1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc đó Nghiêm Nghiễm quay đầu, đúng lúc tivi trong quán nướng phát tin tức giải trí, chẳng biết là chàng thần tượng nào rời khỏi sân bay, màn hình toàn là các fan nữ la hét khóc thút thút. Nghiêm Nghiễm nhìn kỹ, ừm, kiểu tóc này của thần tượng mình cũng cắt được. Sau đó lại vỗ đầu Ngụy Trì: “Ngoan, hoang tưởng có hại cho sức khỏe.”




      Giờ nghĩ lại, có lẽ, đại khái, chắc là, hình như, có thể lời Ngụy Trì phần tỷ là . Mắt nhìn người đàn ông phía trước có biểu cảm chăm chú, tròng mắt sâu, mũi thẳng và cao, đường nét gương mặt nhìn nghiêng ràng và cứng cỏi. Nghiêm Nghiễm chợt nhớ đến bóng lưng người ngựa xông pha mà biết sợ hãi. Rất uy vũ, giống như hùng. Bất kể là trong thế giới ảo hay đời thực.




      Trong ánh nhìn si mê của Nghiêm Nghiễm, hùng bất mãn lên tiếng: “Bị người ta nhìn thấy sao? Hôn cái cũng được sao?”




      … … …




      hùng thân cao tám thước vụt biến thành thằng nhóc lưu manh lấy được kẹo liền ăn vạ.




      Nghiêm Nghiễm khổ sở ngoảnh mặt sang hướng khác: “Ngụy Trì…”




      “Ừ?”




      “Nếu tên câm tốt biết mấy.”




      Mưa mãi tạnh, lớp gạch đủ màu sắc vỉa hè được gột rửa nên màu sắc tươi tắn hơn, cửa hàng bên đường cũng đông khách, chủ cửa hàng tranh thêu chữ thập nhàn nhã trước khung thêu múa lượn đường kim mũi chỉ, tiệm đồ da kế bên mở loa lớn, những ca khúc kinh điển như “Hai con bướm”, “Nước hoa có độc”, “Phía vầng trăng”… vang lên khiến lòng người rung động.




      Thằng nhóc lớn xác ngậm được miệng lấy phút, chu môi trút hết mọi ấm ức trong lòng: “Em lúc nào cũng đả kích , cũng có lúc em có thể khen mà. thừa nhận mình có hơi tự tin thái quá, nhưng con người luôn cần chút khích lệ. Bị đả kích nhiều như thế, trở nên yếu đuối mất.”




      Nghiêm Nghiễm thầm nghĩ, phải, yếu đuối, rất yếu đuối, Phụng tỷ[4] cũng yếu đuối bằng




      [4. Phụng tỷ tên là La Ngọc Phụng, nổi tiếng cộng đồng mạng Trung Quốc bởi những phát ngôn gây sốc và tự tin thái quá của mình. Từ đó, “Phụng tỷ” trở thành cách mỉa mai châm biếm ai đó ba hoa, khoác lác.]




      Nét mặt Ngụy Trì đầy tổn thương: “Nghiêm Nghiễm, em chẳng tốt với gì cả.”




      Nghiêm Nghiễm nghĩ tới chuyện hôm nay, xấu hổ thốt nên lời.




      “Quân Quân , ngày nào cũng sang tiệm làm tóc tìm em, ra dáng ông chủ gì hết.”




      Nghiêm Nghiễm gật đầu: “ ấy đúng.”




      Ngụy Trì cắn phải lưỡi.




      Nhe răng toét miệng hồi, Ngụy Trì lại : “Vì luyện level chung với em, ngay cả trận chiến đồng đội cũng tham gia, tụi thằng béo suýt nữa bóp chết .”




      Trọng sắc khinh bạn. Nghiêm Nghiễm có thể đoán được bọn thằng béo mắng những gì.




      Ngụy Trì từ từ ôm lấy Nghiêm Nghiễm về phía trước: “Còn nữa, bảo em dọn tới nhà , em cũng chịu.”




      “Em muốn suy nghĩ thêm…” Nghiêm Nghiễm bất lực giải thích.




      Ngụy Trì cúi đầu ủ rũ tiếp lời: “ biết ngay mà.”




      Nhìn gương mặt gã vui, Nghiêm Nghiễm thấy khó xử, chủ động vươn tay chạm đến cánh tay giơ cao áo khoác của gã: “Lạnh ? Để em thay .”




      Ngụy Trì bắt chước giọng điệu của Nghiêm Nghiễm: “ lạnh, muốn suy nghĩ thêm .”




      Nghiêm Nghiễm tức giận nhìn gã. Ngụy Trì trề môi, cười xấu xa.




      Chuông điện thoại réo rắt vang lên, giọng cố ý trầm bổng vang vọng giữa tiếng mưa rào: “Khởi tấu bệ hạ, bên ngoài có tên điêu dân cầu kiến, tiếp kiến hay là trảm ạ?”




      Người đường đồng loạt nhìn sang, có người nhịn được bật cười thành tiếng.




      Nghiêm Nghiễm thấp giọng giục: “Bệ hạ, mau nghe .”




      Ngụy Trì nhướn mày, ý bảo Nghiêm Nghiễm nhìn đôi tay giơ cao của : “Làm phiền ái khanh!” bụng xấu xa đều viết hết lên mặt.




      Nghiêm Nghiễm sờ vào túi quần gã: “Ở đâu?”




      Ngụy Trì thẹn thùng đá mắt với cậu: “Ghét ghê, sàm sỡ người ta.”




      Nghiêm Nghiễm đen mặt: “Ngụy Trì.”




      “A, đừng sờ chỗ đó, đừng, ưm…”




      “Có tin em mách với bà ngoại ?”




      “Trong túi bên phải.”




      “Ngoan, như vậy mới là bé ngoan.” Nghiêm Nghiễm đột nhiên cao giọng. để tâm người ngoài dòm ngó, cậu đứng ngay đầu đường, sờ sờ mái tóc ướt sũng của Ngụy Trì cách dịu dàng, giống như xoa đầu cún con vậy, “Rồi nhé, em khen rồi đó.”




      Ngụy Trì đánh trống lảng: “Xem giúp là ai gọi vậy?”




      Chuông tắt, Nghiêm Nghiễm giơ điện thoại lên, Ngụy Trì quay đầu sang. Màn hình sáng lên lập tức dính phải nước mưa, Nghiêm Nghiễm vội vã dùng tay lau quệt, màn hình cảm ứng tự động thay đổi, trong điện thoại của Ngụy Trì, Nghiêm Nghiễm thấy ảnh mình ngủ.




      Nghiêm Nghiễm trong điện thoại an tĩnh nhắm mắt, nét mặt nhàn nhã, khóe môi hơi cong. Nghiêm Nghiễm nhớ mình từng chụp tấm ảnh này.




      “Ừm…” Ai kia kịp ngăn cản, chột dạ nhìn chỗ khác.




      Nghiêm Nghiễm cũng ngây ra: “Lúc… lúc nào thế?”




      Kẻ vừa nãy còn biết ngượng giờ ngại ngùng nhìn sang mấy biển quảng cáo bên đường: “Cái lần bị bệnh, thức dậy sớm, em vẫn còn ngủ…” hiểu là bình minh quá rực rỡ hay dáng vẻ em ngủ quá đẹp, nhưng lòng chỉ muốn lưu giữ cảnh tượng này, thế lại tiện tay lấy điện thoại…




      Đoạn sau Ngụy Trì ra, Nghiêm Nghiễm nhìn gã, đột nhiên hai má ửng hồng: “Cho nên lần đó mới cho em xem điện thoại.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc đùa giỡn đó, lục được tấm hình nàng nóng bỏng trong điện thoại Ngụy Trì, chẳng qua chỉ đùa vài câu, gã nhanh chóng giật điện thoại về. Lúc ấy cảm thấy gã kỳ lạ, nhưng sau đó quá nhiều chuyện xảy ra, Nghiêm Nghiễm cũng quên mất. Giờ hiểu ra nguyên nhân rồi.




      “Em vậy là vậy.” Ông chủ Ngụy lần đầu tiên trong đời bị truy vấn gắt gao đến thế. Ngụy Trì thầm nghĩ, lạy hồn, ông đây bán đĩa lậu bị cảnh sát mời lên cũng lằng nhằng thế này.




      Nghiêm Nghiễm cũng giữ được bình tĩnh, trong đầu chợt lóe lên, dấu chấm hỏi to hơn lập tức ra: “Vậy… lần đó cũng là ?”




      “Gì cơ?” Đột ngột dừng chân, Ngụy Trì căng thẳng co người lại.




      Nghiêm Nghiễm biết được đáp án, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của gã, chậm rãi dùng ngón tay chỉ vào nơi đuôi mắt của mình: “ từng hôn em, ở đây.”




      Cái đêm cùng ngủ giường, gã nửa đùa nửa : “Nghiêm Nghiễm, từng hôn em, mặt, ở đây này.”




      ra là .




      Ngụy Trì nóng bừng mặt: “… bậy bạ cái gì thế!”




      Hạ tay vắt áo khoác ra sau lưng, ông chủ Ngụy ngượng chín mặt kéo Nghiêm Nghiễm chạy về ngã ba kế tiếp: “Chuyện hồi nào thế? nhớ, quên rồi!”




      “Ngụy Trì”. Nghiêm Nghiễm gọi gã.




      “Chuyện gì để sau hãy .” Ngụy Trì quyết tâm giở trò vô lại. Lạy hồn, ông đây là nam tử hán đại trượng phu, ông đây có là có.




      Nghiêm Nghiễm đứng tại chỗ chịu : “ ngay tại đây.”




      có.” Ngụy Trì vội vàng phủ nhận.




      Nghiêm Nghiễm dịu dàng nhìn vào mắt gã, nhón chân, hai tay vòng quanh cổ gã, đôi môi mềm chạm đến khóe môi gã.




      “…” Cứng đơ nuốt ngụm nước bọt, tròng mắt Ngụy Trì muốn rớt ra ngoài.




      Nghiêm Nghiễm áp vào mặt gã, nhàng hỏi: “ , ra có hay ?”




      Ngụy Trì an ủi mình, bà ngoại , làm đàn ông phải thành : “Có”.




      Ôm lấy eo cậu, cúi người để cái hôn trở nên sâu hơn.




      Mưa vẫn tiếp tục rơi, từng giọt nước từ tầng mây trút xuống dệt nên làn mưa, lại đan xen lấy nhau thành tấm lưới kín kẽ. Người đường cúi đầu cầm ô như hóa mờ ảo sau làn mưa. Xe cộ lại, cây ngô đồng trụi hết lá đều trở thành những mảng màu ngưng đọng.




      Ngụy Trì thầm bên tai Nghiêm Nghiễm: “Đến nhà tắm nước nóng rồi hãy về, nhé?”




      Hơi thở Nghiêm Nghiễm thoáng lỗi nhịp. Sau đó, rất rất khẽ, Nghiêm Nghiễm đỏ bừng mặt gật đầu: “Vâng…”




      ~*~




      Tựa vào lớp gạch men trắng tinh do trời đổ mưa mà trở nên ẩm ướt, nước nóng vừa mở, hơi nước ùn ùn phủ kín mặt gương.




      ra em thích làm trước gương.” Người đan ông phía sau mặt dày trêu chọc, “ nhớ rồi.”




      bậy gì đó.” Giận dỗi xoay người, Nghiêm Nghiễm lại dám ngẩng đầu nhìn Ngụy Trì, mắt chạm đến bờ vai trần của gã, cậu bất giác run lên.




      Cánh cửa kính của phòng tắm từ từ khép lại, đứng chen dưới vòi sen nho , Nghiêm Nghiễm càng cảm nhận được hơi thở nóng rực tỏa ra từ thân thể trần trụi của Ngụy Trì: “Ngụy Trì…”




      Bị đẩy đến dưới vòi hoa sen, nước nóng đột ngột trút xuống thân người rét lạnh do bị nước mưa làm ướt, Nghiêm Nghiễm bỗng run lên cầm cập.




      Tiếng cười trầm thấp truyền đến từ lồng ngực Ngụy Trì: “Đừng căng thẳng.”




      “Em căng thẳng, càng căng thẳng hơn.”Ngụy Trì .




      Ngón tay thuận theo dòng nước nhàng chạm vào thân thể Nghiêm Nghiễm, cậu lại run lên lần nữa.




      Ngụy Trì kêu lớn: “Ai dà, em đừng run mà.”




      Nghiêm Nghiễm càng dám động đậy nữa, môi mím chặt, lưng tựa vào gạch men lạnh lẽo, hai tay đặt thế nào cũng thấy tự nhiên.




      “Nghiêm Nghiễm”. Im lặng hồi lâu, Ngụy Trì chợt lên tiếng.




      Nghiêm Nghiễm run run mở miệng: “Vâng?”




      “Chúng ta chuyện , như thế này cứ sao sao ấy, làm được.”




      Mở đôi mắt nhắm ra, Nghiêm Nghiễm từng chút từng chút hướng ánh mắt lên khuôn mặt của Ngụy Trì.




      Cái khí vừa ám muội vừa mê hoặc trong tiểu thuyết ra từ đâu mà có? Hai người trần trụi cùng nhau nghiêng đầu nghĩ ngợi.




      “Ha…” Bốn mắt nhìn nhau, cả hai phì cười.




      mà, khí đúng.” Kéo tay Nghiêm Nghiễm vòng quanh cổ mình, Ngụy Trì quên bao biện cho mình.




      Nghiêm Nghiễm lặng im nhìn trời: “ ra cũng căng thẳng.”




      “Lần đầu tiên ai mà căng thẳng?” Ngụy Trì lẩm bẩm.




      “Cái gì?” Trong tiếng nước, Nghiêm Nghiễm nghe .




      có gì.” để Nghiêm Nghiễm lại có cơ hội mở lời, Ngụy Trì hôn lên môi cậu.




      Dùng răng cắn lên đôi môi bị hút đến sưng mọng, rồi dùng đầu lưỡi tách hàm răng nghiến chặt của cậu, chiếc lưỡi linh hoạt quen thuộc vươn vào vòm miệng đảo lướt khắp nơi. Đầu lưỡi quấn quýt, thân thể áp sát vào nhau vô cùng khăng khít.




      “Ngụy Trì, đợi … ưm…”




      Nước nóng nương theo đường nét cơ thể chảy từ đỉnh đầu xuống tới gót chân, Nghiêm Nghiễm bị nước xối mở mắt ra được, cảm giác bàn tay Ngụy Trì trượt từ gáy xuống ngực cậu: “ lạnh nữa?”




      “Ừm…” Cổ họng tựa như bị bông gòn thít chặt, lại thấy như có thứ gì đó muốn dâng trào từ trong cuống họng, xông ra khỏi làn môi mím chặt, Nghiêm Nghiễm dám mở miệng, chỉ ậm ừ đáp lại.




      Ngón tay Ngụy Trì lướt thân thể ướt đẫm của cậu tựa như chơi đàn, đầu ngón tay mang theo nước nhàng lướt qua, khiến Nghiêm Nghiễm khẽ run lên: “Nghiêm Nghiễm, em lại run rồi.”




      Lưng tựa vào lớp gạch men trơn ướt, Nghiêm Nghiễm bất giác cong người, bởi ngón tay Ngụy Trì quẩn quanh trêu đùa đầu nhũ mà ngừng lui lại, mười ngón tay trong vô thức lại vươn lên len vào làn tóc rối của gã, “ đừng nghịch nữa…ưm…”




      có.” Phản bác cách nghiêm túc, Ngụy Trì nghiêng người thuận theo khóe miệng khẽ hé của cậu, liếm lướt từ môi đến răng, tay chậm rãi dọc theo eo, tìm đến phía dưới: “Nhưng từ lúc này, phải nghịch rồi.”




      Hơi thở Nghiêm Nghiễm hỗn loạn, Ngụy Trì dịu dàng bên tai, phà ra hơi thở nóng rực: “Thường ngày em làm thế nào? Thế này? Hay như vậy? Hoặc … như thế này?”




      Khác hẳn với những khi tự an ủi thường ngày, lực tay và đụng chạm lạ lẫm chưa từng nếm trải khiến Nghiêm Nghiễm thở nỗi: “, phải… A…”




      Nước ấm ngừng tuôn ra từ vòi sen, xung quanh bốc lên hơi nước trắng xóa, mặc cho ngón tay nắm bắt thế nào, trong tay vẫn chỉ là cảm giác ẩm ướt, chỉ có từng đợt khoái cảm truyền đến từ thân dưới ngừng va đập vào trái tim vốn loạn nhịp.




      Giọng trầm thấp quyến rũ của Ngụy Trì vờn bên tai: “Nghiêm Nghiễm, em rất nhạy cảm.”




      Ánh mắt mở lớn giận dữ lại đổi lấy nụ hôn dài điên đảo đất trời.




      Ham muốn mỗi lúc mãnh liệt, ngón tay lả lướt mỗi lúc dịu dàng hơn. Nghiêm Nghiễm siết chặt cánh tay, áp sát vào Ngụy Trì hơn nữa: “Ưm…Ngụy Trì…”




      biết, biết.” Ngụy Trì hôn cậu biết mệt mỏi, nụ cười dịu dàng lại thoáng gian xảo, “Đừng vội, cho em… Ha ha, Nghiêm Nghiễm…”




      “Ừ?”




      “Chỗ này của em bằng .”




      “Biến! A…”




      kịp có bất cứ phản ứng nào, khoái cảm mãnh liệt qua , Nghiêm Nghiễm mềm lả người ngã vào lòng Ngụy Trì.




      Ngón tay vẫn lướt người cậu, Ngụy Trì ôm eo Nghiêm Nghiễm, sờ nắn đầy ám muội: “Thế nào?”




      “Ngụy Trì…”




      “Sao?”




      Yếu ớt dựa vào người Ngụy Trì, Nghiêm Nghiễm lí nhí: “Vào giường …”




      ~*~




      Xong việc, Ngụy Trì ôm lấy Nghiêm Nghiễm dịu dàng dụ dỗ: “Dọn đến sống với , sao cứ nhất thiết phải thuê nhà chứ?”




      lúc sau, Nghiêm Nghiễm mới tỉnh táo lại: “Em sống mình.”




      “Sao?”




      “Còn A Lục nữa.”




      Đề Bàng muốn kết hôn với bạn , A Tam, A Tứ dọn đến sống cùng đồng hương. Vốn dĩ dọn sang sống cùng Ngụy Trì cũng sao. Kết quả, cậu nhóc A Lục xui xẻo đó khóc lóc chạy đến , ông chủ thuê nhà bây giờ muốn lấy lại nhà làm đám cưới cho con trai, A Lục sớm phải lang thang ngoài đường. Thế là, lòng tốt trỗi dậy, Nghiêm Nghiễm đưa ra chủ ý khiến Ngụy Trì có thể thổ huyết ba thước: “ cũng phải thuê nhà, chúng ta thuê chung vậy.”




      “Là vậy đó.” Nghiêm Nghiễm giọng điệu bình thản kể ngọn nguồn với Ngụy Trì.




      Ngụy Trì tức đến tím mặt. Im lặng nghiến răng hồi lâu, ông chủ Ngụy bất đắc dĩ vùng dậy khỏi chăn: “ nữa, xả nước nóng cho em tắm.”




      Đợi hồi lâu, Nghiêm Nghiễm vẫn động đậy.




      Ngụy Trì quan tâm khom lưng sờ trán cậu: “Sao thế?”




      Oán giận nhìn tên ngốc chẳng biết gì, Nghiêm Nghiễm cắn viền chăn: “ cho rằng, bây giờ em còn có thể xuống giường lại à?”




      “Tại sao?” Ngây ngây ngô ngô, tên ngốc vẫn hiểu gì.




      Nghiêm Nghiễm hít vào rồi lại thở ra, lạnh lùng ném ánh mắt lên gương mặt nghiêm túc suy nghĩ của : “Eo em đau.”




      Ngoài eo ra, còn có chỗ khác đau chết được.




      “À…” Ngụy Trì vỡ lẽ.




      Đau lòng cúi người hôn lên gương mặt cậu, Ngụy Trì hàm ý sâu xa liếm môi, cười hì hì đè lên người Nghiêm Nghiễm: “Vậy lần nữa nhé, cơ hội hiếm có mà.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8






      Thời tiết tháng Chạp thay đổi là thay đổi ngay, hôm qua còn đem áo ấm chăn bông phơi ngoài ban công, thoáng cái đến nửa đêm nổi gió thét gào, sáng hôm sau trời vừa mưa vừa đổ tuyết, nếu trùm kín người như con chim cánh cụt tuyệt đối dám ra đường.




      Tết Tây còn chưa tới, thợ trong cửa hàng nhớ nhà da diết, bắt đầu bàn tính xem nên mua vé tàu hỏa vào lúc nào để kịp về nhà đoàn viên với gia đình trước đêm 30.




      Thời tiết mỗi ngày lạnh, giá nhà trong thành phố ngày leo cao, thị trường nóng đến mức người ta phải tặc lưỡi. Mấy công ty môi giới nhà đất ở ngay đầu phố ngày nào cũng nườm nượp khách, làm ăn khấm khá đến mức người tự xưng là “ có tính tỵ nạnh” như chú Khoan cũng phải đỏ mắt. A Lục có người đồng hương làm nhân viên ở đó. Cậu ta thường đến cửa hàng cắt tóc, trong lúc gội đầu nghe vô số cuộc điện thoại: “A lô, ông Trương, tôi là Jerry đây, sao cơ, ông đến rồi à? Tôi tới ngay, tới ngay đây”




      Lúc nghe điện thoại, cậu ta ba hoa với A Lục đứng sau lưng: “Cậu thấy đấy, tôi bận muốn chết đây. phải khoác lác mà là bận đấy, gặp khách hàng đến mức chân rã rời cả ra. Cậu đoán xem, năm nay tôi kiếm được bao nhiêu?”




      A Lục cúi đầu nhìn đám bọt trắng đen đầu cậu ta. Cậu ta cũng để tâm, xòe ngón tay, giơ tay cao đến mức bên kia đường cũng nhìn thấy: “Từng này này. Hì hì, đây chỉ là phần thôi. Ông chủ , năm nay làm ăn khấm khá, cuối năm còn có tiền thưởng nữa. Sang năm mới, ông ấy đưa chúng tôi du lịch nước ngoài. A Lục, cuối năm cậu định về quê thế nào? Lại tàu hỏa à? Đúng là làm khổ bản thân, bao nhiêu người chen chúc tàu khác gì hoa quả đóng hộp. Còn phải túc trực ở bến xe mấy đêm liền để mua vé, mà mua được hay lại là chuyện khác. Trời lạnh thế này, đúng là cực hình. Tôi tính kỹ rồi, đặt vé máy bay, ngồi máy bay về quê. Haha, người có tiền cũng nên biết hưởng thụ đúng ?”




      A Lục cười đáp: “Vậy sao? À, phất lên rồi mà, cho bố mẹ cậu nở mày nở mặt”.




      Quay giả vờ như lấy khăn bông, tới chỗ Nghiêm Nghiễm, nhún vai: “ Nghiêm, sao em thấy trong lòng khó chịu quá?”




      Nghiêm Nghiễm vỗ vai cậu an ủi: “Mặc kệ , hai đứa từ đến lớn cùng nhau, tính cậu ta thế nào em chưa biết sao?”




      Jerry đằng kia lại lớn tiếng chuyện với người khác. Khoác bộ vest ngực có thêu logo của công ty, thắt cà vạt sọc xanh vàng, đầu còn đầy bọt xà phòng trắng xóa, nhưng cậu ta thấy xấu hổ, gặp ai cũng đưa danh thiếp. A Lục mình đứng trong gian phòng, lẩm bẩm: “Lại còn Jerry… Xì, ở quê ai chẳng biết biệt danh của cậu là Chuột?”




      Lúc tính tiền, Jerry đảo mắt như muốn tìm A Lục. Nghiêm Nghiễm cố ý đến sau lưng cậu ta: “Cậu còn cần gì ?”




      Người thanh niên biết cách giao tiếp hơn A Lục, liền nở nụ cười rạng rỡ: “ có gì. Lúc nãy tôi thấy lóe lên cái, cứ ngỡ cúc áo rơi xuống sàn. Ha ha, có lẽ tôi hoa mắt rồi”.




      Sau khi Jerry khỏi, A Lục mới từ nơi nào đó ra, theo sau là Ngụy Trì. Ngụy Trì kéo cậu ta ra ngoài, hai người đứng ngoài cửa hàng thầm thầm . Nghiêm Nghiễm khoanh tay, nheo mắt, chầm chậm đến phía sau quầy tính tiền. Vừa nhìn là biết có chuyện gì mờ ám. Ngụy Trì tay khoác vai A Lục, hăng say gì đó, chốc chốc lại liếc nhanh vào trong cửa hàng.




      Cái kiểu mày đưa mắt gian mãnh liệt ấy y hệt mấy tay bán vé chợ đen ngoài bến xe. A Lục bị gã kẹp dưới vòng tay như con gà con, nét mặt lúc vui lúc do dự. Ngụy Trì chẳng cho A Lục có cơ hội mở miệng, vỗ ngực đến cả văng nước bọt.




      Sau đó, A Lục dường như nhõm, hớn hở đẩy cửa đến chỗ Nghiêm Nghiễm: “ Nghiêm, với chuyện, em tìm được chỗ thuê nhà rồi, là Ngụy tìm giúp em. Cách đây xa, hơn nữa còn là nhà mới xây chưa được mấy năm”.




      “Ồ? à?” Nghiêm Nghiễm cười, thong thả liếc mắt nhìn ra bên ngoài.




      Ông chủ Ngụy vẫn ở đó, mặt hướng ra đường, hai tay đút túi áo khoác, ra vẻ đứng đắn. “Giá thuê nhà thế nào?”




      “À, đắt hơn chỗ em thuê 300 tệ”. Ngại ngùng sờ sờ mái tóc xịt keo, A Lục vội giải thích: “Nhưng, nhưng thế là rẻ rồi, là giá thấp nhất rồi. Jerry với em, nhà ở chỗ đó rất đắt khách, nhà nào tốt chút đều hét giá trời, chút tiền lương ít ỏi của em thực tế ở đó được. Ha ha, Ngụy giúp em rất nhiều. Chỉ là… Chỉ là…”




      hớn hở, A Lục đột nhiên gục đầu khó xử: “ Nghiêm, em xin lỗi …”




      Nghiêm Nghiễm quan tâm hỏi: “Sao thế?”




      “Căn nhà đó cái gì cũng tốt, chỉ là… chỉ là…” A Lục cúi đầu, giọng lí nhí: “Chỉ là hơi chút. Hơn nữa… hơn nữa có người vào ở rồi”.




      Nghiêm Nghiễm hiểu ra. Ngụy Trì làm gì tốt bụng đến mức quan tâm A Lục có chỗ ở hay ? Bản thân gã còn sống trong chuồng heo kia kìa!




      Nghiêm, chúng ta là thuê chung, nhưng mà em… chủ nhà … là…”




      “Chỉ có thể ở thêm người phải ?” Nhìn cậu ta căng thẳng đến độ nước mắt rơm rớm nước, Nghiêm Nghiễm giúp cậu nốt lời còn lại.




      “Sao biết?” Mắt A Lục mở to vì ngạc nhiên.




      Nghiêm Nghiễm bực bội liếc nhanh ra ngoài cửa: “ đoán thôi”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      A Lục thà, đầy vẻ ăn năn: “ Nghiêm, xin lỗi. Chúng ta cùng thuê nhà, nhưng em… Căn nhà đó…”




      rồi khóe mắt cũng đỏ hoe. Nghiêm Nghiễm mềm lòng, kéo cậu vào quầy tính tiền, tay rút vội xấp khăn giấy: “ sao, sao đâu. Chuyện thuê nhà có thể tự mình giải quyết”.




      A Lục vẫn buồn bã: “Nhưng em thấy mình có nghĩa khí. Hay là, Nghiêm à, em thuê căn nhà đó nữa, chúng ta tìm chỗ khác…”




      Nghiêm Nghiễm cuối cùng cũng thấu hiểu cảm giác của chú Khoan khi đối diện với cậu năm xưa, cậu vươn tay xoa đầu A Lục: “ lung tung nào? Em gội đầu đến mụ đầu rồi à? Căn nhà tốt như thế em còn muốn đâu tìm nữa?”




      Thằng bé xui xẻo, lên thuyền bọn cướp mà biết. Em thử thuê xem, Ngụy tốt bụng kia bóp chết em mới là lạ.




      “Nhưng mà…” Tay cầm khăn giấy đầy vẻ đáng thương, A Lục mở miệng muốn gì đó.




      Nghiêm Nghiễm cho cậu ta cơ hội, nắm lấy bờ vai yếu đuối của cậu, trịnh trọng khẩn khoản: “ ấy tốt bụng tìm giúp em căn nhà, em cứ coi như nể mặt ấy . sao đâu, đời này ngủ đâu mà chẳng được?”




      ạ?”




      “Ừ”. Nghiêm Nghiễm gật đầu.




      A Lục cuối cùng cũng yên tâm, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, đưa tay quệt quệt mũi: “Vậy em làm việc đây”.




      ”. Nghiêm Nghiễm thở phào tiếng.




      A Lục vừa mới được nửa bước quay lại: “ Nghiêm, em vẫn thấy mình có nghĩa khí. Ừm… Nếu tìm được chỗ, cứ đến tìm em. Cùng lắm, nằm giường, em nằm đất!”




      Nghiêm Nghiễm vội xua tay bảo cần.




      A Lục ngần ngừ gật đầu, khóe miệng nhếch lên, chợt nhớ ra việc gì bèn hấp tấp nắm lấy tay áo Nghiêm Nghiễm: “Phải rồi, em còn phải cảm ơn Ngụy nữa. Nghiêm, em nên cảm ơn ấy thế nào đây? Mời ấy bữa cơm được ? Hay là mua gì đó? Ngụy thích gì nhỉ? Có thứ gì ấy đặc biệt muốn có ? Nếu đưa tiền thiếu tế nhị quá, ấy chắc chắn nhận.”




      Thằng bé ngây thơ, cho dù có bị Ngụy Trì bán vào mỏ than, chắc giờ này A Lục vẫn tâm niệm lòng tốt của gã. “ gì cả, ấy quan tâm mấy chuyện này đâu”.




      “À… vậy à…”




      Mấy lời kiềm nén mãi cũng phải thốt ra, Nghiêm Nghiễm gọi: “A Lục”.




      “Dạ?”




      Hít hơi sâu, Nghiêm Nghiễm chậm rãi : “ Ngụy của em cầm tinh con chồn, chẳng tốt đẹp gì đâu, đừng có việc gì cũng tin ấy”.




      “Dạ?” A Lục ngơ ngác, cậu thợ ngây thơ trong sáng như nước cất lắm khi ngô nghê đến mức bị khách hàng cố tình gây vẫn biết.




      Nghiêm Nghiễm xua tay: “ có gì, em nhớ là được rồi. làm việc . Phải rồi, mấy ngày nay tối có rảnh ? Em đến đây cũng hơn nửa năm rồi, thể chỉ biết gội đầu. Tan làm rồi ở đây chút, dạy em vài kỹ năng khác”.




      A Lục há miệng kinh ngạc. Nghiêm Nghiễm cười với cậu, rồi cúi đầu nghiên cứu sổ sách.




      Bên ngoài, Ngụy Trì đếm hết số đèn của con đường, đến mức nhắm mắt cũng có thể vẽ ra thiếu cái nào. Thời gian nhắm chắc cũng đủ, gã mới khịt khịt mũi thong thả trở vào.




      Tiệm làm tóc rất vắng khách, vào mùa đông mọi người đều muốn ở nhà, mặc cho ngọn tóc mọc dài đâm vào cổ. Các cậu thợ thay nhau giúp vài người khách gội đầu, sấy, cắt. Chú Khoan vắng, chỉ còn mình Nghiêm Nghiễm.




      Ngụy Trì len qua khe cửa vào cửa hàng, gác tay lên quầy tính tiền, cười híp cả mắt: “Nghiêm Nghiễm…”




      Nghiêm Nghiễm chẳng thèm ngẩng đầu: “Lâu sạch nước mũi của trước




      “….” Ông chủ Ngụy thảm hại, nhưng dù thảm hại hơn nữa gã vẫn quên khoe công: “ giúp A Lục tìm được chỗ ở rồi”.




      “Ừ…” Nghiêm Nghiễm vẫn cúi đầu, cảm thấy mấy con số sổ sách còn ưa nhìn hơn Ngụy Trì.




      Ngụy Trì nhích từng chút cho đến khi ép sát vào người Nghiêm Nghiễm, tay sờ vào tay cậu: “A Lục cần sống cùng em nữa rồi”.




      Nghiêm Nghiễm thản nhiên đáp: “Ừ, em biết”.




      “Vậy… …” Ngón tay lướt mu bàn tay trắng trẻo, từ móng tay được cắt gọn ghẽ đến cổ tay bị tay áo che kín, Ngụy Trì cố ý kéo dài giọng, nửa vui mừng, nửa giấu giếm, “Khi nào em dọn đến nhà ?”




      “Ngụy Trì”. Nghiêm Nghiễm bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sắc lẹm.




      “Sao?”




      “Mấy lời A Lục đều do dạy phải ?” Thằng ngốc chỉ mới bị Jerry dạy đời câu thôi dám ho he gì, đánh chết cũng thể ra nhiều câu quan tâm đến thế.




      “Việc này…” Ông chủ Ngụy bị vạch trần, tỏ ra lúng túng, mắt đảo láo liên, “Hôm nay thích hợp thảo luận vấn đề này”.




      Nghiêm Nghiễm nhếch mép cười, dứt khoát hất cánh tay định sán tới của gã: “Em thấy hôm nay thích hợp thảo luận việc dọn nhà”.




      Ngày Nghiêm Nghiễm dọn nhà là thứ Tư. Vào giữa tuần, đại đa số mọi người đều làm, cậu lại được nghỉ.




      Cửa hàng tóc mở cửa đón khách cả thứ Bảy và Chủ nhật. Thợ chia ra làm hai người nhóm, nghỉ luân phiên. Có khi làm sáu ngày nghỉ ngày, có khi làm bốn ngày nghỉ hai ngày, cố định, đều phải xem cửa hàng có đông khách hay . Những người xa quê có họ hàng để thăm hỏi, cũng chẳng có bạn bè để tụ tập, lúc nào được nghỉ đều như nhau cả, nằm lăn ra giường là hết ngày. Chỉ có điều khi việc nhiều lên, Nghiêm Nghiễm mơ mơ màng màng. Đầu óc hỗn loạn, bản thân cậu cũng tính được, hôm nay có phải làm hay .




      Thôi cứ khoác áo vào, đến cửa hàng chuyến. Sáng sớm, thấy chú Khoan kéo cửa cuốn lên, thấy Nghiêm Nghiễm đến ngạc nhiên: “Sao cháu lại đến? Hôm nay cháu được nghỉ mà”.




      Nghiêm Nghiễm gãi đầu, vỡ lẽ: “À, cháu quên mất”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lại quay người trở về.




      Chú Khoan ở phía sau lắc đầu cười: “Lịch làm việc của thợ đều do cháu sắp xếp, vậy mà lại quên lịch của mình”.




      Từ sau khi quen biết Ngụy Trì, Nghiêm Nghiễm còn gặp mấy việc ngớ ngẩn như thế này nữa.




      Ông chủ Ngụy trước nay chưa hề xem mình như người ngoài, mỗi sáng đầu tháng đều đúng giờ chạy sang làm tóc, vừa vu vơ tán phét mấy chuyện đâu, vừa thầm đứng trước tờ lịch đầy các nét vạch bằng bút chì, cúi đầu chăm chú bấm bấm điện thoại.




      Sau đó cứ cách dăm ba bữa, gã lại sán đến bên Nghiêm Nghiễm, ghé tai cậu khẽ phà hơi: “Nghiêm Nghiễm, thứ Hai tuần sau em được nghỉ, dạo phố với nhé. mời em ăn cơm.”




      Hoặc những lúc trò chuyện sôi nổi với người khác, Ngụy Trì bất chợt ngoảnh đầu sang, với Nghiêm Nghiễm: “Nghiêm Nghiễm, thứ Sáu này thằng béo rủ chơi bóng rổ, em chung ?”




      Nghiêm Nghiễm cau mày ngẫm nghĩ: “Thứ Sáu em phải làm”.




      “Đừng có gạt ! Thứ Sáu tuần trước em làm, thứ Sáu tuần này em phải được nghỉ chứ”, miệng khẽ cười chế giễu, gã quay sang chuyện với người ta, được hai câu lại ngoảnh lại: “Này, Nghiêm Nghiễm, rồi đấy nhé, thứ Sáu chơi bóng rổ”.




      Dù sao có hỏi cũng hỏi được gì, đôi mắt sáng chớp chớp, Ngụy Trì uốn lưỡi còn nhanh hơn cả khách hàng nữ trở mặt: “À, là A Tam cho biết đó”.




      “Ồ? Hôm qua phải cũng cho em biết ư?”




      “Ai dà, chừng nào em được nghỉ chính em còn làm sao biết được”.




      Gã là vô tội nhất, đáng thương nhất, thiếu điều chưa khắc ba chữ “Hoa sen trắng” lên mặt mà thôi.




      Nghiêm Nghiễm tóm lấy cổ áo trừng mắt nhìn gã, gã cong môi, dang hai tay, bộ dạng khoan dung thêm chút mừng rỡ: “Vậy cứ xem như cố ý nhớ , miễn em vui là được”.




      Nhìn xem, vô tội làm sao, đáng thương làm sao, đóa “hoa sen trắng” rung rinh trước gió đoan trang làm sao.




      Nghiêm Nghiễm đành buông cổ áo gã ra, mà lòng ấm ức vô cùng.




      Sau đó, Nghiêm Nghiễm cũng quen dần. Thậm chí có khi chủ động quay sang hỏi : “Ngụy Trì, tuần sau ngày nào em được nghỉ?”




      Bất kể làm việc gì, gã cũng có thể trả lời được ngay: “Thứ Ba”.




      Thế là Nghiêm Nghiễm lại ung dung về chuyện với khách hàng: “Dì Trương à, thứ Ba cháu đến, dì tìm chú Khoan hoặc Đề Bàng nhé”.




      Mọi người ngã ngửa: “Hóa ra Ngụy Trì còn có khả năng này?”




      Nghiêm Nghiễm cười cười . Sau lưng, Ngụy Trì theo cậu, thong thả đẩy cửa, từ tốn nhả ra làn khói thuốc: “Làm gì thế? được à?”.




      Mặt mày hung ác, giương nanh múa vuốt, bá đạo, ngang tàng, cũng ra vẻ.




      ~*~




      Hành lý của Nghiêm Nghiễm rất ít, đồ vật lớn xếp lại với nhau, chỉ có bộ chăn đệm, va li quần áo và hộp dụng cụ toàn lược với kéo.




      Ông chủ Ngụy tay áo xắn cao thất vọng tràn trề: “Ít thế này thôi sao?”




      Nghiêm Nghiễm xếp chăn đệm lên xe của gã, rồi chút khách khí đặt cái va li nặng trịch bên chân gã: “Vậy nghĩ có bao nhiêu?”




      Giành luôn hộp dụng cụ trong tay Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì vừa chất đồ lên xe, vừa dài giọng than thở: “Sớm biết thế này tối qua mời thằng béo nhậu, làm phải tốn mớ”.




      “Làm gì?” Nghiêm Nghiễm khom lưng giữ đồ cho gã buộc dây.




      Những ngón tay thoăn thoắt, Ngụy Trì : “Mượn nó cái xe tải?”




      “Mượn xe để làm gì?”




      Ngụy Trì ngừng tay, dán mắt vào người Nghiêm Nghiễm, đảo đảo mắt, hàm răng trắng tinh đều tăm tắp nhe ra: “Em muốn nghe?”




      dám ?” Biết thừa những lời gã sắp chẳng hay ho gì, Nghiêm Nghiễm nhướn mày nhìn gương mặt cười khác gì hồ ly của gã.




      Mượn xe làm gì? Dọn của hồi môn chứ làm gì. Mấy lời này có thể sao? thể ư? Nghiêm Nghiễm tức giận chứ? Chắc là tức giận? tức giận nhỉ? tức giận thôi…




      Ngụy Trì rất thức thời: “Vậy hơn”.




      Tay chân nhanh nhẹn buộc chắc hành lý lên xe, gã đứng thẳng người vỗ mạnh lên thân xe bị đè nặng đến mức trĩu xuống: “Xong rồi, thôi”.




      “Ừ”. Nghiêm Nghiễm gật đầu, cất bước ra khỏi khu phố. Xe của Ngụy Trì chở hành lý, thể chở thêm người.




      Ngụy Trì gọi với sau lưng cậu: “Ấy, đợi ”.




      Nghiêm Nghiễm dừng chân, thắc mắc nhìn gã. Ngụy Trì vẫn đứng yên tại chỗ, có ý định rời .




      “Sao vậy?”




      phải tìm người khác”.




      Ngửa người ra sau, rướn cổ, Ngụy Trì cất cao giọng hét lớn về phía chung cư: “A Tam, xuống đây”.




      Chẳng biết con nhà ai mới sinh, “oa…” tiếng khóc toáng lên.




      đợi Nghiêm Nghiễm xông tới túm cổ áo gã, A Tam chạy nhanh từ lầu xuống: “ Ngụy, có chuyện gì?” Dây giày hãy còn quết đất.




      Chú Khoan tìm cậu ta cũng chẳng thấy nhanh đến thế. Máy trò chơi trong hàng net của Ngụy Trì sắp giống như ma túy rồi.




      “Ừ, chìa khóa xe giao cho cậu, lái tới dưới lầu nhà ”. Phóng khoáng ném chìa khóa cho A Tam, lúc này Ngụy Trì mới đến bên Nghiêm Nghiễm, híp mắt, nhoẻn miệng, tay nắm lấy tay: “Được rồi, nào, chúng ta về nhà”.




      Hàng cây xanh đều héo cả, lá ngọc lan rụng hết, cành cây khẳng khiu quét vôi trắng xóa, nơi góc khuất vẫn còn lưu dấu tuyết của hôm qua, tan thành vũng nước ẩm ướt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :