1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2






      Ngụy Trì mở tiệm vào đầu tháng Năm năm ngoái, hôm khai trương đánh trống thổi kèn, lẵng hoa đầy cửa, pháo nổ đì đùng dứt. Người qua đường dừng chân đứng xem, chỗ cửa hẹp đến nỗi thể hẹp hơn được nữa, trẻ tóc dài mắt to mình đứng đó, hai tay bịt tai, co đầu rụt cổ, sợ tiếng pháo dám đụng đậy.




      Thợ trong trong tiệm đều bỏ việc đổ ra ngoài xem, chú Khoan tức đến giậm chân huỳnh huỵch. Nghiêm Nghiễm biết điều, rót cho chú cốc nước, nhân lúc chú cúi đầu uống nước liền liếc nhanh ra ngoài cửa, thấy mà họ đâu, chỉ thấy la liệt những pháo, từng dây từng dây treo ở đó, nổ vang như sấm. Ngoài cùng còn có bánh pháo tròn, nổ đì đùng tản ra lớp khói dày đặc, dễ chừng hơn nửa giờ cũng chưa tan.




      thanh niên trẻ tuổi mặc áo T-shirt đỏ rực luồn lách như con lươn giữa ma trận pháo đỏ, hào hứng châm đốt. Thỉnh thoảng giật mình thon thót bởi tiếng pháo nổ, lại còn hoa chân múa tay, gương mặt bảnh bao sáng sủa ấy giống đứa trẻ thích bày trò nghịch phá, trong lúc né tránh pháo nổ còn suýt nữa ngã vì vấp phải chiếc dép lê.




      Nghiêm Nghiễm nhìn gã, chợt nhớ đến nguyện vọng ngày mình còn , đợi sau này lớn lên có nhiều tiền, mua nhiều pháo chất đống trước cửa, sau đó dành nguyên ngày để đốt pháo cho thỏa thích.




      Những chuyện trẻ thơ, đến khi lớn lên mới cảm thấy nó ấu trĩ. Giống như người nghèo đến mức mua nổi bát đậu nành để uống, thế là ngầm thề độc: "Sau này ông đây phất lên, mua đậu nành phải mua lúc hai bát, uống bát đổ bát."




      Hôm đó, Ngụy Trì làm được. Trong thời gian thắt chặt an ninh, duy trì trật tự chào đón Olympic, để có được tất cả chỗ pháo ấy, biết Ngụy Trì phải bao lần cửa sau, dúi bao nhiêu phong bì, sức lực và tiền của bỏ ra có khi đủ mở tiệm kinh doanh pháo. Tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc đến nỗi hàng xóm láng giềng đều phải vươn cổ ra cửa sổ chửi đổng, nếu phải có người gọi điện báo cảnh sát, chỉ e trận pháo này còn nổ đến lúc nửa đêm khi mà tiệm làm tóc tắt đèn đóng cửa.




      Ngụy Trì chẳng buồn đếm xỉa đến việc bị bêu rếu TV, với lớp da mặt dày cộp của gã tuyệt đối dám chạy đến đài truyền hình đòi tiền cát-sê. Thế nhưng gã lại để tâm đến bà ngoại làm tổ trưởng tổ dân phố. Tiếng pháo nổ vừa dứt, bà lão nghe được tin dẫn theo mấy cụ hưu trí giận dữ tới, mắng thằng cháu như tát nước, chất giọng Giang Nam mượt mà vang lên dồn dập, từ ngữ sắc bén ấn tượng kém mấy dây pháo nghe đâu là do Ngụy Trì đặt hàng làm riêng.




      Bà lão mộc mạc quát lơn: "Ngụy Trì, mày muốn chết à!"




      Ông chủ Ngụy dám lạnh lùng đối mặt với muôn lời chỉ trích, ngay lập tức cúi đầu khom lưng, tay khoanh lại, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh: "Bà ngoại, cháu chỉ đốt mấy dây cho vui thôi..." Giọng điệu khúm núm, hệt như con chuột mắc kẹt bệ đèn dầu[1], đầy vẻ ngượng ngùng, lại như thoáng chút gì đó tiếc rẻ vì chưa được thỏa lòng.




      [1. Đây là hình ảnh lấy từ bài hát thiếu nhi rất phổ biến ở Trung Quốc. Lời bài hát có khá nhiều dị bản, trong đó có bản như sau: "Chú chuột trèo lên bệ đèn, ăn trộm dầu rồi xuống được. Chú chuột trèo lên bệ đèn, meo meo meo và mèo tới."]




      Những người xung quang hi hi ha ha cười rộ, Đề Bàng quàng vai A Tam, suýt nữa ngã lăn khỏi bậc thềm. Ngụy Trì hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn sang. Nghiêm Nghiễm từ phía sau cửa cầm khăn lau kính, từ cao nhìn xuống khóe miệng khẽ nhếch và nét mặt có chút bất lực và bứt rứt của gã.




      Hình tượng lưu manh cứ thế ghi sâu vào lòng Nghiêm Nghiễm. Về sau, bất kể Ngụy Trì ra dáng cả thế nào trước mặt đám học sinh ngây thơ, cứ nhìn gương mặt ngang tàng sợ trời sợ đất đó, Nghiêm Nghiễm lại nhớ đến bà lão uy quyền và đứa cháu khép nép trước mặt bà. Nghĩ thế, rồi chợt nhoẻn miệng cười.




      Khai trương cửa hàng, khách nườm nượp. Có lúc Nghiêm Nghiễm đứng ở trước cửa tiệm ngắm cảnh phố phường, cái nồi lớn nghi ngút khỏi cửa cửa hàng bánh bao hấp[2], vô số áo quần trong shop thời trang, trước nhà hàng hải sản nơi ngã ba luôn nườm nượp những chuyến xe khách du lịch, quán bên cạnh vẫn luôn vang lên cái giọng đến nỗi khó nghe: " trăm? Thế mày về lấy nhựa mà tự làm nhá! đây bán hàng chính hãng nguyên đai nguyên kiện nhập từ Nhật về, từng ấy tiền còn đủ cho mua vé máy bay nhá!"




      [2. Nguyên văn là Sinh Tiên. Đây là món ăn đặc sản của vùng Thượng Hải, Chiết Giang, Giang Tô và Quảng Đông. Nhân bánh thường là thịt heo kèm da đông, về sau có thêm nhân thịt gà và nhân tôm. Vỏ bánh mềm mịn, phía rắc mè đen và hành lá.]




      "Chết máy rồi? Thời buổi này còn có chuyện nâng cấp đến chết máy hả? bảo biết phải hỏi, bọn bay nhất quyết tự mình làm được, giờ nhìn mà xem... Cái gì? Làm sao hả? Bọn bay hỏi hỏi ai? Chả lẽ lôi dịch vụ hỗ trợ khách hàng của SONY ra hỏi?"




      "Ê ê, hai thằng ranh kia! Hôm nay là thứ Tư cần học sao? Biến! Đừng có đem chuyện ở trường có đại hội thể thao ra phỉnh, cái cớ đó từ hồi học đây suôn mồm rồi. Bọn mày có biết vì sao mỗi lần chơi FIFA đều thua ? Lậy hồn, đến bảng chữ cái tiếng còn chưa rành mà đòi chơi game chính hãng? Mau về tìm thầy giáo dạy cho hết đám từ vựng màn hình kia rồi hẵng quay lại."

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngụy Trì mau chóng làm quen khắp lượt với thợ trong tiệm chú Khoan. Gã bày bộ PS2 trong quán, có thể chơi miễn phí. Đều là những cậu chàng hai mươi mấy tuổi đầu, người học với kẻ làm chẳng khác gì nhau, chữ "Chơi" luôn đứng trước chữ "Tiền". Mỗi khi chú Khoan và bà chủ khỏi, đám Đề Bàng, A Tam lủi nhanh sang tiệm Ngụy Trì. Nghiêm Nghiễm bị họ kéo theo mấy lần, lần nào cũng chỉ im lặng đứng góc nhìn mọi người chơi. Ngụy Trì sán lại gần: "Cậu chàng đẹp trai, lần sau sang tiệm cậu, cậu cắt tóc cho nhé."




      Nghiêm Nghiễm chỉ Đề Bàng: " tìm cậu ấy , cậu ấy cắt đẹp hơn tôi."




      Các các dì hay đến tiệm vẫn , khách nam tìm Đề Bàng, khách nữ tìm Nghiêm Nghiễm.




      "Vậy à?" Ngụy Trì trầm ngâm, ánh mắt lấp lánh, cuối cùng kiên quyết lắc đầu: " được! cứ tìm cậu đấy."




      đoạn, gã thẳng thừng giật lấy tay cầm từ tay Đề Bàng ném cho Nghiêm Nghiễm, còn gã lại giật của A Tam: "Cậu chàng đẹp trai, chúng ta chơi ván chứ?"




      Nghiêm Nghiễm chịu được ánh mắt khiêu khích của gã, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình: "Tôi tên Nghiêm Nghiễm."




      " biết, ngay ngày khai trương biết rồi." Ngụy Trì cũng nhìn phía trước, ngón tay thoăn thoắt chỉnh chế độ game: " ngồi ở đây nghe người ta gọi cậu suốt ngày mà. Phải rồi, là Ngụy Trì. "Trì" tức là " trễ" ấy."




      Ván đó Nghiêm Nghiễm thua thảm hại. như A Tứ là: "Đúng là thảm hại vô bờ đó Nghiêm à. Nhìn thế này em chợt thấy tự tin đầy mình."




      Nghiêm Nghiễm bực đến đỏ bừng cả mặt, xiết chặt tay cầm: "Ván nữa."




      Tiếp tục thua chổng vó.




      Càng thua càng chơi, càng chơi càng thua. Đến khi chú Khoan nổi trận lôi đình chạy sang quát: "Đâu hết rồi? Mấy thằng ranh này đứa nào đứa nấy lủi nhanh như thỏ! Nghiêm Nghiễm, trông cửa hàng thế này đây hả?"




      Cả đám được phen chạy toán loạn.




      Ngụy Trì chờ ai nấy đều cả mới gọi Nghiêm Nghiễm lại: "Nghiêm Nghiễm, đừng quên đấy."




      "Biết rồi." Nghiêm Nghiễm đáp được vui vẻ lắm: "Lần sau cắt tóc cứ tìm tôi."




      Ngụy Trì lắc lắc ngón tay cách khoa trương: " phải việc này."




      "Sao?"




      " tên Ngụy Trì, "Trì" tức là " trễ" ấy." Ngụy Trì cười rạng rỡ, giữa căn phòng tối lờ mờ, ánh sáng đủ màu sắc từ game hắt lên gương mặt gã, trông hệt như bảng màu bị đánh đổ.




      Chẳng ai ngờ được, chỉ mấy ngày sau, trận động đất khiến cả nước bi thương.




      TV ngày ngày phát hình ảnh những nơi bị nạn, nhìn mà khỏi rơi lệ xót xa. Khách trong tiệm thưa hẳn, có lẽ trong tình cảnh này chẳng ai để tâm xem tóc mình dài hay ngắn.




      Chú Khoan lắp cái TV ở góc tường sát cửa ra vào, Nghiêm Nghiễm và những người khác rảnh rỗi liền tụ lại xem TV giữa cửa hàng bóng khách. Xem hồi lâu liền có người cúi đầu chạy ra ngoài. Bà chủ khóc sướt mướt, hai mắt sưng như hạch đào, chú Khoan nhét vào tay vợ xấp khăn giấy: "Khờ quá , sao bà mau nước mắt thế?" chính chú cũng len lén dùng tay quệt nước mắt.




      Nghiêm Nghiễm thấy mắt cay xè, vội ra ngoài cho thoáng khí. Như thường lệ, cậu nghe thấy giọng Ngụy Trì vang lên: " bảo hôm nay làm việc mà."




      Hai cậu học sinh cấp 3 đứng trước cửa tiệm chịu : " Ngụy, cho tụi em chơi lát , tụi em làm ồn đâu."




      Giọng Ngụy khàn khàn đầy bực dọc: " tiệm khác mà chơi, đây hôm nay có tâm trạng."




      " Ngụy, mấy tiệm net gần đây đều đóng cửa cả, bọn em chỉ còn biết qua chỗ thôi. à, coi như thương bọn em , bọn em chơi hai ván liền..."




      Bên trong đột nhiên vang lên "rầm rầm", hai cậu học sinh sợ hãi lùi lại. Nghiêm Nghiễm chạy sang, đứng sau lưng chúng nhìn vào, hóa ra Ngụy Trì dùng chân đá đổ cái bàn uống trà bằng thùy tinh vừa lắp, trà nước bánh mứt vung vãi cả ra sàn: "Cút! Mẹ kiếp chúng mày não phẳng à? Có hiểu cái gì là ngày Quốc nạn ? ngày chơi game chết hả? Còn lôi thôi nữa nhét chúng mày vào máy PSP hết!"




      Hai cậu học sinh bị gã quát đến run lấy bẩy, vội vã chạy mất. Nghiêm Nghiễm đứng ngoài cửa, nhìn sàn nhà hỗn độn, và Ngụy Trì người đầy nước. Nhìn đến tờ báo gã nắm chặt trong tay, màn hình TV LCD 42 inch tường còn phát hình ảnh trực tiếp từ khu bị nạn Nghiêm Nghiễm chợt cảm thấy tay gian thương này "gian" lắm: "Nè, tiệm bừa bộn thế này cũng dám làm ăn sao?"




      Ngụy Trì ngờ cậu ta cũng có mặt, ta ngẩn người, mặc cho nước trà thấm vào chiếc T-shirt. Trong lúc lúng túng, ông chủ Ngụy làm việc khiến phải hối hận: giấu bàn tay nắm chặt tờ báo ra sau lưng.




      Nhìn ánh mắt trêu trọc của Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì biết bị cậu trông thấy, trong lòng thầm đóng cho mình con dấu "ngu có hạng".




      Nghiêm Nghiễm tốt bụng ra, cúi người nhặt giúp gã đống tạp chí rơi sàn.




      Ngụy Trì cất lời: "Nghiêm Nghiễm."




      "Vâng?"




      "Vừa nãy vào đây, mắt cậu đỏ lắm."




      Ngiêm Nghiễm từ từ đứng dậy. Ngụy Trì vẫn nắm trong tay tờ báo bị vò nát, trông rất ngốc nghếch: " nhìn thấy mà. sao sao, con người ấy mà, cũng có lúc đau lòng, rơi nước mắt là chuyện bình thường thôi."




      Trong lúc để ý, Nghiêm Nghiễm trượt tay. Rất may, chiếc bàn trà thủy tinh vừa được nâng lên lại rơi thẳng xuống bàn chân xỏ dép lê của Ngụy Trì.




      "Ối..." Lần này Ngụy Trì chẳng hề che đậy, bật khóc trước mặt Nghiêm Nghiễm.




      ~*~
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cuộc sống của những phó thường dân chẳng sóng to gió lớn cũng chẳng thất kinh hồn vía. Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Hàng ngày cầm cái lược đuôi dài đặt lên rồi lại đặt xuống, cũng như trăng tàn mặt trời mọc. Việc kinh doanh của tiệm vẫn như thường lệ, lúc bận rộn tay mỏi đến nhấc nổi, khi rảnh rang ngồi nhìn người qua lại. A Tam, A Tứ chạy sang tán chuyện với nàng tóc dài trông cửa hàng giúp Ngụy Trì, chú Khoan cũng thèm cản.




      Nghiêm Nghiễm thường nhân lúc khách gội đầu hoặc uốn tóc ra đứng nơi bậc thềm trước cửa tiệm ngắm cảnh phố phường. Thi thoảng hút điếu thuốc, làn khói hãy còn lượn lờ, Ngụy Trì đứng ngay bên cạnh: " bận à?"




      " đến nỗi. Còn ?"




      "Cũng tạm."




      Lặng im thoáng, lại bắt đầu những chuyện vu vơ đẩu đâu, từ trẻ trong phòng tập giảm cân đối diện đến quán canh vịt mới mở nơi góc đường, rồi chiếc xe hơi đời mới vừa lướt qua.... Ngụy Trì hỏi Nghiêm Nghiễm: "Cậu làm từ khi nào?"




      Nghiêm Nghiễm đáp: "Tốt nghiệp cấp hai."




      Quê cậu chỉ là chốn hẻo lánh, có tàu hỏa, mất nửa tiếng xe bus đường dài đến được huyện vẫn phải tiếp tục chuyển xe khác. Cùng tuổi với cậu, bất kể nam nữ phần lớn đều chỉ học hết cấp hai rồi khăn gói theo chân dì chú bác tìm việc làm.




      Nghiêm Nghiễm với Ngụy Trì: "Chú Khoan là chú ruột của tôi, bên họ mẹ."




      Ngụy Trì nuốt ực cái mới vỡ lẽ: "Thảo nào chú ấy để cậu trông cửa hàng, ra là tin người nhà."




      Thấy điếu thuốc trong tay Nghiêm Nghiễm sắp cháy hết, gã đưa điếu mới. Nghiêm Nghiễm mỉm cười, nhưng nhận.




      Chú Khoan , muốn cắm rễ ở đất thành thị thể nhờ vào cái miệng ba hoa là được, xét cho cùng vẫn phải cần đến thực tài. Có cái nghề trong tay khắp thiên hạ cũng lo thiếu miếng ăn. Chú kể cho Nghiêm Nghiễm nghe con đường lập nghiệp của mình, từ thợ gội đầu ở huyện , đến thợ làm tóc ở salon tỉnh, rồi sau đó tự mình mở cửa hàng, cuối cùng là đến với thành phố lớn mang tầm quốc tế này. Chú nhiều về nỗi vất vả trong những năm đó, chỉ đại ý với đám trai trẻ trong cửa hàng: "Là như thế đấy. Sau này mấy đứa hiểu thôi."




      Ngụy Trì đưa điếu thuốc lên miệng: "Còn cậu? Có thấy khổ ?"




      Nghiêm Nghiễm ngoảnh đầu nhìn mấy cậu học việc nhàn nhã buôn chuyện trong cửa hàng, nhớ lại khoảng thời gian mới đến học tập . Hai năm trước, kéo và lược cậu đều được động đến, từ sáng đến tối gội đầu cho khách hàng. Tối đến mọi người về hết, mình cậu ở lại lau gương, dọn dẹp, mấy ngón tay ngày ngày đều ngâm trong xà phòng, đến mức tróc da thô ráp. được mất lịch với khách. Khách vào đến cửa là thượng đế. Xưa nay chỉ có thượng đế kén chọn, làm gì có chuyện con người kì kèo với thượng đế. Nếu gặp phải vị khách tính khí khó khăn, chỉ có thể cẩn thận gấp đôi, nếu xảy ra tranh cãi, người sai luôn luôn là mình.




      "Vậy đó, cũng tạm." Ai bảo cậu chọn cái nghề này? đời làm gì có nghề nào ngồi mát ăn bát vàng.




      "Cũng phải." Ngụy Trì thêm, dập thuốc, mắt nhìn xa xăm đám mây trắng bầu trời: "Con người chính là như vậy, đào đâu lắm kẻ vớ vẩn thế chứ. đây này, học hết tiểu học rồi lên trung học, xong trung học lại thi đại học, tốt nghiệp xong thất nghiệp, cứ thế mở tiệm tự mình làm chủ cho thoải mái. Cùng lắm là người ta đến lớp được thầy khen, đến văn phòng nghe phê bình. Hồi đại học, người ta thi xong lĩnh học bổng, còn đóng tiền thi lại. Kỳ thực cũng như nhau cả thôi, chẳng thấy xấu hổ gì hết."




      Gã ngồi chồm hổm bậc thềm, thản nhiên.




      "Nếu như có kẻ trộm cần cảnh sát để làm gì? có mấy đứa như đóng tiền thi lại, làm sao có học bổng cho người hạng nhất kia? Người người đều muốn có thành tựu, ai chịu cống hiến đây góp công tô vẽ. với bà ngoại, cháu thế này là phục vụ xã hội, cũng là người có ích cho xã hội đây."




      "Bà ngoại thế nào?"




      Ngụy Trì hít sâu hơi thuốc: "Bà chửi nguyên cả ngày."




      Nghiêm Nghiễm đứng dựa tường, cười nghiêng ngả.




      Ngụy Trì cũng chợt thấy vui, phủi mông đứng dậy, bá cổ Nghiêm Nghiễm: "Nào nào, có thời gian đứng đây tán phét chi bằng sang chỗ chơi ván game. đây tô vẽ cho kẻ khác, giờ cũng cần người tô vẽ cho chứ."




      Nghiêm Nghiễm huých gã mạnh: "Biến."




      Thế nhưng cậu vẫn bị kéo vào quán net. Ánh nắng đầu hè ấm áp tưởng như có thể xuyên qua lồng ngực vỗ về con tim.




      ~*~




      Olympic năm đó, Nghiêm Nghiễm cũng xem ở nhà Ngụy Trì. Gã trong nhà chẳng có ai, ở nhà với ở cửa hàng chẳng khác gì nhau, chi bằng ở lại cửa hàng, có nhiều bà xã cận kề ở bên. Chiếc LCD tinh thể lỏng 42 inch tường là vợ cả, cái laptop quẳng kệ là nhân tình, điện thoại di động trong túi là bà ba, PSP là nhân ngãi, chưa kể bà tư, bà năm, bà sáu, bà bảy, diễm phúc tề thiên chẳng kém Vy Tiểu Bảo: "Giàu chơi xe, sang chơi đồng hồ, đây chơi nổi đàn bà, chỉ đành chơi công nghệ."




      Nghiêm Nghiễm uống bia, giọng khó chịu: "Tôi đây đến công nghệ còn chơi nổi."




      Ngụy Trì tốt bụng cụng ly với cậu: "Thế nên mới tìm cậu. Có so sánh mới có cân bằng."
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghiêm Nghiễm biết gã miệng chó mọc được ngà voi, ngấm ngầm nghiến răng, cười híp mắt sờ sờ cằm mình: "Ngụy Trì, tốt nhất đừng bao giờ tìm tôi làm mặt cho . biết đấy, tôi rất hay trượt tay, nhỡ chẳng may cầm dao cạo chắc ..."




      Ngụy Trì ngây ra, bất giác đưa tay sờ cổ mình. Nghiêm Nghiễm thích thú hớp ngụm bia, hoàn toàn đắm chìm vào lễ khai mạc ấn tượng khó quên.




      m thầm lặng lẽ, Ngụy Trì ghé bên tai cậu: "Cậu giỏi lắm."




      Nghiêm Nghiễm mỉm cười cụng ly với gã: " quá khen rồi."




      Chương trình truyền hình trực tiếp tối đó phát đến tận nửa đêm, đường ngoài ánh đèn chập choạng, hầu như chẳng còn bóng người nào. m thanh náo nhiệt trong TV đối lập rệt với vẻ tĩnh lặng im ẵng ở đường, khiến người ta cảm giác như hư hư thực thực.




      Ghế sofa nhà Ngụy Trì êm ái, ngồi mãi ngồi mãi rồi lại xích gần nhau, vai chạm vai, đầu ai khẽ tựa lên bờ vai ai đó. Ngụy Trì thở dài: " đây tuy đẹp trai đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn có người giống Kim Thành Vũ, còn là nhóm trưởng của nhóm game nữa. phải bốc phét, trong nhóm có bé, đến đâu đều theo đến đó, khóc lóc đòi nhận làm nuôi, sao giờ lại rớt giá đến độ cùng cậu ngồi xem TV thế này?"




      Nghiêm Nghiễm thầm cắn cái lon trong tay: "Thế tìm em ."




      Ngụy Trì trầm mặc hồi lâu, tựa đầu vào Nghiêm Nghiêm, giọng điệu chua xót: "Tình đời đen bạc, lấy xong trang bị liền chuồn mất dạng." Nếu mặt gã gắn thêm hai sợi mì, chắc sống động hơn nhiều.




      Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Ngụy Trì chịu yên quấy quả đòi ăn khuya. Gần tiệm làm tóc có quán nướng, hai tầng lâu nho chật ních những người. Phục vụ trong quán mồ hôi đầm đìa đứng trước giàn nướng, giống như Tôn Ngộ cầm quạt Ba Tiêu đứng trước Hỏa Diệm Sơn, quạt từ đầu đến cuối, rồi lại quạt từ cuối lên đầu.




      Ngụy Trì chỉ bảng giá sau lưng người phục vụ, thản nhiên gọi món: "Xiên thịt dê, cánh gà, tim gà, thịt heo, bánh bao nướng... cho 20 mươi xiên, thêm cả mấy con sò và hào nữa. Cá nướng hành tại chỗ[3], chọn con to chút. Vài chai bia ướp lạnh, à, thêm mấy cân tôm hùm nhá."




      [3. món ăn đặc sắc bắt nguồn từ vùng Trùng Khánh, Vạn Châu, con cá được đem lên vỉ nướng hoặc bếp than khi còn sống.]




      Nghiêm Nghiễm nghe mà cau mày: " ăn hết ?"




      Ngụy Trì ngượng ngùng sờ sờ bụng: " đói rồi."




      Nghiêm Nghiêm : "Chẳng phải hồi chiều vừa ăn tô cơm chiên to tướng ở tiệm tôi sao?"




      Ngụy Trì nhìn Nghiêm Nghiễm, nét mặt kì quái: "Cơm đó do cậu chiên?"




      Nghiêm Nghiễm nhìn gã từ đầu tới chân, ánh mắt bình lặng.




      Ngụy Trì cup mắt sờ sờ mũi, quay đầu gọi phục vụ: "Chú em, mau tìm cho bàn trống."




      Ngồi vào bàn, Ngụy Trì rút điều thuốc, nhưng lại tìm được bật lửa. Nghiêm Nghiễm bèn đưa cái của mình cho gã. Ngụy Trì châm xong, cười cười: "Đành chịu, cai được."




      Nghiêm Nghiễm : "Từ từ rồi cai được thôi."




      Ngụy Trì nhe răng, đưa bao thuốc cho Nghiêm Nghiễm: "Đợi cậu cai được rồi hãy ."




      Phục vụ trong quán quen biết Ngụy Trì, gã lớn lên ở vùng này, vỗ ngực tự xưng mười dặm quanh vùng ai biết: " Ngụy, sao dạo này thấy tới? Ngày trước hay kêu em giao thức ăn khuya."




      Ngụy Trì dương dương tự đắc: " đây tu tâm dưỡng tính rồi."




      Cậu phục vụ bưng mâm thức ăn bằng tay, cười cười len lỏi trong dòng khách đông nghịt: " cứ bốc phét ."




      "Tốt nghiệp xong tìm được việc làm, ở nhà ăn bám thời gian, dù sao cũng chẳng ai quản ." Ngụy Trì giải thích với Nghiêm Nghiễm: "Game ấy mà, khi chơi là khó dứt ra lắm."




      Nghiêm Nghiễm cúi đầu từ tốn ăn, giọng Ngụy Trì xuyên qua tiếng nhạc sập sình trong quán truyền đến tai, ràng chỉ cách cái bàn, nhưng lại tưởng như truyền từ nơi xa lắm:"Thực ra cũng từng đến công ty làm việc, Nhưng hợp. Cậu tưởng tượng ra ? Cái thân thế này, khoác áo vét, thắt cà vạt, cầm theo máy tính xách tay? Ngày ngày chen chúc xe điện ngầm chật cứng. Máy thằng bạn bộ dạng lúc đó khiến chúng nó nhớ tới câu thành ngữ..."




      Nghiêm Nghiễm nhìn gã đến văng cả nước bọt khóe miệng khẽ cong lên: "Cáo đội lốt người."




      Ngụy Trì ỉu xìu: "Cậu còn ác hơn chúng nó. Mấy thằng đó cùng lắm chỉ lưu manh giả danh trí thức thôi."




      Nghiêm Nghiễm mỉm cười đáp. Ngụy Trì lại tiếp tục: "Còn bà ngoại nữa... Đàn ông mà, nuôi gia đình kiếm cơm bỏ miệng là việc tất yếu hàng đầu. Nuôi nổi vợ con, chí ít cũng phải nuôi được bản thân. Sau này cũng phải có chút tiền mua thuốc cho bà ngoại. Bà lớn tuổi rồi, sức khỏe tốt..."




      Ngụy Trì còn mãi, câu trước chẳng khớp câu sau, lưỡi liến thoắng ngừng, uống lon bia lại tuôn tràng. Nghiêm Nghiễm nhâm nhi bia, lơ đãng nghe gã .




      Ngụy Trì mặt mày đỏ gay đột nhiên nhìn thẳng : "Nghiêm Nghiễm à."




      "Dạ?"




      "À..."




      "Sao nào?"




      "Bỏ , nữa."




      "..."




      Đợi đến khi rời khỏi quán nướng, trời tờ mờ sáng. Ngụy Trì chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu, trông chẳng cao lớn lắm nhưng lại nặng trình trịch. Nghiêm Nghiễm dìu gã quay về, trong lòng thầm tính toán khi về rồi có nên ngủ lát , cứ thế này làm e xảy ra sai sót.




      Ngụy Trì lại phà hơi bên tai cậu: "Nghiêm Nghiễm."




      Nghiêm Nghiễm trợn mắt nhìn trời: "Hả?"




      " với cậu chuyện."




      " ."




      Ngụy Trì bá cổ Nghiêm Nghiễm, giọng trầm thấp: "Sau này đừng nấu ăn nữa."




      "Hả?"




      "A Tam, A Tứ thiệt quá đáng. Làm việc cả ngày chẳng thoải mái gì, phải được ăn thứ ra hồn chút chứ. Sau này mấy cậu thay phiên nấu cơm, cậu cứ bảo người khác làm thay. Chà đạp thực phẩm cũng là lãng phí đấy."




      Tóm lại, sau đó, trời sáng, Ngụy Trì tỉnh dậy trước gánh điểm tâm bên đường. Bà dì bán cháo quẩy tốt bụng nhắc nhở: "Này, cậu chiếm chỗ của tôi rồi."




      Ngụy Trì mơ mơ màng màng nhớ lại vài đoạn lộn xộn, Olympic, quá nướng, bia, Nghiêm Nghiễm... Sau đó... Sau đó sao ta? Lại lỡ lời ư?
      Mẹ Mìn thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3






      Đến năm sau Ngụy Trì vẫn thuờng lôi chuyện đó ra : "Nghiêm Nghiễm, cậu nghĩa khí. Chẳng may có mệnh hệ gì sao?"




      Nghiêm Nghiễm chẳng thèm nhìn gã, cây kéo sáng loáng trong tay "xoạt xoạt" như phát cờ: " coi như tôi trừ hại cho dân."




      Ngụy Trì thấp giọng mắng: "Đồ quỷ."




      Nghiêm Nghiễm cúi xuống hỏi khách hàng: "Dài cỡ này được chưa? Có cần cắt thêm ?"




      bé trong gương với ánh mắt lạnh lùng, nhìn qua loa rồi liếc sang sau lưng Ngụy Trì: "Mẹ ơi, cắt nữa được ?"




      Người mẹ nghe thế liền nhìn ngang nhìn dọc đầu tóc bé: " cần ngắn nữa. Ngắn nữa buộc lên được."




      " đâu ạ." Nghiêm Nghiễm xốc tóc bé thành kiểu đuôi ngựa: "Tóc vẫn còn dài."




      Người phụ nữ suy nghĩ lát rồi mới gật đầu: "Vậy cắt ."




      Nghiêm Nghiễm: "Hai tháng sau đến cắt tỉa lại lần nữa, kiểu tóc đẹp hơn."




      bé nghe xong lại đưa mắt sang nhìn mẹ, hệt như con rối. Người mẹ đáp: "Tôi biết rồi, mấy hôm nữa tôi đưa nó đến dưỡng tóc. Tóc tôi cũng cần phải cắt rồi. Nghiêm Nghiễm, cậu để ý hộ tôi xem có kiểu tóc mới nào phù hợp ."




      Nghiêm Nghiễm nhận lời, rồi dẫn người mẹ đến bàn tính tiền. Người mẹ hỏi giá cả dịch vụ dưỡng tóc. Nghiêm Nghiễm báo giá từng loại, khiến người mẹ phân vân. Cậu tiện thể hỏi luôn bé: "Tiếu Tiếu, em muốn làm loại dưỡng tóc nào?"




      Tiếu Tiếu ngẩn ra, im lặng lát lại đưa mắt sang mẹ: "Loại nào hả mẹ?"




      Mẹ con Tiếu Tiếu là khách quen của cửa hàng, lần nào cũng đến cùng nhau, Tiếu Tiếu hầu như cười[1], chỉ ngồi im lặng và rất biết nghe lời. giống những vị khách nữ khác, níu kấy Nghiêm Nghiễm hỏi này hỏi nọ, kiểu như "Uốn phải mất bao lâu đây?", "Cậu xem chị để tóc dài có hợp ?", rồi "Sao khắp phố toàn thấy tóc xoăn, giờ là mốt à..."




      [1. Tên của bé Tiếu Tiếu nghĩa là cười.]




      Nghiêm Nghiễm kiên nhẫn trả lời từng người. Họ cúi đầu xem tạp chí, lát sau ngẩng đầu lên hỏi: "Nghiêm Nghiễm à, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?", "Có bạn chưa?", "Cậu thích mẫu người như thế nào?", "Chà chà, Tiểu Thanh theo bà chủ nhà cậu chăm sóc da cho khách nom cũng được lắm, cậu thích à?"... Mấy câu hỏi của các các dì thường khiến Nghiễm Nghiễm biết trả lời thế nào cho phải.




      Nghiêm Nghiễm hơi ngượng, mẹ Tiếu Tiếu liền cười : "Cậu cần hỏi con bé đâu. Tiếu Tiếu nhà tôi dễ tính lắm, làm cái nào nó cũng phản đối."




      "Có con ngoan như thế này, là có phúc." Ngụy Trì ngồi mình buồn chán, bèn lân la đến gần bắt chuyện.




      Mẹ Tiếu Tiếu nghe quen mấy lời khen thản nhiên kéo tay bé: "Nhờ trời. Con mà, dịu dàng chút mới được người ta thương."




      Ngụy Trì tiếp tục nịnh nọt: "Chắc bé này học rất giỏi đây. Năm nay lớp mấy rồi? Hay học đại học?"




      "Tốt nghiệp đại học rồi." Mẹ Tiếu Tiếu càng cười vui vẻ hơn, "Con bé làm hơn năm rồi."




      Ngụy Trì và Nghiêm Nghiễm nhìn Tiếu Tiếu, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.




      Mẹ Tiếu Tiếu quay đầu lại hỏi con : "Tháng Bảy năm ngoái con bắt đầu làm, đúng Tiếu Tiếu?"




      Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, thấp giọng "Vâng" tiếng.




      Bên cạnh có bé cỡ tuổi Tiếu Tiếu uốn tóc, là kiểu lọn xoăn ở ngọn, khiến người ta liên tưởng đến các nàng công chúa trong truyện cổ tích phương Tây. Nghiêm Nghiễm phát , Tiếu Tiếu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang: "Em muốn đổi mới kiểu tóc chút ? Năm nay rất nhiều người đến uốn tóc, tóc xoăn trông dễ thương hơn."




      Mẹ Tiếu Tiếu ánh lên vẻ kinh ngạc, song sau đó lại tối hẳn . Mẹ Tiếu Tiếu chen vào: " cần đâu, uốn xoăn rất hại tóc. Tiếu Tiếu nhà tôi còn , tóc xoăn trông già lắm."




      Nghiêm Nghiễm muốn thêm, nhưng lại nghĩ ra lý do gì khác. Ngụy Trì nới: " đâu. à, đó thể gọi là già, mà là chín chắn. Thiếu nữ đôi mươi tóc uốn xoăn xoăn, vừa hoạt bát lại dễ thương, như thế mới có người theo đuổi."




      Nhưng mặc cho Ngụy Trì đến tận mây xanh, mẹ Tiếu Tiếu dường như quyết tâm: "Chuyện đó tính sau vậy. thôi Tiếu Tiếu, mẹ con mình quay lại cửa hàng quần áo ban nãy thử lại bộ đồ đó. Con mặc màu vàng trông trắng trẻo hơn, bộ màu tím kia đẹp, nhìn quê lắm, đến mẹ mặc còn hợp."




      Ngụy Trì : " à, con lớn rồi, nên để nó tự mua quần áo cho mình."




      Người mẹ vẫn hăng say với con , làm như nghe thấy.




      Nghiêm Nghiễm nhìn bé được mẹ dắt . mặt Tiếu Tiếu luôn lộ nét thờ ơ, dường như mọi chuyện liên quan đến mình. Chỉ khi sắp bước ra khỏi cửa, Tiếu Tiếu ngoảnh lại nhìn Nghiêm Nghiễm và Ngụy Trì, nở nụ cười bất lực.




      Ngụy Trì chỉ vào mẹ con Tiếu Tiếu, với Nghiêm Nghiễm: "Bây giờ cậu biết cái gì gọi là mẹ vợ luôn biết nâng cao giá rồi chứ? phải con vùng này cao giá, mà là chúng ta đấu lại các bà mẹ vợ."




      " có kinh nghiệm rồi à?"




      "Nếu từng có kinh nghiệm, cậu có vứt ra vỉa hè nữa ?"


      Nghiêm Nghiễm quay sang thu dọn chỗ bàn gương, Ngụy Trì gãi gãi đầu, theo sau cậu. Gã ngả ngớn tựa tay lên khung gương, nghiêng đầu, ngậm điếu thuốc, cặp kính gọng đen lỏng lẻo đến sắp rơi khỏi sống mũi, cười đê tiện, chân còn rung rung: "Cậu chàng đẹp trai, cho ‘thử kinh nghiệm’ với cậu lần ."




      Nghiêm Nghiễm vung tay ném miếng bọt biển dùng để quét tóc vụn vào mặt .




      ~*~
      Mẹ Mìn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :