1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quỷ y ngốc hậu - Ngô Tiếu Tiếu (14)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lq0410

      lq0410 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Hay qua nang oi

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 13: Mượn đao trừng phi

      Diệp Ngọc Vân hơi bất ngờ chút, thần sắc vẫn bình thản nhưng đáy lòng lại thầm tính toán. nàng cũng tin lời của Dạ Tố Tuyết, bởi vì Hoàng hậu chỉ là kẻ ngốc làm sao khí lực lại lớn kinh người được, đây căn bản là chuyện vô lí. Nhưng Thái hậu vừa hạ ý chỉ, nghiêm cấm các nàng được trêu chọc ngốc tử kia. Vậy mà nữ nhân này lại khiêu khích nàng như thế, cũng đủ biết lòng dạ của nàng ta rồi, có điều tại nếu như mình thu hồi lời , chỉ e là bị nàng ta cười nhạo.

      Hiền phi ở thế khó xử Liễu chiêu viện ngồi bên cạnh lập tức đứng lên, “Đức phi nương nương, việc này sao có thể làm phiền đến các tỷ tỷ chứ, để cho muội xem thử là được.”

      Liễu Băng Liên vừa xong, ánh mắt Dạ Tố Tuyết tối vài phần nhưng cũng để lộ cảm xúc gì, chỉ cười , “Được thôi, vậy để Băng Liên muội muội chuyến , nếu Hiền phi tỷ tỷ của các người lại tin.”

      Tiếng vâng dạ vang lên khắp tẩm cung, tất cả mọi người đều nhìn ba người bọn họ, trong mắt lên thích thú khi sắp được xem kịch vui. Hậu cung này gần đây hơi buồn chán, vừa lúc có chuyện hay để xem. Ngốc hậu có nổi điên nữa hay cũng chẳng liên quan gì đến các nàng, vì các nàng chỉ xem náo nhiệt thôi mà.

      Liễu Băng Liên ở trong Tiêu Phòng cung, cho nên luôn giao hảo rất tốt với Diệp Ngọc Vân. giờ Hiền phi gặp nạn, sao nàng có thể ra mặt được. Mặc dù biết chuyện này có kết quả tốt đẹp gì nhưng cũng thể để cho tỷ muội tốt của mình bị khó xử như thế, bởi vậy nàng mới can đảm đứng ra.

      “Vậy muội đến Kim Hoa cung lấy món trang sức của Hoàng hậu mang đến đây.”

      “Ừm, muội .” Khóe môi của Dạ Tố Tuyết lên nụ cười nhàn nhạt, mệt mỏi phất tay. Liễu Băng Liên nhận lệnh, mang theo nha hoàn và hai thái giám nhanh chóng khỏi.

      Kim Hoa cung.

      Ánh mặt trời chiếu từ bên ngoài vào, màu vàng bao phủ khắp đại điện, rực rỡ vô cùng, làm người ta thấy chói mắt. Giữa những tia sáng ấy, nữ tử tựa nhuyễn tháp chăm chú đọc sách. Suối tóc đen bồng bềnh như mây được vấn thành kiểu mẫu đơn, hai bên sườn tóc cài hai cây ngọc trâm màu xanh bích. Bạch y đơn giản nhưng chính vì vậy lại bộc lộ ra khí chất của nàng, nhiễm tia son phấn phàm tục nào cả, sạch thanh thuần, tựa như dòng nước trong xanh vương chút bụi trần.

      “Nương nương, mau uống chút trà .”

      Tú Tú cung kính dâng tách trà, mới liếc nhìn Tiểu Hà quỳ bên cạnh. Nàng ta nghỉ ngơi ngày đêm, vết thương tay vốn cũng có gì đáng ngại, chỉ có điều dường như nương nương vẫn còn tức giận nên cũng để ý đến nàng ta.

      Vân Tiếu làm sao lại biết suy nghĩ của Tú Tú nên đưa tay nhận tách trà rồi nhìn Tiểu Hà bên cạnh, nhàn nhạt , “Chỉ lần này thôi, nếu có lần sau đừng trách ta lòng dạ độc ác.”

      Thanh nhàng, trong trẻo nhưng lại có mấy phần lạnh lùng. Tiểu Hà khẽ run rẩy, nàng cũng dám nghi ngờ dù chỉ là chút, vì nữ nhân này được làm được. Nghe nàng ta chẳng những dọa Hoàng thượng mà còn đánh cả người của Đức phi, còn đẩy Đức phi xuống hồ nữa. Đây mà là người bình thường sao? Cho nên sau này nàng phải cẩn thận chút, Tiểu Hà càng nghĩ lại càng dè dặt hơn.

      “Dạ, nương nương. Nô tỳ nhớ kỹ rồi, sau này nhất định an phận.”

      “Biết vậy tốt, đứng lên .” Vân Tiếu phất tay. Tiểu Hà này tuy rằng chỉ biết nịnh hót, tâm địa cũng tốt lành gì nhưng nàng ta bị nàng giáo huấn rồi, tạm thời cứ tha lần.

      “Tạ ơn nương nương.” Lúc này, Tiểu Hà mới an tâm đứng dậy, liếc nhìn Tú Tú đứng bên cạnh. Vừa thấy nha đầu này, trong lòng nàng liền bốc hỏa, ràng là lúc trước bốn người bọn họ đều ghét ngốc tử này. Hơn nữa những chuyện ức hiếp nàng ta như vậy bọn chúng cũng có phần nhưng kết quả chỉ có mình nàng bị phạt. Còn ba người bọn họ vẫn sống vui vẻ như cá gặp nước, lại được nàng ta ban cho thứ gì đó quý giá nữa. Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu nhưng nàng cũng ngốc mà tỏ ra bất mãn đâu.

      Trong điện phút chốc trở nên yên tĩnh, Vân Tiếu nhàng cầm tách trà thưởng thức, hơi nóng bốc lên làn khói mỏng manh, bao phủ gương mặt nàng, đôi mắt to tròn cong cong như vành trăng non, nhìn rất đáng nhưng cũng có chút gian xảo.

      Tiểu Nguyên từ ngoài cửa điện chạy vào bẩm báo: “Nương nương, Liễu chiêu viện đến.”

      Ánh mắt Vân Tiếu lóe sáng, thân mình cũng động đậy, biết nữ nhân này tới đây để làm gì? Thái hậu hạ chỉ cho phép bất cứ ai đến trêu chọc nàng mà, chắc chắn là có nội tình.

      “Cứ để nàng ta vào, ta chải chuốt lại chút.”

      Vân Tiếu vội đặt tách trà xuống bàn, nhanh chóng đứng lên dẫn theo hai nha đầu vào nội điện. Lúc này nàng chỉ đơn giản vẽ loạn vài cái gương mặt, cũng có khoa trương như hôm trước. đầu cài thêm vài món trang sức óng ánh, toàn thân y phục sặc sỡ ra ngoài.

      Liễu Băng Liên chỉ im lặng đứng ở góc trong đại điện, cẩn thận đánh giá nữ nhân thẳng tới chỗ của mình, trong lòng thầm nghĩ biết nàng ta có đánh người nữa . Nàng cũng muốn tự dưng lại vác phiền phức vào người, nữ nhân này tuy ngốc nhưng thái hậu cho phép bất kì ai đụng vào, hơn nữa nàng ta còn là người của Vân vương phủ, thế lực đằng sau lớn mạnh hơn nàng nhiều lắm.

      “Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

      Liễu Băng Liên hiếm khi cung kính, bình thường nàng vốn khinh thường chuyện với ngốc tử này dù chỉ là câu nhưng giờ tình hình giống như trước, tốt hơn hết nàng vẫn nên cẩn thận chút.

      Vân Tiếu nhìn nữ tử trước mặt cố ra vẻ, tuy diện mạo tệ nhưng cùng lắm cũng thuộc loại xinh đẹp thôi chứ phải loại người thông minh. Trong chốn hậu cung, những người như thế này chỉ có thể trở thành vật hy sinh cho kẻ khác, chắc hẳn Hiền phi đứng sau lưng mới là nhân vật lợi hại.

      Vân Tiếu tiêu sái tới, cười ngây ngô nhìn Liễu Băng Liên, “Tỷ tỷ là đẹp.” xong, nàng còn khẽ kéo xiêm y của Liễu Băng Liên, nhập vai ngốc tử cách xuất sắc.

      Liễu Băng Liên thấy bộ dáng của Vân Tiếu thở phào nhõm, vươn tay rút cây trâm đầu nàng cười tủm tỉm hỏi, “Hoàng hậu, có thể cho thần thiếp mượn cây trâm này chút được ? Thần thiếp dùng xong trả lại ngay lập tức.”

      Vân Tiếu nhìn cây trâm tay nàng ta, ánh mắt lướt qua tia lạnh lùng, còn khóe môi cong lên nụ cười lạnh. Được, được lắm, xem ra lần này cần nàng phải ra tay rồi, vậy cứ thuận theo thôi.

      Thái hậu vốn là người xem trọng lời , làm sao có thể để người khác làm trái ý chỉ của mình. Liễu Băng Liên đúng là ngu ngốc, tự tìm đường chết.

      “Được...được mà.” Vân Tiếu gật đầu đồng ý cách dễ dàng.

      Liễu Băng Liên cao hứng đáp, “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương, thiếp thân dùng xong cho người trả lại đây.”

      xong, trong lòng cảm thấy cảm nóng như lửa đốt, lập tức dẫn theo người rời khỏi Kim Hoa cung.

      Trong đại điện lúc này, vẻ mặt Tú Tú hiểu nhìn Vân Tiếu: “Nương nương, các nàng ấy...?”

      “Xem ra có người đứng phía sau sai khiến, có điều muốn ta diễn trò cùng bọn họ sao, đúng là tự tìm đường chết.” Vân Tiếp híp mắt, cười nham hiểm.

      “Tú Tú, mau đến Trường Tín cung, cho bà ta biết Hoàng hậu muốn về nhà.”

      Ngay lập tức, Tú Tú cũng đợi nàng thêm câu nào nữa liền biết phải làm gì, cung kính đáp lời: “Dạ, nương nương, nô tỳ ngay.”

      Người rời khỏi rồi nhưng Vân Tiếu lại đến nhuyễn tháp, tiếp tục đọc quyển sách vừa rồi còn dang dở. Đây là quyển sách sử nàng tìm thấy trong thư phòng, tất cả mọi điều về nơi này đều được ghi chép ở đây.

      tại nơi nàng ở là nước Đông Tần. Bốn phía có hết thảy mười nước láng giềng, đều là các nước chư hầu của Đông Tần, hằng năm đều tiến cống rất nhiều châu báu.

      Ngoài Đông Tần còn có Tây Lương, Nam Tấn và Bắc Yến, ba quốc gia này cũng đều phồn thịnh, thực lực cường thế thua gì Đông Tần, bên cạnh mỗi nước đều có hơn mười nước chư hầu, cho nên xét về phương diện binh lực cũng ngang nhau.

      Trước mắt, Đông Tần giao hảo với Bắc Yến, về phần hai nước kia thấy ghi chép, e là cũng mấy tốt đẹp gì…








      Tôm Thỏ, Nguyên NguyễnNgoUng thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 14: Trừng phạt Liễu Băng Liên


      Chiêu Dương cung.

      Liễu Băng Liên dâng lên cây trâm mà nàng vừa lấy được, mặt hề giấu vẻ đắc ý: “Xem , đây chính là thứ mà muội lấy được của ngốc hậu, nàng ta chẳng những nổi điên mà cũng có đánh người”. Những lời của nàng còn mang theo vẻ chế giễu, ngụ ý là chẳng qua Đức phi và Lan quý nhân chỉ là gạt người thôi.

      Những người khác nghe vậy đều nhìn về phía Dạ Tố Tuyết. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, lạnh lùng nhìn Diệp Ngọc Vân. Vốn là nàng muốn giáo huấn nữ nhân này nhưng tại lại để cho nàng ta được lợi, là đáng giận mà, ngay cả phản ứng lại nàng cũng làm được.

      Diệp Ngọc Vân nghĩ buông tha cho Đức phi dễ dàng như vậy, liền che miệng cười, “Chỉ là ngốc tử mà thôi, hiểu vì sao nó đối với tỷ tỷ khác với bọn muội như vậy, lại còn dùng nắm đấm để tiếp đón nữa nha”.

      xong nàng ta đứng lên, chuẩn bị rời . Lúc này, từ bên ngoài thái giám kích động chạy vào Chiêu Dương cung, “Nương nương, xong rồi. Thái hậu nổi trận lôi đình, lệnh thái giám tuyên triệu toàn bộ phi tần đến Trường Tín cung ngay lập tức.”

      Tiểu thái giám vừa dứt lời, Dạ Tố Tuyết vốn còn tức giận bỗng nở nụ cười, mà lúc này sắc mặt Diệp Ngọc Vân và Liễu Băng Liên lại vô cùng khó coi, nhất là Liễu Băng Liên, mặt tràn đầy vẻ kinh hãi. Tại sao thái hậu lại tức giận chứ? Chẳng lẽ do nàng vừa lấy cây trâm của Hoàng hậu sao?

      “Tỷ tỷ?”. Nàng ta bất an nhìn Diệp Ngọc Vân.

      Diệp Ngọc Vân vỗ tay của nàng: “Đừng có khẩn trương, có việc gì đâu.” xong, liền lấy cây trâm tay Liễu Băng Liên, giao cho Tiểu Phàm đứng bên cạnh: “Lập tức đem trả lại Kim Hoa cung.”

      “Dạ, nương nương”. Tiểu Phàm lĩnh mệnh, nhanh chóng khỏi. Tất cả nữ nhân trong Chiêu Dương cung sớm sợ run hết cả người. Tuy việc lần này có quan hệ gì đến các nàng nhưng mà bọn họ lại ở nơi này xem náo nhiệt như vậy. Nếu như thái hậu muốn giận chó đánh mèo, chỉ sợ rằng chẳng có ai có kết cục tốt đâu.

      Diệp Ngọc Vân nhìn Dạ Tố Tuyết lúc này thản nhiên nằm giường, nhàng : “Tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi , muội cùng các tỷ muội khác đến Trường Tín cung chuyến.”

      , đừng để mẫu hậu tức giận”. Thanh của Dạ Tố Tuyết vô cùng êm tai, so với lạnh lùng mới vừa rồi, có thể thấy được tâm tình của nàng vô cùng tốt.

      Diệp Ngọc Vân cắn môi cái, nàng biết, ván cược ngày hôm nay nàng thất bại nhưng có điều ai thắng ai thua vẫn còn chưa đâu.

      thôi.”

      Tất cả các phi tần đều theo Hiền phi đến Trường Tín cung, về phần Đức phi, bởi vì thân thể còn bệnh nên cần phải đến.

      __________

      Trường Tín cung.

      nhóm nữ nhân quỳ phía dưới điện, bên trong đại điện khí lạnh lẽo tiêu điều, tất cả đều chờ lão phật gia ngồi kia lên tiếng.

      Nét mặt Thái Hậu giấu vẻ lãnh, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, lúc sau mới lạnh lùng mở miệng, “Xem ra các ngươi hề đem lời của ai gia để vào tai phải.”

      Đám nữ nhân bên dưới đều ngẩn ra, ai cũng sợ hãi. Ngay cả Diệp Ngọc Vân cũng cảm thấy bất an vô cùng, nàng mơ hồ cảm giác được, lần này Thái hậu muốn giết gà dọa khỉ, chỉ sợ Liễu Băng Liên phải nhận lãnh hết rồi.

      Sắc mặt Liễu Băng Liên trắng bệch, cả người mềm nhũn quỳ mặt đất, ngay cả thở cũng còn sức.

      Lúc này, Thái hậu đột nhiên quát: “Là ai đến Kim Hoa cung lấy đồ của Hoàng hậu?”

      Lời vừa ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Liễu Băng Liên. Nàng ta run rẩy lết ra, liên tục dập đầu: “Thái Hậu nương nương tha mạng, thần thiếp biết tội rồi, sau này thần thiếp dám làm vậy nữa.”

      Mặc cho nàng ta sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, có vẻ như sắp ngất nhưng đáng tiếc là Thái hậu hề có chút thương xót nào, bà chỉ cảm thấy tức giận, nữ nhân này có việc gì làm lại mang phiền toái đến cho bà ta.

      “Liễu chiêu viện, ngươi là to gan, cả gan xem ý chỉ của ai gia ra gì. Người đâu, lập tức đuổi ả ra khỏi cung.”

      Thái hậu vừa dứt lời, hai thái giám bên ngoài chạy vào kéo Liễu Băng Liên xuống. Toàn bộ nữ nhân trong đại điện sắc mặt đều trắng bệch, ngờ Thái hậu lại trực tiếp đuổi người, trừng trị hề nương tay chút nào. Thân là phi tử bị trục xuất, nàng ta chỉ còn con đường là chờ chết già mà thôi, ai dám dung nạp nàng ta chứ.

      Liễu Băng Liên bị đả kích đến ngất . Diệp Ngọc Vân chứng kiến tình hình tại, nếu nàng làm gì về sau làm sao có thể khiến người ta phục tùng đây? ràng là Liễu Băng Liên thay nàng chịu tội, sao để cho nàng ta bị đuổi ra khỏi hoàng cung được?

      Diệp Ngọc Vân lập tức quỳ xuống, cung kính : “Mẫu hậu, cầu xin người bỏ qua cho muội muội lần. Việc này vốn liên quan đến nàng ấy, là do thần thiếp đánh cược với Đức phi tỷ tỷ, Băng Liên muội muội chỉ là thay thần thiếp chịu tội thôi, thần thiếp tự nguyện chịu phạt.”

      Hành động này của Hiền phi, khiến cho phi tần trong hậu cung đối với nàng ta kính nể thêm vài phần, nhất là những nữ nhân ở Tiêu Phòng cung, tất cả họ cảm thấy mình có nhìn nhầm người, mọi người bất động thanh sắc quan sát tình thế trước mắt diễn biến như thế nào.

      Lâu nay Hiền phi vẫn luôn được Thái Hậu sủng ái, chắc hẳn Thái Hậu tha cho nàng ta thôi, chừng Liễu chiêu viện cũng bị đuổi. Thái Hậu lạnh lùng nhìn Diệp Ngọc Vân quỳ gối trước mặt, trong mắt lên tia sáng, thần sắc cũng dịu vài phần, chầm chậm mở miệng, “Nếu như Hiền phi lên tiếng cầu xin, vậy miễn cho nàng ta bị trục xuất, có điều phạt vẫn phải phạt. Người đâu, kéo nàng ta xuống, đánh hai mươi đại bản cho ta!".

      Thái hậu vừa buông lời, bọn thái giám liền nhanh chóng đến kéo Liễu Băng Liên xuống. Trong đại điện, những phi tần khác thở phào nhõm, cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa, đủ loại tâm tình, có điều cũng có ai dám biểu ra mặt.

      Thái Hậu quét mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng lên tiếng: “Lần sau nếu lại xảy ra chuyện như thế này, đừng có ai nghĩ rằng có thể thoát tội, cầu xin cũng vô dụng”.

      Lời này chính là để cảnh cáo Diệp Ngọc Vân, lần này cho nàng ta mặt mũi, đừng tưởng rằng cứ mỗi lần chỉ cần cầu xin như thế là được. Diệp Ngọc Vân làm sao lại hiểu, lần này Thái hậu cũng cho nàng đường lui, sao nàng còn dám hành động gì nữa.

      “Thần thiếp cẩn tuân lời dạy của Thái hậu.”

      “Tất cả lui hết .” Thái Hậu phất phất tay, tay đỡ trán, dường như là mệt mỏi, cũng thèm để ý đến đám nữ nhân còn quỳ phía dưới. Phi tần trong điện cũng nhanh chóng cáo lui, rời khỏi Trường Tín cung.

      Mỗi người đều thở phào nhõm, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua, xem ra bên trong hậu cung này, là cẩn thận lại càng thêm cẩn thận, mọi người đều nhanh chóng quay về cung…

      Kim Hoa cung.

      Thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười hưng phấn, “Nương nương, Thái hậu trừng phạt Liễu chiêu viện nặng, cuối cùng nương nương cũng có thể trút giận được rồi.”

      Phía nhuyễn tháp, Vân Tiếu khẽ nâng đôi mắt đẹp lên, vẻ mặt như cười như , cũng hề nhìn Tú Tú vui sướng đến khoa chân múa tay, nhàn nhạt mở miệng, “Có gì mà cao hứng chứ, Thái hậu sử dụng thủ đoạn như vậy, chứng minh lòng dạ bà ta chẳng tốt lành gì đâu. tại còn kiêng kị ta, chỉ sợ sau này đối với ta nhẫn tâm gấp mấy lần .”

      Nàng cũng có hứng thú gì đối với chuyện vừa qua, ngược lại càng cảm giác có nhiều nguy hiểm hơn. Theo lý Thái hậu vốn là nữ nhân chuyên quyền độc đoán, tại sao lại cam tâm vì ngốc tử mà trừng phạt hậu phi chứ? Đơn giản là còn cố kỵ Nhiếp Chính vương, có điều trong mắt người của hoàng thất Nhiếp Chính vương chính là cái gai, sớm muộn gì cũng bị trừ bỏ. Khi đó, chỉ sợ là nàng chết càng thảm hơn, cho nên nhất định nàng phải xuất cung…
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 15: Sát khí nổi lên

      Edit: Tiểu Thoa Tử


      Đêm lạnh như nước, trăng sáng như ngọc, ánh sáng chói lọi cả vùng, gió lay những ngọn cỏ xanh biếc tạo ra những gợn sóng.

      Dưới ánh trăng, hai bóng người nhàng tản bộ.

      “Nương nương, trời nổi gió, chúng ta mau trở về .”

      Tú Tú ngẩng đầu quan sát bốn phía, run rẩy cả người. Tuy nơi đây nằm trong phạm vi Kim Hoa cung nhưng lại lạnh lẽo đến rùng rợn. Cành liễu tiêu điều, bóng sen tàn đứt đoạn, hết sức thê lương, ngay cả bóng người cũng có, khác lãnh cung là mấy.

      “Cứ tiếp , ta ngủ được.”

      Vân Tiếu ung dung bước , nàng rối rắm hay hoảng loạn như Tú Tú, ngược lại còn rất cao hứng vì người trong Kim Hoa cung ít ỏi. Nếu nhiều người chỉ sợ chuyện nàng ngốc bị tiết lộ ra ngoài, mà chuyện này lộ ra, e rằng cả Vân vương phủ cũng thoát khỏi liên quan. Đến lúc đó, nào là mưu đồ gây rối, dụng tâm bất lương, tất cả gây ra kết cục tốt.

      Tú Tú dám gì nữa, đành theo Vân Tiếu, hai chân giẫm lên những đám sương mù trắng xóa, khắp vườn gió thổi lay động.

      Đêm càng khuya, hơn nữa còn là tháng mười nên thời tiết rất lạnh, hoa cỏ trong vườn đều xơ xác, chỉ có hoa cúc nở muộn mới còn sót lại thôi. Tú Tú nhịn được đưa tay lên xoa vào nhau, Vân Tiếu đứng lại nhìn sang, nha đầu kia lạnh đến nỗi răng va lập cập, môi tím tái, cả người nàng thoạt nhìn có chút mờ ảo.

      “Ngươi lạnh à? Vậy chúng ta trở về .” Nàng cũng có chút lạnh, tay chân đều tê cứng.

      “Dạ, nương nương.” Tú Tú cao hứng cười, quay người trở lại.

      Bỗng nhiên, mây đen che phủ, trời đất tối sầm, giơ tay cũng thấy năm ngón. Bốn phía trở nên lạnh lẽo vô cùng, khiến người ta tự giác mà sợ hãi, sát khí ở đâu đột ngột nổi lên. Tuy Vân Tiếu có võ công gì nhưng ở đại vẫn là cao thủ Sanda*, cho nên vẫn rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, thậm chí phản ứng cũng nhanh nhạy hơn người bình thường rất nhiều. Vì vậy giờ phút này cả người nàng trầm xuống, lông mày cứng lại, có phần hung ác : “Là ai? Nếu đến đây nên thân .”

      *Sanda: môn võ thuật đối kháng đại

      Nàng vừa dứt lời, Tú Tú trước hoảng sợ, nắm lấy tay Vân Tiếu: “Nương nương?”

      luồng gió thổi qua mang theo mùi hương xuất , Tú Tú mềm nhũn ngã xuống. Lúc này, mây đen lại lui , ánh trăng chói sáng. bóng người cao lớn đứng trước mặt nàng…

      Đó là nam nhân, chỉ cần im lặng thôi cũng mang theo sát khí nồng đậm, mùi máu tanh tràn ngập trong khí. Y phục dài viền vàng, bên ngoài khoác trường bào màu trắng, hoa văn màu xanh làm cho dáng người thon dài của càng phác họa ràng. Mái tóc đen như mực, trong đêm trăng nhiễm tầng sáng nhu hòa, tựa như tơ lụa, tóc dùng cây trâm ngọc cố định, rối tung vai như đón gió, vô cùng tao nhã phiêu dật.

      thấy ngũ quan, vì chiếc mặt nạ bạc hình hồ điệp che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái mũi rất cao, cương nghị lãnh khốc, đôi môi mỏng lạnh lùng hơi nhếch lên, mang chút ý cười châm chọc. Nụ cười này lạnh thấu xương, còn lạnh hơn cả hàn băng.

      Đáy mắt sâu thẳm như hồ nước, tối tăm lường được, nhìn nàng chằm chằm, giống như hàn băng lạnh buốt bao quanh cả người nàng. Vân Tiếu nhịn được rùng mình cái, lui lại vài bước, chỉ vào , “Ngươi là người phương nào? Lại dám liều lĩnh xông vào Kim Hoa cung giữa đêm khuya như vậy?”

      Tuy đáy lòng bất an, nhưng thần thái của nàng lộ ra chút nào, ngược lại cũng lạnh lùng giống hệt .

      Nam tử kia gì, thân hình khẽ động, nhanh như cơn gió, chớp mắt cái, đôi bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ nàng, giọng trầm thấp vang lên, “Người chết cần biết nhiều chuyện.”

      Sắc mặt Vân Tiếu lạnh lùng, nam nhân này đúng là tàn bạo. Nàng và có thâm thù đại hận gì mà vừa nhìn thấy muốn giết chứ. Nàng vốn là ngốc tử, có thể đắc tội ai được, chẳng lẽ là vì quan hệ của Vân vương phủ và Hoàng thượng? Đôi đồng tử chớt lóe sáng, mưu kế hay a, trừ khử nàng, làm cho Hoàng thất trở mặt với Vân vương phủ. Tiếc là nàng ngồi chờ chết như vậy đâu, khóe môi cong lên, sau đó nở nụ cười.

      “Ta chẳng cần biết ngươi là ai. Nhưng người che mặt làm việc mờ ám như thế, nhất định là tên biến thái, kẻ làm cho tổ tông đều phải xấu hổ vì ngay cả đứa ngốc cũng tha.”

      Trong màn đêm, Vân Tiếu hề cố kỵ điều gì chửi ầm lên, nàng đánh cược, cược vận mệnh của mình. Nam nhân này tuy lạnh lùng nhưng người ngoại trừ sát khí, vẫn có phần phóng khoáng, người như vậy chắc cũng phải kẻ đại gian đại ác gì, có thể là do thâm thù đại hận với Hoàng thất hoặc là Vân vương phủ nên mới phải xuống tay với nàng, chừng nàng có thể mắng cho tỉnh ra.

      Có điều nàng vừa dứt lời, lực đạo cổ thình lình tăng lên, ngay lập tức nàng cảm thấy khó thở, cố gắng mở to mắt trừng nam nhân kia, trong lòng thầm rủa trăm ngàn lần được chết tử tế, có thành quỷ cũng bỏ qua.

      “Được, được lắm.” Giọng lạnh lùng tà mị của nam nhân lại vang lên, nháy mắt buông lỏng tay. Vân Tiếu có cơ hội được thở, há miệng dùng sức thở phì phò, ra khí lại dễ chịu như vậy, còn sống là tốt a. Nàng xoa cổ, ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi cong lên mở miệng khiêu khích, “Muốn giết cứ giết, nhanh chút.”

      thực tế, nàng biết bản thân thoát được kiếp, nếu nam nhân này thả nàng, nhất định ra tay lần thứ hai.

      Nam tử che mặt gì, đôi mắt đen thâm sâu như hồ nước vẫn nhìn nàng chằm chằm, dường như xem xét nghiền ngẫm, nghi hoặc, nửa ngày sau mới lạnh lùng mở miệng, “Ngươi là ngốc tử kia?”

      Xem ra điều tra Vân Tiếu nên mớibiết nàng ta là đứa ngốc, biết là ngốc mà còn muốn giết, có thể thấy được trong lòng nhất định là tràn ngập thù hận.

      “Là đứa ngốc làm sao? Cái kẻ mà ngay cả đứa ngốc cũng tha bằng cầm thú, uổng phí cha sinh mẹ dưỡng, nếu về sau gặp liệt tổ liệt tông, còn mặt mũi sao?”

      Vân Tiếu lại bắt đầu gào lên, nam nhân này cũng phải loại hư hỏng hết thuốc chữa, ngược lại khí chất của tao nhã xuất trần. Tuy lạnh lùng đến mức làm cho người ta dám đến gần nhưng vừa rồi lại ra tay giết mình, có thể thấy đáy lòng còn có chỗ mềm mại. Nàng mắng chính là hy vọng tỉnh táo lại chút. Có số việc khi làm rồi thể thay đổi được, cho dù hối hận cũng có ích gì, dù trong lòng có thù hận nghiêng trời hoặc là thâm thù huyết hải nhưng có thể chọn thủ đoạn khác, chứ phải là giết ngốc tử.

      “Ngươi?”

      Hai mắt của nam nhân trở nên đỏ như máu, mái tóc đen nhánh bay trong trung, cuối cùng cả trường bào trắng cũng phồng lên, bốn phía bị che lấp bởi tầng cương khí cường đại. trầm nhìn Vân Tiếu, tựa như giây tiếp theo lập tức giết nàng nhưng làm vậy, chiếc cằm thanh tú gợi lên đường cong xinh đẹp, trường bào vung lên, cứ như vậy mà lướt qua, sau đó còn ném lại câu lạnh lùng, “Được, được lắm. Bản cung nhớ kỹ ngươi, bản cung là Mộ Dung Xung.”

      Mộ Dung Xung sao? Vân Tiếu chớp chớp mắt, im lặng nhìn trời đêm trong suốt. Nam nhân này lại trong hoàng cung hết sức tự nhiên, lại nhìn công phu xuất thần nhập hóa của , e là cao thủ nhất đẳng giang hồ, mà bay qua lượn lại nãy giờ, đó là khinh công trong truyền thuyết sao? là quá lợi hại, Vân Tiếu cảm thán, có điều lần sau gặp lại, nàng để kiêu ngạo như vậy nữa, nhất định đánh trả lại . Vân Tiếu cười nhạt, chợt nhớ tới gì đó, liền cúi đầu nhìn Tú Tú nằm mặt đất, hình như nàng ấy bị tên Mộ Dung Xung kia làm hôn mê phải.

      “Tú Tú... Tú Tú?”

      Vân Tiếu vươn tay nhéo mặt nàng. Tú Tú rất nhanhtỉnh lại, bị đau nên xoa xoa mặt, rầu rĩ mở miệng: “Nương nương, sao người lại nhéo người ta?”

      về.”

      Vân Tiếu đứng lên, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời cái, quay lưng . Tú Tú ở phía sau xiêu vẹo bò dậy, nhớ tới chuyện mới vừa rồi, khỏi khẩn trương, “Nương nương, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”

      “Chả có chuyện gì, khuya rồi, chúng ta về .”

      Hai bóng người chậm rãi xa dần, trở về chính điện trong Kim Hoa cung.

      cây đại thụ cách đó xa ở phía sau, nam tử mặc trường bào trắng đứng, trong đôi đồng tử đen nhánh là những tia lạnh lùng sắc bén, khóe môi cong lên, trầm tà mị , “Truy Nguyệt, điều tra lần nữa về nữ nhân này cho ta. Vì sao giống với tin tức lần trước?”

      vừa dứt lời, phía sau xuất thêm người mặt chút biểu tình, cung kính lên tiếng: “Dạ, cung chủ. Thuộc hạ lập tức làm.” Trong nháy mắt liền biến mất, mà ở chỗ vừa rồi ta đứng, giờ lại là người khác, cẩn thận lên tiếng, “Cung chủ, chúng ta phải trở về.”

      “Về thôi, Truy Phong.”

      Hai cái bóng nhàng chuyển động, trong nháy mắt thấy bóng dáng, bốn phía yên ắng trở lại, màn đêm tĩnh lặng tràn ngập khắp nơi…

      Chương 16: Vân vương gia vào cung


      Edit : Tiểu Thoa Tử


      Kim Hoa cung,

      Gió đêm thổi qua cửa sổ nửa mở, nhàng thổi vào trong phòng, khí lạnh nhè lưu chuyển.

      Vân Tiếu ngồi ghế quý phi*, nhíu mày, suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra. Mộ Dung Xung, qua lần đối mặt tối nay, nàng biết được nam nhân này bí hiểm vô cùng, võ công lại xuất thần nhập hóa. Lý do động thủ đối với nàng, ắt hẳn là muốn gây nên mâu thuẫn giữa Vân vương phủ và người của Hoàng thất. Như vậy cuối cùng là kẻ thù của Vân vương phủ hay là kẻ thù của Hoàng thất?

      Đôi mắt to xinh đẹp khẽ chớp, sáng trong như hồ nước, chớp mắt cái liền như mê hoặc lòng người.

      Trong tẩm cung yên lặng, Tú Tú và Tiểu Hà cũng lên tiếng, chỉ đứng ở bên cạnh nàng, còn Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu đứng canh giữ bên ngoài.

      Bất chợt, Vân Tiếu nở nụ cười ngọt ngào đến động lòng người nhưng mà trong mắt lại lộ ra sát khí lạnh lẽo.

      Mộ Dung Xung ơi Mộ Dung Xung, tuy rằng ngươi làm vậy là có nguyên nhân nhưng nếu trêu chọc vào ta lần sau có gặp lại, ta cũng dễ dàng buông tha cho ngươi đâu. Ngươi cứ chờ đó, nhất định ta tặng cho ngươi đại lễ.

      Bên trong tẩm cung, hai nha đầu vừa thấy nương nương nở nụ cười, liền thở phào hơi, cung kính hỏi:

      “Nương nương, đêm cũng khuya, người mau rửa mặt chút rồi nghỉ ngơi ạ”.

      “Ừm, được rồi.” Vân Tiếu đứng lên, vươn vai, sau khi rửa mặt xong liền nghỉ ngơi.

      Ngày hôm sau, nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao. Dù sao cũng có việc gì, nàng cũng vui vẻ làm con sâu gạo, tại ở trong cung còn có ai dám chọc nàng chứ. Đầu tiên là chuyện nàng ra tay đánh người lúc trước, sau lại có ý chỉ của Thái Hậu, vì thế có ai đến gây với nàng nữa. Tuy rằng nhàn nhã nhưng lại vô cùng nhàm chán, bằng ngủ cho khỏe. Thế nhưng, nghĩ là ngay cả ngủ cũng được yên.

      Tú Tú vào, đứng bên giường, giọng gọi: “Nương nương, người mau dậy , thái giám bên Trường Tín cung đến.”

      Vân Tiếu ngủ say, nghe thấy nên hàng chân mày khẽ nhíu, bất mãn "hừ" tiếng. Tú Tú lập tức dám nữa, nhìn nương nương lại nghiêng người tiếp tục ngủ, nàng dám đánh thức, nếu như tâm tình của nương nương tốt, các nàng khẳng định cũng có sung sướng gì, tốt nhất là nên gọi. Nhưng người đến lại là người của Trường Tín cung, lời của Thái hậu có ai dám cãi, hơn nữa người của Vân vương phủ tới nữa chứ.

      “Nương nương, Vân vương gia vào cung thăm nương nương, cho nên mới mời nương nương qua Trường Tín cung chuyến.”

      Lời này vừa ra, Vân Tiếu vốn ngủ say liền ngồi bật dậy, mở to đối mắt lim dim, mơ mơ màng màng hỏi: “Vừa rồi ngươi ai vào cung?”

      “Vân vương gia, Nhiếp Chính vương đương triều, cũng chính là phụ thân của nương nương.”

      Tú Tú biết Vân Tiếu đối với số chuyện được ràng, tuy rằng nàng cũng biết vì sao lại như vậy nhưng chủ tử chính hỏi gì phải đấy, hỏi được mở miệng.

      “Ừ.” Mắt Vân Tiếu chợt lóe lên tia sáng, lại thấy nàng nở nụ cười. Vân vương gia tiến cung, đây phải là tin tốt hay sao, nàng cũng muốn rời khỏi hoàng cung, ngờ rằng ông ta lại vào đây, nàng phải suy nghĩ ra biện pháp nào để ông ta dẫn về Vân Vương phủ đây? ra, nàng muốn ở trong hoàng cung này chút nào, tuy rằng có cuộc sống hoa lệ nhưng cũng chỉ là chiếc lồng giam, hơn nữa những người ở trong đây ai cũng đều có rắp tâm khác.

      “Được, dậy thôi.”

      Lúc này đây Vân Tiếu vô cùng sảng khoái, Tú Tú sửng sốt chút, cũng liền thoải mái, xem ra là nương nương muốn gặp người nhà, làm sao nàng có thể biết thực ra là Vân Tiếu muốn rời khỏi hoàng cung chứ?

      Sau khi rửa mặt xong, thay bộ váy dài màu lam, váy có sợi tơ bạc vòng qua tạo thành đóa Hải Đường rực rỡ, dưới làn váy được đính những hạt trân châu, tỏa ra quý khí bức người, bên ngoài choàng chiếc áo màu trắng, hết sức thu hút. Gương mặt sạch , chưa điểm qua son phấn nhưng ngược lại lộ ra hai gò má phấn nộn đáng , cười lên chỉ thấy hai lúm đồng tiền mê người. Mặc dù phải tuyệt đẹp cách kinh người nhưng lại khiến người khác muốn ôm vào lòng mà sủng ái.

      Hai cung nữ nhìn đến ngây người, Tú Tú nhịn được trầm trồ khen ngợi, “Nương nương, người rất xinh đẹp a.”

      “Đúng vậy, nương nương hề kém Đức phi và Hiền phi chút nào.” Tiểu Hà hiếm khi gật đầu đồng tình, bộ dáng của nương nương ngọt ngào, cái loại dịu dàng ấm áp này, chỉ e nếu là nam nhân đều muốn bảo vệ cho nàng. Tiểu Hà đoán, nếu như Hoàng thượng biết Hoàng hậu hề ngốc sủng ái nàng ta hay ? Dù sao nàng ta chính là con của Nhiếp Chính Vương.

      “Chỉ là vẻ ngoài mà thôi.” Vân Tiếu cười tủm tỉm, hôm nay tâm trạng của nàng vô cùng tốt. Bởi vậy Tú Tú và Tiểu Hà cũng thoải mái hơn rất nhiều.

      “Nương nương, tại đến Trường Tín cung hay là dùng bữa sáng trước?”

      Tú Tú vội xin chỉ thị, Vân Tiếu soi mình trong gương, má phấn mềm mại, lông mày đen nhánh, đôi mắt đẹp hàm chứa ý cười, tóc đen được búi lại, tóc mai rũ xuống hai bên vai, tự nhiên phiêu dật, đầu cũng có thứ gì khác, chỉ có cây trâm hoa bạch ngọc gắn bên . Trong mơ hồ, có thể thấy được dáng người xinh đẹp này như bức tranh với nét bút tinh tế.

      “Các ngươi ra ngoài trước , chúng ta trực tiếp đến Trường Tín cung “.

      Tiếng của nàng vừa dứt, Tú Tú cùng Tiểu Hà quay mặt nhìn nhau. Nhất là Tú Tú, liền nhớ đến lần trước nương nương trang điểm thê thảm đến mức nào, tại nương nương làm như vậy nữa chứ? cần a....

      Tú Tú vẻ mặt đau khổ , “Nương nương, người đừng trang điểm như hôm đó, rất là khó coi. Chúng nô tỳ nhìn thấy mà còn phát hoảng, chứ đừng là Hoàng thượng."

      “Ta trang điểm, các ngươi ra ngoài , “

      Vân Tiếu lạnh lùng nhìn qua Tú Tú trong gương đồng, Tú Tú làm sao mà còn dám thêm gì chứ, liền vội vàng kéo Tiểu Hà ra ngoài, tại Tiểu Hà cũng an phận hơn rất nhiều.

      Hai người ở bên ngoài tẩm cung phỏng đoán, đến tột cùng là nương nương ở trong tẩm cung để làm gì, da đầu các nàng run lên, cảm thấy như sắp có chuyện gì đó.

      “Nương nương trang điểm thành như vậy nữa chứ?”

      Tú Tú lo lắng mở miệng, Tiểu Hà đứng bên trầm mặc gì, lần trước nàng ta thấy được khuôn mặt dọa người của Vân Tiếu, cho nên cũng cảm nhận được tâm tình của Tú Tú giờ phút này. Nhưng hai thái giám bên cạnh các nàng, sắc mặt đều trắng bệch, cũng có ai dám mở miệng chuyện.

      lâu sau, Vân Tiếu từ bên trong tẩm cung ra, chỉ thấy mặt nàng như hoa phù dung, kiều diễm vô cùng, hề có dấu vết của trò đùa dai lần trước. Đứng ở trước cửa cung, hai cung nữ cùng thái giám đồng thời thở phào hơi nhõm.

      thôi, các ngươi trước dẫn đường.”

      “Dạ, nương nương.” Tú Tú nhàng đáp, hướng ra phía ngoài , chỉ cần nương nương làm ra những hành động cổ quái nàng cũng yên tâm.

      Đoàn người nhanh chóng về phía Trường Tín cung

      Trong đại điện Trường Tín cung, khí biến hóa kì lạ, bề ngoài ấm áp như gió xuân như là che đậy giông bão cuồn cuộn ở bên trong.

      Bốn phía đại điện, toàn bộ thái giám đều im lặng, giọng dễ nghe vang lên.

      “Hôm nay có chuyện gì mà Vân vương gia lại tiến cung thăm ai gia vậy?”

      vị nam tử ngồi bên dưới tao nhã đứng lên, ôm quyền thi lễ: “Vân Mặc tiến cung, thứ nhất chính là vì chuyện lúc trước với Thái hậu, thứ hai là thăm Tiếu nhi, biết nàng ở trong cung có tốt ?”

      Nam nhân chuyện chính là Nhiếp Chính Vương đương triều – Vân Mặc, là Vương gia được Tiên hoàng sắc phong, sa trường nổi danh Chiến Thần, là người khiến cho Tây Lương và Nam Tấn phải kiêng kị.

      Sắc mặt Thái hậu đổi nhưng trong mắt chợt u, sau đó dịu dàng nở nụ cười, “Vân vương gia đừng lo lắng, Tiếu nhi ở trong cung rất tốt. Ai gia quyết để bất kì kẻ nào bắt nạt nàng, bởi nàng ấy chính là Hoàng hậu.”

      Thanh của Thái hậu vừa dứt, Thượng Quan Diệu ngồi bên cạnh sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập tức giận nhưng vẫn cực lực kiềm chế xuống. Tuy rằng biết mẫu hậu muốn tốt cho , nhưng mỗi khi nghĩ đến để cho Vân Mặc tiếp tục cầm quyền, lồng ngực muốn điên lên rồi. Hơn nữa trong cung lại có ngốc tử như vậy, càng nghĩ càng khiến cho người ta tức giận. Nhìn ngũ quan tuyệt mĩ lúc này vô cùng u ám, hơi thở lại rất nặng, Vân Mặc ngồi phía dưới, làm sao lại biết tâm tư của Hoàng Thượng nên dò hỏi, “Thái hậu...”

      Nhưng còn chưa có xong, tiểu thái giám từ bên ngoài vào, cung kính thi lễ: “Bẩm Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương tới”.

      “Mau truyền.” Thái Hậu hạ lệnh tiếng, tất cả ánh mắt trong đại điện đều nhìn về phía ngoài cửa…

      - Ghế quý phi*:
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 17: Mưu kế xuất cung

      Edit: Tiểu Thoa Tử

      Từ phía cửa đại điện, bóng hình xinh bước vào, ánh mặt trời bao phủ tầng vàng nhạt người nàng. khuôn mặt mềm mại nhắn nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to linh hoạt chuyển động, lông mi chớp, vô cùng khả ái. Cả ba người ngồi trong điện có chút ngơ ngẩn, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng hậu như thế này, ngờ những lúc nàng yên lặng lại dịu dàng đến vậy .

      mặt Thái hậu mang đầy vẻ tiếc hận, còn ánh mắt Thượng Quan Diệu chỉ lóe lên chút. Mà lúc này trong lòng Vân Mặc lại tràn ngập vui sướng, ngờ Tiếu Nhi càng ngày càng xinh đẹp, hơn nữa nhìn thấy nữ nhi bình yên vô thế này, ắt hẳn cuộc sống ở trong cung rất tốt.

      Đây là lần đầu tiên Vân Tiếu gặp Thái hậu và cả Nhiếp Chính vương Vân Mặc. Quả Thái hậu xinh đẹp vô cùng nhưng ánh mắt lại kém phần sắc bén, còn Vân Mặc thân hình cao lớn, gương mặt tuấn mĩ vô song. Tuy còn trẻ nhưng lại toát ra vẻ mạnh mẽ kiêu hùng, trong con ngươi lại chứa đầy vẻ từ ái của người cha, xem ra quyết định trở về Vân phủ của nàng là đúng. Nghĩ vậy, Vân Tiếu liền nở nụ cười, ngay lúc đó, mọi người đều hít vào hơi.

      Khi ngốc hậu này cười lên, mặc dù đến nỗi khuynh quốc khuynh thành nhưng lại làm mê hoặc lòng người, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

      Tú Tú nhanh chóng đưa tay kéo chủ tử mình, cẩn thận : “Nương nương, kia là Thái hậu và Hoàng thượng, người mau quỳ xuống hành lễ.”

      Hôm nay Vân Tiếu rất yên tĩnh, nghe Tú Tú xong quỳ xuống, tuy mở miệng nhưng lại hết sức nhu thuận. Thái hậu thở phào nhõm, khóe môi lên ý cười nhàn nhạt, ôn nhu :

      “Tiếu Nhi, lại đây, lại chỗ của ai gia.”

      Giọng mềm mại đến tận xương, dịu dàng tao nhã, Vân Tiếu nhịn được run rẩy cả người. Nữ nhân này là biết đóng kịch, hại nàng nổi hết cả da gà. Vân Tiếu cúi đầu xuống, nhịn được cười lạnh, thế nhưng nàng lại thích diễn trò với bà ta. Đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Thái hậu ngồi chỗ cao nhất, sau đó ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhìn thẳng vào người mặc long bào ở bên cạnh.

      Vẻ mặt của Thượng Quan Diệu lúc này chợt trầm, ánh mắt hẹp dài như hoa đào chợt lóe ra chút tàn bạo, sát khí lan rộng. Có điều Vân Tiếu e ngại gì ta. có dữ tợn làm sao, bởi vì tại nàng là ngốc tử mà. Vân Tiếu tự nhủ thầm như vậy, cánh tay trắng nõn đưa lên, chỉ thẳng vào hoàng thượng, hét ầm lên: “A, trứng thối, trứng thối.”

      Gào xong liền ôm đầu chạy trốn, hướng ngay phía sau Vân Mặc mà chạy tới.

      Trong nháy mắt, mọi người đều biến sắc, Thượng Quan Diệu bỗng nắm chặt tay, cắn răng thở dốc. Mới vừa rồi thấy nàng ta im lặng ngoan ngoãn, tâm tình của cũng dịu vài phần, ngờ ngốc tử này lại nổi cơn điên nữa, khiến kiềm được nhớ đến ngày hôm đó bị nàng phá hỏng chuyện tốt. là rất muốn đuổi nàng ta ra khỏi cung nhưng mẫu hậu hết lần này đến lần khác cứ e ngại Vân Vương phủ.

      Thượng Quan Diệu càng nghĩ càng tức giận liền nhanh chóng đứng dậy, “Mẫu hậu, nhi thần còn có việc phải xử lý, xin được cáo lui trước.”

      Làm sao mà Thái hậu lại biết tâm tư con của mình, ở đây chỉ làm tình huống trở nên xấu hơn thôi nên vội vàng gật đầu: “Diệu Nhi bận việc cứ , ở đây có mẫu hậu rồi.”

      Thượng Quan Diệu nghe xong, vung tay áo bước cũng hề nhìn hai cha con Vân Tiếu. Hai người này, người nào cũng đều làm cho phiền muộn, hận thể chém họ ra thành tám mảnh nhưng vẫn phải đứng nhìn họ bình an vô . Có điều cứ chờ xem, trong mắt Thượng Quan Diệu lên vẻ tàn nhẫn, sải bước ra khỏi đại điện.

      Vân Mặc nhanh chóng đứng lên: “Cung tiễn Hoàng thượng.”

      Nhưng cũng còn bóng dáng của Thượng Quan Diệu nữa, chỉ nghe tiếng thái giám ngoài điện vang lên: “Hoàng thượng khởi giá hồi cung.”

      đại điện, cuối cùng Vân Tiếu cũng an tĩnh lại, khóe mắt vụng trộm nhìn ra ngoài cửa điện, dường như sợ hãi. Vân Mặc đứng dậy đỡ lấy nàng, dịu dàng trấn an: “Tiếu Nhi, có việc gì, có phụ thân ở đây rồi.”

      Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Vân Mặc, có thể thấy được trong mắt ông ấy là thương chân thành, tận đáy lòng nàng có chút cảm động, ở cái nơi ăn tươi nuốt sống này, cuối cùng cũng có người quan tâm đến mình. Chỉ là nàng có nên để Vân Mặc biết mình ngốc hay , ánh mắt Vân Tiếu lóe sáng, được, trước mắt việc xuất cung quan trọng hơn. Lập tức, nàng khẽ nâng khuỷu tay, vươn ra kéo Vân Mặc, hành động này làm ống tay áo hơi tuột xuống, lộ ra mảng da thịt đầy những dấu xanh tím loang lổ. Vân Mặc liếc mắt cái là nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, duỗi tay cầm lấy tay Vân Tiếu, lạnh lùng hỏi:

      “Tiếu Nhi, đây là sao?”

      Dương như Vân Tiếu sợ hãi, liều mạng rụt tay lại nhưng Vân Mặc sao có thể để mặc nàng được, kéo cánh tay của nàng qua kiểm tra lượt, buông ra, lại kéo cánh tay kia xem xét, cũng đầy dấu xanh tím ghê người. Đôi mắt ông khỏi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Thái hậu ngồi ghế phượng.

      “Thái hậu nương nương, chuyện này là sao?”

      Ánh mắt Thái hậu lóe lên, hành động vừa rồi của Vân Mặc tất nhiên bà thấy được, cánh tay xanh tím của Vân Tiếu bà cũng thấy vô cùng, trong lòng khỏi tức giận muôn phần. Chẳng lẽ đám phi tần kia dám động tay động chân hay sao? là tức chết mà! Sắc mặt Thái hậu đột nhiên trầm xuống, nhìn đám người cúi đầu bên dưới , thét: “Điêu nô lớn mật, dám bắt nạt chủ tử, có phải các ngươi thấy chủ tử si ngốc nên động tay động chân ?”

      Thái hậu hét lớn tiếng làm Tú Tú quỳ ở giữa điện chưa kịp đứng dậy hoàn toàn ngây dại, ngay cả lên tiếng thanh minh cũng có sức. là nàng có làm gì mà, chợt nhìn về phía hoàng hậu mới tỉnh ngộ, ra vừa rồi hoàng hậu ở trong điện lâu như thế là do tạo ra những dấu vết này. Nhưng nàng ấy muốn làm gì chứ? Vẻ mặt Tú Tú mê mang, vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng dập đầu van xin.

      “Thái hậu nương nương tha mạng, Thái hậu nương nương tha mạng, nô tỳ làm gì cả.”

      “Tiện nhân này còn dám dối trá, xem ra dùng hình ngươi khai ra phải ?”

      Thái hậu dứt lời, lập tức hạ lệnh: “Lâm An, đem cẩu nô tài này ra ngoài dùng trượng hình cho ta.”

      Vừa nghe Thái hậu xong, Tú Tú sợ đến mức hồn bay phách lạc, cả người mềm nhũn, nên lời, chỉ biết hít khí lạnh.

      Vân Tiếu vẫn đứng bên cạnh Vân Mặc khỏi nhíu mày, cười lạnh, nữ nhân này độc ác, tra hỏi gì cả tuỳ tiện lôi kẻ chết thay ra, mạng người trong mắt bà ta là rẻ mạt. Có điều nàng để Tú Tú mất mạng oan uổng như vậy nên bất thình lình chạy ra ôm lấy Tú Tú.

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Vân TIếu kêu thương tâm, Vân Mặc vừa thấy cảnh này, trong lòng có chút hiểu , xem ra nha đầu kia đối với Tiếu nhi tốt lắm, bằng sao Tiếu nhi lại thương tâm như thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh giọng .

      “Chờ chút…”

      Lâm An cùng với mấy thái giám dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thái hậu, chờ chỉ thị tiếp theo của bà. Thái hậu vừa thấy Vân vương gia đứng dậy liền phất tay, mấy thái giám mới lui qua bên, bà cười :

      “Làm sao vậy Vân Vương gia?”

      Vẻ mặt Vân Mặc phủ tầng sương lạnh, trầm giọng: “Thái hậu quên lời ngày trước rồi sao, Vân vương phủ để nô tỳ nào vào cung, ngược lại Thái hậu cũng cam đoan cho bất kỳ ai xúc phạm tới Tiếu Nhi. Vậy mà nữ nhi của thần lại thương tích đầy người, hơn nữa nô tài làm sao có gan làm chuyện này, chỉ e là mấy nữ nhân trong hậu cung đứng đầu mọi việc.”

      Những lời hùng hổ của Vân Mặc vừa dứt, gương xinh đẹp của Thái hậu bỗng thoáng qua chút tức giận. Vân Mặc quá làm càn, còn dám chất vấn bà như thế, đừng quên bà là Thái hậu đương triều, ngay cả hoàng nhi cũng phải nể mặt ba phần. Vân Mặc này đáng giận vô cùng, có điều đại trước mắt, tốt hơn hết cứ nhịn xuống. Thái hậu hít sâu hơi, điều chỉnh lại hơi thở, từ tốn :

      “Vân vương gia yên tâm, ai gia điều tra chuyện này, nhất định cho ngươi câu trả lời ràng."

      Khóe môi Thái hậu mang ý cười nhưng ánh mắt lại trầm, nếu lần này để cho bà biết là ai gây ra, bà cho người rút gân lột da ả ta, nghiền ra thành tro mới hả dạ, đừng nghĩ chỉ đuổi ra khỏi cung.

      “Được, bổn vương chờ câu trả lời nhưng giờ bổn vương muốn mang Tiếu Nhi về Vân vương phủ dưỡng thương.”

      Vân Mặc vừa dứt lời, Vân Tiếu thở phào nhõm, xem ra mục đích của nàng đạt được, chỉ là có chút áy náy vì lợi dụng Vân vương gia, lại còn dọa Tú Tú phen nữa. Nhưng có thể xuất cung quả đúng là chuyện tốt, nàng cười rộ lên, dùng sức ôm chặt Tú Tú…
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :