1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngụy Trì vẫn cười, liếc mắt đầy hứng thú đánh giá Nghiêm Nghiễm mặt biểu cảm qua gương: "Nếu cậu là phụ nữ, nhất định nghĩ cậu ghen."




      "Bốp!" tiếng, bàn tay đầy dầu gội đánh mạnh xuống đỉnh đầu gã, cũng đánh bay luôn mấy lời xằng bậy chưa kịp thốt ra.




      Ngụy Trì cười nổi nữa, ngoan ngoãn thẳng lưng ngồi ngay ngắn, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, tim cố đập mạnh. Tay Nghiêm Nghiễm cũng dần lại, bọt xà phòng xốp mịn từ từ tuôn ra từ kẽ tay.




      Chưa ngồi yên được năm phút, "thằng nhóc lớn xác" lại bắt đầu đảo mắt ngó quanh, vui vẻ nháy mắt trong gương.




      Nghiêm Nghiễm vươn tay đẩy đầu gã cái: "Đừng có động đậy."




      Ngụy Trì làu bàu: " phải với chú Khoan, thái độ phục vụ thế này quá kém."




      Nghiêm Nghiễm từ tốn nâng mí mắt: "Nếu vừa lòng, có thể tìm người khác. biết đấy, ai tìm tôi làm tóc gội đầu đều phải xếp hàng."




      Ngụy Trì nữa. Đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen đảo liên tục, sau cùng cam tâm dừng tại chai dầu gội đầu bàn gương.




      Chị Lợi vẫn chưa về, ngồi đối lưng với Ngụy Trì chiếc ghế phía sau. Chú Khoan đứng sau lưng, cẩn trọng bới từng lọn tóc suối tóc đen bóng của chị. Họ chuyện rất hợp nhau, thầm chỉ hai người mới nghe thấy. Chị phân vân, kiểu tóc mới liệu có phù hợp với gương mặt mình ? Chú bèn cúi người đến bên tai chị, tay vòng sang bên kia giữ mặt chị ngay ngắn. Hai má chỉ cách nhau bởi đuôi của chiếc lược dài.




      Ngụy Trì thầm than thở: "Ông chủ và thợ sao khác nhau đến thế?"




      Nghiêm Nghiễm đứng thẳng người, tập trung vào đám bọt xà phòng: " có thể nhìn cái khác ?"




      "Được." Thế là Ngụy Trì lại thở dài, bĩu môi, làm như vô cùng luyến tiếc dời ánh mắt từ người Nghiêm Nghiễm sang chai dầu gội đầu bàn gương: "Thái độ phục vụ này..."




      Lời chỉ nửa, trong tiệm chợt tĩnh lặng lạ thường. Các thợ khác chuồn ra ngoài tán gẫu, tiếng trò chuyện của chú Khoan và chị Lợi đến mức gần như nghe thấy. Chỉ có Trần Dịch Tấn ngừng chất vấn trong loa: "Phụ nữ tốt được sống tốt, là lỗi của đàn ông xấu xa, đàn ông tốt chẳng được sống tốt, có phải là lỗi của xã hội?"[1]




      [1. Đây là lời trong ca khúc “Lỗi của đàn ông” nằm trong Album “Special thanks to…” của nam ca sĩ Hồng Kông Trần Dịch Tấn.]




      Nét mặt Ngụy Trì đầy vẻ mệt mỏi, dù cố mở mắt nhưng ánh mắt lại lờ đờ. Nghiêm Nghiễm thấy thế liền hỏi: "Lại thức suốt đêm à?"




      "Hả?" Ngụy Trì phản ứng chậm: "À, ừ. Mải chơi game, chơi đến tận trời sáng."




      Ánh nhìn lên lên xuống xuống, từ dầu gội đến máy sấy tóc, hướng lên chút là có thể thấy chú Khoan nơi góc gương và áo sơ mi caro của Nghiêm Nghiễm. Từ từ hạ mắt, lại là dầu gội, rồi đến kéo, tông đơ điện, giày ba ta của mình, sàn gạch đen trắng. Da đầu được xoa bóp rất thoải mái, cả người thả lỏng. Ngụy Trì cẩn thận điều chỉnh góc độ, len lén hướng ánh nhìn lên cao hơn, bản thân trong gương, Nghiêm Nghiễm phía sau, cổ của cậu, cằm của cậu, gương mặt cậu...




      Nghiêm Nghiễm nghiêng mặt: “Cúi đầu, thế này tôi gội được.”




      Ngụy Trì toét miệng cười, ngoan ngoãn cúi đầu xuống: “Chính là loại game từng với cậu đấy. Hôm qua cùng với bọn thằng béo đến vùng khác khai hoang, thằng béo ngốc ấy chẳng hiểu lấy đâu ra kế hoạch, lạy hồn, chẳng có chỗ nào đúng. Vật vã ở chỗ đó cả đêm mà chỉ qua được nửa số cửa, trang bị của báo động đỏ hết cả. Tối nay phải chơi lại từ đầu.”




      ra cũng có cửa qua được.” Bọt xà phòng trắng xóa ngừng chảy xuống từ cổ tay Nghiêm Nghiễm, xem chừng đủ, cậu bảo Ngụy Trì theo mình vào gian trong xả tóc, “Tìm việc gì khác mà làm , cũng đâu phải còn ở tuổi của Đậu Nha, còn chơi game online.”




      Nằm dài ghế gội, Ngụy Trì lười biếng nhắm mắt: “Buồn chán mà… bảo cậu chơi cùng cậu chịu. Tạo tài khoản cho cậu xong cả rồi, mới được mấy ngày chẳng thấy cậu online nữa.”




      Nghiêm Nghiễm : “Tôi có thời gian.” Ngày nào đến khi tắt đèn đóng cửa, về đến phòng trọ gần nửa đêm, mệt đến nỗi vừa đặt lưng xuống giường là ngủ được ngay, làm gì còn hơi mà chơi game.




      “Cửa hàng nhiều người, mấy việc quét nhà lau gương để A Lục, Hoàng Mao làm được rồi. Bà chủ về quê, buổi tối mình chú Khoan cũng được, việc gì cậu phải ở lại?” Gã tính toán tỉ mỉ, mọi mặt đều tính hộ cho Nghiêm Nghiễm.




      Chẳng biết ai khóa van nước nóng, chờ lúc vẫn là nước lạnh. Nghiêm Nghiễm rướn người mở van nước nóng: “Để xem .”




      Ngụy Trì chợt mở mắt, trước mắt là cần cổ trắng trẻo cùng yết hầu khe khẽ chuyển động của cậu, thế là cổ họng gã cũng trở nên khô khốc, ngượng ngập ho khan tiếng: “Còn xem gì nữa, tối nay online . dẫn cậu luyện level, sau này cậu cùng ải. đánh quái, cậu phòng ngự, cặp đôi hoàn hảo.”




      Dòng nước dội tay ấm dần, Nghiêm Nghiễm cũng buồn nhảm với gã.




      Ngụy Trì lẩm bẩm than thở: “Cái đứa phòng ngự mà thằng béo tìm về, thao tác kĩ năng đều tệ hại, trời ạ, còn tệ hơn đứa mới chơi. Đợi cậu đủ level rồi đây nhất định đá nó . Nghiêm Nghiễm, cùng cậu vẫn là tốt nhất, phối hợp hết chỗ chê. ải cũng sao, đồ họa hình ảnh của game này tồi, ngắm phong cảnh, hái hoa cỏ, đào mỏ khoáng, bắt nạt mấy con quái …”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghiêm Nghiễm gì, tuy chỉ chơi khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cậu biết, Ngụy Trì trong game là người bận rộn, đường đường là nhóm trưởng nhóm lớn, nếu phải thống lĩnh quân binh chém giết trong ải cũng dẫn dắt người khắp nơi mới luyện level, thỉnh thoảng còn có kẻ thù khiêu chiến, đối đầu với các thế lực khác nhau… Cảm giác thành công mà những con người nhoi đạt được trong thế giới cũng chẳng dễ gì có được trong thế giới ảo.




      Đổi đề tài với gã mấy chuyện vu vơ, cơm chiên Đề Bàng làm trưa nay, trận bóng giải Serie A[1] hai hôm trước. Ngụy Trì nổi hứng, kể lại chuyện Quân Quân gặp phải ở tiệm làm tóc nọ cách sống động, cậu trai phục vụ trẻ trung mặc quần dài bó sát, áo sơ mi để hở cổ rộng toang thành hình chữ “V”, trong căn phòng tối mờ, vừa gội đầu vừa ngừng giới thiệu về các loại kem dưỡng tóc, lúc gội xong còn quên ân cần dặn dò: “Thưa quý , xin hãy nhớ tôi là số 27, lần sau hãy gọi tôi nữa nhé.”




      [1. Serie A: giải vô địch bóng đá Ý, là giải đấu cấp cao nhất trong các giải bóng đá của nước Ý.]




      Quân Quân sợ đến mức nửa chạy nửa bò ra khỏi đó, về đến nơi phải vỗ ngực định thần hồi lâu: “Chết khiếp được, em còn tưởng vào nhầm chỗ nữa chứ.”




      Nghiêm Nghiễm nghe xong cũng phì cười. Ngụy Trì cười đến khoa trương, gội xong liền ngồi dậy, đột nhiên nắm lấy đôi tay giúp gã lau khô tóc của Nghiêm Nghiễm: “Cậu trai, cậu số mấy?”




      “Hả?” Nghiêm Nghiễm ngẩn ra chốc lát, rồi giật mạnh tay về, “Biến! "




      Ngụy Trì đập bàn cười lớn.




      Khi tính tiền ra về, Ngụy Trì lại tái diễn trò cũ, chống cằm tựa tay vào thành quầy, cau mày, nheo mắt, mím môi, tạo dáng bảnh như Châu Kiệt Luân: “Ái chà, cậu em tệ nha. Lần sau tìm cậu nữa.”




      Nghiêm Nghiễm phang nguyên cuốn sổ vào mặt gã.




      Vừa hay chú Khoan tiễn chị Lợi ra về vào đến cửa: “Nghiêm Nghiễm, cháu làm gì đó?”




      Nghiêm Nghiễm giật mình, vội rút sổ lại, nuốt cơn giận: “ có gì ạ.”




      Ngụy Trì trốn sau lưng chú Khoan nháy mắt nhướng mày nở nụ cười, đẩy cửa kính, bước ra bước lại quay đầu, tựa vào khe cửa nghênh ngang cười với Nghiêm Nghiễm: “Nghiêm Nghiêm, hứa rồi đó. Tối nay nhớ online. Bảy giờ, chờ cậu ở cổng Chủ Thành. gặp về.”




      “Cái gì thế?” Chú Khoan nghe hiểu.




      có gì.” Nghiêm Nghiễm cúi đầu xếp sổ sách theo ngày tháng từ trước đến sau, rồi lại lần nữa từ sau lên trước.




      Chú Khoan lắc đầu, chắp tay sau lưng vào, Nghiêm Nghiễm chợt gọi chú lại: “Chú à...”




      “Sao?”




      “Cháu... Tối nay có chút việc, nên đóng cửa sớm...”




      ~*~




      Khác hẳn với tiệm làm tóc, quán net ban ngày thưa thớt vài người, đến khi màn đêm buông xuống, trường học xung quanh tan học, khách dần đông hẳn lên. Cậu bé chạy việc lười biếng vùi đầu sau quầy cao. Tuy treo hẳn cái biển to tướng “Cấm trẻ vị thành niên” nhưng cũng thể ngăn cản những gương mặt hãy còn non nớt trước màn hình kia. Nghiêm Nghiễm nhớ đến chuyện xưa Ngụy Trì từng kể: “Hồi học cấp hai, ngồi trong hàng net tên cảnh sát đến kiểm tra đột xuất, ông chủ tiệm đứng chắn trước cửa, sợ đến bủn rủn tay chân, bọn la hét trốn biệt hết bằng cửa sau, tiền net cũng phải trả. Ngày hôm sau tiếp tục đến chơi, ông chủ trông thấy , sắc mặt cực kỳ khó coi. Kết quả lần nọ, khi vừa chuồn ra lạy hồn, giáo chủ nhiệm của chặn ngay ở đó, hết đường trốn. Sau đó giáo còn gọi bà ngoại đến đón , về đến nhà, suýt nữa bị bà mắng chết.”




      Tiểu Ngụy Trì hôm nay còn sợ bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang tại trận nữa, nhưng cũng có nỗi phiền não mới. bạn xộc vào vừa đập bàn phím vừa ném chuột, cất giọng khóc thê lương: “Hu hu, em! Ngay cả bớt chút thời gian ở bên người ta cũng chịu...”




      Người hùng cái thế vừa mới hô phong hoán vũ trong thế giới game thể cúi đầu nhận lỗi, cam lòng cầm cặp sách của bạn , líu ríu bên nhau biến mất nơi cửa ra. Nhìn theo bóng lưng họ, Nghiêm Nghiễm khỏi suy đoán, năm đó phải chăng bên cạnh Ngụy Trì cũng có bạn đáng thế kia, rơi hàng lệ có thể khiến gã luống cuống cúi đầu xin tha? Nhi nữ tình trường, hùng khí đoản. Chúng ta thể biết tình thời nay có còn trong sáng thuần khiết như xưa hay , tuổi tác của các bé trong những cuộc tình ngày càng có xu hướng thấp . Cậu nhóc Đậu Nha kia từng gian manh mà với Nghiêm Nghiễm: “Đồng phục cũng là kiểu tình nhân.”




      hiểu nổi. Đời chúng ta đây còn hiểu nổi người cùng thời, chi đến đám nhóc đời sau với thứ ngôn ngữ “xì tin” ai hiểu nổi đó.




      Tài khoản game của Nghiêm Nghiễm là do Ngụy Trì tự ý đăng ký, mật mã là sinh nhật của cậu, cũng chẳng biết gã moi thông tin từ đâu ra. Nghiêm Nghiễm lôi A Tam, A Tứ, Hoàng Mao, A Lục từng người vào gian trong bức cung, cũng tra ra là tên nội gián nào tiết lộ bí mật. Ngụy Trì ngược lại rất thản nhiên, ngồi sofa cười trông như đoá hoa bìm bìm: “Mật mã thẻ ngân hàng của cũng là số này, cậu tin ?”




      Nghiêm Nghiễm trả lời chắc nịch: “ tin.” Nếu lời Ngụy Trì mà đáng tin, heo nái cũng có thể leo cây.




      Nhân vật do Ngụy Trì tạo dựng, nghề nghiệp cũng do gã chọn. Kẻ biết ngượng tự tin đảm bảo: “Chắc chắn phù hợp với cậu.”




      Phù hợp cái đầu ! Nếu phải Nghiêm Nghiễm liều mình ngăn cản, rất có thể gã tạo cho cậu nhân vật nữ, mắt to mặt tròn dáng người nhắn đáng .




      Nghiêm Nghiễm nghiến răng: “ còn có thể mặt dày hơn nữa ?”




      Ngụy Trì chống cằm nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Có thể.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gần bảy giờ, số người online dần đông hơn. Chat room vào rất nhiều người, ồn ào dứt. Nghiêm Nghiễm biết vài ID, là mấy người bạn thường hay đến cửa hàng Ngụy Trì chơi. Sau khi chào hỏi vài câu, có người nhảy vào room la ó: “Nhóm trưởng đâu? Còn chưa tới sao?”




      ai trả lời. Nghiêm Nghiễm điều khiển nhân vật lung tung bản đồ: “Chắc là ăn cơm với bà ngoại.”




      Có người kinh ngạc: “Bạn của Ngụy Trì?”




      “À... ừ.”




      Giọng điệu người kia có chút gì đó khó lý giải: “Hiếm có , ta trước giờ mình đâu với ai, như thế là tự do.”




      Nghiêm Nghiễm biết mình lỡ lời: “Tôi đoán thôi.” Ông ngoại của Ngụy Trì mất từ mấy năm trước, bà cụ vẫn sống mình cho đến giờ. Tuy các cậu mợ của Ngụy Trì rất thường đến thăm, nhưng gã vẫn sợ bà cụ đơn, hễ có thời gian nhất định về ăn cơm với bà. Sau đó rửa bát, trò chuyện, ở với bà cho đến khi xem hết tin tức mới thôi. Trước khi về gặp bà cụ, Ngụy Trì thường bám lấy đòi Nghiêm Nghiễm gội đầu, bà cụ thích bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của gã, cổ áo bẩn chút cũng cả buổi: “Sạch tươm tất mới giống con nhà đàng hoàng. Trông bộ dạng mày rụt đầu rụt cổ, vừa nhìn biết tâm bất chính.”




      Sau đó, đề tài bị người khác thay đổi. Có người hát, người khen, người quậy phá. Mọi người bắt đầu túm năm tụm ba rủ rê bắt cặp lập đội. Trong thế giới ảo, dường như ngày ngàn dặm, chỉ mới nửa tháng Online, server toàn người mới nay thành thiên hạ của các cao thủ, khắp nơi toàn nhân vật cấp cao với trang bị hoành tráng. Level của Nghiêm Nghiễm quá thấp, những nơi họ muốn cậu đều được. Nhìn danh sách nhiệm vụ chưa hoàn thành dài dằng dặc, Nghiêm Nghiễm thầm cười Ngụy Trì ngây thơ, cách biệt xa thế này, đến năm nào tháng nào mới có ngày kề vai tác chiến.




      Châm điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, định bụng chăm chỉ làm nhiệm vụ tích luỹ kinh nghiệm. Người lúc nãy hỏi Ngụy Trì đâu rồi đột nhiên hét lên: “Đồ khốn! Đợi tới giờ này mà lên!? có còn là người vậy? lên làm sao bọn tôi chơi? Biến, biến, biến, mình bận việc chắc? Tôi còn huỷ cái hẹn với bạn kia kìa! Kỷ niệm ngày thứ 299 quen nhau đó! Tôisuýt bị ấy ăn tươi nuốt sống, hai à, có thể mặt dày hơn chút nữa ?”




      Đoán được phần nào tình huống, Nghiêm Nghiễm trong bụng thầm trả lời người kia: “Có thể.”




      Trong room lập tức yên tĩnh, người đó sau khi cúp điện thoại liền trở nên chán nản: “Nhóm trưởng bận việc, hôm nay lên. Mấy cậu muốn đánh đâu đánh, tôi cũng out đây. Có gì ngày mai .”




      Giọng bên kia vừa dứt, bên này chuông điện thoại liền reo vang. Nghiêm Nghiễm tháo phone đeo tai: “Alo?”






      ngoài dự đoán, là giọng của Ngụy Trì: “Nghiêm Nghiễm, cậu ở đâu?”




      tay điều khiển nhân vật giết quái vật, cậu đáp: “Hàng net.”




      Tiếng cười bên đó lẫn với tiếng gió nghe chẳng : “ phải trông cửa hàng à?”




      Vung tay kiếm hạ, nhanh gọn tiêu diệt con quái thú, Nghiêm Nghiễm cố giữ giọng bình thường: “Liên quan gì đến ?”




      “Ha ha ha ha ha ha... biết mà.” Ngụy Trì càng cười lớn hơn, gió lùa vào cổ họng, ho sặc sụa vẫn quên cười, “Ở cổng Chủ Thành?”




      phải.”




      “Chẳng phải là bảy giờ ở cổng Chủ Thành sao?”




      Để nhân vật ngồi xuống nghỉ ngơi, Nghiêm Nghiễm phẩy phẩy điếu thuốc, giọng thong thả: “Tôi có hứa với sao?”




      “Lạy hồn...”




      Trong điện thoại chỉ nghe tiếng gió vù vù, loạt tạp . Nghiêm Nghiễm phải cao giọng: “Ngụy Trì?”




      Qua lát mới lại nghe thấy giọng của Ngụy Trì cùng tiếng thở gấp gáp: “Nghiêm Nghiễm, ra , ở trước cửa hàng net.”




      “Làm gì?”




      “Qua nhà .”




      “Hả?” Nghiêm Nghiễm lấy làm lạ.




      Đầu dây bên kia như đúng rồi: “Ra , sang nhà . Máy móc ở đây tồi thế này, cậu chê chậm à?”




      Đồ miệng quạ! Gã vừa dứt lời, bên này liền đứng máy. Hình ảnh bất động, chuột dùng được, nhấn bàn phím cũng ăn thua. Sau đó màn hình chớp chớp hồi, Nghiêm Nghiễm mở to mắt nhìn nhân vật của mình bị đám quái nhiệm vụ có tên gọi màu đỏ vung đao chém chết: “Chết tiệt!”




      Ngụy Trì vẫn kiên trì ngọt: “Sang nhà , còn có đồ ăn vặt nữa...”




      Bất lực nhìn màn hình lúc chớp lúc đứng, Nghiêm Nghiễm định gọi cậu bé trong cửa hàng. Vừa quay đầu, nhìn thấy chỗ quầy cách đó xa, có người vẫy tay với cậu.




      Trái ngược với động tác khoa trương, giọng Ngụy Trì trong điện thoại rất nhàng: “Nghiêm Nghiễm...”




      “...”




      “Ngoan, đợi cậu.”




      Nghiêm Nghiễm đành hạ thấp mình, tắt máy, đứng dậy. Phía trước, chờ đón cậu là nụ cười rạng rỡ của Ngụy Trì.




      Cậu bé trông hàng lẩm bẩm sau lưng: “Ủa, phải tới đón bạn sao? Chưa gì rồi à?”




      Nghiêm Nghiễm nghe : “Cậu ta gì thế?”




      Ngụy Trì nghe rất , vươn tay bá cổ cậu, nhanh chóng rời khỏi: “ có gì, giống minh tinh thôi.”




      “Ngô Mạnh Đạt à?”




      “… Là Ngô Ngạn Tổ.”




      Nghiêm Nghiễm : “Ngụy Trì, có thể đừng mặt dày thế ?”




      Nhà Ngụy Trì vẫn bừa bộn như lần trước. Gã vừa online, trong nhóm liền như phát nổ: “Lão đại, chẳng phải hôm nay chơi sao?”




      “Lão đại, tôi gọi Văn Tử, chúng ta tiếp tục khai hoang?"




      “Lão đại, hôm qua nhóm XX khai hoang thất bại, chúng ta có cơ hội đầu bảng rồi.”




      Ngụy Trì : “Hôm nay chiến, tôi dẫn Nghiêm Nghiễm luyện level.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Oán thán ngất trời, thắc mắc tới tấp.




      Ngụy Trì tiếng nào, kéo laptop trong tay Nghiêm Nghiễm sang, tắt hết trình voice chat : “Đừng mở mấy thứ này, ồn ào chết được.”




      Tối đó, Nghiêm Nghiễm ngủ lại nhà Ngụy Trì. Dự báo thời tiết ban sáng có , buổi tối nhiệt độ giảm mạnh. Có lẽ do bên cạnh có thêm người nên Nghiêm Nghiễm hề thấy lạnh. Chỉ nghe thấy từng trận gió thét gào và tiếng mưa va đập ngoài cửa sổ.




      Ngụy Trì nằm bên cạnh nằm im lìm từ lâu, Nghiêm Nghiễm ngỡ gã ngủ. Muốn trở mình, chợt nghe giọng Ngụy Trì trầm thấp vang lên trong bóng tối: “ luôn muốn cùng cậu chơi game, lập đội nhóm với ai, chỉ hai chúng ta. Giống như hôm nay, từng tấm bản đồ, làm từng nhiệm vụ , ở phía trước bảo vệ cậu, cậu ở phía sau yểm hộ , cùng nhau giết quái, cùng nhau đào mỏ khoáng, cùng ngắm phong cảnh, rất vui vẻ.”




      Nghiêm Nghiễm khẽ cười: “Vậy có gì vui đâu?” Toàn thân là trang bị cao cấp, uy phong lẫm liệt, đường lớn của Chủ Thành, khiến người ta ngưỡng mộ, ghen tỵ căm hận, đây mới là điều mà bất cứ game thủ nào cũng mơ ước chứ?




      Ngụy Trì lại lắc đầu, hơi thở ấm nóng dường như chạm đến gương mặt Nghiêm Nghiễm gần trong gang tấc: “ cũng biết, chỉ nghĩ thế thôi.” Nghĩ đến núi xanh rợp cỏ non, phong cảnh tựa tranh vẽ, và em, cưỡi bạch mã, đeo trường kiếm, nắm tay khắp thế gian.




      Nghiêm Nghiễm bất giác rụt người lại: “Khuya rồi, ngủ .”




      Và rồi lại là tĩnh lặng, gió gào, mưa rơi, tiếng hít thở. Nghiêm Nghiễm nhắm mắt mơ màng ngủ. Ngụy Trì chợt cất tiếng: “Nghiêm Nghiễm.”




      “Ừ?”




      từng hôn cậu.”




      “Hả?”




      “Lần trước, lúc bị bệnh, cậu ngủ cùng .”




      “À.”




      “Sáng hôm sau, cậu chưa thức dậy. hôn cậu, mặt, ở đây này.”




      Ngón tay ấm nóng khẽ chạm vào má trái, Nghiêm Nghiễm phát hoảng, lập tức tỉnh cả ngủ: “Cái gì?”




      Trong bóng tối mù mờ, Ngụy Trì bình thản nằm cạnh cậu, mắt chớp chớp, hàm răng bóng sáng loáng: “Ồ, tỉnh rồi á? đùa với cậu thôi.”




      Nghiêm Nghiễm thở, hít vào, rồi lại thở ra.




      “Rầm" tiếng, hề chần chừ do dự, ai kia bị ai đó đá xuống giường: “Ngại quá, tướng ngủ của tôi xấu lắm.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5






      Ngày trước chú Khoan từng thích Vương Phi, cửa hàng lúc nào cũng vang lên giọng ca trong trẻo: “Thế nhưng, có đôi lúc, em lựa chọn lưu luyến chẳng bằng buông tay. Đợi đến khi nhìn thấy mọi miền phong cảnh, cùng em ngắm nước chảy xuôi dòng[1].”




      [1. Đây là lời bài hát “Hồng đậu” của Vương Phi.]




      Sau đó, Vương Phi từ giã nhạc đàn, thế nên chỉ còn lại mình Trần Dịch Tấn mình hát ca trong cái loa đen thăm thẳm: “Phụ nữ tốt được sống tốt, là lỗi của đàn ông xấu xa. Đàn ông tốt chẳng được sống tốt, có phải là lỗi của xã hội?”




      Những cậu thợ trẻ tuổi chưa trải đời chẳng thể hiểu nổi, người đàn ông trưởng thành trước mặt người phụ nữ sao lại nhiều lời than oán đến thế? Chú Khoan hít hơi thuốc, cùng với Đề Bàng, người cũng là “cỏ thơm có chủ”, cười nhàn nhạt: “Sau này các cậu hiểu.”




      A Tam buột miệng: “Chẳng qua là chú Khoan có uy trước mặt bà chủ chứ gì?”




      Hoàng Mao, A Lục che miệng cười thầm. Chú Khoan nhịn được nữa, cuộn tờ tạp chí dày cộp đánh xuống đầu ba người: “Mấy thằng ranh này, muốn làm ở đây nữa phải ?”




      Đùa giỡn hồi, cửa hàng mở cửa, khách đến, ai vào việc nấy. Bên ngoài cửa, chị Lợi bên kia đường xách mấy cái hộp thong dong tới: “Buổi sáng quán còn thừa mấy hộp điểm tâm, hãy còn nóng đây. A Tam, A Tứ, hai cậu giải quyết hộ chị .”




      Chú Khoan đưa tay ra nhận. Mấy cậu thợ ý vị nhìn nhau.




      Chị Lợi ngày năng đến cửa hàng, làm kiểu tóc mới, tỉa lại gọn gàng, dưỡng lại tóc khô... chị uyển chuyển tựa như gió lay cành liễu, dù bận đến đâu, chú Khoan cũng cố ý đến đẩy cánh cửa kính nặng nề, đưa tay đỡ lấy hộp thức ăn hoặc túi xách tay chị.




      Ngụy Trì hàm ý sâu xa với Nghiêm Nghiễm: “Chậc, sức quyến rũ của chú cậu vẫn hề giảm sút.”




      Nghiêm Nghiễm huých cùi tay vào người : “ đừng bậy.”




      Chú Khoan là người dẫn dắt cậu, là chú dạy cho cậu tay nghề cũng như cách để sinh tồn trong chốn thị thành. Nếu có chú Khoan, giờ này biết Nghiêm Nghiễm ở đâu tìm kế sinh nhai. Nương tựa vào nhau bấy nhiêu năm, đối với cậu, chú Khoan chỉ là chú họ xa nữa.




      Ngụy Trì quả nhiên bừa nữa, kéo Nghiêm Nghiễm bước xuống thềm, cùng ngồi lên chiếc xe máy gã mới mua. Thân xe kịp thích ứng với trọng lượng của hai gã đàn ông thưởng thành, lập tức trĩu xuống. Ngụy Trì ôm lấy eo Nghiêm Nghiễm từ phía sau: “Quả nhiên dễ chịu hơn ngồi xổm bậc thềm.”




      Nghiêm Nghiễm ngoảnh đầu lườm gã: “ có điên ? Trời gió to thế này...” vùng vẫy muốn đứng lên nhưng lại bị gã ôm chặt hơn.




      sao, chỉ lát thôi...” Cằm tựa lên vai Nghiêm Nghiễm, giọng Ngụy Trì rất gần, môi dường như áp vào tai cậu, “Ngồi với lát, thả cậu .”




      Mặt Nghiêm Nghiễm ửng hồng, nâng vai để hai người cách xa chút: “Vậy xê ra chút .”




      Ngụy Trì càng áp sát hơn: “ lạnh”




      “Lạnh chui về cửa hàng của .”




      .Ở đó càng lạnh hơn.”




      “Mua cái máy điều hòa nhiệt độ là được rồi?”




      Ngụy Trì thẳng thắn: “ có tiền.”




      Nghiêm Nghiễm lại hỏi: “Tiền của kiếm được đâu?” Quán Ngụy Trì trước giờ làm ăn rất khá.




      Cười ha ha, Ngụy Trì đắc ý vươn tay bấm còi: “Mua chiếc xe này rồi.”




      “....” Thực ra từ nhà Ngụy Trì đến cửa hàng của gã chỉ mất khoảng mười phút bộ. Nghiêm Nghiễm chợt thấy biết phải gì.




      Phía sau, Ngụy Trì biết ngượng: “Nghiêm Nghiễm, đây gọi là sưởi ấm tập thể, vừa tiết kiệm năng lượng vừa bảo vệ môi trường, tốt quá còn gì.”




      Nghiêm Nghiễm bất lực: “Biến!”




      Mọi chuyện của chú Khoan và chị Lợi, các cậu thợ nhìn thấy, các dì các đan áo len trong lúc xếp hàng cũng nhìn thấy. Lời đồn thổi phút chốc lan nhanh, trước mặt chú Khoan, các bà các hãy còn giữ kẽ ba phần, chú ở đó liền kéo tay Nghiêm Nghiễm hỏi han: “Nghiêm Nghiễm à, đối diện ấy, bà chủ quán đối diện hay đến lắm à?”




      Nghiêm Nghiễm cười ngây ngô đáp: “À, cũng được, cũng thường thôi.”




      Các các bà ánh mắt sắc bén “chậc chậc” tặc lưỡi: “ ta ấy mà, vừa nhìn biết phải loại vừa. Nhìn mắt ta xem, mắt đào hoa đấy nhé. Liếc mắt cái, đàn ông nào mà chịu cho nổi.”




      “Đúng thế, đúng thế. Vốn thấy vợ chồng chú Khoan cũng mặn nồng lắm, ai mà ngờ bà chủ vừa khỏi thành ra thế này. Ai dà, đàn ông ấy mà, đúng là thể tin tưởng được. Rời mắt tí là hỏng ngay.”




      Chị câu tôi câu, bàn tán sôi nổi, bất chợp ai nấy đều lặng im. Từng người ngồi thẳng ngay ngắn, len lén ra hiệu cho nhau. Nghiêm Nghiễm trông theo hướng nhìn của họ, chú Khoan và chị Lợi cười cười bước vào.




      Gương trong cửa hàng bỗng trở thành công cụ giao tiếp hữu hiệu nhất. Nghiêm Nghiễm chưa bao giờ nghĩ, con người lại có biểu cảm phong phú đến thế, có thể lời mà vẫn diễn đạt được muôn nghìn câu chữ.




      Hai đương hề hay biết về kì quặc xung quanh, ngồi sau quầy cao thầm to . Chị Triệu bĩu môi với dì Trương, mấy con người hiểu ý nhau đồng loạt che miệng cười ý nhị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :