      “Tại sao?” Y La khó hiểu.

      “Dựa theo lịch trình dạo hai ngày nay của , nếu sát thủ muốn giết , chắc chắn là đã chết từ tám kiếp rồi.” Tiểu Tám phân tích.

      “Cũng đúng a … đúng, cậu nói thế là có ý gì?” Sao Y La nghe thế nào cũng thấy thoải mái a.

      “Ý tôi chính là, nếu khủng bố tấn công, từ cái số xui xẻo của mà nói thì chắc chắn sẽ như cá trong ao, còn nếu có ám sát thì xác suất sẽ nhỏ hơn rất nhiều.”

      “ …” Tuy rằng nghe rất có lý nhưng sao nghe thế nào cũng thấy được tự nhiên a.

      Một ngày tốt đẹp bỗng chẳng còn gì, Y La ủ rũ về khách sạn, ̣nh gọi cơm tối thì thấy quản lý đại sảnh đến cạnh .

      “Y nữ sĩ.”

      “Chào ông, quản lý, có chuyện gì ạ?”

      “Lúc nãy có một quý ông đến trước sảnh đưa đến một túi đồ, nhắn là đưa lại cho .” Người quản lý cười nói.

      “Tôi?” Y La kinh ngạc, ở đây thì ngoài William thì chẳng có ai khác biết, chẳng lẽ là William?

      chờ một lát.” Quản lý nó rồi đến quầy lễ tân, khi quay lại cầm theo một hộp giấy, được dán bằng một vòng băng dính đơn giản.

      “Ông chắc chắn đây là gửi cho tôi sao?” Y La nhìn thoáng qua cái hộp, phía chẳng có thông tin gì chứng tỏ món đồ này gửi cho .

      “Chắc chắn ạ.” Quản lý nói.

      “A …” Y La mơ mơ hồ hồ nhận lấy.

      Tiểu Tám lên tiếng thì chắc là bên trong có bom, mang về trước rồi tính. Y La ôm cái hộp về phòng, tìm con dao nhỏ cắt băng keo, mở cái hộp ra.

      “Áo? Còn có một cái nhẫn?” Y la thấy bên trong có một cái áo sát nách màu đen và một cái nhẫn kiểu dáng ̉ điển. Chỉ là cái áo này thoạt nhìn đẹp chút nào, lại chẳng giữ ấm được, rốt cuộc là ai gửi cái này đến cho .

      Y La đặt cái nhẫn qua một bên, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra cái áo, ̣nh tìm trong đó có thông tin gì , nhưng tìm một lúc, đừng nói là giấy tờ, ngay cả cái túi áo cũng có.

      “Cái này ai đưa đến a? Quản lý đại sảnh nói là một người đàn ông, chẳng lẽ là William? Nhưng nếu là William thì lúc ban ngày gặp sao ta lại đưa trực tiếp cho mình mà phải gửi qua quầy lễ tân? Hơn nữa cái áo này có tác dụng gì?” Y La hoài nghi.

      “Đây là áo chống đạn.” Tiểu Tám bỗng nhiên nói.

      “Cái gì?” Y La lắp bắp kinh hoảng.

      “Đây là áo chống đạn,” Tiểu Tám thuận tiện kiểm tra một vòng “Hơn nữa còn là áo chống đạn tốt nhất ̣a cầu hiện nay.”

      “Áo chống đạn?” Nháy mắt Y La hiểu được những món đồ này do ai gửi đến.

      Tiểu biến thái! Y La cầm điện thoại di động nhấn cuộc gọi video.

      Gương mặt lừa tình của Hướng Nhất Trạch hiện lên màn hình “Chị đã nhận được quà em gửi rồi a?”

      Y La lắc cái áo trong tay nói “Áo chống đạn này cậu gửi cho tôi?”

      Hướng Nhất Trạch “Chị thật biết nhìn hàng, liếc mắt một cái mà có thể nhận ra được. Đây là mẫu mới nhất của năm nay, sợi cácbon cao cấp, vừa mỏng vừa nhẹ lại thông khí, rất được các đồng chí sát thủ ưa chuộng đó.”

      Lại còn là áo chống đạn được sát thủ ưa chuộng?

      Y La hỏi tiếp “Cậu đưa cái này cho tôi làm gì? Còn … cái nhẫn kia là gì nữa?”

      Tiểu biến thái đưa đến, hiển nhiên thể là nhẫn bình thường được.

      “Lần đầu tiên gặp mặt em đã nói là có quà tặng cho chị, nhưng lúc trước đưa bom cho chị, chị lại thích lắm nên em mới tặng mấy món này cho chị phòng thân.” Hướng Nhất Trạch nói “Áo chống đạn và kim gây mê.”

      “Kim gây mê?” Y La thể tin nhìn chiếc nhẫn ngọc bích.

      “Phía dưới chiếc nhẫn có một cái nút nhỏ, chị ấn một cái thì kim châm sẽ bắn ra, liều thuốc có thể làm một người đàn ông trung bình hôn mê hai giờ.” Hướng Nhất Trạch nói.

      Y La vội vàng lật cái nhẫn lại, quả nhiên dưới cái mặt của nhẫn có một cái nút nhỏ xíu, còn kim gây mê được giấu dưới mặt đá ngọc bích.

      “Khi nào chị ra ngoài thì nhớ mang theo nha, vậy sẽ cần lo lắng nữa.”

      “Ai lo lắng chứ.” Y La mạnh miệng đáp, nhưng hôm sau khi ra ngoài, liền thành thành thật thật mang hết lên người.

      Ngày hôm sau, khi William đến đón đã nhìn thấy ngay người bỗng nhiều hơn một đồ vật, William nhìn thoáng chiếc nhẫn tay Y La, khen ngợi “Nhẫn đẹp quá.”

      “Cám ơn , hôm qua dạo tôi mua đó.”

      “Hai ngày qua xem ra chơi rất vui nhỉ.”

      “Đúng vậy, Zurich rất đẹp, ha ha …” Đúng là rất đẹp nhưng an toàn a, mặt Y La mỉm cười nhưng trong lòng lại chua xót.

      “Hôm nay thủ tục sẽ xong, còn có việc gì nữa, có thể ở chơi thêm mấy ngày, vé máy bay tôi có thể đổi ngày giúp .” William tri kỉ nói.

      cần đâu, tôi còn có việc phải về.”

      “Vậy a.” William cười cười lại hỏi “ có mang theo chìa khóa két sắt ?”

      “Tôi có mang theo đây, yên tâm, tôi biết mà.”

      “Vậy là tốt rồi.” William nói chuyện nữa, vững vàng lái xe đến ́ch, trong chốc lát, hai người đã đến ngân hàng Thụy Sỹ.

      Mà trong một tiệm cà phê đối diện ngân hàng, một gái trẻ đội mũ dạ nhìn thoáng qua hai người xuống xe, cúi đầu nhỏ giọng nói “Lão Mạc, tôi nhìn thấy Y La.”

      còn ghé người lỗ thông gió nào đó, Mạc Tôn sửng sốt “Sao ấy lại tới nữa?”

      Tiểu Thu trả lời “Ai biết được?”

      Giọng nói của lão Lang đồng thời vang lên trong tai nghe “Có phải là trùng hợp .”

      Từ trước đến nay gái này có thể chất xui xẻo, trùng hợp cũng phải là chuyện lạ, Mạc Tôn nhíu mày nói “Giữ nguyên kế hoạch, hành động tùy theo tình huống.”
      bellchuong, Chris_LuuA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :