1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngụy Trì cầm tay Nghiêm Nghiễm mặt chút biểu cảm qua nhóm ngồi tắm nắng dưới lầu. Họ lần lượt dời mắt khỏi những cuộn len đầy màu sắc: “Ái chà, đây chẳng phải Tiểu Ngụy cháu bà lão nhà số 6 khu phố đối diện sao?”




      Ngụy Trì bèn đứng lại chào hỏi họ: “ Thẩm lại làm dép bông đấy à? Năm ngoái bà ngoại cháu dép bông làm vừa ấm vừa đẹp mắt, bà rất thích đôi dép tặng, đến giờ vẫn còn mang đấy”.




      à? Vậy làm thêm đôi nữa, để bà cụ có cái thay đổi. Mùa đông người già cần chú ý nhất là đôi chân, chân ấm cả người cũng ấm”.




      Ngụy Trì vội vàng cảm ơn.




      Các các dì cười cười, ánh mắt lướt qua lướt lại quanh Ngụy Trì và Nghiêm Nghiễm, thỉnh thoảng liếc sang đôi tay nắm chặt của hai người, trông thấy lại vờ như thấy.




      Tay Nghiêm Nghiễm bị nắm đau, cậu đưa mắt liếc nhìn Ngụy Trì. Gã thản nhiên như có chuyện gì xảy ra, vẫn trò chuyện với mấy người phụ nữ.




      “Tiểu Ngụy à, chắc là có bạn rồi chứ gì. Cũng còn nữa, nên kết hôn thôi. Kết hôn sớm chút, cho bà cậu sớm được bồng chắt, bà cụ chắc chắn vui lắm”.




      “Ha ha, bây giờ có 30 triệu lấy được vợ tốt, làm gì có ai chịu gả con cho cháu mà chịu khổ”.




      “Ai dà, cậu có bạn , dì làm mối cho cậu. Con của đồng nghiệp người chị em của dì, phải gọi là đẹp nức nở, ảnh chụp nhìn kém gì minh tinh, công việc cũng rất tốt”.




      Ngụy Trì đáp qua loa: “Người ta thèm để mắt đến cháu đâu, phải Nghiêm Nghiễm?”




      Cứ như vừa nhớ đến có Nghiêm Nghiễm đến đây, các bà dì cuối cùng cũng nhìn đến cậu: “Đây là Nghiêm Nghiễm bên tiệm làm tóc phải ? Hôm nay tiệm nghỉ à?”




      Nghiêm Nghiễm cười gượng gạo: “, hôm nay cháu nghỉ ạ”.




      “Ồ…” Họ đồng loạt trầm trồ, ánh mắt lại lướt nhanh qua hai bàn tay nắm chặt của hai người, “ chơi với Tiểu Ngụy à?”




      Nghiêm Nghiễm cố giữ nụ cười: “ phải… phải…”




      Ngụy Trì tiếp lời: “ phải, cháu đến giúp cậu ấy dọn nhà”.




      “Nghiêm Nghiễm dọn nhà ạ?”




      “Vâng, dọn đến nhà cháu, sống chung với cháu”.




      Họ chẳng gì nữa, nét mặt vui vẻ bỗng dưng đông cứng cả lại.




      Ngụy Trì vẫn giữ dáng vẻ chẳng có gì là quan trọng cả, chào hỏi qua loa, ngang nhiên nắm tay Nghiêm Nghiễm tiếp tục . được đoạn, Nghiêm Nghiễm quay đầu nhìn lại, mấy người phụ nữ túm tụm, nhìn biểu cảm cũng chẳng nghe họ gì, chỉ thấy cuộn len dưới chân họ nảy rồi lại nảy.




      hay lắm đâu”. Nghiêm Nghiễm .




      “Ừm?” Tâm trạng Ngụy Trì lại rất tốt, tay dùng sức, vung cao bàn tay nắm chặt của hai người, dường như muốn cao qua đầu. Có vẻ học sinh tiểu học nay cũng làm chuyện ấu trĩ như vậy nữa.




      “Đồn ra ngoài hay lắm”. Tiệm làm tóc là nơi tập trung mọi điều thị phi, từ đại minh tinh màn ảnh tới cậu nhóc nhà bên, ai lợi dụng ai, người nào ngoại tình, vợ chồng nhà nào nửa đêm cãi nhau, chỉ cần phải là chuyện của mình bất cứ việc gì cũng có thể lấy ra tán gẫu, Nghiêm Nghiễm nghe quá nhiều rồi.




      “Họ muốn cứ để họ ”. Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng, Ngụy Trì vững bước, nắm tay Nghiêm Nghiễm qua vạch đường thẳng tấp, “ muốn tất cả đều biết, và em sống bên nhau”.




      Chẳng có gì phải lén lút cả, cũng chẳng có gì thể cho người ta biết, chẳng qua chỉ là cả hai người đều là nam giới mà thôi, có luật pháp nào quy định, đồng tính luyến ái ôm hôn phải trốn trong góc để ai nhìn thấy. Cho dù ánh mắt nhìn sang là bài xích hay coi thường, đều là chuyện của người khác.




      chỉ tuân theo cảm giác của mình, em, muốn cùng em mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát, bất kể xung quanh bóng người hay người người nhòm ngó. Cũng giống như những đôi tình nhân bình thường khác dưới bầu trời này, vai kề vai, tay trong tay trải qua xuân hạ thu đông, cùng nhau hết mỗi mùa mưa giông bão tuyết.




      Nghiêm Nghiễm dừng bước chân, ánh mắt Ngụy Trì chưa từng rực rỡ như giây phút này. Dáng vẻ dám đương đầu với tất cả của gã giống hệt người hùng luôn xông pha trận mạc trong game.




      Thậm chí sau này rất nhiều năm, nhớ lại buổi chiều đông ngày ấy, Nghiêm Nghiễm vẫn thấy lòng bàn tay nóng rực.




      Có điều, người bạn thân thiết của Ngụy Trì, cậu béo, làm tan vỡ tưởng tượng và cảm động của cậu: “Xì, Ngụy Trì ấy à, khoe khoang chết ấy. Bất cứ thứ gì vào tay ta, lấy ra ba hoa khoe mẽ tối đến ta ngủ thấy ngon”.




      ~*~




      Chú Khoan thường cầm cái ấm tử sa mà chú mua với giá hai mươi mấy tệ từ hàng rong, dõng dạc dạy dỗ đám thợ học việc: “Mấy đứa có biết, vì sao có số người thành công, số khác lại bại ?”




      Đám thợ học việc tinh ranh liền vác ghế ngồi vây lấy chú, mắt mở to, đầu ngước 45o: “Tại sao vậy chú Khoan?”




      “Tại vì họ hiểu được đạo lý, đứng ở núi nào nên hát bài gì, đến lúc nào cần làm việc gì. Làm người thể chỉ dựa vào tài cán. Học tài học nghệ ai mà biết? Phải biết luyện tập, người dốt đến đâu luyện mãi cũng thành tài. Nhưng người thông minh rất ít, còn phải xem ngộ tính và khả năng thiên phú nữa”. Thong thả hớp ngụm trà, chú Khoan nheo mắt từ tốn : “Nhìn xem, nhiều lược và dao cạo để đằng kia, mấy đứa chẳng ai thấy, chỉ mình Nghiêm Nghiễm biết lấy khăn ra lau chùi, đây gọi là có tâm có nghề, thông minh. Có người thầy nào lại muốn nhận học trò chăm chỉ? Nhận đám lười chảy thây, có lấy làm củi đốt cũng hầm được canh ngon, vậy có ích gì?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chú ý vị sâu xa bưng ấm uống trà, đám học trò vội đứng dậy vây lấy Nghiêm Nghiễm, kẻ giành khăn lau người giành dao cạo. Chẳng mấy chốc, lưỡi dao cạo được chùi mài sáng bóng. Chú Khoan cười hài lòng, đám thợ học việc tới sớm hơn năm nhún vai, rỉ tai nhau: “Chú Khoan mãi cũng chỉ có mấy chiêu này. Qua mười ngày nửa tháng nữa, ngay cả A Lục ngốc nghếch nhất cũng dọa được”.




      Họ rất , chú Khoan nghe thấy. Ông chủ đầy vẻ tự hào bắt tréo chân ngồi chiếc ghế bar cao cao, nét mặt phơi phơi: ‘Chú đúng , Nghiêm Nghiễm?”.




      Nghiêm Nghiễm bê chồng khăn phơi khô từ gian trong bước ra, mỉm cười đáp lại: “Đúng ạ, chú Khoan có sai bao giờ đâu”.




      Chú Khoan càng hứng chí, hút vòi ấm sột soạt, ngón tay chà sát lên thân ấm, nhàn nhã như bậc thần tiên: “Con người ấy mà, khó nhất là biết tuân theo số mệnh. Lúc nào nên làm gì, đều là số kiếp hết cả, là quy củ lão tổ tông từng đời truyền lại. Nên học học, nên kết hôn phải kết hôn, nên sinh con phải sinh con, tất cả đều phải chịu. thể phá rối, cũng thể làm sai. Vận mệnh đặt ở đó, làm thế nào cũng thể thoát khỏi. Phải biết chừng mực. Cũng giống như chúng ta cắt đầu đinh cho khách, dài hơn ra đầu đinh, ngắn hơn trọc đầu mất. ‘Đúng thời điểm’ là quan trọng nhất. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, vào đúng thời điểm, làm đúng việc với người thích hợp, chính là thành công”.




      Các cậu thợ nghe đến choáng váng, Nghiêm Nghiễm chăm chú mở từng tấm khăn lông, gập đôi, miết thẳng, lại gập đôi. Chẳng mấy chóc, bên cạnh là chồng khăn vuông vức.




      Trần Dịch Tấn vẫn hát trong loa: “Phụ nữ tốt sống hạnh phúc, là lỗi của đàn ông. Đàn ông tốt sống dễ, có phải là lỗi của cả xã hội?”




      Chú Khoan thích bài hát này, cứ để cho Trần Dịch Tấn hát từ lúc sáng sớm cho đến nửa đêm đóng cửa, hát đến mức khách hàng cũng phát chán, chú vẫn cứ say sưa, chú : “Đấy phải lỗi của xã hội, gặp chuyện trắc trở thể trách xã hội. Đó là định mệnh, và phải phục tùng định mệnh”.




      Cậu ngố A Lục sán đến hỏi: “Chú ơi, thế nào là định mệnh”.




      Chú Khoan còn chưa mở miệng, mấy người khác trợn mắt đồng thanh: “Định mệnh chính là vào lúc nào nên làm việc gì! Mau quét tóc dưới sàn, rồi lau cửa kính, đây chính là định mệnh lúc này của cậu”.




      Mấy lời này thành cửa miệng của chú Khoan, mấy cậu thợ lâu năm, thuộc lòng, mở miệng ra là được ngay. Nghiêm Nghiễm theo chú Khoan lâu nhất, cũng được nghe nhiều nhất. Buổi tối trông cửa hàng, chú vẫn thường đem mấy lời ấy ra dạy bảo cậu: “Nghiêm Nghiễm à, phải chú nhiều chuyện. Cháu cũng lớn rồi, phải biết tiến bộ hơn chút. Cháu nhìn Đề Bàng , về tay nghề hai đứa giỏi như nhau, thậm chí có khi cháu còn giỏi hơn nó. Nhưng mà đến làm người… này… Cháu có hiểu chú ? Làm người, phải là ‘làm người’ kia đâu mà là làm ‘người’ đấy”.




      Nghiêm Nghiễm thầm than, bị chú cằn nhằn nhiều lần, hiểu cũng phải hiểu. là mấy việc lấy vợ sinh con đó.




      Đề Bàng làm rất tốt. Khi cần nỗ lực học nghề chăm chỉ học chút lơi là. Lúc nên theo đuổi bạn lòng theo đuổi. Giờ đến lúc đơm hoa kết quả, Đề Bàng và bạn chuẩn bị kết hôn, ngày đãi tiệc cũng định, là Tết năm nay. Sau cái Tết này Đề Bàng đến tiệm làm nữa.




      Cậu ta muốn mở tiệm làm tóc ở quê nhà, hai vợ chồng chí thú làm ăn hai năm, đợi tích cóp đủ rồi, vừa hay sinh đứa con. Thành gia, lập nghiệp, nối dõi tông đường, cứ theo nếp mà làm, tuần tự từng bước . để cho mấy kẻ lắm lời có cơ hội bàn ra tán vào.




      Chú Khoan cho rằng, đây là con đường đúng đắn của đời người.




      Nghiêm Nghiễm giả ngây: “Chú à, chú gì con càng nghe càng hiểu?”




      Chú Khoan như giận con cái chẳng nên thân, đánh mạnh vào gáy cậu: “Cái thằng này! Học cái gì học nhanh thế mà sao lại nhè ngay việc quan trọng thế này mà lơ ngơ? Muốn chú tức chết hả?”




      Sau khi tắt đèn đóng cửa, Nghiêm Nghiễm nhanh chóng chạy ra ngoài. Chú Khoan đứng sau lưng cậu, chợt thở dài: “Nghiêm Nghiễm à, chú cũng muốn tốt cho cháu thôi, muốn cháu lầm đường lạc lối. Lăn lộn Bắc Nam bấy nhiêu năm, có việc gì là chú chưa thấy đâu?”




      Nghiêm Nghiễm đáp, mà rảo bước nhanh chân . Gió lạnh rét buốt ùa tới, thổi đến mức gần như mở mắt nổi. Dưới ngọn đèn đường vàng chập choạng, nụ cười của Ngụy Trì xán lạn tựa ánh bình minh.




      “Sao muộn thế? Cả con đường cửa hàng nào cũng đóng cửa rồi, mỗi em là chậm nhất thôi”. Gã rụt cổ, than thở đến nắm tay Nghiêm Nghiễm.




      Nghiêm Nghiễm để mặc gã nắm tay: “ chuyện với chú Khoan lát”.




      Gió ào ào thổi, Ngụy Trì mở khóa áo khoác, kéo cậu vào lòng. Đường phố đêm đông vẫn ồn ào náo nhiệt, biển quảng cáo rực rỡ của nhà hàng ánh những vệt loang loáng lên gương mặt người qua đường, mùi thơm của trứng luộc nước trà bay khắp phố. Có người dừng bước kinh ngạc nhìn hai thanh niên trẻ tuổi dường như quá mức thân mật, nhân viên quán nướng đứng sau lò nướng cất giọng chào Ngụy Trì, nhưng chợt im bặt khi trông thấy Nghiêm Nghiễm.




      Những người đường lướt qua nhau, có thể có hàng xóm của Ngụy Trì, người khách quen nào đó của Nghiêm Nghiễm, phụ huynh người bạn học nào đó của Đậu Nha… Những con người sống trong khu phố luôn kỳ diệu, từng sợi liên kết với nhau. Những mối liên kết này tập trung lại thành mạng lưới tình người kín kẽ, mỗi ánh nhìn đều như cây ăng ten bắt sóng, lẳng lặng vươn đến từng ngóc ngách trong cuộc sống.




      Gã thản nhiên ôm lấy cậu, ưỡn ngực ngẩng cao đầu qua ánh mắt dòm ngó dò xét của mọi người, cằm hếch cao, kiêu ngạo như vị quân vương. Nghiêm Nghiễm dựa vào lòng ngực gã, những lời khuyên bảo của chú Khoan và chút lo sợ ray rứt trong lòng đều bay theo gió.




      Tay Ngụy Trì vẫn luôn ấm áp, dù giữa mùa đông, nắm trong tay chẳng bao lâu truyền đến hơi ấm sâu trong tâm khảm. Tay Nghiêm Nghiễm bốn mùa đều lạnh, lúc còn làm thợ học việc, từ sáng đến tối đều ngâm tay trong nước, khí lạnh ăn sâu vào trong xương cốt. mạng thường hay có những bài viết thế này, là lời dặn dò đẹp đẽ: “ được làm tổn thương những người con trai có lòng bàn tay lạnh giá, bởi người đó kiếp trước, là thiên sứ mất đôi cánh”.




      Về đến nhà, cơm canh đều nguội lạnh. Nguy Trì đem hâm nóng thức ăn. Ăn xong, Ngụy Trì chơi game, Nghiêm Nghiễm rửa bát. Sau đó Nghiêm Nghiễm ngồi cạnh Ngụy Trì cùng chơi game, hai người ở trong game hái cỏ, khai thác mỏ, bắt nạt mấy con quái , ngắm phong cảnh. Giống như trước kia Ngụy Trì từng , có ai khác, chỉ có hai ta, đeo trường kiếm, tung vó ngựa, ngao du giang hồ, ngắm trời trong nước biếc, trông liễu xanh hoa thắm.




      Thành viên trong nhóm vô cùng ngạc nhiên: “Sao gần đây lão đại ‘ngoan’ thế? Đúng giờ online, đúng giờ out, cũng chẳng ra ngoài ‘quậy’ nữa. Chẳng lẽ…”




      Nghiêm Nghiễm giữ im lặng.




      Ngụy Trì nhoẻn miệng, hàm ý sâu xa liếc nhìn gương mặt hơi ửng hồng của cậu: “ cho mấy người biết đâu”. Úp úp mở mở, giọng điệu cực kì dễ khiến người ta nổi đóa.




      “Xì…” Quần chúng tổng tấn công.




      Ngụy Trì chẳng thèm quan tâm, buông câu: “Tới giờ ngủ rồi”. Liền log out tắt máy.




      Rồi tắm rửa, lên giường.




      Ngụy Trì khe khẽ trườn đến bên tai Nghiêm Nghiễm hỏi: “Được ?”




      Nghiêm Nghiễm giữ chặt chăn, giọng như muỗi kêu: “ được”.




      Ngụy Trì ngoan ngoãn nằm yên.




      Năm phút sau, gã lại sán đến: “Được chứ?”




      được”.




      Lại qua năm phút.




      “Nghiêm Nghiễm…”




      Nghiêm Nghiễm đáp.




      Trong phòng thoáng im lặng, rồi “sột soạt sột soạt”, lưỡi quấn quýt, thân thể va chạm.




      Nghiêm Nghiễm kiềm chế được, kêu lên thành tiếng. Tay gian thương trước nay chẳng lời , giờ lại thà đến mức khiến người ta phải nghiến răng: “Nhìn xem, bây giờ cho dù muốn, em cũng bám lấy thôi”.




      Nghiêm Nghiễm cắn vai gã, kêu lên: “ có thôi ?”




      “Còn sớm lắm…” Ngụy Trì mím môi, rồi hai, hai rồi ba, ba lần ba là chín, lúc nông lúc sâu.




      Dự báo thời tiết, ngày mai trời ấm áp, vừa hay Nghiêm Nghiễm được nghỉ, có thể ngủ nướng. Cuộc sống tốt đẹp, thế giới hài hòa.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9






      Ngụy Trì gần đây thường về nhà muộn. Nghiêm Nghiễm ngồi trước máy tính, vừa điều khiển nhân vật trong game vừa nghe tiếng cười râm ran trong chat room. Kim đồng hồ chỉ đến nửa đêm, phần lớn người chơi ngáp dài chào tạm biệt, chỉ có vài con cú đêm tiếp tục phấn đấu. Ngoài cửa vang lên tiếng lách cách của chìa khóa, Nghiêm Nghiễm từ phòng ngủ ra phòng khách. Cửa mở, Ngụy Trì đứng dưới ánh đèn mông lung, mùi rượu nồng nặc theo gió lạnh lan vào nhà.




      “Muộn như vậy?” Nghiêm Nghiễm bước lên giúp gã cởi áo khoác.




      Ngụy Trì ậm ừ, mặt đỏ gay vì rượu: “Còn… cũng còn sớm”.




      Đợi khi Nghiêm Nghiễm bưng trà nóng từ bếp ra, phòng khách tĩnh lặng lạ thường. Ngụy Trì bình thường luôn nhảy nhót hiếu động, nay nằm vật sofa ngủ ngon lành.




      Cẩn thận dìu gã về phòng ngủ, Nghiêm Nghiễm kiên nhẫn lau mặt thay quần áo cho gã. Ngụy Trì say khướt, lật qua lật lại vẫn tỉnh, chỉ lười biếng nằm vùi trong chăn, tay chợt vươn ra kéo Nghiêm Nghiễm vào lòng. Cánh tay siết chặt, dụi dụi vào cổ, miệng lẩm bẩm gì đó đến Nghiêm Nghiễm cũng nghe .




      Ngụy Trì càng muộn về muộn. Buổi sáng Nghiêm Nghiễm làm, gã còn nằm giường ngáy to như sấm. Buổi tối khi cậu ngủ vẫn chưa thấy bóng dáng gã đâu. Mười giờ, mười hai giờ, giờ, hai giờ, ba giờ… mặt trời mùa Đông cũng thích ngủ nướng, năm giờ sáng vẫn tối như đêm khuya. Nghiêm Nghiễm tỉnh giấc vì cảm giác lạnh lẽo bất chợt ùa đến, quay lại nhìn, Ngụy Trì híp mắt chui vào chăn. Thấy Nghiêm Nghiễm thức giấc, khóe môi khẽ cử động nụ cười xòa. “ đâu vậy?” Nghiêm Nghiễm cau mày nhìn đôi mắt đỏ ngầu của gã, “Lại uống rượu rồi hả?”.




      “Ừm…” Ngụy Trì đáp qua loa rồi trở mình vùi đầu vào gối.




      Nghiêm Nghiễm đợi lát, thấy gã chuyện, chỉ nghe tiếng ngáy như sấm rền.




      Ban ngày đến quán cũng tìm được Ngụy Trì. Bên trong vắng khách, Quân Quân buồn chán ngồi sau quầy ngơ ngẩn: “Ông chủ à… Mấy ngày nay thấy đến rồi, ai mà biết ta đâu. Chắc lại đâu đó làm bậy rồi. Yên tâm, chờ khi xảy ra chuyện ta biết đường về thôi. Đến lúc đó… ha ha, xem bà ngoại dạy dỗ ta thế nào. Yên tâm , ai mà ăn hiếp được ta cơ chứ? ta ăn hiếp người khác là may lắm rồi”.




      Nghiêm Nghiễm đứng tần ngần bên bậc cửa, bộ sofa vải thiếu bóng dáng ai kia, khiến cửa hàng cũng trở nên vắng lặng: “Vậy à… haha, cũng phải.”




      nàng cắm cúi sơn móng tay chợt ngẩng đầu: “À, chẳng phải sống cùng ta ư? Sao lại tới tận đây tìm người? phải chứ… ta về nhà luôn à?”




      Nghiêm Nghiễm lúng túng, vội quay người : “, đến mức đó”.




      còn định thêm, bên tiệm làm tóc chợt ồn ào cả lên: “Nghiêm Nghiễm! Nghiêm Nghiễm đâu rồi?”




      Chú Khoan hét lớn đến mức đứng đầu phố cũng có thể nghe thấy. A Lục mặt đầy mồ hôi vội chạy sang kéo cậu: “ Nghiêm, chú Khoan tìm . Dì Trương đến rồi, chờ làm đầu đó”.




      Nghiêm Nghiễm bần thần đứng trước gương, lặp lại những động tác mà ngày nào cũng làm cách cứng nhắc, trong lòng đầy nghi vấn, Ngụy Trì có thể bận gì chứ?




      Tiệm làm tóc làm ăn cũng bình thường, ngoài việc bụng bà chủ ngày to lên chẳng có việc gì khiến chú Khoan bận lòng nữa. Tâm trạng thoải mái, dường như cũng quan tâm đám thợ lười biếng nữa. Trong cửa hàng vẫn thường có những khách nữ ưa buôn chuyện, trông thấy bà chủ bụng to liền hỏi thăm: “Ái chà, mấy tháng rồi? Chắc là sắp sinh rồi nhỉ? siêu chưa? Là con trai hay con ?”




      Gương mặt bà chủ toát lên vẻ nặng nề của người mang thai, đưa tay sờ bụng chỉ cười đáp. Chú Khoan ở bên cạnh cười ha ha đáp: “Con trai hay con đều thích hết”.




      Cả tiệm tràn ngập tiếng cười.




      Nghiêm Nghiễm vô tình nhìn thấy Tiếu Tiếu trong số người đợi bên cửa. bé vẫn vậy, vui buồn, im lặng ngồi góc. tham gia vào cuộc bàn tán của mọi người, cũng để tâm đến hạnh phúc của chú Khoan và bà chủ, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn đám tóc vụn bay tới bay lui. “Nhà có khách, mẹ em tới”. |Nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của Nghiêm Nghiễm, nhàng giải thích: “Tóc mái dài quá, xòa xuống mắt. Vẫn như cũ”.




      Chỉ ba chữ đơn giản, bao hàm tất cả mọi cầu hà khắc của mẹ Tiếu Tiếu đối vối kiểu tóc của con mình.




      Nghiêm Nghiễm hiểu ý dẫn bé đến ngồi trước gương. Tiếu Tiếu vẫn cúi đầu, tay bấm màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt .




      “Em có việc gấp à? cần vội, chỉ lát là xong”. Nghĩ rằng bé vội phải , Nghiêm Nghiễm an ủi.




      Tiếu Tiếu ngẩng lên: “Em vội”.




      Nghiêm Nghiễm thuần thục lướt kéo, cây lược đuôi dài xoay vòng giữa các ngón tay: ‘Ồ? bé xinh đẹp thế này, để bạn trai chờ lát cũng phải thôi”.




      Cậu buột miệng đùa, nét mặt Tiếu Tiếu vẫn biến sắc: “Em có bạn trai”.




      Tiếng kéo “lạch cạch” vang, từng nhúm tóc vụn đen nhánh rơi từ kẽ tay xuống.




      Từ cử chỉ đến cách ăn mặc của bé đều rất nhã nhặn, rất hợp ý của người mẹ, chỉ duy nhất thiếu hoạt bát mà những tuổi này nên có, ngay cả khi cười cũng gần như : “Mẹ em cứ vội vàng, em là “ già”, sợ chẳng ai thèm ngó đến em. Khách hôm nay chính là người mai mối giúp em xem mặt”.




      “Vậy cũng tốt, có thể, duyên phận tới”. Nghiêm Nghiễm cười an ủi.




      Tiếu Tiếu khẽ lắc đầu: “Chắc vậy”.




      Sau đó bé nhắm mắt, chuyện nữa.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Các dì các chờ đến lượt mình, túm tụm lại chuyện trò rôm rả, họ vây quanh trêu chọc người mặc áo len màu hồng đào: “Ai dà, mẹ Từ này, con trai chị cần vội. Nhà cũng chuẩn bị rồi, xe cũng có rồi, công việc lại ổn định, giờ chỉ có con người ta thử thách nó tí thôi. Con trai ấy mà, mới hai mươi lăm tuổi cần gì vội? Con khác hẳn, qua hai mươi lăm, nếu chưa có ai mới đáng lo ngại”.




      Nghiêm Nghiễm nghe quen rồi, im lặng cúi đầu tỉa lại đuôi tóc bị chẻ ngọn của Tiếu Tiếu. bé chợt mở mắt, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi: “Hừ, cứ làm như kết hôn là cái tội bằng ấy”.




      Nghiêm Nghiễm phì cười: “Sao lại thế được?”




      Tiếu Tiếu giải thích, tự mình bộc bạch: “Người đó… Em gặp hai lần, chẳng có gì để , chúng em thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng bố mẹ em lại thấy ta rất tốt, còn hơn con đẻ của mình nữa”.




      tết rồi, có muốn đổi kiểu tóc mới ? Lần sau cùng mẹ, với ấy, có thể ấy đồng ý”. Nghiêm Nghiễm chợt đổi đề tài.




      Tiếu Tiếu hơi ngẩn ra, sau đó mặt tươi hơn chút: “Để xem thế nào”.




      Nghiêm Nghiễm đưa mắt trông theo Tiếu Tiếu bước từng bước xuống bậc thềm, mãi đến khi xe cộ qua lại xóa nhòa bóng lưng bé. Bà chủ phấn khởi trò chuyện mấy việc gia đình với khách nữ, khi nhà ai cưới gả, lúc lại nhà nào phát thiệp hồng.




      Chú Khoan , lúc nào nên làm việc của lúc đó.




      Vào giai đoạn cốt lõi này, kết hôn sinh con là nhiệm vụ phải hoàn thành liên quan đến hạnh phúc, chẳng dính dáng gì đến tương lai, cũng màng liệu có phải lòng đồng ý, chỉ là nhiệm vụ mà thôi.




      Lúc sáng, Nghiêm Nghiễm ngồi bên giường mặc quần áo. Ngụy Trì tỉnh giấc, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu: “Mợ với chuyện”.




      Nghiêm Nghiễm dừng lại lắng nghe.




      Trong mắt Ngụy Trì hãy còn những vằn đỏ, lòng bàn tay nóng như lửa đốt: “Mợ , mợ giới thiệu cho , bảo gặp mặt”.




      Nghiêm Nghiễm quay lưng về phía , nhanh chóng mặc áo len vào.




      “Em xem, có nên ?”




      Đứng dậy, khoác lên cái áo lông dày cộp, Nghiêm Nghiễm chỉ để lại cho Ngụy Trì bóng lưng thẳng tắp: “ muốn cứ ”.




      ~*~




      Khách quen của tiệm làm tóc tháng trước còn than mùa đông này lạnh lắm, vừa qua tết Tây, ngừng xuýt xoa: “Lạnh quá, lạnh quá. Ngón chân cũng đông cứng cả rồi”.




      Nghiêm Nghiễm lịch đón lấy áo khoác từ tay khách, treo lên mắc áo. Thỉnh thoảng có người khách chạm phải tay cậu, lập tức rụt lại như bị điện giật: “Ối trời, Nghiêm Nghiễm cậu làm sao thế? Sao tay lạnh ngắt như nước đá thế?”




      Nghiêm Nghiễm quen với câu hỏi này, nên chỉ im lặng. Họ nhốn nháo lát rồi lại đẩy câu chuyện xa.




      Điện thoại trong túi quần rung lên, là tin nhắn của Ngụy Trì. màn hình trắng toát lên dòng chữ ngắn ngủi: “Ra ngoài rồi, gió lớn quá”.




      Nghiêm Nghiễm liếc nhanh qua, rồi lại mặt mày u ám nhét điện thoại vào túi.




      Ngoảnh lại liền bắt gặp ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa rụt rè của chú Khoan, Đề Bàng, A Tam, A Tứ, Hoàng Mao, A Lục. Họ đều trưng ra vẻ mặt muốn hỏi mà dám hỏi, cứ như sợ Nghiêm Nghiễm vung kéo đâm thẳng vào ngực họ vậy.




      Nghiêm Nghiễm mím môi, đứng thẳng lưng sau cái ghế cao: “Dì Vương lại đến nhuộm tóc ạ? Vẫn nhuộm màu như cũ chứ?”




      “Phải phải. Với lại tỉa ngắn giúp dì. Cháu xem này, tóc sau cổ dài quá rồi. Ai dà, Nghiêm Nghiễm này, dì cháu nghe…” Vị khách hề biết nội tình trò chuyện rôm rả với người chị em bên cạnh, quay sang nắm lấy tay Nghiêm Nghiễm, bằng chất giọng phổ thông lảnh lót.




      Người ngồi xuống, kẻ đứng lên, khách đến rồi lại , chỉ có Nghiêm Nghiễm vẫn đứng tại chỗ, tay nhấc cao, mặt mày ủ rũ, chỉ chuyển động trong phạm vi chín viên gạch dưới chân, cứ như bị bức tường vô hình vây lấy.




      ai dám chọc giận cậu, ngay cả người chuyên làm biếng như A Tam cũng ngoan ngoãn đứng chờ sau lưng cậu, bảo gội đầu gội đầu, kêu đưa kéo đưa kéo, từ ngày học việc đến nay A Tam chưa bao giờ nghe lời đến như thế, chú Khoan bưng ấm trà đứng sau quầy tính tiền tấm tắc khen ngợi, Nghiêm Nghiễm chợt ngẩng đầu: “Có việc gì sao chú?”.




      Chú Khoan sặc nước trà, khom người ho sù sụ.




      Từ lúc Ngụy Trì đả động vấn đề ấy đến nay, Nghiêm Nghiễm về nhà gã mà chen vào căn nhà của A Lục. Cậu thiếu niên thà chút xảo trá liền trải chăn đệm của mình xuống sàn, thực lời hứa trước đó lâu: “Cùng lắm ngủ giường, em nằm đất”. Ban đêm nhiệt độ thường xuống , căn nhà A Lục thuê hướng Bắc, có máy sưởi, trùm kín chăn, cuộn tròn người vẫn thấy lạnh như trong hầm nước đá. Nghiêm Nghiễm ngủ được, mắt mở to nhìn trần nhà chờ trời sáng, bên dưới chốc chốc lại vang lên tiếng A Lục trở mình.




      Nghiêm…” Giọng A Lục đến gần như nghe thấy.




      Nghiêm Nghiễm cũng hạ giọng: “Ừ?”




      “Hôm nay chú Khoan hỏi em”.




      “Hỏi gì?”




      “Chú ấy hỏi, sao mấy hôm nay về… chỗ Ngụy?”




      Nghiêm Nghiễm liếc mắt nhìn A Lục cũng cuộn tròn người nằm sàn: “Vậy em sao?”




      A Lục vẫn giữ giọng điệu trẻ con như mọi ngày: “Em , em biết”.




      xong, bản thân A Lục cũng thấy ngượng mà bật cười. Nghiêm Nghiễm khẽ cong môi: “Chú ấy hỏi khi nào?”




      “Hai hôm trước, buổi trưa, lúc với Ngụy chuyện ngoài cửa”.




      Nhà A Lục tối hơn nhà Ngụy Trì, rèm cửa sổ bằng vải dày ngăn hết ánh sáng bên ngoài, chỉ le lói đôi chút ánh sáng lọt vào từ cửa phòng. Nghiêm Nghiễm nằm ngửa, chùm đèn trang trí đầu biến thành mảng đen trần nhà, tựa như đè lên ngực cậu, đến hít thở cũng khó khăn: “Chú Khoan có mắng em ?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      A Lục cười ngây ngô: “ có, chú Khoan tốt lắm, chỉ đánh em mấy cái, à , là cốc đầu em cái thôi”.




      Nghiêm Nghiễm ngầm lắc đầu. Thằng ngốc này sớm muộn gì cũng bị người ta ăn sạch để lại miếng xương. Chẳng biết biến báo chút nào. lát sau, A Lục lại ngập ngừng lên tiếng: “ Nghiêm…”




      “Ừ?”




      … có cãi nhau với Ngụy ?”




      Trong đêm tối, ngay cả tiếng ho của người lầu cũng nghe .




      A Lục đợi đến lúc muốn díp mắt ngủ, mới nghe thấy tiếng Nghiêm Nghiễm mơ hồ đáp: “Ừ”.




      Sau đó, A Lục nữa, vì chú Khoan chỉ dạy tới đó thôi.




      Sau ba đêm Nghiêm Nghiễm về nhà, Ngụy Trì tìm tới. Đó là lần đầu tiên Nghiêm Nghiễm thấy bộ dạng nhếch nhác của gã dưới ánh mặt trời, cũng còn may, dưới đất có cái bóng, chứng tỏ người mấy hôm trước nằm cạnh cậu là người sống chứ phải hồn nhà nào đó. Nghiêm Nghiễm tự giễu.




      Bước nhanh ra ngoài cửa trước tất cả mọi người, Nghiêm Nghiễm cúi đầu, đưa tay chào đón: “Xin chào quý khách. Quý khách muốn gội đầu hay là cắt tóc?”




      Nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ, giọng điệu tiêu chuẩn, lời chào cũng đúng tiêu chuẩn.




      Ngụy Trì đứng ngoài cửa, nét mệt mỏi chỉ tăng thêm chứ giảm bớt: “Sao em về nhà?”




      Nghiêm Nghiễm nhìn mũi giày mình, lại mỉm cười: “ giờ đông khách, còn chỗ nữa, quý khách vui lòng quay lại sau?”




      hai ngày em về nhà rồi”. Sắc mặt Ngụy Trì thiểu não, trong mắt vằn lên những tia đỏ.




      Nghiêm Nghiễm vẫn giữ thái độ tươi cười.




      Ngụy Trì thấp giọng khàn khàn gọi: “Nghiêm Nghiễm”.




      Nếu lúc này quay lại soi tấm gương treo tường, Nghiêm Nghiễm nhất định phát , kỳ thực bộ dạng của cậu cũng chẳng hơn gì Ngụy Trì.




      “Em đâu?”




      Nghiêm Nghiễm cười nữa, nhìn chằm chằm vào cái cằm lởm chởm râu của gã, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Còn đâu?”




      …” Ngụy Trì im lặng.




      cho em biết, việc gì em phải cho biết”.




      “Có, có vài cuộc tiếp khách, tạm thời thôi, qua vài hôm phải nữa”.




      Khi gã căng thẳng mò tìm thuốc lá, Nghiêm Nghiễm hếch cằm, nhìn gã cầm bật lửa nhưng châm mãi vẫn được.




      Nét mặt Ngụy Trì càng gấp gáp, vứt cả điếu thuốc lẫn bật lửa xuống đất: “Làm ăn mà, em có hiểu ? Buổi tối uống chút rượu hát mấy bài cũng bình thường thôi. Có phải về đâu!”




      Nhìn đầu tóc rối bời dính bết của gã, Nghiêm Nghiễm cảm thấy lửa giận bốc cao: “Bình thường. xem mặt cũng là bình thường thôi.”




      Gương mặt Ngụy Trì lập tức đỏ gay.




      Khách trong cửa hàng kêu lạnh chịu nổi, cầu đóng cửa kính lại. Nghiêm Nghiễm giơ tay đóng cửa, hai người cứ thế đứng bậc thèm giữa gió rét căm căm. Dành hết tâm tư lo cho bà chủ nên chú Khoan quên thay đồng phục cho thợ, mùa đông lạnh lẽo, Nghiêm Nghiễm vẫn mặc sơ mi mỏng mảnh, áo vest ngắn lấp lánh khoác bên ngoài, chẳng bao lâu, răng Nghiêm Nghiễm bắt đầu va vào nhau, thân người gầy gò đứng trước gió, dường như có thể bị thổi ngã bất cứ lúc nào.




      Thấy cậu vẫn cứng đầu đứng đó rằng, Ngụy Trì xiêu lòng, cởi áo khoác dúi vào tay cậu: “Trời lạnh rồi, em mặc vào .”




      Nghiễm Nghiễm cầm chiếc áo trong tay, môi vẫn mím chặt.




      chỉ là chuyện công việc thôi, mới đầu cứ tưởng là việc , ngờ càng ngày càng lớn chuyện… Cũng có gì, qua mấy hôm nữa là êm thôi…” Ngụy Trì sắp xếp câu cú, cố gắng giải thích.




      ra là việc gì?” Nghiêm Nghiễm hỏi thẳng.




      “Việc này…”




      Tiếng nhạc vui nhộn vang lên đúng lúc. Ngụy Trì nhìn số gọi đến, cầm điện thoại lùi lại mấy bước rồi mới bắt máy.




      Trong lúc nghe điện thoại, chốc chốc gã lại nhìn sang phía cậu, Nghiêm Nghiễm cầm chiếc áo khoác hãy còn vương hơi ấm, đứng bên cửa nhìn gã, từ ánh mắt ấy, cậu nhận ra lãng tránh.




      “Có việc gấp, phải ngay”. Ngụy Trì vội vàng đến, ánh mắt do dự, thần sắc căng thẳng, “ đấy, Nghiêm Nghiễm”.




      “Ờ”. Nghiêm Nghiễm đáp lời, nhưng trả lại áo khoác trong tay cho gã, “Vậy cứ , giải quyết xong mọi chuyện hãy đến tìm em, bao gồm, việc xem mặt của ”.




      Ngụy Trì mở miệng muốn giải thích thêm, Nghiêm Nghiễm đẩy cửa, thẳng vào cửa hàng.




      Đến khi Nghiêm Nghiễm trở ra, ngoài cửa thấy bóng dáng Ngụy Trì đâu nữa.




      Khách hàng đến đều khen thái độ phục vụ của Nghiêm Nghiễm, biết đon đả mỉm cười, động tác nhàng. Mấy năm trước, cậu thợ học việc Nghiêm Nghiễm cũng bướng bỉnh như bao cậu thanh niên cùng tuổi khác, nhăn nhó với người khách khó tính, khi bị kích thích sẵn sàng xắn tay áo sấn tới đánh nhau. Dần dần, cái sừng nhọn của cậu bị những lời la mắng, dạy dỗ của chú Khoan cùng năm tháng mài mòn, tay nghề khá lên, tính tình cũng dịu xuống. Nhưng hôm đó, thợ trong cửa hàng đều biết Nghiêm Nghiễm tức giận là như thế nào, kể cả cậu Jerry đến khoe khoang cũng vậy. Cậu ta bị Nghiêm Nghiễm chê từ mái tóc vuốt keo bóng loáng đến đôi giày chưa được lau chùi sạch . Tất cả mọi người, bao gồm chú Khoan, người muốn đứng ra can ngăn, đều dám động đậy dưới ánh mắt sắc lẹm như dao của cậu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :