1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ vương - Vu Trừng Trừng (Full 10c- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.1

      Tô Đồ ôm nàng chặt, tay đỡ sau gáy nàng, đói khát hôn lên môi nàng. rất nhớ nàng. . . nhớ thân thể của nàng. . . đôi môi nàng. . . cả người nàng đều làm khao khát đến toàn thân trướng đau!

      Mẫn Mẫn cũng đáp lại , nàng để mặc đem mình dựa vào cửa, hôn như cuồng phong bão táp.

      Hương thơm người nàng làm mê say, quen thuộc mở ra quần áo người nàng, bàn tay to lớn ấm áp ôm trọn bầu vú, nhàng vuốt ve, đầu lưỡi liếm đường dọc theo cổ, thưởng thức hương vị làn da mềm mại trắng nõn của nàng.

      “Ưm. . . Ưm. . .” Mẫn Mẫn dường như cũng khao khát , tay của nàng dao động vòm ngực bền chắc của .

      mở miệng ngậm chặt nụ hoa, đầu lưỡi khẽ đảo quanh nụ hoa, kích thích nàng trận run rẩy, khiến nàng khó nhịn mà ưỡn ngực lên cao: “Aah. . .Ưm. . .”

      “Mẫn Mẫn. . . Mẫn Mẫn. . .” Bàn tay to của trượt xuống chính giữa bắp đùi của nàng, nhàng vuốt ve nơi đó.

      “Ừ. . . Aaah . . .” Nàng phối hợp mở to hai chân, để cho chút trở ngại mà thăm dò vào vùng cấm địa.

      Nơi mẫn cảm nhất bị dùng tay và miệng công kích, Mẫn Mẫn khó nhịn rên rỉ thành tiếng, hai tay bám vào vai , bất lực dựa vào tường, vặn vẹo thân thể, mãnh liệt khát vọng đụng chạm của .

      “Nàng thơm quá. . .” hôn hai bầu ngực căng tròn, tay ở dưới xoa lối vào tiểu huyệt của nàng.

      “Aaa~ . . . ưm. . .” Mẫn Mẫn như khát vọng tiến vào, bắp đùi càng thêm mở rộng.

      Sau đó, Tô Đồ đưa ngón giữa vào trong tiểu huyệt ẩm ướt của nàng, ngón cái nhàng day day nhụy hoa, ngón tay xuyên qua giữa bộ lông mềm mại, bởi vì động tác của mà cả bàn tay rất nhanh dính đầy ái dịch.

      “Aaa. . . Ưm . . .” Kích thích như vậy khiến Mẫn Mẫn thể

      Mẫn Mẫn thể đứng vững, cả người xụi lơ người Tô Đồ, ngừng thở gấp.

      Tô Đồ cúi người xuống, dùng lưỡi nhàng liếm xung quanh rốn của nàng, sau đó cởi quần lót của nàng, đưa tay tách ra mật huyệt, đưa lưỡi dò vào trong thưởng thức mật ngọt.

      “A a a… Aaah…” Mẫn Mẫn run lên, thở dốc.

      “Nàng thơm quá… vừa thơm vừa ngọt…” Hương vị này của nàng khiến cho mê say, cảm nhận được trong mật huyệt của nàng tiết ra nhiều ái dịch.

      đứng dậy, đem vật cứng rắn của mình đẩy vào trong mật huyệt ẩm ướt, mật huyệt chặt chẽ lập tức ôm trọn vật to lớn của , nhất thới khiến sinh ra khoái cảm mãnh liệt, sau đó lại chậm rãi chuyển động.

      “Ưm… Aaah..” Mẫn Mẫn nhắm chặt mắt lại, cắn chặt môi, đặt tay lên vai , cảm nhận sung sướng mãnh liệt này.

      “Aaah… Mẫn Mẫn…” ôm hai chân nàng, để nàng dực vào vào trường, bên dưới mặc sức tra vào bên trong mật huyệt của nàng.

      “Aa… Aaaa… Tô Đồ… Ưm” Mẫn Mẫn bị đung đưa, ma sát kịch liệt khiến cho nàng vô cùng sung sướng.

      “Ahh…” Tô Đồ phóng túng ra vào mãnh liệt, cánh tay cũng phối hôp t

      Eo nhịp, nâng mông nàng đỡ lên hạ xuống.

      “A…Aaa…” đụng vào chỗ sâu trong cơ thể nàng, ma sát lúc nông lúc sâu, nàng vong tình sung sướng, ôm cổ rên rỉ.

      Tô Đồ cúi đầu hôn lên môi nàng, ôm nàng tới mép giường, đặt nàng nàm xuống mép giường, nửa người của nàng nằm giường, nửa người dưới ở ngoài giường, tiếp tục dùng lực rút ra đầy vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.

      Mẫn Mẫn đưa đẩy ngừng, nàng phát ra thanh nức nở, khoái cảm cứ điên cuồng ập tới, cảm giác này chưa từng có ở những lần bọn họ hoan ái trước kia, nàng cảm giác tấm chăn bên dưới sắp bị mình đốt cháy rồi.

      “Ahh… nàng ướt…” có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng trong cơ thể nàng phóng mạnh về phía .

      “Tô Đồ… Aaaah…” Mẫn Mẫn bất lực vặn vẹo hạ thân.

      Tô Đồ nâng chân nàng đặt lên vai mình, khiến chỗ ra vào phía dưới càng thêm mở rộng, cúi thấp người gần sát nàng, chỗ hai người giao hợp càng thêm chặt chẽ.

      “Aaa…Aaah…” Tư thế này khiến Mẫn Mẫn vừa xấu hổ lại vừa sung sướng, mỗi lần đụng mạnh, chỉ mật huyệt mà ngày cả nhuỵ hoa cũng đó nhận áp lực của , cái loại kích thích đó đem nàng đến cảnh giới khác.

      “Ah…” đưa đầy nửa người dưới của mình, miệng cũng nhà rỗi mà ngậm chặt đầu vú ngừng đung đưa, mủi mổ hôi xen lẫn mùi thơm phảng phất người nàng tạo thành hương vị khiến người ta mê say, làm rung động thôi.

      “Aaa…aaa… Tô Đồ…ưm…” Mẫn Mẫn động thân, đưa tay xoa nắn hạt châu trước ngực , tựa như khao khát nhiều hơn.

      lúc sau, lật người nàng lại, tiến vào từ đằng sau. Nhìn vật cứng rắn của mỉnh và nơi tư mật của nàng kết hợp chỗ, bàn tay xoa bầu ngực của nàng, tay còn lại vuốt ve nơi hai người giao hợp.

      “Aaa…Aaa…” Tiến vào từ phía sau lại càng thêm sung sướng, mẫn mẩn quỳ sấp giường cao giọng rên rỉ.

      Tư thề từ đằng sau càng có gì gây trở ngại, buông tay mạnh mẽ ra vào bên trong nàng, cảm giác mật đạo của nàng nhanh chóng co rút lại, khi bức tường bên trọng rụt chặt lại vật cứng rắn của bị ấm áp buộc chặt, khoái cảm từ sâu trong cơ thể vọt lên toàn thân, khiến có cách nào khống chế, phải càng thêm ra sức tiến lên.

      “Aaaaaaaaa…” ra vào mạnh mẽ khiến Mẫn Mẫn choáng váng, toàn thân cũng run rẩy.

      Tô Đồ đỡ mông của nàng, co chân đạp lên giường, chân đạp xuống đất, ra vào nhanh hơn, mật huyệt của nàng bởi vì động tác của mà co rút cách dữ dội.

      “A a a a… Tô Đồ….” Cảm giác sung sướng mãnh liệt lan ra toàn thân, mẫn mna64 cảm thấy sung sướng vô cùng.

      “Mẫn Mẫn… Aah… Mẫn Mẫn…” Tô Đồ lắc lắc mông nàng, liều mạng ma sát với vật cứng rắn của , vẻ đẹp của nàng cũng nhanh chóng bức phát điên, giống như con dã thú lên cơn động tình, có cách nào dừng lại, lần lại lần, càng lúc càng mãnh liệt.

      “Aa… Tô Đồ…Aaaa”

      “Mẫn Mẫn—“ Ở thời khắc cuối cùng, Tô Đồ dúng sức đụng mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, bắn ra toàn bộ tinh hoa nóng bỏng của mình.

      Mẫn Mẫn nằm giường, còn chút sức lực nào, Tô Đồ nằm ở bên cạnh ngừng thờ dốc. và nàng từng có vô số lần hoan ái, nhưng lần này là lần điên cuồng nhất, có nhiều cảm giác nhất, chưa từng nghĩ giữa nam và nữ có thể đạt đến trình độ cực hạn như vậy…

      Đợi hai người ổn định nhịp tim, Tô Đồ quan tâm đắp chăn cho Mẫn Mẫn, còn giúp nàng lau mồ hôi trán.
      Nhìn khuôn mặt Mẫn Mẫn, trong lòng cảm thán thôi. Ngày mai nàng biến mất trước mặt , nên phát sinh những chuyện như vậy vào lúc này, những chuyện này chỉ càng khiến nàng thêm thương tâm mà thôi.

      Mẫn Mẫn mở to đôi mắt sáng nhìn : “Tô Đồ…”

      khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng: “Ngủ !” khiến chỉ khiến nàng đau lòng, khổ sở… có cách nào đến cho nàng hạnh phúc… xứng để có được nàng… xứng đáng…

      Mẫn Mẫn hiểu: “Tô Đồ…”

      Tô Đồ ngồi dậy, thâm tình nhìn nàng chăm chú: “Ngủ sớm chút ! Sáng sớm mai nàng phải lên đường rồi!”

      Cái gì? vẫn muốn nàng rời sao? phải là nàng sao? “Tô Đồ… Chàng giữ ta ở lại sao?”

      Tô Đồ nhìn nàng. có tư cách giữ nàng lại, càng có tư cách nàng: “Nàng thuộc về Quỷ quốc!”

      “Vậy tại sao chàng ta?” như vậy, tại sao lại câu kia? Tại sao?

      Tô Đồ xuống giường, màng theo chút tình cảm nào, mặc quần áo rồi : “Quên những lời ta !”

      Mẫn Mẫn nắm chặt chăn trước ngực mình, nhìn bóng lưng của , nàng đau lòng muốn chết!- “Chỉ cần chàng mở miệng bảo ta ở lại… ta ở lại…”

      Nàng vừa ra, khiến cho Tô Đồ dừng bước. cũng muốn mở miệng, chẳng qua là lấy lý do gì để mở miệng đây? cũng chắc chắn chuyện đó có thể lặp lại lần nữa hay , biết mình có thể làm tổn thường nàng lần nữa hay , cũng chắc chắn mình có thể đem đến cho nàng hạnh phúc hay !

      Nàng nên lấy người tốt hơn… Nàng nên ở lại bên cạnh nam nhân như

      Tô Đồ trầm mặc ra khỏi phòng, để lại Mẫn Mẫn cùng với căn phòng trống trải, nàng cắn chăn khóc nức nở. Tại sao? Nếu cần nàng… tại sao còn nàng? Tại sao còn tới trêu chọc nàng… nàng hận… nàng hận … thế nhưng lại càng thương nhiều hơn…

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Đồ, Hàn Duy và Bố Na đứng trước cửa cung điện tiễn Ân Li và Mẫn Mẫn.

      Tô Đồ với Ân Li : “Cho ta gửi lời hỏi thăm tới Hi Vương!”

      Ân Li gật đầu: “Mấy ngày nay cám ơn thiết đãi của ngươi, nếu có thời gian rảnh, hoan nghênh ngươi đến Nhật Hi quốc làm khách!”

      gật đầu: “Được! Thượng lộ bình an!”

      Ân Li nhìn Tô Đồ rồi lại nhìn Mẫn Mẫn: “Chẳng lẽ ngươi… quên !” Tối hôm qua nàng liên tục hỏi Mẫn Mẫn, nhưng Mẫn Mẫn kiên quyết là phải trở về, chuyện này người ngoài như nàng có cũng ích gì, tất cả phải do bọn họ quyết định mới được, nàng chỉ đàng bất lực.

      Tô Đồ biết Ân Li muốn cái gì nhưng tự với mình được ích kỉ như vậy, nhất định phải suy nghĩ cho Mẫn Mẫn, chỉ có rời xa , nàng mới tìm được hạnh phúc.

      Từ trước đến giờ, đều là nam nhân thất bại, có cách nào đem lại hạnh phúc cho nang, chỉ biết làm cho nàng khóc, cái gì cũng thể cho nàng, nếu vậy, cho dù đành lòng, cũng phải để nàng ra .

      Bố Na ôm Mẫn Mẫn: “ đường cẩn thận nhé!”

      “Con biết rồi!”

      Sau đó, Mẫn Mẫn tới trước mặt Tô Đồ, cũng vươn tay ra với nàng: “Mẫn Mẫn, chúng ta đừng hẹn gặp lại…”

      Nhìn tay , nước mắt của Mẫn Mẫn đảo quanh vành mắt: “Ta nắm tay chàng, bởi vì ta tha thứ cho!” chàng, đời này bao giờ tha thứ cho chàng!”

      Tô Đồ nhìn đối mắt đẫm lệ của nàng: “ xin lỗi…” Đến cuối cùng, chỉ có thể với nàng ba chứ này.

      “Đừng lời xin lỗi với ta… Những thứ ngươi đem đến cho ta… Ba chữ này đủ…”

      “Tuy ta có lỗi với nàng, nhưng ta rất cám ơn ông trời để cho ta gặp nàng, nàng cho ta nếm trải cảm giác hạnh phúc, cho dù là ngắn ngủi, nhưng đối với ta mà như vậy cũng đủ rồi!” lấy vòng ngọc từ trong ngực ra, lại lần nữa đeo lên tay nàng: “Đừng trả lại cho ta nữa, đưa cho nàng, ta cách nào cầm lại, nếu nàng cần hãy vứt nó … Mỏn đồ mà nàng cần nó cũng chẳng còn ý nghĩa…”

      Mẫn Mẫn ngừng rơi lệ. Lúc này rồi mà sao cỏn phải bá đạo như vậy? Đời này, trừ ra, nàng rốt cuộc có thể ai khác nữa? Còn ai có thể mang đến cho nàng cả hạnh phúc lẫn đau khổ giống như đây…

      Ân Li nhìn dáng vẻ khó có thể chia lìa của bọn họ, cũng cảm thấy chịu nổi. Hai người là rốt cuộc đủ chưa? ràng là rất đối phương, nhưng lại muốn chia ly, rốt cuộc bọn họ làm gì vậy? Khiến cho mọi người xung quanh cũng cảm thấy đau lòng.

      “Mẫn Mẫn…” Ân Li nhịn được lên tiếng.

      Mẫn Mẫn nhìn Tô Đồ, muốn đem khuôn mặt của khắc sâu vào trong lòng, sau đó nàng quay đầu, bước lên xe ngựa.

      “Giá!”

      Xe ngựa chạy về phía trước, Bố Na và Hàn Duy vẫy vẫy tay chào các nàng.

      Mẫn Mẫn ngồi trong xe ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào rèm xe rộng mở, nàng có thể nhìn thấy bi1ng dáng Tô Đồ rất , cho đến lúc bóng dáng ấy càng lúc càng trở nên mơ hồ, dần dần khuất xa.

      Nàng nhớ từng li từng tí những gì thuộc về , nhớ từng câu từng chữa với nàng, cuồng vọng, khí phách, buồn bã đau lòng, dịu dàng thâm tình… Quá khứ ùa về tựa như lưỡi dao cứa vào lòng nàng.

      Nàng muốn nghe lời xin lỗi, nàng chỉ cần nàng. Nàng muốn lời xin lỗi, chỉ cần mở miệng giữa nàng lại, nàng muốn gì cả, chỉ muốn đời này kiếp này được ở bên cạnh

      Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Tô Đồ ràng cảm giác được cơ thể mình cũng mất thứ gì đó bởi vì Mẫn Mẫn rời , nàng mang chỉ chính bản thần nàng, nàng cũng mang theo trái tim của .

      Tha thứ cho ta, Mẫn Mẫn, ta yếu đuối bất lực như vậy, bây giờ có cách nào mở miệng giữ nàng lại, đối mặt với nàng, ta biết phải gì, thể gì… cũng bởi vì ta quá nàng…

      Xe ngựa xa, xa khỏi tầm mắt , mang theo người con thương. thôi! Chỉ có rời khỏi , nàng mới có được tự do … Quên ! Quên cả những nỗi đau mà từng mang tới cho nàng! Nàng đáng giá có được nam nhân tốt hơn, còn , có tư cách để trở thành nam nhân may mắn đó.

      Mẫn Mẫn đế bên cửa sổ, vịn vào thành cửa sổ, còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Đồ, nước mắt của nàng rời càng nhiều thêm, mà trong lòng lại ngừng gọi tên .

      “Mẫn Mẫn… Ta lừa muội…”

      Mẫn Mẫn nâng đôi mắt đầy lệ, hiểu nhìn Ân Li: “Tỷ lừa ta?”

      Tuy rằng Tô Đồ muốn nàng ra, nhưng nàng thể ! Nếu Mẫn Mẫn cứ như vậy mà theo nàng về Nhật Hi quốc sau này nhất định hối hận.

      ra … Sau khi muội bị trúng tên, ta tận mắt thấy Tô Đồ ôm muội khóc thất thanh, dáng vẻ thương tâm muốn chết đó khiến cho ta tin tằng rất muội…”

      “Cái gì…” Mẫn Mẫn mở to mắt.

      “Còn nữa… Muội hôn mê suốt mười ngày, ngủ, ngày đêm ngồi bên cạnh để chăm sóc cho muội, là bảo ta đừng ra, bởi vì tự trách mình tổn thương muội quá nhiều, muội bị thương khiến vô cùng đau khổ, thậm chí còn với ta, là người tốt, chỉ cần người nào ở bên cạnh đều bị tổn thương…” Ân Li lại tiếp: “Ta từng với , bởi vì hai nước là thù địch nên khiến muội khổ tâm dằn vât, cho nên đành lòng thấy muội lo lắng vì những chuyện này. Trong tháng muội tĩnh dưỡng, mỗi đêm đều đứng bên cửa sổ ngắm muội ngủ, nhưng lại dám bước vào, lần nào cũng đợi đến sáng sớm mới rời …”

      Nghe vậy, Mẫn Mẫn vô cùng khiếp sợ: “Nhưng tại sao …” Tên ngốc kia… là đổ ngốc mà…

      “Thâm tình của đối với muội ta đều nhìn thấy, nhiều lần muốn với muội, nhưng cho dù thế nào cũng xin ta đừng cho muội biết.”

      Mẫn Mẫn lẩm bẩm: “Tại sao… rốt cuộc là tại sao?”

      “Bởi vì cảm thấy mình có cách nào đem hạnh phúc đến cho muội… mặc dù muội như thế… Mẫn Mẫn rất muội!” Ân Li nhìn Mẫn Mẫn rốt cuộc cũng to.

      Thấy Mẫn Mẫn cau mày nhìn ngoài cửa sổ, vẫn tiếng nào, Ân Li gấp đến độ quay vế phía trước hô to: “Dừng xe! Mẫn Mẫn muội còn do dự cái gì? Chẳng lẽ muội muốn rời sao? Rời xa Tô Đồ? Rời xa nam nhân muội , rời xa nam nhân muội sao?”

      “Ân Li…” Mẫn Mẫn run rẩy nắm tay Ân Li.

      “Mẫn Mẫn, mau ! Lần này nếu muội nắm chặt vĩnh viễn đánh mất, ta muốn sau này muội phải hối hận đâu!” Ân Li ngừng thúc giục.

      Mẫn Mẫn như vừa ra quyết định, nàng đứng bật dậy, nhảy xuống xe ngựa, quay đầu nhìn Ân Li.

      Ân Li cười cười nhìn nàng : “Muội cứ ! Ta với cha muội, mau ! Tô Đồ chờ muội đó!”

      Mẫn Mẫn gật đầu mạnh, sau đó xoay người chạy .

      Ân Li mừng rỡ nhìn Mẫn Mẫn chạy như điên. ! Mẫn Mẫn, hãy đuổi theo hạnh phúc của muội! Ân Li hiểu, chỉ có người mới có thể mang đến hạnh phúc cho Mẫn Mẫn, duy nhất chỉ có người thế gian…

      Bên kia, Tô Đồ vẫn như cũ, si ngốc đứng trước cửa cung điện nhìn về phương xa.

      Bố Na đến gần , nhắc nhở : “Ngưởi xa rồi…”

      Hàn Duy nắm tay mẹ mình rời : “Mẹ, hay là chúng ta trước thôi! Để cho Vương thượng yên lặng mốt chút !” hiểu tâm tình của Vương thượng lúc này khổ sở biết bao nhiêu, đời này, mấy ai có thể chịu đựng được đau khổ khi tự tay tiễn người mình xa mãi mãi…

      Bố Na vẫn yên lòng, quay đầu lại nhìn Tô Đồ: “Ba Đồ Lỗ sao chứ?”

      “Mẹ, chẳng lẽ me cho rắng Vương thượng tìm đến cái chết sao?”

      Bố Na khinh thường: “Ai biết được! Con vẫn chưa có người , đương nhiên thể nào biết, đời này, mất người mình chuyện tàn khốc thế nào!”

      “Được rồi! thôi! Mẹ, để cho Vương thượng yên lặng chút !” Hàn Duy .

      Bố Na càng lúc càng cảm thấy ổn: “ được! Ta thấy phải mấy câu khuyên nhủ mới được!”

      Nhìn mẹ mình định quay lại, Hàn Duy vội vàng chạy theo sai : “Mẹ! Mẹ đừng quấy rầy Vương thượng nữa…” Vương thượng rất thương tâm rồi!

      “Ai da! Con hiểu đâu!” Lúc này nên để mặc mình được!”

      “Mẹ…” Hàn Duy tức giận kéo tay bà.

      “Đợi chút…. Kia… là cái gì vậy?” Bố Na nhìn về phương xa, hình như có ai chạy về phía họ.

      Hàn Duy cũng tò mò nhìn theo: “Hả… Đừng là…”

      Bố Na mở to mắt, vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Đồ, gấp đến độ hét lên vớ : “Ngài xem! Ngài mau nhìn xem. Là ai tới kìa?”

      Tô Đồ nhìn theo hướng tay của Bố Na, quả nhiên trông thấy có người chạy tới. Người kia… người kia…

      “Mẫn Mẫn… là Mẫn Mẫn” Tô Đồ kịnh ngạc.

      Bố Na mừng rỡ, dùng sức đẩy về phíc trước: “Còn đứng đây làm gì? Mau !”

      Phía xa xa, Mẫn Mẫn dốc sức chạy thục mạng. Nàng nhìn thấy… nàng nhìn thấy Tô Đồ rồi… còn có Bố Na và Hàn Duy nữa… Tô Đồ của nàng…

      Tô Đồ nhanh chóng chạy về phía nàng, cuối cùng cũng đền trước mặt nàng, ôm chặt lấy nàng: “Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn”

      Mẫn Mẫn cũng ôm : “Tô Đồ…”

      Tô Đồ khỏi nhìn nàng: “Mẫn Mẫn, sao nàng lại…”

      Mẫn Mẫn tức giận : “Chàng đáng chết! Tại sao phải gạt ta? Tại sao cho ta biết?”

      “Mẫn Mẫn…” hiểu lời của nàng.

      “Ân Li tất cả với ta! Chàng là nam nhân ngu ngốc nhất thiên hạ! Ta cần gì hết! Ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng… Nếu chàng có cách nào đem hạnh phúc đến cho ta vậy hãy để ta mang hạnh phúc đến cho chàng… có chàng…. Ta còn có gì nữa đây….” Mẫn Mẫn vừa khóc vừa chỉ trích .

      “Mẫn Mẫn…” Tô Đồ ôm chặt lấy nàng: “Ta là ngu ngốc … ta là nam nhân ngu ngốc nhất thiên hạ, nhưng ta cũng là nam nhân nàng nhất thiên hạ!”

      Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, tựa vào ngực : “Vậy đừng buông tay ta ra nữa, từ nay về sau, cho dù chàng có lý do gì cũng được rời xa ta, ta quyết bám theo chàng cả đời!”

      “Mẫn Mẫn, nàng yên tâm, ta bao giờ… bao giờ buông tay nàng ra nữa!” xong, và nàng ôm nhau chặt.

      Bố Na đứng bên cạnh mặt mày hớn hở. là quá tốt! Tất cả cuối cùng cũng viên mãn. Tiếp đó, bà lôi kéo con trai nhìn đăm đăm: “Được rồi! Đừng nhìn nữa, bây giờ chúng ta có thể rồi!”

      Cái này phải rất giống diễn tuồng chứ? Cái loại tình oanh tạc thế này, cảm thấy…

      Hàn Duy còn chưa kịp tiêu hoá trước mắt, bị lời của mẫu thân doạ cho giật mình.

      “Đúng rồi! Bây giờ Ba Đồ Lỗ sắp phải cưới thê tử, con trai à! Rốt cuộc khi nào con mới cưới vợ sinh con, để ta bồng cháu đây?

      “Ơ… Cái này…. Từ từ rồi hãy …” Cưới vợ chuyện phiền toái! Cứ như bây giờ chẳng phải là nhàng sung sướng hơn sao?

      “Lần ào con cũng như vậy, phải biết bất hiếu hữa tam, vô hậu vi đại (*) chứ…”

      Mẹ lại bắt đầu rồi! Hàn Duy vội vàng : “Được rồi! Con còn có công việc phải xử lý, mẹ, con trước đây…”

      “Tiểu tử thúi! Lần nào đến chuyện này cũng chuồn mất…”
      Last edited by a moderator: 24/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :