1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quỷ y ngốc hậu - Ngô Tiếu Tiếu (14)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá editor ơi!!!

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: Trứng thối!


      Vốn Vân Tiếu còn muốn làm quá hơn chút, chẳng hạn như cài đầu đống trâm, mặc thêm y phục màu đỏ cho sặc sỡ. Như thế cho dù là ai đứng trước mặt nàng, chỉ sợ là buồn nôn đến phát khiếp. Nhưng khi mở hộp trang sức ra, nàng mới phát bên trong chỉ có hai cây ngân trâm đơn giản, ngoài ra còn vật gì khác. Vân Tiếu khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, hơn nửa ngày mới lên tiếng:

      “Tú Tú, những trang sức trong này đâu cả rồi?”

      Thanh của nàng có chút nghiêm nghị, con ngươi chợt trầm, khuôn mặt bao phủ tầng hàn ý. Đường đường nữ nhi của Nhiếp Chính Vương đương triều, chỉ cần nhìn cây trâm ngọc mới bị gãy cũng đủ hiểu, Vương phủ nhất định là chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ cưới nhưng mà tại cái gì cũng có, như thế lên điều gì? Bọn nô tài lớn mật dám khinh thường chủ tử ngu ngốc, cho nên mới động tâm lấy mất, nếu tại sao những trang sức lại thấy đâu hết?

      Tú Tú vừa nghe thấy lời của Hoàng hậu, sớm sợ đến mức quỳ xuống: “Nương nương bớt giận, mấy thứ này chúng nô tỳ hề biết, đều là các phi tần trong cung đến đây lấy , lúc đó nương nương cũng đồng ý”.

      Tú Tú toát cả mồ hôi lạnh, tuy lúc đó các nàng cũng có động chút tâm tư nhưng chẳng qua là những phi tần nhanh tay hơn, nay nghĩ lại, cảm thấy đúng là thoát khỏi kiếp nạn.

      " ra là như vậy sao?”. Ánh mắt Vân Tiếu lóe lên, khóe môi lên chút ý cười, thanh nhu hòa rất nhiều: “Đứng lên !”.

      “Tạ ơn nương nương.” Tú Tú đứng qua bên, lén nhìn Hoàng hậu, hình như người suy nghĩ chuyện gì đó, khuôn mặt xấu xí lên nụ cười quỷ dị, khiến cho người ta sởn cả gai ốc, có cảm giác như ai đó sắp gặp xui xẻo lớn…

      “Ta khiến các nàng ngoan ngoãn trả tất cả lại hết”. Vân Tiếu tao nhã cầm lấy hai cây ngân trâm còn sót lại trong hộp cài lên tóc, sau đó quay đầu lại phân phó Tú Tú: “ tìm bộ y phục màu đỏ đến đây.”

      “Nương nương?” Tú Tú giật mình, nửa ngày mà vẫn nhúc nhích.

      Vân Tiếu quay đầu lại nhìn nàng, lạnh lùng mở miệng: “Chẳng lẽ đến y phục của ta cũng bị bọn họ lấy rồi?”.

      “Đúng vậy, nương nương, tại chỉ còn bộ giá y (1) và bộ gấm trắng mà thôi. Bộ gấm trắng chính là y phục mà hôm qua nương nương mặc, cũng chưa đưa đến hoán y cục".

      (1) Giá y : áo cưới

      Tú Tú xong lời cuối cùng, thanh đến mức thể hơn nữa, y như tiếng muỗi kêu, đầu cúi thấp tới tận ngực. Nhớ đến những phi tần tham lam này, liền có chút căm hận. Hoàng hậu vừa tiến cung, đến hai ngày trang sức cùng với tất cả y phục liền bị chiếm lấy. Làm hại nàng và Tiểu Hà tưởng là gặp may nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác vơ vét hết đồ tốt. giờ nghĩ lại, đúng là ông trời thương mà. Chỉ sợ rằng những kẻ kia thể sống an ổn được.

      Vân Tiếu cũng có tức giận, vẫn thản nhiên lên tiếng: “Được lắm.” xong, liền phất tay: “Nếu còn gì để mặc, vậy đem bộ giá y kia ra đây”.

      “Dạ, nương nương.” Tú Tú thấy Hoàng hậu có trách nàng, trong lòng thở phào nhõm, xoay người lấy. Bộ giá y này được làm từ loại vải quý, hơn nữa những hoa văn được thêu vô cùng tinh xảo, đích thực là bộ y phục xa xỉ. Sở dĩ bộ này vẫn còn sót lại, chính là vì bình thường thể mặc được, cho nên mới bị lấy mất.

      Tú Tú hầu hạ Vân Tiếu mặc vào, y phục rực rỡ lại phối hợp với khuôn mặt được tô vẽ như thế, là có phần kinh hãi.

      “Nương nương, người muốn mặc như vậy sao?". Tú Tú phân vân nhưng vẫn nhịn được mở miệng hỏi. ra tại nương nương hề ngốc, chẳng những ngốc mà còn thông minh, giảo hoạt nữa. Nếu như để Thái hậu và Hoàng Thượng biết, hai người rất vui mừng, với bản lĩnh của nương nương nhất định được sủng ái. Nhưng mà vì sao nương nương lại muốn giả ngây giả dại giống như lúc trước? Tú Tú nghĩ muốn nát óc cũng có nghĩ ra.

      “Được rồi, thôi. Ta muốn xem hoàng cung có bộ dạng như thế nào”. Vân Tiếu hề quan tâm đến những suy nghĩ của Tú Tú, nàng và Tú Tú vĩnh viễn thể đứng cùng góc nhìn được. Tư tưởng của nàng, linh hồn của nàng, nếu để cho nha đầu kia biết được, chỉ sợ bị dọa cho ngất . Các nàng vốn là cổ nhân, tất nhiên bị lễ giáo cổ xưa kiềm chế.

      Bên ngoài tẩm cung, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu canh cửa, vừa thấy Hoàng hậu ra, bị dọa đến nhảy dựng lên. Nương nương trang điểm kiểu gì vậy? Từ xuống dưới đều đỏ chói, chẳng những thế mà còn là xấu, lông mày vừa dày vừa thô, quanh mắt cũng tô thành màu đen, chỉ nhìn thấy hai tròng mắt chuyển động, lại nhìn tới đôi môi kia, chỉ cần khẽ mở ra thôi giống như cái chậu máu, muốn bao nhiêu dọa người có bấy nhiêu, hai thái giám nhìn thấy mà chân cứ nhũn ra, thanh cũng run rẩy, “Nương... nương”.

      thôi, ta muốn dạo chung quanh lát.”

      Kim Hoa điện - nơi đứng đầu lục cung, hai màu xanh vàng rực rỡ, vô cùng tráng lệ. đại điện trống , làn gió thổi qua, tấm rèm bay phất phơ, trong đỉnh đồng đốt cỏ thơm, mùi hương thanh nhã bay lượn trong trung.

      Vân Tiếu đứng ở giữa đại điện, mỉm cười nhìn xung quanh. ra đây chính là nơi mà bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung cũng đều muốn vào, nơi tượng trưng cho địa vị và thân phận. Nhưng đối với nàng, đây chẳng qua chỉ là chiếc lồng chim hoa lệ hơn kém.

      thôi”. Vân Tiếu dẫn đầu ra khỏi Kim Hoa điện. Ngoài cung, ánh mặt trời tỏa nắng, thời tiết cũng sáng sủa hơn.

      Trước cửa cung, thềm đá bạch ngọc, núi giả xếp thành hàng, hoa cỏ lay động, tỏa ra hương thơm tươi mát của thiên nhiên.

      Ba người dọc theo hành lang, đường nhìn thấy rất nhiều thái giám và cung nữ. Tất cả mọi người đều giật cả mình, đến khi thấy người trước mắt chính là ngốc hậu cũng thèm hành lễ, chỉ nhìn rồi xì xào bàn tán cùng nhau.

      Tiểu Nguyên, Tiểu Chiêu còn có Tú Tú là hận thể tìm cái động nào để chui xuống. Đáng tiếc là nhân vật chính, vẻ mặt lại giống như có việc gì, cười đến đắc ý, trong miệng lại thỉnh thoảng chậc chậc vài tiếng: "Hoàng cung này cũng có tệ nha, vừa to lại vừa xinh đẹp.”

      “Nương nương, chúng ta quay về , nếu ... rửa sạch mặt rồi lại tiếp." Tú Tú giọng đề nghị nhưng Vân Tiếu làm sao mà để ý tới nàng, hưng trí bừng bừng tiến về phía trước, đường thẳng hướng ngự hoa viên mà .

      Mặc dù là mùa đông nhưng trong hoàng cung lại ấm áp như xuân về, cỏ xanh um tùm, khắp nơi tràn ngập màu xanh. theo đường mòn rải đá là đến ngự hoa viên, bên trong có rất nhiều loại hoa kì lạ, đua nhau khoe sắc. Vân Tiếu nhìn đến hoa cả mắt, vẻ mặt tràn ngập ý cười. Xa xa, bọn người Tú Tú lui về sau từng bước, dần dần tạo ra khoảng cách.

      Bỗng nhiên, thanh ái muội từ đâu truyền đến. Vân Tiếu dừng lại cước bộ, thấy kỳ quái: là ai ở trong này?

      Nghĩ vậy, hai chân theo hướng thanh kia. Cách đó xa là tiểu đình, bên ngoài có cụm núi giả, thanh kia chính là truyền ra từ chỗ núi giả đó.

      Ánh mặt trời như nước chiếu lên phía núi giả, bóng dáng màu trắng thanh bạch, cả người như được hào quang bao phủ. Giờ phút này thấy mặt , chỉ thấy dáng người cao lớn, đầu cài cây trâm bạch ngọc, mái tóc giống như nước trút xuống vai, tự nhiên phóng khoáng.

      Nhưng giờ phút này làm cái gì vậy?

      Chỉ thấy thân mình vận động lên xuống, cơ thể giống như rất hưởng thụ, mà ở bên ngoài y bào màu trắng của , có hai chân dài trắng nõn vòng qua.

      Hai chân? Vân Tiếu hoài nghi là mình nhìn nhầm rồi, khẽ dụi mắt rồi lại nhìn lần nữa. Đúng rồi, là hai chân của nữ nhân ôm lấy vòng eo cường tráng của , còn hai cánh tay ôm lấy cổ, lại thêm tiếng thở dốc tinh tế, tiếng được ràng truyền đến:

      “Hoàng Thượng, người ta còn muốn mà...”

      Hoàng Thượng?

      Giữa thanh thiên bạch nhật làm ra cái loại chuyện này mà lại là Hoàng Thượng? Hơn nữa có người đến cũng hay biết, có thể thấy tập trung vào việc này như thế nào. Ý nghĩ của Vân Tiếu vừa lóe nụ cười tà ác lên, xoay người thét tiếng chói tai, còn là tiếng thét vang tới tận chín tầng mây.

      “A... a…”

      Trong hoa viên, chim chóc kinh hãi bay , mà hai người làm chuyện tốt kia cũng bừng tỉnh, nhanh chóng quay đầu lại nhưng càng thêm hoảng sợ. Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy ra gương mặt vô cùng kinh tởm, mặt thoa tầng phấn trắng, đôi mắt đen ngầu, cái miệng đỏ như máu, lúc này phát ra thanh kinh thiên động địa.

      Lúc này, mọi người từ bốn phương tám hướng chạy tới.

      “Có chuyện gì thế?”

      Tú Tú cũng kêu to: “Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Lúc này, nam tử bị làm hỏng chuyện tốt mới xoay người sửa sang lại y phục của mình, thèm để ý đến nữ tử phía sau, chậm rãi bước tới hai bước. Khuôn mặt tuấn dật ra, trong đôi mắt hoa đào lại nổi lên bão táp, giận dữ quát tiếng:

      “Câm miệng.”

      Vân Tiếu kêu la hăng say nhưng trong nội tâm hừ lạnh, ngươi bảo ta ngừng ta ngừng sao? Cho nên vẫn tiếp tục hét, giống như nghe thấy, mà tại cũng có rất nhiều người chạy tới, thấy trước mắt chính là Hoàng Thượng, bị dọa đến sắc mặt đại biến, binh binh quỳ xuống .

      “Tham kiến Hoàng Thượng."

      Tú Tú nhanh tay kéo lấy Hoàng hậu, giọng thầm: “Nương nương, đừng kêu nữa. Đây là Hoàng Thượng, người mau quỳ xuống ."

      Vân Tiếu liếc mắt khinh thường, ngừng kêu, chỉ về phía nam nhân cách đó xa, “Hoàng Thượng?”

      thể phủ nhận, bộ dáng nam nhân này tệ. Lông mày dày rậm, hai mắt như hoa đào, chiếc mũi thẳng tắp cùng với đôi môi mỏng. Y phục màu trắng khiến càng thêm tuấn nhưng dưới mĩ mạo kia lại mang vẻ trầm sâu sắc, làm cho người ta có cảm giác được thoải mái, giờ phút này nhìn nàng chằm chằm.

      Vân Tiếu cười lạnh trong lòng, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao? Nhanh chóng quay người, phát ra tiếng thét chói tai, “A...trứng thối , trứng thối...”

      xong cũng đợi cho Hoàng Thượng lên tiếng, liền nhanh chóng chạy như điên…

      Chương 9: Vòng tay của ta, mau trả đây…



      Trong ngự hoa viên, trận gió thổi qua làm cho khí băng lạnh tỏa ra bốn phía. Gương mặt Thượng Quan Diệu như bị mây đen che kín, con ngươi lóe lên tia u tối, tức giận đến nghiến răng, lúc sau mới bình tĩnh lại.

      “Tất cả lui .”

      “Tạ ơn Hoàng thượng.”

      Mọi người ba chân bốn cẳng chạy , ai mà dám ở lại chỗ này chứ? Ánh mắt phẫn nộ vừa rồi của Hoàng thượng cứ như là sắp hạ lệnh chém đầu ai đó, biết là do bị phá hỏng chuyện tốt hay là bị Hoàng hậu ngốc làm cho tức giận.

      Tiểu Nguyên, Tiểu Chiêu và Tú Tú cũng chạy theo đám thái giám và thị vệ rời khỏi đó. Lúc này, trong ngự hoa viên chỉ còn lại Hoàng đế và nữ nhân kia. giờ nàng ta mặc xong y phục, ra là cung nữ xinh đẹp kiều, mà Thượng Quan Diệu lại hề nhìn nàng ta thêm lần nào, liền ra lệnh: “Tiểu Đình Tử, hồi cung.”

      Tiểu Đình Tử là thái giám thiếp thân (1) của Hoàng thượng, vừa nghe thấy mệnh lệnh, giọng lanh lảnh lập tức vang lên: “Hoàng thượng bãi giá hồi cung.”

      (1) thiếp thân: bên mình, sát bên, thời xưa những vị vua quan hay quý tộc nhà giàu thường có người hầu theo sát bên cạnh mình lo các việc sinh hoạt hằng ngày, những người đó được gọi là thái giám thiếp thân (với Hoàng thượng), hoặc là thị vệ thiếp thân, nha hoàn thiếp thân…v..v..

      Tiếng của Tiểu Đình Tử vừa dứt, mấy thái giám nhanh chóng tới, chuyện xảy ra vừa rồi họ cũng biết nhưng Hoàng thượng triệu hồi, bọn họ cũng dám tiến lại gần. Hoàng thượng vốn phong lưu thành tính, vừa vặn gặp cung nữ có dã tâm muốn quyến rũ, cho nên thành toàn cho nàng ta. Ai ngờ lại bị ngốc hậu xông đến làm hỏng chuyện tốt. Lúc này sắc mặt Hoàng thượng khỏi phải có bao nhiêu phần khó coi, ai mà dám có chút chậm trễ gì chứ.

      Đoàn người chậm rãi rời khỏi ngự hoa viên, chỉ còn lại cung nữ mang vẻ mặt cam lòng kia, chỉ biết kêu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tỳ...”

      Nhưng căn bản có ai để ý đến nàng ta, bốn phía chợt yên tĩnh…

      ________________________________________________

      Vân Tiếu chạy quá nhanh nên cảm thấy hơi chóng mặt, liền tựa vào lan can thở gấp. Xem ra thân thể này có chút yếu ớt, sau này phải rèn luyện thêm mới được. Hai tay khẽ vịn vào lan can thưởng thức những đàn cẩm lý * lộng lẫy chơi đùa trong hồ, còn có cả cá vàng tam sắc rất quý nữa, vô cùng đẹp mắt.

      Lúc này hai tiểu thái giám và Tú Tú chạy vội tới, đứng phía sau nàng thở hổn hển, sắc mặt ba người trở nên trắng bệch.

      Tú Tú mang vẻ mặt “nghĩ lại mà sợ” : “Nương nương, vừa rồi là nguy hiểm. Người thấy vẻ mặt Hoàng thượng làm người khác sợ hãi biết bao nhiêu đâu.”

      Ba người chỉ nhớ lại thôi còn nhịn được rùng mình cái, Vân Tiếu quay đầu nhìn Tú Tú, miễn cưỡng : “Cái ta muốn chính là như thế.”

      “Nương nương?”

      Sắc mặt Tú Tú lại càng trắng, lá gan của nương nương cũng quá lớn rồi. Nếu để Hoàng thượng biết người vốn ngốc nhưng lại cố ý làm thế, biết bị xử phạt như thế nào đây. Nàng nghĩ cũng dám nghĩ tiếp, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Vân Tiếu tựa lan can, khỏi khẩn trương, giơ tay kéo lấy.

      “Nương nương, hôm qua người vừa mới rơi xuống hồ, sao hôm nay lại đến đây nữa?”

      “Hôm qua ta rơi xuống hồ…” Vân Tiếu nhíu mày chút. Đúng rồi, hôm qua bọn họ cũng nhắc đến chuyện rơi xuống hồ. Lúc cầu xin nàng tha mạng còn nhắc tới Đức phi, xem ra việc này khỏi có quan hệ với nữ nhân kia rồi.

      yên lành sao ta rơi xuống hồ được, có liên quan đến Đức phi kia phải ?”

      Tú Tú cũng dám giấu diếm, đối với vị chủ tử tại này. Nàng càng nghĩ càng thấy sợ, ngay cả Hoàng thượng mà còn dám lừa bản thân mình sao có can đảm chọc vào được, thế phải là tự tìm đường chết hay sao?

      “Đúng vậy, là Đức phi lừa nương nương. Nàng ấy mấy con cá trong hồ gọi người, vì thế nương nương liền nhảy xuống.”

      Tú Tú vừa dứt lời, Vân Tiếu thiếu chút nữa co giật mà chết, ngốc hậu này đúng là ngốc mà. Ngay cả loại chuyện quỷ quái như thế cũng tin, có điều nàng cũng nên cảm kích mới đúng. Nếu phải nàng ta hoàn toàn ngốc biết giờ phút này nàng ở đâu. Vân Tiếu cảm thán phen. Nhưng mà Đức phi kia tâm địa đúng là hiểm độc.

      Thấy Vân Tiếu gì, Tú Tú cũng dám nhiều lời, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu cũng im lặng đứng bên…

      Tia nắng xuyên qua những tầng mây, chiếu vào mặt nước trong hồ, gió thổi qua tạo nên mấy gợn sóng lăn tăn, những đàn cá vui thích vẫy vẫy cái đuôi. Vân Tiếu ngắm nhìn đến xuất thần, xa xa có tiếng bước chân vang lên. Dường như là từ con đường phía sau, chỉ trong lát thẳng đến đây, còn kèm theo vài thanh trầm thấp.

      “Ngươi con tiện nhân kia quyến rũ Hoàng thượng?”

      “Đúng vậy, nương nương.”

      Có người cung kính đáp lời, chắc là cung nữ, như vậy người chuyện là ai? Khóe môi Vân Tiếu hơi cong lên, nụ cười châm biếm. Tú Tú đứng bên cạnh kinh hoảng kêu lên: “Nương nương, đó là Đức phi. Chúng ta mau tránh , nếu để Đức phi nhìn thấy người, e là gặp chuyện hay.”

      Tú Tú vô cùng căng thẳng đưa tay định kéo Vân Tiếu trốn qua bên nhưng nàng quên người trước mắt cũng còn là đứa ngốc trước kia rồi.

      Vân Tiếu hất tay nàng ra, giọng cảnh cáo: “Ngươi làm gì vậy? Buông ra.”

      “A.” Tú Tú lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông tay. Nàng quên mất Hoàng hậu nương nương còn ngốc nữa, tại người nàng nên lo là Đức phi mới đúng, chứ phải Hoàng hậu.

      Trong lúc hai người giằng co đoàn người phía xa đến trước mặt. Nữ tử dẫn đầu toàn thân y phục màu hồng, vạt áo được viền bằng những hạt ngọc trai bạc, từ chân váy đến cổ áo hoàn toàn được thêu bằng những hoa mẫu đơn tinh xảo, rực rỡ. Bên ngoài là tấm áo choàng màu trắng, càng tăng thêm vẻ phong tình vô hạn. Ngũ quan cực kỳ diễm lệ, lông mày như lá liễu, đôi mắt tựa trăng sáng, làn da trắng nõn lúc này hơi đỏ lên, dường như tức giận ít, khóe môi thấp thoáng nụ cười lạnh.

      “Ả tiện nhân này…” Nàng ta hung hăng mở miệng, còn chưa xong lại thấy có người ở gần đó, lập tức giận tái mặt gầm lên: “Là ai?”

      Bọn người Tú Tú nhanh chóng hành lễ: “Tham kiến Đức phi nương nương.”

      Mọi người trong cung ai cũng biết Đức phi là chất nữ của Thái hậu, cũng chính là Hoàng hậu tương lai. Vì vậy trong hậu cung, ngoại trừ Thái hậu ra, Đức phi là người có quyền uy nhất.

      Lúc này Dạ Tố Tuyết mới nhìn người đứng trước mặt là ngốc tử kia, quả nhiên nàng ta có việc gì thế nhưng nhìn đến gương mặt của Vân Tiếu tại, là sởn hết gai ốc, Dạ Tố Tuyết khỏi lui vài bước, sắc mặt ngoan chỉ vào Vân Tiếu.

      “Đám nô tài vô dụng các ngươi, sao canh chừng nàng ta cho tốt, để nàng ta ra ngoài dọa người làm cái gì?”

      “Việc này…” Tú Tú chần chừ, ai mà dám ngăn Hoàng hậu chứ nhưng mà đối với lời trách mắng của Đức phi, trong thời gian ngắn nàng biết nên trả lời như thế nào cho ổn thỏa.

      Có điều Vân Tiếu cũng để nàng khó xử, đôi mắt to tròn nhìn Đức phi, há miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, kêu tiếng chấn động mọi người: “Tỷ tỷ?”

      Dạ Tố Tuyết run run, da gà đều nổi hết cả lên, chịu nổi nhan sắc mà mình nhìn thấy, chạy sang bên vịn vào lan can nôn thốc nôn tháo.

      Hai mắt của Vân Tiếu lại lóe lên, từ từ tiến lại từng bước vô cùng tốt bụng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

      Trong khoảnh khắc như chỉ mành treo chuông, cây ngân châm trong tay nàng bắn ra, vô cùng chuẩn xác đâm vào huyệt nhĩ môn* của nàng ta. Dạ Tố Tuyết liền thấy hai tai chợt lạnh , trời đất trở nên tối sầm, hoa mắt đứng dậy nổi, bỗng lộn người qua lan can rơi thẳng xuống hồ.

      *Huyệt nhĩ môn: Vị trí: Tại chổ khuyết ở trước vành tai, khi há miệng ra chỗ lõm. Khi bị điểm trúng: Ù tai, choáng đầu ngã xuống đất.

      "Bùm" tiếng, bọt nước văng tung tóe, mấy đàn cẩm lý trong hồ sợ tới mức bơi ra tứ phía. Nước hồ lạnh lẽo làm cho Dạ Tố Tuyết thanh tỉnh vài phần, rùng mình cái, chật vật chịu nổi gào lên: “Mau! đỡ ta lên!”

      Mọi người đứng ven hồ hồi phục lại tinh thần, thái giám và cung nữ của Chiêu Dương cung nhanh chóng chạy đến, vươn tay đỡ chủ tử của mình.

      Lúc này, Tú Tú hơi đụng vào người Vân Tiếu, rồi giọng thầm: “Nương nương, vòng tay Đức phi đeo là của người đó.”

      Vân Tiếu ngẩng đầu lên nhìn, thấy cánh tay trắng noãn của Đức phi đeo chiếc vòng tay huyết ngọc trong suốt, dưới ánh sáng lóe lên sắc màu tiên diễm, sáng chói mắt, vừa thấy biết là loại ngọc cổ quý giá. Nữ nhân này đúng là biết xấu hổ, tưởng rằng nàng dễ bắt nạt lắm à?

      Vân Tiếu cười lạnh tiếng, nhấc chân nhắm vào ngay tên thái giám đứng ven hồ. , hai, ba, bốn, năm….

      Bùm... bùm... bùm... liên tục vài tiếng, toàn bộ cung nữ và thái giám đứng ven hồ đều bị đá xuống dưới nước.

      “A....” Đàn cẩm lý trong ao bơi loạn cả lên.

      Dạ Tố Tuyết khua tay loạn xạ, lại bị chìm xuống đáy hồ lần nữa. Rất lâu sau mới ngoi lên, toàn thân nàng ta ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn to hét lên:“Ngươi điên sao? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

      bờ, bọn người Tú Tú nhìn việc diễn ra trước mắt, há hốc mồm kinh hãi. Lúc này hận thể ngã xuống hồ luôn cho rồi, Hoàng hậu nương nương làm gì vậy?

      Gương mặt Vân Tiếu dữ tợn, vươn tay ra phía hồ: “Vòng tay của ta... vòng tay của ta, mau trả đây…”

      *Cẩm lý: nguyên văn 锦鲤: là cá chép Koi – loại cá chép lai tạo để nuôi làm cảnh, có nguồn gốc Trung Quốc nhưng được nuôi phổ biến tại Nhật Bản. Chúng có quan hệ họ hàng gần với cá vàng. Cá chép Koi và các hình xăm cá được người Nhật coi là điềm may mắn.
      [​IMG]
      Last edited: 6/11/15
      NgoUng thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Ban thưởng


      Dạ Tố Tuyết đứng trong hồ, lạnh đến mức rùng mình cái. Nàng giận dữ nhìn bàn tay của ngốc tử vươn ra, vừa tức vừa khẩn trương nhưng cũng thể nghĩ ra được biện pháp gì, mẫu dặn dò nàng rất kĩ càng, tốt nhất nên chọc tới ngốc tử này. tại cũng phải là thời cơ tốt để động đến nàng ta, sau hồi cân nhắc, Dạ Tố Tuyết nén xuống cơn giận, động tác linh hoạt tháo chiếc vòng quý giá tay, tức giận : “Cầm lấy”.


      Vân Tiếu nhận lấy chiếc vòng, thuận tiện đeo luôn vào tay mình. Nàng cảm thấy nhàng ấm áp, toàn thân như được thư thái hơn, vòng tay này quả nhiên là đồ tốt, lấy lại được đồ của mình nên tâm tình của nàng cũng tốt hơn liền đưa tay, dịu dàng : “Tỷ tỷ, muội kéo tỷ lên có được ?”

      Tuy rằng thái độ rất chân thành nhưng nhìn nàng cười có chút kinh khủng. Dạ Tố Tuyết trở nên cảnh giác, dám đưa tay ra. Có điều mọi người xung quanh trong lúc nhất thời cũng có ai tiến đến, mà những nô tì nàng ta mang đến cũng ở dưới hồ hết rồi, lúc này bọn họ đều lên tiếng:

      “Nương nương, người nhanh chóng lên đây , nếu bị cảm lạnh đó”.

      “Nương nương, vòng tay cũng đưa nàng ta rồi, người mau lên bờ .”

      Dạ Tố Tuyết cũng cảm thấy đúng, ngốc tử này phải muốn vòng tay hay sao? Mình trả cho nàng ta rồi, ắt hẳn làm khó mình nữa, nghĩ vậy liền nắm lấy tay của Vân Tiếu.

      Mắt Vân Tiếu chợt lóe sáng, đáy mắt chứa tia lạnh lùng, nàng cũng muốn giúp đỡ nữ nhân này nhưng nhất định phải lấy cây ngân châm sau cổ của nàng ta. Nếu như để ngự y nhìn thấy, tất nhiên sinh ra phiền phức.

      Nàng cũng muốn tạo thêm rắc rối, bởi lẽ có rất nhiều chuyện cần phải cho mọi người biết. Ngay cả Tú Tú và hai thái giám, nhiều nhất cũng chỉ biết nàng có ngốc. Đối với những chuyện khác của nàng, họ hoàn toàn mù tịch, nàng nghĩ để cho bọn họ biết, trong cung nhiều chuyện chi bằng bớt chuyện, đây cũng là điều duy nhất để nàng tự bảo vệ mình.

      “Tỷ tỷ, muội đến đây.” Nhìn qua Hoàng hậu vô cùng có lòng tốt kéo Đức phi lên, Vân Tiếu thấy sắp kéo nàng ta gần tới bờ bàn tay còn lại cũng rất nhanh chóng đưa ra, người đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy là nàng cố gắng kéo Dạ Tố Tuyết nhưng kì chẳng qua nàng chỉ muốn lấy cây ngân châm kia mà thôi.

      Ngân châm vừa đến tay, ánh mắt Vân Tiếu liền trầm, nụ cười càng thâm sâu, mạnh mẽ vung tay, hét ầm lên.

      “Trâm của ta… trâm của ta đâu rồi?!”

      Hét xong liền quay người chạy như điên, cũng thèm nhìn đến Dạ Tố Tuyết ngã vào trong hồ lần nữa. Bọn người Tú Tú nhịn được khẽ rên tiếng, nhanh chóng đuổi theo Vân Tiếu: “Nương nương, đợi chúng ta với….”. Ngay cả nhìn cũng dám nhìn Đức phi ở trong hồ, gặp phải chủ tử hiểm của bọn họ đúng là đáng thương .

      Nước trong hồ lại lần nữa cuồn cuộn, Dạ Tố Tuyết chật vật lắm mới đứng vững được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đừng là huyệt vị bị khống chế, cho dù người có thể lực tốt cũng khó mà chịu được giày vò mấy lần như thế này. Nàng ta rốt cuộc nhịn được ngửa mặt lên trời thét chói tai, “A…cái đồ ngốc kia, thù này báo, ta thề làm người”.

      “Nương nương, nương nương?”

      Tiếng thét làm kinh động tới thái giám ở gần đó, nhanh chóng có người chạy đến cứu đám người Dạ Tố Tuyết lên. Bởi vì bị ngâm nước ở trong hồ lâu nên nàng ta liền ngã bệnh…

      Bên trong Kim Hoa điện.

      Lúc này Vân Tiếu tẩy lớp phấn dày đậm nên khuôn mặt nhắn vô cùng mềm mại, đáng lộ ra. Nàng ngồi chiếc giường ấm áp trong điện cười tủm tỉm, vuốt ve chiếc vòng ngọc tay, hai mắt to linh động vô cùng. Bộ dạng này của Vân Tiếu khiến người ta thể nào tưởng tượng ra hiểm bên trong của nàng, chỉ có Tú Tú và hai tiểu thái giám trong Kim Hoa điện là biết nàng lợi hại như thế nào.

      “Nương nương, hôm nay người đối xử với Đức phi như vậy, chỉ sợ trong lòng nàng ta hận người.”

      Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Tú Tú, vẫn mỉm cười như cũ, nhàn nhạt lên tiếng: “ có chuyện hôm nay nàng ta hận ta sao?”

      Chỉ cần ngày nào nàng còn ngồi ở vị trí này, nữ nhân kia vẫn “nhớ thương” nàng mãi, cho nên có chuyện ngày hôm nay hay cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng lẽ nàng phải tránh né nàng ta mãi hay sao?

      Tú Tú im lặng, suy nghĩ của chủ tử ngày càng cơ trí hơn rồi. Tuy rằng Đức phi ở trong cung có quyền thế nhưng Hoàng hậu thông minh như vậy, đến cuối cùng là ai chịu thiệt cũng còn chưa biết đâu.

      “Là do nô tỳ lắm lời”. Tú Tú cung kính mở miệng.

      Hai người chuyện Tiểu Nguyên vào, cung kính dâng lên cái hộp gấm tinh xảo: “Nương nương, đây là Thái Hậu cho người đưa tới, là trâm ngọc của Phượng Đường Kiều, so với cái lúc trước của nương nương giống nhau như đúc”.

      Tú Tú nhận lấy, đưa tới trước mặt Vân Tiếu, “Nương nương, người xem!”

      Vân Tiếu mở hộp gấm ra, cầm trâm ngọc lên nhìn. Quả nhiên là giống với cái lúc trước như đúc, khóe môi thản nhiên lên ý cười: “Cất ”.

      “Dạ, nương nương”.

      ____________________________

      Chiêu Dương cung.

      Dạ Tố Tuyết ngã bệnh, chuyện này rất nhanh truyền đến tai Thái Hậu. Thái Hậu tra ra được nguyên nhân là vì chiếc vòng ngọc. Vì thế vô cùng giận dữ hạ ý chỉ: những người nào ở trong cung lấy của ngốc hậu vật gì , lập tức đem những thứ đó trả về nguyên chủ. Nếu như lại có chuyện xảy ra như hôm nay nghiêm trị tha.

      Ý chỉ vừa ban ra, tất cả mọi người trong hậu cung đều kinh động, nhanh chóng trả lại cho ngốc hậu những vật quý lấy. Trong lúc nhất thời, Kim Hoa điện trở nên náo nhiệt vô cùng, toàn bộ đồ cưới của Vương phủ đều trở về nguyên vẹn.

      Vân Tiếu nhìn những trang sức quý giá trong rương đến hoa cả mắt, còn có tầng tầng lớp lớp y phục rực rỡ, khóe môi nàng mới lên nụ cười hài lòng.

      Bên trong Kim Hoa điện, Tú Tú cùng hai thái giám há hốc mồm nhìn những thứ trước mắt. là quá ly kì, đúng như lời của nương nương, tất cả mọi thứ đều trở lại, nương nương là quá lợi hại .

      “Nương nương, đúng là tất cả của hồi môn đây rồi”.

      Tú Tú vươn tay chạm vào những trang sức hoa lệ, lúc trước còn chưa kịp nhìn kỹ, liền bị đoạt hết còn cái, tại cuối cùng nàng cũng được thấy.

      Vân Tiếu cầm lấy cây trâm phượng bằng vàng, đưa cho Tú Tú: “Đến đây, cái này thưởng cho ngươi”.

      Tú Tú ngây ngẩn cả người, tuy rằng nàng rất thích nhưng cho tới bây giờ cũng nghĩ chủ tử lại có thể thưởng cho nàng vật quý báu như vậy nên nhất thời nàng phản ứng kịp, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Nương nương, cái này?”

      “Cầm , phải ngươi thích sao?”

      Nữ hài tử đều thích trang sức đẹp cũng có gì lạ. Tú Tú vừa nghe Vân Tiếu quả là ban thưởng cho mình, liền cung kính nhận lấy: “Tạ nương nương nương”.

      Vân Tiếu lại tùy tiện chọn thêm đôi phỉ thúy đưa cho Tú Tú, “Đôi phỉ thúy này, thưởng cho Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu. Nếu theo ta ta bạc đãi các ngươi.”

      “Tạ nương nương.” Tú Tú cảm động quỳ xuống đất, nhận lấy những thứ được ban cho. Mặc dù chủ tử có chút hiểm nhưng là người thưởng phạt phân minh, hơn nữa lại thông minh tuyệt đỉnh. Sau này các nàng theo người, tuyệt đối trung thành.

      “Được rồi, lui xuống ”.

      “Dạ.”

      Tú Tú lui ra ngoài, đem những thứ được ban thưởng đưa cho Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu. Hai tiểu thái giám cũng vô cùng cảm động, trong lòng ba người thầm thề nguyện trung thành với Hoàng hậu, phải vì những thứ quý báu này mà bởi vì chưa từng có chủ tử nào để bọn họ ở trong mắt, chỉ có nương nương là nghĩ đến họ thôi, khiến lòng người ấm áp…
      NgoUng thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: mưu trùng trùng


      Trường Tín cung,

      Gió thổi vào từ ngoài điện, xung quanh chìm trong yên tĩnh. làn hương thơm ngát lượn lờ trong khí. Thái giám và cung nữ đều đứng canh ở ngoài cửa điện, cho bất kỳ ai tới gần.

      Bên trong đại điện lúc này có hai người vẻ mặt rất nghiêm túc ngồi, cả hai đều xinh đẹp tuyệt mỹ, gương mặt có phần giống nhau, nhất là đôi mắt mị hoặc lòng người, giống đến cực điểm.

      Thái hậu mệt mỏi dựa phượng tháp, mà người ngồi bên cạnh chính là Hoàng đế đương triều, ngũ quan tuấn dật, hàng lông mày hơi chau lại, có thể thấy được tâm tình của cực kì tốt, đôi mắt hoa đào tràn đầy tức giận, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, rất lâu cũng câu nào.

      Thái hậu híp mắt, lười biếng hỏi, “Diệu Nhi, sao thế? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”

      “Mẫu hậu, nhi thần hiểu, vì sao vẫn để Vân Mặc quản lý triều đình, phải tự nguyện trả lại đại quyền hay sao? Nhi thần cảm thấy mình có năng lực xử lý mọi chuyện.”

      Thượng Quan Diệu càng sắc mặt càng tối tăm, hai mắt lóe lên vẻ lãnh, hàn quang bắn ra bốn phía, lạnh lẽo tột cùng. Thái hậu nhếch môi, vẻ thương tràn đầy khuôn mặt kiều diễm, dịu dàng : “Diệu Nhi, phải mẫu hậu cho con quản lý triều chính nhưng đây là cách duy nhất để bảo vệ con. Đông Tần của chúng ta hề yên bình giống như vẻ bề ngoài, chúng ta ngoại trừ việc giao hảo với Bắc Triều ra, Tây Lương và Nam Tấn vẫn luôn như hổ rình mồi. Trong nước còn có Thần Long cung nổi danh ngang hàng với triều đình, những điều này chúng ta thể kiêng dè. Mà Vân Mặc dù sao cũng là “Chiến Thần” nổi danh sa trường, phiêu kỵ tướng quân của tiền triều, là đại thần mà tiên hoàng coi trọng nhất, cho nên trước khi chết mới phong là Nhiếp Chính vương. Con xem mấy năm qua, Tây Lương và Nam Tấn dám động binh với chúng ta, ngay cả người của Thần Long cung cũng có động tĩnh gì phải sao?”

      Thượng Quan Diệu nghe thanh dịu dàng như gió xuân của Thái hậu cũng chẳng có chút xao động nào, ngược lại sắc mặt càng lạnh lùng hơn. Bởi vì tất cả của Đông Tần nay dường như phải do gây dựng, mà là công lao của Vân Mặc, cho nên đáy lòng càng đề phòng ông ta. tin, lấy năng lực của mình lại đấu lại với Tây Lương và Nam Tấn, còn cả người của Thần Long cung nữa. Vì sao ông ta diệt trừ tận gốc hay đó là dụng tâm của Vân Mặc? Ánh mắt Thượng Quan Diệu nheo lại, bắn ra ánh sáng nguy hiểm.

      “Mẫu hậu, vì sao triều đình tiêu diệt những người của Thần Long cung, còn để cho bọn chúng tác oai tác quái, hoành hành ngang ngược. Có phải đều là ý của Vân Mặc ?”

      Thượng Quan Diệu vừa dứt lời, sắc mặt Thái hậu khẽ thay đổi, giọng cũng lạnh xuống, “Diệu Nhi, con đúng là có chừng mực rồi.”

      “Mẫu hậu?” Thượng Quan Diệu xoay người đối mặt với Thái hậu, trong lòng thoải mái, mẫu hậu vẫn cứ bênh vực nam nhân kia. Trong lòng tức giận vô cùng, ánh mắt trở nên thâm sâu như hồ nước.

      Thái hậu nhăn mày chút, cũng tức giận, ngược lại dùng ánh mắt hiền từ thương như trước nhìn , “Diệu Nhi, loại chuyện này phải có chứng cứ. Ngang nhiên vu khống như thế chỉ làm cho triều thần phục, những năm gần đây Vân Mặc ở trong triều địa vị vững chắc. Nếu con tùy tiện gây khó dễ khiến triều thần bất mãn, đến lúc đó người chịu thiệt là con, có số việc nên vội vàng, chúng ta đợi được bốn năm, cũng cần nóng vội nhất thời.”

      “Nhưng nếu trừ khử Vân Mặc, ngốc tử kia vẫn chiếm lấy Kim Hoa điện. Nhi thần vừa thấy bộ dáng của nàng ta sắp phát điên mất rồi, nhi thần là vua nước, là nhân trung long phượng, thế mà phải cưới đứa ngốc làm Hoàng hậu, đây phải là để thiên hạ chê cười hay sao?”

      làm khó Diệu Nhi rồi, để cho Vân Tiếu ở lại trong cung chẳng qua cũng chỉ là quân cờ mà thôi, quân cờ dùng để kiềm chế Vân Mặc. Tuy nàng ta là ngốc tử nhưng mẫu hậu cho người điều tra, Vân Mặc rất thương nữ nhi này. Ta tin rằng chỉ cần nàng ta còn ở trong tay của chúng ta, Vân Mặc dám có bất cứ hành động gì.”

      Hai mắt của Thái hậu lóe sáng, cười nhàng như gió xuân. Thượng Quan Diệu cũng gì nữa, vẻ lạnh lùng mặt bớt ít, thần thái cũng dịu vài phần. biết tất cả những gì mẫu hậu làm đều là vì , vừa rồi là do quá kích động nên hơi cong khóe miệng chút, “Tấm lòng của mẫu hậu, nhi thần ghi nhớ trong lòng.”

      “Được rồi, Hoàng thượng hồi cung , ai gia hơi mệt.” Thái hậu phất tay

      Thượng Quan Diệu thỉnh an xong liền cùng thái giám rời khỏi Trường Tín cung.

      Ngoài cửa điện, ánh mắt Thượng Quan Diêu lóe lên như ngọn lửa, lạnh lùng : “Tiểu Đình Tử, truyền Minh Nhật và Minh Nguyệt ngay lập tức, trẫm có việc dặn dò.”

      “Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Đình Tử kính cẩn lên tiếng, thân thủ của khá linh hoạt, có thể thấy được võ công thâm sâu khó lường, hơn nữa cũng phải là loại võ công bình thường.

      Thượng Quan Diệu ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt đột nhiên nhíu lại, hàn khí chìm sâu vào trong, khóe môi nở nụ cười lạnh. Vân Mặc ơi Vân Mặc, nếu để cho trẫm điều tra được ngươi cấu kết với người của Thần Long cung, trẫm khiến ngươi chết có chỗ chôn, còn ngốc tử kia, khiến trẫm phải chịu nỗi nhục này cũng đừng mong trốn thoát được…

      thôi, hồi cung.”

      Đoàn người nhanh chóng trở về Cảnh Đức cung.

      ~~~ Chiêu Dương cung ~~~

      Sắc mặt Dạ Tố Tuyết vẫn còn tái nhợt, khẽ dựa vào thành giường, hai mắt khẽ lướt qua đám phi tần đến thăm mình. Trong lòng đám người này chắc thầm vui mừng lắm nhưng ngoài mặt lại giả vờ như bất bình cho nàng. Hai mắt Dạ Tố Tuyết hơi tối lại, có điều cũng gì…Những nữ nhân này dù sao cũng đều là thế lực của nàng, cho nên nàng ngu đến nỗi đụng đến bọn họ, nhà mẹ đẻ của họ cũng trở thành hậu thuẫn giúp đỡ cho Dạ gia, cho nên nàng chỉ có thể đối đãi với bọn họ tốt, để khống chế mấy quân cờ này.

      “Làm phiền các muội lo lắng rồi.”

      “Sao tỷ tỷ lại vậy? Nhìn thấy tỷ sinh bệnh, bọn muội là đau lòng.” Người là Chiêu nghi Lã Ánh Hàn, gương mặt nàng ta dịu dàng, thanh tao, còn là thiên kim của Binh Bộ thị lang nên rất được Hoàng thượng thích. tại nàng ta ở Thanh Hàn các trong Chiêu Dương cung, là người của Dạ Tố Tuyết.

      Thanh Hàn các là do Hoàng thượng nhất thời cao hứng đặt theo tên nàng. Tuy nàng ta có cung điện riêng nhưng Hoàng thượng lại hết sức sủng ái, đây là chuyện rất nhiều người trong cung đều biết, cho nên tuy là Chiêu nghi nho nhưng cũng có quyền lực khá lớn. Đó là lý do Dạ Tố Tuyết cũng muốn gây xích mích gì với nàng ta, thế lực sau lưng nàng là thế lực thứ hai mà Hoàng thượng phải đề phòng sau Vân Mặc, vì thế loại chuyện lỗ vốn này nàng làm.

      Lã Ánh Hàn vừa dứt lời, phía sau vang lên những tiếng phụ họa theo, đều là của Lương viện và Quý nhân cũng ở Chiêu Dương cung này.

      Trong hậu cung, chỉ có hậu và bốn phi là có cung riêng, cùng với Trường tín cung của Thái hậu nữa vừa vặn là lục cung. Mà trong lục cung lại phân ra rất nhiều điện, các. Tất cả phi tần đều ở lại trong đó cùng với bốn phi, chỉ có Hoàng hậu là ở trong Kim Hoa cung của riêng mình.

      Trước mắt lục cung vẫn còn có hai cung trống, bởi vậy đám hậu phi này ai cũng có mưu tính, mong được thánh thượng sủng ái. Nếu Hoàng thượng cao hứng, chừng được trở thành trong hai phi còn lại. Bởi vậy mọi người đều đấu tranh gay gắt, quan hệ sớm còn tốt đẹp với nhau nữa. Dạ Tố Tuyết cũng mắt nhắm mắt mở, mặc kệ bọn nữ nhân này. thực tế, hai vị trí còn trống kia, chỉ sợ rằng phải là vị trí mà người bình thường có thể ngồi vào được, Hoàng Thượng cố tình giữ lại, nhất định là có mục đích của người.

      Dạ Tố Tuyết đoán như vậy, bên tai lại nghe tiếng ồn ào huyên náo của đám nữ nhân, đáy lòng cảm thấy phiền chán nhưng mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng như trước, mảy may nhìn ra chút khó chịu gì.

      Đúng lúc này, cung nữ vào bẩm báo, “Bẩm Đức phi nương nương, Hiền phi nương nương đến.”

      Dạ Tố Tuyết cảm thấy kinh ngạc chút, ả Diệp Ngọc Vân này mà tốt bụng vậy à?

      Nàng phất tay: “Cho nàng ta vào .”
      Nguyên NguyễnNgoUng thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12 : Quần phương tề tụ


      Hiền phi Diệp Ngọc Vân là nghĩa nữ của Thái Phó đương triều, nhan sắc hề thua kém Dạ Tố Tuyết lại còn nhã nhặn đoan trang. Cả hai người đều là mỹ nhân nổi danh của thành Yên Kinh, cho nên hai đóa hoa xinh đẹp này cùng tiến cung, lập tức được thánh thượng sủng ái, rất nhanh chóng được tấn phong làm Đức Phi và Hiền phi.
      Tuy rằng Dạ Tố Tuyết là cháu ruột của Thái Hậu nhưng biết vì sao Thái hậu đối với Diệp Ngọc Vân lại vô cùng thương. Vì vậy ngoại trừ Dạ Tố Tuyết Diệp Ngọc Vân cũng là người có khả năng thay thế vị trí của ngốc hậu.

      Váy dài màu xanh nhạt, cổ tay thêu những hoa mẫu đơn rực rỡ, dưới làn váy điểm thêm chút hoa văn. Theo từng bước chân nhàng, lại toát lên vẻ phóng khoáng tao nhã gì tả nổi. đôi mắt đen huyền mang theo thần thái mê hồn, vừa tiến vào trong, khí liền thoang thoảng mùi hương thanh nhã.

      Bên trong điện, Lã chiêu nghi dẫn đầu các phi tần cùng đứng lên hành lễ, “Tham kiến Hiền phi nương nương”.

      “Các muội muội cần đa lễ, đều đứng lên cả .” Diệp Ngọc Vân ôn nhu , ngay cả thanh cũng hết sức động lòng người.

      “Tạ Hiền phi nương nương”.

      Lã Ánh Hàn cùng với mọi người đứng qua bên, vì hậu cung cũng có cung quy nghiêm ngặt. Hiền phi còn đứng, tất nhiên các nàng được phép ngồi.

      Diệp Ngọc Vân hề nhìn đến đám phi tần bên cạnh, mà đem tầm mắt hướng về phía Dạ Tố Tuyết. Con ngươi chợt chuyển động, trong mắt lên vẻ đau lòng khôn xiết, “Tỷ tỷ vẫn chưa khỏe sao? Đám ngự y này làm gì vậy?”

      Sắc mặt Dạ Tố Tuyết u nhưng khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt: “Đa tạ muội muội quan tâm. Vốn chỉ là cảm lạnh chút, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt sao, muội muội mau ngồi xuống .”

      Dạ Tố Tuyết vừa dứt lời, tỳ nữ thân tín của nàng là Nguyệt Mai lập tức mang ghế dựa đến, cung kính , “Hiền phi nương nương, mời ngồi.”

      “Ừ.” Diệp Ngọc Vân khẽ gật đầu cái, tao nhã ngồi xuống, quay đầu lại nhìn những người đứng phía sau, cười : “Các muội muội cũng ngồi xuống , cần phải xa lạ như vậy”.

      “Dạ, Hiền phi nương nương”.

      Lã Ánh Hàn cung kính ngồi xuống. Lúc này, những phi tần mà Diệp Ngọc Vân mang đến cũng tới vấn an Dạ Tố Tuyết.

      “Thần thiếp và các tỷ muội xin thỉnh an Đức phi nương nương.”

      Nữ tử chuyện là người ở Tiêu Phòng cung của Hiền phi – Chiêu viện Liễu Băng Liên, nàng ta là thiên kim của Phủ Doãn Yên Kinh.

      Có câu nể mặt tăng cũng nể mặt phật, tất nhiên Dạ Tố Tuyết hiểu đạo lý này, hơn nữa Liễu Băng Liên cũng là cấp bậc nhị phẩm - Chiêu viện, cho nên nàng liền tươi cười, phất tay: “Các muội muội, mau ngồi xuống ”.

      “Tạ nương nương.”

      Liễu Băng Liên cùng những người khác nhanh chóng ngồi xuống. Bên trong cung điện rộng lớn, muôn hồng nghìn tía, quần phương tề tụ đông đủ, trong gian tràn ngập hương khí say đắm lòng người.

      Lúc này Đức phi và Hiền phi bỗng nhiên im lặng nên những người khác cũng dám mở lời, chỉ trầm mặc ngồi đó. Cuối cùng Hiền phi lên tiếng đánh vỡ yên lặng, nàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Dạ Tố Tuyết, nhàng hỏi: “Tỷ tỷ, ngốc tử kia nổi điên hay sao?”

      Ánh mắt Diệp Ngọc Vân lên chút khó hiểu, đối với ngốc hậu này, nàng cũng có nhiều ấn tượng, chỉ biết nàng ta là kẻ ngốc vô cùng, người khác lấy thứ gì của mình, nàng ta còn cười vui vẻ bảo người ta cứ lấy .

      Nhưng mà tại nàng nghe được lời đồn, ngốc tử kia chẳng những đánh Lan Quý nhân và bọn nô tài mà còn đẩy Đức phi xuống hồ, điều này có thể xảy ra sao?

      Đôi mắt Diệp Ngọc Vân chợt lóe lên tia sắc bén, rốt cuộc đây là quỷ kế của Dạ Tố Tuyết hay là có chuyện lạ? chừng nàng ta cố tình mượn tay ngốc hậu để khiến chuyện bé xé ra to, tranh thủ đồng tình của Hoàng Thượng. Bởi vì từ khi nàng ta ngã bệnh, Hoàng thượng cũng đến thăm vài lần, thể hoài nghi đây là dụng tâm kín đáo của nàng ta.

      Đối với hoài nghi của Diệp Ngọc Vân, Dạ Tố Tuyết làm sao lại biết, ngay cả bản thân nàng cũng hồ nghi thần trí nàng có phải được minh mẫn hay . Ngốc tử của Vân gia phải chỉ mới gặp lần đầu, có thể các nàng trưởng thành cùng nhau. Tuy rằng ở cùng cấp bậc nhưng ngẫu nhiên cũng vẫn gặp qua vài lần, nàng ta chẳng những ngốc nghếch mà lại còn rất nhát gan, chỉ cần hơi uy hiếp chút, sợ tới mức ôm đầu chạy trốn, chứ đừng gì đến đánh người.

      Nhưng chuyện ngày hôm qua chính mắt nàng nhìn thấy, ngốc tử đó quả nổi điên, nguyên nhân là do nàng giữ vòng ngọc của nó, mà Lan Quý nhân bị đánh cũng bởi vì làm gãy trâm ngọc.

      “Chẳng lẽ muội muội hoài nghi tỷ?” Đức phi nheo mắt lại, lộ ra vẻ vui, hiển nhiên lời của Hiền phi làm cho nàng hài lòng.

      Mọi người trong tẩm cung đều cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, ai cũng dám lên tiếng. Lúc này, Lan quý nhân bỗng đứng lên, cung kính , “Hiền phi nương nương, đây là chuyện tuyệt đối chính xác. Hoàng hậu chẳng những nổi điên mà khí lực còn mạnh đến nỗi dọa người, chỉ sợ bốn năm người cũng kiềm chế được nàng ta”.

      “Lợi hại như vậy sao?”

      Diệp Ngọc Vân thể thái độ tin, nếu như lúc trước chỉ có chút hoài nghi, tại nàng nắm chắc vài phần. Các nàng tuy thân quen gì với ngốc hậu nhưng đối với nàng ta đều vô cùng ràng, từ đến lớn ngốc tử của Vân phủ chính là đề tài khắp phố lớn ngõ , trở thành chuyện trà dư tửu hậu trong thành Yên Kinh. Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể dọa ngã nàng ta, vậy mà bây giờ lại kẻ ngốc này nổi điên còn có khí lực kinh người, làm sao nàng có thể tin được?

      Hiền phi vừa dứt lời, những phi tần của Tiêu Phòng cung cũng giọng bàn tán.

      lợi hại như vậy sao?”

      “Kẻ ngốc cũng có sức mạnh của kẻ ngốc sao?”

      Dạ Tố Tuyết vẫn dựa vào giường, cũng ngăn cản họ nghị luận. Sắc mặt u khiến người ta khó lòng nắm bắt. Ánh mắt như có như hướng về phía Lan Quý nhân, Lan Quý nhân chính là tâm phúc của nàng, cho nên đối với tâm tư của Dạ Tố Tuyết cũng hiểu nhiều hơn so với người khác, bởi vậy khóe môi khẽ động, nhàng , “Nếu như Hiền phi tin có thể phái người thăm dò chút, xem chúng ta có đúng hay ?”

      “Được.” Diệp Ngọc Vân gật đầu cái, đuôi lông mày khẽ nhướng chút, hai mắt tràn đầy hào quang, có vẻ như rất có hứng thú: “Đây đúng là chủ ý tệ, vậy phái người thử , xem ngốc tử này có thần kỳ như tỷ tỷ và các muội muội hay ?”

      “Được.”

      Khóe môi Dạ Tố Tuyết lên nụ cười tăm tối, nếu như có người muốn chết nàng cần gì phải ngăn cản nàng ta chứ. Nữ nhân này ỷ vào việc được mẫu sủng ái, cho nên coi ai ra gì. Chỉ là tại sao mẫu lại sủng ái Diệp Ngọc Vân này như vậy? Chuyện này cho tới nay nàng nghĩ mãi vẫn ra.

      Xưa nay Diệp gia và Dạ gia có chút nào liên quan, cho dù nàng ta có là nghĩa nữ của Thái Phó chăng nữa, cùng lắm chỉ xem như mượn chút thế lực mà thôi. Vì sao mẫu lại có thể sủng ái Diệp Ngọc Vân như vậy? So với nàng cũng kém bao nhiêu, điều này làm Dạ Tố Tuyết buồn bực. Bấy lâu nàng vẫn luôn muốn áp chế nhuệ khí của nàng ta, tại có cơ hội tốt thế này tại sao nàng lại lợi dụng?

      “Muội muội muốn tự mình thử hay là cho người qua đó?”

      ____________________________________

      Giải thích chút về phẩm cấp của phi tần:

      – Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi có địa vị cao nhất sau Hoàng hậu: cấp bậc nhất phẩm.

      – Chiêu nghi, Chiêu dung, Chiêu viện, Tu nghi, Tu dung, Tu viện, Sung nghi, Sung dung, Sung viện: cấp bậc nhị phẩm.

      – Tiệp dư (tương đương tam phẩm), Mỹ nhân (tương đương tứ phẩm), Tài nhân (tương đương ngũ phẩm).

      – Bảo lâm (tương đương lục phẩm), Ngự nữ (tương đương thất phẩm ), Thải nữ (tương đương bát phẩm).
      NgoUng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :