1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghiêm Nghiễm lặng lẽ khép đôi mi giữa nắng ban mai, lông mi rất dài, khóe miệng hơi cong, đẹp đến nao lòng. Ngụy Trì cúi đầu muốn nhích lại gần hơn, bỗng tiếng chuông báo thức đáng ghét vang lên, đến giờ, em Lo li chất giọng ngọt ngào nhắc nhở: “Rủa ngươi ROLL[2] được hơn 20 điểm, rủa ngươi ROLL được hơn 20 điểm…”




      [2. ROLL: Mệnh lệnh trong các trò chơi. Với mệnh lệnh này, người chơi cho ra được số bất kì, thường giới hạn từ 1 đến 100, tương tự như trò đổ xúc xắc.]




      Ngụy Trì lập tức tỉnh dậy. Đánh răng, rửa mặt, chải đầu, rồi lục ra chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo bừa bộn đến mức khép nổi cửa. Trước khi ra khỏi nhà, Ngụy Trì theo thói quen đứng trước gương phô diễn nụ cười mà gã tự cho là rất đẹp trai, nhưng kì thực lại vô cùng gian manh. Lúc ngang qua cổng chợ rau mua phần ăn sáng, hí ha hí hửng đứng nhìn mấy cậu học sinh muốn học nhưng bị phụ huynh nắm cổ áo đẩy vào trường, nắm cỏ bên đường, đếm mây trời, Ngụy Trì cắn nửa cái bánh quẩy, thong thả đến trước cửa hàng mình.




      Quân Quân đến sớm, ngồi trong quầy uống sữa đậu nành: “ mấy giờ rồi? Ra dáng ông chủ chút được ?”




      Nhún vai, nhướng mày, chìa hai tay, lùi lại bước dài, Ngụy Trì ngả người ra sau, vươn cổ nhìn sang tiệm làm tóc kế bên. Nghiêm Nghiễm cắt tóc cho khách, tay áo len màu đen xắn cao, để lộ phần cánh tay trắng trẻo, mười ngón tay thoăn thoắt, vụn tóc đen nhánh lả tả như tuyết rơi.




      Nghiêm Nghiễm rất có duyên với khách hàng, đóng cửa ăn khuya rồi mà vẫn có người gọi điện đến tìm: “Nghiêm Nghiễm, sáng mai có rảnh ? Chị đến cắt tóc. Hả? Tiểu Trần hẹn rồi à? Ai dà, từ chối ấy , chị chờ cậu mấy ngày rồi… Cậu biết đấy, chị chỉ rảnh buổi sáng thôi.”




      cần để ý cũng biết là khách nữ, ai nấy giọng điệu ngọt ngào, lên xuống trầm bổng như tiếng đàn




      Miệng ngậm bịch đậu nành, Ngụy Trì ló đầu vào cửa kính gọi: “Nghiêm Nghiễm.”




      Nghiêm Nghiễm nghe thấy quay đầu.




      Ngụy Trì vẫy tay đầy vẻ lưu manh: “Chào buổi sáng.”




      Vừa hai bước quay trở lại, Nghiêm Nghiễm còn chưa kịp thu lại ánh nhìn, Ngụy Trì liền làm mặt quỷ với cậu, Nghiêm Nghiễm mím môi cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, nở nụ cười tươi.




      Ngày này qua ngày khác, Ngụy Trì mãi chán.




      Quân Quân ngồi trong cửa hàng khoanh tay cau mày: “Chắc thể nhàm chán hơn được nhỉ?”




      Ngụy Trì với vẻ rất nghiêm túc: “Em đố kị đấy.”




      bé 9x chẳng thèm tức giận, lạnh lùng xoay lưng về phía .




      Ngụy Trì lấy cây bút nước quầy gẩy gẩy vào vai : “Này.”




      “Gì nào?”




      “Gần đây muốn xem bộ phim nào?”




      Chiều đó Quân Quân than vãn với A Tam, A Tứ: “Em bảo sao mặt trời mọc đằng Tây được cơ chứ. suốt cả buổi hóa ra phải rủ em xem phim…”




      Rạp chiếu phim vào cuối tuần là nơi hẹn hò lý tưởng của các đôi tình nhân, họ có đôi có cặp vào rạp, ngồi vào chỗ, đầu tựa đầu thầm thân mật, có đôi có cặp khiến người khác phải bỏng mắt.




      Ngụy Trì và Nghiêm Nghiễm ngồi trong góc của hàng ghế sau, gói bỏng ngô ngăn cách hai tay. Ngồi cùng Ngụy Trì sợ nhàm chán, suốt cả buổi toàn là gã từ game đến cuộc đời, lại từ cuộc đời về game. Cuộc tranh đấu trong hội còn khốc liệt hơn cả “Cửu long đoạt đích”, sóng ngầm đen tối sau ca múa thanh bình. Nhóm nào khoét tường của nhóm nào, vợ của nhóm trưởng nào đó từng có quá khứ mập mờ với ai, rồi người nào đó cố sống cố chết đòi kết hôn với người nọ thuộc nhóm đối địch…




      Nghiêm Nghiễm nhai bỏng ngô, : “Có phải cậu béo thích Thiên Tà chơi nhân vật nam kia ?”




      Ngụy Trì kinh ngạc: “Sao em biết?”




      “Gần đây khi họp nhóm, cậu béo thường rủ ấy.” Nghiêm Nghiễm bình thản đáp, rồi chuyển đề tài: “Tiểu Thiên vừa vào nhóm có vẻ rất bám ?”




      Ngụy Trì đáp qua loa: “Làm gì có, sao thấy gì cả?”




      “Ờ. Thế thôi.” Hai mắt hướng về phía trước, phim vẫn chưa chiếu. Nghiêm Nghiễm nhìn màn hình lớn hãy còn tối đen. “Giọng nghe rất êm tai”, cậu thường nghe Tiểu Thiên làm nũng trong chat room, gặp ai cũng gọi gọi chị, hay cười cũng hay phá phách.




      Ngụy Trì cho miếng bỏng ngô vào miệng: “ … mới 15 tuổi, chỉ là em . Lại là người mới, rảnh rỗi dẫn con bé theo vậy.”




      “Ừ, cũng phải.” Nghiêm Nghiễm vẫn tiếp tục giọng bình thản, cho từng vốc bỏng ngô vào miệng, “Đúng rồi, đó là con trai.”




      “Hả?”




      “Cậu ta dùng máy biến giọng.”




      “Hả?”




      Nghiêm Nghiễm thong thả : “Cậu ta là do Tuyết Thái trong nhóm giới thiệu vào, em hỏi Tuyết Thái, đó là bạn học của cậu ấy, con trai, đại học năm thứ hai. Còn vì sao lại dùng nhân vật nữ , tự hiểu lấy.”




      Ngụy Trì chớp mắt ngần ngừ. Nghiêm Nghiễm quay sang, nhe răng cười: “Nhất là gặp được nam trưởng nhóm vừa dễ chuyện vừa có trách nhiệm như …”




      “Khụ khụ…” Bỏng ngô nghẹn trong cổ họng, Ngụy Trì ho sù sụ.




      Ăn hết bỏng ngô trong tay, Nghiêm Nghiễm thản nhiên phủi tay.




      Lúc sau, đèn tắt, màn hình sáng lên. Ngụy Trì hỏi: “Sao em có hứng thú với mấy việc này thế?”




      “Luyện level quá nhàm chán, kiếm việc gì khác để làm.” Nghiêm Nghiễm bình thản trả lời.




      “Ồ, vậy à…” Ngụy Trì ý vị sâu xa.




      Nghiêm Nghiễm hất cái tay định thò vào gói bỏng ngô: “Xem phim, được chuyện.”




      Cười thầm, Ngụy Trì đưa bàn tay nắm bỏng ngô của Nghiêm Nghiễm bỏ vào miệng mình.




      Đây là bộ phim về tai họa, ràng ở đầu thế kỉ, con người nghĩ tới ngày tận thế. Thiên thạch, sóng thần, bão tuyết, đất lỡ… chấn động đất trời, mịt mù hoa mắt. Mấy người trong nhóm : “Xem phim tai họa rất được, xem tới đoạn gay cấn, có thể nắm tay bày tỏ thương, ‘Cho dù đến ngày tận thế, vẫn ở bên em’.”




      Cứ ngồi như thế, đầu gối chạm nhau, tay ấp lên tay. Trong bóng tối mông lung, Nghiêm Nghiễm vô tình liếc mắt, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt Ngụy Trì. Kì thực gã xấu, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, trông tuấn tú xen lẫn nét thân thiết. Tướng mạo thế này nếu như “sửa soạn” lại, mặc áo vest thắt cà vạt, đăng lên tiết mục xem mắt truyền hình, sợ có ai gọi tới làm quen.




      Xem tới giữa phim, em hàng ghế mếu máo hỏi bố mẹ: “Mẹ ơi, đây là à?”




      màn hình là cảnh cả biển lửa, thiên thạch rơi xuống tới tấp, rực rỡ như pháo hoa. Bố mẹ cố tình vui vẻ : “Tất nhiên là rồi.”




      “Oa…” Em khóc toáng lên.




      ràng là trường đoạn hồi hộp, cả rạp lại phì cười.




      Người mẹ lúng túng an ủi: “Ngoan, ngoan. Mẹ đùa với con thôi, phải đâu.”




      Còn hứa xem phim xong ăn pizza. Rồi tuần sau sở thú xem gấu trúc.




      Em vẫn khóc mãi thôi: “Mẹ ơi, con sợ, mẹ ơi…”




      “Đừng sợ, đừng sợ, mẹ đây.”




      “Hu hu, mẹ ơi, con muốn mẹ cơ…”




      “Mẹ đây, mẹ đây…”




      “Hu hu, mẹ nhất định phải luôn ở bên Bối Bối.”




      “Ừ, ừ.”




      Em thút thít: “Mẹ hứa nhé?”




      Người mẹ toát hết cả mồ hôi: “Mẹ hứa mà.”




      “Luôn ở bên nhau?”




      “Ừ, luôn ở bên nhau.”




      Các trong rạp đua nhau khen “Dễ thương quá”. Nghiêm Nghiễm phì cười, bất giác quay sang nhìn Ngụy Trì, gã cũng chăm chú nhìn cậu. Nghiêm Nghiễm ngây ra, gương mặt tuấn tú của gã gần ngay trước mắt: “Luôn ở bên nhau nhé.”




      “Hả?” Nghiêm Nghiễm ngơ ngác.




      Gã cười, giọng quyến rũ, mắt tựa sao trời: “Dù sao cũng ai nhìn thấy.”




      Nghiêm Nghiễm nhìn thấy đôi mắt trừng lớn của mình trong đáy mắt gã.




      Rạp chiếu phim là thánh địa của tình nhân, họ ngồi bên nhau vai kề vai, mặt kề mặt thầm, trong bóng tối quên nắm lấy tay. ai phát giác ở góc kia, hai thanh niên trẻ tuổi lén lút hôn nhau, cậu đẩy ra, tôi sán lại, lôi lôi kéo kéo, ngón tay đan lấy nhau, lòng bàn tay áp vào nhau.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7






      năm dài bước dần đến kết thúc, sắp tới tháng mười , cây ngô đồng bên đường rụng hết lá khô, nhân viên đội vệ sinh môi trường bắc chiếc thang cao, cắt tỉa ở hai bên đường nhánh cây. Người bộ giẫm lên lá khô “lạo xạo”, khăn choàng dài quấn ra sau lưng phất phơ, tạo nên đường cong đẹp đẽ.




      Dự báo thời tiết càng lúc càng chính xác, nhiệt độ giảm, sáng sớm thức dậy lại trông thấy nắng ấm muôn nơi. trời ấm lên, vừa mở cửa bị gió lạnh tạt vào, rét buốt cả tim gan.




      Trời lạnh ăn mặc cẩn thận. Lúc rỗi việc đứng trước cửa hàng nhìn dòng người tất bật qua lại, người già đầu tóc bạc phơ khoác áo len dày cộm, các nàng trẻ tuổi vẫn mặc váy bó sát ngắn cũn.




      Nghe A Lục giọng thủ thỉ với người nhà bên kia điện thoại: “Tuyết rơi rồi ạ? Có lớn ? Ôi... Con muốn về nhà ngắm tuyết quá.”




      Nghiêm Nghiễm ngẩng đầu ngắm phố phường, ban công trong khu dân cư, nhiều nhà phơi chăn. Đủ mọi màu sắc, hoa văn phong phú. Nhìn từ xa tựa như bức tranh trừu tượng.




      Chú Khoan đổi đồng phục mới cho nhân viên, áo sơ mi trắng viền đen, có điểm hoa văn nhí, áo khoác ngắn bên ngoài đính kim tuyến bạc. Giẫm nền gạch trắng đen xen kẽ, từng người bận bịu ra ra vào vào trước gương, cả cửa hàng óng ánh sắc bạc. A Tam sáng tạo mặc kèm chiếc quần đỏ tươi. Ngụy Trì bèn làm quân sư cho cậu ta: “Đội thêm cái mũ, màu sắc tươi chút, đảm bảo thu hút mọi người. Ừm... xem nào, màu vàng? được, được. Màu đen? được, áo có màu đen rồi, được. Phải rồi...”




      Hưng phấn vỗ tay đánh bốp, ông chủ Ngụy cứ như nhà thiết kế thời trang vang lừng thế giới bận rộn sau cánh gà của fashion show, ngón trỏ chỉ lung tung, nét mặt hưng phấn: “Màu xanh lá! Xanh lá rất được. Nổi bật, tao nhã, lại đặc biệt!”




      Chú Khoan xem báo lập tức phun cả ngụm trà vừa uống, A Tam xị mặt bất mãn chỉnh chuỗi dây đeo ở eo: “Xí, biết ngay chẳng tốt đẹp gì. mới đội mũ xanh[1]!”




      [1. Đội mũ xanh là hình ảnh để chỉ những người đàn ông có người vợ ra ngoài ngoại tình, vụng trộm với kẻ khác.]




      Sau lưng bất chợt thổi qua luồng gió lạnh, A Tam sợ hãi ngoảnh đầu lại. Nghiêm Nghiễm đanh mặt ném cả chồng khăn lông phơi khô cho cậu ta: “A Tam, mau xếp khăn cho gọn .”




      Trốn sau lưng Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì cười gian trá. Cái gọi là “cáo mượn oai hùm”, chính là thế này đây.




      Những lúc riêng tư, Nghiêm Nghiễm bèn nhắc lại chuyện cũ: “Mũ xanh rất được, tinh tế, nổi bật, lại đặc biệt, phải ?”




      Ngụy Trì cười, cười đến cơ mặt rung rung: “Đùa thôi, đùa thôi mà.”




      Ngoảnh mặt sang còn quên dặn dò: “ chỉ đùa thôi, em đừng tưởng .”




      Nghiêm Nghiễm nheo mắt cười: “Ừ, em biết mà.” Nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy.




      Ngụy Trì thấy sống lưng mình rét lạnh từng hồi lại từng hồi.




      Chú Khoan cũng dành chút thời gian về quê chuyến, khi mình, lúc về lại dẫn theo bà chủ bụng vượt mặt. Chú Khoan vẫn thường hay “nam tử hán đại trượng phu” mà nay bận bịu ra ra vào vào giúp vợ sắp xếp hành lý, bà chủ đứng trước cửa, nắm lấy cánh tay Ngụy Trì, hệt như vị thái hậu thời xưa, chỉ cho gã xem biển quảng cáo của tiệm mình.




      Khác với những cửa hàng khác dán ảnh minh tinh người mẫu, tấm áp phích được treo lên là ảnh cưới của vợ chồng chú Khoan. Bà chủ thân hình mảnh mai mặc xường xám ngồi trước gương, chú Khoan mặc trường bào khoác áo ngắn, cúi đầu chải làn tóc đen nhánh cho vợ, hình ảnh vô cùng hạnh phúc.




      Đứng trước cửa, bà chủ vác cái bụng to ôm từng cậu thợ. Nghiêm Nghiễm còn cho bà chủ xem bức ảnh cả bọn chụp chung lúc đổi đồng phục mới.




      “Đẹp trai, đứa nào cũng đẹp trai!” Bà chủ tươi cười rạng rỡ.




      Chú Khoan hấp tấp chạy ra, ôm eo vợ dìu vào: “Sao lại đứng đây thế này? Mau vào trong, coi chừng gió lớn.”




      Mấy khách nữ nhanh miệng vây lấy bà chủ: “Ôi kìa bà chủ, bụng to thế này rồi! Đường xa như vậy mà phải về về, chị vất vả quá!”




      Bà chủ thản nhiên như hoàn toàn biết gì: “Điều kiện y tế ở đây tốt, đương nhiên sinh nở ở đây yên tâm hơn.”




      Các khách nữ gật đầu khen phải. Cả cửa hàng tràn ngập tiếng cười.




      Ngụy Trì thầm vỗ vai Nghiêm Nghiễm: “Em nhìn đối diện kìa.”




      Nghiêm Nghiễm nghe thế đưa mắt nhìn sang, trong quán ăn đối diện, bóng chị Lợi thoáng qua rồi khuất dạng.




      “Chắc là thiên hạ thái bình rồi.” Ngụy Trì thở dài, từ phía sau thuận thế kéo Nghiêm Nghiễm vào lòng.




      Nghiêm Nghiễm liếc gã: “Gã chỉ là kẻ hóng chuyện thôi mà, việc gì phải khổ tâm?”




      “Phải, khổ tâm.” Ngụy Trì vùi mặt vào vai Nghiêm Nghiễm, khóe miệng nhếch lên tiếp lời cậu: “Có người vì chuyện này mà uống say trong cửa hàng , còn cưỡng hôn nữa, đương nhiên phải khổ tâm rồi.”




      Vớ vẩn hết sức.




      “Biến, em có…” Nghiêm Nghiễm ngoảnh đầu, định phản bác.




      Ngụy Trì cong mày, chu môi, khẽ rướn lên phía trước, vừa hay hôn đến khóe môi cậu: “Vậy cứ xem như cưỡng hôn em . trước nay tính toán mọn đâu.”




      …” Nghiêm Nghiễm quá quen với ánh mắt thăm thẳm này, vội vùng vẫy muốn gã dừng lại.




      “Nghiêm Nghiễm…” Ghì lấy vai cậu, kéo cậu vào góc mà thần biết quỷ hay, Ngụy Trì lướt lưỡi qua khóe môi cậu, giọng ngọt ngào, chứa ý cười, “Em kêu , kêu lớn chút, mọi người quay sang nhìn chúng ta đấy.”




      Nghiêm Nghiễm huých mạnh cùi tay về phía sau: “ chết !”, đôi môi khép mở, vừa khéo ngậm đầu lưỡi Ngụy Trì.




      Tiếng cười trầm thấp thoát ra từ cổ họng , Nghiêm Nghiễm mặt đỏ tía tai.




      Ngực áp sát vào tấm lưng ngừng vùng vẫy của cậu, Ngụy Trì khẽ phà hơi bên tai cậu: “Lần nữa nhé, lần cuối cùng. Ngoan, cho hôn em lần nữa thôi.”




      Nghiêm Nghiễm uất hận lập lời thề: “ có ngày tôi cắn đứt lưỡi .”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngụy Trì vô cùng điềm tĩnh: “Em nỡ đâu.”




      Nghiêm Nghiễm nghiến chặt răng, Ngụy Trì mỉm cười. Hôn lên lần nữa, lần nữa rồi lại lần nữa, mãi chẳng thấy lần sau cuối.




      Cậu béo từng , đừng đọ độ vô liêm sĩ với Ngụy Trì, gã mà vô liêm sĩ, ngay cả kẻ vô liêm sĩ chính cống cũng thấy xấu hổ.




      Hai cửa hàng liền nhau luôn đóng cửa cùng lúc. Khi Nghiêm Nghiễm hạ cửa kéo xuống cũng là lúc Ngụy Trì bấm khóa bên mình.




      Cậu thợ làm tóc dáng người gầy gầy, cao dong dỏng, cất chìa khóa, bước xuống bậc thềm. Sau lưng tựa như có cơn gió thổi đến hơi ấm, tay gian thương chuyên bốc phét của quán net chạy lại bá cổ cậu, nửa ép nửa dụ, kéo cậu về quán nướng đầu phố, “ ăn khuya với , rồi sang nhà chơi game.”




      Gió lạnh thổi lá khô xào xạc lướt qua. Dưới màn đêm, đôi tình nhân trẻ tuổi cùng ăn xiên thịt dê, vợ chồng trung niên túi lớn túi bé bước xuống từ chuyến xe bus của siêu thị, ông bà lão dìu nhau chầm chậm qua.




      Ngụy Trì sờ mũi : “Hồi còn học, buổi tối ai ngang qua nhà đều có thể nghe thấy tiếng bà ngoại mắng . Bà ngoại nghiêm khắc lắm, sợ nhất là thầy đến mách bà.”




      Nghiêm Nghiễm lắc đầu thương cảm: “Xem ra còn chưa bị mắng đủ.”




      Ngụy Trì cười tự giễu, tay dần trượt đến đầu vai của cậu.




      Nhân viên quán nướng đứng bên bếp lò hồng rực nghi ngút khói chào hỏi: “Ô, Ngụy, Nghiêm, lại chung à?”




      Ngụy Trì lớn tiếng đáp: “Ừ, chung.”




      Nghiêm Nghiễm lặng lẽ theo sau gã, Ngụy Trì đột nhiên kéo vai cậu, xoay mặt sang ngắm kỹ: “Ừm, có tiến bộ.”




      “Gì cơ?”Nghiêm Nghiễm hiểu.




      Ngụy Trì đắc ý: “Hồi trước em đỏ mặt.”




      “…” Nghiêm Nghiễm “bộp, bộp, bộp” tự mình leo cầu thang gỗ lên lầu.




      Ngụy Trì đứng dưới lầu cười ngờ nghệch: “Ừm, lại đỏ mặt rồi.”




      Đỏ mặt thú vị hơn.




      Mọi người trong nhóm game xôn xao thảo luận về cử chỉ khác thường của nhóm trưởng thời gian gần đây, những khắp nơi nhờ tư vấn phim hay, lại còn cả tối online vào game, đến việc quan trọng như chiến đấu đội nhóm mà cũng khoanh tay thèm quản.




      Đám người mồm năm miệng mười đến kết luận: “Chắc chắn là rồi.”




      Bên này, hai người lặng im ngồi sofa nhà Ngụy Trì, dỏng tai nghe ngóng.




      Bạn nhóm trưởng là người thế nào nhỉ?




      Có người , chắc hẳn là em 9x, nhóm trưởng ràng thích các em dễ thương.




      Có người , chừng là mỹ nhân, nhóm trưởng trước giờ rất có mắt nhìn.




      chừng là vợ người ta, gã đó trước nay hay làm bậy mà.” trong những tên bạn xấu của Ngụy Trì giễu cợt.




      chết .” Ngụy Trì ngoảnh mặt thấp giọng mắng.




      Nghiêm Nghiễm cắn môi nín cười.




      câu tôi câu, hình như chẳng ai tưởng tượng ra được bạn Ngụy Trì như thế nào. Giọng của cậu béo oang oang vọng ra từ trong loa: “Bạn của Ngụy Trì? Cho tôi xin… ta có thể có bạn sao? Đừng có hù tôi. bé đó chắc là mắt mù rồi.”




      Giọng khỏe khoắn vui vẻ vang lên trong voice chat: “Tôi với mấy người rồi mà, Ngụy Trì làm sao mà lấy được vợ? Tôi lớn lên với ta, tôi còn giúp ta tặng hoa cho hoa khôi của trường, gặp mặt nàng quen mạng tôi trông chừng giúp, bị bạn trai của nàng dần trận, tôi ở bên cạnh chuẩn bị bông băng thuốc đỏ. Tôi còn hiểu con người ta à? Tôi bừa đâu, tôi mà có em cũng cho nó theo Ngụy Trì, lấy Ngụy Trì chẳng khác nào nhảy vào lửa hết…”




      Trong ngoài đều lăn ra cười, Nghiêm Nghiễm phải gục xuống bàn, úp mặt vào cánh tay mới ngăn được tiếng cười thoát ra.




      Ngụy Trì gõ bàn phím “lách cách” như thể trút giận: “Phải vậy? Phải vậy? đám khốn nạn! Có ngon lần họp nhóm tới đừng có bén mảng đến, nếu … Hừ hừ!”




      Cố nhịn cười, Nghiêm Nghiễm tốt bụng tắt loa hộ gã: “Em về đây.”




      Ngụy Trì ngạc nhiên: “Sớm vậy?”




      “Ừ. Ngày mai phải dậy sớm.”




      phải ngày mai em nghỉ sao?” Ngụy Trì hỏi.




      Nghiêm Nghiễm đứng dậy mặc áo khoác: “Sớm mai phải xem nhà, chỗ thuê đến năm sau là thuê được nữa rồi.”




      Ông chủ nhà cuối cùng cho tất cả khách trọ biết, chỉ có thể thuê đến cuối năm, sang năm có thể thuê tiếp hay thực tình có gì chắc chắn. Cùng lắm là kéo đến hết tết, sau đó thể có nhiều người như vậy cùng thuê được nữa. Khách thuê lập tức tính toán, lần lượt ra ngoài tìm nhà, nếu để đến cuối năm, đúng là phải lang thang chốn nương thân rồi.




      “Vậy em cứ đến đây sống .” Trường thương vẽ nên đường cung hoàn hảo, chém sạch các quái vây xung quanh, chút do dự, Ngụy Trì buột miệng.




      Nghiêm Nghiễm khéo léo từ chối: “Để xem .”




      “Cần gì phải xem…” Mười ngón tay nhảy nhót bàn phím, hai mắt Ngụy Trì dán chặt vào màn hình.




      Nghiêm Nghiễm ngắt lời gã: “Ngụy Trì.”




      “Ừm?” Ngụy Trì nghe gọi bèn ngẩng đầu.




      Nghiêm Nghiễm chợt ngoảnh lại, mỉm cười: “Em nghĩ, có lẽ em mù đâu.”




      “Hả?” Ngụy Trì nhất thời nghệt ra, “Là… là ý gì thế?”




      Nghiêm Nghiễm cười mà đáp, cúi người đẩy cửa rời .




      Hồi lâu sau, Ngụy Trì mới vỡ lẽ, nhìn căn phòng bừa bộn, toét miệng như thằng ngốc.




      màn hình game, vị hùng cưỡi ngựa xông pha ban nãy nằm lăn quay thành hình chữ đại, từng tốp quái vật chút biểu cảm, chẳng thèm liếc mắt, giẫm lên thi thể hùng, nghênh ngang bước .




      ~*~

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trời càng lúc càng lạnh, các thương gia nóng lòng dán áp phích chủ đề giáng sinh lên tủ kính bày hàng, lại trang trí thêm hoa tuyết sáu cánh, cây thông xanh thẫm, ngôi nhà nho phủ đầy tuyết trắng. Bà ngoại Ngụy Trì kêu gã dựng cái ổ cho mèo hoang trú đông. Bên ngoài quán nướng, con chó hoang cao ngang thắt lưng người ngoan ngoãn nằm bên bếp lò hồng rực. A Kim thân thiết túm đám lông cổ nó, với Ngụy Trì và Nghiêm Nghiễm: “Đây là Vượng Tài, em tốt của tôi. Trời lạnh rồi, nằm cạnh lò ấm hơn.”




      A Lục cầm điện thoại cảm khái: “Mùa hè thấy gì, sao vừa nổi gió lại thấy nhớ nhà rồi?”




      A Tam chen vào ngồi phịch xuống: “Ngốc, tại lạnh đó.”




      Giữa tiết trời lạnh lẽo, khi u khi đổ mưa, Nghiêm Nghiễm khắp đầu phố cuối hẻm, tìm kiếm chốn dung thân.




      Nghiêm Nghiễm nghĩ, mình chỉ cần cái giường có thể ngon giấc là được rồi. Nhưng chợt giật mình nhận ra, cái giường tốt rẻ, huống chi căn hộ. Chỗ thuê rẻ cũ kỹ tồi tàn, chẳng dám vào ở. Nơi tốt chút giá cả đắt đỏ, cả tháng nhịn ăn cũng trả nổi.




      Những khách trọ cùng thuê ngồi trong phòng khách chung ca thán: “Ông bà chủ chúng tôi nhiều tiền, muốn mua căn biệt thự ven biển cũng dễ dàng như mua bắp cải ngoài chợ. Tôi chỉ cần cái giường để ngủ, mỏi cả chân cũng vẫn tìm được.”




      Ngụy Trì vuốt mái tóc mềm mại của Nghiêm Nghiễm: “Đến nhà sống .”




      Nghiêm Nghiễm vẫn lắc đầu: “Để suy nghĩ , cần vội.”




      Ngụy Trì hỏi: “Khi nào xem nhà nữa?”




      Nghiêm Nghiễm : “Chủ nhật này.”




      “Ừm.” Ngụy Trì gật đầu, “ cùng em.”




      Trong lòng Nghiêm Nghiễm dâng lên niềm vui nho : “Được thôi.”




      Thuận tay kéo cậu vào lòng, Ngụy Trì vuốt làn tóc mềm của Nghiêm Nghiễm, miệng làu bàu: “ có ăn thịt em đâu chứ.”




      Nghiêm Nghiễm khép hờ mắt khe khẽ cười, đánh vào bàn tay chịu đàng hoàng của gã: “Cậu béo với em, lời của Ngụy Trì chỉ nên tin nửa thôi.”




      “Xì…” Ông chủ Ngụy vô cùng khó chịu.




      Chủ nhật trời u, sáng ngày ra mù mờ chẳng thấy mặt trời.




      Tay môi giới dẻo mỏ vỗ ngực đảm bảo với Nghiêm Nghiễm: “Đừng thấy chỗ này xa mà ngại, giao thông ở đây thuận tiện lắm! Xuống trạm xe điện ngầm bộ năm phút là tới! Cậu đứng ở trạm xe điện ngầm có thể nhìn thấy ngôi nhà ấm cúng của mình rồi.”




      Nghiêm Nghiễm cùng Ngụy Trì xuống xe điện ngầm, nhìn ngó xung quanh, chẳng nhìn thấy thứ gì gọi là “nhà”, chỉ thấy công trình xây dựng khói bụi mịt mờ.




      “Nhà em đâu?” Tay vịn vào trạm tàu, Ngụy Trì hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, ra vẻ quan tâm hỏi han.




      Nghiêm Nghiễm mặt mày xám xịt lôi gã tìm bản đồ giữa trạm xe điện hoang vắng.




      Được người chỉ dẫn, đợi lúc lâu mới leo lên xe bus vào khu dân cư, cả quãng đường xe xóc rã rời xương cốt.




      Ngụy Trì bĩu môi, tặc lưỡi: “ bộ năm phút?”




      Nghiêm Nghiễm xấu hổ giọng lặp lại câu trả lời mà lúc xe cậu biết bao nhiêu lần: “Người môi giới thế.”




      Lúc đầu nghe quảng cáo thấy lạ rồi, vừa tiện lợi vừa giá rẻ như thế sao treo quảng cáo mãi vẫn có ai thuê? Chỗ này thực chất cách trạm xe rất xa. Chỉ có người nhìn thấy bốn chữ “cho thuê giá rẻ” liền nhảy vào như Nghiêm Nghiễm mới phấn khởi chạy tới ăn quả lừa mà thôi.




      “Người môi giới đâu?” Bị gió bụi tạt suốt cả quãng đường, sắc mặt Ngụy Trì giờ còn khó coi hơn cả thời tiết hôm nay.




      ta hôm nay có việc đột xuất, đến được.” Giờ nghĩ lại, đây có lẽ chỉ là cái cớ.




      nơi hoang vắng thế này, đến lần cũng đủ vất vả rồi.




      “Tiền thuê khá rẻ, lại là nhà mới…” Gian nan biện giải, chính Nghiêm Nghiễm cũng cảm thấy chột dạ.




      dại, cái chốn hẻo lánh thế này có chết ở đây cũng ai biết, giá thuê mà rẻ có ma mới đến ở!” Rút điện thoại ra xem giờ theo thói quen, Ngụy Trì lại giậm chân, “Lạy hồn! Đến cả sóng điện thoại cũng mất luôn!”




      “Hình như môi giới từng , sóng ổn định lắm.” Dù gì cũng thế này rồi, có khốn khổ hơn cũng chẳng thấm vào đâu. Nghĩ vậy Nghiêm Nghiễm chợt thấy thanh thản hơn.




      Ngụy Trì nổi đóa: “Vậy sau này làm sao gặp em?”




      trận gió vù vù thổi tới, cát vàng tung bay, khói bụi mờ mịt, sắc trời tối sầm như sắp sập xuống. Trạm chờ tạm thời còn chưa hoàn thành, đến mái che mưa cũng chưa lắp xong. Nghiêm Nghiễm kéo Ngụy Trì giận dữ: “Ngụy Trì, mang theo ô ?”




      “Hả? Mang ô làm gì? Cũng có…” Hạt nước lành lạnh rơi xuống làn tóc trước trán hai người. Nghiêm Nghiễm chậm rãi cúi đầu, Ngụy Trì hết câu còn dang dở như cái máy: “…mưa đâu.”




      “Dự báo thời tiết có mưa. Lúc ra ngoài em lại quên mang ô.” Nghiêm Nghiễm ủ rũ . ràng phải thuê nhà cho gã, nhưng ai kia lại sốt ruột hệt như học sinh đòi bố mẹ chơi xuân, mới sáng sớm giục cậu mau chóng rời khỏi nhà.




      “Có bao giờ xem dự báo thời tiết đâu.” Tâm trạng bình tĩnh trở lại, Ngụy Trì ngại ngùng .




      Mưa vẫn ào ào trút xuống, to, mãi chẳng thấy ngớt . Hai người co ro đứng dưới tấm biển mới dựng ở trạm xe, chần chừ do dự. Ngụy Trì cởi áo khoác che lên đầu gã và Nghiêm Nghiễm: “Về thôi, đừng xem nữa. Xa thế này, tối đưa em về đây rồi vòng về nhà chắc trời cũng sáng rồi.”




      “Ừm.” Nghiêm Nghiễm thấp giọng đồng ý, cúi xuống do dự nhìn đôi giày bị mưa tạt ướt của hai người, “Ngụy Trì.”




      “Ừ?”




      “Lúc nãy tài xế có , hai tiếng mới có chuyến xe bus.”




      “Phải đợi bao lâu nữa?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghiêm Nghiễm bình tĩnh nhìn gã: “Chuyến gần nhất mới xong.”




      “Hả? Lúc nào?”




      “Lúc giậm chân.”




      Ngụy Trì chết đứng, trừng to mắt, giậm chân: “Há? Lạy hồn, giờ phải làm sao?”




      Còn làm sao được nữa? Dùng đôi chân từ từ ngược trở lại.




      Ướt sũng như chuột lột về lại trạm xe điện ngầm ban đầu. Nước mưa từ áo khoác thấm vào tận áo trong. Hai người giống như vừa được vớt từ dưới nước lên.




      màng bùn lầy mặt đất, Ngụy Trì ngồi phịch ngay xuống đất, nhìn Nghiêm Nghiễm bằng ánh mắt phức tạp: “Nghiêm Nghiễm, chẳng thể ngờ là em lại dễ bị lừa đến thế.”




      Nghiêm Nghiễm cắn rứt lương tâm, ngoan ngoãn cúi đầu, lặng im nghe gã cằn nhằn.




      “Nếu môi giới , có căn nhà miễn phí, chắc em cũng tin chứ gì?”




      “Rốt cuộc là thằng khốn nào gạt em đến đây, …”




      “Tin tin…” Phía trước vang lên hai tiếng còi xe ô tô, Nghiêm Nghiễm ngoảnh đầu nhìn, chuyến xe bus hai tiếng lần cũng vừa hay đến trạm.




      Bi kịch, bi kịch, đúng là bi kịch.




      “Chúng ta tới, nó cũng tới.” Ngụy Trì lẩm bẩm mình, trợn mắt nhìn chằm chằm thân xe, rồi sau đó thốt ra câu chửi thề: “Mẹ kiếp…”




      Đau khổ làm đầu óc cháng váng, Nghiêm Nghiễm nhàng đến bên nắm lấy tay gã: “Xin lỗi, Ngụy Trì.”




      “Ôi…”




      Chán nản đến thể chán nản hơn được nữa, Ngụy Trì mặc cho Nghiêm Nghiễm dắt mình đến trạm xe. Quẹt thẻ, vào trạm, hai người ngừng vấy nước xuống sàn khiến các nhân viên trong trạm khó chịu liếc nhìn. Ngụy Trì đứng thang cuốn, ấm ức : “Nghiêm Nghiễm.”




      “Ừ?”




      “Về chơi game với .”




      Nghiêm Nghiễm vui vẻ nhận lời: “Được.”




      “Bữa tối ăn khuya với .”




      “Ừ.”




      “Rạng sáng có giải La Liga[2], ở lại xem với .”




      [2. La Liga: giải vô địch bóng đá Tây Ban Nha.]




      “… Được rồi.”




      Tóc cậu lấm tấm nước, từng giọt nước mưa lăn dài gương mặt trắng trẻo của cậu, quần áo bị nước mưa thấm ướt dính chặt vào thaan người mảnh mai. Ngụy Trì câu, cậu đáp câu, mi mắt cong cong, môi thoáng nụ cười, giọng bất dắc dĩ nhưng lại hiền hòa.




      Xe điện vùn vụt tới, mang theo gió thốc khiến toàn thân càng thêm lạnh giá.




      Lật lại bàn tay nắm chặt lấy tay mình, Ngụy Trì kéo tay Nghiêm Nghiễm: “Nghiêm Nghiễm.”




      Nghiêm Nghiễm quay đầu: “Sao vậy?”




      Cửa tàu điện ngầm mở ra, hành khách kinh ngạc nhìn hai cậu thanh niên ướt sũng nắm chặt tay nhau. Mắt kính của Ngụy Trì bị nước mưa làm nhòe , trong ánh mắt ánh lên vẻ thương cảm. sân ga còn đọng lại những vệt nước ngoằn ngoèo, mặc kệ ánh nhìn chăm chú và kinh ngạc của hành khách, Ngụy Trì nắm tay Nghiêm Nghiễm, kéo cậu vào lòng. Mũi giày giáp nhau, lồng ngực kề sát.




      Nghiêm Nghiễm hiểu: “Ngụy Trì?”




      Ngụy Trì vùi mặt vào vai cậu, hít sâu: “ có gì, chỉ là muốn ôm em thôi.”




      Trước khi ra ngoài nếu nhìn qua tờ lịch bà ngoại treo sau cửa, Ngụy Trì nhất định thấy chữ “ nên xuất hành” to tướng được in đậm. Con người khi xui xẻo có điểm dừng, ví như uống nước thôi cũng bị sặc, ăn mì có gói gia vị, ví như dự báo thời tiết “Có lúc có mưa ”, vừa bước ra khỏi trạm xe điện tuyệt vọng khi phát ra rằng, mưa nay lớn, trận mưa to trắng trời trắng đất “lộp bộp” đánh vào màng nhĩ.




      Những người qua đường che ô, bước chân vội vã quên ném ánh nhìn về phía hai cậu thanh niên ngây ra như phỗng. Gương mặt Ngụy Trì lại cứng đơ, trán bắt đầu nổi gân xanh. Nghiêm Nghiễm cúi đầu đứng bên cạnh, đầy vẻ ray rứt: “Xin lỗi… em… dự báo thời tiết là mưa …”




      Giọng mỗi lúc mỗi thấp, chính Nghiêm Nghiễm còn chẳng thể tiếp nữa.




      Ngụy Trì vẫn tiếng nào, đứng chắn ngay giữa bậc thềm y như Môn Thần, khiến người dân ra vào ga sợ đến mức phải vòng đường khác.




      “Ngụy Trì…” Cầm lấy tay Ngụy Trì, Nghiêm Nghiễm cẩn trọng vỗ về.




      Ông chủ Ngụy nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên, mắt trợn trừng, gương mặt cứng đơ như vừa bị tiêm vi khuẩn Clostridium botulinum[3].




      [3. Clostridium botulinum là vi khuẩn gây tê liệt thần kinh khi bị ngộ độc thịt.]




      Nghiêm Nghiễm lay lay tay lấy lòng: “Ngụy Trì, em mời ăn khuya.”




      Ngụy Trì khịt khịt mũi, Nghiêm Nghiễm siết chặt tay hơn: “Ngụy Trì…”




      Ngụy Trì bằng lòng, cúi đầu, siết chặt tay Nghiêm Nghiễm, giọng điệu ủy khuất vô cùng: “ sao?”




      mà.”




      “Vậy bây giờ em hôn .”




      “…”




      Đừng đọ vô sỉ với Ngụy Trì, đừng đọ vô sỉ với Ngụy Trì, tuyệt đối đừng… Lời của cậu béo cứ như tin nhắn rác liên tiếp trong đâu Nghiêm Nghiễm. Vùng khỏi bàn tay vừa có chút hơi ấm, Nghiêm Nghiễm thản nhiên bước dưới trời mưa lớn như có gì xảy ra: “Giả đó. Mưa tạnh đâu, em về trước đây, cũng mau về nhà .”




      Ngụy Trì đuổi theo, nhanh chóng cởi áo khoác trùm lên đầu cả hai: “Biết ngay em chịu mà.” Giọng điệu vài phần oán thán, vài phần giả vờ làm nũng.




      Nghiêm Nghiễm vờ như nghe thấy, nghiêng đầu cười trộm. Nước mưa rơi như trút đường bộ, tạt ướt gấu quần ướt sũng.




      Những người lướt qua ai là vội vã bước nhanh, chân đạp vào vũng nước đọng cũng chẳng thấy cau mày. Nghiêm Nghiễm được Ngụy Trì che kín dưới áo khoác, len lén nâng tầm mắt, liếc nhìn cái cằm cùng đám râu ngắn cũn cằm gã. Những lúc uống bia, tay gian thương khoác chẳng cần soạn trước từng ba hoa rằng, gã năm xưa cũng là chàng ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng bất phàm, nổi tiếng trong trường. Tan học có biết bao nữ sinh buộc nơ hồng chạy theo đưa thư tình, tiết Thể dục có bạn học nữ chu đáo chuẩn bị nước uống lạnh. Thế nên tới đâu đều rộn vang tiếng cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :