1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ vương - Vu Trừng Trừng (Full 10c- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Gà con

      Gà con Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      17
      :dead::dead::dead::th_18::th_18::th_18:
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.1

      Mỗi đêm, Mẫn Mẫn đều giống như kỹ nữ để mặc cho Tô Đồ phát tiết, bởi vì có cách nào kháng cự nên nàng đành để mặc cho chiếm đoạt, mặc dù nàng hận mình có đủ năng lực để ngăn cản , nhưng đau khổ nhất chính là, cứ mỗi lần đụng chạm, lúc đầu nàng phản kháng, nhưng dần dần nghênh hợp với , Mẫn Mẫn cảm thấy mình thảm hại, nàng vậy mà lại trầm luân cùng .

      Đứng ở bên ngoài Vương cung, nhìn đại dương bao la rộng lớn, Mẫn Mẫn dang tay để mặc cho từng cơn gió mạnh mẽ ập vào thân thể của mình. Nàng có cảm giác mình sắp bay lên, nếu như nàng có thể bay tốt biết bao. . . . .

      “Nàng tới nơi này làm gì?”

      giọng lạnh lùng vang lên từ phía sau, Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu lại, đó là người mà nàng căm hận nhất – Tô Đồ, sắc mặt nàng trầm xuống: “Thế nào? Ta thể tới đây sao?”

      Tô Đồ bước bước dài tới trước mặt nàng, bá đạo ôm lấy eo nàng, nâng cằm của nàng cao gần sát mặt mình, híp mắt : “Tốt nhất là nàng nên biết thân phận của mình, chuyện với ta đừng có xấc láo như vậy!”

      Mẫn Mẫn vẫn bày ra dáng vẻ sợ chết: “Nếu thế nào? Ngươi giết ta sao?”

      Tô Đồ nhìn nàng, trong mắt lộ ra tia hứng thú, buông nàng ra, khẽ cười tiếng: “Nàng cứ như vậy, chẳng lẽ nàng nghĩ rằng ta dám giết nàng sao?” Mấy ngày nay nàng rất trầm lặng, còn tưởng con mèo này thu hồi móng vuốt rồi chứ, lại ngờ vẫn còn rất lợi hại như vậy.

      Mẫn Mẫn hừ lạnh: “Chết có gì đáng sợ? Sống mà giống như ta bây giờ, cá chậu chim lồng, để mặc cho người khác định đoạt thà chết còn sung sướng hơn!”

      Tô Đồ nhướng mày liếc nhìn nàng: “Vậy sao? Dùng máu tươi của mình để đánh đổi hạnh phúc của người khác, chẳng phải là rất uổng phí hay sao?”

      Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn : “Rốt cuộc ngươi định cái gì? Nếu ngươi nghĩ ta là người dễ dàng dao động chỉ vì mấy lời này ngươi hoàn toàn sai lầm rồi!”

      Tô Đồ ngả ngớn vuốt ve gò má trắng mịn của nàng: “Nàng rất thông minh, lại còn xinh đẹp. . . .”

      Động tác này của lại khiến cho toàn thân Mẫn Mẫn run lên, nàng vội vàng lui về sau hai bước, xoay người khẩn trương túm chặt vạt áo của mình: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì ta?”

      Tồ Đồ ôm chặt eo nàng từ phía sau: “Nàng thông minh như vậy, chẳng lẽ biết ta muốn gì sao?” xấu xa ngậm vành tai của nàng.

      Mẫn Mẫn run lên. Nàng sợ hãi, nàng cảm thấy mình càng ngày càng quen thuộc với mỗi cái đụng chạm của , phản ứng của thân thể còn hơn so với lòng nàng. . . . Tại sao lại có thể như vậy? Cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ . . . . nàng rất sợ. . . . .

      Bàn tay ấm áp của Tô Đồ vuốt ve khuôn mặt nàng, lại lần nữa nhàng nâng lên, dùng đôi mắt xanh thẳm nhìn nàng: “Tại sao lại ? Chẳng phải cái miệng của nàng rất lợi hại đó sao?”

      Mẫn Mẫn biết phải gì, muốn nàng gì bây giờ? Nàng sớm chìm đắm vào đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương của , nàng phát mình càng lúc càng có cách nào kháng cự lại , càng lúc càng thể khống chế nổi thân thể của mình. . . .

      “Mẫn Mẫn. . . .” Nàng biết giờ phút này nàng đẹp đến nhường nào, đôi con ngươi màu hổ phách giờ phút này như ngập nước, bờ môi đỏ mọng khẽ hé mở tựa như có vô vàn điều muốn , khiến người ta muốn hung hăng chà đạp đôi môi này.

      cúi đầu, nghe theo khát vọng của mình, kề sát môi nàng, thế nhưng nàng lại vội vã quay đầu sang bên: “ muốn. . . .” Nàng thể để muốn làm gì làm được!

      Cằm của nàng rất nhanh bị nâng lên: “Ngày nào nàng cũng diễn cái trò kháng cự rồi nghênh hợp như vậy mãi mà chưa chán sao? Mà lần nào kết quả cũng là nàng nằm dưới người của ta, vô cùng vui sướng. . . .” Nàng người bạn giường vô cùng hoàn mỹ, lần nào cũng đều khiến cho muốn ngừng mà ngừng được.

      Giọng đầy khinh miệt của khiến trong lòng Mẫn Mẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận. có ý gì? cứ như nàng là kỹ nữ biết xấu hổ . . . Có phải trong lòng luôn nghĩ nàng như vậy đúng ?

      Nhưng, nàng có thể trách nghĩ như vậy sao? Mỗi lần chạm vào nàng nàng rất nhanh cũng hòa vào trong vui sướng cùng với . . . . Nàng là nữ tử phóng đãng. . . . Nàng muốn thừa nhận nhưng rồi bắt buộc phải thừa nhận. . . . Nàng rất hận bản thân mình như vậy. . . .

      Ánh mắt của Mẫn Mẫn đột nhiên trở lạnh: “Ngoại trừ khi dễ nữ tử, lấy việc giết người làm thú vui, biết bạo quân như ngươi còn có sở thích gì nữa ?”

      “Ta là bạo quân?” Tô Đồ cười to. Đây quả từ mới mẻ.

      Mẫn Mẫn bực mình. Mỗi lần nàng ra câu gì để chọc giận , kết quả luôn là cười to, tựa như cười chê nàng ngốc, mà người bị chọc giận vẫn luôn là nàng.

      Tô Đồ đột nhiên kéo nàng về hướng khác.

      Mẫn Mẫn kinh ngạc: “Buông ra! Ngươi muốn kéo ta đâu?”

      dừng bước, nhanh chóng hôn lên má nàng, vui vẻ : “Đừng sợ, muốn nghỉ ngơi bây giờ vẫn còn quá sớm!”

      Khốn kiếp! Ai hỏi cái này chứ. . . . Khuôn mặt của Mẫn Mẫn ngay lập tức đỏ lên.

      Tô Đồ vui vẻ, cười lại càng to hơn, nàng là người đáng nhất mà từng gặp đấy.

      “Ta ! Đáng chết. . . Mau buông ra. . . .” Mẫn Mẫn phản ứng càng thêm kịch liệt, nàng dùng sức đánh vào mu bàn tay của , mà lại giống như là có cảm giác, vẫn mặc kệ nàng đánh, còn tiếp tục kéo nàng .

      ***


      Tô Đồ đưa Mẫn Mẫn ra khỏi Vương cung, hai người cùng cưỡi chung con ngựa. Mặc dù Mẫn Mẫn muốn đến gần , nhưng cánh tay rắn chắc của lại vững vàng ôm chặt eo nàng, khiến nàng thể nào kháng cự.

      “Nàng vẫn chưa ra khỏi cung để quan sát kỹ đúng ?” bên tai nàng, mặt vừa thúc ngựa, mặt vừa giới thiệu phong cảnh bốn phía xung quanh.

      Mẫn Mẫn trả lời , suốt cả đường nàng đều trầm mặc tiếng nào, tuy nàng cố gắng coi thường , thế nhưng Quỷ quốc nơi vô cùng tươi đẹp, khó để nàng ngẩng đầu lên nhìn, hơn nữa, giọng của trầm thấp khàn khàn, thanh nỉ non và hơi nóng phả vào bên tai khiến cả người nàng ngừng nóng ran. . . .

      Tô Đồ ngồi phía sau nhìn gò má nàng đỏ ửng, ràng là nàng rất kích động, lại cố tình giả bộ như để ý tới , dáng vẻ này đáng tới nỗi khiến muốn hôn nàng đến ngất ngây. Sao nàng lại có thể vừa thẳng tính vừa đáng như thế? Khiến khó có thể buông tay. . . .

      đưa nàng ra khỏi thành, cả vùng thảo nguyên mênh mông rộng lớn kéo dài đến tận chân trời, xa xa có đàn bò đàn dê, có cả những căn nhà gỗ bé. . . .

      Gió thổi tới khiến cỏ lay động, dê bò gặm cỏ, cảnh tượng hùng tráng, mênh mông rộng lớn, khiến cho Mẫn Mẫn khỏi cảm động.

      “Đứng chỗ này có thể quan sát hai nơi!” Tô Đồ xoay đầu ngựa về hướng khác.

      Quang cảnh hướng này hoàn toàn khác biệt, đại dương rộng lớn, cả con người và nhà cửa đều hoàn toàn khác bên kia, mà Vương cung ở phía xa, nàng có thể trông thấy cách ràng, lúc nàng mới tới cũng từng nhìn thấy, nhưng lúc đó nàng lại bị bắt giam ở trong xe ngựa, chỉ có thể nhìn qua ô cửa , hôm nay nàng có thể thấy cách ràng.

      là vi diệu!” Nàng dám tin, nhảy xuống ngựa, chạy tới chạy lui về hai phía, cảm thấy vô cùng mới mẻ và hưng phấn.

      Ở gần những ngôi nhà cách đó xa, có rất nhiều phụ nữ trung niên ngồi dệt vải, Mẫn Mẫn giống như vừa phát ra châu lục mới, nàng chủ động ôm cánh tay của Tô Đồ, mừng rỡ tựa như đứa trẻ, chỉ tay ra hỏi: “Ngươi xem! Các nàng ấy làm gì vậy?”

      Tô Đồ có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn từ tay nàng rồi chậm rãi dời đến người nàng, lại trông thấy nàng cười đến vô cùng vui vẻ rạng rỡ. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động chạm vào , trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      “Họ đan áo cho ta!”

      “Cho ngươi?” Mẫn Mẫn quay đầu lại, phát dùng ánh mắt nóng rực để nhìn mình.

      Gió thổi khiến tóc nàng bay tán loạn, bàn tay to của vì nàng mà gạt từng lọn tóc: “Nàng nên cười nhiều hơn, nàng cười lên trông rất đẹp!”

      Mẫn Mẫn bị lời của làm đỏ mặt, chợt ý thức mình khoác lên cánh tay của , nàng vội vã rút tay về, khẩn trương nhìn trái nhìn phải rồi : “Ta. . . ta muốn xuống đó xem chút. . . .”

      Tô Đồ đều thu hết e lệ của nàng vào trong mắt, tay ôm nàng ngồi lên ngựa: “Ta dẫn nàng xuống!”

      Khuôn mặt của Mẫn Mẫn nóng bừng giống như bị lửa đốt, trái tim nàng lại đập rất nhanh, giống như muốn vọt ra khỏi thân thể của nàng, mà ngồi sát phía sau lưng lại nóng bỏng đến kinh người.

      Nàng nhìn bàn tay nắm chặt dây cương, chưa lần nàng nhìn kỹ đôi tay này, bây giờ mới phát gân xanh mu bàn tay lộ , vô cùng thô ráp, bàn tay rất dày, giống như bàn tay của thủ lĩnh mà lại giống như bàn tay của người nông dân làm ruộng hơn. . . . Nàng lại nhớ tới vết sẹo dài trước ngực , biết nguyên do từ đâu. . . .

      Đợi ! Nàng nghĩ gì vậy? Nàng vậy mà lại quan tâm tới sao? Sống chết của có liên quan gì đến nàng? Nàng là người bị bắt tới đây nha! Mặc dù biết là vậy. . . biết là vậy. . . thế nhưng. . . .

      Chương 3.2

      Gió thổi mái tóc nàng tung bay, mùi hoa quế nhàn nhạt tràn ngập vào khoang mũi của Tô Đồ, nhịn được mà cúi xuống hôn . Đối với Tô Đồ mà , nàng giống như tinh mềm mại và xinh đẹp xông vào thế giới của . . . .

      Nụ hôn của nhàng rơi xuống mái tóc nàng, nàng thẹn thùng cúi đầu, cảm giác lúc này thế nào, đó là loại cảm giác trước giờ chưa từng có, tại sao ở bên cạnh tên nam nhân đáng sợ này, lại khiến cho nàng có loại cảm giác an toàn và yên tâm đến vậy? Nàng rất sợ loại cảm giác này . . . . Nàng rất sợ đối với nàng như vậy. . . . .

      “Ba Đồ Lỗ, Ba Đồ Lỗ. . . .”

      Tô Đồ vừa đến gần, đám người kia lập tức liền hoan hô vị hùng của bọn họ, lũ trẻ chạy vòng xung quanh , những phụ nhân(*) cũng rối rít ngừng công việc trong tay để chạy đến, khuôn mặt của mỗi người đều mang theo sùng bái và hưng phấn.

      (*) phụ nữ trung niên

      Tô Đồ vừa ôm Mẫn Mẫn xuống ngựa bị lũ trẻ lôi .

      “Ba Đồ Lỗ! Lần trước ngài dạy võ công cho chúng con!”

      “Ba Đồ Lỗ! Ngày hôm qua con bắn trúng con chim. . . .”

      Lũ trẻ tranh nhau chuyện với , còn chỉ nhẫn nại mỉm cười đáp trả, để mặc cho bọn chúng lôi kéo.

      Đây là lần đầu tiên Mẫn Mẫn trông thấy Tô Đồ cười, nụ cười của ấm áp giống như mặt trời giữa mùa đông, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu và ấm áp.

      “Vị nương này có quan hệ gì với Ba Đồ Lỗ vậy?” người phụ nữ tò mò hỏi.

      Mẫn Mẫn quay đầu lại, phát có vài chục ánh mắt nhìn nàng chằm chằm: “A. . . . Ta chỉ tới làm khách. . . .” Nàng cũng thể mình bị bắt làm con tin nha. . . . .

      “Ôi! Ba Đồ Lỗ chưa bao giờ mang bất kỳ nương nào tới nơi này, ta còn tưởng là người của !” phụ nhân khác có chút thất vọng .

      phải sao! nương này xinh đẹp như vậy. . . . Ầy! Làn da trắng mịn như sữa. . . . đáng tiếc. . .” phụ nhân khác cũng lắc đầu thở dài.

      Nhìn thấy mọi người vây quanh mình ngừng ca ngợi, Mẫn Mẫn đỏ mặt: “Là mọi người nghĩ quá nhiều rồi. . . . Ta tốt như vậy đâu. . . .”

      phụ nhân nắm lấy tay nàng: “Nhìn này! Bàn tay vừa mềm vừa mịn, quả thực là mềm mại như tơ tằm, tắm bằng gì vậy?”

      Mẫn Mẫn vội vàng lảng sang chuyện khác, bởi nàng sắp bị chìm ngập trong khen ngợi của mọi người rồi: “Xin hỏi. . . . Tại sao các người lại gọi là Ba Đồ Lỗ? Ba Đồ Lỗ là tên của sao?”

      phải! Ý nghĩa của từ Ba Đồ Lỗ ở trong Quỷ tộc so với những nơi khác còn oai hùng hơn rất nhiều, nhưng mà tên của so với Ba Đồ Lỗ cũng khác nhau lắm!”

      “Nghĩa là sao?” Mẫn Mẫn vẫn hiểu . Lẽ ra các nàng ấy phải gọi là Vương thượng chứ. . . .

      phụ nhân nổi danh ở nơi này đứng vẫy tay từ phía xa: “Mọi người mau làm tiếp ! Nếu kịp đâu!”

      “Ta tên là Bố Na, chúng ta vừa vừa chuyện nhé!”

      “Vâng. . . .” Mẫn Mẫn theo các nàng tới trước xấp vải rất lớn, trông thấy có vài phụ nhân thêu thùa, nàng nhịn được tò mò hỏi: “Sao mọi người phải dệt tấm vải lớn như vậy?”

      Bố Na cười : “Để tặng sinh nhật cho Ba Đồ Lỗ, chúng ta chỉ biết thêu thùa may vá, đây cũng coi là chút tâm ý của chúng ta!”

      “Sinh nhật. . . .” Sắp đến sinh nhật sao?

      “Ta tên là Bố Na, tất cả mọi người đều gọi ta là thím Bố Na! tên gì?”

      “À. . . Bà gọi ta là Mẫn Mẫn được rồi!”

      “Mẫn Mẫn có biết thêu thùa ?” Bố Na cười hỏi nàng.

      “Có ạ!” Nhìn Bố Na, Mẫn Mẫn vô cùng có thiện cảm.

      “Tới đây cùng nhau thêu ! Ở đây thấy thêu cái gì đẹp?” Bố Na chỉ vào chỗ trống tấm vải.

      “Ừm. . . để ta xem thử. . .” Mẫn Mẫn nhìn tấm vải, sau đó động tác thuần thục. Thêu thùa là sở trường của nàng.

      Thấy Mẫn Mẫn rất nhanh thêu xong con huơu sao rất đẹp, Bố Na hài lòng cười híp mắt, gọi tất cả mọi người: “Này! Các người mau đến đây nhìn xem, vị nương này thêu huơu sao rất đẹp đó!”

      Mấy phụ nhân lập tức chạy đến: “ là sống động, con huơu sao này đẹp nha!”

      “Thêu rất đẹp!”

      thêu đáng tiếc!”

      “Phải bảo ấy tới giúp tay mới được, ấy thêu đẹp quá!”

      “Ơ. . . đẹp như thế sao?” Mẫn Mẫn lại đỏ mặt.

      ngờ nương rất xinh đẹp mà trình độ thêu thùa lại còn rất xuất sắc nữa!”

      Bố Na nắm tay Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn! Sau này tới giúp chúng tôi được ? Có giúp tay tấm vải này càng trở nên hoàn mỹ!”

      “Nhưng ta biết chủ đề của các người là gì?”

      “Chúng ta muốn đem tất cả cảnh đẹp của Quỷ tộc thêu lên đây, đa số là phong cảnh hay người và động vật, cái gì cũng được, tùy phát huy, mỗi người chúng ta chọn phần trống để thêu lên cảnh sắc của Quỷ tộc trong lòng mình.” Bố Na giải thích với Mẫn Mẫn.

      Mẫn Mẫn gật đầu: “ ra là vậy, ta cũng rất muốn giúp tay. . .nhưng. . . .” Ánh mắt của nàng khẽ nhìn về phía Tô Đồ. . . .

      Bố Na nhìn theo ánh mắt của nàng: “ yên tâm! Ta xin phép Tô Đồ!”

      Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc, khỏi gật đầu. Xem ra quan hệ giữa thím Bố Na và Tô Đồ hề đơn giản, nếu như nàng có thể ra khỏi cung điện có nghĩa cơ hội cho nàng bỏ trốn càng cao.

      Bố Na và Mẫn Mẫn vừa thêu vừa chuyện phiếm: “Có số việc biết, Quỷ tộc bây giờ còn phụ thuộc vào Nhật Hi quốc, rốt cuộc chúng ta cần phải giao nộp khoản thuế kếch sù cho Nhật Hi quốc nữa rồi, cũng bị những người Nhật Hi quốc ở giáp biên giới đó khi dễ nữa. Bây giờ Quỷ tộc tự do rồi, tất cả đều nhờ công lao to lớn của Ba Đồ Lỗ! Chúng ta phải biết ơn !”

      Mẫn Mẫn trợn to mắt: “Những người ở giáp biên giới của Nhật Hi quốc khi dễ các người sao?”

      “Hàng năm chúng ta đều phải cống nạp số lượng lớn da lông thú cho Nhật Hi quốc, có lúc thu hoạch tốt cũng phải nộp đầy đủ. cũng thấy đấy, phía bắc của Quỷ quốc giáp biển, phía nam là thảo nguyên rộng lớn, tộc của chúng ta phải đánh cá cũng là chăn nuôi, nhưng những người nơi biên giới lại chúng ta là dân tộc vô văn hóa, lần nào cũng tìm cách gây khó dễ, có lúc còn đánh người của chúng ta. . . .” Bố Na đến đây đột nhiên im lặng, chỉ mình bà mà tất cả những phụ nhân xung quanh cũng đều im lặng theo.

      “Thiếu tơ tằm rồi. . . Ta lấy đây. . . .” Bố Na xong liền bước .

      Thấy Bố Na rồi, phụ nhân khác mới ngồi xuống bên cạnh Mẫn Mẫn, giọng với nàng: “Phu quân của Bố Na bị người Nhật Hi quốc đánh chết!”

      Mẫn Mẫn kinh hãi: “Cái gì. . . .”

      “Bởi vì ông ấy chịu đem số cá bắt được giao cho bọn họ, cho nên bị mấy người đó đánh chết, khi đó trong bụng Bố Na mang thai đứa bé thứ hai, bởi vì quá mức đau lòng mà bị sảy thai . . . .”

      Mẫn Mẫn nghe vậy thể che giấu được đau thương: “Chẳng lẽ những người đó bị trừng phạt sao?”

      “Trừng phạt cái gì? Nhật Hi quốc căn bản là chả thèm để ý đến chúng ta, trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là đám người man rợ, có bao giờ bọn họ coi chúng ta là người mà để mắt đến?”

      Mẫn Mẫn tức giận : “ là quá đáng! Cái này là quá phân biệt đối xử rồi!”

      “Chúng ta đều là quả phụ. . . Nơi đây đều có phần quá khứ của mỗi chúng ta. . .”

      “Chẳng lẽ các người cứ nhẫn nhục chịu đựng như vậy?”

      “Chúng ta chẳng qua chỉ là nữ nhân, có thể làm gì được đây?”

      “Nếu nhờ Ba Đồ Lỗ, đừng là mất phu quân, chỉ sợ chúng ta đều bị bọn họ khi dễ rồi!”

      Bố Na tới: “ ngại quá! Có tơ tằm rồi đây!”

      Mẫn Mẫn nhìn Bố Na: “ xin lỗi. . . .” Thân là người của Nhật Hi quốc, đứng trước mặt những người này, nàng cảm thấy xấu hổ chịu nổi.

      Hốc mắt Mẫn Mẫn đỏ lên, chạy xa khỏi bọn họ, nàng cảm thấy ngực mình rất đau, có cách nào thở nổi. Nàng dựa vào bên vách tường của căn nhà, nước mắt nhịn được mà rơi xuống.

      câu chuyện cũ thương tâm như vậy khiến nàng chịu nổi. . . Nàng thể nào tưởng tượng được đó là , hơn nữa lại là câu chuyện phát sinh trong cuộc đời của Tô Đồ. . . .

      Trong màn nước mắt, nàng mơ hồ nhìn thấy Tô Đồ cười giống hệt như đứa trẻ, lại nhớ đến vết sẹo đáng sợ ở trước ngực , nhớ đến đôi bàn tay chai sạn. ra, đằng sau dáng vẻ lãnh khốc, lại có quá khứ đầy đau thương như vậy, khó trách hận Nhật Hi quốc, hận người Nhật Hi quốc. . . .

      “Bố Na, vị nương kia đâu rồi? Sao lại thấy nữa?” Mấy vị phụ nhân khác phát thấy Mẫn Mẫn lên tiếng hỏi.

      Bố Na cười cười: “Chắc là chạy tìm Ba Đồ Lỗ rồi!” Cuối cùng ông trời chịu mở mắt, có vị nương tốt như vậy xuất , Ba Đồ Lỗ còn đơn nữa.

      Bố Na lắc đầu cái: “Haizz! Chuyện qua hãy để nó qua , Hàn Duy con trai ta bây giờ theo Ba Đồ Lỗ bảo vệ Quỷ tộc, ta cảm thấy rất vui mừng và hạnh phúc!”

      ra Hàn Duy là con trai của Bố Na. Nhìn Bố Na, tâm tình của Mẫn Mẫn rối loạn. ra là nàng ngu ngốc như vậy, nàng có tư cách gì mà đánh Hàn Duy và dạy dỗ Tô Đồ chứ? Cũng khó trách. . . . khó trách Tô Đồ muốn thoát khỏi Nhật Hi quốc bằng bất cứ giá nào . . . . Bởi vì chỉ có như vậy bọn họ mới có đường sống. . . .

      Xem lại mình, cái gì cũng biết. . . . Kẻ man rợ ra chính là nàng. . . . Lấy ý nghĩ tự cho mình là đúng để đối xử với . . . . Mẫn Mẫn ngước nhìn Tô Đồ cách đó xa dạy võ công cho lũ trẻ.

      Bố Na nhìn theo ánh mắt của nàng: “Nếu so sánh, người đau khổ nhất chính là Tô Đồ, thích trẻ con như vậy, ai ngờ. . . aiz. . . .”

      Mẫn Mẫn vội hỏi: “ xảy ra chuyện gì sao?”

      “Ta đành lòng . . . .” Bố Na nặng nề thở dài.

      “Có thể cho ta biết được ? Ta rất muốn biết!” Mẫn Mẫn vội vàng nắm chặt tay Bố Na.

      Bố Na nhìn Mẫn Mẫn, khẽ cười hỏi: “ rất thích sao?”

      Mẫn Mẫn mở to mắt, nhất thời cứng họng, chật vật cúi đầu giống như là bị người ta vạch trần tâm . Nàng thích Tô Đồ? ! Sao nàng có thể thích . . . .

      Bố Na cười cười như hiểu : “Vậy nên mới muốn biết tất cả về !”

      Vậy sao? Nhưng tại sao nàng có thể. . . . Mẫn Mẫn cảm thấy kinh ngạc với ý nghĩ này của mình, đối với lời của Bố Na, nàng vậy mà lại có cách nào phản bác ngay lập tức. Lẽ ra nàng nên rằng thể nào, thế nhưng nàng lại do dự.

      “Ba năm trước, Ba Đồ Lỗ vẫn chỉ là ngư dân, hôm đó gió cực kỳ lớn, thê tử của cầm dù ra đón , thế nhưng lại gặp đám người vô lại của Nhật Hi quốc, bọn họ thấy ấy chỉ có thân mình nên khi dễ, chỉ lo thỏa mãn dục vọng chứ hề quan tâm tới cái bụng nhô cao của , vì muốn bảo vệ danh tiết mà ấy nhảy xuống biển, hôm sau có người trong tộc vớt được thi thể của ấy. . . .”

      Bố Na tới đây, Mẫn Mẫn kìm được mà túm chặt vạt áo, cảm thấy khó thở.

      Bố Na lại tiếp: “Ba Đồ Lỗ cực kỳ đau lòng, để ý tới phản đối của những người trong tộc mà trực tiếp tìm những tên đó để tính sổ, mà chỉ đơn thế , đương nhiên là bị những người đó chém đến trọng thương, nhất là vết thương trước ngực, rất sâu, suýt chút nữa mất mạng. . . .”
      Tuyết NguyệtGà con thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.1

      Mẫn Mẫn ngâm mình trong thùng nước nóng, những lời mà Bố Na cứ quanh quẩn ở trong đầu nàng.

      Tô Đồ vì mọi người trong tộc cho nên mới cố tình muốn lập quốc, làm vậy hề sai, mà Dương Sa cũng vì muốn bảo vệ cho Nhật Hi quốc nên mới thỏa hiệp, hai người bọn họ đều có lỗi, mà lỗi là ở những người bọn họ biết.

      Lão Hi Vương (*) rất dũng thiện chiến, đến nỗi quên cả việc phải thống trị đất nước tốt, nhưng bây giờ thái tử lại như vậy, Dương Sa có tấm lòng nhân hậu, khắp nơi đều lấy dân đứng đầu. . . .

      (*) vị vua trước của Nhật Hi quốc.

      Nàng tin rằng chỉ cần Tô Đồ đem tình hình của Quỷ tộc cho thái tử biết, thái tử nhất định phản đối việc bọn họ tự lập quốc. Nhưng tình huống gay go nhất chính là song phương đều ai tình nguyện, chẳng qua chỉ nghĩ trăm phương nghìn kế muốn bên kia khuất phục, cho nên mới có tình trạng xung đột đến máu chảy đầu rơi. ra nếu cẩn thận suy nghĩ chút tất cả những chuyện này đều có thể tránh được.

      Mẫn Mẫn đứng dậy từ trong thùng nước. Bên cạnh Dương Sa có Ân Li, nàng tin tưởng Ân Li nhất định tin mình, nhưng bây giờ phiền toái nhất chính là Tô Đồ, vẫn luôn là người bá đạo và cố chấp như vậy, muốn thuyết phục cũng phải là chuyện dễ dàng, nhưng cho dù thế nào nàng phải thử lần mới được.

      Nàng cuốn khăn xung quanh mình rồi ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp bước tới mép giường cánh tay cứng như thép từ đằng sau ôm lấy eo nàng.

      “Nàng thơm quá. . . .”

      “Tô Đồ. . . .” xuất khi nào?

      Tô Đồ mải mê hôn lên cần cổ thơm tho của nàng, tay kéo tấm khăn che, tay ôm trọn bầu ngực căng tròn, nhàng xoa bóp.

      Mẫn Mẫn xoay người lại, đặt tay lên lồng ngực của : “Chờ chút. . . . Ta có lời muốn với ngươi. . . .”

      Nàng vừa tắm xong, đẹp đến nỗi khiến toàn thân trướng đau, Tô Đồ đặt nàng xuống giường: “Muốn để lát nữa rồi .” Sau đó cúi đầu ngậm lấy nụ hoa của nàng.

      “Chờ chút. . .Ưm. . . đừng như vậy. . .” Mẫn Mẫn cách nào đẩy được ra.

      “Nàng ngọt, thơm. . .” Miệng của Tô Đồ công kích nụ hoa của nàng, bàn tay dần dần trượt xuống vuốt ve nhụy hoa của nàng.

      “A. . .Đừng. . .Ưm. . .” Thân thể của Mẫn Mẫn chủ động phối hợp, bắp đùi tách ra như hoan nghênh vào thăm dò.

      “Thế nào? Hôm nay nàng có cảm giác như vậy sao?” còn chưa vào trong mật huyệt của nàng, thế nhưng bàn tay cảm nhận được mảnh ướt át.

      “Ta. . .a. . .” Mẫn Mẫn rên rỉ.

      “Ta thích nàng như vậy. . .” đưa ngón tay dò vào bên trong mật huyệt, nhàng chậm rãi ra vào.

      “Ưm. . .Ah. . .” Bắp đùi của Mẫn Mẫn lúc khép lúc mở, toàn thân bức bối khó nhịn, tựa như muốn thúc giục mau mau tiến vào.

      “Ừm. . . ướt. . . So với lần trước còn ướt hơn nhiều. . . .Nàng rất muốn phải ?” Tô Đồ hôn lên môi nàng, đồng thời ưỡn thắt lưng, tiến thẳng vào trong mật huyệt của nàng.

      “Ưm. . .” Mẫn Mẫn vòng hai chân lên hông , để cho tự do ra vào trong cơ thể mình.

      “A a a . . .” Mật huyệt ẩm ướt chặt chẽ ôm trọn nam căn của , Tô Đồ ra vào rất nhanh, nâng chân của nàng lên cao, quỳ ở giường, chân cong lên dùng sức để tiến vào, tốc độ mãnh liệt khiến chỗ tư mật của hai người va vào nhau, phát ra loại thanh tuyệt vời.

      “A. . .a. . a . . .” Mẫn Mẫn ôm hai chân ép sát ngực mình, vui sướng đón nhận trọng lượng của .

      Nàng phát ra thanh rên rỉ cao vút: “A. . .a . .ưm. . .”

      Sau đó, Tô Đồ nâng nàng dậy, để cho nàng ngồi lên người , mông của dùng sức đẩy lên .

      Mẫn Mẫn bị đẩy rất mạnh, bầu ngực cũng theo tốc độ kịch liệt mà lắc lư.

      thỏa thích ngậm vú nàng, sau đó cúi đầu nhìn chỗ hai người giao hợp, đưa tay xoa xoa tiểu hạch núp ở trong rừng rậm, khiến nàng rên rỉ càng thêm dữ dội.

      “Ah~. . .” Mật huyệt của nàng dùng sức kẹp chặt vật cứng rắn của , hai mắt nàng khép hờ, da thịt trắng như tuyết dần trở nên ửng đỏ, cao triều kéo tới khiến cả người nàng cảm thấy lâng lâng.

      Nhìn nàng đắm chìm trong khoái cảm cực hạn, tốc độ của Tô Đồ dần trở nên nhanh hơn, khoảng cách giữa những lần đẩy vào rút ra càng lúc càng ngắn và mạnh hơn.

      Mẫn Mẫn hoàn toàn quên mình ôm lấy , nức nở: “A a a. . . Ta sắp được rồi. . . .Ahh. . .”

      Tô Đồ nhắm mắt, ở lần nhấp cuối cùng đem hết tinh hoa của mình bắn sâu vào trong cơ thể nàng, còn nàng xụi lơ ở người .

      Kích tình qua , Mẫn Mẫn tựa vào lồng ngực tráng kiện của , ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo trước ngực.

      Tô Đồ vuốt ve mái tóc mềm mại ướt đẫm của nàng: “Sao vậy? Hôm nay nàng giống mọi khi?”

      Mẫn Mẫn trầm mặc , chẳng qua chỉ ngơ ngác nhìn vết sẹo kia, làm sao bây giờ. . . . Nàng phát , sau khi biết quá khứ của nàng có cách nào đem vẻ mặt lạnh lùng ra để đối mặt với được nữa. . . Thậm chí nàng còn có loại kích động muốn ôm chặt lấy .die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Tô Đồ lật người nhìn nàng: “Sau khi trở về từ thảo nguyên, nàng vẫn luôn im lặng, nàng suy nghĩ cái gì?”

      Mẫn Mẫn đặt tay lên vết thương của : “Còn đau ?”

      Tô Đồ bắt lấy tay nàng, nhàng nâng lên môi hôn: “Vết thương cũng lành, còn đau nữa rồi!”

      Mẫn Mẫn mở lòng bàn tay của ra, vuốt ve những vết chai sạn đó. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đôi bàn tay đẹp như vậy, giờ phút này lại khiến nàng động tâm. . .

      “Sao lại hỏi vậy?” Tô Đồ cảm thấy nàng hôm nay rất lạ. . . .

      “Trừ tổn thương bên ngoài. . . . trong lòng cũng tổn thương rất nhiều sao?”

      Tô Đồ nghe vậy khuôn mặt khẽ biến sắc, thân thể trở nên cứng ngắc.

      Mẫn Mẫn gấp gáp : “Ta có ý gì khác. . . Ta chỉ muốn. . . Ta chỉ muốn lời xin lỗi với ngươi. . . Xin lỗi vì những lời ta . . . Ta. . .”

      Tô Đồ cười lạnh: “Chuyện xưa của ta nghe rất cảm động phải ?”

      Mẫn Mẫn lắc đầu: “! hề dễ nghe chút nào. . . Ta nghe . . . chỉ cảm thấy đau khổ muốn chết. . . .”

      Tô Đồ ngồi dậy, sắc mặt vui: “Vậy bây giờ là nàng thương hại ta?”

      Nàng khẩn trương ngồi dậy: “Ta có ý đó. . . . Ngươi đừng nên hiểu lầm. . . .” Đáng chết! Đầu lưỡi nàng như muốn thắt lại. . . .

      Tô Đồ vén chăn lên, hai lời liền rời giường, mặc quần áo: “Ta cần người của Nhật Hi quốc thương hại! Nàng cũng cần phải xin lỗi vì lời của mình, dù sao trong mắt các người, Quỷ tộc vốn là đám người man rợ, mạng của chúng ta hèn hạ như chó!”

      “Tại sao lại như vậy? Ta có ý khinh rẻ Quỷ tộc! Ta chẳng qua. . . chẳng qua chỉ là. . . .” Mẫn Mẫn kích động nhảy xuống giường, bắt lấy tay .

      Tô Đồ để ý tới nàng, hất tay nàng ra, tiến về phía cửa.

      Nàng vội vàng ôm chầm lấy hông của từ phía sau: “Ta hiểu trong lòng ngươi rất khổ sở! Nhưng phải người nào của Nhật Hi quốc cũng xấu xa như vậy, cũng có những người tốt, ta thừa nhận lão Hi Vương tốt, nhưng thái tử là người tốt, nhất định phải chiến tranh mới giải quyết được tất cả, nhất định còn có nhiều biện pháp tốt hơn. . . .”

      Tô Đồ xoay người bóp cằm nàng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hung ác: “Nàng có tư cách gì những lời này với ta? Nàng biết cái gì? Nàng vĩnh viễn hiểu được người Quỷ tộc của chúng ta bị người Nhật Hi quốc hãm hại thế nào, nàng đứng ở lập trường gì mà những lời này? Chỉ dựa vào nàng là người Nhật Hi quốc sao?”

      Mẫn Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta biết ngươi hận Nhật Hi quốc, chẳng lẽ đối với các ngươi, lấy cứng chọi cứng mới là tốt sao? Ngươi quên bọn họ gọi ngươi là gì rồi sao? Ngươi là Ba Đồ Lỗ, là hùng trong lòng bọn họ, bản thân ngươi có ảnh hưởng rất lớn đến hy vọng và tính mạng của nhiều người, khi nổi lên xung đột ắt có đổ máu, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ máu chảy đầu rơi sao?”

      Ánh mắt của Tô Đồ đột nhiên lạnh buốt: “Mọi người ở Quỷ tộc đều cam nguyện máu chảy đầu rơi, bởi vì NỢ MÁU CHỈ CÓ THỂ TRẢ BẰNG MÁU!” xong, liền buông nàng rồi sải bước rời .

      Mẫn Mẫn nhìn theo bóng dáng lạnh lẽo tuyệt tình của , nàng chán nản ngồi sụp xuống đất, ôm lấy thân thể lạnh run. Tại sao? Tại sao nợ máu phải trả bằng máu? biết rằng oan oan tương báo mãi mãi dứt sao? Nhật Hi quốc, Quỷ quốc, hai đất nước này đều có người mà nàng , nàng muốn thấy bất cứ bên nào phải đổ máu, rốt cuộc nàng nên làm thế nào đây. . . . Làm thế nào mới có thể xóa hận thù trong lòng . . . .
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.2

      Từ sau đêm đó, Tô Đồ cũng đến tìm Mẫn Mẫn nữa, lúc đầu nàng vẫn còn hy vọng, bây giờ nàng lại có cách nào khống chế bản thân mình đừng nhớ đến . Cuộc sống , nàng biết trải qua như thế nào, mỗi ngày đều đứng ở cửa ngóng trông, nhưng có chờ đợi thế nào cũng nhìn thấy bóng dáng của .

      Nhưng mà, nghĩ lại, cho dù nhìn thấy thế nào? nghe lời nàng, kết quả còn có thể cãi nhau, vậy thà rằng đừng nhìn thấy. Nhìn thấy nàng chỉ cảm thấy càng lúc càng hoang mang, thế nhưng nhìn thấy lại khiến lòng nàng càng thêm chua xót. . . .

      “Chu nương!”

      “A. . . Là huynh sao. . . Có chuyện gì ?” Mẫn Mẫn kinh ngạc, Hàn Duy vậy mà lại đến tìm mình.

      suy nghĩ gì vậy? Ta kêu mấy lần rồi đấy. . . .”

      “A. . . Huynh có kêu ta sao?” Sao mình lại nghe thấy nhỉ?

      Có phải là trùng hợp hay ? Gần đây Vương thượng cũng hay mất hồn như vậy, rốt cuộc giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì? - Hàn Duy thầm nghĩ.

      “Đúng rồi! Huynh tìm ta có chuyện gì ?” Chẳng lẽ là Tô Đồ bảo đến tìm nàng?

      “Lần trước Chu nương đến thảo nguyên, thêu con huơu sao rất sống động phải ? Mẹ ta muốn mời nương qua giúp lần nữa, biết nương có rảnh rỗi hay ?”

      mặt Mẫn Mẫn giấu được vẻ thất vọng: “ ra là. . . .” Nghĩ cũng đúng, Tô Đồ làm sao có thể tìm nàng, là tự nàng si tâm vọng tưởng mà thôi. . . .

      Thấy nàng để lộ ra vẻ mặt khó khăn, Hàn Duy : “Nếu Chu nương rảnh cũng sao. . . .”

      ! Ta bận gì cả. . . . Nhưng ta chỉ sợ Tô Đồ đồng ý. . . .” Mẫn Mẫn cúi đầu thở dài .

      “Ta vừa hỏi Vương thượng, ngài đồng ý cho đến thảo nguyên ở mấy ngày rồi.” hiểu rốt cuộc Vương thượng nghĩ gì? Đối với bọn họ mà , Chu nương là người rất quan trọng, vậy mà ngài lại có thể để cho nàng tùy ý lung tung sao?

      Mẫn Mẫn mở to hai mắt: “ đồng ý?” Nàng quả khiến cảm thấy chán ghét rồi sao? chỉ hận thể tránh khỏi nàng càng xa càng tốt đúng ?

      Thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, Hàn Duy tò mò hỏi: “Chu nương, có gì đúng à?”

      . . có!” Nhìn Hàn Duy, Mẫn Mẫn lại nhớ đến chuyện: “Hàn Duy. . .”

      “Có chuyện gì?”

      “Trước kia ta lễ phép với huynh, lại còn tát huynh cái, vô cùng xin lỗi, xin huynh hãy tha thứ cho ta!” Mẫn Mẫn thành tâm với .

      Hàn Duy giật mình, nhìn nàng khom người xin lỗi với mình như vậy khiến được tự nhiên: “Ơ. . . . Những việc trước đây ta quên hết rồi!” Nàng thay đổi rất nhiều, còn giống tính cách trống đánh xuôi kèn thổi ngược như lúc đầu nữa. (nghĩ đằng làm nèo, hành động giống với suy nghĩ)

      “Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để lời xin lỗi với huynh. . . Ta. . . .” Sau khi nghe thím Bố Na chuyện, nàng lại càng thêm xấu hổ vì những hành động lúc đầu của mình.

      Hàn Duy vội vàng khoát tay: “Ai da! đừng nữa . . . cứ xin lỗi với ta, ta cảm thấy ngại. . . .”

      Hàn Duy ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Này. . . Chu nương hãy mau thu xếp ít quần áo. . . Xe ngựa chờ ở ngoài cung đấy!”

      “Được!” Mẫn Mẫn xoay người trở về phòng.

      Hàn Duy cảm thấy có chút kỳ quái. Chu nương này bị bắt làm con tin, nhưng hôm nay lại có cảm giác nàng giống như người bạn thân thiết, cái ý nghĩ này hình như đúng cho lắm? Nhưng mẹ lại bà rất hợp ý với Chu nương, muốn nhận nàng ấy làm con nuôi, khiến cách nào này ra khỏi miệng . . . chuyện này. . . cũng . . . Rốt cuộc Chu nương là địch hay là bạn đây?

      ***

      Mẫn Mẫn ở nhà của Bố Na, mỗi sáng sớm đều theo bà lùa dê, vắt sữa dê, làm phomat, buổi chiều ngồi thêu thùa cùng


      với những người phụ nữ khác trong Quỷ tộc, có nhiều chuyện để làm khiến nàng còn thời gian để tán gẫu, nhưng mỗi khi hoàng hôn đến, bọn họ xin phép Tô Đồ dẫn nàng lên ngọn đồi .

      Nhìn Vương cung hùng vĩ phía xa, trong lòng nàng nghĩ biết bây giờ Tô Đồ làm gì? Có nhớ đến nàng hay ? Có nhớ nàng giống như nàng nhớ hay ?

      Mỗi khi đứng ở nơi này, nàng vẫn luôn nhớ tới lần mình và Tô Đồ cùng cưỡi chung con ngựa, tay của ôm nàng chặt, để nàng tựa vào vòm ngực an toàn của , bọn họ từ từ dạo bước thảo nguyên, phảng phất như thế gian này chỉ có hai người bọn họ, còn những vấn đề phiền não kia nữa. Nghĩ tới đây, nàng chỉ cảm thấy xung quanh mình lạnh lẽo.

      Ngồi bên ngoài, nàng nhìn bức tranh tấm vải. thêu xong bức tranh phong cảnh rồi, kế tiếp nàng thêu cái gì đây? Bàn tay khẽ vuốt ve tấm vải, trong đầu lên đôi tình nhân ngồi lưng ngựa tựa vào nhau, ngắm nhìn thảo nguyên tươi đẹp…

      Mẫn Mẫn nhắm mắt lại. Đó là bức tranh đẹp nhất trong lòng nàng, nàng nghĩ, cho dù sau này có phát sinh bất kỳ chuyện gì nữa, đời này nàng thể nào quên cảnh tượng khi đó…

      Nàng muốn thêu… Nàng muốn đem cảnh tượng đó thêu thành bức tranh tuyệt đẹp, đây là lễ vật dâng lên cho Tô Đồ, nàng hy vọng có thể nhìn thấy, đến lúc đó hiểu được tâm ý của nàng.

      Nàng vội vàng thêu, bởi vì tốc độ quá nhanh, kịp chú ý cho nên kim đâm vào ngón tay. “A!”

      Bố Na nghe thanh này liền vội vàng chạy tới: “Bị kim đâm sao?”

      Mẫn Mẫn cười : “Ta cẩn thận, muốn mau chóng hoàn thành cho nên tốc độ nhanh hơn, ngờ lại…”

      “Làm kịp ta cũng trách , nhìn chút , mấy ngày nay tay của toàn là vết kim đâm rồi!” Bố Na đau lòng nhìn bàn tay của nàng.

      sao đâu! Chỉ cần thêu đẹp mấy cái này chẳng là gì cả!” Mẫn Mẫn thêu thêm vài đường, thích vuốt ve tấm vải mãi buông. Rốt cuộc nàng thêu xong rồi!

      Bố Na hài lòng gật đầu. Có Mẫn Mẫn làm thê tử tốt biết bao, đáng tiếc. Ba Đồ Lỗi là người có phúc mà biết hưởng, ở chung nhiều ngày như vậy, bà biết Mẫn Mẫn có lúc nào mà nhớ đến .

      “Bức họa tấm vải này rất đẹp! Nhất là những chỗ của thêu, so với dùng bút vẽ còn tinh xảo hơn!”

      “Đừng vậy… Mọi người thêu giỏi hơn ta nhiều!”

      “Trình độ thêu thùa của rất tốt, nếu là người Quỷ tộc nhất định đống người tranh nhau để cưới !”

      “Cưới tôi? Tại sao?” Mẫn Mẫn buồn cười hỏi.

      “Trong Quỷ tộc, nào vừa giỏi thêu thùa lại vừa xinh đẹp thiện lương đều được mọi người hoan nghênh nhất!” Bố Na . ra , trong lòng bà rất thích Mẫn Mẫn, nếu phải nhận ra người trong lòng Mẫn Mẫn là Ba Đồ Lỗ bà nhất định giúp con trai mình theo đuổi Mẫn Mẫn!

      đâu! Là mọi người quá khen rồi… Ta giỏi như vậy đâu…” Mẫn Mẫn vô cùng chột dạ. Nếu biết nàng là người của Nhật Hi quốc bọn họ còn giữ vẻ mặt ôn hòa như vậy rồi nàng thiện lương hay ?

      “Mẹ của nhất định cũng là mỹnhân rất giỏi nữ công gia chánh đúng ?”

      “Sau khi sinh hạ ta mẹ ta qua đời rồi.” Mẫn Mẫn xong ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía nàng, nàng mỉm cười : “Nhưng mà, nghe cha ta , mẹ của ta cũng thêu thùa rất giỏi, cho nên ta cũng liều chết học thêu thùa, hy vọng cha có thể vui vẻ…”

      Bố Na dùng thân thể mập mạp ôm chặt lấy Mẫn Mẫn: “Đứa bé đáng thương…”

      “Thím Bố Na…”

      “Vậy sau này cứ coi ta là mẹ của ! Vừa hay ta có con , có con như hoa như ngọc thế này, đúng là rất tốt!” Hốc mắt của Bố Na phiếm hồng.

      “Cảm ơn! Mọi người đối với ta tốt…” Mọi người ở nơi này tốt, Mẫn Mẫn hiểu được, người tốt như vậy, sao ông trời lại đối xử với các nàng ấy…

      “Đúng rồi! Ta có nấu chè vừng, con có muốn ăn hay ?”

      “Mẫn Mẫn, nhất định phải ăn chè vừng của Bố Na nấu, rất rất ngon đó!”

      Mẫn Mẫn cười rồi giơ tay lên: “Vậy sao? Được! Ta muốn ăn!”

      bao lâu sau, Bố Na bưng chè ra, múc chén đưa cho Mẫn Mẫn, sau đó gọi mọi người đến ăn chè, mặt ai nấy tràn đầy vui vẻ, xung quanh tràn ngập tiếng cười.

      Mẫn Mẫn nhìn chén chè trong tay, húp ngụm ấm nóng vào trong miệng, thấm vào lòng nàng. Nàng hy vọng mọi người nơi này vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc như vậy, cho dù là ai… nàng cũng muốn bị tổn thương, đau khổ, lại càng muốn bọn họ bị liên lụy bởi ngọn lửa chiến tranh…
      Last edited by a moderator: 6/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.3

      “Đúng rồi! Ta cũng chuẩn bị xong rồi, hôm nay con ở lại ăn tối !” Bố Na cười . “Nhưng buổi tối con phải trở về cung. . .”

      Tuy nỡ rời xa những người này, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng, Mẫn Mẫn phải trở về rồi. “Bởi vì Ba Đồ Lỗ sao? Yên tâm, tối nay cũng tới đây ăn cơm, ăn xong hai người trở về cung!”

      cũng tới sao?”

      Biết tới, trong lòng Mẫn Mẫn đột nhiên căng thẳng, quên mất chén chè trong tay, nàng vội vàng đứng dậy, chè nóng hắt lên người, cánh tay lộ ra bên ngoài trong nháy mắt đỏ lên.

      Bố Na hô lên: “Ôi trời! Tay của con bị phỏng mất!” đám người ba chân bốn cẳng vội vàng lấy nước lạnh giúp nàng rửa tay. “Đều tại ta! Chè quá nóng mới khiến con bị phỏng!” Bố Na tự trách.

      ! Là do con cẩn thận! liên quan đến người. . . .” Mẫn Mẫn .

      “Ôi ôi! Nhìn đôi tay này, lúc đầu trắng tinh như ngọc, bây giờ lại đỏ như vậy. . . Có đau hay ?” Bố Na khẩn trương giống như bà mẹ đau xót cho con mình.

      đau, đau chút nào đâu!” “Quần áo của con cũng dơ rồi, mau theo ta vào trong thay ! Trong nhà ta có quần áo đấy!”

      Bố Na kéo Mẫn Mẫn vào trong phòng. Bố Na lấy ra bộ quần áo quý giá nhất lúc còn trẻ của mình, giúp Mẫn Mẫn mặc vào. “Trời ạ! Rất vừa đấy! Con giống như ta lúc còn trẻ. . . đẹp quá! Mau ra ngoài cho mọi người giật mình nào!”

      Mẫn Mẫn mặc bộ quần áo đặc biệt của Quỷ tộc, hai bên đầu có


      hai lọn kim tuyến lượn quanh tạo thành hai bím tóc, còn lại đều rũ xuống sau vai, đỉnh đầu đeo món trang sức hình trăng lưỡi liềm mà các trẻ của Quỷ tộc thích nhất, áo treo thêm chiếc chuông , tai đeo chiếc khuyên tai bằng bạc, tất cả tạo nên thiếu nữ vô cùng xinh đẹp của quỷ tộc.

      Mẫn Mẫn nhìn mình trong gương, cảm thấy trang phục như vậy hình như quá mức tươi đẹp: “Con cần phải mang nhiều đồ trang sức như vậy đâu...”

      “Cần chứ! Nhìn làn da của con xem, vô cùng mịn màng, rất hợp với những món trang sức này, thoạt nhìn cứ như tiên nữ giáng trần vậy!” Bố Na hưng phấn cười .

      Mẫn Mẫn do dự: “Nhưng mà....”

      “Đừng có nhưng mà, con phải trông như thế này! Bình thường con đều ăn mặc đơn giản, các ở Quỷ tộc đều ăn mặc thế này, trông con như vậy, tùy tiện đứng ngoài đường, nhất định có rất nhiều chàng trai nhìn con đăm đăm, nước miếng chảy ròng ròng nha!”

      “Thím Bố Na...”

      Bố Na để ý đến lời kháng nghị của Mẫn Mẫn, kéo tay nàng ra khỏi phòng: “Này! Các người mau đến đây xem con xinh đẹp của ta!”

      Quả nhiên, Mẫn Mẫn vừa bước ra, xung quanh lập tức trở nên xôn xao, tất cả mọi người đều chen nhau bình phẩm.

      “Ai da! là đẹp!”

      “Dĩ nhiên rồi! Giống như ta lúc còn trẻ vậy!”

      “Ngươi bớt tự kỷ ! GIống ta mới đúng!”

      Mọi người ngươi lời, ta lời khiến cho Mẫn Mẫn cảm thấy buồn cười. Những người này giống như nhìn thấy bảo bối vậy, nàng đẹp đến thế sao? Chẳng qua là... Dù nàng có trẻ tuổi xinh đẹp như thế nào? Cũng lọt được vào mắt người mình mến...

      “A! Ba Đồ Lỗ! Ngài đến lúc nào vậy?”

      Lời của Bố Na làm Mẫn Mẫn đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải đôi con ngươi xanh thẳm của .

      Tô Đồ hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mẫn Mẫn. Chỉ mới mấy ngày gặp mà nàng so với trong tưởng tượng của đẹp hơn rất nhiều.

      Bố Na cố ý đẩy Mẫn Mẫn tới trước mặt , giống như dâng hiến bảo vật, : “Ba Đồ Lỗ, ngài thấy Mẫn Mẫn của chúng ta có đẹp hay ?”

      Tô Đồ chăm chú nhìn Mẫn Mẫn, ánh mắt như thể muốn xuyên thấu tâm hồn nàng. bao lâu rồi nhìn nàng như vậy? lâu, giống như trải qua đời...

      “Đẹp... ... Rất đẹp...” Trước kia tại sao lại phát quần áo của Quỷ tộc bọn họ lại đẹp như vậy?

      Giọng trầm thấp dễ nghe của tựa như dòng suối mát len lỏi vào trong lòng nàng, khiến tim nàng đập rộn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mặt cũng tự chủ mà đỏ lên. ngờ lâu gặp nhau mà sức ảnh hưởng của đối với nàng vẫn còn lớn như vậy... Nếu phải là ngại xung quanh đông người nàng muốn chạy như bay vào trong ngực , ôm chặt lấy , bao giờ buông ra.

      “Tốt lắm! Ba Đồ Lỗ tới, chúng ta mau vào trong chuẩn bị !” Bố Na hô hào mọi người, lâu sau, bốn phía xung quanh trở nên im lặng.

      Ánh mắt của Mẫn Mẫn vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tô Đồ, nàng chớp mắt, hoặc cũng có thể là nàng nguyện ý dời . Chỉ đứng im nhìn như vậy! cần , cứ để cho nàng lẳng lặng nhìn...

      Khóa mắt Tô Đồ trông thấy cánh tay của Mẫn Mẫn ửng hồng, bước bước dài đến trước mặt nàng, kéo tay của nàng: “Sao tay nàng lại bị phỏng?”

      Mẫn Mẫn kéo ống tay áo che lại: “Là do ta cẩn thận để bị phỏng...” Bàn tay của ấm áp, bị bắt được, nàng mới cảm giác được tay của mình lạnh đến thế nào. Bàn tay này lâu rồi được ai đó nắm chặt, thân thể lạnh lẽo này lâu rồi được ai đó ôm vào lòng, nhìn vào mắt , nàng hiểu.... ra, nàng người con trai trước mắt này, sâu đậm!

      Tô Đồ cau mày nhìn cánh tay đỏ hồng của nàng: “Như vậy được!”

      Mẫn Mẫn nhìn khẽ vuốt ve mu bàn tay của nàng, “ sao đâu...” Chỉ cần có thể nắm tay nàng lâu hơn chút, ánh mắt dừng người nàng lâu hơn chút, cho dù nàng có bị bỏng đến trầy da sứt thịt, nàng cũng cam lòng.

      “Sao có thể sao được?” xong, liền kéo nàng ra ngoài.

      “Đợi chút! Ngươi định làm gì? Thím Bố Na còn chờ chúng ta dùng cơm đó.”

      Tư Đồ quay lại với Mẫn Mẫn: “Ăn cơm quan trọng, nàng mới quan trọng!”

      Mẫn Mẫn nghe vậy sững sờ tại chỗ. vừa gì? Nàng mới quan trọng... Nàng mới quan trọng sao...

      Tiếp đó, ôm nàng trèo lên lưng ngựa, hai người cùng nhau chạy về hướng ngược lại.

      Bố Na hài lòng nhìn hai người rời . phụ nhân bê đồ ăn ra ngoài, hỏi: “Bọn họ đâu rồi? phải là muốn ăn cơm sao? Bây giờ lại chạy đâu rồi?” Bố Na cười : “Ăn cơm có gì mà quan trọng? Ha ha!”
      Last edited: 20/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :