1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quỷ y vương phi: Độc sủng Chiến vương gia - Đại Mặc (224) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Edit: bao bien
      Chương 216: Tập hợp đủ hai đồ vật
      Tử Dạ mở trừng hai mắt."Cái kia ngươi đoán thử coi."

      Nhạc Thiên Tuyết cũng là muốn để ý tới . ra: "Ngươi như vậy. Ta liền có chút yên tâm. Có thể an tâm dưỡng thương."

      Tử Dạ nhìn xem nàng. Cau mày."Dưỡng thương."

      sờ nên mạch đập cảu nàng. Cái kia khí tức quả là yếu ít.

      lúc này chính là giận tái mặt."Ai làm tổn thương ngươi đấy."

      Nhạc Thiên Tuyết cũng là lời nào.

      Tử Dạ cái này nổi giận."Vừa rồi ngươi ... phải Thời Thịnh đó chứ. Ngươi dừng tại huyền tộc ít nhất cũng phải nửa tháng. Nửa tháng này đều dưỡng tốt tổn thương. Hơn nữa ngươi còn có đan dược nữa. Có thể thấy được ngươi là bị thương nặng hơn rồi."

      Lúc này. Tử Dạ là dị thường tức giận. Hận thể lúc này liền giết chết Thời Thình.

      Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn ."Ai bảo ngươi chịu cho ta biết. Bằng . Ta về sau ngay cả mình là chết như thế nào cũng biết đây."

      Tử Dạ lạnh lùng : "THời Thình sao có thể đến nơi này. Về sau có ta bảo vệ ngươi. Nhìn có thể hay động tới cọng tóc của ngươi."

      Nhạc Thiên Tuyết hít tiếng. ra: "Vậy cũng thôi . Ngươi còn có mười hai vũ cơ phải bảo vệ cơ."

      "Cái kia mười hai vũ cơ sao có thể so với ngươi được." Tử Dạ thào ra. Tại trong lòng cũng là hạ quyết tâm. Nhất định thể lại để THời Thình lại làm tổn thương Nhạc Thiên Tuyết nữa.

      Nhạc Thiên Tuyết nhịn được cười lên tiếng. Cũng đem lời này cho là . : "Được rồi. Vậy trí đại sư như thế nào rooif. Ta nghĩ muốn thăm ông ấy chút."

      Nếu như Tử Dạ chịu . Nàng liền thăm Trí đại sư chút. Vậy nhất định có thể biết ông như thế nào.

      Hơn nữa còn có về chuyện của mẹ nàng...

      Tử Dạ nhàng lắc đầu. ra: " bế quan. Ta cũng thời gian này thấy ông ấy rồi."

      "Cái kia có sao chứ." Nhạc Thiên Tuyết cũng có chút lo lắng. Dù sao bế quan này cũng là công việc. khi có cái gì sai lầm. chính là có chuyện hay.

      Hơn nữa biết trí đại sư bị thương nghiêm trọng như vậy. Nhạc Thiên Tuyết hôm nay lo lắng như vậy cũng là bình thường.

      Tử Dạ : " cần phải lo lắng. Ông ấy phương diện này rất có kinh nghiệm. ông ấy lớn tuổi như vậy rồi. Ít nhất cũng bế quan vài chục lần rồi."

      Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới yên tâm chút.

      Ân Tô Tô lừa nàng. THời Thình muốn giết nàng. Đến nay mà . Cũng chỉ thấy trí đại sư là đáng tin cậy mà thôi

      Nàng sau đó nghĩ đến kiện. Còn : "Vậy ngươi giúp ta liên hệ người. Ta lúc trước vội vàng chốn khổi bị đuổi giết. Cũng liên lạc được với ."

      "Liên hệ với ai." Tử Dạ đương nhiên là cam tâm tình nguyện. Chỉ cần là chuyện của nàng.

      Người mà nàng chính là: "Thanh Dương."

      Tử Dạ ánh mắt hơi đổi. Bất quá cũng là đáp ứng.

      Sau đó rời . Thiên Tuyết mặc dù là ăn no rồi. Bất quá nàng dù sao cũng chưa có dưỡng thương tốt. nay liên như vậy.

      Nàng phân phó cung nữ câu. Chính là ngủ. Cái này giấc ngủ. Nàng cũng là ngủ ba ngày bà đêm.

      Ba ngày sau khi tỉnh lại. Chính là trông thấy Tiểu Bao Tử đập vào mắt mình đnag ngủ gà ngủ gật.

      Nàng ngủ ba ngày ba đêm. Cái kia tinh lực cũng hồi phcuj rất nhiều. nay điểm cũng cảm thấy mệt mỏi. Nàng hơi động chút đứng dậy. Tiểu Bao Tử cũng là lập tức liền đứng dậy.

      "Tỷ tỷ." Tiểu Bao Tử lúc này liền dị thường hưng phấn." là quá tốt. Tỷ có chuyện gì chứ."

      "Này làm sao rồi. Ta làm sao có thể có chuyện gì." Nhạc Thiên Tuyết cũng là cảm thấy kỳ quái. Nàng cũng biết ngủ bao lâu.

      Tiểu Bao Tử vươn ba ngón tay. : "Tỷ thế nhưng là ngủ ba ngày ba đêm. Đệ gọi tỷ thế nào cũng tỉnh. Sợ là tỷ xẩy ra chuyện gì."

      Nhạc Thiên Tuyết trong nội tâm ấm áp. nghĩ đến tiểu hài tử này lại làm cho mình ấm áp trong lòng. Lại có thể như thế quan tâm chính mình.

      Nàng sờ lên đầu Tiểu Bao Tử. : "Ta chỉ dưỡng thương mà thôi. có chuyện gì đâu."

      Tiểu Bao Tử cũng là buông lỏng hơi." phương pháp dưỡng thương của tỷ tỷ cũng là kì quái. Bất quá tỷ tỷ tỉnh lại là tốt rồi. Ta sợ hãi tỷ có tỉnh lại."

      Nhạc Thiên Tuyết : "Ta có chuyện gì. Ngươi vẫn trông coi ta."

      gật đầu. ra: "Đúng vậy . mỹ nam Tử Dạ . Bảo là Trí đại sư xuất quan. Tỷ tỉnh liền cho tỷ biết. Ta vẫn trông coi tỷ. nghĩ đến đợi lâu như vậy."

      Nhạc Thiên Tuyết lấy lại tinh thần. nghĩ đến nghe thấy trí đại sư nhanh như vậy liền xuất quan.

      Nàng vội vàng rửa sạch mặt mũi chút. Liền tranh thủ thời gian tìm Tử Dạ.

      Cái này mới vừa vặn ra ngoài. Nàng liền gặp được chỗ góc cua có người tới.

      Nàng dừng lại. Định nhãn vừa nhìn. Phát người nọ chính là trí đại sư.

      Chỉ tiếc lúc này đây Trí đại sư nhìn già ít. Quả là như theo lời Tử Dạ . Đại nạn thời gian nhanh đến rồi(sắp chết đấy).

      trí đại sư cũng là trông thấy nàng. Cũng là tiến đến. : "Tuyết nha đầu."

      Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp liền đứng ở cửa ra vào đợi trí đại sư. Nàng cười hắc hắc. : " lâu gặp. Giờ mới nhìn thấy Trí đại sư."

      trí đại sư liền thuận đường đem nàng kéo vào. Cung nữ liền mang trà nên cho hai người. Mà Tiểu Bao Tử trông Nhạc Thiên Tuyết hồi lâu. nay cũng là chịu nổi đành ngủ.

      May mắn nghe thấy trí đại sư chuyện vẫn có vài phần trung khí. biết Nhạc Thiên Tuyết đến. Chính là nhịn được Xuất quan đến tìm nàng.

      Tử Dạ . Nhạc Thiên Tuyết bị THời Thình đả thương. Bất quá bây giờ xem ra. Nhạc Thiên Tuyết coi như là bình thường. Nhìn như có bị thương nghiêm trọng.

      câu đầu tiên chính là hỏi: "THời Thình lão nhân kia quả là muốn giết ngươi rồi."

      Nhạc Thiên Tuyết cũng là muốn nhắc tới chuyện này. nghĩ đến Trí ddaij sư lại trước. Cái kia đúng là bớt việc.

      Nàng gật đầu. "Đúng vậy. Nhưng mà trong lời của Tử Dạ cũng thời Thịnh đều có điểm kỳ quái. Vậy ông bằng cho ta biết."

      Trí đại sư nghe vậy thâm trầm sắc mặt. Sau đó liền hít tiếng."Cũng thế. Họa này chính là tránh khỏi."

      tiếp theo tiếp: "Mạng của ngươi cùng người ngoài giống nhau. Mà vừa vặn. Chiến liên Thành mệnh cũng là như thế. Có thể như vậy. Hai người các ngươi mệnh là tương khắc nhau."

      Nếu như THời Thình muốn giết Nhạc Thiên Tuyết. Vậy cũng biết được tâm tư của Thời Thịnh là gì rồi.( còn giết chị lần nữa, hại chị bao lần đến cuối cùng hồn tiêu phách tán may mà về sau còn thu hồn về được).

      Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày: " có khả năng. THời Thình mới có gặp ta lần. Cũng biết giờ sinh của ta(bát tự)Vậy làm sao mà biết được đây."

      " phải. ở đây lúc ngươi sinh ra biết rồi." Nghe thấy trí đại sư .

      "Cái gì." Nhạc Thiên Tuyết cũng là tưởng được.

      " sớm biết mạng của ngươi. Huống hồ ngươi cùng mẹ ngươi lại giống nhau như vậy. Đoán chừng vừa thấy ngươi. Là cũng biết về người rồi." Nghe thấy trí đại sư qua."Mạng của các ngươi. đúng là tránh khỏi a..."

      Nhạc Thiên Tuyết trầm sắc mặt. : "Chẳng lẽ phải tin vào mạng số sao."

      "Chuyện này. Ngươi phải tin. Ta từng thấy qua người. Cũng là mệnh số tương khắc. Cuối cùng hai người chỉ có thể là lưu lại người. Cuối cùng nàng kia đem cơ hội sống hco nam tử mình . Mà còn ngươi. Ngươi bây giờ cùng Chiến liên Thành lúc đó chẳng phải cũng cùng tịa nơi. trong bộ dáng. Đoán chừng hai người các ngươi cũng giống như hai người kia. Chỉ có thể chọn ."

      Cho nên lúc đó THời Thình mới có thể hạ sát thủ. Dù sao Chiến liên Thành là đồ nhi của . cso cái gì có thể quan trọng hơn đồ nhi của mình.

      Nhạc Thiên Tuyết mím môi. : "Như thế. còn có biên pháp khác à."

      " có. Căn bản là ai có thể cải biến mạng của mình." Trí đại sư .

      Coi như là tu đạo nhiều năm như vậy. Cũng là thể.

      Nhạc Thiên Tuyết lòng trầm xuống. Nguyên bản nàng là tin đấy. Nhưng mà tại có tiền lệ. Chẳng lẽ có biện pháp nào tránh khỏi sao

      Nàng hỏi: "Cái kia lúc trước nam nữ là ai."

      Trí đại sư nhàng lắc đầu: "Việc này ngươi cần biết. Ngươi là được sinh ra vào ngày . Nếu như THời Thình tại xuất thủ. Vậy ngươi cũng cần trở về cùng chỗ với Chiến Liên Thành. THời Thình nhất định bảo biết đấy. Chiến liên Thành người nọ dã tâm bừng bừng. nghiệp lớn của mình. Biết được chọn ngươi hay vẫn là chọn chính ."

      Điểm này. Trí đại sư cũng biết. Phàm là có chút nguy hiểm. cũng là muốn Nhạc Thiên Tuyết mạo hiểm.

      Nhạc Thiên Tuyết ánh mắt tối trầm. : "Ta biết. Cải biến mệnh cách mà . Cũng chỉ có ân Tô Tô người có thể làm được."

      trí đại sư nghe Tử Dạ từng qua người này. trầm giọng : "Ân Tô Tô người này giảo hoạt. Làm sao giúp ngươi. Nàng mặc dù là hậu nhân Viên Gia. Bất quá nàng nếu như muốn cải biến mệnh cách. Cải biến thiên mệnh mà . Vậy khẳng định là nàng muốn mất mạng. cái giao dịch này căn bản có lợi. Nàng đáp ứng ngươi đấy."

      Nhạc Thiên Tuyết lúc này cũng liền có biện pháp. Dù sao nàng tại nghĩ đến cũng liền có nhiều chuyện như vậy.

      trí đại sư thở dài hơi. : "Nếu là ta biết . Lúc trước liền đem Chiến liên Thành giết ..."

      "Nghe thấy trí đại sư . Cái này chính là mặt tối bên trong." Nhạc Thiên Tuyết ra. Cũng là lạnh nhạt.

      Coi như là tại biết tình huống này. Nhạc Thiên Tuyết cũng chưa từng hối hận. Nếu quả chính là phải tin mạng của mình. Nàng cũng tin. có đến cuối cùng khắc. Nàng nhận thua đấy.

      Nàng sau đó chính là muốn chuyện về cây quạt. Cầm . trí đại sư biết cái kia là vật gì. Vẫn có chút nghi hoặc. Nhạc Thiên Tuyết liền mở mắt ra nhìn ông. ra: "Đây chính là cây quạt mà đại sư muốn tìm."

      trí đại sư vừa nhìn. Phía kia quả là có mấy cái lỗ . Hoàn toàn chính xác đây là cây quạt mà ông muốn tìm.

      lúc sau chính là kích động. Tiếp nhận: : "Ngươi là từ đâu mà tìm được."

      Nhạc Thiên Tuyết liền kể chuyện tại Hoàng Lăng. Nghe vậy trí đại sư liền lại là lạnh mặt." nghĩ đến lão Hoàng Đế lại có thể biết xấu hổ như thế. May mắn tại cũng là có thể cho mẹ ngươi được yên nghỉ. Bằng . Mẹ ngươi đúng là chết nhắm mắt."

      "Lão Hoàng Đế vì chuyện này mà mặc bênh. Bất quá... Lão Hoàng Đế cũng bởi vậy đối với cha ta hạ thủ."

      trí đại sư : "Ngươi đây cần quá mức tự trách. Lão Hoàng Đế rất là giảo hoạt. Coi như là lúc này đây ra tay đối với cha ngươi. Về sau cũng hạ thủ mà thôi."

      Nhạc Thiên Tuyết gật đầu. Cũng là bình tĩnh lại.

      Nàng hỏi: "Đại sư. Vậy bây giờ tìm được cây quạt. Tông cuốn biết ở nơi nào. Cái kia như thế nào mới được."

      Nhạc Thiên Tuyết ngược lại là muốn biết hoàng cungtieenf triều kia như thế nào. biết tôn chủ kia có phải hay là muốn tìm thấy cái này

      trí đại sư cười hắc hắc. Có chút đắc ý."Bọn đều tìm tổng quyển kia. Kỳ tông quyển chính là được dấu trong Chùa Nghìn Phật tháp."

      "Nghìn Phật tháp." Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày."Cái kia... Đại sư bây giờ tập hợp đủ được hai đồ vật rồi."

      "Đó cũng là công lao của ngươi." trí đại sư ra."Tông quyển là thời khắc cuối cùng hoàng đề tiền triều giấu tở Nghìn Phật Tháp. Cũng chỉ có ta biết . nghĩ đến cái này trăm năm về sau. Bọn vẫn tại các nơi tìm được tông quyển kia. Cũng là buồn cười."

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Edit: BouliveyoD
      CHƯƠNG 187: ĐẾN ĐỘ TIÊN SÔNG


      Nhạc Thiên Tuyết có chút nổi giận: "Vậy ngươi vì cái gì mà cho ta biết, hại ta phải tìm khắp nơi.". Thấy vậy, Văn (văn=nghe thấy) Trí đại sư thầm kín : "Nếu ta làm theo ngươi, ngươi phải cho Chiến Liên Thành à! tại vừa vặn biết được hay có tâm tư gì. Dù sao, Thời Thình kia lão đạo nhìn cũng vừa mắt. Chúng ta cùng lấy chìa khóa (Hoàng Cung) rồi đến tiền triều Hoàng cung."

      Nhạc Thiên Tuyết sững sờ:"Chúng ta gặp nguy hiểm à?!" Văn Trí đại sư : " có việc gì đâu, còn có thêm Tử Dạ nữa. Ta từng , nhất định lúc còn sống phải trở về tiền triều Hoàng Cung. Lần này, con có thể làm được.”

      Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày. Nàng vốn là muốn cùng với Chiến Liên Thành, nhưng bây giờ xem ra là có khả năng. Nàng hỏi: "Ta nghe Chiến Liên Thành : tiền triều Hoàng Cung có đội binh. Có vậy ?". Cho đến giờ, nàng cũng tin tưởng điều này lắm.Thế nhưng trong chuyện này theo những gì xảy ra đến nay việc có binh được coi là gì rồi.

      Nghe vậy, Văn Trí đại sư hừ tiếng:"Tuy rằng nhiều nhưng lão đạo biết khá về Thời Thình kia. Tiền triều Hoàng Cung quả bảo bối. Chỉ cần lấy được nó cũng chính là lúc Thiên Long vương triều bị hủy diệt, Vương thị vương triều được khôi phục lại. Tất cả đều do sắp xếp của Hoàng đế tiền triều.”

      Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy buồn bực: Ở thời đại này, mỗi người đều sống cho mục đích, chưa từng vì bản thân mà sống. Nàng : "Đại sư, vậy ngươi , tột cùng là muốn làm gì?". Văn Trí đại sư nhướng mày: "Đương nhiên là khôi phục lại Vương thị vương triều."

      "Vương thị vương triều tồn tại trăm năm rồi, triều đại thay đổi là điều tất nhiên của dòng chảy lịch sử. Hà tất phải cố chấp? Hơn nữa, coi như khôi phục được, vậy phải có hậu nhân của Vương thị đúng ? Chiến Liên Thành cùng ta mệnh cách tương khắc - Ta sống chết . Ta chết sống. Vậy làm sao khôi phục?" Nhạc Thiên Tuyết tiếp: "Nếu như chỉ là làm Thiên Long vương triều sụp đổ ta ủng hộ. Ta đối với Ngọc thị chút hảo cảm. "

      Văn Trí đại sư nghe xong liền cau mày. Nhạc Thiên Tuyết có vài phần đạo lí. Sau đó, lên tiếng: "Nha đầu, ngươi như vậy cũng đúng. Bất quá, muốn đánh đổ Thiên Long lão Hoàng đế phải nhờ tới hậu nhân Vương thị cùng lực lượng của tứ đại gia tộc. Bằng nào có đơn giản như vậy! Mà thôi, nếu như ngươi muốn tham dự vào việc này ở lại chỗ này ."

      Nàng dĩ nhiên là muốn ở lại: "Ta cũng muốn ." Từ lâu, nàng luôn để ý tới bí mật của tiền triều Hoàng Cung. tại tất cả đều bày ở trước mắt, tại sao lại đây? Bây giờ, nếu như tai họa (Kiếp Chân???) ập đến âu cũng là điều tránh khỏi.

      Sau đó, Nhạc Thiên Tuyết hỏi: “Tông cuốn kia đến tột cùng là vật gì?!” Văn Trí đại sư liền đem vài câu thơ viết ra.Nàng vừa nhìn khỏi choáng váng. Cái này phải là lúc trước tại Thiên (Nghìn=Thiên) Phật tháp nàng bái kiến đấy sao?
      Vương tông dũng mãnh thắng cuốn gió.
      Bốn thú hộ tống được thiên hạ.
      Phật Đạo vô biên độ vạn linh hồn.
      Chúng tiên chúc mừng vạn dân an.

      Khóe miệng cong lên, nàng chỉ vào trang giấy kia, hỏi: "Đây gọi là Tông cuốn?" Văn Trí đại sư đắc ý gật đầu: " nghĩ tới sao?!" Nàng đương nhiên thể tưởng tượng được. Tất cả mọi người đều cho rằng Tông cuốn là vật quan trọng, nghĩ đến chẳng qua chỉ là vài câu thơ. Đoán chừng Chiến Liên Thành mà biết cũng tức giận đến hộc máu.

      Văn Trí đại sư đem cây quạt mở ra. Quạt mỏng, ngoài chữ viết ngay hàng thẳng lối và những chấm điểm màu đỏ cũng có thêm gì nữa. Văn Trí đại sư dựa theo những chấm điểm màu đỏ được sắp xếp có mục đích và những hàng chữ kia để đọc nội dung ý trong đó. Nàng có chút nhíu mày. Bỗng, Văn Trí đại sư đưa cây quạt lên, đem soi dưới ánh mặt trời, liền có thêm mấy chữ xuất .

      Văn Trí đại sư sờ cằm: " Tứ Độ Tiên" Ba chữ kia, trong lúc nhất thời Văn Trí đại sư là có ý tứ gì. quay sang nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp nhún vai. Đến Văn Trí đại sư cũng biết, nàng làm sao mà biết đây. Trí đại sư sốt ruột, lập tức tìm Tử Dạ.

      Tử Dạ vốn còn ngủ, bỗng nhiên bị người đánh thức. ngáp ngắn, ngáp dài, con mắt mơ mơ màng màng: "Chuyện gì a? Còn để cho ta ngủ nữa a." Trí đại sư vui, vỗ cái vào đầu : "Còn mau tỉnh , lại còn cằn nhằn cái gì!"

      Tử Dạ gãi đầu. Văn Trí đại sư rất hung ác, thường xuyên đánh như vậy. Hình tượng của lúc này đều bị hủy. Rất nhanh chóng, liền thanh tỉnh, hỏi: "Các ngươi có chuyện gì còn hảo hảo mà hết lần này tới lần khác lại tìm đến ta."

      Văn Trí đại sư đưa cho nhìn ba chữ đó, hỏi: "Có biết cái này ý tứ là gì ?" Tử Dạ liếc qua, sờ cằm suy nghĩ: "Đây là Độ Tiên sông."."Độ Tiên sông?"-Văn Trí đại sư có chút nghi hoặc: "Như thế nào mà ngươi vừa nhìn thoáng qua biết?" Tử Dạ : "Nơi này ở Lương Tấn quốc. Ta sao lại biết. Ngươi luôn sống ở Thiên Long quốc, biết có gì kỳ lạ. Bất quá, Tứ Độ Tiên là điển cố. Ngươi biết điển cố nên quả biết đến chỗ này."

      lại nhìn tiếp, lập tức đôi mắt sáng lên: "Đây là Tông cuốn cùng cây quạt. Có hai thứ đồ này là tất cả đều hoàn thành rồi." Tử Dạ hé miệng cười: " cách khác, chúng ta đến Độ Tiên sông là có thể tìm được chìa khóa."

      Lúc này, Nhạc Thiên Tuyết ngược lại cảnh giác nhìn hai người bọn họ. Nàng hỏi: "Văn Trí đại sư, Tử Dạ, các ngươi vì cái gì mà cũng phải tìm chìa khóa kia. Ta hoài nghi Tử Dạ là hậu duệ của Vương thị phải ?" Nàng cũng thể vì người khác mà làm quần áo cưới (bị lợi dụng), bằng rất thiệt thòi.
      Văn Trí đại sư sững sờ, nhìn Tử Dạ, rồi lại nhìn Nhạc Thiên Tuyết. : "Cái gì? Ngươi còn biết? Tử Dạ! Ngươi như thế nào..."

      Tử Dạ liền cắt ngang: " ra cũng có gì tốt. Tiểu mỹ nhân, ta thích ngươi như vậy sao có thể lợi dụng ngươi. Nếu toàn bộ thiên hạ đều lợi dụng ngươi, ta cũng lợi dụng ngươi. Chúng ta phải tìm được chìa khóa kia. Bởi vì: Thứ nhất đó là tâm nguyện của sư phụ ta. Thứ hai là nguyện vọng của mẫu thân ta. hơn!"

      Nhạc Thiên Tuyết đưa tay ra trước mặt : "Nếu như vậy, ngươi đem trả ta những viên đan dược kia đây." Tử Dạ sắc mặt ngượng ngùng. lấy rất nhiều đan dược từ Nhạc Thiên Tuyết. Bất quá,việc này cũng tính là lợi dụng. bĩu môi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi lại cùng ta so đo như vậy. Nếu như ngươi tin chúng ta cần cùng."

      Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn . Suy nghĩ chút, rồi : "Đây phải là đại gì. Trước cứ tìm chìa khóa . Dù sao ta chỉ đưa ra cây quạt, còn Tông cuốn thuộc về Văn Trí đại sư. Mỗi người nửa. có lý do tự độc chiếm."

      Tử Dạ cười: "Khó có được lúc ngươi đại nghĩa như vậy. Được rồi, vậy lúc nào lên đường?"."Hai ngày sau." Nhạc Thiên Tuyết đáp.Tử Dạ chỉ vào tiểu tử ở giường, có chút ngạo mạn : "Tiểu tử này làm sao bây giờ?"

      Nhạc Thiên Tuyết nhìn sang, thấy Tiểu Bao Tử mơ mơ màng màng đấy. dụi dụi con mắt, mơ hồ nghe thấy bọn họ mới vừa đến lên đường: "Tỷ tỷ. Các ngươi muốn đâu. Ta... Ta cũng muốn ." Cứ như vậy, Tiểu Bao Tử mực quấn quít đòi theo. Nhạc Thiên Tuyết cũng có biện pháp. Nàng lo lắng Tiểu Bao Tử mình ở lại chỗ này. Cuối cùng quyết định mang theo Tiểu Bao Tử cùng .

      Độ Tiên sông cách Kim Lãng thành xa xa, nhưng cũng quá gần. Bất quá, Lương Tấn quốc có đường thủy thuận lợi cho nên bọn lựa chọn đường thủy để xuất hành. Hơn nữa, Tử Dạ xuất hành tự nhiên thể thiếu mười hai vũ cơ (vui cười cơ) (vui cười=tiếu/lạc?). Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nhìn thấy mười hai vũ cơ vây quanh Tử Dạ xum xoe. Rồi trực tiếp quay , nhìn sang nữa.

      "Hắc hắc." Văn Trí đại sư cười, rồi ngồi xuống. Lúc này là trời thu, gió thổi mát mẻ!-"Cho dù thế nào luôn phong lưu như vậy." Nhạc Thiên Tuyết mân mê (bãi lộng=rung,lắc/nghịch) cây quạt, nhìn Văn Trí đại sư. thể , thời điểm này nàng an tĩnh. Nàng có chút nhớ Chiến Liên Thành, cảm thấy tâm hình như thiếu khối... hoàn chỉnh...

      Nàng ngước mắt: "Văn Trí đại sư. Nếu như ta cùng Chiến Liên Thành gặp gỡ, chúng ta còn tương khắc ?" Văn Trí đại sư đáp: "Theo lý mà : Hai người các ngươi khi ở bên nhau khó có thể tách ra. Nhưng ngươi đừng sợ. Các ngươi nhất định là có cơ hội gặp lại." Trong lòng rất buồn bực. Xem ra kiếp này có biện pháp tránh được rồi.

      Nhạc Thiên Tuyết mím môi. Bỗng, trông thấy con chim bồ câu bay thấp xuống. Nghiễm nhiên chính là con chim bồ câu truyền tin của Tử Dạ. Văn Trí đại sư khách khí, trực tiếp bắt con chim bồ câu đưa tin lại. cau mày: "Ngươi xem, ta có đúng ."

      Nhạc Thiên Tuyết nghe vậy liền đến nhìn thấy kia viết: Chiến lẻn vào Lương Tấn. Nàng hơi sững sờ: " như thế nào cũng đến. Đoán chừng biết ta ở chỗ này." Nàng cẩn thận tránh đến Lương Tấn quốc. Vậy mà…Chẳng lẽ Chiến Liên Thành đến để xử lý chuyện khác. Nếu phải, vậy hẳn là do người của nhìn thấy nàng tại Lương Tấn quốc.

      Văn Trí đại sư sắc mặt nặng nề: "Bất luận như thế nào, tại ngươi cũng phải cẩn thận chút." biết Chiến Liên Thành lựa chọn như thế nào. Chẳng qua là hy vọng Nhạc Thiên Tuyết bị tổn thương. Ngay từ đầu, nên giết Chiến Liên Thành. Bây giờ, đúng là phiền toái!

      Nhạc Thiên Tuyết gật đầu, hy vọng nàng cùng Chiến Liên Thànhsẽ gặp mặt. Nếu nàng phải chất vấn Chiến Liên Thành như thế nào đây.

      Trước lần này, Tiểu Bao Tử chưa bao giờ thuyền. nôn liên tục suốt hai ngày đầu kể cả đan dược của Nhạc Thiên Tuyết cũng có tác dụng. Đến ngày thứ ba, Tiểu Bao Tử tốt hơn chút, có ít khí lực. Nhưng lại là lúc bọn muốn đổi thuyền, bởi vào bến đò Tiên sông thể dùng thuyền lớn được. Thuyền lay động dữ dội, Tiểu Bao Tử thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Sớm biết như vậy theo, hoàn toàn là mình tựu tìm tội.Tử Dạ rất bất mãn, : "Tiểu tử, ngươi có chút bản lãnh ấy mà cũng đòi theo. đúng là vướng chân vướng tay."

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Edit: BouliveyoD

      CHƯƠNG 217: ĐẾN ĐỘ TIÊN SÔNG

      Nhạc Thiên Tuyết có chút nổi giận: "Vậy ngươi vì cái gì mà cho ta biết, hại ta phải tìm khắp nơi.". Văn Trí đại sư bí mật : "Nếu ta làm theo ngươi, ngươi phải cho Chiến Liên Thành à! tại vừa vặn biết được có hay có tâm tư gì. Dù sao, Thời Thình kia lão đạo nhìn cũng vừa mắt. Chúng ta cùng lấy chìa khóa rồi đến tiền triều Hoàng cung."

      Nhạc Thiên Tuyết sững sờ:"Chúng ta gặp nguy hiểm?" Văn Trí đại sư đáp: " có việc gì, còn có thêm Tử Dạ nữa. Ta từng , nhất định lúc còn sống phải trở về tiền triều Hoàng Cung. Lần này, có thể thực được.”

      Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày. Nàng vốn là muốn cùng với Chiến Liên Thành, nhưng bây giờ xem ra là có khả năng. Nàng hỏi: "Ta nghe Chiến Liên Thành : tiền triều Hoàng Cung có đội binh. vậy ?". Cho đến giờ, nàng tin tưởng điều này lắm.Thế nhưng trong chuyện này, với những gì xảy ra đến nay việc có binh được coi là bất ngờ.

      Nghe vậy, Văn Trí đại sư hừ tiếng:"Tuy rằng nhiều nhưng lão đạo biết khá về Thời Thình kia. Tiền triều Hoàng Cung quả bảo bối. Chỉ cần lấy được nó chính là lúc Thiên Long vương triều bị hủy diệt, Vương gia vương triều được khôi phục. Tất cả đều theo đúng sắp xếp của Hoàng đế tiền triều.”

      Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy buồn bực: Ở thời đại này, mỗi người đều sống cho mục đích, chưa từng vì bản thân mà sống. Nàng : "Đại sư, vậy ngươi tột cùng là muốn làm gì?". Văn Trí đại sư nhướng mày: "Đương nhiên là khôi phục lại Vương thị vương triều."

      "Vương gia vương triều tồn tại trăm năm rồi, triều đại thay đổi là điều tất nhiên của dòng chảy lịch sử. Hà tất phải cố chấp? Hơn nữa, coi như khôi phục được, phải có hậu nhân của Vương thị đúng ? Chiến Liên Thành cùng ta mệnh cách tương khắc - Ta sống chết . Ta chết sống. Vậy làm sao khôi phục?" Nhạc Thiên Tuyết tiếp: "Nếu chỉ làm cho Thiên Long vương triều sụp đổ ta ủng hộ. Ta đối với Ngọc gia chút hảo cảm. "

      Văn Trí đại sư nghe xong liền cau mày. Nhạc Thiên Tuyết có vài phần đạo lí. Sau đó, lên tiếng: "Nha đầu, ngươi như vậy cũng đúng. Bất quá, muốn đánh đổ Thiên Long lão Hoàng đế phải nhờ tới hậu nhân Vương gia cùng lực lượng của tứ đại gia tộc. Bằng nào có đơn giản như vậy! Mà thôi, nếu như ngươi muốn tham dự vào việc này ở lại chỗ này ."

      Nàng dĩ nhiên là muốn ở lại: "Ta cũng muốn ." Từ lâu, nàng luôn để ý tới bí mật của tiền triều Hoàng Cung. tại tất cả đều bày ở trước mắt, tại sao lại đây? Bây giờ, nếu như tai họa ập đến âu cũng là điều tránh khỏi.

      Nhạc Thiên Tuyết hỏi: “Tông cuốn kia đến tột cùng là vật gì?!” Văn Trí đại sư liền đem vài câu thơ viết ra.Nàng vừa nhìn khỏi choáng váng. Cái này phải là lúc trước tại Thiên Phật tháp nàng bái kiến đấy sao?
      Vương tông dũng mãnh thắng cuốn gió.
      Bốn thú hộ tống được thiên hạ.
      Phật Đạo vô biên độ vạn linh hồn.
      Chúng tiên chúc mừng vạn dân an.

      Khóe miệng cong lên, nàng chỉ vào trang giấy kia: "Đây gọi là Tông cuốn?" Văn Trí đại sư đắc ý gật đầu: " nghĩ tới sao?!" Nàng đương nhiên thể tưởng tượng được. Tất cả mọi người đều cho rằng Tông cuốn là vật quan trọng, nghĩ đến chẳng qua chỉ là vài câu thơ. Đoán chừng Chiến Liên Thành mà biết cũng tức giận đến hộc máu.

      Văn Trí đại sư đem cây quạt mở ra. Quạt mỏng, ngoài chữ viết ngay hàng thẳng lối và những chấm điểm màu đỏ cũng có thêm gì nữa. Văn Trí đại sư dựa theo những chấm điểm màu đỏ được sắp xếp có mục đích và những hàng chữ kia để đọc nội dung ý trong đó. Nàng nhíu mày. Bỗng, Văn Trí đại sư đưa cây quạt lên, đem soi dưới ánh mặt trời, liền có thêm mấy chữ xuất .

      Văn Trí đại sư sờ cằm: " Tứ Độ Tiên" Ba chữ kia, trong lúc nhất thời Văn Trí đại sư là nội dung gì. quay sang nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp nhún vai. Đến Văn Trí đại sư cũng biết, nàng làm sao mà biết đây. Trí đại sư sốt ruột, lập tức tìm Tử Dạ.

      Tử Dạ vốn còn ngủ, bỗng nhiên bị người đánh thức. ngáp ngắn, ngáp dài, con mắt mơ màng: "Chuyện gì vậy? Còn để cho ta ngủ nữa." Trí đại sư vui, vỗ cái vào đầu : "Còn mau tỉnh , lại còn cằn nhằn cái gì!"

      Tử Dạ gãi đầu. Văn Trí đại sư rất hung ác, thường xuyên đánh như vậy. Hình tượng của lúc này đều bị hủy. Rất nhanh chóng, liền thanh tỉnh, hỏi: "Các ngươi có chuyện gì còn hảo hảo mà hết lần này tới lần khác lại tìm đến ta."

      Văn Trí đại sư đưa cho nhìn ba chữ đó, hỏi: "Ngươi có biết đây là ý tứ gì ?" Tử Dạ liếc qua, sờ cằm suy nghĩ: "Độ Tiên sông."."Độ Tiên sông?"-Văn Trí đại sư có chút nghi hoặc: "Như thế nào mà ngươi vừa nhìn thoáng qua biết?" Tử Dạ : "Nơi này ở Lương Tấn quốc. Ta sao lại biết. Ngươi luôn sống ở Thiên Long quốc, biết có gì lạ. Bất quá, Tứ Độ Tiên là điển cố. Ngươi biết điển cố nên quả biết đến chỗ này."

      lại nhìn tiếp, lập tức đôi mắt sáng lên: "Đây là Tông cuốn cùng cây quạt. Có hai thứ đồ này là tất cả đều hoàn thành rồi." Tử Dạ hé miệng cười: " cách khác, chúng ta đến Độ Tiên sông là có thể tìm được chìa khóa."

      Lúc này, Nhạc Thiên Tuyết ngược lại cảnh giác nhìn hai người bọn họ. Nàng hỏi: "Văn Trí đại sư, Tử Dạ, các ngươi vì cái gì mà phải tìm chìa khóa kia. Ta hoài nghi Tử Dạ là hậu duệ của Vương gia phải ?" Nàng cũng thể vì người khác mà làm quần áo cưới (bị lợi dụng), bằng rất thiệt thòi.

      Văn Trí đại sư sững sờ, nhìn Tử Dạ, rồi lại nhìn Nhạc Thiên Tuyết. : "Cái gì? Ngươi còn biết? Tử Dạ! Ngươi như thế nào..."

      Tử Dạ liền cắt ngang: " ra cũng có gì tốt. Tiểu mỹ nhân, ta thích ngươi như vậy sao có thể lợi dụng ngươi. Nếu toàn bộ thiên hạ đều lợi dụng ngươi, ta cũng lợi dụng ngươi. Chúng ta phải tìm được chìa khóa kia. Bởi vì: Thứ nhất đó là tâm nguyện của sư phụ ta. Thứ hai là nguyện vọng của mẫu thân ta. hơn!"

      Nhạc Thiên Tuyết đưa tay ra trước mặt : "Nếu như vậy, ngươi đem trả ta những viên đan dược kia đây." Tử Dạ sắc mặt ngượng ngùng. lấy rất nhiều đan dược từ Nhạc Thiên Tuyết. Bất quá,việc này cũng tính là lợi dụng. bĩu môi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi lại cùng ta so đo như vậy. Nếu như ngươi tin chúng ta cần cùng."

      Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn . Suy nghĩ chút, rồi : "Đây phải là đại gì. Trước cứ tìm chìa khóa . Dù sao ta chỉ đưa ra cây quạt, còn Tông cuốn thuộc về Văn Trí đại sư. Mỗi người nửa. có lý do tự độc chiếm."

      Tử Dạ cười: "Khó có được lúc ngươi đại nghĩa như vậy. Được rồi, vậy lúc nào lên đường?"."Hai ngày sau." Nhạc Thiên Tuyết đáp.Tử Dạ chỉ vào tiểu tử ở giường, có chút ngạo mạn : "Tiểu tử này làm sao bây giờ?"

      Nhạc Thiên Tuyết nhìn sang, thấy Tiểu Bao Tử mơ mơ màng màng đấy. dụi dụi con mắt, mơ hồ nghe thấy bọn họ mới vừa đến lên đường: "Tỷ tỷ. Các ngươi muốn đâu? Ta... Ta cũng muốn ." Cứ như vậy, Tiểu Bao Tử mực quấn quít đòi theo. Nhạc Thiên Tuyết cũng có biện pháp. Nàng lo lắng Tiểu Bao Tử mình ở lại chỗ này. Cuối cùng quyết định mang theo Tiểu Bao Tử cùng .

      Độ Tiên sông cách Kim Lãng thành xa xa, nhưng cũng quá gần. Bất quá, Lương Tấn quốc có đường thủy thuận lợi cho nên bọn lựa chọn đường thủy để xuất hành. Tử Dạ xuất hành tự nhiên thể thiếu mười hai vũ cơ. Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nhìn mười hai vũ cơ vây quanh Tử Dạ xum xoe. Rồi nàng trực tiếp quay , nhìn sang nữa.

      "Hắc hắc." Văn Trí đại sư cười, rồi ngồi xuống. Lúc này là trời thu, gió thổi mát mẻ!-"Cho dù thế nào luôn phong lưu như vậy." Nhạc Thiên Tuyết mân mê cây quạt, nhìn Văn Trí đại sư. Thời điểm này nàng an tĩnh, bởi có chút nhớ Chiến Liên Thành, cảm thấy tâm hình như thiếu khối... hoàn chỉnh...

      Nàng ngước mắt: "Văn Trí đại sư. Nếu ta cùng Chiến Liên Thành gặp gỡ, chúng ta có còn tương khắc ?" Văn Trí đại sư đáp: "Theo lý mà : Hai người các ngươi khi ở bên nhau khó có thể tách ra. Nhưng ngươi đừng sợ. Các ngươi nhất định là có cơ hội gặp lại." Trong lòng rất buồn bực. Xem ra kiếp này có biện pháp tránh được rồi.

      Nhạc Thiên Tuyết mím môi. Bỗng, trông thấy con chim bồ câu bay thấp xuống - là con chim bồ câu truyền tin của Tử Dạ. Văn Trí đại sư khách khí, trực tiếp bắt con chim bồ câu đưa tin lại. cau mày: "Ngươi xem, ta có đúng ?"

      Nhạc Thiên Tuyết nghe vậy liền đến nhìn thấy kia viết: Chiến lẻn vào Lương Tấn. Nàng hơi sững sờ: " như thế nào cũng đến. Đoán chừng biết ta ở chỗ này." Nàng cẩn thận tránh đến Lương Tấn quốc. Vậy mà…Chẳng lẽ Chiến Liên Thành đến để xử lý chuyện khác. Nếu phải, vậy hẳn là do người của nhìn thấy nàng tại Lương Tấn quốc.

      Văn Trí đại sư sắc mặt nặng nề: "Bất luận như thế nào, tại ngươi cũng phải cẩn thận chút." biết Chiến Liên Thành lựa chọn như thế nào. Chẳng qua là hy vọng Nhạc Thiên Tuyết bị tổn thương. Ngay từ đầu, nên giết Chiến Liên Thành mới phải. Bây giờ, đúng là phiền toái!

      Nhạc Thiên Tuyết gật đầu, hy vọng nàng cùng Chiến Liên Thành gặp mặt. Nếu nàng phải chất vấn Chiến Liên Thành như thế nào đây.

      Trước lần này, Tiểu Bao Tử chưa bao giờ thuyền. nôn liên tục suốt hai ngày đầu, kể cả đan dược của Nhạc Thiên Tuyết cũng có tác dụng. Đến ngày thứ ba, Tiểu Bao Tử tốt hơn chút, có ít khí lực. Nhưng lại vừa vặn là lúc bọn muốn đổi thuyền, bởi vào Độ Tiên sông thể dùng thuyền lớn được. Thuyền lay động dữ dội, Tiểu Bao Tử thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Sớm biết như vậy theo, hoàn toàn là mình tự tìm tội.Tử Dạ rất bất mãn, : "Tiểu tử, ngươi có chút bản lãnh ấy mà cũng đòi theo. đúng là vướng chân vướng tay.

      CHƯƠNG 218: TỬ LỘ

      Tiểu Bao Tử nhận thua, nắm nắm đấm: "Ta phải có bản lãnh. Ta phải bảo hộ tỷ tỷ." Tử Dạ hừ tiếng, căn bản tin. Nhạc Thiên Tuyết cười cười, sờ đầu Tiểu Bao Tử : "Tốt, ta biết. Ngươi bây giờ vẫn nên nghỉ ngơi. Bằng , đợi lát nữa say sóng càng thêm lợi hại đó."

      Tiểu Bao Tử mặc dù muốn, nhưng đúng là có biện pháp, đành phải quay về nghỉ ngơi. Còn ba người bọn họ ở lại boong tàu bên ngoài. Với tốc độ này rất nhanh đến Độ Tiên sông. Tử Dạ nhìn ra xa: "Sư phụ, nếu như đến nơi này, vậy chúng ta đâu tìm chìa khóa?" Văn Trí đại sư đứng chắp tay, trả lời: "Ta làm sao biết được."

      Tử Dạ nhìn cái, thiếu chút nữa là muốn đem Văn Trí đại sư véo chết cho rồi-"Lão già chết tiệt. Ngươi đây là đùa ta phải ? Ngươi biết cần làm gì, biết biện pháp gì. Chẳng lẽ là ôm cây đợi thỏ sao? Thậm chí, tay mà quay về à?" Văn Trí đại sư trừng mắt liếc cái: "Ngươi chuyện lại phân biệt lớn như vậy. Ta có thể ..."."Nhưng lại giờ thành cái gì?"-Tử Dạ có thói quen cùng cãi nhau.

      Nhạc Thiên Tuyết đem hai người đẩy ra, : "Tốt rồi. Lo lắng để làm gì? phải đến đây để ngoạn cảnh sao? Cũng biết thưởng thức." đường, nàng có nghe Tử Dạ về nguồn gốc tên gọi của Độ Tiên sông: từng có bốn vị cao nhân biến mất tại chỗ này lúc trời đương sấm sét. Mọi người cho rằng bọn họ độ kiếp, trở thành tiên nhân. Cho nên tên sông mới sửa lại gọi là Độ Tiên sông. Khó trách Tông cuốn đề cập đến Tứ Độ Tiên. Nếu phải biết điển cố biết đến nơi đây.

      Cập bờ, Tiểu Bao Tử toàn thân mềm nhũn, vô lực mặc cho Nhạc Thiên Tuyết lôi kéo mình rời khỏi thuyền. Tử Dạ thấy Tiểu Bao Tử có đãi ngộ đặc biệt trừng mắt: Tại sao mình có? Nhạc Thiên Tuyết quả nhiên là có lương tâm.

      Mọi người cùng nhau lên bờ. Bốn bề xung quanh Độ Tiên sông hề có bóng dáng thôn trang nào. Quả nơi hoang vu hẻo lánh! Rất nhanh, mười hai vũ cơ tản nghe ngóng thông tin. Có người trở về: "Đế Quân. Phía trước Độ Tiên sông có nơi gọi là Vạn Thi Cốt. Những thợ săn xung quanh đây từng săn qua chỗ ấy đều thấy quay trở về. Chỉ có người mạng lớn chạy thoát được, rằng địa phương đó có quái."

      Văn Trí đại sư sau khi nghe xong, ngược lại nổi lên hứng thú: "Độ Tiên sông chẳng có gì hay ho cả. Nhưng xem ra chỗ Vạn Thi Cốt đó mới kỳ quái nhất. Chúng ta liền đến xem sao." Tử Dạ đáp lời: "Chỉ vì tính tình này của ngươi mà phải chịu bao nhiêu thiệt thòi! Chỗ kia sợ rằng có đường đến nhưng có lối về.” Văn Trí đại sư phẩy phẩy tay: "Việc này có sao! Ta sống được từng này tuổi rồi, giờ có chết cũng có điều gì nuối tiếc." Tử Dạ bĩu môi: "Vậy cũng đừng lôi ta cùng chết." Hai người ngoài mặt tuy vậy nhưng ngay sau đó liền cùng nhau thương lượng về lộ trình ngày mai.

      Hôm nay muộn, mọi người quyết định nghỉ ngơi tại nơi này. Tiểu Bao Tử cần phải ở thuyền nữa nên vô cùng cao hứng. Buổi tối tất cả ngủ bãi cỏ. Do ban ngày đường mệt mỏi nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      Nhạc Thiên Tuyết mơ màng Tử Dạ đột nhiên vỗ vỗ nàng: "Tiểu mỹ nhân, Thanh Dương đến rồi."Nhạc Thiên Tuyết thoáng cái bừng tỉnh. Nàng mở to mắt: " đến rồi. Nhanh như vậy sao?" Lập tức đứng phắt dậy, bởi vì quá mức sốt ruột nên suýt ngã-Tử Dạ nhanh tay đỡ nàng. Nhạc Thiên Tuyết nhìn sang bên kia thấy Thanh Dương đứng ở đó liền qua. Thanh Dương chắp tay: "Đại tiểu thư"."Ngươi cuối cùng cũng đến."-Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhõm: " đường xảy ra chuyện gì chứ?"."Thuộc hạ hết thảy đều mạnh khỏe."-Thanh Dương đáp-“Chuyện của hai mẹ con Hứa di nương được an bài ổn thỏa. Thuộc hạ đợi mãi thấy đại tiểu thư hồi , định Huyền tộc. Nhưng sau đó lại nhận được tín từ Tử Dạ Đế Quân liền đuổi theo đến Độ Tiên sông. "Nhạc Thiên Tuyết gật đầu: "Ngươi sắp xếp việc này cũng thuận lợi."

      Nàng kéo Thanh Dương sang bên, miễn để cho Tử Dạ nghe thấy những gì họ . Tử Dạ hừ tiếng."Lén lút với nhau những gì mà cho ta nghe cùng. Hừ." Nhạc Thiên Tuyết quản Tử Dạ, hỏi Thanh Dương."Ngươi có biết tình hình tại trong kinh thành như thế nào ?"."Thuộc hạ vẫn luôn mực chú ý. Tuy rằng Thiên Long cùng Lương Tấn khai chiến, nhưng kinh thành vẫn có việc gì lớn hay động tĩnh nào. Giờ chỉ còn Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng ử. Hiền phi tựa hồ có ý muốn Tứ Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nhưng Tứ Hoàng tử lại có ý tứ này."-Thanh Dương đáp.

      Nhạc Thiên Tuyết tiếp lời: "Chỗ Tử Dạ có người truyền tin đến rằng Chiến Liên Thành cũng đến Lương Tấn quốc. Ngươi có biết ?" Thanh Dương nhàng lắc đầu: "Thuộc hạ biết. Chiến Vương gia đến Lương Tấn quốc, nhất định là vụng trộm mà đến. Vì sao tiểu thư quay về Thiên Long quốc mà lại cùng Tử Dạ Đế Quân ở tại nơi đây?" Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ chút: "Chúng ta liên thủ để tìm đồ vật trọng yếu. tại ngươi đến rồi cần theo chúng ta mà hãy hảo hảo chiếu cố đứa bé kia."Thanh Dương tiến lên bước: "Đại tiểu thư. Sao lại để cho thuộc hạ theo?". Thanh Dương sợ đường xảy ra chuyện gì mà mình lại bảo vệ được nàng. Biết được suy nghĩ của Thanh Dương, Nhạc Thiên Tuyết tận tình giải thích: "Nhiều người đôi khi ngược lại tốt để ứng phó mọi chuyện xung quanh do phân tâm. Hơn nữa đứa bé kia thân phận có chút đặc biệt. Ân Tô Tô và số nhóm người khác cật lực tìm . Vậy nên ngươi hãy trông coi kĩ, để cho chạy trốn cũng như gặp nguy hiểm." Lúc này, Thanh Dương chợt cảm thấy Nhạc Thiên Tuyết có chút thay đổi, thoạt nhìn hẳn là tâm nặng nề.

      Thanh Dương nghe xong, chắp tay: "Thuộc hạ lĩnh mệnh. Nếu đại tiểu thư có gặp hoàn cảnh khó khăn nào có thể cùng với Tử Dạ Đế Quân. nhất định tương trợ."Nhạc Thiên Tuyết có chút buồn bực: "Lời này của ngươi kỳ lạ. Tựa hồ ngươi rất tin tưởng Tử Dạ."Thanh Dương sững sờ, vội vàng đáp: "Thuộc hạ chẳng qua là dùng tình hình để luận việc: Tử Dạ Đế Quân giúp đại tiểu thư cũng ít."

      Nhạc Thiên Tuyết gật đầu. Bất quá, nàng nghĩ quả Tử Dạ đối với mình có chút kì lạ, cảm giác này thể diễn tả thành lời. Suy nghĩ chỉ thoáng qua, sau đó nàng liền nghĩ đến Ân Tô Tô, thở dài tiếng: "Chuyện này để sau. Khó khẳng định rằng lợi dụng ta." tại, Nhạc Thiên Tuyết đối với mọi chuyện đều có cảnh giác.

      Sáng sớm hôm sau, ba người bọn họ đến Vạn Thi Cốt. Thuyền chưa tới gần và từ xa nhìn Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy sơn cốc kia bị chướng khí bao phủ trầm trọng. Tranh thủ thời gian, nàng đem Thanh Tâm hoàn cho bọn họ ăn. Sau khi Tử Dạ ăn vào cảm thấy còn đau đầu chóng mặt nữa. Quả vô cùng hữu hiệu!

      Sau khi rơi xuống đất, mọi người phát ra thực vật tại sơn cốc này sinh trưởng với hình thù quái lạ, lớn hơn so với thực vật bình thường rất nhiều. Văn Trí đại sư nhìn tình cảnh lúc này liền niệm câu kinh văn, rồi : " theo ta. Cẩn thận chút." Nhạc Thiên Tuyết hỏi: "Đại sư. Chìa khóa Hoàng Cung có cần phải giấu kĩ như vậy ? Làm hại người tìm gặp bao khó khăn."Nàng tiền triều Hoàng Đế nghĩ như thế nào mà lại rắc rối như vậy. Văn Trí đại sư ngưng trọng: "Tất cả những thứ này của tiền triều Hoàng Cung đều là bảo bối. Nếu bị người ta đơn giản tìm được mà lợi dụng e rằng đó mới là việc khủng khiếp. " Nhạc Thiên Tuyết hít hơi: " phiền toái!" Tử Dạ gật đầu."Ta cũng cảm thấy phiền toái. Nhưng khi xưa vì muốn để bảo vật rơi vào tay Thái tổ Hoàng đế của Thiên Long quốc nên mới phải cất giấu như vậy. Giao Tông cuốn cho sư phụ bảo hộ. Dù Thiên Long Ngọc gia nắm giữ cây quạt nhưng có Tông cuốn cũng thể biết chìa khóa được cất giấu ở chỗ nào."Nhạc Thiên Tuyết thầm nghĩ: Hoàng đế tiền triều có thể nhìn thấu việc đến như vậy, quả tài trí hơn người. Nếu để cho lão Hoàng đế lấy được bảo vật đó Thiên Long vương triều tồn tại suốt thiên thu.

      Nơi Vạn Thi Cốt này lâu có ai qua, nhưng may vẫn còn vài dấu vết. Văn Trí đại sư phía trước dẫn đường. mãi cũng chỉ thấy vài bộ hài cốt mà thôi. Bỗng, đụng phải bộ treo ở cây khiến Nhạc Thiên Tuyết tuy sợ nhưng có chút nhíu mày. Tử Dạ phản ứng dữ dội hơn, lập tức núp sau lưng Nhạc Thiên Tuyết, còn kéo nàng lùi về phía sau.

      Nàng trừng mắt liếc : “Ngươi sao có thể nhát gan như vậy. Đừng có đùa giỡn nữa." Tử Dạ cười gượng: " bị ngươi phát rồi."Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ tự mình tiếp tục theo Văn Trí đại sư- cẩn thận dò đường, có tâm tình quản bọn họ. Sau khi xuyên qua khu rừng rậm, hồ nước rộng lớn xuất .

      "Để ta đến xem." Tử Dạ bước lên phía trước bước, xem xét. Nhạc Thiên Tuyết quan sát xung quanh thấy bốn bề toàn núi. Đoán chừng hồ nước này rất sâu bởi nước từ núi quanh đây đều tập trung chảy xuống dưới này. "Chẳng lẽ phải ở đây."-Văn Trí đại sư cau mày, nghi hoặc. Độ Tiên sông còn tồn tại ở chỗ khác nữa sao? Tử Dạ chăm chú nhìn hồ nước, phát dưới kia có cái gì chậm rãi hóa lớn: "Phía dưới nước hình như có gì đó."

      Văn Trí đại sư cùng Nhạc Thiên Tuyết quay đầu nhìn xuống trông thấy vật kia ngày càng khổng lồ, bỗng nhiên từ trong nước vọt ra ngoài. Bọt nước tung tóe khắp nơi. Nhạc Thiên Tuyết kinh sợ kêu lên tiếng, ngẩng đầu thấy thủy quái khổng lồ. Thủy quái hướng về phía ba người bọn họ rít lên hung ác hí…iii…
      Nhạc Thiên Tuyết trừng to mắt: Đây là con gì vậy?...Văn Trí đại sư cũng rất sững sờ. Bất quá, nhanh chóng đảo mắt khắp nơi thấy được đầu con thủy quái kia có buộc hộp sắt , cũ và gỉ sét, nhưng có thể lờ mờ nhìn ra được ấn ký đó. lập tức : "Cái chìa khóa nằm ngay ở trong cái hộp kia." Nàng cùng Tử Dạ ngẩng đầu nhìn lên. Cứ coi như là chìa khóa nằm ở trong cái hộp kia , nhưng để lấy được nó e rằng phải đánh đổi cả tính mạng.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 219: Tiểu Bao Tử gặp nguy hiểm


      Thủy quái thân hình linh hoạt nhưng lại vô cùng xấu xí. Tử Dạ từ trước đến nay đều thích cái đẹp, giờ nhìn thấy liền bị dọa sợ. lui về phía sau bước, thào: " phải chứ... Phải đoạt chìa khóa người con vật kia sao!". Văn Trí đại sư rút kiếm: " có tiền đồ! biết sao ngày trước ta có thể thu đồ đệ như ngươi?"Nhạc Thiên Tuyết nhịn được, cười tiếng. Bộ dáng ghét bỏ này của Tử Dạ trông vô cùng đáng .

      Thấy có người tới, thủy quái liền mãnh liệt tấn công. "Cẩn thận!"-Văn Trí đại sư hô-"Bảo vệ bản thân!" Thủy quái này tuổi nhất định , lực công kích mạnh mẽ. Nếu cẩn thận, bọn chắc chắn tự làm mồi cho nó. Tử Dạ còn dáng vẻ lúc nãy, vội vàng ôm Nhạc Thiên Tuyết bay lên. Lúc này, Văn Trí đại sư tung ra ngoan chiêu, kiếm đâm tới, thủy quái liền dùng cái đuôi khổng lồ hất Văn Trí đại sư văng sang bên. Do bị thương nên thủy quái lặn xuống hồ. Tử Dạ thấy vậy, hỏi: "Liệu nó có còn ra ngoài ? " Văn Trí đại sư híp mắt: "Đoán chừng còn. vất vả mới có thức ăn đưa tới miệng, chẳng lẽ lại ăn."

      Nhạc Thiên Tuyết ngược lại cảm thấy buồn bực: "Văn Trí đại sư, nếu kia đúng là chìa khóa tiền triều Hoàng đế quả rất thích giằng co. Đem chìa khóa đặt đầu thủy quái ai có thể lấy được chứ!” Văn Trí đại sư nhíu mày, chăm chú quan sát biến động của hồ nước: "Giờ ngươi biết câu thứ hai trong Tông cuốn là có ý gì rồi đúng ? “Bốn thú đến tương trợ”- chỉ mỗi tứ đại gia tộc mà còn có thêm quái thú." Nhạc Thiên Tuyết kinh ngạc, có chút tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ hậu duệ của Vương gia là người có thể hàng phục quái thú?"

      Đây phải con mèo, con chó bé mà là thủy quái khổng lồ. Nhưng Hoàng đế tiền triều vẫn có thể đem chìa khóa đặt đầu nó. Vậy nhất định là có thể hàng phục được quái thú rồi. cách khác, Hoàng đế tiền triều muốn rằng chỉ có hậu duệ của mình mới có thể đến đây lấy được chìa khóa này: cần đối phó với thủy quái mà nó trực tiếp cúi đầu xuống dâng cho ngươi. Văn Trí đại sư gật đầu: "Đúng! Chí nh là ý này!"

      Tử Dạ cười hắc hắc, sờ đầu Nhạc Thiên Tuyết: " tại ngươi , nếu phải khi đó Ngọc gia dùng ám toán tiền triều căn bản sụp đổ. Bởi vì người đánh bại và hàng phục được quái thú chính là chân mệnh thiên tử, có năng lực thống lĩnh thiên hạ." Nhạc Thiên Tuyết chút khách khí đáp: "Ta biết rồi, nhưng người đó phải là ngươi." Tử Dạ hừ tiếng, Nhạc Thiên Tuyết đây chính là đả kích mình! Hứ, có thể hàng phục được quái thú thế nào, những con vật xấu xí như vậy, mới nhìn thôi cũng thấy chướng mắt rồi. Xí, ai mà thèm …(edit đến phần này thấy Tử Dạ siêu cấp đáng )

      Mặt nước xuất động tĩnh.Tử Dạ chuẩn bị tốt, tay cầm sẵn kiếm chỉ chờ thủy quái ngoi lên hạ thủ. Chỉ là lấy cái hộp kia thôi, chẳng lẽ còn làm được? Ngay sau đó, thủy quái vọt lên, há miệng rộng hướng Tử Dạ gào rú. Tử Dạ tay khẽ động, kiếm chuyển động theo gió từng nhát mạnh mẽ hướng thủy quái đâm tới. Thủy quái tuy bị công kích nhưng lùi bước, tiếp tục di chuyển về phía Tử Dạ. Thấy vậy, cả kinh: xem ra việc giao phong với quái thú này phiền toái! Liền chưởng đánh tới dùng hết bảy thành công lực của chính mình, cuối cùng cũng khống chế được thủy quái. Thủy quái đau đớn gào thét nhưng vẫn quay trở lại hồ nước. Trong chớp mắt Văn Trí đại sư nhanh chóng đâm kiếm xuống dưới. Bỗng dưng biết vì lí do gì mà thủy quái đột nhiên bất động, di chuyển nữa, rồi ngã xuống bên cạnh, nửa thân dưới còn ở trong hồ.

      Tử Dạ sững sờ, đây phải là bị chính mình thu thập sao? đắc ý quay sang Văn Trí đại sư: "Lão đầu tử, thấy chưa?" Văn Trí đại sư thu hồi kiếm, chỉ về phía Nhạc Thiên Tuyết-"Việc này phải do ngươi." Tử Dạ nhìn sang, thấy nàng thu thập ngân châm của mình. Khóe miệng cong lên, hỏi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi làm gì vậy?" Nhạc Thiên Tuyết đáp: "Gây tê."."Gây tê?"- ra là do Nhạc Thiên Tuyết làm cho thủy quái tê dại, cử động được. Văn Trí đại sư hừ tiếng: "Thời điểm mấu chốt vẫn là Tuyết nha đầu đáng tin nhất."

      cần nhiều thời gian bọn họ nhanh chóng lấy được cái hộp xuống. Thủy quái động đậy, chỉ có thể thở phì phò, trừng mắt nhìn. Văn Trí đại sư quan sát chăm chú: Hộp được làm bằng vàng, có chút gỉ sét và bị ít rong rêu quấn lấy.Nhạc Thiên Tuyết cũng ghé sát vào nhìn, phát bên ngoài hộp còn có ổ quay cùng với hàng ký tự. Tựa hồ như phải giải mật mã này mới có thể mở hộp ra. Văn Trí đại sư thẳng thắn: "Cái này... Ta cũng biết mở ra bằng cách nào." Tử Dạ nhướng mày: "Đơn giản thôi rồi, giết chết thủy quái kia, rồi giữ lấy, mang trở về từ từ nghiên cứu." Dứt lời, Tử Dạ rút kiếm chém xuống dưới.

      tiếng rất lớn vang lên, thanh kiếm tóe lửa, nhưng thủy quái lại có nửa điểm bị tổn thương.Văn Trí đại sư đành nhắc nhở : "Da của thủy quái này chính là đao thương bất nhập. Ngươi đừng uổng phí thêm sức lực nữa." Nhạc Thiên Tuyết liền hỏi: "Nếu như vậy, phải làm sao bây giờ?" Văn Trí đại sư trầm ngâm lát cũng có chủ ý gì. Vậy việc lấy được cái hộp cũng có nghĩa cả.

      "Vậy tại sao vừa rồi tiểu mỹ nhân lại có thể dùng ngân châm gây tê cho nó? "-Tử Dạ vẻ mặt phục.Nhạc Thiên Tuyết đành đáp: "Châm của ta vô cùng , còn từ Tinh Cương tạo thành. Hơn thế, dù da của thủy quái này có dày, cứng đến đâu nữa vẫn phải có lỗ chân lông." Tử Dạ phẩy tay, mới nghe thôi mà cảm thấy choáng váng cả đầu óc rồi.

      Đúng lúc Văn Trí đại sư tiếp tục nghiên cứu các ký tự, tìm cách mở cái hộp từ bên ngoài vang lên hồi tiếng la. Nhạc Thiên Tuyết sững sờ.Tử Dạ quay đầu lại: "Hình như là thanh của tiểu tử kia."."Sao bọn họ chạy tới đây?"-Nhạc Thiên Tuyết kinh ngạc, nhanh chóng ra ngoài.Tử Dạ thấy nàng khẩn trương như vậy thở dài, đuổi theo. Cảnh tượng khủng khiếp! Tiểu Bao Tử bị dây mây cuốn lấy, treo lơ lửng giữa trung. Còn Thanh Dương cố gắng dùng kiếm chém đứt cây mây, thế nhưng trong nháy mắt dây mây kia quấn lên tay của rồi!

      Nhạc Thiên Tuyết liền hiểu ra rằng tại sao những hài cốt kia lại được treo giữa trung, nguyên lai là do những dây mây này. "Tỷ tỷ..."-Tiểu Bao Tử sắp hít thở thông, bỗng trông thấy Nhạc Thiên Tuyết, liền yếu ớt hô lên. Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, vội vàng chạy tới. Tử Dạ nâng tay lên ngưng tụ kình phong, giải thoát tạm thời cho đôi tay của Thanh Dương . Nhạc Thiên Tuyết đem Tiểu Bao Tử thoát khỏi dây mây, đem đến chỗ an toàn.Tiểu Bao Tử vẫn mơ màng, chưa tỉnh nhưng Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy an tâm vài phần.Tử Dạ vung tay lên dùng kình phong đem toàn bộ dây mây đều chặt đứt. Thanh Dương liền rơi xuống bên cạnh bọn họ."Cái này... Cái này cái quái gì vậy?”-Thanh Dương thở hổn hển,thiếu chút nữa mạng sống còn.

      Những dây mây đó vẫn di chuyển, tựa hồ ở đâu có thanh, liền hướng đến lan sang. Thấy vậy, Nhạc Thiên Tuyết nhặt tảng đá hướng phía xa ném . Lập tức những dây mây vội vàng chuyển hướng về phía đó. Tử Dạ dám lên tiếng. Nhưng bọn làm cách nào mới có thể rời đây? Nếu bị những dây mây này quấn lấy, thể ra được.

      Nhạc Thiên Tuyết lấy ra đồ tạo lửa, đốt nhánh cây ném thử về phía dây mây kia. Chúng vốn chuyển động lập tức cuộn mình lại vào chỗ. Nàng vui mừng : "Những dây mây này sợ lửa. Vậy sao rồi. Đợi chút đến lúc chúng cháy hết là ta có thể ra ngoài rồi." Tử Dạ nhìn nàng: " người ngươi dường như vật gì cũng có." Nhạc Thiên Tuyết mặt đổi sắc: "Chẳng lẽ lại như ngươi, hai tay trống định sinh tồn kiểu gì hả? Giống như khi ngươi mình đến nơi núi rừng hoang dã, ai quan tâm mỹ mạo của ngươi. Nếu chính mình tự chuẩn bị chút ngươi định chờ dã thú tới cứu ngươi sao?" Tâm Tử Dạ bị tổn thương sâu sắc: "Sao ngươi nỡ ta như vậy?...Nhất định dã thú cảm thấy ta đẹp mắt che chở cho ta." (trình độ ảo tưởng của ca đạt tới level max) Nhạc Thiên Tuyết quả thực có cách nào để tiếp tục với nữa, đành phải quay sang chỗ khác.

      Nàng xoa đầu Tiểu Bao Tử : "Ngươi cùng Thanh Dương đến nơi này làm gì?" Tiểu Bao Tử mở to hai mắt, : "Bởi ta nghe thấy tiếng kêu cứu mạng."."Cứu mạng?" Nhạc Thiên Tuyết và Tử Dạ liếc nhau cái: "Chúng ta ai hô cứu mạng cả, hơn nữa xa như vậy ngươi sao nghe thấy được?". Thanh Dương chen vào: "Thuộc hạ cũng như, nhưng mà tin, khăng khăng muốn vào." Thế nên, hai người bọn họ cùng vào bên trong, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn. Nhưng Tiểu Bao Tử mực : " ràng ta nghe thấy mà. Ta có nghe lầm.” Đúng lúc này, ngồi dậy lập tức chạy về phía trước, vừa chạy vừa : "Ta lại nghe thấy được, nhất định là có người kêu."

      Nhạc Thiên Tuyết vội vàng đuổi theo. Tiểu Bao Tử chạy khá nhanh. Và tại, thuốc tê của nàng hết công hiệu nên thủy quái gào rú trong đó. Nó tấn công Văn Trí đại sư, khiến đại sư phải lùi xuống phía sau vài bước. Tiểu Bao Tử chạy về phía trước dừng. "Tiểu Bao Tử!"-Nhạc Thiên Tuyết hô to. Nhưng chậm rồi, thủy quái há mồm nuốt Tiểu Bao Tử vào trong.
      . . .

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 220: Thân phận của Tiểu Bao Tử


      Tử Dạ trừng to mắt. Vừa rồi Tiểu Bao Tử còn ở đây, mà thoáng cái thấy tăm hơi đâu nữa. dừng lại: "Đây là con gì vậy? Như thế nào lại ăn thịt người." Nhạc Thiên Tuyết cũng sững sờ, nghĩ đến Tiểu Bao Tử xảy ra chuyện ở chỗ này. Thủy quái trừng đôi mắt đối diện với bọn họ, tựa hồ như muốn báo thù. Rất nhanh, nó nhào tới phía mà của Nhạc Thiên Tuyết-ngươi vừa rồi gây tê cho nó. Nhạc Thiên Tuyết linh hoạt né người. Trong lòng xuất nỗi thương tâm. Tiểu Bao Tử khả ái, hiểu chuyện mà lại chết như vậy. đúng là bi ai! Thủy quái này tuy khổng lồ nhưng động tác nhanh hơn bậc so với Nhạc Thiên Tuyết.Nếu phải Tử Dạ bên cạnh đánh lén phía sau rất có khả năng thủy quái đem Nhạc Thiên Tuyết nuốt vào.Văn Trí đại sư thấy vậy, lập tức hướng đầu thủy quái cầm lấy cái hộp nhưng dùng hết sức vẫn được. Lúc này, Nhạc Thiên Tuyết cẩn thận trượt chân, ngã xuống đất. Nàng quay đầu, thấy thủy quái nhào đến muốn ngoạm lấy mình. Đột nhiên, nó dừng lại. Nhạc Thiên Tuyết ngồi đất và cái miệng há rộng của thủy quái ở ngày bên cạnh. Trống ngực nàng đập liên hồi. Nhưng ...từ trong miệng nó lại nhảy ra vật...

      Nhạc Thiên Tuyết sững sờ quan sát vật ẩm ướt kia. Nhìn kỹ ra đây là người. Người đó bỗng hô tiếng: "Tỷ tỷ. Người sao chứ?" Nàng càng lắp bắp kinh hãi, ra lời, trừng to mắt nhìn Tiểu Bao Tử mỉm cười trước mặt mình. Nàng mím môi: "Tiểu Bao Tử. Ngươi phải là bị thủy quái ăn thịt à?" Tiểu Bao Tử ôm chầm Nhạc Thiên Tuyết: " phải. Nó ăn ta đâu. Nó đem ta nôn ra rồi đấy thôi." Nhạc Thiên Tuyết biết nên cười hay nên khóc nữa. Thủy quái này đúng là kì quái.

      Tiểu Bao Tử đứng lên, vươn tay ra. Thủy quái liền cúi xuống. sờ lên đầu của nó: "An tĩnh chút . Ngươi hù sợ tỷ tỷ rồi." Trong giây lát, bọn ngây ngẩn cả người. Tiểu Bao Tử đây là cùng thủy quái chuyện à? Văn Trí đại sư trong mắt lên kinh ngạc khó tả nhưng rất nhanh liền biến mất, rồi đứng yên quan sát Tiểu Bao Tử. Quả tưởng nổi! Thủy quái ngoan ngãn nghe lời, nằm rạp mặt đất, bất động.

      Nhạc Thiên Tuyết hồi tỉnh, hỏi Tiểu Bao Tử: "Ngươi mới vừa rồi cùng nó chuyện?" Tiểu Bao Tử ngạc nhiên, ngẩng đầulên: "Tỷ tỷ. Ngươi nghe thấy nó chuyện à?"."Ta... nghe được."-Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu. ràng là thanh nào mà.Tiểu Bao Tử sờ sờ đầu, chuyện gì xảy ra: "... Vừa rồi là nó hô hào kêu cứu mạng, cho nên ta mới chạy tới."

      Văn Trí đại sư giữ Tiểu Bao Tử lại, rồi tỉ mỉ nhìn lượt: "Ngươi nghe thấy thủy quái này cái gì?" Tiểu Bao Tử gật đầu. Đứa này sắc mặt chân thành, giống như dối. Văn Trí đại sư tiếp: "Vậy ngươi hỏi nó làm thế nào có thể lấy được chiếc hộp kia xuống." Tiểu Bao Tử suy nghĩ: Đây là đồ vật của thủy quái mà, lấy như vậy tốt. ngẩng đầu nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Nàng gật : "Tiểu Bao Tử. Tỷ tỷ cần chiếc hộp kia." Nếu là tỷ tỷ muốn vậy cứ hỏi .

      Thủy quái há miệng ra để Tiểu Bao Tử vào. (thủy quái này kì ghê, hẳn vào trong mồm mới chuyện được) Thoạt nhìn thấy vô cùng mạo hiểm, nhưng Tiểu Bao Tử vào cách rất tự nhiên tựa như qua bao cánh cửa bình thường khác. vừa vào bên trong lâu chiếc hộp bỗng phát ra tiếng vang, rồi mở ra. Văn Trí đại sư vội vàng qua cầm cái hộp đó. Nhạc Thiên Tuyết giật mình, cứ lo sợ rằng thủy quái đem Tiểu Bao Tử ăn rồi. Tiểu Bao Tử ra ngoài, trong tay còn cầm lấy vật, đưa cho Nhạc Thiên Tuyết: "Nó muốn mở phải cần đến cái này. Đây là ý gì?"

      Nhạc Thiên Tuyết đưa lên nhìn kỹ, phát đó có khắc nhiều cái ký tự giống hệt của chiếc hộp kia. Nàng đưa nó cho Văn Trí đại sư: "Đây chính là phương pháp để mở." Văn Trí đại sư tiếp nhận rồi sang bên để nghiên cứu.Tiểu Bao Tử khó hiểu, ngẩng đầu hỏi: "Tỷ tỷ. Các ngươi cần thứ này để làm gì? Nó tựa hồ rất muốn ta lấy thứ này. Đây phải là đồ của nó ư? " Nhạc Thiên Tuyết biết giải thích như thế nào. tại, nàng xem như biết vì sao Vũ Mị lại khẩn trương tìm đến như vậy.

      đứa bé có thể có năng lực gì mà khiến cho vị tôn chủ kia coi trọng như vậy?. Nàng vẫn suy đoán thân phận của Tiểu Bao Tử, nghĩ đến nguyên lai là như thế này.Tiểu Bao Tử nghiêng đầu, nghi hoặc kêu : "Tỷ tỷ..." Bởi Nhạc Thiên Tuyết vẫn chưa trả lời .Bắt đầu từ khi Nhạc Thiên Tuyết cứu , lập tức thích Nhạc Thiên Tuyết, cũng như tin tưởng nàng. Nàng ôn hòa, dịu dàng đem đến cho cảm giác như người thân chính mình. Tử Dạ đến. sờ đầu Tiểu Bao Tử. trầm giọng: "Bởi vì ngươi chính là chủ nhân của vật này. phải ngươi giữ lấy vậy còn ai đây?"
      Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy buồn bực: Tiểu Bao Tử có thể chuyện với thủy quái mà sao Chiến Liên Thành lại làm được. Rồi nàng quay sang Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử. Sau này, tỷ tỷ giải thích chuyện này cho ngươi nghe được ?" Tiểu Bao Tử liền gật đầu: "Vâng, tỷ tỷ.", sau đó ra lệnh cho thủy quái quay trở về hồ nước

      Vừa rồi, do vào trong mồm thủy quái nên người dính đầy dịch nhờn, Nhạc Thiên Tuyết bèn đem tắm. Chưa tắm xong, ngước lên thấy Văn Trí đại sư cầm chiếc hộp đứng bên cạnh: "Ngươi hãy mở nó ra." Tiểu Bao Tử vẫn ở trong hồ nước, tròn mắt nhìn Văn Trí đại sư, có chút khó hiểu: "Đại sư bá bá. Ngươi gì thế?"."Chiếc hộp này nên do chính ngươi mở ra. Nào, lại đây và mở chiếc hộp . Đến"-Văn Trí đại sư thúc giục. Nhạc Thiên Tuyết chen vào: "Liệu bên trong có cơ quan hay ?" Tiểu Bao Tử thoáng cái rút tay về, lộ vẻ sợ sệt. Nhạc Thiên Tuyết mím môi: "Để phòng ngừa vạn nhất hay là ta mở cho." Văn Trí đại sư vốn là muốn chính Tiểu Bao Tử tự tay mở chiếc hộp, bất quá sợ bên trong có cơ quan nên để Nhạc Thiên Tuyết mở thay cũng được.

      Nhạc Thiên Tuyết cẩn thận động tay, đem nắp hộp mở ra. Tiểu Bao Tử cũng nghiêng đầu, ghé vào xem. Sau khi mở ra hoàn toàn, bên trong có gì nguy hiểm, ngược lại có khối ngọc tỉ lấp lánh rực rỡ. Nhạc Thiên Tuyết cầm lên quan sát. Nàng cau mày: Hình như là ngọc tỉ của tiền triều. "Đại sư. Đây chính là chìa khóa?"-Nhạc Thiên Tuyết hỏi. Văn Trí đại sư cầm lên, xem xét kĩ lưỡng: "Đúng vậy. Vật này được giấu trong chiếc hộp này trăm năm về trước mà đến nay chút hư tổn gì. Ngươi xem, quả là đồ tốt!"

      Nhạc Thiên Tuyết hiểu biết nhiều về vật này: "Vậy vật này để cho ai cất giữ bây giờ?" Nhất thời, Văn Trí đại sư và Tử Dạ có chút khó xử. Bọn liếc nhau cái, biết làm thế nào mới phải. "Tiểu Bao Tử vẫn còn quá ."-Văn Trí đại sư trả lời-"Đồ vật quan trọng như vậy mà đưa cho giữ được an toàn. Nếu như bị người đoạt được rất phiền toái." Đột nhiên, Tiểu Bao Tử cầm vật đó đưa cho Nhạc Thiên Tuyết:"Vậy giao cho tỷ tỷ của ta cất giữ . Tỷ tỷ, ngươi có đồng ý ?"

      Ngọc tỉ kia phải quá lớn nhưng lại mang ý nghĩa cao cả, nên khi cầm nó trong tay Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy (trách nhiệm) khá nặng nề. Nàng hỏi: "Đại sư, Tử Dạ. Các ngươi thấy sao?" Tử Dạ nhún vai, chưa bao giờ mê luyến vật này nên đương nhiên là vấn đề gì. Văn Trí đại sư suy nghĩ chút, rồi cũng đáp ứng: "Tuyết nha đầu. Vậy ngươi phải cất giữ cho tốt. Vật này thể tùy tiện rơi vào tay người được. Kể cả Chiến Liên Thành…cũng được." Nhạc Thiên Tuyết : "Đại sư. Chiến Liên Thành cũng là hậu nhân của Vương gia. Tại sao lại thể chuyện cùng các loài thú?" Hơn nữa, khi nàng luyện dược đỉnh, Tiểu Bao Tử có phản ứng mạnh mẽ nhưng Chiến Liên Thành lại . Vậy xem ra, Tiểu Bao Tử lợi hại hơn.

      Tử Dạ ngồi xuống, chậm rãi : "Ngươi cho rằng, là hậu nhân nhất định phải chính thống sao? Việc huyết mạch được vô cùng coi trọng." Văn Trí đại sư gật đầu, tiếp lời: "Đoán chừng chỉ là chi khác thôi. Muốn khôi phục tiền triều Tiểu Bao Tử mới là chính thống." Tiểu Bao Tử vội ngẩng đầu lên: "Chính thống là gì vậy? Trước đây, Tôn chủ cũng từng như vậy. Còn cho ta học tập, đọc sách tốt đấy." Nhạc Thiên Tuyết giận tái mặt: "Vị Tôn chủ này năng lực chắc chắn hề , biết thân phận của Tiểu Bao Tử. Chắc định khống chế, đem Tiểu Bao Tử trở thành hoàng đế bù nhìn.” Văn Trí đại sư có cùng suy nghĩ với nàng: "Vị Tôn chủ này quả rất thâm hiểm! Bất quá, tra ra được là ai. Có thể che giấu nhiều năm như vậy, tầm thường!"

      Nhạc Thiên Tuyết quay sang hỏi Tiểu Bao Tử:"Ngươi từng thấy diện mạo vị Tôn chủ kia bao giờ chưa?" Tiểu Bao Tử suy nghĩ rồi đáp: "Ta từng bái kiến, nhưng mà Tôn chủ lại sợ xấu hổ nên luôn mang theo mặt nạ. Do vậy từ trước tới giờ ta chưa từng thấy qua diện mạo của ." Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày: Việc này phiền toái! Xem ra Tiểu Bao Tử cũng biết thêm chút gì. Bất quá, bây giờ Tiểu Bao Tử chạy thoát, tới bên cạnh nàng khiến vị Tôn chủ kia vội muốn chết.

      Nhạc Thiên Tuyết mặc quần áo cho Tiểu Bao Tử xong, cũng gần chạng vạng tối. Nếu nhanh chóng rời khỏi đây rất nguy hiểm. Mấy người bọn họ cầm theo bó đuốc để tránh cho những dây mây kia lại đến cản đường. Sau khi ngồi lên thuyền, Nhạc Thiên Tuyết nhân lúc nghỉ ngơi đem ngọc tỉ ra, ngắm nhìn kĩ. Ngọc tỉ tỏa sáng lung linh, ánh lên sắc màu rực rỡ. Nhưng dù nhìn thế nào vẫn thấy nó giống như chiếc chìa khóa. Nhạc Thiên Tuyết mím môi: Nàng từng nghe Chiến Liên Thành rằng Hoàng Cung tiền triều toạ dưới xóm nghèo ở kinh thành. Vì vậy nên lão Hoàng đế (Thái tổ Thiên Long vương triều ạ)mới tìm được nơi đó .

      Nhạc Thiên Tuyết còn mải mê suy nghĩ, bỗng thuyền lay động dữ dội. Tử Dạ từ bên ngoài hô lớn: "Tiểu mỹ nhân. Mau ôm lấy Tiểu Bao Tử." Nhạc Thiên Tuyết kịp nghĩ ngợi, liền ôm Tiểu Bao Tử ra ngoài. Nhìn cảnh tượng xảy ra sợ đến ngây người.

      Edit: baobien - lâu làm truyện này can bản đọc về sau dai thấy đuối quá đôi này khổ ghê
      Chương 221: Khả năng của tiểu bao tử


      Cái này mặt sông bỗng nhiên liền nổi lên sóng lớn, sắc trời đều là đột biến, cơ hồ là muốn đem thuyền của bọn họ nuốt mất xuống dưới!

      "Xảy ra chuyện gì vậy?" Nhạc Thiên Tuyết hỏi.

      Tử Dạ : "Khúc sông này bỗng nổi sóng lớn, đều khống chế nổi rồi."

      Nhạc Thiên Tuyết nhìn xem cũng là kỳ quái, bất quá cái này mặt sông đúng là xảy ra vấn đề.

      Nàng ôm Tiểu Bao Tử, cũng là cố hết sức, nếu phải Tử Dạ đỡ nàng, cũng thể đứng yên như vậy được.

      Trí đại sư thấy ngọn sóng đánh tới, vội vàng dùng nội lực ngăn trở, cái kia sóng lớn có thể trực tiếp nhào đến phía trước.

      Bất quá đây cũng là trực tiếp đem thuyền đưa tới bên, đâm vào tảng đá!

      Oanh tiếng vang, hơn nữa thuyền cũng thủng lỗ lớn, tình huống cũng là khẩn cấp!

      Tiểu Bao Tử cũng là bị làm tỉnh lại, hé mắt, nhìn thấy tình huống hnhư vậy, tựu vội vàng : "Làm sao vậy?"

      Nhạc Thiên Tuyết nhìn thấy bờ cũng cách khoảng cách ngắn, bây giờ sắc trời đại biến, dưới tình huống này mà trở lại bờ, có thể ra nguy hiểm, cái kia sóng lớn có thể trực tiếp đem người nuốt mất rồi!

      Trí đị sư thấy tình huống khẩn cấp, chính là : "Ta yểm hộ các ngươi, các ngươi trước ."

      Nhạc Thiên Tuyết đem Tiểu Bao Tử cho Tử Dạ, : "Tử Dạ, ngươi khinh công so với ta lợi hại hơn, ngươi mang theo Tiểu Bao Tử thôi."

      Tiểu Bao Tử lại ôm chặt nàng, ra: "Tỷ tỷ, ta muốn rời khỏi chị, ta cần !"

      Nhạc Thiên Tuyết cũng biết là cái tư vị gì, nàng sờ lên đầu Tiểu Bao Tử, : "Ngoan, tỷ rất nhanh đuổi kịp."

      Tử Dạ túm qua Tiểu Bao Tử, : "Đừng quấn quít lấy rồi, đừng làm rộn nữa, đợi lát nữa ngươi liên lụy tiểu mỹ nhân."

      như vậy lấy, Tử Dạ là đem Tiểu Bao Tử cho ôm lấy, trực tiếp bắn ra dây cung tuyến, hướng giữa trung bay .

      Tử Dạ khinh công vẫn luôn rất tuyệt, cái này dựa vào dây cung tuyến làm lực, dĩ nhiên là rất nhanh đên bờ!

      Chẳng qua thời điểm đến bên cạnh bờ thấy bờ có máy bóng người, hơi kinh hãi, đó cũng phải là những vũ cơ của .

      Cái này còn có kịp phản ứng, người bên cạnh bờ bay đến, trực tiếp liền hướng Tử Dạ trước mặt bỏ đánh ra roi!

      Tử Dạ tay ôm Tiểu Bao Tử, tay còn khống chế lấy dây cung tuyến, cái kia đúng là vất vả!

      Bất quá chính người rất nhanh, lại là vung tay lên, cái kia dây cung tuyến liền cải biến góc độ, đem roi kia níu lại!

      hừ tiếng, cũng là dùng khí lực, đem người nọ kéo cái, người nọ kêu tiếng, chính là hướng mặt đất ngã .

      Tiểu Bao Tử cũng là xem trọng cẩn thận, phát người nọ lại là Vũ Mị!

      lập tức chính là cả kinh, : "Mỹ nam ca ca, nàng là Vũ Mị! Nguy rồi! vậy tôn chủ nhất định đến đây rồi!"

      mặc dù , nhưng mà đối với bọn họ cái kia số người năng lực cũng là có làm cho thông cảm, bỗng nhiên Độ tiên sông xảy ra tình huống này, vậy khẳng định là có người giở trò quỷ.

      Tử Dạ nhíu mày, nhìn nhìn, cái kia ngoại trừ Vũ Mị bên ngoài, còn có nhiều người, xem ra đám người này hôm nay là quyết tâm muốn bắt được tiểu bao tử mang về.

      Hỏi : "Tiểu Bao Tử, xem ra bọn họ là đều muốn mang ngươi trở về, ngươi có trở về hay ?"

      Tiểu Bao Tử nhìn nhìn vẫn nhìn Nhạc thiên Tuyết ông, bỗng nhiên chính lắc đầu mạnh, ra: "Ta muốn ở cùng chỗ với tỷ tỷ!"

      Tử Dạ cũng là buồn bực, Tự nhiên Nhạc Thiên Tuyết nhiều hơn đệ đệ lợi hại, đó cũng là tiện nghi nàng.

      ôm Tiểu Bao Tử rơi xuống mặt đất, nhìn xem Vũ Mị lại là roi đánh ra, Tử Dạ cơ hồ là bất động, vẫn dùng hai dây cung tiếp cho rơi roi kia.

      ra: "Lại là ngươi, xem ra ngươi ng]ơi thỉnh giáo hơn lần mà vẫn giám trả lại?"

      Vũ Mị lạnh mắt, cái này Tử Dạ nàng thế nhưng là nhớ kỹ, mỗi lần đều là quấy rối!

      Nàng đều muốn rút về cây roi, bất quá Tử Dạ lại là phất tay, dây cung tuyến liền càng lợi hại, đem trọn đầu cây roi đều cho chặt đứt rồi!

      Nếu phải Vũ Mị lui về phía sau vài bước, khả năng nàng chính là tính mạng khó bảo toàn.

      Bất quá lúc này sau lưng Vũ Mị có người tới, : "Vũ Mị, xem ra ngươi cũng phải là đối thủ của ."

      Cái này người chuyện vừa vặn chính là Thời Ngọc, mà người khác nữa là Ân Tô Tô.(hai người ngố bị lợi dụng tưởng mình ai ngờ về sau chết thảm và đau khổ trong tay ).

      Vũ Mị sắc mặt nhìn được tốt, ai làm cho mình có bổn kia, ràng đối phó được Tử Dạ.

      Tử Dạ ánh mắt lạnh lùng, nhìn xem ba người này, ra: "Chỉ có các ngươi a? Tôn chủ của các ngươi đâu?"

      Thời Ngọc tiến lên bước, nàng đùa bỡn tóc của mình, : "Đối phó ngươi, cần gì phải tôn chủ ra tay, đem đứa bé kia trả lại đây, bằng ta khiến cho hòa thượng kia cùng Nhạc Thiên Tuyết chết có chỗ chôn!"

      Sông kia cũng nổi nên sóng to gió lớn, rất là khủng bố!

      Tử Dạ hé mắt, tại cũng là có thể xác định là các nàng giở trò quỷ rồi, bất quá biết các nàng có năng lực gì mà có thể làm cho Độ Tiên sông xảy ra tình trạng này.

      Tiếp tục như vậy, Nhạc Thiên Tuyết cùng Trí đại sư nhất định là gặp nguy hiểm.

      Tử Dạ cũng là thường thấy những hiểm cảnh lớn, cười cười, "Cái kia tùy ngươi a, tiểu hài này bổn quân thích đấy, làm sao cho ngươi."

      Thời Ngọc dĩ nhiên phải nhảm, Tiểu Bao Tử trọng yếu như vậy, nhất định là muốn đoạt lại!

      Cái này trong chốc lát, ba người chính là ngay ngắn hướng liên thủ, cùng chỗ tiến công!

      Tử Dạ đối phó người tự nhiên là tay đến lấy ra, nhưng mà ba người cùng chỗ liên thủ, đúng là muốn hao tổn ít thời gian, hơn nữa còn ôm Tiểu Bao Tử, cái kia đúng là có điểm phiền toái đây.

      Thế nhưng là ân Tô Tô lúc này liền nhắc nhở Tử Dạ, ra: "Ngươi đem hài tử buông, đoán chừng tiểu mỹ nhân của ngươi bị rắn nước cho ăn hết rồi!"

      Tử Dạ rất nhanh quay đầu nhìn lại, trông thấy rất nhiều rắn nước từ dưới sông ngoi nên, tựa hồ là muốn hướng thuyền gỗ chỗ ấy tấn công tới!

      Tử Dạ cũng là cả kinh, nghĩ tới cái này lại là bị đám rắn nước tấn công.

      Vừa rồi mới thấy lũ lụt quái dị, nhưng bây giờ nhìn thấy đam rắn nước, hôm nay đúng là may!

      Bất quá ngăn trở Thời Ngọc công kích, sau đó kỹ càng tưởng tượng, chính là muốn đến những con rắn nước này do các nàng mang đến đây, hơn nữa là được mệnh lệnh của các nàng công kích, các nàng sao có thể khống chế nhiều quái vậy như vậy?

      Nhưng lại Tiểu Bao Tử lúc này liền hô to tiếng, " nên a!"

      Cái kai tất cả các con rắn nước đều ngừng lại, ngược lại là quay đầu nhìn Tiểu Bao Tử.

      Thời Ngọc sửng sốt, "Tiểu thiếu gia, ngươi làm cái gì? Bọn họ là bắt người mà!"

      Thế nhưng là Tiểu Bao Tử nhưng bây giờ đem tâm tư đều đặt ở người Nhạc Thiên Tuyết, cũng là vội muốn chết.

      tiếp tục hô hào: "Tiểu Bạch, ngươi nên thương tổn tỷ tỷ a! Ngàn vạn nên!"

      Thời Ngọc ba người các nàng cũng sắp bị làm cho tức chết, các nàng vẫn cho là Tiểu Bao Tử là bị Nhạc Thiên Tuyết abwts , hẳn là cùng các nàng nhất trí đối ngoại đấy, nghĩ tới Tiểu Bao Tử bây giờ lại những lời này...

      Tử Dạ vội vàng : "Tiểu Bao Tử, còn cho đám rắn nước kai cho tỷ tỷ ngươi trở lại."

      biết, các nàng nhất định là mượn ý nghxi của tiểu bao tử khống chế rắn nước, bằng làm sao lợi hại như vậy.

      Tiểu Bao Tử cũng là vội vàng , Tử Dạ nhắc nhở như vậy, Tiểu Bao Tử đúng là thể tưởng được.

      Thời Ngọc cả giận : "Tiểu thiếu gia! Ngươi làm cái gì? !"

      Tiểu Bao Tử quay đầu lại trừng mắt cái, ra: "Ta cho các ngươi làm hại tỷ tỷ!"

      Thời Ngọc nhưng lại thống hận Nhạc Thiên Tuyết rồi, nghĩ tới lúc này Tiểu Bao Tử lại là che chở cho Nhạc Thiên Tuyết đấy, nhưng lại hô người khác là tỷ tỷ.

      Nàng tiếp: "Ngươi sao lại gọi nàng là tỷ tye, nếu để cho tôn chủ biết , vậy khẳng định trừng phạt ngươi! Còn mau cùng ta về thỉnh tội!"(tên bố khôn nạn này chỉ lợi dụng con mình thôi ghét)

      "Ta quay về! Ta muốn theo tỷ tỷ!" Tiểu Bao Tử kiên định .

      Cái kia bên, rắn nước nghe theo Tiểu Bao Tử mệnh lệnh, đem nghe trí đại sư cùng Nhạc thiên Tuyết đến bờ.

      Thời Ngọc cũng biết Nhạc Thiên Tuyết cho Tiểu Bao Tử uống thuốc gì, nhưng mà tại thời gian cũng là nhiều lắm, nàng nhất định phải mang được tiểu bảo tử từ tay Nhạc Thiên Tuyết, bằng bọn liền khó mà đối phó rồi!

      Thời Ngọc ba người lại là vội vàng tấn công, lúc này đây Tử Dạ có lo lắng, cũng cùng ba người khách khí.

      Tay của có chút giơ lên, trong tay khống chế dây cung tuyến liền đem ba người ngăn lại, vang vài tiếng, cái kia đều là dây cung tuyến hướng các nàng đánh tới.

      Bất quá ân Tô Tô trường kiếm quét qua, nhân cơ hội kéo tiểu bao tử đến gần mình, đem Tiểu Bao Tử túm qua.

      Tiểu Bao Tử kêu to, toàn thân tại giãy dụa, hô: "Thả ta ra! Thả ta ra a!"

      Ân Tô Tô tuy rằng cũng muốn ra tay nặng với Tiểu Bao Tử, bất quá đây là mệnh lệnh tôn chủ, sao có thể khước từ.

      Nhưng lại Tiểu Bao Tử liền nắm lấy tay nàng cắn, ân Tô Tô ăn đau, lúc này mới đem Tiểu Bao Tử cho thả.

      Thời Ngọc lúc này thời điểm vẫn dùng kiếm chỉ vào Tiểu bảo tử, cả giận : "Ngươi sao lại nóng nảy như vậy! Tôn chủ nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi bây giờ ràng phản bội tôn chủ? !"

      Tiểu Bao Tử cổ lạnh buốt, nay cũng dám lộn xộn rồi.

      Bất quá miệng của cũng nhàn rỗi, : "Ta... Ta theo tỷ tỷ của mình có cái gì sai!"

      "Tỷ tỷ? Ngươi cha mẹ, làm sao lấy đâu ra tỷ tỷ?" Thời Ngọc cũng là cảm thấy buồn cười, cái này Tiểu Bao Tử là càng ngày càng thông minh.

      Thế nhưng là Tiểu Bao Tử lại là lớn: "Ta có! Ta là Nhạc Tiểu Hình! Ta cùng tỷ tỷ của ta là cùng họ!"

      Tử Dạ ở bên nghe xong, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình cho sặc, cái này Tiểu Bao Tử ở lúc mấu chốt đúng là đáng tin, lại còn được lời này nữa.

      Bất quá lúc này Nhạc Thiên Tuyết là bị rắn nước cho đưa đến bên cạnh bờ rồi, nàng nở nụ cười tiếng, ra: "Tiểu Bao Tử rất đúng!"

      "Tỷ tỷ!" Tiểu Bao Tử cao hứng hô tiếng, gặp Nhạc Thiên Tuyết người ngoại trừ ẩm ướt bên ngoài ra, cũng có bị thương, cũng yên lòng.

      Thời Ngọc nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên Tuyết, lại : "Nhạc Thiên Tuyết! ít ở chỗ này nhận thân nhân! Như thế nào? Bây giờ nhìn thấy Chiến Liên Thành chân có cách nào trị, muốn ở bên người rồi hả? Ngược lại phải dựa vào lấy Tử Dạ rồi? Ngươi đúng là biết dâm loạn cỡ nào..."

      Nghe lời này, Nhạc Thiên Tuyết cũng là lạnh nhạt, nhìn Thời Ngọc liếc, chính là : "Đem Tiểu Bao Tử thả ra."

      Thời Ngọc cười lạnh tiếng, "Thả? Đay là người của tôn chủ, làm sao thả cho ngươi?"

      Nhạc Thiên Tuyết chính là : "Ngươi thả? Vậy ngươi cũng đừng hối hận."

      có Chiến Liên Thành ở chỗ này, Thời Ngọc cũng sợ Nhạc Thiên Tuyết.

      Nàng muốn lại tiếp, nhưng mà ân Tô Tô lại giật Thời Ngọc về phía sau, ra: "Lui ra phía sau!"

      Cái kia đám rắn nước đột nhiên đánh tới, thế nhưng là Thời Ngọc vừa rồi cùng Nhạc Thiên Tuyết chuyện, cái kia là sai sót mất cơ hội tốt rồi, cánh tay liền cứng rắn bị cắn miếng thịt!

      Thời Ngọc thống khổ kêu tiếng, thiếu chút nữa liền té xỉu qua, bất quá lũ rắn nước liền quấn thân, đem Tiểu Bao Tử bảo vệ, đối với ba người các nàng thè lưỡi !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :