1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cậu bé Đậu Nha gầy gầy mất tăm bấy lâu, giờ thấy cùng mẹ đến uốn tóc. Mẹ Đậu Nha nhìn khá là sành điệu vừa vừa cằn nhằn con trai: "Ranh con, đừng nghĩ nhà vắng hết có thể chơi game. Mẹ biết thừa mẹ vừa là mày liền mở máy. Đánh mày cũng vô ích, đánh rồi chỉ đau tay mẹ. Chẳng thà mẹ tới đâu mày theo tới đó, xem mày còn giở trò gì nữa."




      Cậu nhóc vốn mặt mày tiu nghỉu, vừa thấy Nghiêm Nghiễm liền toét miệng cười, sau đó lại xị mặt như sắp mếu. Nghiêm Nghiễm cũng cười rồi gọi A Tam dẫn mẹ Đậu Nha gội đầu, rồi chỉ cái ghế tròn gần cửa, ý bảo Đậu Nha ngồi xuống: "Bài tập làm xong rồi à?"




      "Làm sao mà xong được!" Người mẹ hay cằn nhằn ở đây, Đậu Nha mới được thoải mái, kể khổ với Nghiêm Nghiễm, "Mấy hôm nay em toàn phải học thêm. Toán, Ngữ Văn, Tiếnh , Vật Lý... Bố mẹ còn ghi danh cho em khóa Tiếng Cambridge, buổi tối còn phải học lớp bồi dưỡng Toán Olympic. Khó khăn lắm mới được nghỉ mà chán chết được."




      Nghiêm Nghiễm tặc lưỡi: "Vất vả thế sao?"




      Đậu Nha dang hai chân, vươn vai cái: "Đành chịu thôi, đây là cuộc đời của em mà. Đầu tiên là đậu vào trường điểm cấp ba, sau đó thi vào trường đại học danh tiếng. Bố mẹ , nếu đậu được trường trong nước bỏ tiền cho em ra nước ngoài học. Tóm lại chỉ có thi với cử, thi đến chừng nào nướng em cháy khét mới thôi[2]." Cậu bé ánh mắt mệt mỏi thần sắc thê lương, ngước nhìn trời mà than: "Cuộc đời em là con đường lối về, được đắp bởi bài thi và bài tập." Ngôn từ già nua thốt ra từ đứa trẻ mặt hãy còn đầy mụn do đến tuổi dậy , nhìn buồn cười.




      [2. Chữ “thi” trong tiếng Trung Quốc đồng với chữ “nướng”.]




      Nghiêm Nghiễm vỗ đầu cậu nhóc: "Đừng có hở ra là học theo Ngụy Trì, chẳng có gì tốt cả."




      Đậu Nha tinh nghịch lè lưỡi, cười hihi, nét giảo hoạt nơi đầu mày cuối mặt giống hệt ai kia ở cửa hàng kế bên.




      Ngiêm nghiễm nhịn được nhéo mặt cậu nhóc: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, được quậy phá.”




      Sau đó có khách đến, gian phút chốc trở nên chật chội, ngay cả người xoay cũng khó khăn. Nghiêm Nghiễm vừa phải trông máy uốn tóc bên này, lại vừa chăm người dưỡng tóc bên kia, lược và kéo lúc nào rời tay. Giữa lúc bận rộn ngẫu nhiên liếc thấy Đậu Nha ngồi bên cửa kính. Cậu nhóc vẫn chán nản cắt móng tay, thi thoảng lại xoay xoay tay bên này, nghiêng nghiêng đầu bên kia, thấy người ta cúi đầu bấm di động liền trưng ra ánh mắt khát khao. Nhân lúc mẹ chú ý, cậu nhóc còn kín đáo nhòm sang quán kế bên qua lớp cửa kính, nếu thấy ai đó vào, đôi mắt mệt mỏi đều ánh lên vẻ ngưỡng mộ.




      Nghiêm Nghiễm im lặng lắc đầu, lách qua đám người vỗ vai cậu nhóc: "Này."




      "Dạ?" Đậu Nha giật mình ngẩng đầu.




      Nghiêm Nghiễm lại chẳng nhìn Đậu Nha, chỉ đứng trước cái kệ bên cạnh cậu nhóc như tìm gì đó: "Sau khi sấy xong tóc mẹ em lên tầng hai để bà chủ làm mặt, cũng khoảng tiếng."




      Đậu Nha ngẩng đầu há hốc mồm, vẻ mặt ngây ngô ấy khiến Nghiêm Nghiễm nhớ đến bộ mặt ngây thơ vô tội mỗi khi ai kia giở trò lưu manh. Nghiêm Nghiễm vuơn tay quẹt mũi cậu nhóc, rồi cầm chai dưỡng tóc mất.




      Cửa hàng rất ồn, giọng ca trầm thấp của Trần Dịch Tấn hát câu "Đàn ông tốt chẳng dễ làm có phải lỗi của cả xã hội” chìm nghỉm giữa tiếng máy sấy "u u" và tiếng cười của khách hàng. Nghiêm Nghiễm miệt mài xử lý các mái tóc khác nhau, gội, cắt, sấy, uốn, nhuộm, ngày qua ngày đều thay đổi, dù nhắm mắt vẫn có thể quen tay làm được.




      Tiếng giày cao gót lộp cộp phát ra từ cầu thang gỗ, mẹ Đậu Nha tóc mượt da sáng uyển chuyển bước xuống như quý bà. Nghiêm Nghiễm nhìn theo ánh mắt người mẹ, bên cửa kính, tiểu Đậu Nha vẫn ngoan ngoãn ngồi đó cắt móng tay.




      Lúc tính tiền, người mẹ còn hỏi con trai có muốn uống trà trưa ở quán thức ăn nhanh gần đây . Nghiêm Nghiễm nghe thế, khẽ mím môi. Hệt như lúc đến, Đậu Nha liếc nhanh về phía cậu, toét miệng cười, đôi mắt chớp chớp, vẻ ranh mãnh lại càng lộ .




      Mẹ Đậu Nha bước ra trước, Nghiêm Nghiễm ga lăng mở cửa hộ, chợt thấy tay như bị nắm lấy, cúi đầu xuống thấy Đậu Nha cười thần bí: " Ngụy nhờ em chuyển lời , bận cũng đừng quên thư giãn."




      xong, cậu nhóc quay , ngoan ngoãn theo sau lưng mẹ.




      Nghiêm Nghiễm xòe tay, trong lòng bàn tay là viên kẹo bạc hà, bất giác nhìn sang cửa hàng bên cạnh, bên trong ồn ào, khách ngồi chật kín, họ đều là những người trẻ tuổi, hoặc ngồi chơi game, hoặc cúi đầu lật lật giở giở. Ngụy Trì đứng sau quầy trưng bày, bị khách hàng vây kín chẳng nhìn thấy mặt mũi đâu. Chỉ có giọng vẫn sang sảng: "Hàng , hàng 200%! tin cứ việc đem đến SONY kiểm nghiệm."




      "Máy còn nguyên kiện, về đến cửa hàng còn chưa kịp bóc ra. Yên tâm , đảm bảo vết xước cũng có."




      "Ê ê, ai với chú em là kẹo bạc hà này có thể ăn miễn phí vậy? Kẹo của ! được, thân thiết đến đâu cũng được ăn. Bỏ xuống mau, ăn vào rồi cũng phải nhả ra đây cho ."




      Trong cửa hàng tóc, tiếng thúc giục vội vã, A Tam gọi Nghiêm Nghiễm mà giọng gần như sắp khóc. Nghiêm Nghiễm cho kẹo vào miệng, chuẩn bị quay vào tiệm. Bên kia dường như có giác quan thứ sáu, bộ mặt gian manh thò ra từ đám đông người, cặp kính gọng đen xệ xuống, miệng cười làm hằn lên nét ranh mãnh nơi đuoi mắt. Nghiêm Nghiễm bất giác dừng chân. nhìn tôi, tôi nhìn , bất giác nở nụ cười.




      ~*~

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sang tháng mười, hương hoa quế ngập tràn thành phố. Thường có người hái ít hoa quế tươi làm bánh hoa quế, hương thơm nồng đậm len theo cánh cửa khép hờ lan xuống phố, làm nao lòng khách bộ hành.




      Thời tiết dần chuyển lạnh, sau 1 đêm mưa rả rich, ai nấy vội vã thay đổi phục trang, lần lượt khoác thêm áo ấm. Nghiêm Nghiễm cảm thấy thời tiết ở đây lạ lùng, dường như chẳng hề có giao thoa của mùa thu lất phất mưa, từ mùa đông chạy vù sang mùa hè, rồi lại từ nóng rừng rực chạy vù sang gió bấc lạnh căm. Thời tiết trở mặt quá nhanh khiến kẻ chậm chạp chẳng kịp trở tay. Thế nên cái kẻ thường hay khoác áo cộc tay xỏ dép lê kia hắt hơi từng đợt.




      Từng tốt bụng nhắc nhở gã, nhớ chú ý giữ ấm, đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa. Nào hay lại bị gã trêu trọc: " sao, sao. cả năm chẳng bao giờ bệnh viện. Nghiêm Nghiễm, cậu năng cứ như mấy ông bà già tập thể dục buổi sáng trong công viên ấy."




      Giờ đến lượt Nghiêm Nghiễm ưỡn ngực xỏ: "Người cả năm phải đến bệnh viện, hắt hơi chăm chỉ thế, là ai nhớ vậy?"




      Ông chủ Ngụy ỉu xìu sờ mũi: " biết phải là cậu," mũi ửng đỏ, mắt ươn ướt đáng thương vô cùng. Nghiêm Nghiễm muốn phất tay bỏ , gã lại thấp giọng : "Nghiêm Nghiễm."




      "Gì cơ?"




      Ngụy Trì lại im lặng. Nghiêm Nghiễm quay đầu, Ngụy Trì run lẩy bẩy, ôm tay cầm của máy game, chui vào góc sofa, lại gọi: "Nghiêm Nghiễm.", mũi càng lúc càng đỏ, mắt chớp chớp ngây thơ.




      Sau đó...




      "Hắt, hắt, hắt, hắt xì!" vang vọng kinh thiên động địa, nước mắt nước mũi tèm lem. Ngụy Trì lấy khăn giấy lau mũi, dang hai tay: "Lần này chắc là cậu nhớ , nhớ da diết đó..."




      Nghiêm Nghiễm nhìn cái lọ bàn trà, nghĩ xem nên nhét đống kẹo ở trong lọ vào lỗ mũi gã như thế nào.




      ~*~




      Trong những ngày trở lạnh, khách đến tiệm làm tóc ít hẳn . Bên kia đường lại náo nhiệt khai trương quán ăn , tiếng pháo nổ giòn tan khiến người dân xung quanh lũ lượt kéo đến. Trong quán có người phụ nữ lả lướt thân hình thon thả, tuy còn trẻ lắm nhưng chăm sóc dung nhan của mình rất kỹ, sắc mặt tươi tắn, chưa miệng cười. Người ta , đó là bà chủ quán.




      Quán đó trước giờ đổi chủ mấy lần, làm ăn dường như được tốt, chưa đến nửa năm đóng cửa. Ai cũng phong thủy đất ấy vượng tài, chẳng biết lần này có thể cầm cự được bao lâu. Có điều, bà chủ xinh đẹp này lại vô cùng tự tin, cười tươi rói giữa đám đông khách khứa, còn quên cất tiếng mời những người xem náo nhiệt vào tong ngồi uống chén trà.




      Lần này chắc lâu dài nhỉ? Mọi người giọng đoán già đoán non.




      Tiệm làm tóc vắng khách, mấy chú thợ tranh thủ đứng trước cửa, bàn tán rôm rả, bà chủ xinh đẹp kia trông giống Trương Mạn Ngọc, hay là giống Lưu Gia Linh hơn? đoạn sôi nổi nhất, chú Khoan nhịn được nữa, cuộn cuốn catologe tóc đẹp trong tay, gõ vào đầu mỗi cậu cú: " lo chăm chỉ làm việc, ở đó mà hóng hớt chuyện người ta."




      Hoàng Mao và A Lục ôm đầu lủi vào trong tiếp tục làm việc. A Tam định theo sau, chợt ngoảnh đầu trông thấy người phụ nữ uyển chuyển tới, lại nhìn chú Khoan phong độ ngời ngời, to gan trêu chọc: "Chú Khoan, bà chủ về nhà mẹ dưỡng thai rồi, những lúc thế này đàn ông rất dễ mắc sai lầm, chú phải cẩn thận đó."




      Chú Khoan giận tái mặt, cứ nhè mái đầu nhuộm xanh nhuộm vàng của A Tam mà đánh, khiến chàng ôm đầu lủi như chuột: "Thằng quỷ! Còn dám nhảm nữa trừ tiền lương tháng này của mày cho biết."




      Lời còn chưa dứt, người bên ngoài đẩy cửa vào. Bà chủ quyến rũ bên kia đường đứng cạnh cánh cửa thủy tinh đc lau rửa sáng bóng, mỉm cười ngọt ngào: "Ông chủ, có thể làm lại đầu giúp tôi ? Ban nãy biết ai làm hỏng mất kiểu tóc của tôi rồi."




      Chú Khoan vội vàng ra tiếp, sợ chị ta nghe thấy mấy lời trêu chọc của A Tam, mặt chú cứ lúc đỏ gay lúc trắng bệch: "À được, được chứ. Mời... mời ngồi bên kia."




      Đám thợ trẻ trốn ở gian trong che miệng cười thầm. Nghiêm Nghiễm đứng góc lắc đầu, đám thợ trẻ thời nay to gan .




      Người phụ nữ tự xưng tên Kim Lợi, có đôi mắt đào hoa lúng liếng, xen lẫn quyến rũ. Chị ta phóng khoáng trò chuyện với chú Khoan: "Về sau chúng ta là hàng xóm, có gì mong giúp đỡ cho."




      Chú Khoan khéo léo làm lại kiểu tóc bị lệch cho chị ta, gật đầu cười đáp: "Tất nhiên rồi." Nụ cười của chú vẫn còn gượng gạo.




      Hai người cứ thế chuyện trò, hơi khách sáo, hơi thân thiện, lại có chút tâm đầu ý hợp. Trước khi rời khỏi, bà chủ quán ngỏ ý muốn làm tấm thẻ hội viên, chú Khoan vội từ chối: "Ngày đầu khai truơng hao tài, may mắn đâu."




      Trầm ngâm lúc, bà chủ quán cũng níu kéo nữa, chỉ nhìn chú Khoan với ánh mắt rạng ngời: "Vậy lần sau em lại tới."




      "Vậy... lần sau em lại tới..." Mấy chú thợ nhìn hai người như xem phim dài tập, còn bắt chước giọng điệu của họ mà cười nghiêng ngả. Nghiêm Nghiễm bèn tới, vỗ vai từng người: "Hoàng Mao, mau quét nhà . A Lục, khăn bông phơi hết chưa? Còn A Tam nữa, muốn học nghề hả?"




      Thế nên khi chú Khoan quay lại định tính sổ, đám thợ kẻ lau kính, kẻ quét dọn, ai nấy đều chăm chỉ. Chú Khoan chắp tay sau lưng, xem xét vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt Nghiêm Nghiễm, "hừ" mạnh 1 tiếng.




      Nghiêm Nghiễm cười lấy lòng: "Chú à, bọn họ chỉ đùa cho vui thôi mà."

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vừa ngẩng đầu trông thấy Hoàng Mao với cái đầu vàng chóe, vừa lau cửa vừa đùa giỡn với A Lục, người có vài lọn tóc nhuộm xanh trước trán. Mấy cái thằng này... Nghiêm Nghiễm miễn cưỡng giữ nụ cười, chợt nhớ đến lời Ngụy Trì từng : "Bảo chú Khoan nhà các cậu kiếm thêm thợ học việc rồi nhuộm tóc đỏ cho cậu ta, cứ gọi là tiểu Hồng, cho cậu ta đứng cạnh Hoàng Mao, A Lục, đảm bảo giống như cột đèn giao thông, vừa đẹp vừa hoành tráng."




      Cái kiểu ấy... đẹp chỗ nào chứ?"




      Chú Khoan tìm được người trút giận, đành nuốt cục tức hậm hực bỏ . Chú vừa A Tam, A Tứ lủi như lươn sang cửa hàng kế bên. Hôm nay Ngụy Trì nhập hàng nên chỉ còn lại mình tóc dài Quân Quân ở lại. Cũng biết gã hết cảm chưa, hôm nay nhiệt độ lại xuống thấp, cả phố chắc chỉ còn mỗi gã mặc áo cộc tay. Nghiêm Nghiễm tưởng tượng bộ dạng run như cầy sấy của gã, khóe miệng bất giác cong lên.




      Nhà bên truyền sang tiếng cười vui vẻ, A Tam và A Tứ đều rất dẻo miệng, dăm ba câu là có thể khiến các nàng đỏ mặt. Từ ngày theo chân Ngụy Trì học hỏi, công lực tăng lên gấp bội, gặp là miệng cứ như bôi mật.




      Tiếng cười vọng sang nghe rất , Tiểu Thanh mặt mày khó chịu, ngẩn người ngồi ở ghế. Tiểu Thanh thích A Tam là việc ai ai cũng biết, chỉ mình A Tam biết. Kỳ thực chỉ tình tựa mái tóc, mà phiền não cũng giống như tóc, ba ngàn sợi phiền não, tường, kể tận, cũng chẳng thốt nên lời.




      Nghiêm Nghiễm lặng im nhìn mọi thứ, theo phản xạ quay đầu định gì đó, nhìn vào cửa hàng vắng vẻ mới chợt nhớ ra Ngụy Trì có ở đây.




      Cho đến khi tắt đèn đóng cửa vẫn thấy Ngụy Trì về, Nghiêm Nghiễm nghĩ: Chắc là nhậu với bạn bè rồi. Ngụy Trì quen biét rộng rãi, dăm bữa nửa tháng nếu phải họp mặt người này cũng là người nọ mời, mấy hôm trước còn cùng đám bạn học bắn cung, chẳng qua là túm năm tụm ba chơi bời mà thôi.




      Miệng : "Suốt ngày ăn ăn uống uống với cả đám người chán muốn chết." nhưng lần nào gã cũng là người sốt sắng nhất. Sau đó nằm ngủ thẳng cẳng cho đến tận trưa hôm sau, đầu đau như búa bổ, nhăn nhó đến tìm Nghiêm Nghiễm: "Nghiêm Nghiễm à, xoa bóp giúp với, đau đầu quá."




      Lần nào cậu cũng đáp: "Uống chết luôn là hết đau ngay."




      Nhưng gã làm như nghe thấy, cứ đứng đó ôm trán, "ui da ui da" kêu rên, nét mặt mệt mỏi đau đớn. Thợ thầy và khách hàng trong cửa hàng đều ngoảnh lại nhìn, chú Khoan : "Nghiêm Nghiễm."




      Và thế là Nghiêm Nghiễm vuơn tay, Ngụy Trì nhắm mắt, Xoa xoa nắn nắn, đúng là đau nữa, chí ít là gã thế. Nghiêm Nghiễm thầm nghĩ biết có nên mở cửa hàng massage chuyên trị chứng đau đầu sau khi say rượu . Giật mình về với tại, tim đập thình tiếng, đúng là càng sống càng tiến lùi, Ngụy Trì hâm hâm dở dở, bản thân mình lại bắt đầu nghĩ vẩn nghĩ vơ y như gã, toàn nghĩ mấy chuyện điên khùng.




      " Nghiêm, Nghiêm..."




      Ai đó giật giật tay áo, Nghiêm Nghiễm thảng thốt bừng tỉnh, mới nhận ra mình đứng ngây người trước cửa quán Ngụy Trì, cậu chợt thấy xấu hổ: "À, tôi, tôi..."




      Quân Quân tha thiết quan tâm: "Sao ạ?"




      ", có gì. Ừm, tôi có việc trước đây." Gần như là tháo chạy, Nghiêm Nghiễm chỉ thấy máu bốc lên mặt, mặt cậu nóng bừng bừng giữa gió lạnh căm căm.




      ... là xẩu hổ chết được.




      ~*~




      Khi trở về phòng trọ đèn đường sáng từ bao giờ. Đứng từ đầu ngõ phố nhìn vào, nhà nhà sáng đèn, dù gió đêm phần phật thổi qua, tận đáy lòng vẫn dâng lên hơi ấm thể bằng lời, xen lẫn với ấm áp là nỗi chua xót chẳng thể tỏ bày của kẻ xa quê.




      Nghiêm Nghiễm và Đề Bàng. A Tam, A Tứ cùng nhau thuê căn hộ ở khu phố gần cửa hàng tóc, chính xác hơn, là thuê gian phòng. Chủ thuê ngăn căn hộ 80m2 thành bốn gian và cho những người khác nhau thuê, căn hộ hai phòng ngủ phòng khách mà có đến tám chín người cùng ở.




      Căn hộ cũ vốn chẳng tốt bao nhiêu, kiểu dáng lỗi thời lại thiếu ánh sáng, giữa trưa mà ngay phòng khách cũng có nắng. Đông người ở càng trở nên ồn ào bừa bãi, có khi muốn vệ sinh cũng phải xếp hàng. Nhưng được cái là tiền thuê rẻ, lại gần chỗ làm, xung quanh điện đường trường trạm đều đầy đủ, rất tiện lợi. Người xa quê, chỉ cần có cái giường để ngủ ngon giấc là hạnh phúc.




      Chú Khoan thường với Nghiêm Nghiễm, con người ấy mà, khi thông suốt nên nhìn về phía trước, như vậy mới có động lực tiến lên. Còn khi nghĩ quẩn hãy nhìn lại phía sau, cho dù bản thân có túng bẫn đến đâu vẫn luôn có người thê thảm hơn mình. Người còn có được mái nhà nhìn người phải ngủ gầm cầu, người ngủ gầm cầu hãy trông kẻ phải lang thang đầu đường xó chợ, kẻ đầu đường xó chợ phải nhìn kẻ phải rúc mình bên đường ray xe lửa. Có lẽ thế này hơi tàn nhẫn, nhưng chỉ như thế mới có thể sống tiếp. Đôi lúc sống qua tại còn quan trọng hơn tạo dựng tuơng lai.




      Nghiêm Nghiễm cắn môi, lòng thầm tán đồng. Đối với cậu mà , có cái giường thuộc về mình đủ lắm rồi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Báo chí thường gọi cách thuê phòng trọ này là thuê tập thể. Người dân quanh đây tán đồng lắm. Quá nhiều người lạ ra vào trong khu dân cư ảnh hưởng an toàn, hơn nữa nhiều người thế này sống chung nhà, chẳng may xảy ra hỏa hoạn hay xì hơi ga gì đó, hậu quả rất nghiêm trọng.




      Khu phố cũng điều tra về tình hình thuê trọ tập thể. Lúc Nghiêm Nghiễm vào nhà, bên trong chật kín người. Khách cùng thuê cho Nghiêm Nghiễm biết, mấy trong tổ dân phố kiểm tra trạng khách thuê.




      Trước đây các đến mấy lần, xem ra căn hộ lớn này thể tiếp tục thuê được nữa, Nghiêm Nghiễm thầm thở dài.




      Trong lòng có chút buồn bực, giá nhà ở thành phố thay đổi nhanh chóng, kéo theo giá thuê cũng tăng cao, nếu phải dọn , e rằng thể tìm được nơi nào vừa rẻ vừa tiện lợi như chỗ này.




      Trong những người đến kiểm tra hỏi có cả bà ngoại của Ngụy Trì, bà là người lớn tuổi nhất, nhưng vẫn còn rất minh mẫn. Khác với vẻ ngoài cứng rắn trong lần trách mắng Ngụy Trì, bà cư xử với mọi người rất hòa nhã, thân thiết, trong đôi mắt híp lại vì cười ánh lên nét phúc hậu. Bà cầm bảng biểu hỏi Nghiêm Nghiễm: "Cháu làm việc ở đâu?"




      Nghiêm Nghiễm trả lời: "Ở tiệm làm tóc đầu phố ạ."




      Cụ bà đeo kính lão vươn tay kéo bảng biểu ra xa, sau đó cười : "Bà còn nhớ, là cháu cắt tóc cho bà. Bà cứ nghe họ gọi ‘Nghiêm Nghiễm’, đến giờ mới biết hai chữ đó viết thế này."




      Nghiêm Nghiễm cười ngượng ngùng, cậu cũng còn nhớ bà: "Bà ơi, khi nào bà muốn cắt tóc trước với cháu, cháu dành thời gian cắt cho bà để bà phải chờ đợi."




      Câu hỏi trong bảng biểu rất nhiều mục, bà cụ vừa hỏi vừa trò chuyện với Nghiêm Nghiễm: "Cháu ngoại bà cũng mở cửa hàng ở đầu phố, ngay cạnh tiệm của cháu đấy."




      Nghiêm Nghiễm gật đầu: "Cháu biết ạ."




      Nụ cười của bà cụ càng trở nên ý vị, vừa tự hào lại vừa khó xử: "Bà cũng nghĩ là cháu biết, khắp chốn xa gần có ai mà biết nó, suốt ngày gây họa, đụng phải chuyện xấu đều nghĩ ngay đến nó. Ôi... lúc trước bà lo lắm, nhưng giờ tốt hơn rồi. Mở cửa hàng, tuy bằng người ta làm văn phòng, nhưng dù sao thiên hạ cũng được thái bình.”




      chuyện từ tốn, nhắc đến cháu ngoại của mình, sắc mặt khiến người ta xúc động. Thằng ranh trời đánh kia dù có ngang bướng, làm xằng làm bậy đến thế nào nữa cũng vẫn là cục vàng của bà, là do bà tay nuôi nấng chăm bẵm từ khi còn là đứa trẻ khóc oa oa đến lúc trưởng thành nên người.




      Nghiêm Nghiễm khom lưng, mỉm cười nhìn vào mắt bà: "Ông chủ Ngụy cũng rất tử tế, là người tốt ạ."




      gương mặt bà cụ thoáng qua nét như được an ủi phần nào, vết chân chim nơi đuôi mắt sâu hơn khi bà cười nhưng bà vẫn nghiêm giọng: "Cháu cần tốt cho nó, thằng ranh đó là tròn hay méo bà biết hơn ai hết."




      Nghiêm Nghiễm đưa bà ra tận cửa, dưới ngọn đèn đường, bà cụ chợt quay đầu lại: "Nghiêm Nghiễm à, nếu thằng ranh đó làm chuyện gì đứng đắn, cháu cứ tới tìm bà để bà dạy cho nó trận. Nhưng nhờ các cháu giúp đỡ nó, đừng làm khó dễ nó, được ?"




      hề biết Ngụy Trì thân thiết với Nghiêm Nghiễm, chỉ xem cậu như người bạn quen biết bình thường cửa đứa cháu, nhưng lại khẩn khoản nhờ vả, Nghiêm Nghiễm nhất thời trầm mặc, biết nên sao mới phải, chỉ vội gật đầu: "Vâng, vâng ạ."




      Bà cụ bấy giờ mới yên tâm ra về. Ánh đèn mờ mờ hắt lên tấm lưng còng của bà, bóng bà đổ dài mặt đất.




      Nghiêm Nghiễm chợt nhớ đến gương mặt trong làn khói ở quán nướng hôm nào: "Còn bà ngoại nữa... Đàn ông mà, nuôi gia đình kiếm cơm bỏ miệng là việc tất yếu hàng đầu. Nuôi nổi vợ con, chí ít cũng phải nuôi được bản thân. Sau này cũng phải có chút tiền mua thuốc cho bà ngoại. Bà lớn tuổi rồi, sức khỏe tốt..."




      Đột nhiên thấu hiểu, thái độ cung kính lễ phép cũng như tình cảm sâu sắc phải để ngoài đầu môi chót lưỡi của Ngụy Trì dành cho bà.




      ~*~




      Nửa đêm, chuông điện thoại vang lên, Nghiêm Nghiễm ngủ chưa say, lập tức bị đánh thức. Đề Bàng và mấy người cùng phòng khác cũng tỉnh dậy, giọng bực dọc hỏi: "Ai vậy?"




      " có gì, có gì." Nghiêm Nghiễm vội cầm điện thoại, trùm chăn kín đầu: "Alo?"




      Giọng ở đầu dây bên kia vô cùng thản nhiên: "Nghiêm Nghiễm, ăn khuya với ."




      Nghiêm Nghiễm chui đầu ra khỏi chăn hít hơi sâu, căn phòng tắt đèn tối om. Chẳng trách bà cụ bận lòng vì gã, hành vi quả thực bình thường chút nào: " biết mấy giờ rồi ?"




      Đầu dây bên kia là tiếng cười của Ngụy Trì: "Là giờ ăn khuya."




      Nghiêm Nghiễm siết chặt điện thoại hơn: "Tôi ngủ rồi."




      Ngụy Trì đáp liền miệng: "Ngủ rồi có thể thức dậy."




      "Tôi buồn ngủ."




      "Ăn khuya tỉnh ngay."




      "Sáng mai tôi còn phải làm."




      " cũng vậy mà. Cậu dậy nổi, đây gọi điện đánh thức."




      "!"


      Nghiêm Nghiễm kìm được, cao giọng, nhưng vội vàng nén xuống ngay, bọn Đề Bàng bị đánh thức: "Nghiêm Nghiễm, ra ngoài nghe điện thoại , tôi mệt cả ngày rồi…"




      Kẻ bên kia đầu dây nghe thấy, tiếng cười truyền đến tai Nghiêm Nghiễm: "Ra , ở dưới tầng này."

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lần mò áo khoác xuống lầu, gió thu lạnh lẽo khiến Nghiêm Nghiễm rùng mình. Dưới gốc cây quế ngào ngạt hương thơm, Ngụy Trì cười rạng rỡ: "Hết buồn ngủ rồi chứ?"




      "Sáng đến nơi rồi còn ăn khuya..." Nghiêm Nghiễm mặc kệ , mình trước, vừa vừa thấp giọng cằn nhằn.




      Gã theo rất nhanh, chỉ vài ba bước đuổi kịp Nghiêm Nghiễm: "Nhớ đến liền tìm cậu ngay."




      Là nhớ đến ăn khuya hay nhớ đến Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì , Nghiêm Nghiễm cũng hỏi, chậm rãi dưới dãy đèn đường, hương hoa quế ngọt ngào càng thấm đượm hơn trong hơi gió lạnh.




      "Hôm nay nhập hàng?"




      "Ừ, lấy thêm số hàng và mấy trò chơi mới. Ngày mai sang cửa hàng chơi, chấp cậu hai ván."




      "Chưa biết ai chấp ai đâu."




      "Ha ha ha ha..." Ngụy Trì thẳng thừng cười lớn.




      Nghiêm Nghiễm dừng chân lườm .




      "y da, chuyện này nữa, nữa cậu trở mặt với luôn." Ngụy Trì vỗ vai Nghiêm Nghiễm như an ủi, rồi thuận thế bá lấy cổ cậu.




      chỉ mặc mỗi chiếc T-shirt dài tay có họa tiết đơn giản, lồng ngực nóng ấm áp sát vào lưng Nghiêm Nghiễm. Thoáng chốc, lạnh giá của đêm thu đều tan biến, thậm chí cậu còn thấy mặt mình nóng lên: "Mới về à?"




      "Ừ. Vừa nhập hàng xong bị thằng béo lôi nhậu. Thằng béo chết giẫm, chẳng qua chỉ là thầm thương trộm nhớ kết hôn, người ta thậm chí còn chưa có tình cảm gì với nó, còn đủ để gọi là thất tình, thế mà níu kéo tụi uống tận tới giờ này."




      "Vậy mà còn ăn khuya? Đồ thùng đáy."




      Ngụy Trì đáp, cánh tay quàng lấy Nghiêm Nghiễm càng chặt hơn, ngẩng đầu nhìn bầu trời bóng sao: "Muốn ăn ăn thôi."




      "Xì..." Nghiêm Nghiễm cười nhạt.




      Ai đó liền giở thói lưu manh: "Ê, đói bộ được sao? Bộ ăn khuya là phạm pháp à?"




      thèm chấp gã. Quán nướng ở ngay phía trước, người phục vụ bị bếp lò hồng rực hun đến mức mặt mày đỏ gay: "'Kìa, Ngụy, Nghiêm lại đến đấy à? Vẫn như cũ chứ?"




      Nghiêm Nguiễm giằng khỏi cánh tay Ngụy Trì, sải bước vào quán: "Tiểu Kim, còn chỗ ?"




      Cậu phục vụ tên Tiểu Kim bưng mâm đầy ắp nặng trịch, khéo léo luồn lách giữa các bàn: "Có, có, theo tôi."




      Cầu thang gỗ vừa cao vừa hẹp, Tiểu Kim lướt băng bang, nhanh nhẹn như con khỉ. Nghiêm Nghiễm được mấy bước, ngoảnh đầu lại, Ngụy Trì theo. Gã đứng dưới chân cầu thang cao ngất, sau lưng là làn khói mịt mù bốc lên từ bếp lò hồng rực. Giữa quán ăn ngậy mùi dầu lăn lộn vớ mùi ngai ngái của thịt dê, mùi tanh tanh của thịt heo, xung quanh tiếng nhạc xập xình hòa với tiếng gọi í ới của người bồi bàn, Nghiêm Nghiễm dựa vào tay nắm cầu thang cũng bám mùi dầu, sắc mặt ngơ ngác. Ngụy Trì ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt thấu tỏ: "Nghiêm Nghiễm."




      "Gì thế?"




      "Chúng ta xem phim ."




      "Hả?"




      " , chúng ta... hắt, hắt, hắt xì!" Tiếng hắt hơi vang lên, nước mắt nước mũi lấm lem.




      Gã đàn ông trước mặt vừa nhếch nhác vừa đáng thương, Nghiêm Nghiễm mím môi, chần chừ rồi xuống lầu dúi mấy vỉ thuốc ở trong túi áo vào tay gã: " bảo phải mặc thêm áo ấm, cứ nghe."




      Ngụy Trì ngây người hồi lâu, cúi đầu nhìn số thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nghiễm lúc này lên lầu từ lâu, gã cúi đầu cười hì hì, rồi hít hít mũi: "Này này, ai đó làm ơn cho tờ khăn giấy với. Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"




      ~*~




      Ngụy Trì ốm , hậu quả của sĩ diện hão chính là tự chuốc họa vào thân. Ban đầu chỉ là cảm , để lâu thành ra cúm kèm nóng sốt. Vậy mà gã còn ở đó ba hoa: "Ông đây chưa bao bao giờ biết cổng bệnh viện ở hướng nào."




      Nếu phải Quân Quân chạy sang cửa hàng tóc nhờ giúp đỡ, e rằng Ngụy Trì cứ nằm như đống bùn nhão sofa chờ người ta đến hốt .




      Vừa ra khỏi phòng cấp cứu, Nghiêm Nghiễm đanh mặt: "Giờ biết cổng bệnh viện ở đâu chưa?"




      Ngụy Trì gãi gãi đầu, đầy vẻ ngại ngùng: "Thực ra trước đây biết rồi, chẳng qua là, là…"




      Ngẩng đầu lên Nghiêm Nghiễm mất dạng, mặc kệ gã mình đến quầy thuốc xếp hàng.




      Mùa này nóng lạnh thất thường, bệnh nhân cảm cúm rất nhiều. Giờ là nửa đêm, nhưng trong sảnh chờ đầy ắp người bệnh, người lấy số, kẻ lấy thuốc, người làm xét nghiệm, hầu hết đều do cảm cúm mà phát sốt. Y tá ở bàn đăng kí chẳng buồn hỏi han gì, người nào đến cũng lấy nhiệt kế ra đo. Ngay cả ghế trong sảnh cũng biến thành nơi truyền nước, bác sĩ y tá khoác áo blouse trắng tất tả ngược xuôi. Quầy lấy thuốc cũng xếp hàng rồng rắn, Nghiêm Nghễm cầm đơn thuốc lẳng lặng đứng ở cuối hàng. Ngụy Trì tự giác đứng ở bên cạnh cậu. Nghiêm Nghiễm sầm mặt, chỉ cái ghế trống gần đó: " qua kia ngồi , sốt cao thế này rồi."




      Tay áo xắn cao, tay Ngụy Trì hãy còn cầm bông gòn ấn vào chỗ lấy máu: " sao, chẳng qua là..."




      Lời chưa dứt, Nghiêm Nghiễm quắc mắt liếc sang, ông chủ Ngụy chuyên quát nạt học sinh lập tức im miệng dám nữa, cúi đầu sờ mũi, ngoan ngoãn sang bên cạnh: "Vậy... chờ cậu."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :