1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ vương - Vu Trừng Trừng (Full 10c- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.3

      Mẫn Mẫn giống như nhớ tới cái gì, nhìn nàng hỏi: “Chờ chút. . . .Sao tỷ vào đây được?” Nơi này được canh phòng rất nghiêm ngặt, sao Ân Li có thể vào đây?

      Ân Li ghét sát vào tai nàng, đắc ý : “Muội quên tỷ có võ công sao? Tỷ đánh ngất toàn bộ thủ vệ bên ngoài rồi! Haha!”

      Khuôn mặt Mẫn Mẫn biến sắc: “Đánh ngất? phải tỷ mang thai sao?” Sao còn động tay động chân? Nếu động thai làm sao bây giờ?

      Ân Li chịu được mà trợn trắng mắt: “Làm ơn ! Muội đừng có giống Dương Sa như vậy có được hay ? Mang thai cũng phải là bị bệnh, huống chi bụng của tỷ vẫn còn chưa lớn, thân thủ vẫn còn rất tốt!” Vẫn còn dư sức đánh ngất mấy tên lính kia.

      Mẫn Mẫn nhìn tới nhìn lui, thấy chỉ có mình nàng, càng lúc càng cảm thấy đúng: “Đừng mình tỷ tới nơi này?”

      Ân Li gật đầu: “Muội đoán đúng!”

      Mẫn Mẫn kinh hãi: “Tỷ mang thai mà tự mình chạy từ Nhật Hi quốc tới đây?” thể nào. . . .

      “Đúng vậy! Cũng xa lắm, chỉ mất mấy ngày mà thôi.” Ân Li hờ hững .

      Mẫn Mẫn nhịn được kêu to: “Cái gì?!” Nàng ấy là phụ nữ có thai nha! Chuyện điên rồ như vậy mà cũng làm được?

      Ân Li vội vàng che miệng của nàng: “Muội thôi!”

      Mẫn Mẫn kéo tay nàng ra, giọng điệu chỉ trích: “Có phải tỷ gạt Dương Sa rồi tự mình chạy tới đây ?” Trước giờ Ân Li vẫn thường làm những chuyện như vậy. . . .

      Ân Li le lưỡi: “Nếu biết, nhất định để cho tỷ đâu!”

      Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy đau đầu. Ân Li muốn cứu nàng, nàng dĩ nhiên rất cao hứng, nhưng nàng ấy đến đây mình, chẳng may xảy ra bất trắc cũng phải là chuyện đùa đâu. . . .

      “Sao tỷ lại làm vậy? Rất nguy hiểm, tỷ có biết hay ?” Nếu Dương Sa biết chuyện này, nhất định là phát điên!

      Quỷ tộc cũng chịu thả người, ngày ngày cứ trôi qua như vậy, vẫn nghĩ ra cách nào cứu muội, vừa nghĩ tới muội có thể phải chịu đủ loại hành hạ, muội bảo tỷ làm sao có thể tiếp tục ngồi yên chờ đợi ở Nhật Hi quốc đây?” Nàng ghét nhất phải chờ đợi. Ân Li tức giận .

      Mẫn Mẫn cảm động nhìn Ân Li: “ ra tỷ làm vậy cũng là vì ta. . . .”

      ! Đừng vậy, muội ngày hôm nay phải vùi thân ở nơi nguy hiểm này cũng là vì ta, muội đối với ta tốt như vậy. . . . Ta cũng biết phải cám ơn muội thế nào. . .Ta. . . .”

      “Ân Li, giữa chúng ta còn cần phải những thứ này sao? Tỷ là bạn bè quan trọng nhất của ta, nếu để cho ta lựa chọn, ta vẫn làm như vậy.”
      Mẫn Mẫn chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình.

      Ân Li nhịn được mà đỏ mắt: “ Mẫn Mẫn, muội mau theo ta! ai có thể khi dễ muội, giống như khi chúng ta còn bé, ta nhất định bảo vệ muội!”

      …” đến chữ này, mặt Mẫn Mẫn hoàn toàn có mừng rỡ, chẳng phải là nàng ngầy đêm đều hi vọng có người tới cứu mình, hy vọng sớm có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này hay sao? Nàng còn bị nhốt, có thề tự do, chỉ cần ra khỏi nơi này với Ân Li, nàng hoàn toàn bình an rồi… Thế nhưng tại sao nàng lại do dự…

      Ân Li kéo nàng xông ra khỏi cửa, Mẫn Mẫn lại tránh khỏi tay nàng.

      Ân Li kinh ngạc nhìn Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn?”

      Bước qua cánh cửa này, rất có thể nàng còn được gặp lại Tô Đồ nữa… Tô Đồ… khuôn mặt tuấn mỹ của in dấu ở trong tâm trí nàng, đôi mắt màu xanh khiến nàng say mê lại khiến cho lòng nàng tan nát… Tô Đồ của nàng…

      “Mẫn Mẫn, sao vậy? Chẳng lẽ muội muốn đí?” Vẻ mặt của Mẫn Mẫn dường như rất miễn cưỡng…

      “Muội…” Mẫn Mẫn giằng co trong lòng. Đầu óc của nàng rối loạn, lý trí bảo nàng hãy cùng Ân Li, thế nhưng trái tim lại lôi kéo nàng ở lại, kéo tới mức khiến nàng đau đớn.

      “Mẫn Mẫn, nhanh chút !” Ân Li thúc giục.

      Vẫn là nên thôi! Ân Li quản đường xa, màng nguy hiểm tới đây cứu nàng, nàng nên cùng nàng ấy thôi. Mẫn Mẫn cắn răng cái, tháo vòng ngọc tay xuống: “ thôi!”

      “Ừm!” Ân Li kéo tay nàng chạy thẳng ra khỏi cửa.

      “Ân Li, ngoại trừ vách núi ở phía bên kìa phía trước có đường ra, chúng ta ra ngoài thế nào đây… Đúng rồi! Sao tỷ tới được nơi này?” Mẫn Mẫn khó hiểu hỏi.

      Ân Li vừa chạy vừa quay lại : “Vậy nhảy xuống vách núi thôi!”.

      Mẫn Mẫn giật mình: “Hả..”

      Ân Li le lưỡi nhìn nàng: “Ta đùa đấy!”

      “Tỷ…” Mẫn Mẫn nhịn được cười phá lên. Nàng nhìn Ân Li, lại nhớ đến khi còn bé, “Tỷ còn nhớ ngày còn bé, có lần tỷ hái trộm dưa hấu nhà người ta, lại bị người ta phát , tỷ nắm tay ta chạy thục mạng, còn nhớ ?”

      “Làm sao ta quên được? Khi đó chạy trốn đến mức thở ra hơi, chỉ sợ bị người ta bắt được.” Nhớ tới những chuyện ngày bé, Ân Li nhịn được mà bật cười.

      “từ tỷ giống như bé trai bướng bỉnh!” Mẫn Mẫn nhớ lại.

      “Ta đặc biệt chịu trách nhiệm vì dạy hư muội nha… Đến đây!”

      Mẫn Mẫn khinh ngạc nhìn về phía trước: “Cầu kia… Tỷ….”

      “Ta chính là ngồi chiếc thuyền này tiến vào đây!”

      “Cái gì? Con sông này thông ra ngoài?” Lẽ ra nàng phải sớm nghĩa đến…

      “Đây là do ta tra xét lâu mới phát được đấy! Mau lên !”.

      “Đợi chút… Tỷ chèo sao?” Lần trước nàng chèo mà chỉ thuyền chỉ xoay vòng tại chỗ, bị ai đó cười gần chết…

      “Nếu làm sao ta tới đây được? Nhanh lên , ta sợ bọn họ sớm phát ra đấy!” Ân Li nhảy lên thuyền vươn tay về phía Mẫn Mẫn.

      Mẫn Mẫn nhìn Ân Li, hình ảnh này hết sức quen thuộc. từng có người cũng vươn tay về phía nàng như vậy, tay của rất to, rất ấm áp, nàng nguyện đời kiếp đặt tay mình trong tay

      “Mẫn Mẫn, nhanh lên chút!” Ân Li lại thúc giục lần nữa.

      “Ồ…” mẫn mần cầm tay Ân Li, nhảy lên thuyền .

      Ân Li nhàng cầm lấy mái chéo, Mẫn Mẫn quay đầu lại nhìn cây cầu này. Rời khỏi nơi này cũng đồng nghĩa là rời khỏi Tô Đồ… Bóng dáng của , bá đạo của , nụ cười của … cái ôm của … nụ hôn của … tất cả đếu lên trong đầu nàng…

      Ngày này rốt cuộc cũng tới, nàng cũng phải là người ở nơi này, đến lúc vào đó, cũng phãi rời , nàng nên sớm biết điều này, thế nhưng sao lòng nàng lại đau như vậy? Mắt nàng sao lại cay như vậy…

      Ân Li kinh ngạc dừng động tác, nhìn gò má của Mẫn Mẫn, khinh ngạc hỏi: “Mẫn Mẫn, sao muội lại khóc?”

      Mẫn Mẫn cắn chặt môi dưới. Nàng thể khóc… thế nhưng nàng kìm chế được mình: “ có… Ta khóc… khóc…”

      “Mẫn Mẫn…” Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến nàng ấy đau lòng đến vậy? Ân Li nhìn dáng, thể nào hiểu nổi.

      được! Lòng nàng đau quá, nàng thể kìm nén được nữa rồi! Ôm lấy Ân Li, Mẫn Mẫn khóc thất thanh, nàng muốn đem những khổ sở đè nén trong lòng mấy ngày qua, khóc lớn để trút hết ra ngoài… Nàng cảm thấy mình sắp chết… Trái tim đau đớn tựa như bị dao cứa… Đau, rất đau…

      “Mẫn Mẫn…” Ân Li dường như hiểu ra chút, nên cứ để mặc cho Mẫn Mẫn khóc.

      Ân Li nhìn nàng lúc lâu: “Mẫn Mẫn, ở trong Vương cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

      Ánh mắt của Mẫn Mẫn bất chợt loé lên, chột dạ cúi đầu: “ có… có gì…”

      “Mẫn Mẫn, chúng ta có phải là bạn tốt ? Bạn tốt được giấu giếm nhau chuyện gì!” nàng ấy ràng là có chuyện muốn giấu nàng.

      Mẫn Mẫn hốt hoảng vuốt tóc mình, quay lưng : “Đương nhiên chúng ta là bạn tốt… Ta sao… Tỷ đừng nghi ngờ.”

      ! Nhất định là có chuyện! Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại khiến cho mẫn ẫn hồn vía lên mây, bàng hoàng luống cuống như vậy? Mẫn Mẫn là người luôn luôn tự tin và rất thông minh, đây là lần đầu tiên nàng thấy nàng ấy như thế này… Nhưng bây giờ phải là lúc truy vấn, quan trọng nhất là phải chạy khỏi nơi này: “Mẫn Mẫn, muội đừng đây đợi ta lát!”

      “Tỷ muốn đâu? Ở đây khắp nơi đều có binh lính…” Mẫn Mẫn khinh ngạc hỏi.

      “Muội đừng lo, cho dù bọn họ nhìn thấy ta cũng biết ta là ai. Ta chút rồi quay lại, muội đừng chạy lung tung, đứng đây đợi ta!” xong, Ân Li liền kéo thấp nón, chạy dọc ra khỏi hẻm .

      Mẫn Mẫn dựa đầu vào tường, nhắm chặt hai mắt. Rốt cuộc nàng làm gì đây? Ân Li mạo hiểm tính mạng, ngàn dặm xa xôi tới đây cứu nàng, vậy mà trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Tô Đồ, sao nàng có thể như vậy chứ? Nhưng nàng có cách nào ngăn cản được… cách nào ngăn cản mình thôi nhớ !

      “Mẫn Mẫn…” Đột nhiên có người gọi nàng.

      Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu: “Thím Bố Na?”

      Bố Na chạy vào trong hẻm : “Mẫn Mẫn, sao con lại ở chỗ này?”

      Mẫn Mẫn biết phải đối mặt với bà như thế nào: “Bố Na, con…con… “ Tô Đồ phát lệnh truy nã cả nước, Bố Na nhất định biết nàng là người của Nhật Hi quốc rồi…

      Bố Na thở dài: “Chuyện của con ta nghe rồi. Đứa đáng thương, mấy ngày nay con ở đâu?”

      “Con…con phải cố ý giấu giếm… Con là người Nhật Hi quốc…”

      “Ai quan tâm cái này! Cho dù con là người nước nào còn cũng là người mà ta quan tâm!” Bố Na nhìn gương mặt gầy của Mẫn Mẫn, đau lòng thôi, trong lòng bà sớm coi Mẫn Mẫn là con mình rồi.

      Mẫn Mẫn nghe vậy hốc mắt đỏ lên: “Thím Bố Na, cho dù con là người Nhật Hi quốc… cũng sao ư?”

      Bố Na lắc đầu: “Chẳng lẽ con cho là ta báo với Ba Đồ Lỗ để giam con thêm lần nữa sao? Ba Đồ Lỗ làm vậy là rất quá đáng, đừng là con, nếu là ta , ta cũng trốn!”

      Mẫn Mẫn cảm kích nắm chặt tay Bố Na: “Thím Bố Na, người đối với con tốt… cám ơn người…”

      Lúc này, Ân Li trở lại: “Vị này là…”

      “Ân Li, đây là thím Bố Na…” Mẫn Mẫn đem chuyện của Bố Na và nàng kể cho Ân Li nghe “Thím Bố Na, nàng ấy là Ân Li, là bạn thân từ đến lớn của con, người đừng thấy nàng mặc nam trang mà hiểu lầm, ra nàng ấy là nhữ nhân!”

      Bố Na cười cười: “Ta sớm biết ấy là nữ nhân, so với hai con, ta gặp qua nhiều người rồi!”

      “Đây là quần áo ta lấy được, mau thay !” Ân Li đưa quần áo cho Mẫn Mẫn.

      “Có phải hai người muốn vào thảo nguyên rồi sau đó tìm cách thoát ra ngoài đúng ?” Bố Na đoán được suy nghĩ của các nàng.

      “Đúng vậy! Nhưng chỉ sợ khó qua được cửa ải này!” Ân Li nhíu mày chặt.

      “Để ta đưa hai người ra ngoài!”

      Mẫn Mẫn giật mình : “Người nguyện ý giúp chúng con sao?” Thấy Bố Na gật đầu cái, Mẫn Mẫn lại bất an: “Nhưng nếu Tô Đồ biết… liên luỵ đến người…”

      “Con yên tâm ! Hàn Duy có xây căn nhà bằng ghỗ ở trong rừng, kề từ sau khi vào cung còn đến đó, đó rất ít người đến, hai con tuyệt đối na toàn, chờ sóng gió qua rồi lại tiếp tục ! Nếu , cho dù qua được của ái này đến biên giới cũng bị kiểm tra nghiêm khắc, bây giờ Quỷ quốc chỉ cho phép vào chứ cho phép ra nữa!”

      “Thím Bố Na, con biết phải cám ơn người thế nào…” Có thím Bố Na giúp tay, cơ hội bỏ trốn thành công của các nàng càng cao.

      cần cám ơn ta! thôi!” Bố Na cười cười.

      Bố Na chất đồ cao cao lên xe lừa, dắt đến đầu hèm , nhìn xung quanh chút, thấy có ai ta hiệu cho Mẫn Mẫn và Ân Li lên xe, để các nàng trốn trong đống lương thực.

      Sau đó, Bố Na ngồi đằng trước xe lừa, chậm rãi tiến về phía cửa khẩu.
      Last edited: 21/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1

      Kể từ khi tìm thấy Mẫn Mẫn, Tô Đồ phong tỏa tất cả các cửa ra vào bên trong Quỷ quốc, còn cho người chia nhau lục soát chặt chẽ, ngay cả bức vẽ chân dung của nàng cũng được dán khắp đường phố, Ân Li và Mẫn Mẫn muốn bỏ trốn cũng khó khăn.

      “Chúng ta thể đợi ở nơi đông người thế này được, phải về vùng khác thảo nguyên, nếu rất nhanh cũng bị bắt thôi!” Ân Li núp ở bên tường, quan sát lối vào thông với thảo nguyên rộng lớn, ở đó có đám binh lính kiểm tra người ra vào.

      Mẫn Mẫn dựa vào tường, nhìn Vương cung cách đó xa. Lúc phát nàng mất tích, Tô Đồ có cảm giác thế nào? Có lẽ là tức giận. . . . Nàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phẫn nộ của . . . Ngoại trừ tức giận . . . . có khi nào nhớ đến nàng hay ?

      ! nhớ nàng đâu, tìm nàng bởi vì nàng là con tin, ngoại trừ lý do đó ra có gì khác nữa. . . .

      “Chúng ta phải lấy trộm quần áo của Quỷ tộc, ăn mặc thế này vừa nhìn cũng biết là người ngoại quốc rồi!” Ân Li .

      Mẫn Mẫn nhìn cổ tay trống trơn. Nàng để vòng ngọc lại cho Tô Đồ, bây giờ trong lòng vô cùng hối hận, nàng nên để lại, ít ra đó là món quà duy nhất mà tặng cho nàng. . . . nhưng mà. . . là duy nhất sao? còn để lại người nàng, trong lòng nàng thứ gì đó còn nhiều hơn, sâu hơn thế. . . . .

      Ân Li nhìn nàng lúc lâu: “Mẫn Mẫn, ở trong Vương cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

      Ánh mắt của Mẫn Mẫn bất chợt loé lên, chột dạ cúi đầu: “ có… có gì…”

      “Mẫn Mẫn, chúng ta có phải là bạn tốt ? Bạn tốt được giấu giếm nhau chuyện gì!” nàng ấy ràng là có chuyện muốn giấu nàng.

      Mẫn Mẫn hốt hoảng vuốt tóc mình, quay lưng : “Đương nhiên chúng ta là bạn tốt… Ta sao… Tỷ đừng nghi ngờ.”

      ! Nhất định là có chuyện! Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại khiến cho mẫn ẫn hồn vía lên mây, bàng hoàng luống cuống như vậy? Mẫn Mẫn là người luôn luôn tự tin và rất thông minh, đây là lần đầu tiên nàng thấy nàng ấy như thế này… Nhưng bây giờ phải là lúc truy vấn, quan trọng nhất là phải chạy khỏi nơi này: “Mẫn Mẫn, muội đừng đây đợi ta lát!”

      “Tỷ muốn đâu? Ở đây khắp nơi đều có binh lính…” Mẫn Mẫn khinh ngạc hỏi.

      “Muội đừng lo, cho dù bọn họ nhìn thấy ta cũng biết ta là ai. Ta chút rồi quay lại, muội đừng chạy lung tung, đứng đây đợi ta!” xong, Ân Li liền kéo thấp nón, chạy dọc ra khỏi hẻm .

      Mẫn Mẫn dựa đầu vào tường, nhắm chặt hai mắt. Rốt cuộc nàng làm gì đây? Ân Li mạo hiểm tính mạng, ngàn dặm xa xôi tới đây cứu nàng, vậy mà trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Tô Đồ, sao nàng có thể như vậy chứ? Nhưng nàng có cách nào ngăn cản được… cách nào ngăn cản mình thôi nhớ !

      “Mẫn Mẫn…” Đột nhiên có người gọi nàng.

      Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu: “Thím Bố Na?”

      Bố Na chạy vào trong hẻm : “Mẫn Mẫn, sao con lại ở chỗ này?”

      Mẫn Mẫn biết phải đối mặt với bà như thế nào: “Bố Na, con…con… “ Tô Đồ phát lệnh truy nã cả nước, Bố Na nhất định biết nàng là người của Nhật Hi quốc rồi…

      Bố Na thở dài: “Chuyện của con ta nghe rồi. Đứa đáng thương, mấy ngày nay con ở đâu?”

      “Con…con phải cố ý giấu giếm… Con là người Nhật Hi quốc…”

      “Ai quan tâm cái này! Cho dù con là người nước nào còn cũng là người mà ta quan tâm!” Bố Na nhìn gương mặt gầy của Mẫn Mẫn, đau lòng thôi, trong lòng bà sớm coi Mẫn Mẫn là con mình rồi.

      Mẫn Mẫn nghe vậy hốc mắt đỏ lên: “Thím Bố Na, cho dù con là người Nhật Hi quốc… cũng sao ư?”

      Bố Na lắc đầu: “Chẳng lẽ con cho là ta báo với Ba Đồ Lỗ để giam con thêm lần nữa sao? Ba Đồ Lỗ làm vậy là rất quá đáng, đừng là con, nếu là ta , ta cũng trốn!”

      Mẫn Mẫn cảm kích nắm chặt tay Bố Na: “Thím Bố Na, người đối với con tốt… cám ơn người…”

      Lúc này, Ân Li trở lại: “Vị này là…”

      “Ân Li, đây là thím Bố Na…” Mẫn Mẫn đem chuyện của Bố Na và nàng kể cho Ân Li nghe “Thím Bố Na, nàng ấy là Ân Li, là bạn thân từ đến lớn của con, người đừng thấy nàng mặc nam trang mà hiểu lầm, ra nàng ấy là nhữ nhân!”

      Bố Na cười cười: “Ta sớm biết ấy là nữ nhân, so với hai con, ta gặp qua nhiều người rồi!”

      “Đây là quần áo ta lấy được, mau thay !” Ân Li đưa quần áo cho Mẫn Mẫn.

      “Có phải hai người muốn vào thảo nguyên rồi sau đó tìm cách thoát ra ngoài đúng ?” Bố Na đoán được suy nghĩ của các nàng.

      “Đúng vậy! Nhưng chỉ sợ khó qua được cửa ải này!” Ân Li nhíu mày chặt.

      “Để ta đưa hai người ra ngoài!”

      Mẫn Mẫn giật mình : “Người nguyện ý giúp chúng con sao?” Thấy Bố Na gật đầu cái, Mẫn Mẫn lại bất an: “Nhưng nếu Tô Đồ biết… liên luỵ đến người…”

      “Con yên tâm ! Hàn Duy có xây căn nhà bằng ghỗ ở trong rừng, kề từ sau khi vào cung còn đến đó, đó rất ít người đến, hai con tuyệt đối na toàn, chờ sóng gió qua rồi lại tiếp tục ! Nếu , cho dù qua được của ái này đến biên giới cũng bị kiểm tra nghiêm khắc, bây giờ Quỷ quốc chỉ cho phép vào chứ cho phép ra nữa!”

      “Thím Bố Na, con biết phải cám ơn người thế nào…” Có thím Bố Na giúp tay, cơ hội bỏ trốn thành công của các nàng càng cao.

      cần cám ơn ta! thôi!” Bố Na cười cười.

      Bố Na chất đồ cao cao lên xe lừa, dắt đến đầu hèm , nhìn xung quanh chút, thấy có ai ta hiệu cho Mẫn Mẫn và Ân Li lên xe, để các nàng trốn trong đống lương thực.

      Sau đó, Bố Na ngồi đằng trước xe lừa, chậm rãi tiến về phía cửa khẩu.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.2

      Đúng lúc Hàn Duy đứng canh ở cửa khẩu, giơ tay vẫy vẫy Bố Na: “Mẹ! Mẹ vào thành để mua lương thực sao?”

      Bố Na vẫn bình tĩnh giống như mọi khi, : “Ừ! Đúng rồi, con trai, hôm nay con có về ăn cơm ?”

      đâu! Mẹ cũng biết đấy, chưa tìm thấy con tin quan trọng, bọn con phải mau chóng tìm được người, nếu nguy mất, có thể mấy ngày tới con về đâu!” Bên trong xe, Ân Li và Mẫn Mẫn khẩn trương nhìn nhau, các nàng đều dám thở mạnh, sợ bị phát .

      Bố Na gật đầu: “Vậy con phải chú ý thân thể của mình, đừng để quá mệt mỏi!”

      “Con biết rồi! Xong chuyện con trở về gặp mẹ!” Hàn Duy .

      “Ừ! Vậy có cẩn kiểm tra xe của ta rồi mới có thể qua cửa ?”

      tên lính bên cạnh vội vàng : “Xe của thím bố na cần phải kiểm tra, ngài làm sao có thể giấu con tin được!”

      “Vậy ta đây!” Bố na kéo lừa qua cửa khẩu.

      Xe ngựa được mấy bước Tô Đồ cưỡi ngựa đến cửa khẩu, đám bính lính rối rít hành lễ: “Vương thượng!”

      thanh này khiến cho ba người xe kinh hôn bạt vía, Mẫn Mẫn lén lút vén ra góc để quan sát.

      Tô Đồ vội hỏi: “Tình hình thế nào?”

      Sắc mặt Hàn Duy có vẻ ngượng ngùng: “Vẫn chưa tìm được.”

      Sắc mặt Tô Đồ trở nên khó coi: “Tiếp tục kiểm tra nghiêm khắc! Nhất định phải tìm được người! Còn nữa cái tên dám can đảm cướp người cũng bắt sống đem về cho ta!” muốn xem chút là ai to gan như vậy, dám can đảm cướp nữ nhân của , nhất định khiến cho kẻ đó sống bằng chết.

      Mẫn Mẫn tinh tường thấy được sắc mặt lạnh lùng của Tô Đồ, ngồi con tuấn mã màu đen. Cho dù đứng giữa đám người, vẫn như cũ, chói mắt và tuấn như vậy, nàng rời khỏi Vương cung mới có hai ngày, chỉ có hai ngày nhìn thấy thôi sao? Nhưng tại sao nàng lại có cảm giác lâu nhìn thấy ?

      Tô Đồ… Tô Đồ… Tạm biệt… Đời này kiếp này… Chúng ta định sắn là vô duyên…

      Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn mãnh liệt dâng lên, Mẫn Mẫn nắm chặt bàn tay, liều mạng đè nén xúc động muốn khóc, nàng dùng sức chớp mắt, để cho nước mắt tràn mi.

      Ân Li nhìn Mẫn Mẫn, lúc nãy nàng biết có chuyện, đôi mắt kia của Mẫn Mẫn tiết lộ tất cả.

      “Muội Tô Đồ rồi!” Mẫn Mẫn giật mình quay lại nhìn Ân Li, thấy nàng chỉ cười cười hiểu : “Ta sai chứ?”

      Mẫn Mẫn khôn cách nào được lời phản bác, nàng chỉ có thể đỏ mắt, ngơ ngác nhìn Ân Li.

      Ân Li cong cong khoé môi: “Chuyện này có gì đáng kinh ngạc, ta cũng có người mình thương mà!”

      Lúc này, Bố Na vén rèm xe lên, kích động với các nàng: “Chúng ta qua cửa thành công rồi!” Thấy hai người lên tiếng, bà khỏi nghi hoặc: “Sao lại tiếng nào vậy?”

      Ân Li vội vàng : “Thím bố na, cám ơn người, người giúp chúng con việc lớn như vậy!”

      có gì đâu! Bây giờ các con cứ yên tâm !” Bố na xong hạ rèm xuống, tiếp tục thúc lừa đí.

      Bên trong xe, Mẫn Mẫn và Ân Li chuyện với nhau, mỗi người đều có suy nghĩ khác nau.

      Đêm khuya, Tô Đồ cầm vòng ngọc mà Mẫn Mẫn để lại, vẻ mặt thống khổ.

      Nàng cứ như vậy mà hận … đế nỗi muốn mau chóng rời khỏi … Thạm chí ngay cả món đồ mà đưa cho nàng, nàng cũng tình nguyện nhận lấy… khiến cho nàng hận đến thấu xương như vậy sao?

      Đêm độc, Vương cung trống rỗng, chỉ có mình uống rượu mình, dù còn bóng dáng xinh đêp quen thuộc đó, thế nhưng trong phòng vễn còn lưu lại mùi hương của nàng, mùi hoa quế nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi , ngẩn đầu, lại trong thấy nàng ngồi ngay ngắn trước mạt , dùng đôi mắt trong suốt lonh lanh nhìn !

      “Mẫn Mẫn!”

      Thế nhưng, chỉ mọt cái chớp mắt, còn thấy nữa, chỉ chốc lát sau lại thấy nàng ngồi bên mép giường nhìn , khi vừa đứng dậy, hình ảnh trong nháy mắt lại biến mất.

      Tô Đồ chán nản ngời xuống, cẩm bầu rượu dốc vào trong miệng.

      “Mẫn Mẫn… Mẫn Mẫn… Đừng rời xa ta…”

      hôn luỗi vòng ngọc, đặt sát vào mặt, trước mắt xuất hàng trăm bóng dáng của Mẫn Mẫn, thế nhưng khi vươn tay ra, cái mà chạm vào chỉ là bẩu khí lạnh lẽo…

      Hít hơi sâu, thở ra tất cả đều là hình bóng của Mẫn Mẫn… Nàng cứ như vậy mà biến mất, biến mất khỏi cuộc đời , mang theo giấc mộng và hy vọng của , từng ôm nàng chặt!

      Nhớ nhung mãnh liệt khiến phát điên, lúc này tựa như con sâu ngủ say trong động, muốn bước ra ngoài: “Mang rượu tới đây! Mang rượu tới cho ta…”.

      tỳ nữ sợ hãi cầm rượu mang tới, Tô Đồ đỏ mắt nhìn chằm chằm nàng, vuôn tay về phía nàng: “Lại đây!”

      “Vâng…” Tỳ nữ run rẩy đến gần.

      Tô Đồ ném nàng lên giường, lấy thân mình đè xuống, xé quần áo của nàng, nhắm mắt lại hôn lên từng tất cơ thể nàng.

      “Mẫn Mẫn… Mẫn Mẫn,,,”

      Tỳ nữ kinh ngạc kêu thành tiếng, nàng bị doạ sợ đến nỗi dám phản kháng.

      Tô Đồ vuốt ve thân thể dưới người mình, tưởng tượng đây là thân thể Mẫn Mẫn, hôn lên khuôn mặt nàng. Nước mắt mặt khiến mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của xa lạ khóc thút thít, nhịn được mà quát to: “Cút! Cút!”.

      Tỳ nữa nắm cổ áo, liều mạng chạy ra khỏi phòng.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.3

      Trong cơn say, Tô Đồ đau khổ ngã vật xuống giường, lấy tay che mặt. cố gắng để hình ảnh của Mẫn Mẫn làm mê mệt, thế nhưng lại cách nào dứt ra, rốt cuộc nàng dùng sợi dây gì để trói , để cho làm thế nào cũng thoát được, cứ mãi nghĩ đến nàng. . .

      Cảm giác đau đớn đó khiến cho thể nào thở nổi, càng muốn nghĩ đến, lại càng khắc sâu vào trong tâm trí, rốt cuộc phải chạy trốn đến nơi nào. . . .

      Mẫn Mẫn. . . . Nàng ở đâu. . . . Mau trở về bên cạnh ta . . . . Mẫn Mẫn. . . . Ta giam cầm nàng nữa. . . . Trở lại. . . . Mau trở lại. . . .

      Cùng đêm, Mẫn Mẫn ngồi trong căn nhà gỗ, ngửa đầu nhìn trăng sáng. Nàng rất nhớ Tô Đồ. . . . Làm sao bây giờ? Nàng rất muốn trở về bên cạnh . . . . Nhưng lại sợ thương nàng, sợ trong lòng nàng đáng giá đồng, nhưng chỉ cần có thể ngày ngày nhìn thấy bắt nàng phải sống hèn mọn thế nào cũng được, chỉ cần có thể gặp lại lần, nàng tình nguyệt vứt bỏ lòng tự trọng của mình.

      ! Dừng lại. . . Tại sao nàng có thể hết lần này tới lần khác suy nghĩ như vậy chứ?

      Nàng đau đớn, nội tâm tự mắng mình: Chu Mẫn Mẫn, chẳng lẽ ngươi có chút tôn nghiêm nào sao? Ngươi có thể làm thế đối với Ân Li cứu ngươi sao? Sao trong đầu ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nam nhân? Sao ngươi lại trở nên như vậy?

      Ân Li nhìn Mẫn Mẫn ở phía xa. Mấy ngày nay sống chung với Bố Na, nàng hiểu tình cảnh của Quỷ tộc, càng thông cảm cho Quỷ vương Tô Đồ từ đầu đến cuối chịu nhượng bộ, nàng dùng bồ câu đưa tin đến Nhật Hi quốc, mặt báo bình an, mặt hy vọng Dương Sa có thể hiểu được tình hình ở nơi này, nếu có thể dùng hòa bình để giải quyết chuyện giữa hai nước có thể tránh khỏi xung đột.

      Ân Li nhìn ra nội tâm Mẫn Mẫn cực lực đấu tranh, nàng đến ngồi xuống bên cạnh Mẫn Mẫn: “Trăng sáng quá!”

      Mẫn Mẫn cười gật đầu cái: “Trăng tròn và sáng thế này khiến cho ta nhớ tới bài thơ. . . .Chỉ mong người dài lâu. . . .” (bài này Đặng Lệ Quân có hát =D )

      Thấy nàng đột nhiên dừng lại, Ân Li hỏi: “Hết rồi à? Thơ ngắn như vậy sao?”

      “Đương nhiên là còn. . .” Ngàn dặm thiền quyên (*) . . . Nhưng nàng thích câu này, chẳng lẽ chỉ có thể cách xa nhau ngàn dặm sao? Nàng cần tình như vậy. . . Nàng sợ phải như thế. . . .

      (*) ngàn dặm thiền quyên: nguyên văn: “thiên lý cộng thiền quyên” (千里共嬋娟) ,

      Thiền quyên là vầng trăng, “Thiên lý cộng thiền quyên” = “ngàn dặm cùng chung vầng trăng”, cũng có thể hiểu là tuy cách xa nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về nhau.

      Ân Li hỏi tiếp: “Vậy sao muội đọc tiếp?”

      “Muội… quên mất rồi…” vẻ mặt Mẫn Mẫn mất tự nhiên.

      “Nếu ta nhớ lầm, hình như là “ngàn dặm thiền quyên” phải ?” Ân Li nhìn sắc mặt ưu thương của Mẫn Mẫn.

      Mẫn Mẫn hơi ngạc nhiên lập tức gật đầu: “Đúng rồi… Hình như… là câu này…”

      “Muội vẫn nguyện ý với ta sao?” Ân Li nhịn được bèn lên tiếng hỏi.

      Mẫn Mẫn kinh hoảng nhìn Ân Li, giả ngu : “ gì cơ?”

      Ân Li thở dài: “Mẫn Mẫn, trước kia muội như vậy, trước kia có gì muội cũng đều với ta… Có phải muội vẫn còn giận ta hay ?”

      “Ân Li, muội giận tỷ…” Ân Li mạo hiểm tính mạng tới cứu nàng, sao nàng có thể giận nàng ấy đây?

      “Chẳng lẽ muội cho rằng, muội với ta muội Tô Đồ ta giận muội sao?” May mà các nàng còn là tỷ muội tốt nhất.

      Đây là chuyện mà Mẫn Mẫn khó mở miệng nhất, nhưng nàng cũng phải là có tình giấu giếm, chỉ là biết phải thế nào: “Ân Li… ta có…”

      “Muội đừng phủ nhận nữa, từ sau khi ra khỏi Vương cung, sắc mặc muội cứ như là muốn khóc đến rồi, mỗi lần ta hỏi muội muội đều hoảng hốt, còn nữa, muội cứ luôn nhìn về phía Vương Cung…”

      Mẫn Mẫn đứng lên: “Muội có chút mệt mỏi…”

      Ân Li đứng dậy chặn ở trước mặt nàng: “Chẳng lẽ muội nghĩ ta ngăn cản hoặc xem thường muội sao? Trong mắt muội, ta người hẹp hòi như vậy à?” Nàng đau lòng nếu Mẫn Mẫn nghĩ nàng là người như vậy.

      Mẫn Mẫn giật mình nhìn Ân Li: “Ân Li…”

      Ân Li nắm tay nàng: “Mẫn Mẫn, ta muốn muội hiểu, cho dù muội có ai ta cũng ngăn cản, bời vì ta hiểu , tình bảo giờ có đạo lý, cũng có cách nào kháng cự, càng thể dùng lý trí để khống chế, những thứ này ta đều biết, vì ta cũng từng trải qua…”

      Mẫn Mẫn đỏ mắt: “Tỷ trách muội kẻ thù của Nhật Hi quốc sao?”

      “Nếu như ta trách muội còn xứng đáng làm bạn tốt của muội sao? Uổng phí tình bạn mười mấy năm! Chúng ta là tỷ muội tốt, phải sao? Cho dù muội làm cái gì, ta cũng trách muội, ta chỉ… chỉ giận muội chịu đem khổ sở của muội ra, ta cảm thấy đau lòng cho muội!”

      Mân mẫn kìm được mà rơi nước mắt: “ xin lỗi… Nhưng ta biết phải sao bây giờ? Biết rắng thể… thế nhưng ta có cách nào ngừng suy nghĩ về …”

      Ân Li ôm nàng an ủi: “vậy cũng đừng cố gắng nữa, muội càng có gắng, chỉ khiến mình càng thêm đau khổ. Ngày mai hãy trở về Vương cung ! Ta tự trở về Nhật Hi quốc!”

      Mẫn Mẫn sợ hãi kêu lên: “Cái gì? ! Ta thể trở về … thề…” Nàng thể phóng túng mình thêm lần nữa… thể tiếp tục trầm luân… Nàng chịu đựng đủ rồi!

      Ân Li khó hiểu: “ Tại sao? Chẳng phải nàng thương , nhớ sao?”

      “Ta thương … nhưng mà… thương ta…” Đây là điều khiến nàng đau khổ nhất.

      “Cái gì?” Ân Li giật mình.

      thương ta… chỉ coi ta là con tin… dùng để uy hiếp Nhật HI quốc… cho nên ta trở về, tuyệt đối trở về…” Cho dù nàng rất , rất

      “Mẫn Mẫn, xin lỗi! Đều do ta tốt…” Trong lòng Ân Li rất khó chịu.

      Mẫn Mẫn lắc đầu: “Tại sao tỷ lại xin lỗi ta?”

      “Nếu phải tại ta muội bị bắt tới nơi này, gặp , phải khổ sở đau đớn như thế này!” Nàng là thủ phạm gây nên tất cả những chuyện này.

      ! Ân Li, tỷ đừng vậy, ta hề trách tỷ, ta chỉ tự trách bản thân mình, là tự ta trầm luân, là do ta có tiền đồ…”Tất cả đều do nàng tự chuốc lấy.

      “Mẫn Mẫn…” Ân Li ôm nàng, chỉ hận ông trời trêu ngươi. Tại sao người thiện lương như Mẫn Mẫn lại phải người nàng? Tại sao phải để cho nàng ấy chịu đựng loại hành hạ như vậy? Nàng cảm thấy oan ức thay cho Mẫn Mẫn!

      “Ân Li… Ta muốn rời khỏi nơi này… Chỉ muốn rời khỏi nơi này… Ta có thể từ từ quên … Tỷ hãy dẫn ta … Ta muốn càng xa càng tốt…” Mẫn Mẫn tựa vài vai Ân Li khóc thất thanh.

      Ân Li vỗ lưng nàng: “Muội yên tâm! Ta nhất định đưa muội trở về, còn ai có thể tổn thương muội!” Tên Tô Đồ kia lại dám tổn thượng Mẫn Mẫn, nếu có cơ hội, nàng tuyệt đối bỏ qua cho !
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.1

      xong rồi! Hai người phải ngay lập tức!” Bố Na vừa nghe tin lập tức chạy vội đến căn nhà gỗ.

      “Thím Bố Na, có chuyện gì vậy?” Mẫn Mẫn vội hỏi.

      phải là bọn họ phát người chứa chấp chúng ta chứ?” Ân Li cũng khẩn trương hỏi.

      phải, phải! Hàn Duy mới về nhà ăn cơm, nó với ta, vì trong thành tìm thấy người, nên bọn họ tính lục soát cả thảo nguyên và rừng rậm!”

      Mẫn Mẫn và Ân Li khiếp sợ: “Cái gì?”

      Bố Na gấp gáp: “Aizz! Ta cũng ngờ như vậy! Còn nghĩ rằng bọn họ lâu ngày tìm được người bỏ cuộc, ai ngờ Ba Đồ Lỗ lại tìm được người bỏ qua!”

      Nếu thương nàng, sao lại cố gắng tìm nàng cho bằng được như vậy? Chẳng lẽ còn muốn bắt nàng để uy hiếp Nhật Hi quốc sao? Sao có thể tàn nhẫn với nàng như vậy?

      Ân Li gật đầu: “Được! Vậy chúng ta ngay lập tức!”

      Bố Na nắm chặt tay Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn! thím Bố Na vô dụng, giúp được con, con phải cẩn thận!”

      “Thím Bố Na, cám ơn người… Mấy ngày nay nếu có người… chỉ e rằng…”

      Hốc mắt Bố Na phiếm hồng: “Đừng nữa… Con nữa ta kìm được nước mắt!”

      Mẫn Mẫn ôm bà: “Thím Bố Na…”

      “Aizz. biết sau này có thể gặp lại con nữa , từ nay về sau… có thể được gặp con nữa rồi…”

      Bố Na vô cùng xúc động.

      Ân Li lập tức mở miệng : “Người yên tâm! Nhất định gặp lại!” Sau khi Dương Sa đọc được thư, nàng tin tưởng tình hình thay đổi.

      nhanh ! Chậm nữa kịp mất!” Mặc dù Bố Na rất buồn nhưng vẫn hy vọng các nàng bị bắt, tuy các nàng là người Nhật Hi quốc, nhưng đều là những cố tốt, chỉ tiếc… Tô Đồ vẫn có chấp…

      Mẫn Mẫn nhìn bố na, mở miệng lời tạm biệt: “Thím Bố Na… Ngưởi hãy bảo trọng.”

      Bố Na phất tay với các nàng: “Con cũng bảo trọng… Mau !”

      Các nàng vừa rời khỏi nhà gỗ chưa được bao lâu quên lính kéo tới, Mẫn Mẫn và Ân Li, người là phụ nữ có thai, người lại là thiên kim tiểu thư, bây giờ có cách nào chạy nhanh được, hơn nữa ở trong địa hình quen thuộc, rất nhanh bị lạc đường.

      Mẫn Mẫn kéo Ân Li thẳng về phía trước: “ được rồi… Chúng ta phải nghỉ lát!”

      Nghỉ? Bọn họ rất nhanh đuổi kịp nất!” Ân Li mang thai thể lực ràng kém hơn trước, mới đường núi được lát thở ra hơi.

      “Tỷ thể được nữa! Toàn thân tỷ đều ướt đẫm mồ hôi, nhất định phải nghỉ ngơi!” Mẫn Mẫn kiên trì.

      Ân Li dựa vào gốc cây khô thở dốc: “Ta sao… Ta còn được…”

      được! Tỷ phải nghỉ ngơi, tỷ ngồi ở đây, muội qua khe suối bên kia, tỷ ở đây chờ nhé…” Mẫn Mẫn để ý đến phản đối của Ân Li, tự mình chạy đến dòng suối.

      “Mẫn Mẫn!” Kêu mà Mẫn Mẫn cũng quay đầu lại, Ân Li chỉ còn biết ngồi trê tảng đá để nghỉ ngơi.

      Sau khi lấy nước, Mẫn Mẫn trờ về bên cạnh Ân Li, chỉ thấy vẻ mặt của Ân Li có gì đó khác lạ: “Ân Li, tỉ làm sao vậy?”

      “Chắc là lại nhiều quá nên bụng có chút trướng..” Còn mơ hồ đau đớn co rút.

      “Cái gì?” Mẫn Mẫn hoảng hốt nhìn Ân Li. Nếu nàng hại Ân Li có gì may xảy ra cả đời này nàng tha thứ cho chính mình.

      Ân Li ngược lại trấn an nàng: “Muội đừng hoảng hốt, có chuyện gì đâu… Ta nghỉ ngơi chút là được.”

      Mẫn Mẫn đứng dậy lắc đầu :” thể nữa! Người bọn họ muốn tìm là ta, để ta tự ra là được rồi, làm liên luỵ đến tỷ…”

      Ân Li nắm chặt tay nàng: “ được! Vất vả lắm chúng ta mới được tới đây, nếu bị bắt lại, chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt giờ hay sao?”

      “Kiếm củi ba năm đốt giờ sao? Quan trọng là… Tỷ và đứa bé phải bình an trở về !” Ân Li vì nàng mà mạo hiểm, nàng là người phản bội Nhật Hi quốc, bảo nàng lấy mặt mũi nào để đối mặt với Dương Sa đây…

      Chợt, bên kia bụi cỏ truyền tới giọng : “Các ngươi qua bên kia xem chút !”

      Ân Li và Mẫn Mẫn vội vàng núp vào bụi cây, chỉ thấy ánh đuốc sáng càng lúc càng đến gần, đốm lửa càng lúc càng nhiều. Bọn họ tìm đến nơi này, để bọn họ bị phát e là rất khó.

      “Chúng ta thể ngồi đây chờ chết được! Mẫn Mẫn, muội sang bên kia , ta chuẩn bị cung tên rồi, tới bắn , tới hai bắn hai!” Ân Li gỡ mũi tên sau lưng xuống.

      Mẫn Mẫn lo lắng nhìn nàng: “ Nhưng bọn họ nhiều như vậy… chúng ta thắng nổi sao?”

      “Muội yên tâm! Trước tiên giải quyết đám người này, sau đó chúng ta bỏ trốn, bọn họ thể nào đuổi kịp chúng ta ngay lập tức được, vẫn còn cơ hổi bỏ chạy!” tới đường cùng, nàng tuyệt điố bỏ cuộc.

      có vấn đề gì sao?” Mẫn Mẫn khẩn trường nhìn Ân Li.

      “Yên tâm, muội quên ta là “Nữ bộ khoái đệ nhất kinh thành”, bao nhiêu tên đạo tặc thua trong tay ta sao?”

      “Ừm…” Mẫn Mẫn trốn vào bụi cỏ khác, khẩn trường nhìn về phía trước.

      Ân Li kéo dây cung, nhắm ngay người đầu tiên xuất , muốn bắt được Mẫn Mẫn phải bước qua thi thể của nàng.

      Mẫn Mẫn khẩn trường tới mức hay tay đổ đầy mồ hôi, nhìn cây đuốc càng lúc càng đến gần, khi nàng vạch bụi cỏ ra cây đuốc chiếu sáng ccah1 ràng, nàng kinh hoảng mở to hai mắt. Người này phải ai xa lạ, chính là ngời mà nàng ngày nhớ đêm mong- Tô Đồ!
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :