1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ vương - Vu Trừng Trừng (Full 10c- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.1

      Tô Đồ thúc ngựa chạy thẳng vào trong rừng, sau khi ghìm ngựa, ôm Mẫn Mẫn nhảy xuống, ban đêm ở trong rừng giơ tay cũng thấy năm ngón.

      “Rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đâu?”

      “Xuỵt! Đừng chuyện, cứ theo ta là được!” vững vàng nắm tay nàng về phía trước, giống như là rất quen thuộc với nơi này.

      Mẫn Mẫn nhìn tay của rồi lại nhìn về phía . Nàng nghĩ, nếu là , nàng nguyện ý. . . . Cho dù muốn dẫn nàng đến địa ngục, nàng cũng nguyện ý cùng .

      “Đến rồi!”

      đến bên cạnh dòng suối , Tô Đồ nắm tay nàng đưa vào bên trong khe suối.

      Dòng nước mát lạnh kích thích vùng da bị bỏng khiến Mẫn Mẫn cảm thấy đau nhói: “A!”

      “Đau à? Cố gắng chút dễ chịu ngay thôi!” cũng vươn tay vào trong khe suối, mười ngón tay đan xen vào nhau.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Trong bóng tối, Mẫn Mẫn nhìn gần mình trong gang tấc, đôi mắt màu xanh long lanh sáng ngời, giống như hai ngọn đuốc thiêu đốt trái tim nàng, vết thương nơi mu bàn tay có thể dễ dàng nhìn thấy, lại thấy được ngọn lửa rực cháy trong trái tim nàng.

      Nếu còn giận nàng tại sao lại quan tâm nàng như vậy? Rốt cuộc coi nàng là gì? Nàng chịu nổi nếu lại tiếp tục đùa giỡn trái tim nàng, nàng cảm giác trái tim mình ở giữa ranh giới giữa ‘’ và ‘ ’ của , giống như đem trái tim nàng đặt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, nàng sắp bị làm cho phát điên rồi!die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Mẫn Mẫn dùng sức rút tay lại: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Trong mắt ngươi, ta rốt cuộc là gì?”

      Là gì sao? Cái vấn đề này Tô Đồ cũng luôn tự hỏi mình. Trông thấy nàng, tâm tình của trở nên phức tạp. ép mình coi nàng là con tin, nhưng trong lòng lại nhớ nàng đến ngày đêm mất ngủ, rất sợ mỗi khi nhắmmắt lại. . . . Chỉ cần vừa nhắm mắt nhìn thấy nàng mỉm cười, điều này khiến khó chịu thôi, chưa bao giờ trải qua tình trạng như thế này . . . .

      “Tại sao lại ? Rốt cuộc ta chỉ là con tin, là đối tượng để cho ngươi đùa giỡn đúng ?” Thấy vẫn im lặng, chẳng qua chỉ dùng đôi mắt xanh thẳm để nhìn nàng, trái tim Mẫn Mẫn cảm thấy tức giận xen lẫn bi thương. “Nếu như ta chỉ là con tin, xin ngươi hãy đối xử với ta như con tin, cho dù tay của ta có bị chặt đứt cũng cần ngươi lo!” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Mẫn Mẫn đứng dậy quay đầu rời , lại bị ngăn lại, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Mẫn Mẫn. . . .”

      Mẫn Mẫn bịt tai lại: “Đừng kêu tên ta! Đừng đối xử tốt với ta nữa!” Nàng điên cuồng hét lên, nước mắt cứ thế tuôn trào.

      “Mẫn Mẫn!” ôm lấy nàng cuồng loạn, giữ nàng chặt vào trong lòng mình.

      Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn ngừng tuôn rơi: “Đừng đối xử tốt với ta nữa! Ta rất sợ. . . Ta rất rất sợ. . . Ta càng lúc càng khống chế được mình. . . .”

      Tô Đồ nâng mặt nàng lên, đau lòng nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng: “Nàng thích ta đối xử tốt với nàng sao?”

      Mẫn Mẫn nhìn : “! Ta rất thích. . . Ta sợ mình kìm chế được mà ngươi. . . . Ta kìm chế được mình như vậy. . . .”

      “Mẫn Mẫn. . . .” hôn lên môi nàng, hôn sâu.

      “Ôm ta . . . Ôm chặt ta được ? Đừng buông ta ra. . . .” Mẫn Mẫn ôm chặt lấy .

      lâu rồi Tô Đồ hôn nàng, đôi môi nàng thiêu đốt tâm hồn tối tăm của , thân thể lập tức nóng lên, nàng biết đối với nàng có bao nhiêu khát vọng, nhớ nàng biết bao!

      “Tô Đồ. . .Ưm. . . .” Nàng ôm cổ đáp lại nụ hôn của .

      Tô Đồ rên lên tiếng, hôn càng sâu hơn, bàn tay an phận, dao động ở người nàng, tiếp đó, khó khăn rời khỏi đôi môi nàng: “Mẫn Mẫn. . . . ngăn ta lại. . . mau ngăn ta lại. . . .”

      Mẫn Mẫn lắc đầu, nhón chân lên, học dùng đầu lưỡi liếm yết hầu của .

      Tô Đồ thống khổ thở dốc: “Mẫn Mẫn. . . .” gầm tiếng, đem nàng đè xuống thảm cỏ, điên cuồng hôn nàng, đưa tay vén áo của nàng lên cao, dùng sức mút hai đỉnh tròn trịa.

      “A a. . .” Mẫn Mẫn rên rỉ, vui sướng đón nhận nhiệt tình của .

      “Mẫn Mẫn . . . Nàng đẹp. . . .” Sau khi bú hai đỉnh tròn trịa, lại cởi quần của nàng ra, dùng lưỡi liếm vào nhụy hoa của
      nàng.

      'Mân Mân ..... Ừm .... ' cởi quần. động thân để cho khát vọng lâu thẳng tiến vào trong tiểu huyệt.

      'A…a...' Theo những lần đưa đẩy,. Mân Mân cao giọng rên rỉ..

      A h... Mân Mân. . . .' muốn nàng đến toàn thân trướng đau, nhiều lần vô cùng hối tiếc để nàng rời khỏi Vương cung để đến thảo nguyên, nhớ nàng,… rất nhớ nàng!

      ‘Tô Đồ….. a’ Mân Mân kích tình ôm gào thét. Nàng thích cảm giác này, chỉ có thời khắc này nàng mới có cảm giác mình ở gần cùng hòa làm . . . .

      Tô Đồ nâng chân nàng, dùng súc thúc mạnh về phía trước, mật huyệt của nàng bởi vì động tác của mà co rútlại, khiến cho vô cùng thoải mái.

      'A ....... Ưm. . .' Mân Mân nằm cỏ, cùng đong đưa thân thể.

      Mân Mân. . . .' Tô Đồ nhắm mắt lại,. chuyên ttâm ra vào cơ thể nàng. giống như con rắn nhanh nhẹn chui ra chui vào ở trong hang .

      "Tô Đồ ...... A a a ...." Mân Mân sung sướngrên lên, bàn tay bé cũng sờ lọan ở ngực .

      Bốn bề xung quanh dongg suối cũng chỉ có tiếng thở dốc và rên rỉ của hai người. Mân Mân khẽ mở mắt., nhìn dáng vẻ say mê của Tô Đồ.,nàng càng thêm vong tình, đưa bàn tay bé vuốt ve khuôn mặt đểc ho hôn lên từng ngón tay của nàng.

      ‘Tô Đồ . . ta. . . dùng sức ta. ....' Mân Mân trong làn nước mắt.

      Tô Đồ cúi người, đỡ lấy đầu nàng, dịu dàng hôn nàng. 'Mân Mân. . . Mân Mân..."

      ''A a a ...'

      tăng nhanh tốc độ, tiến vào sâu rồi lại rút ra. khiến thân thể nàng càng thêm sung sướng mãnh liệt.

      A h ..... Mân Mân ..... ' Sau khi mạnh mẽ tiến sâu vào trong,cuối cùng đem toàn bộ tinh hoa nóng bỏng của mình bắn vào trong cơ thể của nàng….

      ' Nàng nên ngăn cản ta .... ' chỉnh lại mái tóc trán của nàng.

      Nàng ôm chặt lấy . tựa như chỉ sợ biến mất:’ 'Ta thích chàng đối với ta như vậy!’

      ‘Mân Mân. . .' Tô Đồ nâng cằm nàng lê, nhìn thẳng vào mắt nàng.

      ‘'Tô Đồ. . . ta chàng, phải Ià thương hại. mà là chàng! Mấy ngày nay ta rất nhớ, rất nhớ chàng. ' Mân Mân rung rung .

      Tô Đồ ôm chặt lấy nàng: Mân Mân. ta vẫn cho là mình bao giờ dính đến chuyện tình cảm nữa ....’.

      Nàng hiểu nhìn :' Chàng có ý gì?'

      ‘ Ta nghĩ nàng cũng nghe Bố Na kể về quá khứ của ta, ta là gã nam nhân thất bại. có cách nào bảo vệ nữ nhân của mình, còn khiến cho nàng ấy vì t a màchết. . . .Ta có lỗi với nàng ấy!'

      Mân Mân tựa vào ngực , cảm giác trái tim của đập rất nhanh. 'Đó phải là lỗi của chàng. . . .' Nàng đau lòng vì . . . .

      Ban đêm, khi ta nhìn sóng biển trắng xóa vỗ vào bờ, lúc trước ta đều nhớ về thê tử qua đời, nhưng từ khi nàng đến đây, ta lại phát , trong tâm trí mình đềulà hình bóng của nàng!' Trong đôi mắt xanh thẳm có chút đấu tranh.

      ‘Tô Đồ . . ' vậy và nàng đều có chung cảm giác? Điều này khiến Mân Mân cao hứng, đời này chuyện tốt nhất chính là người mình cũng mình

      Tô Đồ lấy ra chiếc vòng ngọc, sau đó đeo lên tay nàng.

      Mân Mân nhìn vòng ngọc, ' Cái này .....'

      'Đây Ià vòng ngọc của mẫu thân trước khi qua đời đưa cho ta, là Thiên châu, có thể bảo vệ nàng bình an.' Đeo tay nàng rất hợp.

      ‘ Nàng ấy. .. . cũng từng đeo cái này sao?' Mân Mân tò mò, biết thê tử qua đời của là người thế nào.

      Tô Đồ lắc đầu: ' Nàng ấy thích đeo trang sức, vậy nên chiếc vòng này vẫn luôn đặt trong tủ.'

      Mân Mân nhìn : 'Hôm nào có cơ hội chàng dẫn ta thăm mộ nàng ấy được ? Ta muốn đem hoa đến cho nàng ấy.'

      Tô Đồ có vẻ kinh ngạc: Nàng muốn đến gặp nàng ấy?'

      Mân Mân lồng năm ngón tay mình vào tay " Dĩ nhiên là ta muốn đến gặp nàng ấy. nữ nhân trung trinh tiết liệt như nàng ấy, đáng được tôn kính, càng đáng giá để chúng ta vĩnh viễn nhớ nàng!'

      Lời này của Mân Mân khiến Tô Đồ xúc động: ' Mân Mân ..... ' ôm chặt lấy nàng rồi lại nghĩ mình may mắn cỡ nào mới có thể gặp được nàng. cảm giác hạnh phúc lâu có, giờ phút này lại lần nữa tràn ngập trong lòng.
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.2

      Sau khi trở về Vương cung, Tô Đồ và Mẫn Mẫn như keo sơn gắn bó, ban ngày, bọn họ cưỡi ngựa thảo nguyên, tối đến, nàng lại tựa vào trong ngực chuyện trời dưới đất, rồi lại chợt có ý nghĩ, bọn họ mãi thế này, cùng nhau nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn.

      Có lúc, Mẫn Mẫn nghĩ mình chết rồi, bởi vì tất cả đều quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi hề giống thế gian, khiến cho nàng có cảm giác như mình lạc lối giữa chốn thiên đường.

      Chỉ có những đêm khuya thanh vắng, ngắm nhìn khuôn mặt Tô Đồ ngủ say chút phòng bị, nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng nàng mới có thể lên.

      Nàng có thể tiếp tục ở bên cạnh như vậy bao lâu nữa? Cho dù nàng cố gắng quan tâm, nhưng vấn đề giữa hai người bọn họ vẫn tiếp tục tồn tại.

      Thế nhưng . . . nàng sợ phải mở miệng, dù cho đây chỉ là giấc mộng, nàng cũng muốn tỉnh giấc, nàng chỉ sợ khi nàng ra, giấc mộng tan thành mây khói, rời xa nàng. Nàng muốn mất . . . . Nàng thể . . . . Trời mới biết, nàng bằng lòng mất tất cả, chỉ cầu mong được mãi mãi ôm trong lòng. . . .

      Dựa vào cánh cửa, Mẫn Mẫn thở dài hơi, nhìn trăng tròn vành vạnh, nàng lại nhớ đến phụ thân, nhớ đến Ân Li và Nhật Hi Dương Sa.

      Nghĩ tới bọn họ, trong lòng nàng lại có cảm giác tội lỗi, nếu bọn họ biết người nàng lại là kẻ thù của Nhật Hi quốc bọn họ nghĩ nàng thế nào?

      Nàng nhớ bọn họ, nhưng lại muốn rời khỏi nơi này, nàng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Tô Đồ, nhưng nàng là người Nhật Hi quốc, người mà Quỷ quốc căm hận nhất, nàng có mặt mũi nào mà ở lại nơi này? Tuy mọi người biết, nhưng giấy gói được lửa, ngày nào đó bị phanh phui, nàng làm sao có thể đối mặt với Bố Na và mọi người đây. . . .

      Mẫn Mẫn ngồi sụp xuống, khổ sở ôm lấy đầu mình. Nếu có thể trốn tránh vấn đề này. . . . nếu có thể bất chấp tất cả. . . . tốt biết bao. Nhưng mỗi khi chỉ còn mình nàng những vấn đề này lại nhảy ra chất vấn nàng, thế nhưng ngay cả câu trả lời nàng cũng có được. . . .

      Tô Đồ . . . . Mau trở lại ! Ta cần chàng. . . . cũng rất nhớ chàng . . . . ta thể có chàng! - Mẫn Mẫn nhìn trăng tròn, tự mình lẩm bẩm.

      Nàng biết Tô Đồ còn có công việc phải xử lý, thể suốt ngày ở bên cạnh nàng, nhưng chỉ cần nhìn thấy , lòng của nàng vô cùng trống trải, nàng vậy mà lại trở thành loại nữ nhân mà trước đây mình từng ghét cay ghét đắng, cái loại nữ nhân mà có nam nhân sống được. . . . Nàng ghét mình như vậy. . . .

      Khuôn mặt của Tô Đồ, phụ thân, Ân Li và Nhật Hi Dương Sa cứ luẩn quẩn lên trong đầu nàng, Mẫn Mẫn chịu nổi nữa nên đành đứng dậy.

      Nàng muốn tìm Tô Đồ! Nàng làm phiền , chỉ cần để cho nàng im lặng ở bên cạnh chờ đợi, có vậy nàng mới có cảm giác an toàn, suy nghĩ lung tung nữa. . . . .

      ***

      “Chu Mẫn Mẫn là con của Chu Thái – công thần có công dựng nước, từ là bạn tốt
      của Ân Li - thái tử phi tương lai, người trong lòng nàng là Nhật Hi Dương Sa! Còn có lần định hại chết Ân Li, cuối cùng mới phát ra lương tâm..."


      An Thân Vương bị Nhật Hi quốc ra sức truy nã, bèn chạy trốn tới Qủy quốc để tìm kiếm che chở của Tô Đồ, đem tất cả mọi chuyện của Nhật Hi Dương Sa, Ân Li và Mẫn Mẫn loạt từ đầu đến cuối.

      "Bởi vì cảm thấy mình nợ Ân Li ân tình, cho nên Chu Mẫn Mẫn mới thay thế Ân Li để mình bị bắt..."

      Biết Mẫn Mẫn từng nam nhân khác, Tô Đồ nhíu chặt mày.

      " tại, Nhật Hi quốc nghĩ cách để cứu Chu Mẫn Mẫn, mặc dù các người bắt được thái tử phi nhưng cũng có thể dùng con tin này để đàm phán!" Theo như tin tức mà An Thân Vương nghe ngóng được, Ân Li ngừng năn nỉ Nhật Hi Dương Sa, bắt phải cứu được Mẫn Mẫn bằng mọi giá.

      Tô Đồ lạnh mắt nhìn An Thân Vương, "Chu Mẫn Mẫn đối với Nhật Hi quốc quan trọng như vậy sao?"

      An Thân Vương nhướng mày: " phải ta rồi sao? Nhật Hi Dương Sa lòng dạ đàn bà, vì người mình , cho dù thế nào cũng nghĩ cách cứu Chu Mẫn Mẫn, đây chính là con át chủ bài tốt nhất của các người!"

      "Ngươi im miệng cho ta!" Mẫn Mẫn vốn định vào cửa, lại vừa đúng lúc nghe An Thân Vương như vậy.

      "Chu Mẫn Mẫn, lâu gặp!" An Thân Vương giả dối chào hỏi.

      Mẫn Mẫn căn bảo nhìn cũng cảm thấy tổn thương hai mắt của mình, nàng vội vàng nhìn về phía Tô Đồ : "Loại người bán nước cầu vinh như , mặt trơ mày tráo, chàng vạn lần thể tin!"

      Tô Đồ lạnh lùng nhìn Mẫn Mẫn: "Vậy ta nên nghe theo lời của ai đây?"

      "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ta... chỉ muốn nhân lúc nước sôi lửa bỏng, khơi mào chiến tranh giữa hai nước, sau đó ngồi hưởng ngư ông đắc lợi mà thôi!" An Thân Vương luôn chỉ lo cho bản thân mình chứ quan tâm đến sống chết của người khác!

      "Phải ?" Tô Đồ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Mẫn Mẫn.

      "Thái tử phi tương lai là bạn tốt của ta, chỉ cần ta viết phong thư, nàng ấy nhất định hiểu tình hình ở nơi này! Dương Sa cũng phải là loại người phân biệt được thị phi, nhất định ....."

      "Làm sao nàng biết là người luôn phân phải trái?" Tô Đồ cắt đứt lời của nàng. Dương Sa! Còn phải gọi thân thiết như vậy sao?!

      Mẫn Mẫn biết tại sao Tô Đồ lại hỏi như vậy. "Dĩ nhiên là ta biết!"

      " phải bởi vì là người trong lòng của nàng, cho nên nàng mới tốt cho sao?"

      Mẫn Mẫn trợn to mắt: "Chàng gì vậy?" Đây là chuyện qua lâu rồi, khi nàng tới nơi này rồi thương , nàng mới phát cảm giác của mình đối với Dương Sa lúc trước chẳng qua chỉ đơn thuần là thiện cảm, còn đối với Tô Đồ mới là tình .

      Tô Đồ nhìn thấy kinh hoảng trong ánh mắt nàng: "Đừng tưởng nơi này là Qủy quốc ai biết những chuyện xấu trước kia của nàng!"

      Chuyện xấu? Mẫn Mẫn quay đầu nhìn An Thân Vương cười gian trá: "Rốt cuộc ngươi cái gì với Tô Đồ?"

      Tô Đồ nắm tay của nàng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm: "Nàng rất lợi hại rất thông minh, thủ đoạn cũng rất cao siêu, ngay cả ta suýt chút nữa cũng bị nàng lừa!" Nghĩ đến chuyện nàng giả vờ ở trước mặt , ngọn lửa tức giận lập tức bùng lên.

      Mẫn Mẫn nghe vậy, cảm thấy rất đau lòng: "Ta lừa chàng! Sao ta có thể lừa chàng...." vậy mà lại nghe lời người khác rồi hoài nghi nàng, chẳng lẽ phân biệt được nàng đối với lòng hay giả dối sao?

      "Hừ! Nàng chẳng qua chỉ giả vờ ngây thơ để chiếm được lòng tin của ta thôi, thực tế, nàng là người có tâm cơ rất sâu, là loại nữ nhân từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình!" Tô Đồ hất tay nàng ra.

      "Rốt cuộc chàng cái gì?" Mẫn Mẫn nắm chặt nắm đấm, lời của giống như cái gai đả thương trái tim nàng.

      "Nàng cho rằng nàng bị bắt thay cho Ân Li Nhật Hi Dương Sa càng thêm kính trọng nàng, rồi dần dần thích nàng, vậy nên nàng giả vờ hùa theo ta, còn lừa gạt những người lương thiện ở thảo nguyên kia nữa, nàng cho rằng như vậy có thể lên làm thái tử phi tương lai của Nhật Hi quốc sao?"

      Mẫn Mẫn bị đả kích rất lớn, nhìn Tô Đồ buông lời chỉ trích đúng đối với mình: "Ở trong mắt chàng, ta là người tồi tệ như vậy sao?"

      An Thân Vương nhìn bọn họ cãi vã, đắc y : "Khụ....Ta lui xuống trước!" Vốn còn tưởng rằng Tô Đồ thích Chu Mẫn Mẫn, xem ra là quá lo lắng rồi, vậy cứ để bọn họ tha hồ cãi vã !

      Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm An Thân Vương: "Ngươi nhất định bị báo ứng!" Nàng chỉ hận thể giết được ! Nơi nào có được bình yên!
      Last edited by a moderator: 20/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.3

      Tô Đồ bắt lấy cánh tay của nàng: “Nàng cũng chủ động nhào vào lòng Nhật Hi Dương Sa như vậy sao?”

      Mẫn Mẫn giận đến cả người run lên. Sống chung mấy ngày nay, chẳng lẽ biết nàng là người thế nào sao?

      Nàng mở to đôi mắt đỏ hoe, nhìn quát: “Đúng! Ta chính là người như vậy đấy! Đối với nam nhân nào ta cũng đều như vậy đấy, ngươi hài lòng chưa?”

      Tô Đồ tức giận giơ cao cánh tay, Mẫn Mẫn giật mình nhìn tay của , nước mắt nhịn được mà chảy xuống.

      muốn đánh nàng. . . . bởi vì những lời của An Thân Vương mà muốn đánh nàng. . . . thà tin tưởng lời của tên tiểu nhân kia chứ nguyện tin tưởng lời của nàng. . . . Đây chính là nam nhân mà nàng . . . . chính là nam nhân mà nàng sao. . . . .

      Tại sao lại phủ nhận? Đáng chết, tại sao nàng lại phủ nhận? ! Tô Đồ cười lạnh, : “Vậy sao? Ta ngờ nàng lại là nữ nhân hèn hạ vô sỉ như vậy đấy!” Tiếp đó, hai lời liền nhấc nàng lên vai, bước vào căn phòng trước mặt.

      Mẫn Mẫn ngừng giãy giụa: “Ngươi buông ta ra! Ta hận ngươi. . . . hận ngươi. . . .”

      dùng sức đạp tung cánh cửa, ném nàng lên giường, xé tan quần áo người nàng.

      Mẫn Mẫn khóc hét lên: “Dừng tay. . . .”

      chút lưu tình đè nàng xuống: “Chẳng phải nàng luôn nhiệt tình đối với chuyện này sao?”

      Mẫn Mẫn đánh , cắn vào cánh tay của : “Ta hận ngươi! Hận ngươi. . . .”

      Tô Đồ liều lĩnh cười to: “Hận ta mà còn dạng chân trước mặt ta? Nàng là mâu thuẫn!”

      “Dừng tay. . . .” Mẫn Mẫn đau lòng khóc to.

      Tô Đồ đưa tay dò xuống vùng cấm địa: “Chậc chậc! Mới bắt đầu mà ướt như vậy, nàng quả nhiên là dâm phụ!”

      Mẫn Mẫn khóc đến đau lòng: “. . . . . .” Tại sao lại muốn tổn thương nàng? Tại sao. . . .

      “Ta khiến nàng kêu to hơn, có muốn thử chút hay ?” Tô Đồ sớm mất lý trí, lúc nàng còn chưa chuẩn bị dùng sức tiến vào.

      “A! Đau quá. . . .” Chưa đủ ướt át khiến nàng đau đến nhíu mày.

      thô bạo đoạt lấy nàng, hung ác đâm vào, nhắm mắt để ý tới nàng thét chói tai, cũng nhìn thấy gương mặt nàng đầm đìa nước mắt, chỉ mải đem ghen tị và tức giận của mình phát tiết ở người nàng.

      Đáng chết! Nàng là của ! Trong mắt nàng chỉ có thể có , trong lòng nàng chỉ có thể có , tuyệt đối thể chấp nhận bất kỳ nam nhân nào chiếm giữ trái tim nàng, nàng là của ! Từ trong ra ngoài, tất cả đều là của !

      Sau khi thỏa mãn phát tiết xong, ướt đẫm mồ hôi mở mắt ra, lúc này mới kinh ngạc phát người Mẫn Mẫn đều là dấu vết đỏ bầm, nhất là cổ tay bị nắm chặt, máu tụ thành mảng lớn.

      Nàng trống rỗng nhìn trần nhà, nước mắt ngừng trào ra, giống như con rối có chút sinh khí, nằm im bất động.

      vội vàng ngồi dậy, cầm chăn đắp lên thân thể trần truồng của nàng, giờ phút này tự trách mình đáng chết, mà khuôn mặt có chút biểu cảm nào lại như tố cáo tội lỗi của !

      Chật vật chạy ra khỏi phòng, tới vách núi, hướng về vách đá hét to, gió lạnh quật vào cơ thể , mà tay ngừng đấm mạnh vào tường thành.

      dám nghĩ, nàng chính là người mà muốn làm tổn thương nhất. . . . vậy mà chính lại làm tổn thương nàng. . . . đáng chết. . . vô cùng đáng chết. . . .

      Những hình ảnh của quá khứ và tại xen lẫn, từng có thê tử và gia đình, cho đến ngày bị Nhật Hi quốc hủy diệt, những hình ảnh mấy năm nay từ khi thê tử qua đời lúc nào là lên trong đầu , trong suy nghĩ của ngoại trừ báo thù chính là báo thù, đến khi thành công đánh lùi được quân của Nhật Hi quốc, thành công uy hiếp được Nhật Hi quốc, chứng minh được Quỷ tộc phải là nước có thể dễ dàng bị ức hiếp, báo thù, chứng minh rằng. . . thành công. . . .

      Vậy mà, hề thành công? Rốt cuộc, hai chữ ‘thành công’ có ý nghĩa như thế nào?

      bao giờ. . . là nam tử nghèo đói phải sống bằng nghề đánh cá nữa, là Ba Đồ Lỗ, là hùng của Quỷ tộc, là Vương thượng của Quỷ quốc, còn xây tòa Vương cung này để kỷ niệm ngày mất của thê tử, đều làm được. . . .

      Thế nhưng, mỗi lần chờ đợi ở trong Vương cung trống rỗng, lại cảm thấy rét lạnh, thù báo, thế nhưng lại cảm thấy trống rỗng.

      Quá khứ, cho dù hè nóng đông lạnh, mỗi khi trời mưa trong nhà dột nước, thế nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc, hôm nay ở trong Vương cung, mặc quần

      áo hoa lệ, ăn sơn hào hải vị, thế nhưng trong lòng vẫn luôn lạnh lẽo như vậy....

      hoàn toàn mờ mịt, biết phải làm sao, rốt cuộc là theo đuổi cái gì? có thể đạt được như bây giờ cũng dùng tất cả để đánh đổi....Rốt cuộc là thành công hay thất bại?

      chán nản dựa vào tường, nhắm chặt hai mắt, trong bóng tối đột nhiên xuất người, đó là Mẫn Mẫn, nàng có đôi mắt to tròn lung linh, nụ cười của nàng, dáng vẻ say mê của nàng lúc nằm dưới người ...Bọn họ cùng nhau cưỡi chung con ngựa, chạy băng băng ở thảo nguyên...Vẻ mặt bất lực của nàng, còn có dáng vẻ nàng đau lòng muốn chết....Trong mắt đề là bóng hình xinh đẹp của nàng....

      mở mắt, nhìn vết máu khô tay. làm cái gì? lại tổn thương nàng như vậy? Chỉ sợ rằng cả đời này nàng bao giờ tha thứ cho ....

      Đột nhiên, cảm thấy mùi hương quen thuộc, mùi hương này trong thế gian chỉ người có, kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy tóc dài, mặc bộ quần áo màu trắng, đứng tường thành cao, bên dưới là vực sâu vạn trượng....

      Mẫn Mẫn nhắm chặt hai mắt, thân thể vừa nghiêng, lại bị lực lớn kéo mạnh về phía sau, ngã vào trong vòm ngực ấm áp, ngay sau đó lại trông thấy đôi con ngươi màu xanh quen thuộc, mang theo tức giận và lo lắng.

      "Nàng điên à? Nàng làm gì vây?" Tô Đồ sợ đến toàn thân run rẩy.

      Mẫn Mẫn hất tay ra: "Để cho ta chết !"

      Nàng sống chỉ cảm thấy xót xa, nàng cho là, ít ra mình còn có Tô Đồ thương, nhưng thực chứng minh rằng nàng chỉ ở trong giấc mộng đẹp, sau khi tỉnh lại, nàng còn gì cả, lại còn phải đối mặt với tàn khốc. Nàng phản bội đất nước mình, phản bội bản thân mình, nàng mất tất cả, nàng thể chịu nổi, vậy nàng còn sống để làm gì?

      Cánh tay cứng cáp của Tô Đồ ôm chặt eo nàng, giọng nó bởi vì quá mức sợ hãi mà trở nên run rẩy: "Ta cho phép...."

      Mẫn Mẫn tức giận gào lên: "Ngươi có tư cách gì mà cho phép? Mạng của ta là của ta!" Chẳng lẽ nàng cầu xin giải thoát cũng được sao?

      "Mạng của nàng là của ta! có lệnh của ta, tuyệt đối cho phép nàng tìm cái chết!" Tô Đồ để ý nàng giãy giụa, chỉ liều mạng ôm nàng.

      Đừng hành hạ nàng thêm nữa....Nàng chịu được nữa rồi....."Ta muốn chết..... cần ngươi lo cho ta! Buông tay....."

      Vừa nghĩ tới mất nàng, cũng phát điên lên rồi! Tô Đồ bắt được nàng, quát to: "Nàng là tài sản quan trọng nhất của ta! Nàng có tư cách muốn chết chết!"

      Mẫn Mẫn cắn môi dưới, căm hận : "Ngươi đừng mơ tưởng dùng ta làm con tin để uy hiếp Nhật Hi quốc! Dù ta có chết cũng để ngươi lợi dụng!" Tại sao lại ghê tởm như vậy? Tại sao lại muốn để cho nàng hận ? Tại sao?

      Tô Đồ quát: "Nàng nên hiểu thân phận của mình! Từ đầu đến cuối nàng đều là con tin của ta, mạng của nàng là của ta!"

      Từ đầu đến cuối đều là con tin....Mẫn Mẫn mở to đôi mắt sưng đỏ lên nhìn . A.....Vậy ra, từ đầu đến cuối chỉ là mình nàng tình nguyện, cho tới bây giờ chưa từng để ý đến nàng, vẫn chỉ có mình nàng .....Là do nàng tự thêu dệt nên giấc mộng này.....

      Mẫn Mẫn cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Nàng ngừng người mình nên , thể , ngừng hành hạ mình, tất cả đều do nàng tự chuốc lấy....Nàng biết trách ai đây? Trách ai được đây?

      Thấy dáng vẻ thương tâm muốn chết của nàng, trái tim Tô Đồ co rút, ngừng đau đớn, ôm lấy nàng: "Đừng cười..... cho phép nàng cười...."

      Mẫn Mẫn nhanh chóng đẩy ra, lui về sau hai bước, run rẩy : "Đừng đụng vào ta! cho phép ngươi đụng vào ta...."

      Thấy nàng tự ôm lấy mình ngừng run rẩy, Tô Đồ hận thể tự giết chết mình. Là khiến nàng tổn thương như vậy, là đẩy nàng đến bước đường cùng, là khiến cho nàng còn lựa chọn nào khác...

      "Mẫn Mẫn...."

      "Đừng gọi tên ta! Đừng gọi tên ta...... muốn...." Mẫn Mẫn che lỗ tai, ngồi sụp xuống đất khóc lớn.

      Tô Đồ thống khổ nhắm hai mắt lại, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, ôm nàng trở về phòng.

      dùng tay lau nước mắt khuôn mặt nàng, nhìn cổ tay nàng bầm tím, lấy thuốc vì nàng mà bôi lên, vừa bôi vừa nhìn nàng ngủ, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn lên vệt nước mắt ngừng chảy ra, khẽ : " xin lỗi..... xin lỗi...."
      Last edited: 21/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.1

      Lúc Mẫn Mẫn tỉnh lại là sáng sớm ngày hôm sau, trước cửa có rất nhiều binh lính canh giữ, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng đinh, rất ràng, Tô Đồ nhốt nàng lại.

      tức giận mà lại bị đối xử như vậy, Tô Đồ sải bước vào: “Nàng đói bụng ?”

      đám nô bộc bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn rồi lui ra ngoài.

      Mẫn Mẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Đồ, tới trước mặt nàng: “Tiểu thư, ta là A Nga, tới đây để hầu hạ tiểu thư!”

      Mẫn Mẫn có phản kháng, để mặc cho A Nga thay quần áo rồi chải đầu cho mình, cuối cùng dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh bàn.

      Đợi mọi người lui ra Mẫn Mẫn mới mở miệng: “Ngươi cần phải tốn công vô ích như vậy, dù sao ta cũng trốn thoát khỏi nơi này, phải sao?” Nàng vừa vừa nhìn đến đám lính đứng trước cửa.

      Tô Đồ trả lời câu hỏi của nàng, chỉ : “Ăn ! Đồ ăn sắp nguội rồi!”

      “Ta ăn!” Mẫn Mẫn khinh thường quay đầu .

      Tô Đồ nhướng mi: “Nàng muốn ta tự tay đút nàng ăn hay sao?”

      Mẫn Mẫn giận đến mức đập bàn đứng dậy: “Ngươi đừng có quá đáng!”

      “Thế nào? Ta đút nàng ăn có gì mà quá đáng?”

      “Ta muốn ăn, hơn nữa cũng muốn vừa ăn vừa nhìn thấy mặt ngươi!” Mẫn Mẫn chỉ vào mặt , tức giận mắng to.

      Quan hệ của bọn họ dường như trở về lúc ban đầu. Tô Đồ lạnh lùng liếc nàng: “Xem ra nàng vẫn hiểu thế nào là con tin!” Sau đó, giữ chặt eo nàng, đem thức ăn bỏ vào trong miệng, cưỡng ép nàng ăn.

      Mẫn Mẫn có tiền đồ lại đỏ mặt, thấy ngậm thức ăn chuẩn bị tới gần, nàng vội vàng lấy tay che mặt : “Ta… ta ăn là được…”.

      “Lúc đầu như vậy có phải tốt hơn ?” xong, lại ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.

      Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm vào , tình nguyện mà dùng hết đồ ăn sáng. đời này chỉ sợ chẳng còn ai ác liệt và đáng chết hơn so với … Nàng hận hận chết

      Tô Đồ lên tiếng, ăn xong liền đừng dậy rời . Bữa trưa và bữa tối cũng giống như vậy, có lúc mang công việc tới vừa dùng bữa vừa làm, nhưng vẫn luôn rời sau khi ăn xong.

      Mẫn Mẫn ngâm mình trong thùng nước nóng mà hạ nhân chuẩn bị, nhìn những vết đỏ và bầm tím người mình dần nhạt , vuốt ve những dấu vết kia, trong lòng nàng lại khỏi dâng lên cảm giác mất mát.

      Nàng tựa vào thùng gỗ, nhớ lại mấy ngày qua, ngoại trừ ba bữa Tô Đồ đến dùng cơm với nàng nàngvà cũng ít chuyện, luôn mang theo công việc để vừa làm vừa ăn, ngay cả liếc cũng liếc nhìn nàng cái…

      Kể từ đêm hôm đó, cũng chạm vào nàng nữa… Nghĩ tới đây, Mẫn Mẫn đột nhiên giật mình. Nàng nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ nàng nhớ … khát khao được chạm vào…

      Mẫn Mẫn vùi mình xuống mặt nước. Nàng nhất định là điên rồi! Đêm đó chà đạp nàng thế nào… căn bản chỉ coi nàng là kỹ nữ… Chẳng lẽ nàng quên mình bị vũ nhục như thế nào rồi sao? Chẳng lẽ nàng lại giống như lời , là nữ nhân hạ lưu vô sỉ sao?

      Cho đến khi thể chịu được nữa, nàng mới ngoi lên mặt nước, dựa vào thành gỗ để hít thở.

      biết Ân Li và mọi người có tốt hay ? Nhớ đến lời của An Thân Vương, mọi người tìm cách cứu nàng, lòng của nàng cũng yên tĩnh… Nàng hiểu, với tính tình của Tô Đồ, tuyệt đối thoả hiệp với bất kỳ kẻ nào, cũng bao giờ nhượng bộ, mà Nhật Hi quốc cũng nhượng bộ, sợ rằng chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực… Đó là điều mà nàng mong muốn nhất.

      Hết lần này tới lần khác nàng làm được gì, bây giờ còn bị giam lỏng nữa.

      Nghĩ đến kẻ nàng thành như vậy đều là An Thân Vương, Mẫn Mẫn tức giận. Hừ! Lão già gian trá! Nàng tuyệt bỏ qua cho đâu!

      *******

      Lão Hi Vương qua đời vì bệnh, Nhật Hi Dương Sa lên kế thừa tân Vương thượng, bởi vì Quỷ tộc chịu nhượng bộ khiến cho cực kỳ đau đầu.

      “Đêm khuya rồi!” Bụng của Ân Li nhô cao, giúp Nhật Hi Dương Sa phủ thêm áo khoác, kề từ sau khi tiêng vương băng hà tất cả những chuyện quốc đều đặt vai Dương Sa, cả ngày lẫn đêm đều bề bộn công việc khiến cho nàng vô cùng đau lòng.

      Nhật Hi Dương Sa thâm tình nhìn nàng: “Sao nàng còn chưa ngủ?”

      “Chàng chưa ngủ, sao ta có thể ngủ được?”

      Chỉ cần nhìn thấy nàng, tất cả mệt mỏi đều hoá thành hư , ôm nàng: “Đừng quên là nàng mang thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

      Ân Li nhìn : “Chàng cũng cần phải nghỉ ngơi, mấy ngày nay nàng hầu như ngủ rồi.”

      thương vuốt ve bụng nàng: “Ta mệt!”

      Ân Li nhìn sắp xếp tấu chương bàn: “Chàng phiền lòng về chuyện Quỷ tộc sao?”

      “Nàng đừng lo lắng, ta nhất định cứu được Mẫn Mẫn.” Dù sao Mẫn Mẫn liều mình cứu người thương nhất.

      “Dương Sa… chuyện này… Có phải khiến cho chàng áp lực rất lớn ?” Ân Li thấy gầy .

      lắc đầu: “, đây là chuyện ta cần làm!”

      Ân Li đành lòng vuốt ve gương mặt của : “Dương Sa …”

      “Ta rất cảm kích Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn là ân nhân của ta, nhờ nàng ấy mà người quan trông nhất đối với ta có thể đứng đây, Ân Li… Ta thể tưởng tượng nếu mất nàng như thế nào…” ôm nàng.

      “Dương Sa…” Ân Li cũng xúc động ôm chặt , trong lòng hạ quyết định.

      Nàng muốn Dương Sa phải khó xử như vậy, lại càng muốn Mẫn Mẫn bị bắt lại Quỷ quốc. Dù sao Quỷ cương cũng chịu nhượng bộ, Dương Sa lại bị chuyện quốc nặng nề đeo bám, vì thế kế hoạch này cũng chỉ có thể dựa vào nàng… Nàng muốn tự mình cứu Mẫn Mẫn.
      Last edited: 21/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.2

      Mẫn Mẫn ngồi ghế, bất đắc dĩ thở dài, mấy ngày nay bị giam lỏng, nàng cảm thấy mình mỗi ngày đều giống nhau, đợi ba bữa cơm, chỉ cần đến thời gian dùng bữa, Tô Đồ mau tới, nàng lập tức đứng ngồi yên, biết là sợ hay là hưng phấn, lần nào cũng đều tự chủ được mà kiểm tra cách ăn mặc của mình, ngay cả nàng cũng biết mình làm gì.

      “Vương thượng giá lâm!” Mẫn Mẫn nghe thấy thanh này, theo thường lệ nhìn vào gương xem mình chút, rồi tiếp tục ngồi lại ghế.

      Tô Đồ vẫn như thường ngày, mang theo công việc ngồi ở trước mặt nàng, bắt đầu dùng bữa. Mẫn Mẫn nhìn , trong lòng bực mình thôi. Chẳng lẽ thể ngẩng đầu nhìn nàng cái? Có biết mỗi ngày nàng để kiểu tóc khác nhau hay ? Tại sao chịu liếc nhìn nàng cái? Chẳng lẽ nàng rất xấu sao? Mẫn Mẫn nhìn , nhai thức ăn mà chẳng cảm thấy mùi vị gì, dù cho trước mặt là sơn hào hải vị thế nhưng nàng cũng hề muốn ăn. Nàng cảm thấy mình thảm hại, bị giam trong căn phòng này, lại còn mỗi ngày phải đối mặt với hờ hững của .

      chẳng quan tâm tới nàng, nếu cứ tiếp tục quan tâm tới nàng như vậy cần gì mỗi bữa cứ phải tới tìm nàng? Sao để cho nàng chết đói luôn , nàng sống như vậy rốt cuộc để làm gì? Mẫn Mẫn cầm chén và cơm cách nhanh chóng, vẻ mặt tức giận, dùng sức nhai thức ăn trong miệng, hành động này của nàng khiến cho Tô Đồ kinh ngạc ngẩng đầu lên. Có lầm hay vậy? Rốt cuộc người sai là ai? Tại sao nàng lại bị đối xử như vậy?

      Bị giam lỏng còn phải nhìn sắc mặt của , còn bị ép buộc phải ăn cơm. . . . đủ rồi! Nàng càng lúc càng muốn nổi giận. Mẫn Mẫn biết Tô Đồ nhìn nàng, nàng cố ý thèm nhìn , tăng tốc độ dùng cơm, nàng muốn mau chóng ăn xong, muốn mau chóng rời khỏi cái bàn này, muốn mau chóng rời xa nam nhân khiến nàng đau lòng này.

      Chẳng qua là, cơm còn chưa ăn xong dạ dày lại quặn đau, sắc mặt nàng khẽ biến, vội vã ôm bụng mình, mặt có vẻ đau đớn. Tô Đồ lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đau bụng à?” “A. . .” Mẫn Mẫn cắn môi dưới, nhíu chặt chân mày. Đáng chết! Tại sao đột nhiên lại đau bụng như vậy?

      Tô Đồ đến bên cạnh nàng: “Nhất định là ăn nhanh quá. . .! Ta đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi. . . .” Nàng muốn lớn tiếng cự tuyệt, thế nhưng bụng lại đau quặn khiến cho nàng còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể để cho đỡ đến bên giường rồi nằm xuống. Tay của nhàng đặt bụng nàng: “Đau chỗ này phải ?”

      Tay của nóng quá, cho dù cách lớp quần áo, Mẫn Mẫn cũng có thể cảm giác được, nàng khẽ gật đầu cái. Sau đó, lại đưa tay dò vào trong áo của nàng, nàng lập tức sợ hãi kêu to: “Ngươi định làm gì?” Tô Đồ kinh ngạc. ngờ rằng ngày đó để lại cho nàng tổn thương sâu sắc như vậy, lâu rồi, vậy mà nàng còn e ngại đụng chạm của . “Bụng của nàng trướng, ta giúp nàng xoa dịu, nàng thoải mái hơn chút!”
      “A. . .” Mẫn Mẫn khẩn trương nhìn tay bụng mình. Vẻ mặt của nàng khiến Tô Đồ vô cùng tự trách, nhàng xoa bụng cho nàng. Rất thần kỳ, bụng của Mẫn Mẫn lập tức còn đau nữa, tay của như có ma lực, đau đớn vừa rồi cứ như là giả vờ vậy. “Thế nào? Có thoải mái hơn chút nào ?”

      Tô Đồ quan tâm hỏi. “Ừ. . .” Mẫn Mẫn đỏ mặt. . . dám nhìn . Bàn tay to của làm ấm bụng cho nàng, nàng vừa cảm thấy nóng lại có chút tê dại. . . Ôi! Trời. . . Nàng thoải mái tới mức muốn hét chói tai, giống như là mỗi lỗ chân lông đều kêu gào. Thân thể của nàng dường như rất thích tay của , thích đụng chạm của , cho dù ngày đó tổn thương nàng như vậy, vậy mà nàng vẫn. . . Mẫn Mẫn dùng sức nhắm chặt mắt lại, ngăn cản hình ảnh kiều diễm trong đầu mình. “Lần sau đừng ăn nhanh như vậy!”

      Thấy sắc mặt nàng thả lỏng, thu tay về, nhìn nàng dịu dàng : “Nàng nằm nghỉ ngơi , lát nữa ta cho người đem cháo tới cho nàng!” Sau đó cầm công văn rồi bước ra khỏi phòng. Mẫn Mẫn nằm giường nhất thời bị cảm giác mất mát bao phủ. . . . cứ thế mà . . . cứ thế mà sao. . . .

      Nàng nhìn vòng ngọc tay mình. Rốt cuộc nàng kỳ vọng cái gì đây? Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, thở dài. chìm trong giấc mộng, Mẫn Mẫn bị lay tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Ai đó?”

      Người kia bụm miệng nàng lại: “Suỵt! Mẫn Mẫn, tỷ tới cứu muội rồi. . . .” Giọng quen thuộc khiến Mẫn Mẫn kinh ngạc mở to hai mắt, cố gắng muốn nhìn người trong bóng tối: “Tỷ. . . phải là. . . .”

      “Mẫn Mẫn, là tỷ! Ân Li đây!” Mẫn Mẫn vui mừng, nắm tay của đối phương: “Ân Li? là tỷ sao? Muội nằm mơ đúng ?” Ân Li nắm chặt tay nàng, kích động nức nở : “Mẫn Mẫn, xin lỗi! Ta tới chậm . . . Để muội phải chịu khổ rồi. . . .”

      Cuối cùng cũng nhìn mặt, Mẫn Mẫn nhịn được mà ôm chặt Ân Li, nước mắt vì quá vui mừng mà rớt xuống: “Ân Li. . . Ân Li. . . Muội rất nhớ tỷ. . .” “Tỷ cũng rất nhớ muội. . . . Tỷ sợ muội gặp chuyện bất trắc, mỗi ngày đều lo lắng đến ngủ được. . . .”

      Thấy Mẫn Mẫn sao, tảng đá lớn trong lòng Ân Li rốt cuộc cũng hạ xuống.
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :