Chương 8.3
Đối mặt với chỉ trích của Ân Li, Tô Đồ có cách nào phản bác.
làm gì với Mẫn Mẫn? Thứ đem lại cho nàng chẳng qua chỉ là hành hạ và đau khổ đến tột cùng, ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến nàng dùng tâm tình thế nào để với những lời đó. . . .
Tô Đồ dùng sức nhắm chặt hai mắt, nhớ tới vẻ mặt đau thương đến chết của Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn. . . . sai rồi . . . quá sai lầm rồi. . . đôi mắt nàng từng sáng lên mỗi khi nhìn thấy , thế nhưng lại hoài nghi nàng, vì sao lại cay nghiệt lạnh lùng với nàng như thế? Bởi vì quá nàng, quá sợ mất nàng, lại vô tình đẩy nàng tới vực sâu của đau khổ . . . biết trong lòng nàng lại khổ sở như vậy. . . luôn làm tổn thương nàng, coi thường nàng. . . .
“Vốn ta còn tưởng rằng Mẫn Mẫn sợ ta biết nàng ấy kẻ thù, cho nên nhất quyết chịu lòng với ta, thế nhưng lại như ta nghĩ, nàng nàng chẳng qua chỉ là đơn phương, ngươi đối với nàng chẳng qua chỉ có khinh thường, trong mắt ngươi nàng chỉ là tù binh, con tin mà thôi!” Ân Li nắm chặt nắm đấm. Nếu phải là bị còng tay nàng muốn đánh chết cái tên nam nhân này!
Tô Đồ hít sâu hơi. Nàng đúng, đời này, là người có tư cách Mẫn Mẫn nhất, ngay cả nhìn nàng cũng có tư cách.
trầm mặc , xoay người ra khỏi phòng giam, Ân Li buông tha, hỏi : “Mẫn Mẫn rốt cuộc sống chết thế nào? Nàng ấy có khỏe ?”
Tô Đồ dừng lại, thân thể cứng ngắc: “Nàng ấy sao, ta để hai người !”
Ân Li kinh ngạc. Cái gì. . . Để các nàng sao? có ý gì? Nàng còn chưa kịp hỏi ra nghi vấn Tô Đồ bước ra khỏi đại lao.
Mẫn Mẫn nằm giường ngủ say, trong giấc mộng, nàng thấy bóng dáng quen thuộc, vóc người cao ráo, mái tóc màu vàng nhạt, đôi mắt xanh thẳm, thế nhưng, giờ phút này lại lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng như thế khiến người ta khỏi rùng mình.
Có phải Tô Đồ tức giận hay ? Dù sao nàng bỏ trốn. . . .
“Tô Đồ. . . .”
“Ta cần ngươi nữa!” xong câu đó, rời mà mang theo chút tình cảm nào.
Bốn phía xung quanh trở nên u tối, có bất kỳ người nào, có bất kỳ cảnh sắc nào, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất lực.
“Chờ chút. . .Đừng . . . Tô Đồ . . . Tô Đồ . . .”
Nàng khổ sở đuổi theo bóng lưng của , mở miệng gào thét tên , thế nhưng làm cách nào cũng quay đầu lại, càng lúc càng xa, nàng đuổi kịp , cho đến khi hoàn toàn biến mất.
“Tô Đồ! Chàng trở về … đừng bỏ ta mình… Tô Đồ…”
Sau khi kinh hoảng hô lên, Mẫn Mẫn tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nàng thở hổn hển nhìn bốn phía xung quanh.
“Đừng sợ, Mẫn Mẫn, ta ở đây!”
Mẫn Mẫn quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng , ánh mắt lại trông thấy dung nhan quen thuộc.
Ân Li nắm chặt tay Mẫn Mẫn, giúp nàng lau mồ hôi trán: “Mẫn Mẫn, sao rồi… sao rồi… có ta ở đây…”
“Ân Li…”
Ân Li cười cười: “Muội còn nhận ra ta, chứng tỏ rằng muội vẫn còn tỉnh táo!”
Mẫn Mẫn muốn ngồi dậy, lại bị Ân Li ngăn cản: “Vết thương người muội vẫn chưa lành, thể đứng lên!”
Mẫn Mẫn dường như có chút hiểu: “Ta nhớ hình như ta trúng tên…”
Ân Li vui : “Muội còn nữa sao? Muội cũng là, tự dưng điên cuồng lao ra, muốn doạ ta chết sao?”
Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn ngực mình có quấn vải trắng, sau lưng có cảm giác đau nhói: “Ta chưa chết sao?”
“Đại phu may mắn vết thương nặng, nghĩ ngơi tah1ng sao!” Ân Li rót chán nước cho nàng uống.
“Vậy tỷ… bọn họ có làm khó dễ với tỷ ?” Mẫn Mẫn lo lắng hỏi.
Ân Li cười cười: “ có, mấy ngày muội hôn mê xảy ra ít chuyện!”
“ xảy ra chuyện gì?” Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Nhật Hi quốc đồng ý cho Quỷ tộc thành lập Quỷ quốc, hơn nữa vĩnh viễn can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Quỷ quốc nữa, hai nước còn ký kết hữu nghị vĩnh viễn!”
Mẫn Mẫn nghĩ có chuyện trọng đại như vậy, nàng vô cùng cùng vui mừng: “ Chuyện này diễn ra lúc nào? Sao ta biết…”
“Muội hôn mê suốt mười ngày, dĩ nhiên là biết rồi!” Ân Li cười ,
Mẫn Mẫn cũng nở nụ cười: “ tốt quá… là tốt quá… như vậy, tâm nguyện của Tô Đồ đạt được rồi… người trong Quỷ tộc nhất định rất cao hứng…” Cuối cùng Tô Đồ cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Là ai khiến nghĩ thông suốt như vậy?
“Muội là đại công thần đấy, Dương Sa phong muội là Hộ quốc công chúa, chờ vết thương của muội lành hẳn đến đón chúng ta về!”
“Cái gì? Hộ quốc công chú?” Mười ngày nay cũng phát sinh quá nhiều chuyện rồi…
“ phải sao? Sau này muội chính là Hộ quốc công chúa của Nhật Hi quốc!”
“Ta nào có công lao gì? Ta chẳng làm gì cả, sao có thể nhận cái danh hiệu này?”
Ân Li cười cười: “Nhờ có muội mà Tô Đồ thay đổi rất nhiều, vốn luôn thà chết chứ nhượng bộ, thế nhưng kể từ khi muội thay đỡ lấy mũi tên, lại chủ động viết thư cho Dương Sa, muội có đây ohai1 là công lao của muội sao?”
Mẫn Mẫn nghe vậy cụp mắt xuống: “… Có đến thăm ta sao?”
“…” Ân Li muốn Tô Đồ ở bên giường nàng tận mười ngày, đến khi bệnh tình của nàng tiến triển chút mới rời , nhưng lại nhớ đến lời mà Tô Đồ dặn, dặn nàng đừng với Mẫn Mẫn là tới đây.
Mẫn Mẫn nhìn Ân Li, mong đợi câu trả lời của nàng.
Muốn Ân Li dối cũng khó khăn: “Mẫn Mẫn, muội cũng biết mười ngày có rất nhiều việc… Tô Đồ cũng phải là muốn đến… Nhưng tại vì công việc quá nhiều, được…”
Vẻ mặt của Mẫn Mẫn trở nên ảm đạm: “Vậy sao?”
“Đúng vậy! rất cảm kích muội vì cứu đấy!”
Chỉ là cảm kích thôi sao? Ngoại trừ như vậy, chẳng lẽ nhớ nàng sao? muốn nhìn thấy nàng sao? Hay là giống như trong giấc mộng, cho tới bây giờ vẫn cần nàng, nàng chỉ là khúc nhạc đệm trong cuộc đời của , nàng chỉ là người có cũng được mà có cũng sao…
Mẫn Mẫn nhìn Ân Li: “Mấy ngày ta hôn mê đều là tỷ chăm sóc sao?”
“Ơ… Đương nhiên rồi, dù sao người làm muội bị thương chính là ta, ta phải có trách nhiệm!” Ân Li vô cùng chột dạ .
“Ta lại làm phiền tỷ rồi, tỷ mang thai mà còn phải chăm sóc ta…” Mẫn Mẫn áy náy .
“Muội lại thế nữa! Trước kia ta ngã bệnh chẳng phải đều là nhờ muội chăm sóc sao? Để ta chăm sóc muội lần có làm sao?”
Mẫn Mẫn cười : “Đúng rồi, tỷ trở về Nhật Hi quốc sao?”
“Muội hôn mê giường, ta làm sao an tâm trở về? Chờ vết thương của muội lành hẳn chúng ta cùng nhau trở về!”
Mẫn Mẫn gật đầu: “Cũng tốt…” Tô Đồ giận nàng sao? Bởi vì nàng lén lút rời cung, cho nên đến nhìn nàng?
Thấy sắc mặt của Mẫn Mẫn càng lúc càng khó coi, Ân Li cần nghĩ cũng biết nàng nghĩ đến người khác: “Mẫn Mẫn, muội có đói bụng ? Ta vừa nấu cháo gà, muội có muốn ăn chút ?”
“Được! là đói bụng quá!”
Last edited by a moderator: 23/1/15