1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Từ nãy đến giờ sắc mặt Nghiêm Nghiễm rất khó coi, cứ sa sầm cả lại, y như bị ai trêu tức. đường đến bệnh viện, bất kể Ngụy Trì làm trò thế nào, cậu cũng rất ít . Ngày thường quen với vẻ ôn hòa của cậu, dù là trêu trọc quá đáng cũng chỉ nghiến răng nghiến lợi ra vẻ mà thôi. Nghiêm Nghiễm bây giờ khiến Ngụy Trì chợt thấy hoảng hốt.




      Gã nghe lời ngồi đợi Nghiêm Nghiễm, sảnh bệnh viện rất hỗn loạn, tiếng khóc chói tai của trẻ , tiếng rên rỉ của bệnh nhân, tiếng thân nhân ân cần dặn dò... hòa lẫn với nhau, khiến Ngụy Trì vốn mệt mỏi lại càng thêm choáng váng. Mí mắt cứ như giằng co, gã đưa mắt nhìn Nghiêm Nghiễm cách đó xa, cậu thanh niên trẻ tuổi sơ mi trắng quần đen, dáng người dong dỏng, rất dễ nhận ra giữa hàng người muôn hình vạn trạng. ràng rồi mờ ảo, mờ ảo rồi ràng, hình bóng Nghiêm Nghiễm hư hư thực thực, nhưng từ tận đáy lòng, Ngụy Trì cảm thấy bình an.




      Lúc khám trong phòng cấp cứu cũng vậy, ngồi bên nghe Nghiêm Nghiễm đứng sau lưng bác sĩ trả lời, hiểu sao gã bỗng cảm thấy vô cùng tin cậy.




      "Bị cảm từ lúc nào?"




      "Hơn tuần trước."




      " uống thuốc gì rồi?"




      "Chưa, ấy quên mất."




      "Cái này cũng quên được à?"




      "..." Ngụy Trì nhìn Nghiêm Nghiễm đầy vẻ có lỗi, cậu lườm lại gã.




      "Ngoài bị cảm ra còn có triệu chứng gì khác ?"




      "Đầu váng vất, toàn thân uể oải."




      "Sao bây giờ mới đến bệnh viện?"




      Ngụy Trì biết Nghiêm Nghiễm lườm, vội chột dạ cúi đầu.




      Giọng Nghiêm Nghiễm day dứt: "Cứ tưởng rồi từ từ khỏi."




      " vớ vẩn!" Vị bác sĩ trực cấp cứu lập tức nổi trận lôi đình, xa xả : "Từ từ khỏi, vậy còn cần bệnh viện để làm gì? Bác sĩ bị sa thải hết. Biết bao nhiêu bệnh nặng đều từ cảm sốt mà ra. Mấy người chịu chú ý gì cả! Bọn trẻ thời nay là, hừ!"




      "Bác sĩ..." Ngụy Trì dè dặt ngẩng đầu, muốn gì đó. Vai lập tức bị đè xuống, Nghiêm Nghiễm hãy còn ăn năn với bác sĩ vì sơ ý, liếc xéo gã cái, bàn tay ấn vào vai, đau đến mức Ngụy Trì thiếu chút là khụy xuống.




      Dù như vậy, lúc đứng dậy Nghiêm Nghiễm vẫn cẩn thận dìu gã, sắc mặt sa sầm, nhưng trong ánh mắt vẫn giấu được vẻ lo lắng.




      Nghiêm Nghiễm ấy mà, là đứa mềm lòng nhất trong tất cả mọi người, chú Khoan vẫn thường thế. Mềm lòng quá cũng tốt, rất dễ bị lừa gạt.




      Trong phòng truyền dịch cũng vô cùng bận rộn, người ra kẻ vào chen chúc nơi cánh cửa hẹp, phải nghiêng người mới có thể lách qua. Khó khăn lắm mới tìm được mã số của mình giữa hàng ghế truyền dịch[3] dài dằng dặc, Ngụy Trì biết thân phận nên nhanh chóng ngồi xuống: "Cậu cũng tìm chỗ nào ngồi , truyền dịch mất nhiều thời gian lắm."




      [3. Ghế truyền dịch là loại ghế có tay vịn, có lưng dựa, kèm khung treo túi dịch truyền. Bệnh nhân có thể ngồi tại ghế và tiến hành truyền dịch mà cần năm giường bệnh. Sử dụng ghế truyển dịch vừa có thể tiết kiệm gian cho những bệnh viện đông bệnh nhân vửa giúp người bệnh thoải mái hơn.]




      " cần, tôi mua gì đó cho ăn."




      Ngụy Trì cản lại: "Lát nữa về ăn cũng được mà."




      Nghiêm Nghiễm lại cau mày, dường như nín nhịn, Ngụy Trì trông thấy khóe miệng cậu khẽ rung lên: "Truyền dịch khi bụng đói tốt, biết sao?"




      " rồi, đây đến bệnh viện mà." Lúc này vẫn còn mạnh miệng. xong Ngụy Trì mới thấy ổn, vội thêm: "Nhưng, nhưng giờ biết rồi. Haha, sau này dám nữa."




      "..." gương mặt Nghiêm Nghiễm chút biểu cảm, hồi lâu sau mới nghe được cậu rít ra từ kẽ răng: "Thảo nào người ta hay ..."




      Cậu muốn lại thôi. Ngụy Trì hiếu kì: "Gì cơ?"




      Nét mặt Nghiêm Nghiễm khó đoán: "Kẻ ngốc thường bị bệnh."




      "Hả?" Người bị bệnh đầu óc chậm chạp hơn thường ngày, phút chốc hiểu ra được, "Là ý gì? Này, này cậu khoan , cho tôi biết cậu có ý gì?"




      Nghiêm Nghiễm đáp, quay người nhét đơn thuốc vào tay Ngụy Trì rồi khuất dần sau đám đông. Cầm đơn thuốc còn lưu lại hơi ấm của Nghiêm Nghiễm trong tay. Ngụy Trì ngồi dưới dãy dài các chai dịch truyền cao thấp khác nhau, mặt thần thờ. Trước mắt vẫn thoáng bóng Nghiêm Nghiễm khi rời , gương mặt nghiêng nghiêng, đường nét ôn hòa, đôi mắt sáng tựa sao, và cả nụ cươi thoáng nét môi.




      Cười gì chứ? Có gì đáng cười đâu. Nhà khoa học nào bảo kẻ ngốc bị bệnh chứ? Thôi kệ, cười vẫn đỡ hơn là mặt mày khó khăn. Cậu chịu cười là vui rồi.




      Phòng truyền nước yên tĩnh hơn sảnh ngoài, cắp vợ chồng trẻ tuổi luống cuống dỗ dành con khóc, những đứa con đến tuổi trung niên đầy vẻ lo âu chăm sóc cha mẹ già. Còn có cả cậu học sinh chăm chỉ, tay truyền dịch, tay kìa vẫn giở sách học bài. Nếu bố mẹ Đậu Nha mà thấy cảnh này, biết mắt đỏ đến mức nào.




      Gai mắt nhất là các cặp tình nhân, ngồi chung ghế, ăn chung quả táo, xem chung quyển sách, chốc chốc lại ghé tai nhau thầm, cười thân mật, cứ như muốn cho cả thiên hạ thấy mình mặn nồng đến nhường nào.




      là nửa đêm, rất nhiều người ngồi ghế rồi ngủ thiếp . Ngụy Trì buồn chán nhìn ngó xung quanh. Nghiêm Nghiễm đưa cho gã hộp sữa: " cũng ngủ lát . Vừa rồi phải than đau đầu sao?"




      Ngụy Trì ngậm ống hút, sắc mặt khá hơn lúc mới đến: "Giờ khỏe hơn nhiều rồi, lúc nãy chắc là do đói quá."




      "... hừ!" Nghiêm Nghiễm nhịn được cười, ngoảnh mặt thấp giọng mắng: "Chịu hết nổi !"

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cậu cười lên nhìn rất đẹp, khóe miệng cong cong, đầu mày đuôi mắt cũng tựa như vầng trăng khuyết. Ngụy Trì khen ngợi: "Cậu cười có nhiều khách nữ tìm đến như vậy, nếu đứng bên cửa cười cái, chậc chậc, chỉ e còn nổi tiếng hơn cả diễn viên thần tượng."




      Nghiêm Nghiễm : "Tôi có phải kẻ bán tiếng cười đâu."




      Ngả ra sau lưng dựa vào lưng ghế êm êm. Ngụy Trì như : "Nếu cậu mà là kẻ bán tiền cười đây nuôi cậu lâu rồi."




      Càng càng giống ai.




      Kỳ lạ ở chỗ, dù bản thân biết là điên khùng, nhưng con tim vẫn bất chợt lỗi nhịp cách lạ lùng, Đúng là điên hết chỗ . Nghiễm Nghiễm vội vàng lảng tránh ánh mắt đùa cợt của gã: " chỉ được cái ăn linh tinh."




      Trong bệnh viện luôn sáng đèn, đủ để y tế tìm đúng tĩnh mạch của bệnh nhân, cũng đủ cho Ngụy Trì nhìn thấy gương mặt thoáng ửng hồng của cậu. Gã dùng cánh tay có kim truyền giật giật áo sơ mi của cậu: "Nghiêm Nghiễm"




      "..." Nghiêm Nghiễm thèm để ý.




      Ngụy Trì mềm mỏng: "Nghiêm Nghiễm."




      "Làm gì vậy?" Hít thở sâu, Nghiêm Nghiễm quay lại.




      Ngụy Trì nằm ườn ghế, mặt mày thảm thương: " đói."




      Thế là cậu đưa món trứng luộc nước trà[4] vừa mua cho gã.




      [4. Trứng luộc nước trà hay còn gọi là trứng ngũ hương, là món ăn truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc. Trứng gà tươi được luộc cùng với là trà, có thể thêm cả hồi và quế. Trứng sau khi luộc xong, bóc vỏ thường có những đường vân màu vàng nâu rất độc đáo.]




      Ngụy Trì cầm, cứ ngồi yên tại chỗ, nét mặt nghiêm túc, như đinh đóng cột: "Cậu nhất định chưa từng chăm người ốm."




      Nghe thế, Nghiêm Nghiễm nhướn mày như muốn gây . Ngụy Trì chỉ cười, đưa mắt, ý cậu nhìn cánh tay trái truyền dịch của gã, rồi huơ huơ tay phải cầm hộp sữa.




      "..." Chấp nhận số phận, Nghiêm Nghiễm cúi xuống bóc lớp vỏ trứng nóng hôi hổi, khói nóng tỏa ra lởn vởn quanh tay cậu. "Đây."




      Ngụy Trì vẫn cầm, lần nữa nhìn cánh tay trái truyển dịch, huơ huơ tay phải cầm sữa: “ là người ốm.”




      Sắc đỏ mặt Nghiêm Nghiễm càng rệt hơn, đôi mắt sáng ngời cụp thấp, gọng đầy uy hiếp: “Ngụy Trì…”




      Ngụy Trì chẳng hề sợ hãi, vẫn ngồi thản nhiên: " là người ốm, cậu phải chăm sóc . Bác sĩ dặn rồ mà.”




      Gã lẳng lặng nhìn, lẳng lặng chờ. Rất nhanh, Nghiêm Nghiễm chậm rãi đưa tay, Ngụy Trì cúi xuống, vô cùng đắc ý mà há miệng…




      Cặp tình nhân trong phòng truyền dịch cùng quấn chiếc khăn quàng, đeo cặp nhẫn giống nhau, cùng nghịch chiếc điện thoại di động. Hai người thanh niên trẻ tuổi nơi góc khuất, kẻ truyền nước, người ngồi xổm, là ai đỏ mặt, là ai thẹn thùng, ai chạm đến môi ai, lại là ai khẽ lướt qua đầu ngón tay ai đó.




      Nghiêm Nghiễm nghiến răng: "Để đói chết luôn cho rồi!”




      Liếm môi, tặc lưỡi, Ngụy Trì rất biết điều trêu chọc cậu thêm nữa, len lén nhìn, ngầm hồi tưởng, vui trong bụng. Thực ra, trứng luộc nước trà cũng ngon lắm.




      Bên ngoài bệnh viện đèn đuốc sáng choang, dưới ánh đèn rực rỡ của thành phố hầu như bóng người. Từng chiếc taxi lướt qua, chiếc nào cũng sáng đèn " hết chỗ."




      Taxi lướt nhanh đường lớn, Nghiêm Nghiễm đắm chìm trong cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa.




      "Khi nào có thời gian cùng ngắm đèn nhé." Ngụy Trì .




      Nghe thế, Nghiêm Nghiễm thu lại tầm mắt, nhìn lại trong xe, Ngụy Trì lại nhìn cậu. Gã hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh đèn sáng rực rỡ soi gương mặt tái nhợt: "Hồi , bố mẹ thường dẫn đến Bến Thượng Hải ngắm đèn."




      Tay phải vô thức bóc miếng băng cá nhân tay trái, gã tựa lưng vào ghế, thấp giọng hồi tưởng: "Hồi đó mỗi lần đến lễ tết, Bên Thượng Hải lại sáng đèn. đến đâu cũng thấy nghìn nghịt người, ngẩng mặt nhìn, đèn hoa ngập phố, sáng đến hoa cả mắt. Giờ nghĩ lại, đèn có gì đẹp đâu, ngắm mãi cũng chỉ có mấy loại, ấy vậy mà khi đó lại vui chết đc, tối đến về nhà sao ngủ được. biết đèn ở Bến Thượng Hải giờ thế nào rồi, nếu vẫn giống như trước kia... là chán."




      Sao có thể giống được? Con đường năm xưa giờ thành dòng sông lấp lánh, huống chi là khu danh thắng nức tiếng gần xa ấy?




      Nét mặt gã mơ hồ, giọng điệu âu sầu, cảnh đêm tuyệt đẹp, trăng tròn vành vạnh, khiến Nghiêm Nghiễm thể gật đầu: "Được, lúc nào có thời gian cùng nhau ..."




      "Ừ!" Ngụy Trì mỉm cười, hai mắt sáng ngời niềm vui, khóe môi cong lên giả dối.




      Nghiêm Nghiễm xúc động, nếu chụp lại cảnh này in thành áp phích dán phố, nụ cười này chắc chắn có thể khiến ngàn người chết mê chết mệt. Gã lại hề hay biết, chớp chớp mắt, lại sờ sờ chiếc mũi bị khăn giấy chà sát đến ửng đỏ: “Nghiêm Nghiễm này.”




      “Ừ?”




      "Cậu xem, như thế liệu có giống hẹn hò ?”




      “Két….” tiếng kêu chát chúa, đèn tín hiệu phía trước đột ngột thay đổi, tài xế kịp thời thắng gấp. Trong ánh mắt tức giận của Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì kêu lên “Ui da…” đầu đập vào băng ghế phía trước.




      Ngồi vững bên cạnh gã, gương mặt cậu tĩnh lặng như mặt hồ nước: “Có cần về bệnh viện để bác sĩ khâu luôn cái miệng lại ?”




      Liệu có giống hẹn hò ? Giống hay ? giống ư? lăng nhăng! Hẹn hò có gì giống với giống.




      Khu Ngụy Trì sống rất gần vớ khu của Nghiêm Nghiễm, khu này giáp mặt khu kia, đúng là sớm tối gặp nhau. Nghiêm Nghiễm đứng dưới tầng đưa thuốc cho Ngụy Trì: "Vào nhà nhớ uống thuốc rồi ngủ. Ngày mai và ngày kia phải đến bệnh viện truyền nước, tự , được quên đấy."




      Ngụy Trì gật gật đầu. Nghiêm Nghiễm lấy trong túi ra mảnh giấy đưa cho gã: "Mấy việc bác sĩ dặn dò và thời gian uống thuốc, liều lượng đều ở trong này, xem cho kỹ, đừng nhầm lẫn."




      Ngụy Trì lại gật đầu. Chữ mảnh giấy sạch ràng, từng nét ngang dọc thanh mảnh tinh tế: " đẹp." nét chữ, nhưng trong đáy mắt lại chỉ có người.




      "... lại bậy rồi." Nghiêm Nghiễm nhăn mặt, tránh khỏi cái nhìn chăm chú của gã.




      " có." Ngụy Trì kiên quyết phủ nhận.




      Nghiêm Nghiễm : "Vậy tôi đây."




      Ngụy Trì , cầm mấy thứ Nghiêm Nghiễm đưa cho, dường như cũng gật đầu.




      được vài bước, Nghiêm Nghiễm như có cảm giác, bất chợt ngoảnh đầu lại, Ngụy Trì vẫn chưa lên lầu, gã vẫn đứng ngây ra trước cánh cửa sắt, thần sắc buồn bã, ánh mắt ảm đạm.




      "Tách..." tiếng, đèn cảm ứng tắt , trước cửa lại tối đen, phủ kín cả Ngụy Trì. Nhưng Nghiêm Nghiễm vẫn nhìn thấy bóng dáng nhạt nhòa lặng im nơi đó: "Còn đứng đó làm gì? Mau lên uống thuốc rồi ngủ ."




      "À, ừ." Đèn lại sáng lên, Ngụy Trì hơi bần thần, chậm chạp quay mình, nhưng rồi quay lại về phía Nghiêm Nghiễm.




      Nghiêm Nghiễm hỏi: "Sao vậy?"




      Ngụy Trì đáp, cả người chìm trong bóng tối lờ mờ: "..."




      Tiếng rất khẽ, Nghiêm Nghiễm nghe . Ánh đèn tắt trong chớp mắt, trong bóng tối nghe thấy tiếng tra chìa khóa vào ổ, cũng thấy tiếng cửa sắt nặng nề mở ra. Nghiêm Nghiễm nóng ruột, tiến lên mấy bước muốn nhìn cho : "Ngụy Trì?"




      Rất lâu, rất lâu sau, Ngụy Trì cất tiếng, thanh trầm thấp hòa lẫn với hương hoa quế thơm nồng: "Nghiêm Nghiễm."




      "Vâng."




      "Ở lại với ."




      "..."




      "Chỉ tối nay thôi."

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lời khẩn cầu ngắn ngủi lần nữa thắp sáng đèn, Cách bước chân, Nghiêm Nghiễm chăm chú nhìn gã. Ngụy Trì trước mắt cậu xa lạ. Nghiêm Nghiễm chưa bao giờ nghĩ, Ngụy Trì cũng có lúc yếu đuối bất lực đến nhường này. Ngụy Trì mà cậu biết, là tên gian thương đứng đắn suốt ngày cười hi hi ha ha, lo nghĩ. Gã để tâm bị người ta coi thường, bỏ ngoài tai những lời mỉa mai, lạnh lùng thản nhiên mặc người ta chỉ trỏ. Ngụy Trì của lúc này lại rất đơn, thân mình, ngọn đèn, chiếc bóng quạnh hiu, độc đến xót xa.




      " gì vậy?"




      "Ở lại với ..."




      "..."




      "Nghiêm Nghiễm..."




      Nghiêm Nghiễm thể nào rời , cũng thể nào rời khỏi gương mặt tái nhợt của gã: “Được.”




      Lời vừa dứt, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, chỉ nghe thấy Ngụy Trì thở hắt hơi dài, như vừa trút được gánh nặng.




      “Bị sốt làm thấy trống trải quá, nên tối nay muốn ngủ mình.”




      Nhà Ngụy Trì bừa bộn như trong tưởng tượng, khắp nơi toàn là tạp chí game, bàn trà đầy đồ ăn vặt, ngay cả bàn phím cũng đầy mảnh snack vụn, cạnh màn hình còn có nửa cốc cà phê dở, linh kiện trò chơi mỗi góc vài món, có vẻ chẳng khác quán của gã là bao.




      Nghiêm Nghiễm rót cốc nước cho Ngụy Trì uống nước, gã uống xong, tác dụng phụ gây buồn ngủ của thuốc mãi vẫn phát huy.




      "Chuyện bị bệnh đừng kể với bà ngoại, bà lớn tuổi rồi, nghĩ ngợi vẩn vơ khéo lại xảy ra chuyện."




      Nghiêm Nghiễm nằm bên cạnh gã, gật đầu đồng ý.




      " ngại quá, làm cậu vất vả tới tận giờ này. Ngày mai xin với chú Khoan cho cậu nghỉ nửa ngày phép, cậu cứ ở nhà ngủ cho giấc rồi hãy làm..."




      Nghiêm Nghiễm lắc đầu: " cần đâu."




      đèn đường len qua kẽ rèm, rơi mặt sàn, chập chờn tựa ánh tuyết. Ngụy Trì cứ nhìn chằm chằm rời mắt: "Nghiêm Nghiễm."




      "Ừ?"




      "Cảm ơn!"




      "Gì cơ?"




      "Nếu có cậu, chỉ e giờ này vẫn còn nằm trong cửa hàng."




      Nghiêm Nghiễm vùi đầu trong chăn cười cười: "Rồi cũng có người đến chăm sóc cho thôi."




      Ngụy Trì ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu.




      Nghiêm Nghiễm hỏi: "Sao lại sống mình? Bố mẹ đâu?"




      "Ở bên Mỹ, thỉnh thoảng gọi điện về, hỏi có đủ tiền ." Giọng của Ngụy Trì rất bình tĩnh, ánh mắt chợt tối tăm: "Lúc học tiểu học họ rồi. Họ đem gửi cho bà ngoại, kiếm nhiều tiền trở về, đón sang đó học, học trường nổi tiếng, tốt hơn nhiều so với trường trong nước."




      "Đúng là tốt ." Nghiêm Nghiễm thực nghĩ thế.




      "Tốt đấy. Hồi đầu còn thường xuyên viết thư, gọi điện thoại. Sau đó còn thư nữa, điện thoại cũng thưa dần. Và rồi họ trở về nữa. Rất lâu trước đây, lúc học cấp hai, họ có về lần, lần duy nhất về cùng nhau, về để làm thủ tục ly hôn."




      "..." Tim Nghiêm Nghiễm thắt lại: "Vậy bây giờ..."




      Ngụy Trì kể lưu loát, từng câu từng chữ tuôn ra từ miệng gã: "Giờ họ đều kết hôn với người Mỹ, được cấp thẻ xanh[5] rồi, thiếu tiền tiêu nữa, cũng trở về nữa. Cũng tốt thôi, đối với họ mà , quả thực rất tốt, phấn đấu mấy chục năm cuối cùng thực được lý tưởng trong đời. Nhưng còn , với ... với bà ngoại... học xong cấp ba, họ hỏi có muốn sang đó . Lạy hồn, cuối cùng cũng nhớ đến đứa con này. cóc thèm với bọn họ. Sau này đây phải mình có hai ông bố, hai bà mẹ, còn ở đẳng cấp quốc tế nữa. Ha ha, tức cười ? Hơn nữa, rồi còn bà ngoại sao? Họ có bản lĩnh vứt bỏ bà, nhưng ."




      [5. Thẻ xanh (Green Card): Thẻ chứng nhận thường trú dành cho người nước ngoài phải công dân mang quốc tịch nước đó.]




      Nghiêm Nghiễm ôm lấy vai gã, Ngụy Trì vẫn cố chấp quay đầu lại, vẫn chăm chăm nhìn vào kẽ hở rèm, những lời chôn chặt trong lòng quá nhiều, quá nặng nề, gã cần thương hại giả tạo mà chỉ cần người im lặng lắng nghe, nghe gã phát tiết hết thảy oán giận: "Bố mẹ sao chứ? về về, mình sống ở đây cũng tốt chán, ai quản thúc cũng ai dạy dỗ, có đánh sập nhà cũng chẳng ai gì. Cậu bảo có phải ? Phải ! Tiền, tiền, tiền họ chỉ biết đến tiền thôi, có nhiều tiền sao chứ? Tiền còn quan trọng hơn mẹ và con trai? Tiền còn tốt hơn tình vợ chồng kết tóc trăm năm ư?"




      Nghiêm Nghiễm lặng lẽ giúp gã kéo chăn, bàn tay che lên đôi mắt đỏ hoe của gã: "Ngụy Trì, ngủ , đừng suy nghĩ nữa."




      Đôi mắt dưới bàn tay ngừng chuyển động, lòng bàn tay ấm áp truyền đến cảm giác ươn ướt nóng hổi. Nghiêm Nghiễm kìm nén cảm xúc dậy sóng, cất giọng trầm ấm: "Ngụy Trì, Ngụy Trì! Đừng nghĩ nữa."




      Như tỉnh lại sau hồi chìm đắm vào quá khứ, Ngụy Trì nữa, giọng mệt mỏi: "Nghiêm Nghiễm."




      "Tôi đây." Cậu , ghé sát bên tai, tay vẫn che đôi mẳt : "Ngụy Trì, tôi ở đây."




      Bình minh tĩnh lặng yên ả, chim chóc hãy say giấc. Nghiêm Nghiễm chậm rãi rút tay lại. Ngụy Trì ngủ rất say, ngoài cửa tràn ngập ánh sáng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4






      thế giới, mỗi ngày luôn biến chuyển ngừng, có thể là thiên biến vạn hóa, cổ phiếu giảm, nhà đất tăng, gió thổi lá rơi, hoa tàn rồi hoa lại nở. Cuộc sống lại chẳng hề thay đổi, sáng sớm mở cửa đón khách, tối đến đóng cửa tắt đèn. Đề Bàng và bạn vẫn cứ ngọt ngào hòa thuận, Tiểu Thanh vẫn đau khổ ngồi trong cửa hàng lạnh lẽo nghe tiếng A Tam vui vẻ ở kế bên.




      Từng ngày trôi qua như vậy, chớp mắt tuần, ngoảnh lại tháng. Ngụy Trì khỏi bệnh, nghênh ngang khoác chiếc áo sơ mi ca rô mỏng manh giữa thời tiết lạnh giá. Nghiêm Nghiễm khoanh tay, dựa vào bức tường bên này nhìn bóng lưng : “Chứng nào tật nấy!” Lời cằn nhằn nho chẳng ai nghe thấy.




      Vừa định xoay vào, Ngụy Trì bỗng nhiên quay người lại, giả mặt quỷ lêu lêu chọc Nghiêm Nghiễm. Xì, biết mấy hôm trước là ai, vừa nhìn thấy kim tiêm liền nghiến răng nghiến lợi nhăn nhó, khiến y tá thực tập phải chê cười.




      Cửa hàng đông khách lắm, buổi chiều thường có mấy mấy bà nhàn rỗi đến cửa hàng, ngồi đan áo len trong lúc chờ làm đầu. Chuyện trò ngơi miệng, nhà nọ gả con, nhà kia mới sinh đứa cháu, hết thảy chuyện lớn chuyện bé đều được rêu rao giữa các cuộn len.




      "Gần đây siêu thị phía Tây có khuyến mãi, trứng gà rẻ lắm."




      “y dà, chị biết à? Mua trứng gà phải tới siêu thị mới mở đằng Đông kia kìa, bên ấy mới gọi là ưu đãi.”




      “Này, các chị đoán xem, hôm qua tôi thấy ai đường?”




      “Ai?”




      “Hai người thể ngờ được. Các chị biết Hắc Bì ở số nhà 31 chứ? Cái người ngày trước làm ở cửa hàng gas ấy, cùng với Phương Khiết chuyên đánh mạt chược thâu đêm ở phố bên cạnh. Hai người nhé, tay trong tay cùng nhau dạo phố. Tôi giật hết cả mình! Họ phía trước nên nhìn thấy tôi, tôi cũng ngượng chứ, muốn vượt lên trước nhưng lại ngại, thế là đành sau họ, cứ như ăn trộm ấy.”




      “Ôi trời, hai người đó ấy hả, chuyện từ đời nào rồi, giờ chị mới biết sao? Họ quen nhau ở quán mạt chược của A Cường đấy. Vợ A Cường kể với tôi từ lâu rồi. Mấy chuyện này bây giờ nhiều lắm, có gì lạ đâu. y da, A Lục, A Lục à, mau gội đầu cho chị . Chết , mải chuyện phiếm với các chị làm tôi quên mất đến đây để làm gì rồi. Nghiêm Nghiễm, Nghiêm Nghiễm à... Lần trước chị với cậu rồi đấy, hôm nay chị muốn nhuộm tóc. Lần nhuộm trước giờ bay màu hết cả rồi. Ủa, Nghiêm Nghiễm đâu?”




      Nghiêm Nghiễm cùng Ngụy Trì vai kề vai ngồi xổm trước cửa ngắm phố phường, cậu vừa định đứng dậy đáp lời khách cướp lời: "Chị Triệu, cần nhuộm nữa, màu giờ vừa đẹp. Gội xong bảo A Lục sấy tóc là được rồi."




      xong, gã ấn vai Nghiêm Nghiễm xuống cho cậu đứng dậy. Nghiêm Nghiễm huých gã: "Có ai phá mối làm ăn của người ta như ?"




      Ngụy Trì ngang tàng nhét điếu thuốc hút vào miệng cậu: "Vội gì, hút điếu , đợi A Lục gội đầu xong hãy vào."




      Bị gã ghì chặt thể nhúc nhích, Nghiêm Nghiễm cắn điếu thuốc, hung dữ trừng mắt nhìn. Ngụy Trì nhoẻn miệng cười, khoác lấy vai cậu ngắm phố phường.




      Hai người ở bên nhau hầu như chẳng gì đặc biệt, bàn về game, về thể dục, nghịch điện thoại di động. Nghiêm Nghiễm lục được tấm ảnh người mẫu nữ khỏa thân trong điện thoại của Ngụy Trì: "Hóa ra thích dạng này..." Tóc vàng, eo thon, chân dài, đúng là hấp dẫn.




      "Phải đó, được lắm đúng ? Trong máy còn có phim ta đóng nữa, cũng hay lắm. Cậu muốn xem ?" Gã đàn ông da mặt còn dày hơn cả tường xi măng tuyệt đối biết hai chữ "xấu hổ" viết thế nào, mày khẽ nhướn, môi hơi nhếch, tròng mắt đảo liên tục nhìn chằm chằm Nghiêm Nghiễm: "Còn cậu sao? Thích dạng nào? Cho xem tấm hình ."




      "..." Nghiêm Nghiễm cứng họng, hối hận muốn cắn lưỡi. Đọ mặt dày, ai có thể đọ lại với Ngụy Trì?




      " mà, đều là đàn ông với nhau cả có gì mà ngại chứ? Năng động cá tính, thành thục chín chắn, hay là ngây thơ hồn nhiên? Chậc chậc, trông cậu thế này phải là thích SM đó chứ? Nặng đô như thế..." Càng lúc càng sán đến gần, Ngụy Trì cười haha nhìn gương mặt đỏ dần vì rút ngắn khoảng cách giữa họ. Ánh nhìn xấu xa lướt từ cổ áo để mở đến chiếc cằm thon gọn, đến khi trực diện với đôi mắt hoảng loạn của cậu: "Nghiêm Nghiễm, cậu thích gì nào? Hừm?"




      m giọng trầm thấp quyến rũ, tựa như thầm, chỉ là bên khóe môi dường như chất chứa ý vị gì đó.




      Nghiêm Nghiễm hoảng lên, tim đập thình thịch: " làm gì vậy?" Và vươn tay đẩy gương mặt gần trong gang tấc của gã, vội vã lùi lại quãng xa.




      Ngụy Trì hề giận, nét mặt vừa vô tội vừa tốt bụng, giơ tay chỉ ngực cậu: " chỉ muốn , cúc áo sơ mi của cậu cài lệch rồi kìa."




      Thoắt cái, mặt Nghiêm Nghiễm đỏ đến tận mang tai.




      Ngụy Trì trưng ra bộ dạng mím môi cố nín cười, ánh mắt toàn gian trá, miệng giả ngây thơ: "Cậu tưởng định làm gì?"




      Làm gì? Sán đến gần như thế, lại còn giọng điệu đó.




      "Tôi..." Lúng túng thể biện giải, Nghiêm Nghiễm mặt đỏ tai hồng cúi đầu cởi cúc áo. Vừa vươn tay mới chợt nhớ ra, hôm nay cậu mặc chiếc T-shirt dài tay, áo sơ mi khoác bên ngoài, cài cúc làm sao cài lệch được?




      Ngẩng đầu lên muộn, điện thoại di động cầm trong tay bị Ngụy Trì lấy lại.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giơ cao vật trong tay, Ngụy Trì cười tươi rói: "Nhìn xem, lại bị gạt rồi."




      Nghiêm Nghiễm tức đến nghiến răng: "Giấu thứ gì hay ho mà sợ cho tôi thấy thế hả?"




      Cẩn thận cho điện thoại vào túi, Ngụy Trì ra vẻ thần bí: " cho cậu biết."




      "Xì..." Nghiêm Nghiễm thèm quan tâm.




      Ngụy Trì cười, ánh mắt lại dồn vào gương mặt cậu: "Nghiêm Nghiễm, khóa quần cậu chưa kéo kìa."




      " cứ bốc phét tiếp ."




      " mà."




      Nghiêm Nghiễm nhướn mày: " hả?"




      Ngụy Trì kiên quyết gật đầu: "Ừ."




      Ngẩng cao cằm, Nghiêm Nghiễm đột nhiên tiến lên bước, mũi giày đối nhau, khuôn mặt trắng trẻo của cậu gần như dán sát vào mặt Ngụy Trì: "Vậy kéo lên hộ tôi ."




      "..." Lần này đến phiên Ngụy Trì nghẹn họng nên lời.




      Lại ngồi xuống thêm vài câu, A Lục gội đầu xong cho chị Triệu, giục Nghiêm Nghiễm trở vào. Cậu vừa định đứng dậy, Ngụy Trì giật giật vạt áo cậu, nháy nhát mắt ra hiệu cho cậu nhìn phía đối diện: “Đánh cược .”




      “Hử?” Nghiêm Nghiễm theo ánh mắt gã nhìn sang, bà chủ hãy còn xuân sắc tất bật trong quán ăn mới mở của mình, “Cược cái gì?”




      Giọng điệu Ngụy Trì úp úp mở mở: “Cược lát nữa chị ta sang cửa hàng các cậu tìm chú Khoan.”




      “Nhạt nhẽo.” Hất tay gã, Nghiêm Nghiễm đẩy cửa vào trong.




      Quả nhiên đầy mấy phút sau, cánh cửa mở ra, bà chủ quán xinh đẹp bưng hai đĩa điểm tâm hãy còn bốc khói, uyển chuyển bước vào: "Quán mới làm được hai món mới, Khoan à, cho em mượn khách của dùng thử xem mùi vị thế nào nhé?"




      Các đến làm đầu tươi cười rạng rỡ, nườm nượp khen ngợi chủ quán chu đáo. Nghiêm Nghiễm đưa mắt nhìn ra ngoài, Ngụy Trì đắc ý giơ chữ "V" với cậu.




      Thế là bà chủ quán được các cậu thợ trong cửa hàng gọi bằng "chị Lợi", nghiễm nghiên ở lại chuyện nhà chuyện cửa với các , thêm lát, chị ta ngồi vào ghế, chú Khoan đứng sau lưng, cẩn thận gỡ từng lọn tóc của chị.




      "Chẳng phải hôm kia chú Khoan mới tạo kiểu này sao? Hôm nay làm lại à?" A Lục đứng bên cạnh Nghiêm Nghiễm, giọng .




      Nghe A Lục nhắc, Nghiêm Nghiễm mới nhớ ra, chị Lợi từ ngày khai trương đến nay rất thường đến cửa hàng, khi là giúp nếm món ăn, lúc là mua dư mấy ly trà sữa, có khi lại do trong quán nhàn việc. Khác với những khách hàng nữ xếp hàng tranh giành Nghiêm Nghiễm, chị Lợi lần nào cũng gọi chú Khoan.




      "Có vấn đề, đúng ?" Ngụy Trì để khuỷu tay lên vai Nghiêm Nghiễm, quan sát xung quanh như kẻ lắm chuyện.




      " vào đây làm gì?"




      Nghiêm Nghiễm thẳng thừng nhích người ra, Ngụy Trì lảo đảo, song lại thuận thế níu lấy cánh tay cậu: "Gội đầu. Lần trước cậu hứa rồi, khi nào rảnh gội đầu cho ."




      "Vậy hả? Tôi quên rồi." Nghiêm Nghiễm xoay người vào trong.




      Gã mặt dày mày dạn bám dính như kẹo mạch nha: "Nghiêm Nghiễm..."




      Nghiêm Nghiễm cúi đầu tìm dụng cụ nhuộm tóc.




      "Nghiêm Nghiễm..."




      Nghiêm Nghiễm tiện tay túm lấy người: "A Lục, gội đầu cho Ngụy."




      Ngụy Trì khom lưng ghé tai cậu thầm: "Nghiêm Nghiễm?"




      Nghiêm Nghiễm bắt đầu cắn môi, vai dần trĩu xuống, đôi tay cũng dừng làm việc: "Xê ra, ngồi đó chờ ."




      Ngồi xuống đợi là đợi cả buổi chiều, cho đến lúc mặt trời xuống núi, từng tốp học sinh đeo cặp tan trường ngang qua, cửa hàng mới xem như trở lại vẻ yên tĩnh. Mùa thu, mặt trời lặn sớm, chỉ mới xế chiều mà trời tối, ánh sáng nhập nhoạng rọi nền gạch đen trắng đan xen, từng nhúm tóc vụn lẫn lộn với nhau khẽ rung bởi làn hơi từ máy sấy.




      Nghiêm Nghiễm giẫm lên mớ tóc dày, nhàng đến phía sau Ngụy Trì, cái gã thường ngày lập tức cười hềnh hệch ngẩng đầu, nay lại cúi đầu động đậy. Nghiêm Nghiễm đứng bên cạnh khom lưng xem xét, hóa ra Ngụy Trì đợi đến ngủ quên mất, tay vẫn cứ nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay đè lên màn hình, cứ như sợ ai đó cuỗm mất.




      Nhớ đến ban sáng trong điện thoại có thứ thể cho xem, Nghiêm Nghiễm chợt thấy hiếu kỳ, nhưng rồi lại nghĩ, trong điện thoại của Ngụy Trì ngoài trừ game và mấy nàng xinh đẹp ăn mặc mát mẻ ra còn có thể là gì nữa? Chắc lại dụ dỗ được bé vị thành niên nào đó từ game online chăng?




      Đáng đời, đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn , nếu là đàn ông chín chắn, đến cái tuổi của gã có ai mà ngọt ngào ôm bạn dạo phố khắp nơi, dùng bữa, xem phim? Có ai giống gã, chỉ biết ôm bát mỳ ăn liền dán mắt vào màn hình vi tính đánh đánh gõ gõ?




      Thế là cậu lay gã: "Này, Ngụy Trì, thức dậy ."




      Ngụy Trì quả nhiên thức dậy, dùng mu bàn tay dụi mắt, mặt mày ngơ ngác: "Trời sáng rồi à?"




      Nhanh tay rút khăn trùm, quấn chặt vòng quanh cổ gã, Nghiêm Nghiễm chẳng nể nang gì lấy kẹp kẹp phát vào sau gáy gã: "Là trời tối rồi."'




      "Ui da..." Ngụy Trì bị đau, lập tức tỉnh táo hẳn, ra sức mở to mắt, thở dài đầy vẻ tiếc nuối: "Khó khăn lắm mới mơ làm hoàng đế, vừa định cùng ái phi hưởng trọn đêm xuân lại bị cậu lay tỉnh. Chậc, là đại mỹ nhân đó nha, mơ thấy ấy mấy lần rồi, lần này cuối cùng cũng nắm tay được..."




      Nghiêm Nghiễm trơ mặt đáp lại gã: "Vậy à? Thế chờ lần tới ."




      Ngụy Trì liền cười, nụ cười lưu manh hiển tấm gương sạch bóng, xán lạn đến chướng mắt: "Nghiêm Nghiễm à..."




      Thừa biết gã chẳng gì hay ho, Nghiêm Nghiễm mím môi đáp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :