1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quỷ vương thương sát thủ vương phi - Phi Nghiêu (3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 51: Dung nhan giấu.
      Editor: Junenar

      Từ xa Lam Lăng Nguyệt cũng nhìn thấy Trang mẫu chờ đón mình ở ngoài uyển, chân vô thức bước nhanh hơn, năm năm gặp, nàng nhớ Trang mẫu rất nhiều.

      “Tiểu thư, cuối cùng người trở về.” Trang mẫu thấy tiểu thư nhà mình đến gần, vội vã lau khô lệ nơi khóe mắt, lại gần quan sát tiểu thư nhà mình.

      “Đúng vậy, trở về rồi, tay mẫu lạnh quá, chúng ta vào trong trước .” Lam Lăng Nguyệt nắm lấy đôi tay lạnh đến đông cứng lại của Trang mẫu, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng hóa thành câu hỏi han ân cần thăm hỏi.

      Sau khi mọi người lại gần tiền thính, tiểu Hạo nhi hưng trí bừng bừng chạy tới nhào vào lòng Thu Nhược Thủy.

      “Mẫu thân, rốt cuộc Hạo nhi cũng đợi được mẹ và tỷ tỷ trở về, phụ thân xấu có bắt nạt hai người ?” Tiểu Hạo nhi cố gượng cặp mắt díu lại vì buồn ngủ, liên tục dụi vào lòng Thu Nhược Thủy.

      “Có Hạo nhi bảo vệ ai dám bắt nạt mẫu thân và tỷ tỷ, , mẫu thân bế con ngủ nào, tỷ tỷ con cũng mệt mỏi rồi, cũng về nghỉ ngơi .” Thu Nhược Thủy nhìn tiểu Hạo nhi thông minh trong lòng ấm áp, dỗ dành thằng bé ngủ.

      Còn Lam Lăng Nguyệt lại theo Trang mẫu và Hạ Ca Đông Thanh ôm tiểu Hỏa nhi về Nguyệt Thanh uyển.

      Vừa về tới Nguyệt Thanh uyển, Nguyệt Trúc liền ra đón, nàng phân phó nô tỳ trong uyển dùng chút thời gian buổi chiều dọn dẹp sạch từng xó xỉnh tại Nguyệt Thanh uyển, thuận tiện nghên tiếp tiểu thư trở về.

      “Tiểu thư, gian phòng được quét dọn sạch , đệm chăn cũng thay mới.” Nguyệt Trúc chào đón, giống như nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt xúc động quá khiến đầu óc rút ngắn lại biết nên cái gì.

      “Làm tệ, Nguyệt Trúc, hai người này là Hạ Ca và Đông Thanh, là hai nha hoàn ta mới thu nhận, sau này ba người các ngươi cùng nhau hầu hạ ta.” Lam Lăng Nguyệt liếc nhìn Nguyệt Trúc, năm năm qua nàng ấy thay đổi gì cả, vẫn cái bộ mặt con nít kia, rồi giới thiệu hai nha hoàn phía sau cho nàng.

      Thấy chủ tử nhắc tới hai nàng, Hạ Ca và Đông Thanh vội tiến lên bước, khách sáo câu với Nguyệt Trúc, sau đó theo chủ tử tiến vào phòng.

      Nhìn tẩm phòng bố trí trang nhã tuy rằng xa hoa được như Quỷ Trung đường của các nàng bất quá đúng là có chút mới lạ, Đông Thanh và Hạ Ca nhìn bốn phía xung quanh rồi thu xếp y phục đồ đạc giúp chủ tử, chỉ có Trang mẫu vẫn đứng im bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, tựa như muốn điều gì đó, muốn lại thôi.

      “Mẫu, cần lo lắng, các nàng là người nhà, người có lời gì cần cứ .” Lam Lăng Nguyệt biết trong lòng Trang mẫu cất giấu nhiều bí mật, năm năm qua tuy rằng bờ vai của nàng vẫn còn bé, nhưng nàng tin tưởng có thể tự mình gánh được tất cả chịu đựng của bà.

      “Năm năm qua người có sống tốt ? Ở Thiên Sơn tông có học được tâm pháp cao thâm nào ?” Trang mẫu nhận ra hai nữ tử mà tiểu thư gọi là nha hoàn võ công hề thấp, xem ra năm năm này tiểu thư cũng nhàn rỗi, hẳn bồi dưỡng thế lực cho mình.

      “Trừ khinh công có học bộ kiếm pháp nhưng chỉ luyện qua quýt, ta dùng hết tất cả trình độ vào y thuật và độc thuật.” Lam Lăng Nguyệt tận lực nhấn mạnh vào hai chữ y và độc, nàng hy vọng Trang mẫu có thể chủ động thẳng .

      Trang mẫu nghe ra ý trong lời tiểu thư, im lặng lên tiếng dùng vẻ mặt ám chỉ sai hai nha hoàn kia lui ra, mặc dù tiểu thư là người nhà, thế nhưng chỉ cần việc liên quan tới tiểu thư bà cũng phải đề phòng, bản đảm xảy ra bất cứ sơ hở nào.

      “Hạ Ca, Đông Thanh, các ngươi ra ngoài trước , ta mệt rồi, ngày mai thu xếp tiếp.” Lam Lăng Nguyệt phân phó hai người lui ra ngoài trước.

      Sau khi Trang mẫu cảm thấy hai người các nàng xa, suy nghĩ hồi khẽ : “Tiểu thư, mặc dù bây giờ vẫn chưa phải thời cơ, nhưng ta trả lời cho người về vấn đề dung mạo.”

      “Trang mẫu hẳn từng nghe qua phá nhan đan.” Quả nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng Lam Lăng Nguyệt là vấn đề dung mạo, thấy Trang mẫu tự mình nhắc tới, liền lên tiếng dò hỏi.

      “Có nghe qua, hơn nữa phá nhan đan là lúc người năm tuổi tự tay ta đút cho người uống.” Trong giọng của Trang mẫu chen lẫn bất đắc dĩ, bà cũng ngờ tiểu thư lại nhắc tới phá nhan đan, nàng nhắc tới y độc xem ra tiểu thư cũng hiểu biết rất nhiều, cứ che giấu bằng hóa giải nghi ngờ của nàng.

      “Tại sao lại muốn ta uống loại đan dược đó? Rốt cuộc người là ai? Vì sao trong trí nhớ của ta lại có quá nhiều khoảng trống, hơn nữa những ký ức ít ỏi trước năm tuổi cũng có vẻ rất thực?” Lam Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy đầu vang lên tiếng ong ong, đống câu hỏi đè ép nàng tới nỗi thở nổi.

      “Tiểu thư, lúc trước là do ta còn đường nào mới phải chọn hạ sách này, nhưng mà thuốc này nguy hại ít tới làn da, thuốc giải phá nhan đan đời chỉ còn lại viên, ta vẫn luôn bảo quản giúp người, mẫu cũng rất mâu thuẫn, có đôi khi nghĩ cả đời cho người biết để người bình an qua hết kiếp này, nhưng có đôi lúc lại bằng lòng để người sống trong lời dối đời.” Trang mẫu đấu tranh kịch liệt, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

      “Mẫu à, người cũng cần áy náy, ta biết người làm như vậy nhất định là do bất đắc dĩ, tại có thể cho ta biết lúc trước xảy ra chuyện gì ?” Lam Lăng Nguyệt nhìn được Trang mẫu phải gánh vác rất nhiều, nàng sống còn thống khổ hơn so với mình.

      “Tiểu thư, tại chưa đến thời cơ,ta vẫn chưa đủ tự tin, rất nhiều chuyện ta vẫn chưa thể cho người biết, bất quá hoàn nhan đan ta có thể đưa cho người, nhưng người phải đáp ứng ta cho dù hình dáng khôi phục, người cũng phải đeo mặt nạ da này theo đến khi thời cơ chín muồi.” Trang mẫu lắc lắc đầu, bà thà tự mình gánh vác, cũng muốn sớm cuốn tiểu thư vào.

      “Mẫu, quên , ta vâng theo ý nguyện của người.” Lam Lăng Nguyệt muốn lại thôi, nàng muốn cưỡng cầu Trang mẫu, nàng muốn biết có rất nhiều biện pháp, đợi nàng dời tổn đàn Quỷ Trung đường đến Kim Hoa quốc, đến lúc đó nàng tin tìm ra được.

      “Thời gian khuya lắm rồi, tiểu thư người nghỉ ngơi , ta cáo lui trước.” Trang mẫu thấy tiểu thư rất đúng mực cũng gây khó khăn cho mình nên rất vui mừng, lúc này là đêm khuya liền lui ra ngoài để tiểu thư nghỉ ngơi.

      đêm này Lam Lăng Nguyệt ngủ yên giấc, luôn mờ hồ nghe thấy tiếng tiểu nữ hài khóc, tiểu nương kia rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, làm cho ngày hôm sau Lam Lăng Nguyệt tỉnh lại, trán thấm rất nhiều mồ hôi.

      Buổi sáng dùng xong bữa liền dẫn Đông Thanh và Hạ Ca xuất phủ dự tính chọn nơi đặt Quỷ Trung đường, còn tiểu Hỏa nhi do bên ngoài có tuyết rơi, sợ lạnh trốn trong đệm Lam Lăng Nguyệt ngủ nướng.

      “Chủ tử, ngài dự định chọn nơi nào, có vừa ý .” Đông Thanh và Hạ Ca cùng Lam Lăng Nguyệt loanh quanh cả buổi sáng, Lam Lăng Nguyệt xem ít nơi, nhưng có nơi nào làm chân mày nàng giãn ra.

      “Những nơi đó quá , ta tính mở ở nơi nào có nhiều người lại, như vậy những vô cùng thu hút mà còn thuận tiện ra vào nữa.” Lam Lăng Nguyệt nhìn mấy chỗ hoặc quá , hoặc có lớn nhưng lại quá lệch, có nơi nào đạt tiêu chuẩn.

      Đương lúc ba người chậm chạp dạo đường, chiếc xe ngựa giống như bị mất khống chế lồng lộn xông về phía phố xá đông đúc sắp đâm vào dựng phụ* dắt tay hài đồng, tim Lam Lăng Nguyệt chợt thắt lại nhanh chóng thi triển khinh công định cứu lấy hai người, cùng lúc đó bạch y nam tử phi ra từ Phù Dung lâu nằm đối diện, kiếm sắc bén vung lên, chém bốn cái chân của con ngựa mất khống chế, hai người hầu như cùng lúc xuất thủ, chỉ nghe tiếng xe ngựa đổ xuống đất rầm rầm trận, còn dựng phụ và hài đồng được cứu sống từ trong hiểm nguy.
      (Dựng phụ: phụ nữ có thai.)

      Chương 52. Oan gia ngõ hẹp

      "Đa tạ nương và công tử cứu mạng, nếu như có các ngươi, ta và nhi tử của ta liền bỏ mạng ở nơi này , xin nhận hai vị của ta lạy." xong dưng phụ liền ý bảo hài đồng cùng mình quỳ xuống, dập đầu cái để tỏ lòng biết ơn.

      " Đại thẩm, ngài đừng làm quá , mau đứng dậy, cả tiểu hài tử nữa, mặt đất hàn khí rất nặng, dễ nhiễm phong hàn, các ngươi nên nhanh chóng rời , nơi này rất lộn xộn, nguy hiểm."Nâng người dưng phụ cùng nhi tử của nàng đứng dậy, Lam Lăng Nguyệt liền ngay lập tức bảo các nàng rời trước.
      Nhìn hai mẫu tử rời trước mắt,bạch y nam tử liền quay sang tặng cho hồng y nữ tử ánh mắt tán thưởng, ngũ quan ôn nhuận mang theo nhàn nhạt ý cười, : "Thân thủ của nương quả nhiên lợi hại, tại hạ Ôn Vân Mặc, biết nên xưng hô với nương như thế nào."

      Lam Lăng Nguyệt nghe đến cái tên Ôn Vân Mặc hơi sững sờ, trong trí nhớ kiếp trước của Lam Ngữ Yên chỉ chứng chính người mình thông dâm là bạch y nhân trước mắt này, nhìn qua lớn hơn mình hai ba tuổi, ngũ quan ôn nhuận xinh xắn lại kết hợp với thân y phục trắng tinh khiết, tựa như vị thần tiên, nhiễm chút bụi trần.

      "Ta kêu Lam Lăng Nguyệt, Ôn công tử hổ là thiên hạ đệ nhất công tử, thân thủ quả nhiên cũng rất cao, nhanh mà chuẩn." Lam Lăng Nguyệt có hoảng hốt đôi chút, liền chỉ đáp lời Ôn Vân Mặc bằng câu.

      " nương quá khen rồi, hôm nay có duyên hữu ngộ trong tình huống này, nếu như nương chê, có thể cùng tại hạ đến Phù Dung lâu thưởng trà hay ? Ôn mỗ đặc biệt muốn tìm hiểu những người như nương, biết có duyên được kết dao bằng hữu hay ." Mới gặp gỡ, Lam Lăng Nguyệt cho ấn tượng rất tốt đó là đại khí hào sảng, câu nệ tiểu tiết, làm cho nổi lên ham muốn được kết giao bằng hữu với nàng.

      chờ Lam Lăng Nguyệt mở miệng trả lời, chủ nhân của xe ngựa có móng bị chém đứt theo sập từ trong xe ngựa chui ra, nàng ta hình như là hòn ngọc quý tay Dạ vương Dạ Tình Vũ . Nàng ta chật vật đứng lên, cố chỉnh lại mái tóc bù xù của mình, đôi mắt tràn ngập tức giận nhìn về phía hai người Lam Lăng Nguyệt và Ôn Vân Mặc đứng tán gẫu.

      "Hai người các ngươi to gan, ngang nhiên chém ngựa của bản quận chúa, còn có can đảm giám chặn xe ngựa của bản quận chúa, các ngươi có biết nếu là trễ nại đại của bản quận chúa, bản quận chúa có thể tru di cửu tộc nhà các ngươi." Giọng Dạ Tình Vũ ngang ngược mang theo khinh thường cùng ánh mắt khinh miệt, dường như việc bóp chết hai người bọn họ dễ như bóp chết hai con kiến bình thường.

      "Ngươi có biết thiên tử phạm pháp tội cũng thứ dân, huống chi ngươi chỉ là quận chúa, vừa nãy nếu phải chúng ta hai người ra tay tương trợ, cũng có thể ba sinh mệnh đó bị người chen lấn xô đây cùng với xe ngựa của ngươi đè chết rồi, đến lúc đó mang ngươi Tông Nhân phủ còn là , chưa cám ơn ta còn chưa tính, còn dám cuồng ngôn bạo ngữ đòi diệt cửu tộc chúng ta, ngươi nghĩ ngươi là cái gì?" Lam Lăng Nguyệt ngừng đảo mắt, thiếu nữ ngu xuẩn biết trời cao đất dày, biết hối cải thôi, còn ở đó mà diễu võ dương oai .

      “ Cái đồ người quái dị như ngươi có tư cách gì mà giáo huấn bản quận chúa, nhìn ngươi chính là làm bẩn mắt của bản quận chúa, nếu như ta lớn lên có bộ dạng giống ngươi,mỗi khi xuất môn nhất định mang cái mạng che mặt." Dạ Tình Vũ nghe thấy hồng y nữ tử trách cứ mình, quan sát nàng cái từ xuống dưới, liền tỏ ra vẻ mặt ghét, dùng lời ý muốn làm nhục Lam Lăng Nguyệt.

      "Ngựa của ngươi là do tại hạ chém, tại hạ Ôn Vân Mặc, nếu như quận chúa muốn truy cứu trách nhiện, tại hạ gánh chịu, chỉ là ngươi đường đường nương, lại ngang nhiên nhục nhã bằng hữu của ta ngay giữa đường, quả đúng là có cử chỉ được phù hợp cho lắm."Thanh Ôn Vân Mặc nóng lạnh truyền đến, trong giọng có chút vui.

      Mà lúc này Lam Lăng Nguyệt đưa mắt nhìn Dạ Tình Vũ , thấy trong nháy mắt nàng ta có chút kinh ngạc, vừa mới theo khe hở xe ngựa bò ra, nghe được hai người đối thoại rất ràng, chỉ nghe là trong đó có Ôn gì gì đó , nhưng ngờ trước mắt nam tử này lại là Ôn Vân Mặc, lập tức vẻ mặt thay đổi có chút vặn vẹo.

      "Cái kia, nguyên lai ngươi chính là đệ nhất công tử Ôn Vân Mặc, ta nghe Thần vương ca ca nhắc tới ngươi rất nhiều lần, vậy chúng ta xem như xảy ra chuyện gì ." Dạ Tình Vũ sắc mặt tức giận liền bị e thẹn thay thế, quả thực chính là trong giây từ người đàn bà chanh chua biến thành tiểu thư khuê các.

      "Tại hạ chỉ là nhất giới mãng phu*, nếu như quận chúa nếu có chuyện gì khác, vậy ta và bằng hữu liền cáo từ trước." Ôn Vân Mặc khách sáo cùng Dạ Tình Vũ duy trì khoảng cách nhất định.
      (* Cái này ta cũng chẳng biết là gì. Có gì tra giúp ta ha!!!)

      "Nga, được rồi, sau này còn gặp lại." Dạ Tình Vũ mặt mang ý cười nhìn theo. Sau khi hai người rời , liền phân phó Hành thị vệ bên cạnh thăm dò thân phận của nữ tử bên cạnh Ôn Vân Mặc, dám trước mặt giáo huấn nàng, cuộc sống của ả xem như là hết.

      Mà Lam Lăng Nguyệt lại mang theo Hạ Ca và Đông Thanh theo Ôn Vân Mặc cùng Phù Dung lâu, dù sao vừa rồi Ôn Vân Mặc cũng vì mình giải vây, phần nhân tình này nàng cũng nhớ kỹ.

      Chỉ là vừa tới lầu hai ,Ôn Vân Mặc sớm chọn chỗ nhã gian, Lam Lăng Nguyệt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thực là oan gia ngõ hẹp. Vừa mới trở về Kim Hoa quốc lại đụng phải tiểu đồ đệ của sư thúc, cái tên nam nhân lưu manh đó.

      "Lam nương cần khách khí như thế, cũng là người nhà, đến đây ta giới thiệu cho ngươi, đây là của ta bạn thân của ta, tam vương gia Kim Hoa quốc Âu Dương Mặc Thần." Ôn Vân Mặc thấy Lam Lăng Nguyệt đứng ở cửa cũng có tiến vào, bừng tỉnh, liền hiểu chuyện gì xảy ra, vội vã đứng lên giới thiệu người bên cạnh.

      "Tam vương gia hảo, ta kêu Lam Lăng Nguyệt, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn." Lam Lăng Nguyệt ngoài cười nhưng trong cười, hướng Âu Dương Mặc Thần chào hỏi cách cứng ngắc.

      "Ôn Vân Mặc ngươi tiến vào, liền vào , ngươi cười rất xấu, rất có lệ." Âu Dương Mặc Thần liếc mắt quét Lam Lăng Nguyệt cái, từ sau hành trình ở Hỏa Linh quốc, liền đối với hồng y nữ tử kia giống như sinh ra loại kháng thể ,vừa rồi nhìn nàng, trong mắt lại sinh ra cảm giác Quỷ la sát cùng nàng chính là người.

      "Cảm ơn khen, mặt ngươi cũng lạnh lùng kém, đúng là có nửa điểm chân ." Lam Lăng Nguyệt tỏ ra yếu kém chút nào, đáp lại Âu Dương Mặc Thần câu, trong khoảng thời gian ngắn, bầu khí bàn cơm trở nên rất là cổ quái.

      "Hai người các ngươi gặp qua nhau?" Ôn Vân Mặc có loại ảo giác, nghe hai người giằng co tựa hồ bọn họ bình thường rất quen thuộc.

      " có."

      Hai người cần phải nghĩ ngợi nhiều, trăm miệng lời, chỉ khác biệt ở chỗ trong lời của Lam Lăng Nguyệt có chứa vài ý ghét bỏ, mà Âu Dương Mặc Thần lại biểu tình, chỉ là trực giác của cho biết nữ nhân tên Lam Lăng Nguyệt này hề đơn giản, sau khi trở về cho Hắc Ưng điều tra thân phạn của nữ nhân này.

      "Chúng ta chuyện khác , ta xem Lam nương khinh công tầm thường, biết sư phụ là người nơi nào?" Ôn Vân Mặc vội vàng dời đề tài để giảm bớt bầu khí căng thẳng bàn cơm.

      "Ân sư là Thiên Sơn tông phong Bách Diệp vũ tôn, ta là đệ tử thân truyền thứ sáu." Lam Lăng Nguyệt cũng muốn che che giấu giấu, Âu Dương Mặc Thần sớm muộn biết sư phụ chính là của sư thúc nàng, và đơn giản chính nàng cũng muốn giấu chuyện này .

      "Sư phụ ngươi là Bách Diệp sư bá?" Trong ngày thường số lần nghe được Âu Dương Mặc Thần chuyện chỉ có thể đếm đầu ngón tay, lần này chính là lần đầu tiên liên tục đặt câu hỏi như vậy.

      "Quả nhiên, người xưa có câu hữu duyên thiên lý hữu ngộ, Thần sư phụ -Hắc Phong đại sư chính là sư thúc của ngươi, bàn về bối phận , ngươi còn phải gọi Thần tiếng sư huynh đấy." Ôn Vân Mặc bỗng nhiên nổi hứng khoác lác ,đem tục danh sư phụ Âu Dương Mặc Thần cho Lam Lăng Nguyệt nghe.

      Chương 53: Có tật giật mình

      "Đúng vậy, là ta." Trong mắt của Âu Dương Mặc Thần vẫn hề có gợn sóng. chăm chú cài chủy thủ vào thắt lưng bằng những ngón tay thon dài, vừa chuyện vừa uống thêm ly rượu mạnh. thích nhất đó là rượu mạnh, nóng rực, ít nhất như vậy có thể làm cho cơ thể lẫn trái tim băng giá của tia nhiệt độ.

      "Lần đầu gặp mặt,lại chuẩn bị quà gặp mặt. Hai tiếng sư huynh này sau này phải là đâu thưa sư huynh." Lam Lăng Nguyệt vốn là người thù dai, vụ bút sách lần trước ở Hỏa Linh quốc kia nàng còn chưa tính sổ với , lần này vừa lúc, nợ cũ nợ mới nàng tính cùng lúc.

      "Ngươi nghĩ ngươi muốn cái gì?" Âu Dương Mặc Thần ngẩng đầu lên chống lại tròng mắt giảo hoạt củaLam Lăng Nguyệt, đây có thể coi là lần đầu tiên nhìn hình dáng của nữ nhân ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của nàng thực nổi bật, nếu ném ở trong đám đông tìm được.

      Lam Lăng Nguyệt cũng là lần đầu tiên nhìn Âu Dương Mặc Thần ở khoảng cách gần như vậy, trí nhớ của nàng vốn tồi, quan sát tinh tế như vậy nàng khỏi mở to hai mắt ra nhìn, nàng nhớ tới lần đầu tiên thấy Âu Dương Mặc Thần, vì sao lại cảm thấy quen thuộc, năm năm trước, giống như ở Phù Dung lâu, nàng say rượu, cẩn thận cưỡng hôn người thiếu niên kia, là . Nghĩ tới đây, hai má của Lam Lăng Nguyệt từ từ chuyển thành màu hồng, thực là nghiệt duyên.

      "Ngươi lại muốn tiếp tục đùa giỡn cái gì? Nêu sau này đừng hòng đòi bổn vương vấn đề này lần nữa." Âu Dương Mặc Thần đối với nữ nhân vốn có gì kiên nhẫn, thấy Lam Lăng Nguyệt chậm chạp hé răng, hơi mất kiên nhẫn.

      "Thần, ngươi chuyện cần phải nhàng, đừng dọa Lam nương, dù sao ngươi cũng phải cho Lam nương chút thời gian để suy nghĩ kỹ." Ôn Vân Mặc giúp Lam Lăng Nguyệt dàn xếp, đồng thời cũng nhắc nhở Âu Dương Mặc Thần, có đôi khi cũng rất bất đắc dĩ, tính tình của Thần cổ quái, nếu như thay đổi, e rằng rất khó chiếm được trái tim của nữ tử trong lòng .

      "Thần sư huynh,tốt hơn huynh nên học theo Ôn công tử, nhìn công tử nhà người ta văn nhã, còn huynh lại mưa nắng thất thường, tính tình cổ quái, hai người quả thực chính là hai cực nam châm, tạm thời ta biết mình muốn gì huynh, nếu huynh thử, huynh có thể cho ta cái gì , chỉ cần ta có thể đồng ý là được đúng ?" Lam Lăng Nguyệt ho khan hai tiếng, sợ bị Âu Dương Mặc Thần nhìn ra, năm năm trước chính mình dùng hai tiền đồng trêu đùa ,nếu mình cẩn thận lộ ra chân tướng, chắc chắn nổi đóa tính nợ với mình, sau này tốt nhất nên ít tiếp xúc với chút.

      “Phù Dung lâu này là sản nghiệp của ta, ta trao đổi với trưởng quầy,chỉ cần ngươi tới này ăn cơm, bất kể ăn bao nhiêu đều được miễn phí, đây là quà gặp mặt của ta mong ngươi hài lòng." Âu Dương Mặc Thần cần phải nghĩ ngợi, ngay lập tức cho Lam Lăng Nguyệt biết những gì có thể làm.

      "Được ta đồng ý." Lam Lăng Nguyệt trả lời đồng thời liếc mắt khắp nơi, lúc nhìn thấy vỏ bội kiếm của Âu Dương Mặc Thần, khóe miệng nàng co rút, vỏ kiếm có hai đồng tiền rất là chói mắt.

      "Đúng rồi sư huynh, kiếm của ngươi rất độc đáo nha, còn gắn hai đồng tiền,có phải để dành đến ngày nào đó, huynh còn đồng nào dùng đồng tiền đó để đổi bánh bao ăn hay ." Lam Lăng Nguyệt hỏi Âu Dương Mặc Thần, muốn xác định hai đồng tiền đó có phải là năm năm trước nàng trêu đùa hay , nếu như đúng, nàng dám khẳng định người này hẳn là "nhớ" nàng năm năm.

      " tích của hai đồng tiền này ta biết, ha ha,đây là tiền bồi thường năm năm trước Thần bị đoạt nụ hôn đầu tiên, ha ha. . . ." Nghĩ tới lời của Âu Dương Mặc Thần trong lần say rượu, Ôn Vân Mặc đếm xỉa hình tượng cười to lên, ngờ Thần cũng có khắc tinh, thấy Lam Lăng Nguyệt hỏi, Ôn Vân Mặc tự nhiên nhân cơ hội này trêu ghẹo .

      "Ôn Vân Mặc, ngươi có tin ngày mai ta hủy Hoa đô Bách Thảo đường của ngươi, cho ngươi ngủ ngoài đường hay ." Sắc mặt của Âu Dương Mặc Thần cực kì trầm, trong lời chứa đựng uy hiếp, thích bị người khác này nọ về chuyện của , đặc biệt là chuyện về hai đồng tiền đáng sỉ nhục kia.

      "Thần sư huynh cần phải xấu hổ, mỗi người dù sớm hay muộn cũng có ngày đánh mất nụ hôn đầu tiên, có lẽ thiếu nữ đoạt nụ hôn đầu tiên của huynh cũng là nụ hôn đầu tiên, đối với huynh cũng nhất định là có hại,cũng năm năm trôi qua, tốt xấu người ta cũng cho huynh hai đồng tiền, chắc huynh còn ý định bắt người thiếu nữ đoạt nụ hôn đầu tiên của huynh lại chứ." Lam Lăng Nguyệt thăm dò Âu Dương Mặc Thần, người này đúng là phải bình thường, may mà lúc đó thấy tướng mạo của mình, đồng tiền khảm lên vỏ kiếm đúng cách trang trí kì lạ.

      "Từng nghĩ tới, đầu mối bị chặt đứt, nghe giọng điệu trong lời của ngươi, chẳng lẽ ngươi biết nữ nhân kia?" Âu Dương Mặc Thần vốn là người mẫn cảm, ba lần bảy lượt, Lam Lăng Nguyệt lại mở miệng lời khách sáo quá mức ràng, khiến phải hỏi ngược lại.

      "Huynh có bị mắc chứng ảo tưởng hay ? Sao ta có thể biết được nàng ấy." Lam Lăng Nguyệt trợn trắng mắt, cố ý đề cao điệu để che giấu nội tâm hơi dao động, nam nhân này đúng là có thiên nhãn, cái gì cũng có thể nhìn thấu,nơi này thích hợp ở lâu, nàng phải được tìm cái cớ chạy ra mới được.

      "Khó có khi được gặp được tri kỷ, chúng ta trò chuyện nhàng chút ." Ôn Vân Mặc rót nước trà cho Lam Lăng Nguyệt, làm người hoà giải, đổi đề tài.

      "Thời gian còn sớm, ta và hai tỳ nữ còn có việc phải làm, Ôn công tử, Thần sư huynh,thất lễ, sau này chúng ta s ẽ gặp lại." Lam Lăng Nguyệt nâng trà lên uống, kính hai người,sau đó nhân cơ hội chuẩn bị chạy ra.

      "Lam nương trước bận,nếu như chê, có cơ hội có thể Bách Thảo đường làm khách." Ôn Vân Mặc đứng dậy tiễn Lam Lăng Nguyệt rời . Âu Dương Mặc Thần gật gật đầu, cũng lên tiếng nữa, uống hết ly rượu mạnh này đến ly rượu mạnh khác.

      Lam Lăng Nguyệt ra thẳng đến con hẻm phía sau Phù Dung lâu, tâm tình mới chậm rãi bình phục, mặc dù nàngkhông sợ Âu Dương Mặc Thần khiêu khích, thế nhưng dù sao lúc trước cũng là mình cưỡng hôn người ta, ra cũng là chuyện tình vô cùng ám muội.

      Lúc Lam Lăng Nguyệt hít th ở sâu điều chỉnh lại trạng thái, thìnhìn thấy mấy người đánh xe xách đại kiện, trang sức từ phủ trạch gần Phù Dung lâu ra ngoài, mà trong cái ngõ phủ đó có người đàn ông ăn mặc hoa lệ liên tục chỉ huy xa phu khuân vác nhanh hơn, Lam Lăng Nguyệt liền tới.

      "Xin hỏi vị lão gia này, muốn tu sửaPhủ trạch này hay sao? Tiếng động lớn như vậy." Lam Lăng Nguyệt cố ý hạ thấp điệu, để cho giọng của mình nghe nhu hòa chút.

      "Liên quan gì đến ngươi, đừng quấy rầy ta dọn nhà."Có vẻ như tâm trạng của nam tử trung niên được tốt, trong lời chứa đựng kiên nhẫn.

      "Sao lại liên quan đ ến ta, nếu như ngươi muốn bán ngôi nhà này, chủ nhân nhà ta rất có hứng thú." Lam Lăng Nguyệt c ầm ngàn lượng ngân phiếu ném cho nam tử trung niên, thẳng vào vấn đề, nàng cẩn thận quan sát phủ trạch này, khá lớn, cách phồn hoa nhaiđạo cũng gần, phù hợp với tiêu chuẩn của nàng.

      "Ta buôn bán tơ lụa, cả nhà chuy ểnđi, định ba ngày sau bán đấu giá."Nam tử trung niênnhìn thấy nữ tử m ặc hồng y đứng trước mặtra tay hào phóng, vừa vặn muốn mua phủ trạch, thực là trời giúp , như vậy có thể giảm tiềnthủ tục lúc mang nhà bán đấu giá.

      "Ngươi chuẩn bị bán giá bao nhiêu?" Lam Lăng Nguyệt quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi giá của phủ trạch.

      "Mười vạn hai, phủ trạch của ta rộng lớn lại vô cùng xa hoa, đẳng cấp đủ cao." Nam tử trung niên tâng bốc phủ trạch của mình lên, muốn nhân cơ hội này khoe khoang chút, xem có thể tăng giá hay .

      "Cho ngươi tối đa là bảy vạn hai, ngày mai có người tới trả tiền, được xin cáo từ." khi chuyện, Lam Lăng Nguyệt liền đưa tay ra chuẩn bị rút ngân phiếu vừa mới đưa cho nam tử trung niên về, nàng cũng phải là người biết mua bán, nàng lại càng phải là người nhiều tiền, xem tiền như rác để người ta biến nàng thành dê béo để tế đâu.

      Chương 54. Thu thập người khác cũng rất tốn sức.

      Nam tử trung niên thấy Lam Lăng Nguyệt chuẩn bị lấy lại ngàn lượng mà cầm tay, lập tức nóng nảy, vội vàng hạ giá, : "Tám vạn hai, thể thấp hơn."

      "Ta , tối đa bảy vạn hai, hơn nữa chẳng phải ngươi cũng có lời rồi sao?" Lam Lăng Nguyệt vẫn kiên trì tăng giá, nàng sớm nhìn ra nam tử trung niên này có vẻ muốn thỏa hiệp từ trước.

      Nam tử trung niên thấy cũng mò thêm được bao nhiêu, nhưng vẫn còn hơn số tiền còn lại sau khi làm thủ tục đem bán đấu giá, lập tức đồng ý, ước định sáng ngày mai tay giao tiền tay giao khế ước mua bán nhà.

      Giằng co mãi cho đến trưa việc mua bán nhà cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa, Lam Lăng Nguyệt dẫn Đông Thanh và Hạ Ca hồi Lam phủ, chỉ là vừa mới tới cửa va phải Kiều di nương và Lam Ngữ Yên vừa mới hồi phủ.

      "Ta với di nương và Nhị muội muội quả là oan gia ngõ hẹp nha, hồi phủ cũng gặp được, nhìnchân của nhị muội giống như tối qua hề bị thương, lợi hại." Lam Lăng Nguyệt hào phóng "khen" Lam Ngữ Yên.

      "Lam Lăng Nguyệt ngươi chính là đồ chó điên, gặp ai cũng cắn, phụ thân bây giờ còn mang bệnh, đại phu rằng ông bị xuất huyết nội tạng, ngươi cũng đừng là ngươi vô tội, ngươidùng thủ đoạn đểlừa mọi người có nghĩa là tất cả đềubị ngươi lừa." Lam Ngữ Yên vốn lau son, giờ lại tức giận khiến khuôn mặt ngày càng đỏ, ngay tại cửa Lam phủ cũng bị Lam Lăng Nguyệt động đến vết sẹo trong tâm, ả nóng máu, gắt gao cắn môi mỏng, trợn tròn mắt, hung hăng trừng Lam Lăng Nguyệt.

      Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt ra nụ cười tà, phụ thân này đúng là tài giỏi, cái nắm tay làm nội tạng xuất huyết, vậy xem ra nội tạng làm từ giấy à. Quét mắt qua Kiều di nương thấy thang thuốc đông y, ngửi mùi hẳn là dưỡng máu, dưỡng gan, bổ khí… nhiều loại. Có vẻ là thuốc của Lam Lôi Ngạo.

      "Tránh ra, để ta vào phủ.Nếu kịp sắc thuốc uống, lão gia có mệnh hệ gì ngươi gánh nổi đâu." Ánh mắt của Kiều di nương nhìn Lam Lăng Nguyệt giống như nhìn kẻ bị bệnh truyền nhiễm.Đợi đến lúc thân thể Lão gia khỏe lại, Lam Lăng Nguyệt đừng hòng yên ổn trong Lam phủ.

      "Lam Ngữ Yên nếu ngươi còn dám ngậm máu phun người, đừng trách ta cắt mất đầu lưỡi của ngươi, miệng của ngươi, coi chừng ta cũng khâu kín lại đấy. Kiều di nương, tốt nhất bà nên trở về chăm sóc cha ta cho tốt, khi nào bản tiểu thư có thời gian thăm ông ấy." Lam Lăng Nguyệt xong, dẫn Đông Thanh và Hạ Ca bước vào phủ trước mặt bọn họ, thậm chí còn quay đầu nhìn.

      Lam Lăng Nguyệt trở lại Nguyệt Thanh uyển, Trang ma ma cũng chuẩn bị xong bữa trưa,chỉ là bát cơm canh đơn giản. Sau khi ăn xong,nghỉ ngơi được khoảng nửa khắc, con bồ câu trắng bay đến bên cửa sổ. Lam Lăng Nguyệt thành thạo tháo bức thư được buộc dưới chân bồ câu.Trong thư, Hoa Ngạo Tuyết được dàn xếp làm quan ở Hỏa Linh quốc, dẫn đầu các môn đồ ưu tú trước chúng ta bước, tiến vào Kim Hoa quốc, dự tính khoảng ngày 5 tháng giêng tới (cũng chính là ngày kia). Lam Lăng Nguyệt trả lời bằng chữ "tốt" rồi gắn thư vào chân bồ câu, thả .

      "Chủ tử, có tin tức của Hoa đường chủ rồi sao?" Đông Thanh vừa cầm đĩa hoa quả mới gọt vào, đúng lúc thấy bồ câu bay , hạ giọng hỏi .

      "Ừ, ngày kia Hoa đường chủ đến Kim Hoa quốc, Đông Thanh,ngày mai ngươi ngày mai dịch dung giao ngân lượng, thuận tiện đặt môn biển* ngày kia Hoa đường chủ tới liềnngaythìlập tức khai trương, sau đó ngươi lại ngoại ô Hoa Đô tìm mấy tòa nhà lớn, an bài ám vệ ở đó ." Lam Lăng Nguyệt ôm Hỏa Nhi dính chặt người mình, phân phó Đông Thanh, đến Quỷ Trung đường y xây ở phía sau, cũng phải đem Hỏa Nhi gửi nuôi ở nơi đó. Nếu Hỏa Nhi ở Lam phủ dễ dàng khiến nàng bại lộ thân phận, cũng cản trở nàng rất nhiều.

      (* Cái biển treo ngoài cửa ý)

      "Đông Thanh lĩnh mệnh."

      Sau khi phân phó công việc cho Đông Thanh, Lam Lăng Nguyệt đưa Hỏa Nhi cho nàng( ĐT), còn nàng (LLN) lại muốn xem thân thể bệnh tật của Lam Lôi Ngạo thực hư thế nào, nhìn biến thành bộ dạng gì.

      Lam Lăng Nguyệt mình tới Mặc uyển Gian, chưa bước vào cửa đại nha hoàn của Mặc Uyển ngăn nàng lại.

      "Đại tiểu thư, lão gia tĩnh dưỡng, người căn dặn,nếu đại tiểu thư tới cho vào." Đào Hồng nhất quyết ngăn cản Lam Lăng Nguyệt, tỏ ý rằng tại nàng hề sợ đại tiểu thư.

      "Ôi, như vậy sao, vậy ngày hôm nay ta nhất định phải gặp." Lam Lăng Nguyệt bỏ qua cánh tay phải đơn mỏng của Đào Hồng, nhanh về phía phòng chính của Mặc Uyển.

      "Đại tiểu thư, người thực thể vào, đại tiểu thư." Đào Hồng bị Lam Lăng Nguyệt bỏ lại ở phía sau, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn cản Lam Lăng Nguyệt thêm lần nữa.

      "Lam Lăng Nguyệt, ngươi làm cái gì, mau cút ngay cho ta. Mặc Uyển chào đón ngươi." Lam Ngữ Yên nghe thấy Đào Hồng liên tục kêu đại tiểu thư biết Lam Lăng Nguyệt tới, ả hùng hổ khập khiễng ra.

      "Ngươi vừa mới cái gì? Ta có nghe ." Lam Lăng Nguyệt nghe thấy tiếng Lam Ngữ Yên chửi rủa cũng hề có ý tỏ vẻ tức giận, thậm chí nàng còn nhìn Lam Ngữ Yên như vật thú vị.

      "Ta ngươi mau cút , xéo trở về. . . ." Lam Ngữ Yên khỏi lên cao điệu, chỉ là câu sau cùng còn chưa hết, nhận bạt tai vào mặt khiến nàng ta trở tay kịp, hơn nữa lần sau nghe còn vang hơn lần trước.

      Lam Lăng Nguyệt tặng cho Lam Ngữ Yên trận bạt tai, mấy chục hạ hậu, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta trở nên sưng đỏ, bàn tay Lam Lăng Nguyệt cũng đỏ lừng bỏng rát, nàng khỏi đau lòng thay cho bàn tay chính mình.

      Lam Lăng Nguyệt vừa mới thu tay lại, Lam Ngữ Yên lập tức vừa la vừa khóc như lợn bị giết, tiếng la có thể là kinh thiên động địa, quỷ run thần khiếp, chỉ khiến Kiều di nương chạy tới, còn lôi Lam Lôi Ngạo nằm giường bệnh ra.

      Lam Lôi Ngạo được Kiều Phi Nhi đỡ, ho khan mấy tiếng ra, liếc mắt cái nhìn thấy nhị nữ nhi ôm mặt khóc bi thảm, Lam Lôi Ngạo lập tức đau đầu, rốt cuộc ông tạo ra cái nghiệt gì thế này, ông ho khan mấy tiếng : "Lam Lăng Nguyệt, vì sao ngươi lại đánh Yên Nhi, phải ta , cho ngươi bước vào Mặc Uyển hay sao."

      "Ngươi chịu ra gặp ta, nhưng vừa nghe thấy con ngươi khóc nằm được, muốn khởi binh vấn tội ta sao? Xem ra thân thể của ngươi đúng bị thương nặng, thắt lưng thậm chí còn thể thẳng." Lam Lăng Nguyệt lui về phía sau mấy bước phòng ngừa Lam Lôi Ngạo bị kích động mà mưa xuân bay đầy trời*, nhìn Lam Lôi Ngạo mặt trở nên đen kịt, xem ra quyền của nàng đánh trúng đích.

      * Ý chỉ là mà nước phun vào mặt người ta

      "Ta rốt cuộc tạo nghiệt gì mà lại sinh ra độc nữ như ngươi, ngươi có bản lĩnh trực tiếp giết chết ta , thầm đánh ta trọng thương, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? , phải làm thế nào ngươi mới chịu thu mình." Lam Lôi Ngạo bị chọc tức, cánh tay run run chỉ Lam Lăng Nguyệt, lần đầu tiên ông bị ép đến mức đường cùng như thế này,ông là thương nhân tất nhiên để ý đến lợi nhuận, nếu như lui bước có thể trời cao biển rộng, ông đồng ý thỏa hiệp dù cho mất hết mặt mũi.

      "Đừng có thương lượng với ta, điều đó là dư thừa, bây giờ ngươi hối hận rồi sao? Đừng hòng, ngày nào Lam Lăng Nguyệt ta còn sống, ta nhất định đấu với ngươi tới cùng, ta dễ dàng giết chết ngươi, giết ngươi quá tiện nghi cho ngươi rồi,với lại, ngươi đừng có chụp cái tội giết cha lên người ta, rất bẩn." Lam Lăng Nguyệt sửa lại ống tay áo bị nhăn, tà khí lộ ra ngoài, nàng là đến đòi nợ, phải đến để ban phát ân huệ .

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :