1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quan Hệ Bất Chính - Công Tử Hoan Hỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10






      Nhà của A Lục vừa vừa lạnh, mấy hôm nay lại phải nhét thêm Jerry. Cậu ta thèm ở căn nhà mình bỏ tiền ra thuê, lại sống chết nằm đất với A Lục, giành giật chút gian vốn rất chật hẹp.




      A Lục tốt tính cũng tức đến bốc khói, ôm chăn ấm ức cả buổi, cho đến khi mặt mày đỏ gay mới buột miệng: “Sao cậu về nhà mình hả?”




      Jerry ung dung ngồi giường, thưởng thức vẻ mặt bối rối khó xử của A Lục: “Hết hạn thuê rồi, tôi muốn thuê nữa”.




      “Vậy cậu muốn làm gì?”




      “Mua căn nhà”. Lại cái tính hay khoe mẽ. Nghiêm Nghiễm lắc đầu nghĩ, Jerry giống y như Ngụy Trì, khoe khoang chết mất.




      “Vậy cậu cứ mua , dù gì cậu cũng có nhiều tiền mà”. A Lục mỉa mai.




      Jerry bắt tréo chân, cười thân thiện: “Vẫn xem nhà, chưa có căn nào ưng ý hết. Này, cậu xem nên mua nhà trống rồi tự trang trí bày biện hay mua nhà đủ tiện nghi rồi? Hay mua nhà có sẵn nội thất , như vậy đỡ mất công hơn, cũng chỉ tốn thêm vài đồng, xứng đáng cả thôi”.




      “Liên quan gì đến tôi?” A Lục bị đả kích mạnh.




      Jerry mỉm cười, khom người xuống, giật lấy nửa tấm chăn từ tay A Lục đắp lên người: “Cho nên tôi mới tới ở nhà cậu vài hôm. Tuy chỗ cậu vừa vừa lạnh, ngay cả lò sưởi cũng có, nhưng tôi chê đâu, ai bảo chúng ta là đồng hương chứ”.




      A Lục chán nản, sắp khóc đến nơi rồi.




      Jerry nhắm mắt ngủ, cứ như xung quanh chẳng có ai, mặc cho A Lục đẩy thế nào cũng dậy. Nghiêm Nghiễm nhìn xuống, trông thấy Jerry lén nhếch khóe môi, nụ cười cực kì vô sỉ, vô sỉ… hệt như Ngụy Trì.




      Mấy hôm nay Nghiêm Nghiễm thường hay nhớ đến Ngụy Trì, chẳng biết vì sao, những lúc thất thần, hoặc mỗi khi vừa thức dậy hay trước khi ngủ, hình bóng Ngụy Trì nhảy ra từ trong đầu Nghiêm Nghiễm. Giống hệt như bóng dáng gã thường hay xuất trong tiệm làm tóc, báo trước, chẳng chút quy luật, hơn nữa, khiến người ta bực mình.




      Các các bà tán gẫu trong cửa hàng, nhìn thấy Ngụy Trì thường vui vẻ chào hỏi: “A! Tiểu Ngụy, sao mấy hôm nay thấy cậu thế? Lại sinh ở đâu rồi phải ? Nào vào đây , đứng bên ngoài làm gì? Gió lạnh lắm đấy. À, vừa hay muốn mua điện thoại, xem giúp loại nào tốt”.




      Ngụy Trì vốn tự nhiên, chẳng xem mình là khách, qua lớp kính làm mặt quỷ với vào bên trong, sao cũng chịu vào: “À, có gì đâu, việc làm ăn xảy ra chút chuyện, ra ngoài lo liệu mấy hôm, giờ ổn. Cháu bận, mọi người có thời gian ghé sang chơi.”




      Chú Khoan cùng với mấy cậu thợ đều hướng ánh nhìn về phía Nghiêm Nghiễm.




      Nghiêm Nghiễm chăm chú tỉa tóc cho khách, đầu hơi nghiêng, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng gã, tóc dài qua gáy, áo măng tô sang trọng, khăn choàng cổ bằng len Cashmere bị gió thổi phật ra phía sau vai, dưới chân là đôi giày ống cao. Kéo gã đến trước cửa trường trung học, đảm bảo có thể khiến tất cả nữ sinh ngất ngây.




      Hóa ra vẫn sống tốt lắm. Siết chặt cây kéo sáng loáng, Nghiêm Nghiễm chợt thấy chân răng ngưa ngứa.




      Ngụy Trì rảnh rỗi hơn, ngày nào cũng đứng ngoài cửa trò chuyện với các dì các . Nghiêm Nghiễm thắc mắc, vì sao gã chỉ tựa cửa mà nhất quyết chịu vào trong. Sau đó A Tam cho cậu biết đáp án: “Vào rồi cũng bị đuổi ra, chi bằng ngoan ngoãn đứng ngoài”.




      Nghiêm Nghiễm gì, cúi đầu mặt đỏ tía tai, hóa ra hình tượng của cậu trong lòng người khác lại là tên hung thần ác sát như thế.




      Các dì các thích ăn vặt, trong túi Ngụy Trì vừa hay lại có mấy viên chocolate. Các dì thuận miệng hẹn nhau làm đầu xong ra phố uống trà sữa, chẳng mấy chốc, Ngụy Trì xách theo mấy túi đầy trà sữa vào cửa hàng. Các bà các hãy còn xuân sắc kinh ngạc trước nồng hậu của gã: “Ối trời, Tiểu Ngụy trúng số à? Hôm nay chịu chơi thế?”




      Ngụy Trì vẫn đứng bên cửa, cười gian manh: “ có gì, tâm trạng tốt ấy mà”.




      Chocolate và trà sữa chuyền từ tay các dì các chuyền tới tay chú khoan, chú đưa A Tam, A Tam dúi lại vào tay A Lục, rồi A Lục mơ mơ màng màng đưa cho Nghiêm Nghiễm, Nghiêm Nghiễm im lặng nhận lấy, phát bên trong có thêm viên kẹo sữa.




      Trò cũ rích của Ngụy Trì, cũ đến độ cậu thấy mất mặt thay gã. Tâm trạng ức chế tức giận lại dần tan chảy, vừa buồn cười vừa thấy ngọt ngào.




      muốn bị mất mặt, Nghiêm Nghiễm chỉ lén nhìn bóng gã đứng trong gió, rồi cậu trốn vào gian trong, các dì vẫn tiếp tục trò chuyện với Ngụy Trì.




      “Tiểu Ngụy, có bạn chưa? Dắt đến đây cho chúng tôi xem mặt ”.




      “Cháu có làm sao cho mọi người xem mặt được”.




      có… vậy dì giới thiệu cho cậu. Cậu còn trẻ nữa, cũng nên kiếm bạn đời , mau mau cho bà ngoại cậu bế chắt chứ”.




      Ngụy Trì đáp qua loa: “Còn sớm mà, để sau hãy tính”.




      Các dì các sôi nổi : “ sớm đâu, sớm kết hôn, sớm sinh con, cuộc sống cũng sớm được ổn định, chẳng phải tốt sao. Ai dà, cậu đừng có cười, nghiêm túc nghe dì này, con đồng nghiệp dì, tồi đâu, người ta từng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, giờ còn làm cho công ty nước ngoài, dì từng gặp con bé rồi, hiền lành dễ thương, mỗi tội cao lắm, cậu cứ quen thử xem, biết đâu duyên số nó tới sao”.




      Phụ nữ đến tuổi này đều thích làm mai mối, chẳng mấy chốc chị câu tôi câu rôm rả cả lên. Giữa tiếng cười rộn ràng, Nghiêm Nghiễm phải cố gắng mới nghe thấy tiếng Ngụy Trì khổ sở van xin: “Xem như cháu sợ mọi người rồi, cháu thực chưa muốn tới việc này”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ai tin cả: “Người khác bảo ngượng chúng tôi còn tin, Ngụy Trì nhà ngượng cái gì? Hồi bé tồng ngồng bị bà ngoại cầm chổi đuổi đánh từ lầu xuống tận dưới lầu, làm như chúng tôi chưa từng thấy vậy”.




      Ngay cả thợ trong cửa hàng cũng bật cười, giọng điệu Ngụy Trì đầy khó xử: “Cháu có người rồi ạ”.




      Hương vị kẹo sữa từ đầu lưỡi lan vào tận tim, Nghiêm Nghiễm dựa vào tường, cảm thấy trái tim như muốn ngừng đập.




      “Vớ vẩn. Mấy hôm trước bà cậu còn với dì giới thiệu đối tượng cho cậu xem mặt. Thằng quỷ sứ, từ đến lớn chẳng có câu nào ”. Lập tức có người đứng ra vạch trần gã.




      cần nhìn cũng hình dung ra được bộ mặt khó coi của Ngụy Trì lúc này. Sống trong cùng khu phố nên mọi người quá hiểu gã. “Là do bà cứ đòi giới thiệu cho cháu”. Ngụy Trì vội vã thanh minh, “Cháu là cháu đồng ý…”.




      Các dì các uống trà sữa cắn hạt dưa, phấn khích như thể xem nam chính trong phim Quỳnh Dao bày tỏ tình cảm.




      Gió thổi vù vù, bầu trời lất phất mưa. Ngụy Trì vẫn đứng bên cửa với dáng vẻ đáng thương, vạt măng tô bị gió thổi phần phật. Gã vẫn chừa tật ăn mặc phong phanh, bên trong áo khoác chỉ mặc chiếc áo len mỏng, chiếc mũi dưỡi gọng kính đen đỏ ửng lên vì lạnh.




      Nghiêm Nghiễm quay người đứng trước cái bàn gương cách xa cửa nhất, xa xăm nhìn gã. Người đàn ông thường ngày tinh thần phấn chấn lại vô cùng khổ sở, gã buồn bã nhìn Nghiêm Nghiễm, mắt rơm rớm nước, thần sắc ảm đạm, đầy vẻ khẩn cầu.




      Ngụy Trì vẫn tiếp tục chuyện với mấy người phụ nữ, ánh mắt lại chưa từng rời Nghiêm Nghiễm: “Cháu với mợ mấy lần rồi, nhưng người ta giục quá, mợ cũng hết cách…”




      Hết cách. Nghiêm Nghiễm nhìn từng đống tóc vụn dưới chân, thầm lặp lại trong lòng. Cũng hết cách, nợ ân tình chẳng ai có thể chối từ. Ngụy Trì từng với cậu, mợ là người tốt. Từ đến lớn, ngoài bà ngoại ra mợ là người thương gã nhất. Sau khi mẹ Ngụy Trì ra nước ngoài, trách nhiệm chăm sóc bà ngoại và Ngụy Trì đều do cậu mợ gánh vác, chăm sóc mẹ già, lại càng phải trông nom thằng ôn thần ba ngày gây họa chịu ngồi yên là gã.




      Cậu làm xa nhà, chỉ dịp lễ tết mới trở về, nhà cửa trong ngoài đều do tay mợ cáng đáng. Quần áo giày dép, gạo củi mắm muối, em họ có tuyệt đối thiếu phần của Ngụy Trì. Những gì em họ có, Ngụy Trì cũng có, thậm chí những gì em họ có, mợ cũng lén mua cho Ngụy Trì.




      Trời đổ mưa, mợ vội chạy đến trường đưa ô cho gã. Bị sốt, mợ đưa gã đến bệnh viện giữa đêm hôm. Đánh nhau với em họ, mợ bênh vực Ngụy Trì bất chấp con trai mình giận dỗi… đều là những việc nhặt, chẳng thấm vào đâu, dần dần tích lại, giống như mớ tóc bị cắt bỏ kia, trở thành món nợ to lớn. Mỗi khi nhắc đến mợ, Ngụy Trì đều xúc động. Hết cách rồi, nợ người ta nhiều như vậy, sao còn có thể khiến người ta khó xử. Huống hồ chi đó lại là người thân ruột thịt gã thể chối từ.




      Các dì các sớm thay đổi đề tài, trà sữa cũng được giải quyết sạch trong từng trận cười vang. Ngụy Trì vẫn chưa , hai người cứ thế nhìn nhau, chen giữa là nhà đầy ắp giọng tiếng cười, tựa như đứng ở hai đầu thế giới.




      “Vào gội đầu , tóc bết đến tận cổ rồi kìa”. Nghiêm Nghiễm thẳng thắn mở lời trước, cũng chẳng cần biết gã có nghe thấy , liền xoay người vào gian trong mở vòi nước nóng.




      Nước ào ào đổ xuống, át tiếng gió thổi, át cả tiếng bước chân Ngụy Trì.




      “Nghiêm Nghiễm…” Ngụy Trì đứng sau lưng cậu, cất tiếng gọi, giọng tựa như dám tin, bao hàm cả nỗi vui mừng sung sướng sau cơn kinh ngạc.




      Nghiêm Nghiễm vẫn ngoảnh lại, nghe Ngụy Trì cật lực giải thích: “Mợ , chỉ cần gặp lần là được rồi, chỉ lần thôi…”




      “Vậy ”. Dù sao gặp lần cũng chẳng mất gì.




      “Nghiêm Nghiễm…” Gã ngừng nỉ non, hơi thở phà lên má Nghiêm Nghiễm, chất chứa hối hận và thâm tình, “Về mà, vắng em, ngủ được”.




      Các dì các cười lớn ngoài kia, chỉ cần người thoáng nhìn vào, trông thấy đôi thanh niên ôm lấy nhau. Ánh đèn rực rỡ đối lập hoàn toàn với gian trong mờ tối, gã siết chặt eo cậu, giống như muốn khảm sâu cậu vào trong lồng ngực. Má kề má, tóc đan xen, chẳng cần phải thêm gì nữa, kề tai thấp giọng gọi tiếng: “Nghiêm Nghiễm” có thể khiến cậu thợ làm tóc thanh tú tài giỏi chân tay mềm nhũn, toàn thân run rẩy.




      Nghiêm Nghiễm tựa vào ngực Ngụy Trì, khe khẽ thở dài. Kỳ thực, lời vừa dứt cậu hối hận rồi.




      ~*~




      Tết lại đến, giữa màu tuyết trắng xóa có nhà nào đó dán giấy hoa trang trí đỏ tươi lên cửa sổ. Bọn trẻ nghỉ đông được bố mẹ dẫn đến tiệm cắt tóc, ngồi cái ghế cao cao ngún nguẩy đôi chân , chịu ngồi yên mà nhìn ngó khắp nơi.




      Đậu Nha lén lút xuyên qua dòng người, kéo vạt áo Nghiêm Nghiễm tinh nghịch làm mặt quỷ: “ Nghiêm, lần này mẹ em làm tóc phải mất bao lâu? Hì hì, biết mà, lâu lắm rồi đến, em muốn thăm Ngụy”.




      , vừa uốn vừa nhuộm, chí ít cũng mất cả buổi chiều”. Nghiêm Nghiễm vò tóc cậu nhóc mạnh.




      Chỉ mới hai ba tháng, cậu nhóc cao lên, lộ thân hình dong dỏng, người mặc áo bông, trông hệt như ngọn giá đỗ.




      Mỗi năm Tết đến là lúc đắt khách nhất, đông đến nỗi cửa cũng khép lại được. Bất kì ai đặt chân lên bậc thèm cũng phải kêu lên: “Ối chà, sao mà náo nhiệt thế này hở chú Khoan? Hôm nay là 23 rồi mà vẫn phải làm việc”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chú Khoan bận đến mức có thời gian ngoảnh lại: “Cũng tạm. Đợi lát nữa ăn trưa xong khách còn đông nữa. Ai dà, A Tam à, mau đưa Triệu gội đầu. A Tứ, còn đứng đó làm gì? Mau đưa máy sấy cho chú. A Lục, nhanh rót trà cho khách ”.




      Các thợ học việc đeo bao tay ni lon dùng lần, chỉ hận thể nhúng luôn đầu vào bọt xà phòng. Tiếng máy sấy gần như át cả tiếng nhạc trong loa. người đứng dậy, ngay lập tức có người khác ngồi xuống. Nghiêm Nghiễm cúi đầu tập trung với cây kéo tay, vừa dặn dò xung quanh: “A Tam, tóc đừng sấy khô quá”.




      “Bạch Bản, tóc của dì Chu uốn bao lâu rồi? Nhớ chú ý giờ giấc đấy”.




      “A Lục, năm phút nửa xả thuốc cho Bình Bình”.




      ngày bận rộn bằng việc của cả tháng. Buổi trưa, Jerry, người oang oang bảo ngồi máy bay về quê xách cơm hộp đến đưa cho A Lục, Nghiêm Nghiễm ngẩng đầu nhìn theo. Đợi đến khi ngẩng lên lần nữa, bên ngoài tối đen.




      Có lẽ do đến Tết nên phần đông mọi người đều muốn nhuộm ít màu có sắc đỏ lên ngọn tóc, hàm ý hồng vận đương đầu. Mái tóc màu vàng kim ánh đỏ bay trong gió, dưới ánh đèn neon nhiều màu sắc ngoài phố càng trở nên lóa mắt, đằng sau lớp cửa kính lấp loáng ánh đèn, Nghiêm Nghiễm nhìn đến ngớ ngẩn.




      Trong tiệm dần ngớt khách, chú Khoan đứng sau quầy tính tiền đóng sổ sách lại, mệt mỏi ngáp dài, hôm nay chú cũng nghe ít lời mỉa mai từ mấy tiệm cùng nghề trong khu phố.




      Nghiêm Nghiễm cho mấy cậu thợ học việc mệt đến trắng bệch mắt mày ra về trước, ngày mai có lẽ còn đông khách hơn. A Lục trợn mắt: “Hả? phải chứ?”




      “Phải đó”. Nghiêm Nghiễm vỗ vai cậu, cười cười hù dọa, “So với ngày mai hôm nay chẳng là gì, ngày mốt còn đông hơn nữa. Tết năm ngoái, mệt đến mức ngón tay cũng cử động nổi, A Tam trông thấy xà phòng là muốn nôn. Được rồi, về ngủ sớm . Đồ đạc cứ để dọn dẹp”.




      Cậu ngoảnh đầu với chú Khoan: “Chú à, mau về , để cháu đóng cửa cho, thím đợi chú ở nhà đấy”.




      Chú Khoan ân cần dặn dò: “Nghiêm Nghiễm, cháu cũng đừng ở lại khuya quá, cứ xếp kéo và lược lại là được, dù sao ngày mai cũng vứt khắp nơi thôi. Mau về nhà , ngày mai cháu mệt đấy”.




      Nghiêm Nghiễm ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi”.




      Nghiêm Nghiễm muốn về nhà, hôm nay chính là ngày Ngụy Trì xem mặt, vào lúc này, có lẽ gã ngồi cà phê trò chuyện với nghe bảo là rất được. Gia đình bên kia nóng vội, chọn thời điểm này để gặp mặt. Mồng Tết năm nay vừa đúng vào ngày lễ Tình nhân, nếu hai người tối nay gặp mặt vừa ý, vậy hẹn gặp trong cái ngày vừa ngọt ngào lại vừa là lễ tưng bừng, vô cùng lãng mạn và đầy ý nghĩa kỷ niệm.




      nhau nửa năm chuẩn bị đám cưới nửa năm đến Tết năm sau có thể thết tiệc mừng rồi. Nếu Ngụy Trì nhanh lẹ hơn nữa, cuối năm là có thể bồng đứa con… Tất cả chỉ là suy luận của Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì vỗ ngực đảm bảo, chỉ có lần này, tuyệt có lần sau. Thế nhưng, Nghiêm Nghiễm muốn mình đối mặt với căn nhà trống , nhà quá quạnh hiu tốt, dễ khiến con người ta nghĩ vẩn vơ, rồi sinh chuyện cho xem.




      Người khách cuối cùng cũng đẩy cửa ra về, các cậu thợ lê bước chân mệt mỏi chào hỏi ra về, chỉ còn lại mình Nghiêm Nghiễm giữa tiệm đèn đuốc sáng trưng, dọn dẹp những cái kẹp và lược rơi ở khắp nơi.




      Chuông gió bà chủ treo trước cửa vang lên lảnh lót, giờ này mà vẫn còn khách đến.




      “Đóng cửa rồi, ngày mai hãy đến nhé”. Nghiêm Nghiễm từ chối mà chẳng ngẩng đầu.




      “Em muốn… uốn tóc”.




      Nghiêm Nghiễm đứng thẳng người, trước cửa là Tiếu Tiếu. bé với gương mặt vô cảm tựa như con rối, mặc người chiếc áo len màu vàng mà mẹ thích, mái tóc đen nhánh suông thẳng đổ xuống bờ vai. Khóe mắt bé đỏ hoe, trong hốc mắt hãy còn ánh lệ chưa kịp khô.




      “Em ra ngoài cho thoáng”. bé ngồi trước bàn gương, cách vô cảm. “Họ bắt em quen với ta, chính là người lần trước, chuyện cũng nhiều hơn hai ba câu. Bởi vì em còn nữa, đến tuổi phải kết hôn rồi… Ngoài ra, ta có hai căn nhà, công việc ổn định, bố mẹ hai bên đều quen biết nhau, nhau như lòng bàn tay. Chỉ thế thôi”.




      Nghiêm Nghiễm đau lòng nhìn nước mắt lăn dài bé.




      “Em là, em thích ta, em chẳng có gì để với ta cả, em ghét nhìn thấy bản mặt của ta, nhìn thấy tin nhắn của ta là em muốn vứt điện thoại. Bố mẹ em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, đời này làm gì có tình thuần túy. Kết hôn chẳng liên quan gì đến tình , nếu qua hai ba năm nữa mà em kết hôn, nhà này bị người ta đàm tiếu, trước mặt thân thích ngẩng đầu lên nổi, ai cũng biết nhà này có đứa con gả được. Cho nên, em nhất định phải kết hôn, bất kể là ai, chỉ cần là đàn ông mà thôi, cho dù kết hôn rồi sau này ly hôn cũng được. nực cười…”




      Nghiêm Nghiễm đứng phía sau tách tóc cho bé làm hai phần, vén ra phía trước, cẩn thận đánh giá bé qua gương: “ uốn ngọn cho em. Trước hết tỉa lại ngọn tóc, phần dưới tóc uốn xoăn, lọn xoăn to, như vậy khiến gương mặt thon gọn hơn. Da em trắng, có muốn thử nhuộm màu tóc tự nhiên có ánh đỏ , rất đẹp”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Được ạ”. bé muốn nhoẻn miệng cười, nhưng nước mắt lại chảy ra nhiều hơn.




      Nghiêm Nghiễm rút khăn giấy bàn gương đưa cho : “Đừng khóc nữa, sắp Tết rồi, phải vui lên”.




      Tiếu Tiếu gật đầu, nước mắt má phải qua khóe môi mà bé cong lên: “Như tốt, mình sống bên ngoài, chẳng ai giục kết hôn”.




      Nghiêm Nghiễm cười khổ lắc đầu. Sao lại có chứ?




      Đều sống đời này, quan niệm thế tục ở đâu cũng như nhau. có bố mẹ ở bên còn có chú Khoan, chú nhắc còn đám bạn bè thân thiết lòng đầy nhiệt tình, nữa là các dì các thường đến tiệm ngồi đan len, rồi bà cụ ngồi tắm nắng dưới chung cư, mỗi lần ra ra vào vào, đều quan tâm nhắc nhở: ‘Nghiêm Nghiễm à, có bạn chưa? Chắc là có rồi nhỉ…”




      Ánh mắt đầy thiện ý ấy chạy đến đâu cũng thoát được. Nhìn xem, ngay cả Ngụy Trì ngông cuồng kia cũng đành bất lực bị lôi xem mặt. Uy lực của thế tục thực rất to lớn.




      Con người đều sống dưới ánh nhìn của người khác. Nam nữ ôm hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật là cảnh tượng đẹp đẽ đáng được chúc phúc, còn cậu và Ngụy Trì dù chỉ lần ngón tay chạm vào nhau trong góc nào đó cũng là phản nghịch thể dung thứ. Cái gì là chính đáng, cái gì lại là chính đáng, phải do luật pháp phán xét, mà là do người đời đặt ra. Hôn nhân, gia đình, cuộc sống, liên quan đến có nhau hay , cũng chẳng liên quan đến việc có vui vẻ hay , càng liên quan đến có hạnh phúc hay , điều kiện để được công nhận từ xưa đến nay chỉ có , đó là có phù hợp với thế tục hay .




      được thế tục chấp nhận, tức là đại nghịch bất đạo.




      Gội đầu, sấy khô, lên thuốc, bé trước nay vẫn luôn kiệm lời như biến thành người khác, thao thao bất tuyệt về những uất ức và cam tâm chôn kín tận đáy lòng. Đối tượng kết hôn quá nhàm chán, chuyên quyền nhân danh thương của bố mẹ, những áp lực vô hình xung quanh.




      “Chỉ cần là đàn ông, tốt nghiệp đại học, có nhà, có công việc, bố mẹ vui vẻ mà tống em , bất kể người đó từng kết hôn hay là mắc bệnh, thời buổi này, kết hôn thực tế như thế đấy. Ha, tìm việc làm cũng còn phải xem có thích hợp hay kia mà”.




      Sau cùng, bé ngồi trước giương, mặt đẫm lệ: “Em trèo lên cửa sổ, rằng bố mẹ còn ép con con chết. Bố em khóc, cho rằng em có bạn trai là do ông vô dụng, mẹ em mắng em bất hiếu. Em chẳng biết phải gì nữa, ra em lấy người đàn ông mà em chẳng muốn gặp lại lần thứ hai là hiếu thảo”.




      Bên ngoài trời tối hẳn, từng tiệm dần đóng cửa, chỉ có mỗi tiệm làm tóc vẫn sáng đèn. Nghiêm Nghiễm đứng dưới đèn cẩn thận uốn tóc cho Tiếu Tiếu, khuôn mặt bé vẫn ướt, khăn giấy lau nước mắt chất đống bàn.




      “Em có người à?”




      có”.




      “Vậy tại sao?” Những chống đối quyết định của cha mẹ phim thường là do con tim có chủ, Nghiêm Nghiễm hiểu.




      bé nắm chặt cốc nước trong tay, mãi đến khi cốc giấy dùng lần bị bóp đến biến dạng: “Bởi vì đây là hạnh phúc của em”.




      Giữa căn tiệm còn ai khác, câu trả lời ngắn gọn dứt khoát đến kiên định.




      Nghiêm Nghiễm dừng tay, cả người ngơ ngẩn.




      bé vẫn luôn để mặc bị bài bố như búp bê, trong đôi mắt vẫn hay đờ đẫn vô hồn, lần đầu tiên lóe ánh sáng: “Từ em nghe lời bố mẹ, cái gì cũng nghe. Họ muốn em thế nào em làm thế ấy. Bởi cho dù em đồng ý, sau cùng họ cũng dùng đủ mọi cách khiến em đồng ý, nếu là vậy chi bằng em nghe theo lời họ, họ vui lòng còn em được yên thân. Nhưng lần này, em muốn thế, vì đây là hạnh phúc của em”.




      bé cắn môi, nhấn mạnh vế sau cùng. Sớm quen với việc phục tùng, ngay cả quần áo, đầu tóc, đến cả dáng tướng ngồi cũng thế: “ rất kinh ngạc?”




      Nghiêm Nghiễm chậm rãi gật đầu, có chút ngượng ngập.




      Khi đồng ý cho Ngụy Trì xem mặt, cậu từng nghĩ, nếu đổi lại là chú Khoan khẩn khoản cậu gặp mặt đồng hương, liệu cậu có đồng ý ? Đáp án rất khó lường trước. Cậu phải nghĩ đến ân tình, phải nghĩ đến cảm giác của chú Khoan, lại càng phải làm tròn trách nhiệm làm con với người mẹ nơi quê nhà.




      Có những lúc, chúng ta cũng nháo nhào đòi tìm hạnh phúc, thế nhưng, hạnh phúc luôn là thứ cuối cùng chúng ta nghĩ đến.




      để tâm, nụ cười nhạt hé nở gương mặt còn vương nước mắt: “Bạn bè em nghe thế đều rất kinh ngạc”. Ai cũng nghĩ cứ thế ngoan ngoãn phục tùng cả đời.




      “Hạnh phúc là của bản thân em, nếu muốn kết hôn phải là người mà em . Đây là việc riêng của em, phải nhiệm vụ cần hoàn thành, cũng cần phải giao phó với ai. Thích ai, ai, kết hôn với ai, phải là do em , người khác thế nào liên quan đến em. Cho dù có ngày, đến khi em già cả vẫn thể tìm được người cùng em suốt hết đời, đó là lựa chọn của em, em hối hận”. Tiếu Tiếu thế trước khi rời khỏi.




      Mái tóc thẳng dài đến eo biến thành mái tóc xoăn phồng ngọt ngào, bé chỉ trong đêm lớn lên.




      vẫn khẽ cười với Nghiêm Nghiễm, cậu đứng giữa căn tiệm, mặc cho gió thổi bay mớ tóc vụn. Tóc bay lên rồi khẽ khàng đáp xuống, Nghiêm Nghiễm vẫn chưa hết bàng hoàng bởi những lời tự tin của .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chuông gió lại vang lên, có người đẩy cửa vào. Áo bành tô màu xám, khăn quàng cổ dài, đôi mắt sáng như sao.




      “Biết ngay là em ở đây. Sao thế? Hết khách rồi đúng ? Ai dà còn quét gì nữa? Mấy miếng gạch chỗ em quét mãi cũng chẳng sạch, ngày mai khách đến lại đầy tóc, còn quét làm gì… Nhìn xem, quần áo cũng có, đây này, cằm nữa… Lắp nhiều gương thế để làm gì? Cũng biết tự soi mình, lãng phí. Uầy, thôi, còn ? Trời sắp sáng rồi, xem em ngày mai làm sao chịu nổi. Nào, nào”.




      Gã vẫn cười như cũ, giơ tay đến trước mặt cậu. Nghiêm Nghiễm cúi đầu nhìn lòng bàn tay gã, lòng bối rối: “Xem mặt… thế nào?”




      “Người đẹp! tuyệt đối là người đẹp! Rất đẹp! Chuẩn!”




      Tiếng cười khoa trương khiến Nghiêm Nghiễm chẳng thể ngẩng đầu: “Vậy ư?”




      Giây tiếp theo, Ngụy Trì ôm lấy Nghiêm Nghiễm, dưới ánh đèn rực sáng, trước những tấm gương bóng loáng, gã siết chặt cậu vào bờ vai mình: “Nghiêm Nghiễm à, em trở nên chẳng thú vị gì cả”.




      Nghiêm Nghiễm thấy mắt mỏi đến đau nhức, cúi đầu nhìn đám tóc sàn, mệt mỏi lúc này mới ùn ùn ập tới.




      Cậu cắn chặt môi lên tiếng, mắt phải trừng lớn mới có thể ngăn thứ nóng hôi hổi trong hốc mắt tuôn ra. Ngụy Trì ôm lấy lưng cậu, trong giọng có chút vui mừng: “Nếu là lúc bình thường, em cầm kéo đâm cổ họng rồi, này, như thế này này, tay túm cổ áo , tay cầm kéo, mặt mày lạnh tanh như cục nước đá, mắt nhìn từ đầu đến chân”.




      Gả bắt chước y đúc giọng điệu của Nghiêm Nghiễm: “Ngụy Trì, tốt nhất đừng có lần sau. Nếu , cây kéo trong tay em có mắt đâu”.




      Cách lớp quần áo, Nghiêm Nghiễm nhéo mạnh eo gã cái. Ngụy Trì kêu lên “ui da”, nhưng tay hề lơi lỏng, vòng quanh eo Nghiêm Nghiễm, giọng điệu có chút ngại ngùng: “ ”.




      “Cứ nghĩ, hay lắm”. Ngụy Trì . Những khi căng thẳng, gã thường hạ thấp giọng, vừa nhanh vừa mơ hồ, “tóm lại chỉ bị mợ mắng trận, rồi bị bà ngoại mấy câu, bị mắng quen rồi, chẳng sao cả”.




      đơn giản lắm, nếu đơn giản từ đầu khó từ chối. Nghiêm Nghiễm biết, Ngụy Trì phải bỏ ra tuyệt đối chỉ như lời gã : “ chứ?”




      ”.




      dối ngượng mồm.




      “Ngụy Trì”. Nghiêm Nghiễm chợt .




      “Ừ?”




      “Dưới bàn phím máy tính ở nhà có tấm thẻ tiết kiệm, mật mã là ngày sinh của ”.




      Đó là tích cóp bao năm nay của Nghiêm Nghiễm.




      “…”




      lô hàng bị hải quan giữ lại, cậu béo cho em biết, việc lo liệu tốn ít tiền đúng ?” Lo liệu hải quan cần tiền, hàng lấy về được cũng cần khoản tiền lớn đền cho các bên mua bán.




      “Cũng, cũng đến nổi…”




      mượn của cậu béo bao nhiêu tiền?”




      nhiều…”




      “Ừm?”




      nhiều. Chỉ là…”




      “Mấy hôm trước vì việc này mới bận như thế?”




      hồi lâu, Ngụy Trì mới gật đầu xấu hổ: “Ừ”.




      “Sao cho em biết?”




      Tay nhéo eo gã cái mạnh, Ngụy Trì đau đến chảy nước mắt: “Ái… em tay chút. Ui da, ui da, ui da… Được rồi, , . là muốn…”




      Những lời sau đó nghe nữa.




      Nghiêm Nghiễm ngẩng đầu lên, nhướng mày: “Ừm?”




      “Ui da, đừng nhéo, . chỉ muốn là… làm ăn lớn chút, kiếm nhiều tiền chút”.




      Nghiêm Nghiễm buông tay chờ gã .




      Ngụy Trì ngoảnh mặt , lỗ tai hơi ửng hồng: “Muốn…”




      “Sao…”




      “Nuôi em”.




      Bảo vệ em, để em nấp dưới cánh tay của ; chăm sóc em, cho em mọi thứ mà em muốn; em, mong rằng có thể mãi mãi bên em.




      Ngụy Trì nữa. Nghiêm Nghiễm hôn gã.




      ~*~




      Đêm đen buông xuống thành phố, bóng đèn neon chớp tắt khắp phố phường. Sao trời cũng trở nên mờ nhạt trước ngân hà nhân tạo ấy. Trong góc của thành phố, căn tiệm nho . gian nhà ngập ánh đèn, cậu ngẩng đầu, gã lúng túng, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, có bao nhiêu tấm gương phản chiếu bấy nhiêu đôi thanh niên ôm lấy nhau.




      “Ngụy Trì”.




      “Ừm?”




      Ngón tay dọc theo lồng ngực, ám muội trượt xuống, dừng tại vị trí khóa kéo. Bên đường vẫn còn vài người qua lại, qua tấm cửa kính sáng loáng vẫn có thể nhìn mọi thứ bên trong.




      Đây có tính là “dã chiến” ? Hay là “bán dã chiến”? kích thích!




      Ngụy Trì ngoan ngoãn tựa vào bàn gương khấp khởi mong chờ, lòng bàn tay áp lên má Nghiêm Nghiễm: “Thực ở chỗ này chứ? Vị trí thế nào vào rất sâu…”




      “Em biết”. Nghiêm Nghiễm cười, ánh mắt sáng ngời, đôi môi hồng khơi lên sóng lòng của Ngụy Trì. “Nhưng mà, em muốn biết chuyện khác”.




      “Việc gì?” Ngón tay dừng nơi khóa kéo nhàng xoay vòng, Ngụy Trì nhắm mắt hưởng thụ.




      Hơi thở khẽ khàng của Nghiêm Nghiễm gần sát bên tai: “Lần sau có chuyện gì còn dám giấu em, em nhéo nữa đâu. Nhất là xem mặt, cứ thử đồng ý nữa , bất kể cái chân nào của bước ra khỏi nhà, em cũng cắt cái chân này của trước”.




      Mồ hôi lạnh tuôn xuống theo làn tóc. Ông chủ Ngụy ngầm cảm thấy mình rất hạnh phúc, đau và hạnh phúc.




      Thế nào là đúng thế nào là sai. Tôi biết. Cái gì là chính đáng, cái gì chính đáng, tôi biết. được thế tục chấp nhận? Đại nghịch bất đạo? Mặc kệ. Tôi cần biết.




      Tôi chỉ biết, đây là người cùng tôi sống trọn quãng đời còn lại, là hạnh phúc của tôi. Thế là đủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :