1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghiêm Nghiễm chợt thấy hơi khó chịu, buông máy sấy, đến góc ngỡ như kín đáo kỳ thực ai nấy đều tỏ tường: “Chú à, có khách chờ làm đầu.”




      Khẽ ho mấy tiếng, chú Khoan đứng dậy, nét mặt vẻ ngại ngùng: “À, chú tới ngay đây.”




      Lời đồn thổi chẳng mấy chốc thổi đến quê nhà. Chẳng biết là ai nhiều chuyện, hoặc giả do chú Khoan dạo này ít gọi điện thăm hỏi, cũng có thể do trực giác nhạy cảm vốn có của phụ nữ, rất nhanh, Nghiêm Nghiễm nhận được cú điện thoại của bà chủ: “Chú cháu có khỏe ? Công việc ở tiệm thế nào?”




      Nghiêm Nghiễm nhìn chú Khoan cắm cúi phục vụ khách, biết nên đáp thế nào.




      Bà chủ liền nhận ra: “Cháu còn ở tiệm à?”




      “Vâng. Trông tiệm với chú Khoan.” Nghiêm Nghiễm khẽ gật đầu.




      sao, thím hỏi thế thôi. Chú vẫn khỏe chứ? Lúc trước ngày nào cũng điện, gần đây gọi nữa, thím sợ ông ấy xảy ra chuyện.”




      Nghiêm Nghiễm lùi vào gian trong bóng người: “Vẫn... vẫn khỏe ạ. có chuyện gì đâu. Còn thím?”




      Giọng đầu bên kia rất vững vàng. Bà chủ ngày thường vẫn giữ dáng vẻ gặp chuyện biến sắc, năng từ tốn: “Cũng tốt lắm. Hôm nay thím kiểm tra, đứa trong bụng rất khỏe. Nó rất hiếu động, bác sĩ , nó ở trong bụng thường hay quấn nhau thai chơi.”




      “À, thế ạ?”Nghiêm Nghiễm thấy mình căng thẳng vô cùng, cổ họng nóng ran, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cầm miếng giẻ lau bồn rửa tay, lau tới lau lui.




      Bà chủ : “Nghiêm Nghiễm, cháu đừng căng thẳng. Thím là thím của cháu, làm gì có thím nào bắt nạt cháu của mình chứ? Thím hỏi gì khác đâu ,cháu đừng sợ”.




      Nghiêm Nghiễm run giọng: “Cháu sợ.” Lúc này mới phát giác sở trường của Ngụy Trì, gã dối chớp mắt.




      Đầu dây bên kia im lặng lát , bà chủ cẩn thận mở lời: “Nghe đối diện tiệm mình vừa mở quán ăn?”




      “À... dạ”. Bàn tay cầm giẻ lau của Nghiêm Nghiễm dừng lại.




      Bà chủ “Ừ” tiếng: “Chủ quán là phụ nữ?”




      “...”Nghiêm Nghiễm quay người lại nhìn lại, chú Khoan vẫn bận bịu. Tiệm này là do tay chú cùng bà chủ gây nên. Chú thường , nó giống như đứa con do chính tay chú đỡ đẻ, chính tay chú nuôi lớn vậy.




      “Bà chủ quán đó rất quan tâm đến tiệm mình phải ?”




      Nghiêm Nghiễm trấn tĩnh: “Dạ cũng thường thôi ạ. Chỉ là... là khách quen hay đến thôi.”




      Giọng ở đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh, bà chủ đổi đề tài, hỏi về Đề Bàng và bạn , hỏi A Tam, A Tứ học nghề đến đâu rồi, hỏi Hoàng Mao, A Lục có chăm chỉ ...




      Cuối cùng bà chủ hỏi: “Tiểu Ngụy có hay đến chơi ? Cậu ta đến đâu là cười đến đấy.”




      Nghiêm nghiễm cuối cùng thở phào: “Dạ, ấy vẫn hay đến.” Hầu như ngày nào cũng đến, còn năng đến hơn cả chị Lợi.




      ~*~




      Lúc ra đến gian ngoài, khách về hết, chú Khoan mình khom lưng quét dọn, dưới cằm lún phún râu. Thấy Nghiêm Nghiễm, chú thuận miệng hỏi: “Chuyện gì thế? Trốn trong đó lâu vậy?”




      Nghiêm Nghiễm : “Nghe điện thoại ạ.”




      “Ai thế?”




      “Là thím.” Nghiêm Nghiễm đưa điện thoại cậu cầm đến nóng hổi cho chú, “Thím hỏi sao mấy hôm nay chú gọi cho thím.”




      Chú Khoan đứng thẳng dậy, mặt biến sắc.




      Chú Khoan , chú muốn mình yên tĩnh trong tiệm. Nghiêm Nghiễm ra ngoài, trong lòng rối loạn. Chú Khoan rất nhiều với cậu, chú cùng bà chủ bao năm nay, chú và chị Lợi mấy ngày qua. Chú như trút được gánh nặng: “Nghiêm Nghiễm, được với cháu, trong lòng chú dễ chịu hơn nhiều.”




      Nghiêm Nghiễm thầm cười khổ, chú dễ chịu, nhưng biết cháu khó chịu thế nào.




      Nghiêm Nghiễm muốn về nhà. Lúc này, Đề Bàng hẳn còn đứng giã trời gió rét chờ bạn tan ca đêm, A Tam, A Tứ tính còn trẻ con, chơi đến khuya về. mình Nghiêm Nghiễm chắc bị khách trọ khác kéo ra phòng khách chuyện. Cậu quen với tình huống như thế, giữa nhóm người, cậu luôn là người trầm mặc nhất.




      Hơn nữa, khách trọ gần đây cũng vui vẻ gì. Nghe , chủ nhà nhận được thông báo, trước Tết m lịch phải giải quyết vấn đề cho thuê trọ tập thể. Tin tức chưa được chứng thực, nhưng gần đây chủ nhà đánh tiếng, khiến mọi người càng thêm lo lắng.




      Ai cũng bàn tán, ở đây thuê được bao lâu nữa đâu. Rất nhiều người bắt đầu kiếm chỗ dung thân. “Tháng tới cậu thuê tiếp ?”, “Tìm được chỗ thuê mới chưa?” mỗi tối trong phòng khách chung, mọi người túm tụm lại với nhau, phải giao thông chỗ kia thuận tiện tiền thuê chỗ nọ đắt kinh khủng. Trong thời buổi giá nhà leo thang nay, muốn tìm nơi giao thông tiện lợi, điện nước đầy đủ, giá rẻ đúng là chuyện tưởng.




      Người hàng xóm bên phải còn chưa tắt đèn. Cả hàng sáng trưng với đủ loại đèn màu sắc, long lanh tựa như cột tuyết trắng.




      Nghiêm Nghiễm bất giác đến trước cửa quán gã. Nửa đêm. Cửa hàng còn khách, Quân Quân biết đâu. Chỉ có ông chủ thiếu đứng đắn vẫn chiễm chệ hút thuốc ghế sofa, dường như biết trước Nghiêm Nghiễm tới, Ngụy Trì giơ chiếc điều khiển game, nhiệt tình vẫy vẫy: “Cậu chàng đẹp trai, có muốn làm vài ván ? Kèm theo trò chuyện miễn phí.”




      Nghiêm Nghiễm gượng gạo nhếch môi cười, bước vào ngồi cạnh gã. Ngụy Trì có hứng, vươn tay kéo cậu ngồi xuống, rồi đợi cậu nhét điều khiển vào tay cậu: “Đua xe với , cả ngày ở đây chán quá, chẳng tóm được ai cả.”
      Mẹ Mìn thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      đợi Nghiêm Nghiễm đồng ý, gã tự mở game, tay vừa điều chỉnh chế độ miệng vừa làu bàu: “Lâu quá chơi, lụt hết cả nghề rồi. Khốn , hôm qua lại thua cả thằng béo. Thằng đó đúng là đáng ghét, thắng thắng, lại còn cười đây hùng hết thời. Lạy hồn, nó là cái thá gì? Nhìn bộ mặt béo ú đó, thương thầm nào là đó gấp rút lấy chồng, vậy mà dám ? Lần sau cho nó thua đến thảm hại luôn.”




      Ánh đèn đủ màu sắc hắt lên mặt gã, Ngụy Trì hai mắt sáng ngời nhưng nhìn Nghiêm Nghiễm, miệng ngậm điếu thuốc, tay bấm nút điều khiển kêu “lách cách”.




      Nghiêm Nghiễm lời, cùng gã chen chúc cái sofa chật hẹp, vai kề vai, gối chạm gối. Nhạc nền quá ồn, chuyển cảnh quá nhanh, đường đua trước mặt quá khó lường, cảnh vật khiến người hoa mắt đua nhau ùa tới, rồi bị bỏ lại sau lưng chỉ trong phút chốc. Tăng tốc, rẽ ngoặt, lấn làn, nảy sau, áp sát...




      Ngón tay nắm lấy điều khiển nhanh nhẹn thay đổi, tốc độ nhanh đến nỗi Nghiêm Nghiễm kịp suy nghĩ, bên cạnh vẫn nghe cằn nhằn: “Thằng béo lại thất tình rồi. bé nó tháng sau lấy chồng. lấy làm lạ, nó cứ như bị ma ám ấy, phải nào là chưa đầy năm đó liền lên xe hoa. , mày đến công viên Nhân Dân dựng tấm biển, giới thiệu khả năng đặc biệt đó, người lấy 500 tệ là được rồi, đảm bảo lo có khách, chưa tới nửa năm có thể xây nhà... Nó chồm qua suýt chút nữa bóp chết .”




      “Trong nhóm game, có người tên Thiên Tà, cậu còn nhớ ? Hôm nay họ với đó là con . Lạy hồn, từng nghe chuyện nam chọn nhân nữ, chứ chưa bao giờ nghe nữ chọn nhân vật nam. Thiên Tà đó mỗi lần nghe đến giết người đều xung phong đầu, khí thế còn dũng mãnh hơn cả , hóa ra lại là con ...”




      hết người này đến người khác, Nghiêm Nghiễm mím môi tập trung vào cái xe lúc đụng xe khác, lúc lại đâm thanh chắn. Ngụy Trì luồn trái lách phải như con rắn, sau khi rẽ ngoặt cách ngoạn mục liền tung bụi mà : “Ai da, người em, tập trung nha. Ván sau chấp cậu mười giây.”




      Nghiêm Nghiễm nghiến răng: “Chơi lại.”




      Ngụy Trì cười cười, lại bắt đầu cuộc đua chạy tôi đuổi: “Cứ thắng mãi thế này, ngại lắm.”




      ít thôi.” Nghiêm Nghiễm lên giọng.




      Thảm bại thảm hại.




      Ngụy Trì hỏi: “Chơi nữa ?”




      Nghiêm Nghiễm gật đầu: “Chơi nữa.”




      Sau đó, Ngụy Trì gì nữa, cứ thế chơi với cậu hết ván này tới ván khác.




      Lại lần nữa bị bỏ xa ngút ngàn, Nghiêm Nghiễm bỏ cuộc, mặt ngẩn ra, mặc cho những chiếc xe đủ màu sắc vù vù lướt quá.




      Ngụy Trì ngoảnh sang hỏi: “Chịu thua rồi?”




      Nghiêm Nghiễm nắm điều khiển trong tay, cúi đầu đáp. Ngụy Trì đứng dậy, lát sau lại ngồi xuống. Chắng biết gã lấy đâu ra hai lon bia: “Nhận thua rồi uống với .”




      Nghiêm Nghiễm đưa mắt nhìn Ngụy Trì, gã giật nắp lon bia đánh “roẹt” tiếng, cười hì hì giơ cái khoen đến trước mặt cậu: “Cậu chàng đẹp trai, có đối tượng chưa? Nếu chưa, hai chúng ta sáp lại cũng được.”




      Nghiêm Nghiễm nhét điều khiển vào tay gã: “ biến .”




      Thằng nhóc lớn xác nghiêm túc cười ha ha ha, rồi mới đưa lon bia sang cho cậu: “Có chuyện gì mà mặt mày hầm hầm thế? Cậu vừa đến, cửa hàng liền tối tăm hẳn .”




      Nghiêm Nghiễm cầm bia, lắc đầu.




      Ngụy Trì tinh ý hỏi: “Là chuyện của chú Khoan phải ?”




      Gã hớp từng ngụm bia, giọng điệu bình thản: “Lúc đóng cửa, thấy hai người chuyện trong cửa hàng, sắc mặt giống như đùa, nên chắc có chuyện gì đó.”




      ra mãi chưa đóng cửa phải do ông chủ ham chơi, Nghiêm Nghiễm ngạc nhiên nhìn gã. Nét mặt Ngụy Trì rất thản nhiên, ánh đèn trắng khiến cả hàm răng gã trắng muốt: “ đây rất nhiều chuyện, thích nhất là nghe chuyện nhà người khác. Cho nên, có chuyện gì mau cho biết . đảm bảo kể với mấy bà đan áo len kia đâu.”




      Nghiêm Nghiễm biết nên bắt đầu từ đâu, nhiều lần muốn lại thôi: “Tôi thấy khó xử quá...”




      Gã sán bộ mặt còn dày hơn cả bức tường đến trước mặt cậu: “Bất kể chyện gì, ra tốt hơn . đấy, ngại nếu cậu tỏ tình với đâu.”




      “Xì...” Thẳng tay đẩy bộ mặt càng lúc càng gần của ra, Nghiêm Nghiễm nhịn được cúi đầu bật cười, nụ cười vừa đến bên môi cứng đơ: “Thím gọi điện cho tôi.”




      Ngụy Trì cười nữa, nghiêm túc lắng nghe.




      Bia lạnh quá, theo cổ họng trôi tuột xuống khiến tim như thắt lại: “Tôi hiểu, sao lại thế này.”




      Chú Khoan và bà chủ từng là đôi vợ chồng hoạn nạn có nhau. Ngày mới quen, chú còn là thợ học việc ngây ngô trong cửa hàng làm đầu, thím là nhân viên bán thời gian ở cửa hàng quần áo kế bên. Vừa cảm mến là hết lòng thương, thím cùng chú khắp đại giang Nam Bắc, chịu đủ nắng mưa sương gió. Chẳng có nhẫn kim cương cũng có váy cưới, tiệc thiết đãi cũng , chỉ độc tờ giấy đăng kí kết hôn, cùng nhau đến ngày hôm nay, cũng xem như có mái ngói che mưa có mảnh đất che nắng, cay đắng ngọt bùi chỉ có bản thân họ thấu hiểu.




      Chú Khoan rất thím, cho phép thợ trong cửa hàng gọi là “thím Khoan” mà phải gọi là bà chủ, bởi thím mãi là nữ chủ nhân của cửa hàng này. Đám thợ cười trêu chú sợ vợ, chú thường cười trả lời là vì sợ vợ mới vợ .




      Cậu luôn nghĩ họ có thể bên nhau trọn đời, nào ngờ, tình cảm sắc son bền chặt ấy cũng có ngày đối mặt với nguy cơ đổ vỡ.




      Ngụy Trì hỏi: “Chú Khoan thừa nhận rồi à?”




      Nghiêm Nghiễm lắc đầu: “Chú , chỉ là ăn vài bữa cơm riêng tư thôi.”




      Thế nhưng, chú từng rung động. Trong cuộc trò chuyện kéo dài ấy, chủ kể với cậu cuộc đời trắc trở của chị Lợi, con trai yểu mệnh, chồng bạo hành, sau đó phụ nữ ly dị, thân mình tìm kế sinh nhai. Đáng thương đến thế, khiến người ta luyến tiếc đến thế.




      Nghiêm Nghiễm hỏi: “Chú có chị ta ?”




      Chú Khoan kiên quyết lắc đầu, thở dài: “Nếu như ở thời điểm khác, ở địa điểm khác, có lẽ...”




      Vào thời điểm, địa điểm sai lầm, dù có gặp được người thích hợp đến đâu, vẫn là sai lầm.




      Ngụy Trì vươn tay ôm lấy vai cậu: “Đây là chuyện của người ta, cậu đừng để trong lòng làm gì.”




      Nghiêm Nghiễm cúi đầu : “Tôi biết. Nhưng đó là chú Khoan.”
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chú phải người xa lạ, mà là người thân của cậu, là người dạy cho cậu cái nghề, dạy cho cậu làm người, dạy cho cậu cách đối nhân xử thế. Chú Khoan , làm người phải có chí tiến thủ, tay nghề luôn phát triển cùng với tham vọng, có tham vọng phải là đàn ông. Chú Khoan , làm người cũng phải biết thế nào là đủ, nam tử hán đại trượng phu, đừng oán thán, đố kỵ, cũng đừng lòng dạ hẹp hòi. Chú thường ngồi ghế dựa, dưới nắng chiều với đôi mắt mong đợi: “Nghiêm Nghiễm à, nhanh tìm tốt rồi kết hôn , sinh thằng nhóc bụ bẫm, để chú được làm ông.”




      Nghiêm Nghiễm cảm thấy chú Khoan chỉ là chú, mà còn là người thầy, là người cha của cậu. Có những lúc con người có thể chấp nhận bản thân sai trái, nhưng tuyệt đối thể tha thứ khi nhìn người mình sùng bái phạm phải sai lầm.




      Bia bàn cứ thế được mở nắp, Nghiêm Nghiễm dần kiểm soát được lời của mình: “Tôi có bố, chú Khoan giống như bố tôi vậy.”




      Lúc , bố ra ngoài làm việc, hứa rằng Tết về, ấy vậy mà năm này qua năm khác, cũng thấy bố về. Năm tốt nghiệp cấp hai, cậu đầy tự tin muốn thi vào trường cấp ba tốt, sau đó thi đại học. Mẹ cậu thường , bố ở bên ngoài vất vả kiếm tiền đóng học phí cho cậu. Bỗng có người từ xa về, mang theo cái hộp gỗ, rằng bên trong là bố cậu. Phút chốc, mọi hy vọng đều tan biến. Mẹ cậu đau đớn khóc đến ngất , cậu phải lau khô nước mắt, thân là trụ cột trong nhà phải đứng ra gánh vác. Chính vào lúc đó, mẹ câu gửi gắm cậu cho chú Khoan...




      “Chú ấy giống như... giống như bố tôi.” Nghiêm Nghiễm hơi say. Những lời này, chắc thể thốt ra khi cậu còn tỉnh táo.




      Ngụy Trì ôm lấy cậu, lắng nghe cậu bộc bạch những tâm chôn chặt nơi đáy lòng: “Nghiêm Nghiễm, được rồi, đây là chuyện của chú Khoan, liên quan đến cậu.”




      “Nghiêm Nghiễm, đừng nghĩ nữa, bà chủ về giải quyết mà.”




      “Nghiêm nghiễm... Nghiêm Nghiễm... Nghiễm...”




      “Nghiêm Nghiễm, cậu nghe này...”




      “Gì cơ?”




      Cậu ngẩng đầu, cúi đầu, khoảng cách rất gần, quá gần, gần đến mức hơi thở hòa quyện, môi khẽ lướt qua môi. Bốn bề yên tĩnh, vắng lặng như tờ. Nghiêm Nghiễm cứng người lại, Ngụy Trì cũng ngẩn ra. Hai khuôn mặt đỏ ửng lên, chẳng chẳng rằng với tay lấy lon bia, ừng ực uống hết nửa lon. Những lời muốn ban nãy đều như nuốt vào cùng bia. Ngụy Trì dám nhìn Nghiêm Nghiễm, ngập ngừng chạm ngón tay vào môi, nghĩ thấy ổn lại vội vàng buông xuống, nắm chặt quần, gãi gãi đầu: “À... , phải cố ý.”




      Nghiêm Nghiễm dựa lưng vào tay vịn sofa, mặt trắng bệch: “Tôi cũng .”




      ai tìm được lời để . bên trái tôi bên phải, lưng đối lưng tự mình uống cạn lon bia. Nghiêm Nghiễm chợt thấy hoảng hốt: “Tôi... Tôi về trước đây.”




      Còn chưa đứng lên, tay áo bị níu lấy.




      Ngoảnh đầu lại, nét mặt Ngụy Trì chợt trở nên lạ lẫm, nghiêm trọng đến chẳng giống : “Nghiêm Nghiễm.”




      “Ừ?”




      “Cậu vẫn nghĩ về chuyện của chú Khoan sao?”




      Nghiêm Nghiễm do dự đáp: “Chắc vậy.”




      “Vậy tập trung vào chuyện khác .” Gã rất nghiêm túc, giọng điệu còn cợt nhả như trong game mà tay gian thương thiếu đứng đắn ấy đột nhiên trở nên chín chắn hẳn.




      Nghiêm Ngiễm ngơ ngác biết gã muốn làm gì: “Sao cơ?”




      “Tìm chuyện gì đó khiến cậu để tâm hơn.” Lòng tính toán sẵn, Ngụy Trì kéo dài cuối, khóe môi cong lên, khe khẽ mỉm cười với cậu.




      Sofa mềm mại từ từ lún xuống, gã ghé đến bên tai cậu: “Nghiêm Nghiễm.”




      “Ừ?”




      “Nhắm mắt.”




      Mắt nhắm lại, trời tối. Hơi thở của Ngụy Trì gần trong gang tất, gần như là phà lên mặt cậu: “Nghiêm Nghiễm, cậu đỏ mặt rồi.”




      Nghiêm Nghiễm định mở miệng cãi lại, Ngụy Trì vừa hay hôn đến.




      Đất trời mờ mịt, trời đất quay cuồng.




      Gặp quỷ rồi, thời buổi này, ngay cả phiền phức cũng bắt chước nhau túm năm tụm ba mà ùa tới.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6






      Trước khi ngủ, Nghiêm Nghiễm tự với mình: “Mình biết gì hết.”




      Đầu đau như búa bổ.




      Thế là lại lần nữa: “Mình uống say, biết gì hết.”




      Tim đập “thình thịch’ như giáng vào màng nhĩ.




      “Mình say rồi, biết gì hết, biết...”




      Thầm cả trăm lần.




      Giữa căn phòng tối om, Đề Bàng ngáy, A Tam nghiến răng, A Tứ trở mình soàn soạt, sau đó tự mình mơ. Trừng mắt nhìn trần nhà tối thui, Nghiêm Nghiễm vừa đếm tới con cừu thứ 9999.




      Nào là chú Khoan, thuê nhà, nào là tiền đồ mờ mịt, tất thảy đều chẳng nhớ gì nữa. Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Nghiễm ngáp ngắn ngáp dài đến mở cửa hàng, có người phóng khoáng dựa lưng chờ sẵn, mỉm cười vẫy tay hàn huyên với cậu: “Chà, sắc mặt kém thế, tối qua mất ngủ à?”




      Ngại ngùng, ngượng ngập trong tưởng tượng đều tan biến sạch trước gương mặt tươi cười muốn bị đánh này. Nghiêm Nghiễm quay đầu nhìn hai mắt thâm quầng như gấu trúc của mình trong gương, thầm nghiến đến vỡ răng: “ liên quan đến .”




      Gương mặt gã xảo trá khó lường: “Ồ, vậy à?”




      Nghiêm Nghiễm lạnh mặt hỏi lại: “Chả lẽ là giả?”




      Ngụy Trì vò vò tóc, cười tươi roi rói, quay người ra ngoài được mấy bước quay lại: “Nghiêm Nghiễm.”




      Nghiêm Nghiễm đanh mặt trả lời.




      để tâm, tốt bụng chỉ chỉ lên ngực: “Này... cúc áo của cậu cài lệch rồi kia.”




      Việc gì cũng có thể kiềm chế, chỉ riêng chuyện đỏ mặt phiền phức này ai kiềm chế được. Phút chốc, mặt Nghiêm Nghiễm đỏ bừng bừng: “Liên... liên quan gì đến ?”




      Ngụy Trì đáp lại lời cậu: “Ừ, nhưng mà cậu thế này dễ thương ghê, y như đứa con nít ở nhà trẻ vậy.”




      Tâm trạng vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu, Ngụy Trì vừa huýt sáo vừa trở vào cửa hàng của mình.




      Nghiêm Nghiễm xấu hổ đứng trơ tại chỗ, hận thể đào cái hố tự chôn mình.




      Chui tọt cả người vào sofa mềm mại, Ngụy Trì nhắm đôi mắt nặng trịch do thiếu ngủ, rồi lại mở mắt, giơ ra hai ngón tay, toét miệng cười, tặng bản thân chữ “V”.




      Cửa hàng ít khách, chú Khoan mua vé tàu về quê chưa thấy về, các cậu thợ ham chơi viện đủ lý do để bỏ ra ngoài. Nghiêm Nghiễm tâm nặng nề, mắt nhắm mắt mở, để mặc bọn họ quàng vai bá cổ chuồn sang chỗ Ngụy Trì.




      A Lục tuổi nhất đành lòng, trước khi rụt rè đến trước mặt Nghiêm Nghiễm: “ Nghiêm, chung với bọn em . Lần nào sang, Ngụy đều rất nhiệt tình.”




      Nghiêm Nghiễm bình thản ngồi ở quầy thu ngân uống trà: “ phải trông cửa hàng, được.”




      “À…” được vài bước, A Lục lại quay đầu, “Vậy… lát nữa em về thế .”




      Đúng là đứa trẻ thà, nhìn bóng lưng A Lục, Nghiêm Nghiễm chợt nhớ lại thời cậu vừa theo chú Khoan học nghề, cũng ngây ngô chất phác như thế: “ cần đâu, hiếm khi chú Khoan vắng, em cứ chơi cho thoải mái . sao.”




      Nghiêm Nghiễm nhàng , nhàng cười, mắt liếc qua con dao cạo sáng loáng. Nếu cậu sang, cậu biết hứng thú chơi game của Ngụy Trì tăng hay giảm. Nhưng cậu biết, tỷ lệ cậu lỡ tay bóp chết gã là cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ cao.




      Ngụy Trì rất tâm lý, đấy. Sau khi hôn xong còn cẩn trọng hỏi: “Làm cậu sợ rồi à?”




      Nếu tỉnh táo, Nghiêm Nghiễm do dự trừng mắt lườm gã, nhưng lúc đó còn trong tâm trạng kinh hãi, cậu ngơ ngơ gật đầu. Cả đời này chưa bao giờ ngốc đến thế.




      Ngụy Trì liền thở phào: “Hình như cũng hết cả hồn.”




      Hết hồn cái đầu ! Hết hồn mà còn sán qua! Hết hồn mà còn hưng phấn chạy sang trêu tôi cài lệch cúc, mặt mày trắng bệch như ma sao! Hết cả hồn, hết cả hồn, hết cả hồn cũng thể giải thích gì hết!




      “A Lục.”




      “Dạ?”




      Nghiêm Nghiễm hớp ngụm trà, ánh mắt xa xăm: “Nếu Ngụy Trì có hỏi đến , em cứ với ta.”




      “Gì ạ?”




      tối qua bị chó cắn.”




      “Hả? Dạ…”




      Sau đó cả nửa buổi chiều đều nghe thấy tiếng nhạc xập xình và tiếng la hét lúc cao lúc thấp từ cửa hàng kế bên: “Ăn may! Đây là ăn may, bọn chú thắng được chắc chắn là may mắn tám trăm năm mới có lần! Ván sau đừng hòng!”




      Cách bức tường, Ngụy Trì chửi ầm lên: “Khốn kiếp! Hôm nay ông đây xui xẻo quá.”




      Ngụy Trì cao giọng chống chế: “Tâm trạng! Mấy người biết thế nào là tâm trạng ? Tâm trạng có lúc tốt lúc , hôm nay gặp lúc chưa điều chỉnh tâm trạng cho tốt. Nếu , chỉ dựa vào mấy người… Hừ!”




      Bọn A Tam, A Tứ hùa nhau công kích: “ có lòng dạ chơi đại , kiếm cớ nhiều vậy làm gì?”




      Ngụy Trì gì, Nghiêm Nghiễm nghe , bên kia tường ồn ào vừa cãi vừa phá. Nghiêm Nghiễm tập trung chú ý vào làn tóc đen nhánh tay, bên tai, mẹ Tiếu Tiếu dặn dò ngớt: “Tóc mái của Tiếu Tiếu dài quá, che hết cả mắt, nhưng cũng đừng tỉa ngắn quá, đẹp. Tốt nhất cậu xem có thể đổi kiểu khác , kiểu mái xéo để làm cho mặt trông vẻ dài. Nhưng cũng đừng cắt thành mái bằng, trông ngố lắm…”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghiêm Nghiễm vẫn quên ánh mắt Tiếu Tiếu nhìn bạn cùng lứa hôm ấy, kìm được đành góp ý: “Hay là để Tiếu Tiếu uốn tóc xem, năm nay rất thịnh hành, rất nhiều nữ sinh đến tiệm uốn tóc.”




      “Ôi trời, được, được. Tóc xoăn đẹp, cứ xoăn tít bù xù cả lên.” Chỉ câu vô tình lại khiến người mẹ phản đối vô cùng mãnh liệt, người phụ nữ đứng trước gương, hoa chân múa tay: “Tôi thấy Tiếu Tiếu để tóc thẳng là hợp nhất, vừa trẻ trung lại dễ thương. Ai dà, Nghiêm Nghiễm, tóc mái đừng để quá dài, ngắn lại tí, chỉ ngắn tí thôi. Thực ra, tôi thấy tốt nhất là nó đừng để tóc mái gì cả, lòa xòa che hết nửa khuôn mặt, có gì đẹp đâu? Tôi thấy hay là chải hết tóc ra phía sau, buộc tóc đuôi ngựa là sáng sủa nhất…”




      Nhân lúc người mẹ cúi đầu uống nước, giữ bộ mặt chán nản cười nhanh với Nghiêm Nghiễm, nụ cười chán nản, như thể làm gì được.




      Nghiêm Nghiễm cũng bất lực lắc đầu.




      Cắt xong, người mẹ vẫn chịu buông tha, kéo con ra trước gương xoay tới xoay lui. Nghiêm Nghiễm lời, nhìn Tiếu Tiếu bị mẹ sắp đặt như búp bê, chợt liếc thấy Đậu Nha thò đầu vào: “Sao em lại ở đây? học à?”




      Hơn tháng gặp, cậu nhóc gầy gò vẫn nguyên bộ dạng thiếu dinh dưỡng, cả người đen nhẻm, chỉ có đôi mắt sáng long lanh, linh hoạt đảo tới đảo lui: “Tiết Thể Dục, kiểm tra chạy đường trường. Hì hì, dù sao em cũng chạy nổi.”




      Nghiêm Nghiêm vỗ vào đầu cậu nhóc: “Em chỉ có thế thôi.”




      Ngụy cũng vậy.” Đậu Nha gãi đầu, nhe răng cười híp mắt, gương mặt ranh mãnh của trẻ con dễ chịu hơn hẳn bộ mặt khóc lóc khi đứng trước cha mẹ thầy .




      Nghiêm Nghiễm đánh cậu nhóc cái: “Đừng chơi nữa, học .”




      “Dạ, liền.” Cậu nhóc toét miệng cười, xòe tay ra trước mặt Nghiêm Nghiễm: “Đây, Ngụy cho này.”




      Cúi đầu nhìn, Nghiêm Nghiễm bật cười.




      Lại là kẹo. Lần trước là kẹo bạc hà, lần này là kẹo sữa. Đáng đời Ngụy Trì, cả đời lấy được phụ nữ tốt, thời đại này, đến cả con nít nhà trẻ cũng lấy kẹo để xin lỗi. Nghiêm Nghiễm đưa tay ra lấy kẹo mà hỏi “ ta gì?”




      Đậu Nha lắc đầu úp mở: “ ấy …”




      “Hử?”Nghiêm Nghiễm khom lưng cúi xuống.




      Cậu nhóc thích đảo mắt láo liêng như Ngụy Trì cười “hì hì”, kéo tay Nghiêm Nghiễm, cố nhét viên kẹo vào tay cậu: “Kẹo ngọt. Ngọt giống như tối qua vậy.”




      Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong sáng hỏi: “ Nghiêm, là ý gì thế?”




      Loáng cái, Nghiêm Nghiễm đỏ từ đầu lông mày xuống tận gót chân: “, bậy…”




      Đậu Nha chạy biến từ lâu, dường như nhớ ra điều gì, cậu nhóc đeo niềng răng vừa lùi lại vừa phấn khích đến đỏ bừng mặt: “ Nghiêm, Nghiêm, em thắng được Ngụy đó! Thắng trò đua xe địa hình đấy nhé, vượt xa lắc luôn…”




      Chỉ là trò chơi, cậu nhóc lại giơ cao cánh tay, tựa như thắng được cả thế giới.




      Từ cửa hàng bên đó, bóng người phóng ra, nhanh như cơn lốc, giơ nắm đấm về phía Đậu Nha mắng: “Đồ quỷ! Lắm lời thế! Biến về trường ngay !”




      Giữa ánh nắng chiều rực rỡ, cậu thiếu niên khoác bộ đồng phục rộng thùng thình ôm bụng cười vang, người đàn ông trẻ tuổi đầu tóc bù xù luôn miệng la hét giẫm chân liên hồi, ngọn tóc lộn xộn như nhảy nhót cực kì sinh động trong ánh nắng, nhìn chẳng có chút khí phách nào của người đàn ông chín chắn.




      Nghiêm Nghiễm nhìn gã, bóc vỏ kẹo, từ từ cho kẹo vào miệng.




      ngọt, giống như Ngụy Trì .




      Thế là Nghiêm Nghiễm cất lời: “Ngụy Trì.”




      Ngụy Trì mỉm cười ngoảnh lại: “Gì thế?”




      đẹp trai, cũng chẳng giàu có, suốt ngày lông bông, tiếng xấu đầy mình. Đến ông cụ chín mươi ngoài đầu phố còn lấy chuyện xấu của gã ra để làm trò cười, từ đầu đến chân nhìn gã chẳng có điểm nào tốt. Chẳng qua miệng lưỡi ngọt ngào, thỉnh thoảng làm việc tốt, rồi lâu lâu dịu dàng tí ti, và còn, chính là nụ cười rạng rỡ và ấm áp như ánh mặt trời ấy, tựa như ngày đầu gặp gỡ, ấn tượng đầu tiên len lỏi vào trong tim, cũng là nụ cười rạng rỡ chút kiêng dè của giữa từng trận pháo nổ râm ran.




      câu thốt ra từ đáy lòng Nghiêm Nghiễm, người ấy cười, trời sáng[1].




      [1. Câu này xuất phát từ bài hát “Trời sáng rồi” của ca sĩ Hàn Hồng.]




      quên mình gì với tôi rồi sao?”




      “Hả?” Ngụy Trì ngơ ngác.




      bậc thềm cao, Nghiêm Nghiễm nhìn bóng mình cửa kính, ánh nắng khiến bóng cậu đổ dài, đến tận bên chân Ngụy Trì: “Có tên ngốc từng hỏi tôi, có muốn xem phim . Tôi nhớ, nhưng tên ngốc đó có vẻ quên rồi.”




      Ngụy Trì há hốc mồm… ngây như phỗng.




      Hôm đó trời rất ấm, ánh nắng phủ sàn tựa như dát vàng. Nghiêm Nghiễm quay vào cửa hàng, kéo ra hộp dụng cụ, buồn bực ném mấy vật dụng bàn gương vào đó. Ngụy Trì sau khi tỉnh táo liền theo sau cậu, cười thỏa mãn hệt như con mèo ăn uống no đủ: “ mà, em nhất định là thích .”




      Nghiêm Nghiễm dừng tay: “Biến ra ngoài .”




      Nụ cười của Ngụy Trì nhảy từ tấm gương này đến tấm gương khác, rồi biến mất sau cửa kính. Gã tựa bên cửa, len vào khe cửa hẹp cười với Nghiêm Nghiễm: “Nghiêm Nghiễm.”




      Nghiêm Nghiễm lên tiếng.




      Ngụy Trì gọi: “Nghiêm Nghiễm, Nghiêm Nghiễm…”




      Lỗ tai Nghiêm Nghiễm nóng lên: “ làm gì vậy?”




      em.”Ngụy Trì , “Rất .”




      ~*~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :